-
Chương 166-170
Chương 166 Thử đối xử chân thành với tôi
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt nói ra toàn bộ tâm tình của mình như vậy.
Sự kiêu ngạo của Giang Nguyệt giống như một tòa lâu đài cao cao trên mây, nhìn thì xinh đẹp tinh xảo, nhưng thật ra lại rất mong manh dễ vỡ.
Trước những sự thật mình không dám đối mặt, cô thường sẽ nảy sinh ra một loại kiêu ngạo, đây gần như đã trở thành tâm bệnh.
Giang Nguyệt luôn tin rằng mẹ cô rất yêu cô, chỉ là vì áp lực nên mới phải tái hôn. Cô cũng tin rằng em trai cô rất yêu cô, chẳng qua chỉ là nhất thời lạc lối, về sau còn có thể tỉnh ngộ.
Thậm chí cô còn tin rằng, tình cảm của Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô cũng là thật lòng.
Nhưng sự thật lại một lần nữa cho cô một cái tát.
Mà cái tát sau còn đau hơn cái tát trước.
Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Nguyệt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tiêu Kỳ Nhiên nhận thấy cuộc đối thoại của hai người đang phát triển theo hướng không đúng. Anh điều chỉnh ngữ khí của mình chậm lại một chút:
“Cô hẳn là nên suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc là ‘cô muốn’ cái gì chứ không phải là cái ‘người khác muốn’.”
“Luôn cố gắng ngụy tạo bề ngoài giống như không hề có khuyết điểm nào, chẳng thà chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân. Không cần ngụy trang nội tâm, sống một cuộc sống theo ý mình muốn.”
Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt nói xong, dừng lại khoảng một giây, giống như tâm huyết dâng trào nói tiếp:
“Hoặc là, trước hết, thử đối xử chân thành với tôi xem?”
Đối xử chân thành với Tiêu Kỳ Nhiên?
Vẻ mặt Giang Nguyệt toát ra vẻ khiếp sợ, nhưng lại có chút do dự nói:
“Nhưng anh không thích điều đó!”
Giang Nguyệt còn nhớ rõ, lúc trước mình ỷ lại vào anh như thế nào, dựa dẫm vào anh như thế nào, nhưng tất cả chỉ đổi lại sự lạnh lùng của anh.
Giống như chỉ khi cô trở thành người ưu tú nhất, thì Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể liếc mắt nhìn cô nhiều hơn mấy lần.
Nhìn vẻ mặt của toàn là vẻ hoài nghi của người trước mặt, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mím môi, lúc này anh mới chậm rãi ý thức được một sự thật nghiêm trọng.
Anh đã làm rất nhiều điều sai trái.
Ví dụ như, anh đã từng rất nghiêm túc yêu cầu cô không được dựa dẫm vào anh, cũng nghiêm khắc yêu cầu cô phải tạo ra thành tích trong sự nghiệp.
Tiêu Kỳ Nhiên còn hết lần này đến lần khác nói với Giang Nguyệt, đừng bao giờ nghĩ rằng công ty sẽ bao che cho những sai lầm của cô, tất cả những sai lầm của cô đều phải tự mình trả giá.
Suy nghĩ ban đầu của anh, chẳng qua là muốn xoá bỏ quan hệ “kim chủ" với Giang Nguyệt mà thôi.
Nhưng tất cả đã vượt quá tầm kiểm soát của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên bước về phía trước vài bước, dùng lòng bàn tay khô ráp, nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc bị gió thổi bay dính trên mặt Giang Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
“Hiện tại, cô có thể thử.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt vẫn ôn hoà như trước: “Cô muốn cái gì cứ nói, không cần phải e ngại bất cứ cái gì cả.”
Giờ khắc này, nhịp tim của hai người bỗng chốc nhanh hơn một chút.
Giang Nguyệt nhìn gương mặt tuấn tú lãng tử gần trong gang tấc, bất giác nuốt nước miếng:
“Nếu như có thể, tôi hy vọng không có thêm người khác biết tôi bị rối loạn lưỡng cực.”
Cô cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi còn muốn quay phim, còn muốn tiếp tục làm diễn viên, tôi còn muốn ở trong nghề này, nên tôi không thể…”
Tiêu Kỳ Nhiên vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu gì rất quá đáng, thậm chí đến cả việc cô sẽ huỷ hợp đồng với Giang San cũng đã nghĩ đến.
Chỉ là không nghĩ đến, điều cô muốn lại là điều này.
Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được bật cười: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật. Người biết chuyện này chỉ có tôi và cô.”
Anh biết cô đang lo lắng về điều gì.
Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười chân thật, bình thản nói:
“Cảm ơn anh.”
Cô đã lo lắng chuyện này suốt cả một buổi chiều, cuối cùng thì đã có thể bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng xuống, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: “Cho nên, bây giờ chúng ta có thể trở về?”
“Có thể.” Giang Nguyệt gật gật đầu, thay đổi hướng đi, chuẩn bị quay về theo đường cũ.
“Cô định đi bộ về?”
Còn đi bộ nữa?
Tiêu Kỳ Nhiên không có năng lực để đi bộ mấy ngàn mét trở về với Giang Nguyệt.
Anh không phải là người rảnh rỗi, cũng không có sức lực để làm chuyện rảnh rỗi này.
Giang Nguyệt còn chưa đi được mấy bước đã bị người phía sau ôm lấy.
Đột nhiên bị người ta nhấc bổng lên, Giang Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh, hoảng sợ nhìn xuống phía dưới.
Đây là đang trên đường cao tốc hoang vắng không người, bên cạnh chính là bãi cát hoang, nếu hiện tại khiến anh không vui, anh ném cô xuống thì làm sao bây giờ?
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh mau thả tôi xuống.” Giang Nguyệt hét lớn, sau đó kinh hãi nhìn xung quanh: “Nếu lỡ bị người ta chụp được thì làm sao bây giờ?”
“Khả năng ở đây có thể gặp được paparazzi là một phần vạn.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu, thiếu chút nữa đã hôn lên vành tai cô, nói như đang dụ dỗ:
“Đi với cô lâu như vậy, tôi cũng đã mệt rồi.”
“Mệt rồi thì còn không mau thả tôi xuống?” Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
“Đây cũng là một cách nghỉ ngơi đó thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vừa ôm cô, bước từng bước thong thả và trầm ổn.
Giang Nguyệt bị anh ôm sát vào ngực, ngoại trừ từ xa xa phía trong núi có tiếng chim hót truyền đến, thì gần như cô chỉ còn nghe được tiếng tim đập của anh.
Tiếng vọng bang bang, nóng như thiêu như đốt.
…
Tiêu Kỳ Nhiên đi cũng không bao lâu, tài xế đã lái xe đến, thuận lợi đón được hai người, đưa hai người trở về thành phố.
Chờ sau khi lên xe, tâm trạng Giang Nguyệt theo đường cao tốc chạy về thành phố cũng không còn trống trải nữa.
Khi xe chạy vào khu vực trung tâm thành phố, những tòa nhà theo kiến trúc hiện đại, không gian xung quanh sầm uất hoàn toàn khác hẳn với cảnh vật lúc nãy.
Không biết có phải là do ảo giác hay không mà hiện tại vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên cũng lạnh lùng hơn lúc nãy vài phần.
“Cái kia…” Giang Nguyệt dùng ngữ điệu được coi là ôn hoà nói: “Tôi chắc là sẽ không bị điều về Bắc Thành chứ?”
Cô nhớ đến lúc ấy mình và Tiêu Kỳ Nhiên đã nói rất rõ ràng, trừ phi tâm lý của cô hoàn toàn bình thường, nếu không cô phải nghe theo sự sắp xếp của anh.
Quai hàm sắc bén của đàn ông thoáng thả lỏng, bình tĩnh nói: “Tuỳ cô.”
Nghe anh nói như thế, Giang Nguyệt càng yên tâm hơn.
Mọi chuyện của cô ở Hoa Thành chỉ là mới bắt đầu, cô không hy vọng những gì mình tạo dựng sẽ huỷ bị hoại từ khi chỉ mới là mầm non.
Ở Hoa Thành, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.
“À, đúng rồi, còn có sắp xếp của công ty…”
Giang Nguyệt cũng không quên mong muốn của nhóm người mới kia, muốn thừa dịp tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên đang tốt, vội vàng mở miệng thăm dò.
Đã đoán được cô muốn nói cái gì, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Giang Nguyệt, đừng đòi hỏi quá nhiều.”
Giang Nguyệt lập tức mím chặt môi.
Bởi vì động chạm đến lợi ích của Tần Di Di, cho nên mới lạnh lùng ngắt lời cô như vậy?
Qua chừng mấy phút, Tiêu Kỳ Nhiên mới nhàn nhạt mở miệng: “Tôi đã nói rồi, công ty có sắp xếp riêng của công ty, cô nên thoát khỏi tầm nhìn hạn hẹp của bản thân, cân nhắc toàn cục đi.”
Giang Nguyệt không phục: “Cân nhắc toàn cục của anh là đem những thương hiệu nổi tiếng đều giao cho Tần Di Di làm đại diện, còn những cái không quan trọng khác thì mới sắp xếp cho người có năng lực hơn cô ta à?”
Không biết có phải cuộc đối thoại trên đường cao tốc khiến Giang Nguyệt càng thẳng thắn hơn một chút hay không, cô nói thẳng với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Cho dù bây giờ anh có chiều chuộng, yêu thương Tần Di Di thì cũng nên hiểu được năng lực của cô ta không bằng những người khác.”
Chắc có lẽ vì câu này đã động chạm đến cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên nên hắn trầm giọng:
“Giang Nguyệt, tôi chỉ nói một lần, đây là sắp xếp của công ty.”
“Có thể bây giờ cô không hiểu, nhưng đừng nhúng tay vào quyết định của công ty.”
Bầu không khí trong xe lập tức lạnh xuống, tài xế nhận thấy bầu không khí trong xe không đúng, yên lặng tắt nhạc pop đang phát trong xe.
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay tăng chương để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Đặc biệt cảm ơn bạn Lanh Phu My, Vu Thao, Huong Vu, Trịnh Thảo, Chi Nguyen... đã tặng xu khích lệ mình nhé!
Chương tối thiểu mỗi ngày sẽ tăng lên 6 chương nha.
Chương 167 Chị không phải…
Suốt cả chặng đường còn lại, hai người đều im lặng không nói gì thêm.
Trước tiên tài xế đưa Giang Nguyệt về chỗ của cô trước.
Chờ sau khi xe dừng ở ven đường, Giang Nguyệt lưu loát từ trong túi xách lấy ra kính râm và khẩu trang, thuần thục che chắn chỉnh tề, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là thói quen đã ăn sâu vào xương tủy của Giang Nguyệt.
“Không có ai đâu.” Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên: “Cô có thể xuống xe.”
Giang Nguyệt không tin lời của Tiêu Kỳ Nhiên, trước tiên vẫn phải xác định bốn phía xung quanh không có ai mới nắm lấy tay nắm cửa xe: “Cảm ơn Tiêu tổng. Hẹn gặp lại.”
Sau khi nhìn bóng dáng Giang Nguyệt biến mất, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiêu tổng, trở về khách sạn ạ?”
“Không vội.”
Tiêu Kỳ Nhiên phun ra hai chữ này, ý là muốn đỗ xe ở chỗ này một chút.
Những chuyện phát sinh gần đây có chút vượt ngoài phạm vi kế hoạch của anh, toàn bộ nhịp điệu vận hành ban đầu của anh đều bị rối loạn, anh không thể không bắt đầu suy nghĩ lại cho rõ ràng.
Anh muốn nán lại đây một lúc.
Lúc Tiêu Viễn Phong gọi điện thoại đến, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn ngồi trong xe, âm trầm bất động, vững như núi thái sơn.
Lúc tiếng điện thoại vang lên, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ nhấc mắt lên, bình tĩnh nhìn lướt qua màn hình.
“Ở Hoa Thành?” Tiêu Viễn Phong hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi lại suy nghĩ: “Vâng.”
Giọng điệu của anh nhàn nhạt, không lên không xuống: “Tìm con có việc?”
“Mẹ anh vẫn đang nằm bệnh viện, anh còn có tâm trạng chạy loạn khắp nơi?” Giọng điệu trong lời nói mang theo ý trách cứ:
“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, lòng ham chơi còn lớn như vậy.”
“Mẹ đã có người chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Vì Giang Nguyệt?” Tiêu Viễn Phong một mũi tên bắn trúng đích.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi, đáp: “Có liên quan gì đến cô ta, là do Di Di muốn đến bên này phát triển.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, trong giọng nói hình như có chút không kiên nhẫn:
“Ừ.”
Cuộc điện thoại giữa cha và con trai luôn luôn rất ngắn gọn.
Sau khi cúp máy, trong điện thoại lại có thêm một tin nhắn.
[Tiêu Viễn Phong: Vừa rồi quên nói, nghĩ cách để Giang Nguyệt đến bên cạnh chăm sóc mẹ anh, trước đó cô ta đã có kinh nghiệm.]
Tiêu Kỳ Nhiên không phản hồi.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read Me (IOS: WeRead)/
…
Khi Giang Nguyệt mở cửa về đến nhà, mấy người chị Trần và Tiểu Diệp đã chuẩn bị xong cơm chiều, thấy cô vừa đúng lúc trở về, cười gọi cô đến ăn cơm.
“Nghe nói Tiêu tổng dẫn em ra ngoài, chị còn tưởng rằng em sẽ không trở về ăn cơm.”
“Lần sau có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại trước.” Chị Trần vừa nói, vừa đặt đũa lên bàn.
“Em biết rồi, chị Trần.”
Giang Nguyệt rửa tay, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Khi Tiểu Diệp đi qua cửa sổ, nhìn thoáng qua phía dưới lầu, thấy một chiếc xe hơi xe trọng, nhịn không được lẩm bẩm một câu:
“Toà nhà này của chúng ta còn có người giàu có khác à?”
“Người giàu có nào?” Chị Trần nghe cô ấy hỏi vậy, nhất thời trong lòng nảy sinh cảnh giác.
Căn nhà hiện tại bọn họ ở là do chị Trần lựa chọn rất lâu, rất kỹ, cố ý tránh đi các loại tầng lớp, chỉ sợ Giang Nguyệt sẽ bị paparazzi bắt gặp hoặc bị đại gia để mắt đến.
Một khi bị ai đó phát hiện, đều đó có nghĩa bọn họ sẽ phải chuyển đi.
“Dưới lầu có một chiếc xe Maybach đang đậu.” Tiểu Diệp vừa nói, vừa chậc chậc hai tiếng:
“Còn rất mới, hẳn là mới mua nha.”
Nghe Tiểu Diệp nói như thế, trong lòng Giang Nguyệt bỗng nhiên kích động, lập tức kéo ghế ra đứng dậy đi qua, quả nhiên là chiếc xe vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên.
Nhìn qua phản ứng của Giang Nguyệt, trong lòng chị Trần dường như hiểu được cái gì, tảng đá vừa đang treo lơ lửng cũng được bỏ xuống, gọi Tiểu Diệp:
“Chắc là Tiểu tổng đó. Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, đến ăn tối đi.”
Chỉ cần không phải người khác là được rồi.
Rất nhanh Giang Nguyệt đã trở lại ghế ngồi, chỉ là lúc này ăn có chút không yên lòng.
Chờ khi Tiểu Diệp lại đi qua cửa sổ, lại không khống chế được nhìn thoáng xuống phía dưới:
“Chiếc Maybach mới kia đã lái đi, Tiêu tổng cũng không chịu lên đây ngồi một lúc.”
Sau khi ăn cơm, mấy người bọn họ dọn dẹp phòng ăn xong thì mỗi người ai trở về phòng của người nấy nghỉ ngơi.
Giang Nguyệt thì bị chị Trần gọi vào phòng.
Vừa đóng cửa lại, chị Trần liền gọi cô đến, để cô ngồi lên cái ghế ở bên cạnh giường.
Giang Nguyệt không biết đã có chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt chị Trần: “Chị Trần, chị tìm em có chuyện gì ạ?”
“Nói chuyện phiếm.” Đôi mắt chị Trần cực kỳ thấu đáo: “Hôm nay em đã làm gì?”
Ánh mắt Giang Nguyệt lóe lên một giây, nhưng rất nhanh đã trấn định lại: “Không có làm gì, chỉ cùng Tiêu tổng đến thành tây tản bộ.”
Chị Trần không chút do dự hỏi lại: “Giang Nguyệt, em đang nói dối chị à?”
Giang Nguyệt: “... Chị nhìn người vẫn chuẩn như bốn năm trước.”
“Không phải chị nhìn người chuẩn.” Chị Trần thở dài, lo lắng nhìn cô một cái: “Là do chị hiểu em.”
Dáng vẻ mất hồn mất vía còn giả vờ kiên cường lúc ăn cơm của Giang Nguyệt, cũng chỉ có thể lừa gạt được Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi. Nhưng không thể lừa được chị Trần.
Cho dù cô gái nhỏ trước mắt này có năng lực phi thường cũng không thoát khỏi ánh mắt của chị.
Giang Nguyệt bất đắc dĩ gật gật đầu, cười cười: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay đi kiểm tra tâm lý một chút.”
“Kết quả kiểm tra như thế nào?”
“Rối loạn lưỡng cực!” Giang Nguyệt cố ý nói với giọng điệu thoải mái nhất:
“Nhưng mà bác sĩ nói trước mắt chỉ đang ở giai đoạn hai, có thể dựa vào thuốc để điều trị, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em.”
Nói đến câu cuối cùng, Giang Nguyệt có vẻ cực kỳ chắc chắn và tự tin.
“Thuốc đâu?” Chị Trần từng câu từng chữ bức người không có đường lui.
Giang Nguyệt dừng một chút, hơi chột dạ không dám nhìn chị Trần: “Để… trong một cái hộp ở ngoài hành lang.”
Lúc cô lên lầu thì không dám cầm vào nhà, nhìn thấy đồ đạc chất đống ngoài hành lang, liền tiện tay tìm một cái hộp không nhét vào.
Vốn là định đợi trễ hơn một chút rồi lẻn ra ngoài mang về phòng.
Nhất thời trong phòng rơi vào im lặng.
Tuy bình thường chị Trần rất thân thiết, nhưng từ trước đến nay mỗi khi gặp các vấn đề cần nghiêm túc thì chưa bao giờ xử sự cảm tính cả, càng sẽ không vì người đó là Giang Nguyệt mà sẽ được chút dễ dãi.
Qua một thời gian im lặng dài đăng đẳng thì chị Trần mới nặng nề thở dài:
“Nguyệt Nguyệt, em cảm thấy…”
“Em xin lỗi.” Biết mình không thể giấu được, Giang Nguyệt lập tức chắp hai tay lại, bắt đầu cúi đầu xin lỗi:
“Không phải em cố ý giấu chị, em chỉ là chưa nghĩ kỹ sẽ nói như thế nào với chị. Hơn nữa rất có thể chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn viên của em, cho nên em…”.
“Cho nên em lo lắng chị biết được tình trạng bệnh của em xong thì sau này chị sẽ không cho em nhận việc nữa, không được làm diễn viên nữa?”
Chị Trần nói từng chữ từng chữ, lúc nói những lời này vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang chất vấn Giang Nguyệt.
Nhưng cũng không trách được cô lại cẩn thận như vậy.
Vì vào ba năm trước, sau khi ảnh hậu nổi tiếng Tang Ngữ Hoa được chẩn đoán mắc chứng rối loạn hưng cảm, danh tiếng của cô giảm sút không phanh, không có công ty giải trí nào đồng ý hợp tác với cô ấy, ngay cả người đại diện đã bên cạnh cô mười năm cũng bỏ rơi cô ấy.
Từ đó về sau, danh tiếng của cô ấy như rơi xuống vực, cô không còn cơ hội diễn xuất nữa.
Giang Nguyệt đã từng đóng phim chung với Tang Ngữ Hoa, biết sức ảnh hưởng của cô trong ngành lớn như thế nào, có cộng đồng fan khổng lồ đến mức nào.
Nhưng cũng chỉ bởi vì một chứng rối loạn hưng cảm mà cứ như vậy kết thúc, thật sự khiến cho người ta tiếc nuối.
Chính vì như vậy, Giang Nguyệt mới sợ hãi như vậy.
Cô sợ, sợ mình sẽ trở thành một Tang Ngữ Hoa thứ hai.
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, trong mắt cô ẩn chứa quá nhiều sự sợ hãi và do dự.
Chị Trần nhìn chằm chằm cô, hiểu được suy nghĩ của cô: “Nguyệt Nguyệt, chị không phải là người đại diện của Tang Ngữ Hoa, em cũng sẽ không trở thành Tang Ngữ Hoa thứ hai, hiểu không?”
Chương 168 Hợp đồng chính thức
“Ngoài quan hệ công việc ra, chúng ta còn là người một nhà.” Chị Trần nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô:
“Nếu như chị vì tiền mới nâng em lên, chị sẽ không để cho Hi Hi coi em là chị gái.”
Nghe được câu này, tim Giang Nguyệt dâng lên một trận tê dại.
Cô thực sự hiểu.
Cô cũng có thể cảm nhận được, chị Trần đối đãi với cô như con gái ruột của mình, nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Cô sợ rằng tất cả mọi thứ sẽ biến mất.
Trong thế giới của Giang Nguyệt, cô chưa từng được yêu thương, bất kỳ sự phản bội hay vứt bỏ nào cũng trở nên có vẻ rất hợp lý và chính đáng, cô đều có thể tha thứ được.
Chỉ có điều cô không dám chắc rằng mình sẽ được yêu thương.
“Em sai rồi, chị Trần. Em không đủ thẳng thắn, đã đề phòng chị, che giấu bệnh tình của mình.”
Chị Trần yêu thương mà nhìn cô, lặng lẽ gật đầu, cười nói: “Em không sai.”
Sự thay đổi của Giang Nguyệt trong bốn năm nay, ai cũng có thể thấy rõ.
Chị Trần biết trong lòng Giang Nguyệt có một vết sẹo, cũng biết cô gái này trải qua rất nhiều khó khăn. Để cho cô toàn tâm toàn ý cống hiến vào việc đóng phim không khó, cái khó chính là để cho cô tiếp nhận thế giới này.
Chấp nhận cái thế giới không hoàn hảo này, nhưng vẫn đáng để cô sống.
“Giang Nguyệt, thật ra lúc trước chị cũng đã từng nghĩ đến việc đề nghị em đi kiểm tra tâm lý một lần.” Chị Trần nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Giang Nguyệt:
“Trong lòng em có một bức tường, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, chị đã biết điều đó.”
“Mấy năm nay, em cũng không có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là em đã học được cách che giấu cùng ngụy trang. Là chị Trần làm không tốt, không sớm phát hiện ra vấn đề của em, làm cho em trở nên sa sút đến như vậy.”
Đôi mắt của Giang Nguyệt ngập tràn nước mắt.
Chị Trần chăm chú nhìn cô, giọng điệu ôn nhu nói: “Em nói cho chị biết, rối loạn lưỡng cực giai đoạn hai có ý nghĩa là gì? Chị có cần chú ý cho em cái gì không? Có cái gì cần kiêng kỵ hay không?”
Giang Nguyệt sửng sốt, chỉ cảm thấy trái tim như bị ngâm nước nóng, mềm nhũn ra.
Cô biết rõ chị Trần là người như thế nào, cũng biết rằng chị ấy đã đối xử tốt với cô như thế nào trong bốn năm qua, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Cô quá tệ!
“Chị Trần, em…”
“Đừng xin lỗi.” Chị Trần kìm lại lời nói của Giang Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Nếu em thật sự muốn xin lỗi chị, thì mau đi lấy thuốc ở ngoài vào, đừng để mấy cô lao công dọn dẹp rồi vứt đi mất.”
Khi Giang Nguyệt đứng dậy, chị Trần gọi cô lại: “Chuyện này đừng nói với Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi.”
Giang Nguyệt gật đầu.
Không phải là chị Trần không tin tưởng được hai người họ, chỉ là Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vẫn còn trẻ, đặc biệt là tính cách bốc đồng của Tiểu Diệp, cô ấy có thể vô tình nói sai điều gì đó.
Càng ít người biết chuyện này, mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với Giang Nguyệt càng nhỏ.
Về phương diện này, chị Trần chuyên nghiệp và biết cách bảo vệ Giang Nguyệt tốt hơn nhiều.
…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Giang Nguyệt đến công ty đã thấy ánh mắt của những người mới sáng ngời, mang vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhìn cô. Như thể cô đã làm được điều gì đó để bọn họ ngưỡng mộ vậy.
Giang Nguyệt đang tính mở miệng hỏi, thì có một người mới đi tới, trong tay giơ lên một tờ danh sách nói:
“Đây danh sách hợp đồng của chúng em cùng với Giang San, công ty đều ký hết với chúng em rồi!”
Giang Nguyệt ngẩn ra, nhìn thoáng qua tổng số người, thật đúng là không ít.
Những người mới đến Giang San bình thường đều có thời gian thử việc trong một năm, chỉ có những nghệ sĩ nào rất có tiềm năng hoặc có năng lực mới có thể ký hợp đồng, ở lại làm nghệ sĩ chính thức của Giang San.
Nghệ sĩ có thể chuyển lên chính thức ở Giang San, căn bản là không cần lo lắng đến tài nguyên và cơ hội.
Bình thường những năm trước chỉ lưu lại một phần ba tổng số người, còn năm nay tất cả đều được lưu lại.
Vì thế có người đồn rằng, là nhờ hôm qua Giang Nguyệt đã hỗ trợ đi cầu tình với Tiêu tổng, nên hắn mới có hành động hào phóng như vậy.
Tuy rằng tài nguyên không có cách nào có thể sửa đổi, nhưng ít nhất có thể để cho đám nghệ sĩ thử việc bọn họ chuyển sang chính thức, cũng là một chuyện rất đáng để vui mừng.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Giang Nguyệt đã trở thành một vị thần trong mắt của mọi người.
Nghe những lời khen ngợi và cảm ơn của những người mới này, Giang Nguyệt hơi lơ đễnh mà nhìn lại danh sách một lần nữa.
Khoan đã!
Trên danh sách hình như không có tên của Tần Di Di?
Không đợi Giang Nguyệt hỏi, đã có người nói: “Tần Di Di đâu cần ký hợp đồng, cô ấy chính viên ngọc quý trên tay Tiêu tổng, không chừng sau này sẽ gả vào Tiêu gia để làm phu nhân.”
“Cũng đúng, thảo nào cô ấy không có trong danh sách, cô ấy còn lâu mới quan tâm có thể ký hợp đồng được hay không.”
“Làm minh tinh, có lẽ sẽ rất khó để gả vào Tiêu gia đúng không?”
“…”
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, lỗ tai của Giang Nguyệt có chút chai sạn, chỉ nghe được một câu ‘Muốn gả vào Tiêu gia làm phu nhân’, cô khựng lại một giây, siết chặt hai tay.
Xem ra, lần này Tiêu Kỳ Nhiên thật sự nghiêm túc.
Tiêu gia sẽ không cho phép một nữ minh tinh gả vào nhà họ, cho nên mới cố ý không cho Tần Di Di chuyển lên làm chính thức, nhưng vẫn lấy không ít đại diện giống như trước, làm cho cô ta trở nên sáng hơn, nổi tiếng hơn.
Hắn thật sự là dụng tâm lương khổ!
Giang Nguyệt chỉ đứng ngây người trong chốc lát, mới nhớ ra hôm nay còn có một bộ phim ngắn cần quay, cô vội vàng cầm kịch bản quay người đi ra khỏi công ty.
Khoảng thời gian trước, khi Giang Nguyệt còn chưa lấy được phát ngôn của Vitaly, để có thể tạo dựng danh tiếng cho chi nhánh của Giang San, cô đã nhận một số bộ phim quảng cáo ngắn, tất cả đều được chiếu trên màn hình LED ở khu vực sầm uất để tuyên truyền.
Tuy rằng hiện tại Giang Nguyệt đã đạt được mục tiêu Vitaly, nhưng cô không có lý do gì để vi phạm hợp đồng đã thoả thuận trước đó, vì vậy cô phải dành thời gian để quay phim.
Studio quay phim cần phải đặt lịch hẹn, và hôm nay chính là ngày hẹn đó.
Đến khi Giang Nguyệt chạy tới nơi thì được nhân viên công tác thông báo có một nghệ sĩ đang sử dụng studio để quay quảng cáo, có lẽ là phải chờ thêm một lát, anh ta sẽ cho người đi vào thúc giục.
Loại chuyện này rất bình thường, Giang Nguyệt gật đầu tỏ vẻ thông cảm, yên lặng ở bên ngoài studio chờ đợi.
Trong studio.
Tần Di Di đang mặc chiếc váy trong bộ sưu tập mùa hè mới nhất của thương hiệu “Sơ Hạ”, cô ta đứng trước ống kính đong đưa tạo dáng, lắng nghe những lời tâng bốc và khen ngợi ở xung quanh, cái đuôi kiêu ngạo của cô ta có thể vểnh hết lên trời rồi.
Đúng lúc này, một nhân viên trong studio chạy vào, nói nhỏ vào tai của nhiếp ảnh gia vài câu.
“Cô Tần, chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút.” Nhiếp ảnh gia nghe xong, buông máy ảnh xuống, nói với Tần Di Di:
“Nhân viên vừa rồi đến nói, lát nữa ở đây còn phải quay một bộ phim ngắn, cho nên chúng ta phải nhường chỗ.”
Nghe đến đây, gương mặt của Tần Di Di vừa rồi còn cười đến sáng lạn liền trở nên không vui:
“Nhường chỗ? Cho ai?”
Rõ ràng là cô đến đây trước, tại sao cô phải tăng nhanh tốc độ chứ?
Nhiếp ảnh gia cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Là Giang Nguyệt, cô Tần cùng cô Giang đều cùng ở Giang San, hẳn là có quen biết.”
Thì ra là Giang Nguyệt?
Sắc mặt của Tần Di Di vừa rồi còn không vui giờ lại hiện lên nụ cười, chớp chớp mắt:
“Thì ra là chị Giang Nguyệt, vậy chúng ta nhanh lên một chút.”
Nhiếp ảnh gia vui mừng gật đầu: “Được rồi, chúng ta còn hai kiểu nữa, chụp xong là có thể kết thúc.”
Tần Di Di vừa đồng ý xong, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cất cao giọng nói:
“Đúng rồi, có phải là tôi còn một hợp tác đại diện trang sức cần phải chụp nữa đúng không?”
Nhiếp ảnh gia đáp: “Đúng vậy. Nhưng cô Giang vẫn đang chờ ở bên ngoài…”
Tần Di Di cười cười, giọng điệu vô cùng thân mật tự nhiên: “Quan hệ của tôi và chị Giang Nguyệt siêu tốt, giống như chị em ruột vậy, anh cứ yên tâm đi.”
Chương 169 Đồ trơ trẽn
Người chụp hình do dự vài giây, nghe được những lời nói đầy thân mật của Tần Di Di, anh ta nửa tin nửa ngờ:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục chụp, tranh thủ hôm nay chụp cho xong nốt phần còn lại.”
Tần Di Di cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
...
Giang Nguyệt ngồi trong xe, chờ từ khi trời còn nắng cho đến khi trời tối đen.
"Sao lâu như vậy?"
Hôm nay người đi cùng Giang Nguyệt là Tiểu Diệp, có nhiều lần cô muốn chạy xuống hỏi một chút, nhưng đều bị Giang Nguyệt ngăn lại.
Nhìn thấy trời tối đến mức trên trời đã thấy được ánh sao, Tiểu Diệp không thể nhịn được nữa, giọng nói tràn đầy sự bất mãn: “Em đi xuống xem một chút, rốt cuộc là nghệ sĩ nào mà lại chơi lớn đến như vậy!”
Giang Nguyệt giơ tay lên, rất bình tĩnh nhìn cô ấy một cái: "Tiểu Diệp, đừng xúc động.”
Cơn tức giận của Tiểu Diệp lại bị đè xuống, nhưng vẫn nhịn không được mà phàn nàn vài câu:
"Dựa vào cái gì chứ? Nhân viên công tác kia không phải nói đợi một lát là được rồi sao?”
"Bây giờ thì hay rồi, trời đã tối muộn, còn có thể chụp cái gì nữa?" Tiểu Diệp lẩm bẩm nói:
"Hôm nay nếu không quay, bên hậu kỳ clip lại trách chúng ta kéo dài tiến độ.”
Giang Nguyệt ngay từ đầu đã không muốn xung đột với người khác.
Ồn ào lần trước còn chưa hoàn toàn biến mất, nếu cô tùy tiện cướp studio với các nghệ sĩ khác, sẽ chỉ làm xấu đi danh tiếng của cô, vì vậy cô chỉ có thể mặc kệ mà chờ đợi.
Nhưng thái độ kiêu ngạo của đối phương cũng rất rõ ràng, chính là cố ý kéo dài thời gian.
“Chị Giang Nguyệt, có người đang đi ra!” Tiểu Diệp liếc mắt một cái liền nhìn thấy có người từ trong cửa đi ra, ngay lập tức vui vẻ trở lại:
"Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta!”
Giang Nguyệt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ tối.
Trong lòng cô cũng đoán chừng là hôm nay chắc chắn là không chụp được rồi.
Studio hôm nay phải sửa chữa cơ sở vật chất và thiết bị vào lúc tám giờ tối, sẽ không có trường hợp ngoại lệ đặc biệt nào dành cho cô.
Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Giang Nguyệt nhíu mày, cô mở cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống, vừa đúng lúc đụng phải một nhóm người từ trong studio đi ra.
"Di Di vừa trẻ lại còn vừa xinh đẹp, rất phù hợp với công việc này."
"Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy qua một nghệ sĩ nào chuyên nghiệp như vậy, vì một bộ ảnh mà phải quay đến tận khi trời tối.”
“Tần Di Di nhất định là một ngôi sao sáng trong tương lai!”
…
Tần Di Di che miệng, thản nhiên đón nhận những lời khen ngợi này, giọng nói cũng nhẹ nhàng, trong veo:
“Tôi cũng hy vọng có thể cho ra một tác phẩm hoàn mỹ hơn, hôm nay vất vả cho mọi người rồi, lát nữa tôi sẽ mời mọi người ăn cơm nhé.”
Bầu không khí đang vui vẻ, đột nhiên im bặt ngay khi họ nhìn thấy Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt khoanh tay, đôi giày cao gót mảnh khảnh làm tôn lên bắp chân thon dài của cô, mắt không chớp, cực kỳ lạnh lùng nhìn Tần Di Di.
Một chữ cũng không nói, nhưng khí thế áp bức kia đã đủ bá đạo, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Mọi người xung quanh đều cúi đầu, chỉ có Tần Di Di vẫn như trước mặt không đổi sắc, chỉ là nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, nhìn thấy Giang Nguyệt, cằm của Tần Di Di khẽ nâng lên:
"Chị Giang Nguyệt, thật sự xin lỗi chị.”
Ngoài miệng cô ta nói xin lỗi nhưng trong giọng nói của cô ta lại không có chút áy náy nào.
"Em định quay cho xong quảng cáo kia sẽ nhường studio lại cho chị, nhưng em còn phải quay một bộ quảng cáo trang sức nên thời gian bị trì hoãn một chút, cũng không ngờ là đã đến giờ phải đóng cửa rồi."
Nói đến đây, Tần Di Di dừng một chút, rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà chị Giang Nguyệt tốt như vậy, chắc là sẽ không để tâm đâu nhỉ.”
Tần Di Di đi tới kéo khuỷu tay Giang Nguyệt, trong đôi mắt cong hiện lên ý cười: "Em và chị Giang Nguyệt là chị em tốt của nhau, nhất định là chị nguyện ý nhường cho em, đúng không?”
Tần Di Di nở nụ cười tươi rói xinh đẹp, thuận thế dựa vào bả vai Giang Nguyệt, chính là muốn diễn trò cho người xung quanh xem tình cảm chị em tốt của cô và Giang Nguyệt.
Những người bên ngoài nhìn thấy, thầm cảm nghĩ thật đúng là "chị em tương thân tương ái", không ai nghĩ rằng Giang Nguyệt sẽ vì chuyện nhỏ này mà tức giận.
Đã là chị em tốt, có gì phải để ý chứ?
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang tự nhiên khoác lên khuỷu tay mình, nhếch môi dưới, bình tĩnh rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta, rồi lùi sang bên cạnh hai bước.
Rõ ràng là đang cố ý giữ khoảng cách với Tần Di Di.
Tần Di Di chớp mắt mấy cái, cũng không muốn dây dưa nữa, chỉ buông tay xuống, cười nói:
“Đã muộn rồi, chị Giang Nguyệt có muốn đi ăn cơm với chúng em không? Hôm nay em mời.”
Nói xong, Tần Di Di rút ra một tấm thẻ từ trong túi xách, lắc lư nói: “A Nhiên cho em thẻ đen, bảo em thoải mái dùng, hoàn toàn không cần khách khí nha.”
Giang Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng, gằn từng chữ từng chữ đặc biệt rõ ràng:
“Đồ trơ trẽn!”
Tần Di Di không ngờ Giang Nguyệt lại trắng trợn mắng chửi người khác như vậy, nụ cười khoe khoang trên mặt ngay lập tức trở nên cứng ngắc, có chút hơi khó coi.
"Chị Giang Nguyệt..."
"Đừng có gọi tôi là chị, tôi so với cô cũng chỉ lớn hơn một tuổi." Giang Nguyệt mặt không chút biểu cảm nói: "Nếu biết người bên trong làm lãng phí thời gian của tôi là cô, tôi sẽ trực tiếp gọi người đến thu dọn rồi.”
“Đừng có mà ở đó lấy lý do. Đi đây!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, Giang Nguyệt không chút do dự xoay người, đôi giày cao gót trên chân cũng theo bước chân của cô, trên mặt đất phát ra tiếng "cạch, cạch”.
Mỗi bước đi đều rất mạnh mẽ, cũng rất vững vàng.
Chờ đến khi lên xe thương vụ lại, hai mắt Tiểu Diệp đầy lo lắng hỏi: "Chị Giang Nguyệt, thời gian còn kịp nữa không?”
"Không còn kịp nữa rồi." Giang Nguyệt ngồi lên xe, dựa lưng vào ghế, ấn huyệt thái dương: "Studio phải sửa chữa thiết bị đúng giờ, hôm nay không thể quay chụp ở đây được.”
Tiểu Diệp "A" một tiếng với vẻ mặt khó xử: "Vậy chẳng phải là chúng ta phải trì hoãn tiến độ sao? Lần này lại khiến người ta bàn tán về việc chúng ta làm việc không chuyên nghiệp rồi.”
Chuyện này Giang Nguyệt đương nhiên biết.
Bây giờ cô không thể trêu chọc bất kỳ một người nào, nếu không, cho dù đó là chuyện ngoài ý muốn của cô cũng sẽ bị người khác đáng giá là lười biếng, không có sự chuyên nghiệp trong công việc hoặc là giả bộ cao lãnh.
Nhưng bây giờ đã muộn như vậy, cũng không thể ngay lập tức tìm được studio nào phù hợp.
Giang Nguyệt cụp mắt suy nghĩ một lát, quyết định gọi điện thoại hỏi chị Trần, xem có thể nhanh chóng tìm được ngoại cảnh phù hợp với điều kiện chụp ảnh hay không.
Buổi tối người hoạt động ngoài trời tương đối ít, nếu có thể tìm được địa điểm thích hợp, cho dù không chụp ảnh trong studio cũng không thành vấn đề.
Lúc điện thoại di động rung lên, chị Trần đang ở trong phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên, đang báo cáo nội dung công việc cho anh.
Nhìn thoáng qua tên người gọi trên điện thoại, chị Trần do dự có nên nghe máy hay không, Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, gõ ngón tay trên mặt bàn nói: "Nhận máy đi.”
Chị Trần đành phải nhận lấy, tiện tay ấn loa ngoài.
"Chị Trần, bên em gặp phải chút chuyện." Giang Nguyệt bình tĩnh nói vào điện thoại:
“Tháng trước em nhận một dự án, hôm nay studio lại bị người khác chiếm mất cả ngày, không quay được.”
"Có chỗ nào có thể quay ngoại cảnh không, bây giờ bọn em thuê còn kịp không?”
Chị Trần cầm điện thoại di động, hơi nhíu mày lại: "Ngoại cảnh? Muộn như vậy, sợ là…”
Chị Trần còn chưa dứt lời, người đàn ông trên ghế đối diện ngước mắt lên, nhìn chị ta một cái.
Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, chỉ cần nhìn vẻ mặt một chút, người phía dưới liền có thể đoán được ý của anh.
Chị Trần đầu tiên là đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên với ý xin ý kiến anh, sau đó thấy Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu thì mới chậm rãi nói vào điện thoại:
“Vậy để chị tìm xem, lát nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em nhé.”
"Được, vất vả cho chị rồi.”
...
Giang Nguyệt cũng không cần đợi quá lâu, mấy phút sau chị Trần liền gửi một vị trí tới.
Chương 170 Khu vui chơi
Sau khi tài xế xe thương vụ lái xe đến nơi, Giang Nguyệt mới phát hiện ra địa chỉ mà chị Trần đưa hóa ra là một công viên giải trí khổng lồ.
Trên những mái vòm có đủ màu sắc sặc sỡ có một vài chữ được ghi là "Khu Vui Chơi Hoa Cam".
Bây giờ đã là tám giờ tối, lẽ ra đã là thời gian đóng cửa công viên, nhưng bên trong đèn đuốc lại sáng trưng, ngoại trừ không có khách vui chơi ra, hình như vẫn còn đang mở cửa.
Ánh đèn bên trong nhấp nháy hiện ra những tia sáng có rất nhiều màu sắc, chiếu sáng cả khu vui chơi khiến nó trở nên vô cùng rực rỡ, vừa thơ mộng vừa đẹp đẽ.
Tiểu Diệp ở một bên hoan hô: “Chị Trần thật sự lợi hại. Cơi chị ấy tìm rất phù hợp với chủ đề chụp ảnh lần này của chị, không phải chị muốn chụp ảnh về chủ đề kẹo có nhiều màu sắc sao?”
“Như vậy, hiệu ứng ngoài trời này so với chụp ảnh trong studio có lẽ còn tốt hơn nhiều!”
Giang Nguyệt hơi giật mình.
Không phải cô cảm thấy không phù hợp, chỉ là cô cảm thấy... Nó quá phù hợp.
Nó phù hợp đến mức khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Với khả năng của chị Trần không thể thuê công viên này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Cần phải tìm người để khơi thông mối quan hệ, phải làm tốt mọi đường, còn phải tạm thời tìm người mau chóng giải phóng mặt bằng, đây cũng không phải là một công trình nhỏ.
Trong công viên có rất nhiều đèn dùng để chiếu sáng, giống như chúng được dựng lên tạm thời để cho cô hoàn thành buổi chụp hình này.
Trong lòng Giang Nguyệt có một suy đoán, nhưng cô cũng không chắc chắn.
Đi đến bãi đất trống ở trung tâm công viên, nhìn thấy một nhóm người đang dựng địa điểm chụp ảnh, còn có mấy nhiếp ảnh gia đang đợi cô.
“Giang Nguyệt, tôi chờ cô nãy giờ!”
Mấy người nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện, lập tức cười vẫy tay với cô: "Đều đã sắp xếp xong, cô mau đi thay quần áo đi!”
Giang Nguyệt lại nhìn thoáng qua địa điểm quay chụp đã được chuẩn bị đầy đủ, ánh đèn, bối cảnh, cô không khỏi nắm chặt lòng bàn tay.
Những suy đoán trong lòng Giang Nguyệt càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, cô ngay lập tức đi tới, nhận lấy trang phục đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đi vào trong phòng thay đồ tạm thời để thay, lại nhanh chóng trang điểm lại và làm tóc.
Lần này cô muốn quay một bộ phim ngắn quảng cáo về kẹo, trong đó các nhà tài trợ yêu cầu cô phải thể hiện sự ngọt ngào, trẻ trung và tràn đầy năng lượng nhất có thể.
Vì vậy, Giang Nguyệt mặc một bộ váy màu xanh ngọc bích, đi một đôi giày da nhỏ tinh xảo.
Tóc của cô thì được chải thành hai bím tóc đuôi ngựa, lớp trang điểm lại chọn màu kẹo ngọt khiến cả người cô tràn đầy sức sống.
Tạo hình khoa trương, thêm chút nhí nhảnh, cũng không khiến cho người ta cảm thấy kỳ dị, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy cô là một cô gái tinh nghịch, nhí nhảnh, cực kỳ giống một cô gái ngọt ngào ở tuổi mới lớn.
"Chúng ta có thể bắt đầu quay."
Giang Nguyệt đứng dưới bối cảnh lấy sân chơi làm bối cảnh, hít sâu một hơi thật sâu, hướng về phía ống kính lộ ra nụ cười thật tươi.
...
Quá trình quay chụp diễn ra vô cùng thuận lợi, trong thời gian vài phút quảng cáo hầu như không có chỗ nào sai sót. Ngoại trừ một số cận cảnh của sản phẩm trưng bày phải chụp đi chụp lại, còn đâu tất cả mọi thứ đều chỉ cần làm một lần là xong.
Sau khi nhân viên quay phim xác nhận video cuối cùng đã được hoàn thành, họ không khỏi hoan hô, bắt đầu chuẩn bị thu dọn hậu trường, kết thúc buổi quay chụp ngày hôm nay.
Giang Nguyệt đứng ở một bên, cúi đầu cảm ơn từng nhân viên rời đi.
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu như không phải ban ngày cô không quay xong thì buổi tối mọi người không cần phải đi theo cô vất vả ở chỗ này rồi.
Tất cả mọi người đều nói với cô không sao, đó là trách nhiệm công việc của bọn họ. Còn nói với Giang Nguyệt là không nên quá căng thẳng và đặt gánh nặng vào bản thân quá.
Sau khi tiễn người cuối cùng đi, Giang Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người cũng chuẩn bị trở về thì nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng ở chỗ đó.
Cô không biết anh đã đứng đó bao lâu.
Người đàn ông mặc bộ âu phục giản dị, một tay nhét vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc đã hút gần hết. Ánh lửa le lói dường như sắp cháy gần tới ngón tay anh.
Sau khi hút một hơi cuối cùng, anh ngay lập tức dập tắt điếu thuốc, phủi sạch tàn thuốc trên người đi rồi đi về phía cô.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh đứng ở đó, cơ thể cô lại khẽ run lên.
Giọng nói của Giang Nguyệt hết sức bình tĩnh: “Sao anh lại ở đây?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạt, lười biếng trả lời cô: "Cô cảm thấy tối nay ai là người đã sắp xếp nơi chụp hình này?”
Không cần nói cũng biết là ai.
Suy đoán trong lòng cả tối đến lúc này cuối cùng cũng có câu trả lời, trên mặt Giang Nguyệt không hiểu sao lại xuất hiện một nụ cười, cô mở miệng nói:
“Cảm ơn anh.”
Mặc dù, tất cả những chuyện này đều là do Tần Di Di gây ra.
Tiêu Kỳ Nhiên đút hai tay vào trong túi quần, sau đó thờ ơ nhìn về phía cô, đắc ý nhận xét một câu:
"Ăn mặc thật giống một bé gái.”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng oán thầm: "Quay phim chủ đề kẹo ngọt ở công viên giải trí, chẳng lẽ muốn tôi hóa trang thành một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm để người ta mua kẹo cho trẻ con sao?”
Nghe thấy câu này, Tiêu Kỳ Nhiên có chút buồn cười.
Lớp trang điểm trên mặt Giang Nguyệt vẫn còn rất hoàn hảo, đôi mắt to, tóc đuôi ngựa sau gáy thấp thoáng trên đầu.
Bộ trang phục này rất phù hợp đến chơi ở công viên giải trí.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vài giây, sau đó không tự nhiên ho hai tiếng: "Muốn chơi hay không?”
Chơi à?
Giang Nguyệt có chút kinh ngạc, hiện tại đã gần mười một giờ đêm, Tiêu Kỳ Nhiên tự nhiên hỏi cô muốn chơi hay không?
"Chơi trong công viên?" Cô có chút không chắc chắn.
Tiêu Kỳ Nhiên: "Ngày mai có sắp xếp gì không?”
"Không có, nhưng..." Cô vẫn còn do dự: "Tiểu Diệp vẫn còn ở bên ngoài chờ tôi.”
"Vậy thì chơi một lát đi." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên có chút tùy ý: "Dù sao cũng đã muộn rồi, cô có thể gọi cô ấy vào cùng chơi.”
Giọng điệu này khiến Giang Nguyệt có chút cảm động.
Cô đã không đến công viên trong một thời gian dài.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, khi còn bé, cô chỉ đến công viên một vài lần với gia đình và đều là đi cùng với em trai cô.
Có rất nhiều trò chơi cần phải tiêu tiền, Giang Nguyệt chỉ có thể chơi những trò chơi giải trí mà hai người có thể chơi với một vé, hoặc là ngồi ở dưới xem Giang Dự chơi.
Khi còn bé, Giang Nguyệt đã từng hy vọng cô có thể chơi đu quay, hoặc là ngồi thuyền hải tặc, nhưng đều bị mẹ cô từ chối bởi vì lý do không có đủ tiền.
Dần dần, cảm giác chờ mong của cô đối với những thứ này cũng giảm đi, từng chút từng chút làm tê tiệt bản thân, giả vờ như bản thân mình không muốn.
Nhưng tối nay, khi cô ngồi trên một con ngựa gỗ xoay tròn, nghe nhạc quanh quẩn xung quanh, cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Dường như niềm hạnh phúc mà khi còn bé cô chưa từng có, cuối cùng cũng bù đắp được vào giây phút này.
Giang Nguyệt biến thành một đứa trẻ con, ngồi trên con ngựa gỗ kỳ lân mà cô nằm mơ cũng muốn ngồi, vui vẻ mà vẫy tay với ba mẹ.
Cô rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở bên ngoài, đôi mắt anh dán chặt lên người Giang Nguyệt giữa những con ngựa gỗ đang nhấp nhô.
Anh thấy cô khóc!
Nhìn thấy Giang Nguyệt đang rơi nước mắt, đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống.
Cô ấy không vui sao?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Tiêu Kỳ Nhiên liền hơi híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Nguyệt.
Đến khi Giang Nguyệt từ đu quay đi xuống, cảm xúc chợt lóe lên kia đã sớm biến mất, trong mắt Giang Nguyệt trong vắt, thậm chí còn có chút kích động, giọng nói có chút hưng phấn:
“Tiếp theo chơi cái gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Anh có chút hoài nghi, mình vừa rồi có phải nhìn nhầm hay không.
Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt nói ra toàn bộ tâm tình của mình như vậy.
Sự kiêu ngạo của Giang Nguyệt giống như một tòa lâu đài cao cao trên mây, nhìn thì xinh đẹp tinh xảo, nhưng thật ra lại rất mong manh dễ vỡ.
Trước những sự thật mình không dám đối mặt, cô thường sẽ nảy sinh ra một loại kiêu ngạo, đây gần như đã trở thành tâm bệnh.
Giang Nguyệt luôn tin rằng mẹ cô rất yêu cô, chỉ là vì áp lực nên mới phải tái hôn. Cô cũng tin rằng em trai cô rất yêu cô, chẳng qua chỉ là nhất thời lạc lối, về sau còn có thể tỉnh ngộ.
Thậm chí cô còn tin rằng, tình cảm của Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô cũng là thật lòng.
Nhưng sự thật lại một lần nữa cho cô một cái tát.
Mà cái tát sau còn đau hơn cái tát trước.
Nhìn thấy vẻ mặt của Giang Nguyệt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tiêu Kỳ Nhiên nhận thấy cuộc đối thoại của hai người đang phát triển theo hướng không đúng. Anh điều chỉnh ngữ khí của mình chậm lại một chút:
“Cô hẳn là nên suy nghĩ rõ ràng rốt cuộc là ‘cô muốn’ cái gì chứ không phải là cái ‘người khác muốn’.”
“Luôn cố gắng ngụy tạo bề ngoài giống như không hề có khuyết điểm nào, chẳng thà chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân. Không cần ngụy trang nội tâm, sống một cuộc sống theo ý mình muốn.”
Tiêu Kỳ Nhiên hời hợt nói xong, dừng lại khoảng một giây, giống như tâm huyết dâng trào nói tiếp:
“Hoặc là, trước hết, thử đối xử chân thành với tôi xem?”
Đối xử chân thành với Tiêu Kỳ Nhiên?
Vẻ mặt Giang Nguyệt toát ra vẻ khiếp sợ, nhưng lại có chút do dự nói:
“Nhưng anh không thích điều đó!”
Giang Nguyệt còn nhớ rõ, lúc trước mình ỷ lại vào anh như thế nào, dựa dẫm vào anh như thế nào, nhưng tất cả chỉ đổi lại sự lạnh lùng của anh.
Giống như chỉ khi cô trở thành người ưu tú nhất, thì Tiêu Kỳ Nhiên mới có thể liếc mắt nhìn cô nhiều hơn mấy lần.
Nhìn vẻ mặt của toàn là vẻ hoài nghi của người trước mặt, Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mím môi, lúc này anh mới chậm rãi ý thức được một sự thật nghiêm trọng.
Anh đã làm rất nhiều điều sai trái.
Ví dụ như, anh đã từng rất nghiêm túc yêu cầu cô không được dựa dẫm vào anh, cũng nghiêm khắc yêu cầu cô phải tạo ra thành tích trong sự nghiệp.
Tiêu Kỳ Nhiên còn hết lần này đến lần khác nói với Giang Nguyệt, đừng bao giờ nghĩ rằng công ty sẽ bao che cho những sai lầm của cô, tất cả những sai lầm của cô đều phải tự mình trả giá.
Suy nghĩ ban đầu của anh, chẳng qua là muốn xoá bỏ quan hệ “kim chủ" với Giang Nguyệt mà thôi.
Nhưng tất cả đã vượt quá tầm kiểm soát của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên bước về phía trước vài bước, dùng lòng bàn tay khô ráp, nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc bị gió thổi bay dính trên mặt Giang Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
“Hiện tại, cô có thể thử.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt nói, vẻ mặt vẫn ôn hoà như trước: “Cô muốn cái gì cứ nói, không cần phải e ngại bất cứ cái gì cả.”
Giờ khắc này, nhịp tim của hai người bỗng chốc nhanh hơn một chút.
Giang Nguyệt nhìn gương mặt tuấn tú lãng tử gần trong gang tấc, bất giác nuốt nước miếng:
“Nếu như có thể, tôi hy vọng không có thêm người khác biết tôi bị rối loạn lưỡng cực.”
Cô cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi còn muốn quay phim, còn muốn tiếp tục làm diễn viên, tôi còn muốn ở trong nghề này, nên tôi không thể…”
Tiêu Kỳ Nhiên vốn tưởng rằng Giang Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu gì rất quá đáng, thậm chí đến cả việc cô sẽ huỷ hợp đồng với Giang San cũng đã nghĩ đến.
Chỉ là không nghĩ đến, điều cô muốn lại là điều này.
Tiêu Kỳ Nhiên nhịn không được bật cười: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật. Người biết chuyện này chỉ có tôi và cô.”
Anh biết cô đang lo lắng về điều gì.
Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hiếm khi trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười chân thật, bình thản nói:
“Cảm ơn anh.”
Cô đã lo lắng chuyện này suốt cả một buổi chiều, cuối cùng thì đã có thể bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng xuống, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: “Cho nên, bây giờ chúng ta có thể trở về?”
“Có thể.” Giang Nguyệt gật gật đầu, thay đổi hướng đi, chuẩn bị quay về theo đường cũ.
“Cô định đi bộ về?”
Còn đi bộ nữa?
Tiêu Kỳ Nhiên không có năng lực để đi bộ mấy ngàn mét trở về với Giang Nguyệt.
Anh không phải là người rảnh rỗi, cũng không có sức lực để làm chuyện rảnh rỗi này.
Giang Nguyệt còn chưa đi được mấy bước đã bị người phía sau ôm lấy.
Đột nhiên bị người ta nhấc bổng lên, Giang Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh, hoảng sợ nhìn xuống phía dưới.
Đây là đang trên đường cao tốc hoang vắng không người, bên cạnh chính là bãi cát hoang, nếu hiện tại khiến anh không vui, anh ném cô xuống thì làm sao bây giờ?
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh mau thả tôi xuống.” Giang Nguyệt hét lớn, sau đó kinh hãi nhìn xung quanh: “Nếu lỡ bị người ta chụp được thì làm sao bây giờ?”
“Khả năng ở đây có thể gặp được paparazzi là một phần vạn.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi cúi đầu, thiếu chút nữa đã hôn lên vành tai cô, nói như đang dụ dỗ:
“Đi với cô lâu như vậy, tôi cũng đã mệt rồi.”
“Mệt rồi thì còn không mau thả tôi xuống?” Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
“Đây cũng là một cách nghỉ ngơi đó thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên vừa ôm cô, bước từng bước thong thả và trầm ổn.
Giang Nguyệt bị anh ôm sát vào ngực, ngoại trừ từ xa xa phía trong núi có tiếng chim hót truyền đến, thì gần như cô chỉ còn nghe được tiếng tim đập của anh.
Tiếng vọng bang bang, nóng như thiêu như đốt.
…
Tiêu Kỳ Nhiên đi cũng không bao lâu, tài xế đã lái xe đến, thuận lợi đón được hai người, đưa hai người trở về thành phố.
Chờ sau khi lên xe, tâm trạng Giang Nguyệt theo đường cao tốc chạy về thành phố cũng không còn trống trải nữa.
Khi xe chạy vào khu vực trung tâm thành phố, những tòa nhà theo kiến trúc hiện đại, không gian xung quanh sầm uất hoàn toàn khác hẳn với cảnh vật lúc nãy.
Không biết có phải là do ảo giác hay không mà hiện tại vẻ mặt của Tiêu Kỳ Nhiên cũng lạnh lùng hơn lúc nãy vài phần.
“Cái kia…” Giang Nguyệt dùng ngữ điệu được coi là ôn hoà nói: “Tôi chắc là sẽ không bị điều về Bắc Thành chứ?”
Cô nhớ đến lúc ấy mình và Tiêu Kỳ Nhiên đã nói rất rõ ràng, trừ phi tâm lý của cô hoàn toàn bình thường, nếu không cô phải nghe theo sự sắp xếp của anh.
Quai hàm sắc bén của đàn ông thoáng thả lỏng, bình tĩnh nói: “Tuỳ cô.”
Nghe anh nói như thế, Giang Nguyệt càng yên tâm hơn.
Mọi chuyện của cô ở Hoa Thành chỉ là mới bắt đầu, cô không hy vọng những gì mình tạo dựng sẽ huỷ bị hoại từ khi chỉ mới là mầm non.
Ở Hoa Thành, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.
“À, đúng rồi, còn có sắp xếp của công ty…”
Giang Nguyệt cũng không quên mong muốn của nhóm người mới kia, muốn thừa dịp tâm trạng của Tiêu Kỳ Nhiên đang tốt, vội vàng mở miệng thăm dò.
Đã đoán được cô muốn nói cái gì, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống: “Giang Nguyệt, đừng đòi hỏi quá nhiều.”
Giang Nguyệt lập tức mím chặt môi.
Bởi vì động chạm đến lợi ích của Tần Di Di, cho nên mới lạnh lùng ngắt lời cô như vậy?
Qua chừng mấy phút, Tiêu Kỳ Nhiên mới nhàn nhạt mở miệng: “Tôi đã nói rồi, công ty có sắp xếp riêng của công ty, cô nên thoát khỏi tầm nhìn hạn hẹp của bản thân, cân nhắc toàn cục đi.”
Giang Nguyệt không phục: “Cân nhắc toàn cục của anh là đem những thương hiệu nổi tiếng đều giao cho Tần Di Di làm đại diện, còn những cái không quan trọng khác thì mới sắp xếp cho người có năng lực hơn cô ta à?”
Không biết có phải cuộc đối thoại trên đường cao tốc khiến Giang Nguyệt càng thẳng thắn hơn một chút hay không, cô nói thẳng với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Cho dù bây giờ anh có chiều chuộng, yêu thương Tần Di Di thì cũng nên hiểu được năng lực của cô ta không bằng những người khác.”
Chắc có lẽ vì câu này đã động chạm đến cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên nên hắn trầm giọng:
“Giang Nguyệt, tôi chỉ nói một lần, đây là sắp xếp của công ty.”
“Có thể bây giờ cô không hiểu, nhưng đừng nhúng tay vào quyết định của công ty.”
Bầu không khí trong xe lập tức lạnh xuống, tài xế nhận thấy bầu không khí trong xe không đúng, yên lặng tắt nhạc pop đang phát trong xe.
--------------------------------
Tác giả:Hôm nay tăng chương để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Đặc biệt cảm ơn bạn Lanh Phu My, Vu Thao, Huong Vu, Trịnh Thảo, Chi Nguyen... đã tặng xu khích lệ mình nhé!
Chương tối thiểu mỗi ngày sẽ tăng lên 6 chương nha.
Chương 167 Chị không phải…
Suốt cả chặng đường còn lại, hai người đều im lặng không nói gì thêm.
Trước tiên tài xế đưa Giang Nguyệt về chỗ của cô trước.
Chờ sau khi xe dừng ở ven đường, Giang Nguyệt lưu loát từ trong túi xách lấy ra kính râm và khẩu trang, thuần thục che chắn chỉnh tề, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là thói quen đã ăn sâu vào xương tủy của Giang Nguyệt.
“Không có ai đâu.” Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên: “Cô có thể xuống xe.”
Giang Nguyệt không tin lời của Tiêu Kỳ Nhiên, trước tiên vẫn phải xác định bốn phía xung quanh không có ai mới nắm lấy tay nắm cửa xe: “Cảm ơn Tiêu tổng. Hẹn gặp lại.”
Sau khi nhìn bóng dáng Giang Nguyệt biến mất, Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
“Tiêu tổng, trở về khách sạn ạ?”
“Không vội.”
Tiêu Kỳ Nhiên phun ra hai chữ này, ý là muốn đỗ xe ở chỗ này một chút.
Những chuyện phát sinh gần đây có chút vượt ngoài phạm vi kế hoạch của anh, toàn bộ nhịp điệu vận hành ban đầu của anh đều bị rối loạn, anh không thể không bắt đầu suy nghĩ lại cho rõ ràng.
Anh muốn nán lại đây một lúc.
Lúc Tiêu Viễn Phong gọi điện thoại đến, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn còn ngồi trong xe, âm trầm bất động, vững như núi thái sơn.
Lúc tiếng điện thoại vang lên, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ nhấc mắt lên, bình tĩnh nhìn lướt qua màn hình.
“Ở Hoa Thành?” Tiêu Viễn Phong hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi lại suy nghĩ: “Vâng.”
Giọng điệu của anh nhàn nhạt, không lên không xuống: “Tìm con có việc?”
“Mẹ anh vẫn đang nằm bệnh viện, anh còn có tâm trạng chạy loạn khắp nơi?” Giọng điệu trong lời nói mang theo ý trách cứ:
“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, lòng ham chơi còn lớn như vậy.”
“Mẹ đã có người chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Vì Giang Nguyệt?” Tiêu Viễn Phong một mũi tên bắn trúng đích.
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không thay đổi, đáp: “Có liên quan gì đến cô ta, là do Di Di muốn đến bên này phát triển.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, trong giọng nói hình như có chút không kiên nhẫn:
“Ừ.”
Cuộc điện thoại giữa cha và con trai luôn luôn rất ngắn gọn.
Sau khi cúp máy, trong điện thoại lại có thêm một tin nhắn.
[Tiêu Viễn Phong: Vừa rồi quên nói, nghĩ cách để Giang Nguyệt đến bên cạnh chăm sóc mẹ anh, trước đó cô ta đã có kinh nghiệm.]
Tiêu Kỳ Nhiên không phản hồi.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app Read Me (IOS: WeRead)/
…
Khi Giang Nguyệt mở cửa về đến nhà, mấy người chị Trần và Tiểu Diệp đã chuẩn bị xong cơm chiều, thấy cô vừa đúng lúc trở về, cười gọi cô đến ăn cơm.
“Nghe nói Tiêu tổng dẫn em ra ngoài, chị còn tưởng rằng em sẽ không trở về ăn cơm.”
“Lần sau có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại trước.” Chị Trần vừa nói, vừa đặt đũa lên bàn.
“Em biết rồi, chị Trần.”
Giang Nguyệt rửa tay, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Khi Tiểu Diệp đi qua cửa sổ, nhìn thoáng qua phía dưới lầu, thấy một chiếc xe hơi xe trọng, nhịn không được lẩm bẩm một câu:
“Toà nhà này của chúng ta còn có người giàu có khác à?”
“Người giàu có nào?” Chị Trần nghe cô ấy hỏi vậy, nhất thời trong lòng nảy sinh cảnh giác.
Căn nhà hiện tại bọn họ ở là do chị Trần lựa chọn rất lâu, rất kỹ, cố ý tránh đi các loại tầng lớp, chỉ sợ Giang Nguyệt sẽ bị paparazzi bắt gặp hoặc bị đại gia để mắt đến.
Một khi bị ai đó phát hiện, đều đó có nghĩa bọn họ sẽ phải chuyển đi.
“Dưới lầu có một chiếc xe Maybach đang đậu.” Tiểu Diệp vừa nói, vừa chậc chậc hai tiếng:
“Còn rất mới, hẳn là mới mua nha.”
Nghe Tiểu Diệp nói như thế, trong lòng Giang Nguyệt bỗng nhiên kích động, lập tức kéo ghế ra đứng dậy đi qua, quả nhiên là chiếc xe vừa rồi của Tiêu Kỳ Nhiên.
Nhìn qua phản ứng của Giang Nguyệt, trong lòng chị Trần dường như hiểu được cái gì, tảng đá vừa đang treo lơ lửng cũng được bỏ xuống, gọi Tiểu Diệp:
“Chắc là Tiểu tổng đó. Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, đến ăn tối đi.”
Chỉ cần không phải người khác là được rồi.
Rất nhanh Giang Nguyệt đã trở lại ghế ngồi, chỉ là lúc này ăn có chút không yên lòng.
Chờ khi Tiểu Diệp lại đi qua cửa sổ, lại không khống chế được nhìn thoáng xuống phía dưới:
“Chiếc Maybach mới kia đã lái đi, Tiêu tổng cũng không chịu lên đây ngồi một lúc.”
Sau khi ăn cơm, mấy người bọn họ dọn dẹp phòng ăn xong thì mỗi người ai trở về phòng của người nấy nghỉ ngơi.
Giang Nguyệt thì bị chị Trần gọi vào phòng.
Vừa đóng cửa lại, chị Trần liền gọi cô đến, để cô ngồi lên cái ghế ở bên cạnh giường.
Giang Nguyệt không biết đã có chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt chị Trần: “Chị Trần, chị tìm em có chuyện gì ạ?”
“Nói chuyện phiếm.” Đôi mắt chị Trần cực kỳ thấu đáo: “Hôm nay em đã làm gì?”
Ánh mắt Giang Nguyệt lóe lên một giây, nhưng rất nhanh đã trấn định lại: “Không có làm gì, chỉ cùng Tiêu tổng đến thành tây tản bộ.”
Chị Trần không chút do dự hỏi lại: “Giang Nguyệt, em đang nói dối chị à?”
Giang Nguyệt: “... Chị nhìn người vẫn chuẩn như bốn năm trước.”
“Không phải chị nhìn người chuẩn.” Chị Trần thở dài, lo lắng nhìn cô một cái: “Là do chị hiểu em.”
Dáng vẻ mất hồn mất vía còn giả vờ kiên cường lúc ăn cơm của Giang Nguyệt, cũng chỉ có thể lừa gạt được Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi. Nhưng không thể lừa được chị Trần.
Cho dù cô gái nhỏ trước mắt này có năng lực phi thường cũng không thoát khỏi ánh mắt của chị.
Giang Nguyệt bất đắc dĩ gật gật đầu, cười cười: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay đi kiểm tra tâm lý một chút.”
“Kết quả kiểm tra như thế nào?”
“Rối loạn lưỡng cực!” Giang Nguyệt cố ý nói với giọng điệu thoải mái nhất:
“Nhưng mà bác sĩ nói trước mắt chỉ đang ở giai đoạn hai, có thể dựa vào thuốc để điều trị, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em.”
Nói đến câu cuối cùng, Giang Nguyệt có vẻ cực kỳ chắc chắn và tự tin.
“Thuốc đâu?” Chị Trần từng câu từng chữ bức người không có đường lui.
Giang Nguyệt dừng một chút, hơi chột dạ không dám nhìn chị Trần: “Để… trong một cái hộp ở ngoài hành lang.”
Lúc cô lên lầu thì không dám cầm vào nhà, nhìn thấy đồ đạc chất đống ngoài hành lang, liền tiện tay tìm một cái hộp không nhét vào.
Vốn là định đợi trễ hơn một chút rồi lẻn ra ngoài mang về phòng.
Nhất thời trong phòng rơi vào im lặng.
Tuy bình thường chị Trần rất thân thiết, nhưng từ trước đến nay mỗi khi gặp các vấn đề cần nghiêm túc thì chưa bao giờ xử sự cảm tính cả, càng sẽ không vì người đó là Giang Nguyệt mà sẽ được chút dễ dãi.
Qua một thời gian im lặng dài đăng đẳng thì chị Trần mới nặng nề thở dài:
“Nguyệt Nguyệt, em cảm thấy…”
“Em xin lỗi.” Biết mình không thể giấu được, Giang Nguyệt lập tức chắp hai tay lại, bắt đầu cúi đầu xin lỗi:
“Không phải em cố ý giấu chị, em chỉ là chưa nghĩ kỹ sẽ nói như thế nào với chị. Hơn nữa rất có thể chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn viên của em, cho nên em…”.
“Cho nên em lo lắng chị biết được tình trạng bệnh của em xong thì sau này chị sẽ không cho em nhận việc nữa, không được làm diễn viên nữa?”
Chị Trần nói từng chữ từng chữ, lúc nói những lời này vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng rõ ràng là đang chất vấn Giang Nguyệt.
Nhưng cũng không trách được cô lại cẩn thận như vậy.
Vì vào ba năm trước, sau khi ảnh hậu nổi tiếng Tang Ngữ Hoa được chẩn đoán mắc chứng rối loạn hưng cảm, danh tiếng của cô giảm sút không phanh, không có công ty giải trí nào đồng ý hợp tác với cô ấy, ngay cả người đại diện đã bên cạnh cô mười năm cũng bỏ rơi cô ấy.
Từ đó về sau, danh tiếng của cô ấy như rơi xuống vực, cô không còn cơ hội diễn xuất nữa.
Giang Nguyệt đã từng đóng phim chung với Tang Ngữ Hoa, biết sức ảnh hưởng của cô trong ngành lớn như thế nào, có cộng đồng fan khổng lồ đến mức nào.
Nhưng cũng chỉ bởi vì một chứng rối loạn hưng cảm mà cứ như vậy kết thúc, thật sự khiến cho người ta tiếc nuối.
Chính vì như vậy, Giang Nguyệt mới sợ hãi như vậy.
Cô sợ, sợ mình sẽ trở thành một Tang Ngữ Hoa thứ hai.
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, trong mắt cô ẩn chứa quá nhiều sự sợ hãi và do dự.
Chị Trần nhìn chằm chằm cô, hiểu được suy nghĩ của cô: “Nguyệt Nguyệt, chị không phải là người đại diện của Tang Ngữ Hoa, em cũng sẽ không trở thành Tang Ngữ Hoa thứ hai, hiểu không?”
Chương 168 Hợp đồng chính thức
“Ngoài quan hệ công việc ra, chúng ta còn là người một nhà.” Chị Trần nhìn Giang Nguyệt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô:
“Nếu như chị vì tiền mới nâng em lên, chị sẽ không để cho Hi Hi coi em là chị gái.”
Nghe được câu này, tim Giang Nguyệt dâng lên một trận tê dại.
Cô thực sự hiểu.
Cô cũng có thể cảm nhận được, chị Trần đối đãi với cô như con gái ruột của mình, nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Cô sợ rằng tất cả mọi thứ sẽ biến mất.
Trong thế giới của Giang Nguyệt, cô chưa từng được yêu thương, bất kỳ sự phản bội hay vứt bỏ nào cũng trở nên có vẻ rất hợp lý và chính đáng, cô đều có thể tha thứ được.
Chỉ có điều cô không dám chắc rằng mình sẽ được yêu thương.
“Em sai rồi, chị Trần. Em không đủ thẳng thắn, đã đề phòng chị, che giấu bệnh tình của mình.”
Chị Trần yêu thương mà nhìn cô, lặng lẽ gật đầu, cười nói: “Em không sai.”
Sự thay đổi của Giang Nguyệt trong bốn năm nay, ai cũng có thể thấy rõ.
Chị Trần biết trong lòng Giang Nguyệt có một vết sẹo, cũng biết cô gái này trải qua rất nhiều khó khăn. Để cho cô toàn tâm toàn ý cống hiến vào việc đóng phim không khó, cái khó chính là để cho cô tiếp nhận thế giới này.
Chấp nhận cái thế giới không hoàn hảo này, nhưng vẫn đáng để cô sống.
“Giang Nguyệt, thật ra lúc trước chị cũng đã từng nghĩ đến việc đề nghị em đi kiểm tra tâm lý một lần.” Chị Trần nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Giang Nguyệt:
“Trong lòng em có một bức tường, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, chị đã biết điều đó.”
“Mấy năm nay, em cũng không có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là em đã học được cách che giấu cùng ngụy trang. Là chị Trần làm không tốt, không sớm phát hiện ra vấn đề của em, làm cho em trở nên sa sút đến như vậy.”
Đôi mắt của Giang Nguyệt ngập tràn nước mắt.
Chị Trần chăm chú nhìn cô, giọng điệu ôn nhu nói: “Em nói cho chị biết, rối loạn lưỡng cực giai đoạn hai có ý nghĩa là gì? Chị có cần chú ý cho em cái gì không? Có cái gì cần kiêng kỵ hay không?”
Giang Nguyệt sửng sốt, chỉ cảm thấy trái tim như bị ngâm nước nóng, mềm nhũn ra.
Cô biết rõ chị Trần là người như thế nào, cũng biết rằng chị ấy đã đối xử tốt với cô như thế nào trong bốn năm qua, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Cô quá tệ!
“Chị Trần, em…”
“Đừng xin lỗi.” Chị Trần kìm lại lời nói của Giang Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Nếu em thật sự muốn xin lỗi chị, thì mau đi lấy thuốc ở ngoài vào, đừng để mấy cô lao công dọn dẹp rồi vứt đi mất.”
Khi Giang Nguyệt đứng dậy, chị Trần gọi cô lại: “Chuyện này đừng nói với Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi.”
Giang Nguyệt gật đầu.
Không phải là chị Trần không tin tưởng được hai người họ, chỉ là Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vẫn còn trẻ, đặc biệt là tính cách bốc đồng của Tiểu Diệp, cô ấy có thể vô tình nói sai điều gì đó.
Càng ít người biết chuyện này, mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với Giang Nguyệt càng nhỏ.
Về phương diện này, chị Trần chuyên nghiệp và biết cách bảo vệ Giang Nguyệt tốt hơn nhiều.
…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Giang Nguyệt đến công ty đã thấy ánh mắt của những người mới sáng ngời, mang vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhìn cô. Như thể cô đã làm được điều gì đó để bọn họ ngưỡng mộ vậy.
Giang Nguyệt đang tính mở miệng hỏi, thì có một người mới đi tới, trong tay giơ lên một tờ danh sách nói:
“Đây danh sách hợp đồng của chúng em cùng với Giang San, công ty đều ký hết với chúng em rồi!”
Giang Nguyệt ngẩn ra, nhìn thoáng qua tổng số người, thật đúng là không ít.
Những người mới đến Giang San bình thường đều có thời gian thử việc trong một năm, chỉ có những nghệ sĩ nào rất có tiềm năng hoặc có năng lực mới có thể ký hợp đồng, ở lại làm nghệ sĩ chính thức của Giang San.
Nghệ sĩ có thể chuyển lên chính thức ở Giang San, căn bản là không cần lo lắng đến tài nguyên và cơ hội.
Bình thường những năm trước chỉ lưu lại một phần ba tổng số người, còn năm nay tất cả đều được lưu lại.
Vì thế có người đồn rằng, là nhờ hôm qua Giang Nguyệt đã hỗ trợ đi cầu tình với Tiêu tổng, nên hắn mới có hành động hào phóng như vậy.
Tuy rằng tài nguyên không có cách nào có thể sửa đổi, nhưng ít nhất có thể để cho đám nghệ sĩ thử việc bọn họ chuyển sang chính thức, cũng là một chuyện rất đáng để vui mừng.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Giang Nguyệt đã trở thành một vị thần trong mắt của mọi người.
Nghe những lời khen ngợi và cảm ơn của những người mới này, Giang Nguyệt hơi lơ đễnh mà nhìn lại danh sách một lần nữa.
Khoan đã!
Trên danh sách hình như không có tên của Tần Di Di?
Không đợi Giang Nguyệt hỏi, đã có người nói: “Tần Di Di đâu cần ký hợp đồng, cô ấy chính viên ngọc quý trên tay Tiêu tổng, không chừng sau này sẽ gả vào Tiêu gia để làm phu nhân.”
“Cũng đúng, thảo nào cô ấy không có trong danh sách, cô ấy còn lâu mới quan tâm có thể ký hợp đồng được hay không.”
“Làm minh tinh, có lẽ sẽ rất khó để gả vào Tiêu gia đúng không?”
“…”
Nghe mọi người xung quanh bàn tán, lỗ tai của Giang Nguyệt có chút chai sạn, chỉ nghe được một câu ‘Muốn gả vào Tiêu gia làm phu nhân’, cô khựng lại một giây, siết chặt hai tay.
Xem ra, lần này Tiêu Kỳ Nhiên thật sự nghiêm túc.
Tiêu gia sẽ không cho phép một nữ minh tinh gả vào nhà họ, cho nên mới cố ý không cho Tần Di Di chuyển lên làm chính thức, nhưng vẫn lấy không ít đại diện giống như trước, làm cho cô ta trở nên sáng hơn, nổi tiếng hơn.
Hắn thật sự là dụng tâm lương khổ!
Giang Nguyệt chỉ đứng ngây người trong chốc lát, mới nhớ ra hôm nay còn có một bộ phim ngắn cần quay, cô vội vàng cầm kịch bản quay người đi ra khỏi công ty.
Khoảng thời gian trước, khi Giang Nguyệt còn chưa lấy được phát ngôn của Vitaly, để có thể tạo dựng danh tiếng cho chi nhánh của Giang San, cô đã nhận một số bộ phim quảng cáo ngắn, tất cả đều được chiếu trên màn hình LED ở khu vực sầm uất để tuyên truyền.
Tuy rằng hiện tại Giang Nguyệt đã đạt được mục tiêu Vitaly, nhưng cô không có lý do gì để vi phạm hợp đồng đã thoả thuận trước đó, vì vậy cô phải dành thời gian để quay phim.
Studio quay phim cần phải đặt lịch hẹn, và hôm nay chính là ngày hẹn đó.
Đến khi Giang Nguyệt chạy tới nơi thì được nhân viên công tác thông báo có một nghệ sĩ đang sử dụng studio để quay quảng cáo, có lẽ là phải chờ thêm một lát, anh ta sẽ cho người đi vào thúc giục.
Loại chuyện này rất bình thường, Giang Nguyệt gật đầu tỏ vẻ thông cảm, yên lặng ở bên ngoài studio chờ đợi.
Trong studio.
Tần Di Di đang mặc chiếc váy trong bộ sưu tập mùa hè mới nhất của thương hiệu “Sơ Hạ”, cô ta đứng trước ống kính đong đưa tạo dáng, lắng nghe những lời tâng bốc và khen ngợi ở xung quanh, cái đuôi kiêu ngạo của cô ta có thể vểnh hết lên trời rồi.
Đúng lúc này, một nhân viên trong studio chạy vào, nói nhỏ vào tai của nhiếp ảnh gia vài câu.
“Cô Tần, chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút.” Nhiếp ảnh gia nghe xong, buông máy ảnh xuống, nói với Tần Di Di:
“Nhân viên vừa rồi đến nói, lát nữa ở đây còn phải quay một bộ phim ngắn, cho nên chúng ta phải nhường chỗ.”
Nghe đến đây, gương mặt của Tần Di Di vừa rồi còn cười đến sáng lạn liền trở nên không vui:
“Nhường chỗ? Cho ai?”
Rõ ràng là cô đến đây trước, tại sao cô phải tăng nhanh tốc độ chứ?
Nhiếp ảnh gia cũng không nghĩ nhiều mà nói: “Là Giang Nguyệt, cô Tần cùng cô Giang đều cùng ở Giang San, hẳn là có quen biết.”
Thì ra là Giang Nguyệt?
Sắc mặt của Tần Di Di vừa rồi còn không vui giờ lại hiện lên nụ cười, chớp chớp mắt:
“Thì ra là chị Giang Nguyệt, vậy chúng ta nhanh lên một chút.”
Nhiếp ảnh gia vui mừng gật đầu: “Được rồi, chúng ta còn hai kiểu nữa, chụp xong là có thể kết thúc.”
Tần Di Di vừa đồng ý xong, lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cất cao giọng nói:
“Đúng rồi, có phải là tôi còn một hợp tác đại diện trang sức cần phải chụp nữa đúng không?”
Nhiếp ảnh gia đáp: “Đúng vậy. Nhưng cô Giang vẫn đang chờ ở bên ngoài…”
Tần Di Di cười cười, giọng điệu vô cùng thân mật tự nhiên: “Quan hệ của tôi và chị Giang Nguyệt siêu tốt, giống như chị em ruột vậy, anh cứ yên tâm đi.”
Chương 169 Đồ trơ trẽn
Người chụp hình do dự vài giây, nghe được những lời nói đầy thân mật của Tần Di Di, anh ta nửa tin nửa ngờ:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục chụp, tranh thủ hôm nay chụp cho xong nốt phần còn lại.”
Tần Di Di cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
...
Giang Nguyệt ngồi trong xe, chờ từ khi trời còn nắng cho đến khi trời tối đen.
"Sao lâu như vậy?"
Hôm nay người đi cùng Giang Nguyệt là Tiểu Diệp, có nhiều lần cô muốn chạy xuống hỏi một chút, nhưng đều bị Giang Nguyệt ngăn lại.
Nhìn thấy trời tối đến mức trên trời đã thấy được ánh sao, Tiểu Diệp không thể nhịn được nữa, giọng nói tràn đầy sự bất mãn: “Em đi xuống xem một chút, rốt cuộc là nghệ sĩ nào mà lại chơi lớn đến như vậy!”
Giang Nguyệt giơ tay lên, rất bình tĩnh nhìn cô ấy một cái: "Tiểu Diệp, đừng xúc động.”
Cơn tức giận của Tiểu Diệp lại bị đè xuống, nhưng vẫn nhịn không được mà phàn nàn vài câu:
"Dựa vào cái gì chứ? Nhân viên công tác kia không phải nói đợi một lát là được rồi sao?”
"Bây giờ thì hay rồi, trời đã tối muộn, còn có thể chụp cái gì nữa?" Tiểu Diệp lẩm bẩm nói:
"Hôm nay nếu không quay, bên hậu kỳ clip lại trách chúng ta kéo dài tiến độ.”
Giang Nguyệt ngay từ đầu đã không muốn xung đột với người khác.
Ồn ào lần trước còn chưa hoàn toàn biến mất, nếu cô tùy tiện cướp studio với các nghệ sĩ khác, sẽ chỉ làm xấu đi danh tiếng của cô, vì vậy cô chỉ có thể mặc kệ mà chờ đợi.
Nhưng thái độ kiêu ngạo của đối phương cũng rất rõ ràng, chính là cố ý kéo dài thời gian.
“Chị Giang Nguyệt, có người đang đi ra!” Tiểu Diệp liếc mắt một cái liền nhìn thấy có người từ trong cửa đi ra, ngay lập tức vui vẻ trở lại:
"Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta!”
Giang Nguyệt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ tối.
Trong lòng cô cũng đoán chừng là hôm nay chắc chắn là không chụp được rồi.
Studio hôm nay phải sửa chữa cơ sở vật chất và thiết bị vào lúc tám giờ tối, sẽ không có trường hợp ngoại lệ đặc biệt nào dành cho cô.
Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Giang Nguyệt nhíu mày, cô mở cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống, vừa đúng lúc đụng phải một nhóm người từ trong studio đi ra.
"Di Di vừa trẻ lại còn vừa xinh đẹp, rất phù hợp với công việc này."
"Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng thấy qua một nghệ sĩ nào chuyên nghiệp như vậy, vì một bộ ảnh mà phải quay đến tận khi trời tối.”
“Tần Di Di nhất định là một ngôi sao sáng trong tương lai!”
…
Tần Di Di che miệng, thản nhiên đón nhận những lời khen ngợi này, giọng nói cũng nhẹ nhàng, trong veo:
“Tôi cũng hy vọng có thể cho ra một tác phẩm hoàn mỹ hơn, hôm nay vất vả cho mọi người rồi, lát nữa tôi sẽ mời mọi người ăn cơm nhé.”
Bầu không khí đang vui vẻ, đột nhiên im bặt ngay khi họ nhìn thấy Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt khoanh tay, đôi giày cao gót mảnh khảnh làm tôn lên bắp chân thon dài của cô, mắt không chớp, cực kỳ lạnh lùng nhìn Tần Di Di.
Một chữ cũng không nói, nhưng khí thế áp bức kia đã đủ bá đạo, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Mọi người xung quanh đều cúi đầu, chỉ có Tần Di Di vẫn như trước mặt không đổi sắc, chỉ là nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, nhìn thấy Giang Nguyệt, cằm của Tần Di Di khẽ nâng lên:
"Chị Giang Nguyệt, thật sự xin lỗi chị.”
Ngoài miệng cô ta nói xin lỗi nhưng trong giọng nói của cô ta lại không có chút áy náy nào.
"Em định quay cho xong quảng cáo kia sẽ nhường studio lại cho chị, nhưng em còn phải quay một bộ quảng cáo trang sức nên thời gian bị trì hoãn một chút, cũng không ngờ là đã đến giờ phải đóng cửa rồi."
Nói đến đây, Tần Di Di dừng một chút, rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Nhưng mà chị Giang Nguyệt tốt như vậy, chắc là sẽ không để tâm đâu nhỉ.”
Tần Di Di đi tới kéo khuỷu tay Giang Nguyệt, trong đôi mắt cong hiện lên ý cười: "Em và chị Giang Nguyệt là chị em tốt của nhau, nhất định là chị nguyện ý nhường cho em, đúng không?”
Tần Di Di nở nụ cười tươi rói xinh đẹp, thuận thế dựa vào bả vai Giang Nguyệt, chính là muốn diễn trò cho người xung quanh xem tình cảm chị em tốt của cô và Giang Nguyệt.
Những người bên ngoài nhìn thấy, thầm cảm nghĩ thật đúng là "chị em tương thân tương ái", không ai nghĩ rằng Giang Nguyệt sẽ vì chuyện nhỏ này mà tức giận.
Đã là chị em tốt, có gì phải để ý chứ?
Giang Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang tự nhiên khoác lên khuỷu tay mình, nhếch môi dưới, bình tĩnh rút cánh tay của mình ra khỏi tay cô ta, rồi lùi sang bên cạnh hai bước.
Rõ ràng là đang cố ý giữ khoảng cách với Tần Di Di.
Tần Di Di chớp mắt mấy cái, cũng không muốn dây dưa nữa, chỉ buông tay xuống, cười nói:
“Đã muộn rồi, chị Giang Nguyệt có muốn đi ăn cơm với chúng em không? Hôm nay em mời.”
Nói xong, Tần Di Di rút ra một tấm thẻ từ trong túi xách, lắc lư nói: “A Nhiên cho em thẻ đen, bảo em thoải mái dùng, hoàn toàn không cần khách khí nha.”
Giang Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng, gằn từng chữ từng chữ đặc biệt rõ ràng:
“Đồ trơ trẽn!”
Tần Di Di không ngờ Giang Nguyệt lại trắng trợn mắng chửi người khác như vậy, nụ cười khoe khoang trên mặt ngay lập tức trở nên cứng ngắc, có chút hơi khó coi.
"Chị Giang Nguyệt..."
"Đừng có gọi tôi là chị, tôi so với cô cũng chỉ lớn hơn một tuổi." Giang Nguyệt mặt không chút biểu cảm nói: "Nếu biết người bên trong làm lãng phí thời gian của tôi là cô, tôi sẽ trực tiếp gọi người đến thu dọn rồi.”
“Đừng có mà ở đó lấy lý do. Đi đây!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, Giang Nguyệt không chút do dự xoay người, đôi giày cao gót trên chân cũng theo bước chân của cô, trên mặt đất phát ra tiếng "cạch, cạch”.
Mỗi bước đi đều rất mạnh mẽ, cũng rất vững vàng.
Chờ đến khi lên xe thương vụ lại, hai mắt Tiểu Diệp đầy lo lắng hỏi: "Chị Giang Nguyệt, thời gian còn kịp nữa không?”
"Không còn kịp nữa rồi." Giang Nguyệt ngồi lên xe, dựa lưng vào ghế, ấn huyệt thái dương: "Studio phải sửa chữa thiết bị đúng giờ, hôm nay không thể quay chụp ở đây được.”
Tiểu Diệp "A" một tiếng với vẻ mặt khó xử: "Vậy chẳng phải là chúng ta phải trì hoãn tiến độ sao? Lần này lại khiến người ta bàn tán về việc chúng ta làm việc không chuyên nghiệp rồi.”
Chuyện này Giang Nguyệt đương nhiên biết.
Bây giờ cô không thể trêu chọc bất kỳ một người nào, nếu không, cho dù đó là chuyện ngoài ý muốn của cô cũng sẽ bị người khác đáng giá là lười biếng, không có sự chuyên nghiệp trong công việc hoặc là giả bộ cao lãnh.
Nhưng bây giờ đã muộn như vậy, cũng không thể ngay lập tức tìm được studio nào phù hợp.
Giang Nguyệt cụp mắt suy nghĩ một lát, quyết định gọi điện thoại hỏi chị Trần, xem có thể nhanh chóng tìm được ngoại cảnh phù hợp với điều kiện chụp ảnh hay không.
Buổi tối người hoạt động ngoài trời tương đối ít, nếu có thể tìm được địa điểm thích hợp, cho dù không chụp ảnh trong studio cũng không thành vấn đề.
Lúc điện thoại di động rung lên, chị Trần đang ở trong phòng làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên, đang báo cáo nội dung công việc cho anh.
Nhìn thoáng qua tên người gọi trên điện thoại, chị Trần do dự có nên nghe máy hay không, Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, gõ ngón tay trên mặt bàn nói: "Nhận máy đi.”
Chị Trần đành phải nhận lấy, tiện tay ấn loa ngoài.
"Chị Trần, bên em gặp phải chút chuyện." Giang Nguyệt bình tĩnh nói vào điện thoại:
“Tháng trước em nhận một dự án, hôm nay studio lại bị người khác chiếm mất cả ngày, không quay được.”
"Có chỗ nào có thể quay ngoại cảnh không, bây giờ bọn em thuê còn kịp không?”
Chị Trần cầm điện thoại di động, hơi nhíu mày lại: "Ngoại cảnh? Muộn như vậy, sợ là…”
Chị Trần còn chưa dứt lời, người đàn ông trên ghế đối diện ngước mắt lên, nhìn chị ta một cái.
Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, chỉ cần nhìn vẻ mặt một chút, người phía dưới liền có thể đoán được ý của anh.
Chị Trần đầu tiên là đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên với ý xin ý kiến anh, sau đó thấy Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu thì mới chậm rãi nói vào điện thoại:
“Vậy để chị tìm xem, lát nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em nhé.”
"Được, vất vả cho chị rồi.”
...
Giang Nguyệt cũng không cần đợi quá lâu, mấy phút sau chị Trần liền gửi một vị trí tới.
Chương 170 Khu vui chơi
Sau khi tài xế xe thương vụ lái xe đến nơi, Giang Nguyệt mới phát hiện ra địa chỉ mà chị Trần đưa hóa ra là một công viên giải trí khổng lồ.
Trên những mái vòm có đủ màu sắc sặc sỡ có một vài chữ được ghi là "Khu Vui Chơi Hoa Cam".
Bây giờ đã là tám giờ tối, lẽ ra đã là thời gian đóng cửa công viên, nhưng bên trong đèn đuốc lại sáng trưng, ngoại trừ không có khách vui chơi ra, hình như vẫn còn đang mở cửa.
Ánh đèn bên trong nhấp nháy hiện ra những tia sáng có rất nhiều màu sắc, chiếu sáng cả khu vui chơi khiến nó trở nên vô cùng rực rỡ, vừa thơ mộng vừa đẹp đẽ.
Tiểu Diệp ở một bên hoan hô: “Chị Trần thật sự lợi hại. Cơi chị ấy tìm rất phù hợp với chủ đề chụp ảnh lần này của chị, không phải chị muốn chụp ảnh về chủ đề kẹo có nhiều màu sắc sao?”
“Như vậy, hiệu ứng ngoài trời này so với chụp ảnh trong studio có lẽ còn tốt hơn nhiều!”
Giang Nguyệt hơi giật mình.
Không phải cô cảm thấy không phù hợp, chỉ là cô cảm thấy... Nó quá phù hợp.
Nó phù hợp đến mức khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Với khả năng của chị Trần không thể thuê công viên này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Cần phải tìm người để khơi thông mối quan hệ, phải làm tốt mọi đường, còn phải tạm thời tìm người mau chóng giải phóng mặt bằng, đây cũng không phải là một công trình nhỏ.
Trong công viên có rất nhiều đèn dùng để chiếu sáng, giống như chúng được dựng lên tạm thời để cho cô hoàn thành buổi chụp hình này.
Trong lòng Giang Nguyệt có một suy đoán, nhưng cô cũng không chắc chắn.
Đi đến bãi đất trống ở trung tâm công viên, nhìn thấy một nhóm người đang dựng địa điểm chụp ảnh, còn có mấy nhiếp ảnh gia đang đợi cô.
“Giang Nguyệt, tôi chờ cô nãy giờ!”
Mấy người nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện, lập tức cười vẫy tay với cô: "Đều đã sắp xếp xong, cô mau đi thay quần áo đi!”
Giang Nguyệt lại nhìn thoáng qua địa điểm quay chụp đã được chuẩn bị đầy đủ, ánh đèn, bối cảnh, cô không khỏi nắm chặt lòng bàn tay.
Những suy đoán trong lòng Giang Nguyệt càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, cô ngay lập tức đi tới, nhận lấy trang phục đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đi vào trong phòng thay đồ tạm thời để thay, lại nhanh chóng trang điểm lại và làm tóc.
Lần này cô muốn quay một bộ phim ngắn quảng cáo về kẹo, trong đó các nhà tài trợ yêu cầu cô phải thể hiện sự ngọt ngào, trẻ trung và tràn đầy năng lượng nhất có thể.
Vì vậy, Giang Nguyệt mặc một bộ váy màu xanh ngọc bích, đi một đôi giày da nhỏ tinh xảo.
Tóc của cô thì được chải thành hai bím tóc đuôi ngựa, lớp trang điểm lại chọn màu kẹo ngọt khiến cả người cô tràn đầy sức sống.
Tạo hình khoa trương, thêm chút nhí nhảnh, cũng không khiến cho người ta cảm thấy kỳ dị, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy cô là một cô gái tinh nghịch, nhí nhảnh, cực kỳ giống một cô gái ngọt ngào ở tuổi mới lớn.
"Chúng ta có thể bắt đầu quay."
Giang Nguyệt đứng dưới bối cảnh lấy sân chơi làm bối cảnh, hít sâu một hơi thật sâu, hướng về phía ống kính lộ ra nụ cười thật tươi.
...
Quá trình quay chụp diễn ra vô cùng thuận lợi, trong thời gian vài phút quảng cáo hầu như không có chỗ nào sai sót. Ngoại trừ một số cận cảnh của sản phẩm trưng bày phải chụp đi chụp lại, còn đâu tất cả mọi thứ đều chỉ cần làm một lần là xong.
Sau khi nhân viên quay phim xác nhận video cuối cùng đã được hoàn thành, họ không khỏi hoan hô, bắt đầu chuẩn bị thu dọn hậu trường, kết thúc buổi quay chụp ngày hôm nay.
Giang Nguyệt đứng ở một bên, cúi đầu cảm ơn từng nhân viên rời đi.
Trong lòng cô hiểu rõ, nếu như không phải ban ngày cô không quay xong thì buổi tối mọi người không cần phải đi theo cô vất vả ở chỗ này rồi.
Tất cả mọi người đều nói với cô không sao, đó là trách nhiệm công việc của bọn họ. Còn nói với Giang Nguyệt là không nên quá căng thẳng và đặt gánh nặng vào bản thân quá.
Sau khi tiễn người cuối cùng đi, Giang Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người cũng chuẩn bị trở về thì nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng ở chỗ đó.
Cô không biết anh đã đứng đó bao lâu.
Người đàn ông mặc bộ âu phục giản dị, một tay nhét vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc đã hút gần hết. Ánh lửa le lói dường như sắp cháy gần tới ngón tay anh.
Sau khi hút một hơi cuối cùng, anh ngay lập tức dập tắt điếu thuốc, phủi sạch tàn thuốc trên người đi rồi đi về phía cô.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh đứng ở đó, cơ thể cô lại khẽ run lên.
Giọng nói của Giang Nguyệt hết sức bình tĩnh: “Sao anh lại ở đây?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạt, lười biếng trả lời cô: "Cô cảm thấy tối nay ai là người đã sắp xếp nơi chụp hình này?”
Không cần nói cũng biết là ai.
Suy đoán trong lòng cả tối đến lúc này cuối cùng cũng có câu trả lời, trên mặt Giang Nguyệt không hiểu sao lại xuất hiện một nụ cười, cô mở miệng nói:
“Cảm ơn anh.”
Mặc dù, tất cả những chuyện này đều là do Tần Di Di gây ra.
Tiêu Kỳ Nhiên đút hai tay vào trong túi quần, sau đó thờ ơ nhìn về phía cô, đắc ý nhận xét một câu:
"Ăn mặc thật giống một bé gái.”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhỏ giọng oán thầm: "Quay phim chủ đề kẹo ngọt ở công viên giải trí, chẳng lẽ muốn tôi hóa trang thành một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm để người ta mua kẹo cho trẻ con sao?”
Nghe thấy câu này, Tiêu Kỳ Nhiên có chút buồn cười.
Lớp trang điểm trên mặt Giang Nguyệt vẫn còn rất hoàn hảo, đôi mắt to, tóc đuôi ngựa sau gáy thấp thoáng trên đầu.
Bộ trang phục này rất phù hợp đến chơi ở công viên giải trí.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vài giây, sau đó không tự nhiên ho hai tiếng: "Muốn chơi hay không?”
Chơi à?
Giang Nguyệt có chút kinh ngạc, hiện tại đã gần mười một giờ đêm, Tiêu Kỳ Nhiên tự nhiên hỏi cô muốn chơi hay không?
"Chơi trong công viên?" Cô có chút không chắc chắn.
Tiêu Kỳ Nhiên: "Ngày mai có sắp xếp gì không?”
"Không có, nhưng..." Cô vẫn còn do dự: "Tiểu Diệp vẫn còn ở bên ngoài chờ tôi.”
"Vậy thì chơi một lát đi." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên có chút tùy ý: "Dù sao cũng đã muộn rồi, cô có thể gọi cô ấy vào cùng chơi.”
Giọng điệu này khiến Giang Nguyệt có chút cảm động.
Cô đã không đến công viên trong một thời gian dài.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt, khi còn bé, cô chỉ đến công viên một vài lần với gia đình và đều là đi cùng với em trai cô.
Có rất nhiều trò chơi cần phải tiêu tiền, Giang Nguyệt chỉ có thể chơi những trò chơi giải trí mà hai người có thể chơi với một vé, hoặc là ngồi ở dưới xem Giang Dự chơi.
Khi còn bé, Giang Nguyệt đã từng hy vọng cô có thể chơi đu quay, hoặc là ngồi thuyền hải tặc, nhưng đều bị mẹ cô từ chối bởi vì lý do không có đủ tiền.
Dần dần, cảm giác chờ mong của cô đối với những thứ này cũng giảm đi, từng chút từng chút làm tê tiệt bản thân, giả vờ như bản thân mình không muốn.
Nhưng tối nay, khi cô ngồi trên một con ngựa gỗ xoay tròn, nghe nhạc quanh quẩn xung quanh, cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Dường như niềm hạnh phúc mà khi còn bé cô chưa từng có, cuối cùng cũng bù đắp được vào giây phút này.
Giang Nguyệt biến thành một đứa trẻ con, ngồi trên con ngựa gỗ kỳ lân mà cô nằm mơ cũng muốn ngồi, vui vẻ mà vẫy tay với ba mẹ.
Cô rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng ở bên ngoài, đôi mắt anh dán chặt lên người Giang Nguyệt giữa những con ngựa gỗ đang nhấp nhô.
Anh thấy cô khóc!
Nhìn thấy Giang Nguyệt đang rơi nước mắt, đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống.
Cô ấy không vui sao?
Ý nghĩ này vừa xẹt qua, Tiêu Kỳ Nhiên liền hơi híp mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn Giang Nguyệt.
Đến khi Giang Nguyệt từ đu quay đi xuống, cảm xúc chợt lóe lên kia đã sớm biến mất, trong mắt Giang Nguyệt trong vắt, thậm chí còn có chút kích động, giọng nói có chút hưng phấn:
“Tiếp theo chơi cái gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên: ...
Anh có chút hoài nghi, mình vừa rồi có phải nhìn nhầm hay không.