-
Chương 523-524
Chương 523: Vạn vật nhớ chị cũng không bằng em nhớ chị
Ngày Túc Bảo rời đi là ngày đông chí, tuyết rơi dày đặc, trước khi đi bé dựa vào cửa kính ô tô vẫy tay với gia đình, nói rằng bé sẽ về sớm và họ sẽ cùng nhau ăn xôi nắm vừng với đậu phộng.
Đôi mắt bà cụ Tô đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Được rồi được rồi! Xôi vừng và đậu phộng... Túc Bảo của chúng ta muốn ăn xôi vừng và đậu phộng!"
“Dì Ngô, dì đi lấy xôi nắm vừng và đậu phộng ra đây nhé…”
Hôm đấy Túc Bảo hẹn ăn với mọi người nhưng lại rời đi, suốt ba tháng không hề quay lại...
Điều này đã trở thành tâm bệnh của bà cụ Tô, bà như bị ma ám, ngày nào cũng làm một bát xôi nắm vừng và đậu phộng để chờ Túc Bảo quay lại.
Xôi đồ lên và giữ ấm đều đặn từng ngày... hôm sau trời lạnh nên bà cụ Tô hâm nóng lên ăn rồi lại làm cái mới...
Bà cụ Tô đã ăn xôi nắm vừng và đậu phộng suốt ba tháng, cuối cùng bà chờ được bảo bối bé bỏng của mình trở về cùng ăn.
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo nói: “Đi thôi, ba sẽ đưa con đi rửa tay.”
Bà cụ Tô ôm Túc Bảo quay sang một bên: "Cậu đi giết gà, giết hai con!"
Mộc Quy Phàm: “Có thể kêu dì Ngô giết gà mà.”
Bà cụ Tô: “Không được, cậu giết nhanh hơn.”
Mộc Quy Phàm: “…”
Được thôi.
Ba Mộc đi giết gà.
Túc Bảo ăn một bát xôi nhanh như hổ đói, sau đó nâng cao bát lên uống hết nước canh.
Bé liếm khóe miệng, vẫn còn thòm thèm.
Cảm giác như đã lâu rồi bé chưa được ăn vậy.
Bé không cảm thấy đói khi ở dưới lòng đất, nhưng sau khi đi lên lại đói đến độ bụng sắp dán vào lưng.
Bà cụ Tô đang bận rộn trong bếp, không ngừng tự trách mình không nấu ăn sớm hơn, chắc Túc Bảo đói lắm rồi.
Dì Ngô và những người giúp việc khác theo sau, trong bếp ồn ào, chỉ trong vòng vài phút, các bữa ăn đã được phục vụ liên tục.
Món chân giò sốt và chân gà nướng phải chờ hơi lâu, các món ra trước là những món chín nhanh - tôm luộc đơn điệu, trứng hấp hạt sen, thịt lợn lát xào măng...
Mấy đứa trẻ ngồi một bên, nhìn Túc Bảo ăn không chớp mắt.
Diêu Linh Nguyệt không cảm thấy đói nên chỉ ngồi bên cạnh nhìn Túc Bảo.
"Chậm một chút." Tô Tử Du bưng hai bát trứng Phù Dung.
Một bát đặt trước mặt Túc Bảo, bát còn lại đặt trước mặt Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Chiến không nói một lời mà lặng lẽ bưng một đĩa tôm tới, im lặng bóc vỏ tôm, cứ bóc một con cho vào bát Túc Bảo, lại bóc một con khác cho vào bát Diêu Linh Nguyệt...
Hân Hân cầm đũa tiếp tục gắp rau cho Túc Bảo: “Ăn đi, ăn đi!”
"Ăn cái này và cái này!"
"Ăn nhanh nào!"
Tô Tử Tích há miệng, chỉ có thể cầm khăn giấy chờ ở bên cạnh, thấy Túc Bảo ăn dính đầy mặt lại lập tức lấy khăn giấy ra lau mặt bé.
Khi Tô Nhất Trần quay lại, anh đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Túc Bảo giống như hoàng thái hậu, vây quanh bé là những người hầu kẻ hạ.
Các anh chị em nhìn bé chằm chằm vì sợ bé chưa no, bọn nhóc chỉ hận không thể nhét hết đồ ăn vào miệng bé.
Tô Nhất Trần thấy cổ họng nghẹn ngào, cảm giác như có thứ gì đó chặn trong họng mình, giọng anh khàn khàn: "Túc Bảo..."
Túc Bảo ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
“Cậu cả!” Bé đặt bát đũa xuống rồi chạy tới mà không lau tay và mặt.
Tô Nhất Trần nhìn cô bé con đang mặc một bộ áo khoác rách rưới, chắc hẳn vừa về đến nhà đã ăn cơm nên chưa kịp thay quần áo.
Chắc bé đói quá rồi...
Tim anh đau nhói, anh ôm lấy Túc Bảo thật chặt.
"Túc Bảo..." Anh muốn hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Túc Bảo cũng ôm chặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả, Túc Bảo không sao đâu, đừng buồn nhé!”
Tô Nhất Trần khàn giọng nói: "Cậu cả xin lỗi..."
Đó là lỗi của cậu cả.
Cậu cả đã không bảo vệ được con.
Trong ba tháng qua, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm là hai người tự trách bản thân nhiều nhất, Túc Bảo biến mất trước mắt họ, họ nhìn trận tuyết lở ập xuống nhưng không thể làm gì được.
Đưa bé ra ngoài nhưng không mang bé trở lại, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm đã phải chịu đựng xiết bao đau khổ!
Sau khi nhận được tin,
Tô Dĩnh Nhạc, Tô Nhạc Phi, Tô Ý Thâm, Tô Tử Lâm và Tô Lạc - những người vẫn đang tìm Túc Bảo ở bên ngoài cũng đã vội vã về đến trang viên.
Tô Dĩnh Nhạc xin nghỉ phép, còn Tô Ý Thâm cũng không thực hiện bất kỳ cuộc phẫu thuật nào nữa - vì họ sợ bị phân tâm.
Khi đến bệnh viện, cậu út chỉ quản lý việc thăm khám ngoại trú và khám bệnh, mọi thứ dường như quay trở lại thời điểm Tô Cẩm Ngọc vừa biến mất.
Nhìn thấy cô bé con trước mặt, bọn họ đều có cảm giác như đang nằm mơ, lưng căng cứng, cổ họng không dám phát ra âm thanh.
Cũng giống như bà cụ Tô, họ sợ rằng mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ và nếu quá ồn ào, họ sẽ choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Tô Ý Thâm ngồi xổm xuống, giằng lấy Túc Bảo khỏi vòng tay của Tô Nhất Trần, nghẹn ngào nói: "Túc Bảo! Cậu út rất nhớ con... rất nhớ rất nhớ con..."
Túc Bảo ôm cậu út, vỗ lưng anh và nói: "Túc Bảo cũng nhớ cậu út rất nhiều!"
Tô Lạc đứng bên cạnh, nắm chặt hai tay đặt lên môi, giọng khàn khàn: "Nhóc con, con đã đi đâu suốt ba tháng vậy..."
Tô Tử Lâm im lặng, môi mím chặt.
Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng nói: "Trở về là tốt rồi... con không sao thì tốt rồi..."
Anh không khỏi quay đầu nhìn sang một bên, ho nhẹ để che đậy cơn nghẹn ngào.
Tô Nhạc Phi không quan tâm hình tượng, anh giật lấy Túc Bảo khỏi vòng tay của Tô Ý Thâm rồi khóc nức nở.
"Bảo bối của cậu năm! Con dọa cậu năm sợ chết khiếp rồi! Cậu năm còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ quay lại..."
Cũng giống như Ngọc nhi của anh, lạc đường không bao giờ trở lại, lúc gặp lại nhau đã là âm dương cách trở!
Họ rất sợ hãi, thực sự sợ hãi!
Bây giờ Túc Bảo trở lại, trong giây lát cảm giác như được chuộc lỗi, Tô Nhạc Phi bật khóc.
Túc Bảo vỗ lưng cậu năm an ủi: "Không khóc nữa nào, cậu năm của con đừng khóc nữa, Túc Bảo đâu có bị sao đâu! Con còn vác về một bảo bối siêu to nha!"
Tô Nhạc Phi hoàn toàn không quan tâm đến bảo bối trong miệng Túc Bảo.
Anh chỉ quan tâm đến Túc Bảo của anh.
Bà cụ Tô bưng móng giò heo đi ra, lập tức trừng mắt: "Lớn chừng này rồi còn khóc, xấu hổ quá! Để Túc Bảo đi ăn nhanh lên."
Người bà có thể chặt người bằng tay không bất cứ lúc nào đã quay trở lại.
Ngoài việc hốc hác hơn, dường như bà không có gì khác biệt so với trước đây.
Tô Nhạc Phi lau nước mắt, không đành lòng buông Túc Bảo ra, lẩm bẩm nói: "Làm việc ở gần nhà tốt thật, giờ lão lục lão thất chỉ có thể lo lắng suông trong điện thoại."
Hai người đó về vội ngay trong đêm cũng không kịp ôm Túc Bảo, bởi lát nữa Túc Bảo nhất định sẽ đi ngủ.
Tô Nhạc Phi lại lầm bầm: "Khi Túc Bảo lớn lên, Túc Bảo học đại học ở đâu, cậu năm sẽ đi công trình ở đó... Khi Túc Bảo kết hôn, cậu năm sẽ chuyển đến cạnh nhà con và xây một tòa nhà bên cạnh."
“Nếu cháu rể dám đối xử tệ với con, chỉ cần hai đứa cãi nhau một phút, cậu năm sẽ nhảy sang tát vào mặt cháu rể ngay lập tức.”
Khoảng cách xa nhất cũng không thể xa hơn một thành phố.
Nếu buổi sáng cãi nhau thì buổi chiều cháu rể sẽ bị ăn tát.
Ông cụ Tô lạnh lùng mắng: "Con đang nói linh tinh gì thế hả!"
Cô bé con mới bốn tuổi mà đã nói chuyện lấy chồng với cháu rể như thế nào rồi...
Không, năm tuổi mới đúng.
Ông cụ Tô đột nhiên cảm thấy buồn bã, ông liếc nhìn lịch.
Hôm nay đã là ngày 27 tháng 3.
Kế hoạch ban đầu của nhà họ Tô là đến khu vui chơi đảo Nghê Quang vào ngày sinh nhật của Túc Bảo để kỷ niệm sinh nhật lần thứ năm của bé.
Không ngờ lần này bé thất lạc nên bỏ lỡ, khi bé quay lại thì đã năm tuổi rồi.
Đang nói chuyện, một đạo ánh sáng xanh từ trên lầu bắn xuống, Tiểu Ngũ nhào vào ngực Túc Bảo.
“Chị yêu! Em nhớ chị quá! Ngày đầu tiên chị đi, em nhớ chị! Ngày thứ hai chị đi, em nhớ chị! Ngày thứ một trăm chị đi, em vẫn nhớ chị! Em nhớ chị mỗi ngày! Chị luôn ở trong giấc mơ của em!!”
"Nghe người khác nói chuyện vu vơ, rõ ràng không liên quan gì mà trong đầu em vẫn nghĩ đến chị!"
Nó nghiêng đầu vùi vào ngực Túc Bảo, lẩm bẩm: “Vạn vật nhớ chị cũng không bằng em nhớ chị, vạn vật yêu chị cũng kém em yêu chị. Trong dịp lễ Thanh Minh trời mưa to, em cô đơn muốn chết, trời xanh bao la, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, đột nhiên không nhìn thấy bò và cừu. ..."
Khóe miệng mọi người co giật.
Con vẹt này ồn ào thật!
Chương 524: Hoan nghênh trở về
Túc Bảo xoa bụng, muốn tắm rửa sạch sẽ nhưng bà cụ Tô khẳng định ăn no quan trọng hơn sạch sẽ nên bé tiếp tục ăn.
Bát của Túc Bảo đã đầy ắp, các cậu của bé đều thi nhau gắp đồ ăn cho bé, địa vị của Mộc Quy Phàm có xu hướng giảm xuống nên anh vội lấy một cái bát khác rồi gắp thức ăn vào bát cho bảo bối của anh.
Không ngờ chỉ một lúc sau, chiếc bát mới cũng đã đầy.
Bát của Diêu Linh Nguyệt đơn giản hơn nhiều, dù sao mọi người cũng không tiện gắp thức ăn cho cô.
Nhưng đồ ăn cũng được chất thành một ngọn núi nhỏ - tất cả đều do bà cụ Tô nhồi.
Tô Nhất Trần gắp một miếng thịt cho vào bát của Diêu Linh Nguyệt rồi nói: “Ăn đi em.”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào miếng thịt.
Sau đó cô lặng lẽ cho cả miếng vào miệng, má phồng to.
Một lớn một nhỏ, hệt như hai con sóc nhỏ đang bận ăn.
Cuối cùng đồ ăn trong bát cũng đã được ăn hết, Túc Bảo tựa người vào ghế sờ cái bụng tròn trịa: "Phù! Tròn rồi!"
Diêu Linh Nguyệt cũng dựa vào ghế sờ bụng: "Tròn xoe luôn!"
Bà cụ Tô nói: “Không, con chưa đủ tròn”.
Bà thực sự không dám nhồi nhét vào bụng Túc Bảo nữa.
Nhưng hình như Diêu Linh Nguyệt có thể ăn nhiều hơn.
Bà cụ Tô múc một bát tổ yến mứt táo tàu đưa cho Diêu Linh Nguyệt: "Ăn thêm chút nữa đi, mẹ nghĩ con vẫn chưa no."
Diêu Linh Nguyệt nhìn tổ yến mứt táo rồi lại nhìn vào bụng mình với vẻ mặt ngây thơ.
Nhưng sau đó cô vẫn bưng bát lên và ăn.
Bà cụ Tô hài lòng, múc thêm một bát nữa cho con dâu, sau khi ăn liền ba bát, Diêu Linh Nguyệt không chịu ăn nữa.
Cô thực sự đã no căng.
Bà cụ Tô gật đầu: “Được rồi, chúng ta ăn bát súp gà đen lần cuối nhé!”
Nhồi tiếp.
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Mọi người: "..."
Túc Bảo ngồi xem như vậy là đủ rồi, bé vội vàng chạy lên lầu: "Bà ngoại, con đi tắm nha!"
Diêu Linh Nguyệt thở dài rồi đứng dậy: "Tắm… thơm tho!"
Bà cụ Tô: “Ngồi ăn hết bát canh đi, nếu không tối sẽ đói đấy con.”
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng bát lên uống cạn như đang uống rượu với Võ Tòng.
Sau đó cô nhanh chóng bỏ chạy.
Chân của cô vẫn chưa lành hẳn, không biết có phải do ăn quá nhiều nên trọng tâm không vững hay không mà bước đi của cô hơi loạng choạng.
Tô Nhất Trần im lặng.
Nhà họ Tô bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng yên tĩnh khi Túc Bảo chìm vào giấc ngủ.
Diêu Linh Nguyệt lặng lẽ đứng ngoài ban công nhỏ, nhìn những cành cây bắt đầu đâm chồi.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng cotton màu hồng sạch sẽ, tuy thời tiết đã dần ấm hơn vào cuối tháng 3 nhưng về đêm trời vẫn khá lạnh, trong nhà có máy sưởi còn đỡ, nhưng ngoài ban công chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh thì chắc chắn sẽ rất lạnh.
Nhưng, Diêu Linh Nguyệt không hề cảm thấy lạnh, cô chỉ nhìn cành cây rồi nhìn gốc cây, tuyết tan khiến mặt đất ẩm ướt, đáng tiếc cô không ngửi được mùi tươi mát của đất.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa, Tô Nhất Trần mở cửa bước vào.
Anh mặc bộ đồ ở nhà dày hơn bộ đồ ngủ bằng vải cotton một chút, anh chậm rãi bước ra ngoài ban công và hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Diêu Linh Nguyệt đưa tay ra và chỉ vào lớp đất dưới gốc cây.
Tô Nhất Trần nhìn theo hướng cô chỉ, trầm mặc.
Trong suốt ba tháng, anh lo lắng tìm kiếm Túc Bảo, thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ đến cảnh cô cầm một nắm tuyết đặt vào tay anh, nói rằng cô rất thích anh.
Anh nhớ đôi mắt ngơ ngẩn nhưng trong veo của cô khi nhìn anh, nhớ bóng người quay lưng rời đi nhưng không hề ngoảnh lại của cô…
Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Tô Nhất Trần dịu đi một chút, anh giơ tay lên và đưa một thứ gì đó ra: "Cho em này."
Trong mắt Diêu Linh Nguyệt thoáng hiện một tia bối rối.
Cô cầm lấy món đồ, thì ra là một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền nhỏ hình chiếc vỏ sò tròn xoe.
Có những vật chất mịn chảy bên trong vỏ sò, giống như đất, nhưng chúng có thể phản chiếu những mảnh ánh sáng nhỏ dưới sự khúc xạ của nguồn sáng.
Diêu Linh Nguyệt ngẩng đầu lên và nhìn Tô Nhất Trần với vẻ hồ nghi.
Tô Nhất Trần chỉ vào bên trong vỏ ốc, nói: “Bùn.”
Mặt Diêu Linh Nguyệt lộ ra vẻ không tin.
Cô biết bùn nha, bùn đâu giống như này!
Gạt cô đó à...
Tô Nhất Trần nâng sợi dây chuyền lên, nhẹ nhàng vén tóc cô lên rồi đeo vào cổ cô.
“Đeo vào nhé.” Anh thu tay rồi lùi lại một bước, hồi lâu sau anh nhẹ nhàng nói: “Chào mừng em trở lại.”
Đôi mắt đẹp của Diêu Linh Nguyệt nhìn anh không chớp.
"Sao vậy em?" Tô Nhất Trần hỏi.
Diêu Linh Nguyệt đưa tay ra và nói: "Ôm... ôm."
Tuy tư duy của cô vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng cô rất trong sáng và thẳng thắn, nếu thích, cô sẽ cố gắng nói: "Em thích anh rất nhiều".
Nếu ghét ai, cô sẽ đòi kẹp họ ra ngoài.
Nếu muốn được ôm, cô sẽ không vòng vo mà dứt khoát đòi ôm.
Tô Nhất Trần mỉm cười, bước tới ôm cô vào lòng.
Diêu Linh Nguyệt hài lòng, bắt chước Túc Bảo, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh.
Ý cô là đừng lo lắng, mọi thứ đều ổn rồi.
Lòng Tô Nhất Trần khẽ nhói lên, anh đặt lòng bàn tay ấm áp của mình lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Chúc ngủ ngon." Anh nói: "Em ngủ ngon nhé."
Tuy anh không biết bây giờ cô có cần ngủ không...
Diêu Linh Nguyệt buông anh ra, khóe môi giật giật, lần này cô nói rõ ràng: “Chúc anh ngủ ngon!”
Sau khi Tô Nhất Trần rời khỏi phòng Diêu Linh Nguyệt, anh đi đến phòng Túc Bảo.
Cô bé con ngủ rất say, như thể đã rất lâu rồi không được ngủ ngon vậy.
Tiểu Ngũ- kẻ luôn ngủ trong phòng riêng của mình, lần đầu tiên dính vào Túc Bảo.
Tô Nhất Trần liếc nhìn nó một cái, thấp giọng nói: "Ngươi không sợ bị đè bẹp à."
Vẹt không thể ngủ cùng chủ vì chúng quá nhỏ và dễ bị đè bẹp.
Tiểu Ngũ phớt lờ Tô Nhất Trần, lại trèo lên, cọ vào mặt Túc Bảo...
Không ngờ Túc Bảo đang ngủ mơ bỗng cau mày hét lớn: "Thần Long đại uy!!"
Úi...Tiểu Ngũ bị ném ra ngoài.
Tiểu Ngũ: "???"
Tô Nhất Trần: "..."
Ngày Túc Bảo rời đi là ngày đông chí, tuyết rơi dày đặc, trước khi đi bé dựa vào cửa kính ô tô vẫy tay với gia đình, nói rằng bé sẽ về sớm và họ sẽ cùng nhau ăn xôi nắm vừng với đậu phộng.
Đôi mắt bà cụ Tô đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Được rồi được rồi! Xôi vừng và đậu phộng... Túc Bảo của chúng ta muốn ăn xôi vừng và đậu phộng!"
“Dì Ngô, dì đi lấy xôi nắm vừng và đậu phộng ra đây nhé…”
Hôm đấy Túc Bảo hẹn ăn với mọi người nhưng lại rời đi, suốt ba tháng không hề quay lại...
Điều này đã trở thành tâm bệnh của bà cụ Tô, bà như bị ma ám, ngày nào cũng làm một bát xôi nắm vừng và đậu phộng để chờ Túc Bảo quay lại.
Xôi đồ lên và giữ ấm đều đặn từng ngày... hôm sau trời lạnh nên bà cụ Tô hâm nóng lên ăn rồi lại làm cái mới...
Bà cụ Tô đã ăn xôi nắm vừng và đậu phộng suốt ba tháng, cuối cùng bà chờ được bảo bối bé bỏng của mình trở về cùng ăn.
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo nói: “Đi thôi, ba sẽ đưa con đi rửa tay.”
Bà cụ Tô ôm Túc Bảo quay sang một bên: "Cậu đi giết gà, giết hai con!"
Mộc Quy Phàm: “Có thể kêu dì Ngô giết gà mà.”
Bà cụ Tô: “Không được, cậu giết nhanh hơn.”
Mộc Quy Phàm: “…”
Được thôi.
Ba Mộc đi giết gà.
Túc Bảo ăn một bát xôi nhanh như hổ đói, sau đó nâng cao bát lên uống hết nước canh.
Bé liếm khóe miệng, vẫn còn thòm thèm.
Cảm giác như đã lâu rồi bé chưa được ăn vậy.
Bé không cảm thấy đói khi ở dưới lòng đất, nhưng sau khi đi lên lại đói đến độ bụng sắp dán vào lưng.
Bà cụ Tô đang bận rộn trong bếp, không ngừng tự trách mình không nấu ăn sớm hơn, chắc Túc Bảo đói lắm rồi.
Dì Ngô và những người giúp việc khác theo sau, trong bếp ồn ào, chỉ trong vòng vài phút, các bữa ăn đã được phục vụ liên tục.
Món chân giò sốt và chân gà nướng phải chờ hơi lâu, các món ra trước là những món chín nhanh - tôm luộc đơn điệu, trứng hấp hạt sen, thịt lợn lát xào măng...
Mấy đứa trẻ ngồi một bên, nhìn Túc Bảo ăn không chớp mắt.
Diêu Linh Nguyệt không cảm thấy đói nên chỉ ngồi bên cạnh nhìn Túc Bảo.
"Chậm một chút." Tô Tử Du bưng hai bát trứng Phù Dung.
Một bát đặt trước mặt Túc Bảo, bát còn lại đặt trước mặt Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Chiến không nói một lời mà lặng lẽ bưng một đĩa tôm tới, im lặng bóc vỏ tôm, cứ bóc một con cho vào bát Túc Bảo, lại bóc một con khác cho vào bát Diêu Linh Nguyệt...
Hân Hân cầm đũa tiếp tục gắp rau cho Túc Bảo: “Ăn đi, ăn đi!”
"Ăn cái này và cái này!"
"Ăn nhanh nào!"
Tô Tử Tích há miệng, chỉ có thể cầm khăn giấy chờ ở bên cạnh, thấy Túc Bảo ăn dính đầy mặt lại lập tức lấy khăn giấy ra lau mặt bé.
Khi Tô Nhất Trần quay lại, anh đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Túc Bảo giống như hoàng thái hậu, vây quanh bé là những người hầu kẻ hạ.
Các anh chị em nhìn bé chằm chằm vì sợ bé chưa no, bọn nhóc chỉ hận không thể nhét hết đồ ăn vào miệng bé.
Tô Nhất Trần thấy cổ họng nghẹn ngào, cảm giác như có thứ gì đó chặn trong họng mình, giọng anh khàn khàn: "Túc Bảo..."
Túc Bảo ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
“Cậu cả!” Bé đặt bát đũa xuống rồi chạy tới mà không lau tay và mặt.
Tô Nhất Trần nhìn cô bé con đang mặc một bộ áo khoác rách rưới, chắc hẳn vừa về đến nhà đã ăn cơm nên chưa kịp thay quần áo.
Chắc bé đói quá rồi...
Tim anh đau nhói, anh ôm lấy Túc Bảo thật chặt.
"Túc Bảo..." Anh muốn hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Túc Bảo cũng ôm chặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả, Túc Bảo không sao đâu, đừng buồn nhé!”
Tô Nhất Trần khàn giọng nói: "Cậu cả xin lỗi..."
Đó là lỗi của cậu cả.
Cậu cả đã không bảo vệ được con.
Trong ba tháng qua, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm là hai người tự trách bản thân nhiều nhất, Túc Bảo biến mất trước mắt họ, họ nhìn trận tuyết lở ập xuống nhưng không thể làm gì được.
Đưa bé ra ngoài nhưng không mang bé trở lại, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm đã phải chịu đựng xiết bao đau khổ!
Sau khi nhận được tin,
Tô Dĩnh Nhạc, Tô Nhạc Phi, Tô Ý Thâm, Tô Tử Lâm và Tô Lạc - những người vẫn đang tìm Túc Bảo ở bên ngoài cũng đã vội vã về đến trang viên.
Tô Dĩnh Nhạc xin nghỉ phép, còn Tô Ý Thâm cũng không thực hiện bất kỳ cuộc phẫu thuật nào nữa - vì họ sợ bị phân tâm.
Khi đến bệnh viện, cậu út chỉ quản lý việc thăm khám ngoại trú và khám bệnh, mọi thứ dường như quay trở lại thời điểm Tô Cẩm Ngọc vừa biến mất.
Nhìn thấy cô bé con trước mặt, bọn họ đều có cảm giác như đang nằm mơ, lưng căng cứng, cổ họng không dám phát ra âm thanh.
Cũng giống như bà cụ Tô, họ sợ rằng mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ và nếu quá ồn ào, họ sẽ choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Tô Ý Thâm ngồi xổm xuống, giằng lấy Túc Bảo khỏi vòng tay của Tô Nhất Trần, nghẹn ngào nói: "Túc Bảo! Cậu út rất nhớ con... rất nhớ rất nhớ con..."
Túc Bảo ôm cậu út, vỗ lưng anh và nói: "Túc Bảo cũng nhớ cậu út rất nhiều!"
Tô Lạc đứng bên cạnh, nắm chặt hai tay đặt lên môi, giọng khàn khàn: "Nhóc con, con đã đi đâu suốt ba tháng vậy..."
Tô Tử Lâm im lặng, môi mím chặt.
Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng nói: "Trở về là tốt rồi... con không sao thì tốt rồi..."
Anh không khỏi quay đầu nhìn sang một bên, ho nhẹ để che đậy cơn nghẹn ngào.
Tô Nhạc Phi không quan tâm hình tượng, anh giật lấy Túc Bảo khỏi vòng tay của Tô Ý Thâm rồi khóc nức nở.
"Bảo bối của cậu năm! Con dọa cậu năm sợ chết khiếp rồi! Cậu năm còn tưởng rằng con sẽ không bao giờ quay lại..."
Cũng giống như Ngọc nhi của anh, lạc đường không bao giờ trở lại, lúc gặp lại nhau đã là âm dương cách trở!
Họ rất sợ hãi, thực sự sợ hãi!
Bây giờ Túc Bảo trở lại, trong giây lát cảm giác như được chuộc lỗi, Tô Nhạc Phi bật khóc.
Túc Bảo vỗ lưng cậu năm an ủi: "Không khóc nữa nào, cậu năm của con đừng khóc nữa, Túc Bảo đâu có bị sao đâu! Con còn vác về một bảo bối siêu to nha!"
Tô Nhạc Phi hoàn toàn không quan tâm đến bảo bối trong miệng Túc Bảo.
Anh chỉ quan tâm đến Túc Bảo của anh.
Bà cụ Tô bưng móng giò heo đi ra, lập tức trừng mắt: "Lớn chừng này rồi còn khóc, xấu hổ quá! Để Túc Bảo đi ăn nhanh lên."
Người bà có thể chặt người bằng tay không bất cứ lúc nào đã quay trở lại.
Ngoài việc hốc hác hơn, dường như bà không có gì khác biệt so với trước đây.
Tô Nhạc Phi lau nước mắt, không đành lòng buông Túc Bảo ra, lẩm bẩm nói: "Làm việc ở gần nhà tốt thật, giờ lão lục lão thất chỉ có thể lo lắng suông trong điện thoại."
Hai người đó về vội ngay trong đêm cũng không kịp ôm Túc Bảo, bởi lát nữa Túc Bảo nhất định sẽ đi ngủ.
Tô Nhạc Phi lại lầm bầm: "Khi Túc Bảo lớn lên, Túc Bảo học đại học ở đâu, cậu năm sẽ đi công trình ở đó... Khi Túc Bảo kết hôn, cậu năm sẽ chuyển đến cạnh nhà con và xây một tòa nhà bên cạnh."
“Nếu cháu rể dám đối xử tệ với con, chỉ cần hai đứa cãi nhau một phút, cậu năm sẽ nhảy sang tát vào mặt cháu rể ngay lập tức.”
Khoảng cách xa nhất cũng không thể xa hơn một thành phố.
Nếu buổi sáng cãi nhau thì buổi chiều cháu rể sẽ bị ăn tát.
Ông cụ Tô lạnh lùng mắng: "Con đang nói linh tinh gì thế hả!"
Cô bé con mới bốn tuổi mà đã nói chuyện lấy chồng với cháu rể như thế nào rồi...
Không, năm tuổi mới đúng.
Ông cụ Tô đột nhiên cảm thấy buồn bã, ông liếc nhìn lịch.
Hôm nay đã là ngày 27 tháng 3.
Kế hoạch ban đầu của nhà họ Tô là đến khu vui chơi đảo Nghê Quang vào ngày sinh nhật của Túc Bảo để kỷ niệm sinh nhật lần thứ năm của bé.
Không ngờ lần này bé thất lạc nên bỏ lỡ, khi bé quay lại thì đã năm tuổi rồi.
Đang nói chuyện, một đạo ánh sáng xanh từ trên lầu bắn xuống, Tiểu Ngũ nhào vào ngực Túc Bảo.
“Chị yêu! Em nhớ chị quá! Ngày đầu tiên chị đi, em nhớ chị! Ngày thứ hai chị đi, em nhớ chị! Ngày thứ một trăm chị đi, em vẫn nhớ chị! Em nhớ chị mỗi ngày! Chị luôn ở trong giấc mơ của em!!”
"Nghe người khác nói chuyện vu vơ, rõ ràng không liên quan gì mà trong đầu em vẫn nghĩ đến chị!"
Nó nghiêng đầu vùi vào ngực Túc Bảo, lẩm bẩm: “Vạn vật nhớ chị cũng không bằng em nhớ chị, vạn vật yêu chị cũng kém em yêu chị. Trong dịp lễ Thanh Minh trời mưa to, em cô đơn muốn chết, trời xanh bao la, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, đột nhiên không nhìn thấy bò và cừu. ..."
Khóe miệng mọi người co giật.
Con vẹt này ồn ào thật!
Chương 524: Hoan nghênh trở về
Túc Bảo xoa bụng, muốn tắm rửa sạch sẽ nhưng bà cụ Tô khẳng định ăn no quan trọng hơn sạch sẽ nên bé tiếp tục ăn.
Bát của Túc Bảo đã đầy ắp, các cậu của bé đều thi nhau gắp đồ ăn cho bé, địa vị của Mộc Quy Phàm có xu hướng giảm xuống nên anh vội lấy một cái bát khác rồi gắp thức ăn vào bát cho bảo bối của anh.
Không ngờ chỉ một lúc sau, chiếc bát mới cũng đã đầy.
Bát của Diêu Linh Nguyệt đơn giản hơn nhiều, dù sao mọi người cũng không tiện gắp thức ăn cho cô.
Nhưng đồ ăn cũng được chất thành một ngọn núi nhỏ - tất cả đều do bà cụ Tô nhồi.
Tô Nhất Trần gắp một miếng thịt cho vào bát của Diêu Linh Nguyệt rồi nói: “Ăn đi em.”
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào miếng thịt.
Sau đó cô lặng lẽ cho cả miếng vào miệng, má phồng to.
Một lớn một nhỏ, hệt như hai con sóc nhỏ đang bận ăn.
Cuối cùng đồ ăn trong bát cũng đã được ăn hết, Túc Bảo tựa người vào ghế sờ cái bụng tròn trịa: "Phù! Tròn rồi!"
Diêu Linh Nguyệt cũng dựa vào ghế sờ bụng: "Tròn xoe luôn!"
Bà cụ Tô nói: “Không, con chưa đủ tròn”.
Bà thực sự không dám nhồi nhét vào bụng Túc Bảo nữa.
Nhưng hình như Diêu Linh Nguyệt có thể ăn nhiều hơn.
Bà cụ Tô múc một bát tổ yến mứt táo tàu đưa cho Diêu Linh Nguyệt: "Ăn thêm chút nữa đi, mẹ nghĩ con vẫn chưa no."
Diêu Linh Nguyệt nhìn tổ yến mứt táo rồi lại nhìn vào bụng mình với vẻ mặt ngây thơ.
Nhưng sau đó cô vẫn bưng bát lên và ăn.
Bà cụ Tô hài lòng, múc thêm một bát nữa cho con dâu, sau khi ăn liền ba bát, Diêu Linh Nguyệt không chịu ăn nữa.
Cô thực sự đã no căng.
Bà cụ Tô gật đầu: “Được rồi, chúng ta ăn bát súp gà đen lần cuối nhé!”
Nhồi tiếp.
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Mọi người: "..."
Túc Bảo ngồi xem như vậy là đủ rồi, bé vội vàng chạy lên lầu: "Bà ngoại, con đi tắm nha!"
Diêu Linh Nguyệt thở dài rồi đứng dậy: "Tắm… thơm tho!"
Bà cụ Tô: “Ngồi ăn hết bát canh đi, nếu không tối sẽ đói đấy con.”
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng bát lên uống cạn như đang uống rượu với Võ Tòng.
Sau đó cô nhanh chóng bỏ chạy.
Chân của cô vẫn chưa lành hẳn, không biết có phải do ăn quá nhiều nên trọng tâm không vững hay không mà bước đi của cô hơi loạng choạng.
Tô Nhất Trần im lặng.
Nhà họ Tô bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng cũng yên tĩnh khi Túc Bảo chìm vào giấc ngủ.
Diêu Linh Nguyệt lặng lẽ đứng ngoài ban công nhỏ, nhìn những cành cây bắt đầu đâm chồi.
Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng cotton màu hồng sạch sẽ, tuy thời tiết đã dần ấm hơn vào cuối tháng 3 nhưng về đêm trời vẫn khá lạnh, trong nhà có máy sưởi còn đỡ, nhưng ngoài ban công chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh thì chắc chắn sẽ rất lạnh.
Nhưng, Diêu Linh Nguyệt không hề cảm thấy lạnh, cô chỉ nhìn cành cây rồi nhìn gốc cây, tuyết tan khiến mặt đất ẩm ướt, đáng tiếc cô không ngửi được mùi tươi mát của đất.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa, Tô Nhất Trần mở cửa bước vào.
Anh mặc bộ đồ ở nhà dày hơn bộ đồ ngủ bằng vải cotton một chút, anh chậm rãi bước ra ngoài ban công và hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Diêu Linh Nguyệt đưa tay ra và chỉ vào lớp đất dưới gốc cây.
Tô Nhất Trần nhìn theo hướng cô chỉ, trầm mặc.
Trong suốt ba tháng, anh lo lắng tìm kiếm Túc Bảo, thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ đến cảnh cô cầm một nắm tuyết đặt vào tay anh, nói rằng cô rất thích anh.
Anh nhớ đôi mắt ngơ ngẩn nhưng trong veo của cô khi nhìn anh, nhớ bóng người quay lưng rời đi nhưng không hề ngoảnh lại của cô…
Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Tô Nhất Trần dịu đi một chút, anh giơ tay lên và đưa một thứ gì đó ra: "Cho em này."
Trong mắt Diêu Linh Nguyệt thoáng hiện một tia bối rối.
Cô cầm lấy món đồ, thì ra là một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền nhỏ hình chiếc vỏ sò tròn xoe.
Có những vật chất mịn chảy bên trong vỏ sò, giống như đất, nhưng chúng có thể phản chiếu những mảnh ánh sáng nhỏ dưới sự khúc xạ của nguồn sáng.
Diêu Linh Nguyệt ngẩng đầu lên và nhìn Tô Nhất Trần với vẻ hồ nghi.
Tô Nhất Trần chỉ vào bên trong vỏ ốc, nói: “Bùn.”
Mặt Diêu Linh Nguyệt lộ ra vẻ không tin.
Cô biết bùn nha, bùn đâu giống như này!
Gạt cô đó à...
Tô Nhất Trần nâng sợi dây chuyền lên, nhẹ nhàng vén tóc cô lên rồi đeo vào cổ cô.
“Đeo vào nhé.” Anh thu tay rồi lùi lại một bước, hồi lâu sau anh nhẹ nhàng nói: “Chào mừng em trở lại.”
Đôi mắt đẹp của Diêu Linh Nguyệt nhìn anh không chớp.
"Sao vậy em?" Tô Nhất Trần hỏi.
Diêu Linh Nguyệt đưa tay ra và nói: "Ôm... ôm."
Tuy tư duy của cô vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng cô rất trong sáng và thẳng thắn, nếu thích, cô sẽ cố gắng nói: "Em thích anh rất nhiều".
Nếu ghét ai, cô sẽ đòi kẹp họ ra ngoài.
Nếu muốn được ôm, cô sẽ không vòng vo mà dứt khoát đòi ôm.
Tô Nhất Trần mỉm cười, bước tới ôm cô vào lòng.
Diêu Linh Nguyệt hài lòng, bắt chước Túc Bảo, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh.
Ý cô là đừng lo lắng, mọi thứ đều ổn rồi.
Lòng Tô Nhất Trần khẽ nhói lên, anh đặt lòng bàn tay ấm áp của mình lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Chúc ngủ ngon." Anh nói: "Em ngủ ngon nhé."
Tuy anh không biết bây giờ cô có cần ngủ không...
Diêu Linh Nguyệt buông anh ra, khóe môi giật giật, lần này cô nói rõ ràng: “Chúc anh ngủ ngon!”
Sau khi Tô Nhất Trần rời khỏi phòng Diêu Linh Nguyệt, anh đi đến phòng Túc Bảo.
Cô bé con ngủ rất say, như thể đã rất lâu rồi không được ngủ ngon vậy.
Tiểu Ngũ- kẻ luôn ngủ trong phòng riêng của mình, lần đầu tiên dính vào Túc Bảo.
Tô Nhất Trần liếc nhìn nó một cái, thấp giọng nói: "Ngươi không sợ bị đè bẹp à."
Vẹt không thể ngủ cùng chủ vì chúng quá nhỏ và dễ bị đè bẹp.
Tiểu Ngũ phớt lờ Tô Nhất Trần, lại trèo lên, cọ vào mặt Túc Bảo...
Không ngờ Túc Bảo đang ngủ mơ bỗng cau mày hét lớn: "Thần Long đại uy!!"
Úi...Tiểu Ngũ bị ném ra ngoài.
Tiểu Ngũ: "???"
Tô Nhất Trần: "..."
Bình luận facebook