-
Chương 171-175
Chương 171 Trải nghiệm đáng nhớ (H)
Đêm khuya vắng vẻ.
Trong sân chơi rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, tất cả cơ sở vật chất đều đang vận hành, thoạt nhìn trông có vẻ náo nhiệt hỗn loạn, trên thực tế thì ở bên trong sân chơi lại chỉ có một nam một nữ.
Trên người giống như được bật công tắc, đối với mỗi từng trò chơi, Giang Nguyệt đều nóng lòng muốn thử. Đôi mắt cô tỏa sáng như đèn pha, có chơi thế nào cũng không thấy mệt.
Vừa mới từ trên thuyền hải tặc đi xuống, hai chân của Giang Nguyệt còn chưa ổn định được trọng lượng, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may có Tiêu Kỳ Nhiên đi qua nâng tay đỡ lấy cô.
Đầu ngón tay trắng nõn của Giang Nguyệt có hơi lạnh, Tiêu Kỳ Nhiên mượn thế nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay mình, khẽ nhéo nhéo tay cô.
“Còn chưa chơi đủ à?”
Giang Nguyệt đầu tiên là gật đầu một cái xem như trả lời. Sau đó lại ý thức được bản thân có chút quá hưng phấn nên không để ý đến mọi thứ xung quanh. Cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đang thúc giục cô trở về vì vậy liền nói:
“Chơi đủ rồi, có thể trở về rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhận ra Giang Nguyệt còn chơi chưa thỏa thích, nhéo nhéo ngón tay cô: “Có muốn ngồi đu quay không?”
Trong sân chơi khổng lồ này, cơ sở vật chất đều rất ngoạn mục, lớn nhất là vòng đu quay đáng mơ ước đó.
Các vòng đu quay đang từ từ không ngừng xoay chuyển, bất kể ngồi ở vị trí nào, đều có thể đạt tới điểm cao nhất, nhìn được toàn bộ khung cảnh sân chơi, còn có thể thưởng thức cảnh sắc về đêm của Hoa Thành.
Tại thời điểm này, ngồi vòng đu quay là sự lựa chọn tốt nhất.
Giang Nguyệt cũng biết đu quay là hạng mục được yêu thích nhất của các cặp đôi khi đến công viên này. Cô không muốn ngồi cùng Tiêu Kỳ Nhiên, lấy tay sờ sờ mũi:
“Thôi, tôi không cảm thấy hứng thú với vòng đu quay.”
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định nghe theo cô, nhìn ra sự trốn tránh của cô:
“Nhưng tôi cảm thấy hứng thú, ngồi cùng tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đã quyết định!
Xung quanh không có người, Giang Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, không có ý muốn đi về phía đu quay.
Thấy cô cố ý đối nghịch với mình, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không so đo, chỉ nhẹ nhàng cười:
“Vẫn đứng ở đó không chịu đi, là chờ tôi đến bế cô đi sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên quả thật không nói hai lời, trực tiếp đi qua ôm lấy Giang Nguyệt, từng bước một tiến đến hướng vào cửa của vòng đu quay.
Giang Nguyệt còn muốn giãy dụa, cô muốn nói mình sợ độ cao nên không thể ngồi đu quay. Nhưng lại bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm chặt trong ngực khiến cho cô không thể nhúc nhích.
Cả người cô bị anh ẵm trọn trong lòng, đôi chân mảnh khảnh đặt lên khuỷu tay anh, theo bước chân của anh không ngừng đong đưa, giày da nhỏ trên chân cũng bị rơi xuống một cái.
“Giày… giày bị rớt!”
Giang Nguyệt kêu lên vài tiếng, người đàn ông lúc này mới dừng bước, quay đầu khom lưng nhặt giày cho cô, nhưng vẫn không hề thả cô xuống đất.
Vì thế liền có một bộ hình ảnh như sau.
Người đàn ông cao lớn, đôi chân dài bế người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ trong ngực, trên các ngón tay bên phải còn treo một đôi giày da nhỏ của người phụ nữ.
Vẻ mặt người phụ nữ trong ngực có hơi hoảng sợ, toàn thân biểu lộ ý kháng cự, nhưng trên mặt người đàn ông lại hàm chứa ý cười, có cảm giác sung sướng khi đùa giỡn thành công người phụ nữ này.
Giống như một cặp vợ chồng son dính lấy nhau.
...
Kháng cự không hiệu quả, Giang Nguyệt vẫn bị Tiêu Kỳ Nhiên đẩy vào vòng đu quay.
Trong buồng cabin, hai người ngồi đối diện mặt nhau, bầu không khí đặc biệt chật chội.
Giang Nguyệt đặt hai tay trước đầu gối, có chút khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, âu phục trên người không có một nếp gấp, hai lòng bàn tay chồng lên nhau, không nhúc nhích một chút: “Ngồi vòng đu quay với tôi, không vui như vậy sao?”
“Không có, không có.” Giang Nguyệt trả lời rất nhanh: “Chỉ là quá yên tĩnh, không có việc gì để làm.”
Cô nói rất vô tình, nhưng lời nói rơi vào tai đối phương lại có một ý nghĩa khác.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn đôi chân vừa rồi bị rơi giày của Giang Nguyệt, híp mắt nhìn chằm chằm trong chốc lát: “Giày còn chưa buộc xong.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn, người đàn ông nhanh chóng cởi dây an toàn trên người, tiến đến bên cạnh cô.
“Nguy…” Chữ “hiểm” còn chưa nói ra miệng Giang Nguyệt, người đàn ông đã vô cùng tự nhiên ngồi ở sát bên cô.
Giang Nguyệt:...
Người đàn ông này di chuyển cũng quá nhanh rồi.
Đột nhiên Tiêu Kỳ Nhiên tới gần, Giang Nguyệt ngửi được một mùi hương nam tính lạnh lùng nhàn nhạt trên người anh, có một khoảnh khắc cô hơi hoảng hốt.
Đó là hương nước hoa mà cô đã gửi cho anh trước đây.
Nhưng không phải anh nói không thích sao?
“Bình thường người ta ngồi đu quay, bọn họ làm gì ở trên đó?” Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại, vì khoảng cách quá gần, hơi thở của anh gần như thổi qua tai cô.
Toàn thân Tiêu Kỳ Nhiên nóng rực lên, giống như muốn đem cô hòa tan vào người anh.
Giang Nguyệt cả người khô nóng, vành tai bắt đầu nóng lên không tự nhiên,
“Tôi không biết, hẳn là tùy tiện nói chuyện phiếm.”
“Vậy tại sao cô không nói chuyện với tôi?” Cổ họng anh khàn khàn, hỏi.
Giang Nguyệt ngửi thấy mùi hương thuộc về anh, nhắm mắt lại: “Tôi không biết nói chuyện gì.”
“Vậy thì làm chút gì đó đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay kéo lỏng cà vạt, yết hầu di chuyển hai cái, ngón tay lập tức giữ chặt cằm Giang Nguyệt, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.
Anh đã muốn làm điều này với cô từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy Giang Nguyệt rơi nước mắt trên ngựa quay gỗ, anh xúc động muốn đi qua hôn cô.
Tại sao cô lại khóc?
Cô không được khóc trước mặt anh.
Môi lưỡi đan xen cùng một chỗ, Giang Nguyệt hiếm khi không phản kháng, có lẽ là bởi vì trải nghiệm tối nay, làm cho cô cam tâm tình nguyện giao ra nụ hôn này, coi như là báo đáp anh.
Nước bọt đan xen với nhau, hơi thở của Giang Nguyệt dần dần trở nên kịch liệt, cánh môi khẽ nhếch lên, cánh tay không tự chủ được vòng quanh cổ Tiêu Kỳ Nhiên.
Giống như hai người đã từng ân ái vô số lần.
Anh vẫn hôn cô như trước, tay lại không an phận dần dần một đường xuống phía dưới, cầm mắt cá chân cô, ngón cái thản nhiên thong thả vuốt ve.
Tiêu Kỳ Nhiên không hôn nữa, chỉ là thân thể tách ra một khoảng cách nhỏ, lấy tay đẩy váy màu kẹo của Giang Nguyệt lên trên đùi, lộ ra quần lót màu sáng phía dưới.
Có một vết nước trên đó.
Giang Nguyệt xấu hổ giống như một con ốc rụt mình trong vỏ, đưa tay che đậy theo bản năng, buồn bực mềm nhũn người, làm nũng:
“Đừng nhìn…”
“Hôn một cái liền ướt?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười hỏi một câu, xương ngón tay dài bắt đầu làm bậy, chỉ dừng lại một chút, liền trượt vào một mảnh bùn đất ướt át.
Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt lập tức mở to, mu bàn chân ở trong không trung cũng cong lên, xấu hổ dùng cánh tay ôm lấy cổ anh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, đây là trên vòng đu quay…”
Nửa người trên của người đàn ông đè xuống, giống như một con sâu nước hôn vành tai cô, sau đó hôn lên má cô, mãi cho đến trên môi, rồi lại chôn mặt vào xương quai xanh của cô.
“Là do cô muốn.” Anh thấp giọng nói: “Có muốn tôi hầu hạ cô không, hả?”
Giang Nguyệt mở mắt ra, thanh âm nức nở, nhịn không được cầu xin: “Tôi không có, anh mau dừng lại đi.”
Khí chất đoan trang cấm dục ngày thường của người đàn ông đã bị dỡ bỏ từ lâu, quanh thân lan truyền dục vọng xâm chiếm, chỉ chờ thời cơ phát động.
Mu bàn tay Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng nổi lên gân xanh, trong khoang cabin yên tĩnh vang lên từng trận tiếng nước bọt.
Âm thanh không lớn lắm.
Nhưng trong không gian kín mít như vậy, lại rất rõ ràng.
Cùng với đại não trống rỗng, Giang Nguyệt nhịn không được ngửa cằm lên, thanh âm không thể ức chế, phát ra tiếng hoan ái, hai tay dùng sức ôm chặt lưng anh.
Tại thời điểm này, vòng đu quay đã đạt đến điểm cao nhất.
Giang Nguyệt cũng vậy!
Nhìn cô gái nhỏ đã ngã vào trong ngực mình, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn không chớp mắt, sau đó chậm rãi rút ngón tay thon dài ra.
Lại từ trong túi áo lấy khăn tay ra, lau từng chút từng chút hơi ẩm ướt chảy xuôi trong lòng bàn tay.
Chờ đến lúc đu quay chạm đất, Giang Nguyệt cả người mềm nhũn như nước lại bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm ra ngoài.
Trải nghiệm đu quay lần này rất đáng nhớ.
Chương 172 Khát
Tiêu Kỳ Nhiên thân hình ưu việt, tay trái đỡ lấy vai Giang Nguyệt, tay phải cường tráng dùng lực nâng chân nàng cong lên.
Tóc cô cọ vào cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên có chút ngưa ngứa, anh nhìn vẻ mặt xấu hổ ẩn vào ngực anh, nhịn không được hôn lên trán cô.
Rất ngoan!
Hai người xuyên qua khu sân chơi, trải qua ánh đèn lãng mạn mộng ảo, chung quanh vang vọng giai điệu vui vẻ nhẹ nhàng, trời đất tựa hồ đều giống như hòa tan trong bầu không khí ấm áp này.
Đi ra khỏi sân chơi, Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên ôm lên xe của anh.
Vừa lên xe, Giang Nguyệt liền nói với Tiêu Kỳ Nhiên xin nước uống.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh trên xe, đưa cho cô.
Giang Nguyệt uống từng ngụm, nước khoáng vừa mới lấy từ trong tủ lạnh rất lạnh, theo cổ họng một đường trượt xuống, cảm giác khô nóng và khát nước vừa rồi đều bị dập tắt.
Cô nhanh chóng uống xong một chai rồi hỏi: “Còn nữa không?”
“Còn.”
Tiêu Kỳ Nhiên đương nhiên biết vì sao cơ thể Giang Nguyệt thiếu nước, nâng khóe môi lên, ngữ khí không nhanh không chậm cố ý hỏi:
“Sao lại khát nước như vậy?”
Giang Nguyệt mặt đỏ bừng, phẫn nộ bất bình buông nước trong tay xuống, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm anh, nửa là oán hận, nửa là kiều mị.
Một cái liếc mắt kia, thật sự là trừng đến độ khiến cho con người ta mất bình tĩnh.
Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy ngón tay Giang Nguyệt, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay cô: “Ngồi lại đây.”
Cô thực sự ngồi quá xa anh.
Giang Nguyệt nghe lời dịch chuyển lại gần, nhưng chung quy vẫn duy trì khoảng cách với Tiêu Kỳ Nhiên.
Hận không thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông.
“Làm sao lại để đến nỗi không có chỗ quay chụp cho đoạn quảng cáo ngắn như vậy?” Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng hỏi:
“Bọn cô đến Hoa Thành cũng được một khoảng thời gian rồi, chút năng lực này cũng không có?”
“Đã hẹn trước phòng studio, nhưng bị người ta chiếm.” Giang Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, trả lời rất mơ hồ, không trực tiếp nói nguyên nhân.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Bị bắt nạt?”
Giang Nguyệt mím môi, không biết Tiêu Kỳ Nhiên là giả vờ không biết, hay thật sự không biết:
“Xem là như vậy, đối phương có vẻ cố ý kéo dài thời gian.”
“Tên gì?” Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói hai chữ này, âm thanh rõ ràng trầm xuống.
Giang Nguyệt nhìn bộ dáng lạnh lùng muốn tìm người tính sổ của anh, chỉ cảm thấy buồn cười:
“Anh có biết người tên Tần Di Di không?”
Quả nhiên! Trong khoảnh khắc cô nói ra cái tên này, Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, gương mặt lạnh lùng hiện lên chút kinh ngạc.
Anh nhíu mày, bàn tay chống cằm nghiên người vào bóng tối, mặt anh bị che đi một mảnng, trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói:
“Lần sau tôi sẽ bảo cô ấy chú ý, thương lượng thời gian trước.”
Ngay cả động tác vừa rồi còn đùa giỡn ngón tay Giang Nguyệt cũng dừng lại, thờ ơ thu hồi.
Giang Nguyệt nhíu mày, cô biết.
Để cho Tiêu Kỳ Nhiên thay cô đi tìm Tần Di Di giải quyết bất bình, là chuyện không thể xảy ra.
Giang Nguyệt cười tự giễu lắc đầu, bàn tay đặt trước đầu gối nắm chặt, rồi lại lẳng lặng buông ra.
Cô nào phải là người thuần khiết để cho anh nhớ thương kia…
...
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên coi như là lịch lãm, không trực tiếp dẫn Giang Nguyệt đến khách sạn như lúc trước, mà là đưa cô về dưới căn hộ.
Giang Nguyệt cảm ơn anh vì đã đưa cô về, trước khi xuống xe, người đàn ông lại sâu kín hỏi một câu:
“Có muốn theo tôi về khách sạn không?”
Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, vẫn đưa ra lời mời cuối cùng.
“Không có hứng thú.”
Giang Nguyệt không quay đầu lại, trực tiếp xoay người mở cửa xe, trước khi tiếp nhận thêm bất kì thông tin nào khác của anh, cô nhanh chóng rời khỏi xe.
Chậm một bước sẽ có thể bị người đàn ông đáng ghét này buộc phải ‘làm thêm giờ’ mất.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app R eadMe (IOS: WeRead)/
…
Tiết An ở Bắc Thành xử lý công việc Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp cho cậu ta, tối nay mới vội vàng chạy tới Hoa Thành.
Vừa đến không bao lâu, cậu đã phải thay Tiêu Kỳ Nhiên ngăn cản một tin tức bên lề.
“Tiêu tổng, ảnh chụp của anh và chị Giang Nguyệt ở sân chơi bị paparazzi chụp, đối phương chắc là chụp từ tòa nhà dân cư đối diện.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ngậm một điếu thuốc, tay ấn bật lửa châm thuốc.
Ảnh chụp cũng không tệ, người đàn ông âu phục giày da, người trong ngực cười như hoa, ánh mắt sáng ngời.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lại nhiều lần.
Trong làn khói lượn lờ, anh rũ mắt xuống, thần sắc trong mắt tối tăm: “Vẫn như cũ.”
Tiết An biết, đây là ý nói cho cậu phải đem những ảnh chụp cùng scandal có liên quan đến Giang Nguyệt đều đè xuống.
Cũng giống như khi ở Bắc Thành.
Tiết An gật gật đầu, nhưng lại do dự nói: “Đã kịp thời đè xuống, chỉ là lúc trước không có ai xử lý, cũng đã lên men một đoạn thời gian rồi, chắc là cũng đã có người nhìn thấy.”
“Cái này không có gì đáng ngại.” Tiêu Kỳ Nhiên xua tay: “Xóa toàn bộ bài viết gốc, đừng để cho người nào khác nhìn thấy vào sáng mai.”
Đúng như dự đoán, thật sự đã có người nhìn thấy được!
Tần Di Di nằm trên giường lớn, nhàm chán lướt điện thoại di động, tâm tình đắc ý vì hôm nay có thể khiến cho Giang Nguyệt chật vật khó khăn, bất thình lình lại lướt thấy một tấm ảnh paparazzi vừa mới đăng lên.
Tần Di Di tò mò xem một chút, điều này vốn cũng không quan trọng, nhưng lại nhìn thấy hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên ôm Giang Nguyệt theo kiểu công chúa.
Ánh mắt của đàn ông cưng chiều, người phụ nữ trong lòng tươi cười rạng rỡ.
Trong nháy mắt nhìn thấy một màn này, trong phòng rõ ràng rất ấm áp, nhưng Tần Di Di lại giống như rơi xuống hầm băng, vẻ mặt lập tức cứng ngắc.
Cô ta không thể tin nhìn chằm chằm vào hai người trong ảnh, nhất là gương mặt của Giang Nguyệt, cô ta lập tức có thể nghĩ đến có khả năng Tiêu Kỳ Nhiên đã hôn Giang Nguyệt.
A Nhiên còn chưa từng hôn cô ta!
Nhưng khi Tần Di Di nghiến răng nghiến lợi làm mới lại tin tức, bức ảnh đã biến mất.
Ngay cả thông tin của người đăng bài vừa rồi cũng biến mất sạch sẽ, giống như mọi thứ vừa rồi cô ta thấy được chỉ là ảo giác, không phải sự thật.
Nhưng trong lòng Tần Di Di rất chắc chắn, tuyệt đối không phải là cô ta bị hoa mắt nhìn nhầm.
Xem ra là có người đang đè tin tức xuống.
Tần Di Di nhất thời trong cơn giận dữ, cảm xúc choáng váng đầu óc, lập tức gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên:
“A Nhiên, anh đang ở đâu?”
Bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm trầm ổn lãnh đạm của Tiêu Kỳ Nhiên truyền tới:
“Đang tăng ca ở công ty, làm sao vậy?”
Tần Di Di hé miệng, thiếu chút nữa không kìm được nói ra tâm tư của mình mà hỏi “Có phải anh và chị Giang Nguyệt ở cùng một chỗ không?”, nhưng may mắn đã bị cô tạm thời nuốt xuống.
Tần Di Di nhớ tới lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên từng lạnh lùng cảnh cáo cô không được tiếp tực gây sự vô cớ nữa.
Anh thích người ngoan ngoãn.
Nghĩ đến đây, xúc động vừa rồi lập tức tiêu tán, tỉnh táo lại, lời nói đến bên miệng Tần Di Di lại lập tức xoay chuyển, giọng nói dịu dàng:
“Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi xem anh ăn cơm có ngon hay không. Trễ thế này vẫn còn làm thêm giờ ạ?”
Người đàn ông ở đầu kia “Ừ” một tiếng, nghe có vẻ đặc biệt mất tập trung:
“Không có việc gì thì tôi cúp máy trước, hiện tại rất bận rộn.”
Tần Di Di trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cuộc điện thoại này sẽ chọc anh không vui:
“Được, A Nhiên ngủ ngon.”
Vốn dĩ Tần Di Di đang chờ Tiêu Kỳ Nhiên cúp máy, không nghĩ tới anh bỗng nhiên lại hỏi một câu:
“Hôm nay Di Di cố ý ở phòng studio kéo dài thời gian, để Giang Nguyệt không thể thuận lợi quay phim phải không?”
Trong lòng Tần Di Di lập tức kinh hãi, không chút suy nghĩ liền đoán được là Giang Nguyệt sau khi rời đi đã đến cáo trạng với Tiêu Kỳ Nhiên.
Ban ngày mắng cô trơ trẽn, buổi tối còn chạy tới cáo trạng với A Nhiên?
Trong lòng Tần Di Di tràn đầy tức giận, giọng nói cũng thấp xuống, hít hít mũi:
“A Nhiên, là chị Giang Nguyệt hiểu lầm rồi. Hôm nay em vốn có hai phần phải quay chụp, huống hồ em cũng đã hẹn trước thời gian.”
“Nhưng chị Giang Nguyệt hoàn toàn không nghe em giải thích, chị ấy còn mắng thẳng mặt em nữa.”
--------------------------------
Tác giả:Nói nhỏ cho mọi người một tips nhỏ nè, mọi người vào phần 'Thay đổi ngôn ngữ', chọn loại ngôn ngữ khác thì coi như là có 1 acc mới để điểm danh hằng ngày nhận xu free, tích lũy xu mở khoá chương nhen.
Thấy hay thì nhớ tiếp tục ủng hộ mình nhé!
Thương
Chương 173 Hóa ra là vậy
"Mắng em như thế nào?" Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại.
Tần Di Di không thể chờ đợi, muốn đem chuyện này nói cho Tiêu Kỳ Nhiên biết, vì thế đem ba từ bị mắng nguyên xi truyền đạt lại cho anh nghe.
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi, giọng nói ngắn gọn mà còn có chút gấp gáp, mang theo vài phần cố ý đè thấp giọng nói:
"Biết rồi.”
Nói xong, cuộc gọi bị cắt đứt.
Tần Di Di nghĩ Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ tìm Giang Nguyệt tính sổ thay cô.
Lúc này trong văn phòng của tòa nhà, trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười rất nhỏ, nhịn thêm một giây cũng không thể nhịn được.
Rất khó có thể tưởng tượng ra khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo của Giang Nguyệt thế nào mà lại mặt không đổi sắc phun ra ba chữ ‘đồ trơ trẽn’ này.
Cũng làm khó cô ấy rồi.
...
Sau khi tắt điện thoại với Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng Tần Di Di vẫn có chút không yên.
Tuy anh nói chỉ cần cô ngoan ngoãn, anh sẽ tiếp tục cưng chiều cô. Nhưng bức ảnh thân mật của Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt vẫn khiến cô cảm thấy nguy cơ cực lớn.
Thật ra từ trước đến nay Tần Di Di vẫn luôn có sự cảnh giác đối với Giang Nguyệt.
Lúc trước Giang Nguyệt được sủng ái bao nhiêu, trước khi Tần Di Di vào Giang San đã từng nghe nói rồi. Tin đồn ‘thiếu gia nhà giàu xây dựng một công ty giải trí chỉ vì một người’ đủ để khiến bao người phải ganh tị.
Khi vào Giang San, được Tiêu Kỳ Nhiên nhìn trúng trong vô số những người mới, Tần Di Di càng ngày càng được sủng ái, cảm thấy những thứ đó chẳng qua chỉ là lời đồn của người ngoài mà thôi.
Cho dù trước kia là như vậy, nhưng hiện tại người được sủng ái chính là Tần Di Di cô.
Nhưng tới bây giờ, Tần Di Di đã bắt đầu cảm thấy có chút thiếu niềm tin vào bản thân.
Cô bắt đầu nóng lòng muốn được gả vào Tiêu Gia, trở thành bà Tiêu.
Cô sợ đêm dài lắm mộng.
Đúng lúc này, điện thoại di động nắm trong lòng bàn tay một lần nữa sáng lên, trên màn hình hiện lên hai chữ "Bạch Hạc".
Ánh mắt Tần Di Di sáng lên, không chút do dự ấn nghe máy: "Hạc Hạc, sao bây giờ cậu mới nhớ tới gọi điện thoại cho tớ.”
Giọng nữ ở đầu dây bên kia trong veo: "Gần đây bận làm đồ án tốt nghiệp nên cũng không để ý tới. Nói cho cậu biết một tin tốt, tuần tới tớ sẽ về nước đó.”
“Nhanh vậy sao?” Tần Di Di nghe được tin này thì vô cùng kích động, giọng nói cũng có chút gấp gấp:
“Tớ cũng có tin tốt muốn nói cho cậu biết, nhưng mà phải chờ cậu về nước rồi hãy nói.”
“Sao, cậu sắp kết hôn à?”
Tần Di Di xấu hổ cười nói: “Suỵt, đây là một bí mật.”
Nghe ra sự thẹn thùng của cô nàng, Bạch Hạc cũng lập tức hiểu ra, cười hì hì: “Vậy đợi khi về nước gặp nhau, đến lúc đó cậu nhất định phải kể cho tớ nghe chuyện tình yêu của cậu đó.”
…
Vài ngày sau, khi chiếc xe đi ngang qua tòa nhà thương mại, màn hình LED quảng cáo cỡ lớn đang chiếu một đoạn phim ngắn do Giang Nguyệt quay ngày hôm đó.
Cô vẫn mặc chiếc váy màu xanh ngọc, một tay khẽ che môi, đôi mắt sáng lạn trong treo, tóc mềm mại bồng bềnh, tay kia ôm cây kẹo thật lớn, cười đùa dưới vòng đu quay khổng lồ.
Ngây thơ, đáng yêu!
Nhưng chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên biết, buổi tối hôm đó trong vòng đu quay, cô đã quyến rũ đến cỡ nào mà nằm tựa vào trong ngực anh.
Đôi mắt mê hồn, ái muội như thế nào, mà như muốn hút hồn người ta, trầm luân vào trong đó.
Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế dừng xe lại, anh bình tĩnh ngửa đầu nhìn lên màn hình một lúc, muốn xem cho đến khi toàn bộ đoạn phim được chiếu hết.
"Tiêu tổng rất thích Giang tiểu thư nha." Tài xế này là người mới mà Tiêu Kỳ Nhiên thuê ở Hoa Thành. Ông tên là Lão Khang, đã ở chung với Tiêu Kỳ Nhiên một thời gian, ông ý nói tiếp:
“Ngài rất để ý đến cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trên màn hình dần dần biến mất, thay vào đó là một đoạn quảng cáo khác, sau đó mới rời mắt khỏi màn hình.
Anh trầm mặc một lúc lâu, cụp mắt xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nói: “Cô ấy chỉ là một ngôi sao rất giỏi kiếm tiền cho công ty thôi.”
"Ánh mắt ngài nhìn Giang tiểu thư, cũng không giống như những gì mà ngài nói.”
"Đó là ánh mắt gì?"
Lão Khang định mở miệng, nhưng lại cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên biết rõ vấn đề nhưng vẫn cố hỏi, vì thế ông không trả lời.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không cưỡng ép lão Khang, chỉ là không biết nghĩ tới chuyện gì, trên mặt lộ ra một chút thất thần khiến người ta nhìn không thấu tâm tình của anh.
Trên mặt lại có một chút dịu dàng thoáng qua.
…
Hôm nay, Giang Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại, là Chu Ninh Vân ở Bắc Thành gọi tới.
Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện Giang Dự đã bị bắt, trong lòng suy nghĩ thế nào cũng nên nói với mẹ một tiếng, vì thế ấn nút nghe.
Không ngờ Chu Ninh Vân còn biết tin nhanh hơn cô nghĩ, mở miệng nói câu đầu tiên đã rất hung hăng bức người:
“Giang Nguyệt, em trai con vào tù rồi sao?”
Giang Nguyệt giật mình một chút, bình tĩnh trả lời: “Khoảng thời gian trước, nó đã cố tình gây sự. Hơn nữa còn vu khống, phỉ báng, tống tiền. Chuyện này cũng là do nó tự mình gây ra.”
“Giang Nguyệt! Con nói chuyện thật khiến người ta rùng mình, đó là em trai của con đó!”
Chu Ninh Vân lại bắt đầu chuyển đề tài, hết sức muốn khuyên ngăn cô: “Con là chị của Giang Dự, con cũng biết đứa nhỏ Giang Dự này không có ý xấu, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà đi trêu chọc người khác.”
"Con làm chị gái, còn không nhanh đi hỏi xem em trai con là trêu chọc đến ai. Xem có thể khơi thông quan hệ một chút hay không. Nếu là cần đến tiền, con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ bỏ ra số tiền này."
Giang Nguyệt có chút dở khóc dở cười: “Mẹ có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Chu Ninh Vân cắn môi, dậm chân một cái rồi nói: "Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần Giang Dự có thể được thả ra.”
Nghe từng câu từng chữ của Chu Ninh Vân, Giang Nguyệt không còn cảm giác được lạnh lẽo nỗi nữa, trái tim đều đã chết lặng.
Cô còn nhớ rất rõ lần trước, trong tay cô không một xu dính túi, lấy hết dũng khí cúi đầu cầu xin Chu Ninh Vân cho cô mượn tiền, lại bị chính mẹ ruột của mình cự tuyệt.
Hóa ra, không phải mẹ cô không có tiền.
Mà là không muốn cho cô tiền mà thôi!
Giang Nguyệt cười nhạt, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Mẹ, mẹ không cần đưa tiền, người Giang Dự trêu chọc đến, chính là con.”
"Lúc con tham dự sự kiện, nó ở trước mặt tất cả mọi người mắng con là dựa hơi vào kim chủ để có được vị trí này, nói con là thứ bị hàng ngàn người cưỡi, nói con vứt bỏ người nhà không để ý, nó còn muốn con thân bại danh liệt!"
“Mẹ nói tâm địa của Giang Dự không xấu sao? Mẹ, con cảm thấy tâm địa nó cực kỳ xấu xa!”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, không quá lo lắng nói: “Thằng nhóc Giang Dự này nói chuyện có hơi thẳng một chút…”
Chu Ninh Vân còn chưa nói hết, Giang Nguyệt lại đột nhiên cười: “Cho nên, mẹ cũng cảm thấy Giang Dự không có làm sai, chỉ là nói chuyện thẳng một chút mà thôi?”
"Chẳng lẽ không phải?" Nghe được tiếng cười của cô, Chu Ninh Vân cảm thấy bực bội:
“Bây giờ con có thể trở thành một ngôi sao lớn, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không phải là nhờ có ông chủ nào giúp đỡ?”
Giang Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao em trai lại có thể đối xử tàn nhẫn như thế với cô.
Hóa ra không chỉ có em trai!
Giang Nguyệt một tay cầm điện thoại, lưng gầy gò từng chút từng chút cong xuống, cô ngồi xổm trên mặt đất, lồng ngực buồn bực đến phát đau, cổ họng cũng cuồn cuộn muốn nôn.
Đầu dây bên kia còn chưa chịu dừng lại, giọng điệu vô cùng thản nhiên: “Mau đến cục cảnh sát nói em trai con vô tội, hai người đồng ý âm thầm hòa giải đi.”
“Con và Giang Dự đều là con của mẹ, chị em ruột các con lại gây ra náo loạn lớn như vậy. Nói ra chuyện này sẽ khiến người ta chê cười mất.”
Cơ thể Giang Nguyệt cứng ngắc không chút nhúc nhích, chỉ mấp máy khóe miệng. Cô nghe thấy giọng nói của mình chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi từng câu từng chữ:
“Mẹ, thật ra mẹ chưa từng xem con là con gái của mẹ đúng không?”
Chương 174 Từ mặt
“Thật ra mẹ căn bản không muốn có đứa con gái này, đúng không?”
Giang Nguyệt bình tĩnh thốt ra câu nói này, giống như không có liên quan gì đến cô, mặc dù là vậy nhưng cũng đủ để cô rơi nước mắt.
Đầu dây bên kia nói gì đó, nhưng cô đã không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Dường như trong chốc lát, bên tai Giang Nguyệt chỉ toàn những tiếng ong ong, đối phương nói một chữ cô cũng nghe không hiểu.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để Giang Dự ra khỏi ngục đâu.” Giang Nguyệt mấp máy môi, cô cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình nhất định là rất lạnh lùng.
Nhưng vẫn có hai hàng nước mắt nóng bỏng, từ trong đôi mắt vẫn luôn mở to của cô không chịu đựng được mà lăn dài trượt vào khóe môi.
Mặn mặn, lại là cay đắng khó chịu không tả xiết.
Cũng giống như cuộc sống của cô.
“Được, được lắm! Giang Nguyệt, cô thật sự có bản lĩnh!”
Chu Ninh Vân thấy khuyên bảo cũng vô dụng, lập tức hướng về phía điện thoại hét lớn:
“Tôi mặc kệ! Rất nhanh sẽ ra tòa xét xử, nếu như Giang Dự không thể thuận lợi ra tù, tôi sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô! Từ nay về sau, Giang gia sẽ không có đứa con gái như cô!”
Chấm dứt những lời cay độc này, Chu Ninh Vân cúp điện thoại, không cho Giang Nguyệt cơ hội nói tiếp.
Mãi cho đến khi đầu dây bên kia truyền đến tiếng bíp bíp báo cuộc gọi đã kết thúc, cảm xúc căng thẳng của Giang Nguyệt cuối cùng cũng được phóng thích.
Giang Nguyệt không ngừng thở hổn hển, nước mắt giàn giụa, hai mắt nhắm chặt, môi vẫn run rẩy không ngừng.
Cô có thể cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể mình, cơ thể như thể bị xé rách.
Máu tươi đầm đìa, máu thịt mơ hồ.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Giang Nguyệt là nạn nhân của vụ án này, nên được yêu cầu trở về Bắc Thành đúng hạn trong ba ngày sau đó.
Cô cần phải làm chứng trước tòa theo quy định của pháp luật, chứng minh rằng hành động của Giang Dự là thật và xác định số tiền bị cậu ta tống tiền, để đưa ra bản án thích hợp cho hắn.
Giang Nguyệt đã nộp đơn xin nghỉ phép một tuần cho công ty và nhanh chóng được chấp thuận.
Chị Trần mua vé máy bay cho Giang Nguyệt, còn giúp cô thu dọn hành lý, trước khi đi còn dặn dò cô chú ý ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, còn lại cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo là cô không cần có gánh nặng tâm lý quá lớn.
Không ai có thể cảm thấy thoải mái khi ra tòa để đích thân kiện em trai mình cả.
Nhưng cô phải đối mặt với nó và không có cơ hội để trốn tránh.
Hoa thành là một thành phố du lịch, nhưng bây giờ không phải là mùa cao điểm cho nên sân bay có rất ít hành khách.
Giang Nguyệt kéo theo chiếc vali nhỏ nhắn. Khẩu trang, kính râm và mũ được trang bị đầy đủ, vội vã đi qua khu vực kiểm tra an ninh, bắt kịp thời gian máy bay đang chờ sẵn, thuận lợi lên chuyến bay bay đến Bắc thành.
Khi cô tìm được vị trí của mình, cô bỏ kính râm xuống, ánh mắt tùy ý nhìn người ngồi bên cạnh mình một cái.
Người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trên ghế hạng phổ thông, trên bàn nhỏ bày một máy tính xách tay.
Cổ tay hắn lơ đãng lộ ra chiếc đồng hồ mà Giang Nguyệt tặng cho hắn, còn có một đoạn tay áo sơ mi trắng nhỏ lộ ra.
Người đàn ông cao quý tao nhã như vậy sẽ xuất hiện ở chỗ này, thật sự là quá bất ngờ.
“Tiêu tổng, thật không ngờ tới sẽ gặp anh ở khoang này.”
Giang Nguyệt cười nửa miệng, biểu tình trên mặt cực kỳ dối trá: “Có phải anh ngồi nhầm chỗ rồi không?”
Người đàn ông không ngẩng đầu, tầm mắt vẫn như cũ dán trên máy tính, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:
“Ngu xuẩn!”
Một câu này, làm cho Giang Nguyệt ở trong lòng âm thầm trợn mắt. Dù sao làm gì thì hắn cũng không cảm kích, cô liền lười tiếp tục nói chuyện với hắn, cô ngồi xuống bên cạnh .
Hai người không có gì để nói.
Trước khi máy bay cất cánh, Tiêu Kỳ Nhiên đóng máy tính lại, ánh mắt lúc này mới dừng trên người Giang Nguyệt.
Tựa hồ là quá mức nhàm chán, Tiêu Kỳ Nhiên chống tay lên cằm, hỏi: “Sao cô không hỏi vì sao tôi lại quay về Bắc thành?”
Giang Nguyệt nghiêng đầu, lại bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn.
“Tiêu tổng mỗi ngày đều có rất nhiều việc, tôi không có tư cách hỏi về lộ trình của anh.” Giang Nguyệt mím môi, thản nhiên nói:
“Hơn nữa, cũng không có liên quan gì đến tôi!”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn kỹ cô, muốn đọc ra điều gì đó từ trong mắt cô, nhưng không thành công.
Trong mắt Giang Nguyệt không có gì ngoài sự thẳng thắn và điềm tĩnh.
“Tôi trở về thăm Tô Gia Lan, bác sĩ nói bệnh tình của bà ấy đã chuyển biến tốt, có dấu hiệu tỉnh lại.”
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, lại dừng một chút, ẩn ý nói: “Bác sĩ nói cần tìm một người có kinh nghiệm chăm sóc có lẽ sẽ khiến bà ấy hồi phục nhanh hơn.”
“Ồ.”
Sau khi kiên nhẫn nghe xong, Giang Nguyệt trực tiếp kéo khăn bịt mắt mang theo bên người xuống, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
“Vậy tôi hy vọng Tiêu tổng có thể tìm được một y tá thích hợp, cũng chúc Tô phu nhân mau chóng bình phục.”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Sự thờ ơ của người phụ nữ vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Cũng được, dù sao thi bản thân anh cũng không phải vì chuyện này mới khơi ra chủ đề này với cô, chẳng qua là anh muốn cùng cô nói chuyện phiếm mà thôi.
Nhưng rõ ràng là cô không muốn nói chuyện với anh.
Bịt mắt là trước khi ra khỏi cửa Giang Nguyệt tiện tay nhét vào trong túi. Vốn tưởng rằng chuyến bay bốn tiếng hẳn là không cần dùng tới, nhưng không nghĩ tới hiện tại nó lại có ích.
Ví dụ, nó có thể được sử dụng để giả vờ ngủ, từ chối trò chuyện với ai đó.
Nhưng sau khi đeo lên, Giang Nguyệt lại thực sự ngủ thiếp đi, mãi đến khi máy bay sắp hạ cánh, tiếng động thật lớn khiến tai Giang Nguyệt đau, cô mới giơ tay tháo bịt mắt.
Cúi đầu nhìn, trên người cô đang phủ một chiếc áo vest của người đàn ông, trên đó còn vương một mùi hương rất sạch sẽ.
Cô sửng sốt hai giây, Tiêu Kỳ Nhiên liền đưa tay lấy áo vest từ trên người cô lại, trực tiếp mặc lên người:
“Cởi ra không có chỗ treo, tạm thời để lên người cô một lát.”
Giang Nguyệt mím môi, nhắc nhở hắn: “Khoang hạng nhất có móc treo quần áo chuyên dụng.”
Muốn có không gian lớn thì cứ quay lại khoang hạng nhất, nhàn rỗi không có việc ở hạng phổ thông chịu ủy khuất cái gì?
Hơn nữa, hắn không có bất cứ việc gì để ở lại.
“Tiết An đặt vé muộn, không có vé.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ngắn gọn:
“Đã đến lúc phải xuống rồi.”
Giang Nguyệt đứng dậy, vội vàng theo Tiêu Kỳ Nhiên xuống máy bay, vừa ra khỏi sân bay, lại không hiểu vì sao bị hắn kéo lên cùng một chiếc xe.
Lý do là đi cùng đường!
Cùng cái con đường nào vậy hả?
Sân bay nằm ở vùng ngoại ô, phải mất hơn hai giờ để lái xe đến Bắc Thành.
Hai người ngồi trong xe, Giang Nguyệt ngáp một cái, giả vờ lẩm bẩm: “Ôi chao, thật buồn ngủ.”
Nói xong, cô lại định lấy bịt mắt mà cô bỏ vào túi khi nãy.
Thế nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn Giang Nguyệt một bước, trực tiếp giật lấy bịt mắt từ trong tay cô, nhìn chăm chú cô một lúc lâu.
“Giang Nguyệt, cô cứ như vậy là vì không muốn nói chuyện với tôi?”
Giang Nguyệt bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm cho có chút bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt cô né tránh, lại giả vờ thẳng thắn, ra vẻ mê mang nói:
“Tiêu tổng, có phải anh suy nghĩ nhiều hay không? Tôi chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
“Mệt thì chờ về nhà rồi ngủ.” Ánh mắt của người đàn ông sắc bén: “Bây giờ cô chỉ có thể chọn nói chuyện với tôi.”
Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên bị bệnh!
“Được, một tiếng ba mươi triệu!” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thờ ơ nói:
“Từ sân bay đến trung tâm Bắc thành phải mất hai tiếng đồng hồ, phải cần sáu mươi triệu mới được.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, động tác cực kì dứt khoát lấy điện thoại di động ra.
Không quá mười giây đồng hồ, điện thoại di động của Giang Nguyệt để trong túi cũng rung lên, cô lấy ra thì thấy trong tàì khoản được chuyển thêm một trăm triệu đồng.
“Anh chuyển nhiều quá.” Giang Nguyệt nhìn dãy số kia, mấy lần nuốt nước bọt, cô chỉ là nói đùa thôi, không ngờ tới hắn lại nghiêm túc như vậy:
“Anh chuyển thừa bốn mươi triệu, tôi chuyển lại cho anh.”
“Không cần.” Tiêu Kỳ Nhiên ngắt lời, đem điện thoại di động của cô nhét vào trong túi xách, giọng điệu ngắn gọn xúc tích:
“Hiện tại có thể nói chuyện được chưa?”
--------------------------------
Tác giả:Ôi, xem người có tiền người ta yêu nhau kìa...
Haizzz!!!
Chương 175 Vẫn luôn tính
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, ánh mắt bất giác liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trên đó là con số thật giá thật.
Cô lại ngẩng đầu, nhìn gương mặt với nụ cười nửa miệng của người đàn ông, ngay lập tức hạ quyết tâm.
Trò chuyện thì trò chuyện!
Vừa mới trở về Bắc Thành lại có thể kiếm được một trăm triệu nhanh như vậy. Cũng tốt!
“Anh muốn nói chuyện gì?” Giang Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười đặc trưng kiểu kinh doanh, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo:
“Muốn nói chuyện phiếm về thời tiết hôm nay hay là về cuộc sống nhân sinh? Nguyệt Nguyệt sẽ phục vụ tận tâm nha.”
“Nói về phiên tòa ngày mai của đi.” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói, nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt:
“Ngày mai cô sẽ ra tòa làm chứng định tội cho Giang Dự, đã sẵn sàng chưa?”
Một câu nói này, nụ cười của Giang Nguyệt lập tức cứng lại, không còn thoải mái giống như vừa rồi nữa:
“Đương nhiên là chuẩn bị tốt rồi, anh hỏi cái này làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào vẻ mặt của cô, không buông tha một tia cảm xúc dao động nào trên mặt cô: “Xem ra là không rồi!”
Đây là một câu khẳng định.
Giang Nguyệt giật mình, mắt khẽ chớp mấy cái: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến Tiêu tổng.”
"Vụ án lần này về bản chất ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Giang San, tôi có quyền được biết trước ngày mai cô sẽ hành xử như thế nào trước tòa.”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, giọng nói rất trầm ổn, đặc biệt tùy ý, nhưng lại mang ý thăm dò rõ ràng:
“Tôi không hy vọng ngày mai nghe được tin cô tạm thời thay đổi lời thú tội, để giảm án cho Giang Dự.”
Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời, Giang Nguyệt bất ngờ ngước mắt lên, đụng vào đôi mắt đen nhánh như sương mù kia.
Anh đã nhìn thấu cô!
Giang Nguyệt cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình, nhưng trái tim lại đang loạn thành một đoàn, bàn tay đặt trên đầu gối cũng bắt đầu run rẩy.
Tiêu Kỳ Nhiên dường như nhìn thấu sự do dự của cô trong nháy mắt.
“Cô bị người ta uy hiếp, đúng không?”
Giang Nguyệt nhéo nhéo ngón tay, lập tức ngoan cố phủ nhận: “Không có.”
Cô không muốn nhắc tới chuyện gia đình mình với bất kì một ai, càng không muốn vạch trần vết sẹo của mình trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô thậm chí không muốn thừa nhận rằng, một khi cô đã đưa ra quyết định này cô sẽ không còn mẹ nữa…
“Cô trả lời quá nhanh, ánh mắt cũng không chân thực.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách chắc chắn, liếc mắt một cái vạch trần cô: “Vì sao phải nói dối? Chẳng lẽ cô thật sự muốn Giang Dự được thả mà không cần trả giá? Giang Nguyệt, cô nợ hắn ta cái gì sao?”
Trong một loạt các câu hỏi này, Giang Nguyệt rũ mi xuống, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nóng hổi lăn xuống, đập vào mu bàn tay cô, khiến cho cô đau đớn.
“Tại sao lại khóc?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, nhưng ngữ khí cũng không lạnh như trước, càng giống như là truy vấn hỏi tới:
“Tại sao cô lại khóc? Là bởi vì chính cô muốn làm người tốt, đây là cô tự tìm, không phải sao?”
Tròng mắt Giang Nguyệt động đậy, cô liều mạng dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, muốn khống chế nước mắt của mình:
“Tôi không khóc.”
Bầu không khí trong xe vô cùng trầm mặc, người đàn ông mặc một bộ âu phục đen, càng làm cho người ta cảm thấy lạnh hơn.
Tựa như cơn gió lạnh thấu xương.
“Tôi đã nói rồi, cô nên đối với tôi chân thành một chút, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô.”
“Tôi không biết hiện tại câu đó của anh có còn được tính không.”
“Vẫn luôn tính!”
“Vẫn là bao lâu?”
Giang Nguyệt sụt sịt một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên:
“Trước kia anh cũng từng nói những lời như vậy, anh đã nói ‘sau này’, ‘tương lai’, ‘vĩnh viễn’. Nhưng chúng nó đều không có một kỳ hạn, chỉ cần anh muốn, anh đều có thể tùy ý thu hồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Nếu có ai an ủi cô, có lẽ cô đã không suy sụp đến mức này.
Nhưng giờ phút này, cô rất chật vật, cũng rất ủy khuất, ngay cả thanh âm cũng không thể nói liền mạch:
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh không nên cho tôi chỗ trú mưa, còn ân cần mời tôi ngồi vào.”
“Như vậy, tôi sẽ tưởng rằng anh đang hỏi tôi, sau này có muốn cùng nhau chung sống hay không?”
Cô khóc càng lúc càng lớn: “Tiêu Kỳ Nhiên, nếu như anh không có ý định như vậy, vậy hãy dứt khoát thả tôi đi ngay khi tạnh mưa đi được không?”
Cô khóc đến gần như ngất đi, cũng không biết anh đã ôm cô vào lòng từ lúc nào. Hai tay anh ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ rời đi, cúi đầu hôn nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi cô.
“Giang Nguyệt, mưa sẽ không tạnh.”
“Ý tôi là, cuộc đời cô sẽ luôn có những gập ghềnh và khó khăn, sẽ không bởi vì tôi cho cô cơ hội tránh đi, mà cô có thể vĩnh viễn yên tâm.”
“Cô phải nên có một chiếc ô của riêng mình.”
...
Ngày hôm sau.
Tại tòa án, Giang Nguyệt nhìn thấy Giang Dự đang đứng ở ghế bị cáo.
Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời như ổ gà, đôi mắt trống rỗng vô hồn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt hắn sáng ngời:
“Chị! Cuối cùng chị cũng tới rồi!”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt hoàn toàn lạnh nhạt, chỉ là tượng trưng liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi chuyển sang nơi khác.
Rõ ràng là cô không muốn nhiều lời với hắn ta.
Giang Dự nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Giang Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét cùng không vui, nhưng vẫn là nhẹ giọng cầu xin:
“Chị, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì, có thể nói chuyện riêng với nhau được không?”
“Trên tòa án này đều là người ngoài, bọn họ cũng không phải người thân của chị, không có quan hệ huyết thống với chị, chị đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Nói được một nửa, hắn lại bắt đầu cầu xin tha thứ và xin lỗi: “Chị, em thực sự biết lỗi sai của mình rồi! Sau này em nhất định sẽ thay đổi, chị em chúng ta từ nay về sau sẽ sống thật tốt cùng nhau, em sẽ không bao giờ gây rắc rối cho chị nữa!”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng không nghe lời cầu xin và sám hối của Giang Dự.
Hắn ta sẽ không thay đổi đâu!
Nếu hắn có thể sửa, hắn đã sớm thay đổi nó từ bốn năm trước khi cô giúp trả hết món nợ đầu tiên của hắn.
Chính sự dung túng và tha thứ của cô, do sự mềm lòng và hoài niệm của cô đã khiến cho Giang Dự hết lần này đến lần khác chạm vào nỗi khổ của cô, từng chút từng chút phá vỡ điểm mấu chốt của cô.
Đúng lúc này, thẩm phán dẫn theo đoàn người đi tới, làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh.
Bởi vì liên quan đến thân phận diễn viên nổi tiếng của Giang Nguyệt, bồi thẩm đoàn cũng không có ai khác, ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng đi vào giữa chừng, ngồi ở hàng cuối cùng.
Thẩm phán đầu tiên trình bày tội trạng của Giang Dự một lần, kiểm kê toàn bộ số tiền hắn tống tiền Giang Nguyệt trước đó và đem tình cảnh đêm đó tái hiện lại một lần.
Cuối cùng, thẩm phán nhìn về phía Giang Nguyệt, nghiêm nghị hỏi: “Xin hỏi nguyên đơn, những tội danh trên của bị cáo có đúng và chính xác hay không?”
Giờ phút này, trong tòa án yên tĩnh đến lạ thường.
Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, chỉ cần Giang Nguyệt giờ phút này thay đổi lời khai, đem số tiền tống tiền giảm xuống một phần hoặc là phủ nhận tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó thì kết quả xét xử của phiên tòa sẽ hoàn toàn khác.
Mọi thứ đều nằm trong quyết định của Giang Nguyệt!
Giang Dự giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, hai tay bị còng không khỏi vô thức nắm chặt lại, liên tục xoa tới xoa lui, hai mắt gần như bùng cháy.
Nói đi!
Chỉ cần Giang Nguyệt nói ra lời thú tội có lợi cho hắn, hắn sẽ không cần phải ngồi tù nữa!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Giang Nguyệt nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, cuối cùng nhìn Giang Dự thật sâu một cái.
Dường như cô đang tiến hành thao tác cắt đứt cuối cùng với một cái gì đó.
Chỉ với một cái liếc mắt như vậy, trong lòng Giang Dự bỗng nhiên căng thẳng, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Chị!” Giang Dự đột nhiên hoảng sợ kêu to: “Chị, bố đã bị chị hại chết, chị cũng định đem em hại…”
“Im lặng!”
Đêm khuya vắng vẻ.
Trong sân chơi rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, tất cả cơ sở vật chất đều đang vận hành, thoạt nhìn trông có vẻ náo nhiệt hỗn loạn, trên thực tế thì ở bên trong sân chơi lại chỉ có một nam một nữ.
Trên người giống như được bật công tắc, đối với mỗi từng trò chơi, Giang Nguyệt đều nóng lòng muốn thử. Đôi mắt cô tỏa sáng như đèn pha, có chơi thế nào cũng không thấy mệt.
Vừa mới từ trên thuyền hải tặc đi xuống, hai chân của Giang Nguyệt còn chưa ổn định được trọng lượng, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may có Tiêu Kỳ Nhiên đi qua nâng tay đỡ lấy cô.
Đầu ngón tay trắng nõn của Giang Nguyệt có hơi lạnh, Tiêu Kỳ Nhiên mượn thế nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay mình, khẽ nhéo nhéo tay cô.
“Còn chưa chơi đủ à?”
Giang Nguyệt đầu tiên là gật đầu một cái xem như trả lời. Sau đó lại ý thức được bản thân có chút quá hưng phấn nên không để ý đến mọi thứ xung quanh. Cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đang thúc giục cô trở về vì vậy liền nói:
“Chơi đủ rồi, có thể trở về rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhận ra Giang Nguyệt còn chơi chưa thỏa thích, nhéo nhéo ngón tay cô: “Có muốn ngồi đu quay không?”
Trong sân chơi khổng lồ này, cơ sở vật chất đều rất ngoạn mục, lớn nhất là vòng đu quay đáng mơ ước đó.
Các vòng đu quay đang từ từ không ngừng xoay chuyển, bất kể ngồi ở vị trí nào, đều có thể đạt tới điểm cao nhất, nhìn được toàn bộ khung cảnh sân chơi, còn có thể thưởng thức cảnh sắc về đêm của Hoa Thành.
Tại thời điểm này, ngồi vòng đu quay là sự lựa chọn tốt nhất.
Giang Nguyệt cũng biết đu quay là hạng mục được yêu thích nhất của các cặp đôi khi đến công viên này. Cô không muốn ngồi cùng Tiêu Kỳ Nhiên, lấy tay sờ sờ mũi:
“Thôi, tôi không cảm thấy hứng thú với vòng đu quay.”
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định nghe theo cô, nhìn ra sự trốn tránh của cô:
“Nhưng tôi cảm thấy hứng thú, ngồi cùng tôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên đã quyết định!
Xung quanh không có người, Giang Nguyệt vẫn đứng tại chỗ, không có ý muốn đi về phía đu quay.
Thấy cô cố ý đối nghịch với mình, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không so đo, chỉ nhẹ nhàng cười:
“Vẫn đứng ở đó không chịu đi, là chờ tôi đến bế cô đi sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên quả thật không nói hai lời, trực tiếp đi qua ôm lấy Giang Nguyệt, từng bước một tiến đến hướng vào cửa của vòng đu quay.
Giang Nguyệt còn muốn giãy dụa, cô muốn nói mình sợ độ cao nên không thể ngồi đu quay. Nhưng lại bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm chặt trong ngực khiến cho cô không thể nhúc nhích.
Cả người cô bị anh ẵm trọn trong lòng, đôi chân mảnh khảnh đặt lên khuỷu tay anh, theo bước chân của anh không ngừng đong đưa, giày da nhỏ trên chân cũng bị rơi xuống một cái.
“Giày… giày bị rớt!”
Giang Nguyệt kêu lên vài tiếng, người đàn ông lúc này mới dừng bước, quay đầu khom lưng nhặt giày cho cô, nhưng vẫn không hề thả cô xuống đất.
Vì thế liền có một bộ hình ảnh như sau.
Người đàn ông cao lớn, đôi chân dài bế người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ trong ngực, trên các ngón tay bên phải còn treo một đôi giày da nhỏ của người phụ nữ.
Vẻ mặt người phụ nữ trong ngực có hơi hoảng sợ, toàn thân biểu lộ ý kháng cự, nhưng trên mặt người đàn ông lại hàm chứa ý cười, có cảm giác sung sướng khi đùa giỡn thành công người phụ nữ này.
Giống như một cặp vợ chồng son dính lấy nhau.
...
Kháng cự không hiệu quả, Giang Nguyệt vẫn bị Tiêu Kỳ Nhiên đẩy vào vòng đu quay.
Trong buồng cabin, hai người ngồi đối diện mặt nhau, bầu không khí đặc biệt chật chội.
Giang Nguyệt đặt hai tay trước đầu gối, có chút khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, âu phục trên người không có một nếp gấp, hai lòng bàn tay chồng lên nhau, không nhúc nhích một chút: “Ngồi vòng đu quay với tôi, không vui như vậy sao?”
“Không có, không có.” Giang Nguyệt trả lời rất nhanh: “Chỉ là quá yên tĩnh, không có việc gì để làm.”
Cô nói rất vô tình, nhưng lời nói rơi vào tai đối phương lại có một ý nghĩa khác.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn đôi chân vừa rồi bị rơi giày của Giang Nguyệt, híp mắt nhìn chằm chằm trong chốc lát: “Giày còn chưa buộc xong.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn, người đàn ông nhanh chóng cởi dây an toàn trên người, tiến đến bên cạnh cô.
“Nguy…” Chữ “hiểm” còn chưa nói ra miệng Giang Nguyệt, người đàn ông đã vô cùng tự nhiên ngồi ở sát bên cô.
Giang Nguyệt:...
Người đàn ông này di chuyển cũng quá nhanh rồi.
Đột nhiên Tiêu Kỳ Nhiên tới gần, Giang Nguyệt ngửi được một mùi hương nam tính lạnh lùng nhàn nhạt trên người anh, có một khoảnh khắc cô hơi hoảng hốt.
Đó là hương nước hoa mà cô đã gửi cho anh trước đây.
Nhưng không phải anh nói không thích sao?
“Bình thường người ta ngồi đu quay, bọn họ làm gì ở trên đó?” Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại, vì khoảng cách quá gần, hơi thở của anh gần như thổi qua tai cô.
Toàn thân Tiêu Kỳ Nhiên nóng rực lên, giống như muốn đem cô hòa tan vào người anh.
Giang Nguyệt cả người khô nóng, vành tai bắt đầu nóng lên không tự nhiên,
“Tôi không biết, hẳn là tùy tiện nói chuyện phiếm.”
“Vậy tại sao cô không nói chuyện với tôi?” Cổ họng anh khàn khàn, hỏi.
Giang Nguyệt ngửi thấy mùi hương thuộc về anh, nhắm mắt lại: “Tôi không biết nói chuyện gì.”
“Vậy thì làm chút gì đó đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay kéo lỏng cà vạt, yết hầu di chuyển hai cái, ngón tay lập tức giữ chặt cằm Giang Nguyệt, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống.
Anh đã muốn làm điều này với cô từ lâu rồi.
Khi nhìn thấy Giang Nguyệt rơi nước mắt trên ngựa quay gỗ, anh xúc động muốn đi qua hôn cô.
Tại sao cô lại khóc?
Cô không được khóc trước mặt anh.
Môi lưỡi đan xen cùng một chỗ, Giang Nguyệt hiếm khi không phản kháng, có lẽ là bởi vì trải nghiệm tối nay, làm cho cô cam tâm tình nguyện giao ra nụ hôn này, coi như là báo đáp anh.
Nước bọt đan xen với nhau, hơi thở của Giang Nguyệt dần dần trở nên kịch liệt, cánh môi khẽ nhếch lên, cánh tay không tự chủ được vòng quanh cổ Tiêu Kỳ Nhiên.
Giống như hai người đã từng ân ái vô số lần.
Anh vẫn hôn cô như trước, tay lại không an phận dần dần một đường xuống phía dưới, cầm mắt cá chân cô, ngón cái thản nhiên thong thả vuốt ve.
Tiêu Kỳ Nhiên không hôn nữa, chỉ là thân thể tách ra một khoảng cách nhỏ, lấy tay đẩy váy màu kẹo của Giang Nguyệt lên trên đùi, lộ ra quần lót màu sáng phía dưới.
Có một vết nước trên đó.
Giang Nguyệt xấu hổ giống như một con ốc rụt mình trong vỏ, đưa tay che đậy theo bản năng, buồn bực mềm nhũn người, làm nũng:
“Đừng nhìn…”
“Hôn một cái liền ướt?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười hỏi một câu, xương ngón tay dài bắt đầu làm bậy, chỉ dừng lại một chút, liền trượt vào một mảnh bùn đất ướt át.
Giang Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt lập tức mở to, mu bàn chân ở trong không trung cũng cong lên, xấu hổ dùng cánh tay ôm lấy cổ anh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, đây là trên vòng đu quay…”
Nửa người trên của người đàn ông đè xuống, giống như một con sâu nước hôn vành tai cô, sau đó hôn lên má cô, mãi cho đến trên môi, rồi lại chôn mặt vào xương quai xanh của cô.
“Là do cô muốn.” Anh thấp giọng nói: “Có muốn tôi hầu hạ cô không, hả?”
Giang Nguyệt mở mắt ra, thanh âm nức nở, nhịn không được cầu xin: “Tôi không có, anh mau dừng lại đi.”
Khí chất đoan trang cấm dục ngày thường của người đàn ông đã bị dỡ bỏ từ lâu, quanh thân lan truyền dục vọng xâm chiếm, chỉ chờ thời cơ phát động.
Mu bàn tay Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng nổi lên gân xanh, trong khoang cabin yên tĩnh vang lên từng trận tiếng nước bọt.
Âm thanh không lớn lắm.
Nhưng trong không gian kín mít như vậy, lại rất rõ ràng.
Cùng với đại não trống rỗng, Giang Nguyệt nhịn không được ngửa cằm lên, thanh âm không thể ức chế, phát ra tiếng hoan ái, hai tay dùng sức ôm chặt lưng anh.
Tại thời điểm này, vòng đu quay đã đạt đến điểm cao nhất.
Giang Nguyệt cũng vậy!
Nhìn cô gái nhỏ đã ngã vào trong ngực mình, Tiêu Kỳ Nhiên nhìn không chớp mắt, sau đó chậm rãi rút ngón tay thon dài ra.
Lại từ trong túi áo lấy khăn tay ra, lau từng chút từng chút hơi ẩm ướt chảy xuôi trong lòng bàn tay.
Chờ đến lúc đu quay chạm đất, Giang Nguyệt cả người mềm nhũn như nước lại bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm ra ngoài.
Trải nghiệm đu quay lần này rất đáng nhớ.
Chương 172 Khát
Tiêu Kỳ Nhiên thân hình ưu việt, tay trái đỡ lấy vai Giang Nguyệt, tay phải cường tráng dùng lực nâng chân nàng cong lên.
Tóc cô cọ vào cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên có chút ngưa ngứa, anh nhìn vẻ mặt xấu hổ ẩn vào ngực anh, nhịn không được hôn lên trán cô.
Rất ngoan!
Hai người xuyên qua khu sân chơi, trải qua ánh đèn lãng mạn mộng ảo, chung quanh vang vọng giai điệu vui vẻ nhẹ nhàng, trời đất tựa hồ đều giống như hòa tan trong bầu không khí ấm áp này.
Đi ra khỏi sân chơi, Giang Nguyệt được Tiêu Kỳ Nhiên ôm lên xe của anh.
Vừa lên xe, Giang Nguyệt liền nói với Tiêu Kỳ Nhiên xin nước uống.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy ra một chai nước từ trong tủ lạnh trên xe, đưa cho cô.
Giang Nguyệt uống từng ngụm, nước khoáng vừa mới lấy từ trong tủ lạnh rất lạnh, theo cổ họng một đường trượt xuống, cảm giác khô nóng và khát nước vừa rồi đều bị dập tắt.
Cô nhanh chóng uống xong một chai rồi hỏi: “Còn nữa không?”
“Còn.”
Tiêu Kỳ Nhiên đương nhiên biết vì sao cơ thể Giang Nguyệt thiếu nước, nâng khóe môi lên, ngữ khí không nhanh không chậm cố ý hỏi:
“Sao lại khát nước như vậy?”
Giang Nguyệt mặt đỏ bừng, phẫn nộ bất bình buông nước trong tay xuống, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm anh, nửa là oán hận, nửa là kiều mị.
Một cái liếc mắt kia, thật sự là trừng đến độ khiến cho con người ta mất bình tĩnh.
Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy ngón tay Giang Nguyệt, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay cô: “Ngồi lại đây.”
Cô thực sự ngồi quá xa anh.
Giang Nguyệt nghe lời dịch chuyển lại gần, nhưng chung quy vẫn duy trì khoảng cách với Tiêu Kỳ Nhiên.
Hận không thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông.
“Làm sao lại để đến nỗi không có chỗ quay chụp cho đoạn quảng cáo ngắn như vậy?” Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng hỏi:
“Bọn cô đến Hoa Thành cũng được một khoảng thời gian rồi, chút năng lực này cũng không có?”
“Đã hẹn trước phòng studio, nhưng bị người ta chiếm.” Giang Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, trả lời rất mơ hồ, không trực tiếp nói nguyên nhân.
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Bị bắt nạt?”
Giang Nguyệt mím môi, không biết Tiêu Kỳ Nhiên là giả vờ không biết, hay thật sự không biết:
“Xem là như vậy, đối phương có vẻ cố ý kéo dài thời gian.”
“Tên gì?” Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói hai chữ này, âm thanh rõ ràng trầm xuống.
Giang Nguyệt nhìn bộ dáng lạnh lùng muốn tìm người tính sổ của anh, chỉ cảm thấy buồn cười:
“Anh có biết người tên Tần Di Di không?”
Quả nhiên! Trong khoảnh khắc cô nói ra cái tên này, Tiêu Kỳ Nhiên giật mình, gương mặt lạnh lùng hiện lên chút kinh ngạc.
Anh nhíu mày, bàn tay chống cằm nghiên người vào bóng tối, mặt anh bị che đi một mảnng, trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói:
“Lần sau tôi sẽ bảo cô ấy chú ý, thương lượng thời gian trước.”
Ngay cả động tác vừa rồi còn đùa giỡn ngón tay Giang Nguyệt cũng dừng lại, thờ ơ thu hồi.
Giang Nguyệt nhíu mày, cô biết.
Để cho Tiêu Kỳ Nhiên thay cô đi tìm Tần Di Di giải quyết bất bình, là chuyện không thể xảy ra.
Giang Nguyệt cười tự giễu lắc đầu, bàn tay đặt trước đầu gối nắm chặt, rồi lại lẳng lặng buông ra.
Cô nào phải là người thuần khiết để cho anh nhớ thương kia…
...
Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên coi như là lịch lãm, không trực tiếp dẫn Giang Nguyệt đến khách sạn như lúc trước, mà là đưa cô về dưới căn hộ.
Giang Nguyệt cảm ơn anh vì đã đưa cô về, trước khi xuống xe, người đàn ông lại sâu kín hỏi một câu:
“Có muốn theo tôi về khách sạn không?”
Đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, vẫn đưa ra lời mời cuối cùng.
“Không có hứng thú.”
Giang Nguyệt không quay đầu lại, trực tiếp xoay người mở cửa xe, trước khi tiếp nhận thêm bất kì thông tin nào khác của anh, cô nhanh chóng rời khỏi xe.
Chậm một bước sẽ có thể bị người đàn ông đáng ghét này buộc phải ‘làm thêm giờ’ mất.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app R eadMe (IOS: WeRead)/
…
Tiết An ở Bắc Thành xử lý công việc Tiêu Kỳ Nhiên đã sắp xếp cho cậu ta, tối nay mới vội vàng chạy tới Hoa Thành.
Vừa đến không bao lâu, cậu đã phải thay Tiêu Kỳ Nhiên ngăn cản một tin tức bên lề.
“Tiêu tổng, ảnh chụp của anh và chị Giang Nguyệt ở sân chơi bị paparazzi chụp, đối phương chắc là chụp từ tòa nhà dân cư đối diện.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, ngậm một điếu thuốc, tay ấn bật lửa châm thuốc.
Ảnh chụp cũng không tệ, người đàn ông âu phục giày da, người trong ngực cười như hoa, ánh mắt sáng ngời.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn lại nhiều lần.
Trong làn khói lượn lờ, anh rũ mắt xuống, thần sắc trong mắt tối tăm: “Vẫn như cũ.”
Tiết An biết, đây là ý nói cho cậu phải đem những ảnh chụp cùng scandal có liên quan đến Giang Nguyệt đều đè xuống.
Cũng giống như khi ở Bắc Thành.
Tiết An gật gật đầu, nhưng lại do dự nói: “Đã kịp thời đè xuống, chỉ là lúc trước không có ai xử lý, cũng đã lên men một đoạn thời gian rồi, chắc là cũng đã có người nhìn thấy.”
“Cái này không có gì đáng ngại.” Tiêu Kỳ Nhiên xua tay: “Xóa toàn bộ bài viết gốc, đừng để cho người nào khác nhìn thấy vào sáng mai.”
Đúng như dự đoán, thật sự đã có người nhìn thấy được!
Tần Di Di nằm trên giường lớn, nhàm chán lướt điện thoại di động, tâm tình đắc ý vì hôm nay có thể khiến cho Giang Nguyệt chật vật khó khăn, bất thình lình lại lướt thấy một tấm ảnh paparazzi vừa mới đăng lên.
Tần Di Di tò mò xem một chút, điều này vốn cũng không quan trọng, nhưng lại nhìn thấy hình ảnh Tiêu Kỳ Nhiên ôm Giang Nguyệt theo kiểu công chúa.
Ánh mắt của đàn ông cưng chiều, người phụ nữ trong lòng tươi cười rạng rỡ.
Trong nháy mắt nhìn thấy một màn này, trong phòng rõ ràng rất ấm áp, nhưng Tần Di Di lại giống như rơi xuống hầm băng, vẻ mặt lập tức cứng ngắc.
Cô ta không thể tin nhìn chằm chằm vào hai người trong ảnh, nhất là gương mặt của Giang Nguyệt, cô ta lập tức có thể nghĩ đến có khả năng Tiêu Kỳ Nhiên đã hôn Giang Nguyệt.
A Nhiên còn chưa từng hôn cô ta!
Nhưng khi Tần Di Di nghiến răng nghiến lợi làm mới lại tin tức, bức ảnh đã biến mất.
Ngay cả thông tin của người đăng bài vừa rồi cũng biến mất sạch sẽ, giống như mọi thứ vừa rồi cô ta thấy được chỉ là ảo giác, không phải sự thật.
Nhưng trong lòng Tần Di Di rất chắc chắn, tuyệt đối không phải là cô ta bị hoa mắt nhìn nhầm.
Xem ra là có người đang đè tin tức xuống.
Tần Di Di nhất thời trong cơn giận dữ, cảm xúc choáng váng đầu óc, lập tức gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên:
“A Nhiên, anh đang ở đâu?”
Bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm trầm ổn lãnh đạm của Tiêu Kỳ Nhiên truyền tới:
“Đang tăng ca ở công ty, làm sao vậy?”
Tần Di Di hé miệng, thiếu chút nữa không kìm được nói ra tâm tư của mình mà hỏi “Có phải anh và chị Giang Nguyệt ở cùng một chỗ không?”, nhưng may mắn đã bị cô tạm thời nuốt xuống.
Tần Di Di nhớ tới lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên từng lạnh lùng cảnh cáo cô không được tiếp tực gây sự vô cớ nữa.
Anh thích người ngoan ngoãn.
Nghĩ đến đây, xúc động vừa rồi lập tức tiêu tán, tỉnh táo lại, lời nói đến bên miệng Tần Di Di lại lập tức xoay chuyển, giọng nói dịu dàng:
“Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi xem anh ăn cơm có ngon hay không. Trễ thế này vẫn còn làm thêm giờ ạ?”
Người đàn ông ở đầu kia “Ừ” một tiếng, nghe có vẻ đặc biệt mất tập trung:
“Không có việc gì thì tôi cúp máy trước, hiện tại rất bận rộn.”
Tần Di Di trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cuộc điện thoại này sẽ chọc anh không vui:
“Được, A Nhiên ngủ ngon.”
Vốn dĩ Tần Di Di đang chờ Tiêu Kỳ Nhiên cúp máy, không nghĩ tới anh bỗng nhiên lại hỏi một câu:
“Hôm nay Di Di cố ý ở phòng studio kéo dài thời gian, để Giang Nguyệt không thể thuận lợi quay phim phải không?”
Trong lòng Tần Di Di lập tức kinh hãi, không chút suy nghĩ liền đoán được là Giang Nguyệt sau khi rời đi đã đến cáo trạng với Tiêu Kỳ Nhiên.
Ban ngày mắng cô trơ trẽn, buổi tối còn chạy tới cáo trạng với A Nhiên?
Trong lòng Tần Di Di tràn đầy tức giận, giọng nói cũng thấp xuống, hít hít mũi:
“A Nhiên, là chị Giang Nguyệt hiểu lầm rồi. Hôm nay em vốn có hai phần phải quay chụp, huống hồ em cũng đã hẹn trước thời gian.”
“Nhưng chị Giang Nguyệt hoàn toàn không nghe em giải thích, chị ấy còn mắng thẳng mặt em nữa.”
--------------------------------
Tác giả:Nói nhỏ cho mọi người một tips nhỏ nè, mọi người vào phần 'Thay đổi ngôn ngữ', chọn loại ngôn ngữ khác thì coi như là có 1 acc mới để điểm danh hằng ngày nhận xu free, tích lũy xu mở khoá chương nhen.
Thấy hay thì nhớ tiếp tục ủng hộ mình nhé!
Thương
Chương 173 Hóa ra là vậy
"Mắng em như thế nào?" Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại.
Tần Di Di không thể chờ đợi, muốn đem chuyện này nói cho Tiêu Kỳ Nhiên biết, vì thế đem ba từ bị mắng nguyên xi truyền đạt lại cho anh nghe.
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi, giọng nói ngắn gọn mà còn có chút gấp gáp, mang theo vài phần cố ý đè thấp giọng nói:
"Biết rồi.”
Nói xong, cuộc gọi bị cắt đứt.
Tần Di Di nghĩ Tiêu Kỳ Nhiên nhất định sẽ tìm Giang Nguyệt tính sổ thay cô.
Lúc này trong văn phòng của tòa nhà, trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười rất nhỏ, nhịn thêm một giây cũng không thể nhịn được.
Rất khó có thể tưởng tượng ra khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo của Giang Nguyệt thế nào mà lại mặt không đổi sắc phun ra ba chữ ‘đồ trơ trẽn’ này.
Cũng làm khó cô ấy rồi.
...
Sau khi tắt điện thoại với Tiêu Kỳ Nhiên, trong lòng Tần Di Di vẫn có chút không yên.
Tuy anh nói chỉ cần cô ngoan ngoãn, anh sẽ tiếp tục cưng chiều cô. Nhưng bức ảnh thân mật của Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt vẫn khiến cô cảm thấy nguy cơ cực lớn.
Thật ra từ trước đến nay Tần Di Di vẫn luôn có sự cảnh giác đối với Giang Nguyệt.
Lúc trước Giang Nguyệt được sủng ái bao nhiêu, trước khi Tần Di Di vào Giang San đã từng nghe nói rồi. Tin đồn ‘thiếu gia nhà giàu xây dựng một công ty giải trí chỉ vì một người’ đủ để khiến bao người phải ganh tị.
Khi vào Giang San, được Tiêu Kỳ Nhiên nhìn trúng trong vô số những người mới, Tần Di Di càng ngày càng được sủng ái, cảm thấy những thứ đó chẳng qua chỉ là lời đồn của người ngoài mà thôi.
Cho dù trước kia là như vậy, nhưng hiện tại người được sủng ái chính là Tần Di Di cô.
Nhưng tới bây giờ, Tần Di Di đã bắt đầu cảm thấy có chút thiếu niềm tin vào bản thân.
Cô bắt đầu nóng lòng muốn được gả vào Tiêu Gia, trở thành bà Tiêu.
Cô sợ đêm dài lắm mộng.
Đúng lúc này, điện thoại di động nắm trong lòng bàn tay một lần nữa sáng lên, trên màn hình hiện lên hai chữ "Bạch Hạc".
Ánh mắt Tần Di Di sáng lên, không chút do dự ấn nghe máy: "Hạc Hạc, sao bây giờ cậu mới nhớ tới gọi điện thoại cho tớ.”
Giọng nữ ở đầu dây bên kia trong veo: "Gần đây bận làm đồ án tốt nghiệp nên cũng không để ý tới. Nói cho cậu biết một tin tốt, tuần tới tớ sẽ về nước đó.”
“Nhanh vậy sao?” Tần Di Di nghe được tin này thì vô cùng kích động, giọng nói cũng có chút gấp gấp:
“Tớ cũng có tin tốt muốn nói cho cậu biết, nhưng mà phải chờ cậu về nước rồi hãy nói.”
“Sao, cậu sắp kết hôn à?”
Tần Di Di xấu hổ cười nói: “Suỵt, đây là một bí mật.”
Nghe ra sự thẹn thùng của cô nàng, Bạch Hạc cũng lập tức hiểu ra, cười hì hì: “Vậy đợi khi về nước gặp nhau, đến lúc đó cậu nhất định phải kể cho tớ nghe chuyện tình yêu của cậu đó.”
…
Vài ngày sau, khi chiếc xe đi ngang qua tòa nhà thương mại, màn hình LED quảng cáo cỡ lớn đang chiếu một đoạn phim ngắn do Giang Nguyệt quay ngày hôm đó.
Cô vẫn mặc chiếc váy màu xanh ngọc, một tay khẽ che môi, đôi mắt sáng lạn trong treo, tóc mềm mại bồng bềnh, tay kia ôm cây kẹo thật lớn, cười đùa dưới vòng đu quay khổng lồ.
Ngây thơ, đáng yêu!
Nhưng chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên biết, buổi tối hôm đó trong vòng đu quay, cô đã quyến rũ đến cỡ nào mà nằm tựa vào trong ngực anh.
Đôi mắt mê hồn, ái muội như thế nào, mà như muốn hút hồn người ta, trầm luân vào trong đó.
Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế dừng xe lại, anh bình tĩnh ngửa đầu nhìn lên màn hình một lúc, muốn xem cho đến khi toàn bộ đoạn phim được chiếu hết.
"Tiêu tổng rất thích Giang tiểu thư nha." Tài xế này là người mới mà Tiêu Kỳ Nhiên thuê ở Hoa Thành. Ông tên là Lão Khang, đã ở chung với Tiêu Kỳ Nhiên một thời gian, ông ý nói tiếp:
“Ngài rất để ý đến cô ấy.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trên màn hình dần dần biến mất, thay vào đó là một đoạn quảng cáo khác, sau đó mới rời mắt khỏi màn hình.
Anh trầm mặc một lúc lâu, cụp mắt xuống, trên mặt không có chút cảm xúc nói: “Cô ấy chỉ là một ngôi sao rất giỏi kiếm tiền cho công ty thôi.”
"Ánh mắt ngài nhìn Giang tiểu thư, cũng không giống như những gì mà ngài nói.”
"Đó là ánh mắt gì?"
Lão Khang định mở miệng, nhưng lại cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên biết rõ vấn đề nhưng vẫn cố hỏi, vì thế ông không trả lời.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không cưỡng ép lão Khang, chỉ là không biết nghĩ tới chuyện gì, trên mặt lộ ra một chút thất thần khiến người ta nhìn không thấu tâm tình của anh.
Trên mặt lại có một chút dịu dàng thoáng qua.
…
Hôm nay, Giang Nguyệt nhận được một cuộc điện thoại, là Chu Ninh Vân ở Bắc Thành gọi tới.
Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện Giang Dự đã bị bắt, trong lòng suy nghĩ thế nào cũng nên nói với mẹ một tiếng, vì thế ấn nút nghe.
Không ngờ Chu Ninh Vân còn biết tin nhanh hơn cô nghĩ, mở miệng nói câu đầu tiên đã rất hung hăng bức người:
“Giang Nguyệt, em trai con vào tù rồi sao?”
Giang Nguyệt giật mình một chút, bình tĩnh trả lời: “Khoảng thời gian trước, nó đã cố tình gây sự. Hơn nữa còn vu khống, phỉ báng, tống tiền. Chuyện này cũng là do nó tự mình gây ra.”
“Giang Nguyệt! Con nói chuyện thật khiến người ta rùng mình, đó là em trai của con đó!”
Chu Ninh Vân lại bắt đầu chuyển đề tài, hết sức muốn khuyên ngăn cô: “Con là chị của Giang Dự, con cũng biết đứa nhỏ Giang Dự này không có ý xấu, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà đi trêu chọc người khác.”
"Con làm chị gái, còn không nhanh đi hỏi xem em trai con là trêu chọc đến ai. Xem có thể khơi thông quan hệ một chút hay không. Nếu là cần đến tiền, con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ bỏ ra số tiền này."
Giang Nguyệt có chút dở khóc dở cười: “Mẹ có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Chu Ninh Vân cắn môi, dậm chân một cái rồi nói: "Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần Giang Dự có thể được thả ra.”
Nghe từng câu từng chữ của Chu Ninh Vân, Giang Nguyệt không còn cảm giác được lạnh lẽo nỗi nữa, trái tim đều đã chết lặng.
Cô còn nhớ rất rõ lần trước, trong tay cô không một xu dính túi, lấy hết dũng khí cúi đầu cầu xin Chu Ninh Vân cho cô mượn tiền, lại bị chính mẹ ruột của mình cự tuyệt.
Hóa ra, không phải mẹ cô không có tiền.
Mà là không muốn cho cô tiền mà thôi!
Giang Nguyệt cười nhạt, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Mẹ, mẹ không cần đưa tiền, người Giang Dự trêu chọc đến, chính là con.”
"Lúc con tham dự sự kiện, nó ở trước mặt tất cả mọi người mắng con là dựa hơi vào kim chủ để có được vị trí này, nói con là thứ bị hàng ngàn người cưỡi, nói con vứt bỏ người nhà không để ý, nó còn muốn con thân bại danh liệt!"
“Mẹ nói tâm địa của Giang Dự không xấu sao? Mẹ, con cảm thấy tâm địa nó cực kỳ xấu xa!”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, không quá lo lắng nói: “Thằng nhóc Giang Dự này nói chuyện có hơi thẳng một chút…”
Chu Ninh Vân còn chưa nói hết, Giang Nguyệt lại đột nhiên cười: “Cho nên, mẹ cũng cảm thấy Giang Dự không có làm sai, chỉ là nói chuyện thẳng một chút mà thôi?”
"Chẳng lẽ không phải?" Nghe được tiếng cười của cô, Chu Ninh Vân cảm thấy bực bội:
“Bây giờ con có thể trở thành một ngôi sao lớn, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không phải là nhờ có ông chủ nào giúp đỡ?”
Giang Nguyệt cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao em trai lại có thể đối xử tàn nhẫn như thế với cô.
Hóa ra không chỉ có em trai!
Giang Nguyệt một tay cầm điện thoại, lưng gầy gò từng chút từng chút cong xuống, cô ngồi xổm trên mặt đất, lồng ngực buồn bực đến phát đau, cổ họng cũng cuồn cuộn muốn nôn.
Đầu dây bên kia còn chưa chịu dừng lại, giọng điệu vô cùng thản nhiên: “Mau đến cục cảnh sát nói em trai con vô tội, hai người đồng ý âm thầm hòa giải đi.”
“Con và Giang Dự đều là con của mẹ, chị em ruột các con lại gây ra náo loạn lớn như vậy. Nói ra chuyện này sẽ khiến người ta chê cười mất.”
Cơ thể Giang Nguyệt cứng ngắc không chút nhúc nhích, chỉ mấp máy khóe miệng. Cô nghe thấy giọng nói của mình chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi từng câu từng chữ:
“Mẹ, thật ra mẹ chưa từng xem con là con gái của mẹ đúng không?”
Chương 174 Từ mặt
“Thật ra mẹ căn bản không muốn có đứa con gái này, đúng không?”
Giang Nguyệt bình tĩnh thốt ra câu nói này, giống như không có liên quan gì đến cô, mặc dù là vậy nhưng cũng đủ để cô rơi nước mắt.
Đầu dây bên kia nói gì đó, nhưng cô đã không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Dường như trong chốc lát, bên tai Giang Nguyệt chỉ toàn những tiếng ong ong, đối phương nói một chữ cô cũng nghe không hiểu.
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để Giang Dự ra khỏi ngục đâu.” Giang Nguyệt mấp máy môi, cô cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình nhất định là rất lạnh lùng.
Nhưng vẫn có hai hàng nước mắt nóng bỏng, từ trong đôi mắt vẫn luôn mở to của cô không chịu đựng được mà lăn dài trượt vào khóe môi.
Mặn mặn, lại là cay đắng khó chịu không tả xiết.
Cũng giống như cuộc sống của cô.
“Được, được lắm! Giang Nguyệt, cô thật sự có bản lĩnh!”
Chu Ninh Vân thấy khuyên bảo cũng vô dụng, lập tức hướng về phía điện thoại hét lớn:
“Tôi mặc kệ! Rất nhanh sẽ ra tòa xét xử, nếu như Giang Dự không thể thuận lợi ra tù, tôi sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô! Từ nay về sau, Giang gia sẽ không có đứa con gái như cô!”
Chấm dứt những lời cay độc này, Chu Ninh Vân cúp điện thoại, không cho Giang Nguyệt cơ hội nói tiếp.
Mãi cho đến khi đầu dây bên kia truyền đến tiếng bíp bíp báo cuộc gọi đã kết thúc, cảm xúc căng thẳng của Giang Nguyệt cuối cùng cũng được phóng thích.
Giang Nguyệt không ngừng thở hổn hển, nước mắt giàn giụa, hai mắt nhắm chặt, môi vẫn run rẩy không ngừng.
Cô có thể cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể mình, cơ thể như thể bị xé rách.
Máu tươi đầm đìa, máu thịt mơ hồ.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read.Me (IOS: WeRead)/
…
Giang Nguyệt là nạn nhân của vụ án này, nên được yêu cầu trở về Bắc Thành đúng hạn trong ba ngày sau đó.
Cô cần phải làm chứng trước tòa theo quy định của pháp luật, chứng minh rằng hành động của Giang Dự là thật và xác định số tiền bị cậu ta tống tiền, để đưa ra bản án thích hợp cho hắn.
Giang Nguyệt đã nộp đơn xin nghỉ phép một tuần cho công ty và nhanh chóng được chấp thuận.
Chị Trần mua vé máy bay cho Giang Nguyệt, còn giúp cô thu dọn hành lý, trước khi đi còn dặn dò cô chú ý ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, còn lại cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo là cô không cần có gánh nặng tâm lý quá lớn.
Không ai có thể cảm thấy thoải mái khi ra tòa để đích thân kiện em trai mình cả.
Nhưng cô phải đối mặt với nó và không có cơ hội để trốn tránh.
Hoa thành là một thành phố du lịch, nhưng bây giờ không phải là mùa cao điểm cho nên sân bay có rất ít hành khách.
Giang Nguyệt kéo theo chiếc vali nhỏ nhắn. Khẩu trang, kính râm và mũ được trang bị đầy đủ, vội vã đi qua khu vực kiểm tra an ninh, bắt kịp thời gian máy bay đang chờ sẵn, thuận lợi lên chuyến bay bay đến Bắc thành.
Khi cô tìm được vị trí của mình, cô bỏ kính râm xuống, ánh mắt tùy ý nhìn người ngồi bên cạnh mình một cái.
Người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trên ghế hạng phổ thông, trên bàn nhỏ bày một máy tính xách tay.
Cổ tay hắn lơ đãng lộ ra chiếc đồng hồ mà Giang Nguyệt tặng cho hắn, còn có một đoạn tay áo sơ mi trắng nhỏ lộ ra.
Người đàn ông cao quý tao nhã như vậy sẽ xuất hiện ở chỗ này, thật sự là quá bất ngờ.
“Tiêu tổng, thật không ngờ tới sẽ gặp anh ở khoang này.”
Giang Nguyệt cười nửa miệng, biểu tình trên mặt cực kỳ dối trá: “Có phải anh ngồi nhầm chỗ rồi không?”
Người đàn ông không ngẩng đầu, tầm mắt vẫn như cũ dán trên máy tính, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:
“Ngu xuẩn!”
Một câu này, làm cho Giang Nguyệt ở trong lòng âm thầm trợn mắt. Dù sao làm gì thì hắn cũng không cảm kích, cô liền lười tiếp tục nói chuyện với hắn, cô ngồi xuống bên cạnh .
Hai người không có gì để nói.
Trước khi máy bay cất cánh, Tiêu Kỳ Nhiên đóng máy tính lại, ánh mắt lúc này mới dừng trên người Giang Nguyệt.
Tựa hồ là quá mức nhàm chán, Tiêu Kỳ Nhiên chống tay lên cằm, hỏi: “Sao cô không hỏi vì sao tôi lại quay về Bắc thành?”
Giang Nguyệt nghiêng đầu, lại bắt gặp đôi mắt đen láy của hắn.
“Tiêu tổng mỗi ngày đều có rất nhiều việc, tôi không có tư cách hỏi về lộ trình của anh.” Giang Nguyệt mím môi, thản nhiên nói:
“Hơn nữa, cũng không có liên quan gì đến tôi!”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn kỹ cô, muốn đọc ra điều gì đó từ trong mắt cô, nhưng không thành công.
Trong mắt Giang Nguyệt không có gì ngoài sự thẳng thắn và điềm tĩnh.
“Tôi trở về thăm Tô Gia Lan, bác sĩ nói bệnh tình của bà ấy đã chuyển biến tốt, có dấu hiệu tỉnh lại.”
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, lại dừng một chút, ẩn ý nói: “Bác sĩ nói cần tìm một người có kinh nghiệm chăm sóc có lẽ sẽ khiến bà ấy hồi phục nhanh hơn.”
“Ồ.”
Sau khi kiên nhẫn nghe xong, Giang Nguyệt trực tiếp kéo khăn bịt mắt mang theo bên người xuống, che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
“Vậy tôi hy vọng Tiêu tổng có thể tìm được một y tá thích hợp, cũng chúc Tô phu nhân mau chóng bình phục.”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Sự thờ ơ của người phụ nữ vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Cũng được, dù sao thi bản thân anh cũng không phải vì chuyện này mới khơi ra chủ đề này với cô, chẳng qua là anh muốn cùng cô nói chuyện phiếm mà thôi.
Nhưng rõ ràng là cô không muốn nói chuyện với anh.
Bịt mắt là trước khi ra khỏi cửa Giang Nguyệt tiện tay nhét vào trong túi. Vốn tưởng rằng chuyến bay bốn tiếng hẳn là không cần dùng tới, nhưng không nghĩ tới hiện tại nó lại có ích.
Ví dụ, nó có thể được sử dụng để giả vờ ngủ, từ chối trò chuyện với ai đó.
Nhưng sau khi đeo lên, Giang Nguyệt lại thực sự ngủ thiếp đi, mãi đến khi máy bay sắp hạ cánh, tiếng động thật lớn khiến tai Giang Nguyệt đau, cô mới giơ tay tháo bịt mắt.
Cúi đầu nhìn, trên người cô đang phủ một chiếc áo vest của người đàn ông, trên đó còn vương một mùi hương rất sạch sẽ.
Cô sửng sốt hai giây, Tiêu Kỳ Nhiên liền đưa tay lấy áo vest từ trên người cô lại, trực tiếp mặc lên người:
“Cởi ra không có chỗ treo, tạm thời để lên người cô một lát.”
Giang Nguyệt mím môi, nhắc nhở hắn: “Khoang hạng nhất có móc treo quần áo chuyên dụng.”
Muốn có không gian lớn thì cứ quay lại khoang hạng nhất, nhàn rỗi không có việc ở hạng phổ thông chịu ủy khuất cái gì?
Hơn nữa, hắn không có bất cứ việc gì để ở lại.
“Tiết An đặt vé muộn, không có vé.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trả lời, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ngắn gọn:
“Đã đến lúc phải xuống rồi.”
Giang Nguyệt đứng dậy, vội vàng theo Tiêu Kỳ Nhiên xuống máy bay, vừa ra khỏi sân bay, lại không hiểu vì sao bị hắn kéo lên cùng một chiếc xe.
Lý do là đi cùng đường!
Cùng cái con đường nào vậy hả?
Sân bay nằm ở vùng ngoại ô, phải mất hơn hai giờ để lái xe đến Bắc Thành.
Hai người ngồi trong xe, Giang Nguyệt ngáp một cái, giả vờ lẩm bẩm: “Ôi chao, thật buồn ngủ.”
Nói xong, cô lại định lấy bịt mắt mà cô bỏ vào túi khi nãy.
Thế nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn Giang Nguyệt một bước, trực tiếp giật lấy bịt mắt từ trong tay cô, nhìn chăm chú cô một lúc lâu.
“Giang Nguyệt, cô cứ như vậy là vì không muốn nói chuyện với tôi?”
Giang Nguyệt bị câu hỏi thẳng thắn của hắn làm cho có chút bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt cô né tránh, lại giả vờ thẳng thắn, ra vẻ mê mang nói:
“Tiêu tổng, có phải anh suy nghĩ nhiều hay không? Tôi chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
“Mệt thì chờ về nhà rồi ngủ.” Ánh mắt của người đàn ông sắc bén: “Bây giờ cô chỉ có thể chọn nói chuyện với tôi.”
Giang Nguyệt cảm thấy Tiêu Kỳ Nhiên bị bệnh!
“Được, một tiếng ba mươi triệu!” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, thờ ơ nói:
“Từ sân bay đến trung tâm Bắc thành phải mất hai tiếng đồng hồ, phải cần sáu mươi triệu mới được.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, động tác cực kì dứt khoát lấy điện thoại di động ra.
Không quá mười giây đồng hồ, điện thoại di động của Giang Nguyệt để trong túi cũng rung lên, cô lấy ra thì thấy trong tàì khoản được chuyển thêm một trăm triệu đồng.
“Anh chuyển nhiều quá.” Giang Nguyệt nhìn dãy số kia, mấy lần nuốt nước bọt, cô chỉ là nói đùa thôi, không ngờ tới hắn lại nghiêm túc như vậy:
“Anh chuyển thừa bốn mươi triệu, tôi chuyển lại cho anh.”
“Không cần.” Tiêu Kỳ Nhiên ngắt lời, đem điện thoại di động của cô nhét vào trong túi xách, giọng điệu ngắn gọn xúc tích:
“Hiện tại có thể nói chuyện được chưa?”
--------------------------------
Tác giả:Ôi, xem người có tiền người ta yêu nhau kìa...
Haizzz!!!
Chương 175 Vẫn luôn tính
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, ánh mắt bất giác liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trên đó là con số thật giá thật.
Cô lại ngẩng đầu, nhìn gương mặt với nụ cười nửa miệng của người đàn ông, ngay lập tức hạ quyết tâm.
Trò chuyện thì trò chuyện!
Vừa mới trở về Bắc Thành lại có thể kiếm được một trăm triệu nhanh như vậy. Cũng tốt!
“Anh muốn nói chuyện gì?” Giang Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười đặc trưng kiểu kinh doanh, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo:
“Muốn nói chuyện phiếm về thời tiết hôm nay hay là về cuộc sống nhân sinh? Nguyệt Nguyệt sẽ phục vụ tận tâm nha.”
“Nói về phiên tòa ngày mai của đi.” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói, nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt:
“Ngày mai cô sẽ ra tòa làm chứng định tội cho Giang Dự, đã sẵn sàng chưa?”
Một câu nói này, nụ cười của Giang Nguyệt lập tức cứng lại, không còn thoải mái giống như vừa rồi nữa:
“Đương nhiên là chuẩn bị tốt rồi, anh hỏi cái này làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào vẻ mặt của cô, không buông tha một tia cảm xúc dao động nào trên mặt cô: “Xem ra là không rồi!”
Đây là một câu khẳng định.
Giang Nguyệt giật mình, mắt khẽ chớp mấy cái: “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến Tiêu tổng.”
"Vụ án lần này về bản chất ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của Giang San, tôi có quyền được biết trước ngày mai cô sẽ hành xử như thế nào trước tòa.”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, giọng nói rất trầm ổn, đặc biệt tùy ý, nhưng lại mang ý thăm dò rõ ràng:
“Tôi không hy vọng ngày mai nghe được tin cô tạm thời thay đổi lời thú tội, để giảm án cho Giang Dự.”
Tiêu Kỳ Nhiên vừa dứt lời, Giang Nguyệt bất ngờ ngước mắt lên, đụng vào đôi mắt đen nhánh như sương mù kia.
Anh đã nhìn thấu cô!
Giang Nguyệt cố gắng kiểm soát nhịp tim của mình, nhưng trái tim lại đang loạn thành một đoàn, bàn tay đặt trên đầu gối cũng bắt đầu run rẩy.
Tiêu Kỳ Nhiên dường như nhìn thấu sự do dự của cô trong nháy mắt.
“Cô bị người ta uy hiếp, đúng không?”
Giang Nguyệt nhéo nhéo ngón tay, lập tức ngoan cố phủ nhận: “Không có.”
Cô không muốn nhắc tới chuyện gia đình mình với bất kì một ai, càng không muốn vạch trần vết sẹo của mình trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô thậm chí không muốn thừa nhận rằng, một khi cô đã đưa ra quyết định này cô sẽ không còn mẹ nữa…
“Cô trả lời quá nhanh, ánh mắt cũng không chân thực.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói một cách chắc chắn, liếc mắt một cái vạch trần cô: “Vì sao phải nói dối? Chẳng lẽ cô thật sự muốn Giang Dự được thả mà không cần trả giá? Giang Nguyệt, cô nợ hắn ta cái gì sao?”
Trong một loạt các câu hỏi này, Giang Nguyệt rũ mi xuống, nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, nóng hổi lăn xuống, đập vào mu bàn tay cô, khiến cho cô đau đớn.
“Tại sao lại khóc?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, nhưng ngữ khí cũng không lạnh như trước, càng giống như là truy vấn hỏi tới:
“Tại sao cô lại khóc? Là bởi vì chính cô muốn làm người tốt, đây là cô tự tìm, không phải sao?”
Tròng mắt Giang Nguyệt động đậy, cô liều mạng dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, muốn khống chế nước mắt của mình:
“Tôi không khóc.”
Bầu không khí trong xe vô cùng trầm mặc, người đàn ông mặc một bộ âu phục đen, càng làm cho người ta cảm thấy lạnh hơn.
Tựa như cơn gió lạnh thấu xương.
“Tôi đã nói rồi, cô nên đối với tôi chân thành một chút, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô.”
“Tôi không biết hiện tại câu đó của anh có còn được tính không.”
“Vẫn luôn tính!”
“Vẫn là bao lâu?”
Giang Nguyệt sụt sịt một cái, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng hỏi Tiêu Kỳ Nhiên:
“Trước kia anh cũng từng nói những lời như vậy, anh đã nói ‘sau này’, ‘tương lai’, ‘vĩnh viễn’. Nhưng chúng nó đều không có một kỳ hạn, chỉ cần anh muốn, anh đều có thể tùy ý thu hồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Nếu có ai an ủi cô, có lẽ cô đã không suy sụp đến mức này.
Nhưng giờ phút này, cô rất chật vật, cũng rất ủy khuất, ngay cả thanh âm cũng không thể nói liền mạch:
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh không nên cho tôi chỗ trú mưa, còn ân cần mời tôi ngồi vào.”
“Như vậy, tôi sẽ tưởng rằng anh đang hỏi tôi, sau này có muốn cùng nhau chung sống hay không?”
Cô khóc càng lúc càng lớn: “Tiêu Kỳ Nhiên, nếu như anh không có ý định như vậy, vậy hãy dứt khoát thả tôi đi ngay khi tạnh mưa đi được không?”
Cô khóc đến gần như ngất đi, cũng không biết anh đã ôm cô vào lòng từ lúc nào. Hai tay anh ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ rời đi, cúi đầu hôn nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi cô.
“Giang Nguyệt, mưa sẽ không tạnh.”
“Ý tôi là, cuộc đời cô sẽ luôn có những gập ghềnh và khó khăn, sẽ không bởi vì tôi cho cô cơ hội tránh đi, mà cô có thể vĩnh viễn yên tâm.”
“Cô phải nên có một chiếc ô của riêng mình.”
...
Ngày hôm sau.
Tại tòa án, Giang Nguyệt nhìn thấy Giang Dự đang đứng ở ghế bị cáo.
Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời như ổ gà, đôi mắt trống rỗng vô hồn, trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt hắn sáng ngời:
“Chị! Cuối cùng chị cũng tới rồi!”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt hoàn toàn lạnh nhạt, chỉ là tượng trưng liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi chuyển sang nơi khác.
Rõ ràng là cô không muốn nhiều lời với hắn ta.
Giang Dự nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Giang Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét cùng không vui, nhưng vẫn là nhẹ giọng cầu xin:
“Chị, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì, có thể nói chuyện riêng với nhau được không?”
“Trên tòa án này đều là người ngoài, bọn họ cũng không phải người thân của chị, không có quan hệ huyết thống với chị, chị đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Nói được một nửa, hắn lại bắt đầu cầu xin tha thứ và xin lỗi: “Chị, em thực sự biết lỗi sai của mình rồi! Sau này em nhất định sẽ thay đổi, chị em chúng ta từ nay về sau sẽ sống thật tốt cùng nhau, em sẽ không bao giờ gây rắc rối cho chị nữa!”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng không nghe lời cầu xin và sám hối của Giang Dự.
Hắn ta sẽ không thay đổi đâu!
Nếu hắn có thể sửa, hắn đã sớm thay đổi nó từ bốn năm trước khi cô giúp trả hết món nợ đầu tiên của hắn.
Chính sự dung túng và tha thứ của cô, do sự mềm lòng và hoài niệm của cô đã khiến cho Giang Dự hết lần này đến lần khác chạm vào nỗi khổ của cô, từng chút từng chút phá vỡ điểm mấu chốt của cô.
Đúng lúc này, thẩm phán dẫn theo đoàn người đi tới, làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh.
Bởi vì liên quan đến thân phận diễn viên nổi tiếng của Giang Nguyệt, bồi thẩm đoàn cũng không có ai khác, ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng đi vào giữa chừng, ngồi ở hàng cuối cùng.
Thẩm phán đầu tiên trình bày tội trạng của Giang Dự một lần, kiểm kê toàn bộ số tiền hắn tống tiền Giang Nguyệt trước đó và đem tình cảnh đêm đó tái hiện lại một lần.
Cuối cùng, thẩm phán nhìn về phía Giang Nguyệt, nghiêm nghị hỏi: “Xin hỏi nguyên đơn, những tội danh trên của bị cáo có đúng và chính xác hay không?”
Giờ phút này, trong tòa án yên tĩnh đến lạ thường.
Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, chỉ cần Giang Nguyệt giờ phút này thay đổi lời khai, đem số tiền tống tiền giảm xuống một phần hoặc là phủ nhận tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó thì kết quả xét xử của phiên tòa sẽ hoàn toàn khác.
Mọi thứ đều nằm trong quyết định của Giang Nguyệt!
Giang Dự giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, hai tay bị còng không khỏi vô thức nắm chặt lại, liên tục xoa tới xoa lui, hai mắt gần như bùng cháy.
Nói đi!
Chỉ cần Giang Nguyệt nói ra lời thú tội có lợi cho hắn, hắn sẽ không cần phải ngồi tù nữa!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Giang Nguyệt nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, cuối cùng nhìn Giang Dự thật sâu một cái.
Dường như cô đang tiến hành thao tác cắt đứt cuối cùng với một cái gì đó.
Chỉ với một cái liếc mắt như vậy, trong lòng Giang Dự bỗng nhiên căng thẳng, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Chị!” Giang Dự đột nhiên hoảng sợ kêu to: “Chị, bố đã bị chị hại chết, chị cũng định đem em hại…”
“Im lặng!”