-
Chương 330-332
Chương 330 Ai sẽ đến cứu cậu đây?!
Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhướn mày đầy mệt mỏi lên, nhìn Giang Nguyệt: “Ngồi gần tôi một chút.”
Giang Nguyệt nhu thuận dịch về phía anh, để cho Tiêu Kỳ Nhiên dựa đầu vào vai cô nghỉ ngơi.
“Xin lỗi em, bây giờ tôi thật sự không chịu nổi, để tôi dựa vào một lát, được không?” Thanh âm của anh chậm rãi:
“Thật sự không nói quá đâu, bây giờ tôi nhắm mặt lại thì liền có thể ngủ.”
Tựa vào bả vai cô lại có công hiệu tiêu trừ mệt mỏi, toàn thân đều thả lỏng, Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được liền thở dài một tiếng.
Giang Nguyệt lập tức nghĩ đến tối hôm qua anh là vì chuẩn bị bất ngờ cho mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy băn khoăn, cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy quầng thâm ở mắt của anh, đó là dấu hiệu của mệt mỏi và thiếu ngủ.
“Vậy anh ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi anh dậy.”
Lúc này lại được cô dịu dàng săn sóc mình như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nghe cô nghiêm túc đề nghị mình ngủ một lát, trong lòng liền vui vẻ không thôi.
“Cười cái gì?” Giang Nguyệt kìm nén ngứa ngáy ở cổ hỏi anh.
“Cười em quá tốt bụng.”
“…”
Sau đó trong xe chìm vào một mảnh tĩnh lặng, im ắng đến mức Giang Nguyệt còn cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã say ngủ rồi.
Lại qua vài phút nữa, Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn có chút lười biếng:
“Sao em không hỏi ban nãy tôi đã nói gì với hai người họ?”
Anh nhắm mắt lại, kề sát vào cổ cô, khẽ hôn xương quai xanh của cô rồi cười một tiếng, trực tiếp tự hỏi tự trả lời.
“Tôi nói với Fraser là anh ta đã có Hoàng hậu của mình ở bên rồi, tôi cũng muốn đón tiểu công chúa của tôi về nhà.”
Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong tim trào lên một xúc cảm ấm áp.
Tiêu Kỳ Nhiên nói rằng cô là công chúa nhỏ của anh?
Giọng nam trầm ấm lại vang lên: “Fraser nói rằng hôm nay bọn họ đã chăm sóc rất tốt cho công chúa của tôi, tôi không tin lắm, em nói xem, hôm nay em có vui vẻ không?”
Giang Nguyệt nín thở, trả lời yếu ớt: “... Rất vui.”
“Vui là được rồi.”
“...”
Giang Nguyệt tim đập loạn xa, cô bắt đầu xao động ngồi không yên. Nhưng nghĩ đến anh muốn ngủ một giấc thật ngon, cô đành phải mơ hồ cắn môi dưới, thân thể không nhúc nhích.
Tiêu Kỳ Nhiên nói thêm một câu “Thật ngoan”, sau đó thì hoàn toàn im lặng.
Cuối cùng cũng không biết anh có ngủ hay không, chỉ là hô hấp dần dần trở nên có quy luật, có thể nghe được tiếng hít thở đồng đều của anh, tâm tình hoảng loạn của Giang Nguyệt cũng vững vàng theo.
Chờ xe dừng lại trước cửa khách sạn, cô mới huých người anh một chút. Người đàn ông ngủ không sâu, rất nhanh liền mở mắt ra, tơ máu đỏ nơi đáy mắt tiết lộ sự mệt mỏi của anh:
“Đến rồi à?”
Giang Nguyệt gật gật đầu: “Cám ơn anh đã đưa tôi về. Anh mệt mỏi như vậy, cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được.” Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi.
Bầu không khí trong xe rất mập mờ, nội tâm Giang Nguyệt rung chuyển một hồi, cuối cùng cũng giơ tay chuẩn bị mở cửa xe.
“Em thật sự không đi theo tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nắm chặt cổ tay cô, đồng thời cửa xe cũng bị anh khóa lại.
Không cho cô chạy trốn!
Trái tim Giang Nguyệt giống như đang lơ lửng trên đám mây, nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhiệt độ nóng rực trên cổ tay truyền tới, làm cô không tự chủ được mà run rẩy.
“Đi với tôi.” Thanh âm của anh ôn nhu dịu dàng, ngữ khí lại đanh thép như là mệnh lệnh.
Anh chỉ nói ba chữ, hai chân Giang Nguyệt trở nên mềm nhũn vô lực.
Cô khẩn trương rũ tầm mắt xuống, không dám đối mặt với ánh mắt thâm trầm nồng đậm của anh:
“... Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi còn đang chờ tôi, nếu tôi không trở về, cô ấy sẽ báo cảnh sát.”
Lý do này thật sự là quá ngốc nghếch rồi, làm Tiêu Kỳ Nhiên không kìm được mà bật cười:
“Khả năng ứng xử trong trường hợp khẩn cấp của Giang tiểu thư thật là kém nha!”
Đúng là nói nhảm mà.
Giang Nguyệt nổi tiếng trong ngành giải trí, không có một phương tiện truyền thông và phóng viên nào có thể moi móc thông tin bí mật từ cô, điều cô giỏi nhất chính là ứng phó với những tình huống bất ngờ, không để lộ sơ hở trước kẻ khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác ở trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, cô luôn giống như đứa trẻ bị người lớn đọc trộm nhật kí.
“Được rồi, tôi thả em đi.” Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng mở khóa cửa.
“Thừa dịp tôi chưa đổi ý, chạy nhanh một chút. Em biết đấy, gần đây tôi không có niềm tin vào sự tự chủ của bản thân đâu.”
Giang Nguyệt không nhúc nhích, nhìn yết hầu của anh không chớp mắt, cho đến khi anh đáp lại ánh nhìn của mình, cô bỗng dưng rướn lên, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Giang Nguyệt không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đặt một nụ hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Giang Nguyệt ở Vienna, ở trạng thái tinh thần tỉnh táo mà chủ động trao nụ hôn cho anh.
Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt mất một giây, trong cổ họng tràn ra ý cười, bàn tay to một lần nữa đặt vào vòng eo thon mềm của cô, để cho cô tựa vào ngực mình.
Tiêu Kỳ Nhiên mãnh liệt đáp trả nụ hôn của Giang Nguyệt, bàn tay dùng sức xoa eo cô, rất kiên nhẫn mà đòi hỏi cô từ trong ra ngoài.
Thật hiếm khi cô chủ động, anh muốn từ từ thưởng thức.
Giờ phút này, Tiết An ngồi ở hàng ghế đầu: ....
Hình như hai kẻ trên xe đều quên mất sự tồn tại của anh, để bản thân nhìn thấy một màn nồng cháy điên cuồng này, Tiết An thật muốn tự móc mắt chính mình.
Ai sẽ đến cứu cậu đây?!
“Chuyện lớn” đang tiến hành được một nửa, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cảnh giác nhớ tới cái gì đó. Ánh mắt nâng lên, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Tiết An đang co rúm, đưa hai tay lên che kín mặt.
...
Chết tiệt.
Ban nãy cơn động tình đến bất ngờ, hai người dường như đã quên đi sự tồn tại của Tiết An còn đang trong xe.
Nhận thấy nụ hôn của người đàn ông dừng lại, Giang Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra:
“... Sao thế?”
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, lãnh đạm mở miệng, thanh âm bình tĩnh: “Tiết An.”
Tiết An: “Tôi...”
Không chỉ có mình Tiết An rơi vào trạng thái hoảng hốt, Giang Nguyệt bên này cũng “mắt chữ A, mồm chữ O”.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên, Tiết An nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí tài xế, ánh mắt sợ hãi liếc ra bên ngoài cửa sổ: “Tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy gì cả...”
“...”
Trong xe ánh sáng mập mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của Giang Nguyệt biến hóa khôn lường từ trắng tới đỏ.
Xấu hổ chết được!
"Tôi xuống xe." Tiết An sắp khóc, thanh âm đều phát run: “Tôi xuống xe đây, Tiêu tổng ngủ ngon, chị Giang Nguyệt ngủ ngon.”
Mặc dù ngượng ngùng, nhưng trong xe cũng chỉ còn lại hai người họ.
Bị quấy rầy như vậy, không khí mập mờ cũng tản đi không ít, hai người nhìn nhau, cuối cùng nhịn không được mà bật cười thành tiếng
Cô nhỏ giọng oán giận: “Tiết An thấy hết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa eo Giang Nguyệt, thanh âm ung dung: “Vừa rồi Tiết An cũng nói rồi, cậu ta chẳng nhìn thấy gì cả.”
"..."
Giang Nguyệt trong lòng có vô số lời mắng chửi, nhưng cuối cùng kìm nén mà không thốt ra ngoài.
Thật đúng là một người dám nói, một người dám tin.
Tiết An ở bên ngoài xe đợi mấy phút, Giang Nguyệt mặt đỏ tai hồng từ trên xe đi xuống, thậm chí không chào hỏi cậu, liền thẳng hướng cửa khách sạn.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng đi theo xuống xe, lúc đi ngang qua Tiết An thanh âm thản nhiên:
“Lần sau để ý một chút, tài xế khác ai cũng thông minh hơn đồ ngốc nhà cậu.”
Tiết An trong lòng âm thầm khóc than, thời buổi này thật không dễ kiếm sống.
...
Hai má Giang Nguyệt còn nóng, quẹt thẻ phòng vào phòng liền gọi tên Tĩnh Nghi: “Tĩnh Nghi. Chị về rồi!”
Trong phòng yên tĩnh, Tĩnh Nghi không ở trong phòng.
Giang Nguyệt một bên lấy mu bàn tay dán lên mặt để hạ nhiệt cho mình, một bên từ trong túi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tĩnh Nghi.
Chương 331 Rõ ràng em cũng rất muốn tôi (H)
Giang Nguyệt gọi vài cuộc điện thoại liên tiếp, Tĩnh Nghi đều không nghe máy.
Cuộc sống ở Vienna không quen thuộc, một cô gái nhỏ như Tĩnh Nghi đột nhiên mất tích vào ban đêm, Giang Nguyệt sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức muốn ra ngoài tìm nhân viên khách sạn.
Vừa mở cửa phòng liền bắt người đàn ông đang ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, giơ tay muốn gõ cửa lại buông xuống.
Không ngờ nhìn thấy anh, vẻ mặt Giang Nguyệt lập tức trở nên khẩn trương: “Sao anh lại lên đây?”
“Chỉ là tình cờ đi ngang qua.”
Hẳn là “tình cờ” cơ đấy!
Giang Nguyệt thu tay lại, mím môi vạch trần anh: “Lần đầu tiên tôi thấy người có thể “tình cờ” đi qua phòng khách sạn.”
Tiêu Kỳ Nhiên thần sắc thản nhiên, lấy ra một cái thẻ phòng, chậm rãi giơ lên lắc lư trên không trung, chứng minh mình không phải đang nói dối:
“Tôi cũng trở về phòng, thật sự là trùng hợp đi ngang qua.”
Nhìn thẻ phòng cũng là khách sạn này, lòng bàn tay Giang Nguyệt nhất thời ẩm ướt:
“Anh cũng ở đây à?”
“Ừ.” Anh tùy ý đáp lại, nhìn dáng vẻ này của cô là muốn đi ra ngoài, lại hỏi: “Trễ như vậy em còn muốn đi đâu?”
“Không tìm thấy Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt lo lắng: “Tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi, không thấy cô ấy trả lời.”
Tiêu Kỳ Nhiên đem thẻ phòng của mình cất vào túi, bình tĩnh mở miệng: “Bây giờ tôi lập tức phái người đi tìm, em không cần lo lắng.”
“Camera được lắp ở mọi nơi trong khách sạn, rất nhanh có thể có kết quả thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, gõ vài cái trên màn hình.
Chỉ là một câu nói bình thản thôi nhưng lại làm cho Giang Nguyệt an tâm hơn rất nhiều.
Không quá năm phút đồng hồ, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi giãn ra, xem ra là nhận được tin tốt.
/Truyện đăng trên app Read Me (IOS: WeRead)/
Anh giơ điện thoại lên, cho Giang Nguyệt xem câu trả lời của quản lý khách sạn.
Hóa ra, một trong những tính năng đặc biệt của khách sạn này là một hồ tắm xông hơi cực lớn. Nửa tiếng trước, Tĩnh Nghi vừa mới cầm khăn mặt đi vào, là đi ngâm mình trong nước nóng.
“Cho nên cô ấy mới không thể nhận được điện thoại của em.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi:
“Trợ lý nhỏ của em không phải là bị mất tích, mà là đi hưởng thụ.”
Giang Nguyệt: "..."
Dù sao, Tĩnh Nghi không xảy ra chuyện gì cô thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ đã an tâm chưa?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên hướng về phía cô.
Rõ ràng là phòng của Giang Nguyệt, nhưng không hiểu sao giờ khắc này Tiêu Kỳ Nhiên lại tự nhiên xông vào, kề sát vào cô.
Giang Nguyệt từng bước khẩn trương lui về phía sau, ngay cả sau lưng mình sắp đụng vào cửa kính phòng tắm cũng không biết, chỉ lo nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên.
“Cảm ơn anh, nhưng hiện tại đã không còn sớm nữa…”
Cô nuốt khan, lời còn chưa dứt, ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên biến đổi, bước nhanh tới đặt tay sau đầu cô.
“Bụp”, lưng Giang Nguyệt đập vào cửa kính, nhưng vì có tay của Tiêu Kỳ Nhiên làm bệ chắn, cô đã không đập đầu vào kính.
Bàn tay của anh rất rộng lớn, cẩn thận mà toàn vẹn bảo vệ cô: “Tôi đâu phải là hung thần mãnh thú, sao em lại sợ tôi như vậy?”
Mặt Giang Nguyệt lập tức đỏ lên.
“Không có…”
“Vậy em đỏ mặt cái gì?” Anh áp sát lại gần, gần như ghé vào bên tai cô: “Rõ ràng em cũng rất muốn tôi, đúng không?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, có một loại cảm giác mị hoặc khiến người ta muốn phạm tội, Giang Nguyệt vừa nghe liền cảm giác được nguy hiểm, xoay người muốn chạy vào phòng tắm:
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi muốn tắm rửa, nếu không nước sẽ nguội mất!”
Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên nhanh hơn Giang Nguyệt một bước, cô vừa mới chạy đi đã bị hai tay anh kéo trở lại, trong nháy mắt lại ngoan ngoãn trở lại trong ngực anh.
“Lúc này biết gọi tên tôi, không gọi Tiêu tổng nữa sao?” Giọng điệu của anh sắc sảo, không nói đạo lý cắn vành tai cô, lại hôn lên cổ cô.
Giang Nguyệt đâu có thể trốn thoát, nơi này không có người khác, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thế công của anh so với lúc trước càng thêm kịch liệt, bàn tay to vòng quanh eo cô, thấp giọng nói:
“Nếu sốt ruột như vậy, không bằng cùng nhau tắm rửa.”
Anh nói xong, “ngón tay hư hỏng” dò xét dưới váy của cô: “Ngoan nào, tôi sẽ giúp em thay quần áo.”
Giang Nguyệt vội vàng ngăn cản bàn tay không an phận của anh, thanh âm cũng trở nên đứt quãng:
“Tĩnh... Tĩnh Nghi sắp về rồi, để cô ấy... thấy thì không hay đâu.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, lòng bàn tay sớm đã ướt mồ hôi, trong cổ họng vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ.
Cuối cùng Giang Nguyệt vẫn bị anh bế vào bồn tắm, trong nháy mắt đóng cửa phòng tắm, Giang Nguyệt bị đặt vào trong, làn váy không chút do dự bị xốc lên.
Thần sắc trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối dần, ngón tay đã chạm vào nơi mềm mại nhất:
“Không phải muốn tắm sao? Tôi giúp em tắm rửa.”
Cả người Giang Nguyệt giật bắn: “Tự tôi làm được, anh mau đi ra ngoài…”
Sự phản đối của cô giống như nắm đấm bằng bông, căn bản không có tác dụng.
Thanh âm kiều mị dịu dàng của cô vang lên, căn bản không hề có tác dụng cảnh cáo uy hiếp, ngược lại giống như chất xúc tác khiến Tiêu Kỳ Nhiên muốn “phạm tội”.
"Nơi này của em ướt rồi, tôi giúp em rửa sạch." Tiêu Kỳ Nhiên ôm cơ thể cô, cảm nhận được toàn bộ trọng lượng của cô dồn vào tay mình.
"Thật kỳ quái, tại sao càng lúc càng ướt thế này?" Anh cố tình trêu đùa cô.
Cơ thể của người trong ngực đã biến thành “đầm nước”, hai chân hoàn toàn vô lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Kỳ Nhiên làm càn.
Không biết từ lúc nào chiếc váy trên người Giang Nguyệt đã bị cởi sạch sẽ, mà quần áo của nam nhân trước mặt vẫn chỉnh tề. Bởi vì sợ bị nước làm ướt, chỉ có tay áo của anh bị kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Ngón tay anh cong lên, tần suất hô hấp của Giang Nguyệt cũng tăng nhanh theo, hai mắt cô nhắm nghiền, mồ hôi ướt đẫm trán. Cả người cô mềm nhũn như một con cá chết trên bờ biển.
Không hiểu sao giờ khắc này Giang Nguyệt lại nhớ đến cảnh Tiêu Kỳ Nhiên vẽ tranh cho cô trong studio ngày hôm đó.
Ngón tay thon dài của Tô Kỳ Nhiên cầm cọ vẽ, lúc chầm chậm lúc vội vàng, thành thạo sáng tác trên khung vải, kỹ xảo thành thạo mà phong phú, tận tình phác họa miêu tả vẻ đẹp của thiếu nữ.
Tình huống hiện tại và lúc đó rất giống nhau, chẳng qua bây giờ, “khung vải” của anh là cơ thể Giang Nguyệt.
Bàn tay anh cũng không chỉ dùng để cầm cọ vẽ nữa...
Tĩnh Nghi thoải mái ngâm suối nước nóng xong, ngâm nga hát hò trước cửa phòng, từ trong túi xách xách lấy ra thẻ phòng và mở cửa.
"Cạch" một tiếng, trực tiếp làm cho hai “kẻ lén lút” trong phòng hoảng sợ.
Giang Nguyệt trong khoảnh khắc choàng tỉnh dậy, vừa hoảng sợ lại mê ly, hai tay không tự chủ được ôm chặt Tiêu Kỳ Nhiên:
"Đừng nhúc nhích..."
Nước mắt trong suốt chảy ra ngoài, như van xin anh tha cho mình.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, nghe lời cô dừng động tác lại, nhưng bàn tay vẫn nâng thân thể cô như trước, ngón tay ngừng lại ở nơi sâu thẳm nhất.
Cô cắn môi, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
Cùng lúc đó, Tĩnh Nghi ở cửa tháo giày cao gót, cúi đầu liền nhìn thấy một đôi giày da nam giới, trong lòng nhất thời cảnh giác.
Có một người đàn ông trong phòng!
Thế nhưng, chỉ có mình và Giang Nguyệt có thẻ ra vào, đàn ông ở đâu ra?
Tĩnh Nghi suy đoán, nhất định có một tên biến thái rình mò lúc Giang Nguyệt mở cửa mà lẻn vào!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô hoảng hốt không thôi, kiễng chân đi đến phòng tắm, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nước rất nhỏ.
Trong phòng tắm!
Chương 332 Cùng một chiếc váy
Rõ ràng, có người trong phòng tắm!
Tĩnh Nghi nhướng mày, từng chút từng chút một tiến đến sát cửa phòng.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, từ phía bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong có thể thấy rõ ràng một bóng người đứng ở cửa.
Trái tim Giang Nguyệt như sắp nhảy vọt ra ngoài.
Nếu Tĩnh Nghi đẩy cửa ra và nhìn thấy cảnh bên trong, cả đời này Giang Nguyệt cô cũng không muốn làm người nữa!
Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, bàn tay xay núm vặn cửa...
“Tĩnh Nghi!” Giang Nguyệt cao giọng nói lớn, cố gắng làm ngữ khí bình tĩnh nhất: “Là chị đây!”
Động tác trên tay Tĩnh Nghi dừng lại, không mở cửa ra: “Giang Nguyệt, là chị sao?”
“Đúng, em đừng vào.” Cô cố tình nói thêm: “Chị vừa cởi quần áo chuẩn bị tắm rồi.”
Tĩnh Nghi ngẩn người, nghe ra sự cuống quýt trong lời nói của Giang Nguyệt, liền cảm thấy có chút không thích hợp:
“Chị Giang Nguyệt, chị ở một mình ở bên trong sao, chị có chuyện gì không?”
Có phải là gã biến thái cũng trốn ở bên trong, uy hiếp chị Giang Nguyệt, cố ý không để cho chị ấy nói thật?
Giang Nguyệt nhất thời không biết trả lời thế nào, thần kinh căng thẳng tột độ.
Mặt Tiêu Kỳ Nhiên gần trong gang tấc, thấp giọng cười đùa trêu chọc Giang Nguyệt:
“Tôi không rút tay ra được, Nguyệt Nguyệt à, phải làm sao bây giờ?”
... Tên khốn này vẫn còn tâm trạng đùa cợt được ư???
Giang Nguyệt thực sự sợ hãi Tĩnh Nghi sẽ xông vào trong: “Chị không sao. Em…”
Giang Nguyệt còn chưa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên hung ác cắn môi cô...
Nghe thấy cô nói một nửa rồi im bặt, Tĩnh Nghi nhất thời hoảng hốt: “Giang Nguyệt, em muốn xem thử!”
Cửa vừa hé ra một khe nhỏ đã bị bộ âu phục màu đen của người đàn ông che kín.
Tĩnh Nghi vừa muốn hét lớn "Lưu manh", nhưng trong nháy mắt nhìn thấy mặt Tiêu Kỳ Nhiên, cô như bị hóa đá.
“... Tiêu... Tiêu…”
Đầu cô “ong ong” một tiếng, thoáng cái đã biết chủ nhân của đôi giày da trước cửa là ai, lắp bắp nói:
“Tiêu tổng, anh và Giang Nguyệt…”
“Đây là thẻ ra vào của một phòng khác, tối nay cô đến phòng này ngủ.” Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt không khác gì bình thường, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn:
“Là hôm nay mới đặt, không có người ở, cô có thể yên tâm.”
Tĩnh Nghi ngơ ngác nhận lấy thẻ phòng, chờ cửa phòng tắm đóng lại, cô mới bất giác hiểu được điều gì đang diễn ra bên trong phòng tắm, mặt đỏ như gấc lao ra bên ngoài.
Thậm chí quên cả việc hỏi về tình hình hiện tại của Giang Nguyệt.
Còn có gì để hỏi nữa đâu?
Tuy rằng Tĩnh Nghi không có bạn trai, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, trong tình cảnh như vậy, nếu cô vẫn cố gặng hỏi đến cùng thì quả là “tự lấy tay vả mặt mình”.
“Làm sao bây giờ? Trợ lý nhỏ của em không cần em nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên chầm chậm đóng cửa lại, cúi người hôn lên khóe miệng Giang Nguyệt:
“Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi.”
Giang Nguyệt: “...”
Trong đời cô chưa bao giờ bị bỏ rơi một cách dứt khoát như vậy.
Tĩnh Nghi! Em được lắm!
Cuối cùng cả cơ thể ướt đẫm của Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên từ trong bồn tắm bế lên, anh lấy khăn bọc quanh thân thể, đem cô đặt ở trên giường lớn trong phòng.
Thần trí điên đảo, dư vị trong thân thể còn đang chậm rãi khuếch tán đến toàn thân, rất lâu sau Giang Nguyệt mới tỉnh táo trở lại, nhưng eo và chân cô đều đã mỏi nhừ.
“Kẻ cầm đầu” vừa chậm rãi lau khô ngón tay vừa nhìn về phía cô: “Muốn nữa không?”
Giang Nguyệt: “...”
Tên khốn khiếp này!
Giang Nguyệt không đáp lại mà yên lặng vùi đầu vào trong chăn.
Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng va chạm của nút kim loại, hẳn là âm thanh phát ra từ việc cởi thắt lưng người đàn ông.
Giang Nguyệt sợ hãi lập tức thò đầu ra khỏi chăn: "Tôi không cần..."
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cửa phòng tắm, hình như là muốn đi vào tắm rửa, vừa nghe được thanh âm của cô gái nhỏ phía sau liền xoay người lại.
"Không cần gì?" Anh ta cười cười hỏi cô.
Giang Nguyệt trợn tròn mắt, lúc này mới phản ứng lại ý mình lỡ lời rồi, anh cởi quần áo không phải vì muốn làm cái đó, mà là muốn đi tắm.
“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn đi tắm.” Anh nhẹ giọng dỗ dành cô: “Em vội đến vậy sao?”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh làm cho người ta nhịn không được mà không ngừng mơ tưởng.
Giang Nguyệt vừa tức vừa xấu hổ, trực tiếp cuốn chăn đưa lưng về phía anh, không muốn liếc mắt nhìn gã đàn ông ác độc này thêm nữa.
Đồ xấu xa!
Chờ Tiêu Kỳ Nhiên từ trong phòng tắm đi ra, Giang Nguyệt đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay cô xem biểu diễn kịch cả ngày, lại thêm việc căng thẳng tột cùng ở hoàng cung Vienna, xem ra tinh thần đã hao tổn nhiều rồi.
Đèn ngủ đầu giường đã bị hạ xuống mức thấp nhất, gương mặt say ngủ của cô giãn ra, rõ ràng là trong trạng thái rất thoải mái.
Tiêu Kỳ Nhiên ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nguyệt, thần sắc không tự chủ được mà dịu xuống, anh đến ngồi ở bên giường, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của cô.
“Mệt mỏi đến vậy sao?” Anh hạ thấp giọng, hôn lên trán Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt hé mắt ra, nhìn thấy mặt Tiêu Kỳ Nhiên thì lẩm bẩm gì đó, rồi nhắm mắt lại tiếp tục giấc ngủ ngon lành.
Tiêu Kỳ Nhiên không nghe thấy lời cô, nhưng dường như không phải là từ gì đó tốt đẹp.
Ngay cả mắng chửi cũng đáng yêu như vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên cong môi nở nụ cười, không còn ý định trêu đùa cô nữa, thay vào đó là kéo chăn lên, chầm chậm ôm cô vào trong lồng ngực.
Giờ phút này, Tiêu Kỳ Nhiên không còn bất kỳ chút dục vọng nào, chỉ là cảm giác khi cô nằm yên trong lòng mình khiến anh vô cùng thoái mái an tâm.
Dù sao vất vả mấy ngày liền, ban đêm cũng không được yên giấc, thân thể anh sớm đã mệt mỏi, không kìm được mà nhắm mắt lại.
Có lẽ đây là đêm yên bình nhất trong vài tháng qua của Tiêu Kỳ Nhiên.
…
Không ai có thể ngờ rằng, một số hình ảnh và video của Giang Nguyệt ở Vienna bắt đầu lặng lẽ lan truyền trong nước.
Mặc dù Giang Nguyệt đã công bố rút lui, nhưng vẫn còn một bộ phận lớn người hâm mộ quan tâm đến cuộc sống và muốn biết tình hình hiện tại của cô.
Biết được cuộc sống của cô rất tốt, người hâm mộ cũng vô cùng vui mừng.
Nhưng đồng thời, người trong giới giải trí cũng vô cùng kinh ngạc khi Giang Nguyệt được mời tham dự Liên hoan Nghệ thuật ở Vienna, còn ngồi ở hàng ghế đầu.
Rõ ràng cô đã rút lui khỏi giới giải trí, không còn sức nóng nữa, làm sao còn có tư cách nhận được thiệp mời cao quý như vậy?
Điều này hiển nhiên đã gây ra chấn động không nhỏ trong giới, tình hình hiện tại và tài nguyên của Giang Nguyệt lập tức trở thành chủ đề hot được vô số người bàn ra tán.
Thật khó tránh khỏi việc có người suy đoán danh tính của chỗ dựa phía sau lưng Giang Nguyệt.
Chẳng đợi kết quả của sự đồn đoán này, ngay sau đó hình ảnh mới nhất đã được tung ra.
Trong bộ ảnh mới, có hình ảnh Giang Nguyệt được người đàn ông nắm tay dẫn lên du thuyền, ánh sáng mờ nhạt không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng người đàn ông kia có thân hình rất cao và ưu việt.
“Đây không phải là Tiêu tổng sao? Anh ấy cũng ở Vienna à?”
“Nghe nói tuần này anh ấy đi công tác, nhưng không biết đi đâu.”
“Đây chắc chắn là Tiêu tổng, nếu không phải thì tôi sẽ ăn hết đống ảnh chụp này!”
...
Ngu Vãn dù sao cũng là minh tinh một thời, ánh mắt quan sát cũng sắc sảo hơn người bình thường rất nhiều.
Cô ngắm nghía bộ ảnh và đột nhiên nhận thấy một chi tiết nhỏ.
Giang Nguyệt ngày hôm trước lên du thuyền cho đến ngày hôm sau từ du thuyền xuống, vẫn mặc trên người cùng một chiếc váy.
--------------------------------
Tác giả:Mai có đăng thêm mấy chương nha!
Tiêu Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhướn mày đầy mệt mỏi lên, nhìn Giang Nguyệt: “Ngồi gần tôi một chút.”
Giang Nguyệt nhu thuận dịch về phía anh, để cho Tiêu Kỳ Nhiên dựa đầu vào vai cô nghỉ ngơi.
“Xin lỗi em, bây giờ tôi thật sự không chịu nổi, để tôi dựa vào một lát, được không?” Thanh âm của anh chậm rãi:
“Thật sự không nói quá đâu, bây giờ tôi nhắm mặt lại thì liền có thể ngủ.”
Tựa vào bả vai cô lại có công hiệu tiêu trừ mệt mỏi, toàn thân đều thả lỏng, Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được liền thở dài một tiếng.
Giang Nguyệt lập tức nghĩ đến tối hôm qua anh là vì chuẩn bị bất ngờ cho mình, trong lòng không hiểu sao cảm thấy băn khoăn, cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy quầng thâm ở mắt của anh, đó là dấu hiệu của mệt mỏi và thiếu ngủ.
“Vậy anh ngủ đi, lát nữa tôi sẽ gọi anh dậy.”
Lúc này lại được cô dịu dàng săn sóc mình như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nghe cô nghiêm túc đề nghị mình ngủ một lát, trong lòng liền vui vẻ không thôi.
“Cười cái gì?” Giang Nguyệt kìm nén ngứa ngáy ở cổ hỏi anh.
“Cười em quá tốt bụng.”
“…”
Sau đó trong xe chìm vào một mảnh tĩnh lặng, im ắng đến mức Giang Nguyệt còn cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã say ngủ rồi.
Lại qua vài phút nữa, Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn có chút lười biếng:
“Sao em không hỏi ban nãy tôi đã nói gì với hai người họ?”
Anh nhắm mắt lại, kề sát vào cổ cô, khẽ hôn xương quai xanh của cô rồi cười một tiếng, trực tiếp tự hỏi tự trả lời.
“Tôi nói với Fraser là anh ta đã có Hoàng hậu của mình ở bên rồi, tôi cũng muốn đón tiểu công chúa của tôi về nhà.”
Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, trong tim trào lên một xúc cảm ấm áp.
Tiêu Kỳ Nhiên nói rằng cô là công chúa nhỏ của anh?
Giọng nam trầm ấm lại vang lên: “Fraser nói rằng hôm nay bọn họ đã chăm sóc rất tốt cho công chúa của tôi, tôi không tin lắm, em nói xem, hôm nay em có vui vẻ không?”
Giang Nguyệt nín thở, trả lời yếu ớt: “... Rất vui.”
“Vui là được rồi.”
“...”
Giang Nguyệt tim đập loạn xa, cô bắt đầu xao động ngồi không yên. Nhưng nghĩ đến anh muốn ngủ một giấc thật ngon, cô đành phải mơ hồ cắn môi dưới, thân thể không nhúc nhích.
Tiêu Kỳ Nhiên nói thêm một câu “Thật ngoan”, sau đó thì hoàn toàn im lặng.
Cuối cùng cũng không biết anh có ngủ hay không, chỉ là hô hấp dần dần trở nên có quy luật, có thể nghe được tiếng hít thở đồng đều của anh, tâm tình hoảng loạn của Giang Nguyệt cũng vững vàng theo.
Chờ xe dừng lại trước cửa khách sạn, cô mới huých người anh một chút. Người đàn ông ngủ không sâu, rất nhanh liền mở mắt ra, tơ máu đỏ nơi đáy mắt tiết lộ sự mệt mỏi của anh:
“Đến rồi à?”
Giang Nguyệt gật gật đầu: “Cám ơn anh đã đưa tôi về. Anh mệt mỏi như vậy, cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Được.” Biểu cảm trên gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi.
Bầu không khí trong xe rất mập mờ, nội tâm Giang Nguyệt rung chuyển một hồi, cuối cùng cũng giơ tay chuẩn bị mở cửa xe.
“Em thật sự không đi theo tôi à?” Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên nắm chặt cổ tay cô, đồng thời cửa xe cũng bị anh khóa lại.
Không cho cô chạy trốn!
Trái tim Giang Nguyệt giống như đang lơ lửng trên đám mây, nhẹ nhàng phiêu phiêu, nhiệt độ nóng rực trên cổ tay truyền tới, làm cô không tự chủ được mà run rẩy.
“Đi với tôi.” Thanh âm của anh ôn nhu dịu dàng, ngữ khí lại đanh thép như là mệnh lệnh.
Anh chỉ nói ba chữ, hai chân Giang Nguyệt trở nên mềm nhũn vô lực.
Cô khẩn trương rũ tầm mắt xuống, không dám đối mặt với ánh mắt thâm trầm nồng đậm của anh:
“... Tĩnh Nghi, Tĩnh Nghi còn đang chờ tôi, nếu tôi không trở về, cô ấy sẽ báo cảnh sát.”
Lý do này thật sự là quá ngốc nghếch rồi, làm Tiêu Kỳ Nhiên không kìm được mà bật cười:
“Khả năng ứng xử trong trường hợp khẩn cấp của Giang tiểu thư thật là kém nha!”
Đúng là nói nhảm mà.
Giang Nguyệt nổi tiếng trong ngành giải trí, không có một phương tiện truyền thông và phóng viên nào có thể moi móc thông tin bí mật từ cô, điều cô giỏi nhất chính là ứng phó với những tình huống bất ngờ, không để lộ sơ hở trước kẻ khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác ở trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, cô luôn giống như đứa trẻ bị người lớn đọc trộm nhật kí.
“Được rồi, tôi thả em đi.” Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua lưng cô, ngón tay nhẹ nhàng mở khóa cửa.
“Thừa dịp tôi chưa đổi ý, chạy nhanh một chút. Em biết đấy, gần đây tôi không có niềm tin vào sự tự chủ của bản thân đâu.”
Giang Nguyệt không nhúc nhích, nhìn yết hầu của anh không chớp mắt, cho đến khi anh đáp lại ánh nhìn của mình, cô bỗng dưng rướn lên, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Giang Nguyệt không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đặt một nụ hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Giang Nguyệt ở Vienna, ở trạng thái tinh thần tỉnh táo mà chủ động trao nụ hôn cho anh.
Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt mất một giây, trong cổ họng tràn ra ý cười, bàn tay to một lần nữa đặt vào vòng eo thon mềm của cô, để cho cô tựa vào ngực mình.
Tiêu Kỳ Nhiên mãnh liệt đáp trả nụ hôn của Giang Nguyệt, bàn tay dùng sức xoa eo cô, rất kiên nhẫn mà đòi hỏi cô từ trong ra ngoài.
Thật hiếm khi cô chủ động, anh muốn từ từ thưởng thức.
Giờ phút này, Tiết An ngồi ở hàng ghế đầu: ....
Hình như hai kẻ trên xe đều quên mất sự tồn tại của anh, để bản thân nhìn thấy một màn nồng cháy điên cuồng này, Tiết An thật muốn tự móc mắt chính mình.
Ai sẽ đến cứu cậu đây?!
“Chuyện lớn” đang tiến hành được một nửa, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên cảnh giác nhớ tới cái gì đó. Ánh mắt nâng lên, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Tiết An đang co rúm, đưa hai tay lên che kín mặt.
...
Chết tiệt.
Ban nãy cơn động tình đến bất ngờ, hai người dường như đã quên đi sự tồn tại của Tiết An còn đang trong xe.
Nhận thấy nụ hôn của người đàn ông dừng lại, Giang Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra:
“... Sao thế?”
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, lãnh đạm mở miệng, thanh âm bình tĩnh: “Tiết An.”
Tiết An: “Tôi...”
Không chỉ có mình Tiết An rơi vào trạng thái hoảng hốt, Giang Nguyệt bên này cũng “mắt chữ A, mồm chữ O”.
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn lên, Tiết An nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí tài xế, ánh mắt sợ hãi liếc ra bên ngoài cửa sổ: “Tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy gì cả...”
“...”
Trong xe ánh sáng mập mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của Giang Nguyệt biến hóa khôn lường từ trắng tới đỏ.
Xấu hổ chết được!
"Tôi xuống xe." Tiết An sắp khóc, thanh âm đều phát run: “Tôi xuống xe đây, Tiêu tổng ngủ ngon, chị Giang Nguyệt ngủ ngon.”
Mặc dù ngượng ngùng, nhưng trong xe cũng chỉ còn lại hai người họ.
Bị quấy rầy như vậy, không khí mập mờ cũng tản đi không ít, hai người nhìn nhau, cuối cùng nhịn không được mà bật cười thành tiếng
Cô nhỏ giọng oán giận: “Tiết An thấy hết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa eo Giang Nguyệt, thanh âm ung dung: “Vừa rồi Tiết An cũng nói rồi, cậu ta chẳng nhìn thấy gì cả.”
"..."
Giang Nguyệt trong lòng có vô số lời mắng chửi, nhưng cuối cùng kìm nén mà không thốt ra ngoài.
Thật đúng là một người dám nói, một người dám tin.
Tiết An ở bên ngoài xe đợi mấy phút, Giang Nguyệt mặt đỏ tai hồng từ trên xe đi xuống, thậm chí không chào hỏi cậu, liền thẳng hướng cửa khách sạn.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng đi theo xuống xe, lúc đi ngang qua Tiết An thanh âm thản nhiên:
“Lần sau để ý một chút, tài xế khác ai cũng thông minh hơn đồ ngốc nhà cậu.”
Tiết An trong lòng âm thầm khóc than, thời buổi này thật không dễ kiếm sống.
...
Hai má Giang Nguyệt còn nóng, quẹt thẻ phòng vào phòng liền gọi tên Tĩnh Nghi: “Tĩnh Nghi. Chị về rồi!”
Trong phòng yên tĩnh, Tĩnh Nghi không ở trong phòng.
Giang Nguyệt một bên lấy mu bàn tay dán lên mặt để hạ nhiệt cho mình, một bên từ trong túi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tĩnh Nghi.
Chương 331 Rõ ràng em cũng rất muốn tôi (H)
Giang Nguyệt gọi vài cuộc điện thoại liên tiếp, Tĩnh Nghi đều không nghe máy.
Cuộc sống ở Vienna không quen thuộc, một cô gái nhỏ như Tĩnh Nghi đột nhiên mất tích vào ban đêm, Giang Nguyệt sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng cảm thấy không ổn, lập tức muốn ra ngoài tìm nhân viên khách sạn.
Vừa mở cửa phòng liền bắt người đàn ông đang ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, giơ tay muốn gõ cửa lại buông xuống.
Không ngờ nhìn thấy anh, vẻ mặt Giang Nguyệt lập tức trở nên khẩn trương: “Sao anh lại lên đây?”
“Chỉ là tình cờ đi ngang qua.”
Hẳn là “tình cờ” cơ đấy!
Giang Nguyệt thu tay lại, mím môi vạch trần anh: “Lần đầu tiên tôi thấy người có thể “tình cờ” đi qua phòng khách sạn.”
Tiêu Kỳ Nhiên thần sắc thản nhiên, lấy ra một cái thẻ phòng, chậm rãi giơ lên lắc lư trên không trung, chứng minh mình không phải đang nói dối:
“Tôi cũng trở về phòng, thật sự là trùng hợp đi ngang qua.”
Nhìn thẻ phòng cũng là khách sạn này, lòng bàn tay Giang Nguyệt nhất thời ẩm ướt:
“Anh cũng ở đây à?”
“Ừ.” Anh tùy ý đáp lại, nhìn dáng vẻ này của cô là muốn đi ra ngoài, lại hỏi: “Trễ như vậy em còn muốn đi đâu?”
“Không tìm thấy Tĩnh Nghi.” Giang Nguyệt lo lắng: “Tôi đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi, không thấy cô ấy trả lời.”
Tiêu Kỳ Nhiên đem thẻ phòng của mình cất vào túi, bình tĩnh mở miệng: “Bây giờ tôi lập tức phái người đi tìm, em không cần lo lắng.”
“Camera được lắp ở mọi nơi trong khách sạn, rất nhanh có thể có kết quả thôi.” Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, gõ vài cái trên màn hình.
Chỉ là một câu nói bình thản thôi nhưng lại làm cho Giang Nguyệt an tâm hơn rất nhiều.
Không quá năm phút đồng hồ, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi giãn ra, xem ra là nhận được tin tốt.
/Truyện đăng trên app Read Me (IOS: WeRead)/
Anh giơ điện thoại lên, cho Giang Nguyệt xem câu trả lời của quản lý khách sạn.
Hóa ra, một trong những tính năng đặc biệt của khách sạn này là một hồ tắm xông hơi cực lớn. Nửa tiếng trước, Tĩnh Nghi vừa mới cầm khăn mặt đi vào, là đi ngâm mình trong nước nóng.
“Cho nên cô ấy mới không thể nhận được điện thoại của em.” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi:
“Trợ lý nhỏ của em không phải là bị mất tích, mà là đi hưởng thụ.”
Giang Nguyệt: "..."
Dù sao, Tĩnh Nghi không xảy ra chuyện gì cô thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ đã an tâm chưa?” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên hướng về phía cô.
Rõ ràng là phòng của Giang Nguyệt, nhưng không hiểu sao giờ khắc này Tiêu Kỳ Nhiên lại tự nhiên xông vào, kề sát vào cô.
Giang Nguyệt từng bước khẩn trương lui về phía sau, ngay cả sau lưng mình sắp đụng vào cửa kính phòng tắm cũng không biết, chỉ lo nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Nhiên.
“Cảm ơn anh, nhưng hiện tại đã không còn sớm nữa…”
Cô nuốt khan, lời còn chưa dứt, ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên biến đổi, bước nhanh tới đặt tay sau đầu cô.
“Bụp”, lưng Giang Nguyệt đập vào cửa kính, nhưng vì có tay của Tiêu Kỳ Nhiên làm bệ chắn, cô đã không đập đầu vào kính.
Bàn tay của anh rất rộng lớn, cẩn thận mà toàn vẹn bảo vệ cô: “Tôi đâu phải là hung thần mãnh thú, sao em lại sợ tôi như vậy?”
Mặt Giang Nguyệt lập tức đỏ lên.
“Không có…”
“Vậy em đỏ mặt cái gì?” Anh áp sát lại gần, gần như ghé vào bên tai cô: “Rõ ràng em cũng rất muốn tôi, đúng không?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, có một loại cảm giác mị hoặc khiến người ta muốn phạm tội, Giang Nguyệt vừa nghe liền cảm giác được nguy hiểm, xoay người muốn chạy vào phòng tắm:
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi muốn tắm rửa, nếu không nước sẽ nguội mất!”
Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên nhanh hơn Giang Nguyệt một bước, cô vừa mới chạy đi đã bị hai tay anh kéo trở lại, trong nháy mắt lại ngoan ngoãn trở lại trong ngực anh.
“Lúc này biết gọi tên tôi, không gọi Tiêu tổng nữa sao?” Giọng điệu của anh sắc sảo, không nói đạo lý cắn vành tai cô, lại hôn lên cổ cô.
Giang Nguyệt đâu có thể trốn thoát, nơi này không có người khác, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, thế công của anh so với lúc trước càng thêm kịch liệt, bàn tay to vòng quanh eo cô, thấp giọng nói:
“Nếu sốt ruột như vậy, không bằng cùng nhau tắm rửa.”
Anh nói xong, “ngón tay hư hỏng” dò xét dưới váy của cô: “Ngoan nào, tôi sẽ giúp em thay quần áo.”
Giang Nguyệt vội vàng ngăn cản bàn tay không an phận của anh, thanh âm cũng trở nên đứt quãng:
“Tĩnh... Tĩnh Nghi sắp về rồi, để cô ấy... thấy thì không hay đâu.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, lòng bàn tay sớm đã ướt mồ hôi, trong cổ họng vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ.
Cuối cùng Giang Nguyệt vẫn bị anh bế vào bồn tắm, trong nháy mắt đóng cửa phòng tắm, Giang Nguyệt bị đặt vào trong, làn váy không chút do dự bị xốc lên.
Thần sắc trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối dần, ngón tay đã chạm vào nơi mềm mại nhất:
“Không phải muốn tắm sao? Tôi giúp em tắm rửa.”
Cả người Giang Nguyệt giật bắn: “Tự tôi làm được, anh mau đi ra ngoài…”
Sự phản đối của cô giống như nắm đấm bằng bông, căn bản không có tác dụng.
Thanh âm kiều mị dịu dàng của cô vang lên, căn bản không hề có tác dụng cảnh cáo uy hiếp, ngược lại giống như chất xúc tác khiến Tiêu Kỳ Nhiên muốn “phạm tội”.
"Nơi này của em ướt rồi, tôi giúp em rửa sạch." Tiêu Kỳ Nhiên ôm cơ thể cô, cảm nhận được toàn bộ trọng lượng của cô dồn vào tay mình.
"Thật kỳ quái, tại sao càng lúc càng ướt thế này?" Anh cố tình trêu đùa cô.
Cơ thể của người trong ngực đã biến thành “đầm nước”, hai chân hoàn toàn vô lực, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Kỳ Nhiên làm càn.
Không biết từ lúc nào chiếc váy trên người Giang Nguyệt đã bị cởi sạch sẽ, mà quần áo của nam nhân trước mặt vẫn chỉnh tề. Bởi vì sợ bị nước làm ướt, chỉ có tay áo của anh bị kéo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Ngón tay anh cong lên, tần suất hô hấp của Giang Nguyệt cũng tăng nhanh theo, hai mắt cô nhắm nghiền, mồ hôi ướt đẫm trán. Cả người cô mềm nhũn như một con cá chết trên bờ biển.
Không hiểu sao giờ khắc này Giang Nguyệt lại nhớ đến cảnh Tiêu Kỳ Nhiên vẽ tranh cho cô trong studio ngày hôm đó.
Ngón tay thon dài của Tô Kỳ Nhiên cầm cọ vẽ, lúc chầm chậm lúc vội vàng, thành thạo sáng tác trên khung vải, kỹ xảo thành thạo mà phong phú, tận tình phác họa miêu tả vẻ đẹp của thiếu nữ.
Tình huống hiện tại và lúc đó rất giống nhau, chẳng qua bây giờ, “khung vải” của anh là cơ thể Giang Nguyệt.
Bàn tay anh cũng không chỉ dùng để cầm cọ vẽ nữa...
Tĩnh Nghi thoải mái ngâm suối nước nóng xong, ngâm nga hát hò trước cửa phòng, từ trong túi xách xách lấy ra thẻ phòng và mở cửa.
"Cạch" một tiếng, trực tiếp làm cho hai “kẻ lén lút” trong phòng hoảng sợ.
Giang Nguyệt trong khoảnh khắc choàng tỉnh dậy, vừa hoảng sợ lại mê ly, hai tay không tự chủ được ôm chặt Tiêu Kỳ Nhiên:
"Đừng nhúc nhích..."
Nước mắt trong suốt chảy ra ngoài, như van xin anh tha cho mình.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, nghe lời cô dừng động tác lại, nhưng bàn tay vẫn nâng thân thể cô như trước, ngón tay ngừng lại ở nơi sâu thẳm nhất.
Cô cắn môi, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
Cùng lúc đó, Tĩnh Nghi ở cửa tháo giày cao gót, cúi đầu liền nhìn thấy một đôi giày da nam giới, trong lòng nhất thời cảnh giác.
Có một người đàn ông trong phòng!
Thế nhưng, chỉ có mình và Giang Nguyệt có thẻ ra vào, đàn ông ở đâu ra?
Tĩnh Nghi suy đoán, nhất định có một tên biến thái rình mò lúc Giang Nguyệt mở cửa mà lẻn vào!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô hoảng hốt không thôi, kiễng chân đi đến phòng tắm, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nước rất nhỏ.
Trong phòng tắm!
Chương 332 Cùng một chiếc váy
Rõ ràng, có người trong phòng tắm!
Tĩnh Nghi nhướng mày, từng chút từng chút một tiến đến sát cửa phòng.
Cửa phòng tắm bị đóng lại, từ phía bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong có thể thấy rõ ràng một bóng người đứng ở cửa.
Trái tim Giang Nguyệt như sắp nhảy vọt ra ngoài.
Nếu Tĩnh Nghi đẩy cửa ra và nhìn thấy cảnh bên trong, cả đời này Giang Nguyệt cô cũng không muốn làm người nữa!
Tĩnh Nghi hít sâu một hơi, bàn tay xay núm vặn cửa...
“Tĩnh Nghi!” Giang Nguyệt cao giọng nói lớn, cố gắng làm ngữ khí bình tĩnh nhất: “Là chị đây!”
Động tác trên tay Tĩnh Nghi dừng lại, không mở cửa ra: “Giang Nguyệt, là chị sao?”
“Đúng, em đừng vào.” Cô cố tình nói thêm: “Chị vừa cởi quần áo chuẩn bị tắm rồi.”
Tĩnh Nghi ngẩn người, nghe ra sự cuống quýt trong lời nói của Giang Nguyệt, liền cảm thấy có chút không thích hợp:
“Chị Giang Nguyệt, chị ở một mình ở bên trong sao, chị có chuyện gì không?”
Có phải là gã biến thái cũng trốn ở bên trong, uy hiếp chị Giang Nguyệt, cố ý không để cho chị ấy nói thật?
Giang Nguyệt nhất thời không biết trả lời thế nào, thần kinh căng thẳng tột độ.
Mặt Tiêu Kỳ Nhiên gần trong gang tấc, thấp giọng cười đùa trêu chọc Giang Nguyệt:
“Tôi không rút tay ra được, Nguyệt Nguyệt à, phải làm sao bây giờ?”
... Tên khốn này vẫn còn tâm trạng đùa cợt được ư???
Giang Nguyệt thực sự sợ hãi Tĩnh Nghi sẽ xông vào trong: “Chị không sao. Em…”
Giang Nguyệt còn chưa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên hung ác cắn môi cô...
Nghe thấy cô nói một nửa rồi im bặt, Tĩnh Nghi nhất thời hoảng hốt: “Giang Nguyệt, em muốn xem thử!”
Cửa vừa hé ra một khe nhỏ đã bị bộ âu phục màu đen của người đàn ông che kín.
Tĩnh Nghi vừa muốn hét lớn "Lưu manh", nhưng trong nháy mắt nhìn thấy mặt Tiêu Kỳ Nhiên, cô như bị hóa đá.
“... Tiêu... Tiêu…”
Đầu cô “ong ong” một tiếng, thoáng cái đã biết chủ nhân của đôi giày da trước cửa là ai, lắp bắp nói:
“Tiêu tổng, anh và Giang Nguyệt…”
“Đây là thẻ ra vào của một phòng khác, tối nay cô đến phòng này ngủ.” Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt không khác gì bình thường, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn:
“Là hôm nay mới đặt, không có người ở, cô có thể yên tâm.”
Tĩnh Nghi ngơ ngác nhận lấy thẻ phòng, chờ cửa phòng tắm đóng lại, cô mới bất giác hiểu được điều gì đang diễn ra bên trong phòng tắm, mặt đỏ như gấc lao ra bên ngoài.
Thậm chí quên cả việc hỏi về tình hình hiện tại của Giang Nguyệt.
Còn có gì để hỏi nữa đâu?
Tuy rằng Tĩnh Nghi không có bạn trai, nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, trong tình cảnh như vậy, nếu cô vẫn cố gặng hỏi đến cùng thì quả là “tự lấy tay vả mặt mình”.
“Làm sao bây giờ? Trợ lý nhỏ của em không cần em nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên chầm chậm đóng cửa lại, cúi người hôn lên khóe miệng Giang Nguyệt:
“Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi.”
Giang Nguyệt: “...”
Trong đời cô chưa bao giờ bị bỏ rơi một cách dứt khoát như vậy.
Tĩnh Nghi! Em được lắm!
Cuối cùng cả cơ thể ướt đẫm của Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên từ trong bồn tắm bế lên, anh lấy khăn bọc quanh thân thể, đem cô đặt ở trên giường lớn trong phòng.
Thần trí điên đảo, dư vị trong thân thể còn đang chậm rãi khuếch tán đến toàn thân, rất lâu sau Giang Nguyệt mới tỉnh táo trở lại, nhưng eo và chân cô đều đã mỏi nhừ.
“Kẻ cầm đầu” vừa chậm rãi lau khô ngón tay vừa nhìn về phía cô: “Muốn nữa không?”
Giang Nguyệt: “...”
Tên khốn khiếp này!
Giang Nguyệt không đáp lại mà yên lặng vùi đầu vào trong chăn.
Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng va chạm của nút kim loại, hẳn là âm thanh phát ra từ việc cởi thắt lưng người đàn ông.
Giang Nguyệt sợ hãi lập tức thò đầu ra khỏi chăn: "Tôi không cần..."
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở cửa phòng tắm, hình như là muốn đi vào tắm rửa, vừa nghe được thanh âm của cô gái nhỏ phía sau liền xoay người lại.
"Không cần gì?" Anh ta cười cười hỏi cô.
Giang Nguyệt trợn tròn mắt, lúc này mới phản ứng lại ý mình lỡ lời rồi, anh cởi quần áo không phải vì muốn làm cái đó, mà là muốn đi tắm.
“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn đi tắm.” Anh nhẹ giọng dỗ dành cô: “Em vội đến vậy sao?”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh làm cho người ta nhịn không được mà không ngừng mơ tưởng.
Giang Nguyệt vừa tức vừa xấu hổ, trực tiếp cuốn chăn đưa lưng về phía anh, không muốn liếc mắt nhìn gã đàn ông ác độc này thêm nữa.
Đồ xấu xa!
Chờ Tiêu Kỳ Nhiên từ trong phòng tắm đi ra, Giang Nguyệt đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay cô xem biểu diễn kịch cả ngày, lại thêm việc căng thẳng tột cùng ở hoàng cung Vienna, xem ra tinh thần đã hao tổn nhiều rồi.
Đèn ngủ đầu giường đã bị hạ xuống mức thấp nhất, gương mặt say ngủ của cô giãn ra, rõ ràng là trong trạng thái rất thoải mái.
Tiêu Kỳ Nhiên ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nguyệt, thần sắc không tự chủ được mà dịu xuống, anh đến ngồi ở bên giường, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gò má của cô.
“Mệt mỏi đến vậy sao?” Anh hạ thấp giọng, hôn lên trán Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt hé mắt ra, nhìn thấy mặt Tiêu Kỳ Nhiên thì lẩm bẩm gì đó, rồi nhắm mắt lại tiếp tục giấc ngủ ngon lành.
Tiêu Kỳ Nhiên không nghe thấy lời cô, nhưng dường như không phải là từ gì đó tốt đẹp.
Ngay cả mắng chửi cũng đáng yêu như vậy.
Tiêu Kỳ Nhiên cong môi nở nụ cười, không còn ý định trêu đùa cô nữa, thay vào đó là kéo chăn lên, chầm chậm ôm cô vào trong lồng ngực.
Giờ phút này, Tiêu Kỳ Nhiên không còn bất kỳ chút dục vọng nào, chỉ là cảm giác khi cô nằm yên trong lòng mình khiến anh vô cùng thoái mái an tâm.
Dù sao vất vả mấy ngày liền, ban đêm cũng không được yên giấc, thân thể anh sớm đã mệt mỏi, không kìm được mà nhắm mắt lại.
Có lẽ đây là đêm yên bình nhất trong vài tháng qua của Tiêu Kỳ Nhiên.
…
Không ai có thể ngờ rằng, một số hình ảnh và video của Giang Nguyệt ở Vienna bắt đầu lặng lẽ lan truyền trong nước.
Mặc dù Giang Nguyệt đã công bố rút lui, nhưng vẫn còn một bộ phận lớn người hâm mộ quan tâm đến cuộc sống và muốn biết tình hình hiện tại của cô.
Biết được cuộc sống của cô rất tốt, người hâm mộ cũng vô cùng vui mừng.
Nhưng đồng thời, người trong giới giải trí cũng vô cùng kinh ngạc khi Giang Nguyệt được mời tham dự Liên hoan Nghệ thuật ở Vienna, còn ngồi ở hàng ghế đầu.
Rõ ràng cô đã rút lui khỏi giới giải trí, không còn sức nóng nữa, làm sao còn có tư cách nhận được thiệp mời cao quý như vậy?
Điều này hiển nhiên đã gây ra chấn động không nhỏ trong giới, tình hình hiện tại và tài nguyên của Giang Nguyệt lập tức trở thành chủ đề hot được vô số người bàn ra tán.
Thật khó tránh khỏi việc có người suy đoán danh tính của chỗ dựa phía sau lưng Giang Nguyệt.
Chẳng đợi kết quả của sự đồn đoán này, ngay sau đó hình ảnh mới nhất đã được tung ra.
Trong bộ ảnh mới, có hình ảnh Giang Nguyệt được người đàn ông nắm tay dẫn lên du thuyền, ánh sáng mờ nhạt không thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng người đàn ông kia có thân hình rất cao và ưu việt.
“Đây không phải là Tiêu tổng sao? Anh ấy cũng ở Vienna à?”
“Nghe nói tuần này anh ấy đi công tác, nhưng không biết đi đâu.”
“Đây chắc chắn là Tiêu tổng, nếu không phải thì tôi sẽ ăn hết đống ảnh chụp này!”
...
Ngu Vãn dù sao cũng là minh tinh một thời, ánh mắt quan sát cũng sắc sảo hơn người bình thường rất nhiều.
Cô ngắm nghía bộ ảnh và đột nhiên nhận thấy một chi tiết nhỏ.
Giang Nguyệt ngày hôm trước lên du thuyền cho đến ngày hôm sau từ du thuyền xuống, vẫn mặc trên người cùng một chiếc váy.
--------------------------------
Tác giả:Mai có đăng thêm mấy chương nha!