-
Chương 372: Em không còn là thú cưng mà chị yêu nhất nữa rồi
Tô Tử Tích cùng Túc Bảo trò chuyện về tương lai sau khi chết.
Khóe miệng Kỷ Trường giật điên cuồng, hắn không nói được lời nào.
Thuộc hạ của ai mà dũng cảm đến mức dám nói ra những lời sẽ bảo vệ Diêm Vương?
Ồ— Là thuộc hạ của chính Diêm Vương, thế thì không sao cả.
Kỷ Trường nghẹn họng, đứng dậy nói: “Ta đi xuống điều tra xem người kia là ai. Túc Bảo, trong khoảng thời gian này con phải chú ý an toàn, đừng xốc nổi. Trong tình huống khẩn cấp, hãy đốt lá bùa có tên sư phụ, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Kỷ Trường luôn cảm thấy có gì đó mờ ám trong chuyện người bí ẩn nào đó bắt Tô Tử Tích viết tên, hắn phải xuống địa ngục tìm hiểu.
Túc Bảo đang trò chuyện vui vẻ với Tô Tử Tích, bé ngẩng đầu lên vẫy tay cho có lệ: “Được rồi, tạm biệt sư phụ.”
Kỷ Trường: “...”
Thật vô tâm.
Hắn lẩm bẩm và biến mất.
Sau một lúc phấn khích về chuyện tương lai, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Tô Tử Tích dần chìm vào giấc ngủ.
Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, tận chức tận trách trông coi người bệnh.
Tô Dĩnh Nhạc đi vào, nhìn thấy cô bé con đang ngồi ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đầu gối, bắp chân chụm lại đạp vào ghế, mắt bé nhìn Tô Tử Tích không chớp.
Mới tí tuổi mà có trách nhiệm thật!
Anh không khỏi bật cười, nói: “Túc Bảo, mệt không con? Có muốn quay về chợp mắt một lát không?”
Túc Bảo rất ít khi gặp cậu ba, bé có cảm giác quen thuộc pha chút xa lạ, chỉ biết tò mò nhìn cậu ba.
“Cậu ba, hôm nay cậu không phải bay trên bầu trời sao?” Bé hỏi.
Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng nói: “Hôm nay không cần, các con chưa vào năm học mới thì cậu ba vẫn còn nghỉ phép nha.”
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Máy bay lớn cũng nghỉ phép ạ?”
Khóe môi Tô Dĩnh Nhạc khẽ cong: “Máy bay lớn không nghỉ ngơi, sẽ có người khác lái.”
Túc Bảo lắc đầu: “Vậy máy bay lớn mệt mỏi lắm đây.”
Tô Dĩnh Nhạc cười nói: “Máy bay lớn cũng được kiểm tra, con yên tâm!?
Bây giờ Túc Bảo mới biết máy bay cũng được kiểm tra, hơn nữa còn là kiểm tra mỗi ngày.
Bé tò mò hỏi Tô Dĩnh Nhạc rất nhiều câu hỏi, không rõ nói chuyện bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Sau khi Tô Tử Tích qua thời gian ở lại viện quan sát, bà cụ Tô vốn định chuyển cậu đến bệnh viện tư nhân, nhưng ở viện này quen dần, Tô Tử Tích nói không muốn chuyển đi lại thêm phiền phức.
Thiếu gia Tô Tử Tích -Người luôn ăn ngon mặc đẹp đã dần thay đổi yêu cầu về mức sống sau đợt nhập viện lần này.
Sáng thức dậy ăn chút cháo kê với rau xanh, sau đó nghe tin tức trên radio.
Ăn xong cậu xuống giường đi dạo, tuy không nói chuyện phiếm với gia đình bệnh nhân ở hành lang nhưng cậu vẫn sẵn lòng ngồi đó lắng nghe mọi người trò chuyện.
Không ai biết rằng, sau khi Tô Tử Tích biết mình là Quỷ Vương Đại Soái… Cậu bắt đầu ‘hiểu được tâm tình của con dân’ và ‘nhìn thấy nỗi thống khổ của họ.’
Cậu phải nỗ lực và phấn đấu để trở thành hậu phương vững chắc cho em gái cậu sau khi xuống địa phủ!
Em cậu có thể bắt ma nên chắc chắn sẽ được giao một chức vụ không tầm thường!
Đợi đã, tại sao khi hồn phách cậu lang thang một ngày một đêm dưới địa phủ, em gái cậu lại ngồi trên ngai vàng của Diêm Vương nhỉ?
Tô Tử Tích sửng sốt- Lẽ nào em gái cậu là... Diêm Vương? ? ?
Tô Tử Tích giật thót không thể nào, không thể nào...Đâu có Diêm Vương nào dễ thương như Túc Bảo cơ chứ.
Mềm mại và dễ thương.
Còn biết làm nũng.
Chắc là cậu nhầm lẫn rồi…
Trong thời gian Tô Tử Tích ở bệnh viện, Túc Bảo và Hân Hân đang chuẩn bị cho ngày khai giảng.
Sáng nay, bà cụ Tô nhận được một cuộc điện thoại.
“Được rồi, mười giờ sáng mai đưa thêm chút đồ tới nhé. Đứa lớn nhất là một cậu bé chín tuổi và đứa nhỏ nhất là một bé gái bốn tuổi.”
Túc Bảo tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, ai vậy?”
Bà cụ Tô nói: “Là một thương hiệu quần áo. Các con chuẩn bị đi học nên bà ngoại mua thêm cho các con một ít quần áo mới.”
Một số người giàu có thích đến những cửa hàng sang trọng khác nhau để quẹt thẻ và mua sắm điên cuồng.
Nhưng cũng có nhiều người như bà cụ Tô, không thích đi mua sắm mà thích được phục vụ tận nhà.
Các thương hiệu cao cấp cũng sẽ có danh sách khách hàng riêng, khi có sản phẩm mới ra mắt, họ sẽ liên hệ với khách hàng đầu tiên, sau đó đưa quần áo đến tận nhà để khách hàng lựa chọn.
Ban nãy, giám đốc bán hàng của một thương hiệu nào đó đã gọi điện cho bà cụ Tô, nhờ vậy bà mới nhớ ra cần mua quần áo mới cho đám nhóc nhà mình.
Tô Dĩnh Nhạc mặc bộ quần áo ở nhà, tay cầm một tách cà phê bước ra khỏi phòng ăn, nói: “Lát nữa con sẽ dẫn đám nhóc Túc Bảo đi chơi. Hôm qua Túc Bảo nói muốn đến khu vui chơi.”
Bà Tô gật đầu: “Được.”
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, nên đi chơi thật vui vẻ.
Túc Bảo vui vẻ chạy lên lầu: “Chị Hân Hân, bà ngoại muốn mua quần áo mới cho chúng ta , cậu ba nói sẽ dẫn chúng ta đi khu vui chơi!?
Hân Hân lập tức ném bài tập về nhà “Hú hú! Chị tới đây!”
Tô Tử Lâm: “Ngồi xuống!”
Hân Hân: “...”
Hân Hân cảm thấy như cô bé phải làm bài tập suốt cả mùa hè, nói: “Con muốn đi chơi! Con muốn đi công viên giải trí, con muốn ngồi tàu lượn siêu tốc!”
Tô Tử Lâm vô tình đáp: “Con chỉ nhớ được 6 âm trong 26 âm tiếng Hán, không thể tính toán phép cộng trừ với các con số từ 1 tới 10. Trong sáu chữ ‘Thiên, Địa, Nhân, Ngươi, Ta, Hắn’ con biết viết chữ nào chưa?”
Hân Hân sắp sửa lên lớp một rồi.
Con nhà người khác thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, nhưng Hân Hân lại không thuộc được bất cứ bài nào, thay vào đó cô bé tự mình sáng tác ra những bài thơ rất đáng sợ.
Hân Hân đáng thương nói: “Con có thể viết chữ Nhân.”
Tô Tử Lâm: “...”
Hân Hân cảm thấy mình rất lợi hại, cô bé có thể nhận ra các âm a o e yi u trong 26 bính âm và thậm chí còn biết viết chúng!
Cộng và trừ trong phạm vi 10, cô bé nhớ rằng một cộng một bằng 2, hai cộng hai bằng 4, và bốn cộng bốn bằng 8.
Còn ba trăm bài thơ Đường kia, có bài nào cô bé không đọc được đâu?
Tô Tử Lâm nhìn dáng vẻ tự tin của Hân Hân mà tức muốn chết, đi chơi khu vui chơi gì chứ?
Mẹ anh hay anh cả có đến thuyết phục cho Hân Hân đi cũng chẳng ích gì, anh không đồng ý.
Lúc này, ba cái đầu nhỏ từ ngoài cửa thò vào.
Tô Tử Du nhoài người lên cửa, Túc Bảo nhoài người lên vai Tô Tử Du, còn Tiểu Ngũ nhoài người trên đầu Túc Bảo.
Tô Tử Du nói: “Chú hai, chú cho Hân Hân đi nhé.”
Tô Tử Lâm kiên trì nguyên tắc của mình: “Không.”
Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Cậu hai ơi, con muốn được đi chơi cùng chị Hân Hân.”
Nguyên tắc của Tô Tử Lâm đang đấu tranh.
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, cẩn thận quan sát, đột nhiên nói: “Học không chết thì học đến gần chết.”
Tô Tử Lâm đang đấu tranh nguyên tắc lập tức gật đầu: “Đúng!”
Túc Bảo: “....”
Tô Tử Du: “...”
Hân Hân trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ! Chị phải nướng em!”
Túc Bảo dọa: Nhổ lông Tiểu Ngũ, cho Tiểu Ngũ làm vẹt hói.”
Tiểu Ngũ lập tức im lặng, vẻ mặt vô tội.
Nó đâu có nói gì sai đâu?
Tô Tử Lâm đang định củng cố nguyên tắc của mình và yêu cầu Túc Bảo cùng Tô Tử Du và con vẹt kia nhanh chóng rời đi.
Nhưng anh lại nhìn thấy Túc Bảo chớp mắt cầu xin: “Cậu hai, xin cậu đấy!”
Tô Tử Lâm: “...”
Cuối cùng, Hân Hân bỏ chạy ra ngoài như một con chó husky, theo sau là Túc Bảo và Tô Tử Du, Tô Tử Chiến. Mọi người lên xe, khởi hành đến khu vui chơi!
Tô Tử Lâm cảm thấy như bị vả mặt.
Tiểu Ngũ bám vào cửa sổ nhìn chiếc xe đang lao đi, đôi mắt đậu xanh lộ vẻ ấm ức: “Em đã không còn là thú cưng của chị nữa, chị còn nói muốn bứt lông em, tất cả tình yêu ngày xưa của chị đã đút cho con mèo kia.”
Cái Chuông ẩn nấp trong bóng tối lặng lẽ tiến lên một bước.
Thêm một bước.
Tiểu Ngũ không cảnh giác, cất giọng hát bi thương.
Đúng lúc này, một tia sáng phóng vút qua!
Tiểu Ngũ quác một tiếng bay lên, nhưng lại bị Cái Chuông giẫm chân đè lại.
Tiểu Ngũ: “Kết thúc rồi!”
Cái Chuông dùng chân ấn Tiểu Ngũ, ánh mắt lạnh lùng.
Nó luôn có cảm giác như con vẹt này đang chiếm hời từ nó.
Không chắc chắn lắm, nó phải kiểm tra lại.
Hảo hán Tiểu Ngũ biết tiến biết lùi biết co biết duỗi, nó nói: “Đại ca, đại ca, hoan nghênh ngươi, cám ơn ngươi đã tới chỗ ta! Đại ca, ngươi ăn gì chưa?”
Trong mắt Cái Chuông hiện lên một tia hung ác, nó há cái miệng như chậu máu, hung hăng cắn vào đầu con vẹt!...
Tiểu Ngũ: “!!!”
Khóe miệng Kỷ Trường giật điên cuồng, hắn không nói được lời nào.
Thuộc hạ của ai mà dũng cảm đến mức dám nói ra những lời sẽ bảo vệ Diêm Vương?
Ồ— Là thuộc hạ của chính Diêm Vương, thế thì không sao cả.
Kỷ Trường nghẹn họng, đứng dậy nói: “Ta đi xuống điều tra xem người kia là ai. Túc Bảo, trong khoảng thời gian này con phải chú ý an toàn, đừng xốc nổi. Trong tình huống khẩn cấp, hãy đốt lá bùa có tên sư phụ, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Kỷ Trường luôn cảm thấy có gì đó mờ ám trong chuyện người bí ẩn nào đó bắt Tô Tử Tích viết tên, hắn phải xuống địa ngục tìm hiểu.
Túc Bảo đang trò chuyện vui vẻ với Tô Tử Tích, bé ngẩng đầu lên vẫy tay cho có lệ: “Được rồi, tạm biệt sư phụ.”
Kỷ Trường: “...”
Thật vô tâm.
Hắn lẩm bẩm và biến mất.
Sau một lúc phấn khích về chuyện tương lai, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, Tô Tử Tích dần chìm vào giấc ngủ.
Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, tận chức tận trách trông coi người bệnh.
Tô Dĩnh Nhạc đi vào, nhìn thấy cô bé con đang ngồi ngoan ngoãn, hai tay đặt trên đầu gối, bắp chân chụm lại đạp vào ghế, mắt bé nhìn Tô Tử Tích không chớp.
Mới tí tuổi mà có trách nhiệm thật!
Anh không khỏi bật cười, nói: “Túc Bảo, mệt không con? Có muốn quay về chợp mắt một lát không?”
Túc Bảo rất ít khi gặp cậu ba, bé có cảm giác quen thuộc pha chút xa lạ, chỉ biết tò mò nhìn cậu ba.
“Cậu ba, hôm nay cậu không phải bay trên bầu trời sao?” Bé hỏi.
Tô Dĩnh Nhạc dịu dàng nói: “Hôm nay không cần, các con chưa vào năm học mới thì cậu ba vẫn còn nghỉ phép nha.”
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Máy bay lớn cũng nghỉ phép ạ?”
Khóe môi Tô Dĩnh Nhạc khẽ cong: “Máy bay lớn không nghỉ ngơi, sẽ có người khác lái.”
Túc Bảo lắc đầu: “Vậy máy bay lớn mệt mỏi lắm đây.”
Tô Dĩnh Nhạc cười nói: “Máy bay lớn cũng được kiểm tra, con yên tâm!?
Bây giờ Túc Bảo mới biết máy bay cũng được kiểm tra, hơn nữa còn là kiểm tra mỗi ngày.
Bé tò mò hỏi Tô Dĩnh Nhạc rất nhiều câu hỏi, không rõ nói chuyện bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Sau khi Tô Tử Tích qua thời gian ở lại viện quan sát, bà cụ Tô vốn định chuyển cậu đến bệnh viện tư nhân, nhưng ở viện này quen dần, Tô Tử Tích nói không muốn chuyển đi lại thêm phiền phức.
Thiếu gia Tô Tử Tích -Người luôn ăn ngon mặc đẹp đã dần thay đổi yêu cầu về mức sống sau đợt nhập viện lần này.
Sáng thức dậy ăn chút cháo kê với rau xanh, sau đó nghe tin tức trên radio.
Ăn xong cậu xuống giường đi dạo, tuy không nói chuyện phiếm với gia đình bệnh nhân ở hành lang nhưng cậu vẫn sẵn lòng ngồi đó lắng nghe mọi người trò chuyện.
Không ai biết rằng, sau khi Tô Tử Tích biết mình là Quỷ Vương Đại Soái… Cậu bắt đầu ‘hiểu được tâm tình của con dân’ và ‘nhìn thấy nỗi thống khổ của họ.’
Cậu phải nỗ lực và phấn đấu để trở thành hậu phương vững chắc cho em gái cậu sau khi xuống địa phủ!
Em cậu có thể bắt ma nên chắc chắn sẽ được giao một chức vụ không tầm thường!
Đợi đã, tại sao khi hồn phách cậu lang thang một ngày một đêm dưới địa phủ, em gái cậu lại ngồi trên ngai vàng của Diêm Vương nhỉ?
Tô Tử Tích sửng sốt- Lẽ nào em gái cậu là... Diêm Vương? ? ?
Tô Tử Tích giật thót không thể nào, không thể nào...Đâu có Diêm Vương nào dễ thương như Túc Bảo cơ chứ.
Mềm mại và dễ thương.
Còn biết làm nũng.
Chắc là cậu nhầm lẫn rồi…
Trong thời gian Tô Tử Tích ở bệnh viện, Túc Bảo và Hân Hân đang chuẩn bị cho ngày khai giảng.
Sáng nay, bà cụ Tô nhận được một cuộc điện thoại.
“Được rồi, mười giờ sáng mai đưa thêm chút đồ tới nhé. Đứa lớn nhất là một cậu bé chín tuổi và đứa nhỏ nhất là một bé gái bốn tuổi.”
Túc Bảo tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, ai vậy?”
Bà cụ Tô nói: “Là một thương hiệu quần áo. Các con chuẩn bị đi học nên bà ngoại mua thêm cho các con một ít quần áo mới.”
Một số người giàu có thích đến những cửa hàng sang trọng khác nhau để quẹt thẻ và mua sắm điên cuồng.
Nhưng cũng có nhiều người như bà cụ Tô, không thích đi mua sắm mà thích được phục vụ tận nhà.
Các thương hiệu cao cấp cũng sẽ có danh sách khách hàng riêng, khi có sản phẩm mới ra mắt, họ sẽ liên hệ với khách hàng đầu tiên, sau đó đưa quần áo đến tận nhà để khách hàng lựa chọn.
Ban nãy, giám đốc bán hàng của một thương hiệu nào đó đã gọi điện cho bà cụ Tô, nhờ vậy bà mới nhớ ra cần mua quần áo mới cho đám nhóc nhà mình.
Tô Dĩnh Nhạc mặc bộ quần áo ở nhà, tay cầm một tách cà phê bước ra khỏi phòng ăn, nói: “Lát nữa con sẽ dẫn đám nhóc Túc Bảo đi chơi. Hôm qua Túc Bảo nói muốn đến khu vui chơi.”
Bà Tô gật đầu: “Được.”
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, nên đi chơi thật vui vẻ.
Túc Bảo vui vẻ chạy lên lầu: “Chị Hân Hân, bà ngoại muốn mua quần áo mới cho chúng ta , cậu ba nói sẽ dẫn chúng ta đi khu vui chơi!?
Hân Hân lập tức ném bài tập về nhà “Hú hú! Chị tới đây!”
Tô Tử Lâm: “Ngồi xuống!”
Hân Hân: “...”
Hân Hân cảm thấy như cô bé phải làm bài tập suốt cả mùa hè, nói: “Con muốn đi chơi! Con muốn đi công viên giải trí, con muốn ngồi tàu lượn siêu tốc!”
Tô Tử Lâm vô tình đáp: “Con chỉ nhớ được 6 âm trong 26 âm tiếng Hán, không thể tính toán phép cộng trừ với các con số từ 1 tới 10. Trong sáu chữ ‘Thiên, Địa, Nhân, Ngươi, Ta, Hắn’ con biết viết chữ nào chưa?”
Hân Hân sắp sửa lên lớp một rồi.
Con nhà người khác thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, nhưng Hân Hân lại không thuộc được bất cứ bài nào, thay vào đó cô bé tự mình sáng tác ra những bài thơ rất đáng sợ.
Hân Hân đáng thương nói: “Con có thể viết chữ Nhân.”
Tô Tử Lâm: “...”
Hân Hân cảm thấy mình rất lợi hại, cô bé có thể nhận ra các âm a o e yi u trong 26 bính âm và thậm chí còn biết viết chúng!
Cộng và trừ trong phạm vi 10, cô bé nhớ rằng một cộng một bằng 2, hai cộng hai bằng 4, và bốn cộng bốn bằng 8.
Còn ba trăm bài thơ Đường kia, có bài nào cô bé không đọc được đâu?
Tô Tử Lâm nhìn dáng vẻ tự tin của Hân Hân mà tức muốn chết, đi chơi khu vui chơi gì chứ?
Mẹ anh hay anh cả có đến thuyết phục cho Hân Hân đi cũng chẳng ích gì, anh không đồng ý.
Lúc này, ba cái đầu nhỏ từ ngoài cửa thò vào.
Tô Tử Du nhoài người lên cửa, Túc Bảo nhoài người lên vai Tô Tử Du, còn Tiểu Ngũ nhoài người trên đầu Túc Bảo.
Tô Tử Du nói: “Chú hai, chú cho Hân Hân đi nhé.”
Tô Tử Lâm kiên trì nguyên tắc của mình: “Không.”
Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Cậu hai ơi, con muốn được đi chơi cùng chị Hân Hân.”
Nguyên tắc của Tô Tử Lâm đang đấu tranh.
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, cẩn thận quan sát, đột nhiên nói: “Học không chết thì học đến gần chết.”
Tô Tử Lâm đang đấu tranh nguyên tắc lập tức gật đầu: “Đúng!”
Túc Bảo: “....”
Tô Tử Du: “...”
Hân Hân trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ! Chị phải nướng em!”
Túc Bảo dọa: Nhổ lông Tiểu Ngũ, cho Tiểu Ngũ làm vẹt hói.”
Tiểu Ngũ lập tức im lặng, vẻ mặt vô tội.
Nó đâu có nói gì sai đâu?
Tô Tử Lâm đang định củng cố nguyên tắc của mình và yêu cầu Túc Bảo cùng Tô Tử Du và con vẹt kia nhanh chóng rời đi.
Nhưng anh lại nhìn thấy Túc Bảo chớp mắt cầu xin: “Cậu hai, xin cậu đấy!”
Tô Tử Lâm: “...”
Cuối cùng, Hân Hân bỏ chạy ra ngoài như một con chó husky, theo sau là Túc Bảo và Tô Tử Du, Tô Tử Chiến. Mọi người lên xe, khởi hành đến khu vui chơi!
Tô Tử Lâm cảm thấy như bị vả mặt.
Tiểu Ngũ bám vào cửa sổ nhìn chiếc xe đang lao đi, đôi mắt đậu xanh lộ vẻ ấm ức: “Em đã không còn là thú cưng của chị nữa, chị còn nói muốn bứt lông em, tất cả tình yêu ngày xưa của chị đã đút cho con mèo kia.”
Cái Chuông ẩn nấp trong bóng tối lặng lẽ tiến lên một bước.
Thêm một bước.
Tiểu Ngũ không cảnh giác, cất giọng hát bi thương.
Đúng lúc này, một tia sáng phóng vút qua!
Tiểu Ngũ quác một tiếng bay lên, nhưng lại bị Cái Chuông giẫm chân đè lại.
Tiểu Ngũ: “Kết thúc rồi!”
Cái Chuông dùng chân ấn Tiểu Ngũ, ánh mắt lạnh lùng.
Nó luôn có cảm giác như con vẹt này đang chiếm hời từ nó.
Không chắc chắn lắm, nó phải kiểm tra lại.
Hảo hán Tiểu Ngũ biết tiến biết lùi biết co biết duỗi, nó nói: “Đại ca, đại ca, hoan nghênh ngươi, cám ơn ngươi đã tới chỗ ta! Đại ca, ngươi ăn gì chưa?”
Trong mắt Cái Chuông hiện lên một tia hung ác, nó há cái miệng như chậu máu, hung hăng cắn vào đầu con vẹt!...
Tiểu Ngũ: “!!!”