-
Chương 219-221
Chương 219 Châm lửa hạ danh dự
Mấy cảnh cuối cùng của bộ phim đều là cảnh hành động. Một cảnh quay cần phải quay từ rất nhiều góc độ.
Cho dù chỉ là cảnh quay bình thường thì sau khi quay xong, Giang Nguyệt cũng đã mệt đến kiệt sức.
Giang Nguyệt vừa trở về khách sạn, cả người liền mệt mỏi ngã xuống sô pha, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, Tiểu Diệp thúc giục cô đi tắm nhiều lần, cô cũng chỉ có thể nâng một cánh tay lên lười biếng đáp lại.
“Chị Giang Nguyệt, chị mau đi tắm đi, đợi nước lạnh rồi mới tắm, lần sau đến kỳ kinh nguyệt chị lại phải chịu đau đấy.”
Tiểu Diệp lẩm bẩm, lỗ tai Giang Nguyệt thật sự không khỏi thấy phiền, cô qua loa trả lời “Chị biết rồi”, rồi liền chống lên ghế sofa đứng dậy.
Đi được một nửa, cô bỗng nhiên dừng chân, không đầu không đuôi hỏi: “Tiểu Diệp, lần cuối chị đến kỳ kinh nguyệt là khi nào?”
Tiểu Diệp lật xem điện thoại di động, đếm từng ngày một, bỗng nhiên thốt lên: “Đã gần hai tháng rồi!”
Hai tháng!
Giang Nguyệt nuốt nước miếng một chút, trong lòng cô dần hình thành một loại dự cảm không tốt.
Cô nhớ lại khoảng thời gian này, cô thường vô cớ muốn nôn mửa, lúc ngủ cũng cũng nặng nề hơn bình thường rất nhiều, công việc quay phim bình thường cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi và mất sức...
Sắc mặt của Giang Nguyệt lập tức thay đổi.
“Chị Giang Nguyệt, có phải chị không thích nghi được? Hay là gần đây làm việc và nghỉ ngơi không đều?” Tiểu Diệp ngược lại không nghĩ đến những thứ khác, cẩn thận phân tích cho Giang Nguyệt: “Cũng không thể là mang thai được đúng không?”
Hai chữ “mang thai” vừa mới thốt ra khỏi từ trong miệng Tiểu Diệp, trái tim Giang Nguyệt trở nên căng thẳng, nội tâm cô có một loại khủng hoảng nguyên thủy nhất, sống lưng của cô nhất thời xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Những lời vô tình của Tiểu Diệp, cùng với suy nghĩ vừa rồi trong đầu Giang Nguyệt vừa khéo lại trùng khớp.
“Mặc kệ nói như thế nào, kỳ kinh nguyệt bị trì hoãn lâu như vậy, hay là chúng ta đi khám thử đi.” Tiểu Diệp lắc lắc đầu, cầm điện thoại di động nói: “Chiều mai vừa vặn không phải quay phim, em giúp chị hẹn trước.”
Giang Nguyệt dừng một chút, cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi gật đầu:
“Được.”
Trong khi tắm nước nóng, thần kinh của Giang Nguyệt vẫn căng thẳng đến mức cô vẫn không dám thả lỏng trong làn nước. Trong đầu cô nghĩ đến những hậu quả không thể chịu nổi có thể xảy ra.
Trước tiên không nói đến việc chưa lập gia đình mà đã mang thai ảnh hưởng tiêu cực đến một ngôi sao như thế nào, cho dù là một người phụ nữ bình thường, cũng rất là tàn khốc.
Cô càng không dám tưởng tượng, nếu mình thật sự mang thai, hơn nữa tin tức này nếu để cho Tiêu Kỳ Nhiên biết, hắn sẽ có phản ứng gì.
Là mỉa mai, là đổ lỗi, hoặc nói rằng cô cuối cùng đã đạt được mục đích?
Bất kể là câu nào cũng không phải là điều cô muốn nghe.
Cô chưa từng bất lực như vậy, trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy hai đầu gối của mình, mặc cho nước nóng từ trên cao rơi xuống, nện vào lưng cô.
Giang Nguyệt ngửa mặt lên, không biết có phải bị hơi nóng hun quá lâu hay không, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy chua xót khó chịu, hốc mắt cô cũng nóng lên.
Cô đã nhượng bộ đến mức không có giới hạn rồi, sao cuộc sống vẫn không thể buông tha cho cô?
Cô ở trong phòng một lúc lâu, Tiểu Diệp liền đi tới gõ cửa: “Chị Giang Nguyệt, chị không sao chứ?”
Giang Nguyệt cố gắng mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, đưa tay lên lau đi.
“Chị ra ngay lập tức.”
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read Me (IOS: WeRead)/
...
Đêm nay ngủ rất trằn trọc, có mấy giấc mơ xen kẽ với nhau, lúc Giang Nguyệt mở mắt thì có cảm giác giống như cả đêm không ngủ.
Cô tỉnh dậy rất sớm, đầu óc rối bời như một mớ hỗn độn, cầm lấy điện thoại di động muốn hỏi Kiều Cẩn Nhuận phản ứng đầu của thai kỳ sẽ như thế nào, nhưng gõ được một nửa thì cô lại buông xuống.
Với tính cách của Kiều Cẩn Nhuận, anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho cô.
Nhưng cô không muốn mọi người lo lắng cho mình.
Từ khách sạn đến bệnh viện, chỉ mất có hai mươi phút lái xe.
Trong hành lang tràn ngập mùi nước khử trùng, còn có tiếng tích tắc không biết là của dụng cụ gì, xen lẫn một ít bệnh nhân thấp giọng hỏi thăm.
Những âm thanh tụ tập cùng một chỗ này, khiến cổ họng Giang Nguyệt căng thẳng, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi bị cô lau đi hết lần này đến lần khác.
Cô thực sự không thích bệnh viện.
Nơi này tụ tập quá nhiều sinh ly tử biệt, luôn làm cho cô vô cớ cảm thấy bài xích.
Giang Nguyệt cũng rất thận trọng trong quá trình kiểm tra, bác sĩ bảo cô hãy thả lỏng nhưng cô chỉ biết mỉm cười bất lực.
Khoảng thời gian chờ đợi kết quả kiểm tra là cực kỳ dày vò.
Cô đứng lên ngồi xuống ghế chờ mấy lần, rõ ràng là không tập trung.
Chờ đợi như vậy trong gần hai tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng gọi Giang Nguyệt vào.
Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trắng, nhìn cô ngồi xuống và hỏi như thường lệ: “Kinh nguyệt không đều đúng không?”
“... À vâng, tôi đã không đến kì kinh nguyệt trong gần hai tháng rồi.”
“Gần đây cô có uống thuốc gì không?”
Giang Nguyệt cúi đầu, từ trong điện thoại di động tìm ra danh sách thuốc mà Kiều Cẩn Nhuận gửi cho cô lúc trước, đưa qua.
Bác sĩ cầm lấy xem kĩ một hồi, càng xem lông mày càng nhíu chặt.
Giang Nguyệt rất bình tĩnh, hai chân khép lại cùng một chỗ, tư thế ngồi thẳng tắp, ngữ khí hết sức thản nhiên hỏi: “Là mang thai sao?”
Cô vừa dứt lời, bác sĩ liển liếc nhìn cô một cách kỳ quặc.
“Dùng thuốc điều trị tâm lý, làm sao có thể mang thai, cô không muốn sống nữa sao?”
Giang Nguyệt ngẩn người.
Bác sĩ giải thích với cô rằng uống thuốc trong khi mang thai là điều tối kỵ, các loại thuốc điều trị tâm lý có thể dẫn đến sảy thai, dị tật và các triệu chứng khác.
“Gần đây tôi có chút buồn ngủ, hơn nữa còn thường xuyên nôn mửa, còn bị chậm kinh…”
“Buồn ngủ là bởi vì trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ và trấn an tinh thần. Nôn mửa là do thuốc kích thích dạ dày. Việc chậm kinh thường xuyên có liên quan đến chế độ ăn uống và thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi của cô…”
“Tuy nhiên, về cơ bản, đây là tác dụng phụ của thuốc điều trị tâm lý mà cô uống. Nó ảnh hưởng đến nội tiết tố trong cơ thể cô, không liên quan gì đến việc mang thai cả.”
“Kết quả kiểm tra cũng cho thấy cô không có mang thai!”
Nghe được câu này, đầu óc Giang Nguyệt lập tức trở nên trống rỗng.
Cô không có thai!
Khi bước ra khỏi phòng khám, Giang Nguyệt cảm thấy hai chân lơ lửng, mỗi bước chân đều giống như không rơi vào thực tế.
Tâm trạng giống như đi tàu lượn siêu tốc, cảm xúc thăng trầm cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Kết quả kiểm tra thế nào?” Tiểu Diệp đang chờ cô trên xe.
Giang Nguyệt tháo kính râm và khẩu trang xuống, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vuốt lọn tóc bên tai, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Đúng là không có việc gì xảy ra.
Nhưng chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ này, đã gây ra một đợt sóng thần nhỏ trong lòng cô.
Có một loại may mắn có thể sống sót.
Nhưng Giang Nguyệt không biết rằng từ khi cô bước vào bệnh viện, đã luôn có người theo dõi cô.
Ngay cả hình ảnh cô đeo khẩu trang bước vào phòng khám phụ khoa, cũng bị người ta chụp rõ ràng.
Đàm Di Tông đưa tay ôm lấy bả vai Tần Di Di, đem người bế lên ghế sofa, cười xấu xa hỏi cô: “Đồ đã có rồi, tiểu yêu tinh muốn làm như thế nào? Đều nghe theo em đó.”
Ca sĩ trong quán bar vẫn không ngừng hát, dưới ánh đèn ấm áp xa hoa, Tần Di Di tựa vào trong ngực Đàm Di Tông.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại vòng qua lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, dường như đang làm nũng: “Những chuyện này em không hiểu, liền giao hết cho chú Đàm đi.”
Vợ ông ta là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, từ trước đến nay luôn cứng rắn, nói một là một hai là hai.
Hiếm khi có được một con thỏ trắng ngoan ngoãn như vậy, Đàm Di Tông đương nhiên rất thích bộ dáng này của Tần Di Di: “Vậy trước tiên châm lửa để hạ danh dự của cô ta đi.”
Chương 220 Phải công khai sự riêng tư
Một đêm nọ, một mẩu tin tức lặng lẽ lan truyền trên mạng, tốc độ lan truyền cực nhanh, giống như cỏ dại tùy ý điên cuồng phát triển.
[Giang Nguyệt bí mật đến bệnh viện phụ khoa, nghi ngờ mang thai!]
Trên đó đăng kèm một tấm ảnh Giang Nguyệt trang bị che chắn kín mít, tuy rằng mặt che kín, cũng mặc trang phục thể thao rộng thùng thình nhưng khí chất vẫn có thể làm cho người ta nhận ra đó là Giang Nguyệt.
Độ nhận diện của cô rất cao, ngay cả khi cô lẫn trong đám đông, cũng rất khó để che dấu.
[Giang Nguyệt không phải đang quay phim sao? Tại sao vẫn còn thời gian để mang thai?]
[Cũng không nhất định là mang thai, lỡ như là bệnh phụ khoa thì sao, nữ nghệ sĩ trong giới chơi ra bệnh cũng không có gì lạ chứ?]
[Được rồi, nghệ sĩ tệ hại đã đóng đinh, bộ phim này đoán chừng sẽ không được phát hành.]
[Giang San ăn cơm nhàn rỗi sao? Làm sao mà vẫn chưa có thông báo làm rõ vậy hả?]
...
Phòng khách sạn.
Chị Trần vẫn luôn bận rộn giúp Giang Nguyệt chỉnh lý các thủ tục hủy hợp đồng và các nội dung công việc khác, lần đầu tiên trực tiếp xông thẳng tới khách sạn và mắng Tiểu Diệp một trận.
“Em đã không còn là người mới rồi, trước khi đến bệnh viện, cũng không biết làm tốt biện pháp bảo mật sao?”
Chị Trần tức giận đến choáng váng, giọng nói nghiêm khắc: “Em có biết bây giờ là lúc nào không? Sao còn có thể bất cẩn như vậy hả?”
Tiểu Diệp rụt đầu lại, vành mắt đỏ lên vì bị mắng, không dám lên tiếng.
Giang Nguyệt đi tới, thay Tiểu Diệp nói hai câu: “Chị Trần, chị đừng trách Tiểu Diệp, là em đã bảo em ấy đi hẹn lịch khám với bác sĩ, huống hồ em ấy đã làm tất cả những gì cô ấy có thể làm vào thời điểm đó. Là do tay săn ảnh này quá khó để thoát khỏi thôi.”
Điều này là sự thật.
Giang Nguyệt tươi cười để giải tỏa bầu không khí, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Diệp đã cố ý chạy xe đi vòng quanh vài vòng, đáng ra không nên có sơ hở mới đúng.”
Nghe được câu này, sự tức giận của chị Trần giảm hơn phân nửa, trong lòng cũng nghi hoặc: “Em ở bên này khiêm tốn quay phim, truyền thông hẳn là không phát hiện được, rốt cuộc là ai đã thả tin tức này ra ngoài?”
Giang Nguyệt trong lòng biết rõ: “Hơn phân nửa là người muốn nhắm vào em.”
Giang Nguyệt ra mắt mấy năm thì cũng đã nổi tiếng mấy năm.
Càng nổi thì càng có nhiều thị phi, người không nhìn vừa mắt cũng sẽ có rất nhiều. Chẳng qua là lúc trước đều có Giang San giúp cô đè xuống.
Lần này, có thể xuất hiện bài đăng này, rõ ràng là do công ty đã không có động tĩnh gì.
Chỉ cần là Giang San muốn trấn áp, sẽ không có tin tức tiêu cực nào mà không đè xuống được.
Điểm này, chị Trần đương nhiên cũng nghĩ đến.
Giang Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Sắp hủy hợp đồng rồi, công ty đương nhiên cũng không có nghĩa vụ giúp em bảo toàn thanh danh.”
Đối với những thứ không có giá trị sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thực sự là chuyện mà Tiêu Kỳ Nhiên sẽ làm ra.
Cô phải cảm nhận được sự cô lập và bất lực trước.
“Không có việc gì, lần này coi như tương đối dễ xử lý.”
Chị Trần không hổ danh là người đại diện vàng của nghệ sĩ, giờ phút này đã bình tĩnh nghĩ ra phương pháp đối phó:
“Dù sao em cũng không có thai thật, chỉ cần công bố kết quả kiểm tra một chút là được rồi.”
“Lại để cho bên truyền thông phát ra tin tức, nói em đóng phim quá mệt mỏi, khiến cơ thể làm việc không điều độ nên đến bệnh viện kiểm tra, điều này cũng sẽ lấy được một làn sóng thiện cảm của khán giả.”
Đây thực sự là giải pháp tốt nhất.
Giang Nguyệt im lặng cười cười, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Chỉ là yên lặng nhìn chị Trần bận rộn sắp xếp công việc, giọng nói như bình thường mà hỏi một câu:
“Chị Trần, cuộc sống như vậy khi nào mới có thể kết thúc?”
Chị Trần đang cầm điện thoại liền dừng lại, nhìn Giang Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt…” Chị Trần nhìn đôi mắt tươi cười kia của cô, nhưng đáy mắt căn bản không nhìn thấy nụ cười, trong lòng đột nhiên thắt lại:
“Em biết mà, chị làm như vậy cũng là vì tốt cho em.”
“Chị Trần, chị đừng khẩn trương, em đều hiểu màt.”
Giang Nguyệt gật gật đầu, tự mình nói: “Để bảo toàn thanh danh của mình, cho nên phải công khai sự riêng tư, ngay cả báo cáo kiểm tra của cũng phải công bố trước tầm mắt của công chúng.”
Cô ngồi trên ghế sofa, vô thức ngẩng mặt lên, giọng nói vẫn ấm áp như cũ: "Em sẽ phải sống những ngày không có sự riêng tư, trần truồng phơi bày trước mắt công chúng đến bao giờ?”
Cô cảm thấy mình như vậy, không giống như một con người, mà càng giống như một con búp bê mặc cho người khác đùa bỡn thì đúng hơn.
Không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ như vậy cô liền cảm thấy hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Giang Nguyệt đã cố gắng làm việc chăm chỉ trong bốn năm, trong diễn xuất đã bỏ ra rất nhiều công sức. Diễn xuất là sự nghiệp của cô, để hy vọng trở thành một diễn viên thực lực, loại bỏ chiếc mũ “bình hoa di động”.
Nhưng cuối cùng, vẫn là bị người ta xem như là giả vờ rụt rè.
Giống như nó đã bị phóng đại hàng trăm lần dưới ánh đèn sân khấu, hơi có chút khuyết điểm đều bị người ta lấy ra chỉ trích.
Trên sợ người đầu tư, dưới sợ dư luận, sống cuộc sống như vậy quá lâu, chán ghét cũng là hợp tình hợp lý.
Trong lòng chị Trần hiểu rõ, thở dài một tiếng, nhịn không được cảm khái, lại giống như an ủi cô:
“Cô bé ngốc, trên đời này mười điều thì có chín điều không vừa ý, nếu muốn vui vẻ một chút thì liền mơ hồ mà sống đi.”
Nếu đem mọi thứ trên thế giới này đều cân nhắc rõ ràng, thì thực sự một chút hy vọng cũng sẽ không có mất.
Đăng thông báo thanh minh, liên hệ với fan kỳ cựu để nhờ chuyển tiếp cũng cần có thời gian, Giang Nguyệt không thể cứ ngồi chờ scandal qua đi, đạo diễn đã gọi điện cho cô để thúc giục.
Hôm nay còn có một cảnh quay, cô đứng dậy lên xe quản lý, chuẩn bị đi tới địa điểm quay phim.
Lên xe Giang Nguyệt liền nhắm mắt dưỡng thần, từ đầu đến cuối không cầm lấy điện thoại di động.
Không cần nhìn cũng biết, hiện tại trên mạng tuyệt đối là có rất nhiều tiếng mắng chửi, cô không cần phải làm cho lòng mình càng thêm rối, lại ảnh hưởng đến trạng thái quay phim.
Xe chạy rất ổn định, đến khúc cua hẹp, tài xế bỗng nhiên phanh một cái, làm cho Giang Nguyệt nhất thời cả người căng thẳng, còn cho rằng là tai nạn giao thông, lập tức mở mắt ra…
Thì ra một chiếc Maybach mui trần đang chặn trước xe của bọn họ, vững vàng đậu ở phía trước, nháy đèn nháy kép, tư thế vô cùng kiêu ngạo.
Không cần nhìn biển số xe, Giang Nguyệt cũng có thể đoán được đây là tác phong của ai.
Tài xế nắm vô lăng, vẻ mặt khó nói hết: “Giang tiểu thư, cô xem...”
“Tôi đi xuống xem một chút.”
Giang Nguyệt mở cửa xe, ngón chân cô vừa chạm đất, người đàn ông ở phía trước đã bước nhanh tới, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy cổ tay cô.
Khí thế mạnh mẽ lại cực kỳ bức người này, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có.
“Đi theo tôi.” Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên xám xịt, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng, từ trong kẽ răng nặn ra một câu:
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Giang Nguyệt còn chưa kịp giãy dụa cùng biện giải, đã bị hắn nửa đẩy nửa nhét vào chiếc Maybach mui trần kia.
Trước khi bị paparazzi và giới truyền thông phát hiện, Tiết An ngay lập tức kéo phanh tay, đạp chân ga. Chiếc xe nhất thời lao vút nhanh ra khỏi con hẻm này.
Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy và tự nhiên, không ai phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Áp suất trong xe rất thấp, nhưng cũng dị thường yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Giang Nguyệt khoanh hai tay, ngữ điệu nhàn nhạt nói: “Tiêu tổng, lát nữa tôi còn phải quay phim, có chuyện gì mau chóng nói càng sớm càng tốt.”
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay tăng thêm 1 chương để cảm ơn mọi người ủng hộ và tặng xu thưởng nhé.
Đặc biệt cảm ơn bạn Lạnh Kem, Hien Dinh, Thi ngangb Nguyen,...
Ngày mai cũng sẽ tăng chương nè
Chương 221 Tôi không tin cô
“Tiêu tổng, lát nữa tôi còn phải quay phim, có chuyện gì mau chóng nói càng sớm càng tốt.”
Giọng điệu bình thản vô tâm của Giang Nguyệt, làm cho người ta vô cớ phát cáu.
Tiêu Kỳ Nhiên mất kiên nhẫn đưa đầu lưỡi chạm vào răng hàm phía sau, theo thói quen đưa tay chạm bao thuốc lá từ trong túi quần tây.
Bao thuốc lá đã sắp được lấy ra, ánh mắt hắn dừng lại một chút, dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên bên cạnh.
Giang Nguyệt không buồn cũng không vui, rất trầm lặng.
Tiêu Kỳ Nhiên lại bực bội nhét bao thuốc lá trở lại.
Giang Nguyệt im lặng, âm thanh vang vọng trong xe, giọng điệu ôn nhu: “Anh có thể hút thuốc, tôi không ngại.”
Cô nói một cách tự nhiên và ngoan ngoãn, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng động tác đút bao thuốc lại vẫn không dừng.
“Đạo diễn Ứng, chuyện là…”
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp gọi điện thoại, đơn giản dứt khoát thông báo cho Ứng Thừa Kỳ hôm nay không quay phim, sau đó cắt đứt cuộc gọi.
Giang Nguyệt hiểu ra, thản nhiên cười nói: “Tiêu tổng đây là trực tiếp giúp tôi xin nghỉ phép sao?”
“Đạo diễn Ứng từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc với công việc, bình thường không cho phép người ta xin nghỉ, hôm nay là tôi được phúc nhờ anh rồi.” Giang Nguyệt cười cười, trong lời nói đều chừng mực, một chút cũng không đắc tội với người khác.
Nhưng cô càng nói như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên lại càng tức giận.
Hắn rũ mắt nhìn cô một cái, cười lạnh một tiếng: “Đem bộ mặt dùng để ứng phó người ngoài của cô cất kỹ cho tôi, cô cho rằng tôi nhìn không ra cô đang giả vờ?”
Ngoài mặt cô vẫn cười, nhưng trong lòng thì mắng chửi.
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Nếu hắn đều hiểu rõ, vậy cô tự nhiên sẽ không cần tự mình rước nhục.
Giang Nguyệt rũ mí mắt xuống, làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp không trả lời hắn, chỉ lẳng lặng chờ Tiêu Kỳ Nhiên nói tiếp.
Sự chờ đợi này, vậy mà đợi đến khi xe chạy đến điểm đích, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có nói thêm một chữ nào, chỉ là áp suất không khí trong xe lạnh lẽo, Tiết An thỉnh thoảng báo cáo cho hắn một ít tiến độ công việc.
Từ trong cuộc đối thoại, Giang Nguyệt có thể nghe ra được, gần đây tình hình Tiêu gia có chút không khả quan, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên dường như có thể xử lý một cách ổn thỏa.
Cứ như vậy nghe cả một đường, chờ đến lúc phản ứng kịp, Giang Nguyệt đã bị Tiêu Kỳ Nhiên mạnh mẽ đưa đến khách sạn hắn hiện đang ở.
Hắn chuyển ra khỏi khách sạn ở cùng với Giang Nguyệt trước đó, nhưng cũng không chuyển quá xa, chỉ cách vài phút lái xe.
Nghe cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tiết An, có thể đoán được gần đây hắn phải thường xuyên chạy tới công ty, mà địa điểm quay phim của cô lại cách tương đối xa.
Ở chỗ này mỗi ngày qua lại bôn ba, cũng thật sự là làm khó hắn.
Nhưng về phần nguyên nhân vì sao hắn không ngại vất vả ở chỗ này, Giang Nguyệt cũng không muốn phỏng đoán.
Cô cũng không quan tâm!
...
Chùm đèn pha lê trong khách sạn rất sáng, càng làm cho gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Giang Nguyệt thêm lộng lẫy quý phái. Mái tóc đen và đôi môi đỏ càng thêm quyến rũ tươi đẹp động lòng người.
Trong hoàn cảnh khép kín, Giang Nguyệt vẫn lui về phía sau vài bước, tư thái đứng thẳng rất đoan trang, duy trì một khoảng cách nhất định với Tiêu Kỳ Nhiên.
Đó là một loại đề phòng theo thói quen, lại làm cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy nôn nóng dị thường, hắn nheo mắt lại: “Cô đề phòng tôi làm cái gì? Tôi đã nói rồi, chỉ là hỏi cô mấy câu thôi.”
“Muốn hỏi mấy câu gì mà nhất định phải đến khách sạn vậy?” Giang Nguyệt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói, mang theo một loại tự tin mà ngẩng cao đầu.
Dường như đã nhìn thấu hắn.
Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào ghế sofa nhung mềm mại, ném tin tức scandal trong điện thoại lên bàn, ánh mắt cường thế bức người: “Cho tôi một lời giải thích!”
Nói đến đây, ngón tay hắn vừa vặn, chỉ vào hai chữ “có thai”: “Tại sao lại phải đi khám thai?”
“Kỳ kinh nguyệt thường xuyên bị chậm lại, cho nên tôi đi kiểm thử.” Giang Nguyệt trả lời cực kỳ bình tĩnh: “Không chỉ kiểm tra có thai hay không, mà còn khám các loại phụ khoa khác.”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn cô, ngữ điệu lạnh lùng: “Cho nên kết quả kiểm tra là?”
Nói là hỏi, nhưng lại càng giống như là đang bức cung, trong giọng điệu của hắn mang theo một loại bình tĩnh cùng chắc chắn.
Nó giống như chắc chắn rằng cô đang mang thai.
Giang Nguyệt ý thức được Tiêu Kỳ Nhiên hiểu lầm cái gì, vừa muốn mở miệng giải thích, liền nghe được hắn cười nửa miệng hỏi:
“Cô mang thai, sao không nói trước với tôi?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, trong lúc nhất thời không thể nghe ra sự châm chọc giống thường ngày, ngược lại có thêm vài phần ôn nhu.
Đó là một cảm xúc hoàn toàn khác so với bình thường.
Chú ý tới điểm này, trên mặt Giang Nguyệt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Giang Nguyệt cảm thấy buồn cười, lại mang theo một chút tự giễu: “Chẳng lẽ anh muốn tôi mang thai con của anh sao?”
Mỗi lời nói và hành động của cô, thoạt nhìn đều rất thản nhiên, làm cho người ta không thể đoán ra được đáp án.
Giang Nguyệt khẽ mỉm cười, chỉ nhìn Tiêu Kỳ Nhiên trong chốc lát, ánh mắt khẽ nhướng lên, thản nhiên hỏi hắn: “Nếu tôi thật sự mang thai thì sao?”
“Cô trả lời tôi trước.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên nhếch lên, tựa hồ có một nụ cười như có như không, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, liền nhanh chóng biến mất.
Thấy Giang Nguyệt chậm chạp không trả lời, hô hấp của hắn nhẹ nhàng hơn một chút, giống như sợ làm cô sợ hãi.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn trầm ổn như mọi khi, thêm một chút dịu dàng khó nhận thấy: “Cô đừng sợ, tôi sẽ lo liệu mọi thứ.”
Như thấy được tâm trạng vui mừng của hắn, trái tim Giang Nguyệt không hiểu sao lại run lên.
Cô lấy lại tinh thần, mím môi, mỉm cười với Tiêu Kỳ Nhiên: “Không có thai.”
Ba từ rõ ràng sắc bén, không chút cẩu thả, đơn giản mà thẳng thắn thông báo đáp án.
Ý cười nhàn nhạt của Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng trên khuôn mặt của hắn từng chút một.
“Xem ra đáp án này không thể làm cho Tiêu tổng hài lòng rồi.” Giang Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu: “Vậy anh muốn nghe đáp án nào? Tôi mang thai có thể làm anh hài lòng sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại.
Giang Nguyệt quen nói dối, lại am hiểu diễn xuất, giờ phút này đáp án nào của cô, cũng không thể thuyết phục người ta.
Nhớ tới lúc trước cô luôn miệng nói: ‘Tuyệt đối sẽ không mang thai đứa nhỏ của Tiêu Kỳ Nhiên anh, cho dù là mang thai, cũng sẽ không chút do dự mà phá bỏ đứa bé’, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm âm trầm lạnh lùng hơn.
Giang Nguyệt cúi đầu, muốn xem thông báo làm rõ của chị Trần đã được đăng lên chưa.
Nhưng do thiếu sự hỗ trợ đằng sau của công ty, tốc độ của một loạt các quá trình thông báo trở nên rất chậm, qua một thời gian ngắn vẫn chưa nhìn thấy gì.
Nhưng dù sao Giang Nguyệt cũng không vội, vì dù gì chân tướng cũng sẽ được phơi bày.
Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông từ trên cao truyền đến, mang theo vài phần uy nghiêm quen thuộc của người ở địa vị cao:
“Trong khách sạn có que thử thai.”
“Ngay bây giờ cô đi kiểm tra đi.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, lạnh nhạt ra lệnh: “Tôi không tin cô. Tôi chỉ quan tâm kết quả!”
Giọng điệu của hắn nhạt đến mức không nghe ra được cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Mau đi, đừng để tôi thúc giục cô.”
Lúc này, Giang Nguyệt mới chú ý tới vách ngăn dưới bàn trà đang đặt một hộp que thử thai hoàn toàn mới.
Lông mi của cô khẽ run, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Thì ra tốn nhiều công sức như vậy đưa cô vào trong khách sạn, chẳng qua là muốn tận mắt nhận được một kết quả, không có ý nghĩa gì khác.
Giang Nguyệt đứng ở cửa khách sạn, dùng ánh mắt đặc biệt yên tĩnh nhìn hắn, trong trầm mặc có chút lạnh lùng.
Mấy cảnh cuối cùng của bộ phim đều là cảnh hành động. Một cảnh quay cần phải quay từ rất nhiều góc độ.
Cho dù chỉ là cảnh quay bình thường thì sau khi quay xong, Giang Nguyệt cũng đã mệt đến kiệt sức.
Giang Nguyệt vừa trở về khách sạn, cả người liền mệt mỏi ngã xuống sô pha, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên được, Tiểu Diệp thúc giục cô đi tắm nhiều lần, cô cũng chỉ có thể nâng một cánh tay lên lười biếng đáp lại.
“Chị Giang Nguyệt, chị mau đi tắm đi, đợi nước lạnh rồi mới tắm, lần sau đến kỳ kinh nguyệt chị lại phải chịu đau đấy.”
Tiểu Diệp lẩm bẩm, lỗ tai Giang Nguyệt thật sự không khỏi thấy phiền, cô qua loa trả lời “Chị biết rồi”, rồi liền chống lên ghế sofa đứng dậy.
Đi được một nửa, cô bỗng nhiên dừng chân, không đầu không đuôi hỏi: “Tiểu Diệp, lần cuối chị đến kỳ kinh nguyệt là khi nào?”
Tiểu Diệp lật xem điện thoại di động, đếm từng ngày một, bỗng nhiên thốt lên: “Đã gần hai tháng rồi!”
Hai tháng!
Giang Nguyệt nuốt nước miếng một chút, trong lòng cô dần hình thành một loại dự cảm không tốt.
Cô nhớ lại khoảng thời gian này, cô thường vô cớ muốn nôn mửa, lúc ngủ cũng cũng nặng nề hơn bình thường rất nhiều, công việc quay phim bình thường cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi và mất sức...
Sắc mặt của Giang Nguyệt lập tức thay đổi.
“Chị Giang Nguyệt, có phải chị không thích nghi được? Hay là gần đây làm việc và nghỉ ngơi không đều?” Tiểu Diệp ngược lại không nghĩ đến những thứ khác, cẩn thận phân tích cho Giang Nguyệt: “Cũng không thể là mang thai được đúng không?”
Hai chữ “mang thai” vừa mới thốt ra khỏi từ trong miệng Tiểu Diệp, trái tim Giang Nguyệt trở nên căng thẳng, nội tâm cô có một loại khủng hoảng nguyên thủy nhất, sống lưng của cô nhất thời xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Những lời vô tình của Tiểu Diệp, cùng với suy nghĩ vừa rồi trong đầu Giang Nguyệt vừa khéo lại trùng khớp.
“Mặc kệ nói như thế nào, kỳ kinh nguyệt bị trì hoãn lâu như vậy, hay là chúng ta đi khám thử đi.” Tiểu Diệp lắc lắc đầu, cầm điện thoại di động nói: “Chiều mai vừa vặn không phải quay phim, em giúp chị hẹn trước.”
Giang Nguyệt dừng một chút, cố gắng bình tĩnh lại, chậm rãi gật đầu:
“Được.”
Trong khi tắm nước nóng, thần kinh của Giang Nguyệt vẫn căng thẳng đến mức cô vẫn không dám thả lỏng trong làn nước. Trong đầu cô nghĩ đến những hậu quả không thể chịu nổi có thể xảy ra.
Trước tiên không nói đến việc chưa lập gia đình mà đã mang thai ảnh hưởng tiêu cực đến một ngôi sao như thế nào, cho dù là một người phụ nữ bình thường, cũng rất là tàn khốc.
Cô càng không dám tưởng tượng, nếu mình thật sự mang thai, hơn nữa tin tức này nếu để cho Tiêu Kỳ Nhiên biết, hắn sẽ có phản ứng gì.
Là mỉa mai, là đổ lỗi, hoặc nói rằng cô cuối cùng đã đạt được mục đích?
Bất kể là câu nào cũng không phải là điều cô muốn nghe.
Cô chưa từng bất lực như vậy, trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy hai đầu gối của mình, mặc cho nước nóng từ trên cao rơi xuống, nện vào lưng cô.
Giang Nguyệt ngửa mặt lên, không biết có phải bị hơi nóng hun quá lâu hay không, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy chua xót khó chịu, hốc mắt cô cũng nóng lên.
Cô đã nhượng bộ đến mức không có giới hạn rồi, sao cuộc sống vẫn không thể buông tha cho cô?
Cô ở trong phòng một lúc lâu, Tiểu Diệp liền đi tới gõ cửa: “Chị Giang Nguyệt, chị không sao chứ?”
Giang Nguyệt cố gắng mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, đưa tay lên lau đi.
“Chị ra ngay lập tức.”
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read Me (IOS: WeRead)/
...
Đêm nay ngủ rất trằn trọc, có mấy giấc mơ xen kẽ với nhau, lúc Giang Nguyệt mở mắt thì có cảm giác giống như cả đêm không ngủ.
Cô tỉnh dậy rất sớm, đầu óc rối bời như một mớ hỗn độn, cầm lấy điện thoại di động muốn hỏi Kiều Cẩn Nhuận phản ứng đầu của thai kỳ sẽ như thế nào, nhưng gõ được một nửa thì cô lại buông xuống.
Với tính cách của Kiều Cẩn Nhuận, anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho cô.
Nhưng cô không muốn mọi người lo lắng cho mình.
Từ khách sạn đến bệnh viện, chỉ mất có hai mươi phút lái xe.
Trong hành lang tràn ngập mùi nước khử trùng, còn có tiếng tích tắc không biết là của dụng cụ gì, xen lẫn một ít bệnh nhân thấp giọng hỏi thăm.
Những âm thanh tụ tập cùng một chỗ này, khiến cổ họng Giang Nguyệt căng thẳng, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi bị cô lau đi hết lần này đến lần khác.
Cô thực sự không thích bệnh viện.
Nơi này tụ tập quá nhiều sinh ly tử biệt, luôn làm cho cô vô cớ cảm thấy bài xích.
Giang Nguyệt cũng rất thận trọng trong quá trình kiểm tra, bác sĩ bảo cô hãy thả lỏng nhưng cô chỉ biết mỉm cười bất lực.
Khoảng thời gian chờ đợi kết quả kiểm tra là cực kỳ dày vò.
Cô đứng lên ngồi xuống ghế chờ mấy lần, rõ ràng là không tập trung.
Chờ đợi như vậy trong gần hai tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng gọi Giang Nguyệt vào.
Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trắng, nhìn cô ngồi xuống và hỏi như thường lệ: “Kinh nguyệt không đều đúng không?”
“... À vâng, tôi đã không đến kì kinh nguyệt trong gần hai tháng rồi.”
“Gần đây cô có uống thuốc gì không?”
Giang Nguyệt cúi đầu, từ trong điện thoại di động tìm ra danh sách thuốc mà Kiều Cẩn Nhuận gửi cho cô lúc trước, đưa qua.
Bác sĩ cầm lấy xem kĩ một hồi, càng xem lông mày càng nhíu chặt.
Giang Nguyệt rất bình tĩnh, hai chân khép lại cùng một chỗ, tư thế ngồi thẳng tắp, ngữ khí hết sức thản nhiên hỏi: “Là mang thai sao?”
Cô vừa dứt lời, bác sĩ liển liếc nhìn cô một cách kỳ quặc.
“Dùng thuốc điều trị tâm lý, làm sao có thể mang thai, cô không muốn sống nữa sao?”
Giang Nguyệt ngẩn người.
Bác sĩ giải thích với cô rằng uống thuốc trong khi mang thai là điều tối kỵ, các loại thuốc điều trị tâm lý có thể dẫn đến sảy thai, dị tật và các triệu chứng khác.
“Gần đây tôi có chút buồn ngủ, hơn nữa còn thường xuyên nôn mửa, còn bị chậm kinh…”
“Buồn ngủ là bởi vì trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ và trấn an tinh thần. Nôn mửa là do thuốc kích thích dạ dày. Việc chậm kinh thường xuyên có liên quan đến chế độ ăn uống và thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi của cô…”
“Tuy nhiên, về cơ bản, đây là tác dụng phụ của thuốc điều trị tâm lý mà cô uống. Nó ảnh hưởng đến nội tiết tố trong cơ thể cô, không liên quan gì đến việc mang thai cả.”
“Kết quả kiểm tra cũng cho thấy cô không có mang thai!”
Nghe được câu này, đầu óc Giang Nguyệt lập tức trở nên trống rỗng.
Cô không có thai!
Khi bước ra khỏi phòng khám, Giang Nguyệt cảm thấy hai chân lơ lửng, mỗi bước chân đều giống như không rơi vào thực tế.
Tâm trạng giống như đi tàu lượn siêu tốc, cảm xúc thăng trầm cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Kết quả kiểm tra thế nào?” Tiểu Diệp đang chờ cô trên xe.
Giang Nguyệt tháo kính râm và khẩu trang xuống, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vuốt lọn tóc bên tai, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Đúng là không có việc gì xảy ra.
Nhưng chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ này, đã gây ra một đợt sóng thần nhỏ trong lòng cô.
Có một loại may mắn có thể sống sót.
Nhưng Giang Nguyệt không biết rằng từ khi cô bước vào bệnh viện, đã luôn có người theo dõi cô.
Ngay cả hình ảnh cô đeo khẩu trang bước vào phòng khám phụ khoa, cũng bị người ta chụp rõ ràng.
Đàm Di Tông đưa tay ôm lấy bả vai Tần Di Di, đem người bế lên ghế sofa, cười xấu xa hỏi cô: “Đồ đã có rồi, tiểu yêu tinh muốn làm như thế nào? Đều nghe theo em đó.”
Ca sĩ trong quán bar vẫn không ngừng hát, dưới ánh đèn ấm áp xa hoa, Tần Di Di tựa vào trong ngực Đàm Di Tông.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại vòng qua lòng bàn tay thô ráp của người đàn ông, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, dường như đang làm nũng: “Những chuyện này em không hiểu, liền giao hết cho chú Đàm đi.”
Vợ ông ta là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, từ trước đến nay luôn cứng rắn, nói một là một hai là hai.
Hiếm khi có được một con thỏ trắng ngoan ngoãn như vậy, Đàm Di Tông đương nhiên rất thích bộ dáng này của Tần Di Di: “Vậy trước tiên châm lửa để hạ danh dự của cô ta đi.”
Chương 220 Phải công khai sự riêng tư
Một đêm nọ, một mẩu tin tức lặng lẽ lan truyền trên mạng, tốc độ lan truyền cực nhanh, giống như cỏ dại tùy ý điên cuồng phát triển.
[Giang Nguyệt bí mật đến bệnh viện phụ khoa, nghi ngờ mang thai!]
Trên đó đăng kèm một tấm ảnh Giang Nguyệt trang bị che chắn kín mít, tuy rằng mặt che kín, cũng mặc trang phục thể thao rộng thùng thình nhưng khí chất vẫn có thể làm cho người ta nhận ra đó là Giang Nguyệt.
Độ nhận diện của cô rất cao, ngay cả khi cô lẫn trong đám đông, cũng rất khó để che dấu.
[Giang Nguyệt không phải đang quay phim sao? Tại sao vẫn còn thời gian để mang thai?]
[Cũng không nhất định là mang thai, lỡ như là bệnh phụ khoa thì sao, nữ nghệ sĩ trong giới chơi ra bệnh cũng không có gì lạ chứ?]
[Được rồi, nghệ sĩ tệ hại đã đóng đinh, bộ phim này đoán chừng sẽ không được phát hành.]
[Giang San ăn cơm nhàn rỗi sao? Làm sao mà vẫn chưa có thông báo làm rõ vậy hả?]
...
Phòng khách sạn.
Chị Trần vẫn luôn bận rộn giúp Giang Nguyệt chỉnh lý các thủ tục hủy hợp đồng và các nội dung công việc khác, lần đầu tiên trực tiếp xông thẳng tới khách sạn và mắng Tiểu Diệp một trận.
“Em đã không còn là người mới rồi, trước khi đến bệnh viện, cũng không biết làm tốt biện pháp bảo mật sao?”
Chị Trần tức giận đến choáng váng, giọng nói nghiêm khắc: “Em có biết bây giờ là lúc nào không? Sao còn có thể bất cẩn như vậy hả?”
Tiểu Diệp rụt đầu lại, vành mắt đỏ lên vì bị mắng, không dám lên tiếng.
Giang Nguyệt đi tới, thay Tiểu Diệp nói hai câu: “Chị Trần, chị đừng trách Tiểu Diệp, là em đã bảo em ấy đi hẹn lịch khám với bác sĩ, huống hồ em ấy đã làm tất cả những gì cô ấy có thể làm vào thời điểm đó. Là do tay săn ảnh này quá khó để thoát khỏi thôi.”
Điều này là sự thật.
Giang Nguyệt tươi cười để giải tỏa bầu không khí, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Diệp đã cố ý chạy xe đi vòng quanh vài vòng, đáng ra không nên có sơ hở mới đúng.”
Nghe được câu này, sự tức giận của chị Trần giảm hơn phân nửa, trong lòng cũng nghi hoặc: “Em ở bên này khiêm tốn quay phim, truyền thông hẳn là không phát hiện được, rốt cuộc là ai đã thả tin tức này ra ngoài?”
Giang Nguyệt trong lòng biết rõ: “Hơn phân nửa là người muốn nhắm vào em.”
Giang Nguyệt ra mắt mấy năm thì cũng đã nổi tiếng mấy năm.
Càng nổi thì càng có nhiều thị phi, người không nhìn vừa mắt cũng sẽ có rất nhiều. Chẳng qua là lúc trước đều có Giang San giúp cô đè xuống.
Lần này, có thể xuất hiện bài đăng này, rõ ràng là do công ty đã không có động tĩnh gì.
Chỉ cần là Giang San muốn trấn áp, sẽ không có tin tức tiêu cực nào mà không đè xuống được.
Điểm này, chị Trần đương nhiên cũng nghĩ đến.
Giang Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Sắp hủy hợp đồng rồi, công ty đương nhiên cũng không có nghĩa vụ giúp em bảo toàn thanh danh.”
Đối với những thứ không có giá trị sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thực sự là chuyện mà Tiêu Kỳ Nhiên sẽ làm ra.
Cô phải cảm nhận được sự cô lập và bất lực trước.
“Không có việc gì, lần này coi như tương đối dễ xử lý.”
Chị Trần không hổ danh là người đại diện vàng của nghệ sĩ, giờ phút này đã bình tĩnh nghĩ ra phương pháp đối phó:
“Dù sao em cũng không có thai thật, chỉ cần công bố kết quả kiểm tra một chút là được rồi.”
“Lại để cho bên truyền thông phát ra tin tức, nói em đóng phim quá mệt mỏi, khiến cơ thể làm việc không điều độ nên đến bệnh viện kiểm tra, điều này cũng sẽ lấy được một làn sóng thiện cảm của khán giả.”
Đây thực sự là giải pháp tốt nhất.
Giang Nguyệt im lặng cười cười, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Chỉ là yên lặng nhìn chị Trần bận rộn sắp xếp công việc, giọng nói như bình thường mà hỏi một câu:
“Chị Trần, cuộc sống như vậy khi nào mới có thể kết thúc?”
Chị Trần đang cầm điện thoại liền dừng lại, nhìn Giang Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt…” Chị Trần nhìn đôi mắt tươi cười kia của cô, nhưng đáy mắt căn bản không nhìn thấy nụ cười, trong lòng đột nhiên thắt lại:
“Em biết mà, chị làm như vậy cũng là vì tốt cho em.”
“Chị Trần, chị đừng khẩn trương, em đều hiểu màt.”
Giang Nguyệt gật gật đầu, tự mình nói: “Để bảo toàn thanh danh của mình, cho nên phải công khai sự riêng tư, ngay cả báo cáo kiểm tra của cũng phải công bố trước tầm mắt của công chúng.”
Cô ngồi trên ghế sofa, vô thức ngẩng mặt lên, giọng nói vẫn ấm áp như cũ: "Em sẽ phải sống những ngày không có sự riêng tư, trần truồng phơi bày trước mắt công chúng đến bao giờ?”
Cô cảm thấy mình như vậy, không giống như một con người, mà càng giống như một con búp bê mặc cho người khác đùa bỡn thì đúng hơn.
Không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ như vậy cô liền cảm thấy hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Giang Nguyệt đã cố gắng làm việc chăm chỉ trong bốn năm, trong diễn xuất đã bỏ ra rất nhiều công sức. Diễn xuất là sự nghiệp của cô, để hy vọng trở thành một diễn viên thực lực, loại bỏ chiếc mũ “bình hoa di động”.
Nhưng cuối cùng, vẫn là bị người ta xem như là giả vờ rụt rè.
Giống như nó đã bị phóng đại hàng trăm lần dưới ánh đèn sân khấu, hơi có chút khuyết điểm đều bị người ta lấy ra chỉ trích.
Trên sợ người đầu tư, dưới sợ dư luận, sống cuộc sống như vậy quá lâu, chán ghét cũng là hợp tình hợp lý.
Trong lòng chị Trần hiểu rõ, thở dài một tiếng, nhịn không được cảm khái, lại giống như an ủi cô:
“Cô bé ngốc, trên đời này mười điều thì có chín điều không vừa ý, nếu muốn vui vẻ một chút thì liền mơ hồ mà sống đi.”
Nếu đem mọi thứ trên thế giới này đều cân nhắc rõ ràng, thì thực sự một chút hy vọng cũng sẽ không có mất.
Đăng thông báo thanh minh, liên hệ với fan kỳ cựu để nhờ chuyển tiếp cũng cần có thời gian, Giang Nguyệt không thể cứ ngồi chờ scandal qua đi, đạo diễn đã gọi điện cho cô để thúc giục.
Hôm nay còn có một cảnh quay, cô đứng dậy lên xe quản lý, chuẩn bị đi tới địa điểm quay phim.
Lên xe Giang Nguyệt liền nhắm mắt dưỡng thần, từ đầu đến cuối không cầm lấy điện thoại di động.
Không cần nhìn cũng biết, hiện tại trên mạng tuyệt đối là có rất nhiều tiếng mắng chửi, cô không cần phải làm cho lòng mình càng thêm rối, lại ảnh hưởng đến trạng thái quay phim.
Xe chạy rất ổn định, đến khúc cua hẹp, tài xế bỗng nhiên phanh một cái, làm cho Giang Nguyệt nhất thời cả người căng thẳng, còn cho rằng là tai nạn giao thông, lập tức mở mắt ra…
Thì ra một chiếc Maybach mui trần đang chặn trước xe của bọn họ, vững vàng đậu ở phía trước, nháy đèn nháy kép, tư thế vô cùng kiêu ngạo.
Không cần nhìn biển số xe, Giang Nguyệt cũng có thể đoán được đây là tác phong của ai.
Tài xế nắm vô lăng, vẻ mặt khó nói hết: “Giang tiểu thư, cô xem...”
“Tôi đi xuống xem một chút.”
Giang Nguyệt mở cửa xe, ngón chân cô vừa chạm đất, người đàn ông ở phía trước đã bước nhanh tới, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy cổ tay cô.
Khí thế mạnh mẽ lại cực kỳ bức người này, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có.
“Đi theo tôi.” Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên xám xịt, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng, từ trong kẽ răng nặn ra một câu:
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Giang Nguyệt còn chưa kịp giãy dụa cùng biện giải, đã bị hắn nửa đẩy nửa nhét vào chiếc Maybach mui trần kia.
Trước khi bị paparazzi và giới truyền thông phát hiện, Tiết An ngay lập tức kéo phanh tay, đạp chân ga. Chiếc xe nhất thời lao vút nhanh ra khỏi con hẻm này.
Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy và tự nhiên, không ai phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Áp suất trong xe rất thấp, nhưng cũng dị thường yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Giang Nguyệt khoanh hai tay, ngữ điệu nhàn nhạt nói: “Tiêu tổng, lát nữa tôi còn phải quay phim, có chuyện gì mau chóng nói càng sớm càng tốt.”
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay tăng thêm 1 chương để cảm ơn mọi người ủng hộ và tặng xu thưởng nhé.
Đặc biệt cảm ơn bạn Lạnh Kem, Hien Dinh, Thi ngangb Nguyen,...
Ngày mai cũng sẽ tăng chương nè
Chương 221 Tôi không tin cô
“Tiêu tổng, lát nữa tôi còn phải quay phim, có chuyện gì mau chóng nói càng sớm càng tốt.”
Giọng điệu bình thản vô tâm của Giang Nguyệt, làm cho người ta vô cớ phát cáu.
Tiêu Kỳ Nhiên mất kiên nhẫn đưa đầu lưỡi chạm vào răng hàm phía sau, theo thói quen đưa tay chạm bao thuốc lá từ trong túi quần tây.
Bao thuốc lá đã sắp được lấy ra, ánh mắt hắn dừng lại một chút, dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên bên cạnh.
Giang Nguyệt không buồn cũng không vui, rất trầm lặng.
Tiêu Kỳ Nhiên lại bực bội nhét bao thuốc lá trở lại.
Giang Nguyệt im lặng, âm thanh vang vọng trong xe, giọng điệu ôn nhu: “Anh có thể hút thuốc, tôi không ngại.”
Cô nói một cách tự nhiên và ngoan ngoãn, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng động tác đút bao thuốc lại vẫn không dừng.
“Đạo diễn Ứng, chuyện là…”
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp gọi điện thoại, đơn giản dứt khoát thông báo cho Ứng Thừa Kỳ hôm nay không quay phim, sau đó cắt đứt cuộc gọi.
Giang Nguyệt hiểu ra, thản nhiên cười nói: “Tiêu tổng đây là trực tiếp giúp tôi xin nghỉ phép sao?”
“Đạo diễn Ứng từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc với công việc, bình thường không cho phép người ta xin nghỉ, hôm nay là tôi được phúc nhờ anh rồi.” Giang Nguyệt cười cười, trong lời nói đều chừng mực, một chút cũng không đắc tội với người khác.
Nhưng cô càng nói như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên lại càng tức giận.
Hắn rũ mắt nhìn cô một cái, cười lạnh một tiếng: “Đem bộ mặt dùng để ứng phó người ngoài của cô cất kỹ cho tôi, cô cho rằng tôi nhìn không ra cô đang giả vờ?”
Ngoài mặt cô vẫn cười, nhưng trong lòng thì mắng chửi.
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Nếu hắn đều hiểu rõ, vậy cô tự nhiên sẽ không cần tự mình rước nhục.
Giang Nguyệt rũ mí mắt xuống, làm bộ như không nghe thấy, trực tiếp không trả lời hắn, chỉ lẳng lặng chờ Tiêu Kỳ Nhiên nói tiếp.
Sự chờ đợi này, vậy mà đợi đến khi xe chạy đến điểm đích, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không có nói thêm một chữ nào, chỉ là áp suất không khí trong xe lạnh lẽo, Tiết An thỉnh thoảng báo cáo cho hắn một ít tiến độ công việc.
Từ trong cuộc đối thoại, Giang Nguyệt có thể nghe ra được, gần đây tình hình Tiêu gia có chút không khả quan, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên dường như có thể xử lý một cách ổn thỏa.
Cứ như vậy nghe cả một đường, chờ đến lúc phản ứng kịp, Giang Nguyệt đã bị Tiêu Kỳ Nhiên mạnh mẽ đưa đến khách sạn hắn hiện đang ở.
Hắn chuyển ra khỏi khách sạn ở cùng với Giang Nguyệt trước đó, nhưng cũng không chuyển quá xa, chỉ cách vài phút lái xe.
Nghe cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Tiết An, có thể đoán được gần đây hắn phải thường xuyên chạy tới công ty, mà địa điểm quay phim của cô lại cách tương đối xa.
Ở chỗ này mỗi ngày qua lại bôn ba, cũng thật sự là làm khó hắn.
Nhưng về phần nguyên nhân vì sao hắn không ngại vất vả ở chỗ này, Giang Nguyệt cũng không muốn phỏng đoán.
Cô cũng không quan tâm!
...
Chùm đèn pha lê trong khách sạn rất sáng, càng làm cho gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Giang Nguyệt thêm lộng lẫy quý phái. Mái tóc đen và đôi môi đỏ càng thêm quyến rũ tươi đẹp động lòng người.
Trong hoàn cảnh khép kín, Giang Nguyệt vẫn lui về phía sau vài bước, tư thái đứng thẳng rất đoan trang, duy trì một khoảng cách nhất định với Tiêu Kỳ Nhiên.
Đó là một loại đề phòng theo thói quen, lại làm cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy nôn nóng dị thường, hắn nheo mắt lại: “Cô đề phòng tôi làm cái gì? Tôi đã nói rồi, chỉ là hỏi cô mấy câu thôi.”
“Muốn hỏi mấy câu gì mà nhất định phải đến khách sạn vậy?” Giang Nguyệt không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói, mang theo một loại tự tin mà ngẩng cao đầu.
Dường như đã nhìn thấu hắn.
Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào ghế sofa nhung mềm mại, ném tin tức scandal trong điện thoại lên bàn, ánh mắt cường thế bức người: “Cho tôi một lời giải thích!”
Nói đến đây, ngón tay hắn vừa vặn, chỉ vào hai chữ “có thai”: “Tại sao lại phải đi khám thai?”
“Kỳ kinh nguyệt thường xuyên bị chậm lại, cho nên tôi đi kiểm thử.” Giang Nguyệt trả lời cực kỳ bình tĩnh: “Không chỉ kiểm tra có thai hay không, mà còn khám các loại phụ khoa khác.”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt nhìn cô, ngữ điệu lạnh lùng: “Cho nên kết quả kiểm tra là?”
Nói là hỏi, nhưng lại càng giống như là đang bức cung, trong giọng điệu của hắn mang theo một loại bình tĩnh cùng chắc chắn.
Nó giống như chắc chắn rằng cô đang mang thai.
Giang Nguyệt ý thức được Tiêu Kỳ Nhiên hiểu lầm cái gì, vừa muốn mở miệng giải thích, liền nghe được hắn cười nửa miệng hỏi:
“Cô mang thai, sao không nói trước với tôi?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, trong lúc nhất thời không thể nghe ra sự châm chọc giống thường ngày, ngược lại có thêm vài phần ôn nhu.
Đó là một cảm xúc hoàn toàn khác so với bình thường.
Chú ý tới điểm này, trên mặt Giang Nguyệt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Giang Nguyệt cảm thấy buồn cười, lại mang theo một chút tự giễu: “Chẳng lẽ anh muốn tôi mang thai con của anh sao?”
Mỗi lời nói và hành động của cô, thoạt nhìn đều rất thản nhiên, làm cho người ta không thể đoán ra được đáp án.
Giang Nguyệt khẽ mỉm cười, chỉ nhìn Tiêu Kỳ Nhiên trong chốc lát, ánh mắt khẽ nhướng lên, thản nhiên hỏi hắn: “Nếu tôi thật sự mang thai thì sao?”
“Cô trả lời tôi trước.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên nhếch lên, tựa hồ có một nụ cười như có như không, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, liền nhanh chóng biến mất.
Thấy Giang Nguyệt chậm chạp không trả lời, hô hấp của hắn nhẹ nhàng hơn một chút, giống như sợ làm cô sợ hãi.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn trầm ổn như mọi khi, thêm một chút dịu dàng khó nhận thấy: “Cô đừng sợ, tôi sẽ lo liệu mọi thứ.”
Như thấy được tâm trạng vui mừng của hắn, trái tim Giang Nguyệt không hiểu sao lại run lên.
Cô lấy lại tinh thần, mím môi, mỉm cười với Tiêu Kỳ Nhiên: “Không có thai.”
Ba từ rõ ràng sắc bén, không chút cẩu thả, đơn giản mà thẳng thắn thông báo đáp án.
Ý cười nhàn nhạt của Tiêu Kỳ Nhiên đóng băng trên khuôn mặt của hắn từng chút một.
“Xem ra đáp án này không thể làm cho Tiêu tổng hài lòng rồi.” Giang Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu: “Vậy anh muốn nghe đáp án nào? Tôi mang thai có thể làm anh hài lòng sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại.
Giang Nguyệt quen nói dối, lại am hiểu diễn xuất, giờ phút này đáp án nào của cô, cũng không thể thuyết phục người ta.
Nhớ tới lúc trước cô luôn miệng nói: ‘Tuyệt đối sẽ không mang thai đứa nhỏ của Tiêu Kỳ Nhiên anh, cho dù là mang thai, cũng sẽ không chút do dự mà phá bỏ đứa bé’, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên càng thêm âm trầm lạnh lùng hơn.
Giang Nguyệt cúi đầu, muốn xem thông báo làm rõ của chị Trần đã được đăng lên chưa.
Nhưng do thiếu sự hỗ trợ đằng sau của công ty, tốc độ của một loạt các quá trình thông báo trở nên rất chậm, qua một thời gian ngắn vẫn chưa nhìn thấy gì.
Nhưng dù sao Giang Nguyệt cũng không vội, vì dù gì chân tướng cũng sẽ được phơi bày.
Đúng lúc này, giọng nói của người đàn ông từ trên cao truyền đến, mang theo vài phần uy nghiêm quen thuộc của người ở địa vị cao:
“Trong khách sạn có que thử thai.”
“Ngay bây giờ cô đi kiểm tra đi.” Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, lạnh nhạt ra lệnh: “Tôi không tin cô. Tôi chỉ quan tâm kết quả!”
Giọng điệu của hắn nhạt đến mức không nghe ra được cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Mau đi, đừng để tôi thúc giục cô.”
Lúc này, Giang Nguyệt mới chú ý tới vách ngăn dưới bàn trà đang đặt một hộp que thử thai hoàn toàn mới.
Lông mi của cô khẽ run, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Thì ra tốn nhiều công sức như vậy đưa cô vào trong khách sạn, chẳng qua là muốn tận mắt nhận được một kết quả, không có ý nghĩa gì khác.
Giang Nguyệt đứng ở cửa khách sạn, dùng ánh mắt đặc biệt yên tĩnh nhìn hắn, trong trầm mặc có chút lạnh lùng.