-
Chương 192-193
Chương 192: Không ai yêu anh trai nhiều hơn nó
Tô Lạc sợ điếng hồn, suýt chút nữa đã hét toáng lên vì sợ hãi, vất vả lắm mới duy trì được thiết lập của mình.
Anh ôm chặt Túc Bảo, lùi về sau một bước, cảm giác thế giới quan của mình đã sụp đổ. Ban đêm gặp quỷ còn có thể nói do mộng du nên gặp ảo giác chứ hiện tại thì không thể lấy cớ này rồi!
Vậy nên, tại sao anh lại nhìn thấy nữ quỷ này?
Tiểu Ngũ nằm trong balo thú cưng cũng giật mình, lập tức kêu quác quác: “Ngươi đừng tới đây…”
Câu thoại mang theo hiệu ứng lồng tiếng này cũng chính là lời thoại trong lòng Tô Lạc bấy giờ!
Tuy anh chưa từng gặp nữ quỷ mặc áo cưới trước mắt này bao giờ nhưng dáng vẻ của nó rất quen thuộc, ảnh chụp của nó lúc còn sống đã lưu truyền trong vòng fan của anh từ xưa lắc xưa lơ rồi.
Chính là sasaeng fan gõ cửa nửa đêm, lắp đặt thiết bị theo dõi anh, lẻn vào phòng khách sạn của anh thu thập tóc rụng.
Quả nhiên, phim truyền hình đều gạt người, ai nói quỷ không thể ra ngoài vào ban ngày thế?!
Túc Bảo lại rất bình tĩnh, đúng là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay mà, bé chợt hỏi: “À cậu tư ơi, sasaeng fan là gì thế ạ?”
Vừa rồi những người dưới lầu đều luôn miệng nói gì mà sasaeng ấy, bé thắc mắc từ nãy đến giờ, sasaeng fan là cơm* gì vậy? Có ăn được không? Có ngon như cơm chiên dứa không nhỉ?
*fan và cơm đều là 饭 nên Túc Bảo nhầm lẫn
Cổ họng Tô Lạc căng thẳng, bề ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, làm bộ không nhìn thấy nữ quỷ kia.
Anh nhìn thẳng về phía trước không dám chớp mắt, giải thích cho cục bột nhỏ hiểu, cố hết sức khiến sắc mặt mình vẫn như thường: “Sasaeng fan là những người hâm mộ điên cuồng cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng. Bọn họ coi việc xem trộm, theo dõi, chụp lén đời sống riêng tư của thần tượng là vinh quang…”
Túc Bảo bừng tỉnh, gật đầu tổng kết: “Tức là fan biến thái đúng không ạ?” Thì ra không phải là cơm thật…
Tô Lạc thoáng chốc không biết nói gì, bé hiểu như vậy cũng không sai.
Nữ quỷ nghe Tô Lạc nói xong thì u oán than: “Anh trai, sao anh có thể nói người ta như vậy chứ~ Vì anh mà em không cần ba mẹ luôn đấy, anh không thể đối xử với em vậy được, em yêu anh mà… Cho em ở với anh không được ư? Em hứa sẽ nghe lời, nếu anh chê em vướng bận thì em móc tròng mắt của mình ra nhé!”
Nói xong, nó bay sang một bên tự móc mắt ra thật.
"Như vậy thì anh chỉ cần mang theo tròng mắt của em là được rồi! Em đảm bảo sẽ không có chuyện gì đâu! Anh ơi, chỉ cần có thể nhìn thấy anh mỗi ngày là em thỏa mãn rồi…”
Tô Lạc nhìn đôi mắt kia, lông tóc dựng đứng!
Kỷ Trường thấp giọng nói: "Túc Bảo, vào phòng trước đi.”
Tô Lạc bất ngờ nghe thấy giọng nói vang lên bên tai mình, vừa quay đầu lại thì phát hiện phía sau lại xuất hiện thêm một người, tóc tai trên đỉnh đầu anh lập tức dựng ngược.
Người đàn ông này đến từ khi nào thế?
Bàn tay mở cửa của anh không ngừng run rẩy.
Túc Bảo đồng cảm: “Cậu tư, để con mở cho!”
Thì ra cậu tư và anh trai nhỏ giống nhau, anh trai nhỏ thường xuyên nghiên cứu làm thế nào gặp quỷ nhưng gặp rồi thì lại sợ, cậu tư cũng vậy...
Xoạch, cửa vừa mở ra, Tô Lạc đã nhắm tịt mắt ôm Túc Bảo vào phòng.
Phòng nghỉ của anh là loại một phòng một sảnh, lúc này mà đi vào tức là phải ở chung với hai con quỷ trong cùng một căn phòng đấy.
Quả nhiên, nữ quỷ kia bám theo sau lưng Tô Lạc như hình với bóng; anh rót nước, nó cũng đi theo nằm sấp trên máy lọc nước; anh ngồi xuống, nữ quỷ cũng chen lên sofa, dựa vào người anh.
Còn Kỷ Trường thì khoanh tay bay tà tà sang một bên, giống như Vô Thường có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào…
Ánh mắt Tô Lạc trợn tròn không dám chớp, trông dáng vẻ như sắp biến thành gà chọi luôn rồi.
Nữ quỷ nhìn anh đầy si mê, cười khúc khích: "Wow! Anh trai thật đáng yêu! Anh ơi, em biết anh có thể nhìn thấy em mà, thì ra anh cũng sợ quỷ à?”
Tô Lạc không thể nhịn được nữa, cắn răng lạnh lùng nói: “Cút!”
Kiều Kiều tỏ vẻ đau buồn: “Anh ơi, sao anh lại bảo em cút, em vì anh mà không niệm công lao nuôi dưỡng, vạch trần lời nói dối của ba mẹ, thậm chí có thể liều mạng…”
Có ai yêu anh trai nhiều hơn hơn nó không? Không hề có!
Trên đời này, nó chính là người yêu anh trai nhất, ngoại trừ nó ra, không một ai có tư cách ở bên anh trai!
Nữ quỷ si mê tới điên dại, giọng nói cũng trở nên khác thường: “Khặc khặc, anh ơi anh à, hay là anh xuống dưới kia với em đi? Như vậy thì sẽ không có ai tranh giành anh với em nữa rồi~”
Tô Lạc cầu cứu nhìn Túc Bảo, ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Túc Bảo! Con không định làm chút gì ư? Mau cứu cậu tư đi!
Túc Bảo ngồi xổm dưới đất, mở balo thú cưng, thả Tiểu Ngũ ra.
Tiểu Ngũ rung lông vũ, nhúm lông ngố trên đỉnh đầu xù lên, bắt chước lời nữ quỷ y như đúc: “Anh ơi~ Anh mua kẹo mút cho em, bạn gái anh sẽ không tức giận chứ? Anh ơi! Bọn mình cùng ăn một cây kẹo, bạn gái anh biết sẽ không ghen chứ? Ư ư ư anh ơi, bạn gái anh sẽ không đánh em đâu đúng không? Bạn gái anh thật đáng sợ, không giống em, anh ơi~"
Tô Lạc: “...”
Anh không nhịn được trừng con chim xanh biếc này, sao mà nó ồn ào thế nhỉ!
Túc Bảo an ủi: "Cậu tư đừng sợ, Túc Bảo rất lợi hại, có thể bảo vệ cậu tư đó nha!”
Tô Lạc giật mình, ánh mắt cục bột nhỏ sáng ngời trong suốt, tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng không biết tại sao bé lại mang đến cho người khác một cảm giác rất yên tâm.
Trong lòng anh vô cùng ấm áp, da gà nổi trên cánh tay cũng từ từ lặn xuống.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị gõ cốc cốc cốc.
Tô Lạc vừa mới bình tĩnh lập tức xù lông, ngón tay không nhịn được run bần bật.
Đường Điền Điền mở cửa, thò đầu vào nhìn quanh.
"Hóa ra hai người ở đây! Tiểu thư Túc Bảo, không phải con muốn đi câu cá à, chú dẫn con đi!”
Tiểu Ngũ lập tức há mỏ: “Xin thứ lỗi, trong phòng có tới bốn người lận nhé, không phải hai người. Gì, hai mươi bốn người á, thật ra chỉ bốn người thôi…”
Tô Lạc: "..."
Đường Điền Điền: "..."
Tô Lạc đang định nói chuyện, đột nhiên, bàn tay nữ quỷ lướt qua vai anh, dọc theo bả vai trượt xuống dưới, vẽ vòng tròn trên ngực anh, cất giọng ỏn ẻn: “Ỏ~ Thì ra anh trai đang câu cá~”
“Anh ơi, anh đang câu con cá là em ư?”
Dứt lời, nó mở toang cái miệng khổng lồ như chậu máu…
Chương 193: Tiểu Túc Bảo ngày càng lợi hại
Đồng tử Tô Lạc co lại, anh đứng bật dậy.
Đường Điền Điền giật thót: “Có….có chuyện gì thế?”
Nữ quỷ Kiều Kiều sắp ngoạm lên cổ Tô Lạc thì Túc Bảo quăng một thứ gì đó vào đúng miệng nó.
Cót két….
Một âm thanh khiến người ta ê răng vang lên, nữ quỷ Kiều Kiều vội lùi về sau, ra sức nhổ thứ trong miệng ra.
Lúc này nó mới phát hiện ra mình cắn phải một con rùa.
Cụ Rùa ngã xuống ghế sofa, lưng úp xuống, dang rộng chân tay rồi huơ loạn xạ.
Ôi, rõ là đòi cái mạng già của rùa mà.
Túc Bảo vội nói: “Xin lỗi cụ rùa!”
Ban nãy cô bé đang cầm cụ rùa trên tay nên tiện tay….
Chân cụ rùa với tới chiếc gối trên ghế sofa nhưng cả người sắp sửa lật ngược lại, Tiểu Ngũ vội chạy lên giẫm lên người cụ rùa.
Cụ rùa: “…”
Túc Bảo nhìn về phía Kiều Kiều, Kỷ Trường cũng khẽ động ngón tay, nói: “Xem ra ác quỷ kia sẽ không xuất hiện.”
Túc Bảo gật đầu: “Thật xảo trá!” [1].
Vừa hay bàn chân đang giẫm lên người cụ rùa của Tiểu Ngũ cũng trượt một cái, Tiểu Ngũ gật đầu nói: “Trượt chân, trượt chân.” [2].
[1],[2]: ‘Xảo trá’ và ‘trượt chân’ đều có cùng bính âm.
Kiều Kiều nhìn Túc Bảo và Kỷ Trường bằng ánh mắt căm hận và không cam tâm: “Rốt cuộc một quỷ một người các ngươi muốn làm gì?…”
Lúc nó mới xuất hiện, Túc Bảo và Kỷ Trường chẳng hề quan tâm đến nó.
Nó còn tưởng nó và bọn họ có thể chung sống hòa thuận với nhau, như vậy thì nó có thể luôn ở bên Tô Lạc rồi.
Nhưng giờ nó mới biết, con nhóc kia muốn tới thu quỷ hồn của nó!
Tại sao? Nó chỉ muốn được ở bên anh trai thôi mà! Sao nó đã chết rồi vẫn còn có người tới để ngăn cản nó!!
“Rốt cuộc chị muốn làm gì?” Túc Bảo nhìn Kiều Kiều đăm đăm.
Kiều Kiều cười: “Lúc chết, ta đã lấy sinh nhật và bát tự của anh trai để phối thành quỷ hôn….Thế nên, anh trai sống là người của ta, nếu chết đi cũng chỉ có thể ở bên ta mà thôi….”
“Nếu các ngươi không cho ta ở bên anh trai…..Thì để anh trai chết đi là được, anh trai chết rồi thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi….”
Tô Lạc nghe mà kinh sợ không thôi.
Anh nhớ tới lời chú Nhiếp đã nói, khi chết, Kiều Kiều mặc một bộ váy cưới màu đỏ, đặt đôi giày cao gót màu đỏ bên cạnh giường, trước gương thắp hai ngọn nến đỏ...
Túc Bảo vẫy tay, nói: “Cậu tư, mau, lấy vũ khí của con trong túi của Tiểu Ngũ ra đây!”
Lúc này, Đường Điền Điền vẫn đang duy trì tư thế ló đầu vào cửa: “???”
Hai cậu cháu nhà này chơi trò gì thế nhỉ?
Chỉ thấy Túc Bảo chạy vội tới rồi ngẩng đầu nói: “Chú Đường, giờ con và cậu hơi bận nên không tiếp đón chú được! Tạm biệt!”
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Đường Điền Điền đứng ngoài cửa: “???”
Không cho chú Đường cơ hội phải không?
“Tiểu thư Túc Bảo, con muốn chơi cái gì để chú kêu người làm cho con!"
Xây dựng luôn một khu vui chơi ở trụ sở Đường Minh Thịnh Thế cũng được nha!
Người bên trong phòng không đáp lời.
Đường Điền Điền sờ mũi, lầm bầm: “Mẹ ơi, đây không phải do con không nắm bắt cơ hội, phú quý sinh tử đều đã an bài theo số mệnh, đến lúc phú quý tới con có tránh cũng không được, con vẫn nên bớt nhúng tay vào chuyện của người khác mẹ à….”
Đường Điền Điền nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt rồi rời đi.
Ông ta không nhìn thấy, một con quỷ mặc đồ đen đang đứng bên ngoài những ô cửa sổ lớn.
Nó nheo mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt rồi nhanh chóng rời đi.
Quỷ hồn nghĩ: Kiều Kiều này giờ đã là phế vật, vứt bỏ đi cũng được.
Trước khi đi, quỷ hồn mặc đồ đen vẫy tay với Đường Điền Điền….
Không biết tại sao, Đường Điền Điền bỗng loạng choạng bước ra ngoài vài bước rồi đập đầu vào cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn.
“Xựt….”
Như cảm nhận được điều gì đó, Kỷ Trường lập tức phân thân bay ra ngoài.
Trong không khí vẫn còn lưu lại sát khí, nhưng sát khí đã bị trộn với sinh khí trên người Đường Điền Điền nên rất khó phân biệt phương hướng sát khí rời đi.
Kỷ Trường cười lạnh: “Đúng là con quỷ vô cùng giảo hoạt mới học được cách che giấu sát khí.”
Đây tuyệt đối không phải ác quỷ thông thường.
Ác quỷ thông thường cũng cố ý thu bớt sát khí, nhưng không thể che giấu hoàn toàn.
Con ác quỷ này chẳng những biết giấu sát khí, còn biết lợi dụng sinh khí của người sống để che đậy. Nếu công lực của Kỷ Trường hắn không thâm hậu thì chẳng thể cảm nhận được sát khí từng xuất hiện ở chỗ này.
Kỷ Trường không cam tâm, lần theo sát khí như có như không rồi đuổi theo!
Trong phòng, hai mắt Kiều Kiều đang phát ra ánh sáng xanh lục.
Kiều Kiều chẳng sợ Túc Bảo, nó nghĩ chưa biết chừng con nhóc này mới học bắt quỷ thôi.
Có điều, sư phụ của con nhóc rất lợi hại.
Hiện giờ người đàn ông mặc áo choàng trắng cực kỳ lợi hại kia đã bay ra ngoài rồi, đây chính là cơ hội tốt cho nó!
“Hi hi, anh trai, vận mệnh đã an bài, anh là của em.”
Kiều Kiều lại nhào về phía Tô Lạc, gương mặt nó lộ ra vẻ điên cuồng: “Chúng ta bái trời bái đất, ước định âm duyên, xuống địa phủ với em đi mà!”
Tô Lạc: “Túc Bảo!”
Tô Lạc giơ cao thanh kiếm bằng gỗ gụ.
Túc Bảo nhảy lên sofa với tư thế cực ngầu, với thanh kiếm gỗ gụ từ tay Tô Lạc.
“Lùi! Lùi! Lùi!”
Tô Lạc: “…”
Động tác của cục bột nhỏ lúc này giống hệt mấy bác gái cãi nhau trên mạng…
Văn hóa nghệ thuật truyền thống dân gian.
Kiều Kiều cười: “Con nhóc vắt mũi chưa sạch này! Ta giết chết ngươi!”
Kiều Kiều vốn chẳng coi Túc Bảo ra gì, động tác của Túc Bảo giống như tiểu xảo vụng về trong mắt nó mà thôi.
Nó là lệ quỷ đấy!
Túc Bảo huơ chân múa tay vụng về như vậy, liệu có biết thu quỷ thật không đó?
Dù Túc Bảo từng thu quỷ rồi thì chắc cũng là oán quỷ thường, Túc Bảo từng thấy lệ quỷ chưa??
Khoảnh khắc Kiều Kiều nhảy lầu, nó đã là lệ quỷ!
Kiều Kiều ngoác cái miệng đỏ như chậu máu của nó ra ---- Có thể khi chết, nó rơi xuống đất rồi tách làm đôi nên hễ há miệng ra là khóe miệng kéo tới tận mang tai, máu me đầm đìa.
Không biết tại sao, khi nó vừa chạm tới Túc Bảo thì một tia chớp vô hình bỗng đánh mạnh vào người nó.
Kiều Kiều kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài, sát khí trên người nó xém chút nữa đã bị tiêu tán.
“Ngươi….” Kiều Kiều kinh hãi nhìn Túc Bảo.
Sao lại thế này? Lẽ ra một con nhóc không thể lợi hại như vậy được!
Túc Bảo giơ thanh kiếm gỗ gụ lên và nói: “Chị Kiều Kiều, đừng động đậy! Để em thử pháp thuật em mới học nào!”
Tối qua sư phụ dạy cô bé pháp thuật này, cô bé còn chưa có cơ hội thử đâu nha!
Dì đào hoa, dì xấu xí và anh trai thích ăn kẹo trong hồ lô linh hồn đều không phải đối tượng thích hợp để luyện tập, vì vậy Túc Bảo chỉ có thể chọn Kiều Kiều để luyện tập thôi!
Túc Bảo xông lên trước, giơ thanh kiếm lên đánh Kiều Kiều một cách điên cuồng.
"Lùi! Lùi! Lùi!"
Tô Lạc: “….” Trợn mắt há hốc miệng.
Kiều Kiều: “…” Cảm thấy bị sỉ nhục.
Túc Bảo: “Ơ, lẽ nào tư thế cầm kiếm của mình không đúng sao?”
Cô bé nhớ lại lời dạy của sư phụ rồi thử chỉnh lại vị trí ngón tay cái của mình.
Kiều Kiều không muốn đếm xỉa đến Túc Bảo nữa.
Nó mơ hồ phát hiện ra một sơ hở, hình như chỉ cần nó không chủ động công kích Túc Bảo thì Túc Bảo chẳng thể làm gì nó.
Thứ thực sự lợi hại, là sợi dây đỏ trên tay Túc Bảo.
Kiều Kiều nghiến răng bò dậy, định bụng nhanh chóng kéo Tô Lạc xuống địa phủ cùng nó, phớt lờ triệt để động tác huơ huơ thanh kiếm của Túc Bảo.
“Hừ, đừng có tốn công vô ích! Ngươi chẳng là cái thá gì!”
“Nếu ngươi thực sự có thể chém bay ta, ta sẽ xuống địa ngục Phí Hi chồng cây chuối!” [3].
[3]: Địa ngục Phí Hi: quỷ hồn bị đày tới tầng địa ngục này sẽ bị đặt trong đống phân sôi sùng sục, chịu bỏng và dơ bẩn nghiêm trọng, vô cùng đau đớn.
Một giây sau, Túc Bảo lại giơ thanh kiếm gỗ gụ nhắm vào người Kiều Kiều rồi cất giọng nói non nớt: “Lùi!”
Một tia sáng vàng lao ra từ thanh kiếm rồi nện mạnh lên người Kiều Kiều.
Kiều Kiều "!!"
Tô Lạc sợ điếng hồn, suýt chút nữa đã hét toáng lên vì sợ hãi, vất vả lắm mới duy trì được thiết lập của mình.
Anh ôm chặt Túc Bảo, lùi về sau một bước, cảm giác thế giới quan của mình đã sụp đổ. Ban đêm gặp quỷ còn có thể nói do mộng du nên gặp ảo giác chứ hiện tại thì không thể lấy cớ này rồi!
Vậy nên, tại sao anh lại nhìn thấy nữ quỷ này?
Tiểu Ngũ nằm trong balo thú cưng cũng giật mình, lập tức kêu quác quác: “Ngươi đừng tới đây…”
Câu thoại mang theo hiệu ứng lồng tiếng này cũng chính là lời thoại trong lòng Tô Lạc bấy giờ!
Tuy anh chưa từng gặp nữ quỷ mặc áo cưới trước mắt này bao giờ nhưng dáng vẻ của nó rất quen thuộc, ảnh chụp của nó lúc còn sống đã lưu truyền trong vòng fan của anh từ xưa lắc xưa lơ rồi.
Chính là sasaeng fan gõ cửa nửa đêm, lắp đặt thiết bị theo dõi anh, lẻn vào phòng khách sạn của anh thu thập tóc rụng.
Quả nhiên, phim truyền hình đều gạt người, ai nói quỷ không thể ra ngoài vào ban ngày thế?!
Túc Bảo lại rất bình tĩnh, đúng là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay mà, bé chợt hỏi: “À cậu tư ơi, sasaeng fan là gì thế ạ?”
Vừa rồi những người dưới lầu đều luôn miệng nói gì mà sasaeng ấy, bé thắc mắc từ nãy đến giờ, sasaeng fan là cơm* gì vậy? Có ăn được không? Có ngon như cơm chiên dứa không nhỉ?
*fan và cơm đều là 饭 nên Túc Bảo nhầm lẫn
Cổ họng Tô Lạc căng thẳng, bề ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, làm bộ không nhìn thấy nữ quỷ kia.
Anh nhìn thẳng về phía trước không dám chớp mắt, giải thích cho cục bột nhỏ hiểu, cố hết sức khiến sắc mặt mình vẫn như thường: “Sasaeng fan là những người hâm mộ điên cuồng cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng. Bọn họ coi việc xem trộm, theo dõi, chụp lén đời sống riêng tư của thần tượng là vinh quang…”
Túc Bảo bừng tỉnh, gật đầu tổng kết: “Tức là fan biến thái đúng không ạ?” Thì ra không phải là cơm thật…
Tô Lạc thoáng chốc không biết nói gì, bé hiểu như vậy cũng không sai.
Nữ quỷ nghe Tô Lạc nói xong thì u oán than: “Anh trai, sao anh có thể nói người ta như vậy chứ~ Vì anh mà em không cần ba mẹ luôn đấy, anh không thể đối xử với em vậy được, em yêu anh mà… Cho em ở với anh không được ư? Em hứa sẽ nghe lời, nếu anh chê em vướng bận thì em móc tròng mắt của mình ra nhé!”
Nói xong, nó bay sang một bên tự móc mắt ra thật.
"Như vậy thì anh chỉ cần mang theo tròng mắt của em là được rồi! Em đảm bảo sẽ không có chuyện gì đâu! Anh ơi, chỉ cần có thể nhìn thấy anh mỗi ngày là em thỏa mãn rồi…”
Tô Lạc nhìn đôi mắt kia, lông tóc dựng đứng!
Kỷ Trường thấp giọng nói: "Túc Bảo, vào phòng trước đi.”
Tô Lạc bất ngờ nghe thấy giọng nói vang lên bên tai mình, vừa quay đầu lại thì phát hiện phía sau lại xuất hiện thêm một người, tóc tai trên đỉnh đầu anh lập tức dựng ngược.
Người đàn ông này đến từ khi nào thế?
Bàn tay mở cửa của anh không ngừng run rẩy.
Túc Bảo đồng cảm: “Cậu tư, để con mở cho!”
Thì ra cậu tư và anh trai nhỏ giống nhau, anh trai nhỏ thường xuyên nghiên cứu làm thế nào gặp quỷ nhưng gặp rồi thì lại sợ, cậu tư cũng vậy...
Xoạch, cửa vừa mở ra, Tô Lạc đã nhắm tịt mắt ôm Túc Bảo vào phòng.
Phòng nghỉ của anh là loại một phòng một sảnh, lúc này mà đi vào tức là phải ở chung với hai con quỷ trong cùng một căn phòng đấy.
Quả nhiên, nữ quỷ kia bám theo sau lưng Tô Lạc như hình với bóng; anh rót nước, nó cũng đi theo nằm sấp trên máy lọc nước; anh ngồi xuống, nữ quỷ cũng chen lên sofa, dựa vào người anh.
Còn Kỷ Trường thì khoanh tay bay tà tà sang một bên, giống như Vô Thường có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào…
Ánh mắt Tô Lạc trợn tròn không dám chớp, trông dáng vẻ như sắp biến thành gà chọi luôn rồi.
Nữ quỷ nhìn anh đầy si mê, cười khúc khích: "Wow! Anh trai thật đáng yêu! Anh ơi, em biết anh có thể nhìn thấy em mà, thì ra anh cũng sợ quỷ à?”
Tô Lạc không thể nhịn được nữa, cắn răng lạnh lùng nói: “Cút!”
Kiều Kiều tỏ vẻ đau buồn: “Anh ơi, sao anh lại bảo em cút, em vì anh mà không niệm công lao nuôi dưỡng, vạch trần lời nói dối của ba mẹ, thậm chí có thể liều mạng…”
Có ai yêu anh trai nhiều hơn hơn nó không? Không hề có!
Trên đời này, nó chính là người yêu anh trai nhất, ngoại trừ nó ra, không một ai có tư cách ở bên anh trai!
Nữ quỷ si mê tới điên dại, giọng nói cũng trở nên khác thường: “Khặc khặc, anh ơi anh à, hay là anh xuống dưới kia với em đi? Như vậy thì sẽ không có ai tranh giành anh với em nữa rồi~”
Tô Lạc cầu cứu nhìn Túc Bảo, ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Túc Bảo! Con không định làm chút gì ư? Mau cứu cậu tư đi!
Túc Bảo ngồi xổm dưới đất, mở balo thú cưng, thả Tiểu Ngũ ra.
Tiểu Ngũ rung lông vũ, nhúm lông ngố trên đỉnh đầu xù lên, bắt chước lời nữ quỷ y như đúc: “Anh ơi~ Anh mua kẹo mút cho em, bạn gái anh sẽ không tức giận chứ? Anh ơi! Bọn mình cùng ăn một cây kẹo, bạn gái anh biết sẽ không ghen chứ? Ư ư ư anh ơi, bạn gái anh sẽ không đánh em đâu đúng không? Bạn gái anh thật đáng sợ, không giống em, anh ơi~"
Tô Lạc: “...”
Anh không nhịn được trừng con chim xanh biếc này, sao mà nó ồn ào thế nhỉ!
Túc Bảo an ủi: "Cậu tư đừng sợ, Túc Bảo rất lợi hại, có thể bảo vệ cậu tư đó nha!”
Tô Lạc giật mình, ánh mắt cục bột nhỏ sáng ngời trong suốt, tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng không biết tại sao bé lại mang đến cho người khác một cảm giác rất yên tâm.
Trong lòng anh vô cùng ấm áp, da gà nổi trên cánh tay cũng từ từ lặn xuống.
Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị gõ cốc cốc cốc.
Tô Lạc vừa mới bình tĩnh lập tức xù lông, ngón tay không nhịn được run bần bật.
Đường Điền Điền mở cửa, thò đầu vào nhìn quanh.
"Hóa ra hai người ở đây! Tiểu thư Túc Bảo, không phải con muốn đi câu cá à, chú dẫn con đi!”
Tiểu Ngũ lập tức há mỏ: “Xin thứ lỗi, trong phòng có tới bốn người lận nhé, không phải hai người. Gì, hai mươi bốn người á, thật ra chỉ bốn người thôi…”
Tô Lạc: "..."
Đường Điền Điền: "..."
Tô Lạc đang định nói chuyện, đột nhiên, bàn tay nữ quỷ lướt qua vai anh, dọc theo bả vai trượt xuống dưới, vẽ vòng tròn trên ngực anh, cất giọng ỏn ẻn: “Ỏ~ Thì ra anh trai đang câu cá~”
“Anh ơi, anh đang câu con cá là em ư?”
Dứt lời, nó mở toang cái miệng khổng lồ như chậu máu…
Chương 193: Tiểu Túc Bảo ngày càng lợi hại
Đồng tử Tô Lạc co lại, anh đứng bật dậy.
Đường Điền Điền giật thót: “Có….có chuyện gì thế?”
Nữ quỷ Kiều Kiều sắp ngoạm lên cổ Tô Lạc thì Túc Bảo quăng một thứ gì đó vào đúng miệng nó.
Cót két….
Một âm thanh khiến người ta ê răng vang lên, nữ quỷ Kiều Kiều vội lùi về sau, ra sức nhổ thứ trong miệng ra.
Lúc này nó mới phát hiện ra mình cắn phải một con rùa.
Cụ Rùa ngã xuống ghế sofa, lưng úp xuống, dang rộng chân tay rồi huơ loạn xạ.
Ôi, rõ là đòi cái mạng già của rùa mà.
Túc Bảo vội nói: “Xin lỗi cụ rùa!”
Ban nãy cô bé đang cầm cụ rùa trên tay nên tiện tay….
Chân cụ rùa với tới chiếc gối trên ghế sofa nhưng cả người sắp sửa lật ngược lại, Tiểu Ngũ vội chạy lên giẫm lên người cụ rùa.
Cụ rùa: “…”
Túc Bảo nhìn về phía Kiều Kiều, Kỷ Trường cũng khẽ động ngón tay, nói: “Xem ra ác quỷ kia sẽ không xuất hiện.”
Túc Bảo gật đầu: “Thật xảo trá!” [1].
Vừa hay bàn chân đang giẫm lên người cụ rùa của Tiểu Ngũ cũng trượt một cái, Tiểu Ngũ gật đầu nói: “Trượt chân, trượt chân.” [2].
[1],[2]: ‘Xảo trá’ và ‘trượt chân’ đều có cùng bính âm.
Kiều Kiều nhìn Túc Bảo và Kỷ Trường bằng ánh mắt căm hận và không cam tâm: “Rốt cuộc một quỷ một người các ngươi muốn làm gì?…”
Lúc nó mới xuất hiện, Túc Bảo và Kỷ Trường chẳng hề quan tâm đến nó.
Nó còn tưởng nó và bọn họ có thể chung sống hòa thuận với nhau, như vậy thì nó có thể luôn ở bên Tô Lạc rồi.
Nhưng giờ nó mới biết, con nhóc kia muốn tới thu quỷ hồn của nó!
Tại sao? Nó chỉ muốn được ở bên anh trai thôi mà! Sao nó đã chết rồi vẫn còn có người tới để ngăn cản nó!!
“Rốt cuộc chị muốn làm gì?” Túc Bảo nhìn Kiều Kiều đăm đăm.
Kiều Kiều cười: “Lúc chết, ta đã lấy sinh nhật và bát tự của anh trai để phối thành quỷ hôn….Thế nên, anh trai sống là người của ta, nếu chết đi cũng chỉ có thể ở bên ta mà thôi….”
“Nếu các ngươi không cho ta ở bên anh trai…..Thì để anh trai chết đi là được, anh trai chết rồi thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi….”
Tô Lạc nghe mà kinh sợ không thôi.
Anh nhớ tới lời chú Nhiếp đã nói, khi chết, Kiều Kiều mặc một bộ váy cưới màu đỏ, đặt đôi giày cao gót màu đỏ bên cạnh giường, trước gương thắp hai ngọn nến đỏ...
Túc Bảo vẫy tay, nói: “Cậu tư, mau, lấy vũ khí của con trong túi của Tiểu Ngũ ra đây!”
Lúc này, Đường Điền Điền vẫn đang duy trì tư thế ló đầu vào cửa: “???”
Hai cậu cháu nhà này chơi trò gì thế nhỉ?
Chỉ thấy Túc Bảo chạy vội tới rồi ngẩng đầu nói: “Chú Đường, giờ con và cậu hơi bận nên không tiếp đón chú được! Tạm biệt!”
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Đường Điền Điền đứng ngoài cửa: “???”
Không cho chú Đường cơ hội phải không?
“Tiểu thư Túc Bảo, con muốn chơi cái gì để chú kêu người làm cho con!"
Xây dựng luôn một khu vui chơi ở trụ sở Đường Minh Thịnh Thế cũng được nha!
Người bên trong phòng không đáp lời.
Đường Điền Điền sờ mũi, lầm bầm: “Mẹ ơi, đây không phải do con không nắm bắt cơ hội, phú quý sinh tử đều đã an bài theo số mệnh, đến lúc phú quý tới con có tránh cũng không được, con vẫn nên bớt nhúng tay vào chuyện của người khác mẹ à….”
Đường Điền Điền nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt rồi rời đi.
Ông ta không nhìn thấy, một con quỷ mặc đồ đen đang đứng bên ngoài những ô cửa sổ lớn.
Nó nheo mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt rồi nhanh chóng rời đi.
Quỷ hồn nghĩ: Kiều Kiều này giờ đã là phế vật, vứt bỏ đi cũng được.
Trước khi đi, quỷ hồn mặc đồ đen vẫy tay với Đường Điền Điền….
Không biết tại sao, Đường Điền Điền bỗng loạng choạng bước ra ngoài vài bước rồi đập đầu vào cửa sổ thủy tinh từ trần đến sàn.
“Xựt….”
Như cảm nhận được điều gì đó, Kỷ Trường lập tức phân thân bay ra ngoài.
Trong không khí vẫn còn lưu lại sát khí, nhưng sát khí đã bị trộn với sinh khí trên người Đường Điền Điền nên rất khó phân biệt phương hướng sát khí rời đi.
Kỷ Trường cười lạnh: “Đúng là con quỷ vô cùng giảo hoạt mới học được cách che giấu sát khí.”
Đây tuyệt đối không phải ác quỷ thông thường.
Ác quỷ thông thường cũng cố ý thu bớt sát khí, nhưng không thể che giấu hoàn toàn.
Con ác quỷ này chẳng những biết giấu sát khí, còn biết lợi dụng sinh khí của người sống để che đậy. Nếu công lực của Kỷ Trường hắn không thâm hậu thì chẳng thể cảm nhận được sát khí từng xuất hiện ở chỗ này.
Kỷ Trường không cam tâm, lần theo sát khí như có như không rồi đuổi theo!
Trong phòng, hai mắt Kiều Kiều đang phát ra ánh sáng xanh lục.
Kiều Kiều chẳng sợ Túc Bảo, nó nghĩ chưa biết chừng con nhóc này mới học bắt quỷ thôi.
Có điều, sư phụ của con nhóc rất lợi hại.
Hiện giờ người đàn ông mặc áo choàng trắng cực kỳ lợi hại kia đã bay ra ngoài rồi, đây chính là cơ hội tốt cho nó!
“Hi hi, anh trai, vận mệnh đã an bài, anh là của em.”
Kiều Kiều lại nhào về phía Tô Lạc, gương mặt nó lộ ra vẻ điên cuồng: “Chúng ta bái trời bái đất, ước định âm duyên, xuống địa phủ với em đi mà!”
Tô Lạc: “Túc Bảo!”
Tô Lạc giơ cao thanh kiếm bằng gỗ gụ.
Túc Bảo nhảy lên sofa với tư thế cực ngầu, với thanh kiếm gỗ gụ từ tay Tô Lạc.
“Lùi! Lùi! Lùi!”
Tô Lạc: “…”
Động tác của cục bột nhỏ lúc này giống hệt mấy bác gái cãi nhau trên mạng…
Văn hóa nghệ thuật truyền thống dân gian.
Kiều Kiều cười: “Con nhóc vắt mũi chưa sạch này! Ta giết chết ngươi!”
Kiều Kiều vốn chẳng coi Túc Bảo ra gì, động tác của Túc Bảo giống như tiểu xảo vụng về trong mắt nó mà thôi.
Nó là lệ quỷ đấy!
Túc Bảo huơ chân múa tay vụng về như vậy, liệu có biết thu quỷ thật không đó?
Dù Túc Bảo từng thu quỷ rồi thì chắc cũng là oán quỷ thường, Túc Bảo từng thấy lệ quỷ chưa??
Khoảnh khắc Kiều Kiều nhảy lầu, nó đã là lệ quỷ!
Kiều Kiều ngoác cái miệng đỏ như chậu máu của nó ra ---- Có thể khi chết, nó rơi xuống đất rồi tách làm đôi nên hễ há miệng ra là khóe miệng kéo tới tận mang tai, máu me đầm đìa.
Không biết tại sao, khi nó vừa chạm tới Túc Bảo thì một tia chớp vô hình bỗng đánh mạnh vào người nó.
Kiều Kiều kêu thảm một tiếng rồi bay ra ngoài, sát khí trên người nó xém chút nữa đã bị tiêu tán.
“Ngươi….” Kiều Kiều kinh hãi nhìn Túc Bảo.
Sao lại thế này? Lẽ ra một con nhóc không thể lợi hại như vậy được!
Túc Bảo giơ thanh kiếm gỗ gụ lên và nói: “Chị Kiều Kiều, đừng động đậy! Để em thử pháp thuật em mới học nào!”
Tối qua sư phụ dạy cô bé pháp thuật này, cô bé còn chưa có cơ hội thử đâu nha!
Dì đào hoa, dì xấu xí và anh trai thích ăn kẹo trong hồ lô linh hồn đều không phải đối tượng thích hợp để luyện tập, vì vậy Túc Bảo chỉ có thể chọn Kiều Kiều để luyện tập thôi!
Túc Bảo xông lên trước, giơ thanh kiếm lên đánh Kiều Kiều một cách điên cuồng.
"Lùi! Lùi! Lùi!"
Tô Lạc: “….” Trợn mắt há hốc miệng.
Kiều Kiều: “…” Cảm thấy bị sỉ nhục.
Túc Bảo: “Ơ, lẽ nào tư thế cầm kiếm của mình không đúng sao?”
Cô bé nhớ lại lời dạy của sư phụ rồi thử chỉnh lại vị trí ngón tay cái của mình.
Kiều Kiều không muốn đếm xỉa đến Túc Bảo nữa.
Nó mơ hồ phát hiện ra một sơ hở, hình như chỉ cần nó không chủ động công kích Túc Bảo thì Túc Bảo chẳng thể làm gì nó.
Thứ thực sự lợi hại, là sợi dây đỏ trên tay Túc Bảo.
Kiều Kiều nghiến răng bò dậy, định bụng nhanh chóng kéo Tô Lạc xuống địa phủ cùng nó, phớt lờ triệt để động tác huơ huơ thanh kiếm của Túc Bảo.
“Hừ, đừng có tốn công vô ích! Ngươi chẳng là cái thá gì!”
“Nếu ngươi thực sự có thể chém bay ta, ta sẽ xuống địa ngục Phí Hi chồng cây chuối!” [3].
[3]: Địa ngục Phí Hi: quỷ hồn bị đày tới tầng địa ngục này sẽ bị đặt trong đống phân sôi sùng sục, chịu bỏng và dơ bẩn nghiêm trọng, vô cùng đau đớn.
Một giây sau, Túc Bảo lại giơ thanh kiếm gỗ gụ nhắm vào người Kiều Kiều rồi cất giọng nói non nớt: “Lùi!”
Một tia sáng vàng lao ra từ thanh kiếm rồi nện mạnh lên người Kiều Kiều.
Kiều Kiều "!!"