-
Chương 467-468
Chương 467: Chưa bao giờ nghĩ sẽ có cuộc gặp gỡ như thế này
Tô Tử Du đã từng nghĩ đến nhiều cảnh tượng gặp mẹ lần đầu tiên.
Có cảnh tượng mẹ cậu khổ sở biết bao khi phải làm việc ở một nơi đáng xấu hổ nào đó.
Nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của mẹ cậu, tưởng tượng ra hình ảnh mẹ cậu vừa hút thuốc vừa nóng nảy mắng hai anh em cậu cút đi và nói rằng bà ấy không có con trai.
Cậu còn nghĩ đến một khả năng khác, đó là sau khi biết cậu với anh trai là cháu trai nhà họ Tô, mẹ cậu sẽ lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang nịnh nọt lấy lòng...
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc gặp gỡ đầu tiên với mẹ lại như thế này!
Bà ấy bị đóng đinh ở đây bao lâu rồi, bà ấy luôn ở đây à?
Trong quan tài, lòng bàn tay của Diêu Linh Nguyệt cố dùng sức nên mười ngón tay đều duỗi ra và co giật.
Sau đó tay cô lại yếu ớt rơi xuống.
Giống như cô đã trải qua hàng trăm ngàn nỗ lực như vậy nhưng cuối cùng đều vô ích...
Đôi mắt của cô là một vùng tĩnh mịch, cô nhìn thẳng về phía trước, không đảo mắt cũng không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm rất đáng sợ, hoàn toàn không giống người sống.
Có thứ gì đó đang bò dưới quần áo của cô, kết hợp với cơ thể bị đóng đinh của cô trông rất quỷ dị và đáng sợ.
Tô Tử Du run giọng hỏi: "Bà ấy còn sống không?"
Một giọng nói lướt qua tai cậu: "Nói sống thì còn sống, nói chết thì đã chết. Đây là xác sống."
Kỷ Trường mặc áo choàng trắng đi từ bên ngoài vào, nói với Túc Bảo: "Đừng lo lắng, ba con và ông chú tám mươi kia đều không sao đâu."
Vạn Bát Thực được giao nhiệm vụ theo dõi Túc Bảo nhưng anh ấy để mất dấu cô bé con nên sốt ruột bỏ chạy trong vùng núi hoang vu để tìm kiếm bé khắp nơi.
Về phần Mộc Quy Phàm...đó là người không cần phải lo lắng chút nào...
Nỗi lo lắng trong lòng Túc Bảo được xua tan, bé hỏi: "Sư phụ, xác sống là cái gì?"
Kỷ Trường liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt trong quan tài và nói: "Ở vùng biển có một loại Vu sư. Họ tự xưng là Vu thần. Họ rất giỏi chế tạo thứ bột zombie. [1]. Nếu sử dụng thứ bột này trên người sống, người sống sẽ mất đi ý chí, thân thể cứng ngắc, không có khả năng suy nghĩ, không cảm thấy mệt mỏi, không cảm thấy đau đớn khi bị thương."
[1]: Zombie hay còn gọi là cương thi, quỷ nhập tràng.
"Người đó giống như cương thi, bất tử, bị các Vu sư sử dụng làm nô lệ."
Tô Tử Du sửng sốt: "Đây chính là truyền thuyết có từ lâu của bọn họ sao?"
Kỷ Trường: "Có thể coi là truyền thuyết, nhưng không ít người từng trải qua trải nghiệm như vậy. Một số truyền thuyết của vùng biển còn được dựng thành phim, sau đó cũng có người đến để chứng thực và lôi kéo những người hâm mộ zombie."
“Đó là một loại thuốc hướng thần làm tê liệt thần kinh của con người… có lẽ vậy.” Kỷ Trường không quá chắc chắn với suy luận của hắn.
Quả thực Vu thần có chút thủ đoạn, chẳng hạn như Vu thuật và Chung Trùng, có điều, Vu thần chính thống đã biến mất từ lâu rồi.
Ngày nay chỉ còn lại những ‘cương thi’ được tạo ra từ các loại thuốc, nhưng chưa ai tìm ra cách chế tạo thuốc của gia tộc Vu sư…
Kỷ Trường nhìn Diêu Linh Nguyệt: "Chắc chắn nhà họ Diêu đã dùng loại bột zombie này để biến Diêu Linh Nguyệt thành xác sống. Ở vùng biển có ghi chép về trường hợp xác sống biến thành cương thi đã sống lại."
Túc Bảo tràn đầy hi vọng: "Vậy mợ cả còn sống ạ?"
Kỷ Trường không nói gì và cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Loại chuyện này... không thể nói chắc chắn được.
Không biết nhà họ Diêu đã dùng phương pháp gì, hơn nữa Diêu Linh Nguyệt còn mắc kẹt ở đây lâu như vậy...
Có thể cô vẫn còn sống, nhưng cho dù được cứu thì vẫn chỉ là một cái xác biết đi...
Tô Tử Chiến gần như bóp nát lá bùa trong tay, cuối cùng cậu nói: "Đầu tiên... đưa mẹ anh ra ngoài trước!"
Trong lòng cậu cũng vô cùng chấn động, trước đó cậu luôn bài xích việc bị mẹ bỏ rơi.
Nhưng, cậu không ngờ bây giờ lại nhìn thấy mẹ cậu bị đóng đinh ở đây, cậu và em trai đều không biết rõ rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tử Du lập tức muốn đi xuống kéo người ra khỏi quan tài, nhưng Túc Bảo đã tóm lấy cậu và nói: "Anh ơi, đừng cử động, để em."
Đang nói chuyện, người phụ nữ trong quan tài đột nhiên đảo mắt, nhìn đăm đăm vào Tô Tử Du.
Tim Tô Tử Du đập thình thịch.
Hình dung đôi mắt này như thế nào nhỉ?
Giống như một người đã chết được ba ngày bỗng nhiên bật dậy, hoặc giống như một con búp bê trong tủ bỗng nhiên có ý thức.
Ánh mắt đờ đẫn và cứng ngắc khiến người ta sợ hãi.
Không biết vì lý do gì, sau khi nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du, người phụ nữ trong quan tài không dời mắt đi nữa, Tô Tử Du di chuyển đến đâu, ánh mắt cô cũng dõi theo đến đó.
Túc Bảo đi về phía quan tài, nhìn thấy thứ gì đó đang ngọ nguậy trên người mợ cả.
"Sư phụ, con có thể trực tiếp bắt mấy thứ ngọ nguậy kia không?" Túc Bảo quay người, hỏi.
Kỷ Trường nói: “Đây là xiềng xích của Vu sư, một loại Chung Trùng, rất quỷ quyệt… Tốt nhất không nên trực tiếp bắt.”
Túc Bảo: Được thôi, là một loại côn trùng, tốt nhất KHÔNG NÊN trực tiếp bắt, chứng tỏ CÓ THỂ trực tiếp bắt được.
Kỷ Trường: “.....”
Kỷ Trường nhìn quanh rồi nói: "Ở đây dùng lá bùa để bài trí đạo trường. Trước tiên hãy phá hỏng đạo trường, sau đó mới có thể rút cái đinh trong tay cô ấy ra..."
Đạo trường trấn áp Diêu Linh Nguyệt, đồng thời dẫn dắt âm mạch dưới ngọn núi hoang vu đến cơ thể cô để duy trì sự bất tử.
Theo lẽ thường, chỉ có thể nhổ những chiếc đinh ra bằng cách phá hủy võ đường trước.
Túc Bảo: Được rồi, rút đinh ra!
Cô bé con dứt khoát túm lấy một cái đinh trên xương tỳ bà của Diêu Linh Nguyệt, hét to một tiếng rồi rút ra!
Kỷ Trường: "..."
Hắn muốn tự vả vào mặt mình một cái, đã ở bên cô bé con bao lâu rồi mà hắn vẫn mắc chứng mất trí nhớ nhỉ?
Diêm Vương đâu phải là người cần tuân theo lẽ thường?
Khoảnh khắc chiếc đinh rời khỏi cơ thể Diêu Linh Nguyệt, cô đột nhiên gầm lên giãy giụa!
Cạch, cạch, cạch... Tiếng móng tay nghiến vào xương ngày càng rõ ràng, không chỉ xương bàn tay, mà còn cả xương ống, xương hông.
"Gầm..." Hốc mắt Diêu Linh Nguyệt đỏ lên!
Cô vùng vẫy, lòng bàn tay bị đóng đinh của cô đột nhiên rời khỏi tấm quan tài vài centimet, dường như cô muốn nhảy ra ngoài.
Không biết do cô di chuyển quá mạnh hay do võ đường mà những cục đất trong hang rơi xuống lã chã.
Tô Tử Chiến lập tức nói: "Túc Bảo, đi trước!"
Cậu cảm nhận được sự nguy hiểm!
Cậu bỗng nhớ tới vua zombie trong phim zombie đã giết chết tất cả mọi người, không ai có thể ngăn cản hắn!
Nhưng Túc Bảo lại giơ tay ấn lên vai Diêu Linh Nguyệt, lập tức nhấn ‘cương thi’ cáu kỉnh về đúng vị trí ban đầu.
“Ngoan nào!” Túc Bảo hung hăng nói: “Nếu mợ còn cử động nữa, cẩn thận con nhổ răng cửa của mợ đó!”
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Tô Tử Du Tô Tử Chiến: "..."
Kỷ Trường: "..."
Chương 468: Lật sách tìm đáp án
Diêu Linh Nguyệt không hiểu nhổ răng cửa có nghĩa là gì.
Nhưng vào lúc này, cô cảm nhận được khí thế trấn áp đặc biệt của Túc Bảo, cô im lặng trong giây lát.
Túc Bảo tiếp tục rút những chiếc đinh ra, nhưng trước khi rút chiếc đinh thứ hai, Diêu Linh Nguyệt lại bắt đầu vùng vẫy sau lưng.
Hang động được bao phủ bởi những lá bùa, dây leo quấn bốn phía, khi rút đinh ra, những lá bùa bị dịch chuyển khiến võ đường trong hang sụp đổ, cục đất và sỏi rơi xuống lã chã.
Lòng Tô Tử Du không khỏi căng thẳng, có lẽ hang động này không thể tiếp tục chống đỡ.
Kỷ Trường hét lên: "Túc Bảo!"
Dường như chiếc đinh đóng vào xương không thể rút ra được, sợi dây màu đỏ trên cổ tay Túc Bảo lấp lánh, cho thấy bé đã dùng rất nhiều sức lực, chẳng ngờ võ đường do Diêu Kính Vân bài trí cũng có chút bản lĩnh.
Túc Bảo tức giận, bởi bé đứng gần quan tài nhất nên thấy rõ móng tay trên xương tỳ bà và xương hông được nối liền với xương và thịt của mợ cả, đám đinh này phát triển cùng thịt và xương.
Đây là điều mà con người có thể làm ra ư?
Túc Bảo tức giận xua tay hét lớn, một cơn gió mạnh bay ra, toàn bộ bùa chú xung quanh lập tức cháy rụi!
Bùa cháy đốt cháy dây leo, trong ánh lửa, Túc Bảo giẫm lên vai Diêu Linh Nguyệt, cầm một cây đinh đang cắm vào xương rồi hét lên: “Lên!”
Trên đỉnh đầu bé có hai nhúm tóc đáng yêu đang lay động trong gió, bé như đang đứng trong một vòng xoáy vô hình.
Rắc rắc!
Sáu chiếc đinh còn lại đều bị kéo ra bởi một lực vô hình, lực mạnh đến nỗi những chiếc đinh bay ra khỏi người Diêu Linh Nguyệt rồi găm chặt vào vách hang.
Tô Tử Du trợn mắt há hốc miệng nhìn em gái nhỏ bé trong ánh lửa.
Khuôn mặt bé lạnh lùng và nghiêm túc, trong mắt bé tràn ngập ánh sáng kỳ lạ như có ngọn lửa thiêu đốt.
Lúc này trên người bé thực sự toát ra khí thế lạnh lẽo, tất cả yêu ma quỷ quái đều phải bò rạp khi nhìn thấy bé!
"Oa... em gái ngầu quá..." Mắt Tô Tử Du lấp lánh ánh sao.
Tô Tử Chiến cũng kinh ngạc không thôi, cậu chưa bao giờ nghĩ cô em gái xinh xắn dễ thương biết khóc tu tu khi ngã của cậu lại có lúc lạnh lùng như vậy.
Túc Bảo siết chiếc đinh xương dài gắn trên cẳng tay Diêu Linh Nguyệt, hừ lạnh: "Được rồi!"
Quá xem thường bé rồi nha! Bé không phát huy uy lực đám đinh này lại tưởng bé là little baby hả?
Hai anh em Tô Tử Du vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt thấy người mẹ trong quan tài của các cậu bỗng bật dậy!
"Mẹ kiếp!" Tô Tử Du lập tức thu lại bàn chân vừa mới duỗi ra…
Túc Bảo vốn dĩ giẫm lên vai Diêu Linh Nguyệt, nhưng Diêu Linh Nguyệt đứng thẳng dậy khiến bé mất cảnh giác và ngã vào trong quan tài.
"Ôi... mông của mình vỡ thành bốn phần rồi..." Túc Bảo che mông lại.
Diêu Linh Nguyệt đứng trong quan tài và nhảy lên, nhưng quan tài quá cao khiến cô không thể nhảy ra ngoài, chỉ đành nhảy tưng tưng tại chỗ.
"..."
Hai anh em Tô Tử Du ngẩn người.
Mẹ của các cậu biến thành cương thi thật hả?
Theo truyền thuyết xa xưa, cương thi cứng đến mức khi bước đi chỉ có thể giơ tay lên và nhảy về phía trước, dao chẻ súng bắn cũng chẳng làm gì được cương thi, người thường cũng không giết được cương thi, ngoài ra cương thi còn có khả năng hút cạn máu người... Có người bị cắn còn biến thành cương thi.
Để ngăn chặn cương thi, người ta xây dựng thềm cửa thật cao vì cương thi không thể nhảy qua.
Lúc trước đọc mấy chuyện quỷ thần, Tô Tử Chiến luôn cảm thấy chi tiết này không hợp lý, sao có chuyện cương thi không thể nhảy qua thềm cửa, cương thi lợi hại như vậy nào có chuyện bị ngăn cản chỉ bởi thềm cửa?
Ít ra thì cơ thể cứng cáp như tường đồng vách sắt của cương thi cũng có thể phá vỡ thềm cửa, hoặc nếu chẳng may ngã vào thềm cửa rồi đứng phắt dậy thì có thể vào nhà rồi đấy thôi?
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả thực là... có một ‘lỗi’ không thể giải thích được ở cương thi,
Diêu Linh Nguyệt vẫn đang nhảy tưng tưng tại chỗ nhưng không sao thoát được khỏi quan tài.
Hơn nữa, những thứ ngọ nguậy dưới quần áo của cô cũng càng lúc càng vặn vẹo nhanh hơn, mắt thường có thể nhìn thấy chuyển động tạo thành xiềng xích, kéo cô về phía quan tài.
Nói cách khác, cho dù có thoát khỏi những chiếc đinh, cô vẫn sẽ bị vướng vào những 'xiềng xích' này và không thể rời đi!
Kỷ Trường vốn muốn kêu Túc Bảo lên trước rồi đeo bùa cho Diêu Linh Nguyệt, hoặc dạy cô bé con cách diệt trừ Chung Trùng.
Bọn côn trùng này quỷ quyệt đến mức hắn lo lắng cô bé con vô tình chạm vào sẽ bị chúng bám lên người.
Nhưng cuối cùng Kỷ Trường không nói gì cả.
Quả nhiên, Túc Bảo bò ra khỏi quan tài, cầm một lá bùa đặt lên trán Diêu Linh Nguyệt khiến cô lập tức ngừng nhảy.
Túc Bảo giơ tay bắt gì đó.
Rắc một tiếng.
Một trong những 'xiềng xích' bị bé kéo ra, đám côn trùng đang bò bỗng chui vào lớp da Diêu Linh Nguyệt rồi bay ngược ra ngoài, văng khắp sàn nhà với thân thể đầy máu.
Diêu Linh Nguyệt không ngừng hét lên đau đớn.
Tô Tử Du lo lắng nhưng không giúp được gì.
Cậu biết rất rõ việc chạy tới giúp sức vào lúc này chỉ gây thêm rắc rối.
Thế là cậu lùi lại hai bước...
Tô Tử Chiến cũng lùi lại hai bước.
Cậu không thể ngu ngốc tới độ lao tới 'giúp đỡ' khi biết rõ mình không có năng lực và chỉ gây rắc rối cho người khác.
Tuyệt đối không phải vì hèn nhát...
Túc Bảo phát hiện, trực tiếp bắt côn trùng sẽ khiến chúng đâm vào da mợ cả trước rồi mới bay ra ngoài, điều đó khiến mợ cả đau đớn vô cùng.
Bé không tiếp tục cách bắt trùng thô lỗ như vậy nữa mà lấy chu sa và tờ giấy màu vàng đã chuẩn bị sẵn ra khỏi túi, nhanh chóng lấy tay làm bút rồi vẽ vài lá bùa.
Tô Tử Du nhìn kỹ, định bụng nhớ nét vẽ của Túc Bảo, cuốn sổ của cậu chứa đầy những hình vẽ trên lá bùa, vì cậu không biết vẽ nên trước tiên cần phỏng theo.
Nhưng, cậu chợt phát hiện những hình vẽ trên lá bùa hôm nay phức tạp đến mức chỉ nhìn thôi cậu cũng cảm thấy chóng mặt và không thể nhớ được gì cả.
Túc Bảo vẽ xong, lần lượt đặt lên tim, vai và xương hông của Diêu Linh Nguyệt, sau đó thắp một nén hương cắm vào lòng đất cách đó không xa.
Khi hương cháy, lá bùa trên người Diêu Linh Nguyệt cũng từ từ bốc cháy, những con trùng trong cơ thể cô như bị hun thuốc, lần lượt bò ra khỏi người cô và bò về phía nền đất bùn nơi có nén hương.
Khi lá bùa và nén hương cháy hết, toàn bộ côn trùng đều ra khỏi người Diêu Linh Nguyệt và lăn vào bùn.
Túc Bảo ném một vài quả cầu lửa.
Không khí tràn ngập mùi hôi thối, Chung Trùng kêu gào, sau một chốc, chúng đều biến thành tro bụi.
Tô Tử Du Tô Tử Chiến: Viển vông!
Tô Tử Du: “....”
Em gái cậu là thần long đại uy!
Kỷ Trường: "..." Chờ đã, những thứ này hắn chưa từng dạy cho cặp sách nhỏ, sao bé lại biết mà làm?
Mặt hắn nhuốm vẻ sững sờ, vội vàng triệu hồi cuốn sách vàng, hệt như thí sinh đang ôn thi lật sách để tìm đáp án...
Tô Tử Du đã từng nghĩ đến nhiều cảnh tượng gặp mẹ lần đầu tiên.
Có cảnh tượng mẹ cậu khổ sở biết bao khi phải làm việc ở một nơi đáng xấu hổ nào đó.
Nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của mẹ cậu, tưởng tượng ra hình ảnh mẹ cậu vừa hút thuốc vừa nóng nảy mắng hai anh em cậu cút đi và nói rằng bà ấy không có con trai.
Cậu còn nghĩ đến một khả năng khác, đó là sau khi biết cậu với anh trai là cháu trai nhà họ Tô, mẹ cậu sẽ lập tức thay đổi thái độ, chuyển sang nịnh nọt lấy lòng...
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc gặp gỡ đầu tiên với mẹ lại như thế này!
Bà ấy bị đóng đinh ở đây bao lâu rồi, bà ấy luôn ở đây à?
Trong quan tài, lòng bàn tay của Diêu Linh Nguyệt cố dùng sức nên mười ngón tay đều duỗi ra và co giật.
Sau đó tay cô lại yếu ớt rơi xuống.
Giống như cô đã trải qua hàng trăm ngàn nỗ lực như vậy nhưng cuối cùng đều vô ích...
Đôi mắt của cô là một vùng tĩnh mịch, cô nhìn thẳng về phía trước, không đảo mắt cũng không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm rất đáng sợ, hoàn toàn không giống người sống.
Có thứ gì đó đang bò dưới quần áo của cô, kết hợp với cơ thể bị đóng đinh của cô trông rất quỷ dị và đáng sợ.
Tô Tử Du run giọng hỏi: "Bà ấy còn sống không?"
Một giọng nói lướt qua tai cậu: "Nói sống thì còn sống, nói chết thì đã chết. Đây là xác sống."
Kỷ Trường mặc áo choàng trắng đi từ bên ngoài vào, nói với Túc Bảo: "Đừng lo lắng, ba con và ông chú tám mươi kia đều không sao đâu."
Vạn Bát Thực được giao nhiệm vụ theo dõi Túc Bảo nhưng anh ấy để mất dấu cô bé con nên sốt ruột bỏ chạy trong vùng núi hoang vu để tìm kiếm bé khắp nơi.
Về phần Mộc Quy Phàm...đó là người không cần phải lo lắng chút nào...
Nỗi lo lắng trong lòng Túc Bảo được xua tan, bé hỏi: "Sư phụ, xác sống là cái gì?"
Kỷ Trường liếc nhìn Diêu Linh Nguyệt trong quan tài và nói: "Ở vùng biển có một loại Vu sư. Họ tự xưng là Vu thần. Họ rất giỏi chế tạo thứ bột zombie. [1]. Nếu sử dụng thứ bột này trên người sống, người sống sẽ mất đi ý chí, thân thể cứng ngắc, không có khả năng suy nghĩ, không cảm thấy mệt mỏi, không cảm thấy đau đớn khi bị thương."
[1]: Zombie hay còn gọi là cương thi, quỷ nhập tràng.
"Người đó giống như cương thi, bất tử, bị các Vu sư sử dụng làm nô lệ."
Tô Tử Du sửng sốt: "Đây chính là truyền thuyết có từ lâu của bọn họ sao?"
Kỷ Trường: "Có thể coi là truyền thuyết, nhưng không ít người từng trải qua trải nghiệm như vậy. Một số truyền thuyết của vùng biển còn được dựng thành phim, sau đó cũng có người đến để chứng thực và lôi kéo những người hâm mộ zombie."
“Đó là một loại thuốc hướng thần làm tê liệt thần kinh của con người… có lẽ vậy.” Kỷ Trường không quá chắc chắn với suy luận của hắn.
Quả thực Vu thần có chút thủ đoạn, chẳng hạn như Vu thuật và Chung Trùng, có điều, Vu thần chính thống đã biến mất từ lâu rồi.
Ngày nay chỉ còn lại những ‘cương thi’ được tạo ra từ các loại thuốc, nhưng chưa ai tìm ra cách chế tạo thuốc của gia tộc Vu sư…
Kỷ Trường nhìn Diêu Linh Nguyệt: "Chắc chắn nhà họ Diêu đã dùng loại bột zombie này để biến Diêu Linh Nguyệt thành xác sống. Ở vùng biển có ghi chép về trường hợp xác sống biến thành cương thi đã sống lại."
Túc Bảo tràn đầy hi vọng: "Vậy mợ cả còn sống ạ?"
Kỷ Trường không nói gì và cũng không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Loại chuyện này... không thể nói chắc chắn được.
Không biết nhà họ Diêu đã dùng phương pháp gì, hơn nữa Diêu Linh Nguyệt còn mắc kẹt ở đây lâu như vậy...
Có thể cô vẫn còn sống, nhưng cho dù được cứu thì vẫn chỉ là một cái xác biết đi...
Tô Tử Chiến gần như bóp nát lá bùa trong tay, cuối cùng cậu nói: "Đầu tiên... đưa mẹ anh ra ngoài trước!"
Trong lòng cậu cũng vô cùng chấn động, trước đó cậu luôn bài xích việc bị mẹ bỏ rơi.
Nhưng, cậu không ngờ bây giờ lại nhìn thấy mẹ cậu bị đóng đinh ở đây, cậu và em trai đều không biết rõ rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tử Du lập tức muốn đi xuống kéo người ra khỏi quan tài, nhưng Túc Bảo đã tóm lấy cậu và nói: "Anh ơi, đừng cử động, để em."
Đang nói chuyện, người phụ nữ trong quan tài đột nhiên đảo mắt, nhìn đăm đăm vào Tô Tử Du.
Tim Tô Tử Du đập thình thịch.
Hình dung đôi mắt này như thế nào nhỉ?
Giống như một người đã chết được ba ngày bỗng nhiên bật dậy, hoặc giống như một con búp bê trong tủ bỗng nhiên có ý thức.
Ánh mắt đờ đẫn và cứng ngắc khiến người ta sợ hãi.
Không biết vì lý do gì, sau khi nhìn chằm chằm vào Tô Tử Du, người phụ nữ trong quan tài không dời mắt đi nữa, Tô Tử Du di chuyển đến đâu, ánh mắt cô cũng dõi theo đến đó.
Túc Bảo đi về phía quan tài, nhìn thấy thứ gì đó đang ngọ nguậy trên người mợ cả.
"Sư phụ, con có thể trực tiếp bắt mấy thứ ngọ nguậy kia không?" Túc Bảo quay người, hỏi.
Kỷ Trường nói: “Đây là xiềng xích của Vu sư, một loại Chung Trùng, rất quỷ quyệt… Tốt nhất không nên trực tiếp bắt.”
Túc Bảo: Được thôi, là một loại côn trùng, tốt nhất KHÔNG NÊN trực tiếp bắt, chứng tỏ CÓ THỂ trực tiếp bắt được.
Kỷ Trường: “.....”
Kỷ Trường nhìn quanh rồi nói: "Ở đây dùng lá bùa để bài trí đạo trường. Trước tiên hãy phá hỏng đạo trường, sau đó mới có thể rút cái đinh trong tay cô ấy ra..."
Đạo trường trấn áp Diêu Linh Nguyệt, đồng thời dẫn dắt âm mạch dưới ngọn núi hoang vu đến cơ thể cô để duy trì sự bất tử.
Theo lẽ thường, chỉ có thể nhổ những chiếc đinh ra bằng cách phá hủy võ đường trước.
Túc Bảo: Được rồi, rút đinh ra!
Cô bé con dứt khoát túm lấy một cái đinh trên xương tỳ bà của Diêu Linh Nguyệt, hét to một tiếng rồi rút ra!
Kỷ Trường: "..."
Hắn muốn tự vả vào mặt mình một cái, đã ở bên cô bé con bao lâu rồi mà hắn vẫn mắc chứng mất trí nhớ nhỉ?
Diêm Vương đâu phải là người cần tuân theo lẽ thường?
Khoảnh khắc chiếc đinh rời khỏi cơ thể Diêu Linh Nguyệt, cô đột nhiên gầm lên giãy giụa!
Cạch, cạch, cạch... Tiếng móng tay nghiến vào xương ngày càng rõ ràng, không chỉ xương bàn tay, mà còn cả xương ống, xương hông.
"Gầm..." Hốc mắt Diêu Linh Nguyệt đỏ lên!
Cô vùng vẫy, lòng bàn tay bị đóng đinh của cô đột nhiên rời khỏi tấm quan tài vài centimet, dường như cô muốn nhảy ra ngoài.
Không biết do cô di chuyển quá mạnh hay do võ đường mà những cục đất trong hang rơi xuống lã chã.
Tô Tử Chiến lập tức nói: "Túc Bảo, đi trước!"
Cậu cảm nhận được sự nguy hiểm!
Cậu bỗng nhớ tới vua zombie trong phim zombie đã giết chết tất cả mọi người, không ai có thể ngăn cản hắn!
Nhưng Túc Bảo lại giơ tay ấn lên vai Diêu Linh Nguyệt, lập tức nhấn ‘cương thi’ cáu kỉnh về đúng vị trí ban đầu.
“Ngoan nào!” Túc Bảo hung hăng nói: “Nếu mợ còn cử động nữa, cẩn thận con nhổ răng cửa của mợ đó!”
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Tô Tử Du Tô Tử Chiến: "..."
Kỷ Trường: "..."
Chương 468: Lật sách tìm đáp án
Diêu Linh Nguyệt không hiểu nhổ răng cửa có nghĩa là gì.
Nhưng vào lúc này, cô cảm nhận được khí thế trấn áp đặc biệt của Túc Bảo, cô im lặng trong giây lát.
Túc Bảo tiếp tục rút những chiếc đinh ra, nhưng trước khi rút chiếc đinh thứ hai, Diêu Linh Nguyệt lại bắt đầu vùng vẫy sau lưng.
Hang động được bao phủ bởi những lá bùa, dây leo quấn bốn phía, khi rút đinh ra, những lá bùa bị dịch chuyển khiến võ đường trong hang sụp đổ, cục đất và sỏi rơi xuống lã chã.
Lòng Tô Tử Du không khỏi căng thẳng, có lẽ hang động này không thể tiếp tục chống đỡ.
Kỷ Trường hét lên: "Túc Bảo!"
Dường như chiếc đinh đóng vào xương không thể rút ra được, sợi dây màu đỏ trên cổ tay Túc Bảo lấp lánh, cho thấy bé đã dùng rất nhiều sức lực, chẳng ngờ võ đường do Diêu Kính Vân bài trí cũng có chút bản lĩnh.
Túc Bảo tức giận, bởi bé đứng gần quan tài nhất nên thấy rõ móng tay trên xương tỳ bà và xương hông được nối liền với xương và thịt của mợ cả, đám đinh này phát triển cùng thịt và xương.
Đây là điều mà con người có thể làm ra ư?
Túc Bảo tức giận xua tay hét lớn, một cơn gió mạnh bay ra, toàn bộ bùa chú xung quanh lập tức cháy rụi!
Bùa cháy đốt cháy dây leo, trong ánh lửa, Túc Bảo giẫm lên vai Diêu Linh Nguyệt, cầm một cây đinh đang cắm vào xương rồi hét lên: “Lên!”
Trên đỉnh đầu bé có hai nhúm tóc đáng yêu đang lay động trong gió, bé như đang đứng trong một vòng xoáy vô hình.
Rắc rắc!
Sáu chiếc đinh còn lại đều bị kéo ra bởi một lực vô hình, lực mạnh đến nỗi những chiếc đinh bay ra khỏi người Diêu Linh Nguyệt rồi găm chặt vào vách hang.
Tô Tử Du trợn mắt há hốc miệng nhìn em gái nhỏ bé trong ánh lửa.
Khuôn mặt bé lạnh lùng và nghiêm túc, trong mắt bé tràn ngập ánh sáng kỳ lạ như có ngọn lửa thiêu đốt.
Lúc này trên người bé thực sự toát ra khí thế lạnh lẽo, tất cả yêu ma quỷ quái đều phải bò rạp khi nhìn thấy bé!
"Oa... em gái ngầu quá..." Mắt Tô Tử Du lấp lánh ánh sao.
Tô Tử Chiến cũng kinh ngạc không thôi, cậu chưa bao giờ nghĩ cô em gái xinh xắn dễ thương biết khóc tu tu khi ngã của cậu lại có lúc lạnh lùng như vậy.
Túc Bảo siết chiếc đinh xương dài gắn trên cẳng tay Diêu Linh Nguyệt, hừ lạnh: "Được rồi!"
Quá xem thường bé rồi nha! Bé không phát huy uy lực đám đinh này lại tưởng bé là little baby hả?
Hai anh em Tô Tử Du vừa thở phào nhẹ nhõm thì chợt thấy người mẹ trong quan tài của các cậu bỗng bật dậy!
"Mẹ kiếp!" Tô Tử Du lập tức thu lại bàn chân vừa mới duỗi ra…
Túc Bảo vốn dĩ giẫm lên vai Diêu Linh Nguyệt, nhưng Diêu Linh Nguyệt đứng thẳng dậy khiến bé mất cảnh giác và ngã vào trong quan tài.
"Ôi... mông của mình vỡ thành bốn phần rồi..." Túc Bảo che mông lại.
Diêu Linh Nguyệt đứng trong quan tài và nhảy lên, nhưng quan tài quá cao khiến cô không thể nhảy ra ngoài, chỉ đành nhảy tưng tưng tại chỗ.
"..."
Hai anh em Tô Tử Du ngẩn người.
Mẹ của các cậu biến thành cương thi thật hả?
Theo truyền thuyết xa xưa, cương thi cứng đến mức khi bước đi chỉ có thể giơ tay lên và nhảy về phía trước, dao chẻ súng bắn cũng chẳng làm gì được cương thi, người thường cũng không giết được cương thi, ngoài ra cương thi còn có khả năng hút cạn máu người... Có người bị cắn còn biến thành cương thi.
Để ngăn chặn cương thi, người ta xây dựng thềm cửa thật cao vì cương thi không thể nhảy qua.
Lúc trước đọc mấy chuyện quỷ thần, Tô Tử Chiến luôn cảm thấy chi tiết này không hợp lý, sao có chuyện cương thi không thể nhảy qua thềm cửa, cương thi lợi hại như vậy nào có chuyện bị ngăn cản chỉ bởi thềm cửa?
Ít ra thì cơ thể cứng cáp như tường đồng vách sắt của cương thi cũng có thể phá vỡ thềm cửa, hoặc nếu chẳng may ngã vào thềm cửa rồi đứng phắt dậy thì có thể vào nhà rồi đấy thôi?
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả thực là... có một ‘lỗi’ không thể giải thích được ở cương thi,
Diêu Linh Nguyệt vẫn đang nhảy tưng tưng tại chỗ nhưng không sao thoát được khỏi quan tài.
Hơn nữa, những thứ ngọ nguậy dưới quần áo của cô cũng càng lúc càng vặn vẹo nhanh hơn, mắt thường có thể nhìn thấy chuyển động tạo thành xiềng xích, kéo cô về phía quan tài.
Nói cách khác, cho dù có thoát khỏi những chiếc đinh, cô vẫn sẽ bị vướng vào những 'xiềng xích' này và không thể rời đi!
Kỷ Trường vốn muốn kêu Túc Bảo lên trước rồi đeo bùa cho Diêu Linh Nguyệt, hoặc dạy cô bé con cách diệt trừ Chung Trùng.
Bọn côn trùng này quỷ quyệt đến mức hắn lo lắng cô bé con vô tình chạm vào sẽ bị chúng bám lên người.
Nhưng cuối cùng Kỷ Trường không nói gì cả.
Quả nhiên, Túc Bảo bò ra khỏi quan tài, cầm một lá bùa đặt lên trán Diêu Linh Nguyệt khiến cô lập tức ngừng nhảy.
Túc Bảo giơ tay bắt gì đó.
Rắc một tiếng.
Một trong những 'xiềng xích' bị bé kéo ra, đám côn trùng đang bò bỗng chui vào lớp da Diêu Linh Nguyệt rồi bay ngược ra ngoài, văng khắp sàn nhà với thân thể đầy máu.
Diêu Linh Nguyệt không ngừng hét lên đau đớn.
Tô Tử Du lo lắng nhưng không giúp được gì.
Cậu biết rất rõ việc chạy tới giúp sức vào lúc này chỉ gây thêm rắc rối.
Thế là cậu lùi lại hai bước...
Tô Tử Chiến cũng lùi lại hai bước.
Cậu không thể ngu ngốc tới độ lao tới 'giúp đỡ' khi biết rõ mình không có năng lực và chỉ gây rắc rối cho người khác.
Tuyệt đối không phải vì hèn nhát...
Túc Bảo phát hiện, trực tiếp bắt côn trùng sẽ khiến chúng đâm vào da mợ cả trước rồi mới bay ra ngoài, điều đó khiến mợ cả đau đớn vô cùng.
Bé không tiếp tục cách bắt trùng thô lỗ như vậy nữa mà lấy chu sa và tờ giấy màu vàng đã chuẩn bị sẵn ra khỏi túi, nhanh chóng lấy tay làm bút rồi vẽ vài lá bùa.
Tô Tử Du nhìn kỹ, định bụng nhớ nét vẽ của Túc Bảo, cuốn sổ của cậu chứa đầy những hình vẽ trên lá bùa, vì cậu không biết vẽ nên trước tiên cần phỏng theo.
Nhưng, cậu chợt phát hiện những hình vẽ trên lá bùa hôm nay phức tạp đến mức chỉ nhìn thôi cậu cũng cảm thấy chóng mặt và không thể nhớ được gì cả.
Túc Bảo vẽ xong, lần lượt đặt lên tim, vai và xương hông của Diêu Linh Nguyệt, sau đó thắp một nén hương cắm vào lòng đất cách đó không xa.
Khi hương cháy, lá bùa trên người Diêu Linh Nguyệt cũng từ từ bốc cháy, những con trùng trong cơ thể cô như bị hun thuốc, lần lượt bò ra khỏi người cô và bò về phía nền đất bùn nơi có nén hương.
Khi lá bùa và nén hương cháy hết, toàn bộ côn trùng đều ra khỏi người Diêu Linh Nguyệt và lăn vào bùn.
Túc Bảo ném một vài quả cầu lửa.
Không khí tràn ngập mùi hôi thối, Chung Trùng kêu gào, sau một chốc, chúng đều biến thành tro bụi.
Tô Tử Du Tô Tử Chiến: Viển vông!
Tô Tử Du: “....”
Em gái cậu là thần long đại uy!
Kỷ Trường: "..." Chờ đã, những thứ này hắn chưa từng dạy cho cặp sách nhỏ, sao bé lại biết mà làm?
Mặt hắn nhuốm vẻ sững sờ, vội vàng triệu hồi cuốn sách vàng, hệt như thí sinh đang ôn thi lật sách để tìm đáp án...