-
Chương 276-278
Chương 276 Giải thích
Dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt mờ sương sau khi uống rượu, đây chính xác là kỹ năng quyến rũ tuyệt đỉnh đối với đàn ông.
“Đừng dùng suy nghĩ của mình để phán xét người khác.”
Giang Nguyệt nheo mắt lại, cố gắng hết sức tập trung tinh thần, sau đó hạ thấp giọng nói: “Không phải ai cũng giống như anh, luôn thích tinh trùng lên não.”
Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng mình nghe lầm: “... Em nói cái gì?”
“...”
Giang Nguyệt phản ứng lại, hận không thể tự tát mình một cái, cô là đang mượn rượu nói lung tung!
“Ý tôi là, đừng tưởng đàn ông khác cũng nghĩ như anh.” Giang Nguyệt không có dũng khí lặp lại bốn chữ tiếp theo.
Điều này quá trái ngược với tính cách của cô.
Giang Nguyệt là người trong sáng và duyên dáng, làm sao cô có thể nói một điều như vậy?
Nghĩ đến những lời trong lòng vừa rồi đã bất cẩn nói ra, lỗ tai cô nóng lên vì xấu hổ, cúi đầu xuống.
Cô nghĩ thầm trong lòng hy vọng Tiêu Kỳ Nhiên có thể tự rời đi.
Nhưng không đợi được đối phương rời đi, mà anh đã khoác lên vai cô một bộ vest to lớn nặng trịch.
Sức nặng trên vai khiến cô ngẩng đầu lên ngay lập tức.
Nhiệt độ cơ thể Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn trên bộ vest, dáng người Giang Nguyệt tuy không thấp nhưng dưới lớp áo vest của anh, cô đột nhiên trông rất nhỏ bé.
Mùi hương tuyết tùng trong trẻo quen thuộc tràn vào chóp mũi, hai vai Giang Nguyệt hơi rụt lại, thần kinh trong não bắt đầu vô thức thả lỏng.
Giang Nguyệt rất nhạy cảm với mùi hương, và cũng có thói quen đến gần với những mùi hương quen thuộc, chẳng hạn như mùi tuyết tùng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Âm thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên trên đầu cô: “Tôi đưa em về.”
Sau đó, anh không nói gì mà kéo tay cô, thái độ lạnh lùng đẩy cô vào chiếc xe đã đậu sẵn bên đường.
Sau khi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi, Giang Nguyệt càng cảm thấy đau đầu và buồn ngủ, cô cắn đầu lưỡi ép bản thân phải tỉnh táo.
Tiêu Kỳ Nhiên: “Lái xe.”
Chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, mưa thực sự rất lớn đúng như lời Tiêu Kỳ Nhiên nói, trong xe vẫn có thể nghe thấy tiếng hạt mưa rơi trên nóc xe, rất ồn ào nhưng cũng rất mê hoặc.
Giang Nguyệt phá vỡ sự im lặng: “Tiêu tổng rất nhàn nhã sao, bây giờ lại có thời gian làm việc tốt cho người khác rồi.”
“Không nhàn rỗi, rất bận.” Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng tôi muốn sang đây để xem tình hình gần đây của em như thế nào, cho nên mới đến đây.”
Giang Nguyệt vô thức nắm chặt bộ âu phục trên người, giọng nói trở nên căng thẳng: “Đến nhìn tôi? Tôi chẳng có gì đáng để nhìn cả. Anh làm vậy để làm gì chứ? Anh nên quan tâm Ngu tiểu thư nhiều hơn mới đúng.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh: “Em rất để ý Ngu Vãn.”
Giang Nguyệt lập tức dời tầm mắt: “Không dám.”
Giang Nguyệt cô có phiền hay không, suy cho cùng cũng chỉ là câu chuyện ngoài lề của hai người họ, làm gì đến lượt người ngoài như cô chen vào chỉ trỏ.
“Nếu em không dám, tại sao lại đề nghị tôi quan tâm cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh giọng hỏi cô: “Tôi chưa từng nhắc đến cô ấy, nhưng em cứ nhắc đi nhắc lại tên cô ấy.”
Giang Nguyệt im lặng một lúc.
“Em rất để ý đến cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy, cho nên có thể thấy là em rất quan tâm đến mối quan hệ hiện tại giữa tôi và cô ấy. Đó là lý do tại sao em thường xuyên nhắc đến Ngu Vãn.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Giang Nguyệt che trán, cảm thấy tối nay bản thân đã uống quá nhiều rượu, lời nói không có sự chọn lọc.
Để ngăn chặn sự phát sinh của những lời nói lung tung và sai lầm, Giang Nguyệt sẽ giữ im lặng.
“Tôi suy nghĩ nhiều rồi?” Tiêu Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ lời nói của cô, giọng nói lạnh lùng:
“Cho nên, em không ngại mối quan hệ giữa tôi và cô ấy? Em hy vọng tôi và cô ấy có thể quay lại với nhau, để tôi nắm tay cô ấy đi dạo, sau đó cùng cô ấy kết hôn sinh con, cả đời sống bên nhau đúng không?”
“Ừ, tôi thật lòng chúc phúc cho anh, mong anh hạnh phúc.”
Giang Nguyệt hô hấp dồn dập, nước mắt rơi vào cổ áo, bộ âu phục đặt may ngay ngắn bị cô làm cho nhăn lại, lòng bàn tay bắt đầu ẩm ướt.
Anh luôn như vậy, trên cơ sở biết được sự thật, anh luôn biết nói những gì có thể khiến cô tổn thương nhất.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt: “Tôi và Ngu vãn là tình cờ gặp nhau. Cô ấy là cháu gái của Đàm Di Tông, cũng là đối tượng kết hôn Đàm Di Tông giới thiệu cho tôi.”
“Ban đầu, tôi không để ý những chuyện này, nói chính xác là tôi không để ý nửa kia của cuộc đời mình là ai, chỉ cần có thể làm cho cha mẹ yên lòng, vợ tôi là ai cũng không quan trọng.”
Đó là lý do tại sao Tiêu Kỳ Nhiên chiều theo Ngu Vãn, cho dù là đi du lịch vòng quanh thế giới hay bất kì yêu cầu nào khác, anh cũng sẽ đều nghe theo ý kiến của Ngu Vãn.
Nước mắt Giang Nguyệt dần dần ngừng rơi, bắt đầu cẩn thận lắng nghe anh kể chuyện.
“Nhưng sau đó, tôi vô tình phát hiện cô ta đã quá thân thiết với Đàm Di Tông, thậm chí cô ta còn bị nghi ngờ đánh cắp thông tin mà không được cho phép. Khi đó tôi mới biết sự xuất hiện của cô ta không chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân đơn giản.”
“Cô ta không chỉ muốn lấy tôi, mà còn dự định sau này sẽ để chú mình thôn tính phần lớn tài sản của nhà họ Tiêu, để nhà họ Tiêu thay tên đổi họ, biến mọi thứ thành thứ của nhà họ Tiêu thành gia sản của nhà họ Đàm.” Khi nói đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng bình tĩnh:
“Nhưng lúc tôi phát hiện ra mọi chuyện đã hơi muộn, hai nhà đã tính xong chuyện cưới xin rồi. Cho nên tôi mới tính kế, nói rằng tôi không được thừa kế tài sản của nhà họ Tiêu, mà quyền thừa kế nằm trên người Bạch Hạc, đồng thời cũng nhấn mạnh đây là quy tắc do ông nội đặt ra trước khi ông qua đời.”
“Nếu quyền thừa kế không thuộc về tôi, Đàm Di Tông chỉ cần tập trung đối phó với cha tôi. Ông ta có thể dễ dàng hạ gục nhà họ Tiêu. Lúc đó tôi sẽ trở thành một người chồng vô dụng.”
“Tôi đã bảo cha tôi đến tìm Ngu Vãn, hỏi cô ấy là chọn rời đi với năm triệu đô hay cưới tôi.”
Giang Nguyệt vừa nghe, không khỏi thở ra một hơi: “Ngu Vãn chọn năm triệu đô?”
“Phải.”
Giang Nguyệt nhất thời không nói nên lời.
Trầm tư một lúc lâu, cô mới chậm rãi nói: “Cho nên lúc đó anh vẫn định cùng Ngu Vãn có tương lai, giữa hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, đi du lịch, đi dạo trên bờ biển, chụp ảnh để kỉ niệm…”
Càng nói đến những lời phía sau, nhịp tim Giang Nguyệt càng đập nhanh.
“Ai nói với em?” Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống: “Là Ngu Vãn nói với em?”
Giang Nguyệt mím môi, cảm thấy có chút chua xót: “Trong trường hợp này, anh nên hòa giải với cô ấy. Bây giờ vấn đề của anh đã được giải quyết, Đàm Di Tông đã ngã xuống. Tiêu gia giờ đây cũng đều do anh phụ trách. Giữa hai người đã không còn chướng ngại nào nữa rồi.”
Đây là kết quả tốt nhất.
“Sở dĩ tôi ra giá năm chục triệu là vì tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ không chọn tôi”.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi cụp mắt xuống, giọng nói lãnh đạm: “Cô ta không yêu tôi, cô ta chỉ yêu tiền, mà tôi cũng không yêu cô ta, hai chúng tôi hòa giải để làm gì?”
Giang Nguyệt hơi sửng sốt: “Nhưng hai người trước kia có nhiều ký ức như vậy…”
“Đi du lịch vòng quanh thế giới là vì tổ tiên của nhà họ Tiêu có quan hệ với hoàng gia. Là con trai cả của nhà họ Tiêu, khi trưởng thành tất nhiên phải qua lại liên lạc nhiều hơn. Còn về phần Ngu Vãn, chỉ là thuận tiện đưa theo mà thôi.”
Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên nhăn mặt, phiền não véo vào giữa lông mày: “Hầu hết thời gian tôi không có ở cùng Ngu Vãn. Cô ấy chỉ ở một mình trong khách sạn, chụp ảnh cũng là vì cho có lệ với người lớn trong gia đình.”
Nghe được toàn bộ câu chuyện, Giang Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, có một loại cảm giác không chân thực:
“Anh đang bịa chuyện lừa gạt tôi.”
Chương 277 Bị cắt ngang (H)
“Anh đang bịa chuyện để lừa tôi.” Trong giọng nói của Giang Nguyệt có chút khàn khàn, chứa đầy sự mệt mỏi.
Cô đã không còn đủ sức để phán đoán xem những gì anh nói là đúng hay sai nữa.
Anh là một doanh nhân, là một tư bản, những gì anh làm đều sẽ được tính toán cẩn thận, và chắc chắn anh sẽ không để mình bước chân vào vùng đất thất bại.
Nhưng còn cô thì không.
Ngoại trừ một chút tình cảm này, thì thậm chí đến cả một đường lui cho bản thân cũng không có.
Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt trầm xuống, cười như không cười nói với cô:
“Em nghĩ tôi đang gạt em sao?”
Tim Giang Nguyệt đập mạnh từng tiếng thình thịch.
Rõ ràng là ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người ta mơ hồ cảm thấy có một sự căng thẳng nào đó, Giang Nguyệt theo bản năng di chuyển thân thể:
“Tôi…”
Yết hầu của anh di chuyển lên xuống, giọng của anh cũng trở nên u ám và khàn khàn:
“Có phải những gì tôi đã làm, tôi đã nói, em điều nghĩ rằng tôi đang gạt em phải không?”
Anh di chuyển cơ thể từ từ đến gần trước mặt cô, bóng tối bao phủ lên mặt anh, ánh đèn trong xe vốn đã mờ mịt giờ lại càng u ám hơn, dường như không thể nhìn thấy rõ mặt của anh.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang treo trên khóe mắt cô.
Những nơi đôi môi mỏng đi qua, đặc biệt vô cùng nóng bỏng.
“Em nói đúng, đều tại tôi không tốt, tôi không có tư cách yêu cầu em tha thứ cho tôi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng dịu dàng, nghe kỹ lại thì lại giống như đang lấy lòng cầu xin sự tha thứ, giống như là đang dụ dỗ:
“Em đừng khóc nữa, được không?”
Vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh, thoáng chốc đầu óc Giang Nguyệt trống rỗng.
Hai tay anh trượt xuống ôm lấy eo cô, bộ âu phục trên vai phải cũng theo đó trượt xuống, chỉ còn lại một nửa treo trên người cô, trong đôi mắt đen thẫm của anh tràn đầy vẻ si mê.
Cô ngẩng mặt lên, trong vô thức đôi môi đỏ hơi mở ra.
Rượu còn chưa tan hết, hai gò má cô ửng ửng hồng, hai mắt mở to, hiển nhiên bản thân cô cũng không biết hiện tại bản thân hấp dẫn đến nhường nào.
Cũng may vừa rồi không để cô về một mình, nếu không cũng không khó để tưởng tượng nó sẽ nguy hiểm cỡ nào.
Lúc này tâm trí của Tiêu Kỳ Nhiên bị phân tán, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mỏng manh kia, anh có chút thất thần, cuối cùng không tự chủ được mà hôn lên môi Giang Nguyệt.
Ban đầu nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi đã nếm đủ mùi vị trên môi, nụ hôn bắt đầu đòi hỏi tiến sâu hơn vào trong khoang miệng.
Từ nụ hôn này, Giang Nguyệt có thể cảm nhận được sự kiềm chế và nhẫn nhịn của anh.
Hơi thở của anh dần dần trở nên nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, ngón tay luồn vào trong tóc cô, ép cô đến gần anh hơn nữa.
Cách một tầng vải lụa, Giang Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng như lửa đốt của anh từ da thịt sau lưng truyền đến.
Tác dụng của rượu khiến con người ta buông thả, mơ màng, cộng thêm sự thúc đẩy của nội tiết tố khiến cho đầu óc nhất thời choáng váng, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Rất nhanh, dưới sự tấn công của anh, cả người Giang Nguyệt mềm nhũn. Cơ thể cô theo thói quen vô thức dựa vào trong lòng anh, trong khoang miệng đều tràn ngập hơi thở của anh.
Không gian bên trong khoang xe tràn ra tiếng nước nho nhỏ.
“Xuống xe!”
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn trầm thấp, mệnh lệnh đơn giản dứt khoát, ngữ điệu cũng dường như là dùng hết sức để cố bình tĩnh.
Tài xế hiểu ý, không hỏi thêm một câu, với tố chất chuyên nghiệp của mình, trong lòng anh ta đã hiểu tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, và đó cũng không phải là chuyện mà một tài xế như anh ta có thể dò xét.
Lúc cửa xe đóng lại, cũng đem cảnh xuân trong xe đóng lại.
Bên trong xe giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cả người Giang Nguyệt khô nóng, liên tục thở dốc, đôi mắt lúc nào cũng ướt át, giống như một con hươu bị lạc trong rừng rậm.
Hơn ai hết, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm trong xe.
Anh ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình, trong nội tâm cô muốn né tránh. Nhưng sức lực đôi tay của người đàn ông quá mạnh mẽ, bàn tay to vịn lấy mông cô, để cô ngồi lên người anh.
Với khoảng cách cực kỳ xấu hổ nhưng lại thân mật này, từng xúc giác trên người cô đều có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh, khuôn mặt cô trong nháy mắt trở nên nóng bừng. Đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí, cô nhắm mắt lại, sa đọa hưởng thụ khoái cảm vui vẻ ngắn ngủi này.
Cô nghĩ nam hoan nữ ái vốn là hành vi vô cùng bình thường, huống chi dù sao cô cũng không phải là lần đầu tiên, giả bộ trinh tiết làm gì.
Bàn tay người đàn ông đẩy chiếc váy dài ôm sát cơ thể cô lên trên, rồi vòng ra phía sau lưng, khéo léo dùng một tay mở khóa váy.
Vào khoảnh khắc kim loại được mở ra, vòng một của cô tròn trịa mà mềm mại như một con thỏ nhỏ cũng được giải thoát.
Giống như vừa phá tan được sự giam cầm nào đó, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nụ hôn của anh một lần nữa đánh úp đến, nụ hôn lúc này càng thêm điên cuồng hơn so với lần trước. Một tay anh nắm lấy vai cô, từ từ đè cô xuống, cuối cùng mảnh âu phục còn treo trên người không chống đỡ nổi cũng trượt xuống đất.
Trong xe bắt đầu tràn ngập mùi vị ái muội, Giang Nguyệt bởi vì thế tấn công của anh mà cả người mềm nhũn ra. Cơ thể bởi vì vẫn còn men rượu nên không có chút sức lực, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng theo.
Xe không khởi động, điều hòa trong xe cũng được tắt khi tài xế đi ra bên ngoài, toàn bộ khoang xe lúc này trở nên vô cùng ngột ngạt. Trên người cô đã có một lớp mồ hôi mỏng mịn, dính dính khiến cho hô hấp của cô cũng trở nên không thông.
Vốn trong xe chỉ có tiếng hô hấp của nam nhân và tiếng thở dốc của nữ nhân. Bỗng nhiên một tràn tiếng rung của điện thoại di động vang lên, bất ngờ chen vào giữa không gian của hai người.
Tiếng rung cũng không tính là lớn, nhưng cũng chắc chắn là đã phá tan bầu không khí ái muội vừa nãy.
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, trong mắt toàn là phiền não do chuyện tốt bị người khác quấy rầy, anh không muốn để ý đến nó, nhưng tiếng rung của điện thoại di động lại càng kịch liệt hơn.
Cuối cùng, anh đành cúi đầu hôn lên khóe môi cô nói: “Chờ tôi.”
Anh buông cô ra, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, xác định người gọi đến không phải người quan trọng, ngón cái lập tức ấn nút màu đỏ từ chối cuộc gọi.
Chờ đến lúc Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại di động lại vào túi thì Giang Nguyệt cũng đã ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng kéo lại làn váy vừa bị kéo lên, ngồi đoan trang, sống lưng thẳng tắp.
Ngoại trừ nơi đáy mắt còn vương chút hơi nước, thì rất khó nhìn ra vừa rồi cô đã trải qua thời điểm động tình dữ dội.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc nhìn cô: “Không tiếp tục?”
“Cái này tôi nên hỏi anh mới phải.” Khóe môi Giang Nguyệt khẽ nhếch lên: “Còn anh thì sao, còn muốn tiếp tục không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, giọng nói vẫn trầm khàn như trước: “Tôi nghe lời em.”
Anh vừa nói xong, điện thoại di động lại bắt đầu rung lên, hiển nhiên đối phương không muốn dễ dàng bỏ qua.
Lịch sử luôn luôn trùng hợp đến đáng kinh ngạc.
Vào nửa năm trước, cũng đã từng xảy ra tình cảnh giống y như lúc này.
Giang Nguyệt không thể không khống chế nhớ đến cảnh ấy, lúc Tần Di Di gọi điện thoại đến, Tiêu Kỳ Nhiên liền rời khỏi, bỏ cô lại một mình cả đêm.
Giang Nguyệt mím chặt môi, chú ý tới phần cổ áo của mình có hơi lộn xộn, cô cúi đầu chỉnh lại, lấy tay vuốt những chỗ nhăn phẳng trở lại.
“Sao không nghe điện thoại?” Cô hỏi anh.
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng, giọng điệu có chút cứng rắn: “Không quan trọng.”
Giang Nguyệt khẽ nhếch môi, cười với anh bằng nụ cười rất tươi sáng: “Anh vẫn nên nghe điện thoại đi, ai biết được anh có phải lại là vì một cuộc điện thoại mà dừng lại giữa chừng không, rất mất hứng thú.”
Giang Nguyệt đang chế giễu anh.
Rõ ràng vừa rồi còn nhiệt tình đáp lại, hiện tại lại lập tức trở mặt không nhận người quen. Cô của bây giờ với người vừa động tình khi nãy là hai người hoàn toàn khác biệt.
Bầu không khí trong xe giảm xuống rất nhanh, vừa rồi còn xúc động, còn kích thích. Nhưng giờ phút này đã bị hai câu nói lạnh nhạt khiến không khí nóng bỏng lúc này lụi tàn không để lại chút dấu vết.
Gương mặt cô vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, chỉ là nơi đáy mắt lúc này chỉ có sự lạnh lùng.
Dù nàng không nói thêm một từ dư thừa nào, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại có thể cảm nhận được rất rõ sự khinh miệt và châm chọc trong lời nói của cô.
Những lời xin lỗi và giải thích lúc nãy của anh đều trở nên vô nghĩa trước mặt cô. Lại càng vô nghĩa trước mối quan hệ đã rạn nứt của hai người.
Giằng co vài giây, yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên lại di chuyển lên xuống, giọng nói cực kỳ khàn khàn:
“Tôi đưa em về nhà.”
Chương 278 Phòng vẽ tranh
Cứ như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu cũng trở nên tỉnh táo hơn, vì thế nhún nhún vai:
“Quả thật cũng không có hứng thú, xem ra tối nay không thích hợp để nói chuyện hoan ái.”
Lúc cô nói những lời này, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào, vẻ mặt cô cũng rất lạnh nhạt, giống như không hề quan tâm đến bất cứ điều gì.
Làm hay không làm, không hề quan trọng.
Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn cô.
Vài phút sau, tài xế lái xe được gọi quay trở lại, tiếp tục lái xe.
Tài xế nghe lệnh vừa khởi động xe vừa len lén nhìn qua gương chiếu hậu xem tình hình phía sau. Trong lòng nhịn không được suy đoán: ‘Thời gian ngắn như vậy, ông chủ đã kết thúc?’
Rõ ràng khi ‘lau súng bóp cò’ phải xảy ra chuyện gì đó, nhưng vừa rồi thân xe không hề rung lắc, khiến cho hắn không khỏi nghi ngờ.
So với vừa rồi, nhiệt độ trong xe dường như đã giảm xuống đến âm độ, khiến cho người ta thở cũng không dám thở.
Lúc xuống xe, tuy Giang Nguyệt có che ô, nhưng do mưa quá lớn, cô không tránh được bị ướt, tóc cũng bị ướt.
Về đến nhà, Giang Nguyệt tắm rửa, rồi mới lên giường nằm nghỉ.
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong xe vài giờ trước.
Giang Nguyệt còn nhớ rõ, khi Tiêu Kỳ Nhiên giải thích với cô về quá khứ giữa anh và Ngu Vãn, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không giống như đang nói dối.
Anh cũng không cần phải nói dối.
Rất kỳ lạ, rõ ràng hiện tại tất cả những mâu thuẫn và hiểu lầm đã được hóa giải, trong lòng cô lại càng cảm thấy trống trải cô đơn, ngay cả nguyên nhân cũng không tìm được.
Một mặt cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tiêu Kỳ Nhiên nữa, nhưng một mặt lại không muốn thừa nhận, ánh mắt và cảm xúc của cô vẫn sẽ vì anh mà dao động.
Bởi vì anh mà động lòng, cho nên sự tồn tại của anh rất đặc biệt và khó có thể xoá nhoà.
Sau khi đưa Giang Nguyệt về nhà, mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt. Nhìn hai cuộc điện thoại vừa rồi được gọi đến từ cùng một người, ánh mắt trong chớp mắt chuyển lạnh như băng.
Anh không kiên nhẫn, khẽ cắn đầu lưỡi nhấn nút gọi lại cuộc gọi.
“Tiêu…”
“Tiết An, tốt nhất cậu nên có việc quan trọng!”
…
Từ sau khi đoàn kịch nói nhận kịch bản của Thượng Trạch Văn, Giang Nguyệt bắt đầu bận rộn.
Ngoài các vở kịch vốn đã có trước đây, các vở kịch mới được giới thiệu đòi hỏi phải học tập và diễn tập chuyên sâu. Đồng thời từ cốt truyện đến nội dung cũng phải điều chỉnh theo tình huống của các diễn viên.
Trước đây Giang Nguyệt đã từng đóng phim và cũng rất có kinh nghiệm trong việc giải thích kịch bản.
Cô gần như dành cả ngày ở trong đoàn kịch nói, tư vấn và hướng dẫn cho các diễn viên được phân công nhân vật. Còn phải tự mình đứng ra diễn mẫu, liên tục đưa ra những hình mẫu diễn thử cho mọi người xem, cố gắng đạt được hiệu quả biểu diễn tốt nhất.
Trong hơn nửa tháng bận rộn, Giang Nguyệt vẫn thường xuyên nhìn thấy một ít tin tức giải trí liên quan đến Ngu Vãn, cô ta đã nhận được một ít đại diện và kịch bản nổi tiếng, nhưng tất cả đều không lấy tên thật của mình, mà lấy danh hiệu là “Vãn Vãn”, điều này có chút kỳ quái.
Nhưng Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, tất cả tâm trí đều đặt vào đoàn kịch nói.
Trong đoàn kịch có một diễn viên tên là Lưu Thấm, là cô gái từng đóng trong kịch bản Dân Quốc mà trước đây Giang Nguyệt làm đạo diễn, nhỏ hơn Giang Nguyệt hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp.
Bình thường hai người sẽ cùng nhau đi ăn trưa, từ trong những cuộc nói chuyện thì Giang Nguyệt biết được Lưu Thấm ngoại từ diễn kịch ra, thì cuối tuần cô ấy còn làm người mẫu vẽ trang bán thời gian, đây cũng được coi là một nguồn thu nhập.
Giang Nguyệt hỏi cô làm người mẫu vẽ tranh có dễ hay không, cô ấy liền lắc đầu như trống lắc:
“Không dễ. Làm người mẫu thì phải duy trì một động tác trong thời gian dài, mỗi lần mất gần hai tiếng đồng hồ, đó chính là một loại dày vò.”
Cô ấy lại hỏi Giang Nguyệt lúc trước làm người mẫu quảng cáo có phải cũng như vậy không. Giang Nguyệt giải thích cho cô ấy hiểu làm người mẫu không cần phải giữ nguyên một tư thế, thường thì các nhân viên tạo dáng rồi để nhiếp ảnh gia chụp lại là được rồi.
Sau khi trò chuyện vài câu, đột nhiên Giang Nguyệt có hứng thú với việc làm người mẫu vẽ tranh.
Lưu Thấm cũng rất nhiệt tình, thấy Giang Nguyệt muốn tìm hiểu vào sâu hơn, liền hẹn cô cuối tuần cùng nhau đến phòng tranh để trải nghiệm một lần, nói bên phòng tranh bình thường rất thiếu người mẫu.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Đến cuối tuần.
Sau khi gặp Lưu Thấm, hai người bắt taxi đến phòng tranh mà cô ấy nhắc đến.
Phòng tranh rất lớn, bên trong có vài phòng, tất cả đều được trang trí rất nghệ thuật, có rất nhiều sinh viên mỹ thuật và hoạ sĩ có mặt ở đây, có người đã bày cả giá vẽ.
Lưu Thấm rất quen thuộc với nơi này, cô ấy dẫn Giang Nguyệt đi tìm người quản lý của phòng tranh:
“Anh Lý, đây là bạn của tôi, tên là Giang Nguyệt. Hôm nay anh có thiếu người mẫu không? Anh có thể sắp xếp cho bạn tôi không?”
Giang Nguyệt lịch sự đưa tay ra nói: “Xin chào.”
“Xin chào.”
Người đối diện vừa nhìn thấy Giang Nguyệt hai mắt liền sáng lóe lên, lưu luyến nhìn cô không rời:
“Thấm Thấm, người bạn này của cô rất xinh đẹp, dáng người cũng rất thích hợp để làm người mẫu, sao không giới thiệu với tôi sớm hơn?”
Lưu Thấm thè lưỡi: “Chị Nguyệt chỉ đến trải nghiệm, bình thường chị ấy không làm việc này.”
Vừa rồi người quản lý còn đang cảm thấy như mình vừa gặp được của báo, sau khi biết được Giang Nguyệt không có ý định làm người mẫu lâu dài, trong mắt tràn ngập sự tiếc hận, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, anh ta chỉ cười rồi nói:
“Được rồi, vậy hy vọng hai người các cô thường xuyên đến chơi nhé.”
Chờ đến khi anh Lý đi xa, Lưu Thấm lặng lẽ nói nhỏ vào tai Giang Nguyệt: “Chị Nguyệt, không ngờ chỉ đưa chị đến đây một lần, chị đã được nhận rồi. Công việc của em bị cướp đi rồi.”
Giang Nguyệt bật cười, nhẹ giọng dỗ dành cô ấy: “Hôm nay lấy được tiền công sẽ mời em ăn cơm.”
Ánh mắt Lưu Thấm liền cười tươi thành hình lưỡi liềm: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng.”
Giang Nguyệt gật gật đầu, nói với Lưu Thấm để cô ấy đi làm việc của mình, không cần lo lắng cho cô.
Lưu Thấm liền đi thay quần áo, rồi đi vào trong một phòng tranh.
Giang Nguyệt đứng ở sau cửa nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lưu Thấm ngồi ở giữa rất nhiều sinh viên, rất nghiêm túc tạo dáng.
Có thể thấy rằng cô ấy rất thích công việc bán thời gian này của mình.
Không cần đợi quá lâu, anh Lý đã đến tìm cô, sau khi khách khí nói qua những điều cần chú ý với cô, dẫn cô đến một phòng tranh khác, nói là khách vẽ tranh đã đến.
“Cũng là một nhóm sinh viên à?” Giang Nguyệt hỏi.
Anh Lý khoát khoát tay: “Không phải trong tất cả các phòng tranh của chúng tôi đều là sinh viên học vẽ, thỉnh thoảng sẽ có một số nhân vật thượng lưu yêu thích hội hoạ, bình thường đều không quý thì cũng giàu, cô hiểu mà.”
Trong lòng Giang Nguyệt hiểu ý.
Đối với những người bình thường, thời gian là tiền bạc. Còn đối với những người giàu có, thời gian lại chính là một trò tiêu khiển.
Giang Nguyệt đi theo anh Lý vào trong, đi thẳng đến trước cửa một phòng tranh.
“Hai vị khách đến vẽ tranh đã chờ sẵn ở bên trong.” Giọng nói của anh Lý cũng trầm xuống:
“Người bên trong lai lịch không nhỏ, có thể nói ít thì nên nói ít, đừng để đắc tội với ai cả.”
Giang Nguyệt còn chưa kịp hỏi, cửa đã bị đẩy ra.
Phòng tranh được trang trí theo phong cách đơn giản, một người ngồi trên ghế sofa, còn người kia thì đứng thưởng thức những bức tranh được treo trên tường.
“Đã để hai vị chờ lâu.”
Anh Lý cười cười, đẩy Giang Nguyệt đi vào bên trong: “Đây là cô người mẫu bán thời gian hôm nay mới đến của chúng tôi, cô ấy vừa xinh đẹp lại rất có khí chất.”
Giang Nguyệt cũng chưa ý thức được điều gì, cho đến khi nhìn thấy hai người bên trong, bước chân lập tức dừng lại.
Dáng người quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt mờ sương sau khi uống rượu, đây chính xác là kỹ năng quyến rũ tuyệt đỉnh đối với đàn ông.
“Đừng dùng suy nghĩ của mình để phán xét người khác.”
Giang Nguyệt nheo mắt lại, cố gắng hết sức tập trung tinh thần, sau đó hạ thấp giọng nói: “Không phải ai cũng giống như anh, luôn thích tinh trùng lên não.”
Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng mình nghe lầm: “... Em nói cái gì?”
“...”
Giang Nguyệt phản ứng lại, hận không thể tự tát mình một cái, cô là đang mượn rượu nói lung tung!
“Ý tôi là, đừng tưởng đàn ông khác cũng nghĩ như anh.” Giang Nguyệt không có dũng khí lặp lại bốn chữ tiếp theo.
Điều này quá trái ngược với tính cách của cô.
Giang Nguyệt là người trong sáng và duyên dáng, làm sao cô có thể nói một điều như vậy?
Nghĩ đến những lời trong lòng vừa rồi đã bất cẩn nói ra, lỗ tai cô nóng lên vì xấu hổ, cúi đầu xuống.
Cô nghĩ thầm trong lòng hy vọng Tiêu Kỳ Nhiên có thể tự rời đi.
Nhưng không đợi được đối phương rời đi, mà anh đã khoác lên vai cô một bộ vest to lớn nặng trịch.
Sức nặng trên vai khiến cô ngẩng đầu lên ngay lập tức.
Nhiệt độ cơ thể Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn trên bộ vest, dáng người Giang Nguyệt tuy không thấp nhưng dưới lớp áo vest của anh, cô đột nhiên trông rất nhỏ bé.
Mùi hương tuyết tùng trong trẻo quen thuộc tràn vào chóp mũi, hai vai Giang Nguyệt hơi rụt lại, thần kinh trong não bắt đầu vô thức thả lỏng.
Giang Nguyệt rất nhạy cảm với mùi hương, và cũng có thói quen đến gần với những mùi hương quen thuộc, chẳng hạn như mùi tuyết tùng của Tiêu Kỳ Nhiên.
Âm thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên trên đầu cô: “Tôi đưa em về.”
Sau đó, anh không nói gì mà kéo tay cô, thái độ lạnh lùng đẩy cô vào chiếc xe đã đậu sẵn bên đường.
Sau khi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi, Giang Nguyệt càng cảm thấy đau đầu và buồn ngủ, cô cắn đầu lưỡi ép bản thân phải tỉnh táo.
Tiêu Kỳ Nhiên: “Lái xe.”
Chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, mưa thực sự rất lớn đúng như lời Tiêu Kỳ Nhiên nói, trong xe vẫn có thể nghe thấy tiếng hạt mưa rơi trên nóc xe, rất ồn ào nhưng cũng rất mê hoặc.
Giang Nguyệt phá vỡ sự im lặng: “Tiêu tổng rất nhàn nhã sao, bây giờ lại có thời gian làm việc tốt cho người khác rồi.”
“Không nhàn rỗi, rất bận.” Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng tôi muốn sang đây để xem tình hình gần đây của em như thế nào, cho nên mới đến đây.”
Giang Nguyệt vô thức nắm chặt bộ âu phục trên người, giọng nói trở nên căng thẳng: “Đến nhìn tôi? Tôi chẳng có gì đáng để nhìn cả. Anh làm vậy để làm gì chứ? Anh nên quan tâm Ngu tiểu thư nhiều hơn mới đúng.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh: “Em rất để ý Ngu Vãn.”
Giang Nguyệt lập tức dời tầm mắt: “Không dám.”
Giang Nguyệt cô có phiền hay không, suy cho cùng cũng chỉ là câu chuyện ngoài lề của hai người họ, làm gì đến lượt người ngoài như cô chen vào chỉ trỏ.
“Nếu em không dám, tại sao lại đề nghị tôi quan tâm cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh giọng hỏi cô: “Tôi chưa từng nhắc đến cô ấy, nhưng em cứ nhắc đi nhắc lại tên cô ấy.”
Giang Nguyệt im lặng một lúc.
“Em rất để ý đến cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy, cho nên có thể thấy là em rất quan tâm đến mối quan hệ hiện tại giữa tôi và cô ấy. Đó là lý do tại sao em thường xuyên nhắc đến Ngu Vãn.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Giang Nguyệt che trán, cảm thấy tối nay bản thân đã uống quá nhiều rượu, lời nói không có sự chọn lọc.
Để ngăn chặn sự phát sinh của những lời nói lung tung và sai lầm, Giang Nguyệt sẽ giữ im lặng.
“Tôi suy nghĩ nhiều rồi?” Tiêu Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ lời nói của cô, giọng nói lạnh lùng:
“Cho nên, em không ngại mối quan hệ giữa tôi và cô ấy? Em hy vọng tôi và cô ấy có thể quay lại với nhau, để tôi nắm tay cô ấy đi dạo, sau đó cùng cô ấy kết hôn sinh con, cả đời sống bên nhau đúng không?”
“Ừ, tôi thật lòng chúc phúc cho anh, mong anh hạnh phúc.”
Giang Nguyệt hô hấp dồn dập, nước mắt rơi vào cổ áo, bộ âu phục đặt may ngay ngắn bị cô làm cho nhăn lại, lòng bàn tay bắt đầu ẩm ướt.
Anh luôn như vậy, trên cơ sở biết được sự thật, anh luôn biết nói những gì có thể khiến cô tổn thương nhất.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt: “Tôi và Ngu vãn là tình cờ gặp nhau. Cô ấy là cháu gái của Đàm Di Tông, cũng là đối tượng kết hôn Đàm Di Tông giới thiệu cho tôi.”
“Ban đầu, tôi không để ý những chuyện này, nói chính xác là tôi không để ý nửa kia của cuộc đời mình là ai, chỉ cần có thể làm cho cha mẹ yên lòng, vợ tôi là ai cũng không quan trọng.”
Đó là lý do tại sao Tiêu Kỳ Nhiên chiều theo Ngu Vãn, cho dù là đi du lịch vòng quanh thế giới hay bất kì yêu cầu nào khác, anh cũng sẽ đều nghe theo ý kiến của Ngu Vãn.
Nước mắt Giang Nguyệt dần dần ngừng rơi, bắt đầu cẩn thận lắng nghe anh kể chuyện.
“Nhưng sau đó, tôi vô tình phát hiện cô ta đã quá thân thiết với Đàm Di Tông, thậm chí cô ta còn bị nghi ngờ đánh cắp thông tin mà không được cho phép. Khi đó tôi mới biết sự xuất hiện của cô ta không chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân đơn giản.”
“Cô ta không chỉ muốn lấy tôi, mà còn dự định sau này sẽ để chú mình thôn tính phần lớn tài sản của nhà họ Tiêu, để nhà họ Tiêu thay tên đổi họ, biến mọi thứ thành thứ của nhà họ Tiêu thành gia sản của nhà họ Đàm.” Khi nói đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng bình tĩnh:
“Nhưng lúc tôi phát hiện ra mọi chuyện đã hơi muộn, hai nhà đã tính xong chuyện cưới xin rồi. Cho nên tôi mới tính kế, nói rằng tôi không được thừa kế tài sản của nhà họ Tiêu, mà quyền thừa kế nằm trên người Bạch Hạc, đồng thời cũng nhấn mạnh đây là quy tắc do ông nội đặt ra trước khi ông qua đời.”
“Nếu quyền thừa kế không thuộc về tôi, Đàm Di Tông chỉ cần tập trung đối phó với cha tôi. Ông ta có thể dễ dàng hạ gục nhà họ Tiêu. Lúc đó tôi sẽ trở thành một người chồng vô dụng.”
“Tôi đã bảo cha tôi đến tìm Ngu Vãn, hỏi cô ấy là chọn rời đi với năm triệu đô hay cưới tôi.”
Giang Nguyệt vừa nghe, không khỏi thở ra một hơi: “Ngu Vãn chọn năm triệu đô?”
“Phải.”
Giang Nguyệt nhất thời không nói nên lời.
Trầm tư một lúc lâu, cô mới chậm rãi nói: “Cho nên lúc đó anh vẫn định cùng Ngu Vãn có tương lai, giữa hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, đi du lịch, đi dạo trên bờ biển, chụp ảnh để kỉ niệm…”
Càng nói đến những lời phía sau, nhịp tim Giang Nguyệt càng đập nhanh.
“Ai nói với em?” Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi trầm xuống: “Là Ngu Vãn nói với em?”
Giang Nguyệt mím môi, cảm thấy có chút chua xót: “Trong trường hợp này, anh nên hòa giải với cô ấy. Bây giờ vấn đề của anh đã được giải quyết, Đàm Di Tông đã ngã xuống. Tiêu gia giờ đây cũng đều do anh phụ trách. Giữa hai người đã không còn chướng ngại nào nữa rồi.”
Đây là kết quả tốt nhất.
“Sở dĩ tôi ra giá năm chục triệu là vì tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ không chọn tôi”.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi cụp mắt xuống, giọng nói lãnh đạm: “Cô ta không yêu tôi, cô ta chỉ yêu tiền, mà tôi cũng không yêu cô ta, hai chúng tôi hòa giải để làm gì?”
Giang Nguyệt hơi sửng sốt: “Nhưng hai người trước kia có nhiều ký ức như vậy…”
“Đi du lịch vòng quanh thế giới là vì tổ tiên của nhà họ Tiêu có quan hệ với hoàng gia. Là con trai cả của nhà họ Tiêu, khi trưởng thành tất nhiên phải qua lại liên lạc nhiều hơn. Còn về phần Ngu Vãn, chỉ là thuận tiện đưa theo mà thôi.”
Nói xong, Tiêu Kỳ Nhiên nhăn mặt, phiền não véo vào giữa lông mày: “Hầu hết thời gian tôi không có ở cùng Ngu Vãn. Cô ấy chỉ ở một mình trong khách sạn, chụp ảnh cũng là vì cho có lệ với người lớn trong gia đình.”
Nghe được toàn bộ câu chuyện, Giang Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng, có một loại cảm giác không chân thực:
“Anh đang bịa chuyện lừa gạt tôi.”
Chương 277 Bị cắt ngang (H)
“Anh đang bịa chuyện để lừa tôi.” Trong giọng nói của Giang Nguyệt có chút khàn khàn, chứa đầy sự mệt mỏi.
Cô đã không còn đủ sức để phán đoán xem những gì anh nói là đúng hay sai nữa.
Anh là một doanh nhân, là một tư bản, những gì anh làm đều sẽ được tính toán cẩn thận, và chắc chắn anh sẽ không để mình bước chân vào vùng đất thất bại.
Nhưng còn cô thì không.
Ngoại trừ một chút tình cảm này, thì thậm chí đến cả một đường lui cho bản thân cũng không có.
Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt trầm xuống, cười như không cười nói với cô:
“Em nghĩ tôi đang gạt em sao?”
Tim Giang Nguyệt đập mạnh từng tiếng thình thịch.
Rõ ràng là ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho người ta mơ hồ cảm thấy có một sự căng thẳng nào đó, Giang Nguyệt theo bản năng di chuyển thân thể:
“Tôi…”
Yết hầu của anh di chuyển lên xuống, giọng của anh cũng trở nên u ám và khàn khàn:
“Có phải những gì tôi đã làm, tôi đã nói, em điều nghĩ rằng tôi đang gạt em phải không?”
Anh di chuyển cơ thể từ từ đến gần trước mặt cô, bóng tối bao phủ lên mặt anh, ánh đèn trong xe vốn đã mờ mịt giờ lại càng u ám hơn, dường như không thể nhìn thấy rõ mặt của anh.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt đang treo trên khóe mắt cô.
Những nơi đôi môi mỏng đi qua, đặc biệt vô cùng nóng bỏng.
“Em nói đúng, đều tại tôi không tốt, tôi không có tư cách yêu cầu em tha thứ cho tôi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng dịu dàng, nghe kỹ lại thì lại giống như đang lấy lòng cầu xin sự tha thứ, giống như là đang dụ dỗ:
“Em đừng khóc nữa, được không?”
Vào giờ khắc này, tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh, thoáng chốc đầu óc Giang Nguyệt trống rỗng.
Hai tay anh trượt xuống ôm lấy eo cô, bộ âu phục trên vai phải cũng theo đó trượt xuống, chỉ còn lại một nửa treo trên người cô, trong đôi mắt đen thẫm của anh tràn đầy vẻ si mê.
Cô ngẩng mặt lên, trong vô thức đôi môi đỏ hơi mở ra.
Rượu còn chưa tan hết, hai gò má cô ửng ửng hồng, hai mắt mở to, hiển nhiên bản thân cô cũng không biết hiện tại bản thân hấp dẫn đến nhường nào.
Cũng may vừa rồi không để cô về một mình, nếu không cũng không khó để tưởng tượng nó sẽ nguy hiểm cỡ nào.
Lúc này tâm trí của Tiêu Kỳ Nhiên bị phân tán, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mỏng manh kia, anh có chút thất thần, cuối cùng không tự chủ được mà hôn lên môi Giang Nguyệt.
Ban đầu nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi đã nếm đủ mùi vị trên môi, nụ hôn bắt đầu đòi hỏi tiến sâu hơn vào trong khoang miệng.
Từ nụ hôn này, Giang Nguyệt có thể cảm nhận được sự kiềm chế và nhẫn nhịn của anh.
Hơi thở của anh dần dần trở nên nóng bỏng, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, ngón tay luồn vào trong tóc cô, ép cô đến gần anh hơn nữa.
Cách một tầng vải lụa, Giang Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng như lửa đốt của anh từ da thịt sau lưng truyền đến.
Tác dụng của rượu khiến con người ta buông thả, mơ màng, cộng thêm sự thúc đẩy của nội tiết tố khiến cho đầu óc nhất thời choáng váng, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Rất nhanh, dưới sự tấn công của anh, cả người Giang Nguyệt mềm nhũn. Cơ thể cô theo thói quen vô thức dựa vào trong lòng anh, trong khoang miệng đều tràn ngập hơi thở của anh.
Không gian bên trong khoang xe tràn ra tiếng nước nho nhỏ.
“Xuống xe!”
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn trầm thấp, mệnh lệnh đơn giản dứt khoát, ngữ điệu cũng dường như là dùng hết sức để cố bình tĩnh.
Tài xế hiểu ý, không hỏi thêm một câu, với tố chất chuyên nghiệp của mình, trong lòng anh ta đã hiểu tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, và đó cũng không phải là chuyện mà một tài xế như anh ta có thể dò xét.
Lúc cửa xe đóng lại, cũng đem cảnh xuân trong xe đóng lại.
Bên trong xe giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cả người Giang Nguyệt khô nóng, liên tục thở dốc, đôi mắt lúc nào cũng ướt át, giống như một con hươu bị lạc trong rừng rậm.
Hơn ai hết, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm trong xe.
Anh ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình, trong nội tâm cô muốn né tránh. Nhưng sức lực đôi tay của người đàn ông quá mạnh mẽ, bàn tay to vịn lấy mông cô, để cô ngồi lên người anh.
Với khoảng cách cực kỳ xấu hổ nhưng lại thân mật này, từng xúc giác trên người cô đều có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh, khuôn mặt cô trong nháy mắt trở nên nóng bừng. Đại não bắt đầu thiếu dưỡng khí, cô nhắm mắt lại, sa đọa hưởng thụ khoái cảm vui vẻ ngắn ngủi này.
Cô nghĩ nam hoan nữ ái vốn là hành vi vô cùng bình thường, huống chi dù sao cô cũng không phải là lần đầu tiên, giả bộ trinh tiết làm gì.
Bàn tay người đàn ông đẩy chiếc váy dài ôm sát cơ thể cô lên trên, rồi vòng ra phía sau lưng, khéo léo dùng một tay mở khóa váy.
Vào khoảnh khắc kim loại được mở ra, vòng một của cô tròn trịa mà mềm mại như một con thỏ nhỏ cũng được giải thoát.
Giống như vừa phá tan được sự giam cầm nào đó, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nụ hôn của anh một lần nữa đánh úp đến, nụ hôn lúc này càng thêm điên cuồng hơn so với lần trước. Một tay anh nắm lấy vai cô, từ từ đè cô xuống, cuối cùng mảnh âu phục còn treo trên người không chống đỡ nổi cũng trượt xuống đất.
Trong xe bắt đầu tràn ngập mùi vị ái muội, Giang Nguyệt bởi vì thế tấn công của anh mà cả người mềm nhũn ra. Cơ thể bởi vì vẫn còn men rượu nên không có chút sức lực, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng theo.
Xe không khởi động, điều hòa trong xe cũng được tắt khi tài xế đi ra bên ngoài, toàn bộ khoang xe lúc này trở nên vô cùng ngột ngạt. Trên người cô đã có một lớp mồ hôi mỏng mịn, dính dính khiến cho hô hấp của cô cũng trở nên không thông.
Vốn trong xe chỉ có tiếng hô hấp của nam nhân và tiếng thở dốc của nữ nhân. Bỗng nhiên một tràn tiếng rung của điện thoại di động vang lên, bất ngờ chen vào giữa không gian của hai người.
Tiếng rung cũng không tính là lớn, nhưng cũng chắc chắn là đã phá tan bầu không khí ái muội vừa nãy.
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, trong mắt toàn là phiền não do chuyện tốt bị người khác quấy rầy, anh không muốn để ý đến nó, nhưng tiếng rung của điện thoại di động lại càng kịch liệt hơn.
Cuối cùng, anh đành cúi đầu hôn lên khóe môi cô nói: “Chờ tôi.”
Anh buông cô ra, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, xác định người gọi đến không phải người quan trọng, ngón cái lập tức ấn nút màu đỏ từ chối cuộc gọi.
Chờ đến lúc Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại di động lại vào túi thì Giang Nguyệt cũng đã ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng kéo lại làn váy vừa bị kéo lên, ngồi đoan trang, sống lưng thẳng tắp.
Ngoại trừ nơi đáy mắt còn vương chút hơi nước, thì rất khó nhìn ra vừa rồi cô đã trải qua thời điểm động tình dữ dội.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc nhìn cô: “Không tiếp tục?”
“Cái này tôi nên hỏi anh mới phải.” Khóe môi Giang Nguyệt khẽ nhếch lên: “Còn anh thì sao, còn muốn tiếp tục không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, giọng nói vẫn trầm khàn như trước: “Tôi nghe lời em.”
Anh vừa nói xong, điện thoại di động lại bắt đầu rung lên, hiển nhiên đối phương không muốn dễ dàng bỏ qua.
Lịch sử luôn luôn trùng hợp đến đáng kinh ngạc.
Vào nửa năm trước, cũng đã từng xảy ra tình cảnh giống y như lúc này.
Giang Nguyệt không thể không khống chế nhớ đến cảnh ấy, lúc Tần Di Di gọi điện thoại đến, Tiêu Kỳ Nhiên liền rời khỏi, bỏ cô lại một mình cả đêm.
Giang Nguyệt mím chặt môi, chú ý tới phần cổ áo của mình có hơi lộn xộn, cô cúi đầu chỉnh lại, lấy tay vuốt những chỗ nhăn phẳng trở lại.
“Sao không nghe điện thoại?” Cô hỏi anh.
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng, giọng điệu có chút cứng rắn: “Không quan trọng.”
Giang Nguyệt khẽ nhếch môi, cười với anh bằng nụ cười rất tươi sáng: “Anh vẫn nên nghe điện thoại đi, ai biết được anh có phải lại là vì một cuộc điện thoại mà dừng lại giữa chừng không, rất mất hứng thú.”
Giang Nguyệt đang chế giễu anh.
Rõ ràng vừa rồi còn nhiệt tình đáp lại, hiện tại lại lập tức trở mặt không nhận người quen. Cô của bây giờ với người vừa động tình khi nãy là hai người hoàn toàn khác biệt.
Bầu không khí trong xe giảm xuống rất nhanh, vừa rồi còn xúc động, còn kích thích. Nhưng giờ phút này đã bị hai câu nói lạnh nhạt khiến không khí nóng bỏng lúc này lụi tàn không để lại chút dấu vết.
Gương mặt cô vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, chỉ là nơi đáy mắt lúc này chỉ có sự lạnh lùng.
Dù nàng không nói thêm một từ dư thừa nào, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại có thể cảm nhận được rất rõ sự khinh miệt và châm chọc trong lời nói của cô.
Những lời xin lỗi và giải thích lúc nãy của anh đều trở nên vô nghĩa trước mặt cô. Lại càng vô nghĩa trước mối quan hệ đã rạn nứt của hai người.
Giằng co vài giây, yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên lại di chuyển lên xuống, giọng nói cực kỳ khàn khàn:
“Tôi đưa em về nhà.”
Chương 278 Phòng vẽ tranh
Cứ như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu cũng trở nên tỉnh táo hơn, vì thế nhún nhún vai:
“Quả thật cũng không có hứng thú, xem ra tối nay không thích hợp để nói chuyện hoan ái.”
Lúc cô nói những lời này, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào, vẻ mặt cô cũng rất lạnh nhạt, giống như không hề quan tâm đến bất cứ điều gì.
Làm hay không làm, không hề quan trọng.
Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn cô.
Vài phút sau, tài xế lái xe được gọi quay trở lại, tiếp tục lái xe.
Tài xế nghe lệnh vừa khởi động xe vừa len lén nhìn qua gương chiếu hậu xem tình hình phía sau. Trong lòng nhịn không được suy đoán: ‘Thời gian ngắn như vậy, ông chủ đã kết thúc?’
Rõ ràng khi ‘lau súng bóp cò’ phải xảy ra chuyện gì đó, nhưng vừa rồi thân xe không hề rung lắc, khiến cho hắn không khỏi nghi ngờ.
So với vừa rồi, nhiệt độ trong xe dường như đã giảm xuống đến âm độ, khiến cho người ta thở cũng không dám thở.
Lúc xuống xe, tuy Giang Nguyệt có che ô, nhưng do mưa quá lớn, cô không tránh được bị ướt, tóc cũng bị ướt.
Về đến nhà, Giang Nguyệt tắm rửa, rồi mới lên giường nằm nghỉ.
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong đầu nhớ lại những chuyện xảy ra trong xe vài giờ trước.
Giang Nguyệt còn nhớ rõ, khi Tiêu Kỳ Nhiên giải thích với cô về quá khứ giữa anh và Ngu Vãn, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không giống như đang nói dối.
Anh cũng không cần phải nói dối.
Rất kỳ lạ, rõ ràng hiện tại tất cả những mâu thuẫn và hiểu lầm đã được hóa giải, trong lòng cô lại càng cảm thấy trống trải cô đơn, ngay cả nguyên nhân cũng không tìm được.
Một mặt cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tiêu Kỳ Nhiên nữa, nhưng một mặt lại không muốn thừa nhận, ánh mắt và cảm xúc của cô vẫn sẽ vì anh mà dao động.
Bởi vì anh mà động lòng, cho nên sự tồn tại của anh rất đặc biệt và khó có thể xoá nhoà.
Sau khi đưa Giang Nguyệt về nhà, mi tâm Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt. Nhìn hai cuộc điện thoại vừa rồi được gọi đến từ cùng một người, ánh mắt trong chớp mắt chuyển lạnh như băng.
Anh không kiên nhẫn, khẽ cắn đầu lưỡi nhấn nút gọi lại cuộc gọi.
“Tiêu…”
“Tiết An, tốt nhất cậu nên có việc quan trọng!”
…
Từ sau khi đoàn kịch nói nhận kịch bản của Thượng Trạch Văn, Giang Nguyệt bắt đầu bận rộn.
Ngoài các vở kịch vốn đã có trước đây, các vở kịch mới được giới thiệu đòi hỏi phải học tập và diễn tập chuyên sâu. Đồng thời từ cốt truyện đến nội dung cũng phải điều chỉnh theo tình huống của các diễn viên.
Trước đây Giang Nguyệt đã từng đóng phim và cũng rất có kinh nghiệm trong việc giải thích kịch bản.
Cô gần như dành cả ngày ở trong đoàn kịch nói, tư vấn và hướng dẫn cho các diễn viên được phân công nhân vật. Còn phải tự mình đứng ra diễn mẫu, liên tục đưa ra những hình mẫu diễn thử cho mọi người xem, cố gắng đạt được hiệu quả biểu diễn tốt nhất.
Trong hơn nửa tháng bận rộn, Giang Nguyệt vẫn thường xuyên nhìn thấy một ít tin tức giải trí liên quan đến Ngu Vãn, cô ta đã nhận được một ít đại diện và kịch bản nổi tiếng, nhưng tất cả đều không lấy tên thật của mình, mà lấy danh hiệu là “Vãn Vãn”, điều này có chút kỳ quái.
Nhưng Giang Nguyệt không nghĩ nhiều, tất cả tâm trí đều đặt vào đoàn kịch nói.
Trong đoàn kịch có một diễn viên tên là Lưu Thấm, là cô gái từng đóng trong kịch bản Dân Quốc mà trước đây Giang Nguyệt làm đạo diễn, nhỏ hơn Giang Nguyệt hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp.
Bình thường hai người sẽ cùng nhau đi ăn trưa, từ trong những cuộc nói chuyện thì Giang Nguyệt biết được Lưu Thấm ngoại từ diễn kịch ra, thì cuối tuần cô ấy còn làm người mẫu vẽ trang bán thời gian, đây cũng được coi là một nguồn thu nhập.
Giang Nguyệt hỏi cô làm người mẫu vẽ tranh có dễ hay không, cô ấy liền lắc đầu như trống lắc:
“Không dễ. Làm người mẫu thì phải duy trì một động tác trong thời gian dài, mỗi lần mất gần hai tiếng đồng hồ, đó chính là một loại dày vò.”
Cô ấy lại hỏi Giang Nguyệt lúc trước làm người mẫu quảng cáo có phải cũng như vậy không. Giang Nguyệt giải thích cho cô ấy hiểu làm người mẫu không cần phải giữ nguyên một tư thế, thường thì các nhân viên tạo dáng rồi để nhiếp ảnh gia chụp lại là được rồi.
Sau khi trò chuyện vài câu, đột nhiên Giang Nguyệt có hứng thú với việc làm người mẫu vẽ tranh.
Lưu Thấm cũng rất nhiệt tình, thấy Giang Nguyệt muốn tìm hiểu vào sâu hơn, liền hẹn cô cuối tuần cùng nhau đến phòng tranh để trải nghiệm một lần, nói bên phòng tranh bình thường rất thiếu người mẫu.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Đến cuối tuần.
Sau khi gặp Lưu Thấm, hai người bắt taxi đến phòng tranh mà cô ấy nhắc đến.
Phòng tranh rất lớn, bên trong có vài phòng, tất cả đều được trang trí rất nghệ thuật, có rất nhiều sinh viên mỹ thuật và hoạ sĩ có mặt ở đây, có người đã bày cả giá vẽ.
Lưu Thấm rất quen thuộc với nơi này, cô ấy dẫn Giang Nguyệt đi tìm người quản lý của phòng tranh:
“Anh Lý, đây là bạn của tôi, tên là Giang Nguyệt. Hôm nay anh có thiếu người mẫu không? Anh có thể sắp xếp cho bạn tôi không?”
Giang Nguyệt lịch sự đưa tay ra nói: “Xin chào.”
“Xin chào.”
Người đối diện vừa nhìn thấy Giang Nguyệt hai mắt liền sáng lóe lên, lưu luyến nhìn cô không rời:
“Thấm Thấm, người bạn này của cô rất xinh đẹp, dáng người cũng rất thích hợp để làm người mẫu, sao không giới thiệu với tôi sớm hơn?”
Lưu Thấm thè lưỡi: “Chị Nguyệt chỉ đến trải nghiệm, bình thường chị ấy không làm việc này.”
Vừa rồi người quản lý còn đang cảm thấy như mình vừa gặp được của báo, sau khi biết được Giang Nguyệt không có ý định làm người mẫu lâu dài, trong mắt tràn ngập sự tiếc hận, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, anh ta chỉ cười rồi nói:
“Được rồi, vậy hy vọng hai người các cô thường xuyên đến chơi nhé.”
Chờ đến khi anh Lý đi xa, Lưu Thấm lặng lẽ nói nhỏ vào tai Giang Nguyệt: “Chị Nguyệt, không ngờ chỉ đưa chị đến đây một lần, chị đã được nhận rồi. Công việc của em bị cướp đi rồi.”
Giang Nguyệt bật cười, nhẹ giọng dỗ dành cô ấy: “Hôm nay lấy được tiền công sẽ mời em ăn cơm.”
Ánh mắt Lưu Thấm liền cười tươi thành hình lưỡi liềm: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng.”
Giang Nguyệt gật gật đầu, nói với Lưu Thấm để cô ấy đi làm việc của mình, không cần lo lắng cho cô.
Lưu Thấm liền đi thay quần áo, rồi đi vào trong một phòng tranh.
Giang Nguyệt đứng ở sau cửa nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lưu Thấm ngồi ở giữa rất nhiều sinh viên, rất nghiêm túc tạo dáng.
Có thể thấy rằng cô ấy rất thích công việc bán thời gian này của mình.
Không cần đợi quá lâu, anh Lý đã đến tìm cô, sau khi khách khí nói qua những điều cần chú ý với cô, dẫn cô đến một phòng tranh khác, nói là khách vẽ tranh đã đến.
“Cũng là một nhóm sinh viên à?” Giang Nguyệt hỏi.
Anh Lý khoát khoát tay: “Không phải trong tất cả các phòng tranh của chúng tôi đều là sinh viên học vẽ, thỉnh thoảng sẽ có một số nhân vật thượng lưu yêu thích hội hoạ, bình thường đều không quý thì cũng giàu, cô hiểu mà.”
Trong lòng Giang Nguyệt hiểu ý.
Đối với những người bình thường, thời gian là tiền bạc. Còn đối với những người giàu có, thời gian lại chính là một trò tiêu khiển.
Giang Nguyệt đi theo anh Lý vào trong, đi thẳng đến trước cửa một phòng tranh.
“Hai vị khách đến vẽ tranh đã chờ sẵn ở bên trong.” Giọng nói của anh Lý cũng trầm xuống:
“Người bên trong lai lịch không nhỏ, có thể nói ít thì nên nói ít, đừng để đắc tội với ai cả.”
Giang Nguyệt còn chưa kịp hỏi, cửa đã bị đẩy ra.
Phòng tranh được trang trí theo phong cách đơn giản, một người ngồi trên ghế sofa, còn người kia thì đứng thưởng thức những bức tranh được treo trên tường.
“Đã để hai vị chờ lâu.”
Anh Lý cười cười, đẩy Giang Nguyệt đi vào bên trong: “Đây là cô người mẫu bán thời gian hôm nay mới đến của chúng tôi, cô ấy vừa xinh đẹp lại rất có khí chất.”
Giang Nguyệt cũng chưa ý thức được điều gì, cho đến khi nhìn thấy hai người bên trong, bước chân lập tức dừng lại.