-
Chương 333-335
Chương 333 Không chấp nhận
Nếu quần áo không thay đổi, điều đó có nghĩa là Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau trải qua cả đêm trên du thuyền.
Ngu Vãn mặt không chút thay đổi lật xem mấy tấm ảnh kia, bàn tay dần siết chặt điện thoại.
Trong ảnh, bàn tay người đàn ông ôm chặt lấy eo người phụ nữ, hai cơ thể thân mật, dưới ánh sáng mờ ảo, vẫn có thể nhận ra rõ ràng chiếc đồng hồ kia.
Câu lạc bộ Wildberry.
Ngu Vãn đẩy cửa vào phòng riêng, cô hơi cau mày khi ngửi thấy mùi khói trong không khí.
Trong phòng riêng, Thượng Trạch Văn ngồi ôm hai người mẫu dáng người xinh đẹp, điếu xì gà trong tay nghi ngút khói, tạo nên một khung cảnh xa hoa.
“Baby, em tới rồi.” Hắn híp mắt lại, vỗ mông hai người phụ nữ: “Bảo bối, nhường chỗ cho baby của tôi đi.”
Hai người phụ nữ cười lớn rồi rời khỏi phòng.
Ngu Vãn không xa lạ gì với những điều này, cô ngồi xuống ghế sofa, giữ khoảng cách với Thượng Trạch Văn.
“Oh, baby, đừng ngồi xa tôi như vậy.” Thượng Trạch Văn khẽ cười, kéo cô ngồi trên đùi mình, giọng điệu thản nhiên:
“Đây mới là chỗ ngồi độc quyền của em, honey.”
Vừa đến gần Thượng Trạch Văn, Ngu Vãn liền không khống chế được phát run, răng bắt đầu đánh lập cập: “... thả tôi ra!”
Cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cô, Thượng Trạch Văn cười cười: “Honey, thả lỏng một chút, thời gian chúng ta ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao?”
Hắn lại tiếc nuối thở dài: “Tôi tưởng rằng em sẽ rất hoài niệm.”
Tất nhiên là hắn đang nói về những ngày từng ngược đãi Ngu Vãn, đem tôn nghiêm của cô đặt trên mặt đất chà đạp.
Hoài niệm?
Ngu Vãn ước gì Thượng Trạch Văn có thể đi chết đi!
“Anh buông tôi ra trước, chúng ta nói chuyện.”
Chỉ cần tiếp cận người đàn ông này, Ngu Vãn cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng đến mức có thể đứt ra bất cứ lúc nào, cô khắc chế cảm xúc, bình tĩnh mở miệng.
Thượng Trạch Văn nhìn ra sự giãy dụa của cô, vì thế buông cô ra, ánh mắt còn chưa thỏa mãn quét từ trên xuống dưới:
“Baby, em so với trước đây còn nhàm chán hơn nhiều.”
“Không phải anh đã tìm được con mồi mới rồi sao? Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa.” Ngu Vãn cụp mắt xuống:
“Anh nên tập trung vào cô ấy.”
Nhắc tới chuyện này, Thượng Trạch Văn nở nụ cười, buông tay: “Độ khó cao hơn tôi tưởng tượng, hiện tại Tiêu bảo vệ cô ấy rất tốt.”
Nói xong, Thượng Trạch Văn vứt lên bàn bộ ảnh mà Ngu Vãn đã xem trước đó.
“Liên quan gì đến tôi?” Trên mặt Ngu Vãn hiện lên vẻ khó chịu: “Đây là vấn đề anh nên tìm cách giải quyết.”
Thượng Trạch Văn nhún nhún vai: “Baby, có phải em quên đã hứa với tôi cái gì rồi không? Đừng làm như chuyện này không liên quan gì đến em, tôi sẽ rất đau lòng đó.”
Sự ẩn ý trong lời nói của hắn khiến cho trong lòng Ngu Vãn căng thẳng.
Chỉ có giúp hắn đạt được Giang Nguyệt, hắn mới có thể triệt để buông tha cho cô.
“Lồng sắt, tôi đã chuẩn bị xong.” Ngón tay Thượng Trạch Văn gõ gõ trên mặt bàn, ánh mắt đầy hàm ý nhìn về phía Ngu Vãn:
“Chỉ là tôi còn chưa xác định, lần này nên giam cầm ai.”
Ngu Vãn nắm chặt tay, ngực phập phồng theo hô hấp, sau lưng cũng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.
Một lúc lâu sau, Ngu Vãn mới mở miệng, giao ra lợi thế cuối cùng: “Tôi là bạn gái đầu tiên của Tiêu Kỳ Nhiên, tôi có thể thử xem.”
Bạn gái đầu tiên?
Thượng Trạch Văn dường như không nghĩ tới sẽ có một tầng quan hệ như vậy, im lặng hai giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thật sự là duyên phận.”
Hắn chợt hạ giọng, rất giễu cợt hỏi: “Hai người đã từng yêu đương, vì sao lần đầu tiên em còn lưu lại…”
“Đủ rồi!”
Ngu Vãn lớn tiếng ngắt lời hắn, trong đầu hiện lên bàn tay to lớn siết chặt của người đàn ông trong ảnh, cùng với sự thật bọn họ đã cùng nhau trải qua cả đêm trên du thuyền. Cô nhịn không được mà nhắm mắt lại.
Một sự xấu hổ sâu sắc và tức giận quét qua trái tim Ngu Vãn.
Lần đầu tiên của cô là bị Thượng Trạch Văn cướp đi, chứ không phải Tiêu Kỳ Nhiên đã từng yêu đương với cô.
Không phải Ngu Vãn chưa thử, trong thời gian ở bên Tiêu Kỳ Nhiên, cô đã nhiều lần cố gắng ám chỉ hoặc bày tỏ rằng hai người có thể tiến thêm một bước.
Nhưng anh lại rất thờ ơ, quân tử. Giống như vô dục vô cầu, cấm dục thanh cao, không dính vào bất kỳ dục vọng thế tục nào.
Nó khiến cô nghĩ rằng Tiêu Kỳ Nhiên là một người khi yêu sẽ rất thuần khiết.
Nhưng tại sao ánh mắt anh lúc nhìn Giang Nguyệt lại tràn đầy chiếm hữu và tham lam?
Vì sao người đánh thức dã thú trong nội tâm Tiêu Kỳ Nhiên không phải là Ngu Vãn cô? Vì sao?
Cô không chấp nhận điều đó!
…
Vào ngày cuối cùng của Liên hoan nghệ thuật Vienna, ban tổ chức đã tổ chức lễ bế mạc và trao giải cho một số vở kịch xuất sắc của năm.
Giang Nguyệt không có trong số những diễn viên tham gia, đương nhiên cô cũng không có giải thưởng gì, cô chỉ ngồi ở hàng ghế khán giả, chân thành vỗ tay cho những diễn viên xuất sắc đó.
Đến cuối khi cô định đứng dậy rời đi thì nhân viên ban tổ chức lại gọi cô lại, mời cô chụp ảnh tập thể.
Giang Nguyệt kinh ngạc, cô còn chưa hiểu tại sao cô lại được mời chụp ảnh, ngơ ngác đi theo sau nhân viên.
Dựa theo lời giải thích của nhân viên công tác, thì cô là người đại diện cho Thịnh Sóc Thành đến tham dự. Với thân phận và địa vị của ông, việc phải chụp ảnh chung với mọi người là điều đương nhiên.
Tuy rằng Giang Nguyệt ngoan ngoãn chụp ảnh cùng mọi người, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy mình không vẻ vang lắm.
Đến khi đi ra từ trong nhà hát, cô còn gọi điện thoại cho Thịnh Sóc Thành, để cảm ơn ông đã cho cô cơ hội.
“Đám người kia luôn thích lôi kéo tôi chụp ảnh chung, năm nào tôi trốn cũng trốn không kịp.” Thịnh Sóc Thành hiền lành cười nói:
“Không chừng thấy cô là một cô gái nhỏ, cố ý bắt nạt cô.”
Làm sao có thể gọi là bắt nạt được.
Một bức ảnh chụp chung như vậy, đủ để tạo điểm nhấn cho lý lịch của một ngôi sao. Đến lúc đó còn có thể đi khoe khoang, nói bản thân là một người mới có tiềm năng trong giới kịch nói.
Thịnh Sóc Thành rõ ràng là đang mạ vàng lên người của cô từng chút một.
Trong lòng Giang Nguyệt thật sự rất cảm kích ông.
…
Sau khi sự kiện kết thúc, Giang Nguyệt trở về khách sạn thu dọn hành lý.
Tĩnh Nghi bận rộn ở bên cạnh, cầm điện thoại hỏi cô nên đặt vé máy bay ngày mấy để trở về.
“Lấy vé ngày mai đi.” Giang Nguyệt vừa nói xong, cô lại nghĩ đến cái gì đó: “Chờ một chút, chị còn chưa xác định, để chị đi hỏi… một chút…”
Cô vốn định đi hỏi Tiêu Kỳ Nhiên một chút, nhưng lời còn chưa dứt thì đã bị nghẹn trong cổ họng.
Tĩnh Nghi khó hiểu nói: “Hỏi cái gì ạ?”
Giang Nguyệt: “… Không có gì, cứ lấy vé ngày mai đi.”
Cô nghĩ lại rồi, cô còn chưa đến mức chuyện gì cũng phải báo cáo với Tiêu Kỳ Nhiên.
Hai người họ vẫn chưa ở bên nhau!
Vì thế, khi Tiêu Kỳ Nhiên gọi điện cho Giang Nguyệt, khi biết được cô đã về nước, anh đã rất sửng sốt.
Gần đây anh bận chuyện buôn bán cảng, nên quên liên lạc với cô, kết quả là cô nàng này lại chạy về nước.
Giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ: “Nguyệt Nguyệt, chuyện em về nước sao không nói với tôi sớm hơn?”
Giang Nguyệt ngồi trong đoàn kịch nói, cô vừa vẽ lông mày, vừa thẳng thắn trả lời anh:
“Anh cũng không hỏi tôi mà.”
Nghe có vẻ cũng hợp lý, nhưng rõ ràng lại không hợp lý.
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, anh cũng không trách cô, mà chỉ thở dài một tiếng:
“Cho nên, em bỏ tôi một mình ở lại Vienna.”
Chữ “bỏ” này được dùng rất khéo léo, tay Giang Nguyệt đang vẽ lông mày hơi khựng lại. Trong lòng cô có một chút áy náy khó hiểu, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói:
“Chúng ta cũng không phải là người yêu.”
Chương 334 Kiên nhẫn giải thích
Hơn nữa cũng không phải là hai người cùng đi Vienna, đương nhiên lúc rời đi cô cũng không cần phải thông báo cho anh.
Giang Nguyệt cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Tiêu Kỳ Nhiên nghe được đáp án này, anh chỉ cảm thấy có chút buồn cười: “Không phải tôi đã giải thích với em rồi sao, tôi đến Vienna là vì em mà?”
Rõ ràng là cách một chiếc điện thoại, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy mặt cô nóng bừng, không tin mà đáp lại:
“Lời nói của đàn ông là không đáng tin nhất, nhất là anh.”
Cái miệng này của anh thật sự là đã lừa gạt cô rất nhiều lần.
Đối với lời tố cáo của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên trong nháy mắt trầm mặc, anh tự biết mình không có đường giải thích, anh đành phải ngoan ngoãn chịu phạt, giọng nói không khỏi có chút dịu dàng:
“Sau này anh sẽ không như vậy nữa, Nguyệt Nguyệt.”
“Vậy khi nào thì tôi sẽ về?”
“Em muốn tôi về khi nào?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi ngược lại cô.
Giang Nguyệt mím môi dưới, đáp án trong lòng cô đã chuẩn bị muốn nói ra, nhưng ra đến bên miệng cô vẫn lại rẽ sang hướng khác:
“Anh trở về khi nào cũng được, không liên quan gì tới tôi.”
“Chẳng lẽ em không nhớ tôi sao?”
Giang Nguyệt trả lời cũng rất nhanh: “Không nhớ.”
Đối phương không nói thêm gì nữa, điện thoại đã bị cúp máy.
Giang Nguyệt sửng sốt, nhìn giao diện kết thúc cuộc gọi, cô mới ý thức được là Tiêu Kỳ Nhiên cúp điện thoại của cô.
Anh đang tức giận sao?
Chỉ vì câu trả lời của cô không đạt yêu cầu, vì vậy nên anh mới trực tiếp cúp máy?
Không hiểu vì lý do gì, Giang Nguyệt cảm thấy rất tức ngực.
Cô ngơ ngác cầm điện thoại sững sờ hai giây, các diễn viên khác chạy tới gọi cô, nói đến lược cô lên sân khấu.
Giang Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, cô ngẩng đầu nói: “Đến ngay đây!”, rồi nhanh chóng buông điện thoại xuống, chuẩn bị tô thêm một chút son môi rồi mới lên sân.
Vừa mới thoa xong đôi môi đỏ mọng, điện thoại của cô lại vang lên.
“Vừa rồi không cẩn thận đụng phải nên mới cúp máy.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại truyền tới:
“Tôi không phải cố ý cúp điện thoại của em.”
Anh kiên nhẫn giải thích, anh chỉ sợ Giang Nguyệt sẽ vì những chi tiết này mà hiểu lầm anh.
Anh quá dịu dàng, làm tim Giang Nguyệt khó tránh khỏi ngừng đập nửa nhịp.
“Còn nữa…” Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu em không nhớ tôi cũng không sao.”
Anh dần dần hạ thấp giọng xuống, giống như đang thì thầm vào tai cô: “Tôi nhớ em là được rồi.”
Khi Giang Nguyệt chạy tới hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu cô mới nhớ tới mình quên đánh má hồng.
“Sắc mặt của tôi rất kém có phải không?” Giang Nguyệt hơi lo lắng: “Tôi quên đánh má hồng.”
“Làm sao có thể chứ?” Nữ diễn viên cùng sân khấu nhìn cô một cách kỳ quái: “Mặt của cô bây giờ rất đỏ, tôi còn nghĩ cô đánh má hồng hơi quá tay, định nhắc nhở cô một chút.”
“…”
Kết thúc buổi biểu diễn, Giang Nguyệt trở lại trước bàn trang điểm để tẩy trang.
Đầu tiên cô sử dụng bông tẩy trang ướt dán lên mũi, sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Vừa rồi nửa tiếng trước của buổi biểu diễn, Tiêu Kỳ Nhiên đã gửi cho cô một tin nhắn.
Không có nội dung thừa thãi, chỉ đơn giản là một bức ảnh vé máy bay, và hai chữ không thể ngắn gọn hơn là [Chờ tôi].
Không có bất cứ từ ngữ dư thừa nào, nhưng lại khiến Giang Nguyệt đến mức mặt đỏ tim đập.
Điều mà Giang Nguyệt không biết, chính là trên ghế khán giả của buổi biểu diễn hôm nay, có một người khác đang ngồi.
Ngu Vãn hẹn gặp Giang Nguyệt, nói là cô ta đặc biệt đến đây xem kịch nói của cô, còn nói muốn cùng cô ăn một bữa cơm để trò chuyện về tình hình gần đây.
Giang Nguyệt theo bản năng cảm thấy, đối phương đến không tốt chút nào.
Nhưng cô vẫn hẹn thời gian và địa điểm qua điện thoại, đúng giờ chạy tới.
Mặc dù Giang Nguyệt đã đến đúng giờ, nhưng Ngu Vãn còn đến sớm hơn.
“Giang tiểu thư, hôm nay tôi đã xem buổi biểu diễn của cô.” Ngu Vãn đưa tay ra, cô ta mỉm cười bắt tay cô:
“Cô rất tuyệt, diễn xuất rất xuất sắc, cốt truyện của vở kịch cũng rất tốt, có thể làm lay động lòng người.”
Đối mặt với lời khen ngợi của cô ta đập vào mặt này, Giang Nguyệt hơi nhíu mày.
Cô cũng không phản cảm với việc có người khác khen ngợi năng lực của cô, nhưng cô không thích cái kiểu lấy thân phận tiền bối cao hơn để đánh giá biểu hiện của cô.
“Cám ơn.” Cô không mặn không nhạt trả lời một câu, chuyển sang đề tài khác: “Ngu tiểu thư sao lại đến Hoa Thành?”
“Tôi có một phát ngôn, muốn tới đây để quay phim.” Cô ta đột nhiên cười rộ lên:
“Cô cũng biết, bây giờ tôi đang làm việc cho A Nhiên. Anh ấy là một nhà tư bản chuyên ép buộc người khác, tôi vì anh ấy mà bán mạng không có thời gian để nghỉ ngơi.”
Loại lý do này, Giang Nguyệt rất không thích.
Rõ ràng từng câu, từng chữ đều không có vấn đề gì, nhưng cô chính là cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy, cô không trả lời, chờ lời tiếp theo của cô ta.
Quả nhiên, Ngu Vãn có chuẩn bị mà đến. Cô ta cười tủm tỉm nhìn cô, đẩy điện thoại đến giữa mặt bàn, phía trên là ảnh chụp của Giang Nguyệt với Tiêu Kỳ Nhiên.
Vẻ mặt của cô ta vẫn bình thản như trước, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác khó hiểu khi nhìn kỹ vào.
Giống như là chính thất đến bắt gian vậy.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cô vẫn ở cùng một chỗ với A Nhiên.” Cô ta mỉm cười tươi sáng, lạnh lùng nói: “Đây là style của anh ấy.”
Giọng điệu quen thuộc như bạn cũ này khiến Giang Nguyệt cảm thấy rất khó chịu.
Cô lạnh lùng trả lời: “Ngu tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi và anh ấy không có ở bên nhau, chỉ là khoảng cách giao tiếp xã hội thông thường.”
Cảm nhận được sự cảnh giác của Giang Nguyệt, Ngu Vãn lại cười lớn nói: “Giang tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý.”
“Tôi chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh ấy vẫn thích cùng một kiểu người, sao lại không biết thay đổi khẩu vị đi nhỉ?”
“Hai người chúng ta rất giống nhau, ngay cả fan cũng không phân biệt được hai người chúng ta. Nếu anh ấy cứ luôn như vậy, thì tôi sẽ rất khó xử.” Giọng điệu của cô ta nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút bao dung:
“Thật sự là đã uỷ khuất cô rồi, tôi hy vọng anh ấy có thể đối xử tốt với cô một chút.”
Lúc này, Giang Nguyệt có chút hối hận.
Giang Nguyệt có thói quen xử sự khéo léo với mọi người, cô luôn muốn bản thân trở nên hoàn hảo, làm cho mọi người vui vẻ hạnh phúc.
Cô không muốn làm mất lòng bất cứ ai, nên lúc trước cô mới không từ chối lời mời của Ngu Vãn, cô nghĩ dù sao cũng nên cho nhau một ấn tượng tốt.
Nhưng hiện tại cô chợt nhận ra được một sự thật.
Giữa con người với nhau, chỉ cần là có ấn tượng tốt, thì mối quan hệ mới có thể trở nên thân thiết hơn, còn một khi đã có thành kiến, thì dù cho có hoà hợp như thế nào, thì đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nếu bạn nói những lời tốt đẹp một ngàn lần, một vạn lần, người ghét bạn vẫn sẽ ghét bạn như trước, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Ngược lại, còn có thể cảm thấy bạn là một quả hồng mềm, dễ bị bắt nạt.
Thế thì càng không cần tiếp tục cúi đầu lấy lòng nữa.
Tính tình Giang Nguyệt mềm mỏng, cũng không có nghĩa là cô có thể mặc cho người khác chà đạp, hay có thể nuốt được cơn giận xuống.
Vì thế Giang Nguyệt cong môi dưới, cằm khẽ nâng lên: “Ngu tiểu thư, hình như cô hiểu lầm rồi, tôi và cô từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, ngoại trừ giới tính, không có một chỗ nào giống nhau cả.”
“Trước đây tôi đã xem qua lý lịch diễn xuất của Ngu tiểu thư.” Sắc mặt Giang Nguyệt bình tĩnh, giọng nói cô không lớn không nhỏ:
“Từ khi ra mắt đến nay, giải thưởng cao nhất trong ngành mà cô đã giành được, là đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Chỉ cần là ‘đề cử’, có nghĩa là nó không nằm trong số những người chiến thắng.
Mà Giang Nguyệt đã ba lần đoạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Cô còn là nữ minh tinh có sức ảnh hưởng nhất năm. Những tác phẩm xuất sắc của cô duy trì một năm hai bộ phim, khiến người khác phải nể phục.
Nói cách khác, trong lĩnh vực diễn xuất, Giang Nguyệt vượt xa Ngu Vãn, so với cô ta càng có quyền lên tiếng hơn.
“Về mặt diễn xuất, tôi nghĩ rằng chả có ý nghĩa gì để so sánh cả. Về phương diện tình cảm, tôi muốn hỏi cô một câu…”
Nội tâm Giang Nguyệt tĩnh lại, nhớ tới những lời Tiêu Kỳ Nhiên đã nói càng khiến cô có lòng tin:
“Cô cảm thấy rằng, anh ấy thật sự từng yêu cô sao?”
Chương 335 Ghen tị và oán hận
“Cô cảm thấy rằng, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự từng yêu cô sao?”
Vẻ mặt của Ngu Vãn lập tức cứng đờ.
Nhưng cô ta điều chỉnh rất nhanh, nhanh chóng bình tĩnh trả lời: “Tình cảm giữa tôi và anh ấy, không cần phải chứng minh cho bất cứ ai.”
“Nếu đã là tình cảm giữa hai người, vậy cũng không cần phải nói không ngừng ở chỗ tôi nữa.”
Giọng điệu Giang Nguyệt rất tự nhiên, điềm tĩnh và tự tin không thua gì ai, thậm chí còn có chút đùa giỡn:
“Ngu Vãn tiền bối, nể cô ra mắt sớm hơn tôi, tôi có thể gọi cô một tiếng tiền bối. Nhưng hành động ăn mày quá khứ, thật sự không phải chuyện tốt đẹp gì đâu ạ.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Ngu Vãn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, hiển nhiên không còn bình thản tự nhiên như vừa rồi.
“Còn nữa, tôi thật sự không có hứng thú gì về quá khứ của cô và Tiêu Kỳ Nhiên cả. Cô không cần nhắc đi nhắc lại quan hệ của hai người thân mật bao nhiêu với tôi đâu.”
Giang Nguyệt lạnh lùng ngước mắt lên, ngữ khí thật sự không tính là thân thiện:
“Nếu cô thật sự có nhiều chuyện muốn nói như vậy, sao không trực tiếp đến tìm Tiêu Kỳ Nhiên để ôn lại chuyện cũ, chúng ta cũng không thân quen gì.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Nguyệt vang lên.
Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngu Vãn một cái, trực tiếp đứng dậy nói một câu “xin phép” sau đó đi xa vài bước để nghe điện thoại.
Giọng nói của người đàn ông từ trong ống nghe truyền tới, vô cùng êm tai trầm ổn: “Em đang ở đâu?”
Bốn chữ đơn giản, lại làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác cáu kỉnh vừa rồi cũng bớt đi một chút.
“Tôi đang ở nhà hàng bên cạnh rạp hát.” Giang Nguyệt cầm điện thoại trả lời, bỗng nhiên đoán được cái gì, chờ mong hỏi:
“Anh về rồi à?”
Đối phương chỉ thản nhiên nói một câu “Lập tức đến”, liền cúp điện thoại.
Giang Nguyệt cầm di động ngồi trở lại vị trí ban đầu, Ngu Vãn đã điều chỉnh lại tâm tình, chỉ chớp chớp mắt, vẫn cười sảng khoái nói:
“Cảm ơn gợi ý của cô, đợt khi nào hết bận, tôi sẽ sắp xếp thời gian hẹn gặp A Nhiên cùng nhau nói chuyện.”
Giang Nguyệt cười một chút, giọng điệu từ từ: “Không cần sắp xếp thời gian.”
Anh ấy sẽ xuất hiện sớm thôi.
Ngu Vãn còn chưa kịp hiểu được ý nghĩa của cụm từ “không cần sắp xếp thời gian” này là gì, một người đàn ông mặc âu phục giày da đã đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy gương mặt tuấn lãng quen thuộc kia, Ngu Vãn nắm chặt khăn giấy trong lòng bàn tay.
Hắn không phải buổi sáng còn ở Vienna à? Sao đột nhiên lại vội vàng trở về, lại còn xuất hiện ở chỗ này?
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn quanh toàn bộ nhà hàng, khi ánh mắt rơi vào chỗ bọn họ, giống như một tay bắn tỉa đã khóa mục tiêu, thoáng dừng lại một giây, sau đó đi thẳng về phía bên này.
Giang Nguyệt cũng quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang tìm kiếm của anh.
Dường như anh chỉ vừa mới xuống máy bay, đuôi mắt còn có vẻ mệt mỏi, nhưng bước chân đi tới vẫn vội vã như trước.
“A...”
Nụ cười của Ngu Vãn còn chưa nở hết trên mặt, người đàn ông đã đứng ở trước bàn, nhưng lại là quay mặt về phía Giang Nguyệt, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng.
Điều này làm cho tất cả lý do chuẩn bị tốt của Ngu Vãn đều không thể thi triển, đành xấu hổ ngậm miệng lại.
“Ăn tối à?” Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có Giang Nguyệt, hoàn toàn không chú ý tới đối diện còn ngồi một người khác.
Vốn là muốn ăn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có khẩu vị.
Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, nhẹ giọng trả lời anh: “Tôi chưa ăn, chỉ đang nói chuyện phiếm với Ngu tiểu thư thôi.”
Sắc mặt anh trầm xuống trong giây lát, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, anh hơi nghiêng người sang một bên, gật đầu xem như chào hỏi.
“A Nhiên.”
Lúc này, câu xưng hô kia của Ngu Vãn mới có thể nói ra miệng, nhưng đã không còn tự nhiên hào phóng như trước nữa:
“Anh mới từ Vienna trở về, sao không nghỉ ngơi một chút?”
Cô ta cố gắng thể hiện sự chu đáo và ân cần: “Trông anh có vẻ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, bất ngờ đáp lại lời Ngu Vãn: “Đúng là rất mệt mỏi.”
Giọng nói của anh rõ ràng có chút khàn khàn, ánh mắt rất nhanh chuyển về trên người Giang Nguyệt, khóe môi khẽ nâng lên:
“Chỉ có nhìn thấy cô ấy mới có thể tính là nghỉ ngơi, cho nên tôi lập tức chạy tới đây.”
Tư thái của hắn thật sự rất tùy ý, nghe có vẻ như anh ấy đang nói điều gì đó rất bình thường. Nhưng chỉ cần cẩn thận nghe một chút, là có thể nghe ra đây là lời tán tỉnh.
Ngu Vãn lập tức cứng đờ tại chỗ, độ cong khóe môi cũng giống như bị đóng băng.
Trong nháy mắt, vành tai của Giang Nguyệt nóng bỏng.
…
Không đợi thức ăn đưa lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã mang theo Giang Nguyệt rời đi. Trước khi đi anh còn giúp Ngu Vãn tính tiền, để cho một mình cô ta chậm rãi ăn.
Ngay cả thêm một câu anh cũng không muốn nói, vẫn là Giang Nguyệt cùng Ngu Vãn nói một tiếng tạm biệt.
Trơ mắt nhìn Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi nhà hàng, Ngu Vãn ngồi trên ghế, nhìn thức ăn đầy bàn, thân thể không khống chế được phát run.
Cô ta cảm thấy một sự sỉ nhục thật lớn.
Vừa rồi tư thái cao cao tại thượng của Ngu Vãn ở trước mặt Giang Nguyệt, toàn bộ trở thành thanh kiếm sắc bén bắn ngược lại về phía cô ta.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng là cô và Tiêu Kỳ Nhiên ở cùng một chỗ trước, rõ ràng năm đó là cô bỏ rơi anh. Dựa vào cái gì mới chỉ có qua vài năm, anh lại có thể yêu người khác dễ dàng như vậy?
Trong lòng Ngu Vãn có luồng suy nghĩ, một cái đang liều mạng kêu gào “Những thứ này đều không phải là thật”.
Nhưng cái khác lại cực kỳ thanh tỉnh, biết được ánh mắt thâm tình ôn nhu của Tiêu Kỳ Nhiên, từ trước đến giờ cũng chưa từng dừng lại trên người cô.
Nhưng càng tỉnh táo, cô lại càng không lý trí.
Ghen tị và oán hận, gần như đốt cháy Ngu Vãn.
…
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tiết An nhanh trí, nhìn thấy Tiêu tổng nhà mình cùng Giang Nguyệt lên xe, cậu lập tức nhanh tay lẹ mắt đặt vách ngăn xuống.
Cái gì không nên nhìn thì không nhìn. Cái gì không nên nghe thì không nghe!
Xe chạy rất êm, Giang Nguyệt cũng không hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong nhà hàng, trong lòng Giang Nguyệt có một loại cảm giác sảng khoái không giải thích được.
Nhưng loại cảm giác này, lại có chút làm cho cô cảm thấy mình không quá quang minh lỗi lạc, giống như là tiểu nhân đắc chí, người xấu.
Khả năng cách âm của Maybach rất tốt, khi hạ vách ngăn xuống, hàng ghế trước và hàng ghế sau sẽ chia làm hai không gian, không ai quấy rầy được ai.
Không gian nội thất của xe nhỏ và khép kín, rất thuận tiện cho anh khi thực hiện những động tác nhỏ.
Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất vui vẻ làm điều đó.
“Sao đột nhiên lại đi ăn cùng cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên thấy đầu óc Giang Nguyệt đang lơ đãng, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình:
Lúc hai tay ôm được cô, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy vất vả bôn ba của mình đã được đền đáp, cảm giác sung mãn khi ôm cô khiến khoảng trống trong lòng anh dần dần được lấp đầy từng chút một.
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, có chút tức giận khó hiểu: “Cô ấy chủ động hẹn tôi, còn nói giúp anh rất nhiều lời tốt đẹp.”
“Nói giúp tôi?” Tiêu Kỳ Nhiên bất ngờ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Cô ta có lời tốt đẹp gì để nói?”
Giang Nguyệt cũng không nghĩ tới, chỉ mở miệng nói: “Nói anh là người chính trực, trong chuyện tình cảm rất tận tâm, thâm tình. Ngay cả mẫu người anh thích cũng chưa bao giờ thay đổi.”
Những gì cô nói vô cùng khách quan và công bằng nhưng trong đó vẫn có chút ghen tuông.
Trong lời nói còn lộ ra một chút ẩn ý: “Anh Tiêu, anh thấy cô ấy nói có đúng không?”
Nếu quần áo không thay đổi, điều đó có nghĩa là Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau trải qua cả đêm trên du thuyền.
Ngu Vãn mặt không chút thay đổi lật xem mấy tấm ảnh kia, bàn tay dần siết chặt điện thoại.
Trong ảnh, bàn tay người đàn ông ôm chặt lấy eo người phụ nữ, hai cơ thể thân mật, dưới ánh sáng mờ ảo, vẫn có thể nhận ra rõ ràng chiếc đồng hồ kia.
Câu lạc bộ Wildberry.
Ngu Vãn đẩy cửa vào phòng riêng, cô hơi cau mày khi ngửi thấy mùi khói trong không khí.
Trong phòng riêng, Thượng Trạch Văn ngồi ôm hai người mẫu dáng người xinh đẹp, điếu xì gà trong tay nghi ngút khói, tạo nên một khung cảnh xa hoa.
“Baby, em tới rồi.” Hắn híp mắt lại, vỗ mông hai người phụ nữ: “Bảo bối, nhường chỗ cho baby của tôi đi.”
Hai người phụ nữ cười lớn rồi rời khỏi phòng.
Ngu Vãn không xa lạ gì với những điều này, cô ngồi xuống ghế sofa, giữ khoảng cách với Thượng Trạch Văn.
“Oh, baby, đừng ngồi xa tôi như vậy.” Thượng Trạch Văn khẽ cười, kéo cô ngồi trên đùi mình, giọng điệu thản nhiên:
“Đây mới là chỗ ngồi độc quyền của em, honey.”
Vừa đến gần Thượng Trạch Văn, Ngu Vãn liền không khống chế được phát run, răng bắt đầu đánh lập cập: “... thả tôi ra!”
Cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể cô, Thượng Trạch Văn cười cười: “Honey, thả lỏng một chút, thời gian chúng ta ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao?”
Hắn lại tiếc nuối thở dài: “Tôi tưởng rằng em sẽ rất hoài niệm.”
Tất nhiên là hắn đang nói về những ngày từng ngược đãi Ngu Vãn, đem tôn nghiêm của cô đặt trên mặt đất chà đạp.
Hoài niệm?
Ngu Vãn ước gì Thượng Trạch Văn có thể đi chết đi!
“Anh buông tôi ra trước, chúng ta nói chuyện.”
Chỉ cần tiếp cận người đàn ông này, Ngu Vãn cảm thấy thần kinh của mình căng thẳng đến mức có thể đứt ra bất cứ lúc nào, cô khắc chế cảm xúc, bình tĩnh mở miệng.
Thượng Trạch Văn nhìn ra sự giãy dụa của cô, vì thế buông cô ra, ánh mắt còn chưa thỏa mãn quét từ trên xuống dưới:
“Baby, em so với trước đây còn nhàm chán hơn nhiều.”
“Không phải anh đã tìm được con mồi mới rồi sao? Đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa.” Ngu Vãn cụp mắt xuống:
“Anh nên tập trung vào cô ấy.”
Nhắc tới chuyện này, Thượng Trạch Văn nở nụ cười, buông tay: “Độ khó cao hơn tôi tưởng tượng, hiện tại Tiêu bảo vệ cô ấy rất tốt.”
Nói xong, Thượng Trạch Văn vứt lên bàn bộ ảnh mà Ngu Vãn đã xem trước đó.
“Liên quan gì đến tôi?” Trên mặt Ngu Vãn hiện lên vẻ khó chịu: “Đây là vấn đề anh nên tìm cách giải quyết.”
Thượng Trạch Văn nhún nhún vai: “Baby, có phải em quên đã hứa với tôi cái gì rồi không? Đừng làm như chuyện này không liên quan gì đến em, tôi sẽ rất đau lòng đó.”
Sự ẩn ý trong lời nói của hắn khiến cho trong lòng Ngu Vãn căng thẳng.
Chỉ có giúp hắn đạt được Giang Nguyệt, hắn mới có thể triệt để buông tha cho cô.
“Lồng sắt, tôi đã chuẩn bị xong.” Ngón tay Thượng Trạch Văn gõ gõ trên mặt bàn, ánh mắt đầy hàm ý nhìn về phía Ngu Vãn:
“Chỉ là tôi còn chưa xác định, lần này nên giam cầm ai.”
Ngu Vãn nắm chặt tay, ngực phập phồng theo hô hấp, sau lưng cũng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.
Một lúc lâu sau, Ngu Vãn mới mở miệng, giao ra lợi thế cuối cùng: “Tôi là bạn gái đầu tiên của Tiêu Kỳ Nhiên, tôi có thể thử xem.”
Bạn gái đầu tiên?
Thượng Trạch Văn dường như không nghĩ tới sẽ có một tầng quan hệ như vậy, im lặng hai giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thật sự là duyên phận.”
Hắn chợt hạ giọng, rất giễu cợt hỏi: “Hai người đã từng yêu đương, vì sao lần đầu tiên em còn lưu lại…”
“Đủ rồi!”
Ngu Vãn lớn tiếng ngắt lời hắn, trong đầu hiện lên bàn tay to lớn siết chặt của người đàn ông trong ảnh, cùng với sự thật bọn họ đã cùng nhau trải qua cả đêm trên du thuyền. Cô nhịn không được mà nhắm mắt lại.
Một sự xấu hổ sâu sắc và tức giận quét qua trái tim Ngu Vãn.
Lần đầu tiên của cô là bị Thượng Trạch Văn cướp đi, chứ không phải Tiêu Kỳ Nhiên đã từng yêu đương với cô.
Không phải Ngu Vãn chưa thử, trong thời gian ở bên Tiêu Kỳ Nhiên, cô đã nhiều lần cố gắng ám chỉ hoặc bày tỏ rằng hai người có thể tiến thêm một bước.
Nhưng anh lại rất thờ ơ, quân tử. Giống như vô dục vô cầu, cấm dục thanh cao, không dính vào bất kỳ dục vọng thế tục nào.
Nó khiến cô nghĩ rằng Tiêu Kỳ Nhiên là một người khi yêu sẽ rất thuần khiết.
Nhưng tại sao ánh mắt anh lúc nhìn Giang Nguyệt lại tràn đầy chiếm hữu và tham lam?
Vì sao người đánh thức dã thú trong nội tâm Tiêu Kỳ Nhiên không phải là Ngu Vãn cô? Vì sao?
Cô không chấp nhận điều đó!
…
Vào ngày cuối cùng của Liên hoan nghệ thuật Vienna, ban tổ chức đã tổ chức lễ bế mạc và trao giải cho một số vở kịch xuất sắc của năm.
Giang Nguyệt không có trong số những diễn viên tham gia, đương nhiên cô cũng không có giải thưởng gì, cô chỉ ngồi ở hàng ghế khán giả, chân thành vỗ tay cho những diễn viên xuất sắc đó.
Đến cuối khi cô định đứng dậy rời đi thì nhân viên ban tổ chức lại gọi cô lại, mời cô chụp ảnh tập thể.
Giang Nguyệt kinh ngạc, cô còn chưa hiểu tại sao cô lại được mời chụp ảnh, ngơ ngác đi theo sau nhân viên.
Dựa theo lời giải thích của nhân viên công tác, thì cô là người đại diện cho Thịnh Sóc Thành đến tham dự. Với thân phận và địa vị của ông, việc phải chụp ảnh chung với mọi người là điều đương nhiên.
Tuy rằng Giang Nguyệt ngoan ngoãn chụp ảnh cùng mọi người, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy mình không vẻ vang lắm.
Đến khi đi ra từ trong nhà hát, cô còn gọi điện thoại cho Thịnh Sóc Thành, để cảm ơn ông đã cho cô cơ hội.
“Đám người kia luôn thích lôi kéo tôi chụp ảnh chung, năm nào tôi trốn cũng trốn không kịp.” Thịnh Sóc Thành hiền lành cười nói:
“Không chừng thấy cô là một cô gái nhỏ, cố ý bắt nạt cô.”
Làm sao có thể gọi là bắt nạt được.
Một bức ảnh chụp chung như vậy, đủ để tạo điểm nhấn cho lý lịch của một ngôi sao. Đến lúc đó còn có thể đi khoe khoang, nói bản thân là một người mới có tiềm năng trong giới kịch nói.
Thịnh Sóc Thành rõ ràng là đang mạ vàng lên người của cô từng chút một.
Trong lòng Giang Nguyệt thật sự rất cảm kích ông.
…
Sau khi sự kiện kết thúc, Giang Nguyệt trở về khách sạn thu dọn hành lý.
Tĩnh Nghi bận rộn ở bên cạnh, cầm điện thoại hỏi cô nên đặt vé máy bay ngày mấy để trở về.
“Lấy vé ngày mai đi.” Giang Nguyệt vừa nói xong, cô lại nghĩ đến cái gì đó: “Chờ một chút, chị còn chưa xác định, để chị đi hỏi… một chút…”
Cô vốn định đi hỏi Tiêu Kỳ Nhiên một chút, nhưng lời còn chưa dứt thì đã bị nghẹn trong cổ họng.
Tĩnh Nghi khó hiểu nói: “Hỏi cái gì ạ?”
Giang Nguyệt: “… Không có gì, cứ lấy vé ngày mai đi.”
Cô nghĩ lại rồi, cô còn chưa đến mức chuyện gì cũng phải báo cáo với Tiêu Kỳ Nhiên.
Hai người họ vẫn chưa ở bên nhau!
Vì thế, khi Tiêu Kỳ Nhiên gọi điện cho Giang Nguyệt, khi biết được cô đã về nước, anh đã rất sửng sốt.
Gần đây anh bận chuyện buôn bán cảng, nên quên liên lạc với cô, kết quả là cô nàng này lại chạy về nước.
Giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ: “Nguyệt Nguyệt, chuyện em về nước sao không nói với tôi sớm hơn?”
Giang Nguyệt ngồi trong đoàn kịch nói, cô vừa vẽ lông mày, vừa thẳng thắn trả lời anh:
“Anh cũng không hỏi tôi mà.”
Nghe có vẻ cũng hợp lý, nhưng rõ ràng lại không hợp lý.
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, anh cũng không trách cô, mà chỉ thở dài một tiếng:
“Cho nên, em bỏ tôi một mình ở lại Vienna.”
Chữ “bỏ” này được dùng rất khéo léo, tay Giang Nguyệt đang vẽ lông mày hơi khựng lại. Trong lòng cô có một chút áy náy khó hiểu, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói:
“Chúng ta cũng không phải là người yêu.”
Chương 334 Kiên nhẫn giải thích
Hơn nữa cũng không phải là hai người cùng đi Vienna, đương nhiên lúc rời đi cô cũng không cần phải thông báo cho anh.
Giang Nguyệt cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Tiêu Kỳ Nhiên nghe được đáp án này, anh chỉ cảm thấy có chút buồn cười: “Không phải tôi đã giải thích với em rồi sao, tôi đến Vienna là vì em mà?”
Rõ ràng là cách một chiếc điện thoại, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy mặt cô nóng bừng, không tin mà đáp lại:
“Lời nói của đàn ông là không đáng tin nhất, nhất là anh.”
Cái miệng này của anh thật sự là đã lừa gạt cô rất nhiều lần.
Đối với lời tố cáo của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên trong nháy mắt trầm mặc, anh tự biết mình không có đường giải thích, anh đành phải ngoan ngoãn chịu phạt, giọng nói không khỏi có chút dịu dàng:
“Sau này anh sẽ không như vậy nữa, Nguyệt Nguyệt.”
“Vậy khi nào thì tôi sẽ về?”
“Em muốn tôi về khi nào?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi ngược lại cô.
Giang Nguyệt mím môi dưới, đáp án trong lòng cô đã chuẩn bị muốn nói ra, nhưng ra đến bên miệng cô vẫn lại rẽ sang hướng khác:
“Anh trở về khi nào cũng được, không liên quan gì tới tôi.”
“Chẳng lẽ em không nhớ tôi sao?”
Giang Nguyệt trả lời cũng rất nhanh: “Không nhớ.”
Đối phương không nói thêm gì nữa, điện thoại đã bị cúp máy.
Giang Nguyệt sửng sốt, nhìn giao diện kết thúc cuộc gọi, cô mới ý thức được là Tiêu Kỳ Nhiên cúp điện thoại của cô.
Anh đang tức giận sao?
Chỉ vì câu trả lời của cô không đạt yêu cầu, vì vậy nên anh mới trực tiếp cúp máy?
Không hiểu vì lý do gì, Giang Nguyệt cảm thấy rất tức ngực.
Cô ngơ ngác cầm điện thoại sững sờ hai giây, các diễn viên khác chạy tới gọi cô, nói đến lược cô lên sân khấu.
Giang Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, cô ngẩng đầu nói: “Đến ngay đây!”, rồi nhanh chóng buông điện thoại xuống, chuẩn bị tô thêm một chút son môi rồi mới lên sân.
Vừa mới thoa xong đôi môi đỏ mọng, điện thoại của cô lại vang lên.
“Vừa rồi không cẩn thận đụng phải nên mới cúp máy.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại truyền tới:
“Tôi không phải cố ý cúp điện thoại của em.”
Anh kiên nhẫn giải thích, anh chỉ sợ Giang Nguyệt sẽ vì những chi tiết này mà hiểu lầm anh.
Anh quá dịu dàng, làm tim Giang Nguyệt khó tránh khỏi ngừng đập nửa nhịp.
“Còn nữa…” Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu em không nhớ tôi cũng không sao.”
Anh dần dần hạ thấp giọng xuống, giống như đang thì thầm vào tai cô: “Tôi nhớ em là được rồi.”
Khi Giang Nguyệt chạy tới hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu cô mới nhớ tới mình quên đánh má hồng.
“Sắc mặt của tôi rất kém có phải không?” Giang Nguyệt hơi lo lắng: “Tôi quên đánh má hồng.”
“Làm sao có thể chứ?” Nữ diễn viên cùng sân khấu nhìn cô một cách kỳ quái: “Mặt của cô bây giờ rất đỏ, tôi còn nghĩ cô đánh má hồng hơi quá tay, định nhắc nhở cô một chút.”
“…”
Kết thúc buổi biểu diễn, Giang Nguyệt trở lại trước bàn trang điểm để tẩy trang.
Đầu tiên cô sử dụng bông tẩy trang ướt dán lên mũi, sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Vừa rồi nửa tiếng trước của buổi biểu diễn, Tiêu Kỳ Nhiên đã gửi cho cô một tin nhắn.
Không có nội dung thừa thãi, chỉ đơn giản là một bức ảnh vé máy bay, và hai chữ không thể ngắn gọn hơn là [Chờ tôi].
Không có bất cứ từ ngữ dư thừa nào, nhưng lại khiến Giang Nguyệt đến mức mặt đỏ tim đập.
Điều mà Giang Nguyệt không biết, chính là trên ghế khán giả của buổi biểu diễn hôm nay, có một người khác đang ngồi.
Ngu Vãn hẹn gặp Giang Nguyệt, nói là cô ta đặc biệt đến đây xem kịch nói của cô, còn nói muốn cùng cô ăn một bữa cơm để trò chuyện về tình hình gần đây.
Giang Nguyệt theo bản năng cảm thấy, đối phương đến không tốt chút nào.
Nhưng cô vẫn hẹn thời gian và địa điểm qua điện thoại, đúng giờ chạy tới.
Mặc dù Giang Nguyệt đã đến đúng giờ, nhưng Ngu Vãn còn đến sớm hơn.
“Giang tiểu thư, hôm nay tôi đã xem buổi biểu diễn của cô.” Ngu Vãn đưa tay ra, cô ta mỉm cười bắt tay cô:
“Cô rất tuyệt, diễn xuất rất xuất sắc, cốt truyện của vở kịch cũng rất tốt, có thể làm lay động lòng người.”
Đối mặt với lời khen ngợi của cô ta đập vào mặt này, Giang Nguyệt hơi nhíu mày.
Cô cũng không phản cảm với việc có người khác khen ngợi năng lực của cô, nhưng cô không thích cái kiểu lấy thân phận tiền bối cao hơn để đánh giá biểu hiện của cô.
“Cám ơn.” Cô không mặn không nhạt trả lời một câu, chuyển sang đề tài khác: “Ngu tiểu thư sao lại đến Hoa Thành?”
“Tôi có một phát ngôn, muốn tới đây để quay phim.” Cô ta đột nhiên cười rộ lên:
“Cô cũng biết, bây giờ tôi đang làm việc cho A Nhiên. Anh ấy là một nhà tư bản chuyên ép buộc người khác, tôi vì anh ấy mà bán mạng không có thời gian để nghỉ ngơi.”
Loại lý do này, Giang Nguyệt rất không thích.
Rõ ràng từng câu, từng chữ đều không có vấn đề gì, nhưng cô chính là cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy, cô không trả lời, chờ lời tiếp theo của cô ta.
Quả nhiên, Ngu Vãn có chuẩn bị mà đến. Cô ta cười tủm tỉm nhìn cô, đẩy điện thoại đến giữa mặt bàn, phía trên là ảnh chụp của Giang Nguyệt với Tiêu Kỳ Nhiên.
Vẻ mặt của cô ta vẫn bình thản như trước, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác khó hiểu khi nhìn kỹ vào.
Giống như là chính thất đến bắt gian vậy.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cô vẫn ở cùng một chỗ với A Nhiên.” Cô ta mỉm cười tươi sáng, lạnh lùng nói: “Đây là style của anh ấy.”
Giọng điệu quen thuộc như bạn cũ này khiến Giang Nguyệt cảm thấy rất khó chịu.
Cô lạnh lùng trả lời: “Ngu tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi và anh ấy không có ở bên nhau, chỉ là khoảng cách giao tiếp xã hội thông thường.”
Cảm nhận được sự cảnh giác của Giang Nguyệt, Ngu Vãn lại cười lớn nói: “Giang tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý.”
“Tôi chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh ấy vẫn thích cùng một kiểu người, sao lại không biết thay đổi khẩu vị đi nhỉ?”
“Hai người chúng ta rất giống nhau, ngay cả fan cũng không phân biệt được hai người chúng ta. Nếu anh ấy cứ luôn như vậy, thì tôi sẽ rất khó xử.” Giọng điệu của cô ta nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút bao dung:
“Thật sự là đã uỷ khuất cô rồi, tôi hy vọng anh ấy có thể đối xử tốt với cô một chút.”
Lúc này, Giang Nguyệt có chút hối hận.
Giang Nguyệt có thói quen xử sự khéo léo với mọi người, cô luôn muốn bản thân trở nên hoàn hảo, làm cho mọi người vui vẻ hạnh phúc.
Cô không muốn làm mất lòng bất cứ ai, nên lúc trước cô mới không từ chối lời mời của Ngu Vãn, cô nghĩ dù sao cũng nên cho nhau một ấn tượng tốt.
Nhưng hiện tại cô chợt nhận ra được một sự thật.
Giữa con người với nhau, chỉ cần là có ấn tượng tốt, thì mối quan hệ mới có thể trở nên thân thiết hơn, còn một khi đã có thành kiến, thì dù cho có hoà hợp như thế nào, thì đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nếu bạn nói những lời tốt đẹp một ngàn lần, một vạn lần, người ghét bạn vẫn sẽ ghét bạn như trước, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Ngược lại, còn có thể cảm thấy bạn là một quả hồng mềm, dễ bị bắt nạt.
Thế thì càng không cần tiếp tục cúi đầu lấy lòng nữa.
Tính tình Giang Nguyệt mềm mỏng, cũng không có nghĩa là cô có thể mặc cho người khác chà đạp, hay có thể nuốt được cơn giận xuống.
Vì thế Giang Nguyệt cong môi dưới, cằm khẽ nâng lên: “Ngu tiểu thư, hình như cô hiểu lầm rồi, tôi và cô từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, ngoại trừ giới tính, không có một chỗ nào giống nhau cả.”
“Trước đây tôi đã xem qua lý lịch diễn xuất của Ngu tiểu thư.” Sắc mặt Giang Nguyệt bình tĩnh, giọng nói cô không lớn không nhỏ:
“Từ khi ra mắt đến nay, giải thưởng cao nhất trong ngành mà cô đã giành được, là đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Chỉ cần là ‘đề cử’, có nghĩa là nó không nằm trong số những người chiến thắng.
Mà Giang Nguyệt đã ba lần đoạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Cô còn là nữ minh tinh có sức ảnh hưởng nhất năm. Những tác phẩm xuất sắc của cô duy trì một năm hai bộ phim, khiến người khác phải nể phục.
Nói cách khác, trong lĩnh vực diễn xuất, Giang Nguyệt vượt xa Ngu Vãn, so với cô ta càng có quyền lên tiếng hơn.
“Về mặt diễn xuất, tôi nghĩ rằng chả có ý nghĩa gì để so sánh cả. Về phương diện tình cảm, tôi muốn hỏi cô một câu…”
Nội tâm Giang Nguyệt tĩnh lại, nhớ tới những lời Tiêu Kỳ Nhiên đã nói càng khiến cô có lòng tin:
“Cô cảm thấy rằng, anh ấy thật sự từng yêu cô sao?”
Chương 335 Ghen tị và oán hận
“Cô cảm thấy rằng, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự từng yêu cô sao?”
Vẻ mặt của Ngu Vãn lập tức cứng đờ.
Nhưng cô ta điều chỉnh rất nhanh, nhanh chóng bình tĩnh trả lời: “Tình cảm giữa tôi và anh ấy, không cần phải chứng minh cho bất cứ ai.”
“Nếu đã là tình cảm giữa hai người, vậy cũng không cần phải nói không ngừng ở chỗ tôi nữa.”
Giọng điệu Giang Nguyệt rất tự nhiên, điềm tĩnh và tự tin không thua gì ai, thậm chí còn có chút đùa giỡn:
“Ngu Vãn tiền bối, nể cô ra mắt sớm hơn tôi, tôi có thể gọi cô một tiếng tiền bối. Nhưng hành động ăn mày quá khứ, thật sự không phải chuyện tốt đẹp gì đâu ạ.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Ngu Vãn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, hiển nhiên không còn bình thản tự nhiên như vừa rồi.
“Còn nữa, tôi thật sự không có hứng thú gì về quá khứ của cô và Tiêu Kỳ Nhiên cả. Cô không cần nhắc đi nhắc lại quan hệ của hai người thân mật bao nhiêu với tôi đâu.”
Giang Nguyệt lạnh lùng ngước mắt lên, ngữ khí thật sự không tính là thân thiện:
“Nếu cô thật sự có nhiều chuyện muốn nói như vậy, sao không trực tiếp đến tìm Tiêu Kỳ Nhiên để ôn lại chuyện cũ, chúng ta cũng không thân quen gì.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Nguyệt vang lên.
Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn Ngu Vãn một cái, trực tiếp đứng dậy nói một câu “xin phép” sau đó đi xa vài bước để nghe điện thoại.
Giọng nói của người đàn ông từ trong ống nghe truyền tới, vô cùng êm tai trầm ổn: “Em đang ở đâu?”
Bốn chữ đơn giản, lại làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác cáu kỉnh vừa rồi cũng bớt đi một chút.
“Tôi đang ở nhà hàng bên cạnh rạp hát.” Giang Nguyệt cầm điện thoại trả lời, bỗng nhiên đoán được cái gì, chờ mong hỏi:
“Anh về rồi à?”
Đối phương chỉ thản nhiên nói một câu “Lập tức đến”, liền cúp điện thoại.
Giang Nguyệt cầm di động ngồi trở lại vị trí ban đầu, Ngu Vãn đã điều chỉnh lại tâm tình, chỉ chớp chớp mắt, vẫn cười sảng khoái nói:
“Cảm ơn gợi ý của cô, đợt khi nào hết bận, tôi sẽ sắp xếp thời gian hẹn gặp A Nhiên cùng nhau nói chuyện.”
Giang Nguyệt cười một chút, giọng điệu từ từ: “Không cần sắp xếp thời gian.”
Anh ấy sẽ xuất hiện sớm thôi.
Ngu Vãn còn chưa kịp hiểu được ý nghĩa của cụm từ “không cần sắp xếp thời gian” này là gì, một người đàn ông mặc âu phục giày da đã đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy gương mặt tuấn lãng quen thuộc kia, Ngu Vãn nắm chặt khăn giấy trong lòng bàn tay.
Hắn không phải buổi sáng còn ở Vienna à? Sao đột nhiên lại vội vàng trở về, lại còn xuất hiện ở chỗ này?
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn quanh toàn bộ nhà hàng, khi ánh mắt rơi vào chỗ bọn họ, giống như một tay bắn tỉa đã khóa mục tiêu, thoáng dừng lại một giây, sau đó đi thẳng về phía bên này.
Giang Nguyệt cũng quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang tìm kiếm của anh.
Dường như anh chỉ vừa mới xuống máy bay, đuôi mắt còn có vẻ mệt mỏi, nhưng bước chân đi tới vẫn vội vã như trước.
“A...”
Nụ cười của Ngu Vãn còn chưa nở hết trên mặt, người đàn ông đã đứng ở trước bàn, nhưng lại là quay mặt về phía Giang Nguyệt, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng.
Điều này làm cho tất cả lý do chuẩn bị tốt của Ngu Vãn đều không thể thi triển, đành xấu hổ ngậm miệng lại.
“Ăn tối à?” Trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có Giang Nguyệt, hoàn toàn không chú ý tới đối diện còn ngồi một người khác.
Vốn là muốn ăn, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có khẩu vị.
Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, nhẹ giọng trả lời anh: “Tôi chưa ăn, chỉ đang nói chuyện phiếm với Ngu tiểu thư thôi.”
Sắc mặt anh trầm xuống trong giây lát, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, anh hơi nghiêng người sang một bên, gật đầu xem như chào hỏi.
“A Nhiên.”
Lúc này, câu xưng hô kia của Ngu Vãn mới có thể nói ra miệng, nhưng đã không còn tự nhiên hào phóng như trước nữa:
“Anh mới từ Vienna trở về, sao không nghỉ ngơi một chút?”
Cô ta cố gắng thể hiện sự chu đáo và ân cần: “Trông anh có vẻ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, bất ngờ đáp lại lời Ngu Vãn: “Đúng là rất mệt mỏi.”
Giọng nói của anh rõ ràng có chút khàn khàn, ánh mắt rất nhanh chuyển về trên người Giang Nguyệt, khóe môi khẽ nâng lên:
“Chỉ có nhìn thấy cô ấy mới có thể tính là nghỉ ngơi, cho nên tôi lập tức chạy tới đây.”
Tư thái của hắn thật sự rất tùy ý, nghe có vẻ như anh ấy đang nói điều gì đó rất bình thường. Nhưng chỉ cần cẩn thận nghe một chút, là có thể nghe ra đây là lời tán tỉnh.
Ngu Vãn lập tức cứng đờ tại chỗ, độ cong khóe môi cũng giống như bị đóng băng.
Trong nháy mắt, vành tai của Giang Nguyệt nóng bỏng.
…
Không đợi thức ăn đưa lên, Tiêu Kỳ Nhiên đã mang theo Giang Nguyệt rời đi. Trước khi đi anh còn giúp Ngu Vãn tính tiền, để cho một mình cô ta chậm rãi ăn.
Ngay cả thêm một câu anh cũng không muốn nói, vẫn là Giang Nguyệt cùng Ngu Vãn nói một tiếng tạm biệt.
Trơ mắt nhìn Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi nhà hàng, Ngu Vãn ngồi trên ghế, nhìn thức ăn đầy bàn, thân thể không khống chế được phát run.
Cô ta cảm thấy một sự sỉ nhục thật lớn.
Vừa rồi tư thái cao cao tại thượng của Ngu Vãn ở trước mặt Giang Nguyệt, toàn bộ trở thành thanh kiếm sắc bén bắn ngược lại về phía cô ta.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng là cô và Tiêu Kỳ Nhiên ở cùng một chỗ trước, rõ ràng năm đó là cô bỏ rơi anh. Dựa vào cái gì mới chỉ có qua vài năm, anh lại có thể yêu người khác dễ dàng như vậy?
Trong lòng Ngu Vãn có luồng suy nghĩ, một cái đang liều mạng kêu gào “Những thứ này đều không phải là thật”.
Nhưng cái khác lại cực kỳ thanh tỉnh, biết được ánh mắt thâm tình ôn nhu của Tiêu Kỳ Nhiên, từ trước đến giờ cũng chưa từng dừng lại trên người cô.
Nhưng càng tỉnh táo, cô lại càng không lý trí.
Ghen tị và oán hận, gần như đốt cháy Ngu Vãn.
…
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tiết An nhanh trí, nhìn thấy Tiêu tổng nhà mình cùng Giang Nguyệt lên xe, cậu lập tức nhanh tay lẹ mắt đặt vách ngăn xuống.
Cái gì không nên nhìn thì không nhìn. Cái gì không nên nghe thì không nghe!
Xe chạy rất êm, Giang Nguyệt cũng không hỏi anh muốn dẫn cô đi đâu.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong nhà hàng, trong lòng Giang Nguyệt có một loại cảm giác sảng khoái không giải thích được.
Nhưng loại cảm giác này, lại có chút làm cho cô cảm thấy mình không quá quang minh lỗi lạc, giống như là tiểu nhân đắc chí, người xấu.
Khả năng cách âm của Maybach rất tốt, khi hạ vách ngăn xuống, hàng ghế trước và hàng ghế sau sẽ chia làm hai không gian, không ai quấy rầy được ai.
Không gian nội thất của xe nhỏ và khép kín, rất thuận tiện cho anh khi thực hiện những động tác nhỏ.
Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất vui vẻ làm điều đó.
“Sao đột nhiên lại đi ăn cùng cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên thấy đầu óc Giang Nguyệt đang lơ đãng, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bế cô lên, để cô ngồi lên đùi mình:
Lúc hai tay ôm được cô, Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy vất vả bôn ba của mình đã được đền đáp, cảm giác sung mãn khi ôm cô khiến khoảng trống trong lòng anh dần dần được lấp đầy từng chút một.
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, có chút tức giận khó hiểu: “Cô ấy chủ động hẹn tôi, còn nói giúp anh rất nhiều lời tốt đẹp.”
“Nói giúp tôi?” Tiêu Kỳ Nhiên bất ngờ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Cô ta có lời tốt đẹp gì để nói?”
Giang Nguyệt cũng không nghĩ tới, chỉ mở miệng nói: “Nói anh là người chính trực, trong chuyện tình cảm rất tận tâm, thâm tình. Ngay cả mẫu người anh thích cũng chưa bao giờ thay đổi.”
Những gì cô nói vô cùng khách quan và công bằng nhưng trong đó vẫn có chút ghen tuông.
Trong lời nói còn lộ ra một chút ẩn ý: “Anh Tiêu, anh thấy cô ấy nói có đúng không?”