-
Chương 526-527
Chương 526: Lực chiến đấu của bà cụ tăng mạnh: Liên tục tấn công, năm mạng!
Lúc đầu Mộc Quy Phàm đang dựa trên ghế của bà cụ Tô, giờ không tự giác thẳng lưng.
Vừa rồi lúc Túc Bảo lấy mấy thứ kia ra họ cũng không chú ý, còn cho rằng cô bé lấy ở trong túi ra…
Anh lập tức thấp giọng dặn: “Túc Bảo, lấy tảng đá kia ra!”
Túc Bảo không hiểu lắm, cô bé nghe lời lấy tảng đá kia ra, nhìn Mộc Quy Phàm hỏi: “Ba, sao vậy…”
Điện diêm vương không tốt sao?
Mộc Quy Phàm còn chưa lên tiếng Tô Nhất Trần đã thấp giọng căn dặn: “Đừng để người khác thấy thứ chứa điện diêm vương của con, hiểu chưa?”
Túc Bảo gật đầu: “Cái này con hiểu nha, nhưng mà ba, cậu và các anh chị cũng không phải người ngoài.”
Cho nên cô bé mới không giấu diếm nha.
Hôm qua lúc ở bên ngoài cô bé không bại lộ chút nào, chút chuyện này cô bé vẫn hiểu được!
Đá vụn Tô Nhạc Phi đang cầm trong tay lập tức rơi xuống.
Cục đá to bằng bàn tay rơi xuống từ trên tảng đá của Túc Bảo.
Anh không ngờ điều còn đáng kinh ngạc hơn viên phỉ thúy ngàn tỷ là không gian có tồn tại.
Đây là những thứ có trong điện thoại di động của em gái!
Cái gì mà tôi mang theo không gian chạy nạn nuôi con tại năm xx.
Cái gì mà không gian nông môn, phu quân xx ta đứng lên.
Ngàn lần không ngờ rằng, không gian ở ngay trước mắt anh!
Tô Nhạc Phi không thể nào tiêu hóa được đồ vật khiến người ta khiếp sợ này, anh nhìn cục đá trong tay, lại nhìn mặt dây chuyền điện diêm vương của Túc Bảo, cảm giác cuộc đời mình không biết đang đi về đâu.
Lúc này chú Nhiếp đi đến nói: “Cậu chủ, ngoài cửa có một cô bé tự nhận là cháu gái anh Mộc, nói muốn vào chào hỏi bà cụ.”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm trở nên lạnh lẽo.
Tô Nhất Trần không suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Không gặp.”
Túc Bảo đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
“Không, cậu cả, con muốn gặp một chút.”
Mộc Quy Phàm ôm lấy Túc Bảo: “Đi thôi, chúng ta đi lên tầng. Để cậu cả con giải quyết.”
Túc Bảo: “Ai? Từ từ…”
Là cô bé muốn gặp mà!
Cô bé cảm nhận được khí tức rất quen thuộc!
Kỷ Trường nheo mắt, thấp giọng nói: “Là khí tức của kẻ phản bội kia, lá gan cũng lớn thật, còn dám tìm đến tận cửa.”
Hắn vẫn chưa rõ ý đồ đối phương đến đây, hắn nói: “Túc Bảo, nghe lời ba con, lên lầu trước đi.”
Còn chưa thể xác định tình hình là như thế nào, tốt nhất nên quan sát từ trong tối thì hơn.
“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhớ chưa?” Kỷ Trường muốn dạy đạo lý, đại khái là muốn cô bé cảnh giác hơn với kẻ phản bội, sợ người kia lại có âm mưu quỷ kế gì đó.
Không ngờ Túc Bảo gật đầu nói: “Con hiểu rồi sư phụ, cho nên chúng ta cần trốn trong bóng tối rồi phóng ám tiễn tiêu diệt hắn!”
Kỷ Trường: “…”
Không, không có tật xấu…
Ngoài cửa, Viện Viện và mẹ mình đè nén tâm trạng kích động đi vào.
Đúng là không thể không kích động được.
Thứ nhất là nhà họ Tô rất khó có ai có thể vào được.
Hai là vườn nhà họ Tô thật lớn, thật giống cung điện… Khiến người khác không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Mẹ Viện Viện yên lặng đánh giá một vòng, địa bàn nhà họ Tô thật thật lớn…
Đừng nói phía trước là vườn hoa còn phía sau là rừng cây nhỏ, tượng trong suối nước phun…
Tất cả đều đơn giản nhưng vô cùng xa hoa, cô ta đột nhiên không biết miêu tả cảm giác của mình bây giờ như thế nào.
Trên bãi cỏ trước cửa nhà chính có một tảng đá lớn, bên trên tảng đá lớn có một chiếc áo khoác… Nhìn hơi lạc lõng.
Mẹ Viện Viện thấy kỳ lạ, nhìn thêm mấy lần nữa.
Viện Viện lanh lợi chạy trên đường đá cuội, vô cùng vui vẻ: “Đây chính là nhà của em họ sao, thật to!”
So với nhà ba của con nhóc còn to hơn.
Hai mắt Viện Viện sáng lên nhìn cảnh trước mắt, sân vườn nhà họ Tô giống như tòa thành trong truyện cổ tích vậy.
Trang trí xa hoa, sân cỏ còn lớn hơn cả sân bóng trong trường con nhóc, vàng son lộng lẫy…
Có thể ở lại nơi này, không biết sẽ được bao nhiêu người hâm mộ.
Trước kia chị gái con bé mang bạn về nhà sinh nhận, bạn học của chị gái luôn thán phục nhà chị gái thật lớn, thật lộng lẫy, từng người đi theo sau chị gái như cái đuôi vậy, lời khen ngợi nói mãi không hết.
Bây giờ nhìn trang viên nhà họ Tô, Viện Viện lập tức có cảm giác nhà ba mình thì tính là gì?
So với nhà họ Tô giống như nhà ven đường ở nông thôn so với nhà lầu vậy.
Nếu con bé có thể ở trong này, lúc sinh nhật con bé cũng đưa bạn học về, cả trường cũng mời đến!
Không, không chỉ sinh nhật mà mỗi cuối tuần con bé đều muốn dẫn bạn học về nhà chơi!
Con nhóc thật sự rất muốn ở nơi này nha…
Mang theo suy nghĩ này, lúc Viện Viện thấy bà cụ Tô cũng cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như bà cụ Tô thật sự là bà nội của con nhóc vậy.
“Bà Tô, chào ngài! Tôi là người yêu của Lâm Thế Hiền tập đoàn Lâm gia ở thành phố Kinh, tôi tên Mộc Mỹ Hoa…”
“Đây là con gái của tôi Lâm Thù Viện, Viện Viện, mau chào bà Tô đi.”
Viện Viện lập tức ngọt ngào chào: “Chào bà Tô ạ!”
Con nhóc nâng chiếc hộp trong tay lên, mềm mại đáng yêu nói: “Cháu tặng bà Tô! Đây là quà mà Viện Viện và mẹ chọn rất lâu cho ngài đó!”
Mộc Mỹ Hoa cười nói: “Món quà nhỏ thể hiện chút tâm ý, mong ngài thích.”
Mặt bà cụ Tô nghiêm lại.
Họ Lâm?
Bà chán ghét họ Lâm, kể từ khi biết nhà họ Lâm ở thành phố Nam ngược đãi Túc Bảo, để đứa nhỏ quỳ gối trong đống tuyết giữa trời đông đến mức suýt chút nữa chết cóng, bà đã đặc biệt không thích họ Lâm… Đương nhiên, đây là thành kiến của bà.
Mặc dù Mộc Mỹ Hoa không họ Lâm nhưng bà cũng không thích hai mẹ con nhà này.
“Các người đến đây làm gì?” Bà cụ Tô lạnh lùng nói.
Hừ, nếu không phải vì bé ngoan của bà nói thì bà cũng không muốn gặp hai mẹ con nhà này đâu, còn không bằng đi cho Tướng Quân ăn.
Mộc Mỹ Hoa mỉm cười dịu dàng: “Tôi là chị của Mộc Quy Phàm, không biết cậu ấy đã nói với ngài chưa?”
Bà cụ Tô nói thẳng: “Chưa từng nói. Nó nói nó là cô nhi, trước kia ông bà bố mẹ chết đã muốn tìm người thân làm nơi nương tựa nhưng không có người nào.”
Trong không trung như mang theo hiệu ứng âm thanh từ trò chơi vương giả nào đó, first blood…
Mộc Mỹ Hoa không khỏi xấu hổ.
Cô ta miễn cưỡng cười, cảm thán: “Tiểu Phàm vẫn còn đang giận sao… Khi đó ba mẹ tôi cũng thật là, tôi đã nói muốn đón Tiểu Phàm về nhưng ba mẹ tôi không nghe. Ông bà tôi cũng không cho phép ba mẹ tôi nhắc lại chuyện này. Ôi… Vậy nên mới khiến Tiểu Phàm chịu thiệt thòi nhiều như vậy!”
Ánh mắt bà cụ Tô hiện lên sự giễu cợt, bà suy nghĩ một chút rồi cười.
Bà dùng giọng điệu cảm khái nói: “Không phải sau đại thọ tám mươi, nhà mấy người biết thân phận của con rể tôi nên mới mở miệng nhận cháu trai ruột à, kết quả bị con rể tôi đánh cho một trận, à đúng rồi, hình như lúc đấy cô đâu có mặt?”
Double kill…
Mặt Mộc Mỹ Hoa đỏ lên, giọng bà cụ Tô nghe thì giống như đang nói chuyện với người khác như câu nào câu này như dao đâm thẳng vào trái tim người nghe.
Cô ta nói: “À, đúng lúc đó tôi có việc phải rời thành phố Kinh, không thể tham gia tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, nếu không tôi nhất định sẽ nói chuyện với bà về chuyện đó.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Đúng là nói chuyện cho rõ ràng, nghe nói ba mẹ ông bà cô bây giờ đã bị con rể nhà chúng tôi đuổi đánh về quê rồi thì phải? Cô hiếu thuận như vậy sao không đi cùng họ luôn?”
Triple kill…
Đầu Mộc Mỹ Hoa gần như không ngẩng lên nổi, cô ta nói: “Tôi… Viện Viện muốn đi học, trong nhà có hai đứa nhỏ, tôi không đi được…”
Bà cụ Tô bừng tỉnh: “Ồ, hóa ra nhà họ Lâm các cô đã xuống dốc đến mức này rồi à? Ngay cả giáo viên và bảo mẫu cũng không mời được, còn phải để cô đảm nhận vị trí bảo mẫu này sao?”
Quad kill.
“Tôi đã bảo rồi mà, sao Lâm Thế Hiền lại không tìm vợ mà lại tìm một người trẻ tuổi thế này… Hóa ra là vậy.”
“Rõ ràng chỉ làm bảo mẫu nhận lương mà cô còn khó khăn sinh con cho người ta, vất vả cho cô rồi.”
Ace!
Mẹ Viện Viện: “…”
Chương 527: Không sợ chênh lệch, chỉ sợ so sánh
Bà cụ Tô liên tục ra chiêu, Mộc Mỹ Hoa vô cùng xấu hổ!
Đúng là một chữ cũng không nói ra được, trong lúc bối rối cô ta vội vàng đẩy hộp đựng vòng tay lên, khuôn mặt cố gắng tươi cười nói: “Bà Tô, tôi nghe Tiểu Phàm nói ngài quá nhớ cháu gái nên không khỏe nên mới tranh thủ thời gian đến thăm ngài, muốn động viên ngài nghĩ thoáng lên chút… Cho dù thế nào thì sức khỏe mới là quan trọng nhất, tôi tin rằng khi Túc Bảo trở về cũng không muốn thấy ngài thế này đâu!”
Bà cụ Tô gật đầu: “Cô nói đúng.”
Mộc Mỹ Hoa thầm thở ra một hơi, vẻ mặt khổ sở: “Tôi hiểu cảm giác của ngài, tôi cũng đã làm mẹ, tôi hiểu rõ tâm trạng khi không thấy con mình sẽ như thế nào.”
Bà cụ Tô lườm cô ta một cái, tiện tay bỏ hộp quà lên bàn trà, tùy ý như đang để bịch bánh lên bàn vậy.
Viện Viện lập tức nói: “Bà Tô, đây là quà mẹ cháu chọn rất lâu đó, rất đẹp!”
Bà cụ Tô lại nhìn về đứa nhỏ trước mặt, một lời khó nói hết.
Tục ngữ có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào động.
Tuổi của đứa nhỏ này không lớn hơn Túc Bảo là bao nhưng lại đi theo mẹ học mấy thứ không nên học, mưa dầm thấm lâu, đây không phải là lớn lên mới bị ảnh hưởng… mà là bị ảnh hưởng từ nhỏ.
“Nhìn rất đẹp sao? Tôi không tin!” Bà cụ Tô thuận miệng nói.
Viện Viện lập tức chạy đến, ngây thơ muốn dựa vào người bà cụ Tô mở hộp quà.
“Là một chiếc vòng tay màu tím nha, bà Tô, bà thấy có đẹp không ạ?” Hai mắt Viện Viện sáng lấp lánh, con nhóc quay đầu nhìn bà cụ Tô.
Bà cụ Tô nghiêng sang một bên, chỉ liếc chiếc vòng một cái rồi nói: “Đúng là không tệ, loại vòng tay này tôi đưa cho dì nấu cơm trong nhà cũng được, sinh nhật người giúp việc trong nhà mỗi người một cái cũng ổn.”
Mộc Mỹ Hoa: “…”
Viện Viện: “…”
Ở góc tầng hai có một căn gác nhỏ làm bằng kính trong suốt, Túc Bảo lén lút đưa nửa đầu ra nhìn trộm.
Trên đầu nhỏ của cô bé là một đầu nhỏ khác, là Tô Tử Du.
Trên đầu Tô Tử Du là đầu Hân Hân.
Sau Hân Hân…
Là mấy cậu bên ngoại và ba Mộc đang khoanh tay hoặc dựa tường.
Mọi người thấy sức chiến đấu điên đảo của bà cụ: “…”
Không ngờ bà cụ vẫn là “đại sư âm dương”, một cao thủ âm dương quái khí mới đúng!
Túc Bảo đã học được rồi!
Viện Viện và mẹ con nhóc đều đỏ bừng mặt.
Nhưng đứa nhỏ không thể hiểu được một số lời ẩn ý và châm chọc trong lời của người lớn, con nhóc chỉ cảm thấy bà cụ Tô cũng xem thường mình và mẹ.
Trong lòng Viện Viện rất khó chịu, sao bà cụ Tô có thể như vậy được chứ?
Con nhóc còn muốn nhận bà làm bà nội, sau này sẽ hiếu kính với bà thật tốt.
Bà cụ Tô lại giống như những người khác, cũng xem thường cô nhóc và mẹ mình.
Cô nhóc xông qua mà bà cụ Tô không ôm lấy nó.
“Bà Tô, cháu biết em gái Túc Bảo không còn khiến ngài đau lòng.” Viện Viện nhẹ nhàng nói: “Cho nên tâm trạng ngài mới không tốt, đúng không ạ?”
“Mẹ cháu từng nói, người chết không thể hồi sinh được, bà Tô, ngài đừng như vậy. Em họ Túc Bảo chắc chắn đã đến thiên đường xinh đẹp, bây giờ em ấy đang sống rất tốt đó!”
Đây là câu nói mà người mẹ dịu dàng nói với con trai mới mất cún con con nhóc đã xem trong phim.
Cún con của bé trai bị xe đâm chết, mẹ cậu bé an ủi rằng chú chó nhất định đã đến thiên đường xinh đẹp…
Viện Viện học được rất thành thục.
Sau khi vào cửa, thấy bầu không khí lạnh nhạt của nhà họ Tô, con nhóc căn bản không biết Túc Bảo đã trở về.
Cho nên con nhóc vẫn tự cho là đang quan tâm an ủi nói tiếp.
“Nếu như em gái Túc Bảo vẫn còn thì chắc chắn em ấy không muốn thấy bà Tô thế này đâu… Bà Tô, nếu ngài cảm thấy khó chịu, vậy sau này để Viện Viện ở bên chăm sóc ngài nha?”
“Ừm… Viện Viện hát cho ngài nghe nha?”
Vẻ mặt Viện Viện vô cùng ngây thơ, con nhóc nghiêng đầu nhìn bà cụ Tô.
Vẻ mặt bà cụ Tô lập tức trầm xuống.
Trong lòng Mộc Mỹ Hoa cảm thấy không ổn, đáng chết, con nhóc này đang nói cái gì vậy!
Ở trước mặt người khác nói thẳng cháu gái ngoại người ta chết rồi, đây không phải đang phạm vào điều cấm kỵ sao?
Người ngoài đều nói Túc Bảo đã chết nhưng nhà họ Tô không chịu từ bỏ, vẫn tìm kiếm lâu như vậy, chắc chắn không vui khi nghe thấy chuyện này!
Mộc Mỹ Hoa còn chưa kịp nói gì thì đã có một bóng người nho nhỏ từ trên tầng lao xuống!
Hân Hân lao xuống nhanh như chớp, cô bé đi thẳng đến trước mặt Viện Viện, một bạt tay đánh mạnh xuống mặt con bé!
Bốp!
Hân Hân trừng mắt, tức giận nói: “Cậu mới chết! Cả nhà cậu đều chết! Dám nói em gái tôi lên thiên đường, tôi là người đầu tiên đánh chết cậu!”
Viện Viện bị đánh đến mức xoay tròn, có thể thấy Hân Hân dùng lực mạnh đến mức nào.
Con nhóc bị đánh cho choáng váng, vừa lấy lại tinh thần đã lập tức rơi nước mắt, tay che má, dáng vẻ sợ hãi.
“Đúng… Thật xin lỗi… Tôi, tôi không cố ý…”
Con nhóc nức nở, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không dám, là ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương.
Nhưng Hân Hân cũng đâu quen con nhỏ này.
“Bớt giả vờ trước mặt tôi đi! Không phải cậu muốn nhân lúc em gái tôi không ở đây mà thay thế em gái tôi sao! Còn nói muốn chăm sóc bà nội tôi, còn muốn hát cho bà tôi nghe!”
“Nhà chúng tôi thiếu con nít à? Tôi có ba người anh, tôi cũng không chết, làm gì đến lượt cậu đến nhà tôi hát cho bà tôi nghe chứ!”
Hân Hân rất tức giận.
Có trời mới biết, sau khi em gái mất tích cô bé đã sợ hãi đến mức nào, ngày nào cô bé cũng trốn trong chăn khóc thầm.
Đúng là hết chuyện để nói!
Nước mắt Viện Viện dâng lên, nhìn Hân Hân đang tức giận, con nhóc không dám khóc thành tiếng.
Con nhóc yếu ớt giải thích: “Viện Viện không có ý đó, Viện Viện chỉ cảm thấy mình hát hay nên muốn hát cho bà Tô nghe…”
Hân Hân hừ lạnh: “Ý cậu là tôi không biết hát à?”
Viện Viện nước mắt đầm đìa, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn về phía mẹ mình.
Trán Mộc Mỹ Hoa không ngừng chảy mồ hôi lạnh, cô ta nói: “Thật xin lỗi bà Tô, đứa nhỏ không hiểu chuyện… Con bé không cố ý.”
Bà cụ Tô nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Mộc Mỹ Hoa càng cảm thấy lúng túng hơn, đồng thời trong lòng cũng có chút bất bình.
Đúng là Viện Viện nói sai, nhưng Hân Hân lại ra tay đánh người thì càng không đúng hơn.
Ai ngờ Hân Hân còn tiếp tục nói: “Ai mà không phải con nít chứ! Nhớ cho rõ, sau này để tôi nghe thấy cậu nói em gái tôi một câu không tốt, tôi gặp cậu lần nào tôi đánh lần đó!”
Tóc cô bé vẫn chưa quá dài, lúc này nhìn như gai nhím đang dựng lên, ánh mắt nhìn Viện Viện vô cùng khó chịu.
Viện Viện vừa sợ, vừa uất ức, lại vừa ghen tị.
Ghen tị là vì chị của em họ lại đối tốt với em họ như vậy.
Trong nhà con bé cũng có chị, nhưng chị con bé đối xử với con bé không tốt chút nào.
Bên ngoài đối xử với con nhóc khá tốt, nhưng thường xuyên lén lút bảo con nhóc quỳ xuống, lại đánh con nhóc, còn cắt tóc con nhóc nữa.
Vì sao chị gái của con nhóc thì như ác ma còn chị của em họ lại tốt như vậy?
Vì sao tất cả mọi người đều đối xử tốt với em họ như vậy, vì sao đều là hai đứa nhỏ như nhau mà em họ lại có thể ở trong cung điện như một công chúa, còn con nhóc đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu là con gái của tiểu tam…
Là tiểu tam cũng đâu phải lỗi của con nhóc, là vấn đề của mẹ con nhóc mà!
Người không sợ chênh lệch, chỉ sợ so sánh.
Trong trái tim nho nhỏ của Viện Viện lần đầu tiên tràn ngập một thứ cảm xúc gọi là “không cam tâm”…
Lúc đầu Mộc Quy Phàm đang dựa trên ghế của bà cụ Tô, giờ không tự giác thẳng lưng.
Vừa rồi lúc Túc Bảo lấy mấy thứ kia ra họ cũng không chú ý, còn cho rằng cô bé lấy ở trong túi ra…
Anh lập tức thấp giọng dặn: “Túc Bảo, lấy tảng đá kia ra!”
Túc Bảo không hiểu lắm, cô bé nghe lời lấy tảng đá kia ra, nhìn Mộc Quy Phàm hỏi: “Ba, sao vậy…”
Điện diêm vương không tốt sao?
Mộc Quy Phàm còn chưa lên tiếng Tô Nhất Trần đã thấp giọng căn dặn: “Đừng để người khác thấy thứ chứa điện diêm vương của con, hiểu chưa?”
Túc Bảo gật đầu: “Cái này con hiểu nha, nhưng mà ba, cậu và các anh chị cũng không phải người ngoài.”
Cho nên cô bé mới không giấu diếm nha.
Hôm qua lúc ở bên ngoài cô bé không bại lộ chút nào, chút chuyện này cô bé vẫn hiểu được!
Đá vụn Tô Nhạc Phi đang cầm trong tay lập tức rơi xuống.
Cục đá to bằng bàn tay rơi xuống từ trên tảng đá của Túc Bảo.
Anh không ngờ điều còn đáng kinh ngạc hơn viên phỉ thúy ngàn tỷ là không gian có tồn tại.
Đây là những thứ có trong điện thoại di động của em gái!
Cái gì mà tôi mang theo không gian chạy nạn nuôi con tại năm xx.
Cái gì mà không gian nông môn, phu quân xx ta đứng lên.
Ngàn lần không ngờ rằng, không gian ở ngay trước mắt anh!
Tô Nhạc Phi không thể nào tiêu hóa được đồ vật khiến người ta khiếp sợ này, anh nhìn cục đá trong tay, lại nhìn mặt dây chuyền điện diêm vương của Túc Bảo, cảm giác cuộc đời mình không biết đang đi về đâu.
Lúc này chú Nhiếp đi đến nói: “Cậu chủ, ngoài cửa có một cô bé tự nhận là cháu gái anh Mộc, nói muốn vào chào hỏi bà cụ.”
Ánh mắt Mộc Quy Phàm trở nên lạnh lẽo.
Tô Nhất Trần không suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Không gặp.”
Túc Bảo đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn.
“Không, cậu cả, con muốn gặp một chút.”
Mộc Quy Phàm ôm lấy Túc Bảo: “Đi thôi, chúng ta đi lên tầng. Để cậu cả con giải quyết.”
Túc Bảo: “Ai? Từ từ…”
Là cô bé muốn gặp mà!
Cô bé cảm nhận được khí tức rất quen thuộc!
Kỷ Trường nheo mắt, thấp giọng nói: “Là khí tức của kẻ phản bội kia, lá gan cũng lớn thật, còn dám tìm đến tận cửa.”
Hắn vẫn chưa rõ ý đồ đối phương đến đây, hắn nói: “Túc Bảo, nghe lời ba con, lên lầu trước đi.”
Còn chưa thể xác định tình hình là như thế nào, tốt nhất nên quan sát từ trong tối thì hơn.
“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhớ chưa?” Kỷ Trường muốn dạy đạo lý, đại khái là muốn cô bé cảnh giác hơn với kẻ phản bội, sợ người kia lại có âm mưu quỷ kế gì đó.
Không ngờ Túc Bảo gật đầu nói: “Con hiểu rồi sư phụ, cho nên chúng ta cần trốn trong bóng tối rồi phóng ám tiễn tiêu diệt hắn!”
Kỷ Trường: “…”
Không, không có tật xấu…
Ngoài cửa, Viện Viện và mẹ mình đè nén tâm trạng kích động đi vào.
Đúng là không thể không kích động được.
Thứ nhất là nhà họ Tô rất khó có ai có thể vào được.
Hai là vườn nhà họ Tô thật lớn, thật giống cung điện… Khiến người khác không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Mẹ Viện Viện yên lặng đánh giá một vòng, địa bàn nhà họ Tô thật thật lớn…
Đừng nói phía trước là vườn hoa còn phía sau là rừng cây nhỏ, tượng trong suối nước phun…
Tất cả đều đơn giản nhưng vô cùng xa hoa, cô ta đột nhiên không biết miêu tả cảm giác của mình bây giờ như thế nào.
Trên bãi cỏ trước cửa nhà chính có một tảng đá lớn, bên trên tảng đá lớn có một chiếc áo khoác… Nhìn hơi lạc lõng.
Mẹ Viện Viện thấy kỳ lạ, nhìn thêm mấy lần nữa.
Viện Viện lanh lợi chạy trên đường đá cuội, vô cùng vui vẻ: “Đây chính là nhà của em họ sao, thật to!”
So với nhà ba của con nhóc còn to hơn.
Hai mắt Viện Viện sáng lên nhìn cảnh trước mắt, sân vườn nhà họ Tô giống như tòa thành trong truyện cổ tích vậy.
Trang trí xa hoa, sân cỏ còn lớn hơn cả sân bóng trong trường con nhóc, vàng son lộng lẫy…
Có thể ở lại nơi này, không biết sẽ được bao nhiêu người hâm mộ.
Trước kia chị gái con bé mang bạn về nhà sinh nhận, bạn học của chị gái luôn thán phục nhà chị gái thật lớn, thật lộng lẫy, từng người đi theo sau chị gái như cái đuôi vậy, lời khen ngợi nói mãi không hết.
Bây giờ nhìn trang viên nhà họ Tô, Viện Viện lập tức có cảm giác nhà ba mình thì tính là gì?
So với nhà họ Tô giống như nhà ven đường ở nông thôn so với nhà lầu vậy.
Nếu con bé có thể ở trong này, lúc sinh nhật con bé cũng đưa bạn học về, cả trường cũng mời đến!
Không, không chỉ sinh nhật mà mỗi cuối tuần con bé đều muốn dẫn bạn học về nhà chơi!
Con nhóc thật sự rất muốn ở nơi này nha…
Mang theo suy nghĩ này, lúc Viện Viện thấy bà cụ Tô cũng cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như bà cụ Tô thật sự là bà nội của con nhóc vậy.
“Bà Tô, chào ngài! Tôi là người yêu của Lâm Thế Hiền tập đoàn Lâm gia ở thành phố Kinh, tôi tên Mộc Mỹ Hoa…”
“Đây là con gái của tôi Lâm Thù Viện, Viện Viện, mau chào bà Tô đi.”
Viện Viện lập tức ngọt ngào chào: “Chào bà Tô ạ!”
Con nhóc nâng chiếc hộp trong tay lên, mềm mại đáng yêu nói: “Cháu tặng bà Tô! Đây là quà mà Viện Viện và mẹ chọn rất lâu cho ngài đó!”
Mộc Mỹ Hoa cười nói: “Món quà nhỏ thể hiện chút tâm ý, mong ngài thích.”
Mặt bà cụ Tô nghiêm lại.
Họ Lâm?
Bà chán ghét họ Lâm, kể từ khi biết nhà họ Lâm ở thành phố Nam ngược đãi Túc Bảo, để đứa nhỏ quỳ gối trong đống tuyết giữa trời đông đến mức suýt chút nữa chết cóng, bà đã đặc biệt không thích họ Lâm… Đương nhiên, đây là thành kiến của bà.
Mặc dù Mộc Mỹ Hoa không họ Lâm nhưng bà cũng không thích hai mẹ con nhà này.
“Các người đến đây làm gì?” Bà cụ Tô lạnh lùng nói.
Hừ, nếu không phải vì bé ngoan của bà nói thì bà cũng không muốn gặp hai mẹ con nhà này đâu, còn không bằng đi cho Tướng Quân ăn.
Mộc Mỹ Hoa mỉm cười dịu dàng: “Tôi là chị của Mộc Quy Phàm, không biết cậu ấy đã nói với ngài chưa?”
Bà cụ Tô nói thẳng: “Chưa từng nói. Nó nói nó là cô nhi, trước kia ông bà bố mẹ chết đã muốn tìm người thân làm nơi nương tựa nhưng không có người nào.”
Trong không trung như mang theo hiệu ứng âm thanh từ trò chơi vương giả nào đó, first blood…
Mộc Mỹ Hoa không khỏi xấu hổ.
Cô ta miễn cưỡng cười, cảm thán: “Tiểu Phàm vẫn còn đang giận sao… Khi đó ba mẹ tôi cũng thật là, tôi đã nói muốn đón Tiểu Phàm về nhưng ba mẹ tôi không nghe. Ông bà tôi cũng không cho phép ba mẹ tôi nhắc lại chuyện này. Ôi… Vậy nên mới khiến Tiểu Phàm chịu thiệt thòi nhiều như vậy!”
Ánh mắt bà cụ Tô hiện lên sự giễu cợt, bà suy nghĩ một chút rồi cười.
Bà dùng giọng điệu cảm khái nói: “Không phải sau đại thọ tám mươi, nhà mấy người biết thân phận của con rể tôi nên mới mở miệng nhận cháu trai ruột à, kết quả bị con rể tôi đánh cho một trận, à đúng rồi, hình như lúc đấy cô đâu có mặt?”
Double kill…
Mặt Mộc Mỹ Hoa đỏ lên, giọng bà cụ Tô nghe thì giống như đang nói chuyện với người khác như câu nào câu này như dao đâm thẳng vào trái tim người nghe.
Cô ta nói: “À, đúng lúc đó tôi có việc phải rời thành phố Kinh, không thể tham gia tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, nếu không tôi nhất định sẽ nói chuyện với bà về chuyện đó.”
Bà cụ Tô gật đầu: “Đúng là nói chuyện cho rõ ràng, nghe nói ba mẹ ông bà cô bây giờ đã bị con rể nhà chúng tôi đuổi đánh về quê rồi thì phải? Cô hiếu thuận như vậy sao không đi cùng họ luôn?”
Triple kill…
Đầu Mộc Mỹ Hoa gần như không ngẩng lên nổi, cô ta nói: “Tôi… Viện Viện muốn đi học, trong nhà có hai đứa nhỏ, tôi không đi được…”
Bà cụ Tô bừng tỉnh: “Ồ, hóa ra nhà họ Lâm các cô đã xuống dốc đến mức này rồi à? Ngay cả giáo viên và bảo mẫu cũng không mời được, còn phải để cô đảm nhận vị trí bảo mẫu này sao?”
Quad kill.
“Tôi đã bảo rồi mà, sao Lâm Thế Hiền lại không tìm vợ mà lại tìm một người trẻ tuổi thế này… Hóa ra là vậy.”
“Rõ ràng chỉ làm bảo mẫu nhận lương mà cô còn khó khăn sinh con cho người ta, vất vả cho cô rồi.”
Ace!
Mẹ Viện Viện: “…”
Chương 527: Không sợ chênh lệch, chỉ sợ so sánh
Bà cụ Tô liên tục ra chiêu, Mộc Mỹ Hoa vô cùng xấu hổ!
Đúng là một chữ cũng không nói ra được, trong lúc bối rối cô ta vội vàng đẩy hộp đựng vòng tay lên, khuôn mặt cố gắng tươi cười nói: “Bà Tô, tôi nghe Tiểu Phàm nói ngài quá nhớ cháu gái nên không khỏe nên mới tranh thủ thời gian đến thăm ngài, muốn động viên ngài nghĩ thoáng lên chút… Cho dù thế nào thì sức khỏe mới là quan trọng nhất, tôi tin rằng khi Túc Bảo trở về cũng không muốn thấy ngài thế này đâu!”
Bà cụ Tô gật đầu: “Cô nói đúng.”
Mộc Mỹ Hoa thầm thở ra một hơi, vẻ mặt khổ sở: “Tôi hiểu cảm giác của ngài, tôi cũng đã làm mẹ, tôi hiểu rõ tâm trạng khi không thấy con mình sẽ như thế nào.”
Bà cụ Tô lườm cô ta một cái, tiện tay bỏ hộp quà lên bàn trà, tùy ý như đang để bịch bánh lên bàn vậy.
Viện Viện lập tức nói: “Bà Tô, đây là quà mẹ cháu chọn rất lâu đó, rất đẹp!”
Bà cụ Tô lại nhìn về đứa nhỏ trước mặt, một lời khó nói hết.
Tục ngữ có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh ra con biết đào động.
Tuổi của đứa nhỏ này không lớn hơn Túc Bảo là bao nhưng lại đi theo mẹ học mấy thứ không nên học, mưa dầm thấm lâu, đây không phải là lớn lên mới bị ảnh hưởng… mà là bị ảnh hưởng từ nhỏ.
“Nhìn rất đẹp sao? Tôi không tin!” Bà cụ Tô thuận miệng nói.
Viện Viện lập tức chạy đến, ngây thơ muốn dựa vào người bà cụ Tô mở hộp quà.
“Là một chiếc vòng tay màu tím nha, bà Tô, bà thấy có đẹp không ạ?” Hai mắt Viện Viện sáng lấp lánh, con nhóc quay đầu nhìn bà cụ Tô.
Bà cụ Tô nghiêng sang một bên, chỉ liếc chiếc vòng một cái rồi nói: “Đúng là không tệ, loại vòng tay này tôi đưa cho dì nấu cơm trong nhà cũng được, sinh nhật người giúp việc trong nhà mỗi người một cái cũng ổn.”
Mộc Mỹ Hoa: “…”
Viện Viện: “…”
Ở góc tầng hai có một căn gác nhỏ làm bằng kính trong suốt, Túc Bảo lén lút đưa nửa đầu ra nhìn trộm.
Trên đầu nhỏ của cô bé là một đầu nhỏ khác, là Tô Tử Du.
Trên đầu Tô Tử Du là đầu Hân Hân.
Sau Hân Hân…
Là mấy cậu bên ngoại và ba Mộc đang khoanh tay hoặc dựa tường.
Mọi người thấy sức chiến đấu điên đảo của bà cụ: “…”
Không ngờ bà cụ vẫn là “đại sư âm dương”, một cao thủ âm dương quái khí mới đúng!
Túc Bảo đã học được rồi!
Viện Viện và mẹ con nhóc đều đỏ bừng mặt.
Nhưng đứa nhỏ không thể hiểu được một số lời ẩn ý và châm chọc trong lời của người lớn, con nhóc chỉ cảm thấy bà cụ Tô cũng xem thường mình và mẹ.
Trong lòng Viện Viện rất khó chịu, sao bà cụ Tô có thể như vậy được chứ?
Con nhóc còn muốn nhận bà làm bà nội, sau này sẽ hiếu kính với bà thật tốt.
Bà cụ Tô lại giống như những người khác, cũng xem thường cô nhóc và mẹ mình.
Cô nhóc xông qua mà bà cụ Tô không ôm lấy nó.
“Bà Tô, cháu biết em gái Túc Bảo không còn khiến ngài đau lòng.” Viện Viện nhẹ nhàng nói: “Cho nên tâm trạng ngài mới không tốt, đúng không ạ?”
“Mẹ cháu từng nói, người chết không thể hồi sinh được, bà Tô, ngài đừng như vậy. Em họ Túc Bảo chắc chắn đã đến thiên đường xinh đẹp, bây giờ em ấy đang sống rất tốt đó!”
Đây là câu nói mà người mẹ dịu dàng nói với con trai mới mất cún con con nhóc đã xem trong phim.
Cún con của bé trai bị xe đâm chết, mẹ cậu bé an ủi rằng chú chó nhất định đã đến thiên đường xinh đẹp…
Viện Viện học được rất thành thục.
Sau khi vào cửa, thấy bầu không khí lạnh nhạt của nhà họ Tô, con nhóc căn bản không biết Túc Bảo đã trở về.
Cho nên con nhóc vẫn tự cho là đang quan tâm an ủi nói tiếp.
“Nếu như em gái Túc Bảo vẫn còn thì chắc chắn em ấy không muốn thấy bà Tô thế này đâu… Bà Tô, nếu ngài cảm thấy khó chịu, vậy sau này để Viện Viện ở bên chăm sóc ngài nha?”
“Ừm… Viện Viện hát cho ngài nghe nha?”
Vẻ mặt Viện Viện vô cùng ngây thơ, con nhóc nghiêng đầu nhìn bà cụ Tô.
Vẻ mặt bà cụ Tô lập tức trầm xuống.
Trong lòng Mộc Mỹ Hoa cảm thấy không ổn, đáng chết, con nhóc này đang nói cái gì vậy!
Ở trước mặt người khác nói thẳng cháu gái ngoại người ta chết rồi, đây không phải đang phạm vào điều cấm kỵ sao?
Người ngoài đều nói Túc Bảo đã chết nhưng nhà họ Tô không chịu từ bỏ, vẫn tìm kiếm lâu như vậy, chắc chắn không vui khi nghe thấy chuyện này!
Mộc Mỹ Hoa còn chưa kịp nói gì thì đã có một bóng người nho nhỏ từ trên tầng lao xuống!
Hân Hân lao xuống nhanh như chớp, cô bé đi thẳng đến trước mặt Viện Viện, một bạt tay đánh mạnh xuống mặt con bé!
Bốp!
Hân Hân trừng mắt, tức giận nói: “Cậu mới chết! Cả nhà cậu đều chết! Dám nói em gái tôi lên thiên đường, tôi là người đầu tiên đánh chết cậu!”
Viện Viện bị đánh đến mức xoay tròn, có thể thấy Hân Hân dùng lực mạnh đến mức nào.
Con nhóc bị đánh cho choáng váng, vừa lấy lại tinh thần đã lập tức rơi nước mắt, tay che má, dáng vẻ sợ hãi.
“Đúng… Thật xin lỗi… Tôi, tôi không cố ý…”
Con nhóc nức nở, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không dám, là ai nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương.
Nhưng Hân Hân cũng đâu quen con nhỏ này.
“Bớt giả vờ trước mặt tôi đi! Không phải cậu muốn nhân lúc em gái tôi không ở đây mà thay thế em gái tôi sao! Còn nói muốn chăm sóc bà nội tôi, còn muốn hát cho bà tôi nghe!”
“Nhà chúng tôi thiếu con nít à? Tôi có ba người anh, tôi cũng không chết, làm gì đến lượt cậu đến nhà tôi hát cho bà tôi nghe chứ!”
Hân Hân rất tức giận.
Có trời mới biết, sau khi em gái mất tích cô bé đã sợ hãi đến mức nào, ngày nào cô bé cũng trốn trong chăn khóc thầm.
Đúng là hết chuyện để nói!
Nước mắt Viện Viện dâng lên, nhìn Hân Hân đang tức giận, con nhóc không dám khóc thành tiếng.
Con nhóc yếu ớt giải thích: “Viện Viện không có ý đó, Viện Viện chỉ cảm thấy mình hát hay nên muốn hát cho bà Tô nghe…”
Hân Hân hừ lạnh: “Ý cậu là tôi không biết hát à?”
Viện Viện nước mắt đầm đìa, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn về phía mẹ mình.
Trán Mộc Mỹ Hoa không ngừng chảy mồ hôi lạnh, cô ta nói: “Thật xin lỗi bà Tô, đứa nhỏ không hiểu chuyện… Con bé không cố ý.”
Bà cụ Tô nhấp một ngụm trà, không nói gì.
Mộc Mỹ Hoa càng cảm thấy lúng túng hơn, đồng thời trong lòng cũng có chút bất bình.
Đúng là Viện Viện nói sai, nhưng Hân Hân lại ra tay đánh người thì càng không đúng hơn.
Ai ngờ Hân Hân còn tiếp tục nói: “Ai mà không phải con nít chứ! Nhớ cho rõ, sau này để tôi nghe thấy cậu nói em gái tôi một câu không tốt, tôi gặp cậu lần nào tôi đánh lần đó!”
Tóc cô bé vẫn chưa quá dài, lúc này nhìn như gai nhím đang dựng lên, ánh mắt nhìn Viện Viện vô cùng khó chịu.
Viện Viện vừa sợ, vừa uất ức, lại vừa ghen tị.
Ghen tị là vì chị của em họ lại đối tốt với em họ như vậy.
Trong nhà con bé cũng có chị, nhưng chị con bé đối xử với con bé không tốt chút nào.
Bên ngoài đối xử với con nhóc khá tốt, nhưng thường xuyên lén lút bảo con nhóc quỳ xuống, lại đánh con nhóc, còn cắt tóc con nhóc nữa.
Vì sao chị gái của con nhóc thì như ác ma còn chị của em họ lại tốt như vậy?
Vì sao tất cả mọi người đều đối xử tốt với em họ như vậy, vì sao đều là hai đứa nhỏ như nhau mà em họ lại có thể ở trong cung điện như một công chúa, còn con nhóc đi đến đâu cũng bị người ta chế giễu là con gái của tiểu tam…
Là tiểu tam cũng đâu phải lỗi của con nhóc, là vấn đề của mẹ con nhóc mà!
Người không sợ chênh lệch, chỉ sợ so sánh.
Trong trái tim nho nhỏ của Viện Viện lần đầu tiên tràn ngập một thứ cảm xúc gọi là “không cam tâm”…