Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 94: PHONG TỔNG, XIN ĐỪNG BỎ RƠI EM
Ý cô không phải là như vậy. Cô chỉ đang không biết tại sao anh lại có một chiếc vòng giống y hệt cái trên tay anh ở đây. Thực sự rất giống, chỉ khác màu viên đá, chắc chắn đây là kiểu dáng tình nhân.
"Ý em là sao chúng lại giống nhau đến vậy?"
Không phải là hôm đó cô chỉ mua một cái thôi sao?
Cô mải thắc mắc trong đầu, để mặc anh luồn mấy ngón tay vào những kẽ hở trên bàn tay cô, đan nhẹ. Tay còn lại gõ nhẹ trên cái trán nhỏ căng bóng
"Làm gì có ai như em, rõ ràng biết là một đôi nhưng nhất định chỉ mua mỗi một chiếc. Hay em định để một cô gái đến sau, mua chiếc vòng còn lại. Sau này, biết đâu anh và cô ấy sẽ gặp nhau, rồi vì định mệnh của hai chiếc vòng mà trở thành một đôi. Như thế phải không?"
Nhận ra ý châm chọc trong giọng nói của anh, Hàn Giai Tuệ gật gù
"Rất có thể, nghe cũng hợp lý nhỉ"
"Không ghen sao?"
Hàn Giai Tuệ nghĩ thầm trong đầu, thì ra anh cố tình nói vậy để mong cô sẽ ghen à. Đã thế dễ gì mà cô để anh được toại nguyện. Chợt nhận ra, niềm vui khiến cô thoả mãn nhất là khi có thể chọc giận vị đại tổng tài cao ngạo nào đó. Cô mở đôi mắt trong veo, mang dáng vẻ ngây thơ hỏi nhỏ
"Em phải ghen à?"
Không đợi Phong Thừa Vũ nói năng gì, trực tiếp úp mặt vào ngực áo anh, hai tay túm hai bên thắt lưng, bày ra bộ dạng ủy khuất mà giả bộ khóc lóc thảm thiết
"Đừng mà, hức, anh đừng yêu cô gái khác. Phong tổng, em yêu anh nhiều như vậy, xin đừng bỏ rơi em, hức hức, không có anh thì em làm sao sống nổi đây"
Phong tổng có vận dụng hết trí tưởng tượng phong phú của mình, cũng không ngờ cô nhóc lắm chiêu này lại có một màn phản bác gắt như vậy. Tiểu yêu tinh còn rặn đâu ra mấy giọt nước mắt nước mũi, bôi tùm lum lên chiếc áo trắng trên người anh. Khiến anh lúc này, không biết phải hành động thế nào, hai tay bất lực giơ giữa không trung. Lần đầu tiên, anh hiểu thế nào là tự lấy đá đập chân mình.
Rõ ràng là anh càn rỡ trêu đùa cô, nhưng ngay lập tức nhận lại tất cả thứ cảm giác khi bị người khác châm chọc.
Một lúc sau, Hàn Giai Tuệ mới buông anh ra, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn, ráo hoảnh quệt nước mắt, nhoẻn miệng cười
Một lúc sau, Hàn Giai Tuệ mới buông anh ra, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn, ráo hoảnh quệt nước mắt, nhoẻn miệng cười
"Sao? Em làm như vậy đã đúng với tiêu chuẩn bạn gái thích chiếm hữu của Phong tổng rồi chứ?"
Giỏi rồi!
Từ bao giờ, việc chọc quê cô, anh cũng không thể làm được?
Phong Thừa Vũ nhéo hai bên eo mềm mịn của cô một cái
"Ai cho em lá gan lớn vậy hả?"
"Áaa, đau em"
Đến khi Hàn Giai Tuệ vì đau mà xị mặt hét lên, Phong Thừa Vũ mới chịu buông cô ra.
Rồi anh kéo tay cô, băng qua con đường trước mặt
"Đi... Mua bánh hạt dẻ cho em"
Bánh hạt dẻ!
Hàn Giai Tuệ chợt nhớ ra, cũng khá lâu rồi cô chưa ăn bánh hạt dẻ. Thời gian vừa rồi, bận bịu nhiều việc, cô cũng không có dịp ghé qua quảng trường thành phố.
Nhưng mà ...
"Em đâu có nói muốn ăn bánh hạt dẻ"
Bước chân cô hơi khựng lại, khiến hào hứng trong mắt anh vơi đi vài phần
"Không ăn thật sao?"
Cô gái khẽ gật gật cái đầu nhỏ, nhìn sang quầy bánh đã toả hương thơm nức sang tận phía bên này
"Không ăn. Dạo này em có vẻ béo lên rồi"
Quả thực, dạo này hình như Hàn Giai Tuệ ăn no ngủ kỹ, cho nên cũng hơi tăng cân thì phải. Giống như mọi nữ nhi khác, đều muốn giữ gìn vóc dáng hài hoà, ba vòng cân đối, đường cong tuyệt mỹ. Nhất là khi đang ở trong mối quan hệ yêu đương, lại càng muốn giữ hình ảnh đẹp nhất trong mắt đối phương. Hàn Giai Tuệ tất nhiên không phải ngoại lệ.
Hai bàn tay anh bất ngờ chạm tới rồi siết chặt eo nhỏ
"Đâu? Để xem vợ anh béo đến đâu rồi"
Lời nói càn rỡ cùng hành động bất ngờ của anh, càng khiến cho Hàn Giai Tuệ thêm nhột, cô gắt lên
"Biến thái"
Phong Thừa Vũ hạ giọng, nói chỉ đủ hai người nghe
"Mới thế mà em đã gọi là biến thái? Để lát nữa về nhà, anh định nghĩa hai từ "biến thái" cho em xem, nhé"
Bị trọc đến phát bực, Hàn Giai Tuệ hậm hực liên tục dậm dậm chân. Cô không ngần ngại làm mặt lạnh với anh, một bước quay đi, vậy mà ngay lập tức bị anh kéo sát lại gần, thấp giọng dụ dỗ
"Em cũng biết là dù em gầy béo, cao thấp, trắng đen, tốt xấu thế nào, anh cũng vẫn yêu em mà. Lại đây, mua bánh hạt dẻ cho em nhé. Nếu em sợ béo, anh sẽ ăn cùng em, có béo thì anh cũng béo cùng em, như vậy là được chứ gì"1
Hình tượng mới xuất hiện trong đầu Hàn Giai Tuệ là dáng vẻ mặt tròn xoe như cái đĩa lại lạnh băng như người khó ở, hai má phúng phính xị ra. Đôi môi yêu nghiệt kéo dài đến tận mang tai. Đôi mắt ưng thâm trầm kia sẽ híp cả lại. Cùng với thân hình như quả bóng bay được bơm căng phồng, cơ bụng săn chắc này sẽ biến mất, trở nên to căng bục cả cúc. Đôi chân ú na ú nần trong chiếc quần âu không khép lại được. Dáng vẻ Tổng giám đốc Phong thị khi béo lên, chắc hẳn rất tức cười. Bộ dạng hài hước ấy, chạy qua chạy lại trong đầu cô. Mới tưởng tượng thôi, Hàn Giai Tuệ đã không thể nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Ý em là sao chúng lại giống nhau đến vậy?"
Không phải là hôm đó cô chỉ mua một cái thôi sao?
Cô mải thắc mắc trong đầu, để mặc anh luồn mấy ngón tay vào những kẽ hở trên bàn tay cô, đan nhẹ. Tay còn lại gõ nhẹ trên cái trán nhỏ căng bóng
"Làm gì có ai như em, rõ ràng biết là một đôi nhưng nhất định chỉ mua mỗi một chiếc. Hay em định để một cô gái đến sau, mua chiếc vòng còn lại. Sau này, biết đâu anh và cô ấy sẽ gặp nhau, rồi vì định mệnh của hai chiếc vòng mà trở thành một đôi. Như thế phải không?"
Nhận ra ý châm chọc trong giọng nói của anh, Hàn Giai Tuệ gật gù
"Rất có thể, nghe cũng hợp lý nhỉ"
"Không ghen sao?"
Hàn Giai Tuệ nghĩ thầm trong đầu, thì ra anh cố tình nói vậy để mong cô sẽ ghen à. Đã thế dễ gì mà cô để anh được toại nguyện. Chợt nhận ra, niềm vui khiến cô thoả mãn nhất là khi có thể chọc giận vị đại tổng tài cao ngạo nào đó. Cô mở đôi mắt trong veo, mang dáng vẻ ngây thơ hỏi nhỏ
"Em phải ghen à?"
Không đợi Phong Thừa Vũ nói năng gì, trực tiếp úp mặt vào ngực áo anh, hai tay túm hai bên thắt lưng, bày ra bộ dạng ủy khuất mà giả bộ khóc lóc thảm thiết
"Đừng mà, hức, anh đừng yêu cô gái khác. Phong tổng, em yêu anh nhiều như vậy, xin đừng bỏ rơi em, hức hức, không có anh thì em làm sao sống nổi đây"
Phong tổng có vận dụng hết trí tưởng tượng phong phú của mình, cũng không ngờ cô nhóc lắm chiêu này lại có một màn phản bác gắt như vậy. Tiểu yêu tinh còn rặn đâu ra mấy giọt nước mắt nước mũi, bôi tùm lum lên chiếc áo trắng trên người anh. Khiến anh lúc này, không biết phải hành động thế nào, hai tay bất lực giơ giữa không trung. Lần đầu tiên, anh hiểu thế nào là tự lấy đá đập chân mình.
Rõ ràng là anh càn rỡ trêu đùa cô, nhưng ngay lập tức nhận lại tất cả thứ cảm giác khi bị người khác châm chọc.
Một lúc sau, Hàn Giai Tuệ mới buông anh ra, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn, ráo hoảnh quệt nước mắt, nhoẻn miệng cười
Một lúc sau, Hàn Giai Tuệ mới buông anh ra, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn, ráo hoảnh quệt nước mắt, nhoẻn miệng cười
"Sao? Em làm như vậy đã đúng với tiêu chuẩn bạn gái thích chiếm hữu của Phong tổng rồi chứ?"
Giỏi rồi!
Từ bao giờ, việc chọc quê cô, anh cũng không thể làm được?
Phong Thừa Vũ nhéo hai bên eo mềm mịn của cô một cái
"Ai cho em lá gan lớn vậy hả?"
"Áaa, đau em"
Đến khi Hàn Giai Tuệ vì đau mà xị mặt hét lên, Phong Thừa Vũ mới chịu buông cô ra.
Rồi anh kéo tay cô, băng qua con đường trước mặt
"Đi... Mua bánh hạt dẻ cho em"
Bánh hạt dẻ!
Hàn Giai Tuệ chợt nhớ ra, cũng khá lâu rồi cô chưa ăn bánh hạt dẻ. Thời gian vừa rồi, bận bịu nhiều việc, cô cũng không có dịp ghé qua quảng trường thành phố.
Nhưng mà ...
"Em đâu có nói muốn ăn bánh hạt dẻ"
Bước chân cô hơi khựng lại, khiến hào hứng trong mắt anh vơi đi vài phần
"Không ăn thật sao?"
Cô gái khẽ gật gật cái đầu nhỏ, nhìn sang quầy bánh đã toả hương thơm nức sang tận phía bên này
"Không ăn. Dạo này em có vẻ béo lên rồi"
Quả thực, dạo này hình như Hàn Giai Tuệ ăn no ngủ kỹ, cho nên cũng hơi tăng cân thì phải. Giống như mọi nữ nhi khác, đều muốn giữ gìn vóc dáng hài hoà, ba vòng cân đối, đường cong tuyệt mỹ. Nhất là khi đang ở trong mối quan hệ yêu đương, lại càng muốn giữ hình ảnh đẹp nhất trong mắt đối phương. Hàn Giai Tuệ tất nhiên không phải ngoại lệ.
Hai bàn tay anh bất ngờ chạm tới rồi siết chặt eo nhỏ
"Đâu? Để xem vợ anh béo đến đâu rồi"
Lời nói càn rỡ cùng hành động bất ngờ của anh, càng khiến cho Hàn Giai Tuệ thêm nhột, cô gắt lên
"Biến thái"
Phong Thừa Vũ hạ giọng, nói chỉ đủ hai người nghe
"Mới thế mà em đã gọi là biến thái? Để lát nữa về nhà, anh định nghĩa hai từ "biến thái" cho em xem, nhé"
Bị trọc đến phát bực, Hàn Giai Tuệ hậm hực liên tục dậm dậm chân. Cô không ngần ngại làm mặt lạnh với anh, một bước quay đi, vậy mà ngay lập tức bị anh kéo sát lại gần, thấp giọng dụ dỗ
"Em cũng biết là dù em gầy béo, cao thấp, trắng đen, tốt xấu thế nào, anh cũng vẫn yêu em mà. Lại đây, mua bánh hạt dẻ cho em nhé. Nếu em sợ béo, anh sẽ ăn cùng em, có béo thì anh cũng béo cùng em, như vậy là được chứ gì"1
Hình tượng mới xuất hiện trong đầu Hàn Giai Tuệ là dáng vẻ mặt tròn xoe như cái đĩa lại lạnh băng như người khó ở, hai má phúng phính xị ra. Đôi môi yêu nghiệt kéo dài đến tận mang tai. Đôi mắt ưng thâm trầm kia sẽ híp cả lại. Cùng với thân hình như quả bóng bay được bơm căng phồng, cơ bụng săn chắc này sẽ biến mất, trở nên to căng bục cả cúc. Đôi chân ú na ú nần trong chiếc quần âu không khép lại được. Dáng vẻ Tổng giám đốc Phong thị khi béo lên, chắc hẳn rất tức cười. Bộ dạng hài hước ấy, chạy qua chạy lại trong đầu cô. Mới tưởng tượng thôi, Hàn Giai Tuệ đã không thể nhịn được, ôm bụng cười ngặt nghẽo.