-
Chương 282-284
Chương 282 Chỉ cần em hạnh phúc
Xe cộ qua lại trên đường phố, Lưu Thấm say đến không rõ ràng, lè lưỡi nói: “Bạn trai của chị đâu, để anh ấy đến đón chị về, như vậy an toàn hơn.”
Giang Nguyệt dừng một chút, nhớ tới vừa rồi khi ở trong phòng tranh, Tiêu Kỳ Nhiên nói với Thượng Trạch Văn rằng mình là bạn gái của anh ta.
Lúc ấy cô không kịp phản ứng, hiện tại mới chợt nghĩ đến, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt những người khác, giới thiệu thân phận của cô như vậy.
Mặc dù vậy, điều này vẫn được thực hiện mà chưa có sự cho phép của cô.
Rõ ràng đã từng muốn nghe điều ấy từ trong miệng anh, mà khi anh thực sự nói ra, cô thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thậm chí theo bản năng sẽ tức giận với anh vì bị người ngoài hiểu lầm.
Lưu Thấm thấy Giang Nguyệt ngây người, túm lấy cô nói: “Mau gọi điện thoại cho bạn trai chị đi.”
Giang Nguyệt trả lời cô ấy một câu: “Tôi không có bạn trai.”
Lưu Thấm không tin: “Sao lại không có, người đàn ông thường xuyên cùng chị diễn tập trong đoàn kịch đó không phải sao?”
Cô ấy đang nói về Kiều Cẩn Nhuận.
Lưu Thấm đang say lắc đầu lắc đầu: “Ngày nghỉ cuối cùng của em không cẩn thận để quên dây sạc ở đoàn kịch. Lúc em trở về lấy thấy chị đang diễn tập, ánh mắt người đàn ông kia đều không thể rời mắt khỏi người chị.”
Giang Nguyệt sững sờ: “Khi nào thì...”
Cô vốn định hỏi Lưu Thấm khi nào nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận, không nghĩ tới đối phương đã tự mình nói tiếp:
“Chị Nguyệt, chị đừng giấu diếm, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, em sẽ không nói lung tung đâu.”
Lưu Thấm quấn chặt lấy, nhất định phải nói chờ sau khi Kiều Cẩn Nhuận nhận được cuộc gọi của Giang Nguyệt cô mới đi. Không thể làm gì được, Giang Nguyệt đành phải gọi điện thoại:
“Bác sĩ Kiều, bây giờ anh có đang ở Hoa Thành không?”
…
Lúc Kiều Cẩn Nhuận chạy tới, Giang Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất với Lưu Thấm.
Lưu Thấm tửu lượng rất kém, nhưng lại la hét muốn uống, điển hình là người đã yếu mà còn đòi ra gió.
Vừa rồi cô ấy đứng ở ven đường hóng gió một hồi, sau đó nôn ra hết những thứ vừa mới nhét vào bụng, Giang Nguyệt đang vỗ lưng cho cô ấy.
“Ổn không?” Kiều Cẩn Nhuận đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ, đi thẳng tới chỗ Giang Nguyệt:
“Uống quá nhiều?”
“Tôi không uống rượu.” Giang Nguyệt lắc đầu: “Là bạn của tôi, cô gái nhỏ uống hơi nhiều, dạ dày không thoải mái.”
Nghe vậy, Kiều Cẩn Nhuận quan sát Giang Nguyệt vài lần, xác định cô tỉnh táo, mới bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng theo suốt dọc đường rốt cục rơi xuống.
May mắn thay, cô ấy không sao.
Lúc anh đến trong tay cầm một chiếc túi đồ, bên trong là một chai nước khoáng cùng một hộp thuốc giải rượu: “Để cho bạn của cô uống thuốc đi, sau khi nôn mửa dễ bị đau bụng.”
Giang Nguyệt giúp Lưu Thấm uống thuốc, cười nói: “Bác sĩ Kiều vẫn luôn cẩn thận như vậy.”
“Còn không phải vì lo lắng cho cô sao, cả ngày đều không biết chú ý thân thể của mình, lúc gọi điện thoại cho tôi lại là buổi tối, tôi đoán có thể là cô đã uống rượu.”
Giang Nguyệt hơi giật mình, một lát sau mới cười nói: “Bác sĩ Kiều, tại sao anh lại giống mẹ tôi vậy? Anh có thể bắt kịp chị Trần về việc dài dòng.”
Lưu Thấm bình tĩnh lại, thò đầu vào giữa hai người bọn họ: “Chị Nguyệt, làm sao có thể gọi mẹ? Đây là sự săn sóc và yêu thương của bạn trai dành cho chị.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một giây, ngay sau đó Giang Nguyệt lập tức xua tay giải thích:
“Cô ấy đã uống quá nhiều và nói chuyện vớ vẩn.”
Bầu không khí bởi vì câu nói này của Lưu Thấm, trở nên có chút ngột ngạt.
Cũng may Kiều Cẩn Nhuận không nói gì, hợp lực cùng Giang Nguyệt đưa Lưu Thấm về nhà.
Chờ tới thời điểm đưa Giang Nguyệt trở về, thời gian cũng hơi muộn.
Buổi tối đầu thu ở Hoa thành, sương giăng dày đặc. Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo khoác dài tay mỏng, trong lúc chờ xe cô vô thức thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
“Mùa thu đến rồi.”
Kiều Cẩn Nhuận trực tiếp cởi áo khoác của mình đưa cho Giang Nguyệt: “Nếu không ngại, cô có thể khoác lên.”
Giọng nói của anh trầm ổn, động tác uyển chuyển, trên đôi tay thon dài mảnh khảnh của anh là khoác chiếc áo gió có độ dày nhất định.
Giang Nguyệt hỏi: “Anh không lạnh sao?”
Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi đang mặc một chiếc áo len bên trong.”
Giang Nguyệt lúc này mới giơ tay lên nhận lấy, vui vẻ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, đem áo khoác gió mở ra khoác lên người.
Trên quần áo có mùi rất sạch sẽ, giống như mùi nước xà phòng còn sót lại trên quần áo sau khi phơi khô, lại giống như mùi ánh mặt trời buổi chiều để lại trên quần áo.
Thân hình Kiều Cẩn Nhuận cao gầy, chiếc áo khoác trên người Giang Nguyệt khiến cô trông nhỏ nhắn, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh.
Hai người từ trong khu nhà Lưu Thấm đi ra, đèn đường liên tục đem bóng dáng hai người sóng vai nhau kéo dài rồi lại kéo ngắn.
“Bác sĩ Kiều, tôi có một câu hỏi.” Giang Nguyệt kéo cổ áo, ngăn không cho gió lùa vào.
“Cô hỏi đi.”
“Anh thích tôi từ khi nào, hoặc là nói, anh cảm thấy tôi có điểm nào đáng để anh thích?”
Giang Nguyệt thật sự không cảm thấy mình và Kiều Cẩn Nhuận từng có bất kỳ khoảnh khắc lãng mạn đẹp đẽ nào:
“Tôi luôn gây thêm phiền toái cho anh.”
Ngay cả lần đầu tiên gặp Kiều Cẩn Nhuận, cũng là đi đến bệnh viện khám bệnh.
Cô hỏi một cách chân thành, trong mắt đều là thành khẩn cùng nghiêm túc.
Kiều Cẩn Nhuận đứng yên, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, suy nghĩ một hồi, mới mở miệng:
“Lúc tôi nhìn cô, tôi luôn cảm thấy như đang nhìn vào chính mình trong quá khứ.”
“Chính mình trong quá khứ?”
“Mê mang, do dự không tiến, muốn chấm dứt hết thảy chính mình.”
Giang Nguyệt im lặng một thoáng.
Cô nhớ lúc đó bác sĩ tâm lý đã nói với cô, bởi vì tai nạn ngoài ý muốn của em gái, Kiều Cẩn Nhuận từng có một thời gian rất đen tối và chán nản. Anh không thể cầm dao mổ, càng không thể đối mặt với người nhà.
Kiều Cẩn Nhuận rất bình tĩnh nói: “Nếu như nhất định muốn tôi tìm lý do, có lẽ ngày cả bản thân tôi cũng không giải thích được. Nếu muốn tôi nói rõ ràng, thì hẳn là tôi đang nghĩ biện pháp tự cứu mình.”
“Con người không thể xuyên qua thời gian và không gian, đánh thức chính mình đã từng lạc lối trong quá khứ.” Ánh mắt anh không rời khỏi Giang Nguyệt:
“Nhưng nếu có thể cứu được linh hồn bị lạc giống nhau, có lẽ cũng được coi là đang cứu vớt chính mình đi.”
“Cứu người cũng chính là cứu mình, đúng không?” Giang Nguyệt lẩm bẩm nói: “Bác sĩ Kiều thật sự là một bác sĩ nhân từ, có lòng từ bi.”
“Có lẽ là vậy.” Kiều Cẩn Nhuận nhẹ giọng nói: “Nhưng nhiều hơn nữa, là tôi hy vọng cô có thể hạnh phúc.”
Giang Nguyệt cúi đầu, lặp đi lặp lại hai chữ này.
Hạnh phúc…
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô rũ mắt không nói gì, thì tiếp tục: “Tôi không chắc bây giờ cô có tâm trạng gì. Nếu lời thổ lộ và tâm ý của tôi tạo thành áp lực và ảnh hưởng đến cô, tôi xin lỗi.”
“Không, không...”
“Thật ra ý định của tôi, cũng không phải nhất định là ở cùng một chỗ với cô. Câu hỏi này cũng không nhất thiết phải có một câu trả lời.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên.
“Ở cùng một chỗ cũng tốt, không ở cùng một chỗ cũng được. Mấu chốt cũng không phải là có thể cùng nhau hay có thể đi đến cuối cùng hay không.”
Kiều Cẩn Nhuận cười cười: “Chỉ cần có thể nhìn thấy cô có được hạnh phúc, tôi sẽ cảm thấy mình cũng rất hạnh phúc.”
Anh ấy luôn dịu dàng đến nỗi khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
Giang Nguyệt cảm thấy hốc mắt nóng lên, vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Bác sĩ Kiều...”
Dưới ánh đèn đường, Kiều Cẩn Nhuận khẽ cúi đầu, từng chút từng chút tiến lại gần sát Giang Nguyệt.
“Đừng khóc, buổi tối sẽ bị cảm lạnh.”
Chương 283 Phải xếp hàng
Kiều Cẩn Nhuận cúi người xuống, từng chút, từng chút tiến lại gần Giang Nguyệt.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức khiến người ta hiểu lầm anh muốn hôn lên môi cô.
Hô hấp Giang Nguyệt dồn dập, lui về phía sau một bước: “Bác sĩ Kiều, tôi còn chưa nghĩ kỹ…”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn vẻ mặt bối rối của Giang Nguyệt, nở nụ cười, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đưa tay lên vuốt tóc cô.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, cùng ánh đèn hai bên đường hòa quyện, khiến cho bóng dáng hai người nhìn như đang âu yếm nhau.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước bọt một chút, lý do cự tuyệt vừa rồi còn chưa kịp nói ra miệng.
Nhưng trong nháy mắt, cô theo bản năng muốn cự tuyệt, điểm này cô có thể xác định.
Không biết vì sao, Giang Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua.
Trong bóng tối trống rỗng không có gì.
Cô lại quay đầu lại.
“Xin lỗi, vừa rồi đã không kìm lòng được.”
Anh chỉ là không khỏi kinh ngạc, hóa ra trên thế giới này, ngoài vầng trăng treo cao trên trời, lại còn có một vầng trăng ở ngay trong tầm tay.
“Cô không cần rối rắm về việc cho tôi một câu trả lời nữa.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn Giang Nguyệt, ý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể may mắn hôn được ánh trăng của mình, điều này đã đủ viên mãn rồi.”
Anh coi cô như là một vầng trăng sáng trong trái tim mình.
“Giang Nguyệt, cô có một đôi mắt trong veo sáng ngời.” Anh cười nói: “Cô có một thế giới tinh thần gần như hoàn hảo, vì vậy đôi mắt của cô mới có thể sáng được như vậy.”
Trong thế giới đó, có những giấc mơ mà cô ấy muốn thực hiện, và cuộc sống mà cô ấy muốn hoàn thành.
“Tôi muốn giúp cô bảo vệ nó thật tốt, hy vọng cô sẽ luôn tươi sáng và xinh đẹp.”
Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nói: “Thật xin lỗi bác sĩ Kiều.”
Cô xin lỗi vì tình yêu của anh.
“Không cần xin lỗi, Giang Nguyệt.” Ngược lại, anh cười càng sâu hơn: “Trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ nói ngang hàng, cũng không có bình đẳng, nếu không sẽ trở thành chuyện mua bán làm ăn.”
“Hãy làm những gì em muốn, yêu những gì em yêu thích và trở thành người em muốn trở thành.”
“Chỉ cần em hạnh phúc, tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Mọi sự đầu tư tình cảm của anh đều không có gì tiếc nuối.
Con chim này đã được định sẵn là phải bay đi, anh chỉ muốn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ đợi cô trở về.
…
Sau khi Kiều Cẩn Nhuận rời đi, Giang Nguyệt nhìn chiếc xe đi xa mãi cho đến khi nó biến mất trong màn đêm, cô mới ôm ngực, chuẩn bị xoay người trở về.
Áo gió trên người đều rất dày, là chất liệu chắn gió.
Cô vừa quay đầu lại, mắt vô thức đảo qua góc vừa rồi, đột nhiên nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng ở đó.
Rõ ràng vừa rồi nơi đó không có ai.
Trong đôi mắt đen láy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bất động, chỉ có những tia lửa nhỏ phát ra từ đầu ngón tay và làn khói nghi ngút quanh quẩn ở cổ tay.
Nếu như không nhìn kỹ, hắn cơ hồ muốn đem mình hòa làm một vào màn đêm.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tiêu Kỳ Nhiên dập tắt điếu thuốc trên phiến đá của bồn hoa bên cạnh, và đi thẳng về phía Giang Nguyệt.
Khi nhìn thấy hắn, trong lòng Giang Nguyệt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng mang đến một cảm giác khác.
Cảm giác vừa rồi của cô quả nhiên chính xác.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại ở trước mặt cô, rũ mắt xuống nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần jean màu xanh, trang điểm nhẹ nhàng như nước, tổng thể càng giống với ngoại hình ban đầu của cô.
Ánh mắt của hắn dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo gió trên vai cô.
“Anh đang tìm tôi?”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn cô như trước, không lên tiếng.
Hắn đang đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt mười phần bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.
“Nếu anh không có lời nào muốn nói, vậy tôi trở về đây.”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn mũi giày của mình: “Bên ngoài quá lạnh, Tiêu tổng không có việc gì, cũng về sớm một chút đi.”
Hai người họ dường như đã thay đổi thân phận, hiện tại Giang Nguyệt ngược lại trở thành người thiếu kiên nhẫn trước.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng không biết từ lúc nào bị mây che khuất, chỉ lộ ra một nửa, ngay cả ánh trăng cũng trở nên mông lung.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Hai người ở bên nhau à?”
Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ nào khác, giống như chỉ đơn giản hỏi cô đáp án cho câu hỏi này.
“Hai người” đương nhiên là ám chỉ cô và Kiều Cẩn Nhuận.
Giang Nguyệt dừng lại gần hai giây, gần như không phát hiện ra bất kỳ sự không hài lòng nào từ trong giọng điệu của hắn ta.
Không khác gì ngày thường, rất lý trí và bình tĩnh.
Giang Nguyệt cười một tiếng, nhìn vào ánh mắt của hắn nói: “Tiêu tổng, theo dõi người khác là phạm pháp, nhìn trộm lại càng là vô đạo đức.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào cô: “Tôi đến tìm em, vừa vặn nhìn thấy.”
Tình cờ thấy, anh ta đang hôn em.
Khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận cúi đầu hôn cô, anh lại hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, ngay cả điếu thuốc trên tay cũng cầm không được.
Họ đứng dưới ánh trăng.
Và anh đang đứng trong bóng tối.
Vì thế anh lựa chọn rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại xoay người trở về.
Anh phải hỏi rõ ràng.
“Giang Nguyệt, em yêu anh ta sao?”
Khi hắn hỏi, gần như có một cơn đau nhói.
Giang Nguyệt cũng có thể nhận ra, câu trả lời của cô đối với hắn vô cùng quan trọng, thậm chí còn có thể quyết định thái độ sau này của hắn đối với mình.
“Ừ.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai, cười nói: “Tôi đã chấm dứt hợp đồng rồi, cuộc sống cá nhân không cần phải báo cáo với Tiêu tổng.”
“Tôi cũng không phải là người của công chúng nữa, có thể tự do yêu đương.”
Cô chỉ cười, nhưng rất khó để nhìn ra cảm xúc trong mắt cô. Nụ cười kia càng giống như là chút ánh đỏ cuối cùng dưới ánh mặt trời của hoàng hôn.
Có một cảm giác tan vỡ thoáng qua.
Cô cũng không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng cô ấy đã suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp từ trong câu trả lời của cô cho rằng cô đã yêu Kiều Cẩn Nhuận và không dây dưa nữa, vậy thì từ nay về sau hai người sẽ quên nhau đi.
Sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Tiêu tổng, anh cần gì phải làm cho mình chật vật như vậy?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, lại tiếp tục nói: “Anh có quá nhiều lựa chọn, vì sao cứ phải dây dưa với tôi như vậy, anh muốn làm gì?”
Cô hít sâu một hơi, xương quai xanh trên vai càng lộ rõ hơn: “Là do sự từ chối của tôi không đủ rõ ràng, hay là nỗi đau anh mang đến cho tôi, không đủ để anh cảm thấy nên dừng lại?”
Mặt trăng đã hoàn toàn bị mây đen che khuất, ánh trăng bị che kín đến nỗi không có một tia sáng nào có thể lọt xuống.
Đèn đường cũng mờ mịt, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối tăm không rõ.
Ánh mắt của hắn trở nên tan nát, bật lửa trong tay bị hắn nắm rất chặt, khớp xương cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch:
“Tôi chỉ muốn biết, tôi có phải một chút cơ hội cũng không có hay không?”
Giang Nguyệt cong mắt: “Có, nhưng phải xếp hàng.”
Khi cô cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền hình trái lê rất nông. Chứ không phải là loại má lúm đồng tiền tròn trịa theo phong cách dễ thương, vì vậy chỉ có một chút ngọt ngào:
“Bên cạnh những người mà chúng ta đang nói đến bây giờ, còn có một hàng dài.”
“Đàn ông nhiều lắm, tôi nhất định phải chọn lựa kỹ càng. Nếu Tiêu tổng không phiền, tôi có thể cân nhắc đưa anh vào danh sách ứng cử viên.”
Bầu không khí dần chìm vào im lặng.
Giang Nguyệt cho rằng mình hẳn đã chạm đến cực hạn nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng chắc là không có biện pháp tiếp nhận đúng không? Vậy thì cũng không có cách nào.”
Chương 284 Anh đã bị loại
Giang Nguyệt cười rất quyến rũ, đó là một kiểu tươi cười chỉ khi đối phó trong công việc cô mới biểu lộ ra, nó rẻ tiền, cũng rất tùy ý.
“Hay là, nếu Tiêu tổng thành tâm thành ý, vì sao không lựa chọn bỏ ra chút tiền, chen lên trước một chút?”
Nụ cười của Giang Nguyệt tuy rằng đẹp mắt, nhưng nó giống như tờ rơi phân phát trên đường cái, mỗi người đều có thể có một phần:
“Về phần bao nhiêu tiền, phải xem thành ý của Tiêu tổng rồi.”
Ý nghĩa đằng sau những lời nói này không thể rõ ràng hơn.
Cô muốn trở thành một kẻ đào mỏ lộ liễu trong lòng hắn, hoặc là một cô gái ham hư vinh. Cứ như vậy sẽ khiến hắn ghét bỏ cô.
Không có người đàn ông nào thích loại phụ nữ như vậy cả.
Giang Nguyệt nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đang trầm xuống, ánh mắt cũng nheo lại, trong lòng cô có dự cảm.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, câu tiếp theo của hắn chắc là sẽ muốn châm chọc cô tham lam vô độ, tự cho mình là đúng.
Hay là những lời khó nghe hơn, cay nghiệt hơn thì cô cũng đã quá quen thuộc rồi.
Dù sao hắn cũng nói không ít một câu này.
Nhưng mà, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ trầm mặc trong chốc lát.
Giang Nguyệt cũng không vội, cô đút tay vào trong túi áo gió, tươi cười trên mặt vẫn như cũ không có tản đi.
Cười đến một thời gian dài, khuôn mặt bắt đầu cảm thấy một chút cứng nhắc.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hả?”
Giang Nguyệt đã đoán trước tất cả những gì Tiêu Kỳ Nhiên có thể nói, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra ba chữ này.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không chịu buông tha: “Mười triệu đô đủ không?”
Hắn hỏi thật sự quá nghiêm túc, làm cho Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát.
Tại sao hắn ta không chơi bài theo lẽ thường?
Sắc mặt Giang Nguyệt cứng đờ, trong lòng không hiểu sao bắt đầu đánh trống: “… Còn chưa đủ.”
“Hai mươi triệu?” Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục nói, rõ ràng hắn ta đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi:
“Chỉ cần dưới năm mươi triệu đô, tôi có thể chuyển ngay. Nếu cao hơn, tôi chỉ có thể tạm thời tìm tài sản để thế chấp. Một số nhà máy ở Bắc Mỹ có giá trị cao, châu Âu thì đối tác còn nhiều hơn một chút. Nhưng dù vậy, vẫn cần một chút thời gian để kiểm kê tài sản, em có thể đợi tôi…”
Giọng điệu nghiêm túc của Tiêu Kỳ Nhiên rất giống với một cuộc đàm phán thương mại trong kinh doanh, mỗi từ đều là hàng thật giá thật.
Không phải chỉ là nói dối.
“Đủ rồi.”
Tay Giang Nguyệt khẽ run rẩy, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên, tốt nhất anh là đang nói nhảm.”
“Tôi không nói nhảm.”
Hắn ta hầu như không do dự nói: “Nếu em muốn những thứ này, tôi sẽ cho em tất cả những gì tôi có.”
“Đương nhiên, tôi cũng chỉ có những thứ này.” Nói xong, hắn nhẹ nhõm nở nụ cười:
“Nếu như những thứ này có thể đổi lấy một tư cách, vậy thì không thể tốt hơn.”
Hắn muốn dùng tài sản trăm tỷ này, đổi một tư cách khác?
Đổi lại tư cách gì? Tư cách để trở thành một trong vô số ứng cử viên mà cô vừa nói sao?
Giang Nguyệt chỉ cảm thấy lỗ tai trong chốc lát bắt đầu ù đi.
Điều này không phải là sự thật.
Hắn chắc chắn đang lừa gạt người khác.
Giang Nguyệt giống như là miễn cưỡng tìm lại một ít lý trí, cô rất miễn cưỡng nhếch môi:
“Anh cho rằng tôi là một đứa trẻ con, sẽ tin vào những câu chuyện cổ tích và những giấc mơ ngọt ngào mà anh dệt nên sao?”
“Nếu em không tin, ngày mai chúng ta có thể trực tiếp đến ngân hàng.”
Hắn nhìn vào mắt cô.
“Nếu như không chuyện bất ngờ gì xảy ra, ngày mai có thể làm thủ tục chuyển khoản năm triệu đô trước. Bốn mươi năm triệu còn lại, cần phải chờ ngân hàng huy động vốn.”
Nói đến đây, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Nguyệt Nguyệt, em biết đấy, việc này cần thời gian.”
Cho dù hắn ta giàu có đến đâu, cũng không có nghĩa là ngân hàng có thể nhanh chóng xuất ra nhiều tiền như vậy.
“Ngày mai là chủ nhật, ngân hàng không xử lý thủ tục.”
“Bọn họ sẽ làm cho tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đủ tiền, bọn họ sẽ làm cho tôi.”
Trong bầu không khí căng thẳng, Giang Nguyệt nhịn không được bị chọc cười, cảm khái một câu: “Cứ như anh là một nhà giàu mới nổi bất lương và vô lý vậy.”
“Cho nên, em có thích không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cắn răng, trước khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận hôn Giang Nguyệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như vậy.
Vốn dĩ hắn là người rất kiên nhẫn.
Nhưng hắn luôn cảm thấy rằng nếu hắn đến muộn, ai đó sẽ hái mất hoa hồng của hắn.
Lòng bàn tay hắn siết chặt, góc cạnh của bật lửa khiến lòng bàn tay hắn đau nhức:
“Như vậy, em có thích không?”
Đây là kết quả mà Giang Nguyệt không nghĩ tới.
Cô có thể chấp nhận việc Tiêu Kỳ Nhiên chế giễu, coi thường cô. Thậm chí đối xử với cô bằng những lời lẽ khắc nghiệt, ác độc nhất, có lẽ cô có thể lấy nólàm cái cớ để tiêu sái rời đi, cô còn đã chuẩn bị sẵn những lời mỉa mai ở sẵn trong cổ họng.
Nhưng hắn đột nhiên hỏi: ‘Em có thích không?’ khiến cô không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Cứ như thể giáo viên đã vạch ra trước những điểm để ôn tập, nhưng đến khi thi đề thi lại ra ở phần nội dung khác, cô như học sinh ngồi trong phòng thì đó, lúng túng không biết làm sao.
Loại hành vi này, quá xấu xa rồi…
Bởi vì quá nhập tâm, nên khi bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm vào lòng, Giang Nguyệt cũng quên cả phản ứng.
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đừng phát điên.” Giang Nguyệt giãy dụa rồi lên tiếng: “Tôi không có thời gian để ở đây nghe anh nói lung tung.”
“Có phải là lời nói lung tung không, ngày mai em sẽ biết.” Giọng điệu của hắn mang theo một sự tự tin:
“Nếu như có thể, tôi thậm chí muốn đưa em đến ngân hàng ngay bây giờ.”
“Em chỉ cần nói cho tôi biết, đời này tôi có thể có cơ hội không?” Hơi thở của hắn có chút dồn dập, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.
Hắn dùng lòng bàn tay giữ chặt đầu cô, không cho cô cử động, buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giang Nguyệt muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực rõ ràng là áp đảo.
“Không có cơ hội.” Giang Nguyệt buột miệng thốt lên: “Tôi đổi ý rồi, đời này anh sẽ không có cơ hội! Anh vẫn nên đợi kiếp sau đi.”
“Vì cái gì, là do tôi không đủ tiền?” Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ nói: “Mặc dù tôi không nghĩ rằng em có thể đưa ra một con số mà tôi không thể đạt được. Ngay cả khi em có thể, có quá ít người đàn ông có thể đạt được điều mà em muốn.”
Giang Nguyệt: ...
Cho tới bây giờ Giang Nguyệt chưa từng nghĩ tới, có một ngày Tiêu Kỳ Nhiên sẽ cùng cô nghiêm túc thảo luận về vấn đề tiền bạc như vậy.
“Cái này cùng tiền nhiều tiền ít không quan hệ.” Giang Nguyệt cứng miệng nói: “Mặc kệ có tiền hay không, anh cũng không có cơ hội. Anh đã bị loại rồi, bị đào thải, bị cự tuyệt, nghe hiểu chưa?”
Giọng điệu từ chối của Giang Nguyệt quá cứng rắn, Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi:
“Em không thích tiền sao? Đây không phải là điều em muốn sao? Chẳng lẽ còn cái gì nữa?”
“Hoa hồng, hay đồ trang sức? Tôi nhớ tới, lúc trước em nói em muốn có một căn nhà, bên trong có hai người cùng nhau sống hạnh phúc... Em muốn ngôi nhà ở đâu?”
Hắn đã quá bối rối đến nỗi khả năng sắp xếp ngôn ngữ trở nên không linh hoạt: “Một căn có đủ không? Tôi có thể mua cho em một trăm căn, em ở chán thì có thể đổi.”
Hắn không mắng cô ham tiền, cũng không giễu cợt cô rẻ rúng, mà chân thành hỏi cô, có đủ chưa?
Giang Nguyệt nhìn bộ dáng khép nép lấy lòng của Tiêu Kỳ Nhiên, cười đến rơi lệ, trong giọng nói mang theo tàn nhẫn:
“Thật sao? Vậy tôi có thể ở cùng người khác không? Cho dù người kia không phải là anh cũng có thể phải không?”
Xe cộ qua lại trên đường phố, Lưu Thấm say đến không rõ ràng, lè lưỡi nói: “Bạn trai của chị đâu, để anh ấy đến đón chị về, như vậy an toàn hơn.”
Giang Nguyệt dừng một chút, nhớ tới vừa rồi khi ở trong phòng tranh, Tiêu Kỳ Nhiên nói với Thượng Trạch Văn rằng mình là bạn gái của anh ta.
Lúc ấy cô không kịp phản ứng, hiện tại mới chợt nghĩ đến, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt những người khác, giới thiệu thân phận của cô như vậy.
Mặc dù vậy, điều này vẫn được thực hiện mà chưa có sự cho phép của cô.
Rõ ràng đã từng muốn nghe điều ấy từ trong miệng anh, mà khi anh thực sự nói ra, cô thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thậm chí theo bản năng sẽ tức giận với anh vì bị người ngoài hiểu lầm.
Lưu Thấm thấy Giang Nguyệt ngây người, túm lấy cô nói: “Mau gọi điện thoại cho bạn trai chị đi.”
Giang Nguyệt trả lời cô ấy một câu: “Tôi không có bạn trai.”
Lưu Thấm không tin: “Sao lại không có, người đàn ông thường xuyên cùng chị diễn tập trong đoàn kịch đó không phải sao?”
Cô ấy đang nói về Kiều Cẩn Nhuận.
Lưu Thấm đang say lắc đầu lắc đầu: “Ngày nghỉ cuối cùng của em không cẩn thận để quên dây sạc ở đoàn kịch. Lúc em trở về lấy thấy chị đang diễn tập, ánh mắt người đàn ông kia đều không thể rời mắt khỏi người chị.”
Giang Nguyệt sững sờ: “Khi nào thì...”
Cô vốn định hỏi Lưu Thấm khi nào nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận, không nghĩ tới đối phương đã tự mình nói tiếp:
“Chị Nguyệt, chị đừng giấu diếm, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, em sẽ không nói lung tung đâu.”
Lưu Thấm quấn chặt lấy, nhất định phải nói chờ sau khi Kiều Cẩn Nhuận nhận được cuộc gọi của Giang Nguyệt cô mới đi. Không thể làm gì được, Giang Nguyệt đành phải gọi điện thoại:
“Bác sĩ Kiều, bây giờ anh có đang ở Hoa Thành không?”
…
Lúc Kiều Cẩn Nhuận chạy tới, Giang Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất với Lưu Thấm.
Lưu Thấm tửu lượng rất kém, nhưng lại la hét muốn uống, điển hình là người đã yếu mà còn đòi ra gió.
Vừa rồi cô ấy đứng ở ven đường hóng gió một hồi, sau đó nôn ra hết những thứ vừa mới nhét vào bụng, Giang Nguyệt đang vỗ lưng cho cô ấy.
“Ổn không?” Kiều Cẩn Nhuận đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ, đi thẳng tới chỗ Giang Nguyệt:
“Uống quá nhiều?”
“Tôi không uống rượu.” Giang Nguyệt lắc đầu: “Là bạn của tôi, cô gái nhỏ uống hơi nhiều, dạ dày không thoải mái.”
Nghe vậy, Kiều Cẩn Nhuận quan sát Giang Nguyệt vài lần, xác định cô tỉnh táo, mới bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng theo suốt dọc đường rốt cục rơi xuống.
May mắn thay, cô ấy không sao.
Lúc anh đến trong tay cầm một chiếc túi đồ, bên trong là một chai nước khoáng cùng một hộp thuốc giải rượu: “Để cho bạn của cô uống thuốc đi, sau khi nôn mửa dễ bị đau bụng.”
Giang Nguyệt giúp Lưu Thấm uống thuốc, cười nói: “Bác sĩ Kiều vẫn luôn cẩn thận như vậy.”
“Còn không phải vì lo lắng cho cô sao, cả ngày đều không biết chú ý thân thể của mình, lúc gọi điện thoại cho tôi lại là buổi tối, tôi đoán có thể là cô đã uống rượu.”
Giang Nguyệt hơi giật mình, một lát sau mới cười nói: “Bác sĩ Kiều, tại sao anh lại giống mẹ tôi vậy? Anh có thể bắt kịp chị Trần về việc dài dòng.”
Lưu Thấm bình tĩnh lại, thò đầu vào giữa hai người bọn họ: “Chị Nguyệt, làm sao có thể gọi mẹ? Đây là sự săn sóc và yêu thương của bạn trai dành cho chị.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một giây, ngay sau đó Giang Nguyệt lập tức xua tay giải thích:
“Cô ấy đã uống quá nhiều và nói chuyện vớ vẩn.”
Bầu không khí bởi vì câu nói này của Lưu Thấm, trở nên có chút ngột ngạt.
Cũng may Kiều Cẩn Nhuận không nói gì, hợp lực cùng Giang Nguyệt đưa Lưu Thấm về nhà.
Chờ tới thời điểm đưa Giang Nguyệt trở về, thời gian cũng hơi muộn.
Buổi tối đầu thu ở Hoa thành, sương giăng dày đặc. Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo khoác dài tay mỏng, trong lúc chờ xe cô vô thức thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:
“Mùa thu đến rồi.”
Kiều Cẩn Nhuận trực tiếp cởi áo khoác của mình đưa cho Giang Nguyệt: “Nếu không ngại, cô có thể khoác lên.”
Giọng nói của anh trầm ổn, động tác uyển chuyển, trên đôi tay thon dài mảnh khảnh của anh là khoác chiếc áo gió có độ dày nhất định.
Giang Nguyệt hỏi: “Anh không lạnh sao?”
Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi đang mặc một chiếc áo len bên trong.”
Giang Nguyệt lúc này mới giơ tay lên nhận lấy, vui vẻ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, đem áo khoác gió mở ra khoác lên người.
Trên quần áo có mùi rất sạch sẽ, giống như mùi nước xà phòng còn sót lại trên quần áo sau khi phơi khô, lại giống như mùi ánh mặt trời buổi chiều để lại trên quần áo.
Thân hình Kiều Cẩn Nhuận cao gầy, chiếc áo khoác trên người Giang Nguyệt khiến cô trông nhỏ nhắn, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh.
Hai người từ trong khu nhà Lưu Thấm đi ra, đèn đường liên tục đem bóng dáng hai người sóng vai nhau kéo dài rồi lại kéo ngắn.
“Bác sĩ Kiều, tôi có một câu hỏi.” Giang Nguyệt kéo cổ áo, ngăn không cho gió lùa vào.
“Cô hỏi đi.”
“Anh thích tôi từ khi nào, hoặc là nói, anh cảm thấy tôi có điểm nào đáng để anh thích?”
Giang Nguyệt thật sự không cảm thấy mình và Kiều Cẩn Nhuận từng có bất kỳ khoảnh khắc lãng mạn đẹp đẽ nào:
“Tôi luôn gây thêm phiền toái cho anh.”
Ngay cả lần đầu tiên gặp Kiều Cẩn Nhuận, cũng là đi đến bệnh viện khám bệnh.
Cô hỏi một cách chân thành, trong mắt đều là thành khẩn cùng nghiêm túc.
Kiều Cẩn Nhuận đứng yên, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, suy nghĩ một hồi, mới mở miệng:
“Lúc tôi nhìn cô, tôi luôn cảm thấy như đang nhìn vào chính mình trong quá khứ.”
“Chính mình trong quá khứ?”
“Mê mang, do dự không tiến, muốn chấm dứt hết thảy chính mình.”
Giang Nguyệt im lặng một thoáng.
Cô nhớ lúc đó bác sĩ tâm lý đã nói với cô, bởi vì tai nạn ngoài ý muốn của em gái, Kiều Cẩn Nhuận từng có một thời gian rất đen tối và chán nản. Anh không thể cầm dao mổ, càng không thể đối mặt với người nhà.
Kiều Cẩn Nhuận rất bình tĩnh nói: “Nếu như nhất định muốn tôi tìm lý do, có lẽ ngày cả bản thân tôi cũng không giải thích được. Nếu muốn tôi nói rõ ràng, thì hẳn là tôi đang nghĩ biện pháp tự cứu mình.”
“Con người không thể xuyên qua thời gian và không gian, đánh thức chính mình đã từng lạc lối trong quá khứ.” Ánh mắt anh không rời khỏi Giang Nguyệt:
“Nhưng nếu có thể cứu được linh hồn bị lạc giống nhau, có lẽ cũng được coi là đang cứu vớt chính mình đi.”
“Cứu người cũng chính là cứu mình, đúng không?” Giang Nguyệt lẩm bẩm nói: “Bác sĩ Kiều thật sự là một bác sĩ nhân từ, có lòng từ bi.”
“Có lẽ là vậy.” Kiều Cẩn Nhuận nhẹ giọng nói: “Nhưng nhiều hơn nữa, là tôi hy vọng cô có thể hạnh phúc.”
Giang Nguyệt cúi đầu, lặp đi lặp lại hai chữ này.
Hạnh phúc…
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô rũ mắt không nói gì, thì tiếp tục: “Tôi không chắc bây giờ cô có tâm trạng gì. Nếu lời thổ lộ và tâm ý của tôi tạo thành áp lực và ảnh hưởng đến cô, tôi xin lỗi.”
“Không, không...”
“Thật ra ý định của tôi, cũng không phải nhất định là ở cùng một chỗ với cô. Câu hỏi này cũng không nhất thiết phải có một câu trả lời.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên.
“Ở cùng một chỗ cũng tốt, không ở cùng một chỗ cũng được. Mấu chốt cũng không phải là có thể cùng nhau hay có thể đi đến cuối cùng hay không.”
Kiều Cẩn Nhuận cười cười: “Chỉ cần có thể nhìn thấy cô có được hạnh phúc, tôi sẽ cảm thấy mình cũng rất hạnh phúc.”
Anh ấy luôn dịu dàng đến nỗi khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
Giang Nguyệt cảm thấy hốc mắt nóng lên, vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Bác sĩ Kiều...”
Dưới ánh đèn đường, Kiều Cẩn Nhuận khẽ cúi đầu, từng chút từng chút tiến lại gần sát Giang Nguyệt.
“Đừng khóc, buổi tối sẽ bị cảm lạnh.”
Chương 283 Phải xếp hàng
Kiều Cẩn Nhuận cúi người xuống, từng chút, từng chút tiến lại gần Giang Nguyệt.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức khiến người ta hiểu lầm anh muốn hôn lên môi cô.
Hô hấp Giang Nguyệt dồn dập, lui về phía sau một bước: “Bác sĩ Kiều, tôi còn chưa nghĩ kỹ…”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn vẻ mặt bối rối của Giang Nguyệt, nở nụ cười, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đưa tay lên vuốt tóc cô.
“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, cùng ánh đèn hai bên đường hòa quyện, khiến cho bóng dáng hai người nhìn như đang âu yếm nhau.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước bọt một chút, lý do cự tuyệt vừa rồi còn chưa kịp nói ra miệng.
Nhưng trong nháy mắt, cô theo bản năng muốn cự tuyệt, điểm này cô có thể xác định.
Không biết vì sao, Giang Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua.
Trong bóng tối trống rỗng không có gì.
Cô lại quay đầu lại.
“Xin lỗi, vừa rồi đã không kìm lòng được.”
Anh chỉ là không khỏi kinh ngạc, hóa ra trên thế giới này, ngoài vầng trăng treo cao trên trời, lại còn có một vầng trăng ở ngay trong tầm tay.
“Cô không cần rối rắm về việc cho tôi một câu trả lời nữa.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn Giang Nguyệt, ý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể may mắn hôn được ánh trăng của mình, điều này đã đủ viên mãn rồi.”
Anh coi cô như là một vầng trăng sáng trong trái tim mình.
“Giang Nguyệt, cô có một đôi mắt trong veo sáng ngời.” Anh cười nói: “Cô có một thế giới tinh thần gần như hoàn hảo, vì vậy đôi mắt của cô mới có thể sáng được như vậy.”
Trong thế giới đó, có những giấc mơ mà cô ấy muốn thực hiện, và cuộc sống mà cô ấy muốn hoàn thành.
“Tôi muốn giúp cô bảo vệ nó thật tốt, hy vọng cô sẽ luôn tươi sáng và xinh đẹp.”
Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nói: “Thật xin lỗi bác sĩ Kiều.”
Cô xin lỗi vì tình yêu của anh.
“Không cần xin lỗi, Giang Nguyệt.” Ngược lại, anh cười càng sâu hơn: “Trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ nói ngang hàng, cũng không có bình đẳng, nếu không sẽ trở thành chuyện mua bán làm ăn.”
“Hãy làm những gì em muốn, yêu những gì em yêu thích và trở thành người em muốn trở thành.”
“Chỉ cần em hạnh phúc, tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Mọi sự đầu tư tình cảm của anh đều không có gì tiếc nuối.
Con chim này đã được định sẵn là phải bay đi, anh chỉ muốn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ đợi cô trở về.
…
Sau khi Kiều Cẩn Nhuận rời đi, Giang Nguyệt nhìn chiếc xe đi xa mãi cho đến khi nó biến mất trong màn đêm, cô mới ôm ngực, chuẩn bị xoay người trở về.
Áo gió trên người đều rất dày, là chất liệu chắn gió.
Cô vừa quay đầu lại, mắt vô thức đảo qua góc vừa rồi, đột nhiên nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng ở đó.
Rõ ràng vừa rồi nơi đó không có ai.
Trong đôi mắt đen láy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bất động, chỉ có những tia lửa nhỏ phát ra từ đầu ngón tay và làn khói nghi ngút quanh quẩn ở cổ tay.
Nếu như không nhìn kỹ, hắn cơ hồ muốn đem mình hòa làm một vào màn đêm.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tiêu Kỳ Nhiên dập tắt điếu thuốc trên phiến đá của bồn hoa bên cạnh, và đi thẳng về phía Giang Nguyệt.
Khi nhìn thấy hắn, trong lòng Giang Nguyệt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng mang đến một cảm giác khác.
Cảm giác vừa rồi của cô quả nhiên chính xác.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại ở trước mặt cô, rũ mắt xuống nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần jean màu xanh, trang điểm nhẹ nhàng như nước, tổng thể càng giống với ngoại hình ban đầu của cô.
Ánh mắt của hắn dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo gió trên vai cô.
“Anh đang tìm tôi?”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn cô như trước, không lên tiếng.
Hắn đang đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt mười phần bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.
“Nếu anh không có lời nào muốn nói, vậy tôi trở về đây.”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn mũi giày của mình: “Bên ngoài quá lạnh, Tiêu tổng không có việc gì, cũng về sớm một chút đi.”
Hai người họ dường như đã thay đổi thân phận, hiện tại Giang Nguyệt ngược lại trở thành người thiếu kiên nhẫn trước.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng không biết từ lúc nào bị mây che khuất, chỉ lộ ra một nửa, ngay cả ánh trăng cũng trở nên mông lung.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Hai người ở bên nhau à?”
Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ nào khác, giống như chỉ đơn giản hỏi cô đáp án cho câu hỏi này.
“Hai người” đương nhiên là ám chỉ cô và Kiều Cẩn Nhuận.
Giang Nguyệt dừng lại gần hai giây, gần như không phát hiện ra bất kỳ sự không hài lòng nào từ trong giọng điệu của hắn ta.
Không khác gì ngày thường, rất lý trí và bình tĩnh.
Giang Nguyệt cười một tiếng, nhìn vào ánh mắt của hắn nói: “Tiêu tổng, theo dõi người khác là phạm pháp, nhìn trộm lại càng là vô đạo đức.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào cô: “Tôi đến tìm em, vừa vặn nhìn thấy.”
Tình cờ thấy, anh ta đang hôn em.
Khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận cúi đầu hôn cô, anh lại hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, ngay cả điếu thuốc trên tay cũng cầm không được.
Họ đứng dưới ánh trăng.
Và anh đang đứng trong bóng tối.
Vì thế anh lựa chọn rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại xoay người trở về.
Anh phải hỏi rõ ràng.
“Giang Nguyệt, em yêu anh ta sao?”
Khi hắn hỏi, gần như có một cơn đau nhói.
Giang Nguyệt cũng có thể nhận ra, câu trả lời của cô đối với hắn vô cùng quan trọng, thậm chí còn có thể quyết định thái độ sau này của hắn đối với mình.
“Ừ.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai, cười nói: “Tôi đã chấm dứt hợp đồng rồi, cuộc sống cá nhân không cần phải báo cáo với Tiêu tổng.”
“Tôi cũng không phải là người của công chúng nữa, có thể tự do yêu đương.”
Cô chỉ cười, nhưng rất khó để nhìn ra cảm xúc trong mắt cô. Nụ cười kia càng giống như là chút ánh đỏ cuối cùng dưới ánh mặt trời của hoàng hôn.
Có một cảm giác tan vỡ thoáng qua.
Cô cũng không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng cô ấy đã suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp từ trong câu trả lời của cô cho rằng cô đã yêu Kiều Cẩn Nhuận và không dây dưa nữa, vậy thì từ nay về sau hai người sẽ quên nhau đi.
Sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Tiêu tổng, anh cần gì phải làm cho mình chật vật như vậy?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, lại tiếp tục nói: “Anh có quá nhiều lựa chọn, vì sao cứ phải dây dưa với tôi như vậy, anh muốn làm gì?”
Cô hít sâu một hơi, xương quai xanh trên vai càng lộ rõ hơn: “Là do sự từ chối của tôi không đủ rõ ràng, hay là nỗi đau anh mang đến cho tôi, không đủ để anh cảm thấy nên dừng lại?”
Mặt trăng đã hoàn toàn bị mây đen che khuất, ánh trăng bị che kín đến nỗi không có một tia sáng nào có thể lọt xuống.
Đèn đường cũng mờ mịt, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối tăm không rõ.
Ánh mắt của hắn trở nên tan nát, bật lửa trong tay bị hắn nắm rất chặt, khớp xương cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch:
“Tôi chỉ muốn biết, tôi có phải một chút cơ hội cũng không có hay không?”
Giang Nguyệt cong mắt: “Có, nhưng phải xếp hàng.”
Khi cô cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền hình trái lê rất nông. Chứ không phải là loại má lúm đồng tiền tròn trịa theo phong cách dễ thương, vì vậy chỉ có một chút ngọt ngào:
“Bên cạnh những người mà chúng ta đang nói đến bây giờ, còn có một hàng dài.”
“Đàn ông nhiều lắm, tôi nhất định phải chọn lựa kỹ càng. Nếu Tiêu tổng không phiền, tôi có thể cân nhắc đưa anh vào danh sách ứng cử viên.”
Bầu không khí dần chìm vào im lặng.
Giang Nguyệt cho rằng mình hẳn đã chạm đến cực hạn nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng chắc là không có biện pháp tiếp nhận đúng không? Vậy thì cũng không có cách nào.”
Chương 284 Anh đã bị loại
Giang Nguyệt cười rất quyến rũ, đó là một kiểu tươi cười chỉ khi đối phó trong công việc cô mới biểu lộ ra, nó rẻ tiền, cũng rất tùy ý.
“Hay là, nếu Tiêu tổng thành tâm thành ý, vì sao không lựa chọn bỏ ra chút tiền, chen lên trước một chút?”
Nụ cười của Giang Nguyệt tuy rằng đẹp mắt, nhưng nó giống như tờ rơi phân phát trên đường cái, mỗi người đều có thể có một phần:
“Về phần bao nhiêu tiền, phải xem thành ý của Tiêu tổng rồi.”
Ý nghĩa đằng sau những lời nói này không thể rõ ràng hơn.
Cô muốn trở thành một kẻ đào mỏ lộ liễu trong lòng hắn, hoặc là một cô gái ham hư vinh. Cứ như vậy sẽ khiến hắn ghét bỏ cô.
Không có người đàn ông nào thích loại phụ nữ như vậy cả.
Giang Nguyệt nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đang trầm xuống, ánh mắt cũng nheo lại, trong lòng cô có dự cảm.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, câu tiếp theo của hắn chắc là sẽ muốn châm chọc cô tham lam vô độ, tự cho mình là đúng.
Hay là những lời khó nghe hơn, cay nghiệt hơn thì cô cũng đã quá quen thuộc rồi.
Dù sao hắn cũng nói không ít một câu này.
Nhưng mà, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ trầm mặc trong chốc lát.
Giang Nguyệt cũng không vội, cô đút tay vào trong túi áo gió, tươi cười trên mặt vẫn như cũ không có tản đi.
Cười đến một thời gian dài, khuôn mặt bắt đầu cảm thấy một chút cứng nhắc.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hả?”
Giang Nguyệt đã đoán trước tất cả những gì Tiêu Kỳ Nhiên có thể nói, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra ba chữ này.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không chịu buông tha: “Mười triệu đô đủ không?”
Hắn hỏi thật sự quá nghiêm túc, làm cho Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát.
Tại sao hắn ta không chơi bài theo lẽ thường?
Sắc mặt Giang Nguyệt cứng đờ, trong lòng không hiểu sao bắt đầu đánh trống: “… Còn chưa đủ.”
“Hai mươi triệu?” Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục nói, rõ ràng hắn ta đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi:
“Chỉ cần dưới năm mươi triệu đô, tôi có thể chuyển ngay. Nếu cao hơn, tôi chỉ có thể tạm thời tìm tài sản để thế chấp. Một số nhà máy ở Bắc Mỹ có giá trị cao, châu Âu thì đối tác còn nhiều hơn một chút. Nhưng dù vậy, vẫn cần một chút thời gian để kiểm kê tài sản, em có thể đợi tôi…”
Giọng điệu nghiêm túc của Tiêu Kỳ Nhiên rất giống với một cuộc đàm phán thương mại trong kinh doanh, mỗi từ đều là hàng thật giá thật.
Không phải chỉ là nói dối.
“Đủ rồi.”
Tay Giang Nguyệt khẽ run rẩy, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên, tốt nhất anh là đang nói nhảm.”
“Tôi không nói nhảm.”
Hắn ta hầu như không do dự nói: “Nếu em muốn những thứ này, tôi sẽ cho em tất cả những gì tôi có.”
“Đương nhiên, tôi cũng chỉ có những thứ này.” Nói xong, hắn nhẹ nhõm nở nụ cười:
“Nếu như những thứ này có thể đổi lấy một tư cách, vậy thì không thể tốt hơn.”
Hắn muốn dùng tài sản trăm tỷ này, đổi một tư cách khác?
Đổi lại tư cách gì? Tư cách để trở thành một trong vô số ứng cử viên mà cô vừa nói sao?
Giang Nguyệt chỉ cảm thấy lỗ tai trong chốc lát bắt đầu ù đi.
Điều này không phải là sự thật.
Hắn chắc chắn đang lừa gạt người khác.
Giang Nguyệt giống như là miễn cưỡng tìm lại một ít lý trí, cô rất miễn cưỡng nhếch môi:
“Anh cho rằng tôi là một đứa trẻ con, sẽ tin vào những câu chuyện cổ tích và những giấc mơ ngọt ngào mà anh dệt nên sao?”
“Nếu em không tin, ngày mai chúng ta có thể trực tiếp đến ngân hàng.”
Hắn nhìn vào mắt cô.
“Nếu như không chuyện bất ngờ gì xảy ra, ngày mai có thể làm thủ tục chuyển khoản năm triệu đô trước. Bốn mươi năm triệu còn lại, cần phải chờ ngân hàng huy động vốn.”
Nói đến đây, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Nguyệt Nguyệt, em biết đấy, việc này cần thời gian.”
Cho dù hắn ta giàu có đến đâu, cũng không có nghĩa là ngân hàng có thể nhanh chóng xuất ra nhiều tiền như vậy.
“Ngày mai là chủ nhật, ngân hàng không xử lý thủ tục.”
“Bọn họ sẽ làm cho tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đủ tiền, bọn họ sẽ làm cho tôi.”
Trong bầu không khí căng thẳng, Giang Nguyệt nhịn không được bị chọc cười, cảm khái một câu: “Cứ như anh là một nhà giàu mới nổi bất lương và vô lý vậy.”
“Cho nên, em có thích không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cắn răng, trước khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận hôn Giang Nguyệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như vậy.
Vốn dĩ hắn là người rất kiên nhẫn.
Nhưng hắn luôn cảm thấy rằng nếu hắn đến muộn, ai đó sẽ hái mất hoa hồng của hắn.
Lòng bàn tay hắn siết chặt, góc cạnh của bật lửa khiến lòng bàn tay hắn đau nhức:
“Như vậy, em có thích không?”
Đây là kết quả mà Giang Nguyệt không nghĩ tới.
Cô có thể chấp nhận việc Tiêu Kỳ Nhiên chế giễu, coi thường cô. Thậm chí đối xử với cô bằng những lời lẽ khắc nghiệt, ác độc nhất, có lẽ cô có thể lấy nólàm cái cớ để tiêu sái rời đi, cô còn đã chuẩn bị sẵn những lời mỉa mai ở sẵn trong cổ họng.
Nhưng hắn đột nhiên hỏi: ‘Em có thích không?’ khiến cô không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Cứ như thể giáo viên đã vạch ra trước những điểm để ôn tập, nhưng đến khi thi đề thi lại ra ở phần nội dung khác, cô như học sinh ngồi trong phòng thì đó, lúng túng không biết làm sao.
Loại hành vi này, quá xấu xa rồi…
Bởi vì quá nhập tâm, nên khi bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm vào lòng, Giang Nguyệt cũng quên cả phản ứng.
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đừng phát điên.” Giang Nguyệt giãy dụa rồi lên tiếng: “Tôi không có thời gian để ở đây nghe anh nói lung tung.”
“Có phải là lời nói lung tung không, ngày mai em sẽ biết.” Giọng điệu của hắn mang theo một sự tự tin:
“Nếu như có thể, tôi thậm chí muốn đưa em đến ngân hàng ngay bây giờ.”
“Em chỉ cần nói cho tôi biết, đời này tôi có thể có cơ hội không?” Hơi thở của hắn có chút dồn dập, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.
Hắn dùng lòng bàn tay giữ chặt đầu cô, không cho cô cử động, buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giang Nguyệt muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực rõ ràng là áp đảo.
“Không có cơ hội.” Giang Nguyệt buột miệng thốt lên: “Tôi đổi ý rồi, đời này anh sẽ không có cơ hội! Anh vẫn nên đợi kiếp sau đi.”
“Vì cái gì, là do tôi không đủ tiền?” Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ nói: “Mặc dù tôi không nghĩ rằng em có thể đưa ra một con số mà tôi không thể đạt được. Ngay cả khi em có thể, có quá ít người đàn ông có thể đạt được điều mà em muốn.”
Giang Nguyệt: ...
Cho tới bây giờ Giang Nguyệt chưa từng nghĩ tới, có một ngày Tiêu Kỳ Nhiên sẽ cùng cô nghiêm túc thảo luận về vấn đề tiền bạc như vậy.
“Cái này cùng tiền nhiều tiền ít không quan hệ.” Giang Nguyệt cứng miệng nói: “Mặc kệ có tiền hay không, anh cũng không có cơ hội. Anh đã bị loại rồi, bị đào thải, bị cự tuyệt, nghe hiểu chưa?”
Giọng điệu từ chối của Giang Nguyệt quá cứng rắn, Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi:
“Em không thích tiền sao? Đây không phải là điều em muốn sao? Chẳng lẽ còn cái gì nữa?”
“Hoa hồng, hay đồ trang sức? Tôi nhớ tới, lúc trước em nói em muốn có một căn nhà, bên trong có hai người cùng nhau sống hạnh phúc... Em muốn ngôi nhà ở đâu?”
Hắn đã quá bối rối đến nỗi khả năng sắp xếp ngôn ngữ trở nên không linh hoạt: “Một căn có đủ không? Tôi có thể mua cho em một trăm căn, em ở chán thì có thể đổi.”
Hắn không mắng cô ham tiền, cũng không giễu cợt cô rẻ rúng, mà chân thành hỏi cô, có đủ chưa?
Giang Nguyệt nhìn bộ dáng khép nép lấy lòng của Tiêu Kỳ Nhiên, cười đến rơi lệ, trong giọng nói mang theo tàn nhẫn:
“Thật sao? Vậy tôi có thể ở cùng người khác không? Cho dù người kia không phải là anh cũng có thể phải không?”