Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 134: ANH ẤY KHÔNG ĐÁNG SỢ THẾ ĐÂU
Anh ta đem hết nhiệt tình ra mời, nhưng tiếc là chỉ nhận được một lời từ chối khéo léo
"Tiếc quá, trưa nay tôi có hẹn mất rồi"
Harvey nâng ly cafe còn hơi lạnh buốt, đưa lên uống một ngụm lớn nhằm giấu đi sự hụt hẫng đang hiện rõ trên lớp da mặt trắng trẻo. Phải nói là anh ta sở hữu khuôn mặt tỉ lệ vàng, đường nét cân đối, một bên má còn thấp thoáng cái núm đồng tiền nhỏ, nhìn không thấy rõ nhưng lại tạo nên một nét duyên ngầm rất hút mắt. Xương quai hàm tuy vuông nhưng lại có đường nét hài hoà, cân đối. Tổng thể đúng là không có điểm khuyết. Nếu Phong tổng là vẻ đẹp nam tính trưởng thành sắc lạnh, thì Harvey lại khiến người nhìn cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Mỗi người một vẻ.
"Có hẹn với Phong tổng sao?"
Anh ta cảm thấy hơi tò mò, tần suất anh ta bắt gặp Phong tổng xuất hiện bên cạnh Hàn Giai Tuệ dạo gần đây khá thường xuyên. Có lẽ nào hai người đang hẹn hò nhưng không công khai. Nếu đúng là như thế thì cũng lạ đấy, anh ta mà có được cơ hội hẹn hò cùng một người con gái tài sắc vẹn toàn như Hàn Giai Tuệ, chắc chắn ngay lập tức sẽ không ngần ngại nói cho cả thế giới biết, làm gì có chuyện bí mật hẹn hò để người khác có cơ hội ngấp nghé.
"Không, là một cô gái"
"Vậy sao?"
Harvey có vẻ vui mừng, ánh mắt, nụ cười, nét mặt đều thể hiện điều đó. Hai người nói chuyện công việc, bàn tán mấy phong cách kiến trúc cách tân kiểu mới. Gì thì gì, Hàn Giai Tuệ cũng cảm thấy trong công việc mình rất hợp với Harvey.
"Khi nào anh quay về Lục thành vậy?"
Hàn Giai Tuệ dùng thìa khuấy khuấy cốc trà ấm, hỏi thăm.
"Chắc là... Mười ngày nữa"
Cô cảm thấy anh ta rất có thịnh tình, vậy mà cô cứ năm lần bảy lượt từ chối, kể cũng hơi thất lễ. Cho nên Hàn Giai Tuệ nghĩ là cô cũng nên tìm một cơ hội thích hợp để đáp lại. Nhưng tất nhiên cô không muốn làm vỡ hũ giấm chua ở nhà. Kể ra một bữa ăn cùng hội bạn cùng lớp của cô, cũng là ý kiến không tồi. Cô vừa có thể khéo léo giữ mối quan hệ tốt với Harvey mà bạn bè cô coi như cũng có cơ hội trò chuyện sâu về chuyên ngành.
"Giám đốc, năm ngày nữa Lâm thị khai trương toà cao ốc mới 85 tầng, anh cần về Lục thành tham dự. Cho nên là chúng ta chỉ còn chưa đầy năm ngày ở lại đây thôi"
Harvey vừa trả lời cô, thì trợ lý của anh ta lại nhắc khéo. Toàn bộ lời của bọn họ Hàn Giai Tuệ nghe không sót chữ nào.
Lâm thị?
Khai trương toà cao ốc mới?
Nụ cười trên môi của Hàn Giai Tuệ chợt có chút hơi méo mó.
Có lẽ Giám đốc UK được mời đến dự, dù sao anh ta cũng là một doanh nhân mới, ngoại giao là điều quan trọng. Nhưng mà sao cô lại nhìn được ra sự thờ ơ trong đôi mắt đẹp đẽ kia của anh ta nhỉ, cứ như là anh ta bị ép buộc vậy. Harvey chỉ phẩy tay với trợ lý Tiêu, ra điều đã biết, rồi không nói thêm gì về chuyện đó nữa.
Hàn Giai Tuệ liếc đồng hồ, cũng đã gần trưa. Cô không phải bịa ra cái lý do đó để có cớ từ chối Harvey. Mà cô thực sự có hẹn ăn trưa. Là Tiểu Hy, cô ấy lo lắng cho cô sau buổi tối hôm đó, nên mới hẹn gặp cô hỏi thăm tình hình. Harvey vừa rời khỏi chưa bao lâu thì có một cô gái đi tới. Cô ấy mặc một bộ đồ công sở thanh lịch, chưa ngồi xuống đã luôn miệng hỏi
"Cô ổn chứ, hôm đó Phong tổng có làm khó cô không? Xin lỗi nhé, hôm đó tôi không có ý định bỏ cô ở lại đâu. Chỉ là..."
Tiểu Hy bối rối cũng không biết giải thích tiếp thế nào, tả làm sao để cho Hàn Giai Tuệ hiểu được nỗi sợ của cô lúc đó. Ấy vậy mà Hàn Giai Tuệ chỉ cười
"Không sao, không sao. Cảm ơn cô vì đã ở cạnh tôi lúc đó"
Thật ra, Hàn Giai Tuệ cũng cảm thấy hơi có lỗi vì đã kéo Tiểu Hy theo mình.
"Cô không biết đâu, lúc Phong tổng xuất hiện, xung quanh đang sáng đèn bỗng chốc tối tăm như địa ngục, ngài ấy mang theo sát khí ngút trời, mới liếc mắt một cái đã lôi được thần hồn của tôi ra ngoài. Đã thế hôm sau Phong tổng còn gọi tôi vào phòng làm việc, tôi cứ nghĩ là mình như cá nằm thớt rồi. Cũng may."1
Hàn Giai Tuệ nhìn Tiểu Hy mà cười phá lên. Cử chỉ hành động, biểu cảm khuôn mặt sinh động đến khó tả. Có cần phải tỏ ra đáng sợ thế không. Cô lắc đầu nhìn Tiểu Hy
"Anh ấy không đáng sợ thế đâu"
"Cô không biết được, lần đầu tiên tôi gặp Phong tổng bằng da bằng thịt ở ngoài đời, anh ấy mang theo khí lạnh, vung tay một cái, hơn nửa nhân sự trong phòng kinh doanh bị sa thải. Đến bây giờ, tôi vẫn không dám nhớ lại ánh mắt sắc như dao đó. Phong tổng đúng là đẹp trai thật, nhưng mà thật đáng sợ"
Sao Hàn Giai Tuệ lại chưa từng được chứng kiến phương diện đó nhỉ. Cũng không phải là chưa từng thấy anh nổi giận, nhưng mà đến mức độ Tiểu Hy tả thì chưa tới. Là cô gan, hay vì trước mặt cô anh chưa bộc lộ hết sự lãnh khốc cực hạn của mình?1
Hàn Giai Tuệ lái xe, cùng Tiểu Hy đến một nhà hàng đồ Nhật. Đây hình như là nhà hàng ẩm thực Nhật Bản duy nhất ở Thành phố này. Cô bỗng dưng muốn ăn thịt bò Snow Aging Wagyu nướng trên đá núi lửa, vài món Sashimi và canh rong biển.
Ngồi trên xe, Tiểu Hy vẩn vơ nhìn ra cửa rồi chợt quay sang hỏi
"Giai Tuệ, cô với Phong tổng là đang hẹn hò đúng không?"
Hàn Giai Tuệ chưa trả lời ngay, cô tủm tỉm cười, ánh mắt đôi môi như ngầm thừa nhận. Không hiểu sao khi nhắc đến tên người đàn ông ấy, biểu cảm của cô lại khó kiểm soát như vậy.1
"Tiếc quá, trưa nay tôi có hẹn mất rồi"
Harvey nâng ly cafe còn hơi lạnh buốt, đưa lên uống một ngụm lớn nhằm giấu đi sự hụt hẫng đang hiện rõ trên lớp da mặt trắng trẻo. Phải nói là anh ta sở hữu khuôn mặt tỉ lệ vàng, đường nét cân đối, một bên má còn thấp thoáng cái núm đồng tiền nhỏ, nhìn không thấy rõ nhưng lại tạo nên một nét duyên ngầm rất hút mắt. Xương quai hàm tuy vuông nhưng lại có đường nét hài hoà, cân đối. Tổng thể đúng là không có điểm khuyết. Nếu Phong tổng là vẻ đẹp nam tính trưởng thành sắc lạnh, thì Harvey lại khiến người nhìn cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Mỗi người một vẻ.
"Có hẹn với Phong tổng sao?"
Anh ta cảm thấy hơi tò mò, tần suất anh ta bắt gặp Phong tổng xuất hiện bên cạnh Hàn Giai Tuệ dạo gần đây khá thường xuyên. Có lẽ nào hai người đang hẹn hò nhưng không công khai. Nếu đúng là như thế thì cũng lạ đấy, anh ta mà có được cơ hội hẹn hò cùng một người con gái tài sắc vẹn toàn như Hàn Giai Tuệ, chắc chắn ngay lập tức sẽ không ngần ngại nói cho cả thế giới biết, làm gì có chuyện bí mật hẹn hò để người khác có cơ hội ngấp nghé.
"Không, là một cô gái"
"Vậy sao?"
Harvey có vẻ vui mừng, ánh mắt, nụ cười, nét mặt đều thể hiện điều đó. Hai người nói chuyện công việc, bàn tán mấy phong cách kiến trúc cách tân kiểu mới. Gì thì gì, Hàn Giai Tuệ cũng cảm thấy trong công việc mình rất hợp với Harvey.
"Khi nào anh quay về Lục thành vậy?"
Hàn Giai Tuệ dùng thìa khuấy khuấy cốc trà ấm, hỏi thăm.
"Chắc là... Mười ngày nữa"
Cô cảm thấy anh ta rất có thịnh tình, vậy mà cô cứ năm lần bảy lượt từ chối, kể cũng hơi thất lễ. Cho nên Hàn Giai Tuệ nghĩ là cô cũng nên tìm một cơ hội thích hợp để đáp lại. Nhưng tất nhiên cô không muốn làm vỡ hũ giấm chua ở nhà. Kể ra một bữa ăn cùng hội bạn cùng lớp của cô, cũng là ý kiến không tồi. Cô vừa có thể khéo léo giữ mối quan hệ tốt với Harvey mà bạn bè cô coi như cũng có cơ hội trò chuyện sâu về chuyên ngành.
"Giám đốc, năm ngày nữa Lâm thị khai trương toà cao ốc mới 85 tầng, anh cần về Lục thành tham dự. Cho nên là chúng ta chỉ còn chưa đầy năm ngày ở lại đây thôi"
Harvey vừa trả lời cô, thì trợ lý của anh ta lại nhắc khéo. Toàn bộ lời của bọn họ Hàn Giai Tuệ nghe không sót chữ nào.
Lâm thị?
Khai trương toà cao ốc mới?
Nụ cười trên môi của Hàn Giai Tuệ chợt có chút hơi méo mó.
Có lẽ Giám đốc UK được mời đến dự, dù sao anh ta cũng là một doanh nhân mới, ngoại giao là điều quan trọng. Nhưng mà sao cô lại nhìn được ra sự thờ ơ trong đôi mắt đẹp đẽ kia của anh ta nhỉ, cứ như là anh ta bị ép buộc vậy. Harvey chỉ phẩy tay với trợ lý Tiêu, ra điều đã biết, rồi không nói thêm gì về chuyện đó nữa.
Hàn Giai Tuệ liếc đồng hồ, cũng đã gần trưa. Cô không phải bịa ra cái lý do đó để có cớ từ chối Harvey. Mà cô thực sự có hẹn ăn trưa. Là Tiểu Hy, cô ấy lo lắng cho cô sau buổi tối hôm đó, nên mới hẹn gặp cô hỏi thăm tình hình. Harvey vừa rời khỏi chưa bao lâu thì có một cô gái đi tới. Cô ấy mặc một bộ đồ công sở thanh lịch, chưa ngồi xuống đã luôn miệng hỏi
"Cô ổn chứ, hôm đó Phong tổng có làm khó cô không? Xin lỗi nhé, hôm đó tôi không có ý định bỏ cô ở lại đâu. Chỉ là..."
Tiểu Hy bối rối cũng không biết giải thích tiếp thế nào, tả làm sao để cho Hàn Giai Tuệ hiểu được nỗi sợ của cô lúc đó. Ấy vậy mà Hàn Giai Tuệ chỉ cười
"Không sao, không sao. Cảm ơn cô vì đã ở cạnh tôi lúc đó"
Thật ra, Hàn Giai Tuệ cũng cảm thấy hơi có lỗi vì đã kéo Tiểu Hy theo mình.
"Cô không biết đâu, lúc Phong tổng xuất hiện, xung quanh đang sáng đèn bỗng chốc tối tăm như địa ngục, ngài ấy mang theo sát khí ngút trời, mới liếc mắt một cái đã lôi được thần hồn của tôi ra ngoài. Đã thế hôm sau Phong tổng còn gọi tôi vào phòng làm việc, tôi cứ nghĩ là mình như cá nằm thớt rồi. Cũng may."1
Hàn Giai Tuệ nhìn Tiểu Hy mà cười phá lên. Cử chỉ hành động, biểu cảm khuôn mặt sinh động đến khó tả. Có cần phải tỏ ra đáng sợ thế không. Cô lắc đầu nhìn Tiểu Hy
"Anh ấy không đáng sợ thế đâu"
"Cô không biết được, lần đầu tiên tôi gặp Phong tổng bằng da bằng thịt ở ngoài đời, anh ấy mang theo khí lạnh, vung tay một cái, hơn nửa nhân sự trong phòng kinh doanh bị sa thải. Đến bây giờ, tôi vẫn không dám nhớ lại ánh mắt sắc như dao đó. Phong tổng đúng là đẹp trai thật, nhưng mà thật đáng sợ"
Sao Hàn Giai Tuệ lại chưa từng được chứng kiến phương diện đó nhỉ. Cũng không phải là chưa từng thấy anh nổi giận, nhưng mà đến mức độ Tiểu Hy tả thì chưa tới. Là cô gan, hay vì trước mặt cô anh chưa bộc lộ hết sự lãnh khốc cực hạn của mình?1
Hàn Giai Tuệ lái xe, cùng Tiểu Hy đến một nhà hàng đồ Nhật. Đây hình như là nhà hàng ẩm thực Nhật Bản duy nhất ở Thành phố này. Cô bỗng dưng muốn ăn thịt bò Snow Aging Wagyu nướng trên đá núi lửa, vài món Sashimi và canh rong biển.
Ngồi trên xe, Tiểu Hy vẩn vơ nhìn ra cửa rồi chợt quay sang hỏi
"Giai Tuệ, cô với Phong tổng là đang hẹn hò đúng không?"
Hàn Giai Tuệ chưa trả lời ngay, cô tủm tỉm cười, ánh mắt đôi môi như ngầm thừa nhận. Không hiểu sao khi nhắc đến tên người đàn ông ấy, biểu cảm của cô lại khó kiểm soát như vậy.1