-
Chương 176-180
Chương 176 Nguyền rủa
Giang Nguyệt cúi mặt, mi mắt từng chút nhướng lên.
Trong mắt cô lướt qua một tia ấm áp, cô dùng giọng nói rất nhỏ nhẹ đưa ra nhận định cuối cùng:
"Tất cả đều là sự thật, không có gì phải thay đổi. Cảm ơn."
Giang Dự cả người sững lại, nửa câu cuối cùng vẫn còn ở trong cổ họng, miệng còn đang hé mở, trông khá là kỳ cục.
Hai giây sau, sắc mặt Giang Dự đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn bắt đầu giãy giụa mất kiểm soát, nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt tràn đầy hung ác:
"Con khốn, mày chỉ là một con chó cái, một con chó hoang xa lạ!"
“Im lặng, im lặng!”
Thẩm phán gõ búa ra lệnh cho Giang Dự phải im lặng, và các nhân viên cảnh sát xung quanh tiến lên, đề hắn ta xuống ngay lập tức.
Giang Dự mặc dù bị khống chế buộc phải ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt của hắn vẫn hung tàn như cũ, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt giống như đang nhìn kẻ thù, trong mắt tràn ngập hận ý sâu đậm.
Cuối cùng, theo tội danh của hắn, tòa án đã kết án Giang Dự ba năm tù.
Khi Giang Dự áp giải đi ngang qua Giang Nguyệt, cậu ta đột nhiên đứng trước mặt Giang Nguyệt, bàn chân như mọc rễ ngoan cố đứng trước mặt Giang Nguyệt, giám ngục đẩy cũng không đẩy được hắn.
Đôi mắt đỏ ngầu vì cờ bạc nhiều năm của hắn giờ phút này trở nên cứng rắn, cuối cùng lộ ra răng nanh:
“Cả nhà đều bị mày biến thành bộ dáng này, mày đã hài lòng chưa?”
“Ba năm sau, chờ khi tao ra tù, tao sẽ khiến mày phải hối hận!”
…
Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Giang Nguyệt loạng choạng từ ghế nguyên đơn đi xuống, đờ đẫn lắng nghe sự sắp xếp của nhân viên.
Trong suốt quá trình, cô giống như một con rối, chỉ gật đầu, gật đầu và gật đầu.
Đến cuối, Giang Nguyệt thậm chí còn không biết làm thế nào mình rời khỏi tòa án.
Cửa tòa án không một bóng người, chỉ có một mình Giang Nguyệt, mảnh mai gầy yếu, giống như một tờ giấy, sẵn sàng bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, động tác cực kỳ chậm chạp, giống như đã già sáu, bảy mươi tuổi.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, Giang Nguyệt từ từ lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra và gọi vào một dãy số.
Ghi chú của số điện thoại là [Mẹ].
Điện thoại chỉ vang lên hai giây, rất nhanh đã được bắt máy, đầu dây bên kia hiển nhiên rất khẩn trương, giọng điệu còn giả bộ mềm mỏng:
"Nguyệt Nguyệt, phiên tòa kết thúc rồi sao? Giang Dự..."
“Ba năm tù giam.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngữ khí ngắn gọn nói:
“Nếu cải tạo tốt, có thể giảm án, phóng thích sớm.”
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hét thảm thiết, hiển nhiên bà không thể tiếp nhận sự thật này, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
“Ba năm... Là ba năm đó?”
"Giang Nguyệt, mày đối với em trai ruột mà tàn nhẫn vậy sao!"
Chu Ninh Vân nghĩ đến Giang Dự sẽ phải chịu đựng ba năm trong tù, giọng nói của bà ta lập tức mang theo nức nở, tiếp tục chửi rủa:
"Mày là đồ khốn nạn! Từ khi có mày, nhà bọn tao chưa bao giờ được yên ổn!"
"Mày là sao chổi! Mày là tai họa! Tại sao tao lại nuôi một con sói mắt trắng chỉ biết có người ngoài như mày chứ!"
“Mẹ, mẹ đừng ghét bỏ con…”
Những lời lăng mạ đinh tai nhức óc đó khiến Giang Nguyệt hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên mặt.
Thật sự quá đau đớn, tổn thương!
Nhưng Chu Ninh Vân không để Giang Nguyệt nói hết câu: "Đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái như mày, mày đi càng xa càng tốt!"
"Sau này đừng gọi điện thoại cho tao, tao không muốn gặp lại mày, khiến người khác chán ghét. Đồ sao chổi!"
Lời nói như con dao sắc, theo từng câu từng chữ của Chu Ninh Vân, nhẹ nhàng đâm vào lồng ngực của Giang Nguyệt, liên tục khuấy động trái tim của cô, cho đến khi máu thịt mơ hồ.
Liên tiếp những vết sẹo mới và cũ đan xen vào nhau thành một biển đỏ như máu.
Giang Nguyệt ngồi trên bậc thềm ở lối vào tòa án, nước mắt giàn giụa trên mặt, cô không nói được lời nào, chỉ có vài âm tiết vô nghĩa thoát ra khỏi cổ họng.
Buồn cười, trào phúng, thật sự khó nghe.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, đã sớm là những âm thanh máy móc, lạnh lùng.
Cô ôm đầu gối khóc rất lâu, khóc đến nỗi não thiếu dưỡng khí, hai mắt bắt đầu trở nên trống rỗng.
Mãi cho đến khi một đôi giày da nam chen vào tầm nhìn mơ hồ của cô, cô mới bừa bãi lau nước mắt, ngẩng mặt lên, không thể nhìn rõ khuôn mặt anh trong nước mắt.
Chỉ là một bóng hình lờ mờ.
Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, dùng âm lượng chỉ cô có thể nghe thấy hỏi:
"Hối hận rồi?"
Ngữ khí của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng so với bình thường đã khắc chế được một ít cảm giác áp bách: "Hối hận cũng đã muộn rồi."
Giang Nguyệt lắc đầu, nước mắt vừa mới lấy tay lau đi giờ lại tuôn ra: "Tôi không hối hận, đây là báo ứng Giang Dự đáng nhận."
"Vậy tại sao cô lại khóc?"
“Tôi mừng đến phát khóc đó.” Cô vẫn cố chấp mở miệng, “Tôi giải thoát rồi, cho nên tôi vui mừng, chẳng lẽ không được sao?”
Người đàn ông chỉ hừ một tiếng, rõ ràng không nói gì, nhưng lại đâm thủng lớp ngụy trang và kiêu hãnh cuối cùng của cô.
Như thể bắt buộc phải chứng minh điều gì đó, Giang Nguyệt nắm chặt tay và đứng dậy khỏi bậc thềm.
Cô tận lực nhếch khóe môi, cố gắng nở nụ cười để chứng tỏ mình thực sự hạnh phúc.
Nhưng mà khóe môi không nhịn được cứ rũ xuống, khiến vẻ mặt cố nặn ra một nụ cười trông rất thảm hại. Một kiểu cố gượng cười mà không được.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay và nhìn màn trình diễn vụng về của cô một cách bình tĩnh và kiên nhẫn.
“Diễn đủ chưa?”
Thân thể Giang Nguyệt đột nhiên đông cứng lại, cô cảm giác thân thể như bị đổ xi măng đông, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng.
Xấu hổ bởi vì diễn kịch ở trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Tuyệt vọng vì hắn phát hiện ra cô đang đóng kịch.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra từ dưới mi mắt nhắm chặt tranh nhau tuôn ra, hốc mũi chua xót khiến cô hô hấp đau đớn.
“Tôi sớm đã mất cha.”
“Tôi biết.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô.
"Vừa rồi em trai tôi bị tôi tự tay tống vào ngục.”
“Ừ.”
“Mẹ tôi… từ nay về sau cũng không cần tôi nữa.” Thân thể Giang Nguyệt kịch liệt run rẩy, thanh âm phát ra từ cổ họng, hư ảo không rõ ràng:
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi không có cái gì cả…”
Khi Giang Nguyệt nói câu cuối cũng, có một loại cảm giác rất thê lương.
Tim Tiêu Kỳ Nhiên thắt lại, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Nguyệt, hắn luôn cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp kia một giây sau sẽ vỡ thành từng mảnh:
“Cô rốt cục muốn nói gì?”
Giang Nguyệt muốn nói, cô không cần phải trú mưa nữa.
Cứ để cô bước vào trong mưa, cứ thế biến mất trong màn mưa ấy. Vậy thì sẽ yên bình, viên mãn.
Đó là một kết thúc tốt đẹp rồi!
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, chờ đợi câu trả lời của cô.
Giang Nguyệt nước mắt giàn giụa, cuối cùng yếu ớt nói: "Tôi muốn về nhà."
Tiêu Kỳ Nhiên không hỏi cô ấy sẽ trở về đâu, mà yêu cầu tài xế lái xe đưa Giang Nguyệt trở lại căn hộ mà cô đã thuê trước đó.
Lúc đến cửa nhà, Giang Nguyệt mới phát hiện chìa khóa vẫn để ở Hoa Thành.
Vì vậy, Tiêu Kỳ Nhiên quyết định đưa cô trở lại Thụy Uyển.
Giang Nguyệt giống như người mất hồn, ngồi trong xe không nhúc nhích, ngoại trừ thỉnh thoảng chớp mắt vài cái, còn lại đều giống như một con búp bê xinh đẹp không sự sống.
"Bây giờ tôi đưa cô trở về Thụy Uyển, cô có đồng ý không?"
Chương 177 Phát bệnh
"Bây giờ tôi đưa cô trở về Thụy Uyển, cô có đồng ý không?"
Giang Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt từ trong hư không chậm rãi khôi phục tiêu cự, cô chậm rãi tiêu hóa những lời vừa rồi, sau khi hiểu rõ mới khẽ gật đầu.
Đôi mắt của cô ấy trong veo như một con nai con, nhưng không có ánh sáng trong đó. Trống rỗng như hai vực thẳm tăm tối.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lúc lâu với ánh mắt phức tạp, cuối cùng ra lệnh cho tài xế lái xe đến Thụy Uyển.
Hắn có thói quen kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhưng không châm lửa.
Hắn chỉ cầm nó trên tay, xoa liên tục vào đầu thuốc cho đến khi cả điếu thuốc mềm nhũn trong tay.
Trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe, gần như không thể cảm nhận được sự hiện diện của người còn sống ở trong đó.
Không khí trầm lặng.
…
Khi đến Thụy Uyển, Giang Nguyệt đứng ở lối vào, ngơ ngác nhìn vào bên trong.
Mọi thứ vẫn như lúc cô rời đi, khung cảnh sạch sẽ không chút bụi bặm, trong chiếc bình trên bàn cắm hai bông hồng đỏ tươi, tô điểm thêm sức sống.
Chỉ là tấm ảnh thảm đỏ của hai người ban đầu bị cô ném vào thùng rác trên tủ giày, lại bị người khác đặt lại. Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc.
“Thường thì sẽ gọi dì giúp việc đến dọn.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói, “Chắc là dì nhặt về rồi.”
“À.” Khóe mắt Giang Nguyệt có chút ươn ướt, cô lấy tay ấn vào mắt mình, bước nhanh tới cấm nó lên, sau đó ném vào thùng rác. Thẳng thắn và dứt khoát, không chút do dự.
Người đàn ông đứng phía sau cô sững người. Có gì đó không đúng lắm, nhưng anh không thể nói rõ được.
Trong lòng cảm giác nặng nề cùng quặn thắt rất mạnh, anh chậm rãi hít sâu một hơi, nhìn bóng người ngồi trên sô pha, lại bắt đầu nhìn chằm chằm hai đóa hồng.
Mỗi cử động của cô đều trông càng lúc càng rất kỳ lạ. Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, không làm phiền cô.
Ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua đóa hoa hồng, cô đột nhiên nở nụ cười, giơ tay rút đóa hoa hồng ra, dùng móng tay ngắt cánh hoa hồng. Cô vặt hết những vết đỏ sẫm trên cánh hoa, rồi ngắt chúng ra một cách thô bạo. Một cánh rồi lại một cánh.
Cuối cùng chỉ còn lại cái cành trơ trụi của bông hồng, rồi lại lấy một bông khác.
Hành động hết sức cứng nhắc, Tiêu Kỳ Nhiên hô hấp dồn dập, hắn đột nhiên ý thức được một khả năng.
Cô đang phát bệnh!
Tiêu Kỳ Nhiên sải bước về phía Giang Nguyệt, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, vẻ mặt hiện lên sự bối rối hiếm thấy:
“Cô đang làm gì vậy?"
Đột nhiên bị ôm chặt khiến Giang Nguyệt cau mày, nhưng vẫn bình thản trả lời: “Tôi đang chơi đùa với nó.”
“Chơi nđùa với nó? Không phải cô vẫn luôn thích nó sao?”
Giang Nguyệt thích hoa hồng, sau mỗi lễ trao giải hắn đều tặng cô một bó hoa, cô có thể ôm mãi không buông.
Ngay cả khi mang nó về nhà, cô cũng phải chăm sóc nó cẩn thận, đặt nó trong một chiếc bình trong nhiều ngày, hoa khô cũng không nỡ vứt đi.
Giọng điệu của anh trở nên mất lý trí, hắn từng chữ từng chữ hỏi cô: “Hoa hồng tôi mua cho cô, cô cứ như vậy mà làm hỏng sao?”
“Nó nở hoa, chính là để cho người ta chà đạp.” Giang Nguyệt nói, hờ hững như không phải cô: “Cho dù không có người chà đạp, nó cũng sẽ tự khô héo mà chết thôi.”
"Hoa hồng được trao giá trị lãng mạn một cách hoành tráng, nhưng trên thực tế, chúng được định sẵn sinh ra để bị người ta đùa bỡn."
“Đây là số phận của nó, số phận của nó...” Giang Nguyệt nói xong, nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn xuống.
Đây cũng là mệnh của cô, mệnh của cô!
Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nghe cô nói nhảm nữa, bàn tay to bóp eo cô, buộc cô phải nhìn vào ánh mắt đen thẫm của mình, ngữ khí không tốt:
"Nhìn tôi, Giang Nguyệt.”
“Cô vẫn đang sống, hơn nữa còn sống rất tốt.” Hắn siết chặt tay cô, kiên định nói: “Nếu cô muốn chết, tôi không ngại ở cùng một chỗ với cô một lần nữa.”
Câu nói này giống như một hồi chuông cảnh báo, Giang Nguyệt tim đập nhanh một cái, liều mạng lắc đầu: “Không, đừng ở cùng với tôi.”
Mệnh của cô đã đủ tệ rồi, không cần phải kéo theo cả Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt ngồi trên đùi anh, kịch liệt run rẩy, hai mắt bị ép nhìn anh, không có chỗ trốn tránh. Cô sửng sốt hồi lâu, cảm xúc lúc đầu từ căng thẳng chuyển thành thả lỏng, cuối cùng hoàn hồn trở lại, ánh mắt khôi phục thần trí.
“Có mang theo thuốc không?” Thấy tâm trạng cô khá hơn một chút, Tiêu Kỳ Nhiên chuyển chủ đề, dịu dàng ôm cô:
“Tôi đi lấy thuốc cho cô, uống thuốc xong, nghỉ ngơi thật tốt.”
Giang Nguyệt mím chặt môi, ngồi ở vị trí ban đầu, nhìn hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh vali, ưu nhã bình tĩnh mở ra.
Sau đó, trong đống đồ lặt vặt được chị Trần bỏ vào, hắn từ từ nhặt được một chiếc quần lót. Màu hồng, có hoa văn ren ở mặt trước.
Giang Nguyệt: …
Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng đi tới giật lấy, nửa xấu hổ nửa giận dữ: “Đừng có lục lọi, tôi tự mình tìm.”
Tiêu Kỳ Nhiên lúc này mới lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn dái tai hồng hồng nóng bỏng của cô.
Kiều diễm và lộng lẫy.
…
Biết được Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt đã trở lại Bắc Thành cùng một lúc, Tần Di Di trong lòng bất an, cô ta thậm chí không thể quay tốt quảng cáo, thỉnh thoảng lại thất thần, hoặc là tạo dáng sai.
Nhiếp ảnh gia đã nhắc nhở cô ta nhiều lần nhưng mặt cô ta vẫn đơ ra, hoàn toàn không phối hợp.
“Phiền quá đi, không chụp nữa!” Tần Di Di tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, không kiên nhẫn đi vào hậu trường, ra lệnh cho quản lý của mình:
“Tôi muốn trở về Bắc Thành.”
Quản lý của Tần Di Di là một người có tuổi trong công ty, lời nói rất có trọng lượng. Cũng sẽ không bởi vì Tần Di Di là người mới mà cưng chiều cô ta:
“Không thể đi, quảng cáo đã lên lịch cho mấy ngày này? Cô đi, làm sao quay đây.”
“Để bọn họ đợi, không được sao?” Tần Di Di nâng cằm, vẻ mặt thờ ơ nói: “Bạn thân tôi từ nước ngoài trở về, tôi muốn trở về gặp cô ấy.”
"Nếu cô bỏ đi, những quảng cáo này sẽ quá hạn, sẽ vi phạm hợp đồng. Chúng ta cần phải bồi thường thiệt hại rất lớn."
Người đại diện kiên nhẫn giải thích với Tần Di Di: "Hơn nữa, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nghề nghiệp sau này của cô."
“Vậy đền tiền đi.” Tần Di Di nói nhẹ nhàng như không: “A Nhiên có rất nhiều tiền, danh tiếng, tôi cũng không để ý, dù sao tôi cũng sẽ không làm minh tinh cả đời.”
Tần Di Di vừa nói, vừa nở một nụ cười tham vọngt: "Tôi sẽ là bà Tiêu trong tương lai. Khi những thương hiệu đó nhìn thấy tôi, họ sẽ phải năn nỉ mà mang sản phẩm mới của họ cho tôi dùng thử."
Người quản lý thấy Tần Di Di đã quyết tâm rời đi, vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc gọi điện cho Tiêu Kỳ Nhiên, giải thích tình hình.
Quả nhiên, đúng như Tần Di Di dự đoán, Tiêu Kỳ Nhiên nói tùy ý của cô ta, nếu không muốn quay, cô ta có thể ngừng quay, tìm nghệ sĩ khác thay thế, hoặc chỉ cần bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng.
Quản lý bất đắc dĩ thở dài, trong lòng mơ hồ cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì.
…
Ngày Tần Di Di đặt chân trở lại Bắc Thành, tình cờ cũng là ngày Bạch Hạc trở về nước.
Vì vậy Tần Di Di cũng không vội quay về, kéo vali chờ ở sân bay đón Bạch Hạc đã lâu không gặp, định gặp mặt nói chuyện một chút về tình hình hiện tại.
Chương 178 Tiệc tẩy trần
“Di Di, lần này tớ về nước thật ra là để tổ chức tiệc đính hôn.”
Bạch Hạc là người đẹp ngành luật điển hình, cô ấy học luật ở nước ngoài, cùng chuyên ngành với Tống Du, quan hệ của hai người là đàn anh và đàn em cùng khoa.
Tần Di Di và Bạch Hạc nhìn nhau cười, dùng thìa múc một miếng bánh nướng trước mặt, bỏ vào miệng.
Tay còn lại của Bạch Hạc chống cằm, trên mặt tràn đầy khát vọng về tương lai:
“Tớ sẽ kết hôn với một người đàn ông rất lịch thiệp, rất nho nhã, cậu có thấy vui cho tớ không?”
“Vui chứ, đến lúc đó nhất định phải nhớ mời tớ đó.”
Tần Di Di không yên lòng gật đầu, nhìn bên ngoài cô ta dường như rất có hứng thú với chủ đề của Bạch Hạc, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện khác.
Đó là làm thế nào để Bạch Hạc giúp cô ta xử lý tai họa ngầm - Giang Nguyệt.
“Suýt nữa tớ quên mất, gần đây cậu cũng đang yêu.” Bạch Hạc nói xong chuyện bản thân, sau đó hứng thú nhìn cô ta:
“Sao rồi, đối phương là ai, có thể tiết lộ tên không?”
Nhìn thấy sự mong đợi của bạn tốt, Tần Di Di rũ mắt, vẻ mặt ngại ngùng: “Đương nhiên có thể, hơn nữa cậu cũng biết anh ấy.”
“Tớ biết ư?” Bạch Hạc lập tức có hứng thú: “Rốt cuộc là ai mà mà thần thần bí bí như vậy?”
Tần Di Di hơi đỏ mặt, nhỏ giọng hạ thấp giọng đáp: “Là anh họ của cậu.”
Anh họ?
“Hả?” Bạch Hạc hoàn toàn bối rối, bánh Breton nướng vừa được múc lên, vẫn giữ nguyên như vậy, không khỏi hỏi thêm một câu:
“Di Di, cậu biết đấy, tớ chỉ có một anh họ.”
“Đúng, chính là anh họ của cậu.” Tần Di Di chớp mắt, càng đỏ mặt: “Gần đây tớ và A Nhiên đang yêu nhau, cũng đã gặp cha mẹ rồi.”
Tuy rằng một người thì bị cô ta chọc tức đến mức phải nhập viện chưa tỉnh, người còn lại thì chưa lên tiếng.
Nghe Tần Di Di kể lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Bạch Hạc giơ muỗng lên mấy lần rồi lại buông xuống, cuối cùng vẫn có chút khó tin: “Cậu và anh Nhiên thật sự đang yêu nhau sao?”
Tin tức này chấn động đến mức Bạch Hạc phải mất một thời gian mới tiêu hóa được, vẻ mặt có phần phức tạp, hiển nhiên là kinh ngạc hơn là vui mừng.
Cô ấy há miệng, có một số lời nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu khô khan: “Thật sự chúc mừng cậu.”
Kết thúc trà chiều, hai người chuẩn bị đứng dậy rời đi, Bạch Hạc bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, túm lấy Tần Di Di rồi hỏi:
“Buổi tối tớ có một bữa tiệc đón gió tẩy trần, cậu có muốn tới chơi không?”
Dù sao Bạch Hạc cũng là thiên kim của giới thượng lưu, nhân mạch trong giới cũng rất rộng, cùng nhau tụ tập để mừng cô ấy về nước cũng là điều hợp lý.
“Anh Nhiên cũng sẽ đến đó.” Bạch Hạc nói thêm.
Vốn dĩ Tần Di Di đã định hẹn Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau ăn tối, nghe Bạch Hạc nói như vậy, trong lòng nhất thời chờ mong, đáp: “Được nha.”
Nếu A Nhiên nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt anh, nhất định anh sẽ vô cùng vui mừng, Tần Di Di nghĩ.
...
Bảy giờ tối.
Giang Nguyệt bị Tiêu Kỳ Nhiên kéo ra ngoài.
Lý do là vì cô không ổn định về mặt cảm xúc nên anh lo lắng rằng cô có thể gặp vấn đề nếu ở nhà một mình.
Trong lòng Giang Nguyệt lại nghĩ, cùng anh ở chung một chỗ mới dễ xảy ra chuyện thì có.
Tuy rằng đã có kết quả tuyên án, nhưng Giang Nguyệt còn phải chờ tòa án hoàn tất thủ tục cuối cùng, sau đó ký tên và công bố công khai trong một tuần thì mới có thể hoàn thành bản án của tòa án.
Mấy ngày nay Giang Nguyệt ở Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên cũng ở lại với cô, hai người bên nhau sớm chiều nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ.
Sinh hoạt và nghỉ ngơi của hai người gần như đạt đến sự đồng điệu, nhưng nước giếng không phạm nước sông, duy trì một sự cân bằng kỳ lạ nhưng vừa phải.
...
Cho đến tối hôm nay, Tiêu Kỳ Nhiên muốn dẫn cô đi tham gia một bữa tiệc đón gió tẩy trần, nói rằng đúng lúc ra ngoài giải sầu.
Giang Nguyệt từ chối, nhưng không được anh chấp nhận.
Người đàn ông này kiêu ngạo và độc đoán quen rồi, làm sao cho cô cơ hội phản kháng chứ.
Xe chạy đến quán bar Tân Hải.
Giang Nguyệt ngồi trong xe, ngửa đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm đó cách đây không lâu, bởi vì Tần Di Di gọi điện thoại đến nên cô cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới đây.
Chưa nói đến việc đó chỉ là một trò hề, cô còn bị Tiêu Kỳ Nhiên chế nhạo một trận.
“Người quen tụ tập thôi, lát nữa không cần xã giao, cũng không cần uống rượu.” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nâng cằm, nói ngắn gọn với cô.
Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, từ từ mở cửa xe đi xuống, người đàn ông phải nghe một cuộc điện thoại.
Cô không còn cách nào khác đành đứng cách đó không xa đợi anh.
Đúng lúc này, Bạch Hạc và Tần Di Di cũng vừa đi taxi tới, hai người thân mật giống như chị em, tay trong tay đi xuống xe.
Giang Nguyệt vừa ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy Tần Di Di, cô nhất thời đứng tại chỗ sững sờ.
Cô vô thức quay lưng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên còn đang gọi điện thoại xử lý công việc, khuôn mặt tuấn tú của anh cực kỳ thờ ơ, cũng không chú ý tới điều gì khác.
Trong lúc vô tình ngước mắt lên, anh tình cờ nhìn thấy hai người đang đi về phía mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Kỳ Nhiên cúp điện thoại, ánh mắt anh tự nhiên dừng trên người Tần Di Di trước, sau đó chuyển đến khuôn mặt Bạch Hạc, giọng điệu không mặn không nhạt hỏi:
“Hôm nay mấy giờ em đáp?”
“Vừa đáp không lâu.” Bạch Hạc rất kính trọng anh họ trong gia tộc này, nói vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn anh họ đến đón gió tẩy trần cho em.”
“Không có gì.” Tiêu Kỳ Nhiên không đổi sắc mặt giơ tay lên, sau đó nhìn về phía Tần Di Di.
Tần Di Di lập tức buông cánh tay Bạch Hạc ra, mỉm cười rạng rỡ đi về phía anh, nhẹ nhàng nói:
“A Nhiên, hôm nay em cũng trở về.”
Tiêu Kỳ Nhiên không tiếp lời, ánh mắt anh thâm sâu: “Em rất biết cách làm loạn đấy!”
Tần Di Di sững người một giây, hiểu rằng anh đang nói về việc hủy quảng cáo của cô ta, vì vậy cô ta cúi đầu: “Nghe nói A Nhiên về Bắc Thành, em ở Hoa Thành không gặp được anh, mỗi ngày đều không thể nào yên tâm được.”
Cô ta làm nũng, giọng nói vô cùng ngọt ngào, làm cho người ta không có cách nào trách tội được.
Thấy vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, Tần Di Di tiến thêm một bước, đi tới ôm lấy cánh tay của anh.
Bạch Hạc bình tĩnh quan sát.
Anh họ của cô ấy, người mà cô ấy luôn kính trọng và ngưỡng mộ, đã không né tránh ngay lập tức mà để mặc Tần Di Di ôm lấy tay.
Hai người thân mật như một cặp tình nhân.
Trong mắt Bạch Hạc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chuyện này là thật sao?
Anh họ cô thật sự đang yêu đương với Tần Di Di?
Tần Di Di nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Bạch Hạc, trong lòng không khỏi âm thầm sảng khoái, vì thế cô ta lại nghiêng người dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên, đúng lúc này, cô ta chú ý tới bên cạnh cửa xe còn có một bóng dáng xinh đẹp.
Tuy rằng chỉ là bóng lưng nhưng không cần quay lại thì Tần Di Di cũng có thể nhìn ra được là ai.
“Chị Giang Nguyệt, sao chị cũng ở đây?” Tần Di Di cất cao giọng, cố ý thu hút sự chú ý:
“Chị cũng tới đón gió tẩy trần cho Hạc Hạc sao, hai người cũng quen nhau à?”
Giang Nguyệt: ...
Có hàng trăm ngàn từ ngữ chửi thề hiện lên trong tâm trí Giang Nguyệt, nhưng vì sự giáo dục của bản thân, cô vẫn nhịn xuống.
Cô biết mình không nên đến đây.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi.
Sau khi Giang Nguyệt đã mắng Tiêu Kỳ Nhiên trong lòng vô số lần, thì anh mới như thể vừa nghe thấy Tần Di Di gọi cô, xoay người lại.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không vội, cứ như vậy đứng cách cô không xa, ánh mắt đánh giá Giang Nguyệt từ trên xuống dưới, rồi hỏi Giang Nguyệt một câu:
“Sao cô lại tới đây?”
Chương 179 Rất có duyên
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, nhìn qua cực kỳ thờ ơ, ánh mắt dừng lại trên người Giang Nguyệt rồi thản nhiên hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Một thái độ tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu vì sao Giang Nguyệt lại xuất hiện ở đây.
Tuyệt vời.
Thật sự tuyệt vời!
Giang Nguyệt không khỏi muốn vỗ tay tán thưởng diễn xuất của Tiêu Kỳ Nhiên. Anh ta làm tư bản làm gì, đi làm ảnh đế luôn đi, chắc cũng không ai tranh giành được với Tiêu Kỳ Nhiên.
Vốn dĩ cô không có hứng thú với bữa tiệc này, bây giờ thấy vậy, dường như cô lại có lý do rời đi:
“Đúng lúc tôi đi ngang qua thôi, tạm biệt.”
Nói xong Giang Nguyệt định đi.
Đúng lúc này, Đoàn Dật Bác từ trên xe limousine xuống, nhìn thấy ba người đứng ở ven đường, đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt của anh ta liền sáng lên.
“Giang Nguyệt, nghe nói gần đây cô ở Hoa Thành, tôi rất nhớ cô đó.” Đoàn Dật Bác đi tới, nói một cách rất thân thiết: “Vất vả lắm mới gặp được nhau, hôm nay phải chơi hết mình mới được.”
Đi cùng với Đoàn Dật Bác, còn có Trần Tư Tề.
Người trong một giới, gặp nhau là điều tất yếu.
Giang Nguyệt đột nhiên bị Đoàn Dật Bác quấn lấy, trở tay không kịp: “Đoàn thiếu gia, hôm nay tôi không tiện lắm...”
“Đây không phải là bạn trai của chị Giang Nguyệt sao?” Âm thanh Tần Di Di bén nhọn, đột ngột mở miệng.
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Tư Tề.
Trái tim Giang Nguyệt đột nhiên thắt lại.
Scandal của cô và Trần Tư Tề trên cơ bản đã sắp được xóa sạch. Cách đây không lâu, công ty đã cùng nhau đưa ra tuyên bố, cả hai đã chia tay trong hòa bình.
Mặc dù có không ít người hâm mộ rất thích cặp đôi màn ảnh này, nhưng cũng xem như bình thản tiếp nhận.
Người bình thường yêu đương đều chia tay rồi quay lại, người nổi tiếng chia tay cũng bình thường thôi.
Vốn dĩ Giang Nguyệt còn nghĩ rằng sau này cũng sẽ không tiếp xúc gì nữa, bây giờ lại gặp nhau ở đây, thật sự khiến người ta xấu hổ.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi châm chọc, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Họ đã chia tay rồi, tuần trước đã tuyên bố.”
“Chia tay rồi?” Tần Di Di sửng sốt.
Trần Tư Tề nhíu mày, đầu tiên dùng ánh mắt xác nhận với Giang Nguyệt, sau đó mới thoải mái mở miệng như trút được gánh nặng:
“Ừ, đã chia tay rồi.”
Trên mặt Tần Di Di lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại bắt đầu cảm thấy sung sướng, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Giang Nguyệt và Trần Tư Tề, lại ra vẻ sâu sắc nói:
“Nhưng em lại thấy chị Giang Nguyệt và Trần tổng rất xứng đôi nha.”
Cô ta vừa nói hai chữ “xứng đôi”, sắc mặt hai người ở đây đều tối sầm lại.
Một người là Giang Nguyệt, người còn lại là Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tần tiểu thư khen ngợi lung tung rồi, không thể gọi là xứng đôi.” Giọng Trần Tư Tề rất tự nhiên, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “Chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, không bắt được thì phải buông tay ra.”
“Tiêu tổng, tôi nói đúng không?”
Rõ ràng là giọng điệu rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại như có mùi thuốc súng, dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen kịt, cảm giác nguy hiểm rõ ràng.
Trần Tư Tề cũng không khác là mấy.
Kim chủ trước kia của Giang Nguyệt là A Nhiên, bạn gái hiện tại của A Nhiên là Tần Di Di. Bây giờ Tần Di Di lại nói Trần Tư Tề là bạn trai cũ của Giang Nguyệt. Trần Tư Tề lại là đối thủ cạnh tranh của A Nhiên...
Đoàn Dật Bác dùng sức lau mặt.
Mẹ kiếp, cái vòng tròn quan hệ này thật lộn xộn!
Anh ta tính cách ương ngạnh, biết mình là dân chơi, cũng chơi đủ kiểu.
Nhưng hôm nay nhìn thấy quan hệ phức tạp của mấy người này, hiển nhiên còn chơi ghê hơn cả anh ta.
“Ôi chao, nếu đã đến rồi thì cùng vào chơi đi.”
Từ trước đến nay Đoàn Dật Bác luôn thích gây chuyện, cũng thích náo nhiệt, cho nên cũng không thèm để ý quá nhiều, khoác vai Giang Nguyệt đẩy vào trong quán bar:
“Dù sao cũng quen biết nhau, cũng không cần phân biệt.”
Khi nhóm người xuất thân không giống nhau ngồi chung một chỗ, bầu không khí lại bắt đầu trở nên cổ quái.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Re.ad.Me (IOS: WeRead)/
Giang Nguyệt bị ép ngồi vào một góc, im lặng không nói lời nào.
Cô đang nghĩ xem khi nào mình có thể đi khỏi đây.
Trái lại, Tần Di Di rất phấn chấn, dính lấy Tiêu Kỳ Nhiên không buông tay, trong mắt tràn ngập ý cười.
Hai người giống như một cặp tình nhân.
Ở đây, ngoài Giang Nguyệt có vẻ mặt phức tạp ra thì còn có người khác, là Bạch Hạc.
“Hạc Hạc, hôm nay vị hôn phu của cậu không tới sao?” Tần Di Di dựa vào vai Tiêu Kỳ Nhiên, chớp mắt nói:
“Tớ muốn biết người đàn ông ưu tú như thế nào mới có thể cưới được cậu đó.”
Bạch Hạc giật mình, đáp lại: “Anh ấy là đàn anh chung khoa với tớ, nghe nói gần đây anh ấy đang xử lý một vụ án liên hoàn ở nơi khác, phải mất một thời gian ngắn nữa anh ấy mới có thể về được.”
Đây cũng là tin tức mà sau khi trở về Bắc Thành, Bạch Hạc mới biết được.
“Trở về liền đính hôn sao?” Tần Di Di hỏi.
“Đúng vậy.” Nhắc đến vị hôn phu của mình, ánh mắt Bạch Hạc lấp lánh:
“Tống Du là đàn anh chung khoa với tớ, anh ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều trong sự nghiệp.”
“Vị hôn phu của cậu là luật sư Tống sao?” Tần Di Di nghe đến cái tên này không khỏi kinh ngạc.
Lúc này, Giang Nguyệt cũng ngẩng đầu lên.
Thì ra cô ấy chính là vị hôn thê mà Tống Du đã đề cập trước đó.
Con gái nhà họ Bạch phối với con trai nhà họ Tống, ai nghe xong cũng phải nói một câu môn đăng hộ đối.
“Hôm nay không phải tớ đã nói với cậu rồi hả? Anh ấy đề nghị tớ đi du học, nếu không phải nhờ anh ấy, e rằng tớ sẽ không thể đạt được trình độ như hiện tại.”
Nói đến đây, vẻ mặt thiếu nữ của Bạch Hạc thẹn thùng, đây là phản ứng chỉ có thể có với người mình thích.
Tần Di Di như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Hạc, khẽ mỉm cười.
Có cách rồi!
Đáng lẽ là tụ tập để chơi đùa, nhưng cuối cùng chỉ có Tần Di Di và Bạch Hạc trò chuyện không ngừng.
Giữa đàn ông sẽ không có nhiều chủ đề bàn tán nói chuyện phiếm như vậy.
Đoàn Dật Bác cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái: “Có ai đánh bài không? Gần đây tôi nghiện bài, mấy cậu nể mặt tôi chơi vài ván nhé?”
Tần Di Di lắc đầu nói không biết đánh bài, Bạch Hạc cũng tỏ vẻ không có hứng thú.
Giang Nguyệt càng không cần nhắc tới.
Kể từ lúc bước vào, cô đã không hề có hứng thú, ngay lúc này, cô phân tâm đến mức thậm chí hoàn toàn không chú ý đến những gì Đoàn Dật Bác nói.
Vì vậy, ba người đàn ông chơi bài, ba người phụ nữ trò chuyện.
Phân chia hợp lý.
“Hạc Hạc, cậu ở nước ngoài lâu như vậy chắc hẳn không hiểu rõ giới giải trí trong nước.”
Tần Di Di kéo Bạch Hạc ngồi xuống sô pha bên cạnh Giang Nguyệt, thay Giang Nguyệt giới thiệu: “Đây là chị Giang Nguyệt, chị ấy là nghệ sĩ của công ty A Nhiên, là một ngôi sao rất giỏi giang nha.”
Bạch Hạc gật đầu, vươn tay: “Rất vui được gặp chị, chị rất xinh đẹp.”
Giang Nguyệt lễ phép đáp lại: “Cô Bạch, rất hân hạnh được làm quen.”
Nhìn bầu không khí trở nên hài hòa, trên mặt Tần Di Di hiện lên vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng tươi cười: “Hạc Hạc, thật ra cậu nên quen chị Giang Nguyệt, hai người rất có duyên.”
Vừa nghe những lời này, trong lòng Giang Nguyệt đột nhiên có dự cảm không lành.
Bạch Hạc khó hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì quan hệ giữa chị Giang Nguyệt và luật sư Tống rất tốt đó.”
Tần Di Di chớp mắt, giọng nói vừa đơn thuần vừa nhẹ nhàng: “Lúc trước luật sư Tống còn từng có scandal tình cảm với chị Giang Nguyệt, không tin cậu tra thử đi.”
Hóa ra Tần Di Di đã đào một cái hố sẵn đợi cô ở đây.
Biểu cảm trên mặt Bạch Hạc lập tức hơi thay đổi, theo bản năng sờ điện thoại trong túi xách.
Chương 180 Anh không có nghĩa vụ đó
Ngón tay Bạch Hạc vừa chạm vào bên cạnh điện thoại, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không ổn, nhếch môi cười:
“Truyền thông luôn thích viết bậy bạ, tớ không quá để ý.”
“Cảm ơn cô Bạch đã tin tưởng.” Vẻ mặt Giang Nguyệt nhạy bén, đương nhiên cô cũng nhận ra động tác của Bạch Hạc, nhưng không vạch trần:
“Cô thật đúng là một tiểu thư khuê các, quả nhiên rất xứng đôi với luật sư Tống.”
Hai người cứ nói qua nói lại, hóa giải tình trạng xấu hổ, bầu không khí cũng dần dần trở nên hòa hợp.
Chỉ có Tần Di Di âm thầm siết chặt nắm tay một cách phẫn nộ.
Tần Di Di và Bạch Hạc quen biết nhau ở thời đại học, từ lời nói và hành động thường ngày đến tính cách cũng như chi phí sinh hoạt hàng ngày, hoàn toàn có thể đoán được Bạch Hạc là con nhà giàu.
Vì thế, đầu tiên Tần Di Di tạo mối quan hệ với Bạch Hạc, sau đó làm không ít chuyện để hai người từ không quen biết thành thân mật.
Từ trước đến nay, Bạch Hạc luôn hào phóng, từ khi coi Tần Di Di là bạn tốt, cô ấy luôn rộng lượng với Tần Di Di, thậm chí còn sắp xếp cho cô ta một công ty thực tập sau khi tốt nghiệp.
Sỡ dĩ Tần Di Di có thể tiến vào Giang Giải cũng là nhờ sự giúp đỡ của Bạch Hạc.
Thấy hai người càng ngày càng nói chuyện vui vẻ, Tần Di Di nhẫn nhịn sự bực tức trong lòng, khéo léo cười thản nhiên:
“Chị Giang Nguyệt xinh đẹp như vậy, rất nhiều đàn ông thích chị ấy.”
“Cũng có lý.” Giọng điệu Bạch Hạc vô cùng tự nhiên, che miệng nói:
“Chị Giang quả thật là mỹ nữ số một, tôi là phụ nữ còn nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.”
Giang Nguyệt rất đẹp, bất luận là tướng mạo hay xương cốt đều có một loại vẻ đẹp thuần khiết.
Không quá đơn giản, cũng không quá sắc sảo.
Đó là vẻ đẹp khiến người nhìn dễ chịu, bộc lộ từ bên trong đến hình dáng bên ngoài.
Giang Nguyệt cười xua tay, lễ phép đáp lại: “Cô Bạch, cô quá khen rồi. Những thành tựu của cô trong ngành cũng làm cho tôi không thể theo kịp.”
Cô nói rất hay, kín đáo lại không mất phong độ, tạo ra cảm giác cân xứng tuyệt vời giữa hai người họ.
Bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến mức khiến Tần Di Di cảm thấy không thể tin được.
Vì sao hai người họ càng nói chuyện càng thân mật, làm sao để khiến cho hai người này trở mặt thành thù đây?
Cô ta nên tìm một số tin tức thú vị hơn để khiến Bạch Hạc ghét Giang Nguyệt đúng không?
Đúng lúc này, trên bàn đánh bài, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên kêu một tiếng:
“Giang Nguyệt, lại đây.”
“Hả?” Giang Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu lên, cuộc nói chuyện với Bạch Hạc cũng bị gián đoạn trong giây lát.
Khi cô đứng dậy đi tới, người đàn ông cũng đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, cô thay tôi chơi hai ván đi.”
Giang Nguyệt: ...
Vẻ mặt của cô vẫn như cũ, cô từ chối một cách thẳng thắn, đưa hai tay ra nói: “Tiêu tổng, tôi không có tiền.”
Đám công tử nhà giàu này không chơi bài như người bình thường, họ chỉ muốn vui vẻ. Nếu thua một ván thì phải thêm vài số không vào cuối.
Nhưng trên người Giang Nguyệt cũng chỉ có có tổng cộng năm mươi ngàn tệ kiếm được từ tay anh vào ngày đến Bắc Thành, đủ hay không không quan trọng, chủ yếu cô tiếc tiền.
“Cô cứ tùy tiện dùng chip của tôi trên bàn.”
Anh thật hào phóng.
Giang Nguyệt còn đang nghĩ kiếm cớ từ chối thì người đàn ông đã đi đến bên cạnh cô, dùng lòng bàn tay ấn vào vai cô, ép cô ngồi vào chỗ anh vừa ngồi.
“Đừng thua quá nhiều.” Âm thanh của anh tản mạn, giọng điệu không vui không buồn khiến người ta nhìn không hiểu rốt cuộc ý anh là gì:
“Có thể chơi hết cũng được, vui vẻ một chút.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh khẽ chạm vào cổ cô, đôi môi mỏng như có như không lướt qua da thịt cô.
Đó là một sự trêu chọc mà chỉ có hai người có thể hiểu được.
Cơ thể Giang Nguyệt căng thẳng.
Thấy được phản ứng của cô, người đàn ông vui vẻ nhếch môi, không khỏi nở nụ cười: “Mười phút nữa tôi sẽ quay lại.”
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên ra khỏi phòng, Bạch Hạc cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài: “Di Di, tớ đi nói với anh họ tớ mấy câu, cậu ở trong phòng chờ tớ nhé.”
Nói xong, Bạch Hạc vội vàng đuổi theo Tiêu Kỳ Nhiên.
Hai người rời khỏi phòng nhưng cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí đánh bài, Đoàn Dật Bác vừa xáo bài vừa phàn nàn:
“A Nghiên đánh bài cũng không chuyên tâm, cứ nhìn phụ nữ hoài.”
Khó trách vừa rồi Giang Nguyệt luôn cảm giác có một ánh mắt nhìn mình, thì ra không phải ảo giác.
Là Tiêu Kỳ Nhiên luôn nhìn cô?
Tại sao anh lại nhìn cô, chẳng lẽ là lo lắng cô không đối phó được với Bạch Hạc mà lâm vào tình cảnh khó xử sao?
Không đợi Giang Nguyệt suy nghĩ quá nhiều, Đoàn Dật Bác đã nhắc nhở cô: “Đến lúc cô ra bài rồi.”
“Ồ, được rồi.”
…
Bên ngoài phòng riêng.
Tân Hải là địa bàn của Đoàn Dật Bác, nơi này tấc đất tấc vàng, người đến đây đều là nhà giàu mới nổi, tính riêng tư rất tốt, không ai chú ý đến họ.
Tiêu Kỳ Nhiên đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa sổ ở cuối tầng một, từ từ lấy ra một bao thuốc lá.
Anh nhắm chừng thời gian.
Có lẽ sau hai điếu thuốc, Đoàn Dật Bác sẽ chơi chán, nếu may mắn, nói không chừng Giang Nguyệt có thể thắng không ít tiền.
Tất nhiên, vận may của cô vẫn luôn tệ.
Nhất là khi tiêu tiền của anh, cứ như thể cô đang tính tiêu hết tài sản của anh.
Không ai tin cô không phải là đang cố ý, nhân cơ hội để trả thù.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi nhếch môi, trên mặt mang chứa ý cười nhàn nhạt, điếu thuốc trong tay từ từ cháy, không chút vội vàng.
Đúng lúc này, Bạch Hạc đuổi tới nơi.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Bạch Hạc đang đi tới.
“Anh họ, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, điếu thuốc đã sắp cháy hết, anh dứt khoát ném vào thùng rác: “Hỏi đi.”
“Anh và Di Di thật sự đang yêu nhau sao?” Bạch Hạc không thể chờ đợi mà hỏi: “Là kiểu để kết hôn?”
Câu trả lời này rất quan trọng với cô ấy.
Tiêu Kỳ Nhiên cười, cơ thể cao lớn tựa vào vách tường, ung dung nhìn cô ấy: “Em là bạn của Di Di, em nên mừng cho cô ấy.”
Ngụ ý của câu này là thừa nhận?
Nhìn thấy hai người thân mật là một chuyện, nhưng thật sự có được câu trả lời từ miệng Tiêu Kỳ Nhiên lại là chuyện khác.
Bạch Hạc không biết tâm trạng của mình như thế nào.
Dù sao cũng không phải vui mừng.
“Vậy Giang Nguyệt có quan hệ gì với anh?” Bạch Hạc lại hỏi: "Em nghe nói quan hệ giữa anh và cô ấy rất không bình thường.”
“Là nghe dì nói sao?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ hừ một tiếng: “Kêu dì quan tâm đến công ty của dượng nhiều hơn, đừng suy đoán cuộc sống cá nhân của anh.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng có ý cảnh báo.
Trong lòng Bạch Hạc biết rằng mình không thể hỏi thêm câu nào nữa.
Nhưng cô ấy vẫn không đi, đứng đó ngước mắt nhìn anh, trong mắt có rất nhiều điều muốn nói.
Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục lấy thêm một điếu thuốc, sắc mặt vẫn không thay đổi: “Còn gì nữa không?”
“Em tưởng rằng anh sẽ đợi chị Ngu Vãn.” Nội tâm Bạch Hạc đã giãy dụa một ngày, cuối cùng lúc này cũng nói ra:
“Chị Ngu Vãn vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, hơn nữa chị ấy còn là mối tình đầu của anh...”
“Anh không có nghĩa vụ đó.” Tiêu Kỳ Nhiên đã đoán được cô ấy sẽ nói gì từ trước, từ từ phun khói, nói một cách thản nhiên:
“Hơn nữa, nếu cô ấy đã lựa chọn thì anh nên tôn trọng và chúc phúc cho cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu nhìn về phía Bạch Hạc với cảm giác áp bức.
Bạch Hạc im lặng vài giây, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thế nhưng, chị Ngu Vãn ở nước ngoài sống rất khổ sở, chị ấy cũng không hạnh phúc như anh nghĩ.”
“Hơn nữa, thật ra chị ấy có nỗi khổ...” Bạch Hạc còn chưa dứt lời, Tần Di Di đã đi ra khỏi phòng, nhìn thấy hai anh em đứng ở cuối hành lang nói chuyện phiếm.
Sắc mặt Bạch Hạc rất lo lắng, giống như đang cố gắng thuyết phục Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong lòng Tần Di Di cảm thấy không ổn, vội vàng đi tới, trong mắt lộ ra vẻ thuần khiết, vô tội: “A Nhiên, Hạc Hạc, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lúc này, lời nói của Bạch Hạc cũng đột ngột dừng lại, hiển nhiên không muốn Tần Di Di nghe thấy.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện gia đình thôi. Anh họ nói đầu tháng bác tớ ngất xỉu ở nhà, đến giờ vẫn chưa tỉnh, tớ hơi lo, định ngày mai đi thăm một chút.”
Giang Nguyệt cúi mặt, mi mắt từng chút nhướng lên.
Trong mắt cô lướt qua một tia ấm áp, cô dùng giọng nói rất nhỏ nhẹ đưa ra nhận định cuối cùng:
"Tất cả đều là sự thật, không có gì phải thay đổi. Cảm ơn."
Giang Dự cả người sững lại, nửa câu cuối cùng vẫn còn ở trong cổ họng, miệng còn đang hé mở, trông khá là kỳ cục.
Hai giây sau, sắc mặt Giang Dự đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn bắt đầu giãy giụa mất kiểm soát, nhìn Giang Nguyệt bằng ánh mắt tràn đầy hung ác:
"Con khốn, mày chỉ là một con chó cái, một con chó hoang xa lạ!"
“Im lặng, im lặng!”
Thẩm phán gõ búa ra lệnh cho Giang Dự phải im lặng, và các nhân viên cảnh sát xung quanh tiến lên, đề hắn ta xuống ngay lập tức.
Giang Dự mặc dù bị khống chế buộc phải ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt của hắn vẫn hung tàn như cũ, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt giống như đang nhìn kẻ thù, trong mắt tràn ngập hận ý sâu đậm.
Cuối cùng, theo tội danh của hắn, tòa án đã kết án Giang Dự ba năm tù.
Khi Giang Dự áp giải đi ngang qua Giang Nguyệt, cậu ta đột nhiên đứng trước mặt Giang Nguyệt, bàn chân như mọc rễ ngoan cố đứng trước mặt Giang Nguyệt, giám ngục đẩy cũng không đẩy được hắn.
Đôi mắt đỏ ngầu vì cờ bạc nhiều năm của hắn giờ phút này trở nên cứng rắn, cuối cùng lộ ra răng nanh:
“Cả nhà đều bị mày biến thành bộ dáng này, mày đã hài lòng chưa?”
“Ba năm sau, chờ khi tao ra tù, tao sẽ khiến mày phải hối hận!”
…
Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Giang Nguyệt loạng choạng từ ghế nguyên đơn đi xuống, đờ đẫn lắng nghe sự sắp xếp của nhân viên.
Trong suốt quá trình, cô giống như một con rối, chỉ gật đầu, gật đầu và gật đầu.
Đến cuối, Giang Nguyệt thậm chí còn không biết làm thế nào mình rời khỏi tòa án.
Cửa tòa án không một bóng người, chỉ có một mình Giang Nguyệt, mảnh mai gầy yếu, giống như một tờ giấy, sẵn sàng bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, động tác cực kỳ chậm chạp, giống như đã già sáu, bảy mươi tuổi.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, Giang Nguyệt từ từ lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra và gọi vào một dãy số.
Ghi chú của số điện thoại là [Mẹ].
Điện thoại chỉ vang lên hai giây, rất nhanh đã được bắt máy, đầu dây bên kia hiển nhiên rất khẩn trương, giọng điệu còn giả bộ mềm mỏng:
"Nguyệt Nguyệt, phiên tòa kết thúc rồi sao? Giang Dự..."
“Ba năm tù giam.” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngữ khí ngắn gọn nói:
“Nếu cải tạo tốt, có thể giảm án, phóng thích sớm.”
Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng hét thảm thiết, hiển nhiên bà không thể tiếp nhận sự thật này, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
“Ba năm... Là ba năm đó?”
"Giang Nguyệt, mày đối với em trai ruột mà tàn nhẫn vậy sao!"
Chu Ninh Vân nghĩ đến Giang Dự sẽ phải chịu đựng ba năm trong tù, giọng nói của bà ta lập tức mang theo nức nở, tiếp tục chửi rủa:
"Mày là đồ khốn nạn! Từ khi có mày, nhà bọn tao chưa bao giờ được yên ổn!"
"Mày là sao chổi! Mày là tai họa! Tại sao tao lại nuôi một con sói mắt trắng chỉ biết có người ngoài như mày chứ!"
“Mẹ, mẹ đừng ghét bỏ con…”
Những lời lăng mạ đinh tai nhức óc đó khiến Giang Nguyệt hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên mặt.
Thật sự quá đau đớn, tổn thương!
Nhưng Chu Ninh Vân không để Giang Nguyệt nói hết câu: "Đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con gái như mày, mày đi càng xa càng tốt!"
"Sau này đừng gọi điện thoại cho tao, tao không muốn gặp lại mày, khiến người khác chán ghét. Đồ sao chổi!"
Lời nói như con dao sắc, theo từng câu từng chữ của Chu Ninh Vân, nhẹ nhàng đâm vào lồng ngực của Giang Nguyệt, liên tục khuấy động trái tim của cô, cho đến khi máu thịt mơ hồ.
Liên tiếp những vết sẹo mới và cũ đan xen vào nhau thành một biển đỏ như máu.
Giang Nguyệt ngồi trên bậc thềm ở lối vào tòa án, nước mắt giàn giụa trên mặt, cô không nói được lời nào, chỉ có vài âm tiết vô nghĩa thoát ra khỏi cổ họng.
Buồn cười, trào phúng, thật sự khó nghe.
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, đã sớm là những âm thanh máy móc, lạnh lùng.
Cô ôm đầu gối khóc rất lâu, khóc đến nỗi não thiếu dưỡng khí, hai mắt bắt đầu trở nên trống rỗng.
Mãi cho đến khi một đôi giày da nam chen vào tầm nhìn mơ hồ của cô, cô mới bừa bãi lau nước mắt, ngẩng mặt lên, không thể nhìn rõ khuôn mặt anh trong nước mắt.
Chỉ là một bóng hình lờ mờ.
Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, dùng âm lượng chỉ cô có thể nghe thấy hỏi:
"Hối hận rồi?"
Ngữ khí của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng so với bình thường đã khắc chế được một ít cảm giác áp bách: "Hối hận cũng đã muộn rồi."
Giang Nguyệt lắc đầu, nước mắt vừa mới lấy tay lau đi giờ lại tuôn ra: "Tôi không hối hận, đây là báo ứng Giang Dự đáng nhận."
"Vậy tại sao cô lại khóc?"
“Tôi mừng đến phát khóc đó.” Cô vẫn cố chấp mở miệng, “Tôi giải thoát rồi, cho nên tôi vui mừng, chẳng lẽ không được sao?”
Người đàn ông chỉ hừ một tiếng, rõ ràng không nói gì, nhưng lại đâm thủng lớp ngụy trang và kiêu hãnh cuối cùng của cô.
Như thể bắt buộc phải chứng minh điều gì đó, Giang Nguyệt nắm chặt tay và đứng dậy khỏi bậc thềm.
Cô tận lực nhếch khóe môi, cố gắng nở nụ cười để chứng tỏ mình thực sự hạnh phúc.
Nhưng mà khóe môi không nhịn được cứ rũ xuống, khiến vẻ mặt cố nặn ra một nụ cười trông rất thảm hại. Một kiểu cố gượng cười mà không được.
Tiêu Kỳ Nhiên khoanh tay và nhìn màn trình diễn vụng về của cô một cách bình tĩnh và kiên nhẫn.
“Diễn đủ chưa?”
Thân thể Giang Nguyệt đột nhiên đông cứng lại, cô cảm giác thân thể như bị đổ xi măng đông, vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng.
Xấu hổ bởi vì diễn kịch ở trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Tuyệt vọng vì hắn phát hiện ra cô đang đóng kịch.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra từ dưới mi mắt nhắm chặt tranh nhau tuôn ra, hốc mũi chua xót khiến cô hô hấp đau đớn.
“Tôi sớm đã mất cha.”
“Tôi biết.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô.
"Vừa rồi em trai tôi bị tôi tự tay tống vào ngục.”
“Ừ.”
“Mẹ tôi… từ nay về sau cũng không cần tôi nữa.” Thân thể Giang Nguyệt kịch liệt run rẩy, thanh âm phát ra từ cổ họng, hư ảo không rõ ràng:
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi không có cái gì cả…”
Khi Giang Nguyệt nói câu cuối cũng, có một loại cảm giác rất thê lương.
Tim Tiêu Kỳ Nhiên thắt lại, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Nguyệt, hắn luôn cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp kia một giây sau sẽ vỡ thành từng mảnh:
“Cô rốt cục muốn nói gì?”
Giang Nguyệt muốn nói, cô không cần phải trú mưa nữa.
Cứ để cô bước vào trong mưa, cứ thế biến mất trong màn mưa ấy. Vậy thì sẽ yên bình, viên mãn.
Đó là một kết thúc tốt đẹp rồi!
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, chờ đợi câu trả lời của cô.
Giang Nguyệt nước mắt giàn giụa, cuối cùng yếu ớt nói: "Tôi muốn về nhà."
Tiêu Kỳ Nhiên không hỏi cô ấy sẽ trở về đâu, mà yêu cầu tài xế lái xe đưa Giang Nguyệt trở lại căn hộ mà cô đã thuê trước đó.
Lúc đến cửa nhà, Giang Nguyệt mới phát hiện chìa khóa vẫn để ở Hoa Thành.
Vì vậy, Tiêu Kỳ Nhiên quyết định đưa cô trở lại Thụy Uyển.
Giang Nguyệt giống như người mất hồn, ngồi trong xe không nhúc nhích, ngoại trừ thỉnh thoảng chớp mắt vài cái, còn lại đều giống như một con búp bê xinh đẹp không sự sống.
"Bây giờ tôi đưa cô trở về Thụy Uyển, cô có đồng ý không?"
Chương 177 Phát bệnh
"Bây giờ tôi đưa cô trở về Thụy Uyển, cô có đồng ý không?"
Giang Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt từ trong hư không chậm rãi khôi phục tiêu cự, cô chậm rãi tiêu hóa những lời vừa rồi, sau khi hiểu rõ mới khẽ gật đầu.
Đôi mắt của cô ấy trong veo như một con nai con, nhưng không có ánh sáng trong đó. Trống rỗng như hai vực thẳm tăm tối.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lúc lâu với ánh mắt phức tạp, cuối cùng ra lệnh cho tài xế lái xe đến Thụy Uyển.
Hắn có thói quen kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhưng không châm lửa.
Hắn chỉ cầm nó trên tay, xoa liên tục vào đầu thuốc cho đến khi cả điếu thuốc mềm nhũn trong tay.
Trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe, gần như không thể cảm nhận được sự hiện diện của người còn sống ở trong đó.
Không khí trầm lặng.
…
Khi đến Thụy Uyển, Giang Nguyệt đứng ở lối vào, ngơ ngác nhìn vào bên trong.
Mọi thứ vẫn như lúc cô rời đi, khung cảnh sạch sẽ không chút bụi bặm, trong chiếc bình trên bàn cắm hai bông hồng đỏ tươi, tô điểm thêm sức sống.
Chỉ là tấm ảnh thảm đỏ của hai người ban đầu bị cô ném vào thùng rác trên tủ giày, lại bị người khác đặt lại. Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc.
“Thường thì sẽ gọi dì giúp việc đến dọn.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói, “Chắc là dì nhặt về rồi.”
“À.” Khóe mắt Giang Nguyệt có chút ươn ướt, cô lấy tay ấn vào mắt mình, bước nhanh tới cấm nó lên, sau đó ném vào thùng rác. Thẳng thắn và dứt khoát, không chút do dự.
Người đàn ông đứng phía sau cô sững người. Có gì đó không đúng lắm, nhưng anh không thể nói rõ được.
Trong lòng cảm giác nặng nề cùng quặn thắt rất mạnh, anh chậm rãi hít sâu một hơi, nhìn bóng người ngồi trên sô pha, lại bắt đầu nhìn chằm chằm hai đóa hồng.
Mỗi cử động của cô đều trông càng lúc càng rất kỳ lạ. Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, không làm phiền cô.
Ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua đóa hoa hồng, cô đột nhiên nở nụ cười, giơ tay rút đóa hoa hồng ra, dùng móng tay ngắt cánh hoa hồng. Cô vặt hết những vết đỏ sẫm trên cánh hoa, rồi ngắt chúng ra một cách thô bạo. Một cánh rồi lại một cánh.
Cuối cùng chỉ còn lại cái cành trơ trụi của bông hồng, rồi lại lấy một bông khác.
Hành động hết sức cứng nhắc, Tiêu Kỳ Nhiên hô hấp dồn dập, hắn đột nhiên ý thức được một khả năng.
Cô đang phát bệnh!
Tiêu Kỳ Nhiên sải bước về phía Giang Nguyệt, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, vẻ mặt hiện lên sự bối rối hiếm thấy:
“Cô đang làm gì vậy?"
Đột nhiên bị ôm chặt khiến Giang Nguyệt cau mày, nhưng vẫn bình thản trả lời: “Tôi đang chơi đùa với nó.”
“Chơi nđùa với nó? Không phải cô vẫn luôn thích nó sao?”
Giang Nguyệt thích hoa hồng, sau mỗi lễ trao giải hắn đều tặng cô một bó hoa, cô có thể ôm mãi không buông.
Ngay cả khi mang nó về nhà, cô cũng phải chăm sóc nó cẩn thận, đặt nó trong một chiếc bình trong nhiều ngày, hoa khô cũng không nỡ vứt đi.
Giọng điệu của anh trở nên mất lý trí, hắn từng chữ từng chữ hỏi cô: “Hoa hồng tôi mua cho cô, cô cứ như vậy mà làm hỏng sao?”
“Nó nở hoa, chính là để cho người ta chà đạp.” Giang Nguyệt nói, hờ hững như không phải cô: “Cho dù không có người chà đạp, nó cũng sẽ tự khô héo mà chết thôi.”
"Hoa hồng được trao giá trị lãng mạn một cách hoành tráng, nhưng trên thực tế, chúng được định sẵn sinh ra để bị người ta đùa bỡn."
“Đây là số phận của nó, số phận của nó...” Giang Nguyệt nói xong, nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn xuống.
Đây cũng là mệnh của cô, mệnh của cô!
Tiêu Kỳ Nhiên không muốn nghe cô nói nhảm nữa, bàn tay to bóp eo cô, buộc cô phải nhìn vào ánh mắt đen thẫm của mình, ngữ khí không tốt:
"Nhìn tôi, Giang Nguyệt.”
“Cô vẫn đang sống, hơn nữa còn sống rất tốt.” Hắn siết chặt tay cô, kiên định nói: “Nếu cô muốn chết, tôi không ngại ở cùng một chỗ với cô một lần nữa.”
Câu nói này giống như một hồi chuông cảnh báo, Giang Nguyệt tim đập nhanh một cái, liều mạng lắc đầu: “Không, đừng ở cùng với tôi.”
Mệnh của cô đã đủ tệ rồi, không cần phải kéo theo cả Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt ngồi trên đùi anh, kịch liệt run rẩy, hai mắt bị ép nhìn anh, không có chỗ trốn tránh. Cô sửng sốt hồi lâu, cảm xúc lúc đầu từ căng thẳng chuyển thành thả lỏng, cuối cùng hoàn hồn trở lại, ánh mắt khôi phục thần trí.
“Có mang theo thuốc không?” Thấy tâm trạng cô khá hơn một chút, Tiêu Kỳ Nhiên chuyển chủ đề, dịu dàng ôm cô:
“Tôi đi lấy thuốc cho cô, uống thuốc xong, nghỉ ngơi thật tốt.”
Giang Nguyệt mím chặt môi, ngồi ở vị trí ban đầu, nhìn hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh vali, ưu nhã bình tĩnh mở ra.
Sau đó, trong đống đồ lặt vặt được chị Trần bỏ vào, hắn từ từ nhặt được một chiếc quần lót. Màu hồng, có hoa văn ren ở mặt trước.
Giang Nguyệt: …
Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng đi tới giật lấy, nửa xấu hổ nửa giận dữ: “Đừng có lục lọi, tôi tự mình tìm.”
Tiêu Kỳ Nhiên lúc này mới lùi lại hai bước, cúi đầu nhìn dái tai hồng hồng nóng bỏng của cô.
Kiều diễm và lộng lẫy.
…
Biết được Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt đã trở lại Bắc Thành cùng một lúc, Tần Di Di trong lòng bất an, cô ta thậm chí không thể quay tốt quảng cáo, thỉnh thoảng lại thất thần, hoặc là tạo dáng sai.
Nhiếp ảnh gia đã nhắc nhở cô ta nhiều lần nhưng mặt cô ta vẫn đơ ra, hoàn toàn không phối hợp.
“Phiền quá đi, không chụp nữa!” Tần Di Di tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, không kiên nhẫn đi vào hậu trường, ra lệnh cho quản lý của mình:
“Tôi muốn trở về Bắc Thành.”
Quản lý của Tần Di Di là một người có tuổi trong công ty, lời nói rất có trọng lượng. Cũng sẽ không bởi vì Tần Di Di là người mới mà cưng chiều cô ta:
“Không thể đi, quảng cáo đã lên lịch cho mấy ngày này? Cô đi, làm sao quay đây.”
“Để bọn họ đợi, không được sao?” Tần Di Di nâng cằm, vẻ mặt thờ ơ nói: “Bạn thân tôi từ nước ngoài trở về, tôi muốn trở về gặp cô ấy.”
"Nếu cô bỏ đi, những quảng cáo này sẽ quá hạn, sẽ vi phạm hợp đồng. Chúng ta cần phải bồi thường thiệt hại rất lớn."
Người đại diện kiên nhẫn giải thích với Tần Di Di: "Hơn nữa, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nghề nghiệp sau này của cô."
“Vậy đền tiền đi.” Tần Di Di nói nhẹ nhàng như không: “A Nhiên có rất nhiều tiền, danh tiếng, tôi cũng không để ý, dù sao tôi cũng sẽ không làm minh tinh cả đời.”
Tần Di Di vừa nói, vừa nở một nụ cười tham vọngt: "Tôi sẽ là bà Tiêu trong tương lai. Khi những thương hiệu đó nhìn thấy tôi, họ sẽ phải năn nỉ mà mang sản phẩm mới của họ cho tôi dùng thử."
Người quản lý thấy Tần Di Di đã quyết tâm rời đi, vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc gọi điện cho Tiêu Kỳ Nhiên, giải thích tình hình.
Quả nhiên, đúng như Tần Di Di dự đoán, Tiêu Kỳ Nhiên nói tùy ý của cô ta, nếu không muốn quay, cô ta có thể ngừng quay, tìm nghệ sĩ khác thay thế, hoặc chỉ cần bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng.
Quản lý bất đắc dĩ thở dài, trong lòng mơ hồ cảm thấy đây không phải chuyện tốt gì.
…
Ngày Tần Di Di đặt chân trở lại Bắc Thành, tình cờ cũng là ngày Bạch Hạc trở về nước.
Vì vậy Tần Di Di cũng không vội quay về, kéo vali chờ ở sân bay đón Bạch Hạc đã lâu không gặp, định gặp mặt nói chuyện một chút về tình hình hiện tại.
Chương 178 Tiệc tẩy trần
“Di Di, lần này tớ về nước thật ra là để tổ chức tiệc đính hôn.”
Bạch Hạc là người đẹp ngành luật điển hình, cô ấy học luật ở nước ngoài, cùng chuyên ngành với Tống Du, quan hệ của hai người là đàn anh và đàn em cùng khoa.
Tần Di Di và Bạch Hạc nhìn nhau cười, dùng thìa múc một miếng bánh nướng trước mặt, bỏ vào miệng.
Tay còn lại của Bạch Hạc chống cằm, trên mặt tràn đầy khát vọng về tương lai:
“Tớ sẽ kết hôn với một người đàn ông rất lịch thiệp, rất nho nhã, cậu có thấy vui cho tớ không?”
“Vui chứ, đến lúc đó nhất định phải nhớ mời tớ đó.”
Tần Di Di không yên lòng gật đầu, nhìn bên ngoài cô ta dường như rất có hứng thú với chủ đề của Bạch Hạc, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện khác.
Đó là làm thế nào để Bạch Hạc giúp cô ta xử lý tai họa ngầm - Giang Nguyệt.
“Suýt nữa tớ quên mất, gần đây cậu cũng đang yêu.” Bạch Hạc nói xong chuyện bản thân, sau đó hứng thú nhìn cô ta:
“Sao rồi, đối phương là ai, có thể tiết lộ tên không?”
Nhìn thấy sự mong đợi của bạn tốt, Tần Di Di rũ mắt, vẻ mặt ngại ngùng: “Đương nhiên có thể, hơn nữa cậu cũng biết anh ấy.”
“Tớ biết ư?” Bạch Hạc lập tức có hứng thú: “Rốt cuộc là ai mà mà thần thần bí bí như vậy?”
Tần Di Di hơi đỏ mặt, nhỏ giọng hạ thấp giọng đáp: “Là anh họ của cậu.”
Anh họ?
“Hả?” Bạch Hạc hoàn toàn bối rối, bánh Breton nướng vừa được múc lên, vẫn giữ nguyên như vậy, không khỏi hỏi thêm một câu:
“Di Di, cậu biết đấy, tớ chỉ có một anh họ.”
“Đúng, chính là anh họ của cậu.” Tần Di Di chớp mắt, càng đỏ mặt: “Gần đây tớ và A Nhiên đang yêu nhau, cũng đã gặp cha mẹ rồi.”
Tuy rằng một người thì bị cô ta chọc tức đến mức phải nhập viện chưa tỉnh, người còn lại thì chưa lên tiếng.
Nghe Tần Di Di kể lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Bạch Hạc giơ muỗng lên mấy lần rồi lại buông xuống, cuối cùng vẫn có chút khó tin: “Cậu và anh Nhiên thật sự đang yêu nhau sao?”
Tin tức này chấn động đến mức Bạch Hạc phải mất một thời gian mới tiêu hóa được, vẻ mặt có phần phức tạp, hiển nhiên là kinh ngạc hơn là vui mừng.
Cô ấy há miệng, có một số lời nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu khô khan: “Thật sự chúc mừng cậu.”
Kết thúc trà chiều, hai người chuẩn bị đứng dậy rời đi, Bạch Hạc bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, túm lấy Tần Di Di rồi hỏi:
“Buổi tối tớ có một bữa tiệc đón gió tẩy trần, cậu có muốn tới chơi không?”
Dù sao Bạch Hạc cũng là thiên kim của giới thượng lưu, nhân mạch trong giới cũng rất rộng, cùng nhau tụ tập để mừng cô ấy về nước cũng là điều hợp lý.
“Anh Nhiên cũng sẽ đến đó.” Bạch Hạc nói thêm.
Vốn dĩ Tần Di Di đã định hẹn Tiêu Kỳ Nhiên cùng nhau ăn tối, nghe Bạch Hạc nói như vậy, trong lòng nhất thời chờ mong, đáp: “Được nha.”
Nếu A Nhiên nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt anh, nhất định anh sẽ vô cùng vui mừng, Tần Di Di nghĩ.
...
Bảy giờ tối.
Giang Nguyệt bị Tiêu Kỳ Nhiên kéo ra ngoài.
Lý do là vì cô không ổn định về mặt cảm xúc nên anh lo lắng rằng cô có thể gặp vấn đề nếu ở nhà một mình.
Trong lòng Giang Nguyệt lại nghĩ, cùng anh ở chung một chỗ mới dễ xảy ra chuyện thì có.
Tuy rằng đã có kết quả tuyên án, nhưng Giang Nguyệt còn phải chờ tòa án hoàn tất thủ tục cuối cùng, sau đó ký tên và công bố công khai trong một tuần thì mới có thể hoàn thành bản án của tòa án.
Mấy ngày nay Giang Nguyệt ở Thụy Uyển, Tiêu Kỳ Nhiên cũng ở lại với cô, hai người bên nhau sớm chiều nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ.
Sinh hoạt và nghỉ ngơi của hai người gần như đạt đến sự đồng điệu, nhưng nước giếng không phạm nước sông, duy trì một sự cân bằng kỳ lạ nhưng vừa phải.
...
Cho đến tối hôm nay, Tiêu Kỳ Nhiên muốn dẫn cô đi tham gia một bữa tiệc đón gió tẩy trần, nói rằng đúng lúc ra ngoài giải sầu.
Giang Nguyệt từ chối, nhưng không được anh chấp nhận.
Người đàn ông này kiêu ngạo và độc đoán quen rồi, làm sao cho cô cơ hội phản kháng chứ.
Xe chạy đến quán bar Tân Hải.
Giang Nguyệt ngồi trong xe, ngửa đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhớ tới đêm đó cách đây không lâu, bởi vì Tần Di Di gọi điện thoại đến nên cô cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới đây.
Chưa nói đến việc đó chỉ là một trò hề, cô còn bị Tiêu Kỳ Nhiên chế nhạo một trận.
“Người quen tụ tập thôi, lát nữa không cần xã giao, cũng không cần uống rượu.” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nâng cằm, nói ngắn gọn với cô.
Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, từ từ mở cửa xe đi xuống, người đàn ông phải nghe một cuộc điện thoại.
Cô không còn cách nào khác đành đứng cách đó không xa đợi anh.
Đúng lúc này, Bạch Hạc và Tần Di Di cũng vừa đi taxi tới, hai người thân mật giống như chị em, tay trong tay đi xuống xe.
Giang Nguyệt vừa ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy Tần Di Di, cô nhất thời đứng tại chỗ sững sờ.
Cô vô thức quay lưng lại.
Tiêu Kỳ Nhiên còn đang gọi điện thoại xử lý công việc, khuôn mặt tuấn tú của anh cực kỳ thờ ơ, cũng không chú ý tới điều gì khác.
Trong lúc vô tình ngước mắt lên, anh tình cờ nhìn thấy hai người đang đi về phía mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Kỳ Nhiên cúp điện thoại, ánh mắt anh tự nhiên dừng trên người Tần Di Di trước, sau đó chuyển đến khuôn mặt Bạch Hạc, giọng điệu không mặn không nhạt hỏi:
“Hôm nay mấy giờ em đáp?”
“Vừa đáp không lâu.” Bạch Hạc rất kính trọng anh họ trong gia tộc này, nói vô cùng nghiêm túc: “Cảm ơn anh họ đến đón gió tẩy trần cho em.”
“Không có gì.” Tiêu Kỳ Nhiên không đổi sắc mặt giơ tay lên, sau đó nhìn về phía Tần Di Di.
Tần Di Di lập tức buông cánh tay Bạch Hạc ra, mỉm cười rạng rỡ đi về phía anh, nhẹ nhàng nói:
“A Nhiên, hôm nay em cũng trở về.”
Tiêu Kỳ Nhiên không tiếp lời, ánh mắt anh thâm sâu: “Em rất biết cách làm loạn đấy!”
Tần Di Di sững người một giây, hiểu rằng anh đang nói về việc hủy quảng cáo của cô ta, vì vậy cô ta cúi đầu: “Nghe nói A Nhiên về Bắc Thành, em ở Hoa Thành không gặp được anh, mỗi ngày đều không thể nào yên tâm được.”
Cô ta làm nũng, giọng nói vô cùng ngọt ngào, làm cho người ta không có cách nào trách tội được.
Thấy vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, Tần Di Di tiến thêm một bước, đi tới ôm lấy cánh tay của anh.
Bạch Hạc bình tĩnh quan sát.
Anh họ của cô ấy, người mà cô ấy luôn kính trọng và ngưỡng mộ, đã không né tránh ngay lập tức mà để mặc Tần Di Di ôm lấy tay.
Hai người thân mật như một cặp tình nhân.
Trong mắt Bạch Hạc hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chuyện này là thật sao?
Anh họ cô thật sự đang yêu đương với Tần Di Di?
Tần Di Di nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Bạch Hạc, trong lòng không khỏi âm thầm sảng khoái, vì thế cô ta lại nghiêng người dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên, đúng lúc này, cô ta chú ý tới bên cạnh cửa xe còn có một bóng dáng xinh đẹp.
Tuy rằng chỉ là bóng lưng nhưng không cần quay lại thì Tần Di Di cũng có thể nhìn ra được là ai.
“Chị Giang Nguyệt, sao chị cũng ở đây?” Tần Di Di cất cao giọng, cố ý thu hút sự chú ý:
“Chị cũng tới đón gió tẩy trần cho Hạc Hạc sao, hai người cũng quen nhau à?”
Giang Nguyệt: ...
Có hàng trăm ngàn từ ngữ chửi thề hiện lên trong tâm trí Giang Nguyệt, nhưng vì sự giáo dục của bản thân, cô vẫn nhịn xuống.
Cô biết mình không nên đến đây.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi.
Sau khi Giang Nguyệt đã mắng Tiêu Kỳ Nhiên trong lòng vô số lần, thì anh mới như thể vừa nghe thấy Tần Di Di gọi cô, xoay người lại.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không vội, cứ như vậy đứng cách cô không xa, ánh mắt đánh giá Giang Nguyệt từ trên xuống dưới, rồi hỏi Giang Nguyệt một câu:
“Sao cô lại tới đây?”
Chương 179 Rất có duyên
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, nhìn qua cực kỳ thờ ơ, ánh mắt dừng lại trên người Giang Nguyệt rồi thản nhiên hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Một thái độ tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu vì sao Giang Nguyệt lại xuất hiện ở đây.
Tuyệt vời.
Thật sự tuyệt vời!
Giang Nguyệt không khỏi muốn vỗ tay tán thưởng diễn xuất của Tiêu Kỳ Nhiên. Anh ta làm tư bản làm gì, đi làm ảnh đế luôn đi, chắc cũng không ai tranh giành được với Tiêu Kỳ Nhiên.
Vốn dĩ cô không có hứng thú với bữa tiệc này, bây giờ thấy vậy, dường như cô lại có lý do rời đi:
“Đúng lúc tôi đi ngang qua thôi, tạm biệt.”
Nói xong Giang Nguyệt định đi.
Đúng lúc này, Đoàn Dật Bác từ trên xe limousine xuống, nhìn thấy ba người đứng ở ven đường, đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt của anh ta liền sáng lên.
“Giang Nguyệt, nghe nói gần đây cô ở Hoa Thành, tôi rất nhớ cô đó.” Đoàn Dật Bác đi tới, nói một cách rất thân thiết: “Vất vả lắm mới gặp được nhau, hôm nay phải chơi hết mình mới được.”
Đi cùng với Đoàn Dật Bác, còn có Trần Tư Tề.
Người trong một giới, gặp nhau là điều tất yếu.
Giang Nguyệt đột nhiên bị Đoàn Dật Bác quấn lấy, trở tay không kịp: “Đoàn thiếu gia, hôm nay tôi không tiện lắm...”
“Đây không phải là bạn trai của chị Giang Nguyệt sao?” Âm thanh Tần Di Di bén nhọn, đột ngột mở miệng.
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Tư Tề.
Trái tim Giang Nguyệt đột nhiên thắt lại.
Scandal của cô và Trần Tư Tề trên cơ bản đã sắp được xóa sạch. Cách đây không lâu, công ty đã cùng nhau đưa ra tuyên bố, cả hai đã chia tay trong hòa bình.
Mặc dù có không ít người hâm mộ rất thích cặp đôi màn ảnh này, nhưng cũng xem như bình thản tiếp nhận.
Người bình thường yêu đương đều chia tay rồi quay lại, người nổi tiếng chia tay cũng bình thường thôi.
Vốn dĩ Giang Nguyệt còn nghĩ rằng sau này cũng sẽ không tiếp xúc gì nữa, bây giờ lại gặp nhau ở đây, thật sự khiến người ta xấu hổ.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi châm chọc, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Họ đã chia tay rồi, tuần trước đã tuyên bố.”
“Chia tay rồi?” Tần Di Di sửng sốt.
Trần Tư Tề nhíu mày, đầu tiên dùng ánh mắt xác nhận với Giang Nguyệt, sau đó mới thoải mái mở miệng như trút được gánh nặng:
“Ừ, đã chia tay rồi.”
Trên mặt Tần Di Di lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại bắt đầu cảm thấy sung sướng, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Giang Nguyệt và Trần Tư Tề, lại ra vẻ sâu sắc nói:
“Nhưng em lại thấy chị Giang Nguyệt và Trần tổng rất xứng đôi nha.”
Cô ta vừa nói hai chữ “xứng đôi”, sắc mặt hai người ở đây đều tối sầm lại.
Một người là Giang Nguyệt, người còn lại là Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tần tiểu thư khen ngợi lung tung rồi, không thể gọi là xứng đôi.” Giọng Trần Tư Tề rất tự nhiên, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “Chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, không bắt được thì phải buông tay ra.”
“Tiêu tổng, tôi nói đúng không?”
Rõ ràng là giọng điệu rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại như có mùi thuốc súng, dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen kịt, cảm giác nguy hiểm rõ ràng.
Trần Tư Tề cũng không khác là mấy.
Kim chủ trước kia của Giang Nguyệt là A Nhiên, bạn gái hiện tại của A Nhiên là Tần Di Di. Bây giờ Tần Di Di lại nói Trần Tư Tề là bạn trai cũ của Giang Nguyệt. Trần Tư Tề lại là đối thủ cạnh tranh của A Nhiên...
Đoàn Dật Bác dùng sức lau mặt.
Mẹ kiếp, cái vòng tròn quan hệ này thật lộn xộn!
Anh ta tính cách ương ngạnh, biết mình là dân chơi, cũng chơi đủ kiểu.
Nhưng hôm nay nhìn thấy quan hệ phức tạp của mấy người này, hiển nhiên còn chơi ghê hơn cả anh ta.
“Ôi chao, nếu đã đến rồi thì cùng vào chơi đi.”
Từ trước đến nay Đoàn Dật Bác luôn thích gây chuyện, cũng thích náo nhiệt, cho nên cũng không thèm để ý quá nhiều, khoác vai Giang Nguyệt đẩy vào trong quán bar:
“Dù sao cũng quen biết nhau, cũng không cần phân biệt.”
Khi nhóm người xuất thân không giống nhau ngồi chung một chỗ, bầu không khí lại bắt đầu trở nên cổ quái.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Re.ad.Me (IOS: WeRead)/
Giang Nguyệt bị ép ngồi vào một góc, im lặng không nói lời nào.
Cô đang nghĩ xem khi nào mình có thể đi khỏi đây.
Trái lại, Tần Di Di rất phấn chấn, dính lấy Tiêu Kỳ Nhiên không buông tay, trong mắt tràn ngập ý cười.
Hai người giống như một cặp tình nhân.
Ở đây, ngoài Giang Nguyệt có vẻ mặt phức tạp ra thì còn có người khác, là Bạch Hạc.
“Hạc Hạc, hôm nay vị hôn phu của cậu không tới sao?” Tần Di Di dựa vào vai Tiêu Kỳ Nhiên, chớp mắt nói:
“Tớ muốn biết người đàn ông ưu tú như thế nào mới có thể cưới được cậu đó.”
Bạch Hạc giật mình, đáp lại: “Anh ấy là đàn anh chung khoa với tớ, nghe nói gần đây anh ấy đang xử lý một vụ án liên hoàn ở nơi khác, phải mất một thời gian ngắn nữa anh ấy mới có thể về được.”
Đây cũng là tin tức mà sau khi trở về Bắc Thành, Bạch Hạc mới biết được.
“Trở về liền đính hôn sao?” Tần Di Di hỏi.
“Đúng vậy.” Nhắc đến vị hôn phu của mình, ánh mắt Bạch Hạc lấp lánh:
“Tống Du là đàn anh chung khoa với tớ, anh ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều trong sự nghiệp.”
“Vị hôn phu của cậu là luật sư Tống sao?” Tần Di Di nghe đến cái tên này không khỏi kinh ngạc.
Lúc này, Giang Nguyệt cũng ngẩng đầu lên.
Thì ra cô ấy chính là vị hôn thê mà Tống Du đã đề cập trước đó.
Con gái nhà họ Bạch phối với con trai nhà họ Tống, ai nghe xong cũng phải nói một câu môn đăng hộ đối.
“Hôm nay không phải tớ đã nói với cậu rồi hả? Anh ấy đề nghị tớ đi du học, nếu không phải nhờ anh ấy, e rằng tớ sẽ không thể đạt được trình độ như hiện tại.”
Nói đến đây, vẻ mặt thiếu nữ của Bạch Hạc thẹn thùng, đây là phản ứng chỉ có thể có với người mình thích.
Tần Di Di như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Hạc, khẽ mỉm cười.
Có cách rồi!
Đáng lẽ là tụ tập để chơi đùa, nhưng cuối cùng chỉ có Tần Di Di và Bạch Hạc trò chuyện không ngừng.
Giữa đàn ông sẽ không có nhiều chủ đề bàn tán nói chuyện phiếm như vậy.
Đoàn Dật Bác cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái: “Có ai đánh bài không? Gần đây tôi nghiện bài, mấy cậu nể mặt tôi chơi vài ván nhé?”
Tần Di Di lắc đầu nói không biết đánh bài, Bạch Hạc cũng tỏ vẻ không có hứng thú.
Giang Nguyệt càng không cần nhắc tới.
Kể từ lúc bước vào, cô đã không hề có hứng thú, ngay lúc này, cô phân tâm đến mức thậm chí hoàn toàn không chú ý đến những gì Đoàn Dật Bác nói.
Vì vậy, ba người đàn ông chơi bài, ba người phụ nữ trò chuyện.
Phân chia hợp lý.
“Hạc Hạc, cậu ở nước ngoài lâu như vậy chắc hẳn không hiểu rõ giới giải trí trong nước.”
Tần Di Di kéo Bạch Hạc ngồi xuống sô pha bên cạnh Giang Nguyệt, thay Giang Nguyệt giới thiệu: “Đây là chị Giang Nguyệt, chị ấy là nghệ sĩ của công ty A Nhiên, là một ngôi sao rất giỏi giang nha.”
Bạch Hạc gật đầu, vươn tay: “Rất vui được gặp chị, chị rất xinh đẹp.”
Giang Nguyệt lễ phép đáp lại: “Cô Bạch, rất hân hạnh được làm quen.”
Nhìn bầu không khí trở nên hài hòa, trên mặt Tần Di Di hiện lên vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng tươi cười: “Hạc Hạc, thật ra cậu nên quen chị Giang Nguyệt, hai người rất có duyên.”
Vừa nghe những lời này, trong lòng Giang Nguyệt đột nhiên có dự cảm không lành.
Bạch Hạc khó hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì quan hệ giữa chị Giang Nguyệt và luật sư Tống rất tốt đó.”
Tần Di Di chớp mắt, giọng nói vừa đơn thuần vừa nhẹ nhàng: “Lúc trước luật sư Tống còn từng có scandal tình cảm với chị Giang Nguyệt, không tin cậu tra thử đi.”
Hóa ra Tần Di Di đã đào một cái hố sẵn đợi cô ở đây.
Biểu cảm trên mặt Bạch Hạc lập tức hơi thay đổi, theo bản năng sờ điện thoại trong túi xách.
Chương 180 Anh không có nghĩa vụ đó
Ngón tay Bạch Hạc vừa chạm vào bên cạnh điện thoại, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không ổn, nhếch môi cười:
“Truyền thông luôn thích viết bậy bạ, tớ không quá để ý.”
“Cảm ơn cô Bạch đã tin tưởng.” Vẻ mặt Giang Nguyệt nhạy bén, đương nhiên cô cũng nhận ra động tác của Bạch Hạc, nhưng không vạch trần:
“Cô thật đúng là một tiểu thư khuê các, quả nhiên rất xứng đôi với luật sư Tống.”
Hai người cứ nói qua nói lại, hóa giải tình trạng xấu hổ, bầu không khí cũng dần dần trở nên hòa hợp.
Chỉ có Tần Di Di âm thầm siết chặt nắm tay một cách phẫn nộ.
Tần Di Di và Bạch Hạc quen biết nhau ở thời đại học, từ lời nói và hành động thường ngày đến tính cách cũng như chi phí sinh hoạt hàng ngày, hoàn toàn có thể đoán được Bạch Hạc là con nhà giàu.
Vì thế, đầu tiên Tần Di Di tạo mối quan hệ với Bạch Hạc, sau đó làm không ít chuyện để hai người từ không quen biết thành thân mật.
Từ trước đến nay, Bạch Hạc luôn hào phóng, từ khi coi Tần Di Di là bạn tốt, cô ấy luôn rộng lượng với Tần Di Di, thậm chí còn sắp xếp cho cô ta một công ty thực tập sau khi tốt nghiệp.
Sỡ dĩ Tần Di Di có thể tiến vào Giang Giải cũng là nhờ sự giúp đỡ của Bạch Hạc.
Thấy hai người càng ngày càng nói chuyện vui vẻ, Tần Di Di nhẫn nhịn sự bực tức trong lòng, khéo léo cười thản nhiên:
“Chị Giang Nguyệt xinh đẹp như vậy, rất nhiều đàn ông thích chị ấy.”
“Cũng có lý.” Giọng điệu Bạch Hạc vô cùng tự nhiên, che miệng nói:
“Chị Giang quả thật là mỹ nữ số một, tôi là phụ nữ còn nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.”
Giang Nguyệt rất đẹp, bất luận là tướng mạo hay xương cốt đều có một loại vẻ đẹp thuần khiết.
Không quá đơn giản, cũng không quá sắc sảo.
Đó là vẻ đẹp khiến người nhìn dễ chịu, bộc lộ từ bên trong đến hình dáng bên ngoài.
Giang Nguyệt cười xua tay, lễ phép đáp lại: “Cô Bạch, cô quá khen rồi. Những thành tựu của cô trong ngành cũng làm cho tôi không thể theo kịp.”
Cô nói rất hay, kín đáo lại không mất phong độ, tạo ra cảm giác cân xứng tuyệt vời giữa hai người họ.
Bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến mức khiến Tần Di Di cảm thấy không thể tin được.
Vì sao hai người họ càng nói chuyện càng thân mật, làm sao để khiến cho hai người này trở mặt thành thù đây?
Cô ta nên tìm một số tin tức thú vị hơn để khiến Bạch Hạc ghét Giang Nguyệt đúng không?
Đúng lúc này, trên bàn đánh bài, Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên kêu một tiếng:
“Giang Nguyệt, lại đây.”
“Hả?” Giang Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu lên, cuộc nói chuyện với Bạch Hạc cũng bị gián đoạn trong giây lát.
Khi cô đứng dậy đi tới, người đàn ông cũng đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, cô thay tôi chơi hai ván đi.”
Giang Nguyệt: ...
Vẻ mặt của cô vẫn như cũ, cô từ chối một cách thẳng thắn, đưa hai tay ra nói: “Tiêu tổng, tôi không có tiền.”
Đám công tử nhà giàu này không chơi bài như người bình thường, họ chỉ muốn vui vẻ. Nếu thua một ván thì phải thêm vài số không vào cuối.
Nhưng trên người Giang Nguyệt cũng chỉ có có tổng cộng năm mươi ngàn tệ kiếm được từ tay anh vào ngày đến Bắc Thành, đủ hay không không quan trọng, chủ yếu cô tiếc tiền.
“Cô cứ tùy tiện dùng chip của tôi trên bàn.”
Anh thật hào phóng.
Giang Nguyệt còn đang nghĩ kiếm cớ từ chối thì người đàn ông đã đi đến bên cạnh cô, dùng lòng bàn tay ấn vào vai cô, ép cô ngồi vào chỗ anh vừa ngồi.
“Đừng thua quá nhiều.” Âm thanh của anh tản mạn, giọng điệu không vui không buồn khiến người ta nhìn không hiểu rốt cuộc ý anh là gì:
“Có thể chơi hết cũng được, vui vẻ một chút.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh khẽ chạm vào cổ cô, đôi môi mỏng như có như không lướt qua da thịt cô.
Đó là một sự trêu chọc mà chỉ có hai người có thể hiểu được.
Cơ thể Giang Nguyệt căng thẳng.
Thấy được phản ứng của cô, người đàn ông vui vẻ nhếch môi, không khỏi nở nụ cười: “Mười phút nữa tôi sẽ quay lại.”
Đến khi Tiêu Kỳ Nhiên ra khỏi phòng, Bạch Hạc cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài: “Di Di, tớ đi nói với anh họ tớ mấy câu, cậu ở trong phòng chờ tớ nhé.”
Nói xong, Bạch Hạc vội vàng đuổi theo Tiêu Kỳ Nhiên.
Hai người rời khỏi phòng nhưng cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí đánh bài, Đoàn Dật Bác vừa xáo bài vừa phàn nàn:
“A Nghiên đánh bài cũng không chuyên tâm, cứ nhìn phụ nữ hoài.”
Khó trách vừa rồi Giang Nguyệt luôn cảm giác có một ánh mắt nhìn mình, thì ra không phải ảo giác.
Là Tiêu Kỳ Nhiên luôn nhìn cô?
Tại sao anh lại nhìn cô, chẳng lẽ là lo lắng cô không đối phó được với Bạch Hạc mà lâm vào tình cảnh khó xử sao?
Không đợi Giang Nguyệt suy nghĩ quá nhiều, Đoàn Dật Bác đã nhắc nhở cô: “Đến lúc cô ra bài rồi.”
“Ồ, được rồi.”
…
Bên ngoài phòng riêng.
Tân Hải là địa bàn của Đoàn Dật Bác, nơi này tấc đất tấc vàng, người đến đây đều là nhà giàu mới nổi, tính riêng tư rất tốt, không ai chú ý đến họ.
Tiêu Kỳ Nhiên đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa sổ ở cuối tầng một, từ từ lấy ra một bao thuốc lá.
Anh nhắm chừng thời gian.
Có lẽ sau hai điếu thuốc, Đoàn Dật Bác sẽ chơi chán, nếu may mắn, nói không chừng Giang Nguyệt có thể thắng không ít tiền.
Tất nhiên, vận may của cô vẫn luôn tệ.
Nhất là khi tiêu tiền của anh, cứ như thể cô đang tính tiêu hết tài sản của anh.
Không ai tin cô không phải là đang cố ý, nhân cơ hội để trả thù.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi nhếch môi, trên mặt mang chứa ý cười nhàn nhạt, điếu thuốc trong tay từ từ cháy, không chút vội vàng.
Đúng lúc này, Bạch Hạc đuổi tới nơi.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên híp lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Bạch Hạc đang đi tới.
“Anh họ, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, điếu thuốc đã sắp cháy hết, anh dứt khoát ném vào thùng rác: “Hỏi đi.”
“Anh và Di Di thật sự đang yêu nhau sao?” Bạch Hạc không thể chờ đợi mà hỏi: “Là kiểu để kết hôn?”
Câu trả lời này rất quan trọng với cô ấy.
Tiêu Kỳ Nhiên cười, cơ thể cao lớn tựa vào vách tường, ung dung nhìn cô ấy: “Em là bạn của Di Di, em nên mừng cho cô ấy.”
Ngụ ý của câu này là thừa nhận?
Nhìn thấy hai người thân mật là một chuyện, nhưng thật sự có được câu trả lời từ miệng Tiêu Kỳ Nhiên lại là chuyện khác.
Bạch Hạc không biết tâm trạng của mình như thế nào.
Dù sao cũng không phải vui mừng.
“Vậy Giang Nguyệt có quan hệ gì với anh?” Bạch Hạc lại hỏi: "Em nghe nói quan hệ giữa anh và cô ấy rất không bình thường.”
“Là nghe dì nói sao?” Tiêu Kỳ Nhiên khẽ hừ một tiếng: “Kêu dì quan tâm đến công ty của dượng nhiều hơn, đừng suy đoán cuộc sống cá nhân của anh.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng có ý cảnh báo.
Trong lòng Bạch Hạc biết rằng mình không thể hỏi thêm câu nào nữa.
Nhưng cô ấy vẫn không đi, đứng đó ngước mắt nhìn anh, trong mắt có rất nhiều điều muốn nói.
Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục lấy thêm một điếu thuốc, sắc mặt vẫn không thay đổi: “Còn gì nữa không?”
“Em tưởng rằng anh sẽ đợi chị Ngu Vãn.” Nội tâm Bạch Hạc đã giãy dụa một ngày, cuối cùng lúc này cũng nói ra:
“Chị Ngu Vãn vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, hơn nữa chị ấy còn là mối tình đầu của anh...”
“Anh không có nghĩa vụ đó.” Tiêu Kỳ Nhiên đã đoán được cô ấy sẽ nói gì từ trước, từ từ phun khói, nói một cách thản nhiên:
“Hơn nữa, nếu cô ấy đã lựa chọn thì anh nên tôn trọng và chúc phúc cho cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu nhìn về phía Bạch Hạc với cảm giác áp bức.
Bạch Hạc im lặng vài giây, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thế nhưng, chị Ngu Vãn ở nước ngoài sống rất khổ sở, chị ấy cũng không hạnh phúc như anh nghĩ.”
“Hơn nữa, thật ra chị ấy có nỗi khổ...” Bạch Hạc còn chưa dứt lời, Tần Di Di đã đi ra khỏi phòng, nhìn thấy hai anh em đứng ở cuối hành lang nói chuyện phiếm.
Sắc mặt Bạch Hạc rất lo lắng, giống như đang cố gắng thuyết phục Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong lòng Tần Di Di cảm thấy không ổn, vội vàng đi tới, trong mắt lộ ra vẻ thuần khiết, vô tội: “A Nhiên, Hạc Hạc, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lúc này, lời nói của Bạch Hạc cũng đột ngột dừng lại, hiển nhiên không muốn Tần Di Di nghe thấy.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện gia đình thôi. Anh họ nói đầu tháng bác tớ ngất xỉu ở nhà, đến giờ vẫn chưa tỉnh, tớ hơi lo, định ngày mai đi thăm một chút.”