-
Chương 222-224
Chương 222 Giấu tôi ở đâu
Giang Nguyệt tuy rằng luôn khéo léo trong giới giải trí, nhưng cô cũng không bao giờ cúi đầu hạ mình hèn mọn, mà ngược lại càng giống như một đóa hoa hồng kiêu ngạo nở rộ đón gió.
Tất cả những lời tâng bốc về Giang Nguyệt chính là đều dựa trên tính cách thanh cao lạnh lùng này của cô.
Tâm cao khí ngạo, ai cũng không thể làm cho Giang Nguyệt thực sự cúi đầu.
Hiện tại, cái hộp que thử thai mới tinh đặt trên bàn còn chưa được mở ra, giống như một loại trào phúng cực lớn.
Anh ta không tin cô.
Dù câu trả lời là gì, anh ta cũng đều không tin cô.
Trong khoảnh khắc, trong lòng Giang Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn thay, cô thực sự không hề mang thai!
Khóe miệng cô giương lên, nụ cười không nhìn ra có gì không đúng: "Được thôi, Tiêu tổng, tôi đi kiểm tra.”
Ngoan ngoãn lại nghe lời, giống như trước kia.
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, Tiêu Kỳ Nhiên nói không nên lời, chỉ híp mắt nhìn Giang Nguyệt đi vào toilet.
...
Thời gian chờ không tính là quá dài, Giang Nguyệt một lần nữa cầm que thử thai đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi ở trước bàn ăn tạm thời xử lý công việc.
Trước mặt anh là màn hình laptop đang hoạt động, một tay anh vẫn còn cầm điếu thuốc, thần sắc có chút thờ ơ.
Thấy cô đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên giống như là theo phản xạ, ấn tàn thuốc còn lại vào trong gạt tàn, đôi mắt từng chút từng chút nâng lên.
“Thử xong rồi?” Giọng điệu của anh vẫn luôn trầm tĩnh.
Giang Nguyệt nắm chặt que thử thai trong tay, có chút khẩn trương giấu ở phía sau: “Ừ, có kết quả rồi.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt quyến rũ động lòng người, bất lực lại mờ mịt: "Tôi có thai rồi.”
Cô vừa dứt lời, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời trở nên căng thẳng, vẻ mặt rất khó bình tĩnh lại, ngay cả hô hấp cũng mất đi quy luật.
Tuy rằng anh đã thử tiếp nhận tin tức này cả đêm, trong đầu nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lúc thật sự bày ra trước mặt mình, anh vẫn còn có chút không kịp phản ứng.
Tiêu Kỳ Nhiên anh thật sự trở thành một người cha rồi sao?
Mặc dù chuyện này có hơi đột ngột, nhưng cũng không phải là khó chấp nhận.
Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì, chỉ đưa tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay ôm chặt sống lưng gầy đến mức lộ ra xương cốt.
Giang Nguyệt quá gầy, nếu mang thai cô phải ăn nhiều hơn một chút.
“Tiêu tổng, anh sẽ chịu trách nhiệm sao?” Lòng bàn tay Giang Nguyệt đẩy lồng ngực anh, âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng, cắt đứt suy nghĩ của anh.
Cô uyển chuyển lấy tay gạt mái tóc dài, giọng nói ở cổ họng liền trở nên nghẹn ngào: “Mang thai, sau này sẽ không thể quay phim nữa.”
“Tôi phải lập tức lui về ở ẩn, sau đó chuẩn bị mang thai, yên lặng chờ sinh.” Cô dừng lại một chút, lại nhếch môi: “Tiêu tổng có tính toán sau đó giấu tôi ở đâu không, là ở nông thôn, hay là ở một thị trấn nhỏ nào đó?”
Trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Nhiên liền cứng đờ: “Cái gì mà giấu ở đâu?”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, thờ ơ tuỳ ý cười một chút: “Không phải anh nói sao, để cho tôi làm tình nhân của anh, trở thành người phụ nữ mà anh có thể cho tất cả mọi thứ tôi yêu cầu, ngoại trừ hôn nhân.”
Cô thật sự là bình tĩnh, những lời nói ra cũng lạnh lùng không chút hơi ấm.
Vừa rồi trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên còn lóe lên sự vui mừng, không biết làm sao đối mặt với lần làm cha đột ngột này, nhưng bây giờ lại bị từng câu từng chữ của Giang Nguyệt làm cho phai nhạt sạch sẽ.
Anh trầm mặt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên lạnh lùng nở một nụ cười: “Nhiều năm như vậy, điều tôi thích nhất ở cô chính là tính cách biết mình biết người này.”
“Cám ơn Tiêu tổng.” Giang Nguyệt làm bộ như không nghe ra sự châm chọc của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa rồi còn ôm cô trong tay, bây giờ đã nhanh chóng buông ra, giễu cợt nhếch môi:
“Lúc trước không có đứa nhỏ, cô luôn miệng nói không thể tiếp nhận, hiện tại ngược lại tôi lại thấy cô tiếp nhận rất nhanh đó.”
“Đây là cái gọi là ‘phụ nữ vốn yếu đuối nhưng đến khi làm mẹ thì vô cùng quật cường’ phải không? Thật đúng là làm cho người ta cảm động.”
Giang Nguyệt sớm đã tê liệt với những lời châm chọc này, trong lòng cũng không cảm nhận được đau đớn:
“Chẳng lẽ tôi còn có lựa chọn khác sao? Chi bằng hiện tại thức thời một chút, còn có thể lấy được một chút lợi ích tốt. Chẳng lẽ muốn làm một bộ phim ngôn tình kiểu mẫu, mang theo con trong bụng rời xa quê hương, chờ nhiều năm sau lại để cho con và cha ruột gặp nhau?”
Loại tình tiết này vừa tục tĩu vừa hôi thối, ngay cả phim truyền hình hiện tại cũng lười quay loại này, căn bản không có người xem.
“Thay vì cái gọi là thanh cao, chịu khổ nửa đời người, còn không bằng hưởng phúc sinh con ra, còn có thể sống trong thoải mái tự tại.” Giang Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nhếch môi tự giễu.
“Giang Nguyệt, ý của cô là, tôi sẽ để con tôi làm con ngoài giá thú?” Tiêu Kỳ Nhiên sắc mặt vô cảm, giọng cũng lạnh lùng trầm xuống, gằn từng chữ hỏi cô.
Biểu tình của Giang Nguyệt luôn sáng ngời sinh động, trên mặt vẫn treo nụ cười tươi như trước:
“Nếu không phải vậy, chẳng lẽ Tiêu tổng có ý định tính đến chuyện đường đường chính chính cưới tôi vào nhà sao?”
“Cô cũng xứng?” Anh gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ kia.
Tất nhiên là cô không xứng rồi. Giang Nguyệt tự giễu.
Giang Nguyệt cười rất tươi, ngay cả lúc cô đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô cũng không cười tươi đến như vậy:
“Tôi không xứng quang minh chính đại gả cho anh, con của tôi tự nhiên cũng không xứng lộ ra ngoài ánh sáng, chẳng lẽ đây không phải là đương nhiên sao?”
Căn phòng bỗng chốc im lặng.
“Nói rất hay.” Tiêu Kỳ Nhiên cáu kỉnh nới lỏng cà vạt trầm giọng nói: “Nhưng tôi sẽ không lưu lại tai họa ngầm cho chính mình.”
Ngụ ý, là nói đứa con cô sinh ra là một mối nguy hiểm tiềm tàng với anh.
Trong gia đình hào môn một khi xuất hiện “con riêng”, đó tuyệt đối là chuyện lớn trong gia tộc, đến lúc đó còn phải cùng con trai cả tranh đoạt gia sản, thậm chí có thể dẫn đến cả gia tộc tiêu diệt.
Loại chuyện này, Tiêu gia tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh.
Giang Nguyệt là một bông hồng lớn mà Tiêu Kỳ Nhiên nuôi dưỡng nâng niu, làm thế nào anh có thể chấp nhận gai nhọn của cô ấy đâm vào anh, làm anh bị thương?
“Cho nên, tai họa này là không nên sinh ra, mới là lựa chọn tốt nhất!” Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, ngữ điệu bình thản, ý cười trên mặt phai nhạt một chút:
“Tiêu tổng, anh nói đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt cô, nhìn chăm chú vào cô, trong khoảng thời gian ngắn lập tức trở nên tức giận đến choáng váng đầu óc, lạnh giọng nói:
“Tôi lập tức bảo Tiết An giúp cô đặt lịch phẫu thuật phá thai.”
Sự quyết đoán và dứt khoát của Tiêu Kỳ Nhiên, còn có biểu cảm lạnh nhạt không có chút che dấu, làm cho cảm xúc của Giang Nguyệt bỗng nhiên được thoải mái, một tia lưu luyến cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tan.
Thương nhân quả nhiên chính là tính toán tỉ mỉ.
Giang Nguyệt cười cười, đặt que thử thai trong tay lên bàn: “Không cần, coi như tôi giúp Tiêu tổng tiết kiệm số tiền này.”
Đèn trong khách sạn vẫn rất sáng, chiếu xuống gương mặt Giang Nguyệt làm cho nụ cười trên mặt càng rực rỡ tươi sáng.
Nhưng trong nụ cười kia, lại nhìn thấy rõ ràng có một phần cảm giác thỏa mãn và sự nhẹ nhõm sau khi nhìn thấu chân tướng.
Cho dù cô thật sự mang thai, đứa nhỏ chẳng qua cũng chỉ là một phần bị loại bỏ sau khi cân nhắc lợi hại.
Cô bị bỏ rơi và con cái của cô cũng sẽ không thể thoát khỏi số phận như vậy.
Giang Nguyệt dứt khoát lưu loát rời đi, mở tay nắm cửa, cửa phòng đóng cũng rất nhẹ, hầu như không hề nghe thấy động tĩnh gì.
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện Giang Nguyệt đã đi rất xa.
Trên mặt anh vẫn còn phủ sương giá sau cơn tức giận, ánh mắt vội vàng nhìn lướt qua bàn.
Một vạch!
Trong phút chốc, thần sắc trên mặt người đàn ông liên tục thay đổi, có loại ảo não bị trêu chọc, lại có một loại giật mình không thể nói ra.
Vừa rồi trong cơn xúc động, anh đã nói gì với Giang Nguyệt?
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại thật sâu, sắc mặt dần trở nên u ám.
...
Chạng vạng cuối tháng 6, đã có một chút tiếng côn trùng kêu, gió mùa hè thổi lá cây xào xạc, bước chân của Giang Nguyệt chưa từng dừng lại.
Chương 223 Vách núi
Bởi vì cảm giác buồn bực ở lồng ngực, Giang Nguyệt đi rất nhanh, cho nên khi cô đột nhiên dừng lại, cảm thấy có vài phần choáng váng.
Vốn tưởng rằng bản thân có thể đủ lạnh nhạt, nhưng những lời nói được nói ra từ chỗ Tiêu Kỳ Nhiên vẫn mang đến gai góc cùng với đau đớn. Dư vị của nó mạnh mẽ kịch liệt đến mức mà mỗi một bước đi đều làm cho Giang Nguyệt cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau đớn vô cùng.
Rõ ràng là mùa hè nóng nực, nhưng tại sao gió lại thấu xương như vậy, giống như muốn thổi con người ta vào chỗ chết?
Sau khi trở lại khách sạn, Giang Nguyệt không nói quá nhiều với Tiểu Diệp, chỉ định một mình trở về phòng, nói là quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Tiểu Diệp thấy trạng thái của Giang Nguyệt không tốt, cũng không hỏi cô vì sao lại về sớm như vậy, chỉ giúp cô dọn giường, hỏi cô có muốn ăn chút gì đó rồi mới ngủ hay không.
Thuận tiện còn nói cho cô biết, bên kia chị Trần đã giải quyết xong, quan hệ công chúng cũng đăng tin tức thanh minh, lần này sóng gió rất nhanh có thể qua đi, hy vọng có thể giúp cô vui vẻ một chút.
“Không ăn, hiện tại chị rất mệt mỏi.” Giang Nguyệt trả lời yếu ớt, không có chút cảm xúc dư thừa:
“Sáng mai gọi chị dậy, cảm ơn em.”
Lần này đối phó với Tiêu Kỳ Nhiên khiến cô tiêu tốn quá nhiều sức lực tinh thần, so với quay mười lần mấy phân cảnh hành động càng khiến cô mệt mỏi hơn.
Giang Nguyệt tắm rửa qua loa, mơ màng ngã xuống giường rồi ngủ.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc an thần, Giang Nguyệt mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cô đứng ở bên vách núi, thỉnh thoảng có tảng đá nhỏ từ bên chân rơi xuống, bên tai là tiếng gió vù vù.
Cảm giác sắp nhảy xuống vách đá, không thể chân thật hơn nữa.
Cô do dự đứng ở rìa, thân thể nhẹ nhàng lung lay sắp đổ, nếu gió lớn hơn một chút, dường như sẽ thổi cô rơi xuống.
“Chị Giang Nguyệt!”
Một tiếng hét lớn vang lên, Giang Nguyệt giật mình lập tức mở mắt ra.
“Chị sắp rơi xuống đất rồi!” Tiểu Diệp đứng ở cửa hét to lên một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, thì ra là cô bất tri bất giác lăn đến mép giường, lăn thêm một chút nữa sẽ lập tức ngã khỏi giường.
Khó trách cô lại mơ như vậy, thì ra là hiện thực và mộng cảnh chồng chéo lên nhau.
Ý thức quá mức trôi dạt khiến cho cô thiếu chút nữa không phân biệt rõ rốt cuộc là bản thân mình còn trong mộng hay đã ở hiện thực rồi.
Từ nhỏ đến lớn cô đều ngủ rất ngoan, rất ít khi lăn lộn trên giường như vậy, huống hồ là lăn đến mép của chiếc giường lớn ở khách sạn như này.
Gửi một tin nhắn đến hỏi bác sĩ Kiều, anh nói rằng đó là một tác dụng phụ của thuốc an thần, cho nên anh đã cho phép cô dựa vào tình hình của riêng mình để điều chỉnh liều lượng cho phù hợp.
“Tóm lại, giải pháp tốt nhất vẫn là để cho thể xác và tinh thần được thoải mái.” Kiều Cẩn Nhuận nói: “Gần đây cô có gặp phải khó khăn gì không, có thể nói với tôi.”
Giang Nguyệt cong khóe môi, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: “Không có, thật ra gần đây tôi quay phim rất thuận lợi, cũng có thể là do cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi.”
Cô luôn theo thói quen an ủi người khác như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cũng không vạch trần cô: "Sắp quay xong rồi sao, đã gần đến tháng bảy rồi.”
Giang Nguyệt cầm di động tựa vào ghế nghỉ ngơi, một tay cầm ly Americano, tay kia đặt điện thoại vào bên tai: “Nhanh vậy rồi sao, còn có mấy ngày nữa đã đến ngày đóng máy rồi.”
Giọng điệu Kiều Cẩn Nhuận nhu hòa, giọng nói dịu dàng từ trong ống nghe truyền đến: “Đầu tháng tám Tống Du muốn tổ chức hôn lễ, cô có rảnh không?”
Lúc này Giang Nguyệt mới nhớ tới, Tống Du và Bạch Hạc còn có hôn ước: "Không tổ chức tiệc đính hôn sao?”
“Hai nhà bọn họ tương đối khiêm tốn, chỉ sắp xếp cho cha mẹ hai bên ngồi xuống gặp mặt một lần, chỉ có hôn lễ mới có thể tổ chức lớn, sau đó hẳn là sẽ có thiệp mời đưa tới.”
Cũng không biết là ai, tiệc đính hôn được tổ chức long trọng kết quả lại trở thành chuyện cười cho thiên hạ, kết thúc không có gì tốt đẹp, chọc cho danh môn quý tộc náo loạn một phen.
So với nở mày nở mặt, đám người này càng sợ mất mặt hơn.
Giang Nguyệt hỏi thời gian chính xác, xác định khi đó mình đã đóng máy xong, vì thế cười nói phải chờ thiệp mời của Tống Du, mới có thể đồng ý tham dự hôn lễ.
“Phí xuất hiện của tôi rất đắt, hy vọng đến lúc đó luật sư Tống sẽ thể hiện thành ý một chút.”
Giang Nguyệt cùng đám người này cũng coi như tương đối thân thiết, ngữ khí nói chuyện tự nhiên cũng thân hòa tùy ý một chút.
Kiều Cẩn Nhuận cười nói: “Tôi sẽ thay cô chuyển lời.”
Nói chuyện điện thoại với Kiều Cẩn Nhuận xong, Giang Nguyệt tiện tay đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị xem phần kịch bản còn lại, kết quả điện thoại lại rung lên hai cái.
Theo bản năng cho rằng Kiều Cẩn Nhuận vừa rồi còn chưa nói hết, Giang Nguyệt thuận tay bắt máy: “Còn có chuyện gì…”
“Giang tiểu thư.” Nghe thấy giọng nói của người đàn ông lịch lãm ở đầu dây bên kia, ngữ điệu cực kỳ chậm rãi: “Xin chào.”
Trần Tư Tề đột nhiên gọi điện thoại cho cô, Giang Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ.
Thì ra là về chuyện hợp tác với Hải Âm, cho nên bây giờ gọi đến đây là để hỏi qua ý kiến riêng của cô một chút.
“Anh và chị Trần trao đổi là được, tôi hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của chị ấy.” Giang Nguyệt nói xong, lại cầm lấy kịch bản, chuẩn bị cắt đứt cuộc gọi.
“Giang Nguyệt, tôi gọi qua đây là để nghe ý kiến của cô.” Khóe môi Trần Tư Tề hơi mím lại, giọng nói mang theo một chút ý cười:
“Tôi tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ, càng tôn trọng suy nghĩ của cô.”
“Quan trọng nhất là…” Trần Tư Tề dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu như cô có ý cự tuyệt, tôi sẽ cố gắng thuyết phục đến cùng.”
Một câu này không khỏi chọc cười Giang Nguyệt, cô mím môi cười, trong lời nói không lưu lại chút nhược điểm nào:
“Khó có dịp được Trần tổng chiếu cố như thế, ngược lại làm cho tôi càng không có lý do cự tuyệt.”
“Chỉ là, hiện tại tôi còn ở dưới trướng Giang San, còn có một bộ phim điện ảnh và một bộ phận nhỏ phát ngôn chưa quay xong, phải đợi đến khi hợp đồng kết thúc…”
“Giang Nguyệt, tôi nghe nói gần đây Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa với cô.” Trần Tư Tề thản nhiên nói, trong lời nói mang theo ngữ khí chắc chắn.
Rõ ràng là anh ta đã tìm hiểu tin tức.
Giang Nguyệt dừng một giây, vừa định nói cái gì để ứng phó, Trần Tư Tề lại bất thình lình mở miệng:
“Chỉ dựa vào năng lực của một mình cô, e là không thoát khỏi anh ta được đâu.”
Giang Nguyệt kinh ngạc.
“Trong giới đều biết, trước khi kim chủ cảm thấy chán, hắn sẽ không buông tay.”
Trần Tư Tề giống như là rất hiểu rõ loại người này, ngữ khí cũng bình tĩnh, điềm đạm: “Còn tiếp tục tiêu hao như vậy, cô sẽ không có khả năng thoát khỏi.”
“Trừ khi chờ hắn chân chính cảm thấy chán rồi.” Giọng nói của Trần Tư Tề ẩn ý: “Giang Nguyệt, cô là người thông minh, cô hẳn là hiểu ý của tôi.”
Giang Nguyệt nhất thời nói không nên lời.
Cô đương nhiên hiểu được, bất kể là cô dùng tâm tư nhỏ của mình đùa giỡn như thế nào, bất kể cô nói hoành tráng ra sao, nói âm dương quái khí thế nào, ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cũng chỉ là đang chơi trò lạt mềm buộc buộc chặt.
Trước khi anh thật sự muốn buông tay, cô tuyệt đối không có khả năng có cơ hội rời đi.
Đó là một bất lực đến đáng thương.
“Trần tổng rốt cuộc muốn nói cái gì?” Giang Nguyệt có chút không vui, hơi nhíu mày:
“Chuyện riêng của tôi không cần đến phiên Trần tổng nhúng tay vào quản.”
Trong lời nói của cô dễ dàng nghe ra được chút cảnh báo.
Đã sớm đoán được Giang Nguyệt sẽ giận dữ, Trần Tư Tề cũng không nhanh không chậm tiếp tục nói:
“Tôi không phải tới uy hiếp cô mà là bên tôi gặp chút ít phiền toái.”
“Sở dĩ tôi nói với cô những thứ này, chỉ là muốn cùng cô làm một cái giao dịch nhỏ. Tôi đến để giúp cô thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên, còn cô thì cần giúp tôi một việc nhỏ khác.”
Giọng điệu của Trần Tư Tề ẩn chứa sự nghiêm túc và đứng đắn khiến người ta khó có thể bỏ qua:
“Cô có thể lựa chọn từ chối hợp tác với tôi, nhưng ít nhất cũng nên để cho tôi có cơ hội nói ra giao dịch này với cô.”
Chương 224 Lời đề nghị
Trần Tư Tề nhắn cho Giang Nguyệt một địa chỉ, nói là muốn nói chuyện trực tiếp với cô.
Địa chỉ anh ta đưa là một quán trà tư nhân. Giang Nguyệt đi vào, cô liền chú ý tới phong cách trang trí màu vàng ấm áp trong quán, trong chiếc bình trước quầy pha chế có đặt một bó hoa cúc mặt trời, tổng quan nhìn rất ấm áp, nhưng hôm nay lại không có khách.
Trên bàn còn bày một cái máy pha trà trong suốt, còn đang sủi bọt lăn tăn, hơi nước cũng từ trong lỗ thông hơi bay ra ngoài, phát ra tiếng xì xèo.
Đó là một tiếng động rất nhẹ nhàng.
Giang Nguyệt đi tới, Trần Tư Tề đang đứng ngay sau quầy pha chế, cổ tay áo sơ mi kẻ sọc được vén lên một đoạn, làm giảm đi cảm giác thương nhân bình thường của anh ta, thoạt nhìn lại càng thêm bình dị, gần gũi.
Anh chính là chủ sở hữu của quán trà này.
“Tới rồi?” Trần Tư Tề nâng cằm lên, ý bảo cô tự tìm chỗ ngồi xuống trước, anh muốn tự mình pha trà.
Nhìn ra được, Trần Tư Tề đây là muốn chiêu đãi cô cho thật tốt.
Giang Nguyệt cũng không đi tìm chỗ ngồi xuống, mà trực tiếp ngồi xuống đối diện quầy pha chế.
“Trần tổng có gì muốn nói thì cứ nói thẳng là được, không cần tốn nhiều công sức như vậy.” Giang Nguyệt khách khí nói, nhưng trong giọng nói cô lại lộ rõ vẻ xa cách.
Trần Tư Tề không nhanh không chậm, giơ tay nâng ấm trà lên, chậm rãi rót cho cô một tách trà nóng.
Anh ta có vẻ như là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, bên cạnh bộ trà lại đặt một đồ trang trí từ những thập niên 50 của thế kỷ trước, đủ để nói lên thú vui của anh ta.
Giang Nguyệt còn chú ý tới, vừa rồi Trần Tư Tề còn dùng nước suối được lấy từ trong núi đưa bằng đường hàng không đến để pha trà.
Người có tiền, không thiếu nhất chính là những thú vui tao nhã mà tốn kém như vầy.
Cự tuyệt người đưa trà cho mình là rất thất lễ, Giang Nguyệt chỉ có thể đưa hai tay ra nhận lấy, chờ nhiệt độ nước không âm ấm, cô mới khẽ nhấp một ngụm.
Khi đưa đến gần cô có thể ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi. Sau khi trà vào miệng mùi trà lại càng toả ra trong khoang miệng, giữa môi và răng đều lưu lại hương thơm của trà.
Đây chính là trà chỉ dùng để chiêu đãi những vị khách quý.
Ấm đun nước còn đang sủi bọt, trước quầy pha chế nhất thời lại trở nên im lặng.
“Lời tôi muốn nói tiếp theo đây sẽ rất mạo phạm, nhưng xin cô hãy kiên nhẫn nghe tôi nói xong.” Trần Tư Tề buông chén trà xuống, điềm tĩnh mà nhìn Giang Nguyệt.
“Tôi muốn mời cô, cùng tôi kết hôn.”
Trần Tư Tề vừa dứt lời, toàn bộ trà sảnh rõ ràng so với vừa rồi lại càng yên tĩnh hơn.
Một tia khách khí cuối cùng trên mặt Giang Nguyệt cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt cười như không cười nói:
“Cho dù Trần tổng đã nói trước một câu kia, tôi vẫn cảm thấy rất mạo phạm.”
Đến nhã hứng uống trà của Giang Nguyệt cũng không còn, mặt cô không chút thay đổi mà đứng dậy, quyết định kết thúc cuộc trò chuyện lần này:
“Trần tổng, thất lễ rồi.”
Trần Tư Tề cũng không nóng nảy, anh biết Giang Nguyệt tâm cao khí ngạo, tất nhiên cũng đã sớm đoán được sẽ kết quả như vậy.
Anh chống khuỷu tay lên quầy pha chế, lắc phần nước trà còn sót lại trong tách, thờ ơ nói: “Vậy cô tính làm cách nào có thể thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên?”
Bước chân của Giang Nguyệt khựng lại.
Giang Nguyệt quay mặt lại không chút thay đổi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Trần tổng.”
Trần Tư Tề cũng không nhìn cô, giống như đang lẩm bẩm: “Cô đi theo Tiêu Kỳ Nhiên lâu như vậy, nếu như hắn không có tình cảm với cô, nói ra cũng chả ai tin. Nếu không hắn cũng không sẽ tự mình đến thăm đoàn phim, lại luôn ở gần cô. Tôi và hắn đều là đàn ông, Tiêu Kỳ Nhiên có tâm tư gì, không cần tôi phải nói nhiều rồi.”
Giang Nguyệt không đáp lời.
Trần Tư Tề mỉm cười, đổ đầy tách trà, tiếp tục nói: “Trong giới này, đàn ông thay lòng, có tình nhân, chuyện này cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng kết hôn với người phụ nữ không môn đăng hộ đối, thì mới là thứ đáng để ngạc nhiên.”
“Trần tổng, cuối cùng anh muốn nói cái gì?” Giang Nguyệt nhíu mày, cô chỉ cảm thấy anh ta đang công khai âm thầm sỉ nhục cô.
Anh ta cố ý chế giễu cô không phải là một “Người phụ nữ môn đăng hộ đối”?
“Quyền lựa chọn nằm trong tay cô.”
Trần Tư Tề liếc nhìn Giang Nguyệt: “Làm tình nhân của Tiêu Kỳ Nhiên, tất nhiên cũng là một lựa chọn tốt. Dù sao hắn cũng có rất nhiều tiền cho cô tiêu xài. Cô sẽ có cuộc sống giàu sang, tiêu tiền như nước, có vô số đồ trang sức, có thể thuê người giúp việc 24/7 chăm sóc cô. Nhưng tất nhiên, cô sẽ không bao giờ được lộ ra ánh sáng.”
Trần Tư Tề chính là người ở trong cái giới này, anh ta đương nhiên nhìn thấu được tương lai của Giang Nguyệt.
Một con bướm xinh đẹp với đôi cánh mỏng manh, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của kẻ bắt giữ nó, thật sự là một chuyện mơ mộng hảo huyền, si tâm vọng tưởng.
“Cô cũng có thể lựa chọn gả cho tôi, làm vợ của Trần Tư Tề tôi, cao quý mà đường đường chính chính xuất hiện trước mặt bất cứ người nào. Tiêu Kỳ Nhiên tâm tính kiêu ngạo như vậy, lúc đó cũng không có khả năng tiếp tục dây dưa với cô. Cô muốn tiếp tục quay phim cũng được, hay là mở một quán trà, cửa hàng hoa như này cũng tốt, tôi sẽ ủng hộ cô.”
Giang Nguyệt nghe xong, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
Cô biết trên đời này không có chiếc bánh nào là miễn phí cả.
Trần Tư Tề cũng không phải là nhà từ thiện gì, anh ta không có khả năng chỉ vì nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa với cô, liền phát tâm dùng chính hôn nhân của anh ta để cứu cô.
Thương nhân, quan trọng nhất là lợi ích!
Tiêu Kỳ Nhiên chính là như vậy, Trần Tư Tề cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Trần Tư Tề thu lại nụ cười, lúc này anh ta mới thẳng lưng, khiến cho người khác cảm thấy rằng cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là tán gẫu, hiện tại mới bắt đầu vào vấn đề chính.
“Tôi cũng không giấu diếm với cô. Nói đến chuyện giao dịch, vậy quan trọng nhất chính là thành ý.” Trần Tư Tề dùng ngón tay điểm lên mặt bàn, nói:
“Tháng trước, tôi và Thịnh Sóc Thành có gặp nhau một lần.”
Thì ra đây mới là chuyện mấu chốt.
“Ông ta uống hơi nhiều, lúc ngồi trên bàn rượu tán gẫu vô tình nói ra việc lại nợ Giang tiểu thư một lần.” Trần Tư Tề mỉm cười: “Rất hiển nhiên, cô ở chỗ lão Thịnh tổng rất có địa vị.”
“Không phải ai cũng có thể làm cho Thịnh Sóc Thành nợ nhân tình, cô chắc là rất rõ điểm này.”
Giang Nguyệt im lặng khoảng một giây, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Lại nợ cô một lần?
“Tôi nghĩ Trần tổng hình như đã nghe lầm, hoặc là Giang tiểu thư mà Thịnh tổng nói là một người khác.”
Giang Nguyệt dứt khoát nói: “Thịnh tổng nợ ân tình tôi chỉ có một lần, đã trả hết rồi.”
Lần đó cứu ông ta chỉ là thuận tay, không tính là ông nợ cô.
Nếu cố ý phân rõ ràng, vậy thì là nói Thịnh Sóc Thành nhất quyết phải giúp cô.
“Huống hồ, ngài ấy có hiểu lầm đối với tôi, hiện tại chắc là rất chán ghét tôi mới đúng.” Giang Nguyệt không cảm xúc nói:
“Trần tổng đừng nhấc đá tự đập chân mình, hiến nhầm ân cần.”
“Cho dù có đánh cược sai, vậy cũng coi như là tôi tự làm tự chịu.”
Trần Tư Tề không chút để ý, ngữ khí càng thêm thờ ơ: “Trò chơi trên thương trường, chính là rủi ro và lợi nhuận. Nếu tôi đã chọn cô, có lợi nhuận hay thua lỗ đều là nguy cơ do tôi tự gánh chịu.”
“Mà điều này cũng không cần cô lo lắng thay tôi, Trần gia cũng không có nhiều quy củ như Tiêu gia, cô gả vào có thể yên tâm. Cô cũng có thể cùng tôi duy trì quan hệ vợ chồng tương kính như tân.”
“Nếu cô cảm thấy không tốt trong khoảng thời gian này, cô cũng có thể đề nghị ly hôn – đương nhiên, ít nhất là ba năm sau đó.”
Trần Tư Tề vừa nói, vừa dùng ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào cô:
“Giang Nguyệt, cô không phải là kẻ ngu ngốc chỉ biết thiêu thân lao vào lửa. Vì sao không chọn một con đường khác, cho bản thân một cơ hội được tự do?”
Giang Nguyệt tuy rằng luôn khéo léo trong giới giải trí, nhưng cô cũng không bao giờ cúi đầu hạ mình hèn mọn, mà ngược lại càng giống như một đóa hoa hồng kiêu ngạo nở rộ đón gió.
Tất cả những lời tâng bốc về Giang Nguyệt chính là đều dựa trên tính cách thanh cao lạnh lùng này của cô.
Tâm cao khí ngạo, ai cũng không thể làm cho Giang Nguyệt thực sự cúi đầu.
Hiện tại, cái hộp que thử thai mới tinh đặt trên bàn còn chưa được mở ra, giống như một loại trào phúng cực lớn.
Anh ta không tin cô.
Dù câu trả lời là gì, anh ta cũng đều không tin cô.
Trong khoảnh khắc, trong lòng Giang Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy vô cùng may mắn.
May mắn thay, cô thực sự không hề mang thai!
Khóe miệng cô giương lên, nụ cười không nhìn ra có gì không đúng: "Được thôi, Tiêu tổng, tôi đi kiểm tra.”
Ngoan ngoãn lại nghe lời, giống như trước kia.
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, Tiêu Kỳ Nhiên nói không nên lời, chỉ híp mắt nhìn Giang Nguyệt đi vào toilet.
...
Thời gian chờ không tính là quá dài, Giang Nguyệt một lần nữa cầm que thử thai đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi ở trước bàn ăn tạm thời xử lý công việc.
Trước mặt anh là màn hình laptop đang hoạt động, một tay anh vẫn còn cầm điếu thuốc, thần sắc có chút thờ ơ.
Thấy cô đi ra, Tiêu Kỳ Nhiên giống như là theo phản xạ, ấn tàn thuốc còn lại vào trong gạt tàn, đôi mắt từng chút từng chút nâng lên.
“Thử xong rồi?” Giọng điệu của anh vẫn luôn trầm tĩnh.
Giang Nguyệt nắm chặt que thử thai trong tay, có chút khẩn trương giấu ở phía sau: “Ừ, có kết quả rồi.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt quyến rũ động lòng người, bất lực lại mờ mịt: "Tôi có thai rồi.”
Cô vừa dứt lời, đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời trở nên căng thẳng, vẻ mặt rất khó bình tĩnh lại, ngay cả hô hấp cũng mất đi quy luật.
Tuy rằng anh đã thử tiếp nhận tin tức này cả đêm, trong đầu nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lúc thật sự bày ra trước mặt mình, anh vẫn còn có chút không kịp phản ứng.
Tiêu Kỳ Nhiên anh thật sự trở thành một người cha rồi sao?
Mặc dù chuyện này có hơi đột ngột, nhưng cũng không phải là khó chấp nhận.
Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì, chỉ đưa tay ôm cô vào trong ngực, bàn tay ôm chặt sống lưng gầy đến mức lộ ra xương cốt.
Giang Nguyệt quá gầy, nếu mang thai cô phải ăn nhiều hơn một chút.
“Tiêu tổng, anh sẽ chịu trách nhiệm sao?” Lòng bàn tay Giang Nguyệt đẩy lồng ngực anh, âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng, cắt đứt suy nghĩ của anh.
Cô uyển chuyển lấy tay gạt mái tóc dài, giọng nói ở cổ họng liền trở nên nghẹn ngào: “Mang thai, sau này sẽ không thể quay phim nữa.”
“Tôi phải lập tức lui về ở ẩn, sau đó chuẩn bị mang thai, yên lặng chờ sinh.” Cô dừng lại một chút, lại nhếch môi: “Tiêu tổng có tính toán sau đó giấu tôi ở đâu không, là ở nông thôn, hay là ở một thị trấn nhỏ nào đó?”
Trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Nhiên liền cứng đờ: “Cái gì mà giấu ở đâu?”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, thờ ơ tuỳ ý cười một chút: “Không phải anh nói sao, để cho tôi làm tình nhân của anh, trở thành người phụ nữ mà anh có thể cho tất cả mọi thứ tôi yêu cầu, ngoại trừ hôn nhân.”
Cô thật sự là bình tĩnh, những lời nói ra cũng lạnh lùng không chút hơi ấm.
Vừa rồi trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên còn lóe lên sự vui mừng, không biết làm sao đối mặt với lần làm cha đột ngột này, nhưng bây giờ lại bị từng câu từng chữ của Giang Nguyệt làm cho phai nhạt sạch sẽ.
Anh trầm mặt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, bỗng nhiên lạnh lùng nở một nụ cười: “Nhiều năm như vậy, điều tôi thích nhất ở cô chính là tính cách biết mình biết người này.”
“Cám ơn Tiêu tổng.” Giang Nguyệt làm bộ như không nghe ra sự châm chọc của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa rồi còn ôm cô trong tay, bây giờ đã nhanh chóng buông ra, giễu cợt nhếch môi:
“Lúc trước không có đứa nhỏ, cô luôn miệng nói không thể tiếp nhận, hiện tại ngược lại tôi lại thấy cô tiếp nhận rất nhanh đó.”
“Đây là cái gọi là ‘phụ nữ vốn yếu đuối nhưng đến khi làm mẹ thì vô cùng quật cường’ phải không? Thật đúng là làm cho người ta cảm động.”
Giang Nguyệt sớm đã tê liệt với những lời châm chọc này, trong lòng cũng không cảm nhận được đau đớn:
“Chẳng lẽ tôi còn có lựa chọn khác sao? Chi bằng hiện tại thức thời một chút, còn có thể lấy được một chút lợi ích tốt. Chẳng lẽ muốn làm một bộ phim ngôn tình kiểu mẫu, mang theo con trong bụng rời xa quê hương, chờ nhiều năm sau lại để cho con và cha ruột gặp nhau?”
Loại tình tiết này vừa tục tĩu vừa hôi thối, ngay cả phim truyền hình hiện tại cũng lười quay loại này, căn bản không có người xem.
“Thay vì cái gọi là thanh cao, chịu khổ nửa đời người, còn không bằng hưởng phúc sinh con ra, còn có thể sống trong thoải mái tự tại.” Giang Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nhếch môi tự giễu.
“Giang Nguyệt, ý của cô là, tôi sẽ để con tôi làm con ngoài giá thú?” Tiêu Kỳ Nhiên sắc mặt vô cảm, giọng cũng lạnh lùng trầm xuống, gằn từng chữ hỏi cô.
Biểu tình của Giang Nguyệt luôn sáng ngời sinh động, trên mặt vẫn treo nụ cười tươi như trước:
“Nếu không phải vậy, chẳng lẽ Tiêu tổng có ý định tính đến chuyện đường đường chính chính cưới tôi vào nhà sao?”
“Cô cũng xứng?” Anh gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ kia.
Tất nhiên là cô không xứng rồi. Giang Nguyệt tự giễu.
Giang Nguyệt cười rất tươi, ngay cả lúc cô đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô cũng không cười tươi đến như vậy:
“Tôi không xứng quang minh chính đại gả cho anh, con của tôi tự nhiên cũng không xứng lộ ra ngoài ánh sáng, chẳng lẽ đây không phải là đương nhiên sao?”
Căn phòng bỗng chốc im lặng.
“Nói rất hay.” Tiêu Kỳ Nhiên cáu kỉnh nới lỏng cà vạt trầm giọng nói: “Nhưng tôi sẽ không lưu lại tai họa ngầm cho chính mình.”
Ngụ ý, là nói đứa con cô sinh ra là một mối nguy hiểm tiềm tàng với anh.
Trong gia đình hào môn một khi xuất hiện “con riêng”, đó tuyệt đối là chuyện lớn trong gia tộc, đến lúc đó còn phải cùng con trai cả tranh đoạt gia sản, thậm chí có thể dẫn đến cả gia tộc tiêu diệt.
Loại chuyện này, Tiêu gia tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh.
Giang Nguyệt là một bông hồng lớn mà Tiêu Kỳ Nhiên nuôi dưỡng nâng niu, làm thế nào anh có thể chấp nhận gai nhọn của cô ấy đâm vào anh, làm anh bị thương?
“Cho nên, tai họa này là không nên sinh ra, mới là lựa chọn tốt nhất!” Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, ngữ điệu bình thản, ý cười trên mặt phai nhạt một chút:
“Tiêu tổng, anh nói đúng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng trước mặt cô, nhìn chăm chú vào cô, trong khoảng thời gian ngắn lập tức trở nên tức giận đến choáng váng đầu óc, lạnh giọng nói:
“Tôi lập tức bảo Tiết An giúp cô đặt lịch phẫu thuật phá thai.”
Sự quyết đoán và dứt khoát của Tiêu Kỳ Nhiên, còn có biểu cảm lạnh nhạt không có chút che dấu, làm cho cảm xúc của Giang Nguyệt bỗng nhiên được thoải mái, một tia lưu luyến cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tan.
Thương nhân quả nhiên chính là tính toán tỉ mỉ.
Giang Nguyệt cười cười, đặt que thử thai trong tay lên bàn: “Không cần, coi như tôi giúp Tiêu tổng tiết kiệm số tiền này.”
Đèn trong khách sạn vẫn rất sáng, chiếu xuống gương mặt Giang Nguyệt làm cho nụ cười trên mặt càng rực rỡ tươi sáng.
Nhưng trong nụ cười kia, lại nhìn thấy rõ ràng có một phần cảm giác thỏa mãn và sự nhẹ nhõm sau khi nhìn thấu chân tướng.
Cho dù cô thật sự mang thai, đứa nhỏ chẳng qua cũng chỉ là một phần bị loại bỏ sau khi cân nhắc lợi hại.
Cô bị bỏ rơi và con cái của cô cũng sẽ không thể thoát khỏi số phận như vậy.
Giang Nguyệt dứt khoát lưu loát rời đi, mở tay nắm cửa, cửa phòng đóng cũng rất nhẹ, hầu như không hề nghe thấy động tĩnh gì.
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện Giang Nguyệt đã đi rất xa.
Trên mặt anh vẫn còn phủ sương giá sau cơn tức giận, ánh mắt vội vàng nhìn lướt qua bàn.
Một vạch!
Trong phút chốc, thần sắc trên mặt người đàn ông liên tục thay đổi, có loại ảo não bị trêu chọc, lại có một loại giật mình không thể nói ra.
Vừa rồi trong cơn xúc động, anh đã nói gì với Giang Nguyệt?
Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại thật sâu, sắc mặt dần trở nên u ám.
...
Chạng vạng cuối tháng 6, đã có một chút tiếng côn trùng kêu, gió mùa hè thổi lá cây xào xạc, bước chân của Giang Nguyệt chưa từng dừng lại.
Chương 223 Vách núi
Bởi vì cảm giác buồn bực ở lồng ngực, Giang Nguyệt đi rất nhanh, cho nên khi cô đột nhiên dừng lại, cảm thấy có vài phần choáng váng.
Vốn tưởng rằng bản thân có thể đủ lạnh nhạt, nhưng những lời nói được nói ra từ chỗ Tiêu Kỳ Nhiên vẫn mang đến gai góc cùng với đau đớn. Dư vị của nó mạnh mẽ kịch liệt đến mức mà mỗi một bước đi đều làm cho Giang Nguyệt cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau đớn vô cùng.
Rõ ràng là mùa hè nóng nực, nhưng tại sao gió lại thấu xương như vậy, giống như muốn thổi con người ta vào chỗ chết?
Sau khi trở lại khách sạn, Giang Nguyệt không nói quá nhiều với Tiểu Diệp, chỉ định một mình trở về phòng, nói là quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Tiểu Diệp thấy trạng thái của Giang Nguyệt không tốt, cũng không hỏi cô vì sao lại về sớm như vậy, chỉ giúp cô dọn giường, hỏi cô có muốn ăn chút gì đó rồi mới ngủ hay không.
Thuận tiện còn nói cho cô biết, bên kia chị Trần đã giải quyết xong, quan hệ công chúng cũng đăng tin tức thanh minh, lần này sóng gió rất nhanh có thể qua đi, hy vọng có thể giúp cô vui vẻ một chút.
“Không ăn, hiện tại chị rất mệt mỏi.” Giang Nguyệt trả lời yếu ớt, không có chút cảm xúc dư thừa:
“Sáng mai gọi chị dậy, cảm ơn em.”
Lần này đối phó với Tiêu Kỳ Nhiên khiến cô tiêu tốn quá nhiều sức lực tinh thần, so với quay mười lần mấy phân cảnh hành động càng khiến cô mệt mỏi hơn.
Giang Nguyệt tắm rửa qua loa, mơ màng ngã xuống giường rồi ngủ.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc an thần, Giang Nguyệt mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cô đứng ở bên vách núi, thỉnh thoảng có tảng đá nhỏ từ bên chân rơi xuống, bên tai là tiếng gió vù vù.
Cảm giác sắp nhảy xuống vách đá, không thể chân thật hơn nữa.
Cô do dự đứng ở rìa, thân thể nhẹ nhàng lung lay sắp đổ, nếu gió lớn hơn một chút, dường như sẽ thổi cô rơi xuống.
“Chị Giang Nguyệt!”
Một tiếng hét lớn vang lên, Giang Nguyệt giật mình lập tức mở mắt ra.
“Chị sắp rơi xuống đất rồi!” Tiểu Diệp đứng ở cửa hét to lên một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, thì ra là cô bất tri bất giác lăn đến mép giường, lăn thêm một chút nữa sẽ lập tức ngã khỏi giường.
Khó trách cô lại mơ như vậy, thì ra là hiện thực và mộng cảnh chồng chéo lên nhau.
Ý thức quá mức trôi dạt khiến cho cô thiếu chút nữa không phân biệt rõ rốt cuộc là bản thân mình còn trong mộng hay đã ở hiện thực rồi.
Từ nhỏ đến lớn cô đều ngủ rất ngoan, rất ít khi lăn lộn trên giường như vậy, huống hồ là lăn đến mép của chiếc giường lớn ở khách sạn như này.
Gửi một tin nhắn đến hỏi bác sĩ Kiều, anh nói rằng đó là một tác dụng phụ của thuốc an thần, cho nên anh đã cho phép cô dựa vào tình hình của riêng mình để điều chỉnh liều lượng cho phù hợp.
“Tóm lại, giải pháp tốt nhất vẫn là để cho thể xác và tinh thần được thoải mái.” Kiều Cẩn Nhuận nói: “Gần đây cô có gặp phải khó khăn gì không, có thể nói với tôi.”
Giang Nguyệt cong khóe môi, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: “Không có, thật ra gần đây tôi quay phim rất thuận lợi, cũng có thể là do cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi.”
Cô luôn theo thói quen an ủi người khác như vậy, Kiều Cẩn Nhuận cũng không vạch trần cô: "Sắp quay xong rồi sao, đã gần đến tháng bảy rồi.”
Giang Nguyệt cầm di động tựa vào ghế nghỉ ngơi, một tay cầm ly Americano, tay kia đặt điện thoại vào bên tai: “Nhanh vậy rồi sao, còn có mấy ngày nữa đã đến ngày đóng máy rồi.”
Giọng điệu Kiều Cẩn Nhuận nhu hòa, giọng nói dịu dàng từ trong ống nghe truyền đến: “Đầu tháng tám Tống Du muốn tổ chức hôn lễ, cô có rảnh không?”
Lúc này Giang Nguyệt mới nhớ tới, Tống Du và Bạch Hạc còn có hôn ước: "Không tổ chức tiệc đính hôn sao?”
“Hai nhà bọn họ tương đối khiêm tốn, chỉ sắp xếp cho cha mẹ hai bên ngồi xuống gặp mặt một lần, chỉ có hôn lễ mới có thể tổ chức lớn, sau đó hẳn là sẽ có thiệp mời đưa tới.”
Cũng không biết là ai, tiệc đính hôn được tổ chức long trọng kết quả lại trở thành chuyện cười cho thiên hạ, kết thúc không có gì tốt đẹp, chọc cho danh môn quý tộc náo loạn một phen.
So với nở mày nở mặt, đám người này càng sợ mất mặt hơn.
Giang Nguyệt hỏi thời gian chính xác, xác định khi đó mình đã đóng máy xong, vì thế cười nói phải chờ thiệp mời của Tống Du, mới có thể đồng ý tham dự hôn lễ.
“Phí xuất hiện của tôi rất đắt, hy vọng đến lúc đó luật sư Tống sẽ thể hiện thành ý một chút.”
Giang Nguyệt cùng đám người này cũng coi như tương đối thân thiết, ngữ khí nói chuyện tự nhiên cũng thân hòa tùy ý một chút.
Kiều Cẩn Nhuận cười nói: “Tôi sẽ thay cô chuyển lời.”
Nói chuyện điện thoại với Kiều Cẩn Nhuận xong, Giang Nguyệt tiện tay đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị xem phần kịch bản còn lại, kết quả điện thoại lại rung lên hai cái.
Theo bản năng cho rằng Kiều Cẩn Nhuận vừa rồi còn chưa nói hết, Giang Nguyệt thuận tay bắt máy: “Còn có chuyện gì…”
“Giang tiểu thư.” Nghe thấy giọng nói của người đàn ông lịch lãm ở đầu dây bên kia, ngữ điệu cực kỳ chậm rãi: “Xin chào.”
Trần Tư Tề đột nhiên gọi điện thoại cho cô, Giang Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ.
Thì ra là về chuyện hợp tác với Hải Âm, cho nên bây giờ gọi đến đây là để hỏi qua ý kiến riêng của cô một chút.
“Anh và chị Trần trao đổi là được, tôi hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của chị ấy.” Giang Nguyệt nói xong, lại cầm lấy kịch bản, chuẩn bị cắt đứt cuộc gọi.
“Giang Nguyệt, tôi gọi qua đây là để nghe ý kiến của cô.” Khóe môi Trần Tư Tề hơi mím lại, giọng nói mang theo một chút ý cười:
“Tôi tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ, càng tôn trọng suy nghĩ của cô.”
“Quan trọng nhất là…” Trần Tư Tề dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu như cô có ý cự tuyệt, tôi sẽ cố gắng thuyết phục đến cùng.”
Một câu này không khỏi chọc cười Giang Nguyệt, cô mím môi cười, trong lời nói không lưu lại chút nhược điểm nào:
“Khó có dịp được Trần tổng chiếu cố như thế, ngược lại làm cho tôi càng không có lý do cự tuyệt.”
“Chỉ là, hiện tại tôi còn ở dưới trướng Giang San, còn có một bộ phim điện ảnh và một bộ phận nhỏ phát ngôn chưa quay xong, phải đợi đến khi hợp đồng kết thúc…”
“Giang Nguyệt, tôi nghe nói gần đây Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa với cô.” Trần Tư Tề thản nhiên nói, trong lời nói mang theo ngữ khí chắc chắn.
Rõ ràng là anh ta đã tìm hiểu tin tức.
Giang Nguyệt dừng một giây, vừa định nói cái gì để ứng phó, Trần Tư Tề lại bất thình lình mở miệng:
“Chỉ dựa vào năng lực của một mình cô, e là không thoát khỏi anh ta được đâu.”
Giang Nguyệt kinh ngạc.
“Trong giới đều biết, trước khi kim chủ cảm thấy chán, hắn sẽ không buông tay.”
Trần Tư Tề giống như là rất hiểu rõ loại người này, ngữ khí cũng bình tĩnh, điềm đạm: “Còn tiếp tục tiêu hao như vậy, cô sẽ không có khả năng thoát khỏi.”
“Trừ khi chờ hắn chân chính cảm thấy chán rồi.” Giọng nói của Trần Tư Tề ẩn ý: “Giang Nguyệt, cô là người thông minh, cô hẳn là hiểu ý của tôi.”
Giang Nguyệt nhất thời nói không nên lời.
Cô đương nhiên hiểu được, bất kể là cô dùng tâm tư nhỏ của mình đùa giỡn như thế nào, bất kể cô nói hoành tráng ra sao, nói âm dương quái khí thế nào, ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, cũng chỉ là đang chơi trò lạt mềm buộc buộc chặt.
Trước khi anh thật sự muốn buông tay, cô tuyệt đối không có khả năng có cơ hội rời đi.
Đó là một bất lực đến đáng thương.
“Trần tổng rốt cuộc muốn nói cái gì?” Giang Nguyệt có chút không vui, hơi nhíu mày:
“Chuyện riêng của tôi không cần đến phiên Trần tổng nhúng tay vào quản.”
Trong lời nói của cô dễ dàng nghe ra được chút cảnh báo.
Đã sớm đoán được Giang Nguyệt sẽ giận dữ, Trần Tư Tề cũng không nhanh không chậm tiếp tục nói:
“Tôi không phải tới uy hiếp cô mà là bên tôi gặp chút ít phiền toái.”
“Sở dĩ tôi nói với cô những thứ này, chỉ là muốn cùng cô làm một cái giao dịch nhỏ. Tôi đến để giúp cô thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên, còn cô thì cần giúp tôi một việc nhỏ khác.”
Giọng điệu của Trần Tư Tề ẩn chứa sự nghiêm túc và đứng đắn khiến người ta khó có thể bỏ qua:
“Cô có thể lựa chọn từ chối hợp tác với tôi, nhưng ít nhất cũng nên để cho tôi có cơ hội nói ra giao dịch này với cô.”
Chương 224 Lời đề nghị
Trần Tư Tề nhắn cho Giang Nguyệt một địa chỉ, nói là muốn nói chuyện trực tiếp với cô.
Địa chỉ anh ta đưa là một quán trà tư nhân. Giang Nguyệt đi vào, cô liền chú ý tới phong cách trang trí màu vàng ấm áp trong quán, trong chiếc bình trước quầy pha chế có đặt một bó hoa cúc mặt trời, tổng quan nhìn rất ấm áp, nhưng hôm nay lại không có khách.
Trên bàn còn bày một cái máy pha trà trong suốt, còn đang sủi bọt lăn tăn, hơi nước cũng từ trong lỗ thông hơi bay ra ngoài, phát ra tiếng xì xèo.
Đó là một tiếng động rất nhẹ nhàng.
Giang Nguyệt đi tới, Trần Tư Tề đang đứng ngay sau quầy pha chế, cổ tay áo sơ mi kẻ sọc được vén lên một đoạn, làm giảm đi cảm giác thương nhân bình thường của anh ta, thoạt nhìn lại càng thêm bình dị, gần gũi.
Anh chính là chủ sở hữu của quán trà này.
“Tới rồi?” Trần Tư Tề nâng cằm lên, ý bảo cô tự tìm chỗ ngồi xuống trước, anh muốn tự mình pha trà.
Nhìn ra được, Trần Tư Tề đây là muốn chiêu đãi cô cho thật tốt.
Giang Nguyệt cũng không đi tìm chỗ ngồi xuống, mà trực tiếp ngồi xuống đối diện quầy pha chế.
“Trần tổng có gì muốn nói thì cứ nói thẳng là được, không cần tốn nhiều công sức như vậy.” Giang Nguyệt khách khí nói, nhưng trong giọng nói cô lại lộ rõ vẻ xa cách.
Trần Tư Tề không nhanh không chậm, giơ tay nâng ấm trà lên, chậm rãi rót cho cô một tách trà nóng.
Anh ta có vẻ như là người rất biết hưởng thụ cuộc sống, bên cạnh bộ trà lại đặt một đồ trang trí từ những thập niên 50 của thế kỷ trước, đủ để nói lên thú vui của anh ta.
Giang Nguyệt còn chú ý tới, vừa rồi Trần Tư Tề còn dùng nước suối được lấy từ trong núi đưa bằng đường hàng không đến để pha trà.
Người có tiền, không thiếu nhất chính là những thú vui tao nhã mà tốn kém như vầy.
Cự tuyệt người đưa trà cho mình là rất thất lễ, Giang Nguyệt chỉ có thể đưa hai tay ra nhận lấy, chờ nhiệt độ nước không âm ấm, cô mới khẽ nhấp một ngụm.
Khi đưa đến gần cô có thể ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi. Sau khi trà vào miệng mùi trà lại càng toả ra trong khoang miệng, giữa môi và răng đều lưu lại hương thơm của trà.
Đây chính là trà chỉ dùng để chiêu đãi những vị khách quý.
Ấm đun nước còn đang sủi bọt, trước quầy pha chế nhất thời lại trở nên im lặng.
“Lời tôi muốn nói tiếp theo đây sẽ rất mạo phạm, nhưng xin cô hãy kiên nhẫn nghe tôi nói xong.” Trần Tư Tề buông chén trà xuống, điềm tĩnh mà nhìn Giang Nguyệt.
“Tôi muốn mời cô, cùng tôi kết hôn.”
Trần Tư Tề vừa dứt lời, toàn bộ trà sảnh rõ ràng so với vừa rồi lại càng yên tĩnh hơn.
Một tia khách khí cuối cùng trên mặt Giang Nguyệt cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt cười như không cười nói:
“Cho dù Trần tổng đã nói trước một câu kia, tôi vẫn cảm thấy rất mạo phạm.”
Đến nhã hứng uống trà của Giang Nguyệt cũng không còn, mặt cô không chút thay đổi mà đứng dậy, quyết định kết thúc cuộc trò chuyện lần này:
“Trần tổng, thất lễ rồi.”
Trần Tư Tề cũng không nóng nảy, anh biết Giang Nguyệt tâm cao khí ngạo, tất nhiên cũng đã sớm đoán được sẽ kết quả như vậy.
Anh chống khuỷu tay lên quầy pha chế, lắc phần nước trà còn sót lại trong tách, thờ ơ nói: “Vậy cô tính làm cách nào có thể thoát khỏi Tiêu Kỳ Nhiên?”
Bước chân của Giang Nguyệt khựng lại.
Giang Nguyệt quay mặt lại không chút thay đổi nói: “Chuyện này không liên quan gì đến Trần tổng.”
Trần Tư Tề cũng không nhìn cô, giống như đang lẩm bẩm: “Cô đi theo Tiêu Kỳ Nhiên lâu như vậy, nếu như hắn không có tình cảm với cô, nói ra cũng chả ai tin. Nếu không hắn cũng không sẽ tự mình đến thăm đoàn phim, lại luôn ở gần cô. Tôi và hắn đều là đàn ông, Tiêu Kỳ Nhiên có tâm tư gì, không cần tôi phải nói nhiều rồi.”
Giang Nguyệt không đáp lời.
Trần Tư Tề mỉm cười, đổ đầy tách trà, tiếp tục nói: “Trong giới này, đàn ông thay lòng, có tình nhân, chuyện này cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng kết hôn với người phụ nữ không môn đăng hộ đối, thì mới là thứ đáng để ngạc nhiên.”
“Trần tổng, cuối cùng anh muốn nói cái gì?” Giang Nguyệt nhíu mày, cô chỉ cảm thấy anh ta đang công khai âm thầm sỉ nhục cô.
Anh ta cố ý chế giễu cô không phải là một “Người phụ nữ môn đăng hộ đối”?
“Quyền lựa chọn nằm trong tay cô.”
Trần Tư Tề liếc nhìn Giang Nguyệt: “Làm tình nhân của Tiêu Kỳ Nhiên, tất nhiên cũng là một lựa chọn tốt. Dù sao hắn cũng có rất nhiều tiền cho cô tiêu xài. Cô sẽ có cuộc sống giàu sang, tiêu tiền như nước, có vô số đồ trang sức, có thể thuê người giúp việc 24/7 chăm sóc cô. Nhưng tất nhiên, cô sẽ không bao giờ được lộ ra ánh sáng.”
Trần Tư Tề chính là người ở trong cái giới này, anh ta đương nhiên nhìn thấu được tương lai của Giang Nguyệt.
Một con bướm xinh đẹp với đôi cánh mỏng manh, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của kẻ bắt giữ nó, thật sự là một chuyện mơ mộng hảo huyền, si tâm vọng tưởng.
“Cô cũng có thể lựa chọn gả cho tôi, làm vợ của Trần Tư Tề tôi, cao quý mà đường đường chính chính xuất hiện trước mặt bất cứ người nào. Tiêu Kỳ Nhiên tâm tính kiêu ngạo như vậy, lúc đó cũng không có khả năng tiếp tục dây dưa với cô. Cô muốn tiếp tục quay phim cũng được, hay là mở một quán trà, cửa hàng hoa như này cũng tốt, tôi sẽ ủng hộ cô.”
Giang Nguyệt nghe xong, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
Cô biết trên đời này không có chiếc bánh nào là miễn phí cả.
Trần Tư Tề cũng không phải là nhà từ thiện gì, anh ta không có khả năng chỉ vì nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên dây dưa với cô, liền phát tâm dùng chính hôn nhân của anh ta để cứu cô.
Thương nhân, quan trọng nhất là lợi ích!
Tiêu Kỳ Nhiên chính là như vậy, Trần Tư Tề cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Trần Tư Tề thu lại nụ cười, lúc này anh ta mới thẳng lưng, khiến cho người khác cảm thấy rằng cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là tán gẫu, hiện tại mới bắt đầu vào vấn đề chính.
“Tôi cũng không giấu diếm với cô. Nói đến chuyện giao dịch, vậy quan trọng nhất chính là thành ý.” Trần Tư Tề dùng ngón tay điểm lên mặt bàn, nói:
“Tháng trước, tôi và Thịnh Sóc Thành có gặp nhau một lần.”
Thì ra đây mới là chuyện mấu chốt.
“Ông ta uống hơi nhiều, lúc ngồi trên bàn rượu tán gẫu vô tình nói ra việc lại nợ Giang tiểu thư một lần.” Trần Tư Tề mỉm cười: “Rất hiển nhiên, cô ở chỗ lão Thịnh tổng rất có địa vị.”
“Không phải ai cũng có thể làm cho Thịnh Sóc Thành nợ nhân tình, cô chắc là rất rõ điểm này.”
Giang Nguyệt im lặng khoảng một giây, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Lại nợ cô một lần?
“Tôi nghĩ Trần tổng hình như đã nghe lầm, hoặc là Giang tiểu thư mà Thịnh tổng nói là một người khác.”
Giang Nguyệt dứt khoát nói: “Thịnh tổng nợ ân tình tôi chỉ có một lần, đã trả hết rồi.”
Lần đó cứu ông ta chỉ là thuận tay, không tính là ông nợ cô.
Nếu cố ý phân rõ ràng, vậy thì là nói Thịnh Sóc Thành nhất quyết phải giúp cô.
“Huống hồ, ngài ấy có hiểu lầm đối với tôi, hiện tại chắc là rất chán ghét tôi mới đúng.” Giang Nguyệt không cảm xúc nói:
“Trần tổng đừng nhấc đá tự đập chân mình, hiến nhầm ân cần.”
“Cho dù có đánh cược sai, vậy cũng coi như là tôi tự làm tự chịu.”
Trần Tư Tề không chút để ý, ngữ khí càng thêm thờ ơ: “Trò chơi trên thương trường, chính là rủi ro và lợi nhuận. Nếu tôi đã chọn cô, có lợi nhuận hay thua lỗ đều là nguy cơ do tôi tự gánh chịu.”
“Mà điều này cũng không cần cô lo lắng thay tôi, Trần gia cũng không có nhiều quy củ như Tiêu gia, cô gả vào có thể yên tâm. Cô cũng có thể cùng tôi duy trì quan hệ vợ chồng tương kính như tân.”
“Nếu cô cảm thấy không tốt trong khoảng thời gian này, cô cũng có thể đề nghị ly hôn – đương nhiên, ít nhất là ba năm sau đó.”
Trần Tư Tề vừa nói, vừa dùng ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào cô:
“Giang Nguyệt, cô không phải là kẻ ngu ngốc chỉ biết thiêu thân lao vào lửa. Vì sao không chọn một con đường khác, cho bản thân một cơ hội được tự do?”