Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-47
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Đúng ra, Hàn Giai Tuệ sẽ phải cảm thấy rất vui, mấy ngày tới sẽ không có ai bắt bẻ cô chuyện này chuyện kia, đòi cô đưa đi đây đi đó. Ấy vậy mà, lúc này cô như đứng giữa một khoảng trống mênh mông, thực sự rất trống trải.
Sáng nay, cô lái xe đến toà nhà Hoàng Thịnh, như thường lệ đỗ xe bên ngoài hoa viên, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc bước tới. Mới chợt nhớ ra anh đã bay sang Mỹ công tác rồi. Giây phút đánh lái cho xe rời đi, trong lòng cô như đang tồn tại một nỗi nhớ vô hình.
Tan làm, cô lái xe vòng qua quảng trường thành phố, bên đường có một ông lão bán bánh hạt dẻ rất ngon. Mấy ngày trước, khi đi dạo qua đây, Phong Thừa Vũ đã từng mua cho cô. Hàn Giai Tuệ dừng xe, cô đi bộ tới quầy bánh nhỏ, những chiếc bánh xinh xắn màu vàng toả ra mùi hương thơm nức.
Nhận ra cô, ông lão có mái tóc màu muối tiêu nở nụ cười hiền hậu
"Mẻ bánh hôm nay ngon lắm, để tôi cho vào hộp giúp cô nhé."
"Vâng"
Ông lão tay thoăn thoắt xếp từng chiếc bánh vào chiếc hộp giấy
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
"Mà sao hôm nay cậu thanh niên mọi lần không đi cùng cô à?"
"Ông vẫn nhớ sao?"
Hàn Giai Tuệ tò mò hỏi lại.
Nhớ chứ. Ông không nhớ sao được.
Mỗi lần đến đây, cậu thanh niên ấy đều mua bánh hạt dẻ cho cô gái đi cùng. Giờ tan tầm, quán rất đông người xếp hàng, nhìn qua thì sẽ thấy cậu ấy chắc hẳn thuộc giới nhà giàu thượng lưu, vậy mà vẫn kiên nhẫn chờ mua cho cô gái của mình món bánh hạt dẻ dân dã này. Tuy rằng cô gái ấy luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng cậu ta đều dành cho cô ánh mắt ôn nhu như nước gợn mặt hồ. Chỉ cần có cơn gió nhẹ thổi qua đã vội vàng khoác áo cho cô. Khi sang đường đều sẽ là người đi trước che chắn.
"Tình yêu tuổi trẻ của các cô các cậu thật là... Rõ ràng trong lòng đều không thể thiếu đối phương, nhưng lại thờ ơ với tấm chân tình của người ta, nhất định cứ phải tự dối mình dối người."
Thấy cô gái trẻ đẹp không nói gì, ông lão lại đưa tay vuốt chòm râu, lắc đầu
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
"Trai gái yêu nhau, cũng giống như suối chảy khe đá, có huyên náo, cũng có trầm ngâm. Một đời đằng đẵng, có được người lặng lẽ mà sâu nặng kề bên thật khó biết bao. Còn có cơ hội thì nên trân trọng một chút, cô gái, đến khi da mồi tóc bạc giống như tôi, cô sẽ nhận ra, điều nuối tiếc nhất chính là điều mà mình đã năm lần bảy lượt bỏ lỡ khi năm rộng tháng dài"
Hàn Giai Tuệ khẽ gật đầu, cô hiểu ý tứ trong lời nói của ông cụ. Đúng là có những lần bỏ lỡ, là bỏ lỡ cả một đời.
Khuất sau bóng lưng mảnh mai, cô tịch, ông lão ngâm nga đôi câu thơ
"Dối lòng mặc kệ dẫu chân tâm
Một mối tương tư, hai chốn ưu sầu"
************************
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày...
Đã gần một tuần, cô chưa được nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ như bước ra từ truyện thần thoại ấy của anh.
Đến cuối cùng, cô cũng phải thừa nhận rằng, cô thực sự vẫn không thể thắng nổi thứ tình cảm từng chút, từng chút một lấp đầy lên trong trái tim mình. Rõ ràng, một người lý trí như cô, vẫn bị thứ tình cảm dịu dàng của anh làm cho gục ngã.
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Đến cuối cùng, cô cũng phải thừa nhận rằng, cô thực sự vẫn không thể thắng nổi thứ tình cảm từng chút, từng chút một lấp đầy lên trong trái tim mình. Rõ ràng, một người lý trí như cô, vẫn bị thứ tình cảm dịu dàng của anh làm cho gục ngã.
Trong phòng VIP của một quán bar nọ, ba cô gái đều đang trong trạng thái chuếnh choáng. Trên bàn ly cốc ngổn ngang, chất lỏng màu nâu vàng như mật vương vãi trên bàn. Ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ửng hồng như được phủ lên một tầng huyền mị.
Rõ ràng, Na Na là người khởi xướng cho cuộc nhậu phóng túng này, vậy mà Hàn Giai Tuệ lại là người uống nhiều nhất.
Lúc cô bước khỏi phòng rượu, trạng thái đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn chút nhận thức mơ hồ. Loạng choạng bước ra cửa quán bar, cô vô thức đi bộ trên con đường sầm uất sáng chưng ánh đèn neon đủ màu sắc sặc sỡ.
Gió từng cơn lành lạnh thổi qua bờ mai gầy, làm bay mấy lọn tóc buông lơi.
Hình ảnh này đã lọt vào con ngươi đen láy, khiến cho nét mặt người trong xe bỗng chốc tối sầm.
"Aaaaa! Anh là ai vậy?"
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Bị một người đàn ông chạm vào, Hàn Giai Tuệ lập tức hét lên, lùi lại cảnh giác.
Xong cô nhìn thẳng vào đôi mắt ưng ma mị, đầy quyến rũ, nhưng tràn ngập tâm tình của người đàn ông vest đen khí chất bức người trước mặt.
"Chà, đôi mắt này, thật đẹp! Phải làm thế nào để anh có thể cho tôi đôi mắt ấy"
Giọng nói ngập ngừng đã lạc đi vài phần của cô như đốt cháy tâm can kẻ đối diện.
"Được, đều cho em hết"
Đôi chân thon dài không còn đủ sức đứng vững trên đôi giày gót nhọn đắt đỏ, men rượu khiến toàn bộ cơ thể trở nên mềm nhũn. Cô khuỵu xuống một cánh tay chắc chắn, rồi lờ mờ nhận ra mình được đặt ngay ngắn trên ghế xe, còn có người cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
Hàn Giai Tuệ không có nét gì hoảng hốt, chỉ ngây ngốc cười
"Anh sẽ cho tôi đôi mắt thật sao?"
"Thật"
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Câu trả lời của anh chắc chắn đến nỗi có thể khiến một người đã say mèm như cô gật đầu lia lịa. Xem ra cô hoàn toàn tin tưởng mình sắp có được đôi mắt đẹp đẽ này.
Phong Thừa Vũ trầm lặng lái xe, thỉnh thoảng liếc sang cô gái đang khép hờ đôi mi, yên tĩnh ngồi bên cạnh, không biết đã ngủ hay chưa. Trong lòng thầm nhủ
"Không biết sau này có nên để em đụng vào một giọt rượu nào không nữa"
Nhưng mà cô gái này không yên phận quá lâu, mấy phút sau đã nhoài người sang ghế lái, đưa bàn tay trắng nõn như búp sen đặt lên khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc
"Thơm thật đấy! Anh có ăn được không?"
Ánh mắt ai kia càng tối đen lại, thẫm như biển đêm thăm thẳm
"Được!"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
Nghe được câu nói này, cô càng mạnh dạn vuốt ve khuôn mặt mềm mại. Từng ngón tay thon đặt trên gò má rồi trượt xuống cổ, chạm vào yết hầu đang lên xuống không ngừng. Cô cười khẽ, nghịch ngợm mân mê nơi đó, như đứa trẻ nhỏ khám phá ra món đồ chơi mới lạ.
"Ngồi yên đã"
Người đàn ông gầm khẽ trong cổ họng, anh khó chịu vì bị cô quấy nhiễu, không thể nào tập trung lái xe được.
Nhưng cô dường như không nghe thấy, chỉ thích thú gục đầu trên hõm vai anh, tham lam hít hà mùi hương nam tính quen thuộc. Mạnh bạo luồn tay vào trong cổ áo sơ mi tinh xảo, cảm giác mát lạnh lan truyền sang lòng bàn tay cô. Thật dễ chịu!
Chiếc xe phanh gấp giữa đường lớn, rồi nhanh chóng tấp vào lề. Bên trong cô gái chao đảo rồi gục vào khuôn ngực ấm áp. Đôi môi bị ngậm lấy, quấn quýt dây dưa. Phong Thừa Vũ nếm hết hương vị rượu vang trong miệng cô rồi cắn nhẹ lên đôi môi chúm chím, như thể trừng phạt hành động càn quấy của cô vừa rồi.
Cánh môi truyền tới cảm giác tê rần, như có luồng điện xẹt qua, Hàn Giai Tuệ nửa tỉnh nửa mơ huơ tay giữa không trung
"Ưm... Khó thở"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
"Ưm... Khó thở"
Phong Thừa Vũ nhìn cô bất lực, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn cho cô rồi lái xe về toà nhà Cường Thịnh.
Anh bế ngang người cô đi lên nhà, Hàn Giai Tuệ nằm trong lòng anh, bàn tay không an phận, từ cổ đến vai, xương quai xanh, đều sờ soạng không chừa chỗ nào. Cô vùi mặt vào ngực anh, khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng lẩm nhẩm
"Thơm quá, ăn được... có thể ăn được, anh nói ăn được mà... ưm"
Câu nói chưa kịp thốt ra đã bị nuốt lấy. Phong Thừa Vũ ôm siết cô gái trong lòng. Nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập tư tình, rồi nhẹ nhàng hôn xuống. Nụ hôn dịu dàng của anh bỗng chốc trở nên mãnh liệt, nóng bỏng hơn bao giờ hết. Tình cảm bị dồn nén bao lâu nay giờ đây được phóng thích. Tưởng chừng xung quanh chỉ có hơi thở gấp gáp cùng âm thanh ái muội , nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít.
Hàn Giai Tuệ chỉ biết bíu vào vạt áo anh cho khỏi ngã, mặc đôi tay anh làm mưa làm gió phía trên bên ngoài lớp áo mỏng manh của cô. Nụ hôn không còn đặt trên môi mà di chuyển sang vành tai, cắn nhẹ.
Cô gái nhỏ giật mình vì hơi đau, theo phản xạ đưa tay lên xoa xoa tai, nhỏ giọng
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
"Đau quá"
Phong Thừa Vũ bấy giờ mới buông cô ra, bế cơ thể đã mềm nhũn của cô đặt lên giường. Cô gái khép chặt đôi mi, tiếng thở đều đều, dường như đã không còn nhận thức được điều gì.
"Lần đầu của chúng ta, nên là em tự nguyện thì hơn. Tôi không muốn lợi dụng em lúc say"
Phong Thừa Vũ đứng dưới vòi nước lạnh, khó khăn lắm anh mới có thể khắc chế được con mãnh thú gầm gừ đòi vượt ngục trong người. Anh không muốn lợi dụng lúc cô mất tỉnh táo để tư lợi, anh muốn đàng hoàng có được cô, chờ người con gái anh yêu tự nguyện dâng hiến.
Hàn Giai Tuệ yên tĩnh chìm vào cơn say, nhưng khi khướu giác cảm nhận được mùi hương tươi mát thanh sạch quen thuộc thì lập tức quơ tay quơ chân, theo bản năng lăn tới, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh mà yên tâm ngủ tiếp. Phong Thừa Vũ nằm xuống ôn nhu ôm cô trong lòng, véo má cô, thì thầm
"Tốt nhất sau này em đừng mong được đụng tới một giọt rượu nào. Mới uống một chút đã say đến nỗi không biết trời cao đất dày là gì thế này"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
Sáng sớm, nắng nô đùa bên chiếc rèm mỏng manh buông lơi trên khung cửa chưa đóng kín. Hàn Giai Tuệ hé mắt nhìn, thấy mình nằm gọn trong vòng tay anh. Người đàn ông đó vẫn chưa tỉnh giấc. Cảm nhận trên đầu vẫn còn cảm giác đau như búa bổ. Chẳng lẽ hôm qua cô đã uống say như vậy, không biết có lỡ làm ra chuyện gì không nữa? Cô khẽ cựa mình, định ngồi dậy nhưng lại bị tiếng nói của anh làm cho giật mình.
"Còn sớm, em ngủ tiếp đi"
Cô giống như vừa ăn trộm bị bắt quả tang, lí nhí chống chế
"Tôi còn dậy đi làm"
"Tôi đã xin nghỉ cho em rồi"
Từ bao giờ, người đàn ông này lại có quyền quyết định thay cô vậy?
Hàn Giai Tuệ ngây người, chưa hết thắc mắc đã bị anh kéo vào lòng. Cô hơi cựa mình để tìm một tư thế bớt thân mật hơn, ngay lập tức bị anh thấp giọng mắng
"Đừng lộn xộn"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
Hàn Giai Tuệ vội vàng co chân lại, ai ngờ lại đụng trúng nơi nào đó đang ấm nóng. Hai má đỏ gay, không khí trở nên yên lặng mờ ám, chỉ biết đờ người siết chặt tấm chăn tơ tằm sang trọng.
"Hàn Giai Tuệ, lúc em say, tôi không muốn lợi dụng em, còn bây giờ em đã tỉnh, đừng thử thách sự kiềm chế của tôi. Em cũng biết, đàn ông vào buổi sáng sớm, là lúc khó kiểm soát nhất"
Nghe xong, cô chỉ dám nằm yên không nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh. Thấy cô như vậy, trong lòng anh tràn ngập ý cười, ôn nhu dỗ dành
"Ngủ thêm một lát đi"
Cô ngước mắt nhìn anh, muốn hỏi về chuyện tối qua, cô chỉ nhớ, anh đã sang Mỹ mấy ngày. Đoạn ký ức tua lại cảnh cô cùng Na Na và Lộ Khiết cùng nhau uống rượu, đến đó thì dừng lại. Sao bây giờ cô lại nằm trong lòng anh?
Thì ra cảm giác ấm áp đêm qua cô lờ mờ cảm nhận được trong lúc đầu óc mơ hồ là thật, hoàn toàn không phải ảo giác.
Ở bên anh, cảm giác an toàn xâm chiếm toàn bộ các giác quan, khiến cho cô không cần chút phòng bị nào.
"Thế còn..."
Thấy cô gái trong lòng còn ngập ngừng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô chờ đợi.
"Thế còn... anh và cô Cố?"
"Ý em là Cố Mỹ Đan?"
Hàn Giai Tuệ gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, hy vọng một câu trả lời đúng ý.
Anh với điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường mở một đoạn video đưa trước mặt cô.
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Đúng ra, Hàn Giai Tuệ sẽ phải cảm thấy rất vui, mấy ngày tới sẽ không có ai bắt bẻ cô chuyện này chuyện kia, đòi cô đưa đi đây đi đó. Ấy vậy mà, lúc này cô như đứng giữa một khoảng trống mênh mông, thực sự rất trống trải.
Sáng nay, cô lái xe đến toà nhà Hoàng Thịnh, như thường lệ đỗ xe bên ngoài hoa viên, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc bước tới. Mới chợt nhớ ra anh đã bay sang Mỹ công tác rồi. Giây phút đánh lái cho xe rời đi, trong lòng cô như đang tồn tại một nỗi nhớ vô hình.
Tan làm, cô lái xe vòng qua quảng trường thành phố, bên đường có một ông lão bán bánh hạt dẻ rất ngon. Mấy ngày trước, khi đi dạo qua đây, Phong Thừa Vũ đã từng mua cho cô. Hàn Giai Tuệ dừng xe, cô đi bộ tới quầy bánh nhỏ, những chiếc bánh xinh xắn màu vàng toả ra mùi hương thơm nức.
Nhận ra cô, ông lão có mái tóc màu muối tiêu nở nụ cười hiền hậu
"Mẻ bánh hôm nay ngon lắm, để tôi cho vào hộp giúp cô nhé."
"Vâng"
Ông lão tay thoăn thoắt xếp từng chiếc bánh vào chiếc hộp giấy
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
"Mà sao hôm nay cậu thanh niên mọi lần không đi cùng cô à?"
"Ông vẫn nhớ sao?"
Hàn Giai Tuệ tò mò hỏi lại.
Nhớ chứ. Ông không nhớ sao được.
Mỗi lần đến đây, cậu thanh niên ấy đều mua bánh hạt dẻ cho cô gái đi cùng. Giờ tan tầm, quán rất đông người xếp hàng, nhìn qua thì sẽ thấy cậu ấy chắc hẳn thuộc giới nhà giàu thượng lưu, vậy mà vẫn kiên nhẫn chờ mua cho cô gái của mình món bánh hạt dẻ dân dã này. Tuy rằng cô gái ấy luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng cậu ta đều dành cho cô ánh mắt ôn nhu như nước gợn mặt hồ. Chỉ cần có cơn gió nhẹ thổi qua đã vội vàng khoác áo cho cô. Khi sang đường đều sẽ là người đi trước che chắn.
"Tình yêu tuổi trẻ của các cô các cậu thật là... Rõ ràng trong lòng đều không thể thiếu đối phương, nhưng lại thờ ơ với tấm chân tình của người ta, nhất định cứ phải tự dối mình dối người."
Thấy cô gái trẻ đẹp không nói gì, ông lão lại đưa tay vuốt chòm râu, lắc đầu
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
"Trai gái yêu nhau, cũng giống như suối chảy khe đá, có huyên náo, cũng có trầm ngâm. Một đời đằng đẵng, có được người lặng lẽ mà sâu nặng kề bên thật khó biết bao. Còn có cơ hội thì nên trân trọng một chút, cô gái, đến khi da mồi tóc bạc giống như tôi, cô sẽ nhận ra, điều nuối tiếc nhất chính là điều mà mình đã năm lần bảy lượt bỏ lỡ khi năm rộng tháng dài"
Hàn Giai Tuệ khẽ gật đầu, cô hiểu ý tứ trong lời nói của ông cụ. Đúng là có những lần bỏ lỡ, là bỏ lỡ cả một đời.
Khuất sau bóng lưng mảnh mai, cô tịch, ông lão ngâm nga đôi câu thơ
"Dối lòng mặc kệ dẫu chân tâm
Một mối tương tư, hai chốn ưu sầu"
************************
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày...
Đã gần một tuần, cô chưa được nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ như bước ra từ truyện thần thoại ấy của anh.
Đến cuối cùng, cô cũng phải thừa nhận rằng, cô thực sự vẫn không thể thắng nổi thứ tình cảm từng chút, từng chút một lấp đầy lên trong trái tim mình. Rõ ràng, một người lý trí như cô, vẫn bị thứ tình cảm dịu dàng của anh làm cho gục ngã.
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Đến cuối cùng, cô cũng phải thừa nhận rằng, cô thực sự vẫn không thể thắng nổi thứ tình cảm từng chút, từng chút một lấp đầy lên trong trái tim mình. Rõ ràng, một người lý trí như cô, vẫn bị thứ tình cảm dịu dàng của anh làm cho gục ngã.
Trong phòng VIP của một quán bar nọ, ba cô gái đều đang trong trạng thái chuếnh choáng. Trên bàn ly cốc ngổn ngang, chất lỏng màu nâu vàng như mật vương vãi trên bàn. Ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt ửng hồng như được phủ lên một tầng huyền mị.
Rõ ràng, Na Na là người khởi xướng cho cuộc nhậu phóng túng này, vậy mà Hàn Giai Tuệ lại là người uống nhiều nhất.
Lúc cô bước khỏi phòng rượu, trạng thái đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn chút nhận thức mơ hồ. Loạng choạng bước ra cửa quán bar, cô vô thức đi bộ trên con đường sầm uất sáng chưng ánh đèn neon đủ màu sắc sặc sỡ.
Gió từng cơn lành lạnh thổi qua bờ mai gầy, làm bay mấy lọn tóc buông lơi.
Hình ảnh này đã lọt vào con ngươi đen láy, khiến cho nét mặt người trong xe bỗng chốc tối sầm.
"Aaaaa! Anh là ai vậy?"
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Bị một người đàn ông chạm vào, Hàn Giai Tuệ lập tức hét lên, lùi lại cảnh giác.
Xong cô nhìn thẳng vào đôi mắt ưng ma mị, đầy quyến rũ, nhưng tràn ngập tâm tình của người đàn ông vest đen khí chất bức người trước mặt.
"Chà, đôi mắt này, thật đẹp! Phải làm thế nào để anh có thể cho tôi đôi mắt ấy"
Giọng nói ngập ngừng đã lạc đi vài phần của cô như đốt cháy tâm can kẻ đối diện.
"Được, đều cho em hết"
Đôi chân thon dài không còn đủ sức đứng vững trên đôi giày gót nhọn đắt đỏ, men rượu khiến toàn bộ cơ thể trở nên mềm nhũn. Cô khuỵu xuống một cánh tay chắc chắn, rồi lờ mờ nhận ra mình được đặt ngay ngắn trên ghế xe, còn có người cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
Hàn Giai Tuệ không có nét gì hoảng hốt, chỉ ngây ngốc cười
"Anh sẽ cho tôi đôi mắt thật sao?"
"Thật"
CHƯƠNG 46: MỘT MỐI TƯƠNG TƯ, HAI CHỐN ƯU SẦU
Câu trả lời của anh chắc chắn đến nỗi có thể khiến một người đã say mèm như cô gật đầu lia lịa. Xem ra cô hoàn toàn tin tưởng mình sắp có được đôi mắt đẹp đẽ này.
Phong Thừa Vũ trầm lặng lái xe, thỉnh thoảng liếc sang cô gái đang khép hờ đôi mi, yên tĩnh ngồi bên cạnh, không biết đã ngủ hay chưa. Trong lòng thầm nhủ
"Không biết sau này có nên để em đụng vào một giọt rượu nào không nữa"
Nhưng mà cô gái này không yên phận quá lâu, mấy phút sau đã nhoài người sang ghế lái, đưa bàn tay trắng nõn như búp sen đặt lên khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc
"Thơm thật đấy! Anh có ăn được không?"
Ánh mắt ai kia càng tối đen lại, thẫm như biển đêm thăm thẳm
"Được!"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
Nghe được câu nói này, cô càng mạnh dạn vuốt ve khuôn mặt mềm mại. Từng ngón tay thon đặt trên gò má rồi trượt xuống cổ, chạm vào yết hầu đang lên xuống không ngừng. Cô cười khẽ, nghịch ngợm mân mê nơi đó, như đứa trẻ nhỏ khám phá ra món đồ chơi mới lạ.
"Ngồi yên đã"
Người đàn ông gầm khẽ trong cổ họng, anh khó chịu vì bị cô quấy nhiễu, không thể nào tập trung lái xe được.
Nhưng cô dường như không nghe thấy, chỉ thích thú gục đầu trên hõm vai anh, tham lam hít hà mùi hương nam tính quen thuộc. Mạnh bạo luồn tay vào trong cổ áo sơ mi tinh xảo, cảm giác mát lạnh lan truyền sang lòng bàn tay cô. Thật dễ chịu!
Chiếc xe phanh gấp giữa đường lớn, rồi nhanh chóng tấp vào lề. Bên trong cô gái chao đảo rồi gục vào khuôn ngực ấm áp. Đôi môi bị ngậm lấy, quấn quýt dây dưa. Phong Thừa Vũ nếm hết hương vị rượu vang trong miệng cô rồi cắn nhẹ lên đôi môi chúm chím, như thể trừng phạt hành động càn quấy của cô vừa rồi.
Cánh môi truyền tới cảm giác tê rần, như có luồng điện xẹt qua, Hàn Giai Tuệ nửa tỉnh nửa mơ huơ tay giữa không trung
"Ưm... Khó thở"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
"Ưm... Khó thở"
Phong Thừa Vũ nhìn cô bất lực, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn cho cô rồi lái xe về toà nhà Cường Thịnh.
Anh bế ngang người cô đi lên nhà, Hàn Giai Tuệ nằm trong lòng anh, bàn tay không an phận, từ cổ đến vai, xương quai xanh, đều sờ soạng không chừa chỗ nào. Cô vùi mặt vào ngực anh, khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng lẩm nhẩm
"Thơm quá, ăn được... có thể ăn được, anh nói ăn được mà... ưm"
Câu nói chưa kịp thốt ra đã bị nuốt lấy. Phong Thừa Vũ ôm siết cô gái trong lòng. Nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập tư tình, rồi nhẹ nhàng hôn xuống. Nụ hôn dịu dàng của anh bỗng chốc trở nên mãnh liệt, nóng bỏng hơn bao giờ hết. Tình cảm bị dồn nén bao lâu nay giờ đây được phóng thích. Tưởng chừng xung quanh chỉ có hơi thở gấp gáp cùng âm thanh ái muội , nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít.
Hàn Giai Tuệ chỉ biết bíu vào vạt áo anh cho khỏi ngã, mặc đôi tay anh làm mưa làm gió phía trên bên ngoài lớp áo mỏng manh của cô. Nụ hôn không còn đặt trên môi mà di chuyển sang vành tai, cắn nhẹ.
Cô gái nhỏ giật mình vì hơi đau, theo phản xạ đưa tay lên xoa xoa tai, nhỏ giọng
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
"Đau quá"
Phong Thừa Vũ bấy giờ mới buông cô ra, bế cơ thể đã mềm nhũn của cô đặt lên giường. Cô gái khép chặt đôi mi, tiếng thở đều đều, dường như đã không còn nhận thức được điều gì.
"Lần đầu của chúng ta, nên là em tự nguyện thì hơn. Tôi không muốn lợi dụng em lúc say"
Phong Thừa Vũ đứng dưới vòi nước lạnh, khó khăn lắm anh mới có thể khắc chế được con mãnh thú gầm gừ đòi vượt ngục trong người. Anh không muốn lợi dụng lúc cô mất tỉnh táo để tư lợi, anh muốn đàng hoàng có được cô, chờ người con gái anh yêu tự nguyện dâng hiến.
Hàn Giai Tuệ yên tĩnh chìm vào cơn say, nhưng khi khướu giác cảm nhận được mùi hương tươi mát thanh sạch quen thuộc thì lập tức quơ tay quơ chân, theo bản năng lăn tới, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay anh mà yên tâm ngủ tiếp. Phong Thừa Vũ nằm xuống ôn nhu ôm cô trong lòng, véo má cô, thì thầm
"Tốt nhất sau này em đừng mong được đụng tới một giọt rượu nào. Mới uống một chút đã say đến nỗi không biết trời cao đất dày là gì thế này"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
Sáng sớm, nắng nô đùa bên chiếc rèm mỏng manh buông lơi trên khung cửa chưa đóng kín. Hàn Giai Tuệ hé mắt nhìn, thấy mình nằm gọn trong vòng tay anh. Người đàn ông đó vẫn chưa tỉnh giấc. Cảm nhận trên đầu vẫn còn cảm giác đau như búa bổ. Chẳng lẽ hôm qua cô đã uống say như vậy, không biết có lỡ làm ra chuyện gì không nữa? Cô khẽ cựa mình, định ngồi dậy nhưng lại bị tiếng nói của anh làm cho giật mình.
"Còn sớm, em ngủ tiếp đi"
Cô giống như vừa ăn trộm bị bắt quả tang, lí nhí chống chế
"Tôi còn dậy đi làm"
"Tôi đã xin nghỉ cho em rồi"
Từ bao giờ, người đàn ông này lại có quyền quyết định thay cô vậy?
Hàn Giai Tuệ ngây người, chưa hết thắc mắc đã bị anh kéo vào lòng. Cô hơi cựa mình để tìm một tư thế bớt thân mật hơn, ngay lập tức bị anh thấp giọng mắng
"Đừng lộn xộn"
CHƯƠNG 47: TÌM MỘT TƯ THẾ THOẢI MÁI TRONG VÒNG TAY ANH
Hàn Giai Tuệ vội vàng co chân lại, ai ngờ lại đụng trúng nơi nào đó đang ấm nóng. Hai má đỏ gay, không khí trở nên yên lặng mờ ám, chỉ biết đờ người siết chặt tấm chăn tơ tằm sang trọng.
"Hàn Giai Tuệ, lúc em say, tôi không muốn lợi dụng em, còn bây giờ em đã tỉnh, đừng thử thách sự kiềm chế của tôi. Em cũng biết, đàn ông vào buổi sáng sớm, là lúc khó kiểm soát nhất"
Nghe xong, cô chỉ dám nằm yên không nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh. Thấy cô như vậy, trong lòng anh tràn ngập ý cười, ôn nhu dỗ dành
"Ngủ thêm một lát đi"
Cô ngước mắt nhìn anh, muốn hỏi về chuyện tối qua, cô chỉ nhớ, anh đã sang Mỹ mấy ngày. Đoạn ký ức tua lại cảnh cô cùng Na Na và Lộ Khiết cùng nhau uống rượu, đến đó thì dừng lại. Sao bây giờ cô lại nằm trong lòng anh?
Thì ra cảm giác ấm áp đêm qua cô lờ mờ cảm nhận được trong lúc đầu óc mơ hồ là thật, hoàn toàn không phải ảo giác.
Ở bên anh, cảm giác an toàn xâm chiếm toàn bộ các giác quan, khiến cho cô không cần chút phòng bị nào.
"Thế còn..."
Thấy cô gái trong lòng còn ngập ngừng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô chờ đợi.
"Thế còn... anh và cô Cố?"
"Ý em là Cố Mỹ Đan?"
Hàn Giai Tuệ gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, hy vọng một câu trả lời đúng ý.
Anh với điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường mở một đoạn video đưa trước mặt cô.