-
Chương 255-259
Chương 255 Tôi hận anh
“Tôi hận anh.” Giang Nguyệt nói một cách dứt khoát:
“Tất cả mọi thứ là quyết định đơn phương của anh, tất cả mọi chuyện đều phải theo ý muốn của anh.”
“Anh vô duyên vô cớ nói với tôi nhiều như vậy, lại vòng vo một vòng lớn như vậy nói chuyện xưa cho tôi nghe. Nhưng anh không hề hỏi rằng tôi có muốn nghe nó hay không?”
Giang Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Vì sao khi tôi nói tôi yêu anh thì anh vẫn có thể thờ ơ. Đến khi anh nói anh động tâm với tôi, thì tôi nhất định phải cho anh một đáp án?”
Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trở nên im bặt.
Anh luôn cao cao tại thượng, ngay cả lúc này khi bày tỏ tâm ý với cô, anh vẫn muốn ép cô phải cho anh một kết quả.
Hơn nữa kết quả phải là những gì anh muốn nghe.
"Tôi hận anh, tôi hận anh khiến cho bản thân tôi còn cho rằng tôi không đủ quan trọng. Tôi hận anh ngày ngày chà đạp lên tôn nghiêm của tôi, tôi hận anh nói tôi đến là tôi phải đến, nói tôi đi là tôi phải đi. Tôi hận anh ngay cả thích cũng phải chờ tôi nói ra trước."
Từng câu từng chữ kia, giống như một lưỡi dao sắc bén, lần lượt đâm thẳng vào trong tim cô.
Cô cũng không phải kẻ ngốc không biết suy nghĩ, không có khả năng thản nhiên tiếp nhận nó.
Cũng không cách nào quên.
Làm thế nào để tin rằng một người đàn ông đã dùng dao đâm cô rồi lại nói yêu cô?
Giang Nguyệt vừa nói vừa dùng sức đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra: “Tôi chưa bao giờ mong muốn có được tình yêu, nhưng anh khiến tôi cho rằng tôi đã từng được yêu, sau đó lại để cho nhận ra tất cả đều là tôi ảo tưởng, chẳng có gì cả.”
Giang Nguyệt vừa khóc vừa cười: "Anh có biết cách để giết chết một người là gì không? Đó là cho cô ấy một ngôi nhà ấm áp, một bữa ăn tối ngon, một chiếc giường lớn thoải mái, và sau đó đẩy cô ấy ra ngoài vào một đêm mưa tuyết.”
"Nếu là như vậy, tôi tình nguyện không bao giờ có cũng được."
Nếu một người không bao giờ được ngồi bên cạnh đống lửa, cô ấy sẽ không biết những gì được gọi là ấm áp.
Bởi vì quá tham lam, dẫn đến bi kịch.
Đêm hè ở Hoa Thành nhiệt độ rất cao, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy lạnh, thân thể nhẹ nhàng run rẩy:
"Tôi hận anh, người tôi hận nhất cả đời này chính là anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc một chút, anh có thể cảm nhận được trái tim đang từng cơn đau đớn rõ ràng.
Giang Nguyệt nói cô ấy ghét anh.
Trong lòng anh trở nên căng thẳng, tất cả những câu vốn đã chuẩn bị sẵn nhưng đến bây giờ lại bị nghẹn ở cổ họng không thể nói ra, bàn tay cũng nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng anh lại như không hề hay biết.
Cuối cùng trên bậc thang chỉ còn lại một người, hai lon coca, một trong số đó đã rắc ra hơn phân nửa.
Khi gió thổi qua, phần bị coca làm ướt dính vào ngực, có cảm giác mát mẻ của bạc hà.
Anh sớm đã biết mình đi nhầm nước cờ.
Nhưng anh chưa bao giờ biết mình sai một cách quá đáng như vậy, sai đến mức dường như không thể cứu vãn nổi.
Chính tai nghe từ trong miệng cô nói ra chữ "hận", lúc đó thật sự khiến cho anh đau đến mức dường như ngừng thở, không thể thở được nữa.
Cô ghét anh!
Anh dụng tâm bồi dưỡng, cẩn thận tưới hoa hồng lớn lên, hiện tại lại vô cùng bình tĩnh nói hận anh
Ánh mắt kia, tựa như hận anh đến thấu xương.
Tiêu Ky Nhiên phiền não ngồi trên bậc thang, bàn tay đặt giữa hai hàng lâu mày, ánh mắt nhắm hờ, từ khe hở giữa các ngón tay nhìn thấy mặt trăng trên đời.
Cô nói rằng cô không muốn hái mặt trăng.
Anh chính là vầng trăng kia, cao lãnh xa vời vợi khiến người ta không thể chạm đến.
Còn nhớ ngày đó trong tiệc cưới của Tống Du, đã vỗ vai nói: “Ai đứng chờ lâu cũng sẽ mệt mỏi, không ai có thể chờ đợi mãi được.”
Đến tận bây giờ anh mới lĩnh ngộ được chân lý của nó.
Hóa ra, nói ra lời yêu cũng không thể quá muộn.
...
Giang Nguyệt thẫn thờ trở lại phòng bệnh, Tiết An đã đi rồi, Tiểu Diệp cũng chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy mắt Giang Nguyệt có chút ửng đỏ khiến cô giật mình:
“Ai bắt nạt chị vậy?”
Nói xong liền xắn tay áo lên như muốn hỏi tội: "Tên lưu manh thối nào, bây giờ chân em không được linh hoạt nhưng tay thì lại rất khoẻ nha!”
Giang Nguyệt bật cười: “Là Tiêu Kỳ Nhiên. Còn chưa đi xa đâu, vẫn ở dưới lầu đó.”
Cánh tay Tiểu Diệp đang giơ lên liền dừng lại, nhanh chóng thu tay áo lại, động tác cực kỳ tự nhiên che miệng ngáp:
“Thời gian không còn sớm, đột nhiên em buồn ngủ quá.”
Nói xong, cô nàng liền giả vờ kéo chăn: "Chị Giang Nguyệt cũng ngủ sớm đi nhé.”
Giang Nguyệt dở khóc dở cười.
Bên cạnh giường bệnh của Tiểu Diệp, có một cái giường cho người thăm nuôi, buổi tối Giang Nguyệt ở trên giường kia nghỉ ngơi.
Chờ y tá đến kiểm tra phòng lần cuối cùng xong, cô đắp chăn cho Tiểu Diệp, tắt đèn nằm lên giường.
Nhiều năm bôn ba trong đoàn phim như vậy, Giang Nguyệt đã sớm không còn thói quen lạ giường, nhưng đêm nay thế nào cũng không ngủ được. Cô sợ sẽ đánh thức Tiểu Diệp, ngay cả âm thanh xoay người cũng nhẹ nhàng.
Cô cứ nghĩ mãi về những lời nói kia của Tiêu Kỳ Nhiên.
Hết lần này đến lần khác giống như là một bộ phim, lặp đi lặp lại trong đầu cô. Một nỗi khổ sở từ trong lòng dần dần bao trùm toàn thân cô.
Giang Nguyệt cuộn tròn cơ thể của mình.
Bây giờ, cô không tin rằng bất cứ ai sẽ yêu cô.
Ngay cả mẹ ruột cũng không yêu cô, em trai ruột đều tổn thương cô, cô còn có gì để mong chờ?
Chứ đừng nói Tiêu Kỳ Nhiên.
Tình yêu của anh giống như bong bóng, lại giống như một thiên thạch thoáng qua, còn chưa kịp bắt được, đã biến mất trong vô ảnh.
Giang Nguyệt nhắm chặt hai mắt lại, ép buộc mình quên đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, buộc mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khi muốn làm cho mình nhanh chóng ngủ, ngược lại sẽ càng trở nên cực kỳ khó khăn.
Sau khi thất bại lần thứ hai, Giang Nguyệt rốt cục lựa chọn buông tha, cô quyết định đi dạo ở hành lang một chút, chờ đi mệt nói không chừng sẽ buồn ngủ.
Động tác của cô rất nhẹ xuống giường, lại mở cửa ra một khe hở, bước chân rất nhẹ đi ra ngoài.
Đèn ở hành lang bệnh viện được thắp sáng suốt đêm.
Giang Nguyệt đi tới cửa phòng bệnh hôm nay khi gặp được Tiêu Kỳ Nhiên.
Thấy đèn trong phòng bệnh vẫn còn sáng.
Bước chân Giang Nguyệt dừng lại, sự tò mò trong lòng bỗng nhiên dâng lên, cô muốn nhìn xem nữ nhân trong miệng Tiêu Kỳ Nhiên là ai.
Nhưng như vậy thật sự là bất lịch sự, cô chỉ dừng lại ở cửa vài giây, liền muốn xoay người trở về nghỉ ngơi.
Không ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ diện mạo cực kỳ thanh tú đoan trang đứng ở trước mặt cô, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.
Không thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng trên khuôn mặt của bà ấy, đôi mắt của bà rất nhẹ nhàng, có một loại tình cảm không thể nói rõ:
"Cô gái, cô có việc tìm tôi à, tôi thấy cô đứng ở trước cửa một lúc lâu rồi.”
Giang Nguyệt không nghĩ tới mình lại bị phát hiện, cô trầm mặc hai giây, lại không biết nên giải thích như thế nào.
"Xin lỗi, là tôi đã quấy rầy dì rồi." Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, coi như là hợp lý:
"Tôi chỉ là đi ngang qua, nhìn đèn vẫn còn sáng, nghĩ có phải người ở phòng này ngủ quên tắt đèn hay không.”
"Thì ra là như vậy." Người phụ nữ mỉm cười, màu môi có một chút trắng bất thường, nhưng vẫn ôn hòa:
"Cảm ơn cô, nhưng không có gì, tôi chỉ là không ngủ được thôi.”
Người phụ nữ này làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, không giống loại tiểu nhân cố ý chen chân vào hôn nhân của người khác.
Bà nghiêng mình, chỉ vào bên trong: “Nếu như cô không buồn ngủ vậy chúng ta vào trong nói chuyện phiếm chút không?”
Giang Nguyệt không biết vì cái gì, thế nhưng lại không cự tuyệt.
Chờ đến lúc phản ứng lại, cô đã ngồi trong phòng bệnh, người phụ nữ đối diện cũng chậm rãi ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cô.
“Thật sự là một cô gái xinh đẹp, tôi nên xưng hô như thế nào?”
Giang Nguyệt cắn cắn môi, nửa ngày mới mở miệng đáp lại: “Dì cứ gọi tôi là Giang Nguyệt là được rồi.”
--------------------------------
Tác giả:Buổi chiều sẽ còn cập nhật thêm chương nhé. Huhu
Chương 256 Bị tập kích
Mặc dù đã ngồi xuống, Giang Nguyệt trong phút chốc vẫn không tìm được chủ đề gì để nói.
Hai người ngồi trong phòng bệnh không nói gì.
Giang Nguyệt suy nghĩ một lúc mới quyết định hỏi về bệnh tình của bà ấy, sau đó mới biết được bà họ Đường, tên là Đường Úc Tuyết, bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Hiện tại tất cả các phương pháp điều trị y học đối với bà đều không có tác dụng, chỉ có thể chấp nhận sống lê lết qua từng ngày. May mắn là bản thân bà ấy chấp nhận căn bệnh đó như một phần của cuộc sống, thậm chí còn tỏ ra rất lạc quan.
Nội tâm Giang Nguyệt có chút thổn thức, cô muốn nói chút lời an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Hầu hết những lời hoa mỹ bề ngoài kia đều quá hời hợt, cùng lắm là để khiến bản thân bà ấy cảm thấy khá hơn đôi chút, nhưng thực sự rất khó an ủi lòng người, chi bằng không nói còn tốt hơn.
Nhận thấy bầu không khí có chút yên ắng, Đường Úc Tuyết không nói về mình nữa, ngược lại hỏi cô:
“Cô Giang không khoẻ trong người sao?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không phải tôi, mà là một người bạn của tôi hồi chiều bị tai nạn xe cộ, tôi đến chăm sóc cho cô ấy.”
Thấy đề tài nói chuyện ngày càng nhạt nhẽo, trong lòng Giang Nguyệt có chút bồn chồn, định chỉ nói thêm vài câu nữa rồi đi ngay.
“Dì Đường, bây giờ đã khuya lắm rồi, ngày mai có thời gian rảnh tôi lại đến nói chuyện với dì sau nhé.”
Đường Úc Tuyết nhìn cô, ánh mắt dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Thật ra, chiều nay tôi nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng bệnh rồi lại bị Tiêu Kỳ Nhiên đến kéo đi.”
Giang Nguyệt dừng lại.
Cô không nghĩ Đường Úc Tuyết lại chủ động nhắc tới Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng cô có chút luống cuống: “Tôi và Tiêu Kỳ Nhiên là…”
“Đừng căng thẳng, tôi không có ý đồ gì khác đâu.”
Bà nhận thấy được phản ứng của Giang Nguyệt, vội vàng cười to, nhưng nụ cười kia rất nhạt, thậm chí còn nhạt hơn cả ánh trăng bên ngoài kia, tựa hồ như có thể bị mây trời đem đi bất cứ lúc nào:
“Là tôi có lỗi với đứa nhỏ kia, là sự tồn tại của tôi đã phá huỷ gia đình cậu ấy, còn ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu ta và cha cậu ta.”
“Thật ra nếu nói về quen biết, tôi và Viễn Phong đã quen biết nhau sớm hơn. Nhưng tôi lại không thể kết hôn với ông ấy, ông ấy còn có sự nghiệp và một lựa chọn tốt hơn.” Đường Úc Tuyết lắc đầu cười nói:
“Kỳ Nhiên chưa từng trách tôi, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất áy náy, mãi không có cách nào đối mặt với cậu ấy.”
Không biết hoàn cảnh, không bình luận. Vì vậy Giang Nguyệt chọn cách không trả lời.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Đường Úc Tuyết, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy buồn bực trong lồng ngực, thậm chí còn buồn bực hơn lúc trước khi cô bước ra.
Trở lại phòng bệnh, Tiểu Diệp cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng, dụi mắt hỏi cô đi đâu mà lại lâu như vậy.
Cô thuận miệng bảo mình đi vệ sinh. Sau đó cô trở lại nằm trên giường, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh khuôn mặt của Đường Úc Tuyết, rồi lại liên tưởng đến “câu chuyện xưa” mà Tiêu Kỳ Nhiên đã kể cho cô nghe tối nay.
Anh nói rằng anh rất lo lắng mình sẽ thất bại trong việc thuyết phục gia đình và không thể cho cô một cuộc hôn nhân mà cô mong muốn.
Cho nên anh mới đề cập đến việc để cho cô làm tình nhân, nuôi cô ấy cả đời ở bên ngoài, đi lên vết xe đổ của cha mình, để cho cô sau đó rồi cũng lại đi lên vết xe đổ của Đường Úc Tuyết sao?
Giang Nguyệt nghĩ đến những điều này mà cảm thấy kinh hãi, cô hít thở thật sâu, hồi tưởng lại vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lúc ấy, cô luôn cảm thấy anh nhất thời cũng có suy nghĩ như thế.
Nhưng cho dù Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm như vậy, cô cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô chỉ làm một cô tình nhân không danh phận và đáng xấu hổ đó.
…
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Nghi đến trực thay Giang Nguyệt, nhân tiện mang theo đồ ăn từ nhà lên. Giang Nguyệt ăn vài miếng rồi lại vội vã đến đoàn kịch.
Chiều nay có một vở kịch phải biểu diễn, buổi sáng còn phải diễn tập một lần nữa. Trạng thái của Giang Nguyệt coi như không tệ, vết trật chân ngày hôm trước cũng không ảnh hưởng gì đến trạng thái biểu diễn của cô nên cô cũng nhanh chóng quên đi.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, một cô bé đến hỏi cô có đỡ hơn chưa, cô mới chợt nhớ ra hôm qua mình bị trật chân, chính Tiêu Kỳ Nhiên đã giúp cô sơ cứu nên hôm nay mới hồi phục nhanh như vậy.
Trong nháy mắt, Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, cũng như lực và nhiệt độ ngón tay của anh khi xoa nắn cổ chân cô, vành tai cô nhất thời có chút nóng lên.
Thật kỳ lạ, tại sao ngày hôm qua cô không biết e ngại cơ chứ?
Khi đó, cô không những không thấy e ngại mà còn bạo gan tát anh ấy một cái.
… Bây giờ nghĩ lại, thực sự quá khủng khiếp.
Sau khi mọi người cùng nhau ăn trưa và nghỉ ngơi một chút, tất cả đều vào vị trí và buổi biểu diễn kịch nói cũng đến giờ biểu diễn.
Lần này là một buổi biểu diễn với các khán giả trẻ tuổi, toàn bộ buổi biểu diễn đều diễn ra rất suôn sẻ, khán giả cũng tương tác trong khi họ biểu diễn, màn chào sân cũng kết thúc thuận lợi, phía dưới thậm chí còn có người gọi tên Giang Nguyệt.
Dạo gần đây Giang Nguyệt đã lui về sống ẩn một thời gian, người hâm mộ nhất thời cũng không thể tìm ra được nơi này, hơn nữa lớp hoá trang của sân khấu kịch rất dày nên cũng khó có người có thể nhận ra cô.
Nhưng cô cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng quang minh chính đại đi kiếm ăn, không có gì phải giấu diếm.
Sau khi toàn bộ khán giả đều đã rời đi, các diễn viên kịch khác cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, Giang Nguyệt đi cùng mấy nữ diễn viên thân thiết ra ngoài. Vừa bước ra khỏi rạp vài bước, một người đàn ông thân hình mập mạp xông tới chỗ Giang Nguyệt với vẻ cuồng nhiệt.
“Giang Nguyệt, tôi là fan hâm mộ của cô, tôi có thể ăn một bữa cơm với cô không?” Người đàn ông ôm một bó hoa tươi, mùi hương nồng hắc kém sang, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ đau khổ:
“Không nghĩ rằng bây giờ cô chuyển sang đóng kịch lại vẫn xinh đẹp như thế.”
Ngay lập tức, chuông báo động trong đầu Giang Nguyệt vang lên.
Một người hâm mộ quá kích, chắc chắn là một người hâm mộ quá kích đã theo dấu cô đến đây.
Giang Nguyệt theo bản năng muốn chạy đi.
Nhưng dĩ nhiên người đàn ông kia càng kích động hơn, hắn trực tiếp nắm lấy tay cô, cảm giác nhớp nháp trên tay hắn khiến Giang Nguyệt không thoải mái:
“Anh buông tôi ra, tôi không muốn ăn cơm với anh.”
Mấy nữ diễn viên xung quanh thấy thế, lập tức đẩy người đàn ông kia ra, đồng thời la hét nói nếu hắn dám làm gì nữa bọn họ sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
“Bây giờ cô cũng chẳng phải là đại minh tinh, giả vờ rụt rè gì chứ?”
Lời nói của hắn ta theo đó cũng cực kỳ kinh tởm: “Tôi có tiền, cô chỉ cần ngủ với tôi một đêm, không phải là kiếm được nhiều tiền hơn đi diễn kịch thế này sao?”
Nói xong, hắn đẩy mấy nữ diễn viên xung quanh đang ngăn cản hắn ra: “Tránh xa tao ra một chút, tao đến đây không phải để kiếm bọn mày.”
Mấy người phụ nữ bọn họ, dù làm thế nào cũng không thể đánh lại một nam nhân thân thể cường tráng như hắn. Bọn họ liếc nhay vài cái, ý bảo Giang Nguyệt mau chóng chạy đi.
Thấy cô có ý định chạy trốn, ánh mắt người đàn ông kia loé lên, hắn ném bó hoa trong tay đi, nhào tới ôm eo Giang Nguyệt, bàn tay cũng không an phận.
Giang Nguyệt lập tức nổi hết da gà lên. Không chút do dự, cô dùng toàn bộ sức lực mình có, thục khuỷu tay vào bụng hắn, nhanh chóng xoay người, lập tức dùng đầu gối đá mạnh vào hạ bộ của hắn!
Người đàn ông kia vì quá đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, trong lúc tức giận liền giơ tay định tát Giang Nguyệt một cái.
Đúng lúc này Tiêu Kỳ Nhiên chạy tới.
Anh túm lấy cổ áo người đàn ông kia, hơi híp mắt lại, như thể đang đánh giá hắn ta, lại giống như đang nhìn kỹ mặt hắn hơn.
Vẻ mặt người đàn ông kia vừa rồi còn rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt bắt đầu trở nên sợ sệt:
“Tiêu… Tiêu tổng…”
“Quen biết tôi?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng hỏi một câu, nhưng cũng không định nghe câu trả lời của hắn, liền lập tức xách hắn lên, sau đó ném hắn như ném một bao rác.
Chương 257 Vị hôn thê của tôi
Thân thể người đàn ông kia đập xuống đất tạo nên một tiếng động rất to, nhưng hắn ta lại không dám mở miệng la hét.
“...”
Tiêu Kỳ Nhiên không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông kia đến một cái, mà xoay người đứng trước mặt Giang Nguyệt, cúi đầu nhìn cô.
Cả người cô run rẩy, bởi vì quá kích động mà ánh mắt cô đỏ ửng lên, sắc mặt như vừa mới trở về từ cái chết.
Nhìn kỹ hơn, trong tay cô còn nắm chặt một cái kẹp tóc nhỏ đã bị cô bẻ thành hình chữ “V”.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lát, luôn cảm thấy cô giống như một con nai bị người ta ép đến cùng đường:
“Đây là vũ khí phòng thân của em?”
Giang Nguyệt còn chưa hoàn hồn, thở hổn hển: “Báo cảnh sát! Gọi cảnh sát ngay đi!”
“Tôi lập tức sai người xử lý.” Tiêu Kỳ Nhiên chiều theo cảm xúc của cô, nhẹ nhàng trả lời, đồng thời vỗ nhẹ vào lưng cô cho đến khi tâm trạng cô ổn định trở lại.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây, khí chất cao quý khó có thể che giấu, nhưng lúc này lại hạ thấp người, rất kiên nhẫn và dịu dàng dỗ dành Giang Nguyệt.
Mấy nữ diễn viên khác đứng bên cạnh đều ngây người cả ra, thấy anh hùng đột nhiên xuất hiện cứu mỹ nhân, họ không giấu nổi ánh mắt ghen tị nhìn Giang Nguyệt.
Đẹp trai, phong độ, lại còn cực kỳ lãng mạn.
Giang Nguyệt sau khi bình tĩnh lại liền xin lỗi những người đi cùng kia, nói hôm khác sẽ mời bọn họ ăn cơm, cũng không quên cảm ơn họ vừa rồi đã giúp đỡ.
Mấy người bọn họ biết mình nên nhường không gian cho Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên, liền gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi rời đi, trước khi đi còn có người hô to:
“Lần sau nhớ giới thiệu bạn trai cô cho chúng tôi đó.”
Khí phách cứu người như vậy, lại còn rất nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của Giang Nguyệt, nếu không phải là bạn trai thì có thể là ai được cơ chứ?
“Anh ấy không phải…” Giang Nguyệt mở miệng nói nửa câu, đám người kia đã đi rất xa.
Cô ảo não cúi đầu, muốn hỏi Tiêu Kỳ Nhiên vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng nghĩ đến vừa rồi anh đã cứu mình, mà mình lại hỏi anh ấy như thế, nghe giả tạo hết sức.
“Đây là kết quả của việc em đuổi người của tôi đi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, không chút thay đổi nói: “Tình huống vừa rồi, bọn họ hoàn toàn có thể xử lý tốt, thậm chí cũng sẽ không để những kẻ khả nghi tiếp cận em.”
Chỉ cần có người dám có suy nghĩ tiếp cận Giang Nguyệt, sẽ bị người của Tiêu Kỳ Nhiên xử lý gọn gàng không một dấu vết.
Giang Nguyệt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cô thực sự vẫn kinh hồn bạt vía, tim vẫn đập thình thịch.
Nghe anh nói như thế, Giang Nguyệt theo bản năng trừng mắt nhìn anh như oán giận, giọng điệu trách cứ:
“Tôi bảo anh đuổi bọn họ đi, anh liền đuổi bọn họ đi thật. Từ khi nào mà anh nghe lời như vậy thế hả?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt, thấy cô ngước mặt lên oán trách, anh khẽ mỉm cười: “Lúc trước em kêu tôi đuổi bọn họ đi, bây giờ em là đang trách tôi làm theo lời của em, rốt cuộc cô muốn em làm cái gì đây?”
Sự chiều chuộng hiện lên rất rõ ràng trong lời nói của anh, hiển nhiên anh cũng đang nghiêm túc hỏi ý kiến của cô:
“Giang Nguyệt, em muốn tôi làm gì?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nghe giọng nói trầm ổn đều đặn của anh, không tự chủ được liền cảm thấy vành tai nóng ran, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa mềm mại:
“Anh không cần làm gì cả, như bây giờ là được rồi.”
“Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Trong người thấy thế nào? Em cứ nói tôi nghe.”
Giang Nguyệt áy náy ho vài tiếng, càng cúi đầu thấp hơn, giống như một con chim cút, chỉ có đôi tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, dập tắt đi ý định ôm cô vào trong lòng.
Anh không thể hành động theo cảm xúc như thế được.
Ngay khi anh không biết làm thế nào để mở miệng hẹn cô cùng ăn tối, thì có một chiếc xe hơi khác dừng lại ở ven đường, rất nhanh đã có người bước xuống xe.
Là Trần Tư Tề.
Vừa nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhẹ nhàng vừa nãy của Tiêu Kỳ Nhiên liền trở nên lạnh băng, nụ cười dần tắt đi, hai mắt híp lại.
Trần Tư Tề cũng chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên bên này, sắc mặt hắn lạnh lùng, gần như vội vàng chạy tới và đứng giữa hai người họ:
“Tiêu tổng, phiền anh duy trì khoảng cách với vị hôn thê của tôi.”
Là giọng điệu không muốn thương lượng.
Giây tiếp theo, anh ta lại nhìn về phía Giang Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi nói chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Giang Nguyệt gật đầu và chủ động tựa vào Trần Tư Tề, đó là một hành động vô cùng tin tưởng theo bản năng.
Chỉ vì một hành động nhỏ như vậy cũng khiến trái tim Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu thắt lại, khiến anh càng phiền não thêm.
“Phiền Tiêu tổng nhường đường một chút, tôi muốn đưa vị hôn thê của tôi đi ăn tối.” Trần Tư Tề không chớp mắt, từng từ từng chữ nói ra rất rõ ràng, và đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “vị hôn thê”.
Bầu không khí xung quanh gần như đóng băng.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên dường như không thay đổi, nhưng cánh tay buông thõng bên hông hơi siết chặt, giọng nói nén xuống:
“Giang Nguyệt, em muốn đi với ai?”
Rất rõ ràng, anh muốn để Giang Nguyệt lựa chọn.
Giang Nguyệt có thể nhận thấy được bầu không khí lạnh như băng xung quanh, nhưng cô chỉ nuốt nước bọt vài cái rồi quay mặt đi, sắc mặt vô cùng hờ hững:
“Cảm ơn Tiêu tổng đã ra tay cứu giúp, tạm biệt.”
Nói xong, cô liền tự nhiên đi tới, khoác tay Trần Tư Tề, ánh mắt không hề liếc sang nhìn Tiêu Kỳ Nhiên thêm một cái.
Tốc độ lựa chọn của cô rất nhanh, cho tới bây giờ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của cô.
Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, hỏi Trần Tư Tề, giọng điệu cực kỳ thân mật: “Sao hôm nay anh đột nhiên lại tới đây, chuyện gia đình bận rộn sao rồi?”
Trần Tư Tề trả lời cô: “Ừ, gần như đã xử lý xong rồi, để lát nữa lúc ăn cơm sẽ kể cho cô nghe. Hôm nay em muốn ăn gì?”
“...”
Hai người bọn họ cứ như thế trước mắt anh như thể không có ai, khi cô dựa vào Trần Tư Tề nói chuyện, trông cô thực sự rất giống một người vợ đức hạnh đã có chồng.
Tiêu Kỳ Nhiên không tin vào ma quỷ hay thần thánh gì, và anh chẳng bao giờ quan tâm đến cái gọi là báo ứng.
Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Giang Nguyệt cùng Trần Tư Tề, anh mới thực sự hiểu ra thế nào là nhân quả báo ứng.
…
Ngồi trong phòng ăn, khi Giang Nguyệt biết Trần Đông Hải và Chu Ninh Vân đã đăng ký thủ tục ly hôn, cô rất kinh ngạc.
Cô không thể không kêu lên: “Làm thế nào mà anh làm được điều đó?”
Trần Tư Tề nhấp một ngụm nước, giọng nói bình thản: “Không có gì là khó khăn, chỉ là thuyết phục cha tôi cần thêm chút thời gian mà thôi.”
“Bây giờ họ đang trong thời gian hoãn ly hôn. Chờ ba mươi ngày sau khi bọn họ ly hôn, chúng ta có thể lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn.”
Đối với chuyện kết hôn với Giang Nguyệt, anh không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.
Nhất là vừa rồi khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, sự đề phòng và cảnh giác trong lòng anh lập tức vang lên, anh chỉ lo hắn sẽ cướp cô đi mất.
Ngay cả khi vừa rồi để Giang Nguyệt lựa chọn, trái tim Trần Tư Tề cũng hẫng lên một nhịp.
Cũng may Giang Nguyệt lựa chọn anh.
“Khi hôn nhân giữa cha tôi và mẹ cô hết hiệu lực pháp lý, tôi dẫn cô đi ký giấy đăng ký kết hôn, sau đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, được không?”
Trần Tư Tề vẫn ra dáng một quý ông khi hỏi cô câu đó, chỉ là trong giọng nói rõ ràng có chút gấp gáp hơn trước:
“Cô muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật? Cô chọn địa điểm đi.”
Sau khi nghe Trần Tư Tề sắp xếp, trái tim của Giang Nguyệt bỗng trở nên hơi kích động.
Nếu không có cuộc trò chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên tối hôm đó, có lẽ bây giờ cô ấy vẫn có thể trả lời Trần Tư Tề một cách rất đơn giản.
Kết hôn thì ai mà chả muốn, huống chi là cô được chọn trước.
Hơn nữa, Trần Tư Tề ngoại trừ muốn lợi dụng cô có quen biết với Thịnh tổng ra, thì cũng coi như không tệ, là một đối tượng kết hôn thích hợp.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô có thêm vài phần do dự.
Chương 258 Mày nên chết đi
Thấy Giang Nguyệt im lặng suy tư, nội tâm Trần Tư Tề vô cớ căng thẳng, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh hỏi cô: “Cô còn có băn khoăn gì sao? Hay là cô không hài lòng với quá trình này?”
“Không, kế hoạch của anh rất hoàn hảo, chỉ có điều, tôi muốn suy nghĩ lại.” Giang Nguyệt nói một cách thẳng thắn: “Từ khi tôi đồng ý với anh đến nay thật sự có rất nhiều biến cố xảy ra, cũng không thuận lợi như chúng ta tưởng tượng.”
Trần Tư Tề im lặng lắng nghe.
“Lúc trước tôi đi chùa cúng bái một lần, sư thầy trong chùa từng nói rằng nếu như lúc làm chuyện gì đó mà luôn cảm thấy có lực cản, vậy chứng tỏ ông trời đang ám chỉ chuyện này không nên làm.”
Trần Tư Tề ngừng lại, không nhịn được cười: “Vậy thì còn một câu nữa, chuyện tốt cần có thời gian.”
Giang Nguyệt cười nói, không phản bác: “Cũng có lý.”
Vừa rồi khi nói về việc xây dựng kế hoạch chi tiết cho tương lai, nội tâm cô cũng không bình tĩnh như mình tưởng tượng.
Giống như việc cô cho rằng mình có thể chấp nhận tất cả mọi sắp xếp, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng cô bỗng nhiên có một giọng nói chất vấn…
Đây có phải là cuộc sống mà cô mong muốn hay không?
Gả cho một người đàn ông mình không ghét nhưng cũng không thể nói là thích, sau đó giải nghệ và làm phu nhân nhà giàu mà mọi người luôn hâm mộ?
Câu trả lời đã tự rõ ràng…
Trần Tư Tề nhíu mày, áp chế sắc mặt xuống, lại hiện ra ý cười, phong độ cũng không suy giảm: “Cô có thể suy nghĩ, nhưng ít nhất cho tôi một kỳ hạn chứ?”
Trong lòng Giang Nguyệt bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát sau đó trả lời anh ta: “Ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho anh một câu trả lời.”
“Được, tôi chờ cô ba ngày.” Anh ta bình tĩnh nói xong, nâng ly lên lễ độ chạm ly với cô.
Anh ta có sự kiên nhẫn và sẵn sàng tôn trọng cô.
…
Trần Tư Tề đưa Giang Nguyệt tới dưới lầu rồi đi, Giang Nguyệt không vội lên lầu mà lấy điện thoại từ túi xách ra.
Cô cần phải gọi điện thoại cho Chu Ninh Vân để xác định tình trạng hiện tại của bà ta.
Ở mức độ nào đó mà nói, cô thực sự không hy vọng Chu Ninh Vân và Trần Đông Hải ly hôn.
Là một người mẹ, bà ta đã vất vả cho gia đình nhiều năm, khó khăn lắm mới có một chuyện thuận theo ý muốn, đó chính là gả vào nhà họ Trần.
Giang Nguyệt là con gái của bà, cho dù cô cảnh thấy chạnh lòng vì hành động của bà thì cô cũng không có ý định hủy hoại hạnh phúc của bà.
“A lô?” Lúc cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Chu Ninh Vân rất yếu ớt, có thể thấy được bà ta rất mệt mỏi: “Ai vậy?”
Giang Nguyệt nuốt nước bọt, giọng nói bình tĩnh:
“Là con.”
Lửa giận và oán hận của Chu Ninh Vân gần như được châm ngòi ngay lập tức, bà ta bắt đầu nói những lời điên cuồng: “Nhờ phúc của mày mà tao sắp ly hôn với Trần Đông Hải!”
“Bây giờ cuộc sống của tao đang hỗn loạn, còn mày lại sắp gả vào nhà họ Trần làm thiếu phu nhân, có phải mày cảm thấy rất vui đúng không?”
Giang Nguyệt im lặng thật lâu rồi mới nói: “Con không có ý định hủy hoại hôn nhân của mẹ, con gọi điện thoại muốn hỏi mẹ xem có cách nào khác để bù đắp hay không.”
Ngữ khí của cô nói rất thành khẩn, nhưng Chu Ninh Vân rõ ràng không cảm thấy biết ơn, cười lạnh một tiếng: “Mày mà có lòng tốt vậy sao? Đừng giả vờ đạo đức giả nữa.”
Từ sau khi Trần Tư Tề hạ quyết tâm khiến Chu Ninh Vân và cha ly hôn, anh ta đã âm thầm thu thập không ít những chuyện mà bà ta làm trong mấy năm gần đây.
Nhất là sau khi gả vào nhà họ Trần, cách tiêu xài hoang phí và biểu hiện trước mặt các vị phu nhân nhà giàu khác của bà ta đều làm cho Trần Đông Hải vô cùng thất vọng.
Trần Đông Hải là người tốt, rất khoan dung với người khác, chuyện ông ấy không thể chấp nhận được nhất là đạo đức bại hoại, đặc biệt khi Chu Ninh Vân nhiều lần vênh váo, diễu võ dương oai trước mặt những người trong giới thượng lưu khác đã đụng phải điểm mấu chốt của ông ấy.
Trong cơn tức giận, người có tính cách luôn ôn hòa như Trần Đông Hải cuối cùng cũng đệ đơn ly hôn.
Bà ta nhớ lại những chuyện này, phẫn nộ cắn răng, lời nói cực kỳ khắc nghiệt: “Tao thực sự hối hận vì đã nuôi một đứa vô liêm sỉ, đê tiện như mày, cứ nhất quyết phải liên lụy tao cả đời, không muốn tao sống tốt!”
Trên mặt Giang Nguyệt không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong lòng cô hơi hoảng hốt.
Rõ ràng cô đã nghe những lời này không ít lần nhưng mỗi lần nghe thấy mẹ chửi rủa mình, cô luôn cảm thấy sức cùng lực kiệt, tâm trạng rối bời.
“Vậy mẹ muốn con làm gì?” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, âm thanh hơi có giọng mũi nhưng cô cố gắng đè xuống, không chú ý nghe thì sẽ không nhận ra.
Giọng nói đầu dây bên kia cũng không chút khách khí, “Mày còn giả ngu gì nữa, sở dĩ Trần Tư Tề kêu tao và cha nó ly hôn không phải để cưới cái giày rách như mày sao?”
Giang Nguyệt vẫn thờ ơ như trước, nhưng lúc này đã cắn chặt môi đến máu tươi chảy ra.
Chu Ninh Vân phát tiết hết tất cả những phẫn nộ và oán hận gần đây lên người Giang Nguyệt, miệng nói không ngừng: “Mày nói xem mày quyến rũ ai chẳng được, vì sao nhất định phải quyến rũ Trần Tư Tề?”
Giang Nguyệt vốn muốn nói rằng vốn dĩ cô không định gả cho Trần Tư Tề, nhưng từng câu từng chữ của Chu Ninh Vân cay nghiệt đến thế, cô bỗng nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với bà.
Ngay khi cô chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Chu Ninh Vân bỗng nhiên nói: “Tao nghe nói bây giờ mày có triệu chứng tâm thần phân liệt, tên là gì nhỉ... Lưỡng cực?”
Giống như sét đánh ngang tai, đầu Giang Nguyệt ngay lập tức nổ tung.
Tại sao Chu Ninh Vân biết chuyện cô bị rối loạn lưỡng cực?
Giang Nguyệt chưa kịp suy nghĩ nhiều, đầu bên kia đã tiếp tục nói: “Mày bị bệnh đó là đáng đời, sao chổi như mày nên đi chết đi, nếu không chỉ hủy hoại người khác mà thôi!”
Giang Nguyệt giật mình, ngực cô dâng lên nỗi đau đớn khó có thể kiềm chế được, lỗ tai như bị điếc, không nghe thấy bất cứ lời nào nữa.
Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, toàn thân bắt đầu run rẩy, cơ thể ngồi xổm xuống theo bản năng, cuộn mình lại, nắm chặt điện thoại: “Mẹ… mẹ nói lại một lần nữa.”
Chu Ninh Vân không thèm để ý lặp đi lặp lại từng chữ: “Tao nói mày là sao chổi, mày nên chết đi, sống trên đời này làm gì nữa?”
…
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đứng ở dưới lầu chờ Giang Nguyệt.
Anh chứng kiến toàn bộ cảnh cô đi xuống xe Trần Tư Tề, cười nói lời tạm biệt với anh ta
Đó là một cảm xúc thật khó tả!
Vốn dĩ thấy cô đến dưới lầu, Tiêu Kỳ Nhiên đã định rời đi, nhưng anh không nghĩ tới cô không lên lầu mà lại đứng ở dưới lầu gọi điện thoại.
Không biết cuộc điện thoại kia gọi cho ai, nhưng từ khoảng cách xa anh có thể thấy cô đang kìm nén cảm xúc từng chút một.
Đến khi nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên mới có dự cảm không lành.
Cô đang gọi điện thoại cho ai vậy?
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, ném thẳng điếu thuốc trong tay rồi đi về phía cô, bước chân càng ngày càng nhanh, cho đến khi dừng lại trước mặt cô.
Hai vai Giang Nguyệt run rẩy dữ dội, cơ thể cô run lên không kiểm soát.
“Ngẩng đầu.”
Giang Nguyệt ngửa mặt lên nhìn anh.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy rõ trong mắt cô không hề có bất kỳ ánh sáng nào, đờ đẫn và ảm đạm như một con rối, ánh mắt của hai người hoàn toàn không thể chạm nhau được.
Chương 259 Đàm phu nhân
Hai người không nhìn nhau quá lâu, Tiêu Kỳ Nhiên khom người, giơ tay muốn ôm cô lên nhưng cô lại dùng hết sức để đẩy anh ra.
“Cút.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, mím môi, nói một cách cực kỳ lạnh lùng: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên sững người, nhìn thẳng Giang Nguyệt, trực giác cho anh biết có điều gì đó không ổn.
Anh trấn tĩnh lại, giọng điệu cũng coi như bình thản: “Giang Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy, em có thể nói với tôi.”
“Tôi nói anh không nghe rõ sao?” Giang Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh cả người, cô cắn chặt răng, âm thanh như thể chui ra từ trong cổ họng.
Toàn thân cô giống như đột nhiên mọc đầy gai dại, những chiếc gai cực kỳ bén nhọn đâm về phía anh.
“Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, bà ta biết tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
Không đợi Tiêu Kỳ Nhiên phản ứng, cô tiếp tục bình tĩnh kể lại, thậm chí còn cười rộ lên: “Bà ta nói tôi đáng bị như vậy, tôi nên chết đi.”
Ngay lúc này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng, âm trầm hơn: “Đừng coi lời nói của bà ta là thật, em...”
Ánh mắt Giang Nguyệt dán chặt vào mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chớp mắt: “Nhưng ngoại trừ anh, không ai biết tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
Dường như Tiêu Kỳ Nhiên dần dần hiểu được ý cô, quai hàm anh cứng đờ, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Em nghi ngờ tôi?”
Nước mắt Giang Nguyệt sắp tuôn ra nhưng cô lại cố gắng kìm chế lại, gắt gao nhìn chằm chằm cổ áo bằng phẳng của anh, cổ họng căng cứng như chiếc đồng hồ hoen rỉ, không thể thốt ra bất cứ lời nói nào.
Cô cũng không muốn nghi ngờ anh.
Nhưng khi Chu Ninh Vân mở miệng nói chuyện này, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô quá hiểu anh, anh luôn dùng một thủ đoạn đặc biệt nào đó để dồn cô vào chân tường, sau đó ra tay giúp đỡ cô, khiến cô không thể không dựa vào anh.
Trước đây là như vậy, bây giờ cũng sẽ không có gì khác.
“Không phải anh muốn tôi làm tình nhân của anh sao? Nếu như chuyện tôi bị rối loạn lưỡng cực bị phát hiện, tôi bị dồn vào đường cùng thì sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Câu nói bình thản như nước đọng của cô khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy không thở nổi, anh muốn ngắt lời cô nhưng lại phẫn nộ vì cô nghi ngờ anh.
Sao cô có thể nghĩ như vậy?
Giang Nguyệt siết chặt tay, ngẩng đầu liên tục hít sâu, “Tiếp theo anh tính sắp xếp thế nào, công bố chuyện tôi bị bệnh ra bên ngoài, cũng thông báo cho công chúng biết tôi phải lựa chọn nghỉ ngơi vì bệnh?”
Cô vừa nói xong, nước mắt lập tức rơi xuống, vừa khóc vừa cười: “Có phải anh cũng như vậy, cũng muốn tôi chết đi thì mới hài lòng đúng không?”
Không ai yêu cô, không ai muốn cô sống, không ai muốn kéo cô ra khỏi cơn mưa lớn, không ai sẽ chịu dùng sợi dây cuối cùng để kéo cô lên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày muốn kéo tay cô nhưng lại bị cô nhanh chóng né tránh, cô không muốn có bất kỳ đụng chạm nào với anh.
Giang Nguyệt cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, ở nơi người khác không thể nhìn thấy, nhanh chóng thấm ướt một vũng dưới chân.
Nó giống như một vết sẹo nhỏ màu nâu sẫm trên mặt đất.
Giang Nguyệt loạng choạng muốn rời đi nhưng trước mắt tối sầm lại, vừa định đi vài bước thì đã ngã xuống, Tiêu Kỳ Nhiên bước tới ôm lấy cô.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, hai tay dùng sức nắm chặt ngực, buồn bã và đáng thương nhận ra rằng mình chưa bao giờ được yêu thương.
Những lời nói của bác sĩ Kiều đều là lừa dối.
Hãy sống cho những người yêu thương cô, đừng để những người yêu thương cô buồn?
Tất cả đều là lừa dối!
Nào có ai yêu cô chứ? Trái lại có rất nhiều người hận cô, ước cô chết đi.
Tiêu Kỳ Nhiên đưa Giang Nguyệt đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói rằng cô ngất xỉu là do tinh thần căng thẳng cao độ, cô còn có các triệu chứng rối loạn lưỡng cực, khiến tình trạng lần này của cô trở nên tồi tệ hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt đang nằm trên giường, anh gọi điện thoại cho chị Trần bảo cô ấy tới, giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó lặng lẽ rời đi.
Giang Nguyệt căng thẳng ngất xỉu dẫn đến sốt cao, mãi cho đến buổi chiều hôm sau mới tỉnh lại, nhưng ảnh hưởng lần này không nhỏ, lúc cô mở mắt vẫn không có tinh thần.
Chị Trần bận rộn trước sau vì cô, khoảnh khắc thấy cô tỉnh lại, hai mắt cô ấy lập tức đỏ lên: “Nguyệt Nguyệt...”
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tái nhợt: “Em không sao, chị Trần.”
Cô không muốn chị Trần phải lo lắng vì mình.
Chị Trần thấy cô như vậy, trong lòng càng đau lòng nói không nên lời, bất đắc dĩ thở dài: “Nguyệt Nguyệt, em cứ thả lỏng thôi…”
Nếu Giang Nguyệt không thể tự mình bước ra thì cô sẽ bị mắc kẹt trong đêm mưa đó mãi mãi.
Cô phải lột một lớp da, cắt một tấc thịt, hoàn toàn bước ra khỏi thân xác tàn tạ đó thì mới có thể tái sinh.
Giang Nguyệt ngồi trên giường suy nghĩ cả buổi chiều, mãi đến chạng vạng cô mới nói câu thứ hai với chị Trần.
“Chị Trần, tài khoản mạng xã hội trước đây vẫn trong tay chúng ta chứ?” Giang Nguyệt hỏi.
Chị Trần không biết cô định làm gì: “Vẫn còn dùng được, có chuyện gì vậy?”
“Em muốn thông báo bệnh tình của mình cho công chúng.”
…
Toàn bộ Giang Giải đều cảm nhận được hôm nay tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên không đúng lắm.
Gần một tháng nay anh không xuất hiện ở công ty nhưng hôm nay lại đột nhiên tới, vả lại không nói một lời đã gọi Tần Di Di vào văn phòng, hiển nhiên xảy ra chuyện lớn.
Đèn trong văn phòng tổng giám đốc tối đen, trời bên ngoài cũng u ám không kém.
Tần Di Di sợ hãi đứng đối diện bàn làm việc, thỉnh thoảng căng thẳng túm lấy góc áo, nhận thấy được áp lực của người đàn ông đối diện, cô ta cảm thấy sợ hãi khó tả, không dám nhúc nhích.
Trực giác nói với cô ta rằng hôm nay con dao treo trên đầu sẽ rơi xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhếch khóe môi dưới, khói thuốc bốc trên đầu ngón tay anh, lượn lờ trong phòng làm việc, anh không nhấc mí mắt lên: “Cô từng vào phòng làm việc của tôi?”
Tần Di Di lập tức căng thẳng, phản ứng đầu tiên của cô ta là lắc đầu: “Không có.”
“Trả lời quá dứt khoát.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh, tuy nhiên sự bình tĩnh lại giống như dấu hiệu bão tố sắp ập tới, khiến người ta khó thở: “Tôi cho cô một cơ hội nữa.”
Từng lời anh nói đều vô cùng bình thản nhưng lại mang đến cảm giác áp bách khiến người ta cảm thấy sợ hãi tới mức cả người mềm nhũn.
Thật là khủng khiếp!
Sắc mặt Tần Di Di trắng bệch, răng và môi đều run rẩy, nhưng cô ta vẫn ngoan cố trả lời: “Không có, em không tự tiện vào phòng Tiêu tổng.”
Văn phòng này rất riêng tư và không có hệ thống giám sát.
Chỉ cần cô ta kiên quyết chối thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết, trước đó cô ta không chỉ vào phòng mà còn còn tự tiện xem máy tính của Tiêu Kỳ Nhiên.
Mật khẩu của máy tính cũng rất dễ đoán, là tên thân mật củangười nào đó.
“Tốt lắm.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu, cũng không tiếp tục ép cô ta, chỉ lấy điện thoại ra: “Lúc trước có một người phụ nữ muốn gặp cô đã lâu nhưng tôi không cho bà ấy cơ hội.”
“Hôm nay đúng lúc tôi đang rảnh, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau.” Anh ngồi lại trên ghế giám đốc, đôi chân dài uể oải khoanh lại, dáng vẻ ung dung tự tại.
“Đàm phu nhân, bây giờ bà có thể tới đây.”
Tần Di Di đứng tại chỗ, ánh mắt đột nhiên mở to, trong lòng cô ta bỗng nhiên dâng lên nỗi kinh sợ, không khống chế được lên tiếng, âm thanh run lẩy bẩy: “Là Đàm phu nhân nào?”
Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại, xoay ghế nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, cười nửa miệng nói: “Chẳng lẽ cô còn quen biết Đàm phu nhân nào khác ngoài phu nhân của Đàm Di Tông sao?”
“Tôi hận anh.” Giang Nguyệt nói một cách dứt khoát:
“Tất cả mọi thứ là quyết định đơn phương của anh, tất cả mọi chuyện đều phải theo ý muốn của anh.”
“Anh vô duyên vô cớ nói với tôi nhiều như vậy, lại vòng vo một vòng lớn như vậy nói chuyện xưa cho tôi nghe. Nhưng anh không hề hỏi rằng tôi có muốn nghe nó hay không?”
Giang Nguyệt vừa khóc vừa nói: “Vì sao khi tôi nói tôi yêu anh thì anh vẫn có thể thờ ơ. Đến khi anh nói anh động tâm với tôi, thì tôi nhất định phải cho anh một đáp án?”
Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trở nên im bặt.
Anh luôn cao cao tại thượng, ngay cả lúc này khi bày tỏ tâm ý với cô, anh vẫn muốn ép cô phải cho anh một kết quả.
Hơn nữa kết quả phải là những gì anh muốn nghe.
"Tôi hận anh, tôi hận anh khiến cho bản thân tôi còn cho rằng tôi không đủ quan trọng. Tôi hận anh ngày ngày chà đạp lên tôn nghiêm của tôi, tôi hận anh nói tôi đến là tôi phải đến, nói tôi đi là tôi phải đi. Tôi hận anh ngay cả thích cũng phải chờ tôi nói ra trước."
Từng câu từng chữ kia, giống như một lưỡi dao sắc bén, lần lượt đâm thẳng vào trong tim cô.
Cô cũng không phải kẻ ngốc không biết suy nghĩ, không có khả năng thản nhiên tiếp nhận nó.
Cũng không cách nào quên.
Làm thế nào để tin rằng một người đàn ông đã dùng dao đâm cô rồi lại nói yêu cô?
Giang Nguyệt vừa nói vừa dùng sức đẩy Tiêu Kỳ Nhiên ra: “Tôi chưa bao giờ mong muốn có được tình yêu, nhưng anh khiến tôi cho rằng tôi đã từng được yêu, sau đó lại để cho nhận ra tất cả đều là tôi ảo tưởng, chẳng có gì cả.”
Giang Nguyệt vừa khóc vừa cười: "Anh có biết cách để giết chết một người là gì không? Đó là cho cô ấy một ngôi nhà ấm áp, một bữa ăn tối ngon, một chiếc giường lớn thoải mái, và sau đó đẩy cô ấy ra ngoài vào một đêm mưa tuyết.”
"Nếu là như vậy, tôi tình nguyện không bao giờ có cũng được."
Nếu một người không bao giờ được ngồi bên cạnh đống lửa, cô ấy sẽ không biết những gì được gọi là ấm áp.
Bởi vì quá tham lam, dẫn đến bi kịch.
Đêm hè ở Hoa Thành nhiệt độ rất cao, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy lạnh, thân thể nhẹ nhàng run rẩy:
"Tôi hận anh, người tôi hận nhất cả đời này chính là anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc một chút, anh có thể cảm nhận được trái tim đang từng cơn đau đớn rõ ràng.
Giang Nguyệt nói cô ấy ghét anh.
Trong lòng anh trở nên căng thẳng, tất cả những câu vốn đã chuẩn bị sẵn nhưng đến bây giờ lại bị nghẹn ở cổ họng không thể nói ra, bàn tay cũng nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng anh lại như không hề hay biết.
Cuối cùng trên bậc thang chỉ còn lại một người, hai lon coca, một trong số đó đã rắc ra hơn phân nửa.
Khi gió thổi qua, phần bị coca làm ướt dính vào ngực, có cảm giác mát mẻ của bạc hà.
Anh sớm đã biết mình đi nhầm nước cờ.
Nhưng anh chưa bao giờ biết mình sai một cách quá đáng như vậy, sai đến mức dường như không thể cứu vãn nổi.
Chính tai nghe từ trong miệng cô nói ra chữ "hận", lúc đó thật sự khiến cho anh đau đến mức dường như ngừng thở, không thể thở được nữa.
Cô ghét anh!
Anh dụng tâm bồi dưỡng, cẩn thận tưới hoa hồng lớn lên, hiện tại lại vô cùng bình tĩnh nói hận anh
Ánh mắt kia, tựa như hận anh đến thấu xương.
Tiêu Ky Nhiên phiền não ngồi trên bậc thang, bàn tay đặt giữa hai hàng lâu mày, ánh mắt nhắm hờ, từ khe hở giữa các ngón tay nhìn thấy mặt trăng trên đời.
Cô nói rằng cô không muốn hái mặt trăng.
Anh chính là vầng trăng kia, cao lãnh xa vời vợi khiến người ta không thể chạm đến.
Còn nhớ ngày đó trong tiệc cưới của Tống Du, đã vỗ vai nói: “Ai đứng chờ lâu cũng sẽ mệt mỏi, không ai có thể chờ đợi mãi được.”
Đến tận bây giờ anh mới lĩnh ngộ được chân lý của nó.
Hóa ra, nói ra lời yêu cũng không thể quá muộn.
...
Giang Nguyệt thẫn thờ trở lại phòng bệnh, Tiết An đã đi rồi, Tiểu Diệp cũng chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy mắt Giang Nguyệt có chút ửng đỏ khiến cô giật mình:
“Ai bắt nạt chị vậy?”
Nói xong liền xắn tay áo lên như muốn hỏi tội: "Tên lưu manh thối nào, bây giờ chân em không được linh hoạt nhưng tay thì lại rất khoẻ nha!”
Giang Nguyệt bật cười: “Là Tiêu Kỳ Nhiên. Còn chưa đi xa đâu, vẫn ở dưới lầu đó.”
Cánh tay Tiểu Diệp đang giơ lên liền dừng lại, nhanh chóng thu tay áo lại, động tác cực kỳ tự nhiên che miệng ngáp:
“Thời gian không còn sớm, đột nhiên em buồn ngủ quá.”
Nói xong, cô nàng liền giả vờ kéo chăn: "Chị Giang Nguyệt cũng ngủ sớm đi nhé.”
Giang Nguyệt dở khóc dở cười.
Bên cạnh giường bệnh của Tiểu Diệp, có một cái giường cho người thăm nuôi, buổi tối Giang Nguyệt ở trên giường kia nghỉ ngơi.
Chờ y tá đến kiểm tra phòng lần cuối cùng xong, cô đắp chăn cho Tiểu Diệp, tắt đèn nằm lên giường.
Nhiều năm bôn ba trong đoàn phim như vậy, Giang Nguyệt đã sớm không còn thói quen lạ giường, nhưng đêm nay thế nào cũng không ngủ được. Cô sợ sẽ đánh thức Tiểu Diệp, ngay cả âm thanh xoay người cũng nhẹ nhàng.
Cô cứ nghĩ mãi về những lời nói kia của Tiêu Kỳ Nhiên.
Hết lần này đến lần khác giống như là một bộ phim, lặp đi lặp lại trong đầu cô. Một nỗi khổ sở từ trong lòng dần dần bao trùm toàn thân cô.
Giang Nguyệt cuộn tròn cơ thể của mình.
Bây giờ, cô không tin rằng bất cứ ai sẽ yêu cô.
Ngay cả mẹ ruột cũng không yêu cô, em trai ruột đều tổn thương cô, cô còn có gì để mong chờ?
Chứ đừng nói Tiêu Kỳ Nhiên.
Tình yêu của anh giống như bong bóng, lại giống như một thiên thạch thoáng qua, còn chưa kịp bắt được, đã biến mất trong vô ảnh.
Giang Nguyệt nhắm chặt hai mắt lại, ép buộc mình quên đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, buộc mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khi muốn làm cho mình nhanh chóng ngủ, ngược lại sẽ càng trở nên cực kỳ khó khăn.
Sau khi thất bại lần thứ hai, Giang Nguyệt rốt cục lựa chọn buông tha, cô quyết định đi dạo ở hành lang một chút, chờ đi mệt nói không chừng sẽ buồn ngủ.
Động tác của cô rất nhẹ xuống giường, lại mở cửa ra một khe hở, bước chân rất nhẹ đi ra ngoài.
Đèn ở hành lang bệnh viện được thắp sáng suốt đêm.
Giang Nguyệt đi tới cửa phòng bệnh hôm nay khi gặp được Tiêu Kỳ Nhiên.
Thấy đèn trong phòng bệnh vẫn còn sáng.
Bước chân Giang Nguyệt dừng lại, sự tò mò trong lòng bỗng nhiên dâng lên, cô muốn nhìn xem nữ nhân trong miệng Tiêu Kỳ Nhiên là ai.
Nhưng như vậy thật sự là bất lịch sự, cô chỉ dừng lại ở cửa vài giây, liền muốn xoay người trở về nghỉ ngơi.
Không ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ diện mạo cực kỳ thanh tú đoan trang đứng ở trước mặt cô, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.
Không thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng trên khuôn mặt của bà ấy, đôi mắt của bà rất nhẹ nhàng, có một loại tình cảm không thể nói rõ:
"Cô gái, cô có việc tìm tôi à, tôi thấy cô đứng ở trước cửa một lúc lâu rồi.”
Giang Nguyệt không nghĩ tới mình lại bị phát hiện, cô trầm mặc hai giây, lại không biết nên giải thích như thế nào.
"Xin lỗi, là tôi đã quấy rầy dì rồi." Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, coi như là hợp lý:
"Tôi chỉ là đi ngang qua, nhìn đèn vẫn còn sáng, nghĩ có phải người ở phòng này ngủ quên tắt đèn hay không.”
"Thì ra là như vậy." Người phụ nữ mỉm cười, màu môi có một chút trắng bất thường, nhưng vẫn ôn hòa:
"Cảm ơn cô, nhưng không có gì, tôi chỉ là không ngủ được thôi.”
Người phụ nữ này làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, không giống loại tiểu nhân cố ý chen chân vào hôn nhân của người khác.
Bà nghiêng mình, chỉ vào bên trong: “Nếu như cô không buồn ngủ vậy chúng ta vào trong nói chuyện phiếm chút không?”
Giang Nguyệt không biết vì cái gì, thế nhưng lại không cự tuyệt.
Chờ đến lúc phản ứng lại, cô đã ngồi trong phòng bệnh, người phụ nữ đối diện cũng chậm rãi ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cô.
“Thật sự là một cô gái xinh đẹp, tôi nên xưng hô như thế nào?”
Giang Nguyệt cắn cắn môi, nửa ngày mới mở miệng đáp lại: “Dì cứ gọi tôi là Giang Nguyệt là được rồi.”
--------------------------------
Tác giả:Buổi chiều sẽ còn cập nhật thêm chương nhé. Huhu
Chương 256 Bị tập kích
Mặc dù đã ngồi xuống, Giang Nguyệt trong phút chốc vẫn không tìm được chủ đề gì để nói.
Hai người ngồi trong phòng bệnh không nói gì.
Giang Nguyệt suy nghĩ một lúc mới quyết định hỏi về bệnh tình của bà ấy, sau đó mới biết được bà họ Đường, tên là Đường Úc Tuyết, bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Hiện tại tất cả các phương pháp điều trị y học đối với bà đều không có tác dụng, chỉ có thể chấp nhận sống lê lết qua từng ngày. May mắn là bản thân bà ấy chấp nhận căn bệnh đó như một phần của cuộc sống, thậm chí còn tỏ ra rất lạc quan.
Nội tâm Giang Nguyệt có chút thổn thức, cô muốn nói chút lời an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Hầu hết những lời hoa mỹ bề ngoài kia đều quá hời hợt, cùng lắm là để khiến bản thân bà ấy cảm thấy khá hơn đôi chút, nhưng thực sự rất khó an ủi lòng người, chi bằng không nói còn tốt hơn.
Nhận thấy bầu không khí có chút yên ắng, Đường Úc Tuyết không nói về mình nữa, ngược lại hỏi cô:
“Cô Giang không khoẻ trong người sao?”
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không phải tôi, mà là một người bạn của tôi hồi chiều bị tai nạn xe cộ, tôi đến chăm sóc cho cô ấy.”
Thấy đề tài nói chuyện ngày càng nhạt nhẽo, trong lòng Giang Nguyệt có chút bồn chồn, định chỉ nói thêm vài câu nữa rồi đi ngay.
“Dì Đường, bây giờ đã khuya lắm rồi, ngày mai có thời gian rảnh tôi lại đến nói chuyện với dì sau nhé.”
Đường Úc Tuyết nhìn cô, ánh mắt dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Thật ra, chiều nay tôi nhìn thấy cô đứng ở cửa phòng bệnh rồi lại bị Tiêu Kỳ Nhiên đến kéo đi.”
Giang Nguyệt dừng lại.
Cô không nghĩ Đường Úc Tuyết lại chủ động nhắc tới Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng cô có chút luống cuống: “Tôi và Tiêu Kỳ Nhiên là…”
“Đừng căng thẳng, tôi không có ý đồ gì khác đâu.”
Bà nhận thấy được phản ứng của Giang Nguyệt, vội vàng cười to, nhưng nụ cười kia rất nhạt, thậm chí còn nhạt hơn cả ánh trăng bên ngoài kia, tựa hồ như có thể bị mây trời đem đi bất cứ lúc nào:
“Là tôi có lỗi với đứa nhỏ kia, là sự tồn tại của tôi đã phá huỷ gia đình cậu ấy, còn ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu ta và cha cậu ta.”
“Thật ra nếu nói về quen biết, tôi và Viễn Phong đã quen biết nhau sớm hơn. Nhưng tôi lại không thể kết hôn với ông ấy, ông ấy còn có sự nghiệp và một lựa chọn tốt hơn.” Đường Úc Tuyết lắc đầu cười nói:
“Kỳ Nhiên chưa từng trách tôi, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất áy náy, mãi không có cách nào đối mặt với cậu ấy.”
Không biết hoàn cảnh, không bình luận. Vì vậy Giang Nguyệt chọn cách không trả lời.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Đường Úc Tuyết, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy buồn bực trong lồng ngực, thậm chí còn buồn bực hơn lúc trước khi cô bước ra.
Trở lại phòng bệnh, Tiểu Diệp cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng, dụi mắt hỏi cô đi đâu mà lại lâu như vậy.
Cô thuận miệng bảo mình đi vệ sinh. Sau đó cô trở lại nằm trên giường, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh khuôn mặt của Đường Úc Tuyết, rồi lại liên tưởng đến “câu chuyện xưa” mà Tiêu Kỳ Nhiên đã kể cho cô nghe tối nay.
Anh nói rằng anh rất lo lắng mình sẽ thất bại trong việc thuyết phục gia đình và không thể cho cô một cuộc hôn nhân mà cô mong muốn.
Cho nên anh mới đề cập đến việc để cho cô làm tình nhân, nuôi cô ấy cả đời ở bên ngoài, đi lên vết xe đổ của cha mình, để cho cô sau đó rồi cũng lại đi lên vết xe đổ của Đường Úc Tuyết sao?
Giang Nguyệt nghĩ đến những điều này mà cảm thấy kinh hãi, cô hít thở thật sâu, hồi tưởng lại vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lúc ấy, cô luôn cảm thấy anh nhất thời cũng có suy nghĩ như thế.
Nhưng cho dù Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm như vậy, cô cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô chỉ làm một cô tình nhân không danh phận và đáng xấu hổ đó.
…
Sáng sớm hôm sau, Tĩnh Nghi đến trực thay Giang Nguyệt, nhân tiện mang theo đồ ăn từ nhà lên. Giang Nguyệt ăn vài miếng rồi lại vội vã đến đoàn kịch.
Chiều nay có một vở kịch phải biểu diễn, buổi sáng còn phải diễn tập một lần nữa. Trạng thái của Giang Nguyệt coi như không tệ, vết trật chân ngày hôm trước cũng không ảnh hưởng gì đến trạng thái biểu diễn của cô nên cô cũng nhanh chóng quên đi.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, một cô bé đến hỏi cô có đỡ hơn chưa, cô mới chợt nhớ ra hôm qua mình bị trật chân, chính Tiêu Kỳ Nhiên đã giúp cô sơ cứu nên hôm nay mới hồi phục nhanh như vậy.
Trong nháy mắt, Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, cũng như lực và nhiệt độ ngón tay của anh khi xoa nắn cổ chân cô, vành tai cô nhất thời có chút nóng lên.
Thật kỳ lạ, tại sao ngày hôm qua cô không biết e ngại cơ chứ?
Khi đó, cô không những không thấy e ngại mà còn bạo gan tát anh ấy một cái.
… Bây giờ nghĩ lại, thực sự quá khủng khiếp.
Sau khi mọi người cùng nhau ăn trưa và nghỉ ngơi một chút, tất cả đều vào vị trí và buổi biểu diễn kịch nói cũng đến giờ biểu diễn.
Lần này là một buổi biểu diễn với các khán giả trẻ tuổi, toàn bộ buổi biểu diễn đều diễn ra rất suôn sẻ, khán giả cũng tương tác trong khi họ biểu diễn, màn chào sân cũng kết thúc thuận lợi, phía dưới thậm chí còn có người gọi tên Giang Nguyệt.
Dạo gần đây Giang Nguyệt đã lui về sống ẩn một thời gian, người hâm mộ nhất thời cũng không thể tìm ra được nơi này, hơn nữa lớp hoá trang của sân khấu kịch rất dày nên cũng khó có người có thể nhận ra cô.
Nhưng cô cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng quang minh chính đại đi kiếm ăn, không có gì phải giấu diếm.
Sau khi toàn bộ khán giả đều đã rời đi, các diễn viên kịch khác cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, Giang Nguyệt đi cùng mấy nữ diễn viên thân thiết ra ngoài. Vừa bước ra khỏi rạp vài bước, một người đàn ông thân hình mập mạp xông tới chỗ Giang Nguyệt với vẻ cuồng nhiệt.
“Giang Nguyệt, tôi là fan hâm mộ của cô, tôi có thể ăn một bữa cơm với cô không?” Người đàn ông ôm một bó hoa tươi, mùi hương nồng hắc kém sang, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ đau khổ:
“Không nghĩ rằng bây giờ cô chuyển sang đóng kịch lại vẫn xinh đẹp như thế.”
Ngay lập tức, chuông báo động trong đầu Giang Nguyệt vang lên.
Một người hâm mộ quá kích, chắc chắn là một người hâm mộ quá kích đã theo dấu cô đến đây.
Giang Nguyệt theo bản năng muốn chạy đi.
Nhưng dĩ nhiên người đàn ông kia càng kích động hơn, hắn trực tiếp nắm lấy tay cô, cảm giác nhớp nháp trên tay hắn khiến Giang Nguyệt không thoải mái:
“Anh buông tôi ra, tôi không muốn ăn cơm với anh.”
Mấy nữ diễn viên xung quanh thấy thế, lập tức đẩy người đàn ông kia ra, đồng thời la hét nói nếu hắn dám làm gì nữa bọn họ sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
“Bây giờ cô cũng chẳng phải là đại minh tinh, giả vờ rụt rè gì chứ?”
Lời nói của hắn ta theo đó cũng cực kỳ kinh tởm: “Tôi có tiền, cô chỉ cần ngủ với tôi một đêm, không phải là kiếm được nhiều tiền hơn đi diễn kịch thế này sao?”
Nói xong, hắn đẩy mấy nữ diễn viên xung quanh đang ngăn cản hắn ra: “Tránh xa tao ra một chút, tao đến đây không phải để kiếm bọn mày.”
Mấy người phụ nữ bọn họ, dù làm thế nào cũng không thể đánh lại một nam nhân thân thể cường tráng như hắn. Bọn họ liếc nhay vài cái, ý bảo Giang Nguyệt mau chóng chạy đi.
Thấy cô có ý định chạy trốn, ánh mắt người đàn ông kia loé lên, hắn ném bó hoa trong tay đi, nhào tới ôm eo Giang Nguyệt, bàn tay cũng không an phận.
Giang Nguyệt lập tức nổi hết da gà lên. Không chút do dự, cô dùng toàn bộ sức lực mình có, thục khuỷu tay vào bụng hắn, nhanh chóng xoay người, lập tức dùng đầu gối đá mạnh vào hạ bộ của hắn!
Người đàn ông kia vì quá đau đớn mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, trong lúc tức giận liền giơ tay định tát Giang Nguyệt một cái.
Đúng lúc này Tiêu Kỳ Nhiên chạy tới.
Anh túm lấy cổ áo người đàn ông kia, hơi híp mắt lại, như thể đang đánh giá hắn ta, lại giống như đang nhìn kỹ mặt hắn hơn.
Vẻ mặt người đàn ông kia vừa rồi còn rất tức giận, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, ánh mắt bắt đầu trở nên sợ sệt:
“Tiêu… Tiêu tổng…”
“Quen biết tôi?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng hỏi một câu, nhưng cũng không định nghe câu trả lời của hắn, liền lập tức xách hắn lên, sau đó ném hắn như ném một bao rác.
Chương 257 Vị hôn thê của tôi
Thân thể người đàn ông kia đập xuống đất tạo nên một tiếng động rất to, nhưng hắn ta lại không dám mở miệng la hét.
“...”
Tiêu Kỳ Nhiên không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông kia đến một cái, mà xoay người đứng trước mặt Giang Nguyệt, cúi đầu nhìn cô.
Cả người cô run rẩy, bởi vì quá kích động mà ánh mắt cô đỏ ửng lên, sắc mặt như vừa mới trở về từ cái chết.
Nhìn kỹ hơn, trong tay cô còn nắm chặt một cái kẹp tóc nhỏ đã bị cô bẻ thành hình chữ “V”.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lát, luôn cảm thấy cô giống như một con nai bị người ta ép đến cùng đường:
“Đây là vũ khí phòng thân của em?”
Giang Nguyệt còn chưa hoàn hồn, thở hổn hển: “Báo cảnh sát! Gọi cảnh sát ngay đi!”
“Tôi lập tức sai người xử lý.” Tiêu Kỳ Nhiên chiều theo cảm xúc của cô, nhẹ nhàng trả lời, đồng thời vỗ nhẹ vào lưng cô cho đến khi tâm trạng cô ổn định trở lại.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây, khí chất cao quý khó có thể che giấu, nhưng lúc này lại hạ thấp người, rất kiên nhẫn và dịu dàng dỗ dành Giang Nguyệt.
Mấy nữ diễn viên khác đứng bên cạnh đều ngây người cả ra, thấy anh hùng đột nhiên xuất hiện cứu mỹ nhân, họ không giấu nổi ánh mắt ghen tị nhìn Giang Nguyệt.
Đẹp trai, phong độ, lại còn cực kỳ lãng mạn.
Giang Nguyệt sau khi bình tĩnh lại liền xin lỗi những người đi cùng kia, nói hôm khác sẽ mời bọn họ ăn cơm, cũng không quên cảm ơn họ vừa rồi đã giúp đỡ.
Mấy người bọn họ biết mình nên nhường không gian cho Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên, liền gật đầu ra vẻ hiểu ý rồi rời đi, trước khi đi còn có người hô to:
“Lần sau nhớ giới thiệu bạn trai cô cho chúng tôi đó.”
Khí phách cứu người như vậy, lại còn rất nhẹ nhàng trấn an cảm xúc của Giang Nguyệt, nếu không phải là bạn trai thì có thể là ai được cơ chứ?
“Anh ấy không phải…” Giang Nguyệt mở miệng nói nửa câu, đám người kia đã đi rất xa.
Cô ảo não cúi đầu, muốn hỏi Tiêu Kỳ Nhiên vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng nghĩ đến vừa rồi anh đã cứu mình, mà mình lại hỏi anh ấy như thế, nghe giả tạo hết sức.
“Đây là kết quả của việc em đuổi người của tôi đi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, không chút thay đổi nói: “Tình huống vừa rồi, bọn họ hoàn toàn có thể xử lý tốt, thậm chí cũng sẽ không để những kẻ khả nghi tiếp cận em.”
Chỉ cần có người dám có suy nghĩ tiếp cận Giang Nguyệt, sẽ bị người của Tiêu Kỳ Nhiên xử lý gọn gàng không một dấu vết.
Giang Nguyệt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cô thực sự vẫn kinh hồn bạt vía, tim vẫn đập thình thịch.
Nghe anh nói như thế, Giang Nguyệt theo bản năng trừng mắt nhìn anh như oán giận, giọng điệu trách cứ:
“Tôi bảo anh đuổi bọn họ đi, anh liền đuổi bọn họ đi thật. Từ khi nào mà anh nghe lời như vậy thế hả?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn Giang Nguyệt, thấy cô ngước mặt lên oán trách, anh khẽ mỉm cười: “Lúc trước em kêu tôi đuổi bọn họ đi, bây giờ em là đang trách tôi làm theo lời của em, rốt cuộc cô muốn em làm cái gì đây?”
Sự chiều chuộng hiện lên rất rõ ràng trong lời nói của anh, hiển nhiên anh cũng đang nghiêm túc hỏi ý kiến của cô:
“Giang Nguyệt, em muốn tôi làm gì?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nghe giọng nói trầm ổn đều đặn của anh, không tự chủ được liền cảm thấy vành tai nóng ran, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa mềm mại:
“Anh không cần làm gì cả, như bây giờ là được rồi.”
“Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Trong người thấy thế nào? Em cứ nói tôi nghe.”
Giang Nguyệt áy náy ho vài tiếng, càng cúi đầu thấp hơn, giống như một con chim cút, chỉ có đôi tai đỏ bừng lộ ra bên ngoài.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, dập tắt đi ý định ôm cô vào trong lòng.
Anh không thể hành động theo cảm xúc như thế được.
Ngay khi anh không biết làm thế nào để mở miệng hẹn cô cùng ăn tối, thì có một chiếc xe hơi khác dừng lại ở ven đường, rất nhanh đã có người bước xuống xe.
Là Trần Tư Tề.
Vừa nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhẹ nhàng vừa nãy của Tiêu Kỳ Nhiên liền trở nên lạnh băng, nụ cười dần tắt đi, hai mắt híp lại.
Trần Tư Tề cũng chú ý tới Tiêu Kỳ Nhiên bên này, sắc mặt hắn lạnh lùng, gần như vội vàng chạy tới và đứng giữa hai người họ:
“Tiêu tổng, phiền anh duy trì khoảng cách với vị hôn thê của tôi.”
Là giọng điệu không muốn thương lượng.
Giây tiếp theo, anh ta lại nhìn về phía Giang Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi nói chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Giang Nguyệt gật đầu và chủ động tựa vào Trần Tư Tề, đó là một hành động vô cùng tin tưởng theo bản năng.
Chỉ vì một hành động nhỏ như vậy cũng khiến trái tim Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu thắt lại, khiến anh càng phiền não thêm.
“Phiền Tiêu tổng nhường đường một chút, tôi muốn đưa vị hôn thê của tôi đi ăn tối.” Trần Tư Tề không chớp mắt, từng từ từng chữ nói ra rất rõ ràng, và đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “vị hôn thê”.
Bầu không khí xung quanh gần như đóng băng.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên dường như không thay đổi, nhưng cánh tay buông thõng bên hông hơi siết chặt, giọng nói nén xuống:
“Giang Nguyệt, em muốn đi với ai?”
Rất rõ ràng, anh muốn để Giang Nguyệt lựa chọn.
Giang Nguyệt có thể nhận thấy được bầu không khí lạnh như băng xung quanh, nhưng cô chỉ nuốt nước bọt vài cái rồi quay mặt đi, sắc mặt vô cùng hờ hững:
“Cảm ơn Tiêu tổng đã ra tay cứu giúp, tạm biệt.”
Nói xong, cô liền tự nhiên đi tới, khoác tay Trần Tư Tề, ánh mắt không hề liếc sang nhìn Tiêu Kỳ Nhiên thêm một cái.
Tốc độ lựa chọn của cô rất nhanh, cho tới bây giờ, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chưa từng tồn tại trong suy nghĩ của cô.
Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, hỏi Trần Tư Tề, giọng điệu cực kỳ thân mật: “Sao hôm nay anh đột nhiên lại tới đây, chuyện gia đình bận rộn sao rồi?”
Trần Tư Tề trả lời cô: “Ừ, gần như đã xử lý xong rồi, để lát nữa lúc ăn cơm sẽ kể cho cô nghe. Hôm nay em muốn ăn gì?”
“...”
Hai người bọn họ cứ như thế trước mắt anh như thể không có ai, khi cô dựa vào Trần Tư Tề nói chuyện, trông cô thực sự rất giống một người vợ đức hạnh đã có chồng.
Tiêu Kỳ Nhiên không tin vào ma quỷ hay thần thánh gì, và anh chẳng bao giờ quan tâm đến cái gọi là báo ứng.
Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Giang Nguyệt cùng Trần Tư Tề, anh mới thực sự hiểu ra thế nào là nhân quả báo ứng.
…
Ngồi trong phòng ăn, khi Giang Nguyệt biết Trần Đông Hải và Chu Ninh Vân đã đăng ký thủ tục ly hôn, cô rất kinh ngạc.
Cô không thể không kêu lên: “Làm thế nào mà anh làm được điều đó?”
Trần Tư Tề nhấp một ngụm nước, giọng nói bình thản: “Không có gì là khó khăn, chỉ là thuyết phục cha tôi cần thêm chút thời gian mà thôi.”
“Bây giờ họ đang trong thời gian hoãn ly hôn. Chờ ba mươi ngày sau khi bọn họ ly hôn, chúng ta có thể lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn.”
Đối với chuyện kết hôn với Giang Nguyệt, anh không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.
Nhất là vừa rồi khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên, sự đề phòng và cảnh giác trong lòng anh lập tức vang lên, anh chỉ lo hắn sẽ cướp cô đi mất.
Ngay cả khi vừa rồi để Giang Nguyệt lựa chọn, trái tim Trần Tư Tề cũng hẫng lên một nhịp.
Cũng may Giang Nguyệt lựa chọn anh.
“Khi hôn nhân giữa cha tôi và mẹ cô hết hiệu lực pháp lý, tôi dẫn cô đi ký giấy đăng ký kết hôn, sau đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, được không?”
Trần Tư Tề vẫn ra dáng một quý ông khi hỏi cô câu đó, chỉ là trong giọng nói rõ ràng có chút gấp gáp hơn trước:
“Cô muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật? Cô chọn địa điểm đi.”
Sau khi nghe Trần Tư Tề sắp xếp, trái tim của Giang Nguyệt bỗng trở nên hơi kích động.
Nếu không có cuộc trò chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên tối hôm đó, có lẽ bây giờ cô ấy vẫn có thể trả lời Trần Tư Tề một cách rất đơn giản.
Kết hôn thì ai mà chả muốn, huống chi là cô được chọn trước.
Hơn nữa, Trần Tư Tề ngoại trừ muốn lợi dụng cô có quen biết với Thịnh tổng ra, thì cũng coi như không tệ, là một đối tượng kết hôn thích hợp.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô có thêm vài phần do dự.
Chương 258 Mày nên chết đi
Thấy Giang Nguyệt im lặng suy tư, nội tâm Trần Tư Tề vô cớ căng thẳng, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh hỏi cô: “Cô còn có băn khoăn gì sao? Hay là cô không hài lòng với quá trình này?”
“Không, kế hoạch của anh rất hoàn hảo, chỉ có điều, tôi muốn suy nghĩ lại.” Giang Nguyệt nói một cách thẳng thắn: “Từ khi tôi đồng ý với anh đến nay thật sự có rất nhiều biến cố xảy ra, cũng không thuận lợi như chúng ta tưởng tượng.”
Trần Tư Tề im lặng lắng nghe.
“Lúc trước tôi đi chùa cúng bái một lần, sư thầy trong chùa từng nói rằng nếu như lúc làm chuyện gì đó mà luôn cảm thấy có lực cản, vậy chứng tỏ ông trời đang ám chỉ chuyện này không nên làm.”
Trần Tư Tề ngừng lại, không nhịn được cười: “Vậy thì còn một câu nữa, chuyện tốt cần có thời gian.”
Giang Nguyệt cười nói, không phản bác: “Cũng có lý.”
Vừa rồi khi nói về việc xây dựng kế hoạch chi tiết cho tương lai, nội tâm cô cũng không bình tĩnh như mình tưởng tượng.
Giống như việc cô cho rằng mình có thể chấp nhận tất cả mọi sắp xếp, nhưng khi nó thật sự đến, trong lòng cô bỗng nhiên có một giọng nói chất vấn…
Đây có phải là cuộc sống mà cô mong muốn hay không?
Gả cho một người đàn ông mình không ghét nhưng cũng không thể nói là thích, sau đó giải nghệ và làm phu nhân nhà giàu mà mọi người luôn hâm mộ?
Câu trả lời đã tự rõ ràng…
Trần Tư Tề nhíu mày, áp chế sắc mặt xuống, lại hiện ra ý cười, phong độ cũng không suy giảm: “Cô có thể suy nghĩ, nhưng ít nhất cho tôi một kỳ hạn chứ?”
Trong lòng Giang Nguyệt bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát sau đó trả lời anh ta: “Ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ cho anh một câu trả lời.”
“Được, tôi chờ cô ba ngày.” Anh ta bình tĩnh nói xong, nâng ly lên lễ độ chạm ly với cô.
Anh ta có sự kiên nhẫn và sẵn sàng tôn trọng cô.
…
Trần Tư Tề đưa Giang Nguyệt tới dưới lầu rồi đi, Giang Nguyệt không vội lên lầu mà lấy điện thoại từ túi xách ra.
Cô cần phải gọi điện thoại cho Chu Ninh Vân để xác định tình trạng hiện tại của bà ta.
Ở mức độ nào đó mà nói, cô thực sự không hy vọng Chu Ninh Vân và Trần Đông Hải ly hôn.
Là một người mẹ, bà ta đã vất vả cho gia đình nhiều năm, khó khăn lắm mới có một chuyện thuận theo ý muốn, đó chính là gả vào nhà họ Trần.
Giang Nguyệt là con gái của bà, cho dù cô cảnh thấy chạnh lòng vì hành động của bà thì cô cũng không có ý định hủy hoại hạnh phúc của bà.
“A lô?” Lúc cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Chu Ninh Vân rất yếu ớt, có thể thấy được bà ta rất mệt mỏi: “Ai vậy?”
Giang Nguyệt nuốt nước bọt, giọng nói bình tĩnh:
“Là con.”
Lửa giận và oán hận của Chu Ninh Vân gần như được châm ngòi ngay lập tức, bà ta bắt đầu nói những lời điên cuồng: “Nhờ phúc của mày mà tao sắp ly hôn với Trần Đông Hải!”
“Bây giờ cuộc sống của tao đang hỗn loạn, còn mày lại sắp gả vào nhà họ Trần làm thiếu phu nhân, có phải mày cảm thấy rất vui đúng không?”
Giang Nguyệt im lặng thật lâu rồi mới nói: “Con không có ý định hủy hoại hôn nhân của mẹ, con gọi điện thoại muốn hỏi mẹ xem có cách nào khác để bù đắp hay không.”
Ngữ khí của cô nói rất thành khẩn, nhưng Chu Ninh Vân rõ ràng không cảm thấy biết ơn, cười lạnh một tiếng: “Mày mà có lòng tốt vậy sao? Đừng giả vờ đạo đức giả nữa.”
Từ sau khi Trần Tư Tề hạ quyết tâm khiến Chu Ninh Vân và cha ly hôn, anh ta đã âm thầm thu thập không ít những chuyện mà bà ta làm trong mấy năm gần đây.
Nhất là sau khi gả vào nhà họ Trần, cách tiêu xài hoang phí và biểu hiện trước mặt các vị phu nhân nhà giàu khác của bà ta đều làm cho Trần Đông Hải vô cùng thất vọng.
Trần Đông Hải là người tốt, rất khoan dung với người khác, chuyện ông ấy không thể chấp nhận được nhất là đạo đức bại hoại, đặc biệt khi Chu Ninh Vân nhiều lần vênh váo, diễu võ dương oai trước mặt những người trong giới thượng lưu khác đã đụng phải điểm mấu chốt của ông ấy.
Trong cơn tức giận, người có tính cách luôn ôn hòa như Trần Đông Hải cuối cùng cũng đệ đơn ly hôn.
Bà ta nhớ lại những chuyện này, phẫn nộ cắn răng, lời nói cực kỳ khắc nghiệt: “Tao thực sự hối hận vì đã nuôi một đứa vô liêm sỉ, đê tiện như mày, cứ nhất quyết phải liên lụy tao cả đời, không muốn tao sống tốt!”
Trên mặt Giang Nguyệt không có bất cứ biểu cảm nào, nhưng trong lòng cô hơi hoảng hốt.
Rõ ràng cô đã nghe những lời này không ít lần nhưng mỗi lần nghe thấy mẹ chửi rủa mình, cô luôn cảm thấy sức cùng lực kiệt, tâm trạng rối bời.
“Vậy mẹ muốn con làm gì?” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, âm thanh hơi có giọng mũi nhưng cô cố gắng đè xuống, không chú ý nghe thì sẽ không nhận ra.
Giọng nói đầu dây bên kia cũng không chút khách khí, “Mày còn giả ngu gì nữa, sở dĩ Trần Tư Tề kêu tao và cha nó ly hôn không phải để cưới cái giày rách như mày sao?”
Giang Nguyệt vẫn thờ ơ như trước, nhưng lúc này đã cắn chặt môi đến máu tươi chảy ra.
Chu Ninh Vân phát tiết hết tất cả những phẫn nộ và oán hận gần đây lên người Giang Nguyệt, miệng nói không ngừng: “Mày nói xem mày quyến rũ ai chẳng được, vì sao nhất định phải quyến rũ Trần Tư Tề?”
Giang Nguyệt vốn muốn nói rằng vốn dĩ cô không định gả cho Trần Tư Tề, nhưng từng câu từng chữ của Chu Ninh Vân cay nghiệt đến thế, cô bỗng nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với bà.
Ngay khi cô chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, Chu Ninh Vân bỗng nhiên nói: “Tao nghe nói bây giờ mày có triệu chứng tâm thần phân liệt, tên là gì nhỉ... Lưỡng cực?”
Giống như sét đánh ngang tai, đầu Giang Nguyệt ngay lập tức nổ tung.
Tại sao Chu Ninh Vân biết chuyện cô bị rối loạn lưỡng cực?
Giang Nguyệt chưa kịp suy nghĩ nhiều, đầu bên kia đã tiếp tục nói: “Mày bị bệnh đó là đáng đời, sao chổi như mày nên đi chết đi, nếu không chỉ hủy hoại người khác mà thôi!”
Giang Nguyệt giật mình, ngực cô dâng lên nỗi đau đớn khó có thể kiềm chế được, lỗ tai như bị điếc, không nghe thấy bất cứ lời nào nữa.
Hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, toàn thân bắt đầu run rẩy, cơ thể ngồi xổm xuống theo bản năng, cuộn mình lại, nắm chặt điện thoại: “Mẹ… mẹ nói lại một lần nữa.”
Chu Ninh Vân không thèm để ý lặp đi lặp lại từng chữ: “Tao nói mày là sao chổi, mày nên chết đi, sống trên đời này làm gì nữa?”
…
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đứng ở dưới lầu chờ Giang Nguyệt.
Anh chứng kiến toàn bộ cảnh cô đi xuống xe Trần Tư Tề, cười nói lời tạm biệt với anh ta
Đó là một cảm xúc thật khó tả!
Vốn dĩ thấy cô đến dưới lầu, Tiêu Kỳ Nhiên đã định rời đi, nhưng anh không nghĩ tới cô không lên lầu mà lại đứng ở dưới lầu gọi điện thoại.
Không biết cuộc điện thoại kia gọi cho ai, nhưng từ khoảng cách xa anh có thể thấy cô đang kìm nén cảm xúc từng chút một.
Đến khi nhìn thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên mới có dự cảm không lành.
Cô đang gọi điện thoại cho ai vậy?
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm mặt, ném thẳng điếu thuốc trong tay rồi đi về phía cô, bước chân càng ngày càng nhanh, cho đến khi dừng lại trước mặt cô.
Hai vai Giang Nguyệt run rẩy dữ dội, cơ thể cô run lên không kiểm soát.
“Ngẩng đầu.”
Giang Nguyệt ngửa mặt lên nhìn anh.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy rõ trong mắt cô không hề có bất kỳ ánh sáng nào, đờ đẫn và ảm đạm như một con rối, ánh mắt của hai người hoàn toàn không thể chạm nhau được.
Chương 259 Đàm phu nhân
Hai người không nhìn nhau quá lâu, Tiêu Kỳ Nhiên khom người, giơ tay muốn ôm cô lên nhưng cô lại dùng hết sức để đẩy anh ra.
“Cút.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, mím môi, nói một cách cực kỳ lạnh lùng: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên sững người, nhìn thẳng Giang Nguyệt, trực giác cho anh biết có điều gì đó không ổn.
Anh trấn tĩnh lại, giọng điệu cũng coi như bình thản: “Giang Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy, em có thể nói với tôi.”
“Tôi nói anh không nghe rõ sao?” Giang Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh cả người, cô cắn chặt răng, âm thanh như thể chui ra từ trong cổ họng.
Toàn thân cô giống như đột nhiên mọc đầy gai dại, những chiếc gai cực kỳ bén nhọn đâm về phía anh.
“Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, bà ta biết tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
Không đợi Tiêu Kỳ Nhiên phản ứng, cô tiếp tục bình tĩnh kể lại, thậm chí còn cười rộ lên: “Bà ta nói tôi đáng bị như vậy, tôi nên chết đi.”
Ngay lúc này, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng, âm trầm hơn: “Đừng coi lời nói của bà ta là thật, em...”
Ánh mắt Giang Nguyệt dán chặt vào mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chớp mắt: “Nhưng ngoại trừ anh, không ai biết tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực.”
Dường như Tiêu Kỳ Nhiên dần dần hiểu được ý cô, quai hàm anh cứng đờ, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Em nghi ngờ tôi?”
Nước mắt Giang Nguyệt sắp tuôn ra nhưng cô lại cố gắng kìm chế lại, gắt gao nhìn chằm chằm cổ áo bằng phẳng của anh, cổ họng căng cứng như chiếc đồng hồ hoen rỉ, không thể thốt ra bất cứ lời nói nào.
Cô cũng không muốn nghi ngờ anh.
Nhưng khi Chu Ninh Vân mở miệng nói chuyện này, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô quá hiểu anh, anh luôn dùng một thủ đoạn đặc biệt nào đó để dồn cô vào chân tường, sau đó ra tay giúp đỡ cô, khiến cô không thể không dựa vào anh.
Trước đây là như vậy, bây giờ cũng sẽ không có gì khác.
“Không phải anh muốn tôi làm tình nhân của anh sao? Nếu như chuyện tôi bị rối loạn lưỡng cực bị phát hiện, tôi bị dồn vào đường cùng thì sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Câu nói bình thản như nước đọng của cô khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy không thở nổi, anh muốn ngắt lời cô nhưng lại phẫn nộ vì cô nghi ngờ anh.
Sao cô có thể nghĩ như vậy?
Giang Nguyệt siết chặt tay, ngẩng đầu liên tục hít sâu, “Tiếp theo anh tính sắp xếp thế nào, công bố chuyện tôi bị bệnh ra bên ngoài, cũng thông báo cho công chúng biết tôi phải lựa chọn nghỉ ngơi vì bệnh?”
Cô vừa nói xong, nước mắt lập tức rơi xuống, vừa khóc vừa cười: “Có phải anh cũng như vậy, cũng muốn tôi chết đi thì mới hài lòng đúng không?”
Không ai yêu cô, không ai muốn cô sống, không ai muốn kéo cô ra khỏi cơn mưa lớn, không ai sẽ chịu dùng sợi dây cuối cùng để kéo cô lên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày muốn kéo tay cô nhưng lại bị cô nhanh chóng né tránh, cô không muốn có bất kỳ đụng chạm nào với anh.
Giang Nguyệt cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, ở nơi người khác không thể nhìn thấy, nhanh chóng thấm ướt một vũng dưới chân.
Nó giống như một vết sẹo nhỏ màu nâu sẫm trên mặt đất.
Giang Nguyệt loạng choạng muốn rời đi nhưng trước mắt tối sầm lại, vừa định đi vài bước thì đã ngã xuống, Tiêu Kỳ Nhiên bước tới ôm lấy cô.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, hai tay dùng sức nắm chặt ngực, buồn bã và đáng thương nhận ra rằng mình chưa bao giờ được yêu thương.
Những lời nói của bác sĩ Kiều đều là lừa dối.
Hãy sống cho những người yêu thương cô, đừng để những người yêu thương cô buồn?
Tất cả đều là lừa dối!
Nào có ai yêu cô chứ? Trái lại có rất nhiều người hận cô, ước cô chết đi.
Tiêu Kỳ Nhiên đưa Giang Nguyệt đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong nói rằng cô ngất xỉu là do tinh thần căng thẳng cao độ, cô còn có các triệu chứng rối loạn lưỡng cực, khiến tình trạng lần này của cô trở nên tồi tệ hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt đang nằm trên giường, anh gọi điện thoại cho chị Trần bảo cô ấy tới, giải thích ngắn gọn tình hình, sau đó lặng lẽ rời đi.
Giang Nguyệt căng thẳng ngất xỉu dẫn đến sốt cao, mãi cho đến buổi chiều hôm sau mới tỉnh lại, nhưng ảnh hưởng lần này không nhỏ, lúc cô mở mắt vẫn không có tinh thần.
Chị Trần bận rộn trước sau vì cô, khoảnh khắc thấy cô tỉnh lại, hai mắt cô ấy lập tức đỏ lên: “Nguyệt Nguyệt...”
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tái nhợt: “Em không sao, chị Trần.”
Cô không muốn chị Trần phải lo lắng vì mình.
Chị Trần thấy cô như vậy, trong lòng càng đau lòng nói không nên lời, bất đắc dĩ thở dài: “Nguyệt Nguyệt, em cứ thả lỏng thôi…”
Nếu Giang Nguyệt không thể tự mình bước ra thì cô sẽ bị mắc kẹt trong đêm mưa đó mãi mãi.
Cô phải lột một lớp da, cắt một tấc thịt, hoàn toàn bước ra khỏi thân xác tàn tạ đó thì mới có thể tái sinh.
Giang Nguyệt ngồi trên giường suy nghĩ cả buổi chiều, mãi đến chạng vạng cô mới nói câu thứ hai với chị Trần.
“Chị Trần, tài khoản mạng xã hội trước đây vẫn trong tay chúng ta chứ?” Giang Nguyệt hỏi.
Chị Trần không biết cô định làm gì: “Vẫn còn dùng được, có chuyện gì vậy?”
“Em muốn thông báo bệnh tình của mình cho công chúng.”
…
Toàn bộ Giang Giải đều cảm nhận được hôm nay tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên không đúng lắm.
Gần một tháng nay anh không xuất hiện ở công ty nhưng hôm nay lại đột nhiên tới, vả lại không nói một lời đã gọi Tần Di Di vào văn phòng, hiển nhiên xảy ra chuyện lớn.
Đèn trong văn phòng tổng giám đốc tối đen, trời bên ngoài cũng u ám không kém.
Tần Di Di sợ hãi đứng đối diện bàn làm việc, thỉnh thoảng căng thẳng túm lấy góc áo, nhận thấy được áp lực của người đàn ông đối diện, cô ta cảm thấy sợ hãi khó tả, không dám nhúc nhích.
Trực giác nói với cô ta rằng hôm nay con dao treo trên đầu sẽ rơi xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhếch khóe môi dưới, khói thuốc bốc trên đầu ngón tay anh, lượn lờ trong phòng làm việc, anh không nhấc mí mắt lên: “Cô từng vào phòng làm việc của tôi?”
Tần Di Di lập tức căng thẳng, phản ứng đầu tiên của cô ta là lắc đầu: “Không có.”
“Trả lời quá dứt khoát.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh, tuy nhiên sự bình tĩnh lại giống như dấu hiệu bão tố sắp ập tới, khiến người ta khó thở: “Tôi cho cô một cơ hội nữa.”
Từng lời anh nói đều vô cùng bình thản nhưng lại mang đến cảm giác áp bách khiến người ta cảm thấy sợ hãi tới mức cả người mềm nhũn.
Thật là khủng khiếp!
Sắc mặt Tần Di Di trắng bệch, răng và môi đều run rẩy, nhưng cô ta vẫn ngoan cố trả lời: “Không có, em không tự tiện vào phòng Tiêu tổng.”
Văn phòng này rất riêng tư và không có hệ thống giám sát.
Chỉ cần cô ta kiên quyết chối thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết, trước đó cô ta không chỉ vào phòng mà còn còn tự tiện xem máy tính của Tiêu Kỳ Nhiên.
Mật khẩu của máy tính cũng rất dễ đoán, là tên thân mật củangười nào đó.
“Tốt lắm.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu, cũng không tiếp tục ép cô ta, chỉ lấy điện thoại ra: “Lúc trước có một người phụ nữ muốn gặp cô đã lâu nhưng tôi không cho bà ấy cơ hội.”
“Hôm nay đúng lúc tôi đang rảnh, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau.” Anh ngồi lại trên ghế giám đốc, đôi chân dài uể oải khoanh lại, dáng vẻ ung dung tự tại.
“Đàm phu nhân, bây giờ bà có thể tới đây.”
Tần Di Di đứng tại chỗ, ánh mắt đột nhiên mở to, trong lòng cô ta bỗng nhiên dâng lên nỗi kinh sợ, không khống chế được lên tiếng, âm thanh run lẩy bẩy: “Là Đàm phu nhân nào?”
Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại, xoay ghế nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, cười nửa miệng nói: “Chẳng lẽ cô còn quen biết Đàm phu nhân nào khác ngoài phu nhân của Đàm Di Tông sao?”