-
Chương 463-464
Chương 463: Chuyện năm đó
Tô Tử Du giật mình, cứng người liếc mắt quan sát…
Thấy ngón tay khô gầy bị cháy đen, móng tay cũng biến thành màu đen.
Cậu bé lập tức sợ hãi, da đầu như muốn nổ tung, âm thanh kẽo kẹt sau lưng vang lên giống như có người giẫm lên cành cây đi về phía cậu…
Tô Tử Du kêu lên một tiếng sợ hãi, cậu nhắm mắt kêu to: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”
“Lâm binh đấu giả… Giai trận liệt tiền hành!”
Cậu bé vừa niệm vừa kêu to chạy về phía trước.
Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại, Tô Tử Du bị dọa đến mức bụng dưới xiết chặt, cảm giác không nhịn được nước tiểu nữa…
Túc Bảo thở hổn hển hỏi: “Anh nhỏ, anh làm gì vậy?”
Vừa rồi anh nhỏ ở phía sau nói nhỏ rồi đột nhiên la to xoay người về phía trước.
Hại cô bé và anh lớn phải nhanh chóng phi nước đại, khó khăn lắm mới đuổi kịp anh nhỏ.
Vừa quay đầu lại đã phát hiện không biết mình chạy đi đâu, đường nhỏ vừa lên núi ban nãy đã không thấy nữa.
Ba ở phía sau cũng không thấy.
Trong lòng Tô Tử Chiến hơi căng thẳng, cậu bé thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao, sư phụ em vẫn còn ở đây.”
Nghe thấy người sư phụ lợi hại của cô bé vẫn còn ở đây, Tô Tử Chiến thả lỏng.
Răng Tô Tử Du không ngừng đánh vào nhau, cậu bé run rẩy: “Em gái, vừa rồi anh mới bị một bàn tay xương khô cháy đen kéo ở…”
Lúc này cậu bé mới dám quay đầu nhìn bả vai mình, không biết có phải ảo giác không mà cậu luôn cảm thấy bả vai lạnh như băng.
Túc Bảo vỗ vai cậu an ủi: “Vừa rồi tụi em ở phía sau anh, không có gì cả.”
Kỷ Trường nhìn xung quanh nói: “Là do âm khí nơi này quá nặng, âm khí rơi xuống vai cậu bé nên cậu ấy mới có ảo giác.”
Trên núi càng lạnh hơn, gió thỉnh thoảng thổi qua.
Buổi tối trên núi ở nông thôn không thể nhìn thấy gì, buổi tối trong công viên ở thành phố dù không có đèn nhưng cũng có thể thấy ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống.
Ngọn núi hoang cằn cỗi này giống với núi ở nông thôn, tối đen như mực, ánh sáng của các tòa nhà xung quanh không chiếu đến được.
Tướng Quân không chạy đi, nó nằm cạnh chân Túc Bảo như đang canh gác.
“Có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Tử Chiến tập trung.
Túc Bảo và Tô Tử Du lập tức ngậm miệng, vểnh tai lắng nghe.
Trong bóng tối không có âm thanh gì, chỉ có tiếng thở của mấy người họ, sự tĩnh mịch này càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Trong sự sợ hãi này, không biết tiếng cạch cạch cạch vang lên từ chỗ nào.
Mặc dù chưa từng nghe qua âm thanh này nhưng Tô Tử Du theo bản năng nhớ đến âm thanh của xương khớp.
Cậu bé nuốt nước bọt: “Em em em gái… Ban ngày chúng ta đến cũng như vậy, vì sao không để ngày mai hẵng đến?”
Túc Bảo nói rất có lí: “Vì ngày mai anh phải đi học nha!”
Tô Tử Du: “…”
Cậu bé vừa định nói mình có thể trốn học nhưng lại nhớ đến cảnh bà ngoại dùng tay không đánh dượng thì lập tức ngậm miệng.
Tiếng lạch cạch kia vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy người đi về phía trước theo âm thanh này.
Sâu bên trong bùn đất không ánh mặt trời có một cái hầm, bên trong chôn một cái quan tài, quan tài chôn ngang với mặt đất, vừa giống chôn lại không giống chôn.
Diêu Thi Duyệt đi theo sau một trưởng lão, nhìn trưởng lão nâng tấm ván quan tài lên, cô ta im lặng nhìn thoáng qua nữ thi nằm bên trong.
Nói đúng ra là người chết sống lại.
Người chị xinh đẹp một thời ngày trước của cô ta bây giờ đã vừa gầy vừa đen, hoàn toàn thay đổi.
Tứ chi cô ấy bị đính lên vách quan tài, có thứ gì đó nhúc nhích trong quần áo cô ấy, bò qua bò lại rất có quy luật.
Mắt cô ấy không nhắm lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía trước, nếu không phải tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động thì không ai biết cô ấy là người.
Trưởng lão cau mày nói: “Muốn trực tiếp luyện thành vu tiên vẫn còn rất lâu mới được… Quả nhiên gân cốt đã trưởng thành càng khó bồi dưỡng, lúc trước tôi đã nói để cô ta sinh con trước, chỉ có con cháu thuần huyết mới có thể bồi dưỡng ra Vu thần tốt nhất.”
“Chúng ta là con cháu của Vu thần, khống chế vận mệnh và sống chết của người khác, vận dụng tốt thì không biết có bao nhiêu người sẽ tìm chúng ta để khai thác mỏ…”
Trưởng lão nói đến đây thì dường như cảm thấy uất ức.
Trước kia Vu thần rất lợi hại, những bà đồng, đạo sĩ đuổi quỷ ở dân gian gặp đều cung kính cúi người chào hỏi.
Diêm vương gặp cũng phải nể mặt ba phần!
Nhưng về sau cô đơn, lưu lạc đến công việc tương tự thầy phong thủy, thầy phong thủy là xem phong thủy tìm mộ, bọn họ cũng không khác là bao, nhìn núi tìm mỏ, phục vụ những ông chủ trong nhà có mỏ kia…
Đổi lại là ngày xưa thì sao bọn họ sẽ làm những chuyện thấp kém thế này chứ, sao bọn họ cần phải bán mạng cho những ông chủ người đầy mùi tiền như vậy?
Bọn họ quỳ xuống cầu xin họ xem núi họ cũng không thèm nhìn!
Nhưng bây giờ không được, bọn họ chỉ có thể nhìn khoáng mạch, tìm khoáng mạch cho ông chủ mới có thể kiếm tiền sống sót.
Nói đi nói lại, bây giờ bọn họ chính là thầy phong thủy theo một nghĩa khác, người nhà họ Diêu sao có thể cam lòng được!
Diêu Thi Duyệt không còn là dáng vẻ thanh cao kiêu căng lúc trước, cô ta khúm núm phụ hoạ: “Trưởng lão nói đúng lắm…”
Trưởng lão lại hỏi: “Nói cô tìm hai đứa nhỏ kia, cô vẫn chưa tìm được?”
Diêu Thi Duyệt có kế hoạch của riêng mình, mặc dù gia tộc cần Tô Tử Chiến và Tô Tử Du nhưng cô ta cũng muốn lợi dụng hai đứa nhỏ để gả vào nhà họ Tô.
Thành bà chủ nhà họ Tô còn cần phải tốn sức làm Vu thần gì đó sao, còn cần phải xem núi cho những ông chủ kia sao?
Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người làm thuê, sao có thể bằng bà chủ nhà họ Tô được!
Nhưng bây giờ cũng hết cách, nhà họ Tô không dễ lừa như tivi diễn, người nào người nấy đều tinh như quỷ vậy.
Diêu Thi Duyệt nói: “Tìm được rồi…”
Trưởng lão vui mừng: “Ở đâu?”
Diêu Thi Duyệt lặng lẽ nhìn xung quanh, cô ta không biết Tiên gia có ở đây không.
Trưởng lão cũng không biết chuyện cô ta tự ý tìm Tiên gia.
Cô ta nói: “Chúng nó ở nhà họ Tô, là cháu trai trưởng nhà họ Tô… Mấy hôm nay tôi vẫn luôn cố gắng nhưng không thể tiếp cận được chúng.”
Trưởng lão cười lạnh: “Trực tiếp bắt đi là được! Chúng ta là huyết mạch nhà họ Diêu, bọn họ xứng giữ lại được sao?”
Thương nhân cả người toát ra mùi tiền, đúng là làm bẩn huyết mạch tinh khiết của Vu thần nhà họ Diêu!
Ông ta nhớ đến chuyện năm đó, bất mãn nói: “Đều do Diêu Linh Nguyệt! Lúc trước ta đã sắp xếp xong người cho cô ta, mặc dù đối phương đã tám mươi tuổi nhưng lại là đời sau của nhà họ Diêu… Làm tốt nói không chừng nhà họ Diêu đã có thể quay về thời huy hoàng, cô ta lại tự tiện chủ trương!”
Diêu Thi Duyệt nhìn về phía quan tài.
Năm đó chị cô ta đáng lẽ phải ngủ với lão già tám mươi tuổi mới đúng, trời xui đất khiến thế nào mà lại ở cùng với tổng giám đốc Tô, mỗi lần nhớ đến điều này cô ta đều cảm thấy trái tim như bị côn trùng gặm, vừa đố kị vừa hận.
Sau khi chị cô ta phát sinh qua hệ với tổng giám đốc Tô, trưởng lão giận dữ, dùng xích sắt cầm tù cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy sinh ra đứa bé thứ nhất.
Trưởng lão cảm thấy huyết mạch của đứa bé kia không đủ tinh khiết, muốn mang đứa nhỏ đi, chị gái cô ta lại thoát khỏi xiềng xích mang đứa bé bỏ trốn.
Đương nhiên cô ấy không thể chạy thoát, người nhà Vu thần, sao có thể chạy trốn được?
Sau khi bị bắt, trưởng lão lại lập tức thu xếp cho đứa bé thứ hai, vẫn là lão già kia, đáng tiếc không thành.
Sau đó lão già tám mươi tuổi kia không đợi được, chết rồi.
Trưởng lão hết cách, chỉ có thể trút hi vọng lên người đứa bé thứ hai, nghĩ đến việc huyết mạch không thuần nhưng ít nhiều gì cũng giữ được huyết mạch Vu thần, bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn mẹ nó gấp trăm ngàn lần.
Ai ngờ cô ấy lại mang con bỏ chạy lần nữa…
Chương 464: Diêu Linh Nguyệt
Trong lòng Diêu Thi Duyệt vô cùng ghen tị, không hiểu vì sao người yếu ớt như chị cô ta lại có thể may mắn như vậy!
Trưởng lão tự mình nói, suy nghĩ của Diêu Thi Duyệt bị cắt ngang, cô ta hoàn hồn: “Nhất định phải đưa hai đứa bé của nhà họ Diêu về, nghe không?”
Diêu Thi Duyệt liên tục gật đầu: “Vâng vâng…”
Nhưng đưa về như thế nào, đánh không lại, tiền cũng không nhiều như người ta, thế lực cũng không rộng như họ!
Những ông chủ quặng mỏ bọn họ quen biết đâu ai dám đắc tội với nhà họ Tô vì bọn họ đâu?
Diêu Thi Duyệt nhớ đến cảnh ngoài cổng trường tiểu học chiều nay, cảm giác mông vẫn còn đau…
Đúng lúc này, người chết sống trong quan tài dường như đã nghỉ đủ, miệng phát ra tiếng gào thét, dùng sức kéo tay phải của mình.
Hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, xương bả vai, xương hông của cô ấy đều bị đóng đinh, ngoài tay chân ra thì xương bả vai và xương hông đều bị đóng đinh dày hai đốt ngón tay.
Diêu Thi Duyệt kinh hãi nói: “Trưởng lão, chị của tôi, chị ấy chắc là không trốn được đâu đúng không…”
Cô ta nhìn về phía tay phải của chị mình, bàn tay bị đinh đóng xuyên qua đã cách vách quan tài mấy cm, không dán chặt vào vách quan tài như trước đó.
Trưởng lão nhíu mày nói: “Cô ta không thoát được!”
Tốc độ của thứ trong người Diêu Linh Nguyệt ngày càng nhanh, đôi tay cứng đờ vì dùng sức của cô ấy lại rũ xuống.
Diêu Thi Duyệt thở dài một hơi, nhìn chị mình bị đính trong quan tài, không cảm thấy kinh dị mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái…
Cho tranh với cô ta này!
Diêu Thi Duyệt nói: “Trưởng lão, nhà họ Tô trông mấy đứa nhỏ rất chặt, chúng tôi căn bản không đến gần được.”
“Nhưng đứa bé hơn rất để ý đến mẹ mình, trước tiên chúng ta có thể ra tay từ nó trước.”
Trưởng lão gật đầu: “Không tệ, cô lấy một ống máu của Diêu Linh Nguyệt, nói đó là của cô, tuyệt đối không được để lộ, rõ chưa? Nếu không thì cô cố mà chịu!”
Diêu Thi Duyệt cúi đầu không dám lên tiếng.
Xế chiều hôm nay cô ta đã bại lộ với Tô Tử Du, lúc này chắc nhà họ Tô cũng đã biết rồi.
Cô ta nào dám nói thật với trưởng lão, sau khi vâng một tiếng thì làm bộ tiến lên dùng kim tiêm lấy một ống máu trên người chị mình.
Trưởng lão ồn ào hừ một tiếng khinh bỉ, ông ta lẩm bẩm: “Một người có huyết mạch truyền thừa nhưng không có thực lực, một người có tí thực lực thì lại không có huyết mạch! Nhà họ Diêu đúng là phí công khi sinh ra hai chị em các cô!”
“Lãng phí nhiều phù lục của ta như vậy, còn không biết nuôi đến lúc nào mới có thể biến cô ta thành Vu tiên.”
Hóa ra sau khi Diêu Linh Nguyệt đưa hai đứa bé đi sau, nhà họ Diêu thật sự hết cách, đời sau của Vu thần trăm năm mới có một người mang huyết mạch Vu thần, chỉ có thể mang Diêu Linh Nguyệt không có thực lực đóng vào quan tài, dùng bí pháp thúc đẩy thực lực sinh trưởng của cô ấy.
Phá hủy ý chí của cô ấy, để cô ấy tồn tại vì truyền thừa của nhà họ Diêu.
Phá hủy tình cảm của cô ấy, cắt đứt tất cả thất tình lục dục và tư tâm của cô ấy.
Mãi đến khi cô ấy biến thành một Vu tiên mạnh mẽ bất tử, nói một cách khác cũng có thể gọi là cương thi.
Cương thi không phải người cũng không phải quỷ, vượt ra khỏi tam giới sáu cõi, không vào luân hồi, Diêm vương cũng không thể làm gì, đến lúc đó nhà họ Diêu có thể quay về thời hoàng kim, ai cũng không dám đụng vào họ!
Diêu Thi Duyệt nghe trưởng lão lại so sánh mình với chị thì trong lòng không khỏi khó chịu nhưng cô ta cũng không dám nói gì, nhà họ Diêu có hai trưởng lão, một người ở ngoài giúp người khác xem khoáng mạch, một người trấn thủ nhà họ Diêu tìm cách giúp gia tộc lại lần nữa trở nên mạnh mẽ, tất cả đều là những thứ cô ta không thể thay đổi được.
Nếu có thể gả vào nhà họ Tô, làm bà chủ nhà họ Tô thì sẽ tốt biết bao… Ít nhất có thể thoát khỏi nhà họ Diêu.
Diêu Thi Duyệt nghĩ, mang máu đi theo trưởng lão chuẩn bị rời đi.
Trưởng lão kiểm tra qua tình trạng của Diêu Linh Nguyệt, ông ta lấy ra một cái búa đặc chế, dùng sức đóng hết mấy cái đinh cô ấy cố hết sức để nâng lên mấy centimet xuống.
Bàn tay Diêu Linh Nguyệt lại lần nữa bị đóng xuống vách quan tài.
Bàn chân cũng bị đinh cố định lại.
Căn hầm này ở trong núi hoang, trước kia là một hầm trú ẩn, bây giờ xung quanh được dán đầy bùa chú, dẫn âm khí ở xung quanh chạy vào trong quan tài.
“Đi thôi. Bây giờ cô về thành phố J, sau này cứ nửa tháng cô phải đến đây để kiểm tra, đinh lỏng thì lại đóng vào.”
Diêu Thi Duyệt gật đầu: “Vâng.”
Cô ta hơi ngừng lại, cảm nhận được cảm giác không chắc chắn, hỏi theo: “Trưởng lão, chị tôi không thể thoát được nữa đúng không?”
Trưởng lão cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự kiêu căng: “Trước kia là xích sắt bình thường nên cô ta mới có thể chạy được hai lần, quá tam ba bận, lần này cô ta tuyệt đối không thể chạy được. Đại La thần tiên đến cũng không đưa cô ta đi được!”
Bản lĩnh suốt đời của ông ta đều đặt ở đây, thử nhìn khắp Trung Quốc xem ai có thể phá giải gông xiềng trên người Diêu Linh Nguyệt không, nếu có người làm được, ông ta sẽ quỳ xuống liếm giày cho người ta.
“Lại nuôi thêm mười năm nữa… Dưới ngọn núi hoang này có âm mạch, mười năm là đủ…”
Trước khi ông ta chết già vẫn có hi vọng nhìn thấy nhà họ Diêu Đông Sơn tái khởi, trưởng lão lập tức cảm thấy rất vui mừng.
Trong hầm ngầm lại lần nữa chìm vào im lặng.
Mấy phút sau, người phụ nữ trong quan tài gào thét, bàn tay cứng lại do dùng sức không ngừng co giật, đinh lần nữa mài vào xương cốt của cô ấy phát ra âm thanh lạch cạch.
Bàn tay cô lập tức rủ xuống bất lực, ánh mắt cô ấy trở nên đờ đẫn, lại lần nữa trở nên trống rỗng.
Không ai biết cô ấy đã đợi bao nhiêu năm trong hầm ngầm không có ánh mặt trời này.
Không biết đã trải qua nỗi đau bị đinh đâm xuyên lòng bàn tay biết bao nhiêu lần.
Không có điểm kết, vĩnh viễn không có ánh mặt trời.
Diêu Linh Nguyệt đã bắt đầu quên cô ấy là người, chỉ còn một chấp niệm duy nhất chính là thoát khỏi tám cái đinh này.
Lí do vì sao cô ấy đã không còn nhớ rõ, trong trí nhớ cô ấy có khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ, cô ấy đã không nhớ rõ hai đứa nhỏ là ai.
Diêu Thi Duyệt đi theo trưởng lão xuống đường nhỏ trong núi hoang.
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kẽo kẹt, một cái bóng màu đỏ lướt qua.
Trái tim Diêu Thi Duyệt thắt lại: “Trưởng lão… có ma!”
Trưởng lão nhíu mày nói: “Quỷ cái gì chứ? Mặc dù dưới chân núi hoang này có âm mạch nhưng quỷ bình thường không thể đến nơi này được.”
Chỉ cần lại gần một chút sẽ bị âm mạch hấp thu, hồn phi phách tán, biến thành một phần của âm mạch.
Cho nên chỗ nào cũng có thể có quỷ, ngoại trừ nơi này.
Diêu Thi Duyệt nghi ngờ không thôi, mặc dù… Nhưng mà…
Vừa rồi cô ta thật sự nhìn thấy một cái bóng màu đỏ.
Trưởng lão nói: “Chắc là túi bóng gió thổi bay mà thôi.”
Tóm lại nơi này không thể nào có quỷ được, trừ khi Diêm vương đích thân đến, còn không thì không có khả năng.
Diêu Thi Duyệt đè lên vị trí trái tim: “Vâng…”
Đang nói thì thấy trong rừng cây phía trước có một người phụ nữ áo đỏ đứng đó!
Người phụ nữ kia mặc váy cưới, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn xuyên qua tán lá thưa thớt, cứ như vậy nhìn bọn họ chằm chằm!
Diêu Thi Duyệt hét lên một tiếng: “Trưởng lão! Thật thật thật sự có có có ma!”
Trưởng lão thiếu chút nữa cũng bị dọa đến tè ra quần, ở nơi này mà có quỷ thật thì sao bọn họ có thể chọc vào được!
Ông ta run rẩy, ép bản thân phải bình tĩnh: “Đừng hoảng! Làm gì vậy! Học tập ta nhiều chút!”
Nữ quỷ trước mắt đột nhiên biến mất.
Trái tim trưởng lão đã nhảy lên đến cổ, ông ta đang định quay người lại để Diêu Thi Duyệt đi lên trước, không quay thì không sao, vừa quay lại đã thấy nữ quỷ váy đỏ đứng sau lưng mình.
Hai đùi trưởng lão xiết chặt, nước tiểu cứ như vậy rỉ ra không kiểm soát được…
Ý thức được mình bị dọa đến mức tè ra quần, ông ta nhanh chóng nhịn lại… Mặt cũng xanh lại.
Tô Tử Du giật mình, cứng người liếc mắt quan sát…
Thấy ngón tay khô gầy bị cháy đen, móng tay cũng biến thành màu đen.
Cậu bé lập tức sợ hãi, da đầu như muốn nổ tung, âm thanh kẽo kẹt sau lưng vang lên giống như có người giẫm lên cành cây đi về phía cậu…
Tô Tử Du kêu lên một tiếng sợ hãi, cậu nhắm mắt kêu to: “Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!”
“Lâm binh đấu giả… Giai trận liệt tiền hành!”
Cậu bé vừa niệm vừa kêu to chạy về phía trước.
Đột nhiên một bàn tay kéo cậu lại, Tô Tử Du bị dọa đến mức bụng dưới xiết chặt, cảm giác không nhịn được nước tiểu nữa…
Túc Bảo thở hổn hển hỏi: “Anh nhỏ, anh làm gì vậy?”
Vừa rồi anh nhỏ ở phía sau nói nhỏ rồi đột nhiên la to xoay người về phía trước.
Hại cô bé và anh lớn phải nhanh chóng phi nước đại, khó khăn lắm mới đuổi kịp anh nhỏ.
Vừa quay đầu lại đã phát hiện không biết mình chạy đi đâu, đường nhỏ vừa lên núi ban nãy đã không thấy nữa.
Ba ở phía sau cũng không thấy.
Trong lòng Tô Tử Chiến hơi căng thẳng, cậu bé thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không sao, sư phụ em vẫn còn ở đây.”
Nghe thấy người sư phụ lợi hại của cô bé vẫn còn ở đây, Tô Tử Chiến thả lỏng.
Răng Tô Tử Du không ngừng đánh vào nhau, cậu bé run rẩy: “Em gái, vừa rồi anh mới bị một bàn tay xương khô cháy đen kéo ở…”
Lúc này cậu bé mới dám quay đầu nhìn bả vai mình, không biết có phải ảo giác không mà cậu luôn cảm thấy bả vai lạnh như băng.
Túc Bảo vỗ vai cậu an ủi: “Vừa rồi tụi em ở phía sau anh, không có gì cả.”
Kỷ Trường nhìn xung quanh nói: “Là do âm khí nơi này quá nặng, âm khí rơi xuống vai cậu bé nên cậu ấy mới có ảo giác.”
Trên núi càng lạnh hơn, gió thỉnh thoảng thổi qua.
Buổi tối trên núi ở nông thôn không thể nhìn thấy gì, buổi tối trong công viên ở thành phố dù không có đèn nhưng cũng có thể thấy ánh sáng từ bầu trời chiếu xuống.
Ngọn núi hoang cằn cỗi này giống với núi ở nông thôn, tối đen như mực, ánh sáng của các tòa nhà xung quanh không chiếu đến được.
Tướng Quân không chạy đi, nó nằm cạnh chân Túc Bảo như đang canh gác.
“Có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Tử Chiến tập trung.
Túc Bảo và Tô Tử Du lập tức ngậm miệng, vểnh tai lắng nghe.
Trong bóng tối không có âm thanh gì, chỉ có tiếng thở của mấy người họ, sự tĩnh mịch này càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Trong sự sợ hãi này, không biết tiếng cạch cạch cạch vang lên từ chỗ nào.
Mặc dù chưa từng nghe qua âm thanh này nhưng Tô Tử Du theo bản năng nhớ đến âm thanh của xương khớp.
Cậu bé nuốt nước bọt: “Em em em gái… Ban ngày chúng ta đến cũng như vậy, vì sao không để ngày mai hẵng đến?”
Túc Bảo nói rất có lí: “Vì ngày mai anh phải đi học nha!”
Tô Tử Du: “…”
Cậu bé vừa định nói mình có thể trốn học nhưng lại nhớ đến cảnh bà ngoại dùng tay không đánh dượng thì lập tức ngậm miệng.
Tiếng lạch cạch kia vẫn còn văng vẳng bên tai, mấy người đi về phía trước theo âm thanh này.
Sâu bên trong bùn đất không ánh mặt trời có một cái hầm, bên trong chôn một cái quan tài, quan tài chôn ngang với mặt đất, vừa giống chôn lại không giống chôn.
Diêu Thi Duyệt đi theo sau một trưởng lão, nhìn trưởng lão nâng tấm ván quan tài lên, cô ta im lặng nhìn thoáng qua nữ thi nằm bên trong.
Nói đúng ra là người chết sống lại.
Người chị xinh đẹp một thời ngày trước của cô ta bây giờ đã vừa gầy vừa đen, hoàn toàn thay đổi.
Tứ chi cô ấy bị đính lên vách quan tài, có thứ gì đó nhúc nhích trong quần áo cô ấy, bò qua bò lại rất có quy luật.
Mắt cô ấy không nhắm lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía trước, nếu không phải tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động thì không ai biết cô ấy là người.
Trưởng lão cau mày nói: “Muốn trực tiếp luyện thành vu tiên vẫn còn rất lâu mới được… Quả nhiên gân cốt đã trưởng thành càng khó bồi dưỡng, lúc trước tôi đã nói để cô ta sinh con trước, chỉ có con cháu thuần huyết mới có thể bồi dưỡng ra Vu thần tốt nhất.”
“Chúng ta là con cháu của Vu thần, khống chế vận mệnh và sống chết của người khác, vận dụng tốt thì không biết có bao nhiêu người sẽ tìm chúng ta để khai thác mỏ…”
Trưởng lão nói đến đây thì dường như cảm thấy uất ức.
Trước kia Vu thần rất lợi hại, những bà đồng, đạo sĩ đuổi quỷ ở dân gian gặp đều cung kính cúi người chào hỏi.
Diêm vương gặp cũng phải nể mặt ba phần!
Nhưng về sau cô đơn, lưu lạc đến công việc tương tự thầy phong thủy, thầy phong thủy là xem phong thủy tìm mộ, bọn họ cũng không khác là bao, nhìn núi tìm mỏ, phục vụ những ông chủ trong nhà có mỏ kia…
Đổi lại là ngày xưa thì sao bọn họ sẽ làm những chuyện thấp kém thế này chứ, sao bọn họ cần phải bán mạng cho những ông chủ người đầy mùi tiền như vậy?
Bọn họ quỳ xuống cầu xin họ xem núi họ cũng không thèm nhìn!
Nhưng bây giờ không được, bọn họ chỉ có thể nhìn khoáng mạch, tìm khoáng mạch cho ông chủ mới có thể kiếm tiền sống sót.
Nói đi nói lại, bây giờ bọn họ chính là thầy phong thủy theo một nghĩa khác, người nhà họ Diêu sao có thể cam lòng được!
Diêu Thi Duyệt không còn là dáng vẻ thanh cao kiêu căng lúc trước, cô ta khúm núm phụ hoạ: “Trưởng lão nói đúng lắm…”
Trưởng lão lại hỏi: “Nói cô tìm hai đứa nhỏ kia, cô vẫn chưa tìm được?”
Diêu Thi Duyệt có kế hoạch của riêng mình, mặc dù gia tộc cần Tô Tử Chiến và Tô Tử Du nhưng cô ta cũng muốn lợi dụng hai đứa nhỏ để gả vào nhà họ Tô.
Thành bà chủ nhà họ Tô còn cần phải tốn sức làm Vu thần gì đó sao, còn cần phải xem núi cho những ông chủ kia sao?
Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người làm thuê, sao có thể bằng bà chủ nhà họ Tô được!
Nhưng bây giờ cũng hết cách, nhà họ Tô không dễ lừa như tivi diễn, người nào người nấy đều tinh như quỷ vậy.
Diêu Thi Duyệt nói: “Tìm được rồi…”
Trưởng lão vui mừng: “Ở đâu?”
Diêu Thi Duyệt lặng lẽ nhìn xung quanh, cô ta không biết Tiên gia có ở đây không.
Trưởng lão cũng không biết chuyện cô ta tự ý tìm Tiên gia.
Cô ta nói: “Chúng nó ở nhà họ Tô, là cháu trai trưởng nhà họ Tô… Mấy hôm nay tôi vẫn luôn cố gắng nhưng không thể tiếp cận được chúng.”
Trưởng lão cười lạnh: “Trực tiếp bắt đi là được! Chúng ta là huyết mạch nhà họ Diêu, bọn họ xứng giữ lại được sao?”
Thương nhân cả người toát ra mùi tiền, đúng là làm bẩn huyết mạch tinh khiết của Vu thần nhà họ Diêu!
Ông ta nhớ đến chuyện năm đó, bất mãn nói: “Đều do Diêu Linh Nguyệt! Lúc trước ta đã sắp xếp xong người cho cô ta, mặc dù đối phương đã tám mươi tuổi nhưng lại là đời sau của nhà họ Diêu… Làm tốt nói không chừng nhà họ Diêu đã có thể quay về thời huy hoàng, cô ta lại tự tiện chủ trương!”
Diêu Thi Duyệt nhìn về phía quan tài.
Năm đó chị cô ta đáng lẽ phải ngủ với lão già tám mươi tuổi mới đúng, trời xui đất khiến thế nào mà lại ở cùng với tổng giám đốc Tô, mỗi lần nhớ đến điều này cô ta đều cảm thấy trái tim như bị côn trùng gặm, vừa đố kị vừa hận.
Sau khi chị cô ta phát sinh qua hệ với tổng giám đốc Tô, trưởng lão giận dữ, dùng xích sắt cầm tù cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy sinh ra đứa bé thứ nhất.
Trưởng lão cảm thấy huyết mạch của đứa bé kia không đủ tinh khiết, muốn mang đứa nhỏ đi, chị gái cô ta lại thoát khỏi xiềng xích mang đứa bé bỏ trốn.
Đương nhiên cô ấy không thể chạy thoát, người nhà Vu thần, sao có thể chạy trốn được?
Sau khi bị bắt, trưởng lão lại lập tức thu xếp cho đứa bé thứ hai, vẫn là lão già kia, đáng tiếc không thành.
Sau đó lão già tám mươi tuổi kia không đợi được, chết rồi.
Trưởng lão hết cách, chỉ có thể trút hi vọng lên người đứa bé thứ hai, nghĩ đến việc huyết mạch không thuần nhưng ít nhiều gì cũng giữ được huyết mạch Vu thần, bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn mẹ nó gấp trăm ngàn lần.
Ai ngờ cô ấy lại mang con bỏ chạy lần nữa…
Chương 464: Diêu Linh Nguyệt
Trong lòng Diêu Thi Duyệt vô cùng ghen tị, không hiểu vì sao người yếu ớt như chị cô ta lại có thể may mắn như vậy!
Trưởng lão tự mình nói, suy nghĩ của Diêu Thi Duyệt bị cắt ngang, cô ta hoàn hồn: “Nhất định phải đưa hai đứa bé của nhà họ Diêu về, nghe không?”
Diêu Thi Duyệt liên tục gật đầu: “Vâng vâng…”
Nhưng đưa về như thế nào, đánh không lại, tiền cũng không nhiều như người ta, thế lực cũng không rộng như họ!
Những ông chủ quặng mỏ bọn họ quen biết đâu ai dám đắc tội với nhà họ Tô vì bọn họ đâu?
Diêu Thi Duyệt nhớ đến cảnh ngoài cổng trường tiểu học chiều nay, cảm giác mông vẫn còn đau…
Đúng lúc này, người chết sống trong quan tài dường như đã nghỉ đủ, miệng phát ra tiếng gào thét, dùng sức kéo tay phải của mình.
Hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, xương bả vai, xương hông của cô ấy đều bị đóng đinh, ngoài tay chân ra thì xương bả vai và xương hông đều bị đóng đinh dày hai đốt ngón tay.
Diêu Thi Duyệt kinh hãi nói: “Trưởng lão, chị của tôi, chị ấy chắc là không trốn được đâu đúng không…”
Cô ta nhìn về phía tay phải của chị mình, bàn tay bị đinh đóng xuyên qua đã cách vách quan tài mấy cm, không dán chặt vào vách quan tài như trước đó.
Trưởng lão nhíu mày nói: “Cô ta không thoát được!”
Tốc độ của thứ trong người Diêu Linh Nguyệt ngày càng nhanh, đôi tay cứng đờ vì dùng sức của cô ấy lại rũ xuống.
Diêu Thi Duyệt thở dài một hơi, nhìn chị mình bị đính trong quan tài, không cảm thấy kinh dị mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái…
Cho tranh với cô ta này!
Diêu Thi Duyệt nói: “Trưởng lão, nhà họ Tô trông mấy đứa nhỏ rất chặt, chúng tôi căn bản không đến gần được.”
“Nhưng đứa bé hơn rất để ý đến mẹ mình, trước tiên chúng ta có thể ra tay từ nó trước.”
Trưởng lão gật đầu: “Không tệ, cô lấy một ống máu của Diêu Linh Nguyệt, nói đó là của cô, tuyệt đối không được để lộ, rõ chưa? Nếu không thì cô cố mà chịu!”
Diêu Thi Duyệt cúi đầu không dám lên tiếng.
Xế chiều hôm nay cô ta đã bại lộ với Tô Tử Du, lúc này chắc nhà họ Tô cũng đã biết rồi.
Cô ta nào dám nói thật với trưởng lão, sau khi vâng một tiếng thì làm bộ tiến lên dùng kim tiêm lấy một ống máu trên người chị mình.
Trưởng lão ồn ào hừ một tiếng khinh bỉ, ông ta lẩm bẩm: “Một người có huyết mạch truyền thừa nhưng không có thực lực, một người có tí thực lực thì lại không có huyết mạch! Nhà họ Diêu đúng là phí công khi sinh ra hai chị em các cô!”
“Lãng phí nhiều phù lục của ta như vậy, còn không biết nuôi đến lúc nào mới có thể biến cô ta thành Vu tiên.”
Hóa ra sau khi Diêu Linh Nguyệt đưa hai đứa bé đi sau, nhà họ Diêu thật sự hết cách, đời sau của Vu thần trăm năm mới có một người mang huyết mạch Vu thần, chỉ có thể mang Diêu Linh Nguyệt không có thực lực đóng vào quan tài, dùng bí pháp thúc đẩy thực lực sinh trưởng của cô ấy.
Phá hủy ý chí của cô ấy, để cô ấy tồn tại vì truyền thừa của nhà họ Diêu.
Phá hủy tình cảm của cô ấy, cắt đứt tất cả thất tình lục dục và tư tâm của cô ấy.
Mãi đến khi cô ấy biến thành một Vu tiên mạnh mẽ bất tử, nói một cách khác cũng có thể gọi là cương thi.
Cương thi không phải người cũng không phải quỷ, vượt ra khỏi tam giới sáu cõi, không vào luân hồi, Diêm vương cũng không thể làm gì, đến lúc đó nhà họ Diêu có thể quay về thời hoàng kim, ai cũng không dám đụng vào họ!
Diêu Thi Duyệt nghe trưởng lão lại so sánh mình với chị thì trong lòng không khỏi khó chịu nhưng cô ta cũng không dám nói gì, nhà họ Diêu có hai trưởng lão, một người ở ngoài giúp người khác xem khoáng mạch, một người trấn thủ nhà họ Diêu tìm cách giúp gia tộc lại lần nữa trở nên mạnh mẽ, tất cả đều là những thứ cô ta không thể thay đổi được.
Nếu có thể gả vào nhà họ Tô, làm bà chủ nhà họ Tô thì sẽ tốt biết bao… Ít nhất có thể thoát khỏi nhà họ Diêu.
Diêu Thi Duyệt nghĩ, mang máu đi theo trưởng lão chuẩn bị rời đi.
Trưởng lão kiểm tra qua tình trạng của Diêu Linh Nguyệt, ông ta lấy ra một cái búa đặc chế, dùng sức đóng hết mấy cái đinh cô ấy cố hết sức để nâng lên mấy centimet xuống.
Bàn tay Diêu Linh Nguyệt lại lần nữa bị đóng xuống vách quan tài.
Bàn chân cũng bị đinh cố định lại.
Căn hầm này ở trong núi hoang, trước kia là một hầm trú ẩn, bây giờ xung quanh được dán đầy bùa chú, dẫn âm khí ở xung quanh chạy vào trong quan tài.
“Đi thôi. Bây giờ cô về thành phố J, sau này cứ nửa tháng cô phải đến đây để kiểm tra, đinh lỏng thì lại đóng vào.”
Diêu Thi Duyệt gật đầu: “Vâng.”
Cô ta hơi ngừng lại, cảm nhận được cảm giác không chắc chắn, hỏi theo: “Trưởng lão, chị tôi không thể thoát được nữa đúng không?”
Trưởng lão cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sự kiêu căng: “Trước kia là xích sắt bình thường nên cô ta mới có thể chạy được hai lần, quá tam ba bận, lần này cô ta tuyệt đối không thể chạy được. Đại La thần tiên đến cũng không đưa cô ta đi được!”
Bản lĩnh suốt đời của ông ta đều đặt ở đây, thử nhìn khắp Trung Quốc xem ai có thể phá giải gông xiềng trên người Diêu Linh Nguyệt không, nếu có người làm được, ông ta sẽ quỳ xuống liếm giày cho người ta.
“Lại nuôi thêm mười năm nữa… Dưới ngọn núi hoang này có âm mạch, mười năm là đủ…”
Trước khi ông ta chết già vẫn có hi vọng nhìn thấy nhà họ Diêu Đông Sơn tái khởi, trưởng lão lập tức cảm thấy rất vui mừng.
Trong hầm ngầm lại lần nữa chìm vào im lặng.
Mấy phút sau, người phụ nữ trong quan tài gào thét, bàn tay cứng lại do dùng sức không ngừng co giật, đinh lần nữa mài vào xương cốt của cô ấy phát ra âm thanh lạch cạch.
Bàn tay cô lập tức rủ xuống bất lực, ánh mắt cô ấy trở nên đờ đẫn, lại lần nữa trở nên trống rỗng.
Không ai biết cô ấy đã đợi bao nhiêu năm trong hầm ngầm không có ánh mặt trời này.
Không biết đã trải qua nỗi đau bị đinh đâm xuyên lòng bàn tay biết bao nhiêu lần.
Không có điểm kết, vĩnh viễn không có ánh mặt trời.
Diêu Linh Nguyệt đã bắt đầu quên cô ấy là người, chỉ còn một chấp niệm duy nhất chính là thoát khỏi tám cái đinh này.
Lí do vì sao cô ấy đã không còn nhớ rõ, trong trí nhớ cô ấy có khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ, cô ấy đã không nhớ rõ hai đứa nhỏ là ai.
Diêu Thi Duyệt đi theo trưởng lão xuống đường nhỏ trong núi hoang.
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kẽo kẹt, một cái bóng màu đỏ lướt qua.
Trái tim Diêu Thi Duyệt thắt lại: “Trưởng lão… có ma!”
Trưởng lão nhíu mày nói: “Quỷ cái gì chứ? Mặc dù dưới chân núi hoang này có âm mạch nhưng quỷ bình thường không thể đến nơi này được.”
Chỉ cần lại gần một chút sẽ bị âm mạch hấp thu, hồn phi phách tán, biến thành một phần của âm mạch.
Cho nên chỗ nào cũng có thể có quỷ, ngoại trừ nơi này.
Diêu Thi Duyệt nghi ngờ không thôi, mặc dù… Nhưng mà…
Vừa rồi cô ta thật sự nhìn thấy một cái bóng màu đỏ.
Trưởng lão nói: “Chắc là túi bóng gió thổi bay mà thôi.”
Tóm lại nơi này không thể nào có quỷ được, trừ khi Diêm vương đích thân đến, còn không thì không có khả năng.
Diêu Thi Duyệt đè lên vị trí trái tim: “Vâng…”
Đang nói thì thấy trong rừng cây phía trước có một người phụ nữ áo đỏ đứng đó!
Người phụ nữ kia mặc váy cưới, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn xuyên qua tán lá thưa thớt, cứ như vậy nhìn bọn họ chằm chằm!
Diêu Thi Duyệt hét lên một tiếng: “Trưởng lão! Thật thật thật sự có có có ma!”
Trưởng lão thiếu chút nữa cũng bị dọa đến tè ra quần, ở nơi này mà có quỷ thật thì sao bọn họ có thể chọc vào được!
Ông ta run rẩy, ép bản thân phải bình tĩnh: “Đừng hoảng! Làm gì vậy! Học tập ta nhiều chút!”
Nữ quỷ trước mắt đột nhiên biến mất.
Trái tim trưởng lão đã nhảy lên đến cổ, ông ta đang định quay người lại để Diêu Thi Duyệt đi lên trước, không quay thì không sao, vừa quay lại đã thấy nữ quỷ váy đỏ đứng sau lưng mình.
Hai đùi trưởng lão xiết chặt, nước tiểu cứ như vậy rỉ ra không kiểm soát được…
Ý thức được mình bị dọa đến mức tè ra quần, ông ta nhanh chóng nhịn lại… Mặt cũng xanh lại.
Bình luận facebook