-
Chương 167-169
Chương 167: Có người rơi xuống nước
Lần này acc clone của Thượng Thanh Bắc có tên là [Video Giải Thích Của Anh Bắc].
Gã ta tải xuống một phát ba cái video, bởi vì video trên trang web nhỏ này quá dài nên một cái video gã ta có thể cắt nối biên tập thành ba phần: đầu, giữa và cuối.
Sau đó gã lại lên mấy trang lồng tiếng để tải một bản giọng lồng tiếng xuống, rồi gán lời giải thích mà mình đã viết lên đó.
Nhìn tài khoản mới bắt đầu đi vào hoạt động của mình, gã ta vô cùng hài lòng!
Tài khoản này, chỉ nhìn tên thôi cũng cảm thấy rất có tương lai rồi!
Nhưng mà...
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua.
Thượng Thanh Bắc phát hiện tài khoản này của mình không hề có thêm lượng truy cập mới.
“Không thể nào! Mấy video này của mình đều là video hay, video chất lượng cao!”
Chỉ cần thêm một chút kích thích để mở van lượng truy cập, chèo kéo người hâm mộ mới, mấy cái video này của gã ta chắc chắn có thể bùng nổ.
Một lượng truy cập có giá là một trăm tệ...
Thượng Thanh Bắc quyết đoán đổ hết hai ngàn tệ mà mình vừa mới kiếm được vào đó, mua lượng truy cập!
Nhưng mà lại nửa ngày trôi qua...
Video vẫn không nổi mà cũng chẳng hot, lượng thích quả thật có tăng lên, nhưng cũng chỉ được hơn một ngàn lượt thích.
“Không được, quá chậm...”
Thượng Thanh Bắc nổi điên, như vậy thì gã ta phải làm sao đây!
Lại mở livestream chặt một ngón tay ư?
Nhưng nếu gã ta chặt ngón tay, lượng truy cập thu được đều không có giá trị!
Thượng Thanh Bắc nắm tóc, hành động điên rồ, không ai nhìn thấy được hai mắt của gã ta đang đỏ lên, trông vô cùng đáng sợ...
Nhà họ Tô.
Túc Bảo vừa mới ăn cơm xong, nằm liệt trên sofa, hai tay khẽ vỗ bụng nhỏ như đang đánh trống.
“Thật là tròn, thật là tròn, cái bụng nhỏ thật là tròn ~ bụng nhỏ đã ăn no căng ~” Bé ngâm nga.
Tiểu Ngũ đứng trên tay vịn cầu thang, vừa vươn cổ vừa hát theo: “Heo con ăn đến no căng ~ nhắm mắt lại ngủ ~ đôi tai to lắc lư, cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy ~ ủn ỉn ủn ỉn, ủn ỉn ủn ỉn ủn ỉn ~”
Túc Bảo lập tức nói: “Tiểu Ngũ mới là heo, ta không phải là heo!”
Tiểu Ngũ: “Quác quác!”
Bà cụ Tô buồn cười nói: “Túc Bảo, vừa ăn cơm xong thì đừng ngồi, gọi ba con đi, chúng ta đi dạo.”
Túc Bảo lập tức lạch bạch chạy lên trên tầng: “Dạ ~”
Tiểu Ngũ lập tức nhảy xuống, dang rộng hai cánh lắc lư bám theo sau bé.
“Đi dạo, đi dạo!” Tiểu Ngũ hưng phấn kêu quác quác: “Cụ rùa, đi dạo đi dạo!”
Cụ rùa đang nằm bò ở đầu cầu thang lười biếng rụt đầu lại.
Đúng lúc Túc Bảo chạy lên tầng thì nhìn thấy Mộc Quy Phàm, bé kéo Mộc Quy Phàm: “Ba ơi, đi dạo đi dạo nào!”
Cuối cùng thì em bé ngoan ngoãn của Mộc Quy Phàm anh cũng chịu nhớ tới anh rồi!
Anh xem đồng hồ, gật đầu nói: “Được.”
Túc Bảo giơ hồ lô linh hồn lên: “Mẹ ơi, đi dạo thôi nào!”
Cậu cả nói, trước kia mẹ của bé chẳng được ra ngoài nhiều.
Hiện giờ mẹ có thể đi cùng bé, chắc chắn sẽ thấy rất vui...
Không ngờ Kỷ Trường lại bác bỏ: “Trong khoảng thời gian này thì không được, ta vừa mới xuống địa phủ để thăm dò về Tô Cẩm Ngọc, hiện tại mấy người ở bên dưới đều đang nhìn chằm chằm đấy! Đợi lát nữa ta còn phải đi đối phó nữa, hầy...”
Làm gì còn cách nào nữa, đồ đệ nhà mình thì phải cưng chiều thôi.
Túc Bảo: “Dạ được...”
Bé an ủi Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ lại chờ thêm một khoảng thời gian nữa nha!”
Tô Cẩm Ngọc sờ đầu của bé: “Không sao đâu.”
Trong phòng của Hân Hân, Hân Hân ngẩng đầu đáng thương nói: “Ba ơi, con cũng muốn đi dạo.”
Tô Tử Lâm không thèm ngẩng đầu lên: “Tai con thính phết nhỉ, đi đóng cửa phòng lại, không làm bài xong thì không được ra ngoài.”
Hân Hân: “...”
Tô Tử Lâm vừa tranh thủ hoàn thiện bản vẽ thiết kế, vừa phải trông coi Hân Hân làm bài tập, phát hiện cô bé chỉ đang viết theo vở tập viết mà thôi, chữ 'con người' mà cô bé lại viết thành 'số tám', còn chữ 'cái chân' kia thì sắp bay lên trời luôn rồi.
(*) Người: 人; tám: 八; chân: 足
Bài tập toán đặt ở bên cạnh càng khiến người ta tức tối hơn, 1+13... 2+22.
Người lớn thì trong lòng rất bực bội, người bé thì trong lòng rất muốn khóc, hai ba con cứ tra tấn giày vò lẫn nhau như vậy đó.
Không làm bài tập thì ba hiền con thảo, khi đã đụng đến bài tập thì biến thành gà bay chó sủa.
...
Trang viên nhà họ Tô nằm ở rìa sông Ung bao quanh thành phố, đây là đoạn sông rộng nhất, bờ sông hình chữ u kéo dài ra sông giống như một bán đảo, được gọi là bán đảo Ngũ Tượng.
Đằng sau bán đảo là công viên bảo vệ rừng lớn nhất trong thành phố, công viên Thanh Sơn.
Trang viên nhà họ Tô ở đằng trước Thanh Sơn, nằm trên bán đảo, đối diện với sông Ung.
Gió đêm thổi qua Thanh Sơn rồi lại đến bờ sông, xua tan cái nóng oi bức của mùa hè, không khí thật dễ chịu.
Cây cầu bướm ở nơi xa lấp lánh ánh đèn màu thơ mộng, mặt sông phản chiếu ánh đèn của vô số ngôi nhà ở hai bên bờ sông, sóng nước lóng lánh.
Túc Bảo đeo ba lô nhỏ, đứng trước vòng bảo hộ duỗi tay ra: “Wow ~ đẹp quá đi~”
Mộc Quy Phàm đẩy bà cụ Tô, vẻ mặt lười biếng tùy ý, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Đã lâu rồi anh không được nhàn nhã như vậy, tuy rằng anh đã bảo vệ được đất nước này nhưng lại hiếm khi có thời gian cảm nhận sự tĩnh lặng của núi sông.
Dường như Tiểu Ngũ thấy rất vui, phành phạch bay qua bay lại, cứ bay ra rồi lại bay về...
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi, có người đang đau đớn kêu to, có rất nhiều âm thanh chói tai hỗn loạn vang lên.
Bà cụ Tô ngẩng đầu nhìn qua: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mấy người vừa chạy tới vừa kêu: “Có người rơi xuống nước! Là hai bé gái!”
Mộc Quy Phàm nhíu mày, lập tức sải bước qua đó.
Túc Bảo nhìn chằm chằm mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn, đáy lòng chợt cảm thấy hoảng hốt.
Chương 168: Đáy sông quỷ dị
Mộc Quy Phàm nhanh chóng xuyên qua đám đông, nhìn thấy có một cái đầu người đang nổi trên mặt sông ở phía xa xa.
Kỳ lạ là trên bờ sông còn có hai bé gái toàn thân ướt sũng vẫn luôn khóc lớn đang ngồi ở đó.
Ban nãy anh có nghe người ta bảo là có hai đứa trẻ bị rơi xuống nước, thế này là đã cứu được rồi à?
Một người phụ nữ trung niên gào khóc: “Còn con gái của tôi, con gái của tôi!”
Bà ta vừa nói vừa vội vàng muốn nhảy xuống sông.
Mộc Quy Phàm lập tức giữ chặt cô ta, nói: “Chị đừng đi xuống!”
Người phụ nữ trung niên không nghe, nhất quyết muốn đi xuống: “Con gái của tôi, mau cứu con gái của tôi đi!”
Nhưng mà có mấy bác trai bác gái ở trên bờ lại chợt la lên: “Không phải, là con trai... Còn một bé trai nữa!”
Rốt cuộc là trai hay là gái?
Người phụ nữ trung niên liều mạng đẩy Mộc Quy Phàm ra, lại bị Mộc Quy Phàm kéo lại.
Anh lạnh lùng hỏi: “Chị biết bơi không?”
Người phụ nữ trung niên nôn nóng lắc đầu.
Mộc Quy Phàm nói: “Đừng đi xuống, đợi ở đây, nghe rõ chưa?”
Anh nói xong lập tức nhảy xuống, mạng người quan trọng, thời gian không chờ đợi một ai.
Mộc Quy Phàm bơi về phía cái đầu đang trồi lên mặt nước kia.
Không ngờ lúc này người phụ nữ trung niên ở trên bờ lại nhảy xuống, gần bờ sông nước nông nhưng càng đến gần lòng sông sẽ càng sâu, bà ta vừa đi về phía lòng sông vừa nóng lòng kêu to: “Con gái của tôi, cứu con gái của tôi trước đi!”
Vừa nói xong mấy lời này, bà ta bước hụt một phát, lập tức chìm xuống sông!
Người phụ nữ trung niên theo bản năng kêu to, vô thức vùng vẫy.
“Cứu mạng...”
Mộc Quy Phàm rất bực, đã dặn bà ta là đừng xuống rồi, không biết bơi mà cứ nhất quyết đòi xuống dưới.
Anh nhìn về phía cái đầu lộ ra ở giữa sông, đã không còn cử động gì nữa.
Bác gái trung niên cách anh gần hơn, khoảng cách chỉ có hai mét.
Nếu anh cứu người ở giữa sông trước rồi mới quay lại cứu bác gái thì có lẽ bác gái này sẽ mất mạng, mà người ở giữa sông không còn cử động nữa, rất có khả năng đã chết rồi.
Đương nhiên Mộc Quy Phàm sẽ lựa chọn cứu người có khả năng sống cao hơn, khi con người ta đang trong thời điểm cứu nạn mấu chốt thì sẽ không cân nhắc xem có nên cứu người này người kia hay không mà sẽ chỉ biết xem xét người đó có khả năng sống hay không thôi.
Mộc Quy Phàm nhanh chóng bơi trở về, kéo bác gái lên rồi ném mạnh bà ta lên bờ, sau đó lại quay đầu bơi về phía lòng sông.
Bác gái bị quăng lên bờ ngã nhào vào lớp bùn trên bờ sông, bà ta “úi” lên một tiếng, sau đó bị người ở trên bờ nhanh chóng kéo lên, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc la của bà ta.
Bà cụ Tô và Túc Bảo không đuổi kịp cặp chân dài của Mộc Quy Phàm, tới giờ mới mò được đến đây.
Túc Bảo nhìn về phía bờ sông, tức khắc sốt ruột.
“Ba ơi, ba ơi!” Bé vội vàng chạy xuống.
Bà cụ Tô nóng vội: “Túc Bảo, đừng đi xuống!”
Túc Bảo quay đầu lại: “Bà ngoại đừng lo, Túc Bảo sẽ không chạy loạn! Bà ngoại bà cũng đừng đi lung tung đó!”
Nói xong bé lập tức chạy đi.
Bà cụ Tô sốt ruột nhưng cũng không có cách nào, bà ấy không thể đi xuống, đi xuống thì trừ việc tăng thêm phiền phức thì chẳng giúp được cái gì hết.
Bà ấy nắm chặt cần điều khiển từ xa, khống chế xe lăn lui về phía sau nửa mét, bờ sông có quá nhiều người, lỡ đâu bà ấy không cẩn thận bị mấy người đang chạy vội đụng phải, sẽ rất phiền toái.
Bà cụ Tô lùi đến khu vực an toàn, vội vàng bắt lấy một người qua đường, nhờ người đó đi xuống ngó Túc Bảo hộ mình...
Đôi chân ngắn của Túc Bảo chạy nhanh thoăn thoắt, rất nhanh đã đến được bờ sông, bé cũng không xúc động, chỉ đứng trên bờ sông chắp tay hô to: “Ba ơi! Trở về đi!”
Một ông chú chạy tới, vội vàng bế bé lên: “Bạn nhỏ, đừng chạy lung tung!”
Mặt sông gió lớn, Mộc Quy Phàm chỉ có thể nghe thấy tiếng mình đang bơi, anh đã bơi tới gần lòng sông, túm được người đang nổi trên mặt nước.
Khoảnh khắc túm được quần áo của người đó, Mộc Quy Phàm chợt cảm thấy nhớp nháp, lòng bàn tay trơn trượt.
Anh đang tự hỏi là tại sao người này vừa rơi xuống nước mà lại có cảm giác rêu phong như thể đã ngâm trong nước rất lâu rồi vậy, thì người nổi trên sông chợt lật người lại, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch cùng với cặp mắt trắng dã, vô cùng đáng sợ.
Là một người đàn ông trung niên.
Đáy lòng Mộc Quy Phàm hãi hùng, đúng lúc này, anh cảm thấy mắt cá chân của mình bị thứ gì đó bắt lấy, đột nhiên kéo mạnh xuống đáy sông!
“?!”
Dám tính kế họ Mộc này cơ à?
Mộc Quy Phàm lập tức đạp một chân xuống!
Người bình thường bị một cái xác trợn trắng mắt dọa sợ thì chắc chắn sẽ bị sặc nước, nhưng Mộc Quy Phàm thì không.
Thêm nữa, người bình thường đột nhiên bị thứ gì đó ở trong nước bắt lấy mắt cá chân, nhất định sẽ sợ chết khiếp, hoảng loạn vùng vẫy… Nhưng Mộc Quy Phàm thì không.
Anh vô cùng bình tĩnh, một tay bắt lấy thi thể nam đang trôi này, đồng thời đá mạnh xuống nước, anh đã từng thực hiện huấn luyện chiến đấu dưới nước, người bình thường không thể sử dụng sức mạnh ở dưới nước nhưng anh có thể.
Anh chỉ cảm thấy hình như mình đã đá trúng một thứ gì đó có hình tròn — bởi vì sau khi đá trúng thứ đồ kia thì anh đã bị trượt chân, hình dạng thì có vẻ là một vật thể giống như đầu người.
Mộc Quy Phàm không có thời gian rỗi để đoán xem vật thể ở dưới nước là thứ gì, một tay anh túm chặt thi thể nam một tay thì ra sức bơi, nhanh chóng bơi vào bờ.
Chỉ là cái thứ ở dưới nước vẫn cứ đuổi dai dẳng, nhanh chóng kéo lấy chân anh.
Mộc Quy Phàm đang bơi về phía trước lại bị kéo lại, sức lực của cái thứ ở dưới nước khá lớn.
Mộc Quy Phàm nhíu mày, anh vung tay, dùng sức đẩy thi thể nam về phía bờ, sau đó cũng mặc kệ thi thể này có thể thuận lợi trôi lên bờ hay không.
Dù sao thì an toàn của bản thân quan trọng hơn nhiều.
Đột nhiên hai mắt cá chân dưới nước như bị thứ đó tóm lấy, tuy Mộc Quy Phàm không bị kéo lại nữa nhưng cũng không thể tiếp tục bơi về phía trước, cứ giằng co tại chỗ như vậy.
Cảm giác bị chạm vào mắt cá chân cũng nhớp nháp, giống như cảm giác khi anh vừa chạm vào thi thể nam kia vậy.
Mộc Quy Phàm nhanh chóng tự hỏi, hiện giờ sức lực của cái thứ ở dưới nước này rất mạnh, nhưng chỉ cần anh không hoảng loạn, chắc chắn sẽ không chết được, với thể lực của mình thì anh có thể kiên trì đến khi nhân viên cứu hoả đến.
Nhưng cứ giằng co mãi như vậy cũng không tốt cho anh, bởi vì anh không biết rốt cuộc dưới nước là thứ gì, liệu có thể đột nhiên bùng nổ sức mạnh hay không.
Đúng lúc này, một tia sáng xanh xẹt qua mặt sông, con vẹt ngậm theo một lá bùa vàng bay đến bên cạnh Mộc Quy Phàm, giẫm một chân lên đầu anh.
Mộc Quy Phàm: “Con mẹ nó chứ...”
Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng, “cộc cộc cộc” gõ vào trán Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm: “...”
Anh vươn tay cầm lấy lá bùa vàng.
Tiểu Ngũ vỗ cánh bay lên, kêu quác quác: “Đốt nó! Đốt nó!”
Thì ra, Túc Bảo ở trên bờ sốt ruột nhìn về phía lòng sông, lúc Mộc Quy Phàm giãy giụa bé đã trông thấy âm khí đang vờn quanh Mộc Quy Phàm.
Bé không thể đi qua đó, chú lính cứu hoả vẫn chưa tới.
Khi đang trong tình thế cấp bách, bé bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Ngũ, lập tức nảy ra một ý tưởng, bé lấy một lá bùa vàng từ trong ba lô nhỏ ra rồi nhờ Tiểu Ngũ mang qua đó.
Cũng may Tiểu Ngũ không khiến người ta phải thất vọng.
Mộc Quy Phàm nắm chặt lá bùa vàng, đập thẳng vào mặt nước.
Anh chưa sử dụng bùa vàng bao giờ, cũng không biết trong tình huống này thì phải dùng như thế nào, nhưng ban nãy Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng gõ vào đầu anh, không có tác dụng.
Vậy nên chỉ có thể đập vào mặt nước.
Quả nhiên anh đã đoán đúng, dòng sông đen như mực ở trước mặt lại chợt nổi lên một ngọn lửa màu xanh lục, Mộc Quy Phàm cảm giác được cái thứ đang túm lấy mắt cá chân anh đột nhiên buông ra.
Nước sông màu đen nhanh chóng rút đi, để lộ mặt sông lấp lánh phản chiếu ánh đèn hai bên.
Mộc Quy Phàm nắm bắt cơ hội, nhanh chóng bơi trở về, lúc sắp tới gần bờ thì anh lại nhìn thấy thi thể nam kia.
Hình như đã bị nhánh cây vươn ra từ bờ sông ngoắc lại.
Anh mặc kệ, cuối cùng cũng về lại được bờ.
Túc Bảo đột nhiên nhào lên, ôm lấy Mộc Quy Phàm, nước mắt lưng tròng: “Ba ơi...”
Mộc Quy Phàm sờ đầu của bé: “Không có việc gì.”
Chuyện xảy ra hôm nay quả thật rất quỷ dị nhưng anh đã trải qua rất nhiều trận chém giết sống còn, còn nguy hiểm hơn chuyện này nhiều.
Một lúc sau nhân viên cứu hoả tới, đầu tiên thì họ vớt thi thể nam kia lên.
Sắc mặt thi thể nam trắng bệch, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ giống như chết không nhắm mắt vậy, doạ mấy người đang hóng hớt quanh bờ sông sợ tới mức hốt hoảng trong lòng.
Mộc Quy Phàm nhíu mày, thi thể nam này...
Không phải ban nãy còn đang trợn trắng mắt à?
Sao giờ tròng mắt lại bình thường rồi vậy...
Chương 169: Đã cứu người mà còn có lỗi ư?
Trên mặt sông Ung Giang lúc nửa đêm, những chiếc thuyền cứu hộ nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ tiến hành tìm kiếm và trục vớt thi thể hết lần này đến lần khác.
Người phụ nữ trung niên đang bị ai đó khống chế hét như xé ruột xé gan: “Con gái của tôi….con gái của tôi”
Sau nửa giờ trục vớt vẫn chưa có kết quả, một số người vây xem nói có thể cô bé kia đã trôi về phía hạ lưu hoặc có thể đã chìm xuống đáy sông.
Tóm lại là không có khả năng còn sống sót...
“Haiz….Nếu ban nãy người phụ nữ kia không gây rối thì chưa biết chừng đã tìm được con gái bà ta rồi….”
“Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, dù sao người ta cũng mất con gái rồi mà…”
Người phụ nữ trung niên mất con gái càng nghe càng đau lòng.
Không, sao có thể là lỗi của bà ta được?
Đó là hành động trong lúc ruột gan cồn cào như lửa đốt, bất cứ người mẹ nào rơi vào tình thế như ban nãy cũng sẽ không màng tất cả mà nhảy xuống cứu con mình thôi.
Hơn nữa, bà ta đâu cần Mộc Quy Phàm cứu, sao anh không cứu con gái bà ta mà bơi được nửa đường còn vòng lại cứu bà ta làm gì?
Nỗi hối hận và sự tự trách đè nén trong lồng ngực khiến người phụ nữ trung niên thấy khó thở, bà ta bỗng lao đến trước mặt Mộc Quy Phàm đấm đá:
“Sao cậu không cứu con gái tôi trước! Cậu cứu cái xác chết kia làm gì hả! Cậu cứu tôi làm gì hả!”
“Cậu đáng chết! Đáng chết! Con gái tôi mới 16 tuổi, vậy mà cậu không cứu nó, cậu là đồ đáng chết!”
Người phụ nữ trung niên la hét và không ngừng đổ lỗi cho Mộc Quy Phàm.
Túc Bảo siết tay thành quyền, hét: “Bắn ngược lại, bắn ngược lại!”
Ba cô bé không phải đồ đáng chết nha!
Túc Bảo không sao hiểu được, tại sao ba bé cố gắng cứu người rồi còn bị người ta đổ hết tội lỗi lên người?
Mộc Quy Phàm kéo Túc Bảo ra sau lưng, mặt anh sa sầm lại.
Anh có thể đồng cảm với nỗi đau mất con gái của bác gái trung niên này---- Thử tưởng tượng xem, nếu tiểu Túc Bảo ngoan của anh gặp hiểm nguy thì chắc chắn anh sẽ còn điên cuồng hơn thế này.
Nhưng thấu hiểu và thông cảm là một lẽ, anh không hề cảm thấy tự trách vì đã lựa chọn cứu người phụ nữ trung niên.
Mộc Quy Phàm đỡ cái bạt tai mà người phụ nữ giáng xuống, đẩy bà ta qua một bên, lạnh lùng nói: “Nể tình con gái chị không rõ sống chết, tôi không so đo với chị.”
Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu buông tha.
Lúc này, một chú được bà cụ Tô nhờ trông Túc Bảo ban nãy lên tiếng: “Cô làm loạn đủ chưa?”
“Cậu ta không nhảy xuống cứu người à? Cậu ta không gặp nguy hiểm ư?”
“Cô dựa vào cái gì bắt người ta phải hi sinh tính mạng để cứu con gái cô, sao nào, mạng của con gái cô mới đáng quý, mạng người khác thì là cỏ rác ư?”
Người phụ nữ trung niên cắn môi, như thế thì đã sao…..
Bây giờ người mất con gái là bà ta mà!!
“Tôi nhờ cậu ta à?”
Không biết có phải do sốt ruột quá nên đầu óc hỗn loạn, người phụ nữ mất con bỗng phun ra một câu như vậy.
Người vây xem nghẹn họng.
Có người nói: “Con gái chị có một người mẹ như chị thật quá xui xẻo mà! Chẳng trách con bé muốn tự sát!”
“Đúng đấy, nào có kiểu lấy oán báo ơn như này, người ta đã nhảy xuống cứu con gái chị rồi mà chị còn chửi mắng và đổ lỗi.”
Người phụ nữ trung niên xù lông, gào khóc: “Các người nói gì! Con gái tôi đã như vậy rồi các người còn nói vậy được hả? Cậu ta đã cứu con gái tôi lên bờ chưa? Cậu ta có cứu đâu! Sao các người độc ác vậy, sao lại nói ra lời lẽ độc ác dường ấy….”
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa vung tay đánh người.
Tiểu Ngũ nào thấy ‘chiến trận’ kiểu này bao giờ, núp trên vai Túc Bảo hót: “Người phụ nữ xấu xa, ngã dập mông xuống đất.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên thật sự trượt chân ngã xuống đất.
Đầu bà ta đập mạnh xuống đất, vừa vặn quỳ ngay trước mặt người bị đánh.
Túc Bảo: “…”
Mộc Quy Phàm: “…”
Tiểu Ngũ giật thót, cuống quýt dán vào người Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo lên, nói: “Đi thôi!”
Anh đã lập xong biên bản với bên cứu hỏa, cũng để lại số điện thoại liên hệ rồi.
Tiếp tục ở đây cũng chẳng giúp thêm được gì.
Trước khi rời đi, Mộc Quy Phàm nhìn lại xác chết nam giới nằm trên bờ.
Tấm vải xanh ban đầu che mặt cậu thiếu niên bị thổi bay, để lộ khuôn mặt tái nhợt ngâm trong nước.
Tim Mộc Quy Phàm bỗng hẫng mất một nhịp---
Con ngươi của xác chết nam đang nhìn về phía anh!!
Vừa rồi ở trong nước, xác chết kia còn trợn trắng mắt.
Sau khi vớt lên bờ, thi thể nam mở to mắt nhìn về phía trước.
Còn lúc này đây…
Không biết tại sao con ngươi của xác chết lại quay về phía này!!
Mộc Quy Phàm: “….”
Túc Bảo hỏi: “Ba ơi sao vậy?”
Mộc Quy Phàm: “Sư phụ con đâu rồi?”
Túc Bảo: “Lại xuống địa phủ rồi ạ, sư phụ nói người bên dưới đang thanh tra gì đó…”
Mộc Quy Phàm không nói gì thêm, đẩy xe lăn của bà cụ Tô và ẵm Túc Bảo về nhà.
Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mặt Mộc Quy Phàm vẫn bình lặng như nước, anh nói: “Không sao!”
Bà cụ Tô: “Thế sao cậu vùng vẫy trong nước lâu như vậy?”
Khi ở trên bờ, bà cụ trông thấy rõ Mộc Quy Phàm đang vật lộn ở một điểm cố định trên sông hồi lâu.
Mộc Quy Phàm vặn chiếc áo phông đang nhỏ giọt nước của anh, nói: “Con bị vướng vào mấy cái cây dưới nước thôi!”
Bà cụ Tô không khỏi càm ràm: “Lần sau đừng có liều lĩnh như vậy, nửa đêm rồi đáng sợ lắm! Tối mịt thế nhìn thấy cái gì đâu, lỡ đụng trúng thứ gì trong hồ cũng không ổn!!”
Mộc Quy Phàm: “….”
‘Thứ gì đó’ mà bà cụ Tô nói chỉ đá cuội hay chạc cây….
Mộc Quy Phàm lại chợt nhớ tới thứ túm mắt cá chân anh ban nãy.
Về đến nhà, Mộc Quy Phàm cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, để lộ bộ ngực săn chắc. Anh soi gương kiểm tra thì không có dấu vết lạ trên người.
Chỉ là trên mắt cá chân có vài dấu tay xanh tím kỳ lạ….
“Chậc….”
Mộc Quy Phàm chạm vào vết bầm tím, cảm thấy hơi lạnh.
Xem ra tắm xong phải tìm tiểu Túc Bảo ngoan của anh nhờ xem giúp rồi.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Quy Phàm quấn khăm tắm lên người rồi ra mở cửa.
Túc Bảo đang đứng bên ngoài, nhìn trái ngó phải như tên trộm nhỏ, ngẩng đầu gọi: “Ba ơi…”
Mộc Quy Phàm mở cửa để cô bé đi vào.
“Cô nhóc có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
Túc Bảo cầm một thanh kiếm bằng gỗ gụ dài cỡ bàn tay, trên lưng khoác chiếc áo màu vàng, tay cầm một lá bùa màu vàng.
Cũng không rõ cô bé con mua mấy thứ này từ lúc nào….
Túc Bảo: “Ba ơi, con đến để xua đuổi tà ma cho ba!”
Mộc Quy Phàm: “Ồ…chờ chút!”
Anh vẫn chưa tắm.
Túc Bảo gật đầu, dặn dò : “Đừng ngâm bồn nha ba!”
Mộc Quy Phàm làm động tác ‘đã hiểu’, anh vốn không thích ngâm bồn.
Tiếng nước xối vọng ra từ phòng tắm, Túc Bảo không yên tâm, gọi to: “Ba ơi?”
Giọng Mộc Quy Phàm truyền tới: “Ừm?”
Túc Bảo nói: “Không có gì, con xem thử ba có còn sống không đó mà!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Chưa được nửa phút, Túc Bảo lại gọi: “Ba ơi?”
Mộc Quy Phàm: “…Ba vẫn còn sống nè!”
Túc Bảo yên tâm hơn nhưng nửa phút sau lại gọi tiếp: “Ba ơi?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Mộc Quy Phàm đứng ở cửa với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Anh mặc áo choàng tắm, tiện tay quăng luôn chiếc khăn tắm ban nãy vào giỏ giặt, nói: “Bảo bối, đây là lần ba tắm nhanh nhất đấy!”
Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Vậy tắm sạch chưa ba?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Con nói xem?!
Lần này acc clone của Thượng Thanh Bắc có tên là [Video Giải Thích Của Anh Bắc].
Gã ta tải xuống một phát ba cái video, bởi vì video trên trang web nhỏ này quá dài nên một cái video gã ta có thể cắt nối biên tập thành ba phần: đầu, giữa và cuối.
Sau đó gã lại lên mấy trang lồng tiếng để tải một bản giọng lồng tiếng xuống, rồi gán lời giải thích mà mình đã viết lên đó.
Nhìn tài khoản mới bắt đầu đi vào hoạt động của mình, gã ta vô cùng hài lòng!
Tài khoản này, chỉ nhìn tên thôi cũng cảm thấy rất có tương lai rồi!
Nhưng mà...
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua.
Thượng Thanh Bắc phát hiện tài khoản này của mình không hề có thêm lượng truy cập mới.
“Không thể nào! Mấy video này của mình đều là video hay, video chất lượng cao!”
Chỉ cần thêm một chút kích thích để mở van lượng truy cập, chèo kéo người hâm mộ mới, mấy cái video này của gã ta chắc chắn có thể bùng nổ.
Một lượng truy cập có giá là một trăm tệ...
Thượng Thanh Bắc quyết đoán đổ hết hai ngàn tệ mà mình vừa mới kiếm được vào đó, mua lượng truy cập!
Nhưng mà lại nửa ngày trôi qua...
Video vẫn không nổi mà cũng chẳng hot, lượng thích quả thật có tăng lên, nhưng cũng chỉ được hơn một ngàn lượt thích.
“Không được, quá chậm...”
Thượng Thanh Bắc nổi điên, như vậy thì gã ta phải làm sao đây!
Lại mở livestream chặt một ngón tay ư?
Nhưng nếu gã ta chặt ngón tay, lượng truy cập thu được đều không có giá trị!
Thượng Thanh Bắc nắm tóc, hành động điên rồ, không ai nhìn thấy được hai mắt của gã ta đang đỏ lên, trông vô cùng đáng sợ...
Nhà họ Tô.
Túc Bảo vừa mới ăn cơm xong, nằm liệt trên sofa, hai tay khẽ vỗ bụng nhỏ như đang đánh trống.
“Thật là tròn, thật là tròn, cái bụng nhỏ thật là tròn ~ bụng nhỏ đã ăn no căng ~” Bé ngâm nga.
Tiểu Ngũ đứng trên tay vịn cầu thang, vừa vươn cổ vừa hát theo: “Heo con ăn đến no căng ~ nhắm mắt lại ngủ ~ đôi tai to lắc lư, cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy ~ ủn ỉn ủn ỉn, ủn ỉn ủn ỉn ủn ỉn ~”
Túc Bảo lập tức nói: “Tiểu Ngũ mới là heo, ta không phải là heo!”
Tiểu Ngũ: “Quác quác!”
Bà cụ Tô buồn cười nói: “Túc Bảo, vừa ăn cơm xong thì đừng ngồi, gọi ba con đi, chúng ta đi dạo.”
Túc Bảo lập tức lạch bạch chạy lên trên tầng: “Dạ ~”
Tiểu Ngũ lập tức nhảy xuống, dang rộng hai cánh lắc lư bám theo sau bé.
“Đi dạo, đi dạo!” Tiểu Ngũ hưng phấn kêu quác quác: “Cụ rùa, đi dạo đi dạo!”
Cụ rùa đang nằm bò ở đầu cầu thang lười biếng rụt đầu lại.
Đúng lúc Túc Bảo chạy lên tầng thì nhìn thấy Mộc Quy Phàm, bé kéo Mộc Quy Phàm: “Ba ơi, đi dạo đi dạo nào!”
Cuối cùng thì em bé ngoan ngoãn của Mộc Quy Phàm anh cũng chịu nhớ tới anh rồi!
Anh xem đồng hồ, gật đầu nói: “Được.”
Túc Bảo giơ hồ lô linh hồn lên: “Mẹ ơi, đi dạo thôi nào!”
Cậu cả nói, trước kia mẹ của bé chẳng được ra ngoài nhiều.
Hiện giờ mẹ có thể đi cùng bé, chắc chắn sẽ thấy rất vui...
Không ngờ Kỷ Trường lại bác bỏ: “Trong khoảng thời gian này thì không được, ta vừa mới xuống địa phủ để thăm dò về Tô Cẩm Ngọc, hiện tại mấy người ở bên dưới đều đang nhìn chằm chằm đấy! Đợi lát nữa ta còn phải đi đối phó nữa, hầy...”
Làm gì còn cách nào nữa, đồ đệ nhà mình thì phải cưng chiều thôi.
Túc Bảo: “Dạ được...”
Bé an ủi Tô Cẩm Ngọc: “Mẹ lại chờ thêm một khoảng thời gian nữa nha!”
Tô Cẩm Ngọc sờ đầu của bé: “Không sao đâu.”
Trong phòng của Hân Hân, Hân Hân ngẩng đầu đáng thương nói: “Ba ơi, con cũng muốn đi dạo.”
Tô Tử Lâm không thèm ngẩng đầu lên: “Tai con thính phết nhỉ, đi đóng cửa phòng lại, không làm bài xong thì không được ra ngoài.”
Hân Hân: “...”
Tô Tử Lâm vừa tranh thủ hoàn thiện bản vẽ thiết kế, vừa phải trông coi Hân Hân làm bài tập, phát hiện cô bé chỉ đang viết theo vở tập viết mà thôi, chữ 'con người' mà cô bé lại viết thành 'số tám', còn chữ 'cái chân' kia thì sắp bay lên trời luôn rồi.
(*) Người: 人; tám: 八; chân: 足
Bài tập toán đặt ở bên cạnh càng khiến người ta tức tối hơn, 1+13... 2+22.
Người lớn thì trong lòng rất bực bội, người bé thì trong lòng rất muốn khóc, hai ba con cứ tra tấn giày vò lẫn nhau như vậy đó.
Không làm bài tập thì ba hiền con thảo, khi đã đụng đến bài tập thì biến thành gà bay chó sủa.
...
Trang viên nhà họ Tô nằm ở rìa sông Ung bao quanh thành phố, đây là đoạn sông rộng nhất, bờ sông hình chữ u kéo dài ra sông giống như một bán đảo, được gọi là bán đảo Ngũ Tượng.
Đằng sau bán đảo là công viên bảo vệ rừng lớn nhất trong thành phố, công viên Thanh Sơn.
Trang viên nhà họ Tô ở đằng trước Thanh Sơn, nằm trên bán đảo, đối diện với sông Ung.
Gió đêm thổi qua Thanh Sơn rồi lại đến bờ sông, xua tan cái nóng oi bức của mùa hè, không khí thật dễ chịu.
Cây cầu bướm ở nơi xa lấp lánh ánh đèn màu thơ mộng, mặt sông phản chiếu ánh đèn của vô số ngôi nhà ở hai bên bờ sông, sóng nước lóng lánh.
Túc Bảo đeo ba lô nhỏ, đứng trước vòng bảo hộ duỗi tay ra: “Wow ~ đẹp quá đi~”
Mộc Quy Phàm đẩy bà cụ Tô, vẻ mặt lười biếng tùy ý, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Đã lâu rồi anh không được nhàn nhã như vậy, tuy rằng anh đã bảo vệ được đất nước này nhưng lại hiếm khi có thời gian cảm nhận sự tĩnh lặng của núi sông.
Dường như Tiểu Ngũ thấy rất vui, phành phạch bay qua bay lại, cứ bay ra rồi lại bay về...
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu hoảng loạn sợ hãi, có người đang đau đớn kêu to, có rất nhiều âm thanh chói tai hỗn loạn vang lên.
Bà cụ Tô ngẩng đầu nhìn qua: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mấy người vừa chạy tới vừa kêu: “Có người rơi xuống nước! Là hai bé gái!”
Mộc Quy Phàm nhíu mày, lập tức sải bước qua đó.
Túc Bảo nhìn chằm chằm mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh đèn, đáy lòng chợt cảm thấy hoảng hốt.
Chương 168: Đáy sông quỷ dị
Mộc Quy Phàm nhanh chóng xuyên qua đám đông, nhìn thấy có một cái đầu người đang nổi trên mặt sông ở phía xa xa.
Kỳ lạ là trên bờ sông còn có hai bé gái toàn thân ướt sũng vẫn luôn khóc lớn đang ngồi ở đó.
Ban nãy anh có nghe người ta bảo là có hai đứa trẻ bị rơi xuống nước, thế này là đã cứu được rồi à?
Một người phụ nữ trung niên gào khóc: “Còn con gái của tôi, con gái của tôi!”
Bà ta vừa nói vừa vội vàng muốn nhảy xuống sông.
Mộc Quy Phàm lập tức giữ chặt cô ta, nói: “Chị đừng đi xuống!”
Người phụ nữ trung niên không nghe, nhất quyết muốn đi xuống: “Con gái của tôi, mau cứu con gái của tôi đi!”
Nhưng mà có mấy bác trai bác gái ở trên bờ lại chợt la lên: “Không phải, là con trai... Còn một bé trai nữa!”
Rốt cuộc là trai hay là gái?
Người phụ nữ trung niên liều mạng đẩy Mộc Quy Phàm ra, lại bị Mộc Quy Phàm kéo lại.
Anh lạnh lùng hỏi: “Chị biết bơi không?”
Người phụ nữ trung niên nôn nóng lắc đầu.
Mộc Quy Phàm nói: “Đừng đi xuống, đợi ở đây, nghe rõ chưa?”
Anh nói xong lập tức nhảy xuống, mạng người quan trọng, thời gian không chờ đợi một ai.
Mộc Quy Phàm bơi về phía cái đầu đang trồi lên mặt nước kia.
Không ngờ lúc này người phụ nữ trung niên ở trên bờ lại nhảy xuống, gần bờ sông nước nông nhưng càng đến gần lòng sông sẽ càng sâu, bà ta vừa đi về phía lòng sông vừa nóng lòng kêu to: “Con gái của tôi, cứu con gái của tôi trước đi!”
Vừa nói xong mấy lời này, bà ta bước hụt một phát, lập tức chìm xuống sông!
Người phụ nữ trung niên theo bản năng kêu to, vô thức vùng vẫy.
“Cứu mạng...”
Mộc Quy Phàm rất bực, đã dặn bà ta là đừng xuống rồi, không biết bơi mà cứ nhất quyết đòi xuống dưới.
Anh nhìn về phía cái đầu lộ ra ở giữa sông, đã không còn cử động gì nữa.
Bác gái trung niên cách anh gần hơn, khoảng cách chỉ có hai mét.
Nếu anh cứu người ở giữa sông trước rồi mới quay lại cứu bác gái thì có lẽ bác gái này sẽ mất mạng, mà người ở giữa sông không còn cử động nữa, rất có khả năng đã chết rồi.
Đương nhiên Mộc Quy Phàm sẽ lựa chọn cứu người có khả năng sống cao hơn, khi con người ta đang trong thời điểm cứu nạn mấu chốt thì sẽ không cân nhắc xem có nên cứu người này người kia hay không mà sẽ chỉ biết xem xét người đó có khả năng sống hay không thôi.
Mộc Quy Phàm nhanh chóng bơi trở về, kéo bác gái lên rồi ném mạnh bà ta lên bờ, sau đó lại quay đầu bơi về phía lòng sông.
Bác gái bị quăng lên bờ ngã nhào vào lớp bùn trên bờ sông, bà ta “úi” lên một tiếng, sau đó bị người ở trên bờ nhanh chóng kéo lên, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc la của bà ta.
Bà cụ Tô và Túc Bảo không đuổi kịp cặp chân dài của Mộc Quy Phàm, tới giờ mới mò được đến đây.
Túc Bảo nhìn về phía bờ sông, tức khắc sốt ruột.
“Ba ơi, ba ơi!” Bé vội vàng chạy xuống.
Bà cụ Tô nóng vội: “Túc Bảo, đừng đi xuống!”
Túc Bảo quay đầu lại: “Bà ngoại đừng lo, Túc Bảo sẽ không chạy loạn! Bà ngoại bà cũng đừng đi lung tung đó!”
Nói xong bé lập tức chạy đi.
Bà cụ Tô sốt ruột nhưng cũng không có cách nào, bà ấy không thể đi xuống, đi xuống thì trừ việc tăng thêm phiền phức thì chẳng giúp được cái gì hết.
Bà ấy nắm chặt cần điều khiển từ xa, khống chế xe lăn lui về phía sau nửa mét, bờ sông có quá nhiều người, lỡ đâu bà ấy không cẩn thận bị mấy người đang chạy vội đụng phải, sẽ rất phiền toái.
Bà cụ Tô lùi đến khu vực an toàn, vội vàng bắt lấy một người qua đường, nhờ người đó đi xuống ngó Túc Bảo hộ mình...
Đôi chân ngắn của Túc Bảo chạy nhanh thoăn thoắt, rất nhanh đã đến được bờ sông, bé cũng không xúc động, chỉ đứng trên bờ sông chắp tay hô to: “Ba ơi! Trở về đi!”
Một ông chú chạy tới, vội vàng bế bé lên: “Bạn nhỏ, đừng chạy lung tung!”
Mặt sông gió lớn, Mộc Quy Phàm chỉ có thể nghe thấy tiếng mình đang bơi, anh đã bơi tới gần lòng sông, túm được người đang nổi trên mặt nước.
Khoảnh khắc túm được quần áo của người đó, Mộc Quy Phàm chợt cảm thấy nhớp nháp, lòng bàn tay trơn trượt.
Anh đang tự hỏi là tại sao người này vừa rơi xuống nước mà lại có cảm giác rêu phong như thể đã ngâm trong nước rất lâu rồi vậy, thì người nổi trên sông chợt lật người lại, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch cùng với cặp mắt trắng dã, vô cùng đáng sợ.
Là một người đàn ông trung niên.
Đáy lòng Mộc Quy Phàm hãi hùng, đúng lúc này, anh cảm thấy mắt cá chân của mình bị thứ gì đó bắt lấy, đột nhiên kéo mạnh xuống đáy sông!
“?!”
Dám tính kế họ Mộc này cơ à?
Mộc Quy Phàm lập tức đạp một chân xuống!
Người bình thường bị một cái xác trợn trắng mắt dọa sợ thì chắc chắn sẽ bị sặc nước, nhưng Mộc Quy Phàm thì không.
Thêm nữa, người bình thường đột nhiên bị thứ gì đó ở trong nước bắt lấy mắt cá chân, nhất định sẽ sợ chết khiếp, hoảng loạn vùng vẫy… Nhưng Mộc Quy Phàm thì không.
Anh vô cùng bình tĩnh, một tay bắt lấy thi thể nam đang trôi này, đồng thời đá mạnh xuống nước, anh đã từng thực hiện huấn luyện chiến đấu dưới nước, người bình thường không thể sử dụng sức mạnh ở dưới nước nhưng anh có thể.
Anh chỉ cảm thấy hình như mình đã đá trúng một thứ gì đó có hình tròn — bởi vì sau khi đá trúng thứ đồ kia thì anh đã bị trượt chân, hình dạng thì có vẻ là một vật thể giống như đầu người.
Mộc Quy Phàm không có thời gian rỗi để đoán xem vật thể ở dưới nước là thứ gì, một tay anh túm chặt thi thể nam một tay thì ra sức bơi, nhanh chóng bơi vào bờ.
Chỉ là cái thứ ở dưới nước vẫn cứ đuổi dai dẳng, nhanh chóng kéo lấy chân anh.
Mộc Quy Phàm đang bơi về phía trước lại bị kéo lại, sức lực của cái thứ ở dưới nước khá lớn.
Mộc Quy Phàm nhíu mày, anh vung tay, dùng sức đẩy thi thể nam về phía bờ, sau đó cũng mặc kệ thi thể này có thể thuận lợi trôi lên bờ hay không.
Dù sao thì an toàn của bản thân quan trọng hơn nhiều.
Đột nhiên hai mắt cá chân dưới nước như bị thứ đó tóm lấy, tuy Mộc Quy Phàm không bị kéo lại nữa nhưng cũng không thể tiếp tục bơi về phía trước, cứ giằng co tại chỗ như vậy.
Cảm giác bị chạm vào mắt cá chân cũng nhớp nháp, giống như cảm giác khi anh vừa chạm vào thi thể nam kia vậy.
Mộc Quy Phàm nhanh chóng tự hỏi, hiện giờ sức lực của cái thứ ở dưới nước này rất mạnh, nhưng chỉ cần anh không hoảng loạn, chắc chắn sẽ không chết được, với thể lực của mình thì anh có thể kiên trì đến khi nhân viên cứu hoả đến.
Nhưng cứ giằng co mãi như vậy cũng không tốt cho anh, bởi vì anh không biết rốt cuộc dưới nước là thứ gì, liệu có thể đột nhiên bùng nổ sức mạnh hay không.
Đúng lúc này, một tia sáng xanh xẹt qua mặt sông, con vẹt ngậm theo một lá bùa vàng bay đến bên cạnh Mộc Quy Phàm, giẫm một chân lên đầu anh.
Mộc Quy Phàm: “Con mẹ nó chứ...”
Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng, “cộc cộc cộc” gõ vào trán Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm: “...”
Anh vươn tay cầm lấy lá bùa vàng.
Tiểu Ngũ vỗ cánh bay lên, kêu quác quác: “Đốt nó! Đốt nó!”
Thì ra, Túc Bảo ở trên bờ sốt ruột nhìn về phía lòng sông, lúc Mộc Quy Phàm giãy giụa bé đã trông thấy âm khí đang vờn quanh Mộc Quy Phàm.
Bé không thể đi qua đó, chú lính cứu hoả vẫn chưa tới.
Khi đang trong tình thế cấp bách, bé bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Ngũ, lập tức nảy ra một ý tưởng, bé lấy một lá bùa vàng từ trong ba lô nhỏ ra rồi nhờ Tiểu Ngũ mang qua đó.
Cũng may Tiểu Ngũ không khiến người ta phải thất vọng.
Mộc Quy Phàm nắm chặt lá bùa vàng, đập thẳng vào mặt nước.
Anh chưa sử dụng bùa vàng bao giờ, cũng không biết trong tình huống này thì phải dùng như thế nào, nhưng ban nãy Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng gõ vào đầu anh, không có tác dụng.
Vậy nên chỉ có thể đập vào mặt nước.
Quả nhiên anh đã đoán đúng, dòng sông đen như mực ở trước mặt lại chợt nổi lên một ngọn lửa màu xanh lục, Mộc Quy Phàm cảm giác được cái thứ đang túm lấy mắt cá chân anh đột nhiên buông ra.
Nước sông màu đen nhanh chóng rút đi, để lộ mặt sông lấp lánh phản chiếu ánh đèn hai bên.
Mộc Quy Phàm nắm bắt cơ hội, nhanh chóng bơi trở về, lúc sắp tới gần bờ thì anh lại nhìn thấy thi thể nam kia.
Hình như đã bị nhánh cây vươn ra từ bờ sông ngoắc lại.
Anh mặc kệ, cuối cùng cũng về lại được bờ.
Túc Bảo đột nhiên nhào lên, ôm lấy Mộc Quy Phàm, nước mắt lưng tròng: “Ba ơi...”
Mộc Quy Phàm sờ đầu của bé: “Không có việc gì.”
Chuyện xảy ra hôm nay quả thật rất quỷ dị nhưng anh đã trải qua rất nhiều trận chém giết sống còn, còn nguy hiểm hơn chuyện này nhiều.
Một lúc sau nhân viên cứu hoả tới, đầu tiên thì họ vớt thi thể nam kia lên.
Sắc mặt thi thể nam trắng bệch, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ giống như chết không nhắm mắt vậy, doạ mấy người đang hóng hớt quanh bờ sông sợ tới mức hốt hoảng trong lòng.
Mộc Quy Phàm nhíu mày, thi thể nam này...
Không phải ban nãy còn đang trợn trắng mắt à?
Sao giờ tròng mắt lại bình thường rồi vậy...
Chương 169: Đã cứu người mà còn có lỗi ư?
Trên mặt sông Ung Giang lúc nửa đêm, những chiếc thuyền cứu hộ nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ tiến hành tìm kiếm và trục vớt thi thể hết lần này đến lần khác.
Người phụ nữ trung niên đang bị ai đó khống chế hét như xé ruột xé gan: “Con gái của tôi….con gái của tôi”
Sau nửa giờ trục vớt vẫn chưa có kết quả, một số người vây xem nói có thể cô bé kia đã trôi về phía hạ lưu hoặc có thể đã chìm xuống đáy sông.
Tóm lại là không có khả năng còn sống sót...
“Haiz….Nếu ban nãy người phụ nữ kia không gây rối thì chưa biết chừng đã tìm được con gái bà ta rồi….”
“Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, dù sao người ta cũng mất con gái rồi mà…”
Người phụ nữ trung niên mất con gái càng nghe càng đau lòng.
Không, sao có thể là lỗi của bà ta được?
Đó là hành động trong lúc ruột gan cồn cào như lửa đốt, bất cứ người mẹ nào rơi vào tình thế như ban nãy cũng sẽ không màng tất cả mà nhảy xuống cứu con mình thôi.
Hơn nữa, bà ta đâu cần Mộc Quy Phàm cứu, sao anh không cứu con gái bà ta mà bơi được nửa đường còn vòng lại cứu bà ta làm gì?
Nỗi hối hận và sự tự trách đè nén trong lồng ngực khiến người phụ nữ trung niên thấy khó thở, bà ta bỗng lao đến trước mặt Mộc Quy Phàm đấm đá:
“Sao cậu không cứu con gái tôi trước! Cậu cứu cái xác chết kia làm gì hả! Cậu cứu tôi làm gì hả!”
“Cậu đáng chết! Đáng chết! Con gái tôi mới 16 tuổi, vậy mà cậu không cứu nó, cậu là đồ đáng chết!”
Người phụ nữ trung niên la hét và không ngừng đổ lỗi cho Mộc Quy Phàm.
Túc Bảo siết tay thành quyền, hét: “Bắn ngược lại, bắn ngược lại!”
Ba cô bé không phải đồ đáng chết nha!
Túc Bảo không sao hiểu được, tại sao ba bé cố gắng cứu người rồi còn bị người ta đổ hết tội lỗi lên người?
Mộc Quy Phàm kéo Túc Bảo ra sau lưng, mặt anh sa sầm lại.
Anh có thể đồng cảm với nỗi đau mất con gái của bác gái trung niên này---- Thử tưởng tượng xem, nếu tiểu Túc Bảo ngoan của anh gặp hiểm nguy thì chắc chắn anh sẽ còn điên cuồng hơn thế này.
Nhưng thấu hiểu và thông cảm là một lẽ, anh không hề cảm thấy tự trách vì đã lựa chọn cứu người phụ nữ trung niên.
Mộc Quy Phàm đỡ cái bạt tai mà người phụ nữ giáng xuống, đẩy bà ta qua một bên, lạnh lùng nói: “Nể tình con gái chị không rõ sống chết, tôi không so đo với chị.”
Người phụ nữ trung niên vẫn không chịu buông tha.
Lúc này, một chú được bà cụ Tô nhờ trông Túc Bảo ban nãy lên tiếng: “Cô làm loạn đủ chưa?”
“Cậu ta không nhảy xuống cứu người à? Cậu ta không gặp nguy hiểm ư?”
“Cô dựa vào cái gì bắt người ta phải hi sinh tính mạng để cứu con gái cô, sao nào, mạng của con gái cô mới đáng quý, mạng người khác thì là cỏ rác ư?”
Người phụ nữ trung niên cắn môi, như thế thì đã sao…..
Bây giờ người mất con gái là bà ta mà!!
“Tôi nhờ cậu ta à?”
Không biết có phải do sốt ruột quá nên đầu óc hỗn loạn, người phụ nữ mất con bỗng phun ra một câu như vậy.
Người vây xem nghẹn họng.
Có người nói: “Con gái chị có một người mẹ như chị thật quá xui xẻo mà! Chẳng trách con bé muốn tự sát!”
“Đúng đấy, nào có kiểu lấy oán báo ơn như này, người ta đã nhảy xuống cứu con gái chị rồi mà chị còn chửi mắng và đổ lỗi.”
Người phụ nữ trung niên xù lông, gào khóc: “Các người nói gì! Con gái tôi đã như vậy rồi các người còn nói vậy được hả? Cậu ta đã cứu con gái tôi lên bờ chưa? Cậu ta có cứu đâu! Sao các người độc ác vậy, sao lại nói ra lời lẽ độc ác dường ấy….”
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa vung tay đánh người.
Tiểu Ngũ nào thấy ‘chiến trận’ kiểu này bao giờ, núp trên vai Túc Bảo hót: “Người phụ nữ xấu xa, ngã dập mông xuống đất.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên thật sự trượt chân ngã xuống đất.
Đầu bà ta đập mạnh xuống đất, vừa vặn quỳ ngay trước mặt người bị đánh.
Túc Bảo: “…”
Mộc Quy Phàm: “…”
Tiểu Ngũ giật thót, cuống quýt dán vào người Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo lên, nói: “Đi thôi!”
Anh đã lập xong biên bản với bên cứu hỏa, cũng để lại số điện thoại liên hệ rồi.
Tiếp tục ở đây cũng chẳng giúp thêm được gì.
Trước khi rời đi, Mộc Quy Phàm nhìn lại xác chết nam giới nằm trên bờ.
Tấm vải xanh ban đầu che mặt cậu thiếu niên bị thổi bay, để lộ khuôn mặt tái nhợt ngâm trong nước.
Tim Mộc Quy Phàm bỗng hẫng mất một nhịp---
Con ngươi của xác chết nam đang nhìn về phía anh!!
Vừa rồi ở trong nước, xác chết kia còn trợn trắng mắt.
Sau khi vớt lên bờ, thi thể nam mở to mắt nhìn về phía trước.
Còn lúc này đây…
Không biết tại sao con ngươi của xác chết lại quay về phía này!!
Mộc Quy Phàm: “….”
Túc Bảo hỏi: “Ba ơi sao vậy?”
Mộc Quy Phàm: “Sư phụ con đâu rồi?”
Túc Bảo: “Lại xuống địa phủ rồi ạ, sư phụ nói người bên dưới đang thanh tra gì đó…”
Mộc Quy Phàm không nói gì thêm, đẩy xe lăn của bà cụ Tô và ẵm Túc Bảo về nhà.
Bà cụ Tô lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mặt Mộc Quy Phàm vẫn bình lặng như nước, anh nói: “Không sao!”
Bà cụ Tô: “Thế sao cậu vùng vẫy trong nước lâu như vậy?”
Khi ở trên bờ, bà cụ trông thấy rõ Mộc Quy Phàm đang vật lộn ở một điểm cố định trên sông hồi lâu.
Mộc Quy Phàm vặn chiếc áo phông đang nhỏ giọt nước của anh, nói: “Con bị vướng vào mấy cái cây dưới nước thôi!”
Bà cụ Tô không khỏi càm ràm: “Lần sau đừng có liều lĩnh như vậy, nửa đêm rồi đáng sợ lắm! Tối mịt thế nhìn thấy cái gì đâu, lỡ đụng trúng thứ gì trong hồ cũng không ổn!!”
Mộc Quy Phàm: “….”
‘Thứ gì đó’ mà bà cụ Tô nói chỉ đá cuội hay chạc cây….
Mộc Quy Phàm lại chợt nhớ tới thứ túm mắt cá chân anh ban nãy.
Về đến nhà, Mộc Quy Phàm cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, để lộ bộ ngực săn chắc. Anh soi gương kiểm tra thì không có dấu vết lạ trên người.
Chỉ là trên mắt cá chân có vài dấu tay xanh tím kỳ lạ….
“Chậc….”
Mộc Quy Phàm chạm vào vết bầm tím, cảm thấy hơi lạnh.
Xem ra tắm xong phải tìm tiểu Túc Bảo ngoan của anh nhờ xem giúp rồi.
Đang nghĩ ngợi thì tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Quy Phàm quấn khăm tắm lên người rồi ra mở cửa.
Túc Bảo đang đứng bên ngoài, nhìn trái ngó phải như tên trộm nhỏ, ngẩng đầu gọi: “Ba ơi…”
Mộc Quy Phàm mở cửa để cô bé đi vào.
“Cô nhóc có chuyện gì thế?” Anh hỏi.
Túc Bảo cầm một thanh kiếm bằng gỗ gụ dài cỡ bàn tay, trên lưng khoác chiếc áo màu vàng, tay cầm một lá bùa màu vàng.
Cũng không rõ cô bé con mua mấy thứ này từ lúc nào….
Túc Bảo: “Ba ơi, con đến để xua đuổi tà ma cho ba!”
Mộc Quy Phàm: “Ồ…chờ chút!”
Anh vẫn chưa tắm.
Túc Bảo gật đầu, dặn dò : “Đừng ngâm bồn nha ba!”
Mộc Quy Phàm làm động tác ‘đã hiểu’, anh vốn không thích ngâm bồn.
Tiếng nước xối vọng ra từ phòng tắm, Túc Bảo không yên tâm, gọi to: “Ba ơi?”
Giọng Mộc Quy Phàm truyền tới: “Ừm?”
Túc Bảo nói: “Không có gì, con xem thử ba có còn sống không đó mà!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Chưa được nửa phút, Túc Bảo lại gọi: “Ba ơi?”
Mộc Quy Phàm: “…Ba vẫn còn sống nè!”
Túc Bảo yên tâm hơn nhưng nửa phút sau lại gọi tiếp: “Ba ơi?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Mộc Quy Phàm đứng ở cửa với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Anh mặc áo choàng tắm, tiện tay quăng luôn chiếc khăn tắm ban nãy vào giỏ giặt, nói: “Bảo bối, đây là lần ba tắm nhanh nhất đấy!”
Túc Bảo nghiêng đầu hỏi: “Vậy tắm sạch chưa ba?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Con nói xem?!