-
Chương 23
Rời khỏi khu nhà của Lương Nghiên, Thẩm Phùng Nam lái xe tới quảng trường Ninh Duyệt, đúng lúc đó Trương Bình gọi điện thoại tới.
“Anh Nam, anh đến chưa vậy? Còn không đến nữa đại ca sẽ chửi người thật đấy. Lần nào gặp mặt anh không vắng mặt thì cũng đi muộn. Bọn em ăn cơm rồi, đi hát rồi, anh đừng để lỡ mất cả bữa khuya đấy.”
“Đừng giục nữa, đến rồi đây.” Thẩm Phùng Nam đóng cửa xe lại.
Giờ này mà khu ẩm thực ở dưới tầng hầm B2 vẫn còn rất tấp nập.
Thẩm Phùng Nam tìm được nhà hàng mà Trương Bình báo. Trên chiếc bàn tròn lớn góc trong cùng có khoảng năm, sáu người đàn ông, đều là người quen. Ngoại trừ Trương Bình thì mọi người đều là đồng nghiệp cũ trong ngành. Người khởi xướng buổi tụ tập, Từ Ngu Thanh, trên danh nghĩa là sếp cũ của anh, nhưng thực chất là bạn chí cốt.
Nhóm bọn họ rất thoải mái với nhau. Thấy Thẩm Phùng Nam tới muộn, Từ Ngu Thanh không nói không rằng, rót ngay một bát bia. Những người khác gõ bát đũa ủng hộ: “Phạt trước rồi tính!”.
Trương Bình thấy vậy có chút lo lắng: “Anh Nam, dạo này cổ họng thế nào?”.
“Không sao.” Thẩm Phùng Nam đón lấy chiếc bát, một hơi uống cạn.
Trên bàn đã bày mấy chai rượu rỗng không, nồi lẩu hai ngăn ở giữa bàn đang sôi sùng sục.
Đám đàn ông tụ tập thì chỉ có tưng ấy việc, ăn uống nhậu nhẹt, ôn chuyện cũ, chém chuyện mới, thế mà thời gian cứ trôi vèo vèo.
Qua mười giờ, người đã lập gia đình tục lục trở về, ở lại tới cuối chỉ còn Trương Bình, Từ Ngu Thanh và Thẩm Phùng Nam.
Ở một lúc, Trương Bình nhận được điện thoại của một đối tượng đang tán tỉnh, bèn vội vàng đi mua đồ ăn khuya cho người ta.
Từ Ngu Thanh bật nốt chai bia cuối cùng, rót đầy hai cốc cho mình và Thẩm Phùng Nam.
Anh ấy nốc một hơi rồi hỏi anh: “Dạo này cậu cứ bận mất tăm mất tích, làm cái gì đấy?”.
Thẩm Phùng Nam đáp: “Nhận làm mấy việc, cũng không có gì đặc biệt”.
“Cậu độn thổ còn kinh hơn mình, có chuyện gì muốn tìm cũng chịu chết.”
“Như vậy càng hay, cậu tìm mình có bao giờ vì những chuyện tử tế đâu.”
“Cậu nói câu này, nếu mình bảo bây giờ là chuyện tốt thì sao, cậu tin không?”
Thẩm Phùng Nam cười: “Không tin”.
Từ Ngu Thanh đặt cốc bia sang một bên, mở nhóm bạn bè trong wechat ra, kéo xuống dưới hai lần, sau đó đưa cho Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam đón lấy, nhìn qua.
“Đây là ai?”
“Chính là Lâm Hiểu Thần. Cô ta cứ đòi đặt cái tên tiếng Anh Susan nghe cho Tây.” Từ Ngu Thanh đáp: “Cậu bấm vào xem ảnh lớn đi”.
Thẩm Phùng Nam mở ảnh lên.
“Người mặc áo trắng, còn nhận ra chứ? Lâm Hiểu Thần gặp được cô ta ở Đài Loan. Mình đã xin địa chỉ rồi, cậu mau đi tìm cô ta đi. Có chuyện gì cần ba mặt một lời thì giải quyết trực tiếp dứt khoát một lần. Vẫn còn yêu nhau thì quay lại, hết yêu rồi thì chia tay, đừng có chờ đợi nữa.”
Ngón tay Thẩm Phùng Nam lướt đi, yên lặng xem hết từng ấy bức ảnh.
Từ Ngu Thanh uống một hớp bia rồi nói: “Năm xưa có chuyện gì đến người ngoài như bọn mình còn hiểu rõ. Cô ta bỏ đi không lời từ biệt, còn cậu thì chuyện gì cũng ôm khư khư vào lòng. Cậu mà còn sống cái kiểu lầm lầm lì lì, không có ngày mai như thế này nữa, mình thấy cậu nhất định sẽ sống độc thân suốt đời”.
Thẩm Phùng Nam trả di động lại cho anh ấy.
Từ Ngu Thanh nói: “Lát nữa mình gửi cho cậu địa chỉ. Cậu đi sớm đi, đừng để đến lúc cô ta lại mất tích, chẳng biết chạy đi đâu”.
Dứt lời, anh ấy đang định lục tìm tin nhắn của Lâm Hiểu Thanh thì nghe thấy Thẩm Phùng Nam nói: “Không cần đâu”.
Từ Ngu Thanh sững người, ngẩng phắt lên, có vẻ khó tin: “Cậu… có ý gì?”.
“Xem ra cô ấy sống rất vui vẻ, cứ để cô ấy sống vậy đi.”
“Đúng, cô ta thì vui vẻ rồi, còn cậu thì sao?”
“Mình cũng sống rất tốt.”
“Cậu sống tốt? Cậu sống tốt cái mẹ gì!” Ánh mắt Từ Ngu Thanh như thật sự bất lực: “Đừng giả vờ nữa, có bản lĩnh thì cậu đi tìm một người con gái khác ngoài Tần Vy đi”.
Thẩm Phùng Nam không nói gì.
Phản ứng này nằm trong dự liệu của Từ Ngu Thanh. Thẩm Phùng Nam và Tần Vy đã yêu nhau mười năm. Ngoài cô ta ra, anh không còn ai khác. Năm đó Thẩm Phùng Nam gặp nguy hiểm ở Syria, kề cận với bờ vực của cái chết rồi thoát chết trong gang tấc, nhưng Tần Vy lại ra đi không lời từ biệt. Cũng khó trách bao năm nay anh sống mà như chết.
Đả kích này thực sự quá dữ dội.
Từ Ngu Thanh thở dài: “Cậu hèn quá…”.
Tiếng thở dài của đối phương chưa kịp dứt, Thẩm Phùng Nam đã cụp mắt nói: “Mình đã tìm rồi”.
“Cái gì?”
“Mình đã tìm rồi.”
Từ Ngu Thanh thảng thốt: “Cậu tìm… phụ nữ chứ?”.
“Ừm.”
“Cậu gạt mình chứ gì?!”
Thẩm Phùng Nam bật cười: “Gạt cậu có lợi gì cho mình nào?”.
Từ Ngu Thanh vuốt vuốt khuôn cằm râu ria lởm chởm, vừa quan sát anh vừa lắc đầu: “Không thể nào, trông cậu đâu có giống người đang yêu”.
“Đang yêu trông như thế nào?”
“Mặt mũi hồng hào, đẹp trai chết người.”
“…”
Thẩm Phùng Nam không thèm để ý tới anh ấy nữa, tự rót cho mình nửa cốc bia.
Từ Ngu Thanh chép miệng vài tiếng, rồi hỏi dò: “Cô gái ấy là người thế nào?”.
Tay Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại.
Thế nào ư?
Anh ngẫm nghĩ, bỗng phát hiện mình không biết phải miêu tả Lương Nghiên thế nào. Dường như không một từ ngữ nào có thể miêu tả cô một cách chính xác nhất.
Im lặng một lúc, cô nói: “Cô ấy… rất đặc biệt”.
“… Thế thôi?”
“Ừm.”
“Nói thế khác gì không nói chứ. Đặc biệt chỗ nào. Là cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ thanh tao hay cực kỳ gợi cảm?”
Thẩm Phùng Nam câm nín: “Trong mắt cậu chỉ có mấy thứ đó thôi hả?”.
Từ Ngu Thanh nhún vai: “Nếu không thì cậu so sánh cô ấy với Tần Vy đi”.
Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “So sánh chuyện này làm gì, không giống nhau”.
“Biết rồi, Tần Vy là hạt chu sa trong lòng cậu, không được so sánh chứ gì. Được, cậu tìm một người như thế cũng coi như một lần trải nghiệm, dù sao thì bắt đầu một cuộc tình mới luôn là cách để quên đi cuộc tình cũ. Cậu đừng nói, theo điều tra, có rất nhiều người dùng cách này để thành công bước ra khỏi quá khứ, thành công yêu một người hoàn toàn mới…”
Từ Ngu Thanh ăn nói hùng hồn.
Thẩm Phùng Nam không lên tiếng nữa. Không phản bác, cũng không giải thích.
Anh uống nốt cốc bia của mình.
Khi trở về đã rất muộn rồi, ô tô men theo con đường đi thẳng, ngoài cửa xe trời bỗng đổ mưa.
Thẩm Phùng Nam dừng xe bên ngoài khu nhà.
Bóng cây che khuất ánh đèn. Anh bật đèn trong xe, ngồi một lát rồi lấy chiếc hộp Lương Nghiên đút vào trong túi áo ra.
Đó là một chiếc đồng hồ, chưa mở ra anh đã nhận ra. Anh ngắm một lúc rồi mở hộp.
Có lẽ Lương Nghiên đã tỉ mỉ chọn lựa, kiểu đồng hồ này rất đẹp, cũng rất thích hợp với một người đàn ông ở độ tuổi của anh.
Cô rất tận tâm với anh.
Từ cách thức theo đuổi vụng về, lời tỏ tình đường đột, nụ hôn tạm biệt ngốc nghếch, đến món quà sinh nhật tới muộn, anh đều biết cả.
Có thể vì cuộc đối thoại với Từ Ngu Thanh, anh bất giác nhớ lại tất cả kỷ niệm với Lương Nghiên.
Không phải ai cũng thẳng thắn trong sáng được như cô, cũng không ai có thể thành thật bộc trực đến cùng như cô.
Tình cảm là không thể phân tích từng li từng tý. Từ Ngu Thanh đã nói đúng một phần. Đối với anh, Tần Vy là tình yêu, là kỷ niệm mười năm.
Nhưng Thẩm Phùng Nam chắc chắn Lương Nghiên không phải mối tình mới giúp anh quên đi Tần Vy.
Giống như cái ôm và nụ hôn tạm biệt tối nay…
Anh rất rõ ràng, sự bồng bột vào giây phút đó chỉ liên quan đến Lương Nghiên.
Bắc Kinh tháng mười hai rất lạnh.
Ra khỏi bến xe, gió lạnh táp vào mặt khiến mọi mệt mỏi của Lương Nghiên như bị đánh tan, cả người cô bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.
Lương Nghiên vòng khăn choàng hai vòng lên cổ, rồi đội mũ lên, cuối cùng mới kéo vali, bắt xe về khách sạn.
Ban tổ chức hội thảo đã đặt toàn bộ phòng khách sạn cho khách mời, đối diện với khuôn viên Đại học Z.
Trước kia Lương Nghiên cũng từng đến đây, vẫn còn chút quen thuộc với nơi này.
Tới khách sạn, cô tắm rửa rồi ra ngoài đi dạo.
Khu vực đường lớn phía Nam phường Trung Quan phân bố rất nhiều trường đại học cao đẳng. Lương Nghiên đi vài vòng trong trường Đại học Z, rồi đi dạo men theo con đường ấy.
Mùa đông Bắc Kinh vẫn vậy, gió to, khô lạnh. Lương Nghiên không cảm thấy cái lạnh này khó chịu hơn kiểu ẩm ướt của miền Nam. Cô rất thích ứng, tiến thẳng, dọc đường toàn là những sạp bán khoai lang nướng.
Đặt thứ này trước mặt, nó được coi là món yêu thích của Lương Nghiên. Lúc đó cô học lớp sáu, lần nào Nghiêm Kỳ tới cũng phải mua ba củ khoai lang nướng, vì một mình Lương Nghiên phải ăn hai củ. Nghiêm Kỳ luôn nói cô không giống con gái.
Về sau ầm ĩ đến mức đó, ngay cả khoai lang cũng trở thành bóng ma tâm lý của cô, bao năm nay cô chưa hề động vào.
Lương Nghiên đi qua vài địa điểm, không hề dừng bước, đến chập tối thì tới gần thư viện quốc gia.
Cô liếc nhìn, không đứng lại lâu, quay người men theo con đường cũ trở về.
Tối nay, Lương Nghiên ăn tối ở nhà ăn của Đại học Z, cả buối tối không ra ngoài, chỉ ở lỳ trong khách sạn xem ti vi. Tới hơn tám giờ, chuông di động của cô vang lên.
Lương Nghiên nhìn qua, là Thẩm Phùng Nam gọi tới.
Cô bắt máy, ở đầu kia anh lên tiếng gọi: “Lương Nghiên?”.
“Em đây.”
“Anh gửi tin nhắn wechat cho em mà không thấy hồi âm.”
“Ban nãy em mải xem ti vi.”
Đầu kia, Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng rồi nói: “Ngày mai anh tới rồi, tối anh qua tìm em nhé?”.
Lương Nghiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là không được, tối mai phải tám giờ mới kết thúc”.
“Không sao, khi nào kết thúc thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Nói tới đây, cả hai chợt im lặng.
Lương Nghiên lên tiếng: “Vậy anh nghỉ sớm đi, ngày mai đi cẩn thận”.
“Ừm.”
Lương Nghiên đợi anh nói tạm biệt nhưng anh lại im ắng một lúc lâu.
Đợi vài giây, cô chủ động nói: “Không còn chuyện gì nữa em ngắt máy nhé?”.
Anh đáp: “Ngủ sớm đi”.
“Anh cũng vậy.”
Lịch trình ngày hôm sau dày đặc. Buổi sáng, buổi chiều, buổi tối đều có hoạt động.
Có rất nhiều giáo sư, tiến sỹ và các nghiên cứu sinh, thật ra mọi người đều đại diện thầy mình đến dự, chỉ có Lương Nghiên là một sinh viên năm tư.
Nói là tám giờ kết thúc, thực tế là phải tám rưỡi Lương Nghiên mới ra tới cổng lớn của Đại học Z.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Phùng Nam. Chưa đầy vài phút sau, anh đã xuất hiện.
Anh mặc một chiếc áo lông chim màu đen mới tinh. Lương Nghiên ngẩn người một lúc mới nhận ra.
Cô chạy qua: “Anh đợi lâu lắm rồi phải không?”.
“Không lâu.” Anh mỉm cười, cúi đầu choàng khăn lại cẩn thận cho cô: “Lạnh không?”.
“Cũng bình thường, không lạnh bằng Nam An.”
“Không nhận ra là em chịu lạnh cũng khá giỏi đấy.”
“Đương nhiên.” Lương Nghiên nắm lấy tay anh.
Hai người đi bộ dọc con đường.
“Đi đâu vậy anh?”
“Muốn ăn gì không?”
“Muốn chứ.”
“Anh cũng muốn…”
“Anh Nam, anh đến chưa vậy? Còn không đến nữa đại ca sẽ chửi người thật đấy. Lần nào gặp mặt anh không vắng mặt thì cũng đi muộn. Bọn em ăn cơm rồi, đi hát rồi, anh đừng để lỡ mất cả bữa khuya đấy.”
“Đừng giục nữa, đến rồi đây.” Thẩm Phùng Nam đóng cửa xe lại.
Giờ này mà khu ẩm thực ở dưới tầng hầm B2 vẫn còn rất tấp nập.
Thẩm Phùng Nam tìm được nhà hàng mà Trương Bình báo. Trên chiếc bàn tròn lớn góc trong cùng có khoảng năm, sáu người đàn ông, đều là người quen. Ngoại trừ Trương Bình thì mọi người đều là đồng nghiệp cũ trong ngành. Người khởi xướng buổi tụ tập, Từ Ngu Thanh, trên danh nghĩa là sếp cũ của anh, nhưng thực chất là bạn chí cốt.
Nhóm bọn họ rất thoải mái với nhau. Thấy Thẩm Phùng Nam tới muộn, Từ Ngu Thanh không nói không rằng, rót ngay một bát bia. Những người khác gõ bát đũa ủng hộ: “Phạt trước rồi tính!”.
Trương Bình thấy vậy có chút lo lắng: “Anh Nam, dạo này cổ họng thế nào?”.
“Không sao.” Thẩm Phùng Nam đón lấy chiếc bát, một hơi uống cạn.
Trên bàn đã bày mấy chai rượu rỗng không, nồi lẩu hai ngăn ở giữa bàn đang sôi sùng sục.
Đám đàn ông tụ tập thì chỉ có tưng ấy việc, ăn uống nhậu nhẹt, ôn chuyện cũ, chém chuyện mới, thế mà thời gian cứ trôi vèo vèo.
Qua mười giờ, người đã lập gia đình tục lục trở về, ở lại tới cuối chỉ còn Trương Bình, Từ Ngu Thanh và Thẩm Phùng Nam.
Ở một lúc, Trương Bình nhận được điện thoại của một đối tượng đang tán tỉnh, bèn vội vàng đi mua đồ ăn khuya cho người ta.
Từ Ngu Thanh bật nốt chai bia cuối cùng, rót đầy hai cốc cho mình và Thẩm Phùng Nam.
Anh ấy nốc một hơi rồi hỏi anh: “Dạo này cậu cứ bận mất tăm mất tích, làm cái gì đấy?”.
Thẩm Phùng Nam đáp: “Nhận làm mấy việc, cũng không có gì đặc biệt”.
“Cậu độn thổ còn kinh hơn mình, có chuyện gì muốn tìm cũng chịu chết.”
“Như vậy càng hay, cậu tìm mình có bao giờ vì những chuyện tử tế đâu.”
“Cậu nói câu này, nếu mình bảo bây giờ là chuyện tốt thì sao, cậu tin không?”
Thẩm Phùng Nam cười: “Không tin”.
Từ Ngu Thanh đặt cốc bia sang một bên, mở nhóm bạn bè trong wechat ra, kéo xuống dưới hai lần, sau đó đưa cho Thẩm Phùng Nam.
Thẩm Phùng Nam đón lấy, nhìn qua.
“Đây là ai?”
“Chính là Lâm Hiểu Thần. Cô ta cứ đòi đặt cái tên tiếng Anh Susan nghe cho Tây.” Từ Ngu Thanh đáp: “Cậu bấm vào xem ảnh lớn đi”.
Thẩm Phùng Nam mở ảnh lên.
“Người mặc áo trắng, còn nhận ra chứ? Lâm Hiểu Thần gặp được cô ta ở Đài Loan. Mình đã xin địa chỉ rồi, cậu mau đi tìm cô ta đi. Có chuyện gì cần ba mặt một lời thì giải quyết trực tiếp dứt khoát một lần. Vẫn còn yêu nhau thì quay lại, hết yêu rồi thì chia tay, đừng có chờ đợi nữa.”
Ngón tay Thẩm Phùng Nam lướt đi, yên lặng xem hết từng ấy bức ảnh.
Từ Ngu Thanh uống một hớp bia rồi nói: “Năm xưa có chuyện gì đến người ngoài như bọn mình còn hiểu rõ. Cô ta bỏ đi không lời từ biệt, còn cậu thì chuyện gì cũng ôm khư khư vào lòng. Cậu mà còn sống cái kiểu lầm lầm lì lì, không có ngày mai như thế này nữa, mình thấy cậu nhất định sẽ sống độc thân suốt đời”.
Thẩm Phùng Nam trả di động lại cho anh ấy.
Từ Ngu Thanh nói: “Lát nữa mình gửi cho cậu địa chỉ. Cậu đi sớm đi, đừng để đến lúc cô ta lại mất tích, chẳng biết chạy đi đâu”.
Dứt lời, anh ấy đang định lục tìm tin nhắn của Lâm Hiểu Thanh thì nghe thấy Thẩm Phùng Nam nói: “Không cần đâu”.
Từ Ngu Thanh sững người, ngẩng phắt lên, có vẻ khó tin: “Cậu… có ý gì?”.
“Xem ra cô ấy sống rất vui vẻ, cứ để cô ấy sống vậy đi.”
“Đúng, cô ta thì vui vẻ rồi, còn cậu thì sao?”
“Mình cũng sống rất tốt.”
“Cậu sống tốt? Cậu sống tốt cái mẹ gì!” Ánh mắt Từ Ngu Thanh như thật sự bất lực: “Đừng giả vờ nữa, có bản lĩnh thì cậu đi tìm một người con gái khác ngoài Tần Vy đi”.
Thẩm Phùng Nam không nói gì.
Phản ứng này nằm trong dự liệu của Từ Ngu Thanh. Thẩm Phùng Nam và Tần Vy đã yêu nhau mười năm. Ngoài cô ta ra, anh không còn ai khác. Năm đó Thẩm Phùng Nam gặp nguy hiểm ở Syria, kề cận với bờ vực của cái chết rồi thoát chết trong gang tấc, nhưng Tần Vy lại ra đi không lời từ biệt. Cũng khó trách bao năm nay anh sống mà như chết.
Đả kích này thực sự quá dữ dội.
Từ Ngu Thanh thở dài: “Cậu hèn quá…”.
Tiếng thở dài của đối phương chưa kịp dứt, Thẩm Phùng Nam đã cụp mắt nói: “Mình đã tìm rồi”.
“Cái gì?”
“Mình đã tìm rồi.”
Từ Ngu Thanh thảng thốt: “Cậu tìm… phụ nữ chứ?”.
“Ừm.”
“Cậu gạt mình chứ gì?!”
Thẩm Phùng Nam bật cười: “Gạt cậu có lợi gì cho mình nào?”.
Từ Ngu Thanh vuốt vuốt khuôn cằm râu ria lởm chởm, vừa quan sát anh vừa lắc đầu: “Không thể nào, trông cậu đâu có giống người đang yêu”.
“Đang yêu trông như thế nào?”
“Mặt mũi hồng hào, đẹp trai chết người.”
“…”
Thẩm Phùng Nam không thèm để ý tới anh ấy nữa, tự rót cho mình nửa cốc bia.
Từ Ngu Thanh chép miệng vài tiếng, rồi hỏi dò: “Cô gái ấy là người thế nào?”.
Tay Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại.
Thế nào ư?
Anh ngẫm nghĩ, bỗng phát hiện mình không biết phải miêu tả Lương Nghiên thế nào. Dường như không một từ ngữ nào có thể miêu tả cô một cách chính xác nhất.
Im lặng một lúc, cô nói: “Cô ấy… rất đặc biệt”.
“… Thế thôi?”
“Ừm.”
“Nói thế khác gì không nói chứ. Đặc biệt chỗ nào. Là cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ thanh tao hay cực kỳ gợi cảm?”
Thẩm Phùng Nam câm nín: “Trong mắt cậu chỉ có mấy thứ đó thôi hả?”.
Từ Ngu Thanh nhún vai: “Nếu không thì cậu so sánh cô ấy với Tần Vy đi”.
Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “So sánh chuyện này làm gì, không giống nhau”.
“Biết rồi, Tần Vy là hạt chu sa trong lòng cậu, không được so sánh chứ gì. Được, cậu tìm một người như thế cũng coi như một lần trải nghiệm, dù sao thì bắt đầu một cuộc tình mới luôn là cách để quên đi cuộc tình cũ. Cậu đừng nói, theo điều tra, có rất nhiều người dùng cách này để thành công bước ra khỏi quá khứ, thành công yêu một người hoàn toàn mới…”
Từ Ngu Thanh ăn nói hùng hồn.
Thẩm Phùng Nam không lên tiếng nữa. Không phản bác, cũng không giải thích.
Anh uống nốt cốc bia của mình.
Khi trở về đã rất muộn rồi, ô tô men theo con đường đi thẳng, ngoài cửa xe trời bỗng đổ mưa.
Thẩm Phùng Nam dừng xe bên ngoài khu nhà.
Bóng cây che khuất ánh đèn. Anh bật đèn trong xe, ngồi một lát rồi lấy chiếc hộp Lương Nghiên đút vào trong túi áo ra.
Đó là một chiếc đồng hồ, chưa mở ra anh đã nhận ra. Anh ngắm một lúc rồi mở hộp.
Có lẽ Lương Nghiên đã tỉ mỉ chọn lựa, kiểu đồng hồ này rất đẹp, cũng rất thích hợp với một người đàn ông ở độ tuổi của anh.
Cô rất tận tâm với anh.
Từ cách thức theo đuổi vụng về, lời tỏ tình đường đột, nụ hôn tạm biệt ngốc nghếch, đến món quà sinh nhật tới muộn, anh đều biết cả.
Có thể vì cuộc đối thoại với Từ Ngu Thanh, anh bất giác nhớ lại tất cả kỷ niệm với Lương Nghiên.
Không phải ai cũng thẳng thắn trong sáng được như cô, cũng không ai có thể thành thật bộc trực đến cùng như cô.
Tình cảm là không thể phân tích từng li từng tý. Từ Ngu Thanh đã nói đúng một phần. Đối với anh, Tần Vy là tình yêu, là kỷ niệm mười năm.
Nhưng Thẩm Phùng Nam chắc chắn Lương Nghiên không phải mối tình mới giúp anh quên đi Tần Vy.
Giống như cái ôm và nụ hôn tạm biệt tối nay…
Anh rất rõ ràng, sự bồng bột vào giây phút đó chỉ liên quan đến Lương Nghiên.
Bắc Kinh tháng mười hai rất lạnh.
Ra khỏi bến xe, gió lạnh táp vào mặt khiến mọi mệt mỏi của Lương Nghiên như bị đánh tan, cả người cô bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.
Lương Nghiên vòng khăn choàng hai vòng lên cổ, rồi đội mũ lên, cuối cùng mới kéo vali, bắt xe về khách sạn.
Ban tổ chức hội thảo đã đặt toàn bộ phòng khách sạn cho khách mời, đối diện với khuôn viên Đại học Z.
Trước kia Lương Nghiên cũng từng đến đây, vẫn còn chút quen thuộc với nơi này.
Tới khách sạn, cô tắm rửa rồi ra ngoài đi dạo.
Khu vực đường lớn phía Nam phường Trung Quan phân bố rất nhiều trường đại học cao đẳng. Lương Nghiên đi vài vòng trong trường Đại học Z, rồi đi dạo men theo con đường ấy.
Mùa đông Bắc Kinh vẫn vậy, gió to, khô lạnh. Lương Nghiên không cảm thấy cái lạnh này khó chịu hơn kiểu ẩm ướt của miền Nam. Cô rất thích ứng, tiến thẳng, dọc đường toàn là những sạp bán khoai lang nướng.
Đặt thứ này trước mặt, nó được coi là món yêu thích của Lương Nghiên. Lúc đó cô học lớp sáu, lần nào Nghiêm Kỳ tới cũng phải mua ba củ khoai lang nướng, vì một mình Lương Nghiên phải ăn hai củ. Nghiêm Kỳ luôn nói cô không giống con gái.
Về sau ầm ĩ đến mức đó, ngay cả khoai lang cũng trở thành bóng ma tâm lý của cô, bao năm nay cô chưa hề động vào.
Lương Nghiên đi qua vài địa điểm, không hề dừng bước, đến chập tối thì tới gần thư viện quốc gia.
Cô liếc nhìn, không đứng lại lâu, quay người men theo con đường cũ trở về.
Tối nay, Lương Nghiên ăn tối ở nhà ăn của Đại học Z, cả buối tối không ra ngoài, chỉ ở lỳ trong khách sạn xem ti vi. Tới hơn tám giờ, chuông di động của cô vang lên.
Lương Nghiên nhìn qua, là Thẩm Phùng Nam gọi tới.
Cô bắt máy, ở đầu kia anh lên tiếng gọi: “Lương Nghiên?”.
“Em đây.”
“Anh gửi tin nhắn wechat cho em mà không thấy hồi âm.”
“Ban nãy em mải xem ti vi.”
Đầu kia, Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng rồi nói: “Ngày mai anh tới rồi, tối anh qua tìm em nhé?”.
Lương Nghiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là không được, tối mai phải tám giờ mới kết thúc”.
“Không sao, khi nào kết thúc thì gọi cho anh.”
“Vâng.”
Nói tới đây, cả hai chợt im lặng.
Lương Nghiên lên tiếng: “Vậy anh nghỉ sớm đi, ngày mai đi cẩn thận”.
“Ừm.”
Lương Nghiên đợi anh nói tạm biệt nhưng anh lại im ắng một lúc lâu.
Đợi vài giây, cô chủ động nói: “Không còn chuyện gì nữa em ngắt máy nhé?”.
Anh đáp: “Ngủ sớm đi”.
“Anh cũng vậy.”
Lịch trình ngày hôm sau dày đặc. Buổi sáng, buổi chiều, buổi tối đều có hoạt động.
Có rất nhiều giáo sư, tiến sỹ và các nghiên cứu sinh, thật ra mọi người đều đại diện thầy mình đến dự, chỉ có Lương Nghiên là một sinh viên năm tư.
Nói là tám giờ kết thúc, thực tế là phải tám rưỡi Lương Nghiên mới ra tới cổng lớn của Đại học Z.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Phùng Nam. Chưa đầy vài phút sau, anh đã xuất hiện.
Anh mặc một chiếc áo lông chim màu đen mới tinh. Lương Nghiên ngẩn người một lúc mới nhận ra.
Cô chạy qua: “Anh đợi lâu lắm rồi phải không?”.
“Không lâu.” Anh mỉm cười, cúi đầu choàng khăn lại cẩn thận cho cô: “Lạnh không?”.
“Cũng bình thường, không lạnh bằng Nam An.”
“Không nhận ra là em chịu lạnh cũng khá giỏi đấy.”
“Đương nhiên.” Lương Nghiên nắm lấy tay anh.
Hai người đi bộ dọc con đường.
“Đi đâu vậy anh?”
“Muốn ăn gì không?”
“Muốn chứ.”
“Anh cũng muốn…”