-
Chương 11-15
Chương 11 Tôi không cần bảo mẫu
“Đến đón tôi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, có thể nghe ra là đang say rượu.
Giang Nguyệt chỉ dừng một chút, mím môi, như không có việc gì xảy ra nói: “Tần Di Di không có ở đó sao, bảo cô ấy đưa anh về đi.”
“Cô ấy không biết lái xe.” Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nói thêm gì với cô, anh dừng một chút rồi mạnh miệng nói:
“Nửa tiếng nửa tôi muốn gặp cô ở cửa quán bar Tân Hải.”
Không cho cô cơ hội phản bác, liền cúp điện thoại.
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, cuối cùng thở dài, đi vào phòng tắm tắt nước nóng, chuẩn bị thay quần áo đi đón người.
Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, Giang Nguyệt được bọc trong mấy bộ quần áo cũng không chịu được gió lạnh, tay cầm vô lăng có chút trơn trượt.
Cô lái xe hơn mười phút liền chạy tới trước quán bar Tân Hải.
Những nơi như quán bar luôn càng về đêm càng sôi động, lúc này xung quanh cửa đã có rất nhiều người. Phần lớn đều là dân giang hồ không có học thức. Một nhóm người đang đứng ở ven đường, dưới ánh đèn có chút đáng sợ.
Giang Nguyệt dừng xe lại, đeo khẩu trang và mũ, che kín mít rồi liền xuống xe. Khi đến cửa quán bar Tân Hải, vừa lúc đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên.
Hắn thật sự là say không ít, bước đi hơi loạng choạng, thân hình lười biếng tựa vào người Tần Di Di. Xung quanh là các anh em, bạn bè của hắn đang trêu ghẹo.
“Đêm nay có người đẹp chăm sóc, Tiêu tổng đúng là có phúc.”
“Di Di còn nhỏ nên chắc cũng ít chăm sóc người khác, về nhà cũng đừng quên giúp Tiêu tổng giải rượu nhé.”
“Có một người đẹp như vậy trong lòng, cho dù không uống rượu cũng sẽ say, cậu nói có đúng không?”
Mọi người còn đang bận đùa giỡn, Giang Nguyệt cứ như vậy đi thẳng tới trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên. Trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tuy rằng nàng ăn mặc kín đáo, nhưng chỉ dựa vào dáng người nổi bật và phong thái lạnh lùng, mọi người vẫn nhận ra cô là Giang Nguyệt.
Tiếng ồn ào vừa rồi liền im bặt, cả đám lần lượt nhìn ba người này.
Tình mới gặp lại tình cũ, thật là một cảnh tượng hấp dẫn nha.
“Sao cô lại tới đây?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt từng chút từng chút tập trung nhìn về phía Giang Nguyệt, lông mày không tự chủ được khẽ nhíu lại, ngữ khí không vui.
Giang Nguyệt muốn nói, không phải anh bảo tôi đến đón sao?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn giữ mặt mũi cho Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ mím môi hỏi:
“Bây giờ đi đâu, trở về chỗ anh, hay là chỗ tôi?”
“Đừng xen vào chuyện của tôi, Giang Nguyệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không thèm nhìn Giang Nguyệt nữa, chỉ cúi đầu nói với Tần Di Di:
“Đi bắt taxi, đến khách sạn Thịnh Vân.”
Nói xong, một đám người nghênh ngang đi qua cô.
Giang Nguyệt nhìn bọn họ, rũ mắt một lát, vẫn là bước đi theo Tần Di Di, nhét một thứ vào tay nàng, xoay người trở về vị trí đỗ xe.
Một chút cũng không dừng lại.
Tống Du thấy vậy, nhấc chân đi theo, vội vàng nói: “Buổi tối một mình cô ấy không an toàn, tôi đưa cô ấy về.”
Tần Di Di gọi xe tới, quay đầu kéo ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, giọng nói vẫn mềm mại như cũ:
“Tiêu tổng, xe taxi đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt híp lại, vẫn nhìn chằm chằm phương hướng vừa rồi Tống Du đuổi theo, vài giây sau cười lạnh một tiếng.
“Thật đúng là thích nhặt đồ rách.”
Nói xong, hắn trực tiếp cúi đầu chui vào trong xe, cũng không quay đầu nhìn lại nữa.
Tần Di Di sửng sốt, cắn cắn môi, cũng ngồi theo vào xe.
Trên xe, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên không tốt lắm, môi tím tái không tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú lúc này trông có chút yếu ớt.
Tần Di Di nhịn không được, quan tâm hỏi: “Tiêu tổng, anh có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn đi bệnh viện không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, thanh âm nhàn nhạt: “Không cần, một lát nữa sẽ không sao thôi.”
Những năm đầu hắn vì kinh doanh mà uống rượu hại gan, do đó không uống được rượu nữa, chỉ cần uống nhiều một chút, thân thể liền dễ xảy ra vấn đề.
Trong những năm qua, Giang Nguyệt luôn là người giúp anh hắn chặn rượu ở mọi bữa tiệc.
Nhớ tới cái gì, hắn lại lơ đãng hỏi một câu: “Vừa rồi Giang Nguyệt nhét cho cô cái gì?”
Tuy rằng lúc ấy động tác của Giang Nguyệt rất nhanh, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thấy được.
Tần Di Di cũng nhớ tới chuyện này, vội vàng đưa tay chạm vào thứ mà Giang Nguyệt vừa nhét vào trong túi, phát hiện là một hộp thuốc giải rượu.
“Chị Giang Nguyệt thật sự rất cẩn thận.”
Ngữ khí Tần Di Di ngoan ngoãn ngọt ngào, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút gượng gạo:
“Chênh lệch giữa em và chị ấy quá lớn. Em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được. Hôm nay cùng anh đến đây cũng không thể chăm sóc tốt cho anh…”
“Chị Giang Nguyệt nói đúng, anh vẫn nên dẫn chị ấy đến đây, mang theo em đúng là không thích hợp.”
Cô cụp mắt xuống, mỗi cử động đều làm cho người ta mềm lòng.
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, vẫn giơ tay xoa xoa đầu cô, an ủi nói vài câu:
“Cái gì cũng không cần so với cô ấy, hiện tại cô đã làm rất tốt rồi.”
“Huống chi, thứ tôi cần cũng không phải là bảo mẫu.” Khi nói ra lời này, giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ lạnh lùng.
Ở đầu dây bên kia.
Giang Nguyệt cầm điện thoại, bên tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người trong xe, cô ngây người hai giây, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thật không biết buổi tối cô lái xe tới đây rốt cuộc là vì cái gì.
Có lẽ thật sự đúng như lời hắn vừa nói, cô bất quá chỉ là một bảo mẫu mà thôi.
Vẫn là loại hắn không cần.
Nhìn màn hình hiển thị “đang gọi”, Giang Nguyệt cụp mi, không hề báo trước cười hai tiếng, sau đó nhấn nút gác máy.
“Một mình đứng trong gió lạnh cười ngây ngô cái gì vậy?” Tống Du từ phía sau đi tới, cười cười chẹo ghẹo Giang Nguyệt:
“Còn cười nữa mặt sẽ đông cứng đó.”
Tống Du mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt, không cần phải nói, rất đẹp trai.
Bởi vì công việc thường xuyên phải tiếp xúc với người khác, nên tính cách cũng tương đối hướng ngoại, thân thiện.
Là người hiếm hoi trong đám của Tiêu Kỳ Nhiên có thể dễ ở chung.
“Luật sư Tống.”
Giang Nguyệt thu hồi cảm xúc, cất điện thoại vào túi, cười nhẹ rồi bình tĩnh nói: “Đã muộn như vậy rồi, sao anh còn chưa về?”
Tống Du chậc chậc một tiếng, thú vị nhìn cô, cười mà như không cười nói:
“Giang đại minh tinh một mình đi tới đi lui vào đêm khuya, không lo lắng cho mình, ngược lại lại quan tâm đến tôi?”
Giang Nguyệt vẫn rất thản nhiên, hỏi Tống Du:
“Có phải là uống rượu không lái xe được không, có muốn tôi chở anh một đoạn không?”
“Vậy thì rất vinh hạnh rồi.” Tống Du cười hì hì, mở cửa xe ngồi vào.
…
Trong cửa hàng tiện lợi bên ngoài khách sạn.
Tần Di Di siết chặt điện thoại di động, nội tâm vô cùng khẩn trương, cô cầm lấy chai nước khoáng Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô mua. Lẽ ra cô phải chạy về khách sạn ngay lập tức, nhưng đôi mắt cô vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn kệ hàng.
Trên kệ toàn là những chiếc hộp nhỏ.
Đủ kiểu dáng, đủ kích cỡ khác nhau. Mọi nhu cầu đều có thể đáp ứng.
Tần Di Di cúi đầu, yên lặng lấy một cái hộp nhét vào túi ni lông, bước nhanh đến quầy thanh toán.
Chương 12 Đều đội mũ xanh cho nhau
Ngày hôm sau, bắc thành liền xuất hiện hai tin tức giải trí.
Thứ nhất là một loạt ảnh về ông chủ của Giang San đêm khuya cùng một cô gái trẻ ra vào khách sạn. Cùng với một loạt ảnh người phụ nữ này mua ‘áo mưa’.
Cái thứ hai đó là scandal của nữ minh tinh hàng đầu Giang Nguyệt cùng người đàn ông xa lạ đi cùng một chiếc xe.
Hai tin tức giải trí này xếp chồng lên nhau trên trang nhất, gây ra những cuộc thảo luận và suy đoán sôi nổi ở Bắc Thành.
Nhất là bên trong Giang San, hai tin tức này mang đến phong ba không nhỏ, người nghị luận lại càng không ít.
“Hai năm nay bên cạnh Tiêu tổng không phải vẫn là chị Giang Nguyệt sao, sao người mới vừa đến đã…”
“Không xem tin tức sao? Hai người bọn họ đồng thời đội mũ xanh cho nhau, ai thay đổi trước còn chưa chắc đâu!”
“Người đàn ông trong bức ảnh là ai? Nhìn góc nghiêng rất đẹp trai nha. Nhưng Tiêu tổng đã rất đẹp rồi, chẳng lẽ người này so với Tiêu tổng còn đẹp hơn?”
Tống Du không phải người trong giới giải trí, nên không ai biết đến anh cũng không có gì lạ.
Khi Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi bước vào Giang San, các cuộc thảo luận lập tức dừng lại.
Cho dù có scandal lớn như vậy, địa vị của Giang Nguyệt ở Gian San vẫn không thể lay chuyển.
Còn không có ai to gan đến mức trực tiếp nghị luận về Giang Nguyệt trước mặt cô.
“Tiêu tổng có ở công ty không?”
Giọng điệu của cô thản nhiên, trong giọng nói không có cảm xúc gì, thuận miệng hỏi một câu.
Khí chất của Giang Nguyệt rất mạnh, người bên cạnh sợ cô tức giận, vội vàng trả lời:
“Chị Giang Nguyệt, hôm nay Tiêu tổng còn chưa tới.”
Giang Nguyệt nghe vậy lập tức hiểu ý gật đầu.
Đúng vậy, ảnh chụp đều đã được đăng lên, hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên có lẽ đang đắm chìm trong sự ôn nhu, dịu dàng của Tần Di Di, làm sao có thể để ý đến công ty?
Cô cụp mắt xuống, hình ảnh Tần Di Di mua một chiếc hộp nhỏ kia hiện lên trong đầu cô. Bộ não suy nghĩ sáng suốt của cô giống như bị rỉ sét, không thể suy nghĩ được nữa.
Giang Nguyệt đi vào phòng nghỉ ngơi, trợ lý nhỏ chạy vào rót trà cho cô.
“Chị Giang Nguyệt, chị đọc vụ scandal hôm nay chưa?”
Trợ lý nhỏ mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân, hậu quả của sự việc. Nhưng cô nàng đã ở bên Giang Nguyệt lâu như vậy, nhận ra người đàn ông đi cùng Giang Nguyệt trong ảnh là Tống Du.
Cho nên nhịn không được vì Giang Nguyệt mà bất bình:
“Những người khác không biết thì thôi, Tiêu tổng chẳng lẽ còn không biết quan hệ giữa chị và luật sư Tống sao?”
Nói xong, cô còn bĩu môi:
“Bây giờ xảy ra scandal lớn như vậy, Tiêu tổng cũng không nói hỗ trợ đè một chút, người mới kia làm sao tốt hơn chị Giang Nguyệt?”
Giang Nguyệt cúi đầu nhấp một ngụm nước trà trong cốc, không nói gì.
Theo hiểu biết của cô đối với Tiêu Kỳ Nhiên, nếu anh không có phong tỏa hai scandal này, như vậy chính là chấp nhận tin tức khuếch tán cùng lên men.
Ở Bắc Thành, còn không có đơn vị truyền thông nào mà Tiêu Kỳ Nhiên áp không nổi.
Trừ phi, là hắn lười nhúng tay vào.
Trợ lý thấy Giang Nguyệt không lên tiếng, cũng thức thời bưng ấm trà đi ra ngoài. Qua vài phút lại chạy vào, nhỏ giọng nói:
“Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng tới rồi.”
Giang Nguyệt vẫn duy trì tư thế vừa rồi khi trợ lý đi ra ngoài. Cái cốc cần trong tay hơi dừng một chút, đặt ở trên mặt bàn: “Trong phòng làm việc?”
“Vâng.”
Trợ lý nhỏ do dự gật đầu, trên mặt còn có vài phần khó có thể mở miệng:
“Còn có... người mới kia, cùng Tiêu tổng đến. Hai người bọn họ đều ở trong phòng làm việc của Tiêu tổng.”
Lúc Giang Nguyệt đi vào phòng, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh ngồi trên ghế lớn.
Vành mắt Tần Di Di Đối diện đỏ bừng, xem ra là khóc sưng lên, bả vai còn đang hơi run run, ủy khuất không chịu nổi.
Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyệt, chú ý tới ánh mắt lạnh nhạt của cô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:
“Vào phòng sao không gõ cửa?”
Giang Nguyệt sững sờ trong hai giây.
Cô tự do ra vào phòng tổng giám đốc không biết bao lâu rồi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm khắc với cô như vậy, quát cô phải gõ cửa trước khi vào.
Cô vô thức siết chặt tay nắm cửa, trầm mặc một lúc mới gật đầu: “Tôi biết rồi, Tiêu Tổng. Sau này tôi sẽ chú ý.”
Một câu Tiêu tổng kéo khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô hai lần, không kiên nhẫn trong lòng tản đi một chút:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Giang Nguyệt đương nhiên có thể hiểu được sự lãnh đạm trong giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên, giật giật khóe miệng:
“Tiêu đề hôm nay có tác động tiêu cực rất lớn, tôi muốn hỏi bộ phận quan hệ công chúng của Giang San dự định khi nào sẽ làm việc.”
Trong giọng nói của cô không nóng không lạnh, nhưng vẫn có thể nghe ra ý tứ trách tội anh làm việc không hiệu quả.
“Chị Giang Nguyệt, đều là lỗi của em.”
Tần Di Di thật vất vả mới bình phục, lại một lần nữa trở nên kích động, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương:
“Là em không đủ cảnh giác, tối hôm qua đi mua nước khoáng cho Tiêu tổng, không cẩn thận bị chụp được.”
Bộ dáng của cô ta trông rất vô tội, lại khóc ủy khuất như vậy, trông càng vô tội hơn.
Giang Nguyệt rũ mi xuống, biểu tình trên mặt không hề lay chuyển, chậm rãi nói:
“Không ai trách cô. Lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tôi chỉ đến hỏi Tiêu tổng cách giải quyết.”
Chuyện đã xảy ra, lỗi tại ai đã không còn quan trọng.
Điều quan trọng nhất là giảm tổn thất.
Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới giọng điệu hời hợt của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười lạnh:
“Làm việc? Họ có gì để làm?”
Giang Nguyệt siết chặt ngón tay: “Viết bài làm rõ với công chúng!”
Trước đây cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy. Nhưng vì danh tiếng của nghệ sĩ, còn có dư luận của công ty. Nên đều sẽ tổ chức họp báo để làm rõ, hoặc ra văn bản để thanh minh.
Nếu hắn cố ý hỏi một câu như vậy, rõ ràng là lúc này đây không có ý định để cho bộ phận quan hệ công chúng làm như vậy.
Quả nhiên…
“Có cái gì cần làm rõ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, ngữ khí làm cho có lệ:
“Scandal là thật, không có gì nhầm lẫn, cần gì phải làm rõ?”
Giang Nguyệt nghe vậy, nhìn về phía mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Ánh mắt của hắn vẫn như thường, khóe mắt cùng lông mày đều tràn ngập lãnh đạm, giống như tất cả đều không liên quan đến hắn.
Hắn nói vụ bê bối này là thật và không có gì nhầm lẫn?
Giang Nguyệt bất đắc dĩ bĩu môi, lập tức không còn hứng thú đối thoại với Tiêu Kỳ Nhiên nữa.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Vốn dĩ cô ấy muốn giải thích, tối qua chỉ là cô thấy Tống Du uống rượu không thể lái xe, nể tình anh là bạn của Tiêu Kỳ Nhiên mới cho anh ta đi nhờ một đoạn.
Chỉ là Tiêu Kỳ Nhiên đã không để ý, cô cũng không cần phải giải thích làm gì nữa.
Còn chuyện giữa anh và Tần Di Di, cô không có quyền hỏi thêm câu nào nữa.
Giang Nguyệt cười tự giễu, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong phòng, Tần Di Di khóc càng to hơn, giọng nói run run:
“Tiêu tổng, em thật sự xin lỗi, em không biết mình đã gây ra phiền phức lớn như vậy cho công ty. Em chỉ là người mới, không ngờ sẽ bị chụp trộm như vậy…”
Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào, mềm nhũn: “Em sẽ đi tìm chị Giang Nguyệt giải thích rõ ràng là tối qua em và Tiêu tổng không có chuyện gì xảy ra cả.”
Nói xong, cô đứng dậy định chạy ra ngoài đuổi theo Giang Nguyệt, lại bị Tiêu Kỳ Nhiên gọi lại.
“Tại sao phải giải thích? Cô ấy chỉ là một nghệ sĩ trong công ty tôi mà thôi!”
Chương 13 Cô còn chưa đủ tư cách
Khi Giang Nguyệt từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra ngoài, thần sắc vẫn không khác gì ngày thường, mặt mày lạnh lùng như trước.
Trong công ty có không ít người còn đang rướn cổ xem náo nhiệt, nhưng sau khi bị ánh mắt của Giang Nguyệt quét qua, lập tức rụt đầu lại hết.
Nhiều năm như vậy, tác phong làm việc của Giang Nguyệt vẫn rất nghiêm khắc. Cho dù có bối cảnh như Giang San, nhưng vì cô giữ mình trong sạch, cũng rất ít cần bộ phận quan hệ công chúng của Giang San làm việc gì.
Chỉ lần này là làm ầm ĩ lên, Tiêu Kỳ Nhiên còn ngồi yên mặc kệ, mọi người tò mò cũng là hợp lý.
Nhưng Giang Nguyệt biểu hiện bình tĩnh hơn bất cứ ai, dáng vẻ ngồi không loạn khiến người ta không dám nghi ngờ gì.
Mặc dù bề ngoài mọi thứ có vẻ yên bình, nhưng đã có rất nhiều người có thể mơ hồ đoán trước được…
Giang San, rất nhanh sẽ thay đổi.
Bầu không khí trong công ty thực sự quá ngột ngạt, thỉnh thoảng lại có người khác nhìn qua, Giang Nguyệt cảm thấy trong ngực khó chịu, nên quyết định ra ngoài giải sầu.
Cô vừa lái xe ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, điện thoại của cô liền vang lên, là Tống Du gọi đến.
Lúc điện thoại kết nối, Tống Du rất ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi Giang Nguyệt, tôi vừa tỉnh rượu, thấy scandal bay đầy trời.”
“Không sao, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.”
Giang Nguyệt trả lời vẫn lạnh nhạt như cũ: “Lát nữa tôi sẽ phát ra thông báo làm rõ.”
Tiêu Kỳ Nhiên ỷ vào thân phận của mình là ông chủ lớn có thể làm gì thì làm, scandal bay đầy trời cũng được. Nhưng cô khẳng định không được.
Một đám fan Giang Nguyệt còn gào thét bảo cô giải thích, nếu cô cũng ngồi yên mặc kệ, tiếp tục rụt đầu đi xuống, danh tiếng của cô nhất định sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô vẫn phải ăn bát cơm này để kiếm sống.
“Vậy… tôi có cần phải làm gì không?”
Trong lòng Tống Du rất áy náy, ngữ khí tự nhiên cũng ân cần hơn rất nhiều:
“Hay là tôi cũng bảo văn phòng luật sư của tôi cũng phát ra một thanh minh, nói tôi là cố vấn pháp lý của cô, đồng thời cũng là bạn riêng của cô?”
Giang Nguyệt trầm tư hai giây, cũng không từ chối, ngữ khí vô cùng lễ phép mà dè dặt nói:
“Nếu như thuận tiện, vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Tống Du tuy rằng không nổi tiếng trong làng giải trí. Nhưng trong giới luật sư Bắc Thành, hắn có thể xem là luật sư vàng, không có vụ kiện nào là không thắng được, vô cùng có quyền uy.
Nam nữ hai bên đồng thời thanh minh, cũng có thể làm cho một ít người châm lửa ngậm miệng lại.
Thấy ngữ khí Giang Nguyệt hòa hoãn một chút, Tống Du thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
“Tối hôm qua là do tôi đường đột, quên mất thân phận của cô tương đối đặc biệt, lại gây ra náo nhiệt lớn như vậy. Để tôi mời cô ăn cơm tạ tội đi.”
“Áy náy của anh thì tôi nhận, nhưng không cần mời ăn cơm đâu.” Giang Nguyệt bình tĩnh nói:
“Vừa mới nổ ra scandal không bao lâu, tôi lại bị chụp ảnh thì càng khó giải thích hơn. Trong thời gian này, vẫn nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Tống Du cũng không tiếp tục cưỡng cầu, mà lại hỏi một vấn đề khác:
“Đúng rồi, gần đây cô và A Nhiên… có mâu thuẫn gì không?”
Nhắc tới Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt khẽ cau mày, sau đó lại giãn ra: “Không có, vẫn như vậy.”
Cô và Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn quan hệ công việc, có mâu thuẫn gì đây?
Cho dù có, cũng là cô tự cho mình là đúng mà thôi.
Nghe được Giang Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này, Tống Du nhướng mày:
“Vậy theo ý của cô, A Nhiên và Tần Di Di kia là thật sao?”
“Tôi không biết.” Giang Nguyệt cuối cùng cũng cáu kỉnh, tay cầm vô lăng siết chặt:
“Luật sư Tống, tôi đang lái xe, cúp máy trước đây.”
Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Giang Nguyệt đã cúp điện thoại.
Sau khi ra ngoài ăn một bữa cơm, lại đến bệnh viện lấy một ít thuốc chống viêm, tâm trạng của Giang Nguyệt đã khá hơn một chút.
Hai giờ chiều, cô đúng giờ ngồi trong phòng luyện tập, chờ Tần Di Di đến học múa.
Kết quả đợi đến ba giờ, Tần Di Di vẫn không thấy đâu.
Sắc mặt Giang Nguyệt rất khó coi, cô cau mày nhìn thời gian, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Di Di.
“Chị Giang Nguyệt?” Giọng điệu đầu dây bên kia có chút kinh ngạc: “Sao bây giờ chị lại gọi cho em?”
Giang Nguyệt áp chế tâm tình, ngữ khí nghiêm túc như thường:
“Hôm qua tôi đã nói với cô, mỗi buổi chiều hai giờ đều tập hợp ở phòng luyện tập, hiện tại là mấy giờ rồi?”
Tần Di Di sửng sốt hai giây, mới có chút khó xử nói: “Tiêu tổng không nói với chị sao? Hôm qua cơ bắp chân của em bị căng cứng, gần đây chắc là không thể đến lớp, xin lỗi chị Giang Nguyệt.”
Trong nháy mắt đó, Giang Nguyệt thiếu chút nữa ném điện thoại đi.
Khối lượng tập luyện ngày hôm qua chỉ bằng một phần năm so với ngày thường. Chưa kể chỉ là làm quen với một số động tác cơ bản, làm sao có thể đến mức căng cơ?
Hơn nữa, buổi sáng rõ ràng mới gặp Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng anh ấy cũng không đề cập đến chuyện này, để cô phải đợi ở đây lâu như vậy.
Tiềm thức nói cho cô biết, Tiêu Kỳ Nhiên tuyệt đối là cố ý.
“Chuyện khi nào, sao không tự mình nói với tôi?” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, vô thức nhíu mày:
“Tôi là giáo viên của cô, tất cả các vấn đề của cô đều do tôi phụ trách.”
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia lập tức đổi người khác. Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của người đàn ông truyền tới:
“Giang Nguyệt, sau này cô không cần dạy Di Di học múa nữa.”
Thông qua điện thoại, Giang Nguyệt thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của anh ta.
“Cô không thích hợp làm giáo viên! Tôi sẽ sắp xếp giáo viên chuyên nghiệp dạy riêng cho Di Di.”
Giang Nguyệt dừng một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, mím môi nói: “Được, tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên còn muốn nói gì nữa, giọng nói mềm mại, dịu dàng giống như một con thỏ nhỏ của Tần Di Di đã vang lên:
“Tiêu tổng, vẫn nên trả lại vai nữ chính cho chị Giang Nguyệt đi. Tôi trong thời gian ngắn có thể không có cách nào quay bộ phim này được.”
Lời này nói nhẹ nhàng khéo léo, người không biết còn tưởng rằng vai nữ chính này là Tần Di Di nhường cho Giang Nguyệt không đó.
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên thật đúng là im lặng vài giây, có lẽ đang suy nghĩ về tính khả thi của quyết định này.
Cổ họng Giang Nguyệt bị tắc nghiêm trọng, trong nháy mắt dâng trào cảm xúc.
Cô không đợi người đàn ông nói gì, lập tức hướng về phía ống nghe không mặn không nhạt nói:
“Không, tôi nghĩ cho Tần Di Di một cơ hội để rèn luyện cũng không sao. Vai nữ chính này vẫn nên để lại cho người Tiêu tổng muốn an bài đi.”
Tần Di Di nói muốn diễn liền diễn, nói không muốn diễn thì không diễn?
Một đám người này suốt ngày không có việc gì làm sao? Bị cô ta nháo đến xoay tròn?
Mẹ nó, ai thích diễn ai diễn đi, dù sao Giang Nguyệt cô cũng không thèm.
“Giang Nguyệt, cô đang lên mặt với ai?”
Giọng điệu của người đàn ông không ngoài dự đoán liền trầm xuống:
“Làm theo lời Di Di, tôi sẽ để đạo diễn Trương liên lạc với cô.”
Giang Nguyệt cắn cắn môi dưới, vừa định mở miệng, nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông lại khiến cô lập tức im bặt.
“Ngẫm lại xem cô nợ Giang San bao nhiêu, chờ cô trả hết tiền, rồi hãy đến lên mặt với tôi.”
Giọng điệu của hắn trịch thượng: “Hiện tại, cô còn chưa đủ tư cách.”
Nói xong câu này, Tiêu Kỳ Nhiên không chút khách khí cúp điện thoại.
Giang Nguyệt ngồi trong phòng tập trống rỗng, hai tay buông xuống đùi, nắm chặt vài giây sau rồi lại bất lực buông ra.
Đúng vậy, hắn nói không sai, cho dù Giang Nguyệt cô có nổi tiếng cỡ nào, nói cho cùng cũng chỉ là một nghệ sĩ của Giang San mà thôi.
Ngoại trừ việc nghe theo sự sắp xếp của Tiêu Kỳ Nhiên, cô không có tư cách để đưa ra lựa chọn…
Chương 14 Đổi người đại diện
Từ khi scandal nổ ra, hướng gió của Giang San rõ ràng bắt đầu thay đổi.
Đầu tiên là một vài thương hiệu tương đối nổi tiếng bắt đầu lục tục mời Tần Di Di làm đại diện. Sau đó là thỉnh thoảng một ít bữa tiệc thương mại, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ mang theo Tần Di Di.
Giang Nguyệt giống như thất sủng trong một đêm.
Cô cũng không thèm để ý, dựa theo lịch trình đã định trước đó, bận rộn làm từng thứ một.
Đạo diễn Trương gọi điện thoại cho cô, đầu tiên là cảm ơn cô, sau đó gửi cho cô lịch quay phim.
“Giang tiểu thư, bộ phim này của tôi hoàn toàn trông cậy vào cô đó!” Đạo diễn Trương cảm kích đến muốn rơi nước mắt:
“Tin rằng đây sẽ là một trong những bộ phim ăn khách nhất năm nay!”
Giang Nguyệt mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Năng lực của đạo diễn Trương ai cũng rõ, có thể diễn trong phim của đạo diễn, đó là vinh hạnh của tôi rồi.”
Cô trước giờ vẫn cư xử với mọi người không chê vào đâu được, nói chuyện cũng rất chuẩn mực:
“Đến lúc đó nếu tôi có chỗ làm không tốt, còn cần đạo diễn Trương chỉ bảo thêm.”
Chính tính cách và nhân phẩm này đã khiến Giang Nguyệt được tôn trọng trong ngành.
Vừa mới nói chuyện điện thoại với đạo diễn Trương xong, điện thoại của chị Trần đã gọi đến, giọng điệu có phần khẩn cấp.
“Nguyệt Nguyệt, có tin xấu, Swee thông báo phải đổi người phát ngôn.”
Giang Nguyệt tựa vào ghế, gần đây bận bịu khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều kiệt quệ.
Cô bực bội ấn mi tâm: “Tại sao, bởi vì lần trước làm bẩn váy của họ? Chúng ta không phải đã đền tiền rồi sao?”
Đầu năm nay Swee vừa ký hợp đồng phát ngôn ba năm với Giang Nguyệt.
Lúc này mới chưa tới một năm, đối phương dù phải trả tiền vi phạm hợp đồng, cũng muốn hủy hợp đồng, nhất định phải có nguyên nhân.
Chị Trần thở dài ở đầu dây bên kia: “Có lẽ như vậy. Nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ. Nhưng người phụ trách bên kia đã nói, bọn họ đã tìm được người phát ngôn thích hợp hơn.”
“Thật sự là làm cho chị tức chết, suýt chút nữa thề! Thương hiệu làm ăn thất hứa như vậy, sớm muộn gì cũng phá sản!” Chị Trần phẫn nộ nói.
Giang Nguyệt không lên tiếng, sự chú ý đều tập trung vào câu ‘Người phát ngôn thích hợp hơn’ mà chị Trần nói.
Cô có một linh cảm.
“Chị Trần, chị có biết người phát ngôn mới của Swee là ai không?” Cô rũ mí mắt xuống, trong đầu đã có một phỏng đoán.
Chị Trần nói: “Chị không hỏi, nhưng đối phương ám chỉ, nói là tìm một vị ngôi sao lớn hơn em.”
Chị Trần phẫn nộ đồng thời cũng nhịn không được hoang mang:
“Đây không phải là nói bậy sao? Toàn bộ Bắc Thành, làm sao có nữ minh tinh nào nổi tiếng hơn em?”
Giang Nguyệt rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của mình, thần sắc nhàn nhạt.
Sao không có, Tần Di Di không phải sao?
Tuy rằng hiện tại còn chưa phải, nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không.
Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ của Gian San, lại là nhà tư bản lớn nhất Bắc Thành, có bao nhiêu người vội vàng lấy lòng hắn, tự nhiên cũng sẽ hiến hết ân cần với Tần Di Di bên cạnh hắn.
Swee tạm thời hủy hợp đồng đổi người, chính là biểu hiện tốt nhất.
Hiện tại không chỉ có nội bộ Giang San, đoán chừng cả Bắc Thành đều sắp biết được, Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng là tính toán muốn nâng đỡ người mới Tần Di Di lên ngôi.
Giống như bốn năm trước, nâng đỡ Giang Nguyệt.
…
Các thương hiệu lớn, còn có nhà đầu tư đối với những gió thổi cỏ lay này rất nhạy cảm. Hiện tại đều chuyển hướng về Tần Di Di, cô ta vừa ký hợp đồng với Giang San không bao lâu thì đã giành được sự chứng thực.
Ngược lại, Giang Nguyệt có vẻ hơi hoang vắng.
Tuy vẫn còn những hợp tác lẻ tẻ nhưng so với lúc trước là nhàn rỗi hơn rất nhiều.
Cô cũng vui vẻ thoải mái, rất nhiều công việc trong công ty cũng không cần nhúng tay vào, mỗi ngày đều giống như đang nghỉ phép có lương.
Trưa hôm đó, Giang Nguyệt đang nghỉ trưa trong phòng nghỉ, đột nhiên một trận hoan hô vang lên làm cô tỉnh giấc. Cô khẽ cau mày, mở cửa bước ra ngoài.
Người bên ngoài ồn ào, vây quanh một chỗ giống như đang thảo luận cái gì đó.
“Di Di, không hổ là cô! Mới vào nghề được hơn một tháng, đã giành được vai nữ chính của bộ phim ngắn nổi tiếng này, tiềm lực của người mới quả nhiên là rất lớn!”
“Nghe nói đội hình của bộ phim ngắn này rất mạnh, cô nhất định có thể một đường nổi tiếng!”
“Nhớ lúc trước chị Giang Nguyệt vừa mới vào nghề, cũng không có nhận được tài nguyên tốt như vậy, tôi nhớ năm đó chị ấy chỉ là một nữ phụ mà thôi.”
Tần Di Di cười tủm tỉm, được nhiều người khen ngợi như vậy nhưng vẫn rất khiêm tốn:
“Thật vậy à? Nhưng mà tôi còn thua xa chị Giang Nguyệt. Chị ấy là một tiền bối rất ưu tú, tôi cần học hỏi từ chị ấy nhiều.”
Nếu không phải Tần Di Di trong mắt lộ ra đắc ý quá rõ, cô chắc cũng sẽ tin lời nói này là thật.
Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi đứng ở cửa, ho nhẹ hai tiếng.
Thanh âm của cô từ trước đến nay vẫn luôn dễ nhận ra, mọi người nghe ra là Giang Nguyệt, lập tức im bặt, mấy người vừa rồi còn nâng cao, giẫm đạp gì đó đều là chột dạ cuối đầu.
“Giữa trưa mà náo loạn cái gì?”
Giọng nói của Giang Nguyệt trong trẻo lạnh lùng:
“Công ty là nơi làm việc, không phải là sân chơi vui vẻ của các cô, muốn chúc mừng thì chờ tan tầm.”
Giang Nguyệt nghiêm khắc với chính mình, đối với người khác cũng như vậy.
Ở Giang San, lời nói của cô rất có uy quyền, nói vài câu cũng không ai dám làm ầm ĩ nữa, rất nhanh liền trở về công việc của mình.
Tần Di Di một mình đứng tại chỗ, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Giang Nguyệt, có chút mất mát.
Cô giật giật vạt áo, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Giang Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Chị Giang Nguyệt, em mới tới đây chưa lâu, còn chưa biết quy củ của Giang San. Sau này em sẽ chú ý, không làm ầm ĩ như vậy nữa.”
Ánh mắt Giang Nguyệt rơi trên khuôn mặt trong sáng ngọt ngào của cô, ngữ khí không chút dao động:
“Giang San không có quy củ gì, nhưng là nghệ sĩ thì cần phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, nhất định phải chuẩn mực và hợp lý.”
Tần Di Di cúi đầu, cắn cắn môi: “Em hiểu rồi, chị Giang Nguyệt.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ còn đang hưng phấn đột nhiên trầm mặc, Giang Nguyệt trong lòng có chút không thoải mái.
Vì vậy, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, chúc mừng cô đã nhận được một bộ phim truyền hình mới sớm như vậy. Hy vọng cô sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, cố gắng trở nên ngày càng tốt hơn trong tương lai.”
Những lời này, là thật tâm chúc phúc với vị trí của một tiền bối.
Lông mi Tần Di Di lại run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, thanh âm lanh lảnh:
“Chị Giang Nguyệt, chị không cần miễn cưỡng nói như vậy, em biết thật ra em rất kém cỏi, còn cần học tập rất nhiều.”
Giang Nguyệt im lặng, biết Tần Di Di đã hiểu lầm ý tứ của mình.
Cô muốn giải thích rằng mình không có ý như vậy, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của cô nàng, cô đoán nếu cô nói thêm một câu nữa thôi, nước mắt của Tần Di Di sẽ rơi xuống.
Giang Nguyệt lông mày hơi nhíu lại, lại thở dài một tiếng: “Được rồi, cô làm tiếp việc của mình đi.”
Giang Nguyệt còn chưa xoay người đi vào phòng nghỉ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau đã truyền tới, ngữ khí không dễ nói chuyện:
“Giang Nguyệt, đến văn phòng gặp tôi.”
Giang Nguyệt chậm lại, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô làm theo lời anh đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy bên ngoài có người khinh thường nói:
“Cô ta bây giờ đã thất sủng rồi. Hiện tại Tiêu tổng thích Di Di, cô ta còn dám lên mặt?”
Chương 15 Không muốn làm nữa
Giang Nguyệt nhắm mắt làm ngơ không thấy, đóng kín cửa phòng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt dừng trên người cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ngồi đi.”
Giang Nguyệt trầm tư hai giây, nhưng vẫn là lắc đầu: “Buổi chiều tôi còn có hẹn công việc, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Anh khẽ gật đầu, cũng không so đo chuyện này với cô, trực tiếp hỏi Giang Nguyệt:
“Gần đây cô có ý kiến về quyết định chuyển trọng tâm sang bồi dưỡng Tần Di Di của công ty?”
“Không có ý kiến.” Giọng điệu của cô trả lời rất nhạt: “Sự phát triển của công ty cần máu mới, đào tạo người mới cũng là hợp lý, tôi đồng ý.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, trực tiếp ném tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Nếu không có, vì sao trên mạng lại có nhiều lời bàn tán tiêu cực như vậy về sự bất hòa của cô và Tần Di Di?”
Giang Nguyệt cầm lấy xem, thì ra là mấy blogger nổi tiếng căn cứ vào sự thay đổi người phát ngôn của mấy nhà quảng cáo gần đây. Cùng với sự thật là Tần Di Di nhận được quá nhiều tài nguyên không phù hợp với người mới, đã bịa đặt một số cuộc đấu đá nội bộ giữa hai người.
Loại chuyện này rất phổ biến trong ngành, chẳng qua là các tài khoản tiếp thị vì muốn thu được sự chú ý của mọi người mà thôi, không có bất kỳ tính xác thực nào.
Hơn nữa Giang Nguyệt vốn là minh tinh đang nổi lên như vũ bão, có vô số bài báo viết về cô. Cô đã quen từ lâu, cũng không lạ gì.
Những chuyện này, Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ của một công ty giải trí, hẳn là trong lòng cũng đều rõ ràng.
“Đều là thủ đoạn hấp dẫn sự chú ý của blogger mạng mà thôi, không cần để ý.”
Giang Nguyệt bĩu môi, ngữ khí hờ hững nói:
“Tần Di Di vừa mới vào nghề đã được nhận là người đại diện của thương hiệu lớn, không tránh khỏi bị người ta nghi ngờ. Đây là rủi ro mà cô ấy nên cân nhắc trước khi nhận lời phát ngôn.”
“Ý cô là, Giang San không nên cho Di Di tài nguyên?” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Hay là cô cảm thấy tài nguyên của Giang San nhất định phải cho cô mới đúng?”
Giang Nguyệt hơi dừng lại, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng, trong nghề này quan trọng nhất là có năng lực. Có bao nhiêu năng lực liền bưng bao nhiêu bát cơm.”
Cô nói xong, lại mím môi nói: “Đây là chính miệng năm đó anh nói với tôi.”
“Ý của cô là, năng lực của anh mạnh hơn Tần Di Di, phải không?” Lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại từng chút một, khoanh tay tùy ý nói:
“Giang Nguyệt, cô thật sự càng ngày càng tự tin rồi.”
“Thành tựu của cô bây giờ, cái nào không phải là do tôi cho? Cô đứng ở đỉnh cao bốn năm, thật sự cảm thấy mình là người không thể thay thế sao?”
Trong từng câu chữ, lộ ra sự coi thường và chế giễu đối với Giang Nguyệt.
Cho dù Giang Nguyệt có nổi tiếng đến đâu, đóng phim giỏi đến đâu, có thể lăn lộn ở Bắc Thành hay không, là chuyện một cái búng tay của Tiêu Kỳ Nhiên mà thôi.
Nói tóm lại, cái gọi là “xuất sắc” của cô không đáng để đề cập đến trong mắt anh ta.
Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể tạo ra một “Giang Nguyệt” thứ hai.
Giang Nguyệt ngẩn người, trong phòng làm việc bật hệ thống sưởi rất đầy đủ, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh đến run rẩy.
Mỗi một chữ của anh đều giống như dao, từng chút từng chút đâm vào ngực cô, cảm giác đau đớn theo đó khuếch tán toàn thân.
Giang Nguyệt nắm chặt hai tay đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cô giật giật cổ họng:
“Tiêu tổng, nếu anh có ý kiến rất lớn với tôi, có thể hủy hợp đồng với tôi.”
Thanh âm Giang Nguyệt rất thấp, nhưng trong giọng nói lại mang theo quyết tuyệt.
Cô có thể cúi đầu, nhưng trước mặt sự thật Tiêu Kỳ Nhiên dự định vứt bỏ cô, cô tuyệt đối không nhân nhượng.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trầm xuống, hắn nhìn kỹ khuôn mặt không chút biểu cảm của Giang Nguyệt, lạnh giọng hỏi:
“Cô không muốn làm nữa?”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, hai tay buông thõng bên hông: “Tôi có quyền lựa chọn sao?”
Cô nói cũng không sai, cho dù là chấm dứt hợp đồng hay tiếp tục làm việc cho Giang San, đây đều không phải trong phạm vi cô có thể quyết định.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, ánh mắt dần dần chuyển từ thờ ơ sang thiếu kiên nhẫn.
Sau đó nghĩ tới cái gì, giọng nói châm chọc cùng khinh miệt đạt tới cực điểm:
“Cô sở dĩ có thể tự tin chấm dứt hợp đồng, là bởi vì cảm thấy mình ôm được đùi Tống Du rồi, về sau liền có thể vô tư không lo?”
Giang Nguyệt thế nào cũng không nghĩ tới Tiêu Kỳ Nhiên lại đột nhiên nhắc đến Tống Du. Cô ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm, cố nén phẫn nộ, gằn từng chữ:
“Đó là bạn của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngửa người ra sau, ngữ khí tùy ý:
“Tôi đương nhiên biết hắn là bạn của tôi, nhưng chuyện này cũng không cản trở cô có tâm tư khác, phải không?” Trong lời nói đều là vu khống nàng.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trào phúng, trong giọng nói mang theo giễu cợt:
“Hôm đó lúc uống rượu, Tống Du nói cậu ta muốn đuổi theo cô, hỏi tôi có đồng ý hay không.”
Giang Nguyệt cau mày.
Ngay sau đó, Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục hời hợt nói: “Tôi có cái gì không đồng ý? Chỉ cần luật sư Tống hắn không ngại người phụ nữ tôi dùng bốn năm, tất nhiên là tùy ý hắn.”
“Dù sao tôi cũng thấy chán cô rồi, hay là cô ở cùng Tống Du thử đi?”
Gần như ngay lập tức, Giang Nguyệt nắm chặt tay lại. Cô suýt nữa không thể đè nén cảm xúc của mình, thật muốn tát một cái vào mặt hắn!
Nhưng lý trí nói cho cô biết, nếu cô thực sự làm như vậy. Ngoài việc thỏa mãn nhất thời ra, nhất định sẽ đắc tội Tiêu Kỳ Nhiên, sau này cuộc sống của cô sẽ ngày càng khó khăn.
Cô dùng móng tay lần lượt đâm vào lòng bànt ay, khống chế cảm xúc của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh như nước:
“Tiêu tổng nói đùa, bây giờ tôi là nghệ sĩ của Giang San, không thể đi cùng với luật sư Tống, không cần anh quan tâm.”
Nghe được đáp án của cô, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lóe lên ý tứ không rõ, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo hơn:
“Nếu cô đã biết mình là người của Giang San, cũng đừng tỏ ra như rất thân quen với Tống Du. Còn bảo anh ta hỗ trợ phát thông báo thanh minh? Cô ngại scandal lần này náo loạn không đủ lớn phải không?”
Thì ra đi một vòng lớn như vậy, là vì so đo chuyện này với cô.
Giang Nguyệt im lặng một hồi, cắn môi, nhẹ giọng nói:
“Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng bộ phận quan hệ công chúng của Giang San không làm, tôi chỉ có thể dùng phương thức như vậy để bảo vệ thanh danh của tôi.”
“Tôi sắp quay phim rồi, nếu danh tiếng quá xấu sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn làm phim của đạo diễn Trương. Khi bộ phim tiếp theo được công chiếu, doanh thu phòng vé cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Giọng điệu giải thích của cô rất nhẹ, thậm chí còn có cảm giác cô đơn hiếm có trong vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của cô.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi cau lại, tâm tình trong mắt hơi thay đổi, đuôi mắt vô tình nhướng lên:
“Lần sau gặp phải loại chuyện này, có thể nói rõ ràng với tôi.”
Khóe môi Giang Nguyệt mím lại. Chẳng phải cô đã nói rõ ràng từ trước rồi sao?
Lúc đó người bày ra tư thái không liên quan đến mình là hắn, hiện tại người bảo cô phải nói rõ ràng cũng là hắn.
Thấy không còn chuyện gì khác, Giang Nguyệt thấp giọng nói một câu muốn đi quay phim, nhấc chân muốn rời đi.
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi hé ra, gọi cô lại:
“Di Di rất kính trọng tiền bối như cô, trong khoảng thời gian này bởi vì truyền thông đồn đại, tâm tình của cô ấy vẫn rất không tốt, cô đi dỗ dành cô ấy đi!”
“Đến đón tôi.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, có thể nghe ra là đang say rượu.
Giang Nguyệt chỉ dừng một chút, mím môi, như không có việc gì xảy ra nói: “Tần Di Di không có ở đó sao, bảo cô ấy đưa anh về đi.”
“Cô ấy không biết lái xe.” Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nói thêm gì với cô, anh dừng một chút rồi mạnh miệng nói:
“Nửa tiếng nửa tôi muốn gặp cô ở cửa quán bar Tân Hải.”
Không cho cô cơ hội phản bác, liền cúp điện thoại.
Giang Nguyệt cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng tấy của mình, cuối cùng thở dài, đi vào phòng tắm tắt nước nóng, chuẩn bị thay quần áo đi đón người.
Mùa đông ở Bắc Thành rất lạnh, Giang Nguyệt được bọc trong mấy bộ quần áo cũng không chịu được gió lạnh, tay cầm vô lăng có chút trơn trượt.
Cô lái xe hơn mười phút liền chạy tới trước quán bar Tân Hải.
Những nơi như quán bar luôn càng về đêm càng sôi động, lúc này xung quanh cửa đã có rất nhiều người. Phần lớn đều là dân giang hồ không có học thức. Một nhóm người đang đứng ở ven đường, dưới ánh đèn có chút đáng sợ.
Giang Nguyệt dừng xe lại, đeo khẩu trang và mũ, che kín mít rồi liền xuống xe. Khi đến cửa quán bar Tân Hải, vừa lúc đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên.
Hắn thật sự là say không ít, bước đi hơi loạng choạng, thân hình lười biếng tựa vào người Tần Di Di. Xung quanh là các anh em, bạn bè của hắn đang trêu ghẹo.
“Đêm nay có người đẹp chăm sóc, Tiêu tổng đúng là có phúc.”
“Di Di còn nhỏ nên chắc cũng ít chăm sóc người khác, về nhà cũng đừng quên giúp Tiêu tổng giải rượu nhé.”
“Có một người đẹp như vậy trong lòng, cho dù không uống rượu cũng sẽ say, cậu nói có đúng không?”
Mọi người còn đang bận đùa giỡn, Giang Nguyệt cứ như vậy đi thẳng tới trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên. Trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tuy rằng nàng ăn mặc kín đáo, nhưng chỉ dựa vào dáng người nổi bật và phong thái lạnh lùng, mọi người vẫn nhận ra cô là Giang Nguyệt.
Tiếng ồn ào vừa rồi liền im bặt, cả đám lần lượt nhìn ba người này.
Tình mới gặp lại tình cũ, thật là một cảnh tượng hấp dẫn nha.
“Sao cô lại tới đây?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt từng chút từng chút tập trung nhìn về phía Giang Nguyệt, lông mày không tự chủ được khẽ nhíu lại, ngữ khí không vui.
Giang Nguyệt muốn nói, không phải anh bảo tôi đến đón sao?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn giữ mặt mũi cho Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ mím môi hỏi:
“Bây giờ đi đâu, trở về chỗ anh, hay là chỗ tôi?”
“Đừng xen vào chuyện của tôi, Giang Nguyệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không thèm nhìn Giang Nguyệt nữa, chỉ cúi đầu nói với Tần Di Di:
“Đi bắt taxi, đến khách sạn Thịnh Vân.”
Nói xong, một đám người nghênh ngang đi qua cô.
Giang Nguyệt nhìn bọn họ, rũ mắt một lát, vẫn là bước đi theo Tần Di Di, nhét một thứ vào tay nàng, xoay người trở về vị trí đỗ xe.
Một chút cũng không dừng lại.
Tống Du thấy vậy, nhấc chân đi theo, vội vàng nói: “Buổi tối một mình cô ấy không an toàn, tôi đưa cô ấy về.”
Tần Di Di gọi xe tới, quay đầu kéo ống tay áo Tiêu Kỳ Nhiên, giọng nói vẫn mềm mại như cũ:
“Tiêu tổng, xe taxi đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt híp lại, vẫn nhìn chằm chằm phương hướng vừa rồi Tống Du đuổi theo, vài giây sau cười lạnh một tiếng.
“Thật đúng là thích nhặt đồ rách.”
Nói xong, hắn trực tiếp cúi đầu chui vào trong xe, cũng không quay đầu nhìn lại nữa.
Tần Di Di sửng sốt, cắn cắn môi, cũng ngồi theo vào xe.
Trên xe, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên không tốt lắm, môi tím tái không tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú lúc này trông có chút yếu ớt.
Tần Di Di nhịn không được, quan tâm hỏi: “Tiêu tổng, anh có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn đi bệnh viện không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, thanh âm nhàn nhạt: “Không cần, một lát nữa sẽ không sao thôi.”
Những năm đầu hắn vì kinh doanh mà uống rượu hại gan, do đó không uống được rượu nữa, chỉ cần uống nhiều một chút, thân thể liền dễ xảy ra vấn đề.
Trong những năm qua, Giang Nguyệt luôn là người giúp anh hắn chặn rượu ở mọi bữa tiệc.
Nhớ tới cái gì, hắn lại lơ đãng hỏi một câu: “Vừa rồi Giang Nguyệt nhét cho cô cái gì?”
Tuy rằng lúc ấy động tác của Giang Nguyệt rất nhanh, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn thấy được.
Tần Di Di cũng nhớ tới chuyện này, vội vàng đưa tay chạm vào thứ mà Giang Nguyệt vừa nhét vào trong túi, phát hiện là một hộp thuốc giải rượu.
“Chị Giang Nguyệt thật sự rất cẩn thận.”
Ngữ khí Tần Di Di ngoan ngoãn ngọt ngào, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút gượng gạo:
“Chênh lệch giữa em và chị ấy quá lớn. Em cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được. Hôm nay cùng anh đến đây cũng không thể chăm sóc tốt cho anh…”
“Chị Giang Nguyệt nói đúng, anh vẫn nên dẫn chị ấy đến đây, mang theo em đúng là không thích hợp.”
Cô cụp mắt xuống, mỗi cử động đều làm cho người ta mềm lòng.
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, vẫn giơ tay xoa xoa đầu cô, an ủi nói vài câu:
“Cái gì cũng không cần so với cô ấy, hiện tại cô đã làm rất tốt rồi.”
“Huống chi, thứ tôi cần cũng không phải là bảo mẫu.” Khi nói ra lời này, giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ lạnh lùng.
Ở đầu dây bên kia.
Giang Nguyệt cầm điện thoại, bên tai nghe cuộc đối thoại giữa hai người trong xe, cô ngây người hai giây, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thật không biết buổi tối cô lái xe tới đây rốt cuộc là vì cái gì.
Có lẽ thật sự đúng như lời hắn vừa nói, cô bất quá chỉ là một bảo mẫu mà thôi.
Vẫn là loại hắn không cần.
Nhìn màn hình hiển thị “đang gọi”, Giang Nguyệt cụp mi, không hề báo trước cười hai tiếng, sau đó nhấn nút gác máy.
“Một mình đứng trong gió lạnh cười ngây ngô cái gì vậy?” Tống Du từ phía sau đi tới, cười cười chẹo ghẹo Giang Nguyệt:
“Còn cười nữa mặt sẽ đông cứng đó.”
Tống Du mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt, không cần phải nói, rất đẹp trai.
Bởi vì công việc thường xuyên phải tiếp xúc với người khác, nên tính cách cũng tương đối hướng ngoại, thân thiện.
Là người hiếm hoi trong đám của Tiêu Kỳ Nhiên có thể dễ ở chung.
“Luật sư Tống.”
Giang Nguyệt thu hồi cảm xúc, cất điện thoại vào túi, cười nhẹ rồi bình tĩnh nói: “Đã muộn như vậy rồi, sao anh còn chưa về?”
Tống Du chậc chậc một tiếng, thú vị nhìn cô, cười mà như không cười nói:
“Giang đại minh tinh một mình đi tới đi lui vào đêm khuya, không lo lắng cho mình, ngược lại lại quan tâm đến tôi?”
Giang Nguyệt vẫn rất thản nhiên, hỏi Tống Du:
“Có phải là uống rượu không lái xe được không, có muốn tôi chở anh một đoạn không?”
“Vậy thì rất vinh hạnh rồi.” Tống Du cười hì hì, mở cửa xe ngồi vào.
…
Trong cửa hàng tiện lợi bên ngoài khách sạn.
Tần Di Di siết chặt điện thoại di động, nội tâm vô cùng khẩn trương, cô cầm lấy chai nước khoáng Tiêu Kỳ Nhiên bảo cô mua. Lẽ ra cô phải chạy về khách sạn ngay lập tức, nhưng đôi mắt cô vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn kệ hàng.
Trên kệ toàn là những chiếc hộp nhỏ.
Đủ kiểu dáng, đủ kích cỡ khác nhau. Mọi nhu cầu đều có thể đáp ứng.
Tần Di Di cúi đầu, yên lặng lấy một cái hộp nhét vào túi ni lông, bước nhanh đến quầy thanh toán.
Chương 12 Đều đội mũ xanh cho nhau
Ngày hôm sau, bắc thành liền xuất hiện hai tin tức giải trí.
Thứ nhất là một loạt ảnh về ông chủ của Giang San đêm khuya cùng một cô gái trẻ ra vào khách sạn. Cùng với một loạt ảnh người phụ nữ này mua ‘áo mưa’.
Cái thứ hai đó là scandal của nữ minh tinh hàng đầu Giang Nguyệt cùng người đàn ông xa lạ đi cùng một chiếc xe.
Hai tin tức giải trí này xếp chồng lên nhau trên trang nhất, gây ra những cuộc thảo luận và suy đoán sôi nổi ở Bắc Thành.
Nhất là bên trong Giang San, hai tin tức này mang đến phong ba không nhỏ, người nghị luận lại càng không ít.
“Hai năm nay bên cạnh Tiêu tổng không phải vẫn là chị Giang Nguyệt sao, sao người mới vừa đến đã…”
“Không xem tin tức sao? Hai người bọn họ đồng thời đội mũ xanh cho nhau, ai thay đổi trước còn chưa chắc đâu!”
“Người đàn ông trong bức ảnh là ai? Nhìn góc nghiêng rất đẹp trai nha. Nhưng Tiêu tổng đã rất đẹp rồi, chẳng lẽ người này so với Tiêu tổng còn đẹp hơn?”
Tống Du không phải người trong giới giải trí, nên không ai biết đến anh cũng không có gì lạ.
Khi Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi bước vào Giang San, các cuộc thảo luận lập tức dừng lại.
Cho dù có scandal lớn như vậy, địa vị của Giang Nguyệt ở Gian San vẫn không thể lay chuyển.
Còn không có ai to gan đến mức trực tiếp nghị luận về Giang Nguyệt trước mặt cô.
“Tiêu tổng có ở công ty không?”
Giọng điệu của cô thản nhiên, trong giọng nói không có cảm xúc gì, thuận miệng hỏi một câu.
Khí chất của Giang Nguyệt rất mạnh, người bên cạnh sợ cô tức giận, vội vàng trả lời:
“Chị Giang Nguyệt, hôm nay Tiêu tổng còn chưa tới.”
Giang Nguyệt nghe vậy lập tức hiểu ý gật đầu.
Đúng vậy, ảnh chụp đều đã được đăng lên, hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên có lẽ đang đắm chìm trong sự ôn nhu, dịu dàng của Tần Di Di, làm sao có thể để ý đến công ty?
Cô cụp mắt xuống, hình ảnh Tần Di Di mua một chiếc hộp nhỏ kia hiện lên trong đầu cô. Bộ não suy nghĩ sáng suốt của cô giống như bị rỉ sét, không thể suy nghĩ được nữa.
Giang Nguyệt đi vào phòng nghỉ ngơi, trợ lý nhỏ chạy vào rót trà cho cô.
“Chị Giang Nguyệt, chị đọc vụ scandal hôm nay chưa?”
Trợ lý nhỏ mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân, hậu quả của sự việc. Nhưng cô nàng đã ở bên Giang Nguyệt lâu như vậy, nhận ra người đàn ông đi cùng Giang Nguyệt trong ảnh là Tống Du.
Cho nên nhịn không được vì Giang Nguyệt mà bất bình:
“Những người khác không biết thì thôi, Tiêu tổng chẳng lẽ còn không biết quan hệ giữa chị và luật sư Tống sao?”
Nói xong, cô còn bĩu môi:
“Bây giờ xảy ra scandal lớn như vậy, Tiêu tổng cũng không nói hỗ trợ đè một chút, người mới kia làm sao tốt hơn chị Giang Nguyệt?”
Giang Nguyệt cúi đầu nhấp một ngụm nước trà trong cốc, không nói gì.
Theo hiểu biết của cô đối với Tiêu Kỳ Nhiên, nếu anh không có phong tỏa hai scandal này, như vậy chính là chấp nhận tin tức khuếch tán cùng lên men.
Ở Bắc Thành, còn không có đơn vị truyền thông nào mà Tiêu Kỳ Nhiên áp không nổi.
Trừ phi, là hắn lười nhúng tay vào.
Trợ lý thấy Giang Nguyệt không lên tiếng, cũng thức thời bưng ấm trà đi ra ngoài. Qua vài phút lại chạy vào, nhỏ giọng nói:
“Chị Giang Nguyệt, Tiêu tổng tới rồi.”
Giang Nguyệt vẫn duy trì tư thế vừa rồi khi trợ lý đi ra ngoài. Cái cốc cần trong tay hơi dừng một chút, đặt ở trên mặt bàn: “Trong phòng làm việc?”
“Vâng.”
Trợ lý nhỏ do dự gật đầu, trên mặt còn có vài phần khó có thể mở miệng:
“Còn có... người mới kia, cùng Tiêu tổng đến. Hai người bọn họ đều ở trong phòng làm việc của Tiêu tổng.”
Lúc Giang Nguyệt đi vào phòng, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh ngồi trên ghế lớn.
Vành mắt Tần Di Di Đối diện đỏ bừng, xem ra là khóc sưng lên, bả vai còn đang hơi run run, ủy khuất không chịu nổi.
Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nguyệt, chú ý tới ánh mắt lạnh nhạt của cô, sắc mặt lập tức trở nên khó coi:
“Vào phòng sao không gõ cửa?”
Giang Nguyệt sững sờ trong hai giây.
Cô tự do ra vào phòng tổng giám đốc không biết bao lâu rồi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm khắc với cô như vậy, quát cô phải gõ cửa trước khi vào.
Cô vô thức siết chặt tay nắm cửa, trầm mặc một lúc mới gật đầu: “Tôi biết rồi, Tiêu Tổng. Sau này tôi sẽ chú ý.”
Một câu Tiêu tổng kéo khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô hai lần, không kiên nhẫn trong lòng tản đi một chút:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Giang Nguyệt đương nhiên có thể hiểu được sự lãnh đạm trong giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên, giật giật khóe miệng:
“Tiêu đề hôm nay có tác động tiêu cực rất lớn, tôi muốn hỏi bộ phận quan hệ công chúng của Giang San dự định khi nào sẽ làm việc.”
Trong giọng nói của cô không nóng không lạnh, nhưng vẫn có thể nghe ra ý tứ trách tội anh làm việc không hiệu quả.
“Chị Giang Nguyệt, đều là lỗi của em.”
Tần Di Di thật vất vả mới bình phục, lại một lần nữa trở nên kích động, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương:
“Là em không đủ cảnh giác, tối hôm qua đi mua nước khoáng cho Tiêu tổng, không cẩn thận bị chụp được.”
Bộ dáng của cô ta trông rất vô tội, lại khóc ủy khuất như vậy, trông càng vô tội hơn.
Giang Nguyệt rũ mi xuống, biểu tình trên mặt không hề lay chuyển, chậm rãi nói:
“Không ai trách cô. Lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tôi chỉ đến hỏi Tiêu tổng cách giải quyết.”
Chuyện đã xảy ra, lỗi tại ai đã không còn quan trọng.
Điều quan trọng nhất là giảm tổn thất.
Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới giọng điệu hời hợt của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười lạnh:
“Làm việc? Họ có gì để làm?”
Giang Nguyệt siết chặt ngón tay: “Viết bài làm rõ với công chúng!”
Trước đây cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy. Nhưng vì danh tiếng của nghệ sĩ, còn có dư luận của công ty. Nên đều sẽ tổ chức họp báo để làm rõ, hoặc ra văn bản để thanh minh.
Nếu hắn cố ý hỏi một câu như vậy, rõ ràng là lúc này đây không có ý định để cho bộ phận quan hệ công chúng làm như vậy.
Quả nhiên…
“Có cái gì cần làm rõ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, ngữ khí làm cho có lệ:
“Scandal là thật, không có gì nhầm lẫn, cần gì phải làm rõ?”
Giang Nguyệt nghe vậy, nhìn về phía mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Ánh mắt của hắn vẫn như thường, khóe mắt cùng lông mày đều tràn ngập lãnh đạm, giống như tất cả đều không liên quan đến hắn.
Hắn nói vụ bê bối này là thật và không có gì nhầm lẫn?
Giang Nguyệt bất đắc dĩ bĩu môi, lập tức không còn hứng thú đối thoại với Tiêu Kỳ Nhiên nữa.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Vốn dĩ cô ấy muốn giải thích, tối qua chỉ là cô thấy Tống Du uống rượu không thể lái xe, nể tình anh là bạn của Tiêu Kỳ Nhiên mới cho anh ta đi nhờ một đoạn.
Chỉ là Tiêu Kỳ Nhiên đã không để ý, cô cũng không cần phải giải thích làm gì nữa.
Còn chuyện giữa anh và Tần Di Di, cô không có quyền hỏi thêm câu nào nữa.
Giang Nguyệt cười tự giễu, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong phòng, Tần Di Di khóc càng to hơn, giọng nói run run:
“Tiêu tổng, em thật sự xin lỗi, em không biết mình đã gây ra phiền phức lớn như vậy cho công ty. Em chỉ là người mới, không ngờ sẽ bị chụp trộm như vậy…”
Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào, mềm nhũn: “Em sẽ đi tìm chị Giang Nguyệt giải thích rõ ràng là tối qua em và Tiêu tổng không có chuyện gì xảy ra cả.”
Nói xong, cô đứng dậy định chạy ra ngoài đuổi theo Giang Nguyệt, lại bị Tiêu Kỳ Nhiên gọi lại.
“Tại sao phải giải thích? Cô ấy chỉ là một nghệ sĩ trong công ty tôi mà thôi!”
Chương 13 Cô còn chưa đủ tư cách
Khi Giang Nguyệt từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra ngoài, thần sắc vẫn không khác gì ngày thường, mặt mày lạnh lùng như trước.
Trong công ty có không ít người còn đang rướn cổ xem náo nhiệt, nhưng sau khi bị ánh mắt của Giang Nguyệt quét qua, lập tức rụt đầu lại hết.
Nhiều năm như vậy, tác phong làm việc của Giang Nguyệt vẫn rất nghiêm khắc. Cho dù có bối cảnh như Giang San, nhưng vì cô giữ mình trong sạch, cũng rất ít cần bộ phận quan hệ công chúng của Giang San làm việc gì.
Chỉ lần này là làm ầm ĩ lên, Tiêu Kỳ Nhiên còn ngồi yên mặc kệ, mọi người tò mò cũng là hợp lý.
Nhưng Giang Nguyệt biểu hiện bình tĩnh hơn bất cứ ai, dáng vẻ ngồi không loạn khiến người ta không dám nghi ngờ gì.
Mặc dù bề ngoài mọi thứ có vẻ yên bình, nhưng đã có rất nhiều người có thể mơ hồ đoán trước được…
Giang San, rất nhanh sẽ thay đổi.
Bầu không khí trong công ty thực sự quá ngột ngạt, thỉnh thoảng lại có người khác nhìn qua, Giang Nguyệt cảm thấy trong ngực khó chịu, nên quyết định ra ngoài giải sầu.
Cô vừa lái xe ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, điện thoại của cô liền vang lên, là Tống Du gọi đến.
Lúc điện thoại kết nối, Tống Du rất ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi Giang Nguyệt, tôi vừa tỉnh rượu, thấy scandal bay đầy trời.”
“Không sao, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.”
Giang Nguyệt trả lời vẫn lạnh nhạt như cũ: “Lát nữa tôi sẽ phát ra thông báo làm rõ.”
Tiêu Kỳ Nhiên ỷ vào thân phận của mình là ông chủ lớn có thể làm gì thì làm, scandal bay đầy trời cũng được. Nhưng cô khẳng định không được.
Một đám fan Giang Nguyệt còn gào thét bảo cô giải thích, nếu cô cũng ngồi yên mặc kệ, tiếp tục rụt đầu đi xuống, danh tiếng của cô nhất định sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô vẫn phải ăn bát cơm này để kiếm sống.
“Vậy… tôi có cần phải làm gì không?”
Trong lòng Tống Du rất áy náy, ngữ khí tự nhiên cũng ân cần hơn rất nhiều:
“Hay là tôi cũng bảo văn phòng luật sư của tôi cũng phát ra một thanh minh, nói tôi là cố vấn pháp lý của cô, đồng thời cũng là bạn riêng của cô?”
Giang Nguyệt trầm tư hai giây, cũng không từ chối, ngữ khí vô cùng lễ phép mà dè dặt nói:
“Nếu như thuận tiện, vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Tống Du tuy rằng không nổi tiếng trong làng giải trí. Nhưng trong giới luật sư Bắc Thành, hắn có thể xem là luật sư vàng, không có vụ kiện nào là không thắng được, vô cùng có quyền uy.
Nam nữ hai bên đồng thời thanh minh, cũng có thể làm cho một ít người châm lửa ngậm miệng lại.
Thấy ngữ khí Giang Nguyệt hòa hoãn một chút, Tống Du thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
“Tối hôm qua là do tôi đường đột, quên mất thân phận của cô tương đối đặc biệt, lại gây ra náo nhiệt lớn như vậy. Để tôi mời cô ăn cơm tạ tội đi.”
“Áy náy của anh thì tôi nhận, nhưng không cần mời ăn cơm đâu.” Giang Nguyệt bình tĩnh nói:
“Vừa mới nổ ra scandal không bao lâu, tôi lại bị chụp ảnh thì càng khó giải thích hơn. Trong thời gian này, vẫn nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Tống Du cũng không tiếp tục cưỡng cầu, mà lại hỏi một vấn đề khác:
“Đúng rồi, gần đây cô và A Nhiên… có mâu thuẫn gì không?”
Nhắc tới Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt khẽ cau mày, sau đó lại giãn ra: “Không có, vẫn như vậy.”
Cô và Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn quan hệ công việc, có mâu thuẫn gì đây?
Cho dù có, cũng là cô tự cho mình là đúng mà thôi.
Nghe được Giang Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này, Tống Du nhướng mày:
“Vậy theo ý của cô, A Nhiên và Tần Di Di kia là thật sao?”
“Tôi không biết.” Giang Nguyệt cuối cùng cũng cáu kỉnh, tay cầm vô lăng siết chặt:
“Luật sư Tống, tôi đang lái xe, cúp máy trước đây.”
Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Giang Nguyệt đã cúp điện thoại.
Sau khi ra ngoài ăn một bữa cơm, lại đến bệnh viện lấy một ít thuốc chống viêm, tâm trạng của Giang Nguyệt đã khá hơn một chút.
Hai giờ chiều, cô đúng giờ ngồi trong phòng luyện tập, chờ Tần Di Di đến học múa.
Kết quả đợi đến ba giờ, Tần Di Di vẫn không thấy đâu.
Sắc mặt Giang Nguyệt rất khó coi, cô cau mày nhìn thời gian, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Di Di.
“Chị Giang Nguyệt?” Giọng điệu đầu dây bên kia có chút kinh ngạc: “Sao bây giờ chị lại gọi cho em?”
Giang Nguyệt áp chế tâm tình, ngữ khí nghiêm túc như thường:
“Hôm qua tôi đã nói với cô, mỗi buổi chiều hai giờ đều tập hợp ở phòng luyện tập, hiện tại là mấy giờ rồi?”
Tần Di Di sửng sốt hai giây, mới có chút khó xử nói: “Tiêu tổng không nói với chị sao? Hôm qua cơ bắp chân của em bị căng cứng, gần đây chắc là không thể đến lớp, xin lỗi chị Giang Nguyệt.”
Trong nháy mắt đó, Giang Nguyệt thiếu chút nữa ném điện thoại đi.
Khối lượng tập luyện ngày hôm qua chỉ bằng một phần năm so với ngày thường. Chưa kể chỉ là làm quen với một số động tác cơ bản, làm sao có thể đến mức căng cơ?
Hơn nữa, buổi sáng rõ ràng mới gặp Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng anh ấy cũng không đề cập đến chuyện này, để cô phải đợi ở đây lâu như vậy.
Tiềm thức nói cho cô biết, Tiêu Kỳ Nhiên tuyệt đối là cố ý.
“Chuyện khi nào, sao không tự mình nói với tôi?” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, vô thức nhíu mày:
“Tôi là giáo viên của cô, tất cả các vấn đề của cô đều do tôi phụ trách.”
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia lập tức đổi người khác. Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của người đàn ông truyền tới:
“Giang Nguyệt, sau này cô không cần dạy Di Di học múa nữa.”
Thông qua điện thoại, Giang Nguyệt thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của anh ta.
“Cô không thích hợp làm giáo viên! Tôi sẽ sắp xếp giáo viên chuyên nghiệp dạy riêng cho Di Di.”
Giang Nguyệt dừng một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, mím môi nói: “Được, tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên còn muốn nói gì nữa, giọng nói mềm mại, dịu dàng giống như một con thỏ nhỏ của Tần Di Di đã vang lên:
“Tiêu tổng, vẫn nên trả lại vai nữ chính cho chị Giang Nguyệt đi. Tôi trong thời gian ngắn có thể không có cách nào quay bộ phim này được.”
Lời này nói nhẹ nhàng khéo léo, người không biết còn tưởng rằng vai nữ chính này là Tần Di Di nhường cho Giang Nguyệt không đó.
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên thật đúng là im lặng vài giây, có lẽ đang suy nghĩ về tính khả thi của quyết định này.
Cổ họng Giang Nguyệt bị tắc nghiêm trọng, trong nháy mắt dâng trào cảm xúc.
Cô không đợi người đàn ông nói gì, lập tức hướng về phía ống nghe không mặn không nhạt nói:
“Không, tôi nghĩ cho Tần Di Di một cơ hội để rèn luyện cũng không sao. Vai nữ chính này vẫn nên để lại cho người Tiêu tổng muốn an bài đi.”
Tần Di Di nói muốn diễn liền diễn, nói không muốn diễn thì không diễn?
Một đám người này suốt ngày không có việc gì làm sao? Bị cô ta nháo đến xoay tròn?
Mẹ nó, ai thích diễn ai diễn đi, dù sao Giang Nguyệt cô cũng không thèm.
“Giang Nguyệt, cô đang lên mặt với ai?”
Giọng điệu của người đàn ông không ngoài dự đoán liền trầm xuống:
“Làm theo lời Di Di, tôi sẽ để đạo diễn Trương liên lạc với cô.”
Giang Nguyệt cắn cắn môi dưới, vừa định mở miệng, nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông lại khiến cô lập tức im bặt.
“Ngẫm lại xem cô nợ Giang San bao nhiêu, chờ cô trả hết tiền, rồi hãy đến lên mặt với tôi.”
Giọng điệu của hắn trịch thượng: “Hiện tại, cô còn chưa đủ tư cách.”
Nói xong câu này, Tiêu Kỳ Nhiên không chút khách khí cúp điện thoại.
Giang Nguyệt ngồi trong phòng tập trống rỗng, hai tay buông xuống đùi, nắm chặt vài giây sau rồi lại bất lực buông ra.
Đúng vậy, hắn nói không sai, cho dù Giang Nguyệt cô có nổi tiếng cỡ nào, nói cho cùng cũng chỉ là một nghệ sĩ của Giang San mà thôi.
Ngoại trừ việc nghe theo sự sắp xếp của Tiêu Kỳ Nhiên, cô không có tư cách để đưa ra lựa chọn…
Chương 14 Đổi người đại diện
Từ khi scandal nổ ra, hướng gió của Giang San rõ ràng bắt đầu thay đổi.
Đầu tiên là một vài thương hiệu tương đối nổi tiếng bắt đầu lục tục mời Tần Di Di làm đại diện. Sau đó là thỉnh thoảng một ít bữa tiệc thương mại, Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ mang theo Tần Di Di.
Giang Nguyệt giống như thất sủng trong một đêm.
Cô cũng không thèm để ý, dựa theo lịch trình đã định trước đó, bận rộn làm từng thứ một.
Đạo diễn Trương gọi điện thoại cho cô, đầu tiên là cảm ơn cô, sau đó gửi cho cô lịch quay phim.
“Giang tiểu thư, bộ phim này của tôi hoàn toàn trông cậy vào cô đó!” Đạo diễn Trương cảm kích đến muốn rơi nước mắt:
“Tin rằng đây sẽ là một trong những bộ phim ăn khách nhất năm nay!”
Giang Nguyệt mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Năng lực của đạo diễn Trương ai cũng rõ, có thể diễn trong phim của đạo diễn, đó là vinh hạnh của tôi rồi.”
Cô trước giờ vẫn cư xử với mọi người không chê vào đâu được, nói chuyện cũng rất chuẩn mực:
“Đến lúc đó nếu tôi có chỗ làm không tốt, còn cần đạo diễn Trương chỉ bảo thêm.”
Chính tính cách và nhân phẩm này đã khiến Giang Nguyệt được tôn trọng trong ngành.
Vừa mới nói chuyện điện thoại với đạo diễn Trương xong, điện thoại của chị Trần đã gọi đến, giọng điệu có phần khẩn cấp.
“Nguyệt Nguyệt, có tin xấu, Swee thông báo phải đổi người phát ngôn.”
Giang Nguyệt tựa vào ghế, gần đây bận bịu khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều kiệt quệ.
Cô bực bội ấn mi tâm: “Tại sao, bởi vì lần trước làm bẩn váy của họ? Chúng ta không phải đã đền tiền rồi sao?”
Đầu năm nay Swee vừa ký hợp đồng phát ngôn ba năm với Giang Nguyệt.
Lúc này mới chưa tới một năm, đối phương dù phải trả tiền vi phạm hợp đồng, cũng muốn hủy hợp đồng, nhất định phải có nguyên nhân.
Chị Trần thở dài ở đầu dây bên kia: “Có lẽ như vậy. Nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ. Nhưng người phụ trách bên kia đã nói, bọn họ đã tìm được người phát ngôn thích hợp hơn.”
“Thật sự là làm cho chị tức chết, suýt chút nữa thề! Thương hiệu làm ăn thất hứa như vậy, sớm muộn gì cũng phá sản!” Chị Trần phẫn nộ nói.
Giang Nguyệt không lên tiếng, sự chú ý đều tập trung vào câu ‘Người phát ngôn thích hợp hơn’ mà chị Trần nói.
Cô có một linh cảm.
“Chị Trần, chị có biết người phát ngôn mới của Swee là ai không?” Cô rũ mí mắt xuống, trong đầu đã có một phỏng đoán.
Chị Trần nói: “Chị không hỏi, nhưng đối phương ám chỉ, nói là tìm một vị ngôi sao lớn hơn em.”
Chị Trần phẫn nộ đồng thời cũng nhịn không được hoang mang:
“Đây không phải là nói bậy sao? Toàn bộ Bắc Thành, làm sao có nữ minh tinh nào nổi tiếng hơn em?”
Giang Nguyệt rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của mình, thần sắc nhàn nhạt.
Sao không có, Tần Di Di không phải sao?
Tuy rằng hiện tại còn chưa phải, nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không.
Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ của Gian San, lại là nhà tư bản lớn nhất Bắc Thành, có bao nhiêu người vội vàng lấy lòng hắn, tự nhiên cũng sẽ hiến hết ân cần với Tần Di Di bên cạnh hắn.
Swee tạm thời hủy hợp đồng đổi người, chính là biểu hiện tốt nhất.
Hiện tại không chỉ có nội bộ Giang San, đoán chừng cả Bắc Thành đều sắp biết được, Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng là tính toán muốn nâng đỡ người mới Tần Di Di lên ngôi.
Giống như bốn năm trước, nâng đỡ Giang Nguyệt.
…
Các thương hiệu lớn, còn có nhà đầu tư đối với những gió thổi cỏ lay này rất nhạy cảm. Hiện tại đều chuyển hướng về Tần Di Di, cô ta vừa ký hợp đồng với Giang San không bao lâu thì đã giành được sự chứng thực.
Ngược lại, Giang Nguyệt có vẻ hơi hoang vắng.
Tuy vẫn còn những hợp tác lẻ tẻ nhưng so với lúc trước là nhàn rỗi hơn rất nhiều.
Cô cũng vui vẻ thoải mái, rất nhiều công việc trong công ty cũng không cần nhúng tay vào, mỗi ngày đều giống như đang nghỉ phép có lương.
Trưa hôm đó, Giang Nguyệt đang nghỉ trưa trong phòng nghỉ, đột nhiên một trận hoan hô vang lên làm cô tỉnh giấc. Cô khẽ cau mày, mở cửa bước ra ngoài.
Người bên ngoài ồn ào, vây quanh một chỗ giống như đang thảo luận cái gì đó.
“Di Di, không hổ là cô! Mới vào nghề được hơn một tháng, đã giành được vai nữ chính của bộ phim ngắn nổi tiếng này, tiềm lực của người mới quả nhiên là rất lớn!”
“Nghe nói đội hình của bộ phim ngắn này rất mạnh, cô nhất định có thể một đường nổi tiếng!”
“Nhớ lúc trước chị Giang Nguyệt vừa mới vào nghề, cũng không có nhận được tài nguyên tốt như vậy, tôi nhớ năm đó chị ấy chỉ là một nữ phụ mà thôi.”
Tần Di Di cười tủm tỉm, được nhiều người khen ngợi như vậy nhưng vẫn rất khiêm tốn:
“Thật vậy à? Nhưng mà tôi còn thua xa chị Giang Nguyệt. Chị ấy là một tiền bối rất ưu tú, tôi cần học hỏi từ chị ấy nhiều.”
Nếu không phải Tần Di Di trong mắt lộ ra đắc ý quá rõ, cô chắc cũng sẽ tin lời nói này là thật.
Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi đứng ở cửa, ho nhẹ hai tiếng.
Thanh âm của cô từ trước đến nay vẫn luôn dễ nhận ra, mọi người nghe ra là Giang Nguyệt, lập tức im bặt, mấy người vừa rồi còn nâng cao, giẫm đạp gì đó đều là chột dạ cuối đầu.
“Giữa trưa mà náo loạn cái gì?”
Giọng nói của Giang Nguyệt trong trẻo lạnh lùng:
“Công ty là nơi làm việc, không phải là sân chơi vui vẻ của các cô, muốn chúc mừng thì chờ tan tầm.”
Giang Nguyệt nghiêm khắc với chính mình, đối với người khác cũng như vậy.
Ở Giang San, lời nói của cô rất có uy quyền, nói vài câu cũng không ai dám làm ầm ĩ nữa, rất nhanh liền trở về công việc của mình.
Tần Di Di một mình đứng tại chỗ, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Giang Nguyệt, có chút mất mát.
Cô giật giật vạt áo, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Giang Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Chị Giang Nguyệt, em mới tới đây chưa lâu, còn chưa biết quy củ của Giang San. Sau này em sẽ chú ý, không làm ầm ĩ như vậy nữa.”
Ánh mắt Giang Nguyệt rơi trên khuôn mặt trong sáng ngọt ngào của cô, ngữ khí không chút dao động:
“Giang San không có quy củ gì, nhưng là nghệ sĩ thì cần phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, nhất định phải chuẩn mực và hợp lý.”
Tần Di Di cúi đầu, cắn cắn môi: “Em hiểu rồi, chị Giang Nguyệt.”
Nhìn thấy cô gái nhỏ còn đang hưng phấn đột nhiên trầm mặc, Giang Nguyệt trong lòng có chút không thoải mái.
Vì vậy, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, chúc mừng cô đã nhận được một bộ phim truyền hình mới sớm như vậy. Hy vọng cô sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, cố gắng trở nên ngày càng tốt hơn trong tương lai.”
Những lời này, là thật tâm chúc phúc với vị trí của một tiền bối.
Lông mi Tần Di Di lại run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, thanh âm lanh lảnh:
“Chị Giang Nguyệt, chị không cần miễn cưỡng nói như vậy, em biết thật ra em rất kém cỏi, còn cần học tập rất nhiều.”
Giang Nguyệt im lặng, biết Tần Di Di đã hiểu lầm ý tứ của mình.
Cô muốn giải thích rằng mình không có ý như vậy, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của cô nàng, cô đoán nếu cô nói thêm một câu nữa thôi, nước mắt của Tần Di Di sẽ rơi xuống.
Giang Nguyệt lông mày hơi nhíu lại, lại thở dài một tiếng: “Được rồi, cô làm tiếp việc của mình đi.”
Giang Nguyệt còn chưa xoay người đi vào phòng nghỉ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau đã truyền tới, ngữ khí không dễ nói chuyện:
“Giang Nguyệt, đến văn phòng gặp tôi.”
Giang Nguyệt chậm lại, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô làm theo lời anh đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy bên ngoài có người khinh thường nói:
“Cô ta bây giờ đã thất sủng rồi. Hiện tại Tiêu tổng thích Di Di, cô ta còn dám lên mặt?”
Chương 15 Không muốn làm nữa
Giang Nguyệt nhắm mắt làm ngơ không thấy, đóng kín cửa phòng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mi, ánh mắt dừng trên người cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ngồi đi.”
Giang Nguyệt trầm tư hai giây, nhưng vẫn là lắc đầu: “Buổi chiều tôi còn có hẹn công việc, anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Anh khẽ gật đầu, cũng không so đo chuyện này với cô, trực tiếp hỏi Giang Nguyệt:
“Gần đây cô có ý kiến về quyết định chuyển trọng tâm sang bồi dưỡng Tần Di Di của công ty?”
“Không có ý kiến.” Giọng điệu của cô trả lời rất nhạt: “Sự phát triển của công ty cần máu mới, đào tạo người mới cũng là hợp lý, tôi đồng ý.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, trực tiếp ném tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Nếu không có, vì sao trên mạng lại có nhiều lời bàn tán tiêu cực như vậy về sự bất hòa của cô và Tần Di Di?”
Giang Nguyệt cầm lấy xem, thì ra là mấy blogger nổi tiếng căn cứ vào sự thay đổi người phát ngôn của mấy nhà quảng cáo gần đây. Cùng với sự thật là Tần Di Di nhận được quá nhiều tài nguyên không phù hợp với người mới, đã bịa đặt một số cuộc đấu đá nội bộ giữa hai người.
Loại chuyện này rất phổ biến trong ngành, chẳng qua là các tài khoản tiếp thị vì muốn thu được sự chú ý của mọi người mà thôi, không có bất kỳ tính xác thực nào.
Hơn nữa Giang Nguyệt vốn là minh tinh đang nổi lên như vũ bão, có vô số bài báo viết về cô. Cô đã quen từ lâu, cũng không lạ gì.
Những chuyện này, Tiêu Kỳ Nhiên là ông chủ của một công ty giải trí, hẳn là trong lòng cũng đều rõ ràng.
“Đều là thủ đoạn hấp dẫn sự chú ý của blogger mạng mà thôi, không cần để ý.”
Giang Nguyệt bĩu môi, ngữ khí hờ hững nói:
“Tần Di Di vừa mới vào nghề đã được nhận là người đại diện của thương hiệu lớn, không tránh khỏi bị người ta nghi ngờ. Đây là rủi ro mà cô ấy nên cân nhắc trước khi nhận lời phát ngôn.”
“Ý cô là, Giang San không nên cho Di Di tài nguyên?” Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Hay là cô cảm thấy tài nguyên của Giang San nhất định phải cho cô mới đúng?”
Giang Nguyệt hơi dừng lại, nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng, trong nghề này quan trọng nhất là có năng lực. Có bao nhiêu năng lực liền bưng bao nhiêu bát cơm.”
Cô nói xong, lại mím môi nói: “Đây là chính miệng năm đó anh nói với tôi.”
“Ý của cô là, năng lực của anh mạnh hơn Tần Di Di, phải không?” Lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lại từng chút một, khoanh tay tùy ý nói:
“Giang Nguyệt, cô thật sự càng ngày càng tự tin rồi.”
“Thành tựu của cô bây giờ, cái nào không phải là do tôi cho? Cô đứng ở đỉnh cao bốn năm, thật sự cảm thấy mình là người không thể thay thế sao?”
Trong từng câu chữ, lộ ra sự coi thường và chế giễu đối với Giang Nguyệt.
Cho dù Giang Nguyệt có nổi tiếng đến đâu, đóng phim giỏi đến đâu, có thể lăn lộn ở Bắc Thành hay không, là chuyện một cái búng tay của Tiêu Kỳ Nhiên mà thôi.
Nói tóm lại, cái gọi là “xuất sắc” của cô không đáng để đề cập đến trong mắt anh ta.
Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể tạo ra một “Giang Nguyệt” thứ hai.
Giang Nguyệt ngẩn người, trong phòng làm việc bật hệ thống sưởi rất đầy đủ, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh đến run rẩy.
Mỗi một chữ của anh đều giống như dao, từng chút từng chút đâm vào ngực cô, cảm giác đau đớn theo đó khuếch tán toàn thân.
Giang Nguyệt nắm chặt hai tay đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, cô giật giật cổ họng:
“Tiêu tổng, nếu anh có ý kiến rất lớn với tôi, có thể hủy hợp đồng với tôi.”
Thanh âm Giang Nguyệt rất thấp, nhưng trong giọng nói lại mang theo quyết tuyệt.
Cô có thể cúi đầu, nhưng trước mặt sự thật Tiêu Kỳ Nhiên dự định vứt bỏ cô, cô tuyệt đối không nhân nhượng.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên lập tức trầm xuống, hắn nhìn kỹ khuôn mặt không chút biểu cảm của Giang Nguyệt, lạnh giọng hỏi:
“Cô không muốn làm nữa?”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, hai tay buông thõng bên hông: “Tôi có quyền lựa chọn sao?”
Cô nói cũng không sai, cho dù là chấm dứt hợp đồng hay tiếp tục làm việc cho Giang San, đây đều không phải trong phạm vi cô có thể quyết định.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, ánh mắt dần dần chuyển từ thờ ơ sang thiếu kiên nhẫn.
Sau đó nghĩ tới cái gì, giọng nói châm chọc cùng khinh miệt đạt tới cực điểm:
“Cô sở dĩ có thể tự tin chấm dứt hợp đồng, là bởi vì cảm thấy mình ôm được đùi Tống Du rồi, về sau liền có thể vô tư không lo?”
Giang Nguyệt thế nào cũng không nghĩ tới Tiêu Kỳ Nhiên lại đột nhiên nhắc đến Tống Du. Cô ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm, cố nén phẫn nộ, gằn từng chữ:
“Đó là bạn của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi ngửa người ra sau, ngữ khí tùy ý:
“Tôi đương nhiên biết hắn là bạn của tôi, nhưng chuyện này cũng không cản trở cô có tâm tư khác, phải không?” Trong lời nói đều là vu khống nàng.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trào phúng, trong giọng nói mang theo giễu cợt:
“Hôm đó lúc uống rượu, Tống Du nói cậu ta muốn đuổi theo cô, hỏi tôi có đồng ý hay không.”
Giang Nguyệt cau mày.
Ngay sau đó, Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục hời hợt nói: “Tôi có cái gì không đồng ý? Chỉ cần luật sư Tống hắn không ngại người phụ nữ tôi dùng bốn năm, tất nhiên là tùy ý hắn.”
“Dù sao tôi cũng thấy chán cô rồi, hay là cô ở cùng Tống Du thử đi?”
Gần như ngay lập tức, Giang Nguyệt nắm chặt tay lại. Cô suýt nữa không thể đè nén cảm xúc của mình, thật muốn tát một cái vào mặt hắn!
Nhưng lý trí nói cho cô biết, nếu cô thực sự làm như vậy. Ngoài việc thỏa mãn nhất thời ra, nhất định sẽ đắc tội Tiêu Kỳ Nhiên, sau này cuộc sống của cô sẽ ngày càng khó khăn.
Cô dùng móng tay lần lượt đâm vào lòng bànt ay, khống chế cảm xúc của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh như nước:
“Tiêu tổng nói đùa, bây giờ tôi là nghệ sĩ của Giang San, không thể đi cùng với luật sư Tống, không cần anh quan tâm.”
Nghe được đáp án của cô, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lóe lên ý tứ không rõ, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo hơn:
“Nếu cô đã biết mình là người của Giang San, cũng đừng tỏ ra như rất thân quen với Tống Du. Còn bảo anh ta hỗ trợ phát thông báo thanh minh? Cô ngại scandal lần này náo loạn không đủ lớn phải không?”
Thì ra đi một vòng lớn như vậy, là vì so đo chuyện này với cô.
Giang Nguyệt im lặng một hồi, cắn môi, nhẹ giọng nói:
“Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng bộ phận quan hệ công chúng của Giang San không làm, tôi chỉ có thể dùng phương thức như vậy để bảo vệ thanh danh của tôi.”
“Tôi sắp quay phim rồi, nếu danh tiếng quá xấu sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn làm phim của đạo diễn Trương. Khi bộ phim tiếp theo được công chiếu, doanh thu phòng vé cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Giọng điệu giải thích của cô rất nhẹ, thậm chí còn có cảm giác cô đơn hiếm có trong vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của cô.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi cau lại, tâm tình trong mắt hơi thay đổi, đuôi mắt vô tình nhướng lên:
“Lần sau gặp phải loại chuyện này, có thể nói rõ ràng với tôi.”
Khóe môi Giang Nguyệt mím lại. Chẳng phải cô đã nói rõ ràng từ trước rồi sao?
Lúc đó người bày ra tư thái không liên quan đến mình là hắn, hiện tại người bảo cô phải nói rõ ràng cũng là hắn.
Thấy không còn chuyện gì khác, Giang Nguyệt thấp giọng nói một câu muốn đi quay phim, nhấc chân muốn rời đi.
Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên hơi hé ra, gọi cô lại:
“Di Di rất kính trọng tiền bối như cô, trong khoảng thời gian này bởi vì truyền thông đồn đại, tâm tình của cô ấy vẫn rất không tốt, cô đi dỗ dành cô ấy đi!”