-
Chương 249-250
Chương 249: Con sẽ chịu trách nhiệm với chú
Túc Bảo nhìn ba, cậu cả và chú bị quỷ xui xẻo nhập thân, sao ai nghe cũng đều ho thế này?
Cô bé hỏi tiếp: “Giường nước là dùng nước để làm giường ạ? Hay là đặt cái giường lên nước? Thế có bị chìm không? Hay là cái giường đựng đầy nước ở trên? Nếu vậy thì có bị rò nước không? Người ta sẽ nằm trong nước ạ?”
Cô bé còn hồ nghi hỏi một tràng các câu hỏi khiến bé bối rối.
Nhưng, người lớn càng ho dữ dội hơn, Mộc Quy Phàm nói: “Trẻ con không được phép hỏi nhiều như vậy”.
Kỳ lạ thật đấy….Người lớn muốn trẻ con hiểu chuyện, nhưng nếu trẻ con không đặt ra nhiều câu hỏi thì sao mà hiểu chuyện được nhỉ??
Cái đầu nhỏ của Túc Bảo tràn đầy nghi hoặc, bé nhìn về phía mẹ mình, ai ngờ mẹ bé và quỷ xui xẻo đang cãi nhau kịch liệt hơn.
Phải nói là mẹ bé đang đánh quỷ xui xẻo dữ dội hơn mới đúng.
Túc Bảo hỏi: “Mẹ ơi, giường nước là gì ạ?”
Tô Cẩm Ngọc: “Ơ…Cái này mẹ cũng không rõ lắm.”
Cô trả lời ậm ờ, để che đậy sự xấu hổ của mình, cô bắt đầu điên cuồng bứt tóc quỷ xui xẻo.
Quỷ xui xẻo: “Túc Bảo, ngươi đừng hỏi nữa, mẹ của ngươi sắp phá nát bộ tóc của ta rồi đấy!”
Túc Bảo dẩu môi, được thôi!
Người lớn thật kỳ lạ, không nói thì thôi, về nhà cô bé sẽ hỏi anh Tử Du của bé.
Túc Bảo tức giận đi tới trước mặt Cao Viễn Hàng, duỗi tay nắm lấy chân quỷ xui xẻo.
“Anh tự đi hay em phải mời anh đi?” Cô bé con nói rất bá đạo.
Rõ là học theo phong cách của Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần mà!
Cao Viễn Hàng không biết Túc Bảo đang nói với quỷ xui xẻo nên bèn đứng dậy, nói: “Chú tự đi…”
Ôi, quả nhiên chuyện xảy ra hôm đi công tác kia vô cùng xui xẻo mà, phỏng vấn công ty nào cũng đều bị đánh trượt….
Nhưng, Túc Bảo lại nắm lấy tay Cao Viễn Hàng rồi ấn anh ta ngồi xuống ghế: “Chú ơi chú ngồi đi! Yên tâm, Túc Bảo sẽ chịu trách nhiệm với chú mà!”
Cao Viễn Hàng: “??”
Tuy không hiểu cô bé con đang nói gì….Nhưng…. Cứu với, cô bé này dễ thương quá!
Rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhưng lại trưng ra bản mặt nghiêm túc rồi nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta!
Cao Viễn Hàng chỉ cảm thấy thú vị, hỏi: “Thế con định chịu trách nhiệm với chú thế nào?”
Túc Bảo nhớ lại dáng vẻ gạt người của sư phụ cô bé, nói: “Túc Bảo bấm ngón tay bói một quẻ, chú sắp gặp họa đẫm máu, nếu muốn giải họa thì hãy làm theo lời của con!”
Cao Viễn Hàng không khỏi phì cười.
Sao cô bé này lại giống đám lừa gạt trên giang hồ như vậy?
Người thường sao tin được mấy chuyện họa đẫm máu, chắc chắn cô bé này xem TV nhiều quá rồi.
Cao Viễn Hàng cười nói: “Cảm ơn cô bé nhé! Nhưng….”
Còn chưa dứt lời, Cao Viễn Hàng đã thấy cổ nhói đau, cả người ngất lịm đi.
Vì không có ai đỡ khi anh ta ngất đi nên vô tình va phải mép bàn, trên môi có một vết máu nhỏ.
Đúng là họa đẫm máu.
Túc Bảo ngẩn người.
Mộc Quy Phàm xoay cổ tay: “Bảo bối, không phải con muốn bắt quỷ ư? Bắt đi!”
Mộc Quy Phàm dứt khoát đánh ngất Cao Viễn Hàng để dễ dàng che giấu chuyện bắt quỷ của Túc Bảo.
Anh lười phải giải thích với anh ta, càng không cần phải nghĩ cách nói gạt.
Cao Viễn Hàng đang ngất lịm: Tôi cảm ơn anh…
Túc Bảo gật đầu, hiểu rồi, đây có lẽ chính là điều mà ba bé vẫn thường nói, giải quyết chuyện gì cũng không cần câu nệ?
Túc Bảo lập tức túm lấy chân quỷ xui xẻo rồi ném qua vai: “Rầm!”
Tốc độ, tốc độ, bắt quỷ bằng tốc độ!
Túc Bảo hét lên một tiếng rồi lại lật người quỷ xui xẻo lại.
Quỷ xui xẻo bị ép tách ra khỏi thân thể Cao Viễn Hàng, sửng sốt không thôi!
“Sao lại đánh ta?” Quỷ xui xẻo hộc máu nói: “Ta có nói là ta sẽ không đi đâu!”
Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt: “Nhưng anh cũng đâu nói anh sẽ tự đi!”
Quỷ xui xẻo: “…”
Lời này của cô bé đúng là không thể bắt bẻ được!
Quỷ xui xẻo sống không bằng chết, vất vả lắm nó mới tìm được một kí chủ, kết quả thì sao!
Chưa được vài ngày đã bị bắt rồi!
Túc Bảo quăng hồ lô linh hồn ra: “Đi nào Pikachu siêu mạnh!”
Mọi người "..."
Túc Bảo đã hỏi được ngày sinh, bát tự, nơi sinh và nguyên nhân dẫn tới cái chết của quỷ xui xẻo khi ngồi ở cổng lớn nhà tù, vì thế bây giờ bé không cần thẩm vấn lại, dứt khoát thu nó vào hồ lô luôn.
Quỷ xui xẻo hiểu rõ với thể chất đen đủi này của nó, nếu phản kháng sẽ càng đen đủi.
Thế nên nó dứt khoát nằm thẳng!!
Quỷ xui xẻo cứ ngỡ bị hút vào hồ lô thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nào ngờ, vừa vào hồ lô đã thấy mấy quỷ hồn đang chơi đấu địa chủ.
Quỷ đào hoa: “Á, lại xuất hiện một quỷ hồn mới!”
Dì xấu xí: "Nó sẽ thay thế vị trí số 1 của quỷ nhu nhược…."
Quỷ nhu nhược: “Cuối cùng cũng thở được….”
Quỷ đào hoa cười híp mắt, dỡ cánh tay của mình ra để biểu diễn một màn nổ pháo hoa: "Bùm ~ Chào mừng quỷ mới đến!”
Quỷ xui xẻo: “?”
Mộc Quy Phàm nhặt hồ lô linh hồn lên rồi ngắm nghía thật kỹ.
Chỉ một món đồ nhỏ bằng cái móng tay mà chứa được hẳn mấy con quỷ.
“Qua đây con!” Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng rồi treo lại hồ lô lên vòng tay của bé, hỏi: “Bắt quỷ xong rồi à?”
Túc Bảo: “Dạ! Ôi, con mệt chết mất!”
Mộc Quy Phàm: “..”
Bảo bối, hình như con cũng đâu có làm gì nhiều??
Túc Bảo vui vẻ chạy tới trước mặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả ơi, về nhà thôi!”
Bà ngoại làm rất nhiều đồ ăn vặt trong bữa trà chiều, cô bé và ba chắc chắn không thể ăn hết rồi.
Ông ngoại đã già nên cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhưng nếu ăn không hết thì bà ngoại sẽ rất buồn, vậy nên cậu cả nhất định phải về cùng.
Tô Nhất Trần không biết lý do Túc Bảo rủ anh về, nhưng vẫn yêu chiều bé mà đồng ý vô điều kiện: “Được!”
Anh gọi Khúc Hưởng vào phòng rồi giao cho anh ta giải quyết những chuyện còn lại.
Khúc Hưởng ghi nhớ lời Tô Nhất Trần nói, sau đó nhìn về phía Cao Viễn Hàng đang bất tỉnh nhân sự trên sofa.
“Anh ta thì sao? Có tuyển dụng không?”
Tô Nhất Trần khẽ gật đầu.
Túc Bảo nhà anh luôn tự trách bản thân đã bất cẩn để quỷ xui xẻo lọt ra ngoài, hại cho Cao Viễn Hàng mất việc.
Anh là cậu cả của Túc Bảo, đương nhiên phải giúp cô bé giải quyết việc này, vừa hay phòng chủ tịch đang thiếu một trợ lý.
**
Nhà họ Tô.
Bà cụ Tô cắn một miếng bánh táo mình làm, lẩm bẩm: "Ngon quá! Sao Túc Bảo lại chạy đi chơi chứ!”
Dì Ngô nói: “Có lẽ tiểu tiểu thư có việc gấp nên mới vội đi thôi ạ!”
Bà cụ Tô dẩu môi: “Một đứa bé thì có chuyện gì gấp được chứ!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Túc Bảo chạy như bay vào nhà: “Ngoại ơi, Túc Bảo về rồi ạ!”
Bà cụ Tô mặt mày rạng rỡ, nói: “Con về vừa kịp lúc, muốn ăn thử bánh táo bà ngoại làm không?”
Túc Bảo cắn một miếng, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Bánh táo bà ngoại làm ngon quá!”
Nghe vậy, bà cụ Tô vui vẻ đặt 4 chiếc bánh táo vào tay Túc Bảo.
Túc Bảo chạy vù đi, nhét luôn một cái bánh vào miệng Mộc Quy Phàm.
Rồi tiếp tục nhét một cái bánh khác vào miệng Tô Nhất Trần.
Ồ, còn thừa hai cái bánh nè?
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đăm đăm, thấy anh miễn cưỡng ăn xong cái bánh trong miệng thì bé lại lập tức nhét thêm một cái bánh vào miệng anh.
Mộc Quy Phàm: “Khụ…..Nước.”
Túc Bảo ân cần đi lấy nước giúp, thấy Mộc Quy Phàm đã ăn xong bánh, bé lại nhanh tay lẹ mắt nhét cái bánh cuối cùng vào miệng anh.
Xong việc, Túc Bảo mừng rơn chạy vào bếp: “Ngoại ơi, con và ba và cậu cả ăn xong hết rồi ạ!”
Bà cụ Tô cười nói: “Vừa hay chè hạt sen đã nấu xong.”
Túc Bảo: “Tốt quá!”
Mộc Quy Phàm lập tức đứng dậy: “A….nhớ ra rồi, ba có chuyện phải báo cáo với lãnh đạo.”
Tô Nhất Trần cầm chiếc cặp lên, nói: “Cậu quên ký văn bản, cậu phải về công ty.”
Đúng lúc này, bà cụ Tô bưng chè hạt sen ra, nói: “Đứng lại! Ăn xong rồi đi!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Nhất Trần: “…”
Chương 250: Làm giường nước cho em gái
Nói thật, tay nghề của bà cụ Tô thực ra không tệ.
Bất kể là món mặn hay món tráng miệng, hương vị đều không thua kém nhà hàng năm sao.
Chỉ là, bà cụ Tô làm bữa sáng lúc bảy tám giờ, nấu đồ ăn nhẹ lúc mười giờ, bữa trưa lúc mười hai giờ trưa, trà chiều và món tráng miệng lúc ba giờ chiều, bữa tối khoảng sáu giờ, sau bữa tối còn có trà hoa quả và cháo bồi bổ sức khỏe…
Trước khi đi ngủ, bà cụ Tô còn hỏi có muốn ăn đồ ăn khuya không?
Bất cứ ai cũng không thể tiêu hóa hết từng ấy đồ ăn!
Lúc mới về nhà họ Tô, Túc Bảo ốm tong teo, bây giờ thì đôi má của bé đã phính sữa, bàn tay cũng múp míp, ôm cô bé vào người giống như ôm cục bột nhỏ mềm mại.
Nếu Mộc Quy Phàm không chạy bộ và tập thể dục hàng ngày, có lẽ tám múi cơ bụng đã gộp lại thành một...
Tô Nhất Trần gọi một cuộc điện thoại: “Khúc Hưởng, mang tài liệu cho dự án mới của công ty tới đây...À đúng rồi, đưa cả Cao Viễn Hàng tới đây…”
Bên kia điện thoại, Khúc Hưởng tắt di động với vẻ mặt khó hiểu.
Anh ta đi về phía văn phòng chủ tịch thì trông thấy một nhóm người đang tụ tập quanh cửa để nhìn lén.
"Mọi người đang nhìn cái gì thế? Mau đi làm việc của mình đi!" Khúc Hưởng nghiêm mặt nói.
Đám nhân viên lập tức giải tán, làm bộ in tài liệu, pha cà phê, bàn bạc chuyện với đồng nghiệp...
Khúc Hưởng vào phòng lay Cao Viễn Hàng, hồi lâu sau anh ta mới mờ mịt mở mắt ra.
“Đi thôi!” Khúc Hưởng nói.
Cao Viễn Hàng lơ mơ đứng dậy, không khỏi đưa tay sờ cổ.
Sao anh ta lại thấy cổ đau mỏi nhỉ, sao ban nãy anh ta lại ngủ thiếp đi thế này??
Môi truyền tới cảm giác đau nhói, Cao Viễn Hàng vô thức đưa tay sờ, bỗng xựt một tiếng.
“Trợ lý Khúc, chúng ta đi đâu vậy?" Cao Viễn Hàng đi theo sau lưng Khúc Hưởng hỏi.
Khúc Hưởng: “Tô tổng kêu chúng ta đưa văn kiện tới nhà anh ấy.”
Cao Viễn Hàng: “A? Ồ, được…”
Sau khi hai người rời đi.
Văn phòng lại ồn ào xôn xao.
“Nhìn thấy không? Môi anh ta bị cắn chảy máu đấy! Trời ơi, kịch liệt cỡ nào chứ…”
“Mẹ ơi, hình như họ đến nhà Tô tổng ấy nhỉ? Họ gặp bố mẹ sớm thế à?"
“Chờ chút, chẳng phải ban nãy Tô tổng dẫn người đàn ông cao lớn đẹp trai kia về rồi ư? Bây giờ trợ lý Khúc và trợ lý mới cũng về nhà Tô tổng….Đây là vở kịch luân lý gia đình gì thế???”
**
Nửa ngày sau.
Khúc Hưởng và Cao Viễn Hàng không biết bất kỳ vở kịch luân lý gia đình nào.
Chỉ biết lúc đi còn khỏe mạnh, lúc về bụng đã căng như muốn nổ tung….
Túc Bảo trông thấy Cao Viễn Hàng thì chợt nhớ tới chiếc giường nước.
Cô bé vội chạy đến phòng Tô Tử Du.
Tô Tử Du đang cầm một chiếc lưới đánh cá có gắn nhiều chiếc chuông nhỏ.
Bên cạnh cậu còn có một bát chu sa, cậu đang dùng chu sa để nhuộm lưới và chuông thành màu đỏ.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Anh ơi anh đang làm gì thế?”
Tô Tử Du đáp: “Anh đang làm cái lưới bắt quỷ, chính là loại lưới mà đến đêm thả lưới sẽ bắt được bảy tám con quỷ.”
Túc Bảo: “Giống như bắt cá hả anh?”
Tô Tử Du: “Ừm..”
Túc Bảo: “Anh ơi, anh sợ quỷ mà bắt nhiều quỷ như thế để làm gì?”
Tô Tử Du liếc Túc Bảo một cái, nói: “Giúp em bắt quỷ đấy!”
Túc Bảo ồ một tiếng, khẽ vỗ vai Tô Tử Du: “Anh ơi nhìn nè.”
Nói rồi cô bé lắc lư tay----một chiếc la bàn bát quái màu sáng bạc như mặt trăng hiện ra trước mắt Tô Tử Du.
Tô Tử Du sửng sốt.
Túc Bảo thu lại la bàn bát quái, ‘ha’ một tiếng tung ra tấm lưới màu đỏ.
Tô Tử Du: “!!”
Cậu nhìn lưới của Túc Bảo rồi nhìn lưới của chính mình.
Vậy…cậu tốn công vô ích rồi ư?
Túc Bảo thu lưới trói buộc linh hồn về, nói: “Anh ơi, chúng ta đừng nghiên cứu lưới bắt quỷ nữa….Anh biết giường nước không?”
Tô Tử Du lơ mơ: “Giường nước gì cơ?”
Túc Bảo thất vọng nói: “Hóa ra anh cũng không biết!”
Tô Tử Du trừng mắt: “Ai nói thế, anh biết mà, em chờ chút!”
Dứt lời, cậu bật máy tính lên và tra baidu.
Tô Tử Du đọc: “Giường nước, đúng như tên gọi của nó, là một chiếc giường mềm mại có nước bên trong... Nó được tạo ra dựa trên nguyên lý nổi của nước, hoàn toàn phù hợp với đường cong cơ thể... nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể. Giảm áp lực lên cột sống, cơ, mao mạch và hệ thần kinh đóng vai trò đặc biệt trong việc chăm sóc cột sống..."
Túc Bảo: Nghe tuyệt quá, nhưng cũng đâu có gì ghê gớm, sao người lớn lại không trả lời câu hỏi của bé??
Túc Bảo lập tức giơ tay: "Anh ơi em muốn có giường nước!"
Tô Tử Du gật đầu: "Được."
Cậu không thể làm được lưới bắt quỷ hay la bàn xịn như của Túc Bảo.
Nhưng một cái giường nước lẽ nào lại không làm nổi?
Tô Tử Du mở trang web và kiểm tra tất cả thông tin về giường nước trong ba phút.
Nói làm là làm, Tô Tử Du kêu người làm mang đến một chiếc túi nhựa siêu lớn - loại màng nhựa lớn dùng để bọc nệm và ghế sofa, rất to và dày.
Sau đó cậu trải cái túi nhựa lên giường, kéo ống nước đổ vào...
Cuối cùng, buộc chặt lỗ hở và trải tấm trải ga giường lên trên——
“Xong rồi! Giường nước em cần đây!” Tô Tử Du kiêu ngạo nói. Sau đó, cậu bồi thêm một câu: "Không thể đựng nước quá đầy, nếu không túi nước sẽ nở ra như bong bóng, không ai có thể nằm lên đâu."
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Anh ơi anh thật lợi hại, anh hiểu nhiều thứ thật đó!”
Nghe lời khen, ‘cái đuôi’ của Tô Tử Du cũng cong vút lên, cậu nói: “Đương nhiên!”
Hai đứa trẻ hào hứng đá giày, leo lên giường lăn lộn.
Túc Bảo vui vẻ nói: "Lạnh như băng, thật thoải mái!"
Tô Tử Du: "Đúng vậy, giống như ngủ trên mặt nước."
Túc Bảo chạy vù ra ngoài: “Em đi gọi chị Hân Hân nha!”
Sau khi hoàn thành hai trang bài tập thư pháp với đôi mắt ngấn lệ, Hân Hân sắp không mở nổi mắt nữa, cô bé nói: “Ba ơi, con buồn ngủ quá."
Tô Tử Lâm không hề bị lay động: “Để ba kiểm tra thử, nếu viết sai thì phải viết lại…”
Anh còn chưa dứt lời thì đã trông thấy Túc Bảo ló đầu vào: “Chị Hân Hân, chị làm bài tập xong chưa? Em cho chị xem một thứ rất thú vị nè ~"
Hân Hân lập tức đặt bút xuống, nói: "Xong rồi, xong rồi, đi thôi."
Tô Tử Lâm "..."
Hân Hân kéo Túc Bảo chạy như bay.
“Cái gì thú vị thế?” Không cần làm bài tập nữa nên Hân Hân lại tràn đầy tinh thần!!
Túc Bảo kéo Hân Hân lên giường, vỗ xuống giường, nói: "Chị, nhanh nằm xuống đi!"
Hân Hân hồ nghi nằm xuống, sau đó hai mắt cô bé sáng bừng, bé nói: "Giường có thể chuyển động nè! Mềm mại, mát lạnh, thật thoải mái!"
Túc Bảo cười nói: "Không phải giường có thể chuyển động đâu, đây là giường nước! Bên trong có nước."
Hân Hân thán phục, hóa ra còn có giường nước cơ đấy!
Nằm ngủ trên giường nước thú vị biết bao!!
Túc Bảo lại chạy ra ngoài: “Em đi gọi anh Tử Tích!”
Một lúc sau, Tô Tử Tích bị kéo tới, cậu mất kiên nhẫn nói: "Phòng của em thì có cái gì thú vị? Đúng là ấu trĩ!"
Nhưng, lúc Tô Tử Tích nằm lên giường….
Đáy mắt cậu thoáng hiện sự kinh ngạc và thán phục, woa, chiếc giường kỳ lạ quá!!
Túc Bảo phấn khích hỏi: “Thú vị không ạ?”
Tô Tử Tích ậm ừ: “Cũng bình thường….”
Túc Bảo lại chạy ra ngoài: “Em đi gọi anh Tử Chiến.”
Tô Tử Chiến thờ ơ nhìn mấy đứa nhỏ nằm thành hàng.
“Thật ấu trĩ!” Cậu đút một tay vào túi, không nói nên lời.
Túc Bảo vẫy tay: "Anh ơi, đến nằm thử đi, vui lắm!"
Hân Hân nhảy nhót trên giường: “Chơi vui lắm nha!!”
Tô Tử Chiến vẫn trưng ra bộ mặt không chút cảm xúc: “Không nằm thử đâu.”
Cậu quay người định rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bụp phía sau lưng.
Tiếp theo đó là nhiều tiếng kêu "ôi" và "á á.”
Khi nhìn lại, cậu không khỏi giật khóe môi.
Túc Bảo nhìn ba, cậu cả và chú bị quỷ xui xẻo nhập thân, sao ai nghe cũng đều ho thế này?
Cô bé hỏi tiếp: “Giường nước là dùng nước để làm giường ạ? Hay là đặt cái giường lên nước? Thế có bị chìm không? Hay là cái giường đựng đầy nước ở trên? Nếu vậy thì có bị rò nước không? Người ta sẽ nằm trong nước ạ?”
Cô bé còn hồ nghi hỏi một tràng các câu hỏi khiến bé bối rối.
Nhưng, người lớn càng ho dữ dội hơn, Mộc Quy Phàm nói: “Trẻ con không được phép hỏi nhiều như vậy”.
Kỳ lạ thật đấy….Người lớn muốn trẻ con hiểu chuyện, nhưng nếu trẻ con không đặt ra nhiều câu hỏi thì sao mà hiểu chuyện được nhỉ??
Cái đầu nhỏ của Túc Bảo tràn đầy nghi hoặc, bé nhìn về phía mẹ mình, ai ngờ mẹ bé và quỷ xui xẻo đang cãi nhau kịch liệt hơn.
Phải nói là mẹ bé đang đánh quỷ xui xẻo dữ dội hơn mới đúng.
Túc Bảo hỏi: “Mẹ ơi, giường nước là gì ạ?”
Tô Cẩm Ngọc: “Ơ…Cái này mẹ cũng không rõ lắm.”
Cô trả lời ậm ờ, để che đậy sự xấu hổ của mình, cô bắt đầu điên cuồng bứt tóc quỷ xui xẻo.
Quỷ xui xẻo: “Túc Bảo, ngươi đừng hỏi nữa, mẹ của ngươi sắp phá nát bộ tóc của ta rồi đấy!”
Túc Bảo dẩu môi, được thôi!
Người lớn thật kỳ lạ, không nói thì thôi, về nhà cô bé sẽ hỏi anh Tử Du của bé.
Túc Bảo tức giận đi tới trước mặt Cao Viễn Hàng, duỗi tay nắm lấy chân quỷ xui xẻo.
“Anh tự đi hay em phải mời anh đi?” Cô bé con nói rất bá đạo.
Rõ là học theo phong cách của Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần mà!
Cao Viễn Hàng không biết Túc Bảo đang nói với quỷ xui xẻo nên bèn đứng dậy, nói: “Chú tự đi…”
Ôi, quả nhiên chuyện xảy ra hôm đi công tác kia vô cùng xui xẻo mà, phỏng vấn công ty nào cũng đều bị đánh trượt….
Nhưng, Túc Bảo lại nắm lấy tay Cao Viễn Hàng rồi ấn anh ta ngồi xuống ghế: “Chú ơi chú ngồi đi! Yên tâm, Túc Bảo sẽ chịu trách nhiệm với chú mà!”
Cao Viễn Hàng: “??”
Tuy không hiểu cô bé con đang nói gì….Nhưng…. Cứu với, cô bé này dễ thương quá!
Rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhưng lại trưng ra bản mặt nghiêm túc rồi nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta!
Cao Viễn Hàng chỉ cảm thấy thú vị, hỏi: “Thế con định chịu trách nhiệm với chú thế nào?”
Túc Bảo nhớ lại dáng vẻ gạt người của sư phụ cô bé, nói: “Túc Bảo bấm ngón tay bói một quẻ, chú sắp gặp họa đẫm máu, nếu muốn giải họa thì hãy làm theo lời của con!”
Cao Viễn Hàng không khỏi phì cười.
Sao cô bé này lại giống đám lừa gạt trên giang hồ như vậy?
Người thường sao tin được mấy chuyện họa đẫm máu, chắc chắn cô bé này xem TV nhiều quá rồi.
Cao Viễn Hàng cười nói: “Cảm ơn cô bé nhé! Nhưng….”
Còn chưa dứt lời, Cao Viễn Hàng đã thấy cổ nhói đau, cả người ngất lịm đi.
Vì không có ai đỡ khi anh ta ngất đi nên vô tình va phải mép bàn, trên môi có một vết máu nhỏ.
Đúng là họa đẫm máu.
Túc Bảo ngẩn người.
Mộc Quy Phàm xoay cổ tay: “Bảo bối, không phải con muốn bắt quỷ ư? Bắt đi!”
Mộc Quy Phàm dứt khoát đánh ngất Cao Viễn Hàng để dễ dàng che giấu chuyện bắt quỷ của Túc Bảo.
Anh lười phải giải thích với anh ta, càng không cần phải nghĩ cách nói gạt.
Cao Viễn Hàng đang ngất lịm: Tôi cảm ơn anh…
Túc Bảo gật đầu, hiểu rồi, đây có lẽ chính là điều mà ba bé vẫn thường nói, giải quyết chuyện gì cũng không cần câu nệ?
Túc Bảo lập tức túm lấy chân quỷ xui xẻo rồi ném qua vai: “Rầm!”
Tốc độ, tốc độ, bắt quỷ bằng tốc độ!
Túc Bảo hét lên một tiếng rồi lại lật người quỷ xui xẻo lại.
Quỷ xui xẻo bị ép tách ra khỏi thân thể Cao Viễn Hàng, sửng sốt không thôi!
“Sao lại đánh ta?” Quỷ xui xẻo hộc máu nói: “Ta có nói là ta sẽ không đi đâu!”
Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt: “Nhưng anh cũng đâu nói anh sẽ tự đi!”
Quỷ xui xẻo: “…”
Lời này của cô bé đúng là không thể bắt bẻ được!
Quỷ xui xẻo sống không bằng chết, vất vả lắm nó mới tìm được một kí chủ, kết quả thì sao!
Chưa được vài ngày đã bị bắt rồi!
Túc Bảo quăng hồ lô linh hồn ra: “Đi nào Pikachu siêu mạnh!”
Mọi người "..."
Túc Bảo đã hỏi được ngày sinh, bát tự, nơi sinh và nguyên nhân dẫn tới cái chết của quỷ xui xẻo khi ngồi ở cổng lớn nhà tù, vì thế bây giờ bé không cần thẩm vấn lại, dứt khoát thu nó vào hồ lô luôn.
Quỷ xui xẻo hiểu rõ với thể chất đen đủi này của nó, nếu phản kháng sẽ càng đen đủi.
Thế nên nó dứt khoát nằm thẳng!!
Quỷ xui xẻo cứ ngỡ bị hút vào hồ lô thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nào ngờ, vừa vào hồ lô đã thấy mấy quỷ hồn đang chơi đấu địa chủ.
Quỷ đào hoa: “Á, lại xuất hiện một quỷ hồn mới!”
Dì xấu xí: "Nó sẽ thay thế vị trí số 1 của quỷ nhu nhược…."
Quỷ nhu nhược: “Cuối cùng cũng thở được….”
Quỷ đào hoa cười híp mắt, dỡ cánh tay của mình ra để biểu diễn một màn nổ pháo hoa: "Bùm ~ Chào mừng quỷ mới đến!”
Quỷ xui xẻo: “?”
Mộc Quy Phàm nhặt hồ lô linh hồn lên rồi ngắm nghía thật kỹ.
Chỉ một món đồ nhỏ bằng cái móng tay mà chứa được hẳn mấy con quỷ.
“Qua đây con!” Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng rồi treo lại hồ lô lên vòng tay của bé, hỏi: “Bắt quỷ xong rồi à?”
Túc Bảo: “Dạ! Ôi, con mệt chết mất!”
Mộc Quy Phàm: “..”
Bảo bối, hình như con cũng đâu có làm gì nhiều??
Túc Bảo vui vẻ chạy tới trước mặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả ơi, về nhà thôi!”
Bà ngoại làm rất nhiều đồ ăn vặt trong bữa trà chiều, cô bé và ba chắc chắn không thể ăn hết rồi.
Ông ngoại đã già nên cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhưng nếu ăn không hết thì bà ngoại sẽ rất buồn, vậy nên cậu cả nhất định phải về cùng.
Tô Nhất Trần không biết lý do Túc Bảo rủ anh về, nhưng vẫn yêu chiều bé mà đồng ý vô điều kiện: “Được!”
Anh gọi Khúc Hưởng vào phòng rồi giao cho anh ta giải quyết những chuyện còn lại.
Khúc Hưởng ghi nhớ lời Tô Nhất Trần nói, sau đó nhìn về phía Cao Viễn Hàng đang bất tỉnh nhân sự trên sofa.
“Anh ta thì sao? Có tuyển dụng không?”
Tô Nhất Trần khẽ gật đầu.
Túc Bảo nhà anh luôn tự trách bản thân đã bất cẩn để quỷ xui xẻo lọt ra ngoài, hại cho Cao Viễn Hàng mất việc.
Anh là cậu cả của Túc Bảo, đương nhiên phải giúp cô bé giải quyết việc này, vừa hay phòng chủ tịch đang thiếu một trợ lý.
**
Nhà họ Tô.
Bà cụ Tô cắn một miếng bánh táo mình làm, lẩm bẩm: "Ngon quá! Sao Túc Bảo lại chạy đi chơi chứ!”
Dì Ngô nói: “Có lẽ tiểu tiểu thư có việc gấp nên mới vội đi thôi ạ!”
Bà cụ Tô dẩu môi: “Một đứa bé thì có chuyện gì gấp được chứ!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Túc Bảo chạy như bay vào nhà: “Ngoại ơi, Túc Bảo về rồi ạ!”
Bà cụ Tô mặt mày rạng rỡ, nói: “Con về vừa kịp lúc, muốn ăn thử bánh táo bà ngoại làm không?”
Túc Bảo cắn một miếng, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Bánh táo bà ngoại làm ngon quá!”
Nghe vậy, bà cụ Tô vui vẻ đặt 4 chiếc bánh táo vào tay Túc Bảo.
Túc Bảo chạy vù đi, nhét luôn một cái bánh vào miệng Mộc Quy Phàm.
Rồi tiếp tục nhét một cái bánh khác vào miệng Tô Nhất Trần.
Ồ, còn thừa hai cái bánh nè?
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đăm đăm, thấy anh miễn cưỡng ăn xong cái bánh trong miệng thì bé lại lập tức nhét thêm một cái bánh vào miệng anh.
Mộc Quy Phàm: “Khụ…..Nước.”
Túc Bảo ân cần đi lấy nước giúp, thấy Mộc Quy Phàm đã ăn xong bánh, bé lại nhanh tay lẹ mắt nhét cái bánh cuối cùng vào miệng anh.
Xong việc, Túc Bảo mừng rơn chạy vào bếp: “Ngoại ơi, con và ba và cậu cả ăn xong hết rồi ạ!”
Bà cụ Tô cười nói: “Vừa hay chè hạt sen đã nấu xong.”
Túc Bảo: “Tốt quá!”
Mộc Quy Phàm lập tức đứng dậy: “A….nhớ ra rồi, ba có chuyện phải báo cáo với lãnh đạo.”
Tô Nhất Trần cầm chiếc cặp lên, nói: “Cậu quên ký văn bản, cậu phải về công ty.”
Đúng lúc này, bà cụ Tô bưng chè hạt sen ra, nói: “Đứng lại! Ăn xong rồi đi!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Nhất Trần: “…”
Chương 250: Làm giường nước cho em gái
Nói thật, tay nghề của bà cụ Tô thực ra không tệ.
Bất kể là món mặn hay món tráng miệng, hương vị đều không thua kém nhà hàng năm sao.
Chỉ là, bà cụ Tô làm bữa sáng lúc bảy tám giờ, nấu đồ ăn nhẹ lúc mười giờ, bữa trưa lúc mười hai giờ trưa, trà chiều và món tráng miệng lúc ba giờ chiều, bữa tối khoảng sáu giờ, sau bữa tối còn có trà hoa quả và cháo bồi bổ sức khỏe…
Trước khi đi ngủ, bà cụ Tô còn hỏi có muốn ăn đồ ăn khuya không?
Bất cứ ai cũng không thể tiêu hóa hết từng ấy đồ ăn!
Lúc mới về nhà họ Tô, Túc Bảo ốm tong teo, bây giờ thì đôi má của bé đã phính sữa, bàn tay cũng múp míp, ôm cô bé vào người giống như ôm cục bột nhỏ mềm mại.
Nếu Mộc Quy Phàm không chạy bộ và tập thể dục hàng ngày, có lẽ tám múi cơ bụng đã gộp lại thành một...
Tô Nhất Trần gọi một cuộc điện thoại: “Khúc Hưởng, mang tài liệu cho dự án mới của công ty tới đây...À đúng rồi, đưa cả Cao Viễn Hàng tới đây…”
Bên kia điện thoại, Khúc Hưởng tắt di động với vẻ mặt khó hiểu.
Anh ta đi về phía văn phòng chủ tịch thì trông thấy một nhóm người đang tụ tập quanh cửa để nhìn lén.
"Mọi người đang nhìn cái gì thế? Mau đi làm việc của mình đi!" Khúc Hưởng nghiêm mặt nói.
Đám nhân viên lập tức giải tán, làm bộ in tài liệu, pha cà phê, bàn bạc chuyện với đồng nghiệp...
Khúc Hưởng vào phòng lay Cao Viễn Hàng, hồi lâu sau anh ta mới mờ mịt mở mắt ra.
“Đi thôi!” Khúc Hưởng nói.
Cao Viễn Hàng lơ mơ đứng dậy, không khỏi đưa tay sờ cổ.
Sao anh ta lại thấy cổ đau mỏi nhỉ, sao ban nãy anh ta lại ngủ thiếp đi thế này??
Môi truyền tới cảm giác đau nhói, Cao Viễn Hàng vô thức đưa tay sờ, bỗng xựt một tiếng.
“Trợ lý Khúc, chúng ta đi đâu vậy?" Cao Viễn Hàng đi theo sau lưng Khúc Hưởng hỏi.
Khúc Hưởng: “Tô tổng kêu chúng ta đưa văn kiện tới nhà anh ấy.”
Cao Viễn Hàng: “A? Ồ, được…”
Sau khi hai người rời đi.
Văn phòng lại ồn ào xôn xao.
“Nhìn thấy không? Môi anh ta bị cắn chảy máu đấy! Trời ơi, kịch liệt cỡ nào chứ…”
“Mẹ ơi, hình như họ đến nhà Tô tổng ấy nhỉ? Họ gặp bố mẹ sớm thế à?"
“Chờ chút, chẳng phải ban nãy Tô tổng dẫn người đàn ông cao lớn đẹp trai kia về rồi ư? Bây giờ trợ lý Khúc và trợ lý mới cũng về nhà Tô tổng….Đây là vở kịch luân lý gia đình gì thế???”
**
Nửa ngày sau.
Khúc Hưởng và Cao Viễn Hàng không biết bất kỳ vở kịch luân lý gia đình nào.
Chỉ biết lúc đi còn khỏe mạnh, lúc về bụng đã căng như muốn nổ tung….
Túc Bảo trông thấy Cao Viễn Hàng thì chợt nhớ tới chiếc giường nước.
Cô bé vội chạy đến phòng Tô Tử Du.
Tô Tử Du đang cầm một chiếc lưới đánh cá có gắn nhiều chiếc chuông nhỏ.
Bên cạnh cậu còn có một bát chu sa, cậu đang dùng chu sa để nhuộm lưới và chuông thành màu đỏ.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Anh ơi anh đang làm gì thế?”
Tô Tử Du đáp: “Anh đang làm cái lưới bắt quỷ, chính là loại lưới mà đến đêm thả lưới sẽ bắt được bảy tám con quỷ.”
Túc Bảo: “Giống như bắt cá hả anh?”
Tô Tử Du: “Ừm..”
Túc Bảo: “Anh ơi, anh sợ quỷ mà bắt nhiều quỷ như thế để làm gì?”
Tô Tử Du liếc Túc Bảo một cái, nói: “Giúp em bắt quỷ đấy!”
Túc Bảo ồ một tiếng, khẽ vỗ vai Tô Tử Du: “Anh ơi nhìn nè.”
Nói rồi cô bé lắc lư tay----một chiếc la bàn bát quái màu sáng bạc như mặt trăng hiện ra trước mắt Tô Tử Du.
Tô Tử Du sửng sốt.
Túc Bảo thu lại la bàn bát quái, ‘ha’ một tiếng tung ra tấm lưới màu đỏ.
Tô Tử Du: “!!”
Cậu nhìn lưới của Túc Bảo rồi nhìn lưới của chính mình.
Vậy…cậu tốn công vô ích rồi ư?
Túc Bảo thu lưới trói buộc linh hồn về, nói: “Anh ơi, chúng ta đừng nghiên cứu lưới bắt quỷ nữa….Anh biết giường nước không?”
Tô Tử Du lơ mơ: “Giường nước gì cơ?”
Túc Bảo thất vọng nói: “Hóa ra anh cũng không biết!”
Tô Tử Du trừng mắt: “Ai nói thế, anh biết mà, em chờ chút!”
Dứt lời, cậu bật máy tính lên và tra baidu.
Tô Tử Du đọc: “Giường nước, đúng như tên gọi của nó, là một chiếc giường mềm mại có nước bên trong... Nó được tạo ra dựa trên nguyên lý nổi của nước, hoàn toàn phù hợp với đường cong cơ thể... nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể. Giảm áp lực lên cột sống, cơ, mao mạch và hệ thần kinh đóng vai trò đặc biệt trong việc chăm sóc cột sống..."
Túc Bảo: Nghe tuyệt quá, nhưng cũng đâu có gì ghê gớm, sao người lớn lại không trả lời câu hỏi của bé??
Túc Bảo lập tức giơ tay: "Anh ơi em muốn có giường nước!"
Tô Tử Du gật đầu: "Được."
Cậu không thể làm được lưới bắt quỷ hay la bàn xịn như của Túc Bảo.
Nhưng một cái giường nước lẽ nào lại không làm nổi?
Tô Tử Du mở trang web và kiểm tra tất cả thông tin về giường nước trong ba phút.
Nói làm là làm, Tô Tử Du kêu người làm mang đến một chiếc túi nhựa siêu lớn - loại màng nhựa lớn dùng để bọc nệm và ghế sofa, rất to và dày.
Sau đó cậu trải cái túi nhựa lên giường, kéo ống nước đổ vào...
Cuối cùng, buộc chặt lỗ hở và trải tấm trải ga giường lên trên——
“Xong rồi! Giường nước em cần đây!” Tô Tử Du kiêu ngạo nói. Sau đó, cậu bồi thêm một câu: "Không thể đựng nước quá đầy, nếu không túi nước sẽ nở ra như bong bóng, không ai có thể nằm lên đâu."
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Anh ơi anh thật lợi hại, anh hiểu nhiều thứ thật đó!”
Nghe lời khen, ‘cái đuôi’ của Tô Tử Du cũng cong vút lên, cậu nói: “Đương nhiên!”
Hai đứa trẻ hào hứng đá giày, leo lên giường lăn lộn.
Túc Bảo vui vẻ nói: "Lạnh như băng, thật thoải mái!"
Tô Tử Du: "Đúng vậy, giống như ngủ trên mặt nước."
Túc Bảo chạy vù ra ngoài: “Em đi gọi chị Hân Hân nha!”
Sau khi hoàn thành hai trang bài tập thư pháp với đôi mắt ngấn lệ, Hân Hân sắp không mở nổi mắt nữa, cô bé nói: “Ba ơi, con buồn ngủ quá."
Tô Tử Lâm không hề bị lay động: “Để ba kiểm tra thử, nếu viết sai thì phải viết lại…”
Anh còn chưa dứt lời thì đã trông thấy Túc Bảo ló đầu vào: “Chị Hân Hân, chị làm bài tập xong chưa? Em cho chị xem một thứ rất thú vị nè ~"
Hân Hân lập tức đặt bút xuống, nói: "Xong rồi, xong rồi, đi thôi."
Tô Tử Lâm "..."
Hân Hân kéo Túc Bảo chạy như bay.
“Cái gì thú vị thế?” Không cần làm bài tập nữa nên Hân Hân lại tràn đầy tinh thần!!
Túc Bảo kéo Hân Hân lên giường, vỗ xuống giường, nói: "Chị, nhanh nằm xuống đi!"
Hân Hân hồ nghi nằm xuống, sau đó hai mắt cô bé sáng bừng, bé nói: "Giường có thể chuyển động nè! Mềm mại, mát lạnh, thật thoải mái!"
Túc Bảo cười nói: "Không phải giường có thể chuyển động đâu, đây là giường nước! Bên trong có nước."
Hân Hân thán phục, hóa ra còn có giường nước cơ đấy!
Nằm ngủ trên giường nước thú vị biết bao!!
Túc Bảo lại chạy ra ngoài: “Em đi gọi anh Tử Tích!”
Một lúc sau, Tô Tử Tích bị kéo tới, cậu mất kiên nhẫn nói: "Phòng của em thì có cái gì thú vị? Đúng là ấu trĩ!"
Nhưng, lúc Tô Tử Tích nằm lên giường….
Đáy mắt cậu thoáng hiện sự kinh ngạc và thán phục, woa, chiếc giường kỳ lạ quá!!
Túc Bảo phấn khích hỏi: “Thú vị không ạ?”
Tô Tử Tích ậm ừ: “Cũng bình thường….”
Túc Bảo lại chạy ra ngoài: “Em đi gọi anh Tử Chiến.”
Tô Tử Chiến thờ ơ nhìn mấy đứa nhỏ nằm thành hàng.
“Thật ấu trĩ!” Cậu đút một tay vào túi, không nói nên lời.
Túc Bảo vẫy tay: "Anh ơi, đến nằm thử đi, vui lắm!"
Hân Hân nhảy nhót trên giường: “Chơi vui lắm nha!!”
Tô Tử Chiến vẫn trưng ra bộ mặt không chút cảm xúc: “Không nằm thử đâu.”
Cậu quay người định rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng bụp phía sau lưng.
Tiếp theo đó là nhiều tiếng kêu "ôi" và "á á.”
Khi nhìn lại, cậu không khỏi giật khóe môi.
Bình luận facebook