-
Chương 148-150
Chương 148: Nữ quỷ đầu tiên bị kí chủ gây ảnh hưởng
Lâm Tuyết Anh mờ mịt chờ đợi rất lâu, đến tận đêm vẫn không chờ được Tô Nhất Trần quay lại. Cô nàng thấy mình như bị Tô Nhất Trần bỏ rơi, khóc nức nở suốt đường về.
Kết quả, vừa đến nhà Chu Tiêu đã phát hiện ra anh ấy chuyển đi ngay trong đêm, sáng sớm còn sống ở đây mà đến tối căn nhà đã bị bán luôn rồi.
Lâm Tuyết Anh: “….”
Cô nàng lại tới nhà Nghị Bân.
Nghị Bân là ông chủ cửa hàng thuốc trong chợ thuốc Đông y, ngoài ra còn mở thêm công ty nhỏ. Anh ấy là người bạn trai lắm tiền nhất của Lâm Tuyết Anh, sống ở khu chung cư cao cấp.
Đến nơi, Lâm Tuyết Anh mới phát hiện ra Nghị Bân đã đổi khóa nhà, anh ấy không quay lại nơi này, còn đồ đạc của Lâm Tuyết Anh thì chất đầy ở cửa nhà.
Dì dọn dẹp hỏi Lâm Tuyết Anh còn cần đồ nữa không? Không cần thì dì ấy quét sạch luôn.
Lâm Tuyết Anh hết cách, chỉ đành xách túi lớn túi bé rồi bắt xe đến nhà Du Sâm Miểu.
Tâm trạng Du Sâm Miểu rất tệ, chỉ vì chút chuyện nhỏ hôm nay mà anh ấy bị đuổi việc.
Du Sâm Miểu nghĩ hoài không ra, anh ấy cũng là người bị hại, chỉ tự ý đưa Lâm Tuyết Anh vào nội bộ công ty mà thôi….
Ngẫm nghĩ những chuyện này đều do Lâm Tuyết Anh hại, Du Sâm Miểu hối hận không thôi.
Vì thế khi trông thấy Lâm Tuyết Anh đến, Du Sâm Miểu không nói một lời, khóa cửa rồi dứt khoát về quê.
Lâm Tuyết Anh khóc lóc cầu xin nhưng Du Sâm Miểu không buồn ngoảnh đầu lại.
Lâm Tuyết Anh cùng đường bí lối, muốn tạm thời sống trong khách sạn nhưng lại chẳng có tiền…
Khi trước cô nàng được ba người bạn trai cho tiền, hễ vào khách sạn là ở loại 4 sao trở lên, giờ thì sao…. đến tiền phí dịch vụ phòng cũng không đủ trả!
Lâm Tuyết Anh không khỏi ngồi xổm bên đường, bật khóc tức tưởi, cảm thấy mình như nữ chính trong phim truyền hình - Một bông hoa trắng nhỏ bị bao người chĩa mũi dùi, yếu đuối, bơ vơ và bị nam chính hiểu nhầm một cách đáng thương….
Nữ chính chỉ đành lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn uống khổ sở. Đến khi nam chính tìm lại, đôi mắt nữ chính không còn lấp lánh như chứa đựng muôn vì tinh tú mà trở nên vô hồn như con rối gỗ….
Hu hu, ngược quá!
Nhưng Lâm Tuyết Anh chẳng hề thấy mình có lỗi, nếu thật lòng yêu cô nàng thì chẳng phải nên yêu hết tất thảy những gì thuộc về cô nàng, chấp nhận tất cả khuyết điểm của cô nàng ư?
Vì vậy bây giờ Lâm Tuyết Anh chỉ oán giận mà hoàn toàn không thấy hối hận.
Đúng lúc này một chiếc taxi chạy nhanh qua, bánh xe đi vào vũng nước làm nước thải bắn tung tóe, ướt sũng người Lâm Tuyết Anh….
Một đống bùn hay thứ gì đó còn bay thẳng vào miệng cô nàng.
Lâm Tuyết Anh ói mửa dữ dội, ói nửa ngày trời chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành vừa khóc vừa ôm cột biển báo ở trạm xe bus.
Đúng là chật vật và thảm hại đến cùng cực.
**
Túc Bảo xách quỷ đào hoa về nhà rồi cột chặt bên giường.
Quỷ đào hoa: “Thả ta ra! Đáng ghét! Thả ta ra!”
Nó là ác quỷ đó nha! Cột nó như xích chó thế này có hợp lý không hả??
Túc Bảo: “Dì cứ thong thả la hét nha, chẳng hề gì, dù sao người khác cũng chẳng nghe được tiếng kêu la của dì.”
Vì không làm ồn đến người khác nên Túc Bảo thấy rất hợp lý.
Quỷ đào hoa tiếp tục tức giận gào to.
Tiểu Ngũ vỗ cánh, sải bước phía sau Túc Bảo rồi chạy mất: “Ồn chết đi được! Ồn chết đi được!”
Tô Tử Du ló đầu vào, hỏi: “Túc Bảo, em bắt cái gì về thế?”
Túc Bảo nói: “Anh ơi, anh sẽ không muốn biết đâu.”
Tô Tử Du: “….”
Ăn cơm xong, Túc Bảo ngồi chơi một lát ở lầu một rồi mới quay về phòng.
Quỷ đào hoa đã gào thét rát cả cổ họng, nằm liệt bên góc giường như thể ‘sống’ không bằng chết, đến ngón tay cũng chẳng muốn động.
Túc Bảo: “Haiz, dì đào hoa, dì đã bình tĩnh chưa?”
Quỷ đào hoa: “Hừ.”
Túc Bảo kéo cái ghế lại ngồi bên cạnh quỷ đào hoa, phấn khích nói: “Thời gian nghe kể chuyện đến rồi!”
Cô bé chống cằm, nhìn quỷ đào hoa đầy mong chờ.
Chẳng biết từ lúc nào Tô Tử Du cũng chạy theo vào phòng, tay cậu còn cầm máy quay phim.
Sau đó cậu dè dặt mở máy quay, ló đầu nhìn.
Đúng lúc trông thấy một nữ quỷ mặc đồ màu đỏ đang nhìn mình hau háu, Tô Tử Du sợ tới mức chân mềm nhũn, vội dựa vào người Túc Bảo.
“Túc Bảo, chúng ta ngồi chung ghế nha.”
Hu hu, ngồi sát gần em gái cậu.
Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật, nói: “Nói đi, ngươi tên gì, ngày sinh bát tự là gì, sinh ra ở đâu, vì sao chết.”
Lúc này quỷ đào hoa đã bình tĩnh lại, nhớ tới khoảng thời gian bám trên đầu Lâm Tuyết Anh, không khỏi mắng một tiếng: “Mẹ nó chứ!”
“Con bé đó làm tôi ghê tởm muốn chết!”
Quỷ đào hoa phẫn nộ nói: “Ngươi có tin một ác quỷ như ta lại bị mộng tưởng hão huyền của con nhỏ đó che mờ hai mắt không?”
Kỷ Trường: “….”
Túc Bảo: “….”
Quỷ đào hoa khóc không ra nước mắt: “Vốn dĩ ta bám trên đầu Lâm Tuyết Anh vì muốn hít chút sát khí, chẳng ngờ cô ta giỏi hoang tưởng quá đỗi!”
Bám trên người Lâm Tuyết Anh lâu như vậy, Quỷ đào hoa xém chút nữa quên luôn mục đích ban đầu khi chọn Lâm Tuyết Anh làm kí chủ.
Nói ra thật quá mất mặt quỷ.
Kỷ Trường cười giễu: “Vậy sao lúc mới trói ngươi lại, ngươi còn la hét thả ngươi ra?”
Quỷ đào hoa không vui nói: “Chuyện nào ra chuyện đó!”
Nếu bị bắt thì rất có thể sẽ bị diệt luôn hồn thể.
Còn nếu có thể rời khỏi thân thể Lâm Tuyết Anh rồi nhân cơ hội chạy thoát thân…. nó hoàn toàn có thể tìm một kí chủ mới nha!
Thời đại bây giờ…tìm một tên đàn ông hay một cô nàng lăng nhăng đâu khó gì?
“Thế gian này thiếu gì người lẳng lơ đào hoa, tôi có thể nhẩn nha tìm một người khớp với bát tự của mình, đằng này tôi lại bị mù, chọn trúng phải Lâm Tuyết Anh.”
Kỷ Trường: “….”
Túc Bảo: “….”
Đúng là mù thật!
Đây là con ác quỷ đầu tiên bị kí chủ gây ảnh hưởng mà họ tóm được.
Nói thế nào nhỉ…Một con ác quỷ thảm hại, quá trình nhập thân kí chủ vừa nực cười lại hoang đường.
Quỷ đào hoa khóc lóc kể lể: “Các ngươi không biết đâu! Vốn dĩ theo kế hoạch thì dục vọng và lòng tham của Lâm Tuyết Anh sẽ hóa thành sát khí cung cấp và nuôi dưỡng ta.”
“Kết quả thì hay rồi, sát khí trên người ta lại trở thành chất dinh dưỡng cho cô ta.”
“Ta chưa bao giờ gặp cô gái nào thiếu não đến thế, cả ngày hoang tưởng mình là nữ chính phim truyền hình, là công chúa cao quý, là thiếu nữ đẹp vô địch vũ trụ, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp!”
“Còn tưởng tượng khi tâm trạng vui tóc sẽ xoăn, khi buồn bã tóc sẽ thẳng, khi tâm trạng vui trời đổ cơn mưa anh đào, khi buồn bã trời khóc cơn mưa hoa hồng!”
“Cả thế giới đều như bị tê liệt thần kinh mà xoay quanh cô ta, coi cô ta là vũ trụ trung tâm!”
“Tuy ta là quỷ đào hoa, nhưng ta đâu phải con quỷ ngu! Lâm Tuyết Anh thì hay rồi, vừa lăng nhăng vừa ngu ngốc vừa não tàn, ta cảm thấy cấu tạo não cô ta không giống người bình thường!”
Quỷ đào hoa phỉ nhổ bla bla nửa ngày trời như muốn giải bày nỗi oán hận nghìn thu với Lâm Tuyết Anh.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Thế vì sao dì chết? Chết hóa thành quỷ đào hoa thì khi trước chẳng phải cũng lăng nhăng như cô giáo Anh Đào sao?”
Quỷ đào hoa xù lông: “Ngươi đừng sỉ nhục ta!”
Sau đó chẳng biết nghĩ tới cái gì, quỷ đào hoa trưng ra bản mặt ‘ta có nỗi niềm khó nói’.
Nó hối hận đến đứt ruột đứt gan…
Sao đến tận khi chết, nó mới tỉnh ngộ, quăng não đi để yêu đương là chuyện ngu ngốc nhất trên đời?
Quỷ đào hoa nói: “Ta kể các ngươi nghe chuyện nực cười này…”
“Khi trước, có một cương thi đói ngấu, nó điên cuồng lật tung mọi nơi để tìm đồ ăn, còn nói ‘cho cái gì nó cũng xơi hết!’”
“Lúc này bỗng có một cô gái đi ngang qua, cương thi vội tóm cô gái rồi bắt đầu gặm…”
“Sau đó cương thi lập tức nhổ luôn cô gái ra ngoài, phẫn nộ nói: Ta nhổ vào! Cái loại yêu đương não tàn như ngươi, chó nó cũng chẳng thèm ăn!”
“Mẹ kiếp, ta chính là cô gái bị cương thi gặm rồi nhổ ra đó.”
Hai thầy trò Túc Bảo Kỷ Trường: “…..”
Chương 149: Bạn trai cũ lừa tiền ta rồi bỏ trốn theo bạn trai cũ hơn của ta
Quỷ đào hoa thở dài, nói: “Ta là Ninh Bạch Phi, sinh ra ở thành phố X, gia đình ta không phải dạng phú quý nhưng cũng có của ăn của để, ba mẹ ta mua được một căn biệt thự ở khu nhà giàu.”
“Vì ta là con một trong gia đình nên ba mẹ ta đã chuyển nhượng căn biệt thự sang tên ta.”
Trước khi vào đại học, Ninh Bạch Phi luôn chăm chỉ học hành, tính cách cũng ngoan ngoãn nên luôn là cô con gái ngoan trong mắt tất cả mọi người.
Chỉ là không ai biết sự phóng túng bị kìm nén trong lòng Ninh Bạch Phi, khi nó vào đại học, lần đầu tiên được thoát khỏi sự giám sát của ba mẹ khiến nó cảm thấy mình như một con chim được thả tự do.
“Ta thường xuyên la cà ở quán bar, KTV, và những nơi chơi bời. Chẳng những có tiền, ta còn khá xinh đẹp nên rất nhiều vệ tinh theo đuổi.”
“Người bạn trai đầu tiên của ta là người cùng thành phố, gia cảnh tương đương nhà ta, ta và anh ấy ở bên nhau được nửa năm thì bỗng một ngày ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.”
Túc Bảo gãi đầu: “Tại sao ạ?”
Tình cảm của người lớn thật khó hiểu nha!
Tại sao đang thích bỗng dưng lại hết thích nhỉ?
Quỷ đào hoa nói: “Có lẽ vì ở bên nhau lâu quá….Nhìn thấu tính cách của anh ấy, dường như tương lai sau này chẳng còn gì bất ngờ, nếu ta và anh ấy cùng đi chung một con đường thì ta có thể nhìn thấy mọi thứ ở tận cuối con đường.”
Như vậy quá nhàm chán vô vị….
Lúc này, một chàng trai có tính cách trái ngược hoàn toàn với bạn trai ta bỗng xuất hiện.
“Nhà anh ấy làm nông, anh ấy rất ngoan, ngoan đến mức khiến người ta kìm lòng không đặng mà thương yêu. Anh ấy giống như một chú thỏ con suốt ngày bám lấy ta, nhưng vẫn rất hiểu chuyện và dịu dàng….Ta thực sự rất thích tính cách như vậy.”
Chẳng mấy chốc, Quỷ đào hoa chia tay bạn trai thứ nhất và ở bên bạn trai thứ hai.
Túc Bảo gật đầu: “Lần này dì chọn người mình thích rồi thì sẽ ở bên người đó mãi mãi nhỉ?”
Chẳng ngờ, quỷ đào hoa lắc đầu: “Không, chỉ sau một tháng chúng ta đã chia tay rồi!”
Túc Bảo mù mờ: “Tại sao?”
Quỷ đào hoa đáp: “Anh ấy quá ngoan lại quá bám người, yêu đương với anh ấy không có tính thử thách!”
Túc Bảo: “….”
Chẳng phải lúc đầu dì thích người ta vì tính cách ngoan ngoãn và bám người ư?
Tại sao cũng vì điều đó mà hết thích vậy?
Túc Bảo mím môi, không rõ đang nghĩ gì.
Kỷ Trường hỏi: “Sau đó thì sao?”
Quỷ đào hoa đáp: “Sau khi chia tay, ta phát hiện ra không yêu đương lòng sẽ luôn trống vắng, lúc này ta lại thấy bạn trai cũ rất tốt…”
Thế là Ninh Bạch Phi định đi nối lại tình xưa, nhưng một học trưởng bỗng xuất hiện.
Học trưởng đẹp trai như ánh mặt trời, nhiệt tình vui vẻ, rất biết quan tâm tới người khác.
Quỷ đào hoa lại rung động thêm lần nữa.
Túc Bảo gật đầu, đã đoán ra kịch cũ: “Thế là dì bắt đầu yêu đương với đàn anh ở trường đại học à?”
Quỷ đào hoa thở than: “Ta cũng không muốn đâu, nhưng học trưởng quá đẹp trai, so với bạn trai cũ thì học trưởng mới mẻ hơn nhiều…”
Kỷ Trường nghẹn họng: “Ngươi đúng là rất lăng nhăng.”
Quỷ đào hoa phản bác: “Cũng không thể nói vậy được, mỗi cuộc tình ta đều toàn tâm toàn ý yêu đương, tình cảm của ta là chân thành!”
Mỗi khi thay bạn trai mới, Ninh Bạch Phi như được thay chiếc đầm mới, cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Nhất là, trong khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, nó và người bạn trai nào cũng như keo như sơn, đến một chiếc balo cũng phải đeo chung, chỉ hận không thể dính luôn thành một thể thống nhất để ở bên nhau mãi mãi.
Quỷ đào hoa thực sự rất thích cảm giác yêu đương, thậm chí thích luôn cả tình yêu nồng cháy nhưng não tàn, mở miệng ra là nhắc tới bạn trai, thường xuyên dầm mưa vì bạn trai, đan khăn hoặc giặt đồ lót cho anh ấy.
Kỷ Trường liếc quỷ đào hoa một cái, hỏi: “Thế ngươi bị chém chết khi đổi bạn trai hả?”
Quỷ đào hoa đáp: “Không đến mức đó….”
Nó thở dài.
Sau khi tốt nghiệp, gia đình bắt đầu giục nó kết hôn. Ba mẹ bỗng dưng biết được chuyện nó từng hẹn hò yêu đương với người bạn trai đầu tiên.
Vừa hay hai gia đình đều là chỗ quen biết, thế là phụ huynh hai nhà vun vén cho nó và người bạn trai cũ đầu tiên.
“Khi ấy ta đang trong giai đoạn độc thân cô đơn nên đồng ý luôn.” Nữ quỷ nói: “Có lẽ vì chơi mệt rồi, ta cũng muốn yên ổn, chẳng mấy chốc ta và bạn trai cũ đã bàn chuyện cưới gả, tuy ta và anh ấy không gắn bó keo sơn như trước, nhưng cũng rất ngọt ngào.”
“Lúc này ta mới nhận ra, hóa ra tình cảm không nhất thiết cứ phải nồng cháy hay mãnh liệt quá, cứ từ từ vun đắp từng ngày thì cũng sẽ bền lâu và hạnh phúc như khe nhỏ sông dài không bao giờ ngừng chảy….”
“Ta cam tâm tình nguyện chuẩn bị bước chân vào nấm mồ hôn nhân.”
Tô Tử Du vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Lần này chắc dì ngừng thay bạn trai rồi nhỉ?”
Quỷ đào hoa lắc đầu: “Lúc này, người bạn trai thứ hai có tính cách ngoan ngoãn đến tìm ta.”
“Anh ta nói bao năm qua không quên được ta, nhưng vẫn buộc bản thân phải mỉm cười để chúc phúc cho ta…. Anh ta dẫn ta đi ngắm pháo hoa, cầu nguyện cho quãng đời còn lại của ta được bình yên hạnh phúc! Lúc pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, ta liếc thấy anh ta đang lặng lẽ rơi lệ.”
Túc Bảo ôm Tiểu Ngũ, đánh giá: “Đó là một anh trai rất tốt nha!”
Quỷ đào hoa: “Ta nhổ vào! Cái chết của ta còn liên quan đến anh ta đấy.”
Túc Bảo, Tô Tử Du, Kỷ Trường: “??”
Quỷ đào hoa nghiến răng nói: “Khi nhìn thấy nước mắt của tên đàn ông đó, ta chợt thấy trái tim đau nhói, lúc đó ta mới biết thực ra ta vẫn còn yêu anh ta!”
“Nhưng ta sắp đính hôn, cũng yêu sâu đậm người bạn trai thứ nhất của mình, thế thì phải làm sao?”
Vì vậy, Ninh Bạch Phi vừa chuẩn bị hôn lễ với chồng sắp cưới vừa lén lút hẹn hò với người bạn trai ngoan ngoãn kia.
Sự kích thích khi hẹn hò vụng trộm khiến nó sinh ra ảo giác rằng mình yêu người bạn trai ngoan ngoãn hơn.
“Ta cảm thấy mình có lỗi và nợ người bạn trai ngoan ngoãn kia nên đã kêu anh ta chia tay! Nào ngờ anh ta lại nói, không, chỉ cần được ở bên ta thì cả đời này anh ta nguyện ý không có danh phận.”
Nói tới đây, quỷ đào hoa bật khóc: “Ta cảm động phát khóc, sao ta có thể để người bạn trai ngoan ngoãn của mình chịu thiệt thòi như vậy, cho nên ta sang tên biệt thự của mình cho anh ta, còn lấy tiền tiết kiệm mua cho anh ta một chiếc xe hơi.”
“Sau đó vài ngày tên đàn ông đó không còn liên lạc với ta nữa, khi ấy ta bận bịu hôn lễ nên không nghĩ gì nhiều…”
“Ta còn tưởng anh ta đang trốn ở góc nào đó đau buồn, thời khắc trao nhẫn cưới ở hôn lễ ta còn nghĩ tới anh ta.”
“Chết tiệt, sau đó ta mới biết, mấy ngày đó anh ta bán biệt thự và xe hơi rồi chạy ngay trong đêm!!”
Kỷ Trường, Tô Tử Du, Túc Bảo: “….”
Nói tới đây quỷ đào hoa càng thêm kích động: “Chạy thì chạy thôi….”
“Sau này ta mới biết, anh ta chạy trốn cùng học trưởng!!”
Quỷ đào hoa cực kỳ kích động: “Mẹ nó, bạn trai cũ lừa tiền ta rồi bỏ trốn theo bạn trai cũ hơn của ta! Đây là kịch bản mà con người có thể viết ra ư??”
Kỷ Trường: “….”
Túc Bảo: “?”
Tô Tử Du: “?”
Quỷ đào hoa khóc to: “Hai kẻ lừa đảo!!”
Sau khi biệt thự bị bán, chẳng mấy chốc chồng và gia đình Ninh Bạch Phi đã phát hiện ra. Biết được sự thật, chồng nó tức muốn chết.
Chẳng ngờ vợ của mình lại lén lút vụng trộm với tên đàn ông khác khi đang chuẩn bị hôn lễ với mình!!
Tên đàn ông đó còn là gay.
“Chồng ta lập tức đòi ly hôn.”
Quỷ đào hoa nghẹn ngào: “Nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, ta mới phát hiện ra chồng ta mới là người thật lòng yêu ta.”
“Ta không đồng ý ly hôn, nhưng anh ấy đã hạ quyết tâm.”
“Ta khóc lóc cầu xin anh ấy cũng không chịu quay đầu lại nhìn…Thế nên ta lên tầng thượng của tòa nhà, đe dọa tự vẫn!”
“Vốn dĩ ta không muốn nhảy lầu thật đâu, ai ngờ mấy ngày đó mưa to nên trơn trượt, phim giả thành thật….Ta rớt từ tầng thượng xuống dưới.”
Tô Tử Du, Túc Bảo, Kỷ Trường: “…”
Nữ quỷ thảm hại……
Chương 150: Bà chủ ‘bao thuê nhà’ Tô Tiểu Ngọc
Mặt quỷ đào hoa xám như tro tàn.
“Ai hiểu được nỗi kinh hoàng trong khoảnh khắc rớt lầu của ta?”
“Ta không muốn chết, ta sợ tới độ hồn bay phách tán, thân thể còn chưa chạm đất thì ta đã chết vì quá sợ rồi. Thế là ta trơ mắt nhìn thân thể mình nện xuống đất, đầu vỡ nát ra….”
Linh hồn còn chưa hoàn toàn rời khỏi thân thể nên Ninh Bạch Phi vẫn cảm nhận được sự đau đớn.
Khủng khiếp nhất chính là phải nhìn não của mình vỡ nát rồi phọt ra khắp hồn thể của mình.
Đó là nỗi kinh hoàng và hối hận không sao diễn tả được.
Tòa nhà quỷ đào hoa chọn dọa tự tử vừa hay chính là tòa nhà có dương khí vượng nhất sườn dốc, nơi hội tụ toàn bộ dương khí của khu chung cư.
Sau khi chết, nó không thể ‘thăng thiên’, ngày qua ngày tháng qua tháng lặp lại cảnh rơi từ trên tầng thượng xuống, lặp lại nỗi kinh hoàng bị não phun khắp hồn thể.
Suốt mười năm ròng, mãi đến khi hóa thành ác quỷ nó mới có thể rời khỏi tòa nhà đó.
“Ta thảm hại quá…” Quỷ đào hoa lau nước mắt: “Thảm quá huhuhu.”
Quỷ đào hoa ngẩng đầu 45 độ nhìn bầu trời, nước mắt nhạt nhòa: “Từng có một tình yêu chân thành ngay trước mắt, ta lại không trân trọng….Nếu như trời xanh cho ta một cơ hội, ta sẽ nói với bản thân mình trong quá khứ…Đồ tê liệt thần kinh, bắt cá hai tay không được chết yên thân!”
Kỷ Trường, Túc Bảo, Tô Tử Du: “…”
Túc Bảo: “Thế nên?”
Quỷ đào hoa trưng ra bản mặt đáng thương: “Thế nên nể tình ta thành tâm hối cải, có thể đừng diệt ta được không?”
“Tuy là quỷ, nhưng ta vẫn muốn ‘sống tạm bợ’ thêm 500 năm.”
Khóe miệng Tô Tử Du khẽ giật.
Sống thêm 500 năm mà gọi là ‘tạm bợ’ ư?
Kỷ Trường câm nín, lặng lẽ viết gì đó vào cuốn sổ, chợt thấy Túc Bảo vỗ ngực đảm bảo: “Được nha, không diệt dì, dì tự mình đi vào đi!”
Quỷ đào hoa: “Vào đâu?”
Túc Bảo chỉ vào hồ lô linh hồn: “Vào hồ lô này nè, trong này có dì xấu xí và anh trai thích ăn kẹo!”
Vừa nghe thấy anh trai nhỏ, hai mắt quỷ đào hoa đã sáng lấp lánh: “Được nha được nha!”
Dứt lời, quỷ đào hoa cam tâm tình nguyện bay vào hồ lô.
Kỷ Trường lặng lẽ gạch bỏ mấy nét vừa viết rồi viết lại.
Túc Bảo giơ hồ lô lên lắc: “Sư phụ ơi, hồ lô đầy chưa?”
Kỷ Trường không buồn ngẩng đầu, đáp: “Còn lâu lắm, lần trước đầy được 1 vạch, giờ đầy được 2 vạch.”
Túc Bảo chống cằm, hỏi: “Nhưng bắt được mấy con quỷ liền, sao chỉ tăng thêm có một vạch?”
Kỷ Trường: “Bởi vì không phải con quỷ nào con cũng tiêu diệt.”
Hồ lô linh hồn cần luyện hóa sát khí của ác quỷ, nếu quỷ cam tâm tình nguyện bước vào hồ lô thì chẳng khác gì vào một không gian ‘sống’ khác, không thể chuyển hóa thành sát khí mà hồ lô cần.
“Có điều… thế cũng tốt…Chưa biết chừng mấy con quỷ này có thể trở thành trợ thủ của con sau này đấy…” Kỷ Trường nói.
Túc Bảo nằm bò trên giường, nghiêng đầu nhìn hồ lô đăm đăm, không rõ đang nghĩ gì.
Tô Tử Du ở bên cạnh lấy ra một cuốn sổ, chỉ thấy mặt trước của cuốn sổ viết một loạt các công thức:
Thể tích ác quỷ = x, thể tích oán quỷ thông thường = y, thể tích lệ quỷ= z ...
Diện tích của hồ lô =...
Lấp đầy hồ lô cần x≈19, hoặc là y≈100, hoặc là z...
Tô Tử Du bổ sung thêm:
Hiện tại: x=2 (quỷ hư vinh, quỷ nước ngoài giả), y=0, z=0.
X chưa chuyển hóa =2 (quỷ nhu nhược, quỷ đào hoa), y chưa chuyển hóa =1 (dì xấu xí).
….
Tô Tử Du nhìn ghi chép trên cuốn sổ, thở dài.
Không được, phải tìm thêm thật nhiều X mới được!!
**
Trong hồ lô, dì xấu xí và quỷ nhu nhược đang chơi trò oẳn tù tì, kẻ thua phải uống một ngụm nước sông băng.
Chỉ thấy quỷ đào hoa mặt mày rạng rỡ bước vào, không hiểu sao quỷ nhu nhược bỗng run rẩy.
Quỷ đào hoa: “Hi hi, đang chơi gì vậy nè?”
Dì xấu xí và quỷ nhu nhược: “…..”
.....((/- -
Trăng sáng sao thưa, các quán thịt nướng trong trấn ồn ào tiếng người uống rượu, trò chuyện.
Đi qua khu vực ồn ã này là thôn làng với khu nhà tự xây san sát nhau.
Trong đó có một tòa nhà treo tấm biển màu trắng đang nhấp nháy màu sắc sặc sỡ, bên trên biết bốn chứ to--- Căn hộ tình yêu.
Trong một căn hộ đơn nào đó ở lầu 4, một người đàn ông đứt ngón tay đang phấn khích cắt nối biên tập lại video.
“900 vạn lượt share!”
Đây là livestream hôm nay của gã, gã lựa chọn kỹ càng một clip vó tiêu đề [Tình cờ gặp Túc Bảo # Hiện trường vụ bắt cá ba tay]
Tiêu đề này rõ là xảo trá, người khác vừa nhìn còn tưởng Túc Bảo bắt cá 3 tay??
Đến quỷ trông thấy còn bị tiêu đề này thu hút nữa là!!
Tiêu đề giật gân, nội dung có Túc Bảo, còn có màn lật thuyền trong mương của cô nàng bắt cá ba tay Lâm Tuyết Anh, clip này đủ để thu hút nhiều cư dân mạng lướt tin tức.
Vì vậy, video này đã bùng nổ về mức độ phổ biến, tỷ lệ hoàn thành, số lượng bình luận và lượt thích. Độ hot của video vẫn đang tăng lên nhanh chóng.
Sau video còn đính kèm một đường link, đây là nhiệm vụ gã nhận từ Quảng Trường Nhiệm Vụ, chỉ cần tính theo số lần nhấp và hiển thị trong lưu lượng truy cập là gã sẽ được trả tiền theo một tỷ lệ phần trăm nhất định.
“Mẹ kiếp, phát tài rồi, phát tài rồi!”
Hai mắt gã đàn ông cụt ngón tay sáng bừng.
Dựa trên hai từ khóa 【#Túc Bảo #Bắt cá ba tay】, gã lại biên tập thêm một số video và dự định đăng mỗi ngày một video.
Mỗi video đều kèm theo link hàng hóa khác nhau, sau này khi mức độ quan trọng của gã được nâng lên trong loại nhiệm vụ này, gã sẽ có thể nhận nhiệm vụ bản đồ sao….
Nhìn lượt fans đang không ngừng tăng, gã như thấy được cả đống tiền đang vẫy tay gọi mình, lòng gã rạo rực như nở hoa.
“Quả nhiên con nhóc Túc Bảo kia chính là con gà đẻ trứng vàng mà.”
Ngày hôm sau.
Gã đàn ông với cặp mắt thâm quầng bò dậy, việc đầu tiên gã làm chính là xem lợi nhuận thu được từ video.
“Thu nhập hàng ngày là 3268, mẹ kiếp!”
Gã đàn ông mừng rơn nhảy cẫng lên, miệng lẩm bẩm: “Một ngày hơn ba ngàn thì một tháng hơn mười vạn….”
Còn đi làm cái nỗi gì?
Gã đàn ông dứt khoát xin nghỉ việc, một lòng một dạ muốn tóm chặt cây rụng tiền Túc Bảo.
Ngay lúc này, cửa nhà bị đập ầm ầm.
“Phòng 404, Thượng Thanh Bắc! Nộp tiền thuê nhà!”
Bên ngoài truyền tới giọng nói của chủ nhà: “Anh đã nợ tiền mấy tháng rồi!”
Ngoài cửa, một cô gái mặc áo phông, quần ống rộng, đi dép tông, miệng ngậm cây kẹo mút, tóc còn đeo mấy lọn nhựa hệt như mấy bà chủ bao thuê nhà trên TV.
Cô duỗi tay cào ống quần, nói: “Haiz.. Cái tên Thượng Thanh Bắc này, nợ tiền 6 tháng rồi còn không chịu chuyển đi…”
“Mỗi lần tới, hoặc là anh ta không có ở phòng, hoặc là không chịu mở cửa….Giở thói côn đồ đây mà!”
Căn phòng 404 này nằm ở góc lầu 4, cửa thông ra cầu thang, chưa kể hàng ngày có người lên xuống ồn ào, ánh sáng không tốt, ba mặt bên ngoài đều là tường ngoài của những tòa nhà khác , cả căn phòng chỉ có một cửa sổ.
Số phòng nghe thôi cũng thấy không may mắn.
Cho nên tiền phòng mới rẻ, mỗi tháng chỉ 450 tệ, 6 tháng là 2700 tệ, cộng thêm tiền điện nước….
“Tổng cộng 3268 tệ…”
Tô Tiểu Ngọc ngẩng đầu, gõ cửa tiếp nhưng không ôm hi vọng cửa sẽ mở.
Người thuê phòng 404 rất nghèo, ham ăn nhác làm, lương mỗi tháng không đủ cho gã ăn uống và hút thuốc.
Lương không đến ba ngàn tệ một tháng mà nhất định phải hút Hoàng Hạc Lâu năm mươi tệ một bao.
Chắc hôm nay cũng không thu được tiền phòng, Tô Tiểu Ngọc không khỏi thở dài.
Lúc này, hồn thể Tô Cẩm Ngọc đang nằm nhoài trên cổ Tô Tiểu Ngọc bỗng hắt xì một cái…
Tô Tiểu Ngọc gõ cửa thêm lần nữa, bên trong truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn: “Chờ chút.”
Chẳng mấy chốc, cửa phòng 404 mở ra.
Thượng Thanh Bắc nói giọng cáu kỉnh: “Nộp tiền thuê phòng sáu tháng thôi chứ gì? Suốt ngày tới giục, phiền quá đấy! Nói đi, tổng cộng bao nhiêu!”
Tô Tiểu Ngọc kinh ngạc không thôi, cuối cùng cũng chịu trả tiền rồi??
Cô ấy bỗng phát hiện ra mấy ngày này mình cực kỳ may mắn!
Tô Tiểu Ngọc vội nói: “Tổng cộng 3268 tệ!”
Thượng Thanh Bắc ngẩn người.
3268? Trùng hợp vậy ư?
Hồi nãy gã vừa tra lợi nhuận ngày cũng là con số này.
Thanh toán xong Thượng Thanh Bắc đóng cửa cái rầm.
Tô Tiểu Ngọc lấy bút ra ghi chép, vui vẻ nói: “Đã thu xong!”
Lâm Tuyết Anh mờ mịt chờ đợi rất lâu, đến tận đêm vẫn không chờ được Tô Nhất Trần quay lại. Cô nàng thấy mình như bị Tô Nhất Trần bỏ rơi, khóc nức nở suốt đường về.
Kết quả, vừa đến nhà Chu Tiêu đã phát hiện ra anh ấy chuyển đi ngay trong đêm, sáng sớm còn sống ở đây mà đến tối căn nhà đã bị bán luôn rồi.
Lâm Tuyết Anh: “….”
Cô nàng lại tới nhà Nghị Bân.
Nghị Bân là ông chủ cửa hàng thuốc trong chợ thuốc Đông y, ngoài ra còn mở thêm công ty nhỏ. Anh ấy là người bạn trai lắm tiền nhất của Lâm Tuyết Anh, sống ở khu chung cư cao cấp.
Đến nơi, Lâm Tuyết Anh mới phát hiện ra Nghị Bân đã đổi khóa nhà, anh ấy không quay lại nơi này, còn đồ đạc của Lâm Tuyết Anh thì chất đầy ở cửa nhà.
Dì dọn dẹp hỏi Lâm Tuyết Anh còn cần đồ nữa không? Không cần thì dì ấy quét sạch luôn.
Lâm Tuyết Anh hết cách, chỉ đành xách túi lớn túi bé rồi bắt xe đến nhà Du Sâm Miểu.
Tâm trạng Du Sâm Miểu rất tệ, chỉ vì chút chuyện nhỏ hôm nay mà anh ấy bị đuổi việc.
Du Sâm Miểu nghĩ hoài không ra, anh ấy cũng là người bị hại, chỉ tự ý đưa Lâm Tuyết Anh vào nội bộ công ty mà thôi….
Ngẫm nghĩ những chuyện này đều do Lâm Tuyết Anh hại, Du Sâm Miểu hối hận không thôi.
Vì thế khi trông thấy Lâm Tuyết Anh đến, Du Sâm Miểu không nói một lời, khóa cửa rồi dứt khoát về quê.
Lâm Tuyết Anh khóc lóc cầu xin nhưng Du Sâm Miểu không buồn ngoảnh đầu lại.
Lâm Tuyết Anh cùng đường bí lối, muốn tạm thời sống trong khách sạn nhưng lại chẳng có tiền…
Khi trước cô nàng được ba người bạn trai cho tiền, hễ vào khách sạn là ở loại 4 sao trở lên, giờ thì sao…. đến tiền phí dịch vụ phòng cũng không đủ trả!
Lâm Tuyết Anh không khỏi ngồi xổm bên đường, bật khóc tức tưởi, cảm thấy mình như nữ chính trong phim truyền hình - Một bông hoa trắng nhỏ bị bao người chĩa mũi dùi, yếu đuối, bơ vơ và bị nam chính hiểu nhầm một cách đáng thương….
Nữ chính chỉ đành lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn uống khổ sở. Đến khi nam chính tìm lại, đôi mắt nữ chính không còn lấp lánh như chứa đựng muôn vì tinh tú mà trở nên vô hồn như con rối gỗ….
Hu hu, ngược quá!
Nhưng Lâm Tuyết Anh chẳng hề thấy mình có lỗi, nếu thật lòng yêu cô nàng thì chẳng phải nên yêu hết tất thảy những gì thuộc về cô nàng, chấp nhận tất cả khuyết điểm của cô nàng ư?
Vì vậy bây giờ Lâm Tuyết Anh chỉ oán giận mà hoàn toàn không thấy hối hận.
Đúng lúc này một chiếc taxi chạy nhanh qua, bánh xe đi vào vũng nước làm nước thải bắn tung tóe, ướt sũng người Lâm Tuyết Anh….
Một đống bùn hay thứ gì đó còn bay thẳng vào miệng cô nàng.
Lâm Tuyết Anh ói mửa dữ dội, ói nửa ngày trời chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành vừa khóc vừa ôm cột biển báo ở trạm xe bus.
Đúng là chật vật và thảm hại đến cùng cực.
**
Túc Bảo xách quỷ đào hoa về nhà rồi cột chặt bên giường.
Quỷ đào hoa: “Thả ta ra! Đáng ghét! Thả ta ra!”
Nó là ác quỷ đó nha! Cột nó như xích chó thế này có hợp lý không hả??
Túc Bảo: “Dì cứ thong thả la hét nha, chẳng hề gì, dù sao người khác cũng chẳng nghe được tiếng kêu la của dì.”
Vì không làm ồn đến người khác nên Túc Bảo thấy rất hợp lý.
Quỷ đào hoa tiếp tục tức giận gào to.
Tiểu Ngũ vỗ cánh, sải bước phía sau Túc Bảo rồi chạy mất: “Ồn chết đi được! Ồn chết đi được!”
Tô Tử Du ló đầu vào, hỏi: “Túc Bảo, em bắt cái gì về thế?”
Túc Bảo nói: “Anh ơi, anh sẽ không muốn biết đâu.”
Tô Tử Du: “….”
Ăn cơm xong, Túc Bảo ngồi chơi một lát ở lầu một rồi mới quay về phòng.
Quỷ đào hoa đã gào thét rát cả cổ họng, nằm liệt bên góc giường như thể ‘sống’ không bằng chết, đến ngón tay cũng chẳng muốn động.
Túc Bảo: “Haiz, dì đào hoa, dì đã bình tĩnh chưa?”
Quỷ đào hoa: “Hừ.”
Túc Bảo kéo cái ghế lại ngồi bên cạnh quỷ đào hoa, phấn khích nói: “Thời gian nghe kể chuyện đến rồi!”
Cô bé chống cằm, nhìn quỷ đào hoa đầy mong chờ.
Chẳng biết từ lúc nào Tô Tử Du cũng chạy theo vào phòng, tay cậu còn cầm máy quay phim.
Sau đó cậu dè dặt mở máy quay, ló đầu nhìn.
Đúng lúc trông thấy một nữ quỷ mặc đồ màu đỏ đang nhìn mình hau háu, Tô Tử Du sợ tới mức chân mềm nhũn, vội dựa vào người Túc Bảo.
“Túc Bảo, chúng ta ngồi chung ghế nha.”
Hu hu, ngồi sát gần em gái cậu.
Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật, nói: “Nói đi, ngươi tên gì, ngày sinh bát tự là gì, sinh ra ở đâu, vì sao chết.”
Lúc này quỷ đào hoa đã bình tĩnh lại, nhớ tới khoảng thời gian bám trên đầu Lâm Tuyết Anh, không khỏi mắng một tiếng: “Mẹ nó chứ!”
“Con bé đó làm tôi ghê tởm muốn chết!”
Quỷ đào hoa phẫn nộ nói: “Ngươi có tin một ác quỷ như ta lại bị mộng tưởng hão huyền của con nhỏ đó che mờ hai mắt không?”
Kỷ Trường: “….”
Túc Bảo: “….”
Quỷ đào hoa khóc không ra nước mắt: “Vốn dĩ ta bám trên đầu Lâm Tuyết Anh vì muốn hít chút sát khí, chẳng ngờ cô ta giỏi hoang tưởng quá đỗi!”
Bám trên người Lâm Tuyết Anh lâu như vậy, Quỷ đào hoa xém chút nữa quên luôn mục đích ban đầu khi chọn Lâm Tuyết Anh làm kí chủ.
Nói ra thật quá mất mặt quỷ.
Kỷ Trường cười giễu: “Vậy sao lúc mới trói ngươi lại, ngươi còn la hét thả ngươi ra?”
Quỷ đào hoa không vui nói: “Chuyện nào ra chuyện đó!”
Nếu bị bắt thì rất có thể sẽ bị diệt luôn hồn thể.
Còn nếu có thể rời khỏi thân thể Lâm Tuyết Anh rồi nhân cơ hội chạy thoát thân…. nó hoàn toàn có thể tìm một kí chủ mới nha!
Thời đại bây giờ…tìm một tên đàn ông hay một cô nàng lăng nhăng đâu khó gì?
“Thế gian này thiếu gì người lẳng lơ đào hoa, tôi có thể nhẩn nha tìm một người khớp với bát tự của mình, đằng này tôi lại bị mù, chọn trúng phải Lâm Tuyết Anh.”
Kỷ Trường: “….”
Túc Bảo: “….”
Đúng là mù thật!
Đây là con ác quỷ đầu tiên bị kí chủ gây ảnh hưởng mà họ tóm được.
Nói thế nào nhỉ…Một con ác quỷ thảm hại, quá trình nhập thân kí chủ vừa nực cười lại hoang đường.
Quỷ đào hoa khóc lóc kể lể: “Các ngươi không biết đâu! Vốn dĩ theo kế hoạch thì dục vọng và lòng tham của Lâm Tuyết Anh sẽ hóa thành sát khí cung cấp và nuôi dưỡng ta.”
“Kết quả thì hay rồi, sát khí trên người ta lại trở thành chất dinh dưỡng cho cô ta.”
“Ta chưa bao giờ gặp cô gái nào thiếu não đến thế, cả ngày hoang tưởng mình là nữ chính phim truyền hình, là công chúa cao quý, là thiếu nữ đẹp vô địch vũ trụ, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp!”
“Còn tưởng tượng khi tâm trạng vui tóc sẽ xoăn, khi buồn bã tóc sẽ thẳng, khi tâm trạng vui trời đổ cơn mưa anh đào, khi buồn bã trời khóc cơn mưa hoa hồng!”
“Cả thế giới đều như bị tê liệt thần kinh mà xoay quanh cô ta, coi cô ta là vũ trụ trung tâm!”
“Tuy ta là quỷ đào hoa, nhưng ta đâu phải con quỷ ngu! Lâm Tuyết Anh thì hay rồi, vừa lăng nhăng vừa ngu ngốc vừa não tàn, ta cảm thấy cấu tạo não cô ta không giống người bình thường!”
Quỷ đào hoa phỉ nhổ bla bla nửa ngày trời như muốn giải bày nỗi oán hận nghìn thu với Lâm Tuyết Anh.
Túc Bảo tò mò hỏi: “Thế vì sao dì chết? Chết hóa thành quỷ đào hoa thì khi trước chẳng phải cũng lăng nhăng như cô giáo Anh Đào sao?”
Quỷ đào hoa xù lông: “Ngươi đừng sỉ nhục ta!”
Sau đó chẳng biết nghĩ tới cái gì, quỷ đào hoa trưng ra bản mặt ‘ta có nỗi niềm khó nói’.
Nó hối hận đến đứt ruột đứt gan…
Sao đến tận khi chết, nó mới tỉnh ngộ, quăng não đi để yêu đương là chuyện ngu ngốc nhất trên đời?
Quỷ đào hoa nói: “Ta kể các ngươi nghe chuyện nực cười này…”
“Khi trước, có một cương thi đói ngấu, nó điên cuồng lật tung mọi nơi để tìm đồ ăn, còn nói ‘cho cái gì nó cũng xơi hết!’”
“Lúc này bỗng có một cô gái đi ngang qua, cương thi vội tóm cô gái rồi bắt đầu gặm…”
“Sau đó cương thi lập tức nhổ luôn cô gái ra ngoài, phẫn nộ nói: Ta nhổ vào! Cái loại yêu đương não tàn như ngươi, chó nó cũng chẳng thèm ăn!”
“Mẹ kiếp, ta chính là cô gái bị cương thi gặm rồi nhổ ra đó.”
Hai thầy trò Túc Bảo Kỷ Trường: “…..”
Chương 149: Bạn trai cũ lừa tiền ta rồi bỏ trốn theo bạn trai cũ hơn của ta
Quỷ đào hoa thở dài, nói: “Ta là Ninh Bạch Phi, sinh ra ở thành phố X, gia đình ta không phải dạng phú quý nhưng cũng có của ăn của để, ba mẹ ta mua được một căn biệt thự ở khu nhà giàu.”
“Vì ta là con một trong gia đình nên ba mẹ ta đã chuyển nhượng căn biệt thự sang tên ta.”
Trước khi vào đại học, Ninh Bạch Phi luôn chăm chỉ học hành, tính cách cũng ngoan ngoãn nên luôn là cô con gái ngoan trong mắt tất cả mọi người.
Chỉ là không ai biết sự phóng túng bị kìm nén trong lòng Ninh Bạch Phi, khi nó vào đại học, lần đầu tiên được thoát khỏi sự giám sát của ba mẹ khiến nó cảm thấy mình như một con chim được thả tự do.
“Ta thường xuyên la cà ở quán bar, KTV, và những nơi chơi bời. Chẳng những có tiền, ta còn khá xinh đẹp nên rất nhiều vệ tinh theo đuổi.”
“Người bạn trai đầu tiên của ta là người cùng thành phố, gia cảnh tương đương nhà ta, ta và anh ấy ở bên nhau được nửa năm thì bỗng một ngày ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.”
Túc Bảo gãi đầu: “Tại sao ạ?”
Tình cảm của người lớn thật khó hiểu nha!
Tại sao đang thích bỗng dưng lại hết thích nhỉ?
Quỷ đào hoa nói: “Có lẽ vì ở bên nhau lâu quá….Nhìn thấu tính cách của anh ấy, dường như tương lai sau này chẳng còn gì bất ngờ, nếu ta và anh ấy cùng đi chung một con đường thì ta có thể nhìn thấy mọi thứ ở tận cuối con đường.”
Như vậy quá nhàm chán vô vị….
Lúc này, một chàng trai có tính cách trái ngược hoàn toàn với bạn trai ta bỗng xuất hiện.
“Nhà anh ấy làm nông, anh ấy rất ngoan, ngoan đến mức khiến người ta kìm lòng không đặng mà thương yêu. Anh ấy giống như một chú thỏ con suốt ngày bám lấy ta, nhưng vẫn rất hiểu chuyện và dịu dàng….Ta thực sự rất thích tính cách như vậy.”
Chẳng mấy chốc, Quỷ đào hoa chia tay bạn trai thứ nhất và ở bên bạn trai thứ hai.
Túc Bảo gật đầu: “Lần này dì chọn người mình thích rồi thì sẽ ở bên người đó mãi mãi nhỉ?”
Chẳng ngờ, quỷ đào hoa lắc đầu: “Không, chỉ sau một tháng chúng ta đã chia tay rồi!”
Túc Bảo mù mờ: “Tại sao?”
Quỷ đào hoa đáp: “Anh ấy quá ngoan lại quá bám người, yêu đương với anh ấy không có tính thử thách!”
Túc Bảo: “….”
Chẳng phải lúc đầu dì thích người ta vì tính cách ngoan ngoãn và bám người ư?
Tại sao cũng vì điều đó mà hết thích vậy?
Túc Bảo mím môi, không rõ đang nghĩ gì.
Kỷ Trường hỏi: “Sau đó thì sao?”
Quỷ đào hoa đáp: “Sau khi chia tay, ta phát hiện ra không yêu đương lòng sẽ luôn trống vắng, lúc này ta lại thấy bạn trai cũ rất tốt…”
Thế là Ninh Bạch Phi định đi nối lại tình xưa, nhưng một học trưởng bỗng xuất hiện.
Học trưởng đẹp trai như ánh mặt trời, nhiệt tình vui vẻ, rất biết quan tâm tới người khác.
Quỷ đào hoa lại rung động thêm lần nữa.
Túc Bảo gật đầu, đã đoán ra kịch cũ: “Thế là dì bắt đầu yêu đương với đàn anh ở trường đại học à?”
Quỷ đào hoa thở than: “Ta cũng không muốn đâu, nhưng học trưởng quá đẹp trai, so với bạn trai cũ thì học trưởng mới mẻ hơn nhiều…”
Kỷ Trường nghẹn họng: “Ngươi đúng là rất lăng nhăng.”
Quỷ đào hoa phản bác: “Cũng không thể nói vậy được, mỗi cuộc tình ta đều toàn tâm toàn ý yêu đương, tình cảm của ta là chân thành!”
Mỗi khi thay bạn trai mới, Ninh Bạch Phi như được thay chiếc đầm mới, cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Nhất là, trong khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, nó và người bạn trai nào cũng như keo như sơn, đến một chiếc balo cũng phải đeo chung, chỉ hận không thể dính luôn thành một thể thống nhất để ở bên nhau mãi mãi.
Quỷ đào hoa thực sự rất thích cảm giác yêu đương, thậm chí thích luôn cả tình yêu nồng cháy nhưng não tàn, mở miệng ra là nhắc tới bạn trai, thường xuyên dầm mưa vì bạn trai, đan khăn hoặc giặt đồ lót cho anh ấy.
Kỷ Trường liếc quỷ đào hoa một cái, hỏi: “Thế ngươi bị chém chết khi đổi bạn trai hả?”
Quỷ đào hoa đáp: “Không đến mức đó….”
Nó thở dài.
Sau khi tốt nghiệp, gia đình bắt đầu giục nó kết hôn. Ba mẹ bỗng dưng biết được chuyện nó từng hẹn hò yêu đương với người bạn trai đầu tiên.
Vừa hay hai gia đình đều là chỗ quen biết, thế là phụ huynh hai nhà vun vén cho nó và người bạn trai cũ đầu tiên.
“Khi ấy ta đang trong giai đoạn độc thân cô đơn nên đồng ý luôn.” Nữ quỷ nói: “Có lẽ vì chơi mệt rồi, ta cũng muốn yên ổn, chẳng mấy chốc ta và bạn trai cũ đã bàn chuyện cưới gả, tuy ta và anh ấy không gắn bó keo sơn như trước, nhưng cũng rất ngọt ngào.”
“Lúc này ta mới nhận ra, hóa ra tình cảm không nhất thiết cứ phải nồng cháy hay mãnh liệt quá, cứ từ từ vun đắp từng ngày thì cũng sẽ bền lâu và hạnh phúc như khe nhỏ sông dài không bao giờ ngừng chảy….”
“Ta cam tâm tình nguyện chuẩn bị bước chân vào nấm mồ hôn nhân.”
Tô Tử Du vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: “Lần này chắc dì ngừng thay bạn trai rồi nhỉ?”
Quỷ đào hoa lắc đầu: “Lúc này, người bạn trai thứ hai có tính cách ngoan ngoãn đến tìm ta.”
“Anh ta nói bao năm qua không quên được ta, nhưng vẫn buộc bản thân phải mỉm cười để chúc phúc cho ta…. Anh ta dẫn ta đi ngắm pháo hoa, cầu nguyện cho quãng đời còn lại của ta được bình yên hạnh phúc! Lúc pháo hoa bừng sáng trên bầu trời, ta liếc thấy anh ta đang lặng lẽ rơi lệ.”
Túc Bảo ôm Tiểu Ngũ, đánh giá: “Đó là một anh trai rất tốt nha!”
Quỷ đào hoa: “Ta nhổ vào! Cái chết của ta còn liên quan đến anh ta đấy.”
Túc Bảo, Tô Tử Du, Kỷ Trường: “??”
Quỷ đào hoa nghiến răng nói: “Khi nhìn thấy nước mắt của tên đàn ông đó, ta chợt thấy trái tim đau nhói, lúc đó ta mới biết thực ra ta vẫn còn yêu anh ta!”
“Nhưng ta sắp đính hôn, cũng yêu sâu đậm người bạn trai thứ nhất của mình, thế thì phải làm sao?”
Vì vậy, Ninh Bạch Phi vừa chuẩn bị hôn lễ với chồng sắp cưới vừa lén lút hẹn hò với người bạn trai ngoan ngoãn kia.
Sự kích thích khi hẹn hò vụng trộm khiến nó sinh ra ảo giác rằng mình yêu người bạn trai ngoan ngoãn hơn.
“Ta cảm thấy mình có lỗi và nợ người bạn trai ngoan ngoãn kia nên đã kêu anh ta chia tay! Nào ngờ anh ta lại nói, không, chỉ cần được ở bên ta thì cả đời này anh ta nguyện ý không có danh phận.”
Nói tới đây, quỷ đào hoa bật khóc: “Ta cảm động phát khóc, sao ta có thể để người bạn trai ngoan ngoãn của mình chịu thiệt thòi như vậy, cho nên ta sang tên biệt thự của mình cho anh ta, còn lấy tiền tiết kiệm mua cho anh ta một chiếc xe hơi.”
“Sau đó vài ngày tên đàn ông đó không còn liên lạc với ta nữa, khi ấy ta bận bịu hôn lễ nên không nghĩ gì nhiều…”
“Ta còn tưởng anh ta đang trốn ở góc nào đó đau buồn, thời khắc trao nhẫn cưới ở hôn lễ ta còn nghĩ tới anh ta.”
“Chết tiệt, sau đó ta mới biết, mấy ngày đó anh ta bán biệt thự và xe hơi rồi chạy ngay trong đêm!!”
Kỷ Trường, Tô Tử Du, Túc Bảo: “….”
Nói tới đây quỷ đào hoa càng thêm kích động: “Chạy thì chạy thôi….”
“Sau này ta mới biết, anh ta chạy trốn cùng học trưởng!!”
Quỷ đào hoa cực kỳ kích động: “Mẹ nó, bạn trai cũ lừa tiền ta rồi bỏ trốn theo bạn trai cũ hơn của ta! Đây là kịch bản mà con người có thể viết ra ư??”
Kỷ Trường: “….”
Túc Bảo: “?”
Tô Tử Du: “?”
Quỷ đào hoa khóc to: “Hai kẻ lừa đảo!!”
Sau khi biệt thự bị bán, chẳng mấy chốc chồng và gia đình Ninh Bạch Phi đã phát hiện ra. Biết được sự thật, chồng nó tức muốn chết.
Chẳng ngờ vợ của mình lại lén lút vụng trộm với tên đàn ông khác khi đang chuẩn bị hôn lễ với mình!!
Tên đàn ông đó còn là gay.
“Chồng ta lập tức đòi ly hôn.”
Quỷ đào hoa nghẹn ngào: “Nhưng sau khi trải qua mọi chuyện, ta mới phát hiện ra chồng ta mới là người thật lòng yêu ta.”
“Ta không đồng ý ly hôn, nhưng anh ấy đã hạ quyết tâm.”
“Ta khóc lóc cầu xin anh ấy cũng không chịu quay đầu lại nhìn…Thế nên ta lên tầng thượng của tòa nhà, đe dọa tự vẫn!”
“Vốn dĩ ta không muốn nhảy lầu thật đâu, ai ngờ mấy ngày đó mưa to nên trơn trượt, phim giả thành thật….Ta rớt từ tầng thượng xuống dưới.”
Tô Tử Du, Túc Bảo, Kỷ Trường: “…”
Nữ quỷ thảm hại……
Chương 150: Bà chủ ‘bao thuê nhà’ Tô Tiểu Ngọc
Mặt quỷ đào hoa xám như tro tàn.
“Ai hiểu được nỗi kinh hoàng trong khoảnh khắc rớt lầu của ta?”
“Ta không muốn chết, ta sợ tới độ hồn bay phách tán, thân thể còn chưa chạm đất thì ta đã chết vì quá sợ rồi. Thế là ta trơ mắt nhìn thân thể mình nện xuống đất, đầu vỡ nát ra….”
Linh hồn còn chưa hoàn toàn rời khỏi thân thể nên Ninh Bạch Phi vẫn cảm nhận được sự đau đớn.
Khủng khiếp nhất chính là phải nhìn não của mình vỡ nát rồi phọt ra khắp hồn thể của mình.
Đó là nỗi kinh hoàng và hối hận không sao diễn tả được.
Tòa nhà quỷ đào hoa chọn dọa tự tử vừa hay chính là tòa nhà có dương khí vượng nhất sườn dốc, nơi hội tụ toàn bộ dương khí của khu chung cư.
Sau khi chết, nó không thể ‘thăng thiên’, ngày qua ngày tháng qua tháng lặp lại cảnh rơi từ trên tầng thượng xuống, lặp lại nỗi kinh hoàng bị não phun khắp hồn thể.
Suốt mười năm ròng, mãi đến khi hóa thành ác quỷ nó mới có thể rời khỏi tòa nhà đó.
“Ta thảm hại quá…” Quỷ đào hoa lau nước mắt: “Thảm quá huhuhu.”
Quỷ đào hoa ngẩng đầu 45 độ nhìn bầu trời, nước mắt nhạt nhòa: “Từng có một tình yêu chân thành ngay trước mắt, ta lại không trân trọng….Nếu như trời xanh cho ta một cơ hội, ta sẽ nói với bản thân mình trong quá khứ…Đồ tê liệt thần kinh, bắt cá hai tay không được chết yên thân!”
Kỷ Trường, Túc Bảo, Tô Tử Du: “…”
Túc Bảo: “Thế nên?”
Quỷ đào hoa trưng ra bản mặt đáng thương: “Thế nên nể tình ta thành tâm hối cải, có thể đừng diệt ta được không?”
“Tuy là quỷ, nhưng ta vẫn muốn ‘sống tạm bợ’ thêm 500 năm.”
Khóe miệng Tô Tử Du khẽ giật.
Sống thêm 500 năm mà gọi là ‘tạm bợ’ ư?
Kỷ Trường câm nín, lặng lẽ viết gì đó vào cuốn sổ, chợt thấy Túc Bảo vỗ ngực đảm bảo: “Được nha, không diệt dì, dì tự mình đi vào đi!”
Quỷ đào hoa: “Vào đâu?”
Túc Bảo chỉ vào hồ lô linh hồn: “Vào hồ lô này nè, trong này có dì xấu xí và anh trai thích ăn kẹo!”
Vừa nghe thấy anh trai nhỏ, hai mắt quỷ đào hoa đã sáng lấp lánh: “Được nha được nha!”
Dứt lời, quỷ đào hoa cam tâm tình nguyện bay vào hồ lô.
Kỷ Trường lặng lẽ gạch bỏ mấy nét vừa viết rồi viết lại.
Túc Bảo giơ hồ lô lên lắc: “Sư phụ ơi, hồ lô đầy chưa?”
Kỷ Trường không buồn ngẩng đầu, đáp: “Còn lâu lắm, lần trước đầy được 1 vạch, giờ đầy được 2 vạch.”
Túc Bảo chống cằm, hỏi: “Nhưng bắt được mấy con quỷ liền, sao chỉ tăng thêm có một vạch?”
Kỷ Trường: “Bởi vì không phải con quỷ nào con cũng tiêu diệt.”
Hồ lô linh hồn cần luyện hóa sát khí của ác quỷ, nếu quỷ cam tâm tình nguyện bước vào hồ lô thì chẳng khác gì vào một không gian ‘sống’ khác, không thể chuyển hóa thành sát khí mà hồ lô cần.
“Có điều… thế cũng tốt…Chưa biết chừng mấy con quỷ này có thể trở thành trợ thủ của con sau này đấy…” Kỷ Trường nói.
Túc Bảo nằm bò trên giường, nghiêng đầu nhìn hồ lô đăm đăm, không rõ đang nghĩ gì.
Tô Tử Du ở bên cạnh lấy ra một cuốn sổ, chỉ thấy mặt trước của cuốn sổ viết một loạt các công thức:
Thể tích ác quỷ = x, thể tích oán quỷ thông thường = y, thể tích lệ quỷ= z ...
Diện tích của hồ lô =...
Lấp đầy hồ lô cần x≈19, hoặc là y≈100, hoặc là z...
Tô Tử Du bổ sung thêm:
Hiện tại: x=2 (quỷ hư vinh, quỷ nước ngoài giả), y=0, z=0.
X chưa chuyển hóa =2 (quỷ nhu nhược, quỷ đào hoa), y chưa chuyển hóa =1 (dì xấu xí).
….
Tô Tử Du nhìn ghi chép trên cuốn sổ, thở dài.
Không được, phải tìm thêm thật nhiều X mới được!!
**
Trong hồ lô, dì xấu xí và quỷ nhu nhược đang chơi trò oẳn tù tì, kẻ thua phải uống một ngụm nước sông băng.
Chỉ thấy quỷ đào hoa mặt mày rạng rỡ bước vào, không hiểu sao quỷ nhu nhược bỗng run rẩy.
Quỷ đào hoa: “Hi hi, đang chơi gì vậy nè?”
Dì xấu xí và quỷ nhu nhược: “…..”
.....((/- -
Trăng sáng sao thưa, các quán thịt nướng trong trấn ồn ào tiếng người uống rượu, trò chuyện.
Đi qua khu vực ồn ã này là thôn làng với khu nhà tự xây san sát nhau.
Trong đó có một tòa nhà treo tấm biển màu trắng đang nhấp nháy màu sắc sặc sỡ, bên trên biết bốn chứ to--- Căn hộ tình yêu.
Trong một căn hộ đơn nào đó ở lầu 4, một người đàn ông đứt ngón tay đang phấn khích cắt nối biên tập lại video.
“900 vạn lượt share!”
Đây là livestream hôm nay của gã, gã lựa chọn kỹ càng một clip vó tiêu đề [Tình cờ gặp Túc Bảo # Hiện trường vụ bắt cá ba tay]
Tiêu đề này rõ là xảo trá, người khác vừa nhìn còn tưởng Túc Bảo bắt cá 3 tay??
Đến quỷ trông thấy còn bị tiêu đề này thu hút nữa là!!
Tiêu đề giật gân, nội dung có Túc Bảo, còn có màn lật thuyền trong mương của cô nàng bắt cá ba tay Lâm Tuyết Anh, clip này đủ để thu hút nhiều cư dân mạng lướt tin tức.
Vì vậy, video này đã bùng nổ về mức độ phổ biến, tỷ lệ hoàn thành, số lượng bình luận và lượt thích. Độ hot của video vẫn đang tăng lên nhanh chóng.
Sau video còn đính kèm một đường link, đây là nhiệm vụ gã nhận từ Quảng Trường Nhiệm Vụ, chỉ cần tính theo số lần nhấp và hiển thị trong lưu lượng truy cập là gã sẽ được trả tiền theo một tỷ lệ phần trăm nhất định.
“Mẹ kiếp, phát tài rồi, phát tài rồi!”
Hai mắt gã đàn ông cụt ngón tay sáng bừng.
Dựa trên hai từ khóa 【#Túc Bảo #Bắt cá ba tay】, gã lại biên tập thêm một số video và dự định đăng mỗi ngày một video.
Mỗi video đều kèm theo link hàng hóa khác nhau, sau này khi mức độ quan trọng của gã được nâng lên trong loại nhiệm vụ này, gã sẽ có thể nhận nhiệm vụ bản đồ sao….
Nhìn lượt fans đang không ngừng tăng, gã như thấy được cả đống tiền đang vẫy tay gọi mình, lòng gã rạo rực như nở hoa.
“Quả nhiên con nhóc Túc Bảo kia chính là con gà đẻ trứng vàng mà.”
Ngày hôm sau.
Gã đàn ông với cặp mắt thâm quầng bò dậy, việc đầu tiên gã làm chính là xem lợi nhuận thu được từ video.
“Thu nhập hàng ngày là 3268, mẹ kiếp!”
Gã đàn ông mừng rơn nhảy cẫng lên, miệng lẩm bẩm: “Một ngày hơn ba ngàn thì một tháng hơn mười vạn….”
Còn đi làm cái nỗi gì?
Gã đàn ông dứt khoát xin nghỉ việc, một lòng một dạ muốn tóm chặt cây rụng tiền Túc Bảo.
Ngay lúc này, cửa nhà bị đập ầm ầm.
“Phòng 404, Thượng Thanh Bắc! Nộp tiền thuê nhà!”
Bên ngoài truyền tới giọng nói của chủ nhà: “Anh đã nợ tiền mấy tháng rồi!”
Ngoài cửa, một cô gái mặc áo phông, quần ống rộng, đi dép tông, miệng ngậm cây kẹo mút, tóc còn đeo mấy lọn nhựa hệt như mấy bà chủ bao thuê nhà trên TV.
Cô duỗi tay cào ống quần, nói: “Haiz.. Cái tên Thượng Thanh Bắc này, nợ tiền 6 tháng rồi còn không chịu chuyển đi…”
“Mỗi lần tới, hoặc là anh ta không có ở phòng, hoặc là không chịu mở cửa….Giở thói côn đồ đây mà!”
Căn phòng 404 này nằm ở góc lầu 4, cửa thông ra cầu thang, chưa kể hàng ngày có người lên xuống ồn ào, ánh sáng không tốt, ba mặt bên ngoài đều là tường ngoài của những tòa nhà khác , cả căn phòng chỉ có một cửa sổ.
Số phòng nghe thôi cũng thấy không may mắn.
Cho nên tiền phòng mới rẻ, mỗi tháng chỉ 450 tệ, 6 tháng là 2700 tệ, cộng thêm tiền điện nước….
“Tổng cộng 3268 tệ…”
Tô Tiểu Ngọc ngẩng đầu, gõ cửa tiếp nhưng không ôm hi vọng cửa sẽ mở.
Người thuê phòng 404 rất nghèo, ham ăn nhác làm, lương mỗi tháng không đủ cho gã ăn uống và hút thuốc.
Lương không đến ba ngàn tệ một tháng mà nhất định phải hút Hoàng Hạc Lâu năm mươi tệ một bao.
Chắc hôm nay cũng không thu được tiền phòng, Tô Tiểu Ngọc không khỏi thở dài.
Lúc này, hồn thể Tô Cẩm Ngọc đang nằm nhoài trên cổ Tô Tiểu Ngọc bỗng hắt xì một cái…
Tô Tiểu Ngọc gõ cửa thêm lần nữa, bên trong truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn: “Chờ chút.”
Chẳng mấy chốc, cửa phòng 404 mở ra.
Thượng Thanh Bắc nói giọng cáu kỉnh: “Nộp tiền thuê phòng sáu tháng thôi chứ gì? Suốt ngày tới giục, phiền quá đấy! Nói đi, tổng cộng bao nhiêu!”
Tô Tiểu Ngọc kinh ngạc không thôi, cuối cùng cũng chịu trả tiền rồi??
Cô ấy bỗng phát hiện ra mấy ngày này mình cực kỳ may mắn!
Tô Tiểu Ngọc vội nói: “Tổng cộng 3268 tệ!”
Thượng Thanh Bắc ngẩn người.
3268? Trùng hợp vậy ư?
Hồi nãy gã vừa tra lợi nhuận ngày cũng là con số này.
Thanh toán xong Thượng Thanh Bắc đóng cửa cái rầm.
Tô Tiểu Ngọc lấy bút ra ghi chép, vui vẻ nói: “Đã thu xong!”