-
Chương 324-326
Chương 324 Khi nào sẽ kết thúc
Giang Nguyệt bất giác nhớ tới, tối nay Tiêu Kỳ Nhiên hẳn là chưa ăn gì, chỉ lo cùng cô rời đi. Vì thế gật gật đầu, kéo ghế dựa nhu thuận ngồi xuống phía đối diện của bàn ăn.
Sự dịu dàng của cô khiến Tiêu Kỳ Nhiên vui vẻ nhếch môi, anh thích sự ngoan ngoãn bây giờ của Giang Nguyệt.
Nhưng loại nghe lời này không giống với trước kia bị ép buộc ngoan ngoãn, mà là cô cam tâm tình nguyện tín nhiệm anh.
Tiêu Kỳ Nhiên là muốn Giang Nguyệt thật lòng thật dạ đối với mình.
Nhân viên phục vụ trong khoang thuyền rất nhanh đã mang thức ăn lên, đặt ở trên bàn ăn. Anh chậm rãi bắt đầu nếm thử từng món.
Giang Nguyệt thật sự không đói, cô không động dao nĩa, chỉ yên lặng ở bên anh, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn mặt sông êm đềm bên ngoài.
Tiêu Kỳ Nhiên ăn xong, dẫn cô đứng trên boong tàu một lần nữa, bởi vì buổi tối sẽ rất lạnh, anh còn cho người mang tới tấm khăn voan lớn, bao bọc lấy thân thể Giang Nguyệt, không để cho cô bị nhiễm lạnh dù chỉ một chút.
Gió trên sông Danube mang theo sự ẩm ướt, âm nhạc Vienna dìu dịu vang lên, Giang Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này.
Rõ ràng là đến xem cảnh đêm trên sông Danube, nhưng cô lại đẹp như một vì sao sáng, hòa hợp tuyệt hảo cùng bức tranh huyễn hoặc này.
Cánh tay của Giang Nguyệt đặt trên lan can, hai tay chống lên má, cảm nhận được du thuyền đang chậm rãi di chuyển trên sông, trên thuyền bỗng nhiên truyền đến khúc đàn dương cầm quen thuộc, là khúc “Dòng Danube Xanh”.
Giang Nguyệt theo giai điệu nhẹ nhàng ngâm nga, ngón tay nhẹ nhàng điểm qua lại trên lan can, giống như là tinh linh nhỏ nhảy nhót.
Đôi mắt cô khép hờ, giọng điệu chân thành cảm thán: “Thật đẹp.”
“Ừ, đúng là rất đẹp.” Trong câu nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại có ý riêng.
Ban đêm quả nhiên có sao, Giang Nguyệt ngắm nghía một hồi lâu, đêm nay trăng sáng, sao cũng đặc biệt nhiều. Cô tình nguyện ở dưới bầu trời đầy sao như vậy ngủ một đêm, nhất định sẽ có mộng đẹp.
“Muốn xem cái gì khác không?”
“Còn có cái gì nữa à?” Cô hơi ngạc nhiên: “Tối nay đã có đủ bất ngờ rồi.”
Giang Nguyệt thật sự hài lòng.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, cười một tiếng: “Còn có thứ mà em thích nhất.”
Thứ mà cô thích nhất?
Không đợi cô đoán được đáp án, thủy thủ đoàn trên boong tàu mang đến cho bọn họ hai chiếc ghế dài, còn có hai tấm chăn lớn, là để nằm thưởng thức bầu trời đầy sao.
Du thuyền theo dòng nước thong thả trôi, hai người dựa sát vào ghế dài, dường như bầu trời đêm cũng đang chuyển động.
Giang Nguyệt cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ngáp một cái, gần như sắp ngủ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một đám pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, âm thanh pháo nổ càng trở nên rõ ràng, Giang Nguyệt kinh hãi mở to hai mắt.
Sau khi chùm pháo hoa đầu tiên kết thúc, rất nhanh càng lúc càng có nhiều pháo hoa nở rộ, ánh sáng rực rỡ lấp lánh trên không trung, đôi mắt của Giang Nguyệt cũng theo đó mà tỏa sáng:
“Là pháo hoa!”
Pháo hoa xuất hiện ngày càng nhiều, gần như thắp sáng trời đêm. Giang Nguyệt nhìn không chớp mắt từng bông pháo, ngắm mãi mà không thấy chán.
Khoảnh khắc ban đầu cô vui mừng thích thú, sau đó từ từ trở nên yên tĩnh, đắm chìm hưởng thụ màn trình diễn tuyệt đẹp này.
Cho đến khi tất cả pháo hoa nở rộ, bầu trời đêm dần dần yên tĩnh trở lại.
“Thích không?” Tiêu Kỳ Nhiên ghé sát vào tai cô hỏi.
“Thích.” Giang Nguyệt cũng nhẹ giọng trả lời Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng không nhìn anh, ánh mắt vẫn ở lại trên bầu trời đêm:
“Nhưng thời lượng quá ngắn ngủi.”
Tiếc nuối trong lời nói của cô rất rõ ràng, Tiêu Kỳ Nhiên không hiểu sao có chút căng thẳng: “Vẫn chưa đủ? Vậy tôi lại tìm người bắn pháo hoa thêm lần nữa, em chờ tôi...”
“Pháo hoa nhiều đến mấy rồi cũng sẽ tàn thôi.” Cô mím môi, một loại cảm giác mất mát dần dần thay thế sự vui vẻ ban nãy.
Giang Nguyệt nhớ lại màn pháo hoa năm mới, là vì Tần Di Di mà bắn. Cô còn nhớ rõ tài khoản blogger đã bị niêm phong từ rất lâu kia, bên trong tràn ngập sự tương tác giữa hai người bọn họ.
Những thứ đó cũng giống như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ nhưng cũng vụt tắt rất nhanh.
Còn cô thì sao?
Pháo hoa của cô sẽ kéo dài bao lâu? Sự yêu thích của Tiêu Kỳ Nhiên dành cho cô khi nào thì kết thúc?
Cô không biết!
Thật ra cô cũng từng nghĩ đến việc thuyết phục bản thân, đừng nghĩ đến những vấn đề này.
Không dễ gì Tiêu Kỳ Nhiên mới nguyện ý cúi đầu theo đuổi cô, tạo ra cho cô nhiều lãng mạn cùng tốt đẹp như vậy, cô hẳn là nên hưởng thụ chúng chứ không phải cố tình gây sự, suy nghĩ lung tung.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn sợ hãi, càng nhận được nhiều, cô càng lo lắng về việc bị mất.
Giang Nguyệt càng nghĩ càng khổ sở, cô chớp chớp mắt, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống:
“Tiêu Kỳ Nhiên, hôm nay tôi rất vui vẻ, không có gì vui vẻ hơn hôm nay.”
Tiêu Kỳ Nhiên Nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của cô rất kỳ quái: “Làm sao có thể? Chỉ cần em muốn, tôi có thể làm cho em mỗi ngày đều rất vui vẻ, so với hôm nay càng vui vẻ hơn.”
“Nhưng niềm vui sẽ kết thúc.” Cô cực kỳ cố chấp phản bác anh, thân thể bị chăn quấn lại vẫn rất lạnh, cô run rẩy:
“Cái gì rồi cũng sẽ kết thúc, cuối cùng lại trở về con số không thôi.”
Giang Nguyệt đang nói về số phận của mình, vừa nói, vừa rơi lệ.
Giang Nguyệt nghĩ, cô nhất định là người phụ nữ không thức thời nhất trên thế giới này. Rõ ràng hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên dụng tâm chuẩn bị bất ngờ cho mình như vậy, thế mà bản thân lại vô tâm mà thốt ra những lời làm tổn thương anh.
Nhưng Giang Nguyệt không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Cô luôn suy nghĩ theo hướng bi quan và tiêu cực, dẫn đến việc cô hoài nghi tất cả những gì tốt đẹp đến với mình:
“Cảm ơn anh, nhưng không cần phải chuẩn bị những điều này cho tôi. Tôi không xứng đáng.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô đầy ủy khuất, trong lòng chợt đau đớn: “Giang Nguyệt, em xứng đáng hơn bất cứ ai.”
Tại sao cô lại không xứng đáng? Cô xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp và lãng mạn trên thế giới này.
Nhìn ra cô đang run rẩy, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp ôm cô vào trong lòng, hơi thở có chút dồn dập:
“Em xứng đáng, vĩnh viễn xứng đáng.”
Anh dùng sức ôm cô, giống như sợ cô biến mất.
“Đó là bởi vì bây giờ anh đang thích tôi.” Giang Nguyệt khịt mũi: “Khi tình cảm phai nhòa, anh sẽ thấy, tất cả đều là lãng phí thời gian và tiền bạc.”
Bình thường cô đều không nói đạo lý, làm cho Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời ngơ ngác, anh cố gắng đi theo suy nghĩ của cô: “Vậy em nghĩ khi nào thì tôi sẽ không thích em nữa?”
“… Tôi không biết, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày nào đó.” Giang Nguyệt gần như tức giận: “Khi anh hết thích tôi, anh sẽ không nói những lời như vậy nữa.” “
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy không thể theo kịp logic của cô.
Giang Nguyệt luôn cảm thấy không an toàn, loại lo lắng được mất này, ở trong thế giới tinh thần của cô, làm cho cô ngày càng đau khổ. Chứng rối loạn lưỡng cực của cô, cũng bởi vậy mà đến.
“Không có ngày đó.” Tiêu Kỳ Nhiên khẳng định: “Tôi chắc chắn, sẽ không có ngày đó.”
“...”
“Không ai hiểu rõ bản thân mình hơn tôi, Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm, giọng điệu chắc chắn:
“Một khi tôi xác định tình cảm với em, tôi sẽ không dễ dàng thay lòng.”
Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng đau đớn, cô không khống chế được liền hỏi:
“Vậy vì sao anh lại cùng Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật, còn cùng Ngu Vãn chụp những bức ảnh kia?”
Chương 325 Một bản thỏa thuận
Giang Nguyệt từ trên ghế dài ngồi dậy, trên người quấn chăn thật dày, chóp mũi đã bị lạnh đến đỏ bừng:
“Vậy vì sao anh lại cùng Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật, còn cùng Ngu Vãn chụp những bức ảnh kia?”
Hốc mắt cô ẩm ướt, bộ dạng này khiến người ta cực kỳ thương cảm.
“Hả? Lúc nào...” Tiêu Kỳ Nhiên kinh ngạc: “Tôi và Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật lúc nào, lại chụp ảnh gì với Ngu Vãn?”
Còn ngụy biện!
Giang Nguyệt cảm thấy rất buồn bực, cô lấy điện thoại di động lấy ra ảnh chụp ảnh Tần Di Di mua bao cao su, lại mở tài khoản blogger ghi lại yêu đương hàng ngày, toàn bộ bày ra trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đảo qua những nội dung đó, chỉ suy nghĩ một giây, liền không chút do dự trả lời:
“Tôi hoàn toàn không biết cô ta mua bao cao su, tôi và cô ta cũng chưa từng dùng qua.”
“Về phần tài khoản blogger, nội dung đó là để làm trò cho mấy người trong nhà xem, tôi thậm chí còn chưa từng hôn Ngu Vãn.”
“Tôi dựa vào cái gì tin tưởng lời của anh?” Trái tim Giang Nguyệt căng thẳng.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, suy nghĩ vài giây, tựa hồ cũng vì không thể tự chứng minh sự trong sạch mà cảm thấy phiền phức, anh liền nghĩ đến một lời thề ác độc nhất:
“Nếu như tôi nói dối thì sẽ bị ông trời trừng phạt, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ cứng được nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên biểu hiện nghiêm túc, không giống như nói đùa một cách tùy tiện.
Giang Nguyệt há miệng muốn phản bác, nhỏ giọng trách móc: “Trừng phạt gì chứ...”
“Nguyệt Nguyệt, nếu tôi thật sự làm, tôi sẽ trực tiếp thừa nhận và cầu xin sự tha thứ của em, chứ không phải cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình.”
“Một lời nói dối phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để che đậy. Tôi không muốn, cũng không muốn lừa dối em, vì vậy mỗi câu tôi nói đều là sự thật.”
Giang Nguyệt mải ngẫm nghĩ lời này của anh, thế cho nên lúc bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm vào trong ngực, cô cũng không kịp phản ứng đẩy anh ra.
Vòng tay của Tiêu Kỳ Nhiên so với chăn còn ấm áp hơn: “Chi phí để nói dối rất rẻ mạt, nhưng cái giá phải trả khi thất bại cực kỳ đắt. Tôi không muốn mạo hiểm lại làm cho em buồn.”
Dường như cũng có lý.
Giang Nguyệt nuốt khan, cảm giác đau lòng đã giảm bớt rất nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên không cùng Tần Di Di lên giường, cũng không cùng Ngu Vãn chụp ảnh tình ái, giữa cô và anh, cũng không còn tồn tại bất kỳ nghi vấn nào nữa.
“Xin em hãy tin tôi, được chứ?”
Giang Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: “... Vậy thì tôi sẽ tin anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên thấy sự phòng bị trong mắt cô từng chút biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Vậy kế tiếp chúng ta lại xử lý một vấn đề khác.”
“Vấn đề gì?”
“Khi nãy em đã nói sẽ có một ngày tôi không còn thích em nữa.” Đầu óc Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh táo, suy nghĩ cũng rất rõ ràng:
“Bởi vì em không có cảm giác an toàn, tình cảm trên đời cũng không có quy chuẩn nhất định, cho dù tôi nói tôi sẽ vĩnh viễn yêu thích em thì em cũng sẽ không tin, đúng không?”
“… Phải!”
“Vậy thì lập ra một bản thỏa thuận. Giả sử có một ngày tôi thay lòng, tôi sẽ cho em một khoản bồi thường kinh tế.” Tiêu Kỳ Nhiên có lý trí, các điều kiện được đưa ra cũng rất thực tế.
Giang Nguyệt nhíu mày, Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm tiếp tục:
“Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của tôi, bất luận là cổ phiếu hay là bất động sản, đều sẽ thuộc về em. Thậm chí không cần tiến hành kê khai tài sản.”
Đôi mắt của Giang Nguyệt lập tức mở to.
“Nếu như là trước kia, tôi còn chưa có bản lĩnh nói những lời này. Nhưng hiện tại toàn bộ Tiêu gia đều do tôi quản lý, tôi có năng lực hứa hẹn với em những thứ này, cũng cam đoan có thể thực hiện được.”
Thế này chẳng khác gì nói thẳng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ biến thành ăn mày và bị đá ra khỏi nhà? Giang Nguyệt nghe xong thì không tự chủ được mà siết chặt tay.
“Cho tôi những thứ này có ích lợi gì, tôi cũng không biết quản lý công ty. Đến lúc đó phá sản thì không phải công ty lại rơi vào tay anh à, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Em có thể thuê tôi làm cố vấn công ty, đến lúc đó tôi sẽ làm việc cho em.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói rất nhẹ nhàng, âm thanh đùa cợt nhưng không phải là hoàn toàn không thể:
“Nếu công ty phá sản, em cũng có thể bắt tôi chịu trách nhiệm.”
Giang Nguyệt trong lòng tê dại, trước đó, cô luôn nghĩ rằng bản thân thích những lời ngọt ngào như “Tôi yêu em” mà không nghĩ tới, thì ra lời nói bình tĩnh lý trí này cũng có thể lãng mạn như vậy.
Cô hơi xấu hổ: “Nhưng trong trường hợp này, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi là vì tiền của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướn mày, ý cười thản nhiên: “Vậy tôi hẳn là may mắn, cũng may tôi có tiền, bằng không cũng không có chỗ nào hấp dẫn được em.”
Không yêu thì mới nghĩ phụ nữ thực dụng, khi thực sự yêu một người, cũng sẽ chỉ lo lắng rằng tiền của mình quá ít, không thể giữ được người mình yêu.
Giang Nguyệt thật sự thích tiền, nhưng may mắn thay, điều anh không thiếu nhất là tiền.
“Được rồi, vậy tôi sẽ cân nhắc.” Giang Nguyệt khịt mũi, vẫn giả bộ như cũ: “Anh còn chưa qua thời gian thử việc đâu.”
Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô, nghe cô ở trong ngực còn đang nói về thời gian thử việc, anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười:
“Được rồi, vậy tôi ước là có thể mau chóng vượt qua vậy.”
Thuyền lặng lẽ lướt trên sông, sóng nước ban đêm chậm rãi, hai người họ tựa vào nhau. Giang Nguyệt đơn thuần hỏi anh:
“Ở đây không có nến, làm sao anh có thể ước nguyện được?”
Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô nhắm mắt lại. Giang Nguyệt nghe lời nhắm mắt, chờ ngửi được mùi khói, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Không biết anh lấy từ đâu ra một hộp pháo bông que, trong tay cầm một cây vừa dùng bật lửa châm lửa, pháo bông “lạch tạch” bắt đầu nở rộ sắc kim quang.
“Như vậy có thể tính là đạo cụ ước nguyện không?” Anh nhìn cô, trên mặt có chút đắc ý.
Thật kỳ quái, rõ ràng pháo hoa vừa rồi rất chấn động, nhưng cô lại cảm thấy ánh sáng trước mắt này, so với vừa rồi càng thêm mê người rực rỡ.
Luồng sáng mờ ảo phản chiếu gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm thâm thúy tuấn lãng, Giang Nguyệt ngắm anh, bỗng nhiên bật cười, trong mắt chảy ra giọt nước mắt trong vắt.
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh thật ấu trĩ!”
Tiêu Kỳ Nhiên bất mãn nhíu mày, khóe môi lại nhếch lên: “Vậy em có muốn chơi hay không?”
“Muốn!”
Vì thế mà hai người trưởng thành ở trên boong tàu đốt pháo bông, hào quang tỏa sáng phản chiếu trên mặt nước, bọn họ chơi đùa hồi lâu, sau cùng không hẹn mà ôm chầm lấy nhau.
Đêm khuya sẽ rất lạnh, Tiêu Kỳ Nhiên đưa Giang Nguyệt trở về khoang thuyền, nhân viên phục vụ thân mật đưa tới rượu trái cây, để cho hai người bọn họ uống làm ấm thân thể.
Đêm nay thật sự là vui vẻ, Giang Nguyệt đã uống vài chén rượu trái cây. Rượu trái cây hương vị ngọt ngào, nhưng cũng dễ khiến người ta say.
Đặc biệt là Giang Nguyệt đã lâu không uống rượu, tửu lượng đã không còn khá như trước. Mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống, không biết là do say hay buồn ngủ.
“Buồn ngủ à?” Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua eo cô, dịu dàng nhỏ giọng hỏi.
Giang Nguyệt ngẩng lên nhìn mặt anh, bỗng nhiên cười rộ lên: “Hơi buồn ngủ, nhưng lại không nỡ ngủ.”
“Sao lại không nỡ ngủ?” Anh nhướn mày, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Giang Nguyệt đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Tiêu Kỳ Nhiên, giống như là nói cho anh nghe nhưng lại nghĩ là đang lẩm bẩm, thanh âm nhẹ nhàng:
“Tôi sợ sau khi thức giấc, tất cả những thứ này sẽ biến mất.”
--------------------------------
Tác giả:Vừa mới qua thất tịch, tặng mọi người một đoạn nhỏ phiên bản ngọt ngào cho thất tịch nha ~ Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện ạ!
____
Tiểu Nguyệt Nguyệt không có tiền mừng tuổi, lúc ba tuổi chỉ có thể đứng ở bãi đất trống trước cửa nhà, xem những đứa nhỏ khác bắn pháo hoa.
Bọn họ cầm trên ta những cây “đũa phép thần tiên”, vẫy thành dải ánh sáng lấp lánh vào ban đêm, huyền diệu và mơ mộng.
Giang Nguyệt lén chạy đến quầy hàng mua pháo hoa hỏi ông chủ, hóa ra giá của một hộp “đũa tiên” là năm ngàn. Năm ngàn đồng không tính là đắt tiền, nhưng lại là chấp niệm trong lòng cô.
Sau khi lớn lên, trong một cuộc phỏng vấn, tình cờ được người dẫn chương trình hỏi về điều yêu thích, Giang Nguyệt thuận miệng nói là pháo hoa.
Vốn tưởng rằng sẽ không có ai nhớ tới. Nhưng khi Tiêu Kỳ Nhiên ở trên boong tàu trịnh trọng lấy ra một hộp pháo bông chưa đến mười ngàn đồng, Giang Nguyệt vừa khóc vừa cười.
“Đồ ngốc, tôi đã trưởng thành rồi, sẽ không thích chơi loại này nữa.”
“Coi như là tôi thích, em chơi cùng tôi, có được không?”
Khi còn nhỏ không thể thực hiện mong muốn này, sau đêm nay, cuối cùng đã được bù đắp và an ủi.
Những nơi nội tâm từng bị ướt đẫm, bắt đầu từng chút từng chút có ánh sáng ấm áp chiếu vào.
Chương 326 Bất mãn ham muốn
Giang Nguyệt tựa vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nỉ non: “Tôi chỉ là sợ, chờ sau khi tỉnh ngủ, tất cả đều không thấy đâu nữa.”
Cô thực sự không cảm thấy an toàn.
Tối nay thật tuyệt vời khiến Giang Nguyệt không muốn kết thúc. Chỉ sợ sau khi mở mắt ra, cô sẽ phát hiện đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng hư ảo đẹp đẽ.
“Không, ngày mai khi em tỉnh lại, tất cả những chuyện này vẫn sẽ còn tồn tại, tôi cam đoan.”
Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên nhìn nhau, muốn từ trong ánh mắt của anh phân biệt thật giả, nhưng không quá mấy giây đã bại trận.
Cô mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, cảm giác say rượu, cô cảm thấy mình lạc vào cõi hư ảo, hình ảnh trước mắt cũng không chân thật nữa.
Cảnh đêm giao nhau với gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Ân Tuấn, Giang Yến Ly chủ động vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, dâng lên một nụ hôn ngọt ngào.
Giấc mơ cũng tốt, thực tế cũng được, để cho cô đắm chìm hưởng thụ bong bóng mơ mộng ngắn ngủi này...
Việc Giang Nguyệt chủ động hôn tới thật sự quá đột ngột, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đôi mắt rơi trên môi cô, lại áp đảo mà hôn xuống.
Môi và răng giao hòa, bắt đầu có tiếng “Ưm” rất nhỏ.
Ánh đèn trong khoang thuyền mờ đi, chỉ có phía trên vị trí của bọn họ, một ngọn đèn dầu sáng lên, ánh sáng ấm áp rải lên cơ thể hai người.
Vòng cổ kim cương trên cổ cô khúc xạ ánh sáng lóng lánh, toát lên vẻ đẹp rực rỡ độc đáo của nó.
“Vòng cổ này rất hợp với em.”
Chú ý tới tầm mắt anh rơi vào cổ mình, trong đầu Giang Nguyệt chợt lóe, bất chợt nhớ tới cái gì đó, chẳng trách trước đó anh không yêu cầu cô chụp ảnh đeo vòng cổ.
Bởi vì Tiêu Kỳ Nhiên biết, anh hoàn toàn có cơ hội tận mắt nhìn thấy một màn này. Tận mắt nhìn thấy cô đeo vòng cổ anh tặng, rạng rỡ xuất hiện trước mặt công chúng, tiếp nhận sự thưởng thức và thán phục của mọi người.
Thật là xấu xa!
Nhớ tới rõ ràng anh đã đến Vienna, còn cố ý nói mình không dành được thời gian, trong lòng cô nổi lên ý định trả thù, cố ý cắn môi anh.
Đau đớn bất ngờ không kịp đề phòng truyền đến, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, nhìn thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của cô sau khi thực hiện được, anh bật cười lắc đầu:
“Giang Nguyệt, em đang khiêu khích tôi.”
Anh nhìn mặt cô, ngón tay vòng qua lưng cô, váy được làm bằng chất liệu mền mại, anh dễ dàng kéo làn váy lên, ngón tay dần dần hạ xuống luồn vào trong váy cô.
Giang Nguyệt hít thở thật sâu, trong cổ họng tràn ra tiếng “hừ” nhẹ, vòng eo dần dần trở nên mềm hơn, cơ hồ muốn tan ra trong ngực anh.
Anh hiểu Giang Nguyệt, và cô thuận theo anh, đó là một sự phù hợp hoàn hảo.
Vốn chỉ chọc ghẹo cô, nhưng khi đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ẩm ướt, Tiêu Kỳ Nhiên liền cảm thấy ngoài ý muốn, giọng khàn khàn:
“Em không phải đến kỳ sinh lý sao?”
Anh vẫn còn nhớ rõ, cô vừa nói tại bữa tiệc rằng mình không thể uống được nước đá.
Giang Nguyệt hoàn toàn không dám ngước mắt lên, cô vùi toàn bộ khuôn mặt vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ: “Tôi chỉ là vì cự tuyệt tên người Pháp kia...”
Tiêu Kỳ Nhiên Trong nháy mắt hiểu rõ.
“Xem ra vừa rồi là tôi nói sai.” Giọng nói của anh trầm thấp với ý cười: “Đôi khi nói dối, cũng là một cách để tự bảo vệ mình nha.
Anh cười hôn lên trán cô, lại rút tay ra. Dưới ánh đèn, đầu ngón tay hắn lóe lên trong suốt.
“Nguyệt Nguyệt, cái gì thế này, chẳng lẽ cơ thể của em được làm bằng nước hủh?” Tiêu Kỳ Nhiên cố tình hỏi.
Giang Nguyệt xấu hổ đến mức hoàn toàn không dám nhìn, gắt gao mím môi, không dám có bất kỳ động tác tiếp theo nào. Cô ngồi trên đùi anh, có thể cảm nhận rõ ràng một chỗ nào đó đang cứng rắn chống lên thắt lưng cô, tay cũng ôm cô càng chặt.
Nên là có bước tiếp theo…
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ ôm một lúc và vỗ nhẹ vào mông cô: “Đi vào cabin ngủ đi, giường đã được trải sẵn rồi, ngoan nào.”
Giang Nguyệt mở mắt ra, yếu tố xao động trong cơ thể dần dần bình phục lại, ánh mắt cô mơ hồ:
“Không có...?”
Ánh mắt vô tội này của cô thật sự làm cho người ta chịu không nổi, anh cảm thấy nhẫn nại cùng định lực của mình rất nhanh sẽ bị đánh vỡ. Ông trời sao có thể phái một vưu vật như vậy đến tra tấn anh?
“Em còn muốn gì nữa?” Anh hôn vào tai cô, thì thầm từng câu từng chữ: “Em say rồi, tôi không muốn thừa dịp em say mà lợi dụng. Chờ khi em tỉnh táo, tôi sẽ cho em”
Giang Nguyệt dường như hiểu không hiểu. Tiêu Kỳ Nhiên không muốn cô sao?
Không phải không muốn cô, mà Tiêu Kỳ Nhiên biết cô hiện tại thần trí bất minh, tất cả hành động không đại biểu cho suy nghĩ chân thật của cô, phần lớn chỉ là ý loạn tình mê.
Tiêu Kỳ Nhiên muốn cô, nhưng càng muốn cô thanh tỉnh trầm luân trước mặt mình. Nếu không, sau khi cô tỉnh ngủ liền trở mặt không nhận người thì phải làm sao giờ?
Tiêu Kỳ Nhiên nhận thấy, gần đây cô thường dùng thủ đoạn vô lại này dày vò anh, rất nhiều lần.
Vô lý gây sự, nhưng lại làm cho người ta không có tâm tư trách tội.
Thật đáng yêu.
Giang Nguyệt bị ngoan ngoãn đưa vào trên giường trong khoang thuyền, cô đúng là rất mệt mỏi, trong nháy mắt bị anh ôm đặt ở trên giường, liền ngủ thiếp đi.
Giang Nguyệt ngủ rất say, việc tẩy trang đã là cực hạn, đồ ngủ đều là Tiêu Kỳ Nhiên thay cho cô.
Có đôi khi, anh thật sự sẽ hoài nghi định lực của mình với tư cách là một nam nhân, có phải có chút quá mức ưu việt hay không?
Xác định Giang Nguyệt đã ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên từ trong khoang thuyền đi ra, đứng ở trên boong tàu để cho gió thổi. Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển sang ngày mới. Anh lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi.
Dục vọng khó tiêu, chỉ có thể dùng hút thuốc để giảm bớt, nhưng trong đầu thân thể cô so với ánh trăng còn trắng sáng hơn, từng lần từng lần hiện ra trong tâm trí anh.
Trong lúc không chú ý, Tiêu Kỳ Nhiên bị điếu thuốc làm cho ho sặc sụa, sự tự hào định lực ban nãy, cơ hồ đang nhanh chóng tan rã.
Du thuyền vốn đã neo đậu tại cảng Wayne trong một thời gian dài, hiếm khi trôi dạt cả đêm trên sông Danube.
Điều mà bọn họ không biết chính là, từ sau khi cả hai chạy trốn khỏi bữa tiệc, toàn hội trường đều tìm kiếm tung tích Giang Nguyệt.
Chỉ đơn giản vì quá nhiều người tò mò mỹ nhân phương Đông tuyệt thế khuynh thành kia, rốt cuộc có xuất thân như thế nào.
/Truyện đăng trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Ngày hôm sau.
Rượu trái cây làm cho người ta say nhưng sẽ không bị đau đầu, hơn nữa du thuyền êm ái lướt trên mặt nước làm cho Giang Nguyệt ngủ rất an ổn.
Khi tỉnh dậy phát hiện mình vẫn còn trong khoang thuyền, Giang Nguyệt mới từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Cô cùng Tiêu Kỳ Nhiên bỏ trốn, còn ngồi du thuyền, xem màn bắn pháo hoa, còn cùng nhau chơi pháo bông que...
Ký ức từng chút một từ thuần khiết tốt đẹp biến thành mập mờ, cô tỉnh táo nhớ rõ những gì đã xảy ra tối hôm qua, nhất là câu dỗ dành cuối cùng của anh.
‘Chờ đến khi tỉnh rượu, tôi sẽ cho em.’
... Mẹ kiếp!
Cuộc đối thoại này dường như là cô bất mãn ham muốn rồi anh phải thỏa hiệp dỗ dành sao?
Sau này sẽ không uống rượu nữa, bộ dạng không đứng đắn kia căn bản không phải Giang Nguyệt cô!
Giang Nguyệt xốc lại tinh thần, lật chăn lên nhanh chóng cởi áo ngủ, mặc vào chiếc váy dây ngày hôm qua, vội vội vàng vàng muốn từ trong khoang thuyền chạy ra ngoài.
“Em định chạy đi đâu?” Thanh âm trầm thấp của nam nhân rất nhanh vang lên, đứng ở cửa khoang thuyền, đang cười mà như không cười với cô:
“Tỉnh ngủ liền trở mặt không nhận người?”
Giang Nguyệt giật nảy cả mình, hai chân cô khựng tại chỗ, cứng ngắc lui về khoang thuyền, nói chuyện cũng không lưu loát: “... Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Trong khoang thuyền có nhà vệ sinh, em chạy ra ngoài là muốn “giải quyết” trên sông Danube sao? Điều này không hợp vệ sinh lắm.”
--------------------------------
Tác giả:Hẹn gặp lại vào thứ 6 tuần sau. Chúc mọi người một tuần vui vẻ ạ!
Giang Nguyệt bất giác nhớ tới, tối nay Tiêu Kỳ Nhiên hẳn là chưa ăn gì, chỉ lo cùng cô rời đi. Vì thế gật gật đầu, kéo ghế dựa nhu thuận ngồi xuống phía đối diện của bàn ăn.
Sự dịu dàng của cô khiến Tiêu Kỳ Nhiên vui vẻ nhếch môi, anh thích sự ngoan ngoãn bây giờ của Giang Nguyệt.
Nhưng loại nghe lời này không giống với trước kia bị ép buộc ngoan ngoãn, mà là cô cam tâm tình nguyện tín nhiệm anh.
Tiêu Kỳ Nhiên là muốn Giang Nguyệt thật lòng thật dạ đối với mình.
Nhân viên phục vụ trong khoang thuyền rất nhanh đã mang thức ăn lên, đặt ở trên bàn ăn. Anh chậm rãi bắt đầu nếm thử từng món.
Giang Nguyệt thật sự không đói, cô không động dao nĩa, chỉ yên lặng ở bên anh, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn mặt sông êm đềm bên ngoài.
Tiêu Kỳ Nhiên ăn xong, dẫn cô đứng trên boong tàu một lần nữa, bởi vì buổi tối sẽ rất lạnh, anh còn cho người mang tới tấm khăn voan lớn, bao bọc lấy thân thể Giang Nguyệt, không để cho cô bị nhiễm lạnh dù chỉ một chút.
Gió trên sông Danube mang theo sự ẩm ướt, âm nhạc Vienna dìu dịu vang lên, Giang Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này.
Rõ ràng là đến xem cảnh đêm trên sông Danube, nhưng cô lại đẹp như một vì sao sáng, hòa hợp tuyệt hảo cùng bức tranh huyễn hoặc này.
Cánh tay của Giang Nguyệt đặt trên lan can, hai tay chống lên má, cảm nhận được du thuyền đang chậm rãi di chuyển trên sông, trên thuyền bỗng nhiên truyền đến khúc đàn dương cầm quen thuộc, là khúc “Dòng Danube Xanh”.
Giang Nguyệt theo giai điệu nhẹ nhàng ngâm nga, ngón tay nhẹ nhàng điểm qua lại trên lan can, giống như là tinh linh nhỏ nhảy nhót.
Đôi mắt cô khép hờ, giọng điệu chân thành cảm thán: “Thật đẹp.”
“Ừ, đúng là rất đẹp.” Trong câu nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại có ý riêng.
Ban đêm quả nhiên có sao, Giang Nguyệt ngắm nghía một hồi lâu, đêm nay trăng sáng, sao cũng đặc biệt nhiều. Cô tình nguyện ở dưới bầu trời đầy sao như vậy ngủ một đêm, nhất định sẽ có mộng đẹp.
“Muốn xem cái gì khác không?”
“Còn có cái gì nữa à?” Cô hơi ngạc nhiên: “Tối nay đã có đủ bất ngờ rồi.”
Giang Nguyệt thật sự hài lòng.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, cười một tiếng: “Còn có thứ mà em thích nhất.”
Thứ mà cô thích nhất?
Không đợi cô đoán được đáp án, thủy thủ đoàn trên boong tàu mang đến cho bọn họ hai chiếc ghế dài, còn có hai tấm chăn lớn, là để nằm thưởng thức bầu trời đầy sao.
Du thuyền theo dòng nước thong thả trôi, hai người dựa sát vào ghế dài, dường như bầu trời đêm cũng đang chuyển động.
Giang Nguyệt cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ngáp một cái, gần như sắp ngủ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một đám pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, âm thanh pháo nổ càng trở nên rõ ràng, Giang Nguyệt kinh hãi mở to hai mắt.
Sau khi chùm pháo hoa đầu tiên kết thúc, rất nhanh càng lúc càng có nhiều pháo hoa nở rộ, ánh sáng rực rỡ lấp lánh trên không trung, đôi mắt của Giang Nguyệt cũng theo đó mà tỏa sáng:
“Là pháo hoa!”
Pháo hoa xuất hiện ngày càng nhiều, gần như thắp sáng trời đêm. Giang Nguyệt nhìn không chớp mắt từng bông pháo, ngắm mãi mà không thấy chán.
Khoảnh khắc ban đầu cô vui mừng thích thú, sau đó từ từ trở nên yên tĩnh, đắm chìm hưởng thụ màn trình diễn tuyệt đẹp này.
Cho đến khi tất cả pháo hoa nở rộ, bầu trời đêm dần dần yên tĩnh trở lại.
“Thích không?” Tiêu Kỳ Nhiên ghé sát vào tai cô hỏi.
“Thích.” Giang Nguyệt cũng nhẹ giọng trả lời Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng không nhìn anh, ánh mắt vẫn ở lại trên bầu trời đêm:
“Nhưng thời lượng quá ngắn ngủi.”
Tiếc nuối trong lời nói của cô rất rõ ràng, Tiêu Kỳ Nhiên không hiểu sao có chút căng thẳng: “Vẫn chưa đủ? Vậy tôi lại tìm người bắn pháo hoa thêm lần nữa, em chờ tôi...”
“Pháo hoa nhiều đến mấy rồi cũng sẽ tàn thôi.” Cô mím môi, một loại cảm giác mất mát dần dần thay thế sự vui vẻ ban nãy.
Giang Nguyệt nhớ lại màn pháo hoa năm mới, là vì Tần Di Di mà bắn. Cô còn nhớ rõ tài khoản blogger đã bị niêm phong từ rất lâu kia, bên trong tràn ngập sự tương tác giữa hai người bọn họ.
Những thứ đó cũng giống như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ nhưng cũng vụt tắt rất nhanh.
Còn cô thì sao?
Pháo hoa của cô sẽ kéo dài bao lâu? Sự yêu thích của Tiêu Kỳ Nhiên dành cho cô khi nào thì kết thúc?
Cô không biết!
Thật ra cô cũng từng nghĩ đến việc thuyết phục bản thân, đừng nghĩ đến những vấn đề này.
Không dễ gì Tiêu Kỳ Nhiên mới nguyện ý cúi đầu theo đuổi cô, tạo ra cho cô nhiều lãng mạn cùng tốt đẹp như vậy, cô hẳn là nên hưởng thụ chúng chứ không phải cố tình gây sự, suy nghĩ lung tung.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn sợ hãi, càng nhận được nhiều, cô càng lo lắng về việc bị mất.
Giang Nguyệt càng nghĩ càng khổ sở, cô chớp chớp mắt, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống:
“Tiêu Kỳ Nhiên, hôm nay tôi rất vui vẻ, không có gì vui vẻ hơn hôm nay.”
Tiêu Kỳ Nhiên Nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của cô rất kỳ quái: “Làm sao có thể? Chỉ cần em muốn, tôi có thể làm cho em mỗi ngày đều rất vui vẻ, so với hôm nay càng vui vẻ hơn.”
“Nhưng niềm vui sẽ kết thúc.” Cô cực kỳ cố chấp phản bác anh, thân thể bị chăn quấn lại vẫn rất lạnh, cô run rẩy:
“Cái gì rồi cũng sẽ kết thúc, cuối cùng lại trở về con số không thôi.”
Giang Nguyệt đang nói về số phận của mình, vừa nói, vừa rơi lệ.
Giang Nguyệt nghĩ, cô nhất định là người phụ nữ không thức thời nhất trên thế giới này. Rõ ràng hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên dụng tâm chuẩn bị bất ngờ cho mình như vậy, thế mà bản thân lại vô tâm mà thốt ra những lời làm tổn thương anh.
Nhưng Giang Nguyệt không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Cô luôn suy nghĩ theo hướng bi quan và tiêu cực, dẫn đến việc cô hoài nghi tất cả những gì tốt đẹp đến với mình:
“Cảm ơn anh, nhưng không cần phải chuẩn bị những điều này cho tôi. Tôi không xứng đáng.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô đầy ủy khuất, trong lòng chợt đau đớn: “Giang Nguyệt, em xứng đáng hơn bất cứ ai.”
Tại sao cô lại không xứng đáng? Cô xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp và lãng mạn trên thế giới này.
Nhìn ra cô đang run rẩy, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp ôm cô vào trong lòng, hơi thở có chút dồn dập:
“Em xứng đáng, vĩnh viễn xứng đáng.”
Anh dùng sức ôm cô, giống như sợ cô biến mất.
“Đó là bởi vì bây giờ anh đang thích tôi.” Giang Nguyệt khịt mũi: “Khi tình cảm phai nhòa, anh sẽ thấy, tất cả đều là lãng phí thời gian và tiền bạc.”
Bình thường cô đều không nói đạo lý, làm cho Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời ngơ ngác, anh cố gắng đi theo suy nghĩ của cô: “Vậy em nghĩ khi nào thì tôi sẽ không thích em nữa?”
“… Tôi không biết, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày nào đó.” Giang Nguyệt gần như tức giận: “Khi anh hết thích tôi, anh sẽ không nói những lời như vậy nữa.” “
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy không thể theo kịp logic của cô.
Giang Nguyệt luôn cảm thấy không an toàn, loại lo lắng được mất này, ở trong thế giới tinh thần của cô, làm cho cô ngày càng đau khổ. Chứng rối loạn lưỡng cực của cô, cũng bởi vậy mà đến.
“Không có ngày đó.” Tiêu Kỳ Nhiên khẳng định: “Tôi chắc chắn, sẽ không có ngày đó.”
“...”
“Không ai hiểu rõ bản thân mình hơn tôi, Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm, giọng điệu chắc chắn:
“Một khi tôi xác định tình cảm với em, tôi sẽ không dễ dàng thay lòng.”
Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng đau đớn, cô không khống chế được liền hỏi:
“Vậy vì sao anh lại cùng Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật, còn cùng Ngu Vãn chụp những bức ảnh kia?”
Chương 325 Một bản thỏa thuận
Giang Nguyệt từ trên ghế dài ngồi dậy, trên người quấn chăn thật dày, chóp mũi đã bị lạnh đến đỏ bừng:
“Vậy vì sao anh lại cùng Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật, còn cùng Ngu Vãn chụp những bức ảnh kia?”
Hốc mắt cô ẩm ướt, bộ dạng này khiến người ta cực kỳ thương cảm.
“Hả? Lúc nào...” Tiêu Kỳ Nhiên kinh ngạc: “Tôi và Tần Di Di phát sinh quan hệ thân mật lúc nào, lại chụp ảnh gì với Ngu Vãn?”
Còn ngụy biện!
Giang Nguyệt cảm thấy rất buồn bực, cô lấy điện thoại di động lấy ra ảnh chụp ảnh Tần Di Di mua bao cao su, lại mở tài khoản blogger ghi lại yêu đương hàng ngày, toàn bộ bày ra trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đảo qua những nội dung đó, chỉ suy nghĩ một giây, liền không chút do dự trả lời:
“Tôi hoàn toàn không biết cô ta mua bao cao su, tôi và cô ta cũng chưa từng dùng qua.”
“Về phần tài khoản blogger, nội dung đó là để làm trò cho mấy người trong nhà xem, tôi thậm chí còn chưa từng hôn Ngu Vãn.”
“Tôi dựa vào cái gì tin tưởng lời của anh?” Trái tim Giang Nguyệt căng thẳng.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, suy nghĩ vài giây, tựa hồ cũng vì không thể tự chứng minh sự trong sạch mà cảm thấy phiền phức, anh liền nghĩ đến một lời thề ác độc nhất:
“Nếu như tôi nói dối thì sẽ bị ông trời trừng phạt, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ cứng được nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên biểu hiện nghiêm túc, không giống như nói đùa một cách tùy tiện.
Giang Nguyệt há miệng muốn phản bác, nhỏ giọng trách móc: “Trừng phạt gì chứ...”
“Nguyệt Nguyệt, nếu tôi thật sự làm, tôi sẽ trực tiếp thừa nhận và cầu xin sự tha thứ của em, chứ không phải cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình.”
“Một lời nói dối phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để che đậy. Tôi không muốn, cũng không muốn lừa dối em, vì vậy mỗi câu tôi nói đều là sự thật.”
Giang Nguyệt mải ngẫm nghĩ lời này của anh, thế cho nên lúc bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm vào trong ngực, cô cũng không kịp phản ứng đẩy anh ra.
Vòng tay của Tiêu Kỳ Nhiên so với chăn còn ấm áp hơn: “Chi phí để nói dối rất rẻ mạt, nhưng cái giá phải trả khi thất bại cực kỳ đắt. Tôi không muốn mạo hiểm lại làm cho em buồn.”
Dường như cũng có lý.
Giang Nguyệt nuốt khan, cảm giác đau lòng đã giảm bớt rất nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên không cùng Tần Di Di lên giường, cũng không cùng Ngu Vãn chụp ảnh tình ái, giữa cô và anh, cũng không còn tồn tại bất kỳ nghi vấn nào nữa.
“Xin em hãy tin tôi, được chứ?”
Giang Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: “... Vậy thì tôi sẽ tin anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên thấy sự phòng bị trong mắt cô từng chút biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Vậy kế tiếp chúng ta lại xử lý một vấn đề khác.”
“Vấn đề gì?”
“Khi nãy em đã nói sẽ có một ngày tôi không còn thích em nữa.” Đầu óc Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh táo, suy nghĩ cũng rất rõ ràng:
“Bởi vì em không có cảm giác an toàn, tình cảm trên đời cũng không có quy chuẩn nhất định, cho dù tôi nói tôi sẽ vĩnh viễn yêu thích em thì em cũng sẽ không tin, đúng không?”
“… Phải!”
“Vậy thì lập ra một bản thỏa thuận. Giả sử có một ngày tôi thay lòng, tôi sẽ cho em một khoản bồi thường kinh tế.” Tiêu Kỳ Nhiên có lý trí, các điều kiện được đưa ra cũng rất thực tế.
Giang Nguyệt nhíu mày, Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm tiếp tục:
“Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của tôi, bất luận là cổ phiếu hay là bất động sản, đều sẽ thuộc về em. Thậm chí không cần tiến hành kê khai tài sản.”
Đôi mắt của Giang Nguyệt lập tức mở to.
“Nếu như là trước kia, tôi còn chưa có bản lĩnh nói những lời này. Nhưng hiện tại toàn bộ Tiêu gia đều do tôi quản lý, tôi có năng lực hứa hẹn với em những thứ này, cũng cam đoan có thể thực hiện được.”
Thế này chẳng khác gì nói thẳng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ biến thành ăn mày và bị đá ra khỏi nhà? Giang Nguyệt nghe xong thì không tự chủ được mà siết chặt tay.
“Cho tôi những thứ này có ích lợi gì, tôi cũng không biết quản lý công ty. Đến lúc đó phá sản thì không phải công ty lại rơi vào tay anh à, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Em có thể thuê tôi làm cố vấn công ty, đến lúc đó tôi sẽ làm việc cho em.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói rất nhẹ nhàng, âm thanh đùa cợt nhưng không phải là hoàn toàn không thể:
“Nếu công ty phá sản, em cũng có thể bắt tôi chịu trách nhiệm.”
Giang Nguyệt trong lòng tê dại, trước đó, cô luôn nghĩ rằng bản thân thích những lời ngọt ngào như “Tôi yêu em” mà không nghĩ tới, thì ra lời nói bình tĩnh lý trí này cũng có thể lãng mạn như vậy.
Cô hơi xấu hổ: “Nhưng trong trường hợp này, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi là vì tiền của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướn mày, ý cười thản nhiên: “Vậy tôi hẳn là may mắn, cũng may tôi có tiền, bằng không cũng không có chỗ nào hấp dẫn được em.”
Không yêu thì mới nghĩ phụ nữ thực dụng, khi thực sự yêu một người, cũng sẽ chỉ lo lắng rằng tiền của mình quá ít, không thể giữ được người mình yêu.
Giang Nguyệt thật sự thích tiền, nhưng may mắn thay, điều anh không thiếu nhất là tiền.
“Được rồi, vậy tôi sẽ cân nhắc.” Giang Nguyệt khịt mũi, vẫn giả bộ như cũ: “Anh còn chưa qua thời gian thử việc đâu.”
Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô, nghe cô ở trong ngực còn đang nói về thời gian thử việc, anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười:
“Được rồi, vậy tôi ước là có thể mau chóng vượt qua vậy.”
Thuyền lặng lẽ lướt trên sông, sóng nước ban đêm chậm rãi, hai người họ tựa vào nhau. Giang Nguyệt đơn thuần hỏi anh:
“Ở đây không có nến, làm sao anh có thể ước nguyện được?”
Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô nhắm mắt lại. Giang Nguyệt nghe lời nhắm mắt, chờ ngửi được mùi khói, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Không biết anh lấy từ đâu ra một hộp pháo bông que, trong tay cầm một cây vừa dùng bật lửa châm lửa, pháo bông “lạch tạch” bắt đầu nở rộ sắc kim quang.
“Như vậy có thể tính là đạo cụ ước nguyện không?” Anh nhìn cô, trên mặt có chút đắc ý.
Thật kỳ quái, rõ ràng pháo hoa vừa rồi rất chấn động, nhưng cô lại cảm thấy ánh sáng trước mắt này, so với vừa rồi càng thêm mê người rực rỡ.
Luồng sáng mờ ảo phản chiếu gương mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm thâm thúy tuấn lãng, Giang Nguyệt ngắm anh, bỗng nhiên bật cười, trong mắt chảy ra giọt nước mắt trong vắt.
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh thật ấu trĩ!”
Tiêu Kỳ Nhiên bất mãn nhíu mày, khóe môi lại nhếch lên: “Vậy em có muốn chơi hay không?”
“Muốn!”
Vì thế mà hai người trưởng thành ở trên boong tàu đốt pháo bông, hào quang tỏa sáng phản chiếu trên mặt nước, bọn họ chơi đùa hồi lâu, sau cùng không hẹn mà ôm chầm lấy nhau.
Đêm khuya sẽ rất lạnh, Tiêu Kỳ Nhiên đưa Giang Nguyệt trở về khoang thuyền, nhân viên phục vụ thân mật đưa tới rượu trái cây, để cho hai người bọn họ uống làm ấm thân thể.
Đêm nay thật sự là vui vẻ, Giang Nguyệt đã uống vài chén rượu trái cây. Rượu trái cây hương vị ngọt ngào, nhưng cũng dễ khiến người ta say.
Đặc biệt là Giang Nguyệt đã lâu không uống rượu, tửu lượng đã không còn khá như trước. Mí mắt cô bắt đầu trĩu xuống, không biết là do say hay buồn ngủ.
“Buồn ngủ à?” Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua eo cô, dịu dàng nhỏ giọng hỏi.
Giang Nguyệt ngẩng lên nhìn mặt anh, bỗng nhiên cười rộ lên: “Hơi buồn ngủ, nhưng lại không nỡ ngủ.”
“Sao lại không nỡ ngủ?” Anh nhướn mày, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.
Giang Nguyệt đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Tiêu Kỳ Nhiên, giống như là nói cho anh nghe nhưng lại nghĩ là đang lẩm bẩm, thanh âm nhẹ nhàng:
“Tôi sợ sau khi thức giấc, tất cả những thứ này sẽ biến mất.”
--------------------------------
Tác giả:Vừa mới qua thất tịch, tặng mọi người một đoạn nhỏ phiên bản ngọt ngào cho thất tịch nha ~ Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện ạ!
____
Tiểu Nguyệt Nguyệt không có tiền mừng tuổi, lúc ba tuổi chỉ có thể đứng ở bãi đất trống trước cửa nhà, xem những đứa nhỏ khác bắn pháo hoa.
Bọn họ cầm trên ta những cây “đũa phép thần tiên”, vẫy thành dải ánh sáng lấp lánh vào ban đêm, huyền diệu và mơ mộng.
Giang Nguyệt lén chạy đến quầy hàng mua pháo hoa hỏi ông chủ, hóa ra giá của một hộp “đũa tiên” là năm ngàn. Năm ngàn đồng không tính là đắt tiền, nhưng lại là chấp niệm trong lòng cô.
Sau khi lớn lên, trong một cuộc phỏng vấn, tình cờ được người dẫn chương trình hỏi về điều yêu thích, Giang Nguyệt thuận miệng nói là pháo hoa.
Vốn tưởng rằng sẽ không có ai nhớ tới. Nhưng khi Tiêu Kỳ Nhiên ở trên boong tàu trịnh trọng lấy ra một hộp pháo bông chưa đến mười ngàn đồng, Giang Nguyệt vừa khóc vừa cười.
“Đồ ngốc, tôi đã trưởng thành rồi, sẽ không thích chơi loại này nữa.”
“Coi như là tôi thích, em chơi cùng tôi, có được không?”
Khi còn nhỏ không thể thực hiện mong muốn này, sau đêm nay, cuối cùng đã được bù đắp và an ủi.
Những nơi nội tâm từng bị ướt đẫm, bắt đầu từng chút từng chút có ánh sáng ấm áp chiếu vào.
Chương 326 Bất mãn ham muốn
Giang Nguyệt tựa vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, nhỏ giọng nỉ non: “Tôi chỉ là sợ, chờ sau khi tỉnh ngủ, tất cả đều không thấy đâu nữa.”
Cô thực sự không cảm thấy an toàn.
Tối nay thật tuyệt vời khiến Giang Nguyệt không muốn kết thúc. Chỉ sợ sau khi mở mắt ra, cô sẽ phát hiện đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng hư ảo đẹp đẽ.
“Không, ngày mai khi em tỉnh lại, tất cả những chuyện này vẫn sẽ còn tồn tại, tôi cam đoan.”
Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên nhìn nhau, muốn từ trong ánh mắt của anh phân biệt thật giả, nhưng không quá mấy giây đã bại trận.
Cô mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh, cảm giác say rượu, cô cảm thấy mình lạc vào cõi hư ảo, hình ảnh trước mắt cũng không chân thật nữa.
Cảnh đêm giao nhau với gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Ân Tuấn, Giang Yến Ly chủ động vươn cánh tay ôm lấy cổ anh, dâng lên một nụ hôn ngọt ngào.
Giấc mơ cũng tốt, thực tế cũng được, để cho cô đắm chìm hưởng thụ bong bóng mơ mộng ngắn ngủi này...
Việc Giang Nguyệt chủ động hôn tới thật sự quá đột ngột, Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, đôi mắt rơi trên môi cô, lại áp đảo mà hôn xuống.
Môi và răng giao hòa, bắt đầu có tiếng “Ưm” rất nhỏ.
Ánh đèn trong khoang thuyền mờ đi, chỉ có phía trên vị trí của bọn họ, một ngọn đèn dầu sáng lên, ánh sáng ấm áp rải lên cơ thể hai người.
Vòng cổ kim cương trên cổ cô khúc xạ ánh sáng lóng lánh, toát lên vẻ đẹp rực rỡ độc đáo của nó.
“Vòng cổ này rất hợp với em.”
Chú ý tới tầm mắt anh rơi vào cổ mình, trong đầu Giang Nguyệt chợt lóe, bất chợt nhớ tới cái gì đó, chẳng trách trước đó anh không yêu cầu cô chụp ảnh đeo vòng cổ.
Bởi vì Tiêu Kỳ Nhiên biết, anh hoàn toàn có cơ hội tận mắt nhìn thấy một màn này. Tận mắt nhìn thấy cô đeo vòng cổ anh tặng, rạng rỡ xuất hiện trước mặt công chúng, tiếp nhận sự thưởng thức và thán phục của mọi người.
Thật là xấu xa!
Nhớ tới rõ ràng anh đã đến Vienna, còn cố ý nói mình không dành được thời gian, trong lòng cô nổi lên ý định trả thù, cố ý cắn môi anh.
Đau đớn bất ngờ không kịp đề phòng truyền đến, Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, nhìn thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của cô sau khi thực hiện được, anh bật cười lắc đầu:
“Giang Nguyệt, em đang khiêu khích tôi.”
Anh nhìn mặt cô, ngón tay vòng qua lưng cô, váy được làm bằng chất liệu mền mại, anh dễ dàng kéo làn váy lên, ngón tay dần dần hạ xuống luồn vào trong váy cô.
Giang Nguyệt hít thở thật sâu, trong cổ họng tràn ra tiếng “hừ” nhẹ, vòng eo dần dần trở nên mềm hơn, cơ hồ muốn tan ra trong ngực anh.
Anh hiểu Giang Nguyệt, và cô thuận theo anh, đó là một sự phù hợp hoàn hảo.
Vốn chỉ chọc ghẹo cô, nhưng khi đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ẩm ướt, Tiêu Kỳ Nhiên liền cảm thấy ngoài ý muốn, giọng khàn khàn:
“Em không phải đến kỳ sinh lý sao?”
Anh vẫn còn nhớ rõ, cô vừa nói tại bữa tiệc rằng mình không thể uống được nước đá.
Giang Nguyệt hoàn toàn không dám ngước mắt lên, cô vùi toàn bộ khuôn mặt vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ: “Tôi chỉ là vì cự tuyệt tên người Pháp kia...”
Tiêu Kỳ Nhiên Trong nháy mắt hiểu rõ.
“Xem ra vừa rồi là tôi nói sai.” Giọng nói của anh trầm thấp với ý cười: “Đôi khi nói dối, cũng là một cách để tự bảo vệ mình nha.
Anh cười hôn lên trán cô, lại rút tay ra. Dưới ánh đèn, đầu ngón tay hắn lóe lên trong suốt.
“Nguyệt Nguyệt, cái gì thế này, chẳng lẽ cơ thể của em được làm bằng nước hủh?” Tiêu Kỳ Nhiên cố tình hỏi.
Giang Nguyệt xấu hổ đến mức hoàn toàn không dám nhìn, gắt gao mím môi, không dám có bất kỳ động tác tiếp theo nào. Cô ngồi trên đùi anh, có thể cảm nhận rõ ràng một chỗ nào đó đang cứng rắn chống lên thắt lưng cô, tay cũng ôm cô càng chặt.
Nên là có bước tiếp theo…
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên chỉ ôm một lúc và vỗ nhẹ vào mông cô: “Đi vào cabin ngủ đi, giường đã được trải sẵn rồi, ngoan nào.”
Giang Nguyệt mở mắt ra, yếu tố xao động trong cơ thể dần dần bình phục lại, ánh mắt cô mơ hồ:
“Không có...?”
Ánh mắt vô tội này của cô thật sự làm cho người ta chịu không nổi, anh cảm thấy nhẫn nại cùng định lực của mình rất nhanh sẽ bị đánh vỡ. Ông trời sao có thể phái một vưu vật như vậy đến tra tấn anh?
“Em còn muốn gì nữa?” Anh hôn vào tai cô, thì thầm từng câu từng chữ: “Em say rồi, tôi không muốn thừa dịp em say mà lợi dụng. Chờ khi em tỉnh táo, tôi sẽ cho em”
Giang Nguyệt dường như hiểu không hiểu. Tiêu Kỳ Nhiên không muốn cô sao?
Không phải không muốn cô, mà Tiêu Kỳ Nhiên biết cô hiện tại thần trí bất minh, tất cả hành động không đại biểu cho suy nghĩ chân thật của cô, phần lớn chỉ là ý loạn tình mê.
Tiêu Kỳ Nhiên muốn cô, nhưng càng muốn cô thanh tỉnh trầm luân trước mặt mình. Nếu không, sau khi cô tỉnh ngủ liền trở mặt không nhận người thì phải làm sao giờ?
Tiêu Kỳ Nhiên nhận thấy, gần đây cô thường dùng thủ đoạn vô lại này dày vò anh, rất nhiều lần.
Vô lý gây sự, nhưng lại làm cho người ta không có tâm tư trách tội.
Thật đáng yêu.
Giang Nguyệt bị ngoan ngoãn đưa vào trên giường trong khoang thuyền, cô đúng là rất mệt mỏi, trong nháy mắt bị anh ôm đặt ở trên giường, liền ngủ thiếp đi.
Giang Nguyệt ngủ rất say, việc tẩy trang đã là cực hạn, đồ ngủ đều là Tiêu Kỳ Nhiên thay cho cô.
Có đôi khi, anh thật sự sẽ hoài nghi định lực của mình với tư cách là một nam nhân, có phải có chút quá mức ưu việt hay không?
Xác định Giang Nguyệt đã ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên từ trong khoang thuyền đi ra, đứng ở trên boong tàu để cho gió thổi. Bầu trời bên ngoài đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển sang ngày mới. Anh lấy hộp thuốc lá ra khỏi túi.
Dục vọng khó tiêu, chỉ có thể dùng hút thuốc để giảm bớt, nhưng trong đầu thân thể cô so với ánh trăng còn trắng sáng hơn, từng lần từng lần hiện ra trong tâm trí anh.
Trong lúc không chú ý, Tiêu Kỳ Nhiên bị điếu thuốc làm cho ho sặc sụa, sự tự hào định lực ban nãy, cơ hồ đang nhanh chóng tan rã.
Du thuyền vốn đã neo đậu tại cảng Wayne trong một thời gian dài, hiếm khi trôi dạt cả đêm trên sông Danube.
Điều mà bọn họ không biết chính là, từ sau khi cả hai chạy trốn khỏi bữa tiệc, toàn hội trường đều tìm kiếm tung tích Giang Nguyệt.
Chỉ đơn giản vì quá nhiều người tò mò mỹ nhân phương Đông tuyệt thế khuynh thành kia, rốt cuộc có xuất thân như thế nào.
/Truyện đăng trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Ngày hôm sau.
Rượu trái cây làm cho người ta say nhưng sẽ không bị đau đầu, hơn nữa du thuyền êm ái lướt trên mặt nước làm cho Giang Nguyệt ngủ rất an ổn.
Khi tỉnh dậy phát hiện mình vẫn còn trong khoang thuyền, Giang Nguyệt mới từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua. Cô cùng Tiêu Kỳ Nhiên bỏ trốn, còn ngồi du thuyền, xem màn bắn pháo hoa, còn cùng nhau chơi pháo bông que...
Ký ức từng chút một từ thuần khiết tốt đẹp biến thành mập mờ, cô tỉnh táo nhớ rõ những gì đã xảy ra tối hôm qua, nhất là câu dỗ dành cuối cùng của anh.
‘Chờ đến khi tỉnh rượu, tôi sẽ cho em.’
... Mẹ kiếp!
Cuộc đối thoại này dường như là cô bất mãn ham muốn rồi anh phải thỏa hiệp dỗ dành sao?
Sau này sẽ không uống rượu nữa, bộ dạng không đứng đắn kia căn bản không phải Giang Nguyệt cô!
Giang Nguyệt xốc lại tinh thần, lật chăn lên nhanh chóng cởi áo ngủ, mặc vào chiếc váy dây ngày hôm qua, vội vội vàng vàng muốn từ trong khoang thuyền chạy ra ngoài.
“Em định chạy đi đâu?” Thanh âm trầm thấp của nam nhân rất nhanh vang lên, đứng ở cửa khoang thuyền, đang cười mà như không cười với cô:
“Tỉnh ngủ liền trở mặt không nhận người?”
Giang Nguyệt giật nảy cả mình, hai chân cô khựng tại chỗ, cứng ngắc lui về khoang thuyền, nói chuyện cũng không lưu loát: “... Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Trong khoang thuyền có nhà vệ sinh, em chạy ra ngoài là muốn “giải quyết” trên sông Danube sao? Điều này không hợp vệ sinh lắm.”
--------------------------------
Tác giả:Hẹn gặp lại vào thứ 6 tuần sau. Chúc mọi người một tuần vui vẻ ạ!