-
Chương 186-190
Chương 186 Mang thai
“A Nhiên, mẹ có việc muốn hỏi con.”
Tô Gia Lan nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, ngữ khí cố gắng bình tĩnh: “Là cha mẹ, ta và cha con đều hy vọng con có thể sớm lập gia đình, nhưng đồng thời, ta cũng hy vọng con có thể lựa chọn cẩn thận.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng.
Thấy hắn không có đáp lại, Tô Gia Lan thở dài một tiếng, ẩn ý nói: “Những đứa trẻ của Tiêu gia từ trước đến nay đều tôn quý, tuyệt đối không thể sinh ra từ bụng của một số người phụ nữ thấp kém.”
Nói những lời này, bà rõ ràng mang theo thâm ý.
Tô Gia Lan nói như vậy, là đang ám chỉ Tiêu Kỳ Nhiên không thể tùy tiện để cho một người phụ nữ nào đó mang thai đứa con của Tiêu gia.
Tiêu Kỳ Nhiên không có đồng ý ngay lập tức mà chỉ nói: “Trước mắt con không có ý định sinh con, mẹ không cần phải lo lắng về điều đó.”
Nghe vậy, ánh mắt Tô Gia Lan chợt lóe.
“Mẹ, con còn có chuyện muốn hỏi mẹ.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Tô Gia Lan vẫn như cũ không có việc gì, liền nói thẳng:
“Ngày đó, Di Di có phải đã nói gì đó với mẹ hay không?”
Đây là bí ẩn mà anh không thể giải đáp được trong suốt thời gian bà hôn mê.
Tô Gia Lan nhíu mày, mở miệng định đáp, trong đầu xoẹt qua một tia ký ức, bà bỗng nhiên nhớ tới những lời Tần Di Di đã nói trước đó, nhất thời sắc mặt hơi thay đổi.
“Không có nói gì, là vì ta ở bên ngoài đã lâu thôi.”
Bà trả lời có chút kỳ quặc, muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này: “Gần đây Tần Di Di đang làm gì, không cùng con tới đây sao?”
“Mẹ muốn gặp cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, ánh mắt nheo lại.
“Ừm, muốn cùng cô ấy nói chuyện vài câu.” Vẻ mặt Tô Gia Lan khôi phục lại vẻ đoan trang: “Có tiện cho cô ấy không? Để cô ấy đến gặp mẹ vào ngày mai đi.”
“Mẹ không phải không thích cô ấy sao?” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nói: “Tỉnh lại muốn gặp Di Di, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Sau khi anh hỏi ra những lời này, Tô Gia Lan cũng không bối rối, giải thích hợp tình hợp lý: “Nếu con đã thích, mẹ cũng không ngại cùng cô ấy bồi dưỡng tình cảm một chút.”
“Vừa vặn là y tá chăm sóc của mẹ ngày mai phải trở về họp phụ huynh cho bọn nhỏ, phải xin nghỉ một ngày, con kêu Tần Di Di tới chăm sóc mẹ một ngày đi.”
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Ngày hôm sau.
Tần Di Di mang theo tâm tình khẩn trương mà sợ hãi, bị Tiêu Kỳ Nhiên đưa đến cửa phòng bệnh của Tô Gia Lan.
Trong lòng cô ta vẫn đang đánh trống.
Từ khi Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh thông báo cho cô biết Tô Gia Lan muốn gặp cô, khiến cô cảm thấy rất bất an bồn chồn. Tần Di Di cố hỏi Tiêu Kỳ Nhiên một cách bóng gió, anh cũng không nói cho cô biết nguyên nhân, chỉ nói là bà ấy muốn gặp cô.
“Hôm nay vất vả cô chăm sóc bà ấy một ngày.” Tiêu Kỹ Nhiên thản nhiên lên tiếng: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, em hiện tại chắc là biết?”
“Nếu muốn làm phu nhân của Tiêu gia, ít nhất em phải hòa thuận với người lớn trong nhà.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên làm cho người ta nghe không ra cảm xúc.
Tần Di Di mím môi dưới, giống như là đang động viên mình: “Em biết, A Nhiên anh yên tâm.”
Công việc ở công ty rất nhiều, Tiêu Kỳ Nhiên không ở lại bệnh viện quá lâu, hắn chào Tô Gia Lan rồi liền rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Tần Di Di và Tô Gia Lan hai mắt nhìn nhau.
Không có ai lên tiếng trước, bầu không khí có phần im ắng, Tần Di Di nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại lo lắng mình sẽ nói sai.
Tô Gia Lan nhận thấy sự cứng nhắc và căng thẳng của cô.
“Đứa bé đã được mấy tháng rồi?” Bà chậm giọng, bình tĩnh dị thường:
“Không phải nói mang thai đứa nhỏ của A Nhiên sao, bây giờ nó biết chưa?”
“Không có, còn chưa nói.” Tần Di Di trong lòng căng thẳng, khẩn trương đưa hai tay ở trước mặt:
“Còn chưa tới ba tháng, con còn không biết nên nói cho A Nhiên hay không?”
Ngày đó ở trong sân, Tần Di Di nói với Tô Gia Lan là: ‘Con có tin vui, còn chưa kịp nói cho A Nhiên cùng bác gái. Con đã mang thai đứa con của A Nhiên.’
Chỉ là một câu này, đã làm cho huyết áp Tô Gia Lan đột nhiên tăng mạnh, trong lúc nhất thời máu bất chợt dâng cao, liền ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, tất nhiên bà không quên câu nói này.
Tô Gia Lan chắc chắn, coi như là cho Tần Di Di một trăm lá gan, cô ta cũng không có khả năng đem loại chuyện này lừa gạt bà.
Hơn nữa Tiêu Kỳ Nhiên cưng chiều vô điều kiện, che chở Tần Di Di một cách trắng trợn, Tô Gia Lan cũng có thể thấy rõ.
Hai người rõ ràng là yêu nhau say đắm, cho dù phát sinh chút quan hệ cũng là hợp tình hợp lý.
Như vậy thì câu trả lời cũng chỉ có một, cô ta thật sự mang thai đứa con của Tiêu gia.
Nghĩ đến đây Tô Gia Lan liền cảm thấy tức ngực, cả người khó chịu, hận không thể mắng Tần Di Di không biết liêm sỉ.
“Cô quả nhiên so với Giang Nguyệt càng không từ thủ đoạn.” Tô Gia Lan duy trì sự đoan trang của mình, nhưng lời nói lại rõ ràng mang theo sự khắc nghiệt:
“Dùng thủ đoạn ‘mẫu bằng tử quý’ để vào cửa Tiêu gia, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
Tần Di Di cúi đầu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Quả nhiên, Giang Nguyệt cũng muốn gả cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi và lo lắng vừa rồi đều không thấy đâu, Tần Di Di ngẩng đầu nhìn Tô Gia Lan, mạnh dạn mở miệng:
“Bác gái, con và A Nhiên thật lòng yêu nhau, đứa nhỏ này chính là kết tinh tình yêu của chúng con.”
Tô Gia Lan nghe được một câu này, thiếu chút mất bình tĩnh.
“Cô... Cô quả thật là cực phẩm!” Tô Gia Lan thanh âm run rẩy: “Cô cho rằng nếu có con, ta sẽ quan tâm cô thật sao?”
“Thừa dịp A Nhiên còn chưa biết, cô lập tức phá bỏ đứa bé cho ta!” Tô Gia Lan lạnh lùng:
“Muốn Tiêu gia bồi thường bao nhiêu cũng có thể cho cô.”
Nhưng Tần Di Di cũng không đem uy hiếp để ở trong lòng, mà chỉ yếu ớt nói: “Vậy chỉ sợ sẽ làm cho dì thất vọng, con sẽ không bỏ đứa nhỏ này.”
Cô nhu nhược, dùng thái độ yếu đuối nói: “Nếu người làm như vậy, con sẽ lập tức nói với A Nhiên, để anh ấy có thể bảo vệ tốt đứa bé trong bụng con. Xin hãy thông cảm cho con.”
“Cô!” Tô Gia Lan tức giận đập giường, ho khan vài tiếng: “Nước, rót nước cho ta!”
Lúc này, Tần Di Di cũng nghe lời, tiến lên rót một ly nước đi qua.
“Nóng quá!” Tô Gia Lan bắt đầu làm khó cô.
Tần Di Diu đành phải thêm nửa chén nước lạnh vào, thế nhưng vẫn không qua được:
“Lạnh rồi!”
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Tô Gia Lan cuối cùng cũng uống nước.
Sau khi uống nước xong, Tô Gia Lan vẫn tức giận, lồng ngực phập phồng: “Bản lĩnh hầu hạ người khác của cô, thật sự là chẳng ra gì!”
Về phương diện này, cô ta thật sự kém xa Giang Nguyệt.
Tô Gia Lan còn nhớ rõ, năm đó khi bà nằm viện, Giang Nguyệt tự mình lo liệu mọi chuyện, chăm sóc bà cũng cực kỳ săn sóc, thậm chí còn tỉ mỉ hơn nhiều so với những y tá mà bà thuê.
Nếu không phải Tần Di Di mang thai đứa con của Tiêu Kỳ Nhiên, Tô Gia Lan thậm chí tình nguyện để Giang Nguyệt gả vào Tiêu gia, ít nhất cũng là người nghe lời hiểu chuyện.
Chờ cảm xúc dần dần bình phục lại, Tô Gia Lan đặt nước trong tay xuống, làm bộ thờ ơ hỏi:
“Chuyện của đứa nhỏ, hiện tại có bao nhiêu người biết?”
“Chỉ có con và bác biết thôi.” Tần Di Di mặt không đỏ tim không đập nói dối:
“Tin tức này thật quá bất ngờ, con còn chưa nghĩ ra nên nói cho A Nhiên như thế nào.”
Từ lúc xác định quan hệ, Tiêu Kỳ Nhiên căn bản ngay cả hôn cũng chưa từng hôn cô, đứa nhỏ này từ đâu mà có chứ?
Nghe vậy, Tô Gia Lan thở phào nhẹ nhõm, giả vờ và nói nhỏ: “Đây quả thật là một chuyện lớn, phải thận trọng.”
Tần Di Di mang thai đứa con của Tiêu gia, hơn nữa còn là chưa lập gia đình đã mang thai trước, đây cũng không phải là một chuyện vinh quang gì.
Chương 187 Đòi nợ
Đến chạng vạng, y tá đi họp phụ huynh cũng vội vàng trở về, Tần Di Di rốt cục cũng có thể giải thoát, chờ cho đến khi Tiêu Kỳ Nhiên đến đón cô.
Trước khi rời đi, Tô Gia Lan mang theo thâm ý nghiêm túc cảnh cáo cô: “Chuyện mang thai, không được để cho ai biết, đặc biệt là A Nhiên.”
Tần Di Di không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Cô ta căn bản cũng không có mang thai, làm sao có thể ngu xuẩn đến mức tự mình chạy đi nói với Tiêu Kỳ Nhiên?
Điều này không khác gì lấy đá đập vào chân mình.
“Mặt khác.” Tô Gia Lan bỗng nhiên lại nói: “Dành thời gian đi khám thai riêng tư một chút, mang giấy kiểm tra đến cho tôi xem.”
Nghe được câu này, trái tim Tần Di Di trong nháy mắt vọt lên.
Kỳ thật ngày đó chẳng qua chỉ là Tần Di Di nhất thời xúc động, thốt ra lời nói dối, chính là muốn Tô Gia Lan thỏa hiệp mà tiếp nhận cô ta, cũng không nghĩ tới tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Tần Di Di biết, một gia đình hào môn như Tiêu gia, đối với huyết thống luôn rất chú ý.
Nhưng một lời nói dối, cần phải dùng ngàn vạn lời nói dối để che đậy nó.
Tô Gia Lan không dễ lừa gạt như vậy, nhất định là phải có đủ giấy trắng mực đen, mới có thể tin tưởng cô thật sự mang thai đứa nhỏ của Tiêu Kỳ Nhiên.
Điều này quả thật có chút khó khăn!
Đợi Tiêu Kỳ Nhiên đón cô lên xe, Tần Di Di vẫn có chút mất tập trung.
“Hôm nay thế nào?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô như thường lệ.
Tần Di Di hít sâu một hơi, khóe môi cong lên, nụ cười rất ngọt ngào: “Em và bác gái ở chung rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất anh không nghi ngờ cô ta.
Tài xế lái xe vững vàng dọc theo đường đi, Tiêu Kỳ Nhiên giữa đường nhận điện thoại, không biết đối phương nói cái gì, anh trực tiếp mở laptop ngay trong xe.
“Thuận tiện, bây giờ gửi mail cho tôi.” Hắn mặt không chút biểu tình, mi tâm hơi nhíu lại.
Chắc là việc quan trọng!
Tần Di Di trong lòng nghĩ như vậy, lại không nhịn được tò mò, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình máy tính vài lần.
Người đàn ông rất nhạy cảm, ngay lập tức nghiêng đầu nhíu mày cảnh cáo: “Đừng nhìn lung tung.”
Tần Di Di lập tức thu hồi tầm mắt.
Nhưng chỉ liếc vài cái, cô cũng nhìn thấy một dòng chữ không lớn không nhỏ, tiêu đề là nội dung nghiên cứu về bệnh tâm lý rối loạn lưỡng cực.
Trong lòng cô nhịn không được nghi hoặc.
Ai bị rối loạn lưỡng cực?
Tần Di Di có chút muốn hỏi, nhưng cô có thể cảm giác được Tiêu Kỳ Nhiên hình như không muốn cho cô biết, cô tự nhiên thông minh không mở miệng.
“A Nhiên, khi nào chúng ta đính hôn?” Tần Di Di nín thở, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên:
“Hôm qua ba mẹ em còn gọi điện hỏi em có phải có bạn trai rồi hay không đó.”
Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, không có trực tiếp trả lời, mà chỉ bình tĩnh nói: “Chờ cho đến khi hết thời gian bận rộn này đã.”
“Nhưng anh lúc nào cũng bận rộn công việc.” Tần Di Di làm nũng: “A Nhiên lợi hại như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm.”
“Hôm nay bác gái còn cùng em nói chuyện có con, xem ra hai bác đều muốn sớm có cháu trai.” Cô bóng gió.
Tiêu Kỳ Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ đối với đề tài của cô rất không có hứng thú: “Không vội, từ từ đi.”
Tần Di Di nghe ra lời cự tuyệt trong lời nói của hắn, nhưng cũng không nản lòng: “A Nhiên, anh có thể dành chút thời gian cùng em trở về thăm ba mẹ em không? Bọn họ thật ra đều là người Hoa thành.”
Tiêu Kỳ Nhiên khép máy tính lại, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tình cờ có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, lưu lại dấu vết thật dài giữa những đám mây.
Chỉ vài tiếng trước, Giang Nguyệt đã gửi cho hắn một tin nhắn, nói rằng cô đã mua vé cho chuyến bay gần nhất, ngày mai sẽ quay về Hoa thành.
Tần Di Di vẫn không nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên trả lời, vừa muốn mở miệng, anh đột nhiên nói với ngữ khí rất nhạt:
“Có thể.”
Nghe vậy, Tần Di Di trong lòng vui vẻ.
Chỉ cần rời khỏi Bắc thành, cô không cần lo lắng bị Tô Gia Lan ép nộp phiếu kiểm tra nữa.
...
Dù sao chu kỳ trị liệu tâm lý là ba tháng một lần, Giang Nguyệt trực tiếp xin chỉ thị chị Trần, sau khi nhận được sự đồng ý, cô liền nhanh chóng mua vé máy bay quay về Hoa thành.
Hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên đi vắng, Giang Nguyệt thu dọn hành lý ở Thụy Uyển, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ trở về Hoa thành.
Ngay khi cô đang thu dọn được một nửa, chuông cửa bị người ta ấn dồn dập.
Người bên ngoài rất không kiên nhẫn, về sau cơ hồ bắt đầu đập cửa rất bạo lực, âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang dội, đập đến tim Giang Nguyệt cũng run lên, lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên.
“Mở cửa! Mở cửa ra mau.”
Trong nháy mắt, Giang Nguyệt không khỏi nín thở, ký ức chôn sâu trong trí nhớ lại một lần nữa lộ ra, làm cho da đầu cô căng ra, cảm giác nóng ran.
Tiếng đập cửa giống hệt mấy năm trước khi đám chủ nợ đến nhà cô đòi nợ.
Đó là nỗi sợ đã ăn sâu vào trong xương tủy của cô.
Dây thần kinh toàn thân Giang Nguyệt căng lên, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, cô run rẩy cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho bảo vệ bên Thụy Uyển:
“Xin chào, ở đây có người đột nhập vào nhà, phiền các anh hãy mau chóng phái người tới xử lý.”
Ước chừng mấy phút đồng hồ, bên ngoài rốt cục vang lên tiếng còi báo động, sau đó là một trận xô xát, một hồi lâu mới khôi phục lại yên tĩnh.
Sau đó là giọng nói của nhân viên bảo vệ: “Xin chào, hiện tại bên ngoài đã an toàn, cô có thể ra ngoài bây giờ.”
Hai chân Giang Nguyệt vẫn còn run rẩy, cô hít sâu điều chỉnh nhiều lần mới có thể cứng ngắc mở cửa, cúi đầu liền nhìn thấy những dòng chữ viết bằng sơn đỏ vương vãi khắp trên mặt đất.
Trên vách tường của căn biệt thự còn viết bốn chữ to [Nợ thì phải trả] rất lớn.
Dữ tợn và đáng sợ!
Giang Nguyệt gần như mất thăng bằng.
Giống hệt nhau.
Giống hệt như lối vào ngôi nhà đổ nát của cô mấy năm trước, ngay cả nội dung cũng giống hệt nhau.
“Thưa cô, người đã bị khống chế, lát nữa sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát.” Nhân viên bảo vệ báo cáo với cô, nhưng ánh mắt nhìn cô khó tránh khỏi mang theo sự khác thường:
“Cô có nợ tiền họ không?”
Giang Nguyệt sắc mặt âm trầm, giọng nói không dao động: “Bọn họ hẳn là tìm nhầm người, tôi không có nợ tiền bất kì người nào.”
“Vậy vẫn là phiền mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến, đối phương yêu cầu âm thầm hòa giải.”
Loại chuyện này chỉ có thể tính là tranh chấp dân sự, nhiều nhất là giam giữ bọn họ vài ngày, không bao lâu nữa vẫn sẽ thả ra.
Nếu muốn một lần cho xong, thì biện pháp tốt nhất chính là đôi bên hòa giải, điểm này trong lòng Giang Nguyệt cũng hiểu được.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thanh âm có chút mệt mỏi nói: “Được, vất vả các anh rồi.”
…
Chờ khi đến cục cảnh sát, Giang Nguyệt mới hiểu được vì sao đối phương lại tìm đến mình.
Nhóm người đến đòi nợ này, đều là đám xã hội đen lúc trước Giang Dự cùng nhau đánh bạc, lúc ấy bọn họ cho hắn vay rất nhiều tiền.
Hiện tại Giang Dự đang ngồi tù, không có cách nào trả lại tiền, vì vậy bọn họ lúc này mới tiếp cận Giang Nguyệt.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Giang Nguyệt thần sắc trấn định: “Oan có đầu nợ có chủ, các người không nên đến tìm tôi đòi tiền.”
“Cô là chị của Giang Dự, cô không trả thì ai trả?” Một tên tóc vàng hét lên: “Không phải vì lỗi của hắn, thì chúng tôi có thể mất hết tiền sao.”
“Đúng vậy đúng vậy, tiền của chúng tôi chẳng lẽ không phải tiền sao? Nhất định cô phải mau chóng trả lại!”
Giang Nguyệt nghe bọn họ kêu gào, chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào và phiền lòng.
Cô nhẫn nhịn chịu đựng, lạnh lùng mở miệng: “Hắn ta tổng cộng nợ các người bao nhiêu?”
Chương 188 Em có ổn không?
“Tổng cộng hắn nợ các ngươi bao nhiêu?”
Nghe Giang Nguyệt hỏi như vậy, mấy người bọn họ nhìn nhau, mặt ai nấy đều nở nụ cười nham hiểm.
Hiển nhiên Giang Nguyệt cũng không biết Giang Dự nợ bọn họ bao nhiêu, đây chẳng phải thời cơ tốt để nói khống giá lên sao?
“Cậu ta nợ chúng tôi cũng không nhiều lắm. Tổng tiền gốc và tiền lãi là mười tỷ.”
Một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn màu đỏ, nhìn có vẻ là ông chủ của bọn họ, mở miệng liền dùng chiêu sư tử ngoặm, quăng ra một con số lớn.
Nói xong, hắn ta nhìn Giang Nguyệt đầy khiêu khích.
Giang Nguyệt trầm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Tốt nhất anh nên cho tôi một con số trong phạm vi bình thường, nếu không mấy người đến một xu cũng không lấy được.”
Thần thái của cô rất mạnh, mặt mày sáng sủa cao ngạo, làm cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy áp lực không ít.
Làm cho mọi người tin tưởng lời cô nói.
Vừa nghe những lời này, nam nhân tóc vàng nhất thời mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Đại ca, hình như chúng ta muốn hơi nhiều rồi phải không? Thật sự là…”
“Câm miệng, ngươi quyết định hay ta quyết định?” Nam nhân tóc ngắn màu đỏ lập tức nổi giận, khó chịu nhìn Giang Nguyệt, nói:
“Vậy thì năm tỷ, giảm xuống còn năm tỷ.”
Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thâm tâm hắn, giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
“Năm trăm triệu! Không được hơn nữa.”
Nam nhân đội mũ đỏ kia nghiến răng, trợn mắt nhìn Giang Nguyệt, rất không nể nang gì: “Năm trăm triệu? Cô bố thí cho ai ăn à? Lãi suất ngân hàng mà ít thế?”
“Nếu các ngươi không muốn, vậy thì cứ làm theo thủ tục pháp lý đi.” Giang Nguyệt lập tức đứng dậy:
“Vừa hay tôi để các ngươi vào làm bạn với Giang Dự, các người không phải bạn bè sao?”
Mấy tên côn đồ vừa nghe thấy câu này, nhất thời hoảng hốt, một người trong đó lập tức không chịu nổi liền tức giận:
“Đại ca, tên họ Giang kia tổng cộng nợ chúng ta ba trăm triệu, lãi suất thêm vào là năm trăm triệu cũng quá đủ rồi. Chúng ta đừng hất cá tanh lên mặt mình chứ!”
Chơi thì chơi cho tới bến, nhưng nếu để trên người có tiền án, về sau làm cái gì cũng không tiện.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, ngón tay cô bất giác vẫn còn hơi run rẩy.
Những cảnh tượng trong quá khứ cứ thế hiện lên trước mắt cô.
Không ngừng lẩn tránh và chạy trốn khỏi những khoản nợ. Những tiếng la hét và khóc lóc. Cả những âm thanh đập phá đồ đạc, chúng như một tế bào hoại thư, không thể nào rũ bỏ hay xoá sạch.
Đó là bóng ma ám ảnh cả cuộc đời cô.
Cuối cùng, bọn họ chấp nhận lấy năm trăm triệu. Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư, mới phát hiện số dư chỉ có hơn năm mươi triệu.
Năm trăm triệu là con số không nhỏ, cho dù cô có nhờ chị Trần chuyển tiền cho mình cũng sẽ cần chút thời gian.
“Muốn quỵt nợ à?” Thấy vẻ mặt do dự của Giang Nguyệt, tên tóc đỏ không khỏi châm chọc:
“Làm minh tinh mà chút tiền cỏn con này cũng không có? Hay là ngủ một giấc với anh anh em tôi, làm bọn tôi vui vẻ chút thì còn có thể xoá bỏ một khoản.”
Sắc mặt Giang Nguyệt lập tức trở nên khó coi: “Cậu có gan nói lại lần nữa?”
“Là chính miệng em trai cô nói đấy, về sau sẽ để cho chị gái hắn vui vẻ với anh em bọn tôi, cô tin không?”
Giang Nguyệt nắm chặt tay, trầm mặc nghiến răng, nuốt nước mắt ngược vào trong.
Cô tin!
Cô không hề ngạc nhiên nếu những lời này thốt ra từ miệng của Giang Dự.
Bởi vì trước đó, hắn cũng đã nói như thế không biết bao nhiêu lần.
Trong tay Giang Nguyệt không có tiền, nhưng bắt buộc phải lập tức chuyển cho tên tóc đỏ kia, thì mới coi như xong chuyện.
Cô đang chuẩn bị gọi điện cho chị Trần để xin giúp đỡ thì bất ngờ có một người quen đến.
Hoá ra là xe của Trần Tư Tề, bị trầy xước một chút do xảy ra một vụ tai nạn giao thông nhỏ, nên anh ta đến cục cảnh sát báo án.
Vừa vặn gặp phải Giang Nguyệt, lúc đầu abg còn tưởng là mình nhìn lầm, sau đó lớn tiếng xác nhận:
“Giang Nguyệt, sao cô lại đến đây?”
Giang Nguyệt vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tư Tề trong bộ quần áo giản dị màu xám nhạt, gật gật đầu:
“Tôi có chút việc riêng cần phải xử lý.”
Tên côn đồ kia nháy mắt, sau đó lập tức lớn tiếng nói: “Cô ta nợ tiền, nếu không trả thì không thể rời đi!”
Trần Tư Tề nhìn Giang Nguyệt: “Bao nhiêu?”
Giang Nguyệt lập tức sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tôi liên lạc với chị Trần, để nhờ chị ấy chuyển tiền…”
“Năm trăm triệu!” Tên tóc vàng để ý đôi chút, liền nhận ra Trần Tư Tề là người có tiền: “Trả năm trăm triệu, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
…
Cuối cùng, Trần Tư Tề giúp cô trả số tiền đó, cả hai cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Giang Nguyệt đứng ở cửa, quay lại và cảm ơn Trần Tư Tề: “Cảm ơn anh, ngày mai tôi nhất định sẽ trả lại số tiền này cho anh.”
Trần Tư Tề thấp giọng cười nhẹ: “Không cần khách sáo như vậy, tôi biết tính cô trước giờ mà.”
Giang Nguyệt mím môi hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không quên nói lời cảm ơn.
Thật ra, cô không biết phải nói thêm gì khác.
Trần Tư Tề có thể cảm nhận được, khí thế mạnh mẽ trên người cô đã dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác bất lực nhàn nhạt.
“Em trai cô…”
“Đã vô tù rồi, nhưng trước đây cậu ta nợ tiền.”
Giang Nguyệt đột nhiên thả lỏng người, cười nói: “Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, tự tay tống cậu ta vào tù là ân huệ cuối cùng của người chị gái như tôi.”
Trần Tư Tề chết lặng.
Anh không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy Giang Nguyệt lại gặp phải chuyện lớn như thế.
Thật khó mà tưởng tượng nổi cái cảm giác chính tay mình tống người thân vào tù sẽ như thế nào.
Một lúc sau, Trần Tư Tề mở miệng nói: “Trong tình thế vừa rồi, sao cô không gọi điện cho Tiêu tổng, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cô mà.”
Giang Nguyệt nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không muốn lại tiếp tục mắc nợ anh ấy.”
Cô vốn đã quyết định phân định ranh giới rõ ràng với anh ta, vì vậy không lẽ nào cô lại đến tìm kiếm sự giúp đỡ của anh được.
Cô muốn tự mình gánh vác.
“Vậy tôi có thể hiểu rằng, bây giờ cô là đang nợ tôi?” Trần Tư Tề cười nửa miệng nói:
“Cô không cảm thấy khó chịu sao?”
Cho nên sáng mai tôi sẽ nhờ quản lý của tôi chuyển tiền trả lại cho anh.”
Giang Nguyệt giọng điệu bình thản không chút thay đổi: “Chuyện tối nay tất cả đều là nhờ Trần tổng ra tay giúp đỡ, tôi rất cảm kích, nhưng thật ra anh không cần phải làm thêm cái gì cho tôi nữa đâu.”
Bây giờ ngay cả khi cô ấy nợ tiền của Trần Tư Tề, cô vẫn kiêu ngạo và không hề hạ thấp bản thân.
“Cô rất có khí thế đấy.”
Giang Nguyệt nghe anh đánh giá, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Đêm đã khuya.
Cổng đồn cảnh sát được bảo vệ nghiêm ngặt, không có bất kỳ chiếc ô tô nào chạy qua, ngay khi Trần Tư Tề vừa định ở miệng đề nghị đưa cô về, một chiếc Maybach mui bạc dừng lại bên kia đường.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Giang Nguyệt dần dần biến mất.
“Xem ra không cần đến lượt tôi đưa cô về rồi.” Trần Tư Tề cũng ý thức được điều gì, nhếch môi cười, bản thân cũng đoán được người trong xe là ai.
Còn có thể là ai nữa?
Chỉ có thể là Tiêu Kỳ Nhiên biết tin liền chạy tới mà thôi!
Giang Nguyệt đứng yên tại chỗ, bình thản nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi xe.
Anh vẫn mặc âu phục, đi giày da, đôi chân dài sải bước đến trước mặt cô, khuôn mặt vẫn rất lạnh lùng thâm trầm chẳng khác mọi khi. Nhưng trong ánh mắt lại chất chứa nỗi niềm lo lắng không dễ nhận ra.
“Cô có sao không?”
Giang Nguyệt sửng sốt trong giây lát.
Ban đầu cô tưởng rằng hắn đến đón cô mở lời thì sẽ là sự châm chọc và chế giễu, nhưng hắn đột nhiên quan tâm cô, làm cho cô có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị trước.
Tiêu Kỳ Nhiên hầu như không liếc nhìn Trần Tư Tề ở bên cạnh, chỉ thấp giọng hỏi:
“Giang Nguyệt, tôi đang hỏi cô đó, cô có ổn không?”
Chương 189 Trở về Hoa Thành
Nghe câu hỏi có phần vội vã của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô nhìn rõ vẻ lo lắng trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, giọng nói có chút căng thẳng: “Tôi không sao.”
Nói xong câu này, sự lo lắng trong ánh mắt người đàn ông đã tiêu tan đi một nửa, khôi phục lại vẻ bình tĩnh trầm lặng như mọi khi:
“Nếu cô không sao, vậy thì về ngay thôi, không phải ngày mai cô muốn trở lại Hoa Thành sao?”
“Nhưng trong nhà…” Giang Nguyệt mở miệng, muốn nói trong nhà cô đã bị tạt sơn.
“Đã cho người xử lý rồi.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên thanh thoát, ẩn chứa chút dịu dàng:
“Lên xe đi, chúng ta trở về.”
Giang Nguyệt cảm thấy hành vi của anh ta hơi kỳ lạ, đầu óc mông lung một hồi, nhưng sau đó vẫn theo anh ta lên xe.
Dọc đường, cô nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Tiêu tổng, hôm nay anh sao vậy?”
Đặc biệt là não bộ!
“Tôi không sao.” Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có chút thay đổi nào, chỉ cúi đầu nhìn cô:
“Tôi sợ cô xảy ra chuyện gì đó không hay thôi.”
Giang Nguyệt im lặng một lúc.
Hai tay cô vô thức chắp lại, nhịp tim có chút nhanh hơn, ngón trỏ và ngón cái tay phải không ngừng cọ xát với ngón cái tay trái, cô khẽ cắn môi.
“Anh không cần phải lo lắng cho tôi, bảo vệ của Thuỵ Uyển rất có trách nhiệm, tôi gọi điện thoại một lát là họ tới liền, hơn nữa…”
“Đừng hiểu lầm.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên đầy mị lực, lại có chút hờ hững:
“Ở Hoa Thành náo loạn thế đã đủ khó coi rồi, tôi không muốn cô cũng gây ồn ào như thế ở Bắc Kinh.”
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Gần như ngay lập tức, trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười ngọt ngào không thể chê vào đâu được: “Thật sự rất cảm ơn Tiêu tổng đã quan tâm, nhưng sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới rũ mắt nhìn cô, ánh mắt không có cảm xúc gì mãnh liệt, thản nhiên nói:
“Hy vọng sẽ không có lần sau.”
Nghe được câu này, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thực sự sẽ không có lần sau!
…
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt kéo vali chạy đến sân bay.
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh dậy, toàn bộ ngôi nhà đều trống không.
Anh rõ ràng là không hề vào phòng cô, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên liền có cảm giác cô đã đi rồi.
Hơi thở của nàng rõ ràng đã biến mất.
Biến mất đủ nhanh!
Anh lập tức gọi điện thoại cho Tiết An, bảo cậu mua vé máy bay về Hoa Thành.
“Anh có định đặt vé máy bay cho chị Giang Nguyệt luôn không?” Tiết An hỏi, không biết Giang Nguyệt đã trở về trước rồi.
“Không cần.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sô pha, ánh mắt bắt gặp phải chiếc bình hoa trên bàn. Anh vẫn thường có thói quen đặt hoa hồng vào đó, nhưng không có ai chăm sóc cẩn thận, hoa đã bắt đầu khô héo.
“Đặt luôn vé máy bay cho Tần Di Di.”
Ngay khi Giang Nguyệt hạ cánh, chị Trần và Tiểu Diệp đã chờ sẵn ở sân bay để đón cô.
Ngay khi Giang Nguyệt vừa đến, Tiểu Diệp đã chạy đến ôm chặt lấy cô, ân cần hỏi:
“Chị Giang Nguyệt, mọi chuyện đã được xử lý ổn thoả rồi đúng không?”
“Ừ, đã xử lý xong rồi.” Giang Nguyệt gật đầu, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ, liền hỏi:
“Tĩnh Nghi đâu?”
Hỏi xong, nét mặt Tiểu Diệp liền tỏ vẻ thần bí: “Tĩnh Nghi đã được sắp xếp một nhiệm vụ bí mật, lát nữa chị sẽ thấy!”
Nhìn dáng vẻ giả vờ bí ẩn của Tiểu Diệp, chị Trần không thể nhịn được cười mà đẩy cô ấy một cái:
“Nhiệm vụ bí mật gì ở đây? Chị bảo Tĩnh Nghi đi đặt chỗ trước để chúng ta cùng nhau ăn mừng ấy mà.”
“Còn có bánh kem nữa!” Tiểu Diệp vô cùng hí hửng, giọng nói cũng rất to:
“Là loại chị Giang Nguyệt rất thích ăn, bánh hoa hồng có công thức đặc biệt mà Tĩnh Nghi đã phải tìm khắp cả Hoa Thành…”
Nói giữa chừng, cô đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt có chút ảo não: “Chết rồi, em đã hứa với Tĩnh Nghi là phải giữ bí mật rồi!”
Tiểu Diệp là người khá bất cẩn, một khi tâm trạng cao hứng, cô ấy liền trở nên cực kỳ ngây thơ, nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy đã bắt đầu hối lỗi:
“Chị Giang Nguyệt, chị có thể giả vờ như chưa từng nghe em nói không, nếu không Tĩnh Nghi sẽ trách em mất.”
Giang Nguyệt miễn cưỡng cười đồng ý, mây đen trong lòng phút chốc được xua tan.
…
Chờ mấy người bọn họ đến phòng ăn, Tĩnh Nghi đã bận rộn sắp xếp phòng xong, trong phòng lại có một biểu ngữ: [Hoan nghênh chị Giang Nguyệt trở về.]
Bầu không khí vô cùng ấm áp.
Ở giữa bàn, còn có một cái bánh kem hình hoa hồng rất lớn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là một bông hồng tươi đang nở rộ.
Có thể thấy rằng Tĩnh Nghi thực sự rất để tâm về nó.
“Ngạc nhiên chưa!” Ngay giây phút nhìn thấy Giang Nguyệt, Tĩnh Nghi lập tức nở nụ cười:
“Chị Giang Nguyệt, đây là bánh kem em chuẩn bị cho chị, có bất ngờ không?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, thấy Tiểu Diệp nháy mắt liên hồi với mình, cô lập tức làm bộ vừa mới biết:
“Oa, thật bất ngờ nha.”
Diễn xuất vụng về của Giang Nguyệt không thể lừa được Tĩnh Nghi, cô dừng lại hai giây, lập tức đoán ra điều gì, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiểu Diệp:
“Chị Tiểu Diệp, sao chị lại nói ra rồi!”
Tiểu Diệp: “Thật sự rất xin lỗi! Tĩnh Nghi, chị thật sự không nhịn được…”
Tĩnh Nghi hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Biết trước như vậy thì em nên để chị chuẩn bị, còn em sẽ đi đón chị Giang Nguyệt cho rồi!”
“Lần sau, lần sau chị nhất định sẽ giữ bí mật!”
“...”
Nhìn hai bảo bối một lớn một nhỏ của mình, Giang Nguyệt rốt cuộc cũng nhịn không được đánh cười ra tiếng.
Thấy Giang Nguyệt nở nụ cười, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi liếc nhau, trong lòng họ cuối cùng cũng có chút nhẹ nhõm.
Mấy người bọn họ đều biết GIang Nguyệt trở về Bắc Kinh để làm chuyện gì, lo lắng cô nhất thời không thể thoát ra khỏi bóng ma đời mình, nên cố ý chuẩn bị màn chào đón bất ngờ này cho cô.
Hy vọng cô sẽ hạnh phúc!
Bọn họ ngồi xuống với nụ cười trên môi, các món ăn đặt trước lần lượt được mang lên, hầu hết đều là món mà Giang Nguyệt yêu thích.
Cô thích đồ ăn nhẹ, ghét đồ ăn nhiều dầu mỡ, chế độ ăn uống đủ lành mạnh có thể giúp cô duy trì vóc dáng tốt.
Dù là như vậy, cô vẫn nếm thử một số món ăn, không muốn phụ tấm lòng mà mọi người đã chuẩn bị cho cô.
Tay nghề của nhà hàng này không tệ, vừa động đũa, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đã bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói, miệng hai người đều nhét đầy thức ăn, bọn họ cũng không quên khen ngợi tay nghề của nhà hàng này.
“Nhìn kìa, hai đứa cứ giống như quỷ đói vậy ấy.” Chị Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị thực sự là hết thuốc chữa với hai đứa.”
“Hai người bọn họ bận rộn cả buổi sáng, em cũng không ăn được bao nhiêu, chị cứ để cho bọn họ thay em ăn nhiều một chút cũng được.” Giang Nguyệt cười nói.
Thấy tâm trạng cô cũng không tệ lắm, chị Trần mới hỏi: “Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?”
“Ừ, xong hết rồi.” Giang Nguyệt đặt chiếc đũa trong tay xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào, thuận tay lấy ly nước bên cạnh: “Sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Cho dù là với Giang Dự.
Hay là Giang gia!
Lúc cắt bánh ngọt, Tiểu Diệp cố ý cắt phần nhụy hoa của bánh hoa hồng xuống, cẩn thận đặt trước mặt Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, chúc chị sau này vẫn luôn giống như hoa hồng đỏ, mãi mãi xinh đẹp và ấm áp, mãi mãi là đỏ… nhất!”
Ba chữ cuối cùng, Tiểu Diệp gần như hét vỡ cả giọng, cô vừa hô xong, tất cả mọi người ở đầy liền cười ồ lên.
Giang Nguyệt thậm chí còn cười ra nước mắt.
Chương 190 Nghệ nhân nghề thêu
Sau khi ăn xong bữa cơm, bọn họ lại trở về công ty chi nhánh.
Cách bài trí trong công ty vẫn giống như trước, những bức ảnh nghệ thuật của Giang Nguyệt được treo ở bức tường chính giữa vẫn nổi bật nhất, còn có cả những đoạn giới thiệu ngắn gọn về mấy bộ phim mà cô ấy từng đóng.
Cho dù hiện tại tài nguyên của Giang Nguyệt vơi đi trầm trọng, nhưng địa vị trong giới giải trí cũng như ảnh hưởng của cô trong sự nghiệp diễn xuất, ở Giang Nhàn không ai có thể đọ lại cô.
Đây là thành tựu và niềm tự hào của cô, cũng là bàn đạp để cô vươn cao.
Giang Nguyệt đi qua hết tấm áp phích này đến tấm áp phích khác, cho đến khi cô bắt gặp tấm áp phích tuyên truyền phim đầu tiên.
Đó là tác phẩm đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất và cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Giang Nguyệt - “Bông hồng có gai.”
Đây là bộ phim lấy lấy chủ đề về góc nhìn của phụ nữ. Phim kể về một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình nông thôn, đối mặt với ảnh hưởng của gia đình gốc, cũng như các loại bất công xã hội và áp bức đối với phụ nữ. Cô đã không ngừng thoát ra khỏi xiềng xích của cuộc đời, dũng cảm để nắm lấy quyền thống trị nó trong tay.
Trong phim, mộ hình tượng nhân vật với sự kiên trì, bướng bỉnh, dũng cảm chiến đấu khi đối mặt với kẻ bạo hành và áp bức do Giang Nguyệt thủ vai đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng khán giả.
Trong phần kết của bộ phim, nữ chính xuất thân từ nông thôn nhờ có học thức tốt mà cuối cùng cũng nhìn thấy được sự tàn khốc của thế giới này nhưng lại lựa chọn tự kết liễu cuộc đời mình.
Đối mặt với số phận bi thảm bị cha mẹ bán cho người vừa bị què vừa bị mù trong làng vì mấy triệu đồng, nhưng cuối cùng cô dứt khoát nhảy khỏi xe cưới, rồi sau đó không chút do dự nhảy xuống dòng sông chảy xiết.
Cô đã từ bỏ cuộc sống của mình, nhưng vào những giây cuối cùng của cuộc sống, cô đã được sống cuộc sống của riêng mình.
Bộ phim này không chỉ để lại dấu ấn khó phai nhạt trong lòng khán giả, mà mãi tồn tại trong thâm tâm Giang Nguyệt.
Trong ảnh, một Giang Nguyệt 21 tuổi mặc áo bông vải hoa, thắt hai bím tóc dày, khuôn mặt ửng hồng, nụ cười giản dị và tươi tắn, nhưng lại phảng phất chút sắc màu bi thương của xã hội phong kiến.
Không cần phải nói, bộ phim đã trở nên cực kỳ thành công thời điểm đó, được chiếu ở toàn bộ các hệ thống rạp phim trên khắp cả nước, cũng đã mang về cho cô giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Từ đó về sau, sự nghiệp Giang Nguyệt trở nên rực rỡ như pháo hoa trên trời.
Nhưng chỉ có chị Trần biết được, sau khi quay xong bộ phim đó, Giang Nguyệt đã phải mất một thời gian rất dài mới có thể thoát được phim.
Bởi vì nó quá giống với cuộc sống thực tế của cô.
Cũng giống như khi quay phim, cô gần như không phân biệt được rốt cuộc mình đang trong phim hay ngoài đời thực.
Thấy Giang Nguyệt thất thần trước áp phích của ‘Bông hồng có gai’, chị Trần đi tới, vỗ vai trấn an cô:
“Lúc đó khi quay bộ phim này, chị cảm thấy tâm lý của em có chút đáng lo rồi.”
“Nhưng em quá là cứng đầu mà, chuyện gì cũng không nói, chỉ nói mỗi câu em không sao thôi.”
Khi nhớ lại những ký ức từ vài năm trước, chị Trần vẫn luôn cảm thấy có chút xúc động:
“Nguyệt Nguyệt, mọi chuyện đã qua rồi, thật lòng chị chỉ hy vọng em có thể vượt qua được những trở ngại đó và sống một cuộc đời tốt đẹp thôi.”
“Đừng nghĩ về ‘Hoa hồng có gai’ nữa, và cũng đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, được không?”
Giang Nguyệt im lặng, ánh mắt vẫn cứ hướng về tấm áp phích kia, tràn đầy những thứ cảm xúc lẫn lộn đan xen.
Hình như là cảm giác ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút bi thương.
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi lướt qua, qua nhanh đến mức người ta không thể nào nắm bắt được.
…
Bây giờ đã trở về Hoa Thành rồi, Giang Nguyệt khó có thể rảnh rỗi, cô lập tức trao đổi với chị Trần về lịch trình gần đây.
“Em còn nhớ Ứng Thừa Kỳ không? Vị đạo diễn lúc trước có ý đưa cho em một cành ô liu ấy.”
Chị Trần cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nửa năm sau anh ấy sẽ bấm máy quay một bộ phim dân quốc, và có ngỏ lời mời em làm nữ chính. Kịch bản cũng đã được gửi đến cho em rồi, vì vậy em cũng không cần phải thử vai.”
Giang Nguyệt gật đầu, cô còn rất có ấn tượng đối với chuyện này.
Cô nhớ bản thân đã từng gặp đạo diễn Kỳ trong một buổi tiệc chúc mừng, lúc đó cô ấy đã nâng ly chúc mừng, đối phương liến nói sau này nhất định sẽ mời cô làm nữ chính cho phim của mình.
Anh ta là một vị đạo diễn tài ba, yêu cầu đối với tác phẩm điện ảnh cũng rất khắt khe, chất lượng phim anh ấy làm trong hai năm qua càng ngày càng tốt, bản thân anh ấy cũng rất kỳ vọng vào bộ phim này.
“Tình cờ thì kịch bản đề tài dân quốc cũng có điểm chung với nhãn hiệu Vitaly mà em đã ký hợp đồng. Khi đó, chúng ta có thể quảng bá qua lại để tăng thêm độ phổ biến.”
“Hơn nữa, sau khi nhận kịch bản này, chị hy vọng năm nay em sẽ nhận được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thậm chí có thể trực tiếp nhận giải Ảnh hậu cho xem.”
Chị Trần nói đến đây, có chút hưng phấn: “Đây là những gì em có thể đạt được trước mắt, cũng là một giải thưởng có thể chứng minh năng lực của em nhất, là cơ hội ngàn năm có một đấy.”
Giang Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng hiểu được điểm này.
Ước mơ lớn nhất của cô khi bước chân vào giới giải trí này chính là được đứng trên bục vinh danh diễn xuất, trở thành một ảnh hậu xứng đáng.
“Chị Trần, chị đưa kịch bản cho em, để em mau chóng làm quen một chút, khi nào mình có thể gia nhập đoàn phim?” Vẻ mặt cô không chút thay đổi, đó cũng là phong cách chuyên nghiệp của cô:
“Có thời gian thì mình mời đạo diễn đi ăn bữa cơm, cứ nói là em mời là được.”
“Lúc trước chị cũng mời rồi.” Chị Trần cười rạng rỡ: “Những gì cần làm chị đều đã làm hết cho em rồi, bây giờ việc của em chỉ là làm quen với vai diễn và kịch bản mới này thôi.”
“Thời gian gia nhập đoàn phim chị cũng từng hỏi qua giúp em, là cuối tháng sau. Em còn tận một tháng nữa cơ, cũng rất thoải mái.”
Giang Nguyệt mỉm cười nhẹ nhõm, nói một lời cảm ơn cực kỳ chân thành: “Chị Trần, thật tốt khi có chị ở bên cạnh.”
“Không quen à nha, sao em lại nói những lời này với chị Trần này cơ chứ?” Chị Trần xua tay:
“Quay phim cho thật tốt đi, nếu đoạt được ảnh hậu lần này, coi như là công lao của chị đó nha.”
…
Giang Nguyệt mất cả buổi chiều đọc kịch bản, phân tích từ đầu tới cuối về đặc điểm tính cách nhân vật cô thủ vai một lần nữa, cũng như cả bối cảnh của cốt truyện, …
Lần này, cô sẽ vào vai một nữ thợ thêu chờ chồng trở về từ trong chiến tranh.
Cô đặc biệt chú ý rằng trong kịch bản có rất nhiều chi tiết nói về kỹ thuật thêu sườn xám, mà cô cũng chỉ mới được nghe nói về nghề thêu này.
Nhưng Giang Nguyệt lại không hài lòng với “chỉ nghe nói”, mục tiêu diễn xuất mà cô theo đuổi rất cao, nếu đã đưa cho cô vai diễn này, cô nhất định phải làm thật hoàn hảo, không được bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất.
“Em muốn học thêu à?” Chị Trần nghe Giang Nguyệt thỉnh cầu, có chút kinh ngạc: “Có phải quá đột ngột không?”
“Đây là vì nhân vật lần này, em muốn hiểu rõ hơn về thân phận người thợ thêu này, nên em nhất định phải học được kỹ năng của cô ấy, lúc quay phim mới có thể nhập vai sâu hơn được.”
Chị Trần sửng sốt, chị biết Giang Nguyệt luôn có yêu cầu rất cao đối với bản thân khi diễn xuất, nên mới gật đầu nói:
“Được, để chị giúp em đi xem xem trong thành phố có nghệ nhân thêu vải như vậy hay không.”
“Có á.” Tĩnh Nghi ở bên cạnh giúp Giang Nguyệt kiểm kê hợp đồng hợp tác đột nhiên lên tiếng: “Ở Hoa Thành có một bà lão nghề thêu, đã chín mươi tuổi rồi, nhưng tay nghề của bà vẫn rất điêu luyện.”
“Năm nào cũng có rất nhiều doanh nhân giàu có đến đây chỉ để muốn có một bộ sườn xám do chính tay bà thêu.”
Nghe đến đây, ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Tĩnh Nghi, em có biết vị lão bà ngề thêu này ở đâu không?”
“Em không biết.” Tĩnh Nghi lắc đầu như lục lạc: “Hơn nữa, hai năm trở lại đây, nghe nói bà vì tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và không tiếp tục thêu nữa rồi.”
“A Nhiên, mẹ có việc muốn hỏi con.”
Tô Gia Lan nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, ngữ khí cố gắng bình tĩnh: “Là cha mẹ, ta và cha con đều hy vọng con có thể sớm lập gia đình, nhưng đồng thời, ta cũng hy vọng con có thể lựa chọn cẩn thận.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng.
Thấy hắn không có đáp lại, Tô Gia Lan thở dài một tiếng, ẩn ý nói: “Những đứa trẻ của Tiêu gia từ trước đến nay đều tôn quý, tuyệt đối không thể sinh ra từ bụng của một số người phụ nữ thấp kém.”
Nói những lời này, bà rõ ràng mang theo thâm ý.
Tô Gia Lan nói như vậy, là đang ám chỉ Tiêu Kỳ Nhiên không thể tùy tiện để cho một người phụ nữ nào đó mang thai đứa con của Tiêu gia.
Tiêu Kỳ Nhiên không có đồng ý ngay lập tức mà chỉ nói: “Trước mắt con không có ý định sinh con, mẹ không cần phải lo lắng về điều đó.”
Nghe vậy, ánh mắt Tô Gia Lan chợt lóe.
“Mẹ, con còn có chuyện muốn hỏi mẹ.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Tô Gia Lan vẫn như cũ không có việc gì, liền nói thẳng:
“Ngày đó, Di Di có phải đã nói gì đó với mẹ hay không?”
Đây là bí ẩn mà anh không thể giải đáp được trong suốt thời gian bà hôn mê.
Tô Gia Lan nhíu mày, mở miệng định đáp, trong đầu xoẹt qua một tia ký ức, bà bỗng nhiên nhớ tới những lời Tần Di Di đã nói trước đó, nhất thời sắc mặt hơi thay đổi.
“Không có nói gì, là vì ta ở bên ngoài đã lâu thôi.”
Bà trả lời có chút kỳ quặc, muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này: “Gần đây Tần Di Di đang làm gì, không cùng con tới đây sao?”
“Mẹ muốn gặp cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, ánh mắt nheo lại.
“Ừm, muốn cùng cô ấy nói chuyện vài câu.” Vẻ mặt Tô Gia Lan khôi phục lại vẻ đoan trang: “Có tiện cho cô ấy không? Để cô ấy đến gặp mẹ vào ngày mai đi.”
“Mẹ không phải không thích cô ấy sao?” Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi nói: “Tỉnh lại muốn gặp Di Di, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Sau khi anh hỏi ra những lời này, Tô Gia Lan cũng không bối rối, giải thích hợp tình hợp lý: “Nếu con đã thích, mẹ cũng không ngại cùng cô ấy bồi dưỡng tình cảm một chút.”
“Vừa vặn là y tá chăm sóc của mẹ ngày mai phải trở về họp phụ huynh cho bọn nhỏ, phải xin nghỉ một ngày, con kêu Tần Di Di tới chăm sóc mẹ một ngày đi.”
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Ngày hôm sau.
Tần Di Di mang theo tâm tình khẩn trương mà sợ hãi, bị Tiêu Kỳ Nhiên đưa đến cửa phòng bệnh của Tô Gia Lan.
Trong lòng cô ta vẫn đang đánh trống.
Từ khi Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh thông báo cho cô biết Tô Gia Lan muốn gặp cô, khiến cô cảm thấy rất bất an bồn chồn. Tần Di Di cố hỏi Tiêu Kỳ Nhiên một cách bóng gió, anh cũng không nói cho cô biết nguyên nhân, chỉ nói là bà ấy muốn gặp cô.
“Hôm nay vất vả cô chăm sóc bà ấy một ngày.” Tiêu Kỹ Nhiên thản nhiên lên tiếng: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, em hiện tại chắc là biết?”
“Nếu muốn làm phu nhân của Tiêu gia, ít nhất em phải hòa thuận với người lớn trong nhà.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên làm cho người ta nghe không ra cảm xúc.
Tần Di Di mím môi dưới, giống như là đang động viên mình: “Em biết, A Nhiên anh yên tâm.”
Công việc ở công ty rất nhiều, Tiêu Kỳ Nhiên không ở lại bệnh viện quá lâu, hắn chào Tô Gia Lan rồi liền rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Tần Di Di và Tô Gia Lan hai mắt nhìn nhau.
Không có ai lên tiếng trước, bầu không khí có phần im ắng, Tần Di Di nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại lo lắng mình sẽ nói sai.
Tô Gia Lan nhận thấy sự cứng nhắc và căng thẳng của cô.
“Đứa bé đã được mấy tháng rồi?” Bà chậm giọng, bình tĩnh dị thường:
“Không phải nói mang thai đứa nhỏ của A Nhiên sao, bây giờ nó biết chưa?”
“Không có, còn chưa nói.” Tần Di Di trong lòng căng thẳng, khẩn trương đưa hai tay ở trước mặt:
“Còn chưa tới ba tháng, con còn không biết nên nói cho A Nhiên hay không?”
Ngày đó ở trong sân, Tần Di Di nói với Tô Gia Lan là: ‘Con có tin vui, còn chưa kịp nói cho A Nhiên cùng bác gái. Con đã mang thai đứa con của A Nhiên.’
Chỉ là một câu này, đã làm cho huyết áp Tô Gia Lan đột nhiên tăng mạnh, trong lúc nhất thời máu bất chợt dâng cao, liền ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, tất nhiên bà không quên câu nói này.
Tô Gia Lan chắc chắn, coi như là cho Tần Di Di một trăm lá gan, cô ta cũng không có khả năng đem loại chuyện này lừa gạt bà.
Hơn nữa Tiêu Kỳ Nhiên cưng chiều vô điều kiện, che chở Tần Di Di một cách trắng trợn, Tô Gia Lan cũng có thể thấy rõ.
Hai người rõ ràng là yêu nhau say đắm, cho dù phát sinh chút quan hệ cũng là hợp tình hợp lý.
Như vậy thì câu trả lời cũng chỉ có một, cô ta thật sự mang thai đứa con của Tiêu gia.
Nghĩ đến đây Tô Gia Lan liền cảm thấy tức ngực, cả người khó chịu, hận không thể mắng Tần Di Di không biết liêm sỉ.
“Cô quả nhiên so với Giang Nguyệt càng không từ thủ đoạn.” Tô Gia Lan duy trì sự đoan trang của mình, nhưng lời nói lại rõ ràng mang theo sự khắc nghiệt:
“Dùng thủ đoạn ‘mẫu bằng tử quý’ để vào cửa Tiêu gia, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
Tần Di Di cúi đầu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Quả nhiên, Giang Nguyệt cũng muốn gả cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi và lo lắng vừa rồi đều không thấy đâu, Tần Di Di ngẩng đầu nhìn Tô Gia Lan, mạnh dạn mở miệng:
“Bác gái, con và A Nhiên thật lòng yêu nhau, đứa nhỏ này chính là kết tinh tình yêu của chúng con.”
Tô Gia Lan nghe được một câu này, thiếu chút mất bình tĩnh.
“Cô... Cô quả thật là cực phẩm!” Tô Gia Lan thanh âm run rẩy: “Cô cho rằng nếu có con, ta sẽ quan tâm cô thật sao?”
“Thừa dịp A Nhiên còn chưa biết, cô lập tức phá bỏ đứa bé cho ta!” Tô Gia Lan lạnh lùng:
“Muốn Tiêu gia bồi thường bao nhiêu cũng có thể cho cô.”
Nhưng Tần Di Di cũng không đem uy hiếp để ở trong lòng, mà chỉ yếu ớt nói: “Vậy chỉ sợ sẽ làm cho dì thất vọng, con sẽ không bỏ đứa nhỏ này.”
Cô nhu nhược, dùng thái độ yếu đuối nói: “Nếu người làm như vậy, con sẽ lập tức nói với A Nhiên, để anh ấy có thể bảo vệ tốt đứa bé trong bụng con. Xin hãy thông cảm cho con.”
“Cô!” Tô Gia Lan tức giận đập giường, ho khan vài tiếng: “Nước, rót nước cho ta!”
Lúc này, Tần Di Di cũng nghe lời, tiến lên rót một ly nước đi qua.
“Nóng quá!” Tô Gia Lan bắt đầu làm khó cô.
Tần Di Diu đành phải thêm nửa chén nước lạnh vào, thế nhưng vẫn không qua được:
“Lạnh rồi!”
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Tô Gia Lan cuối cùng cũng uống nước.
Sau khi uống nước xong, Tô Gia Lan vẫn tức giận, lồng ngực phập phồng: “Bản lĩnh hầu hạ người khác của cô, thật sự là chẳng ra gì!”
Về phương diện này, cô ta thật sự kém xa Giang Nguyệt.
Tô Gia Lan còn nhớ rõ, năm đó khi bà nằm viện, Giang Nguyệt tự mình lo liệu mọi chuyện, chăm sóc bà cũng cực kỳ săn sóc, thậm chí còn tỉ mỉ hơn nhiều so với những y tá mà bà thuê.
Nếu không phải Tần Di Di mang thai đứa con của Tiêu Kỳ Nhiên, Tô Gia Lan thậm chí tình nguyện để Giang Nguyệt gả vào Tiêu gia, ít nhất cũng là người nghe lời hiểu chuyện.
Chờ cảm xúc dần dần bình phục lại, Tô Gia Lan đặt nước trong tay xuống, làm bộ thờ ơ hỏi:
“Chuyện của đứa nhỏ, hiện tại có bao nhiêu người biết?”
“Chỉ có con và bác biết thôi.” Tần Di Di mặt không đỏ tim không đập nói dối:
“Tin tức này thật quá bất ngờ, con còn chưa nghĩ ra nên nói cho A Nhiên như thế nào.”
Từ lúc xác định quan hệ, Tiêu Kỳ Nhiên căn bản ngay cả hôn cũng chưa từng hôn cô, đứa nhỏ này từ đâu mà có chứ?
Nghe vậy, Tô Gia Lan thở phào nhẹ nhõm, giả vờ và nói nhỏ: “Đây quả thật là một chuyện lớn, phải thận trọng.”
Tần Di Di mang thai đứa con của Tiêu gia, hơn nữa còn là chưa lập gia đình đã mang thai trước, đây cũng không phải là một chuyện vinh quang gì.
Chương 187 Đòi nợ
Đến chạng vạng, y tá đi họp phụ huynh cũng vội vàng trở về, Tần Di Di rốt cục cũng có thể giải thoát, chờ cho đến khi Tiêu Kỳ Nhiên đến đón cô.
Trước khi rời đi, Tô Gia Lan mang theo thâm ý nghiêm túc cảnh cáo cô: “Chuyện mang thai, không được để cho ai biết, đặc biệt là A Nhiên.”
Tần Di Di không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Cô ta căn bản cũng không có mang thai, làm sao có thể ngu xuẩn đến mức tự mình chạy đi nói với Tiêu Kỳ Nhiên?
Điều này không khác gì lấy đá đập vào chân mình.
“Mặt khác.” Tô Gia Lan bỗng nhiên lại nói: “Dành thời gian đi khám thai riêng tư một chút, mang giấy kiểm tra đến cho tôi xem.”
Nghe được câu này, trái tim Tần Di Di trong nháy mắt vọt lên.
Kỳ thật ngày đó chẳng qua chỉ là Tần Di Di nhất thời xúc động, thốt ra lời nói dối, chính là muốn Tô Gia Lan thỏa hiệp mà tiếp nhận cô ta, cũng không nghĩ tới tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Tần Di Di biết, một gia đình hào môn như Tiêu gia, đối với huyết thống luôn rất chú ý.
Nhưng một lời nói dối, cần phải dùng ngàn vạn lời nói dối để che đậy nó.
Tô Gia Lan không dễ lừa gạt như vậy, nhất định là phải có đủ giấy trắng mực đen, mới có thể tin tưởng cô thật sự mang thai đứa nhỏ của Tiêu Kỳ Nhiên.
Điều này quả thật có chút khó khăn!
Đợi Tiêu Kỳ Nhiên đón cô lên xe, Tần Di Di vẫn có chút mất tập trung.
“Hôm nay thế nào?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô như thường lệ.
Tần Di Di hít sâu một hơi, khóe môi cong lên, nụ cười rất ngọt ngào: “Em và bác gái ở chung rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói như vậy, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất anh không nghi ngờ cô ta.
Tài xế lái xe vững vàng dọc theo đường đi, Tiêu Kỳ Nhiên giữa đường nhận điện thoại, không biết đối phương nói cái gì, anh trực tiếp mở laptop ngay trong xe.
“Thuận tiện, bây giờ gửi mail cho tôi.” Hắn mặt không chút biểu tình, mi tâm hơi nhíu lại.
Chắc là việc quan trọng!
Tần Di Di trong lòng nghĩ như vậy, lại không nhịn được tò mò, ánh mắt nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình máy tính vài lần.
Người đàn ông rất nhạy cảm, ngay lập tức nghiêng đầu nhíu mày cảnh cáo: “Đừng nhìn lung tung.”
Tần Di Di lập tức thu hồi tầm mắt.
Nhưng chỉ liếc vài cái, cô cũng nhìn thấy một dòng chữ không lớn không nhỏ, tiêu đề là nội dung nghiên cứu về bệnh tâm lý rối loạn lưỡng cực.
Trong lòng cô nhịn không được nghi hoặc.
Ai bị rối loạn lưỡng cực?
Tần Di Di có chút muốn hỏi, nhưng cô có thể cảm giác được Tiêu Kỳ Nhiên hình như không muốn cho cô biết, cô tự nhiên thông minh không mở miệng.
“A Nhiên, khi nào chúng ta đính hôn?” Tần Di Di nín thở, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên:
“Hôm qua ba mẹ em còn gọi điện hỏi em có phải có bạn trai rồi hay không đó.”
Động tác của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, không có trực tiếp trả lời, mà chỉ bình tĩnh nói: “Chờ cho đến khi hết thời gian bận rộn này đã.”
“Nhưng anh lúc nào cũng bận rộn công việc.” Tần Di Di làm nũng: “A Nhiên lợi hại như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm.”
“Hôm nay bác gái còn cùng em nói chuyện có con, xem ra hai bác đều muốn sớm có cháu trai.” Cô bóng gió.
Tiêu Kỳ Nhiên vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ đối với đề tài của cô rất không có hứng thú: “Không vội, từ từ đi.”
Tần Di Di nghe ra lời cự tuyệt trong lời nói của hắn, nhưng cũng không nản lòng: “A Nhiên, anh có thể dành chút thời gian cùng em trở về thăm ba mẹ em không? Bọn họ thật ra đều là người Hoa thành.”
Tiêu Kỳ Nhiên khép máy tính lại, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tình cờ có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, lưu lại dấu vết thật dài giữa những đám mây.
Chỉ vài tiếng trước, Giang Nguyệt đã gửi cho hắn một tin nhắn, nói rằng cô đã mua vé cho chuyến bay gần nhất, ngày mai sẽ quay về Hoa thành.
Tần Di Di vẫn không nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên trả lời, vừa muốn mở miệng, anh đột nhiên nói với ngữ khí rất nhạt:
“Có thể.”
Nghe vậy, Tần Di Di trong lòng vui vẻ.
Chỉ cần rời khỏi Bắc thành, cô không cần lo lắng bị Tô Gia Lan ép nộp phiếu kiểm tra nữa.
...
Dù sao chu kỳ trị liệu tâm lý là ba tháng một lần, Giang Nguyệt trực tiếp xin chỉ thị chị Trần, sau khi nhận được sự đồng ý, cô liền nhanh chóng mua vé máy bay quay về Hoa thành.
Hôm nay Tiêu Kỳ Nhiên đi vắng, Giang Nguyệt thu dọn hành lý ở Thụy Uyển, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ trở về Hoa thành.
Ngay khi cô đang thu dọn được một nửa, chuông cửa bị người ta ấn dồn dập.
Người bên ngoài rất không kiên nhẫn, về sau cơ hồ bắt đầu đập cửa rất bạo lực, âm thanh càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang dội, đập đến tim Giang Nguyệt cũng run lên, lông tơ trên người cũng dựng thẳng lên.
“Mở cửa! Mở cửa ra mau.”
Trong nháy mắt, Giang Nguyệt không khỏi nín thở, ký ức chôn sâu trong trí nhớ lại một lần nữa lộ ra, làm cho da đầu cô căng ra, cảm giác nóng ran.
Tiếng đập cửa giống hệt mấy năm trước khi đám chủ nợ đến nhà cô đòi nợ.
Đó là nỗi sợ đã ăn sâu vào trong xương tủy của cô.
Dây thần kinh toàn thân Giang Nguyệt căng lên, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, cô run rẩy cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho bảo vệ bên Thụy Uyển:
“Xin chào, ở đây có người đột nhập vào nhà, phiền các anh hãy mau chóng phái người tới xử lý.”
Ước chừng mấy phút đồng hồ, bên ngoài rốt cục vang lên tiếng còi báo động, sau đó là một trận xô xát, một hồi lâu mới khôi phục lại yên tĩnh.
Sau đó là giọng nói của nhân viên bảo vệ: “Xin chào, hiện tại bên ngoài đã an toàn, cô có thể ra ngoài bây giờ.”
Hai chân Giang Nguyệt vẫn còn run rẩy, cô hít sâu điều chỉnh nhiều lần mới có thể cứng ngắc mở cửa, cúi đầu liền nhìn thấy những dòng chữ viết bằng sơn đỏ vương vãi khắp trên mặt đất.
Trên vách tường của căn biệt thự còn viết bốn chữ to [Nợ thì phải trả] rất lớn.
Dữ tợn và đáng sợ!
Giang Nguyệt gần như mất thăng bằng.
Giống hệt nhau.
Giống hệt như lối vào ngôi nhà đổ nát của cô mấy năm trước, ngay cả nội dung cũng giống hệt nhau.
“Thưa cô, người đã bị khống chế, lát nữa sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát.” Nhân viên bảo vệ báo cáo với cô, nhưng ánh mắt nhìn cô khó tránh khỏi mang theo sự khác thường:
“Cô có nợ tiền họ không?”
Giang Nguyệt sắc mặt âm trầm, giọng nói không dao động: “Bọn họ hẳn là tìm nhầm người, tôi không có nợ tiền bất kì người nào.”
“Vậy vẫn là phiền mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến, đối phương yêu cầu âm thầm hòa giải.”
Loại chuyện này chỉ có thể tính là tranh chấp dân sự, nhiều nhất là giam giữ bọn họ vài ngày, không bao lâu nữa vẫn sẽ thả ra.
Nếu muốn một lần cho xong, thì biện pháp tốt nhất chính là đôi bên hòa giải, điểm này trong lòng Giang Nguyệt cũng hiểu được.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thanh âm có chút mệt mỏi nói: “Được, vất vả các anh rồi.”
…
Chờ khi đến cục cảnh sát, Giang Nguyệt mới hiểu được vì sao đối phương lại tìm đến mình.
Nhóm người đến đòi nợ này, đều là đám xã hội đen lúc trước Giang Dự cùng nhau đánh bạc, lúc ấy bọn họ cho hắn vay rất nhiều tiền.
Hiện tại Giang Dự đang ngồi tù, không có cách nào trả lại tiền, vì vậy bọn họ lúc này mới tiếp cận Giang Nguyệt.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Giang Nguyệt thần sắc trấn định: “Oan có đầu nợ có chủ, các người không nên đến tìm tôi đòi tiền.”
“Cô là chị của Giang Dự, cô không trả thì ai trả?” Một tên tóc vàng hét lên: “Không phải vì lỗi của hắn, thì chúng tôi có thể mất hết tiền sao.”
“Đúng vậy đúng vậy, tiền của chúng tôi chẳng lẽ không phải tiền sao? Nhất định cô phải mau chóng trả lại!”
Giang Nguyệt nghe bọn họ kêu gào, chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào và phiền lòng.
Cô nhẫn nhịn chịu đựng, lạnh lùng mở miệng: “Hắn ta tổng cộng nợ các người bao nhiêu?”
Chương 188 Em có ổn không?
“Tổng cộng hắn nợ các ngươi bao nhiêu?”
Nghe Giang Nguyệt hỏi như vậy, mấy người bọn họ nhìn nhau, mặt ai nấy đều nở nụ cười nham hiểm.
Hiển nhiên Giang Nguyệt cũng không biết Giang Dự nợ bọn họ bao nhiêu, đây chẳng phải thời cơ tốt để nói khống giá lên sao?
“Cậu ta nợ chúng tôi cũng không nhiều lắm. Tổng tiền gốc và tiền lãi là mười tỷ.”
Một người đàn ông với mái tóc cắt ngắn màu đỏ, nhìn có vẻ là ông chủ của bọn họ, mở miệng liền dùng chiêu sư tử ngoặm, quăng ra một con số lớn.
Nói xong, hắn ta nhìn Giang Nguyệt đầy khiêu khích.
Giang Nguyệt trầm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Tốt nhất anh nên cho tôi một con số trong phạm vi bình thường, nếu không mấy người đến một xu cũng không lấy được.”
Thần thái của cô rất mạnh, mặt mày sáng sủa cao ngạo, làm cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy áp lực không ít.
Làm cho mọi người tin tưởng lời cô nói.
Vừa nghe những lời này, nam nhân tóc vàng nhất thời mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Đại ca, hình như chúng ta muốn hơi nhiều rồi phải không? Thật sự là…”
“Câm miệng, ngươi quyết định hay ta quyết định?” Nam nhân tóc ngắn màu đỏ lập tức nổi giận, khó chịu nhìn Giang Nguyệt, nói:
“Vậy thì năm tỷ, giảm xuống còn năm tỷ.”
Vẻ mặt Giang Nguyệt không thay đổi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thâm tâm hắn, giọng nói cực kỳ lạnh lùng:
“Năm trăm triệu! Không được hơn nữa.”
Nam nhân đội mũ đỏ kia nghiến răng, trợn mắt nhìn Giang Nguyệt, rất không nể nang gì: “Năm trăm triệu? Cô bố thí cho ai ăn à? Lãi suất ngân hàng mà ít thế?”
“Nếu các ngươi không muốn, vậy thì cứ làm theo thủ tục pháp lý đi.” Giang Nguyệt lập tức đứng dậy:
“Vừa hay tôi để các ngươi vào làm bạn với Giang Dự, các người không phải bạn bè sao?”
Mấy tên côn đồ vừa nghe thấy câu này, nhất thời hoảng hốt, một người trong đó lập tức không chịu nổi liền tức giận:
“Đại ca, tên họ Giang kia tổng cộng nợ chúng ta ba trăm triệu, lãi suất thêm vào là năm trăm triệu cũng quá đủ rồi. Chúng ta đừng hất cá tanh lên mặt mình chứ!”
Chơi thì chơi cho tới bến, nhưng nếu để trên người có tiền án, về sau làm cái gì cũng không tiện.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, ngón tay cô bất giác vẫn còn hơi run rẩy.
Những cảnh tượng trong quá khứ cứ thế hiện lên trước mắt cô.
Không ngừng lẩn tránh và chạy trốn khỏi những khoản nợ. Những tiếng la hét và khóc lóc. Cả những âm thanh đập phá đồ đạc, chúng như một tế bào hoại thư, không thể nào rũ bỏ hay xoá sạch.
Đó là bóng ma ám ảnh cả cuộc đời cô.
Cuối cùng, bọn họ chấp nhận lấy năm trăm triệu. Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư, mới phát hiện số dư chỉ có hơn năm mươi triệu.
Năm trăm triệu là con số không nhỏ, cho dù cô có nhờ chị Trần chuyển tiền cho mình cũng sẽ cần chút thời gian.
“Muốn quỵt nợ à?” Thấy vẻ mặt do dự của Giang Nguyệt, tên tóc đỏ không khỏi châm chọc:
“Làm minh tinh mà chút tiền cỏn con này cũng không có? Hay là ngủ một giấc với anh anh em tôi, làm bọn tôi vui vẻ chút thì còn có thể xoá bỏ một khoản.”
Sắc mặt Giang Nguyệt lập tức trở nên khó coi: “Cậu có gan nói lại lần nữa?”
“Là chính miệng em trai cô nói đấy, về sau sẽ để cho chị gái hắn vui vẻ với anh em bọn tôi, cô tin không?”
Giang Nguyệt nắm chặt tay, trầm mặc nghiến răng, nuốt nước mắt ngược vào trong.
Cô tin!
Cô không hề ngạc nhiên nếu những lời này thốt ra từ miệng của Giang Dự.
Bởi vì trước đó, hắn cũng đã nói như thế không biết bao nhiêu lần.
Trong tay Giang Nguyệt không có tiền, nhưng bắt buộc phải lập tức chuyển cho tên tóc đỏ kia, thì mới coi như xong chuyện.
Cô đang chuẩn bị gọi điện cho chị Trần để xin giúp đỡ thì bất ngờ có một người quen đến.
Hoá ra là xe của Trần Tư Tề, bị trầy xước một chút do xảy ra một vụ tai nạn giao thông nhỏ, nên anh ta đến cục cảnh sát báo án.
Vừa vặn gặp phải Giang Nguyệt, lúc đầu abg còn tưởng là mình nhìn lầm, sau đó lớn tiếng xác nhận:
“Giang Nguyệt, sao cô lại đến đây?”
Giang Nguyệt vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tư Tề trong bộ quần áo giản dị màu xám nhạt, gật gật đầu:
“Tôi có chút việc riêng cần phải xử lý.”
Tên côn đồ kia nháy mắt, sau đó lập tức lớn tiếng nói: “Cô ta nợ tiền, nếu không trả thì không thể rời đi!”
Trần Tư Tề nhìn Giang Nguyệt: “Bao nhiêu?”
Giang Nguyệt lập tức sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu, bây giờ tôi liên lạc với chị Trần, để nhờ chị ấy chuyển tiền…”
“Năm trăm triệu!” Tên tóc vàng để ý đôi chút, liền nhận ra Trần Tư Tề là người có tiền: “Trả năm trăm triệu, chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức.”
…
Cuối cùng, Trần Tư Tề giúp cô trả số tiền đó, cả hai cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Giang Nguyệt đứng ở cửa, quay lại và cảm ơn Trần Tư Tề: “Cảm ơn anh, ngày mai tôi nhất định sẽ trả lại số tiền này cho anh.”
Trần Tư Tề thấp giọng cười nhẹ: “Không cần khách sáo như vậy, tôi biết tính cô trước giờ mà.”
Giang Nguyệt mím môi hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không quên nói lời cảm ơn.
Thật ra, cô không biết phải nói thêm gì khác.
Trần Tư Tề có thể cảm nhận được, khí thế mạnh mẽ trên người cô đã dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác bất lực nhàn nhạt.
“Em trai cô…”
“Đã vô tù rồi, nhưng trước đây cậu ta nợ tiền.”
Giang Nguyệt đột nhiên thả lỏng người, cười nói: “Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, tự tay tống cậu ta vào tù là ân huệ cuối cùng của người chị gái như tôi.”
Trần Tư Tề chết lặng.
Anh không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy Giang Nguyệt lại gặp phải chuyện lớn như thế.
Thật khó mà tưởng tượng nổi cái cảm giác chính tay mình tống người thân vào tù sẽ như thế nào.
Một lúc sau, Trần Tư Tề mở miệng nói: “Trong tình thế vừa rồi, sao cô không gọi điện cho Tiêu tổng, anh ấy chắc chắn sẽ giúp cô mà.”
Giang Nguyệt nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không muốn lại tiếp tục mắc nợ anh ấy.”
Cô vốn đã quyết định phân định ranh giới rõ ràng với anh ta, vì vậy không lẽ nào cô lại đến tìm kiếm sự giúp đỡ của anh được.
Cô muốn tự mình gánh vác.
“Vậy tôi có thể hiểu rằng, bây giờ cô là đang nợ tôi?” Trần Tư Tề cười nửa miệng nói:
“Cô không cảm thấy khó chịu sao?”
Cho nên sáng mai tôi sẽ nhờ quản lý của tôi chuyển tiền trả lại cho anh.”
Giang Nguyệt giọng điệu bình thản không chút thay đổi: “Chuyện tối nay tất cả đều là nhờ Trần tổng ra tay giúp đỡ, tôi rất cảm kích, nhưng thật ra anh không cần phải làm thêm cái gì cho tôi nữa đâu.”
Bây giờ ngay cả khi cô ấy nợ tiền của Trần Tư Tề, cô vẫn kiêu ngạo và không hề hạ thấp bản thân.
“Cô rất có khí thế đấy.”
Giang Nguyệt nghe anh đánh giá, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Đêm đã khuya.
Cổng đồn cảnh sát được bảo vệ nghiêm ngặt, không có bất kỳ chiếc ô tô nào chạy qua, ngay khi Trần Tư Tề vừa định ở miệng đề nghị đưa cô về, một chiếc Maybach mui bạc dừng lại bên kia đường.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Giang Nguyệt dần dần biến mất.
“Xem ra không cần đến lượt tôi đưa cô về rồi.” Trần Tư Tề cũng ý thức được điều gì, nhếch môi cười, bản thân cũng đoán được người trong xe là ai.
Còn có thể là ai nữa?
Chỉ có thể là Tiêu Kỳ Nhiên biết tin liền chạy tới mà thôi!
Giang Nguyệt đứng yên tại chỗ, bình thản nhìn Tiêu Kỳ Nhiên bước ra khỏi xe.
Anh vẫn mặc âu phục, đi giày da, đôi chân dài sải bước đến trước mặt cô, khuôn mặt vẫn rất lạnh lùng thâm trầm chẳng khác mọi khi. Nhưng trong ánh mắt lại chất chứa nỗi niềm lo lắng không dễ nhận ra.
“Cô có sao không?”
Giang Nguyệt sửng sốt trong giây lát.
Ban đầu cô tưởng rằng hắn đến đón cô mở lời thì sẽ là sự châm chọc và chế giễu, nhưng hắn đột nhiên quan tâm cô, làm cho cô có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị trước.
Tiêu Kỳ Nhiên hầu như không liếc nhìn Trần Tư Tề ở bên cạnh, chỉ thấp giọng hỏi:
“Giang Nguyệt, tôi đang hỏi cô đó, cô có ổn không?”
Chương 189 Trở về Hoa Thành
Nghe câu hỏi có phần vội vã của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô nhìn rõ vẻ lo lắng trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, giọng nói có chút căng thẳng: “Tôi không sao.”
Nói xong câu này, sự lo lắng trong ánh mắt người đàn ông đã tiêu tan đi một nửa, khôi phục lại vẻ bình tĩnh trầm lặng như mọi khi:
“Nếu cô không sao, vậy thì về ngay thôi, không phải ngày mai cô muốn trở lại Hoa Thành sao?”
“Nhưng trong nhà…” Giang Nguyệt mở miệng, muốn nói trong nhà cô đã bị tạt sơn.
“Đã cho người xử lý rồi.” Giọng nói Tiêu Kỳ Nhiên thanh thoát, ẩn chứa chút dịu dàng:
“Lên xe đi, chúng ta trở về.”
Giang Nguyệt cảm thấy hành vi của anh ta hơi kỳ lạ, đầu óc mông lung một hồi, nhưng sau đó vẫn theo anh ta lên xe.
Dọc đường, cô nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Tiêu tổng, hôm nay anh sao vậy?”
Đặc biệt là não bộ!
“Tôi không sao.” Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có chút thay đổi nào, chỉ cúi đầu nhìn cô:
“Tôi sợ cô xảy ra chuyện gì đó không hay thôi.”
Giang Nguyệt im lặng một lúc.
Hai tay cô vô thức chắp lại, nhịp tim có chút nhanh hơn, ngón trỏ và ngón cái tay phải không ngừng cọ xát với ngón cái tay trái, cô khẽ cắn môi.
“Anh không cần phải lo lắng cho tôi, bảo vệ của Thuỵ Uyển rất có trách nhiệm, tôi gọi điện thoại một lát là họ tới liền, hơn nữa…”
“Đừng hiểu lầm.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên đầy mị lực, lại có chút hờ hững:
“Ở Hoa Thành náo loạn thế đã đủ khó coi rồi, tôi không muốn cô cũng gây ồn ào như thế ở Bắc Kinh.”
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Gần như ngay lập tức, trên mặt cô lại xuất hiện nụ cười ngọt ngào không thể chê vào đâu được: “Thật sự rất cảm ơn Tiêu tổng đã quan tâm, nhưng sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới rũ mắt nhìn cô, ánh mắt không có cảm xúc gì mãnh liệt, thản nhiên nói:
“Hy vọng sẽ không có lần sau.”
Nghe được câu này, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thực sự sẽ không có lần sau!
…
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt kéo vali chạy đến sân bay.
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh dậy, toàn bộ ngôi nhà đều trống không.
Anh rõ ràng là không hề vào phòng cô, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Tiêu Kỳ Nhiên liền có cảm giác cô đã đi rồi.
Hơi thở của nàng rõ ràng đã biến mất.
Biến mất đủ nhanh!
Anh lập tức gọi điện thoại cho Tiết An, bảo cậu mua vé máy bay về Hoa Thành.
“Anh có định đặt vé máy bay cho chị Giang Nguyệt luôn không?” Tiết An hỏi, không biết Giang Nguyệt đã trở về trước rồi.
“Không cần.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sô pha, ánh mắt bắt gặp phải chiếc bình hoa trên bàn. Anh vẫn thường có thói quen đặt hoa hồng vào đó, nhưng không có ai chăm sóc cẩn thận, hoa đã bắt đầu khô héo.
“Đặt luôn vé máy bay cho Tần Di Di.”
Ngay khi Giang Nguyệt hạ cánh, chị Trần và Tiểu Diệp đã chờ sẵn ở sân bay để đón cô.
Ngay khi Giang Nguyệt vừa đến, Tiểu Diệp đã chạy đến ôm chặt lấy cô, ân cần hỏi:
“Chị Giang Nguyệt, mọi chuyện đã được xử lý ổn thoả rồi đúng không?”
“Ừ, đã xử lý xong rồi.” Giang Nguyệt gật đầu, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ, liền hỏi:
“Tĩnh Nghi đâu?”
Hỏi xong, nét mặt Tiểu Diệp liền tỏ vẻ thần bí: “Tĩnh Nghi đã được sắp xếp một nhiệm vụ bí mật, lát nữa chị sẽ thấy!”
Nhìn dáng vẻ giả vờ bí ẩn của Tiểu Diệp, chị Trần không thể nhịn được cười mà đẩy cô ấy một cái:
“Nhiệm vụ bí mật gì ở đây? Chị bảo Tĩnh Nghi đi đặt chỗ trước để chúng ta cùng nhau ăn mừng ấy mà.”
“Còn có bánh kem nữa!” Tiểu Diệp vô cùng hí hửng, giọng nói cũng rất to:
“Là loại chị Giang Nguyệt rất thích ăn, bánh hoa hồng có công thức đặc biệt mà Tĩnh Nghi đã phải tìm khắp cả Hoa Thành…”
Nói giữa chừng, cô đột nhiên che miệng lại, vẻ mặt có chút ảo não: “Chết rồi, em đã hứa với Tĩnh Nghi là phải giữ bí mật rồi!”
Tiểu Diệp là người khá bất cẩn, một khi tâm trạng cao hứng, cô ấy liền trở nên cực kỳ ngây thơ, nhưng bây giờ có vẻ như cô ấy đã bắt đầu hối lỗi:
“Chị Giang Nguyệt, chị có thể giả vờ như chưa từng nghe em nói không, nếu không Tĩnh Nghi sẽ trách em mất.”
Giang Nguyệt miễn cưỡng cười đồng ý, mây đen trong lòng phút chốc được xua tan.
…
Chờ mấy người bọn họ đến phòng ăn, Tĩnh Nghi đã bận rộn sắp xếp phòng xong, trong phòng lại có một biểu ngữ: [Hoan nghênh chị Giang Nguyệt trở về.]
Bầu không khí vô cùng ấm áp.
Ở giữa bàn, còn có một cái bánh kem hình hoa hồng rất lớn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là một bông hồng tươi đang nở rộ.
Có thể thấy rằng Tĩnh Nghi thực sự rất để tâm về nó.
“Ngạc nhiên chưa!” Ngay giây phút nhìn thấy Giang Nguyệt, Tĩnh Nghi lập tức nở nụ cười:
“Chị Giang Nguyệt, đây là bánh kem em chuẩn bị cho chị, có bất ngờ không?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, thấy Tiểu Diệp nháy mắt liên hồi với mình, cô lập tức làm bộ vừa mới biết:
“Oa, thật bất ngờ nha.”
Diễn xuất vụng về của Giang Nguyệt không thể lừa được Tĩnh Nghi, cô dừng lại hai giây, lập tức đoán ra điều gì, ánh mắt liếc nhìn về phía Tiểu Diệp:
“Chị Tiểu Diệp, sao chị lại nói ra rồi!”
Tiểu Diệp: “Thật sự rất xin lỗi! Tĩnh Nghi, chị thật sự không nhịn được…”
Tĩnh Nghi hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Biết trước như vậy thì em nên để chị chuẩn bị, còn em sẽ đi đón chị Giang Nguyệt cho rồi!”
“Lần sau, lần sau chị nhất định sẽ giữ bí mật!”
“...”
Nhìn hai bảo bối một lớn một nhỏ của mình, Giang Nguyệt rốt cuộc cũng nhịn không được đánh cười ra tiếng.
Thấy Giang Nguyệt nở nụ cười, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi liếc nhau, trong lòng họ cuối cùng cũng có chút nhẹ nhõm.
Mấy người bọn họ đều biết GIang Nguyệt trở về Bắc Kinh để làm chuyện gì, lo lắng cô nhất thời không thể thoát ra khỏi bóng ma đời mình, nên cố ý chuẩn bị màn chào đón bất ngờ này cho cô.
Hy vọng cô sẽ hạnh phúc!
Bọn họ ngồi xuống với nụ cười trên môi, các món ăn đặt trước lần lượt được mang lên, hầu hết đều là món mà Giang Nguyệt yêu thích.
Cô thích đồ ăn nhẹ, ghét đồ ăn nhiều dầu mỡ, chế độ ăn uống đủ lành mạnh có thể giúp cô duy trì vóc dáng tốt.
Dù là như vậy, cô vẫn nếm thử một số món ăn, không muốn phụ tấm lòng mà mọi người đã chuẩn bị cho cô.
Tay nghề của nhà hàng này không tệ, vừa động đũa, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp đã bắt đầu ăn ngấu nghiến như hổ đói, miệng hai người đều nhét đầy thức ăn, bọn họ cũng không quên khen ngợi tay nghề của nhà hàng này.
“Nhìn kìa, hai đứa cứ giống như quỷ đói vậy ấy.” Chị Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị thực sự là hết thuốc chữa với hai đứa.”
“Hai người bọn họ bận rộn cả buổi sáng, em cũng không ăn được bao nhiêu, chị cứ để cho bọn họ thay em ăn nhiều một chút cũng được.” Giang Nguyệt cười nói.
Thấy tâm trạng cô cũng không tệ lắm, chị Trần mới hỏi: “Mọi chuyện đã xử lý xong chưa?”
“Ừ, xong hết rồi.” Giang Nguyệt đặt chiếc đũa trong tay xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nào, thuận tay lấy ly nước bên cạnh: “Sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
Cho dù là với Giang Dự.
Hay là Giang gia!
Lúc cắt bánh ngọt, Tiểu Diệp cố ý cắt phần nhụy hoa của bánh hoa hồng xuống, cẩn thận đặt trước mặt Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, chúc chị sau này vẫn luôn giống như hoa hồng đỏ, mãi mãi xinh đẹp và ấm áp, mãi mãi là đỏ… nhất!”
Ba chữ cuối cùng, Tiểu Diệp gần như hét vỡ cả giọng, cô vừa hô xong, tất cả mọi người ở đầy liền cười ồ lên.
Giang Nguyệt thậm chí còn cười ra nước mắt.
Chương 190 Nghệ nhân nghề thêu
Sau khi ăn xong bữa cơm, bọn họ lại trở về công ty chi nhánh.
Cách bài trí trong công ty vẫn giống như trước, những bức ảnh nghệ thuật của Giang Nguyệt được treo ở bức tường chính giữa vẫn nổi bật nhất, còn có cả những đoạn giới thiệu ngắn gọn về mấy bộ phim mà cô ấy từng đóng.
Cho dù hiện tại tài nguyên của Giang Nguyệt vơi đi trầm trọng, nhưng địa vị trong giới giải trí cũng như ảnh hưởng của cô trong sự nghiệp diễn xuất, ở Giang Nhàn không ai có thể đọ lại cô.
Đây là thành tựu và niềm tự hào của cô, cũng là bàn đạp để cô vươn cao.
Giang Nguyệt đi qua hết tấm áp phích này đến tấm áp phích khác, cho đến khi cô bắt gặp tấm áp phích tuyên truyền phim đầu tiên.
Đó là tác phẩm đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất và cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Giang Nguyệt - “Bông hồng có gai.”
Đây là bộ phim lấy lấy chủ đề về góc nhìn của phụ nữ. Phim kể về một người phụ nữ lớn lên trong một gia đình nông thôn, đối mặt với ảnh hưởng của gia đình gốc, cũng như các loại bất công xã hội và áp bức đối với phụ nữ. Cô đã không ngừng thoát ra khỏi xiềng xích của cuộc đời, dũng cảm để nắm lấy quyền thống trị nó trong tay.
Trong phim, mộ hình tượng nhân vật với sự kiên trì, bướng bỉnh, dũng cảm chiến đấu khi đối mặt với kẻ bạo hành và áp bức do Giang Nguyệt thủ vai đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng khán giả.
Trong phần kết của bộ phim, nữ chính xuất thân từ nông thôn nhờ có học thức tốt mà cuối cùng cũng nhìn thấy được sự tàn khốc của thế giới này nhưng lại lựa chọn tự kết liễu cuộc đời mình.
Đối mặt với số phận bi thảm bị cha mẹ bán cho người vừa bị què vừa bị mù trong làng vì mấy triệu đồng, nhưng cuối cùng cô dứt khoát nhảy khỏi xe cưới, rồi sau đó không chút do dự nhảy xuống dòng sông chảy xiết.
Cô đã từ bỏ cuộc sống của mình, nhưng vào những giây cuối cùng của cuộc sống, cô đã được sống cuộc sống của riêng mình.
Bộ phim này không chỉ để lại dấu ấn khó phai nhạt trong lòng khán giả, mà mãi tồn tại trong thâm tâm Giang Nguyệt.
Trong ảnh, một Giang Nguyệt 21 tuổi mặc áo bông vải hoa, thắt hai bím tóc dày, khuôn mặt ửng hồng, nụ cười giản dị và tươi tắn, nhưng lại phảng phất chút sắc màu bi thương của xã hội phong kiến.
Không cần phải nói, bộ phim đã trở nên cực kỳ thành công thời điểm đó, được chiếu ở toàn bộ các hệ thống rạp phim trên khắp cả nước, cũng đã mang về cho cô giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Từ đó về sau, sự nghiệp Giang Nguyệt trở nên rực rỡ như pháo hoa trên trời.
Nhưng chỉ có chị Trần biết được, sau khi quay xong bộ phim đó, Giang Nguyệt đã phải mất một thời gian rất dài mới có thể thoát được phim.
Bởi vì nó quá giống với cuộc sống thực tế của cô.
Cũng giống như khi quay phim, cô gần như không phân biệt được rốt cuộc mình đang trong phim hay ngoài đời thực.
Thấy Giang Nguyệt thất thần trước áp phích của ‘Bông hồng có gai’, chị Trần đi tới, vỗ vai trấn an cô:
“Lúc đó khi quay bộ phim này, chị cảm thấy tâm lý của em có chút đáng lo rồi.”
“Nhưng em quá là cứng đầu mà, chuyện gì cũng không nói, chỉ nói mỗi câu em không sao thôi.”
Khi nhớ lại những ký ức từ vài năm trước, chị Trần vẫn luôn cảm thấy có chút xúc động:
“Nguyệt Nguyệt, mọi chuyện đã qua rồi, thật lòng chị chỉ hy vọng em có thể vượt qua được những trở ngại đó và sống một cuộc đời tốt đẹp thôi.”
“Đừng nghĩ về ‘Hoa hồng có gai’ nữa, và cũng đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, được không?”
Giang Nguyệt im lặng, ánh mắt vẫn cứ hướng về tấm áp phích kia, tràn đầy những thứ cảm xúc lẫn lộn đan xen.
Hình như là cảm giác ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút bi thương.
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi lướt qua, qua nhanh đến mức người ta không thể nào nắm bắt được.
…
Bây giờ đã trở về Hoa Thành rồi, Giang Nguyệt khó có thể rảnh rỗi, cô lập tức trao đổi với chị Trần về lịch trình gần đây.
“Em còn nhớ Ứng Thừa Kỳ không? Vị đạo diễn lúc trước có ý đưa cho em một cành ô liu ấy.”
Chị Trần cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nửa năm sau anh ấy sẽ bấm máy quay một bộ phim dân quốc, và có ngỏ lời mời em làm nữ chính. Kịch bản cũng đã được gửi đến cho em rồi, vì vậy em cũng không cần phải thử vai.”
Giang Nguyệt gật đầu, cô còn rất có ấn tượng đối với chuyện này.
Cô nhớ bản thân đã từng gặp đạo diễn Kỳ trong một buổi tiệc chúc mừng, lúc đó cô ấy đã nâng ly chúc mừng, đối phương liến nói sau này nhất định sẽ mời cô làm nữ chính cho phim của mình.
Anh ta là một vị đạo diễn tài ba, yêu cầu đối với tác phẩm điện ảnh cũng rất khắt khe, chất lượng phim anh ấy làm trong hai năm qua càng ngày càng tốt, bản thân anh ấy cũng rất kỳ vọng vào bộ phim này.
“Tình cờ thì kịch bản đề tài dân quốc cũng có điểm chung với nhãn hiệu Vitaly mà em đã ký hợp đồng. Khi đó, chúng ta có thể quảng bá qua lại để tăng thêm độ phổ biến.”
“Hơn nữa, sau khi nhận kịch bản này, chị hy vọng năm nay em sẽ nhận được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, thậm chí có thể trực tiếp nhận giải Ảnh hậu cho xem.”
Chị Trần nói đến đây, có chút hưng phấn: “Đây là những gì em có thể đạt được trước mắt, cũng là một giải thưởng có thể chứng minh năng lực của em nhất, là cơ hội ngàn năm có một đấy.”
Giang Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng hiểu được điểm này.
Ước mơ lớn nhất của cô khi bước chân vào giới giải trí này chính là được đứng trên bục vinh danh diễn xuất, trở thành một ảnh hậu xứng đáng.
“Chị Trần, chị đưa kịch bản cho em, để em mau chóng làm quen một chút, khi nào mình có thể gia nhập đoàn phim?” Vẻ mặt cô không chút thay đổi, đó cũng là phong cách chuyên nghiệp của cô:
“Có thời gian thì mình mời đạo diễn đi ăn bữa cơm, cứ nói là em mời là được.”
“Lúc trước chị cũng mời rồi.” Chị Trần cười rạng rỡ: “Những gì cần làm chị đều đã làm hết cho em rồi, bây giờ việc của em chỉ là làm quen với vai diễn và kịch bản mới này thôi.”
“Thời gian gia nhập đoàn phim chị cũng từng hỏi qua giúp em, là cuối tháng sau. Em còn tận một tháng nữa cơ, cũng rất thoải mái.”
Giang Nguyệt mỉm cười nhẹ nhõm, nói một lời cảm ơn cực kỳ chân thành: “Chị Trần, thật tốt khi có chị ở bên cạnh.”
“Không quen à nha, sao em lại nói những lời này với chị Trần này cơ chứ?” Chị Trần xua tay:
“Quay phim cho thật tốt đi, nếu đoạt được ảnh hậu lần này, coi như là công lao của chị đó nha.”
…
Giang Nguyệt mất cả buổi chiều đọc kịch bản, phân tích từ đầu tới cuối về đặc điểm tính cách nhân vật cô thủ vai một lần nữa, cũng như cả bối cảnh của cốt truyện, …
Lần này, cô sẽ vào vai một nữ thợ thêu chờ chồng trở về từ trong chiến tranh.
Cô đặc biệt chú ý rằng trong kịch bản có rất nhiều chi tiết nói về kỹ thuật thêu sườn xám, mà cô cũng chỉ mới được nghe nói về nghề thêu này.
Nhưng Giang Nguyệt lại không hài lòng với “chỉ nghe nói”, mục tiêu diễn xuất mà cô theo đuổi rất cao, nếu đã đưa cho cô vai diễn này, cô nhất định phải làm thật hoàn hảo, không được bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất.
“Em muốn học thêu à?” Chị Trần nghe Giang Nguyệt thỉnh cầu, có chút kinh ngạc: “Có phải quá đột ngột không?”
“Đây là vì nhân vật lần này, em muốn hiểu rõ hơn về thân phận người thợ thêu này, nên em nhất định phải học được kỹ năng của cô ấy, lúc quay phim mới có thể nhập vai sâu hơn được.”
Chị Trần sửng sốt, chị biết Giang Nguyệt luôn có yêu cầu rất cao đối với bản thân khi diễn xuất, nên mới gật đầu nói:
“Được, để chị giúp em đi xem xem trong thành phố có nghệ nhân thêu vải như vậy hay không.”
“Có á.” Tĩnh Nghi ở bên cạnh giúp Giang Nguyệt kiểm kê hợp đồng hợp tác đột nhiên lên tiếng: “Ở Hoa Thành có một bà lão nghề thêu, đã chín mươi tuổi rồi, nhưng tay nghề của bà vẫn rất điêu luyện.”
“Năm nào cũng có rất nhiều doanh nhân giàu có đến đây chỉ để muốn có một bộ sườn xám do chính tay bà thêu.”
Nghe đến đây, ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Tĩnh Nghi, em có biết vị lão bà ngề thêu này ở đâu không?”
“Em không biết.” Tĩnh Nghi lắc đầu như lục lạc: “Hơn nữa, hai năm trở lại đây, nghe nói bà vì tuổi tác đã cao nên đã nghỉ hưu và không tiếp tục thêu nữa rồi.”