-
Chương 415-416
Chương 415: Làm việc thiện thì không cần lo đến tương lai
Cuối cùng, Phùng Bình được xe cấp cứu đưa đi, còn Túc Bảo thì loại bỏ âm sát khí ra khỏi đầu bà Phạm.
Phùng Bình vẫn cần được cứu, dù sao chỉ vì một lâu la bé nhỏ như anh ta mà Mộc Chiến Thần phải gánh chịu một vết nhơ, anh ta không xứng!
Kỷ Trường giơ tay xoa xoa một chút tà khí, sờ sờ nói: "Nhìn mí mắt bà ta sưng vù, âm sát khí này lại có chút quen thuộc, nói không chừng con quỷ bám trên đầu bà ta trước đây là quỷ thích khóc.”
Quỷ thích khóc đó cũng đủ tinh quái đất, cho dù gặp bọn họ hay là gặp tên Trần Thương Vũ kia đều chạy rất nhanh.
Không bắt được!
Túc Bảo lại an ủi: "Không sao đâu sư phụ, con tin là lần sau có thể bắt được mà!”
Kỷ Trường đột nhiên ngừng nói.
Diêm vương nhỏ nói lần sau sẽ bắt được thì lần sau nhất định sẽ bắt được.
Sau khi loại trừ sát khí xong, Túc Bảo lại an ủi: "Dì Phạm ơi, dì đừng lo lắng. Nhìn nè, ở đây cháu có một lá bùa cầu tự, rất linh, dì có muốn nó không?”
Mộc Quy Phàm: “… ?”
Cố Tiểu Bát: "... ?"
Kỷ Trường: "... ?"
Bà Phạm sửng sốt, sau đó lại cảm thấy thích thú trước sự nghiêm túc khi đứa trẻ muốn chọc cười mình, gật đầu nói: "Được, giá bao nhiêu?"
Bà ta không cần biết là nó có linh nghiệm hay không, ít nhất hôm nay Túc Bảo đã làm bà ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, bà ta đoán là mình cũng không sống thêm được bao lâu nữa.
Cho nên bà ta cũng không hỏi lá bùa có linh ứng hay không, dù có tốn một triệu bà ta cũng sẵn lòng đưa——
Dù sao bà ta cũng có rất nhiều tiền.
Cuối cùng bà ta chỉ cần để lại chút tiền để bản thân ăn uống, phần còn lại cứ quyên góp hết đi… Đáng lẽ nên làm như thế từ sớm để lão già họ Phùng kia khỏi nhớ thương đến món tiền đó.
Bà Phạm cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhìn thấy Túc Bảo giơ ngón tay lên, bà cười nói: “Một triệu à, được thôi!”
"Đây, đưa tài khoản cho dì."
Lần này đến lượt Túc Bảo bối rối: "???"
Không phải, ý của bé là mười vạn!
Một triệu nhiều tiền lắm đấy, nhiều nhiều thật sự rất nhiều!
Nhưng Túc Bảo biết mình không được làm như vậy.
Bé bất đắc dĩ nói: "Dì Phàm, ba nói chúng ta không thể làm người xấu. Lá bùa này chỉ có giá là một trăm vạn... à không, chỉ mười vạn thôi."
Giấy bùa là do cậu cả mua cho, phù văn trên bùa là do bé vẽ, cậu cả nói nó chỉ đáng giá năm mươi xu thôi, kêu bé đừng lo lắng.
Mua năm mươi xu mà bán mười vạn đã vô lương tâm lắm rồi.
Phải nói rằng Túc Bảo rất rõ ràng về tiền bạc...
Bà Phạm không nói gì, sau khi lấy số tài khoản của Túc Bảo, bà ta chuyển ngay một triệu, sau đó dặn dò với bé rằng hai ngày nữa tiền sẽ đến, bé nên chú ý kiểm tra cẩn thận.
Túc Bảo cầm điện thoại di động của trẻ con trong lòng vui mừng.
Bé kiếm được tiền rồi, đủ mười vạn!
Nhoáng một cái đã đủ tiền bồi thường năm cái cửa bị phá hủy rồi!
"Nhân tiện, dì Phạm, dì đợi một chút! Cháu có một đơn thuốc cực kỳ tốt..." Túc Bảo nhìn thấy Mộc Quy Phàm liếc nhìn mình, lập tức nói khác đi: "Do bà ngoại cháu xin được đấy, rất là lợi hại! Có thể trị khỏi bách bệnh!”
"Dì cũng thấy bây giờ bà ngoại cháu vẫn khỏe khoắn có thể đi quảng trường khiêu vũ đấy. Bây giờ cháu viết lại cho dì.”
Bà Phạm bây giờ cũng đã biết danh tính của Túc Bảo cũng biết rằng đúng là chân của bà cụ Tô đã hoàn toàn lành lặn rồi.
"Thật sao?" Bà ta ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa lo sợ: "Cảm ơn cháu!"
Vậy thì bà ta... vẫn còn cơ hội sinh con cho chồng phải không?
Bà Phạm che miệng khóc thầm.
Kỷ Trường đang lơ lửng bên cạnh, khoanh tay và bắt chéo chân.
Đáng tiếc ở đời này, thiện và ác không thể bù trừ được.
Đã làm chuyện xấu thì cuối cùng sẽ bị báo ứng dưới hình thức khác thôi.
Bà ta đã yêu cầu Trần Thương Vũ đổi hồn cho mình.
Có nhiều sinh mạng đã chết đi vì thí nghiệm đổi hồn… Cho dù thế nào bà ta cũng không tránh được có liên quan trong chuyện này.
"Trên đời này... Làm chuyện tốt không thể bù trừ với chuyện xấu… Nếu đã làm chuyện xấu thì cho dù không chấp nhận thì cũng sẽ phải chịu quả báo…" Kỷ Trường lẩm bẩm.
Lấy công chuộc tội, đó là điều do con người nghĩ ra.
Nhưng đã làm việc ác thì cho dù tội nặng hay tội nhẹ thì khi đến âm phủ đều sẽ có Diêm vương và phán quan phân xử.
Nhưng nếu làm việc thiện thì không cần lo lắng về tương lai. Câu nói này đương nhiên có lý, không có công thì không có lỗi, ít nhất cuộc sống của bạn sẽ được bình yên, tích lũy làm nhiều việc tốt sẽ không vô ích.
Làm nhiều việc thiện hay ác cũng sẽ ảnh hưởng đến đời con cháu của mình.
"Đi thôi." Đến nhà họ Phạm là để xem bà Phạm là người tốt hay xấu, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Mộc Quy Phàm không có ý định ở lại, anh dẫn Túc Bảo cùng rời đi.
Một năm sau, sức khỏe bà Phạm đã khá hơn, hai năm sau, bà ta đạt được nguyện vọng và sinh được một cậu con trai.
Nhưng bà ta đã không thể cầm cự được thêm vài năm nữa và đã qua đời khi đứa trẻ mới ba tuổi.
Vì đứa con của mình, bà ta nhẫn tâm bán đi căn biệt thự chứa đầy ký ức, đi đến một nơi không ai biết, tìm một gia đình tốt bụng không có con để gửi họ đứa con của mình và cầu xin họ hãy nuôi đứa trẻ ít nhất cho đến khi nó trưởng thành.
Bà ta cũng nhớ tới lời của Mộc Quy Phàm, làm người không quá thật thà nên chỉ đưa cho gia đình đó một triệu, nói dối rằng đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà ta…
Bà ta không thể đảm bảo mọi người sẽ làm gì khi đối mặt với khối tài sản khổng lồ, vì vậy bà ta chỉ có thể quyết định giấu giếm chuyện này.
Hơn mười triệu còn lại bà ta quyên góp hơn một nữa xem như cầu phúc cho con trai.
Nửa còn lại bà ta mở một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ và gửi tiền, để lại di chúc thừa kế số tiền đó cho con trai nhưng với điều kiện là sau khi nó thành niên thì mới được thừa kế.
Khi đứa trẻ lớn lên, việc nó quyết định thế nào sẽ là việc của nó.
Bà Phạm cảm thấy mọi chấp niệm và nhiệm vụ của mình đã được hoàn thành... Cuối cùng bà ta cũng có thể xuống dưới suối vàng đi tìm chồng và giải thích với ba mẹ chồng rồi.
Chỉ là sinh ly tử biệt giống như một con dao cắt vào lòng đứa trẻ, nó chỉ có thể tự mình vượt qua.
Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Sau khi ba con Túc Bảo rời khỏi nhà họ Phạm, trên đường về, họ bất ngờ nhìn thấy một con chó nằm cạnh một con chó khác ở bên đường, nó nằm yên lặng nhưng mắt lại ươn ướt.
Con chó nằm trên mặt đất thất khiếu đều đang chảy máu, cơ thể cứng ngắc.
Túc Bảo sửng sốt, vội vàng chỉ vào ven đường: "Ba, dừng xe..."
Sau khi xuống xe, Túc Bảo nhanh chóng chạy tới, nhưng lúc này đã có người nhanh hơn bọn họ.
Một thanh niên cầm điện thoại di động đi về phía hai con chó và nói: "Tôi đang trên đường đi mua đồ ăn về, đoán xem tôi đã tìm thấy gì..."
Anh ta dường như cảm thấy mình nói như vậy không ổn nên lập tức dừng lại và lùi về phía sau.
Lần này anh ta cầm điện thoại chạy lon ton về phía con chó, lo lắng nói: “Tôi vừa mua đồ ăn xong đang trên đường về thì chợt nhận ra ở đây có gì đó không ổn.”
Anh ta thở hổn hển, như thể chạy rất mệt, cuối cùng dừng lại trước mặt con chó: "Cái này... trời ơi... Chuyện này quá..."
Anh ta dường như không thể nói nên lời nữa, máy ảnh bắt đầu rung chuyển.
Túc Bảo sửng sốt hồi lâu, sở dĩ bé không bước tới là vì trên đầu người đàn ông này có một con ác quỷ...
Khi con chó cuối cùng cũng thấy có người đến, nó quay về phía người đàn ông vẫy đuôi đầy hy vọng, thận trọng nhìn người vừa tới với ánh mắt đáng thương như đang cầu xin điều gì đó…
Chương 416: Con chim bị làm khó
Con chó vẫy đuôi cầu xin sự thương xót từ người đàn ông đến gần nó, người đàn ông đang cầm điện thoại di động, giọng nói bất lực.
"Làm sao bây giờ… Đừng nhìn tôi như vậy, nếu cứ nhìn tôi như vậy…"
Anh ta dường như không biết phải làm gì, ngồi xổm bên cạnh con chó, vẻ mặt không biểu cảm nhưng lại nói những lời rất đau lòng.
"Nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi thấy khó xử lắm... Tôi thực sự không thể đưa em về được, nhà tôi đã có một con chó rồi..."
“Chó nhà tôi cũng bị do tôi nhặt về, em nó quá nhạy cảm và không chấp nhận những con chó khác, tôi không thể mang em về nữa.”
Người đàn ông mải mê biểu diễn đến mức không chú ý đến Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đang đứng cách đó không xa.
Cuối cùng anh ta thở dài nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp em chôn cất bạn đồng hành của em thôi... Đây là việc duy nhất tôi có thể làm."
"Nhân tiện, ở đây tôi có bánh bao nhân thịt, cho em đấy!"
Vừa nói, anh ta vừa bế con chó trên mặt đất lên rồi cẩn thận bước đến ven đường.
Sau đó, anh ta lắc máy quay...
Túc Bảo hỏi: "Ba, sao anh ta lại lắc điện thoại như thế?"
Mộc Quy Phàm nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Anh ta đang giả vờ đi bộ, sau này trong quá trình chỉnh sửa hậu kỳ sẽ cắt ghép biên tập thành một cảnh khác.”
Quả nhiên, người đàn ông ước chừng mọi chuyện đã gần xong nên ném con chó đã bị đâm chết sang bên đường.
Con chó vốn đã chết cứng đờ, tông vào lề đường và phát ra một tiếng uỵch nặng nề.
Con chó còn sống cứ ngỡ đã gặp được một người đàn ông tốt, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại vứt xác người bạn đồng hành của mình sang một bên một cách thờ ơ như vậy.
Nhất thời nó choáng váng đến ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt vô cùng hoang mang.
Người đàn ông đứng đó xem lại những cảnh mình đã quay, cuối cùng cũng hài lòng, chụp thêm vài bức ảnh con chó đang bối rối trước khi chuẩn bị rời đi.
Kỷ Trường nói: "Túc Bảo, đi thôi!"
Túc Bảo có chút do dự, bé vẫn không hiểu tại sao mình lại phải do dự, chỉ là trực giác bé vô thức cảm thấy mình nên chờ đợi thêm một lúc.
Mộc Quy Phàm nhìn ra vẻ bối rối của bé, nói: “Con muốn cứu một ngàn một trăm con chó hay chỉ cứu con trước mặt?”
Túc Bảo thậm chí còn không cần nghĩ ngợi lâu: "Một ngàn một trăm con."
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn bé, nói: “Vậy tạm thời đừng hành động, đợi lấy đủ bằng chứng rồi giết chết chúng.”
Nói trắng ra thì, có rất nhiều con quỷ đạo đức giả ăn thịt thú nuôi.
Sự bùng nổ về lượng truy cập trên các nền tảng video ngắn đã làm nảy sinh một nhóm người đỏ mắt vì tiền, họ làm bất cứ điều gì để kiếm tiền.
Thà là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho đám người man rợ kiếm tiền trên xương máu thú nuôi này sợ, không dám lặp lại trắng trợn như vậy nữa.
Nhưng vì hàng ngàn hàng vạn con chó mèo hoang khác, nhất định phải hy sinh thêm vài con chó mèo nữa.
Nhưng Mộc Quy Phàm không nói điều này ra...
Chỉ thấy cô bé vẫn giữ được sự thuần khiết như trước, ánh mắt sáng ngời gật đầu chắc nịch: "Được, giết bọn chúng đi!!"
Kỷ Trường khóe miệng giật giật.
Dạy bé chuyện này có phải sớm quá rồi không, anh có chắc là làm vậy lúc trở về bà cụ Tô sẽ không dùng tay không bổ não anh ra sao?
Cợt nhả thì cợt nhả nhưng Kỷ Trường vẫn nói: “Nếu chúng ta phải dùng biện pháp lâu dài để bắt được cá lớn, vậy thì trước hết hãy nhốt ác quỷ lại đã.”
Kỷ Trường và Túc Bảo giờ đã cảnh giác khi để con quỷ bé con thích khóc chạy mất rồi, không cần sư phụ cũng phải nói Túc Bảo cũng muốn làm điều này.
Kỷ Trường đang chuẩn bị dạy cho bé một phù chú mới - Đánh dấu.
Bằng cách này, ngay cả khi ác quỷ bỏ chạy, họ vẫn có thể được tìm thấy nó dựa trên dấu hiệu được đánh dấu.
Nhưng khi hắn nhìn qua đã thấy Túc Bảo lon ton chạy đến trước mặt người đàn ông đang định lên xe rời đi!
"Chú ơi!" Túc Bảo hét lớn.
Người đàn ông quay lại, cau mày nhìn Túc Bảo: "Mày là ai?"
Ác quỷ phía trên dường như cảm nhận được có điều gì đó không ổn, nó nhìn thấy Kỷ Trường từ xa, lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng nó lại nghe thấy bé con trước mặt hét lên: "Này! Gọi ba đi!"
Sau đó bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé tát anh ta một cái!
Trong lúc nhất thời, ác quỷ giống như bị thứ gì đó khóa chặt, giãy giụa trên đầu người đàn ông, nhưng nó không thể thoát ra được!
Nó đã bị “nhốt” vào vật chủ này!
Ác quỷ đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Túc Bảo hài lòng nói: "Được rồi!"
Để con quỷ này bỏ chạy rồi phải đi tìm thì phiền phức lắm.
Không cho nó chạy trốn luôn thì không phải tốt hơn sao?
Kỷ Trường nhất thời không nói nên lời, không ngờ tới đoạn kế sinh nhai... Không, lời dạy của ba của hắn còn có thể sử dụng như thế này...
Người bị tát có chút khó chịu, một đứa bé không biết từ đâu nhảy ra, kêu anh ta gọi nó là ba?!
“Đứa con hoang ở đâu ra vậy, không có mẹ sao? Không ai dạy dỗ à?”
Người đàn ông nhìn Túc Bảo với vẻ mặt phiền chán, xua tay nói: "Cút cút cút!"
Vừa dứt lời.
Một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới làm gãy răng cửa của anh ta!
Người đàn ông hét lên và bịt miệng lại, cơn đau khiến anh ta chửi bới lung tung phun ra toàn những từ ngữ thối tha.
Cố Tiểu Bát thấy vậy, lặng lẽ vứt hòn đá còn chưa kịp ném ra kia đi
Cô bé mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.
Tại sao vừa rồi phản ứng đầu tiên của cô bé lại là muốn đánh gãy răng cửa của người đàn ông này? !
Cô bé thật sự không muốn xen vào chuyện của người khác... Cố Tiểu Bát có chút khó chịu bản thân mình, cô bé đang làm gì vậy, lại còn bảo vệ cái đồ quỷ sứ Túc Bảo mà mình từng chán ghét này nữa.
Người đàn ông phun máu trong miệng ra, tức giận bước lại gần Túc Bảo, chỉ vào mũi bé chửi: "Người lớn nhà mày đâu rồi?! Trả tiền bồi thường!"
Sau đó, anh ta nhìn thấy một người đàn ông khó chịu bước tới, vẻ mặt lạnh lùng như muốn ăn thịt ai đó!
"Tôi là ba của con bé. Thế nào, muốn bồi thường bao nhiêu?"
Người đàn ông đang định nói thì nhìn thấy Mộc Quy Phàm khoanh tay với vẻ mặt lạnh lùng: “Tiền bồi thường thương tật suốt đời là một tiệu, tiền bồi thường cho mũi và mặt bị bầm tím là bà trăm, hỏa táng một người thì bồi thường ba triệu, chọn đi!”
Người đàn ông: "..."
“Điên rồi!” Anh ta chửi thề rồi vội vàng lên xe bỏ đi.
Mộc Quy Phàm liếc nhìn biển số xe, lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn.
Sau đó anh nhìn Túc Bảo hỏi: "Con không sao chứ?"
Túc Bảo chớp chớp mắt, không sao đâu, bé không bị tổn thất gì cả.
Thậm chí anh ta còn chưa chạm vào được góc áo của bé thì có thể có chuyện gì được.
"Ba, chúng ta đưa con chó này về nhà nhé?" Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh con chó với vẻ mặt thương cảm.
Cố Tiểu Bát cười lạnh, thấp giọng nói: "Trẻ con."
Trên đời này có rất nhiều người và sự việc đáng thương, có thể thông cảm hết cho tất cả bọn họ được không? Sự đồng cảm có giá trị gì không?
Nhưng cô bé lại không để ý tới, nếu trên thế giới này thực sự không có sự đồng cảm, thậm chí ngay cả sự ngây thơ như trẻ con cũng không còn tồn tại... Vậy thì thế giới này sẽ là một thế giới đáng sợ biết bao.
Túc Bảo không nghe thấy Cố Tiểu Bát nói gì, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu con chó.
Kỳ thực bé cũng có chút do dự, ở nhà bé đã có một con rùa, một con vẹt và một con mèo rồi.
Bé cũng không thể mang tất cả những chú chó hoàng mà mình gặp về nhà họ Tô được..
Túc Bảo quyết định giao quyền quyết định quan trọng này cho Tiểu Ngũ.
"Tiểu Ngũ, nghĩ thế nào?"
Tiểu Ngũ đang chuyên tâm phục kích chuẩn bị ngậm đầu rùa vào miệng, nói: "Ực…?"
Bình thường Túc Bảo ra ngoài chỉ mang theo Tiểu Ngũ và ông nội rùa, còn Huyền Linh… Cơ thể nó quá lớn nên Túc Bảo không mang theo được.
Túc Bảo nghiêm túc hỏi ý kiến của Tiểu Ngũ: “Chúng ta có thể đưa con chó này về nhà được không?”
"Mày và Huyền Linh sẽ không ức hiếp nó chứ?"
“Nếu đem nó về, mày có thể dạy nó nói chuyện được không?”
Tiểu Ngũ: "..."
Ực…! Hai câu trước còn dễ bàn bạc.
Nhưng câu cuối cùng thì có hơi làm khó một con “chim” quá rồi không?
Cuối cùng, Phùng Bình được xe cấp cứu đưa đi, còn Túc Bảo thì loại bỏ âm sát khí ra khỏi đầu bà Phạm.
Phùng Bình vẫn cần được cứu, dù sao chỉ vì một lâu la bé nhỏ như anh ta mà Mộc Chiến Thần phải gánh chịu một vết nhơ, anh ta không xứng!
Kỷ Trường giơ tay xoa xoa một chút tà khí, sờ sờ nói: "Nhìn mí mắt bà ta sưng vù, âm sát khí này lại có chút quen thuộc, nói không chừng con quỷ bám trên đầu bà ta trước đây là quỷ thích khóc.”
Quỷ thích khóc đó cũng đủ tinh quái đất, cho dù gặp bọn họ hay là gặp tên Trần Thương Vũ kia đều chạy rất nhanh.
Không bắt được!
Túc Bảo lại an ủi: "Không sao đâu sư phụ, con tin là lần sau có thể bắt được mà!”
Kỷ Trường đột nhiên ngừng nói.
Diêm vương nhỏ nói lần sau sẽ bắt được thì lần sau nhất định sẽ bắt được.
Sau khi loại trừ sát khí xong, Túc Bảo lại an ủi: "Dì Phạm ơi, dì đừng lo lắng. Nhìn nè, ở đây cháu có một lá bùa cầu tự, rất linh, dì có muốn nó không?”
Mộc Quy Phàm: “… ?”
Cố Tiểu Bát: "... ?"
Kỷ Trường: "... ?"
Bà Phạm sửng sốt, sau đó lại cảm thấy thích thú trước sự nghiêm túc khi đứa trẻ muốn chọc cười mình, gật đầu nói: "Được, giá bao nhiêu?"
Bà ta không cần biết là nó có linh nghiệm hay không, ít nhất hôm nay Túc Bảo đã làm bà ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, bà ta đoán là mình cũng không sống thêm được bao lâu nữa.
Cho nên bà ta cũng không hỏi lá bùa có linh ứng hay không, dù có tốn một triệu bà ta cũng sẵn lòng đưa——
Dù sao bà ta cũng có rất nhiều tiền.
Cuối cùng bà ta chỉ cần để lại chút tiền để bản thân ăn uống, phần còn lại cứ quyên góp hết đi… Đáng lẽ nên làm như thế từ sớm để lão già họ Phùng kia khỏi nhớ thương đến món tiền đó.
Bà Phạm cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhìn thấy Túc Bảo giơ ngón tay lên, bà cười nói: “Một triệu à, được thôi!”
"Đây, đưa tài khoản cho dì."
Lần này đến lượt Túc Bảo bối rối: "???"
Không phải, ý của bé là mười vạn!
Một triệu nhiều tiền lắm đấy, nhiều nhiều thật sự rất nhiều!
Nhưng Túc Bảo biết mình không được làm như vậy.
Bé bất đắc dĩ nói: "Dì Phàm, ba nói chúng ta không thể làm người xấu. Lá bùa này chỉ có giá là một trăm vạn... à không, chỉ mười vạn thôi."
Giấy bùa là do cậu cả mua cho, phù văn trên bùa là do bé vẽ, cậu cả nói nó chỉ đáng giá năm mươi xu thôi, kêu bé đừng lo lắng.
Mua năm mươi xu mà bán mười vạn đã vô lương tâm lắm rồi.
Phải nói rằng Túc Bảo rất rõ ràng về tiền bạc...
Bà Phạm không nói gì, sau khi lấy số tài khoản của Túc Bảo, bà ta chuyển ngay một triệu, sau đó dặn dò với bé rằng hai ngày nữa tiền sẽ đến, bé nên chú ý kiểm tra cẩn thận.
Túc Bảo cầm điện thoại di động của trẻ con trong lòng vui mừng.
Bé kiếm được tiền rồi, đủ mười vạn!
Nhoáng một cái đã đủ tiền bồi thường năm cái cửa bị phá hủy rồi!
"Nhân tiện, dì Phạm, dì đợi một chút! Cháu có một đơn thuốc cực kỳ tốt..." Túc Bảo nhìn thấy Mộc Quy Phàm liếc nhìn mình, lập tức nói khác đi: "Do bà ngoại cháu xin được đấy, rất là lợi hại! Có thể trị khỏi bách bệnh!”
"Dì cũng thấy bây giờ bà ngoại cháu vẫn khỏe khoắn có thể đi quảng trường khiêu vũ đấy. Bây giờ cháu viết lại cho dì.”
Bà Phạm bây giờ cũng đã biết danh tính của Túc Bảo cũng biết rằng đúng là chân của bà cụ Tô đã hoàn toàn lành lặn rồi.
"Thật sao?" Bà ta ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa lo sợ: "Cảm ơn cháu!"
Vậy thì bà ta... vẫn còn cơ hội sinh con cho chồng phải không?
Bà Phạm che miệng khóc thầm.
Kỷ Trường đang lơ lửng bên cạnh, khoanh tay và bắt chéo chân.
Đáng tiếc ở đời này, thiện và ác không thể bù trừ được.
Đã làm chuyện xấu thì cuối cùng sẽ bị báo ứng dưới hình thức khác thôi.
Bà ta đã yêu cầu Trần Thương Vũ đổi hồn cho mình.
Có nhiều sinh mạng đã chết đi vì thí nghiệm đổi hồn… Cho dù thế nào bà ta cũng không tránh được có liên quan trong chuyện này.
"Trên đời này... Làm chuyện tốt không thể bù trừ với chuyện xấu… Nếu đã làm chuyện xấu thì cho dù không chấp nhận thì cũng sẽ phải chịu quả báo…" Kỷ Trường lẩm bẩm.
Lấy công chuộc tội, đó là điều do con người nghĩ ra.
Nhưng đã làm việc ác thì cho dù tội nặng hay tội nhẹ thì khi đến âm phủ đều sẽ có Diêm vương và phán quan phân xử.
Nhưng nếu làm việc thiện thì không cần lo lắng về tương lai. Câu nói này đương nhiên có lý, không có công thì không có lỗi, ít nhất cuộc sống của bạn sẽ được bình yên, tích lũy làm nhiều việc tốt sẽ không vô ích.
Làm nhiều việc thiện hay ác cũng sẽ ảnh hưởng đến đời con cháu của mình.
"Đi thôi." Đến nhà họ Phạm là để xem bà Phạm là người tốt hay xấu, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Mộc Quy Phàm không có ý định ở lại, anh dẫn Túc Bảo cùng rời đi.
Một năm sau, sức khỏe bà Phạm đã khá hơn, hai năm sau, bà ta đạt được nguyện vọng và sinh được một cậu con trai.
Nhưng bà ta đã không thể cầm cự được thêm vài năm nữa và đã qua đời khi đứa trẻ mới ba tuổi.
Vì đứa con của mình, bà ta nhẫn tâm bán đi căn biệt thự chứa đầy ký ức, đi đến một nơi không ai biết, tìm một gia đình tốt bụng không có con để gửi họ đứa con của mình và cầu xin họ hãy nuôi đứa trẻ ít nhất cho đến khi nó trưởng thành.
Bà ta cũng nhớ tới lời của Mộc Quy Phàm, làm người không quá thật thà nên chỉ đưa cho gia đình đó một triệu, nói dối rằng đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà ta…
Bà ta không thể đảm bảo mọi người sẽ làm gì khi đối mặt với khối tài sản khổng lồ, vì vậy bà ta chỉ có thể quyết định giấu giếm chuyện này.
Hơn mười triệu còn lại bà ta quyên góp hơn một nữa xem như cầu phúc cho con trai.
Nửa còn lại bà ta mở một tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ và gửi tiền, để lại di chúc thừa kế số tiền đó cho con trai nhưng với điều kiện là sau khi nó thành niên thì mới được thừa kế.
Khi đứa trẻ lớn lên, việc nó quyết định thế nào sẽ là việc của nó.
Bà Phạm cảm thấy mọi chấp niệm và nhiệm vụ của mình đã được hoàn thành... Cuối cùng bà ta cũng có thể xuống dưới suối vàng đi tìm chồng và giải thích với ba mẹ chồng rồi.
Chỉ là sinh ly tử biệt giống như một con dao cắt vào lòng đứa trẻ, nó chỉ có thể tự mình vượt qua.
Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Sau khi ba con Túc Bảo rời khỏi nhà họ Phạm, trên đường về, họ bất ngờ nhìn thấy một con chó nằm cạnh một con chó khác ở bên đường, nó nằm yên lặng nhưng mắt lại ươn ướt.
Con chó nằm trên mặt đất thất khiếu đều đang chảy máu, cơ thể cứng ngắc.
Túc Bảo sửng sốt, vội vàng chỉ vào ven đường: "Ba, dừng xe..."
Sau khi xuống xe, Túc Bảo nhanh chóng chạy tới, nhưng lúc này đã có người nhanh hơn bọn họ.
Một thanh niên cầm điện thoại di động đi về phía hai con chó và nói: "Tôi đang trên đường đi mua đồ ăn về, đoán xem tôi đã tìm thấy gì..."
Anh ta dường như cảm thấy mình nói như vậy không ổn nên lập tức dừng lại và lùi về phía sau.
Lần này anh ta cầm điện thoại chạy lon ton về phía con chó, lo lắng nói: “Tôi vừa mua đồ ăn xong đang trên đường về thì chợt nhận ra ở đây có gì đó không ổn.”
Anh ta thở hổn hển, như thể chạy rất mệt, cuối cùng dừng lại trước mặt con chó: "Cái này... trời ơi... Chuyện này quá..."
Anh ta dường như không thể nói nên lời nữa, máy ảnh bắt đầu rung chuyển.
Túc Bảo sửng sốt hồi lâu, sở dĩ bé không bước tới là vì trên đầu người đàn ông này có một con ác quỷ...
Khi con chó cuối cùng cũng thấy có người đến, nó quay về phía người đàn ông vẫy đuôi đầy hy vọng, thận trọng nhìn người vừa tới với ánh mắt đáng thương như đang cầu xin điều gì đó…
Chương 416: Con chim bị làm khó
Con chó vẫy đuôi cầu xin sự thương xót từ người đàn ông đến gần nó, người đàn ông đang cầm điện thoại di động, giọng nói bất lực.
"Làm sao bây giờ… Đừng nhìn tôi như vậy, nếu cứ nhìn tôi như vậy…"
Anh ta dường như không biết phải làm gì, ngồi xổm bên cạnh con chó, vẻ mặt không biểu cảm nhưng lại nói những lời rất đau lòng.
"Nhìn tôi như vậy sẽ khiến tôi thấy khó xử lắm... Tôi thực sự không thể đưa em về được, nhà tôi đã có một con chó rồi..."
“Chó nhà tôi cũng bị do tôi nhặt về, em nó quá nhạy cảm và không chấp nhận những con chó khác, tôi không thể mang em về nữa.”
Người đàn ông mải mê biểu diễn đến mức không chú ý đến Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đang đứng cách đó không xa.
Cuối cùng anh ta thở dài nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể giúp em chôn cất bạn đồng hành của em thôi... Đây là việc duy nhất tôi có thể làm."
"Nhân tiện, ở đây tôi có bánh bao nhân thịt, cho em đấy!"
Vừa nói, anh ta vừa bế con chó trên mặt đất lên rồi cẩn thận bước đến ven đường.
Sau đó, anh ta lắc máy quay...
Túc Bảo hỏi: "Ba, sao anh ta lại lắc điện thoại như thế?"
Mộc Quy Phàm nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Anh ta đang giả vờ đi bộ, sau này trong quá trình chỉnh sửa hậu kỳ sẽ cắt ghép biên tập thành một cảnh khác.”
Quả nhiên, người đàn ông ước chừng mọi chuyện đã gần xong nên ném con chó đã bị đâm chết sang bên đường.
Con chó vốn đã chết cứng đờ, tông vào lề đường và phát ra một tiếng uỵch nặng nề.
Con chó còn sống cứ ngỡ đã gặp được một người đàn ông tốt, nhưng không ngờ người đàn ông đó lại vứt xác người bạn đồng hành của mình sang một bên một cách thờ ơ như vậy.
Nhất thời nó choáng váng đến ngây ngẩn cả người, trong ánh mắt vô cùng hoang mang.
Người đàn ông đứng đó xem lại những cảnh mình đã quay, cuối cùng cũng hài lòng, chụp thêm vài bức ảnh con chó đang bối rối trước khi chuẩn bị rời đi.
Kỷ Trường nói: "Túc Bảo, đi thôi!"
Túc Bảo có chút do dự, bé vẫn không hiểu tại sao mình lại phải do dự, chỉ là trực giác bé vô thức cảm thấy mình nên chờ đợi thêm một lúc.
Mộc Quy Phàm nhìn ra vẻ bối rối của bé, nói: “Con muốn cứu một ngàn một trăm con chó hay chỉ cứu con trước mặt?”
Túc Bảo thậm chí còn không cần nghĩ ngợi lâu: "Một ngàn một trăm con."
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn bé, nói: “Vậy tạm thời đừng hành động, đợi lấy đủ bằng chứng rồi giết chết chúng.”
Nói trắng ra thì, có rất nhiều con quỷ đạo đức giả ăn thịt thú nuôi.
Sự bùng nổ về lượng truy cập trên các nền tảng video ngắn đã làm nảy sinh một nhóm người đỏ mắt vì tiền, họ làm bất cứ điều gì để kiếm tiền.
Thà là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho đám người man rợ kiếm tiền trên xương máu thú nuôi này sợ, không dám lặp lại trắng trợn như vậy nữa.
Nhưng vì hàng ngàn hàng vạn con chó mèo hoang khác, nhất định phải hy sinh thêm vài con chó mèo nữa.
Nhưng Mộc Quy Phàm không nói điều này ra...
Chỉ thấy cô bé vẫn giữ được sự thuần khiết như trước, ánh mắt sáng ngời gật đầu chắc nịch: "Được, giết bọn chúng đi!!"
Kỷ Trường khóe miệng giật giật.
Dạy bé chuyện này có phải sớm quá rồi không, anh có chắc là làm vậy lúc trở về bà cụ Tô sẽ không dùng tay không bổ não anh ra sao?
Cợt nhả thì cợt nhả nhưng Kỷ Trường vẫn nói: “Nếu chúng ta phải dùng biện pháp lâu dài để bắt được cá lớn, vậy thì trước hết hãy nhốt ác quỷ lại đã.”
Kỷ Trường và Túc Bảo giờ đã cảnh giác khi để con quỷ bé con thích khóc chạy mất rồi, không cần sư phụ cũng phải nói Túc Bảo cũng muốn làm điều này.
Kỷ Trường đang chuẩn bị dạy cho bé một phù chú mới - Đánh dấu.
Bằng cách này, ngay cả khi ác quỷ bỏ chạy, họ vẫn có thể được tìm thấy nó dựa trên dấu hiệu được đánh dấu.
Nhưng khi hắn nhìn qua đã thấy Túc Bảo lon ton chạy đến trước mặt người đàn ông đang định lên xe rời đi!
"Chú ơi!" Túc Bảo hét lớn.
Người đàn ông quay lại, cau mày nhìn Túc Bảo: "Mày là ai?"
Ác quỷ phía trên dường như cảm nhận được có điều gì đó không ổn, nó nhìn thấy Kỷ Trường từ xa, lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng nó lại nghe thấy bé con trước mặt hét lên: "Này! Gọi ba đi!"
Sau đó bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé tát anh ta một cái!
Trong lúc nhất thời, ác quỷ giống như bị thứ gì đó khóa chặt, giãy giụa trên đầu người đàn ông, nhưng nó không thể thoát ra được!
Nó đã bị “nhốt” vào vật chủ này!
Ác quỷ đột nhiên cảm thấy kinh hãi.
Túc Bảo hài lòng nói: "Được rồi!"
Để con quỷ này bỏ chạy rồi phải đi tìm thì phiền phức lắm.
Không cho nó chạy trốn luôn thì không phải tốt hơn sao?
Kỷ Trường nhất thời không nói nên lời, không ngờ tới đoạn kế sinh nhai... Không, lời dạy của ba của hắn còn có thể sử dụng như thế này...
Người bị tát có chút khó chịu, một đứa bé không biết từ đâu nhảy ra, kêu anh ta gọi nó là ba?!
“Đứa con hoang ở đâu ra vậy, không có mẹ sao? Không ai dạy dỗ à?”
Người đàn ông nhìn Túc Bảo với vẻ mặt phiền chán, xua tay nói: "Cút cút cút!"
Vừa dứt lời.
Một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới làm gãy răng cửa của anh ta!
Người đàn ông hét lên và bịt miệng lại, cơn đau khiến anh ta chửi bới lung tung phun ra toàn những từ ngữ thối tha.
Cố Tiểu Bát thấy vậy, lặng lẽ vứt hòn đá còn chưa kịp ném ra kia đi
Cô bé mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.
Tại sao vừa rồi phản ứng đầu tiên của cô bé lại là muốn đánh gãy răng cửa của người đàn ông này? !
Cô bé thật sự không muốn xen vào chuyện của người khác... Cố Tiểu Bát có chút khó chịu bản thân mình, cô bé đang làm gì vậy, lại còn bảo vệ cái đồ quỷ sứ Túc Bảo mà mình từng chán ghét này nữa.
Người đàn ông phun máu trong miệng ra, tức giận bước lại gần Túc Bảo, chỉ vào mũi bé chửi: "Người lớn nhà mày đâu rồi?! Trả tiền bồi thường!"
Sau đó, anh ta nhìn thấy một người đàn ông khó chịu bước tới, vẻ mặt lạnh lùng như muốn ăn thịt ai đó!
"Tôi là ba của con bé. Thế nào, muốn bồi thường bao nhiêu?"
Người đàn ông đang định nói thì nhìn thấy Mộc Quy Phàm khoanh tay với vẻ mặt lạnh lùng: “Tiền bồi thường thương tật suốt đời là một tiệu, tiền bồi thường cho mũi và mặt bị bầm tím là bà trăm, hỏa táng một người thì bồi thường ba triệu, chọn đi!”
Người đàn ông: "..."
“Điên rồi!” Anh ta chửi thề rồi vội vàng lên xe bỏ đi.
Mộc Quy Phàm liếc nhìn biển số xe, lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn.
Sau đó anh nhìn Túc Bảo hỏi: "Con không sao chứ?"
Túc Bảo chớp chớp mắt, không sao đâu, bé không bị tổn thất gì cả.
Thậm chí anh ta còn chưa chạm vào được góc áo của bé thì có thể có chuyện gì được.
"Ba, chúng ta đưa con chó này về nhà nhé?" Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh con chó với vẻ mặt thương cảm.
Cố Tiểu Bát cười lạnh, thấp giọng nói: "Trẻ con."
Trên đời này có rất nhiều người và sự việc đáng thương, có thể thông cảm hết cho tất cả bọn họ được không? Sự đồng cảm có giá trị gì không?
Nhưng cô bé lại không để ý tới, nếu trên thế giới này thực sự không có sự đồng cảm, thậm chí ngay cả sự ngây thơ như trẻ con cũng không còn tồn tại... Vậy thì thế giới này sẽ là một thế giới đáng sợ biết bao.
Túc Bảo không nghe thấy Cố Tiểu Bát nói gì, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu con chó.
Kỳ thực bé cũng có chút do dự, ở nhà bé đã có một con rùa, một con vẹt và một con mèo rồi.
Bé cũng không thể mang tất cả những chú chó hoàng mà mình gặp về nhà họ Tô được..
Túc Bảo quyết định giao quyền quyết định quan trọng này cho Tiểu Ngũ.
"Tiểu Ngũ, nghĩ thế nào?"
Tiểu Ngũ đang chuyên tâm phục kích chuẩn bị ngậm đầu rùa vào miệng, nói: "Ực…?"
Bình thường Túc Bảo ra ngoài chỉ mang theo Tiểu Ngũ và ông nội rùa, còn Huyền Linh… Cơ thể nó quá lớn nên Túc Bảo không mang theo được.
Túc Bảo nghiêm túc hỏi ý kiến của Tiểu Ngũ: “Chúng ta có thể đưa con chó này về nhà được không?”
"Mày và Huyền Linh sẽ không ức hiếp nó chứ?"
“Nếu đem nó về, mày có thể dạy nó nói chuyện được không?”
Tiểu Ngũ: "..."
Ực…! Hai câu trước còn dễ bàn bạc.
Nhưng câu cuối cùng thì có hơi làm khó một con “chim” quá rồi không?