-
Chương 310-312
Chương 310 Có thể ly hôn
Con mồi mới khó khăn hơn so với Thượng Trạch Văn đã tưởng.
Thượng Trạch Văn nhìn ra sự kiêu ngạo và thanh cao của Giang Nguyệt. Vì thế càng muốn nhìn thấy cô bị vũ nhục, bị rút ra cái gai toàn thân, cuối cùng chỉ có thể lắc đuôi cầu xin tha thứ. Đây là trò mà mà hắn ta chơi không bao giờ thấy chán.
Hắn thề, điều này chắc chắn sẽ rất vui vẻ!
…
Tống Du cuối cùng cũng giải quyết xong vụ án, thắng kiện một cách thuận lợi, rất nhanh sẽ trở về Bắc Thành.
Nhân cơ hội này, đám đàn ông thật lâu không liên lạc nhất thời trở nên sống động.
Những dịp này từ trước đến nay không thể thiếu Đoàn Dật Bác, hắn là người thích náo nhiệt, thích kêu gọi bạn bè, ồn ào nói muốn tụ tập một chút, đón gió tẩy trần cho Tống Du.
Đương nhiên vẫn là nơi cũ, quán bar Tân Hải.
Trên sô pha trong phòng có mấy người ngồi, mọi người đã đến. Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở một bên, nhìn điếu thuốc người khác đưa tới, nhận lấy rồi đặt lên bàn, không châm lửa.
Tống Du đến muộn.
“Tống đại luật sư, gặp cậu một lần thật đúng là không dễ dàng."
Người quen gặp mặt không thể thiếu trêu chọc, hôm nay là sân nhà của Tống Du, có mấy thiếu gia châm chọc Tống Du mới cưới vợ lại nỡ để vợ đẹp ở nhà một mình.
“Phải nói là lão Tống quá ghê gớm. Vừa kết hôn, hôm sau đã cao chạy xa bay, không sợ vợ cậu tức giận à? Cũng đừng kết hôn mấy ngày liền ly hôn đó.”
“Lão Tống có gì phải sợ? Có thông gia như A Nhiên làm chủ, còn lo lắng vợ chạy mất sao?”
Có người càng không kiêng nể gì đùa giỡn Tiêu Kỳ Nhiên: “Huống chi, hôn sự này chính là sắt thép hàn chết, đời này cũng không có khả năng thay đổi.”
Đúng vậy, những người thân cận đều biết, hôn sự giữa Tống gia và Tiêu gia là do Tiêu Viễn Phong sắp đặt từ mấy năm trước, ở giữa xen lẫn quá nhiều quan hệ thương nghiệp giữa hai nhà.
Nói trắng ra là, loại hôn nhân này của hai người, cho dù bên ngoài hai người có phất cờ đủ màu, thì “cờ đỏ” trong nhà vẫn đứng vững.
Ly hôn? Hai từ này sẽ không tồn tại!
Trừ khi nói một bên phải đối mặt với nguy cơ phá sản hoặc nợ nần chồng chất, không được liên tục sống sót, mới có thể lựa chọn phương thức tự bảo vệ như ly hôn.
Khả năng này là rất nhỏ đối với Tống gia - một gia tộc chính trị, và Tiêu gia sở hữu tập đoàn Tiêu Thị. Chứ đừng nói đến quan hệ giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tống Du.
“Tôi nói này Tống Du, cậu cũng bớt cuồng công việc mà lo cho gia đình đi. Định khi nào sinh một đứa bé đây? Để tôi còn làm cha đỡ đầu chứ.” Đoàn Dật Bác vỗ đầu gối một cái, hi hi ha ha níu: “Tôi đang chờ nhét bao lì xì đấy.”
Nhìn mọi người ồn ào càng ngày càng lợi hại, Tống Du chỉ cười nói: “Hạc Hạc trước giờ đều như em gái, tôi nhất thời còn chưa thể thích nghi với thân phận mới được.”
“Ngoại trừ lấy tư cách anh trai chăm sóc cô ấy, hiện tại còn chưa có ý nghĩ khác.” Anh cười nói: “Mọi người tha cho tôi đi, tôi chấp nhận chịu thua.”
Nói xong, anh cầm ly rượu trước mặt lên, tự phạt một ly.
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Tống Du, trầm mặc không nói.
Đoàn Dật Bác lại không muốn buông tha, hào hứng tiếp tục nói:
“Trách nhiệm anh trai này có A Nhiên gánh vác là đủ rồi. Cậu làm chồng thì dù thế nào cũng phải có con.”
“Đúng vậy, nếu không sinh con, cũng không tính là kết hôn.”
“A Nhiên còn ở đây, cậu cướp công lao làm anh trai có chút không hợp lý đó.”
Tống Du lập tức dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Vậy cũng phải có một quá trình chuyển đổi, không nên vội vàng.”
Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng, uống cạn rượu trong ly, chậm rãi xắn tay áo lên: “Tống Du, cậu không cần cố kỵ Tiêu gia.”
Một câu ngắn ngủi, mấy người vừa nói giỡn đều giật mình.
Rốt cuộc, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhặt điếu thuốc vừa được đưa lên, gõ nhẹ lên bàn, châm lửa rồi nhả một làn khói:
“Người đời trước nói gì, đến thế hệ tôi, không tính.”
Hiện giờ tất cả quyền lực của Tiêu gia đã do Tiêu Kỳ Nhiên tiếp quản từ trong tay Tiêu Viễn Phong. Trong tập đoàn đã trải qua một đợt thay máu lớn, giao tiếp bên ngoài cũng sẽ thay đổi theo.
Tuy là cha con, nhưng Tiêu Viễn Phong đã từng định ra hứa hẹn cùng quy củ gì, đến chỗ con trai ông ta không có hiệu quả cũng là hợp tình hợp lý.
Tiêu gia bây giờ, là Tiêu Kỳ Nhiên định đoạt!
“A Nhiên, cậu đang nói đùa cái gì vậy.” Tống Du cười một tiếng: “Nếu chú Tiêu nghe nói như vậy, không biết trong lòng có bao nhiêu thương tâm.”
“Chuyện ông ta làm tôi phải thương tâm cũng không ít.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói:
“Lúc trước cùng Tống gia liên hôn, là vì nguồn lực chính trị. Nhưng giao tình của tôi và cậu không cần phải duy trì theo cách này.”
Tiêu Kỳ Nhiên không giống như đang nói đùa: “Nếu cậu thật sự cùng Bạch Hạc không thể là vợ chồng hòa thuận, sống không tốt, có thể cân nhắc ly hôn sau một, hai năm.”
Lời này vừa nói xong, trong phòng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Đám con cháu nhà giàu này bình thường chơi đùa thì chơi đùa, nhưng không ai dám đem hôn nhân đại sự của mình làm trò đùa.
Từ khi sinh ra, bọn họ đều có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì, duy chỉ có trong chuyện hôn nhân này là chưa bao giờ có quyền tự chủ lựa chọn.
Đây là số phận được sinh ra trong một gia đình giàu có.
Nếu thật sự có thể cùng môn đăng hộ đối nhìn đúng mắt, thì coi như là một giai thoại hoàn mỹ.
Nhưng đại đa số chỉ có thể là ở bên ngoài nuôi dưỡng, không lo cơm áo gạo tiền, cả đời sung sướng. Đồng thời cũng sẽ không có một chút danh phận gì.
Đề tài quá nghiêm túc, ngay cả Đoàn Dật Bác bình thường hay đùa giỡn cũng không bình tĩnh được nữa, miệng há to đến có thể nhét cả một quả trứng gà, nhưng hồi lâu cũng không dám phát ra tiếng nào.
Trong một môi trường quá yên tĩnh, bầu không khí cũng lạnh theo.
Đoàn Dật Bác thật sự không muốn nhìn không khí đóng băng như vậy, liền ha ha nói:
“A Nhiên, cậu uống say rồi đúng không? Tống Du không có ý này, là cậu suy nghĩ nhiều…”
“A Nhiên, lời này của cậu có thể tin chứ?” Tống Du đột nhiên mở miệng, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ là đang nghiêm túc đòi đáp án với Tiêu Kỳ Nhiên.
Rõ ràng, không ai trong hai bọn họ đang nói đùa.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý cùng tán thành.
Hắn không giống Đoàn Dật Bác miệng đầy lời chạy tàu, từ trước đến nay lời nói ra rồi thì nhất định phải làm. Bởi vì vậy mà lời của hắn trong lòng đám bạn bè này rất có địa vị.
Những người xung quanh nghe cuộc trò chuyện này vô cùng kinh hãi.
Tiêu Kỳ Nhiên và Tống Du hai người này, thật đúng là một người dám nói, một người dám tin.
Gia tộc thông gia, liên hôn thương mại, làm sao có thể chỉ trong vài câu mà giải thích được?
“A Nhiên cậu thật không có phúc hậu. Cậu còn chưa kết hôn, sau lại xúi Tống Du ly hôn rồi? Cái này nói thế nào nhỉ? Là phá miếu ni cô cũng không phá hôn nhân gì gì đó à?”
“Thà phá hủy mười tòa tháp chứ đừng phá hoại hạnh phúc một gia đình!” Có người sửa lại giúp anh ta.
“Đúng, đúng, chính là câu này.” Đoàn Dật Bác lắc đầu: “Cậu là người độc thân, nên lo chuyện hôn nhân của mình trước đi chứ.”
Tiêu Kỳ Nhiên không để ý tới lời trêu chọc trêu ghẹo của hắn, chỉ hút hết một hơi thuốc cuối cùng, ấn tàn thuốc xuống gạt tàn:
“Tống Du, ra ngoài với tôi một lát.”
Hai người vừa rời đi, phòng riêng thậm chí còn yên tĩnh hơn trước.
Chương 311 Tôi có kiên nhẫn
Trên hành lang.
Tống Du rất ít khi hút thuốc, lúc này đây, lần đầu tiên từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá:
“Lại hút thêm một điếu nữa?”
“Gần đây đang cai thuốc, giới hạn mỗi ngày một điếu. Tôi vừa hút xong rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên tay anh ta, lại nhàn nhạt dời đi.
“Thật hiếm thấy.” Tống Du cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cười cười, châm một điếu thuốc cho mình, sau khi cất bật lửa đi mới nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái: “Vừa rồi là nói đùa đấy à?”
Tống Du là đang nói về chuyện đồng ý cho anh ta và Bạch Hạc ly hôn.
Tiêu Kỳ Nhiên hừ một tiếng, không trả lời.
Anh đối với mọi người từ trước đến nay luôn tỉ mỉ tỉ mỉ, từ khi nào từng đùa giỡn như vậy?
Tiêu Kỳ Nhiên không nói lời nào, Tống Du suy nghĩ vài giây, như có như không cười khẽ một tiếng:
“Thế nào? Cậu định để tôi mở một tiền lệ thất hôn, mở đường cho cậu phản nghịch sau này sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên dùng ngón tay nới lỏng cổ áo, lười biếng và thiếu kiên nhẫn trả lời: “Cậu làm luật sư bình thường đã quen kiện tụng, lời nói cũng nhiều hơn người khác?”
Nghe được sự giễu cợt trong lời nói của anh, Tống Du bật cười.
Xem ra là bị hắn nói trúng rồi.
Bọn họ làm bạn bè đã rất nhiều năm, đều lần lượt đến tuổi lập gia đình, Tiêu Kỳ Nhiên là người được chú ý nhất trong số họ, hôn nhân của hắn hiển nhiên cũng là ưu tiên hàng đầu.
Quả thật, những người như bọn họ không cách nào tùy tâm ý lựa chọn nửa kia, Tiêu Kỳ Nhiên cũng tất nhiên sẽ không dễ dàng trở thành ngoại lệ.
“Nếu tôi ly hôn, tôi hẳn là sẽ đuổi theo Giang Nguyệt.” Tống Du bỗng nhiên không đầu không đâu nói một câu: “Gần đây cô ấy có khỏe không? Nghe nói cô ấy không còn là người nổi tiếng nữa.”
Tống Du còn cố tình nói thêm: “Trước khi kết hôn chưa kịp ôn chuyện với cô ấy, có lẽ cậu biết địa chỉ hiện tại của cô ấy đúng không? Gần đây tôi chỉ định đi nghỉ dài ngày…”
“Tống Du.” Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại: “Tôi không ngại thu hồi lời nói khi nãy đâu.”
Tống Du hoàn toàn hiểu ra, lập tức giơ hai tay lên cười cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, cầu xin buông tha.”
Đáp án rõ ràng như vạch trần, lại hỏi tiếp, ngược lại có vẻ không thức thời.
Tuy rằng trong lòng có chút mất mát, nhưng Tống Du cũng chỉ có thể cười trừ, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đầy ẩn ý:
“Ngươi nghĩ kỹ rồi, tính toán cùng Giang Nguyệt thật?”
“Ừ.”
Vừa rồi hỏi ra mấy vấn đề, nhưng chỉ có lần này, Tiêu Kỳ Nhiên mới thẳng thắn trả lời cho Tống Du.
Tống Du nhướng mày, đùa giỡn: “Tự tin như vậy, cô ấy sẽ đáp ứng cậu sao?”
Điều này vừa vặn hỏi đến điểm đau của Tiêu Kỳ Nhiên.
Thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên nghiêm túc, trong lòng Tống Du hiểu rõ, lại như đổ thêm dầu vào lửa thêm một câu:
“Nghĩ cũng đúng, chuyện lúc trước cậu làm thật sự là hỗn loạn, cô ấy không nói hận cậu, coi như là nhân từ rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Lòng tự trọng của anh rất khó để anh nói cho Tống Du biết, thật ra Giang Nguyệt đã từng nói ra ba từ này.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, và giọng điệu vẫn như trước, thanh âm lạnh nhạt: “Tôi có kiên nhẫn.”
"Cậu có kiên nhẫn, cũng phải xem người khác có nguyện ý chờ hay không.”
Tống Du biết nhìn lòng người, không chút do dự vạch trần hắn: “Nếu đối phương ngay cả một bước đột phá cũng không cho cậu. Cho dù cậu có kiên nhẫn trăm năm, cuối cùng cũng chỉ có thể là 'trăm năm cô đơn’.”
Tiêu Kỳ Nhiên đỡ trán, không nói nên lời: “Cậu trái lại rất hiểu rõ những chuyện này nha.”
Tống Du thoải mái đáp: “Tôi là luật sư, biểu cảm của cậu còn không thể gạt được tôi đâu.”
Rõ ràng là con đường theo đuổi Giang Nguyệt của Tiêu Kỳ Nhiên rất gập ghềnh.
Tiêu Kỳ Nhiên vốn kiềm chế ý niệm hút thuốc trong đầu, hiện tại cùng Tống Du tán gẫu vài câu như vậy, hắn ngứa tay lại muốn hút thuốc: “Quả thật như cậu nói, tình hình hiện tại có chút phức tạp. “
Tống Du cảm thấy hứng thú: “Nói nghe thử xem?”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy kỳ lạ khi chia sẻ việc tình trạng theo đuổi của mình với tình địch, nhưng anh thật sự cần một quân sư:
“Hiện tại cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì, hầu như không muốn tiếp nhận bất cứ lời nào của tôi.”
Hắn nói ngắn gọn với Tống Du về tình huống gần đây.
Sau khi nghe xong, Tống Du cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Điều này là bình thường?”
“Cậu vô duyên vô cớ gọi người ta đến quán bar, lại hỏi người ta vì sao lại tới đây. Người ta quan tâm đem cho cậu thuốc giải rượu, cậu lại nói người ta là ‘rác’ không ai thèm muốn. Vậy bây giờ cậu lđang làm gì, quay đầu đi nhặt lại rác à?”
Tống Du liếc hắn một cái: “Nếu tôi mà là Giang Nguyệt. Tôi sẽ điên cuồng tát cậu một trăm cái tát, sau đó nói cậu mới là rác rưởi không ai muốn. Cậu kiêu ngạo tự mãn, muốn cái gì nhất định phải có được cái đó, hoàn toàn không quan tâm đối phương có đồng ý hay không.”
Tống Du hút xong một ngụm thuốc cuối cùng, dập tắt tàn thuốc vào thùng rác hành lang, vỗ vỗ vai Tiêu Kỳ Nhiên, nghiêm túc nói:
“A Nhiên, đừng thực dụng như vậy, đầu óc kinh doanh không thích hợp để theo đuổi phụ nữ đâu.”
Trước khi rời đi, Tống Du lại nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Cám ơn ý tốt của cậu. Nhưng sau khi nghe xong chuyện của cậu, tôi dự định thử lại với Bạch Hạc, xem có thể phát triển mối quan hệ hay không. Dù sao, tôi cũng không muốn làm tổn thương trái tim phụ nữ.”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm giác mình lại một lần nữa bị đánh một cú thật nặng.
…
Chuyện công chiếu của bộ phim được giải quyết nhanh hơn dự kiến, Ứng Thừa Kỳ mừng rỡ như điên, chủ động gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, vừa xin lỗi vừa bồi tội, nói rằng lúc đó cô ấy bốc đồng mà chặn cô.
Trong lòng Giang Nguyệt biết rằng Ứng Thừa Kỳ chuyên chú tác phẩm như vậy, điều anh hận nhất chính là người khác vô duyên vô cớ hủy đi tâm huyết của hắn.
Cô không trách Ứng Thừa Kỳ, ngược lại khen anh tiêu sái sảng khoái: “Nguyên do vốn là xuất phát từ tôi, may mắn là hiện tại bộ phim có thể được công chiếu.”
Ứng Thừa Kỳ đã quen thẳng thắn, cũng không phải là người thích vòng vo vì vậy nói thẳng:
“Cũng không phải dễ dàng. Lần này cũng là mượn ánh sáng của Tiêu tổng mới có thể làm cho tác phẩm của tôi có cơ hội ra mắt.”
“Gần đây cô có rảnh không? Tôi dự định mời mấy diễn viên chính cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau này có thể liên quan đến một số nội dung quay phim tuyên truyền ở nước ngoài, vừa vặn chúng ta có thể trao đổi thêm.”
Giang Nguyệt không từ chối.
Ngày gặp mặt, Giang Nguyệt vừa vặn còn có một buổi diễn kịch nói, cô tính toán thời gian vốn sẽ là kịp. Nhưng không ngờ lại bị kẹt xe, kết quả Giang Nguyệt là người đến cuối cùng.
Giang Nguyệt biết gần đây có mấy diễn viên chính khác cũng tới Hoa Thành, kể cả bản thân Ứng Thừa Kỳ cũng đều ở đây. Mấy người tụ tập cùng một chỗ không phải việc khó, người tới cũng sẽ không ít.
Nhưng điều cô không ngờ tới là Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ đến.
Trong một bàn đầy diễn viên và minh tinh, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở chính vị thực sự rất lạc lõng với xung quanh. Khí thế bức người làm cho người ta không dám đến gần, những người khác ngay cả âm thanh nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều.
Bên trái của anh là Ứng Thừa Kỳ, ghế bên phải trống rỗng, ai cũng không dám đi qua ngồi.
Những chiếc ghế khác đều đã được lấp đầy, nhưng chiếc ghế đó dường như được cố ý dành riêng, trông đặc biệt đột ngột.
“Giang Nguyệt, mau tới đây.” Ưng Thừa Kỳ nhìn thấy Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào, lập tức nhiệt tình vẫy tay với cô: “Chỉ còn thiếu một mình cô, ngồi cạnh Tiêu tổng đi.”
Nụ cười của Giang Nguyệt treo trên mặt, ánh mắt từng chút từng chút chuyển đến trên người người đàn ông.
Đối phương chỉ chào hỏi bằng ánh mắt khi cô bước vào cửa, sau đó chậm rãi cúi đầu lấy khăn tay lau tay, bình thản giống như quan hệ giữa hai người chỉ là quen biết.
Chương 312 Tôi sao lại ti tiện?
Giang Nguyệt cứng người chỉ trong giây lát, lại nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, hào phóng đi tới:
“Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe.”
Tốc độ chuyển đổi của cô rất nhanh, hầu như không để lộ một chút sơ hở nào.
Cô không tẩy trang, thậm chí quần áo còn chưa kịp thay, vẫn là sườn xám màu tím đậm vừa rồi khi diễn kịch, mỗi lời nói và hành động đều có nét nữ tính cổ điển.
Sườn xám bó sát, vải ôm sát người làm nổi bật eo cô mảnh khảnh hơn, mông càng cong hơn.
Trong ánh mắt mọi người đều có kinh phục, Tiêu Kỳ Nhiên thì trầm ánh mắt, động tác lau tay thoáng dùng sức, bình tĩnh đặt chiếc khăn sang một bên.
Đến khi Giang Nguyệt ưu nhã ngồi bên cạnh, anh mới nghiêng người lấy áo vest khoác trên ghế xuống, chậm rãi đưa qua: “Phòng hơi lạnh, khoác vào đi.”
Giang Nguyệt sẽ không ở trong trường hợp như vậy lạnh lùng, lúc này sẽ có vẻ rất không có EQ.
Vì thế cô đưa tay tiếp nhận, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”.
Tương tác giữa hai người vừa phải, không quá nhiều nhưng chắc chắn không thể nói là thân thiết.
Thật ra giọng nói của bọn họ cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều chú ý tới bên này, đương nhiên thấy được động tác hai người đưa quần áo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên mập mờ.
Tin tức phim bị từ chối phát hành đã được thông báo nội bộ ngay lập tức, vì vậy tất cả mọi người cũng nhận được tin dữ “Hủy chiếu”. Nhưng bây giờ lại vô cớ tái chiếu thì ai cũng vui mừng, nhưng tại đồng thời tò mò về lý do.
Hôm nay vừa thấy, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Sợ rằng vì để tư bản ra mặt giúp đỡ, người nào đó "vị tha" bán đứng thân thể, đổi lấy tư cách phát sóng.
Tuy rằng không ai mở miệng, nhưng ánh mắt khinh bỉ cùng chán ghét vẫn không kiềm chế được, như có như không ném lên người Giang Nguyệt.
Nữ diễn viên ngồi phía xa thậm chí còn bắt đầu nhỏ giọng bàn tán: “Thảo nào trong thời gian quay phim lại thường xuyên đến thăm đoàn. Bây giờ ngay cả che giấu cũng lười giả vờ.”
“Người ta quả nhiên là có chút công phu, nếu không có thể giữ được một pho tượng Đại Phật như vậy?”
“Chậc chậc, công phu này tôi cũng không học được.”
“Đó là vì cô không có bản lĩnh và vị tha như người ta.”
“Bản lĩnh? Vị tha? Lời này cũng không dám nói, bản lĩnh này có gì đẹp mặt.”
“...”
Lời trong lòng mọi người không nói ra, ngoài miệng nói những lời không quan trọng, nhưng ý tứ trong lời nói đều nghe ra được.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nghe thấy một vài từ, không vui nhíu mày.
Sắc mặt Ứng Thừa Kỳ cũng không tốt lắm. Nhưng hắn cũng chỉ là đạo diễn, không quản được nghị luận của những người khác, chỉ có thể ho khan vài tiếng, nâng ly rượu lên:
“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đều đến đông đủ, cùng nhau cụng ly đi.”
Tiếng thảo luận dần dần lắng xuống, tất cả mọi người nâng ly rượu lên, ngoài miệng hô "Cạn ly", nhưng đồng thời đều tránh miệng ly của Giang Nguyệt, không muốn có tiếp xúc.
Giống như đang tránh một số bệnh dịch khủng khiếp.
Nó giống như tránh một bệnh dịch hạch khủng khiếp.
Tiêu Ân Tuấn gần như cau mày, quay đầu nhìn về phía Giang Yến Ly bên cạnh.
Bản thân cô ngược lại rất hào phóng, hô “cạn ly” với mọi người một cách rạng rỡ và thờ ơ, rồi uống cạn như không có chuyện gì xảy ra.
Dửng dưng, dường như cô không cảm nhận được sự khác thường của mọi người.
Sau khi mọi người bắt đầu động đũa, Giang Nguyệt mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô hầu như không ăn gì, ngoại trừ đĩa salad bên cạnh, cũng không gắp bất kỳ món ăn nào khác.
Cô đương nhiên cũng không có bỏ qua ánh mắt đến từ Lục Triển Ti bên kia.
Cơm nước xong xuôi, Ứng Thừa Kỳ nói một chút về sự sắp xếp tuyên truyền của tiếp theo của bộ phim, cảm tạ Tiêu Kỳ Nhiên ra sức trợ giúp. Mọi người lại cụng ly một trận rồi mới giải tán.
Chờ khi mọi người chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, Lục Triển Tì vẫn rất yên tĩnh bỗng nhiên mở miệng:
“Giang Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Lời này vừa nói ra, những diễn viên khác đứng dậy đều sửng sốt, ngay cả những người đã ra khỏi phòng cũng không khỏi tò mò muốn quay lại xem trò vui.
Giang Nguyệt không nhúc nhích, Ứng Thừa Kỳ lo lắng chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên, vội vàng nói:
“Những người khác có thể về rồi, Triển Ti ở lại, tôi còn có việc khác cần bàn bạc với nam nữ chính của bộ phim.”
Mặt mũi đạo diễn luôn phải cho, lần này những người khác cũng không có gan ở lại, chỉ có thể nén lòng hiếu kỳ đi ra ngoài.
Vì thế trong phòng chỉ còn lại bốn người Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt, Ứng Thừa Kỳ và Lục Triển Ti.
“Tiêu tổng, anh có thể tránh đi một chút không?”
Lúc này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên mới dần dần nâng lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi đi toilet một chút.”
Hắn không có ở lại, nhưng cũng không nói muốn đi, chỉ là tạm thời rời đi.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới đi ra ngoài, Lục Triển Ti hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:
“Giang Nguyệt, tôi đã nói rồi, cô không nên là người như vậy.”
Nhìn bộ dáng Lục Triển Ti đè nén lửa giận, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy dở khóc dở cười:
“Anh Lục cảm thấy tôi nên là người như thế nào?”
“Nếu là vì một bộ phim, cô không cần!" Lục Triển Ti nắm chặt tay, cực kỳ đau lòng:
“Cho dù cô không làm như vậy, cũng không ai trách cô, cô cần gì phải…”
“Tôi không cần phải làm gì?” Giang Nguyệt cười một tiếng: “Anh Lục, phiền anh nói rõ một chút, tôi nghe không hiểu câu nói của anh.”
Lục Triển Ti nhìn cô giả vờ không hiểu, tức giận chỉ vào bộ vest thủ công treo trên lưng ghế:
“Cô còn muốn tôi nói cái gì nữa đây? Giang Nguyệt, nếu cố cứ nhất định phải ti tiện như vậy, thật sự là tôi đã nhìn lầm cô rồi.”
Bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ chính đáng của anh ta khiến Giang Nguyệt chỉ muốn cười.
Con người chỉ tin vào những gì họ muốn tin tưởng, vô năng khi dễ những người trong phạm vi tiếp nhận của họ.
Nếu hắn thật sự để ý cái gì, vì sao không cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện?
Tất cả là lỗi ở sự ô uế của phụ nữ chứ không ai trách đàn ông?
“Tôi sao lại ti tiện?” Giang Nguyệt yên tĩnh, thờ ơ: “Anh cho rằng tôi và Tiêu Kỳ Nhiên đã lên giường với nhau, cho nên bộ phim mới thuận lợi được tái chiếu?”
Lục Triển Ti nghẹn lại, một lúc sau anh ta rất cứng ngắc nói: “Chu Nhược Oánh sẽ không làm như vậy, Chu Nhược Oánh sẽ không phản bội tôi.”
“Anh Lục, lần trước tôi đã nói rồi, anh vẫn chưa thoát được vai!” Giang Nguyệt ôm cánh tay, nhận thấy hôm nay mình ăn mặc quả thật ít, da thịt lạnh lẽo:
“Chu Nhược Oánh sẽ không phản bội Tông Trì, cô ấy tình nguyện bị bắn chết cũng không muốn chịu nhục, bởi vì cô ấy yêu Tông Trì.”
“Nhưng phim quay xong rồi, tôi là Giang Nguyệt, anh Lục.” Cô không còn muốn giải thích gì nữa: “Tôi không thuộc về anh, chuyện tôi làm cũng không liên quan gì đến anh.”
Cô cảm thấy càng nói càng nhàm chán, trong giới này đã mục nát rồi.
Rốt cuộc đến khi nào, phụ nữ mới không trở thành vật sở hữu của đàn ông nữa? Đến khi nào mới có thể hoàn toàn thuộc về chính mình, sống mà không bị chỉ trích hay phán xét?
Hôm nay tâm tình đã rơi xuống đáy, tinh lực cũng đã đến cực hạn.
Giang Nguyệt thậm chí không có ý định đợi Tiêu Kỳ Nhiên trở lại, đứng dậy đi về phía cửa.
Ứng Thừa Kỳ rốt cục cũng nói ra một câu cuối cùng: “Triển Ti, sở dĩ lần này Tiếu tổng ra tay giúp đỡ, là vì tôi đã đi nói chuyện với anh ta. Chúng tôi cùng nhau thương lượng phương thức xử lý, một chút cũng không liên quan đến Giang Nguyệt. Sao cậu lại có thể…”
Lục Triển Ti lúc này mới biết được chân tướng, sửng sốt: “Cái gì? Sao anh không nói sớm hơn?”
Hắn bối rối quay đầu đuổi theo Giang Nguyệt, lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên. Sắc mặt đối phương cực lạnh, vô cùng lãnh đạm nhìn hắn.
Con mồi mới khó khăn hơn so với Thượng Trạch Văn đã tưởng.
Thượng Trạch Văn nhìn ra sự kiêu ngạo và thanh cao của Giang Nguyệt. Vì thế càng muốn nhìn thấy cô bị vũ nhục, bị rút ra cái gai toàn thân, cuối cùng chỉ có thể lắc đuôi cầu xin tha thứ. Đây là trò mà mà hắn ta chơi không bao giờ thấy chán.
Hắn thề, điều này chắc chắn sẽ rất vui vẻ!
…
Tống Du cuối cùng cũng giải quyết xong vụ án, thắng kiện một cách thuận lợi, rất nhanh sẽ trở về Bắc Thành.
Nhân cơ hội này, đám đàn ông thật lâu không liên lạc nhất thời trở nên sống động.
Những dịp này từ trước đến nay không thể thiếu Đoàn Dật Bác, hắn là người thích náo nhiệt, thích kêu gọi bạn bè, ồn ào nói muốn tụ tập một chút, đón gió tẩy trần cho Tống Du.
Đương nhiên vẫn là nơi cũ, quán bar Tân Hải.
Trên sô pha trong phòng có mấy người ngồi, mọi người đã đến. Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở một bên, nhìn điếu thuốc người khác đưa tới, nhận lấy rồi đặt lên bàn, không châm lửa.
Tống Du đến muộn.
“Tống đại luật sư, gặp cậu một lần thật đúng là không dễ dàng."
Người quen gặp mặt không thể thiếu trêu chọc, hôm nay là sân nhà của Tống Du, có mấy thiếu gia châm chọc Tống Du mới cưới vợ lại nỡ để vợ đẹp ở nhà một mình.
“Phải nói là lão Tống quá ghê gớm. Vừa kết hôn, hôm sau đã cao chạy xa bay, không sợ vợ cậu tức giận à? Cũng đừng kết hôn mấy ngày liền ly hôn đó.”
“Lão Tống có gì phải sợ? Có thông gia như A Nhiên làm chủ, còn lo lắng vợ chạy mất sao?”
Có người càng không kiêng nể gì đùa giỡn Tiêu Kỳ Nhiên: “Huống chi, hôn sự này chính là sắt thép hàn chết, đời này cũng không có khả năng thay đổi.”
Đúng vậy, những người thân cận đều biết, hôn sự giữa Tống gia và Tiêu gia là do Tiêu Viễn Phong sắp đặt từ mấy năm trước, ở giữa xen lẫn quá nhiều quan hệ thương nghiệp giữa hai nhà.
Nói trắng ra là, loại hôn nhân này của hai người, cho dù bên ngoài hai người có phất cờ đủ màu, thì “cờ đỏ” trong nhà vẫn đứng vững.
Ly hôn? Hai từ này sẽ không tồn tại!
Trừ khi nói một bên phải đối mặt với nguy cơ phá sản hoặc nợ nần chồng chất, không được liên tục sống sót, mới có thể lựa chọn phương thức tự bảo vệ như ly hôn.
Khả năng này là rất nhỏ đối với Tống gia - một gia tộc chính trị, và Tiêu gia sở hữu tập đoàn Tiêu Thị. Chứ đừng nói đến quan hệ giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tống Du.
“Tôi nói này Tống Du, cậu cũng bớt cuồng công việc mà lo cho gia đình đi. Định khi nào sinh một đứa bé đây? Để tôi còn làm cha đỡ đầu chứ.” Đoàn Dật Bác vỗ đầu gối một cái, hi hi ha ha níu: “Tôi đang chờ nhét bao lì xì đấy.”
Nhìn mọi người ồn ào càng ngày càng lợi hại, Tống Du chỉ cười nói: “Hạc Hạc trước giờ đều như em gái, tôi nhất thời còn chưa thể thích nghi với thân phận mới được.”
“Ngoại trừ lấy tư cách anh trai chăm sóc cô ấy, hiện tại còn chưa có ý nghĩ khác.” Anh cười nói: “Mọi người tha cho tôi đi, tôi chấp nhận chịu thua.”
Nói xong, anh cầm ly rượu trước mặt lên, tự phạt một ly.
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Tống Du, trầm mặc không nói.
Đoàn Dật Bác lại không muốn buông tha, hào hứng tiếp tục nói:
“Trách nhiệm anh trai này có A Nhiên gánh vác là đủ rồi. Cậu làm chồng thì dù thế nào cũng phải có con.”
“Đúng vậy, nếu không sinh con, cũng không tính là kết hôn.”
“A Nhiên còn ở đây, cậu cướp công lao làm anh trai có chút không hợp lý đó.”
Tống Du lập tức dở khóc dở cười, nhẹ giọng nói: “Vậy cũng phải có một quá trình chuyển đổi, không nên vội vàng.”
Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng, uống cạn rượu trong ly, chậm rãi xắn tay áo lên: “Tống Du, cậu không cần cố kỵ Tiêu gia.”
Một câu ngắn ngủi, mấy người vừa nói giỡn đều giật mình.
Rốt cuộc, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhặt điếu thuốc vừa được đưa lên, gõ nhẹ lên bàn, châm lửa rồi nhả một làn khói:
“Người đời trước nói gì, đến thế hệ tôi, không tính.”
Hiện giờ tất cả quyền lực của Tiêu gia đã do Tiêu Kỳ Nhiên tiếp quản từ trong tay Tiêu Viễn Phong. Trong tập đoàn đã trải qua một đợt thay máu lớn, giao tiếp bên ngoài cũng sẽ thay đổi theo.
Tuy là cha con, nhưng Tiêu Viễn Phong đã từng định ra hứa hẹn cùng quy củ gì, đến chỗ con trai ông ta không có hiệu quả cũng là hợp tình hợp lý.
Tiêu gia bây giờ, là Tiêu Kỳ Nhiên định đoạt!
“A Nhiên, cậu đang nói đùa cái gì vậy.” Tống Du cười một tiếng: “Nếu chú Tiêu nghe nói như vậy, không biết trong lòng có bao nhiêu thương tâm.”
“Chuyện ông ta làm tôi phải thương tâm cũng không ít.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói:
“Lúc trước cùng Tống gia liên hôn, là vì nguồn lực chính trị. Nhưng giao tình của tôi và cậu không cần phải duy trì theo cách này.”
Tiêu Kỳ Nhiên không giống như đang nói đùa: “Nếu cậu thật sự cùng Bạch Hạc không thể là vợ chồng hòa thuận, sống không tốt, có thể cân nhắc ly hôn sau một, hai năm.”
Lời này vừa nói xong, trong phòng bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Đám con cháu nhà giàu này bình thường chơi đùa thì chơi đùa, nhưng không ai dám đem hôn nhân đại sự của mình làm trò đùa.
Từ khi sinh ra, bọn họ đều có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì, duy chỉ có trong chuyện hôn nhân này là chưa bao giờ có quyền tự chủ lựa chọn.
Đây là số phận được sinh ra trong một gia đình giàu có.
Nếu thật sự có thể cùng môn đăng hộ đối nhìn đúng mắt, thì coi như là một giai thoại hoàn mỹ.
Nhưng đại đa số chỉ có thể là ở bên ngoài nuôi dưỡng, không lo cơm áo gạo tiền, cả đời sung sướng. Đồng thời cũng sẽ không có một chút danh phận gì.
Đề tài quá nghiêm túc, ngay cả Đoàn Dật Bác bình thường hay đùa giỡn cũng không bình tĩnh được nữa, miệng há to đến có thể nhét cả một quả trứng gà, nhưng hồi lâu cũng không dám phát ra tiếng nào.
Trong một môi trường quá yên tĩnh, bầu không khí cũng lạnh theo.
Đoàn Dật Bác thật sự không muốn nhìn không khí đóng băng như vậy, liền ha ha nói:
“A Nhiên, cậu uống say rồi đúng không? Tống Du không có ý này, là cậu suy nghĩ nhiều…”
“A Nhiên, lời này của cậu có thể tin chứ?” Tống Du đột nhiên mở miệng, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ là đang nghiêm túc đòi đáp án với Tiêu Kỳ Nhiên.
Rõ ràng, không ai trong hai bọn họ đang nói đùa.
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi, khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý cùng tán thành.
Hắn không giống Đoàn Dật Bác miệng đầy lời chạy tàu, từ trước đến nay lời nói ra rồi thì nhất định phải làm. Bởi vì vậy mà lời của hắn trong lòng đám bạn bè này rất có địa vị.
Những người xung quanh nghe cuộc trò chuyện này vô cùng kinh hãi.
Tiêu Kỳ Nhiên và Tống Du hai người này, thật đúng là một người dám nói, một người dám tin.
Gia tộc thông gia, liên hôn thương mại, làm sao có thể chỉ trong vài câu mà giải thích được?
“A Nhiên cậu thật không có phúc hậu. Cậu còn chưa kết hôn, sau lại xúi Tống Du ly hôn rồi? Cái này nói thế nào nhỉ? Là phá miếu ni cô cũng không phá hôn nhân gì gì đó à?”
“Thà phá hủy mười tòa tháp chứ đừng phá hoại hạnh phúc một gia đình!” Có người sửa lại giúp anh ta.
“Đúng, đúng, chính là câu này.” Đoàn Dật Bác lắc đầu: “Cậu là người độc thân, nên lo chuyện hôn nhân của mình trước đi chứ.”
Tiêu Kỳ Nhiên không để ý tới lời trêu chọc trêu ghẹo của hắn, chỉ hút hết một hơi thuốc cuối cùng, ấn tàn thuốc xuống gạt tàn:
“Tống Du, ra ngoài với tôi một lát.”
Hai người vừa rời đi, phòng riêng thậm chí còn yên tĩnh hơn trước.
Chương 311 Tôi có kiên nhẫn
Trên hành lang.
Tống Du rất ít khi hút thuốc, lúc này đây, lần đầu tiên từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá:
“Lại hút thêm một điếu nữa?”
“Gần đây đang cai thuốc, giới hạn mỗi ngày một điếu. Tôi vừa hút xong rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên tay anh ta, lại nhàn nhạt dời đi.
“Thật hiếm thấy.” Tống Du cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cười cười, châm một điếu thuốc cho mình, sau khi cất bật lửa đi mới nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái: “Vừa rồi là nói đùa đấy à?”
Tống Du là đang nói về chuyện đồng ý cho anh ta và Bạch Hạc ly hôn.
Tiêu Kỳ Nhiên hừ một tiếng, không trả lời.
Anh đối với mọi người từ trước đến nay luôn tỉ mỉ tỉ mỉ, từ khi nào từng đùa giỡn như vậy?
Tiêu Kỳ Nhiên không nói lời nào, Tống Du suy nghĩ vài giây, như có như không cười khẽ một tiếng:
“Thế nào? Cậu định để tôi mở một tiền lệ thất hôn, mở đường cho cậu phản nghịch sau này sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên dùng ngón tay nới lỏng cổ áo, lười biếng và thiếu kiên nhẫn trả lời: “Cậu làm luật sư bình thường đã quen kiện tụng, lời nói cũng nhiều hơn người khác?”
Nghe được sự giễu cợt trong lời nói của anh, Tống Du bật cười.
Xem ra là bị hắn nói trúng rồi.
Bọn họ làm bạn bè đã rất nhiều năm, đều lần lượt đến tuổi lập gia đình, Tiêu Kỳ Nhiên là người được chú ý nhất trong số họ, hôn nhân của hắn hiển nhiên cũng là ưu tiên hàng đầu.
Quả thật, những người như bọn họ không cách nào tùy tâm ý lựa chọn nửa kia, Tiêu Kỳ Nhiên cũng tất nhiên sẽ không dễ dàng trở thành ngoại lệ.
“Nếu tôi ly hôn, tôi hẳn là sẽ đuổi theo Giang Nguyệt.” Tống Du bỗng nhiên không đầu không đâu nói một câu: “Gần đây cô ấy có khỏe không? Nghe nói cô ấy không còn là người nổi tiếng nữa.”
Tống Du còn cố tình nói thêm: “Trước khi kết hôn chưa kịp ôn chuyện với cô ấy, có lẽ cậu biết địa chỉ hiện tại của cô ấy đúng không? Gần đây tôi chỉ định đi nghỉ dài ngày…”
“Tống Du.” Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại: “Tôi không ngại thu hồi lời nói khi nãy đâu.”
Tống Du hoàn toàn hiểu ra, lập tức giơ hai tay lên cười cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, cầu xin buông tha.”
Đáp án rõ ràng như vạch trần, lại hỏi tiếp, ngược lại có vẻ không thức thời.
Tuy rằng trong lòng có chút mất mát, nhưng Tống Du cũng chỉ có thể cười trừ, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên đầy ẩn ý:
“Ngươi nghĩ kỹ rồi, tính toán cùng Giang Nguyệt thật?”
“Ừ.”
Vừa rồi hỏi ra mấy vấn đề, nhưng chỉ có lần này, Tiêu Kỳ Nhiên mới thẳng thắn trả lời cho Tống Du.
Tống Du nhướng mày, đùa giỡn: “Tự tin như vậy, cô ấy sẽ đáp ứng cậu sao?”
Điều này vừa vặn hỏi đến điểm đau của Tiêu Kỳ Nhiên.
Thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên nghiêm túc, trong lòng Tống Du hiểu rõ, lại như đổ thêm dầu vào lửa thêm một câu:
“Nghĩ cũng đúng, chuyện lúc trước cậu làm thật sự là hỗn loạn, cô ấy không nói hận cậu, coi như là nhân từ rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Lòng tự trọng của anh rất khó để anh nói cho Tống Du biết, thật ra Giang Nguyệt đã từng nói ra ba từ này.
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, và giọng điệu vẫn như trước, thanh âm lạnh nhạt: “Tôi có kiên nhẫn.”
"Cậu có kiên nhẫn, cũng phải xem người khác có nguyện ý chờ hay không.”
Tống Du biết nhìn lòng người, không chút do dự vạch trần hắn: “Nếu đối phương ngay cả một bước đột phá cũng không cho cậu. Cho dù cậu có kiên nhẫn trăm năm, cuối cùng cũng chỉ có thể là 'trăm năm cô đơn’.”
Tiêu Kỳ Nhiên đỡ trán, không nói nên lời: “Cậu trái lại rất hiểu rõ những chuyện này nha.”
Tống Du thoải mái đáp: “Tôi là luật sư, biểu cảm của cậu còn không thể gạt được tôi đâu.”
Rõ ràng là con đường theo đuổi Giang Nguyệt của Tiêu Kỳ Nhiên rất gập ghềnh.
Tiêu Kỳ Nhiên vốn kiềm chế ý niệm hút thuốc trong đầu, hiện tại cùng Tống Du tán gẫu vài câu như vậy, hắn ngứa tay lại muốn hút thuốc: “Quả thật như cậu nói, tình hình hiện tại có chút phức tạp. “
Tống Du cảm thấy hứng thú: “Nói nghe thử xem?”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy kỳ lạ khi chia sẻ việc tình trạng theo đuổi của mình với tình địch, nhưng anh thật sự cần một quân sư:
“Hiện tại cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì, hầu như không muốn tiếp nhận bất cứ lời nào của tôi.”
Hắn nói ngắn gọn với Tống Du về tình huống gần đây.
Sau khi nghe xong, Tống Du cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Điều này là bình thường?”
“Cậu vô duyên vô cớ gọi người ta đến quán bar, lại hỏi người ta vì sao lại tới đây. Người ta quan tâm đem cho cậu thuốc giải rượu, cậu lại nói người ta là ‘rác’ không ai thèm muốn. Vậy bây giờ cậu lđang làm gì, quay đầu đi nhặt lại rác à?”
Tống Du liếc hắn một cái: “Nếu tôi mà là Giang Nguyệt. Tôi sẽ điên cuồng tát cậu một trăm cái tát, sau đó nói cậu mới là rác rưởi không ai muốn. Cậu kiêu ngạo tự mãn, muốn cái gì nhất định phải có được cái đó, hoàn toàn không quan tâm đối phương có đồng ý hay không.”
Tống Du hút xong một ngụm thuốc cuối cùng, dập tắt tàn thuốc vào thùng rác hành lang, vỗ vỗ vai Tiêu Kỳ Nhiên, nghiêm túc nói:
“A Nhiên, đừng thực dụng như vậy, đầu óc kinh doanh không thích hợp để theo đuổi phụ nữ đâu.”
Trước khi rời đi, Tống Du lại nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Cám ơn ý tốt của cậu. Nhưng sau khi nghe xong chuyện của cậu, tôi dự định thử lại với Bạch Hạc, xem có thể phát triển mối quan hệ hay không. Dù sao, tôi cũng không muốn làm tổn thương trái tim phụ nữ.”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm giác mình lại một lần nữa bị đánh một cú thật nặng.
…
Chuyện công chiếu của bộ phim được giải quyết nhanh hơn dự kiến, Ứng Thừa Kỳ mừng rỡ như điên, chủ động gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, vừa xin lỗi vừa bồi tội, nói rằng lúc đó cô ấy bốc đồng mà chặn cô.
Trong lòng Giang Nguyệt biết rằng Ứng Thừa Kỳ chuyên chú tác phẩm như vậy, điều anh hận nhất chính là người khác vô duyên vô cớ hủy đi tâm huyết của hắn.
Cô không trách Ứng Thừa Kỳ, ngược lại khen anh tiêu sái sảng khoái: “Nguyên do vốn là xuất phát từ tôi, may mắn là hiện tại bộ phim có thể được công chiếu.”
Ứng Thừa Kỳ đã quen thẳng thắn, cũng không phải là người thích vòng vo vì vậy nói thẳng:
“Cũng không phải dễ dàng. Lần này cũng là mượn ánh sáng của Tiêu tổng mới có thể làm cho tác phẩm của tôi có cơ hội ra mắt.”
“Gần đây cô có rảnh không? Tôi dự định mời mấy diễn viên chính cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau này có thể liên quan đến một số nội dung quay phim tuyên truyền ở nước ngoài, vừa vặn chúng ta có thể trao đổi thêm.”
Giang Nguyệt không từ chối.
Ngày gặp mặt, Giang Nguyệt vừa vặn còn có một buổi diễn kịch nói, cô tính toán thời gian vốn sẽ là kịp. Nhưng không ngờ lại bị kẹt xe, kết quả Giang Nguyệt là người đến cuối cùng.
Giang Nguyệt biết gần đây có mấy diễn viên chính khác cũng tới Hoa Thành, kể cả bản thân Ứng Thừa Kỳ cũng đều ở đây. Mấy người tụ tập cùng một chỗ không phải việc khó, người tới cũng sẽ không ít.
Nhưng điều cô không ngờ tới là Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ đến.
Trong một bàn đầy diễn viên và minh tinh, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở chính vị thực sự rất lạc lõng với xung quanh. Khí thế bức người làm cho người ta không dám đến gần, những người khác ngay cả âm thanh nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều.
Bên trái của anh là Ứng Thừa Kỳ, ghế bên phải trống rỗng, ai cũng không dám đi qua ngồi.
Những chiếc ghế khác đều đã được lấp đầy, nhưng chiếc ghế đó dường như được cố ý dành riêng, trông đặc biệt đột ngột.
“Giang Nguyệt, mau tới đây.” Ưng Thừa Kỳ nhìn thấy Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào, lập tức nhiệt tình vẫy tay với cô: “Chỉ còn thiếu một mình cô, ngồi cạnh Tiêu tổng đi.”
Nụ cười của Giang Nguyệt treo trên mặt, ánh mắt từng chút từng chút chuyển đến trên người người đàn ông.
Đối phương chỉ chào hỏi bằng ánh mắt khi cô bước vào cửa, sau đó chậm rãi cúi đầu lấy khăn tay lau tay, bình thản giống như quan hệ giữa hai người chỉ là quen biết.
Chương 312 Tôi sao lại ti tiện?
Giang Nguyệt cứng người chỉ trong giây lát, lại nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, hào phóng đi tới:
“Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe.”
Tốc độ chuyển đổi của cô rất nhanh, hầu như không để lộ một chút sơ hở nào.
Cô không tẩy trang, thậm chí quần áo còn chưa kịp thay, vẫn là sườn xám màu tím đậm vừa rồi khi diễn kịch, mỗi lời nói và hành động đều có nét nữ tính cổ điển.
Sườn xám bó sát, vải ôm sát người làm nổi bật eo cô mảnh khảnh hơn, mông càng cong hơn.
Trong ánh mắt mọi người đều có kinh phục, Tiêu Kỳ Nhiên thì trầm ánh mắt, động tác lau tay thoáng dùng sức, bình tĩnh đặt chiếc khăn sang một bên.
Đến khi Giang Nguyệt ưu nhã ngồi bên cạnh, anh mới nghiêng người lấy áo vest khoác trên ghế xuống, chậm rãi đưa qua: “Phòng hơi lạnh, khoác vào đi.”
Giang Nguyệt sẽ không ở trong trường hợp như vậy lạnh lùng, lúc này sẽ có vẻ rất không có EQ.
Vì thế cô đưa tay tiếp nhận, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”.
Tương tác giữa hai người vừa phải, không quá nhiều nhưng chắc chắn không thể nói là thân thiết.
Thật ra giọng nói của bọn họ cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều chú ý tới bên này, đương nhiên thấy được động tác hai người đưa quần áo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên mập mờ.
Tin tức phim bị từ chối phát hành đã được thông báo nội bộ ngay lập tức, vì vậy tất cả mọi người cũng nhận được tin dữ “Hủy chiếu”. Nhưng bây giờ lại vô cớ tái chiếu thì ai cũng vui mừng, nhưng tại đồng thời tò mò về lý do.
Hôm nay vừa thấy, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Sợ rằng vì để tư bản ra mặt giúp đỡ, người nào đó "vị tha" bán đứng thân thể, đổi lấy tư cách phát sóng.
Tuy rằng không ai mở miệng, nhưng ánh mắt khinh bỉ cùng chán ghét vẫn không kiềm chế được, như có như không ném lên người Giang Nguyệt.
Nữ diễn viên ngồi phía xa thậm chí còn bắt đầu nhỏ giọng bàn tán: “Thảo nào trong thời gian quay phim lại thường xuyên đến thăm đoàn. Bây giờ ngay cả che giấu cũng lười giả vờ.”
“Người ta quả nhiên là có chút công phu, nếu không có thể giữ được một pho tượng Đại Phật như vậy?”
“Chậc chậc, công phu này tôi cũng không học được.”
“Đó là vì cô không có bản lĩnh và vị tha như người ta.”
“Bản lĩnh? Vị tha? Lời này cũng không dám nói, bản lĩnh này có gì đẹp mặt.”
“...”
Lời trong lòng mọi người không nói ra, ngoài miệng nói những lời không quan trọng, nhưng ý tứ trong lời nói đều nghe ra được.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nghe thấy một vài từ, không vui nhíu mày.
Sắc mặt Ứng Thừa Kỳ cũng không tốt lắm. Nhưng hắn cũng chỉ là đạo diễn, không quản được nghị luận của những người khác, chỉ có thể ho khan vài tiếng, nâng ly rượu lên:
“Được rồi, được rồi, tất cả mọi người đều đến đông đủ, cùng nhau cụng ly đi.”
Tiếng thảo luận dần dần lắng xuống, tất cả mọi người nâng ly rượu lên, ngoài miệng hô "Cạn ly", nhưng đồng thời đều tránh miệng ly của Giang Nguyệt, không muốn có tiếp xúc.
Giống như đang tránh một số bệnh dịch khủng khiếp.
Nó giống như tránh một bệnh dịch hạch khủng khiếp.
Tiêu Ân Tuấn gần như cau mày, quay đầu nhìn về phía Giang Yến Ly bên cạnh.
Bản thân cô ngược lại rất hào phóng, hô “cạn ly” với mọi người một cách rạng rỡ và thờ ơ, rồi uống cạn như không có chuyện gì xảy ra.
Dửng dưng, dường như cô không cảm nhận được sự khác thường của mọi người.
Sau khi mọi người bắt đầu động đũa, Giang Nguyệt mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô hầu như không ăn gì, ngoại trừ đĩa salad bên cạnh, cũng không gắp bất kỳ món ăn nào khác.
Cô đương nhiên cũng không có bỏ qua ánh mắt đến từ Lục Triển Ti bên kia.
Cơm nước xong xuôi, Ứng Thừa Kỳ nói một chút về sự sắp xếp tuyên truyền của tiếp theo của bộ phim, cảm tạ Tiêu Kỳ Nhiên ra sức trợ giúp. Mọi người lại cụng ly một trận rồi mới giải tán.
Chờ khi mọi người chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, Lục Triển Tì vẫn rất yên tĩnh bỗng nhiên mở miệng:
“Giang Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Lời này vừa nói ra, những diễn viên khác đứng dậy đều sửng sốt, ngay cả những người đã ra khỏi phòng cũng không khỏi tò mò muốn quay lại xem trò vui.
Giang Nguyệt không nhúc nhích, Ứng Thừa Kỳ lo lắng chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên, vội vàng nói:
“Những người khác có thể về rồi, Triển Ti ở lại, tôi còn có việc khác cần bàn bạc với nam nữ chính của bộ phim.”
Mặt mũi đạo diễn luôn phải cho, lần này những người khác cũng không có gan ở lại, chỉ có thể nén lòng hiếu kỳ đi ra ngoài.
Vì thế trong phòng chỉ còn lại bốn người Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt, Ứng Thừa Kỳ và Lục Triển Ti.
“Tiêu tổng, anh có thể tránh đi một chút không?”
Lúc này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên mới dần dần nâng lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi đi toilet một chút.”
Hắn không có ở lại, nhưng cũng không nói muốn đi, chỉ là tạm thời rời đi.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới đi ra ngoài, Lục Triển Ti hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:
“Giang Nguyệt, tôi đã nói rồi, cô không nên là người như vậy.”
Nhìn bộ dáng Lục Triển Ti đè nén lửa giận, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy dở khóc dở cười:
“Anh Lục cảm thấy tôi nên là người như thế nào?”
“Nếu là vì một bộ phim, cô không cần!" Lục Triển Ti nắm chặt tay, cực kỳ đau lòng:
“Cho dù cô không làm như vậy, cũng không ai trách cô, cô cần gì phải…”
“Tôi không cần phải làm gì?” Giang Nguyệt cười một tiếng: “Anh Lục, phiền anh nói rõ một chút, tôi nghe không hiểu câu nói của anh.”
Lục Triển Ti nhìn cô giả vờ không hiểu, tức giận chỉ vào bộ vest thủ công treo trên lưng ghế:
“Cô còn muốn tôi nói cái gì nữa đây? Giang Nguyệt, nếu cố cứ nhất định phải ti tiện như vậy, thật sự là tôi đã nhìn lầm cô rồi.”
Bộ dạng tràn ngập sự phẫn nộ chính đáng của anh ta khiến Giang Nguyệt chỉ muốn cười.
Con người chỉ tin vào những gì họ muốn tin tưởng, vô năng khi dễ những người trong phạm vi tiếp nhận của họ.
Nếu hắn thật sự để ý cái gì, vì sao không cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện?
Tất cả là lỗi ở sự ô uế của phụ nữ chứ không ai trách đàn ông?
“Tôi sao lại ti tiện?” Giang Nguyệt yên tĩnh, thờ ơ: “Anh cho rằng tôi và Tiêu Kỳ Nhiên đã lên giường với nhau, cho nên bộ phim mới thuận lợi được tái chiếu?”
Lục Triển Ti nghẹn lại, một lúc sau anh ta rất cứng ngắc nói: “Chu Nhược Oánh sẽ không làm như vậy, Chu Nhược Oánh sẽ không phản bội tôi.”
“Anh Lục, lần trước tôi đã nói rồi, anh vẫn chưa thoát được vai!” Giang Nguyệt ôm cánh tay, nhận thấy hôm nay mình ăn mặc quả thật ít, da thịt lạnh lẽo:
“Chu Nhược Oánh sẽ không phản bội Tông Trì, cô ấy tình nguyện bị bắn chết cũng không muốn chịu nhục, bởi vì cô ấy yêu Tông Trì.”
“Nhưng phim quay xong rồi, tôi là Giang Nguyệt, anh Lục.” Cô không còn muốn giải thích gì nữa: “Tôi không thuộc về anh, chuyện tôi làm cũng không liên quan gì đến anh.”
Cô cảm thấy càng nói càng nhàm chán, trong giới này đã mục nát rồi.
Rốt cuộc đến khi nào, phụ nữ mới không trở thành vật sở hữu của đàn ông nữa? Đến khi nào mới có thể hoàn toàn thuộc về chính mình, sống mà không bị chỉ trích hay phán xét?
Hôm nay tâm tình đã rơi xuống đáy, tinh lực cũng đã đến cực hạn.
Giang Nguyệt thậm chí không có ý định đợi Tiêu Kỳ Nhiên trở lại, đứng dậy đi về phía cửa.
Ứng Thừa Kỳ rốt cục cũng nói ra một câu cuối cùng: “Triển Ti, sở dĩ lần này Tiếu tổng ra tay giúp đỡ, là vì tôi đã đi nói chuyện với anh ta. Chúng tôi cùng nhau thương lượng phương thức xử lý, một chút cũng không liên quan đến Giang Nguyệt. Sao cậu lại có thể…”
Lục Triển Ti lúc này mới biết được chân tướng, sửng sốt: “Cái gì? Sao anh không nói sớm hơn?”
Hắn bối rối quay đầu đuổi theo Giang Nguyệt, lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên. Sắc mặt đối phương cực lạnh, vô cùng lãnh đạm nhìn hắn.