-
Chương 131-135
Chương 131 Em gái của Kiều Cẩn Nhuận
Giang Nguyệt rửa mặt xong, lau khô mặt, rồi tiện tay mở điện thoại di động.
Nhìn thấy tin nhắn của Kiều Cẩn Nhuận gửi tới, trong lòng cô lại có chút cảm giác không nói nên lời.
Nếu đây là sự quan tâm từ những người đàn ông khác, cô chắc chắn sẽ cảm thấy rằng những người này có ý đồ không tốt. Nhưng đây lại là tin nhắn mà bác sĩ Kiều gửi tới, nó lại giống như một lời hỏi thăm công việc hơn.
Đó chỉ là sự quan tâm, chăm sóc của bác sĩ đối với bệnh nhân.
Cô mím môi, ngón tay khẽ chạm vào màn hình, vui tươi trả lời lại một câu.
[Bác sĩ Kiều, mọi bệnh nhân anh đều sẽ quan tâm như vậy sao?]
Vừa gửi đi, Giang Nguyệt liền ý thức được có chỗ không đúng, cảm thấy rằng tin nhắn mình gửi có chút mập mờ, vội vàng thu hồi lại.
Không ngờ đối phương đã nhìn thấy, đã nhanh trả lời cô.
[Thỉnh thoảng thôi. Chỉ là Tống Du kêu tôi quan tâm đến thân thể của cô nhiều hơn, tôi đã quen giúp người thì giúp đến cùng rồi.]
Giang Nguyệt giật mình, chợt nhận ra rằng đã lâu rồi cô không gặp Tống Du.
[Gần đây luật sư Tống bận lắm sao? Tôi không gặp anh ấy một thời gian rồi.]
[Cậu ta đi nơi khác để xử lý một vụ án được uỷ thác, chắc tháng sau mới trở về.]
Hoá ra là vậy.
Cuộc đối thoại của hai người đột ngột kết thúc.
Ngay khi Giang Nguyệt đang cân nhắc có nên nói gì đó để kết thúc hoàn toàn cuộc trò chuyện này hay không, thì bên kia lại gọi điện thoại trước một bước.
Nhìn tên “Bác sĩ Kiều” hiện trên màn hình, Giang Nguyệt giật mình trong giây lát, rồi vội vàng ấn trả lời.
Kiều Cẩn Nhuận: “Xin lỗi, tôi không quen nhìn vào màn hình điện thoại trong một khoảng thời gian dài. Tôi đánh chữ không tiện lắm, gọi điện vậy có quấy rầy cô không?”
“Không có, tôi cũng vừa mới rửa mặt xong.” Giang Nguyệt cười trả lời: “Tôi nay bác sĩ Kiều không bận sao?”
“Bận, hôm nay tôi phải trực đêm.” Giọng của Kiều Cẩn Nhuận thản nhiên: “Sáng sớm có một ca phẫu thuật, khá là mỏi mắt, nên nhìn chằm chằm màn hình quá lâu mắt của tôi sẽ bị mỏi.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt cũng ý thức được mình đang ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của Kiều Cẩn Nhuận, vì thế vội vàng nói: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong, cô định kết thúc cuộc gọi.
“Chờ một chút.” Anh ta bỗng nhiên gọi Giang Nguyệt lại:
“Chiều mai cô có rảnh không, cô có muốn cùng tôi đến một chỗ, coi như là đi giải sầu đi?”
Giang Nguyệt im lặng vài giây, đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không.
Dù sao thân phận của cô khá là đặc thù, phải băn khoăn rất nhiều.
“Lần trước tôi có nói với cô rồi, tôi có một người em gái.” Nhắc đến người thân của mình, giọng của Kiều Cẩn Nhuận trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
“Em ấy bị bệnh đã rất nhiều năm rồi, nó là một fan hâm mộ nhí của cô.”
Nghe đến đây, trong lòng Giang Nguyệt giật mình một chút.
“Ngày mai tôi muốn đi thăm em ấy, nếu cô thuận tiện, thì cô có thể…”
Giang Nguyệt lập tức nói: “Mai tôi có thời gian rảnh. Chúng ta sẽ gặp nhau mấy giờ vào chiều mai?”
Cô đồng ý một cách quyết đoán và kiên định.
Đuôi lông mày của Kiều Cẩn Nhuận khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười thư thái: “Vậy khoảng một giờ chiều mai, tôi đến đón cô.”
Giang Nguyệt cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường, cơn buồn ngủ rất nhanh lại ập tới, cô ngáp một cái, thanh âm có chút mềm mỏng: “Được, ngày mai gặp.”
Kiều Cẩn Nhuận nghe được động tĩnh ở bên Giang Nguyệt, giọng điệu thản nhiên nói:
“Cô nghỉ ngơi sớm một chút, trước khi đi ngủ thì nhớ uống thuốc, ngủ ngon.”
Mí mắt của Giang Nguyệt không nhấc lên nổi, mơ mơ màng màng mà “Ừ” một tiếng, liền ngủ thiếp đi, ngay cả điện thoại cũng quên cúp máy.
Đầu dây bên kia, Kiều Cẩn Nhuận còn đang đợi lời đáp lại của cô, kết quả lại không có động tĩnh gì.
Kiều Cẩn Nhuận cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở đều đặn vững vàng ở bên kia điện thoại, anh ta nhịn không được mà bật cười.
Cô ngủ cũng thật nhanh.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt ngủ đến khuya mới dậy, nhớ tới lời hứa ngày hôm qua đã đồng ý với bác sĩ Kiều, lập tức từ trên giường xoay người đi vào phòng tắm.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, lại chọn một bộ trang phục mang tông màu hơi nhu hoà một chút, nghĩ đến sẽ đi gặp trẻ con, cô còn đặc biệt chuẩn bị một con gấu nhỏ làm quà tặng.
Cô hy vọng là em gái của bác sĩ Kiều sẽ thích nó.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp của buổi chiều chiếu lên người.
Giang Nguyệt từ trên lầu chậm rãi đi xuống, đứng ở hành lang quan sát xung quanh một hồi lâu, để xác định xem có paparazzi nào mai phục bên ngoài hay không.
Có một chiếc Infiniti đậu ven đường, người đàn ông ngồi trên ghế lái cũng vừa vặn nghiêng đầu nhìn về phía của cô.
Hai mắt của Giang Nguyệt sáng lên, thuần thục đeo kính râm, hạ thấp mũ xuống, chạy một mạch đến bên cửa xe, nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ.
Một loạt hành động trôi chảy, uyển chuyển và tự nhiên.
Sau khi lên xe, ánh mắt của Giang Nguyệt nhanh chóng tuần tra bốn phía, xác định nhiều lần xem có ai khả nghi nào đang chú ý tới cô hay không.
Thấy thế, Kiều Cẩn Nhuận không nhịn được cười, trêu chọc: “Cô giống như là một trinh sát ở trên chiến trường vậy.”
“Không còn cách nào.” Giang Nguyệt buông tay, tháo kính và mũ ra, lộ ra một gương mặt kiều diễm động lòng người:
“Bệnh nghề nghiệp, bác sĩ Kiều xin thứ lỗi.”
“Tôi hiểu mà.” Trên mặt Kiều Cẩn Nhuận cũng treo ý cười thản nhiên, đem toàn bộ cửa xe đóng lại.
Anh biết Giang Nguyệt có thân phận đặc biệt, cũng hiểu được nếu anh muốn đem cô ra ngoài, vậy thì anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô.
Giang Nguyệt mang vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”
Kiều Cẩn Nhuận lắc đầu: “Là tôi nên cảm ơn cô vì đã đồng ý đi thăm Như Như mới đúng.”
Thì ra em gái của bác sĩ Kiều tên là Như Như.
Giang Nguyệt nhớ kỹ trong lòng, nghĩ đến lát nữa gặp mặt, cô có thể thông qua gọi tên thân mật của em ấy, mà cùng em ấy kéo gần quan hệ hơn.
Kiều Cẩn Nhuận là người tỉ mỉ, nên lúc lái xe cũng chuyên chú không kém.
Giang Nguyệt cũng không có gan mà đi quấy rầy anh ta, dọc theo đường đi cô cũng ngồi yên lặng ở ghế phụ.
Bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh, nhưng cũng không hề ngượng ngùng.
Chờ qua đoạn đường đông đúc, xe chạy đến một con đường tương đối hẻo lánh và rộng rãi, Kiều Cẩn Nhuận mới thả lỏng tinh thần, bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với Giang Nguyệt.
“Vừa rồi tôi còn chưa kịp hỏi, cái túi trên tay cô là gì vậy?”
Giang Nguyệt quay đầu cười, mặt mày trở nên dịu dàng hơn: “Là quà cho Như Như đó.”
“Cho Như Như?”
Giang Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, nếu như Như Như nhận được quà từ người mà em ấy thích, nhất định em ấy sẽ rất vui vẻ.”
“Mọi bệnh tật đều là do tâm sinh, tâm tình ảnh hưởng rất nhiều đến trạng thái của người bệnh. Đây là điều mà bác sĩ Kiều đã nói cho tôi biết không phải sao?”
“Chỉ cần tâm trạng của Như Như tốt, nói không chừng bệnh của em ấy cũng có thể nhanh chóng tốt lên.”
Nghe được câu nói này, ý cười của Kiều Cẩn Nhuận có chút thu liễm lại: “Có lẽ vậy.”
Nếu đã mở ra được đề tài, Giang Nguyệt liền mượn cớ tiếp tục hỏi: “Như Như năm nay bao nhiêu tuổi, học tiểu học hay trung học vậy?”
“Chị Trần, người đại diện của tôi đó, có một đứa con gái tên là Hi Hi, năm nay học trung học. Nếu hai em ấy bằng tuổi nhau, có thể để cho các em ấy kết bạn với nhau.”
Kiều Cẩn Nhuận trầm mặc vài giây, mới chậm rãi trả lời: “Em tôi mười lăm tuổi. Nhưng… đã không còn đi học nữa.”
Giang Nguyệt hít vào một hơi.
Nụ cười vốn có của cô cũng cứng đờ, chỉ cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá đang đè lên, không thở nổi.
“Như Như em ấy… Em ấy bị bệnh gì?” Thanh âm của Giang Nguyệt hỏi rất nhẹ.
Tay của Kiều Cẩn Nhuận siết chặt vô lăng, mặt làm ra vẻ thoải mái: “Đợi lát nữa gặp cô sẽ biết.”
“Không tính là quá tệ, nhưng cũng không quá lạc quan.” Mi tâm của Kiều Cẩn Nhuận nhíu lại, nhưng rất nhanh lại buông ra:
“Cô không cần quá áp lực, thoải mái một chút là được.”
Giang Nguyệt miễn cưỡng nhếch môi cười cười, tâm tình cũng không thể thoải mái được bao nhiêu.
Chương 132 Đến thăm Như Như
Càng gần đến nơi, Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt càng ít nói chuyện hơn.
Giang Nguyệt mang theo tâm sự nặng nề, túi quà trên đùi cũng bị cô bóp chặt khiến nó nhăn nhúm lại.
Cô muốn hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của Như Như nhưng lời nói đến cổ họng rồi lại không thể nói ra được.
Cô có thể cảm giác được Kiều Cẩn Nhuận không muốn nói quá nhiều.
Xe dừng lại trong một con ngõ chật hẹp chỉ có thể cho phép một chiếc xe đi qua, lúc này Kiều Cẩn Nhuận mới ngước mắt lên nhìn Giang Nguyệt:
“Đến rồi.”
Những suy nghĩ miên man của Giang Nguyệt cũng dừng lại, cô gật đầu, mở cửa xe bước xuống, âm thầm nhìn lướt qua tình hình xung quanh.
Đây thực sự là một khu dân cư rất cũ.
Các tòa nhà ở đây cũng không tính là quá cao, san sát nhau mà còn nhỏ gọn tập trung cùng một chỗ. Sơn trên vách tường của tòa nhà đã bị bong tróc gần hết, tạo ra một cảm giác tòa nhà này rất lâu đời.
Giang Nguyệt do dự hỏi: “Bác sĩ Kiều, đây là nhà của anh sao?”
“Đúng vậy, ba mẹ và em gái tôi sống ở đây.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời một cách tự nhiên:
“Tôi có thuê một căn hộ ở trung tâm Bắc Thành để thuận tiện hơn cho công việc.”
Anh mở cốp xe, cầm ra một bichh đầy rau củ, trái cây và một hộp sữa.
“Đi thôi.”
Giang Nguyệt nhìn Kiều Cẩn Nhuận cầm nhiều đồ như vậy, muốn đưa tay ra để cầm giúp nhưng lại bị anh cự tuyệt:
“Cô là con gái, không cần làm những chuyện này.”
“Quy tắc của nhà chúng tôi là cho dù là mẹ tôi hay là em giá tôi, đều không cần động tay làm những việc nặng nhọc.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt mím môi.
Cô chưa từng được đối xử tốt như vậy.
Từ khi còn nhỏ, Giang Nguyệt đã gánh vác hơn nửa việc nhà trong nhà, phải chăm sóc một người cha nghiện bài bạc, còn có đứa em trai lười nhác, vô dụng. Mẹ cô nói với cô rằng đây là trách nhiệm của cô với tư cách là chị cả và là một người phụ nữ.
Nếu nói cô không ngưỡng mộ với gia đình của Kiều Cẩn Nhuận thì đó chính là nói dối.
“Anh thật sự là một người anh tốt!” Giang Nguyệt trầm mặc hai giây, sau đó nghiêm túc kết luận.
Đáy mắt Kiều Cẩn Nhuận chứa đầy ý cười, giọng điệu hời hợt: “Như Như trước kia cũng thường xuyên nói như vậy.”
“Lên tầng đi.”
Anh nói thật sự quá tùy ý khiến Giang Nguyệt không chú ý tới từ “trước kia” của anh.
Căn hộ quá cũ đến nỗi ngay cả thang máy cũng không được lắp đặt.
Mà nhà Kiều Cẩn Nhuận lại ở tầng sáu.
Khi leo lên đến tầng sáu, Kiều Cẩn Nhuận chú ý tới những giọt mồ hôi giữa trán của Giang Nguyệt, liền cảm thấy có chút áy náy:
“Xin lỗi vì đã để cô phải leo bộ lên tầng cao như vậy.”
“Không sao.” Giang Nguyệt khoát tay áo, giọng điệu thoải mái dí dỏm:
“Vừa hay rèn luyện sức khỏe luôn. Leo cầu thang cũng rèn luyện vóc dáng và giảm mỡ có hiệu quả rất tốt.”
Kiều Cẩn Nhuận nhịn không được cười: “Nói thật thì cô không cần phải giảm cân, vóc người bây giờ của cô rất tốt, rất hoàn hảo, rất đẹp rồi.”
Giang Nguyệt không chút khách khí: “Cảm ơn vì đã khen. Tôi xứng đáng được khen như vậy nha.”
Dường như không ngờ tới Giang Nguyệt lại kiêu ngạo như vậy, Kiều Cẩn Nhuận có chút bất lực lắc đầu:
“Giang đại minh tinh, cô hoàn toàn không giống với những gì mà truyền thông đã đưa tin.”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt hỏi: “Bọn họ viết về tôi như thế nào?”
“Lương thiện, ôn nhu, hào phóng và khiêm tốn.” Kiều Cẩn Nhuận suy nghĩ một cách sâu xa:
“Quả nhiên nội dung mà truyền thông đúng là không thể tin hoàn toàn.”
Giang Nguyệt ngoài đời giống một cô gái nhỏ, sẽ bởi vì sợ đau mà sợ tiêm, cũng sẽ kiêu ngạo tự mãn, còn có thể đùa giỡn như con nít.
Kiều Cẩn Nhuận đi tới trước cửa phòng, giơ một bàn tay ra gõ cửa, vài giây sau cánh cửa được mở ra, có một người phụ nữ trung niên hơi mập từ bên trong bước ra.
“Cẩn Nhuận, con đã trở về?”
Kiều Cẩn Nhuận kêu một tiếng: “Mẹ, con dẫn bạn tới thăm Như Như.”
Người phụ nữ trung niên vội vàng kéo Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt vào trong nhà, bảo hai người bọn họ ngồi trên sô pha, sau đó vội vàng đem rau củ quả cầm vào trong bếp.
Giang Nguyệt nhìn lướt qua căn nhà này một chút. Tổng cộng có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách cũng không lớn lắm, mấy người ở cũng có chút chật chội.
“Mẹ tôi họ Tạ, tên là Tạ Ngọc Mai, cô gọi bà ấy là dì Tạ là được rồi.”
Giang Nguyệt gật đầu.
Chờ Tạ Ngọc Mai bưng nước nóng đi ra, trên mặt tươi cười rất nhiệt tình: “Cô bé này nên xưng hô như thế nào nhỉ?”
Quả nhiên, bà ấy không biết Giang Nguyệt.
“Mẹ tôi bình thường không xem TV nhiều.” Kiều Cẩn Nhuận giải thích một câu.
Giang Nguyệt có thể nhìn ra được.
TV trong phòng khách đã rất cũ, hộp thu sóng vẫn còn phủ một lớp bụi, không giống việc thường xuyên có người bật lên.
“Dì Tạ, cháu là Giang Nguyệt.” Giọng nói của cô dịu dàng: “Dì gọi cháu là Tiểu Nguyệt là được.”
“Thì ra cháu chính là Giang Nguyệt.” Tạ Ngọc Mai vỗ nhẹ vào đầu nói, nhịn không được nở nụ cười:
“Dì biết, cháu là một ngôi sao đúng không? Con gái dì đã thích cháu kể từ khi cháu mới ra mắt rồi đó.”
“Là Như Như đúng không ạ? Cô bé hiện tại đang ở đâu rồi dì?” Giang Nguyệt lắc lắc túi quà trong tay, nụ cười càng tươi hơn:
“Cháu có mang quà cho em ấy, hy vọng em ấy sẽ thích.”
Giang Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt Tạ Ngọc Mai có chút hơi mất tự nhiên, bà nhìn liếc qua Kiều Cẩn Nhuận đang ngồi bên cạnh.
“Như Như đang ở trong phòng, tôi dẫn cô đi thăm em ấy.” Kiều Cẩn Nhuận uống xong ly nước, chậm rãi đứng dậy.
Giang Nguyệt vừa mới buông lỏng, trái tim bây giờ lại vọt lên cổ họng.
Khi đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy người đang nằm trên giường, Giang Nguyệt lúc này mới hiểu ra tại sao khi Kiều Cẩn Nhuận nhắc tới em gái, luôn miệng dùng từ “trước kia”.
“Như Như năm mười một tuổi bị tai nạn xe cộ, hiện tại đang sống trong tình trạng người thực vật.”
Giang Nguyệt ngây người đứng ở cửa, nhìn bé gái hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt bình tĩnh nằm trên giường, giống như đang ngủ.
Ngủ một giấc nhưng lại không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại…
Thời gian đã trôi qua, nhưng cô bé mãi mãi bị niêm phong ở tuổi mười một.
Giang Nguyệt cảm thấy sóng mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên, cô rũ mắt xuống: “Sao anh không nói cho tôi biết sớm?”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng vẫn mơ hồ có thể nghe được nghẹn ngào, cô lẩm bẩm nói: “Tôi vốn định tới đây chơi cùng với Như Như.”
“Xin lỗi.” Kiều Cẩn Nhuận giơ tay tháo kính xuống, ấn ấn mi tâm:
“Tôi chỉ không biết nên nói như thế nào với cô, sợ cô cảm thấy tôi đang lừa cô.”
Anh đi tới trước bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký hoạt hình màu hồng, lật tới một trang trong đó, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Nhưng em ấy thật sự rất thích cô.”
Giang Nguyệt run rẩy vươn tay cầm lấy quyển sổ, phía trên là nét chữ ngây thơ đáng yêu của trẻ con:
[Chị Giang Nguyệt thật xinh đẹp, sau này mình cũng sẽ trở thành người như chị ấy.]
Thời gian ghi trong quyển sổ là một ngày của bốn năm trước.
Khi đó, Giang Nguyệt vừa mới ra mắt, đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên, đạt được giải thưởng ‘Diễn Viên Mới Xuất Sắc’.
Một câu ngắn ngủi như vậy nhưng Giang Nguyệt lại có thể nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Như Như khi viết ra dòng chữ này.
Một cô bé ngây thơ, khao khát về cuộc sống, hy vọng và mơ mộng về tương lai của mình.
Giang Nguyệt hít hít mũi, giọng nói rốt cục không khống chế được mang theo nức nở:
“Sao anh lại tự tiện đọc nhật ký của Như Như? Thật là bất lịch sự.”
Kiều Cẩn Nhuận: “...”
Cô gái này, đôi khi thực sự đáng yêu.
Trước khi bước ra khỏi phòng ngủ, Giang Nguyệt đặt một con gấu nhỏ ở đầu giường Như Như, cách cô bé gần nhất.
“Nghe nói buổi tối, gấu nhỏ sẽ biến thành kỵ sĩ, bảo vệ công chúa đang ngủ.” Giang Nguyệt đã bình tĩnh lại, trong lời nói mang theo sự chúc phúc:
“Nó nhất định sẽ bảo vệ tốt Như Như.”
“Ừ, nhất định!”
Chương 133 Chỗ dựa tinh thần
Tạ Ngọc Mai mời Giang Nguyệt ở lại ăn cơm tối, nói là trong nhà không thường xuyên có khách đến nên muốn đối xử với cô thật tốt.
Sự nhiệt tình của bà khiến Giang Nguyệt không thể từ chối, đành thoải mái đồng ý.
Thêm nửa tiếng nửa trôi qua, cha của bác sĩ Kiều là Kiều Bân trở về, nhìn thấy một cô gái ở trong nhà, không thể không kinh ngạc nhìn lại thêm lần nữa.
Thật là một cô gái xinh đẹp.
Ông lại nhìn về phía Kiều Cẩn Nhuận, tươi cười hỏi: “Cẩn Nhuận, sao con mang bạn gái về nhà mà không báo trước vậy?”
Giang Nguyệt lập tức đỏ mặt, mở miệng muốn giải thích, Kiều Cẩn Nhuận chậm rãi nói:
“Ba, đây là bệnh nhân của con, cũng là bạn của con, ba đừng hiểu lầm.”
“Thì ra là bạn, thật ngại quá, mạo phạm cháu rồi!” Kiều Bân xấu hổ gãi gãi đầu, vẫn tươi cười như trước:
“Vậy ba xuống lầu đến cửa hàng của lão Dương mua một con cá chín. Vừa vặn hôm nay là thời điểm tốt để ăn cá ngon đấy. Chúng ta ăn cùng uống một bữa đi.”
Nhìn Kiều Bân đi ra ngoài, Kiều Cẩn Nhuận giải thích với Giang Nguyệt:
“Ba tôi là công nhân trên công trường xây dựng, bình thường quen tùy tiện, hy vọng cô không quá để ý.”
Giang Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Tôi cảm thấy chú rất đáng yêu.”
Rất đơn giản, rất thực tế.
Chờ chú Kiều mua cá chín về, đồ ăn của dì Tạ cũng đã chuẩn bị xong, mấy người ngồi vây quanh trước bàn ăn, thức ăn trên bàn nghi ngút khói.
Trong bữa ăn cơm, ông Kiều nói chuyện rất thoải mái, không ngừng tán gẫu những câu chuyện trên công trường, còn hỏi tình hình công việc gần đây của Kiều Cẩn Nhuận.
Vô cùng náo nhiệt và ấm áp.
Chú Kiều xoa xoa tay, có chút thận trọng hỏi Giang Nguyệt: “Tiểu Nguyệt này, cháu đang làm công việc gì, có tiện nói với chú không?”
Dì Tạ cười trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó rất tự nhiên gắp một miếng cá bỏ vào bát Giang Nguyệt:
“Tiểu Nguyệt của chúng ta là một ngôi sao lớn đó.”
“Ồ!” Ba Kiều hô một tiếng, vẻ mặt cao hứng: “Hèn gì, tôi vừa nhìn đã thấy Tiểu Nguyệt có dung mạo xuất chúng. Vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, nhất định rất là người nổi tiếng rồi!”
“Nhưng mà bình thường chú không xem TV nhiều, nên không thể nhận ra cháu được.” Ông lại cười cười:
“Khi còn nhỏ, Như Như rất thích xem TV. Con bé từng nói sau này lớn lên cũng muốn trở thành đại minh tinh.”
Đàn ông trung niên từ trước đến nay không biết biểu đạt tình cảm, chỉ là khi nói đến đây, ánh mắt có chút tối đi.
Giang Nguyệt không chút do dự nói: “Chú, Như Như lớn lên rất xinh đẹp, so với cháu khi còn bé đẹp hơn nhiều, nhất định sẽ là một đại minh tinh.”
Nghe xong câu này, ba Kiều dùng lòng bàn tay đè lên hốc mắt, nói chuyện có chút không mạch lạc: “Đúng vậy, Như Như của chúng ta nhất định…”
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy những giọt nước mắt ở trong lòng bàn tay người đàn ông trung niên.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi.” Dì Tạ cũng lau nước mắt, vội vàng nói sang chuyện khác:
“Cẩn Nhuận thật vất vả mới trở về một chuyến, hai người các con trò chuyện vui vẻ một chút.”
“Đúng, đúng, đúng, uống rượu, uống rượu!” Cha Kiều dùng bàn tay to lau mặt, trên mặt lộ ra nụ cười thật thà, chất phác:
“Không nói những chuyện đó nữa. Được rồi, cháu cứ ăn uống thoải mái nhé.”
Ba Kiều bưng ly rượu lên, một hơi đã cạn sạch.
Giang Nguyệt ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy ngực nhói lên, tim có chút đau nhói.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Kiều Cẩn Nhuận không uống rượu, nói là một chút nữa muốn lái xe đưa Giang Nguyệt về, vì thế lấy trà thay rượu cùng Kiều Bân uống một lát.
Chờ cơm nước xong xuôi, hai người mới tạm biệt ông bà Kiều, chuẩn bị đưa Giang Nguyệt trở về.
“Thật ngại quá, hôm nay khiến cho cô phải chê cười rồi.” Kiều Cẩn Nhuận mở miệng, giọng điệu ôn hòa:
“Ba mẹ tôi đều là những người bình thường. Nếu hôm nay bọn họ có việc gì làm không đúng, tôi thay bọn họ xin lỗi cô nha.”
Giang Nguyệt giật mình một chút, sau đó mỉm cười:
“Sao anh phải xin lỗi chứ? Tôi thấy cô chú rất tốt đó. Có được ba mẹ như vậy, cuộc sống nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Câu nói này là thật!
Cha mẹ của Kiều Cẩn Nhuận không trọng nam khinh nữ như cha mẹ cô. Cũng không giống cha mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu.
Không có ép buộc, cũng không có tính toán.
Đơn giản, ấm áp và hạnh phúc.
Đèn đường dưới lầu kéo bóng người rất dài, bóng dáng hai người chồng lên nhau.
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cẩn Nhuận, cố gắng tỏ ra thản nhiên mà nói:
“Nếu tôi có được gia đình như vậy, tôi sẽ vui đến mức cả đêm không ngủ được.”
Kiều Cẩn Nhuận khẽ cười một tiếng, đôi mắt dưới tròng kính lúc này rất dịu dàng, khóe môi nhếch lên:
“Nếu cô thích, cô có thể làm con gái nuôi của họ.”
“Có con gái là một ngôi sao lớn như cô, bọn họ cũng có thể vui đến mức không ngủ được.”
Giang Nguyệt mím môi cười: “Vậy phiền bác sĩ Kiều giúp tôi nói với cô chú chuyện tốt này nha, xem bọn họ có thể nhận một đứa con gái như tôi hay không.”
Kiều Cẩn Nhuận cụp mắt xuống, nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của Giang Nguyệt, muốn xác nhận cô có nghiêm túc hay không, một lát sau mới nhếch môi, dưới thanh âm ẩn chứa một tầng ý cười nhàn nhạt:
“Tôi rất sẵn lòng.”
Nơi này là khu phố cổ, mọi người ở đây đều là những người già lớn tuổi, hơn nữa là buổi tối cũng không cần lo lắng Giang Nguyệt sẽ bị người khác nhận ra.
Thời gian còn sớm, hai người đi tản bộ dưới lầu.
Giang Nguyệt vẫn không nhịn được, hỏi Kiều Cẩn Nhuận một câu hỏi mà cô đã luôn muốn hỏi:
“Như Như... Em ấy có thể tỉnh lại không?”
Kiều Cẩn Nhuận dừng một chút: “Muốn nghe sự thật hay là nói dối?”
Giang Nguyệt im lặng.
“Khả năng tỉnh lại rất nhỏ, có thể nói là… gần bằng không.”
Giọng Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng: “Ca phẫu thuật của em ấy là do chính tay tôi thực hiện. Lúc đó tình huống rất nghiêm trọng, có thể giữ lại mạng sống như vậy đã là kỳ tích rồi.”
Giang Nguyệt thậm chí không dám tưởng tượng tới áp lực cùng đau khổ khi phải tự tay thực hiện phẫu thuật cho em gái mình.
Cô chớp mắt mấy cái, cắn môi dưới nói: “Đã như vậy, vì sao...”
“Cô muốn nói, vì sao không để em ấy bình yên mà rời đi?”
Kiều Cẩn Nhuận dường như biết Giang Nguyệt muốn nói gì, bật cười một tiếng:
“Tôi từng có ý nghĩ này, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô: “Theo một nghĩa nào đó mà nói, không phải là Như Như cần chúng tôi, mà là chúng tôi cần Như Như.”
Trái tim Giang Nguyệt cũng theo câu nói này mà thắt lại.
“Tai nạn của con bé là một cú sốc lớn đối với gia đình tôi. Hơn nữa lúc đó, nhà máy của ba tôi phải đóng cửa, ông ấy còn phải đối mặt với áp lực bị sa thải.”
Kiều Cẩn Nhuận rũ mắt xuống: “Để Như Như còn sống trên thế giới này, chính là chỗ dựa tinh thần đối với cả gia đình chúng tôi.”
Có vài người cho dù là táng gia bại sản, vẫn sẽ hy vọng người thân của mình có thể sống. Chỉ cần có thể sống, có thể nhìn thấy người đó còn tồn tại, chính là sự an ủi lớn nhất đối với người còn lại.
“Nhưng Như Như nhất định không...”
Giang Nguyệt muốn nói, Như Như nhất định không muốn sống như vậy, như vậy quá đau khổ, cũng quá dày vò.
Kiều Cẩn Nhuận dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Vì vậy, chúng tôi quyết định, chờ Như Như đến mười tám tuổi, liền an táng cho con bé.”
Giang Nguyệt ngây người.
Cô cảm thấy rất khó chịu, trái tim vô cùng đau đớn, cô muốn đưa tay bắt lấy nó để khiến cho mình bớt đau, nhưng lại không thể chạm được vào.
Thật khó chịu!
“Cô có biết lý do tại sao tôi lại đưa cô đến thăm Như Như, còn nói cho cô biết những chuyện này không?”
Bước chân của Kiều Cẩn Nhuận dừng lại, nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt, trong đôi mắt phía sau tròng kính ấy, ẩn chứa một ý nghĩa sâu sắc khác…
Chương 134 Tôi là loại người như vậy
Kiều Cẩn Nhuận nhếch khóe môi, nói tiếp: “Mặc dù tôi không biết rõ cụ thể, nhưng tôi có thể nhìn ra được, gần đây cô hẳn là đã trải qua rất nhiều điều tồi tệ đúng không?”
Giang Nguyệt trầm mặc không nói.
“Ngày hôm đó khi cô chạy đến phòng khám của tôi, ánh mắt đã không còn chút tia sáng nào.”
Kiều Cẩn Nhuận vừa nhớ lại, vừa nhíu mày: “Cả người cô chẳng có chút sức sống gì, giống như đã mất hết hy vọng vào cuộc sống.”
“Tôi rất quen thuộc với cái bộ dạng hồn bay phách lạc đó. Bởi vì… tôi cũng đã từng trải qua.”
Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng đưa cổ tay ra, dưới ánh đèn dưới lầu, có thể nhìn thấy một vết sẹo nhỏ mờ nhạt trên đó.
Anh đã từng cắt cổ tay!
“Bất luận là dưới thân phận bác sĩ hay bạn bè, tôi cũng không hy vọng cô đi theo vết xe đổ đó của tôi.”
Giang Nguyệt đột nhiên hiểu ra.
Bởi vì hoàn cảnh của họ quá giống nhau, nên Kiều Cẩn Nhuận mới muốn giúp cô một tay.
“Cuộc đời của Như Như chỉ có mười tám năm, hoặc tính đúng hơn một chút thì cũng chỉ có mười một năm.”
Kiều Cẩn Nhuận tiếp tục: “Nhưng cô vẫn còn nhiều cái mười năm nữa, có rất nhiều cơ hội và tương lai phía trước, đừng vì những tổn thương hay công kích nhất thời mà từ bỏ hy vọng.”
Dưới ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt mím môi, lòng bàn tay siết nhẹ.
Đây là lần đầu tiên, có người chỉ cần liếc mắt liền dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.
“Tôi biết, câu nói ‘hãy sống cho chính mình’ nghe có vẻ rất cao siêu, chưa kể cô cũng khó thuyết phục bản thân chỉ với một lý do như vậy.”
“Nếu không thể sống cho chính mình. Vậy thì phải sống vì những người yêu thương mình, đừng để bọn họ phải khổ sở, phải đau lòng.”
Kiều Cẩn Nhuận mím môi, cúi đầu nhìn Giang Nguyệt vài giây, rồi khẽ cười nói:
“Giống như cả nhà chúng tôi đều hy vọng Như Như có thể sống. Nhất định cũng sẽ có người yêu thương cô, hy vọng cô có thể sống thật tốt.”
“Ít nhất thì, tôi hy vọng cô có thể sống.” Kiều Cẩn Nhuận nói rất rõ ràng: “Tôi nói không chỉ với thân phận bác sĩ thôi, cô hiểu không?”
Trong ấn tượng của Giang Nguyệt, Kiều Cẩn Nhuận rất ít khi nói nhiều thế này, trước giờ anh đều ngắn gọn và súc tích nhất có thể.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bác sĩ Kiều dịu dàng và tinh tế như vậy.
Lông mi Giang Nguyệt run rẩy, một nỗi chua xót xông thẳng lên chóp mũi, khiến cô bỗng mở miệng:
“Cho nên, anh nói cho tôi biết những thứ này, là hy vọng sau này tôi có thể sống tốt mà đối mặt với cuộc đời này sao?”
“Cô đoán không sai.” Khóe môi Kiều Cẩn Nhuận khẽ nhếch lên, nụ cười dần dần hiện rõ trên khuôn mặt:
“Hy vọng cô có thể làm chủ cuộc sống của mình, sớm bước ra khỏi vũng lầy đó.”
Giang Nguyệt chợt nhận ra: “Anh cố ý tính kế tôi?”
Kiều Cẩn Nhuận nhếch môi: “Đây không phải là tính kế, mà là tư vấn tâm lý miễn phí. Cô được hời rồi đó.”
Giang Nguyệt cười rộ lên.
Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt mới chậm rãi nói: “Cảm ơn bác sĩ Kiều.”
Kiều Cẩn Nhuận biết rằng Giang Nguyệt đã nghe hiểu, thở phào nhẹ nhõm: “Trời cũng không còn sớm nữa, cô nên về nghỉ ngơi đi.”
Là một bác sĩ, anh có khái niệm về thời gian gần như chính xác tuyệt đối, còn về khía cạnh sức khoẻ, anh luôn rất khắt khe và nghiêm túc.
Ngồi trong xe, cửa kính xe hạ xuống một chút, gió lạnh thổi vào, trong lòng Giang Nguyệt cũng dần dần thanh tỉnh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Giang Nguyệt lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhìn thấy tên người gọi, cô do dự vài giây:
“Bác sĩ Kiều, tôi nghe điện thoại một chút.”
Kiều Cẩn Nhuận gật đầu, có ý bảo cô cứ tự nhiên.
Giang Nguyệt nhấn nút trả lời: “Tiêu tổng.”
“Bây giờ cô xuống lầu nói chuyện một chút được không?” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, là một giọng điệu không để cho người khác cự tuyệt.
Giang Nguyệt nhẹ nhàng trả lời: “Xin lỗi Tiêu tổng, hiện tại tôi không có ở nhà.”
Nghe thấy rõ tiếng gió rít ở đầu dây bên kia, còn có cả tiếng xe chạy, Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống:
“Ở đâu?”
Cảm thấy bất an trong vài giây, Giang Nguyệt không trả lời Tiêu Kỳ Nhiên mà lập tức cúp điện thoại.
Kiều Cẩn Nhuận ở ghế lái sắc mặt lạnh lùng, hỏi một câu: “Sếp của cô à?”
“Ừ.” Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Cũng có thể nói là kim chủ của tôi, là miếng cơm manh áo của tôi.”
Giang Nguyệt nói câu này rất bình tĩnh, nhưng lại như cười nhạo chính mình.
Cho dù không phải người trong giới, khi nghe được câu này cũng có thể phán đoán ít nhiều về mối quan hệ không trong sạch giữa Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Kiều Cẩn Nhuận cầm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không có gì ngạc nhiên mà hỏi: “Là người lúc trước cứu cô một mạng, giờ lại đâm cô một nhát sao?”
Giang Nguyệt không trả lời, chẳng khác nào đồng ý.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Có phải anh cảm thấy người như tôi rất dơ bẩn, rất đáng bị coi thường không?”
Cô nghĩ rằng bản thân mình đang rất bình tĩnh, nhưng giọng nói rõ ràng là đang run rẩy.
Cái tôi kiêu ngạo của Giang Nguyệt còn cao hơn cả bầu trời.
Nhưng dù có kiêu ngạo đến đâu, cô vẫn phải đối mặt với quá khứ đáng xấu hổ của mình.
Cô thấy chẳng có gì đáng tự hào.
“Giang Nguyệt.” Kiều Cẩn Nhuận xoay mặt, nghiêm túc nhìn cô với ánh mắt ấm áp:
“Tôi đã mổ hết toàn bộ cơ thể người, không thấy bất cứ ai là dơ bẩn cả.”
“Tuy rằng tôi không biết quá khứ của cô, nhưng tôi dám khẳng định cô không phải loại người như vậy.”
Anh ngừng một chút, giọng điệu rất chắc chắn: “Cô có trái tim trong sáng, và con người cô cũng thuần khiết như vậy.”
“Nếu tôi nói, tôi đúng là loại người như vậy thì sao?” Giang Nguyệt cắn môi, chậm rãi nói:
“Tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền. Chỉ cần có tiền là tôi sẽ làm bất cứ điều gì, sẽ không từ thủ đoạn nào…”
“Cô có phải là người như vậy hay không, cô hẳn phải hiểu rõ hơn tôi chứ?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên mặt.
…
Khi Kiều Cẩn Nhuận lái xe đưa Giang Nguyệt đến tầng trệt của căn hộ, cô không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc vẫn đậu ở đó.
“Cám ơn anh đã đưa tôi về, bác sĩ Kiều.” Giang Nguyệt lễ phép cảm ơn, cởi dây an toàn ra và định xuống xe.
Kiều Cẩn Nhuận cũng chú ý tới bóng dáng người đàn ông đứng ở xa xa, anh quan tâm hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Giang Nguyệt lắc đầu, cười với anh: “Tôi có thể tự lo được, anh yên tâm.”
Kiều Cẩn Nhuận còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Giang Nguyệt, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu.
Có nhiều chuyện cô cần phải tự giải quyết.
Cũng chỉ có thể tự mình giải quyết mà thôi.
Sau khi xe của Kiều Cẩn Nhuận rời đi, Giang Nguyệt bước tới trước mặt người đàn ông đã chờ cô từ rất lâu, lịch sự ngước mắt lên:
“Chào buổi tối, Tiêu tổng.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, một đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, lông mày nhếch lên một cách chán ghét:
“Từng bò lên xe của tôi, lại còn có thể để ý tới Infiniti?”
Có lẽ anh ta đang châm chọc đẳng cấp xe của Kiều Cẩn Nhuận quá thấp.
Ánh mắt Giang Nguyệt không thay đổi, khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Tiêu tổng hiểu lầm rồi, đó là bác sĩ riêng của tôi. Hôm nay tôi đi khám bệnh, tiện đường nên anh ấy đưa tôi về.”
Cô nói dối không chút ngượng ngùng.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục, chân mang giày da, một tay đút vào túi quần, ánh mắt nguy hiểm nheo lại:
“Khám bệnh còn cần phải đến phố Hỷ Lạc?”
Có thể thấy, trong khoảng thời gian vừa rồi, Tiêu Kỳ Nhiên đã điều tra được tung tích hôm nay của cô.
“Tiêu tổng tìm tôi có chuyện gì?” Giang Nguyệt bình tĩnh, muốn chuyển chủ đề:
“Có gì thì anh nói thẳng luôn bây giờ đi, trễ rồi, tôi còn nghỉ ngơi nữa.”
Sắc mặt Giang Nguyệt bình lặng như nước, không có chút gợn sóng nào.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:
“Giang Nguyệt, gần đây cô biểu hiện rất tốt, tôi tưởng cô đã biết tốt xấu một chút.”
“Nhưng xem ra, cô vẫn là không biết điều như cũ.” Anh nhàn nhạt liếc cô, giọng điệu lạnh lùng:
“Tối hôm qua, cô có tư cách gì mà xuất hiện ở khách sạn Swan Mansion?”
Chương 135 Chỉ cần cô nghe lời
Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, cằm khẽ nâng lên: “Tối hôm qua, cô có tư cách gì mà xuất hiện ở khách sạn Swan Mansion?”
Giang Nguyệt buông tay, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Về vấn đề này, anh nên hỏi Tiêu phu nhân thì hơn.”
“Mẹ tôi bảo cô làm gì, thì cô làm cái đó sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên bước về phía trước một bước, giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên bên tai của Giang Nguyệt:
“Mẹ tôi cho cô chỗ tốt gì, mà cô lại nghe lời bà ấy như vậy?”
Hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách nhau một khoảng tầm nửa mét, gió đêm lạnh lẽo lướt qua hai người.
Dưới lầu của căn hộ, ánh sáng lờ mờ phát ra từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, quai hàm của người đàn ông được phác họa một cách rất lạnh lùng, cứng rắn.
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, mang theo sự thờ ơ: “Giang Nguyệt, cô cần phải hiểu một điều, hiện tại người cô nên lấy lòng, chỉ có tôi!”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, trầm mặc không nói.
Cô ngoan ngoãn giống như một con cừu mặc cho người khác chém giết.
Đuôi lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ động, thần sắc lạnh lùng: “Bây giờ Thuỵ Uyển đã là của cô, cô định khi nào thì chuyển về?”
Nghe vậy, Giang Nguyệt dừng lại giây lát, rồi mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt bình tĩnh nói:
“Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ chuyển về.”
Thật ra là đang nói dối.
Giang Nguyệt hoàn toàn không có ý định chuyển về Thuỵ Uyển.
Cho dù căn biệt thự kia đã đứng tên cô, cô thà tình nguyện xem như không có.
Cũng không muốn đặt chân đến nơi đó.
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô, sau đó từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, không coi ai ra gì mà châm lửa đốt, thở ra một hơi thật dài, sương khói làm ẩn đi khuôn mặt của hắn, rất khó để thấy rõ tâm tình của hắn hiện giờ.
Giang Nguyệt cũng đứng tại chỗ, trong lòng lại yên lặng đếm giờ.
Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên một tia châm chọc, cười khẽ một tiếng: “Cô có thể lừa người khác, nhưng cô không lừa tôi được đâu.”
Giang Nguyệt hơi giật mình.
Đầu ngón tay của hắn kẹp điếu thuốc, bỗng nhiên đi tới, tay cầm thuốc vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ của cô, Giang Nguyệt không khống chế được mà hét lên một tiếng, thần kinh của cô căng chặt lại, nhưng cô một chút cũng không dám giãy giụa.
Cô sợ tàn thuốc sẽ làm cô bị bỏng.
“Cô cứ như vậy mà không muốn chuyển về, hửm?” Giọng nói của hắn trầm thấp:
“Không phải là cô rất thích căn biệt thự kia sao?”
Lúc này, Giang Nguyệt bất chấp là hắn đang nói cái gì, lực chú ý của cô đều đặt lên bàn tay ở trên eo của mình, cô theo bản năng mềm giọng xuống:
“Anh buông tay trước đã.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt: “Cô sợ tôi như vậy sao?”
Giang Nguyệt mím môi, phớt lờ sự hứng thú hiện lên trong mắt của người đàn ông, thấp giọng nói:
“Trên tay anh có thuốc lá, tôi sợ tàn thuốc làm bỏng đến tôi.”
Kỳ thật từ lúc ôm cô, Tiêu Kỳ Nhiên đã vứt điếu thuốc trên tay xuống.
Nhưng xem ra Giang Nguyệt không biết, vẻ mặt khẩn trương của cô, trông có vẻ rất ngây thơ và đáng yêu.
Hắn bỗng nhiên muốn trêu đùa một chút, làm như không có gì nói: “Đừng lộn xộn, nó sắp đốt đến thắt lưng của cô rồi.”
Giang Nguyệt thật sự có chút sợ, không dám động đậy, đôi mắt sáng ngời tức giận trừng lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng rồi lại không dám chọc giận hắn.
Người đàn ông vô cùng hài lòng, hắn dùng bàn tay còn lại nắm lấy cái cằm trắng nõn của cô, tuỳ ý vuốt ve cánh môi cô.
Ngón tay của hắn có chút thô ráp, lực nhéo cô cũng tăng lên từng chút một, cho đến khi môi cô trở nên hồng nhuận mới thôi.
“Cô biết rõ hôm qua tôi mang Tần Di Di trở về là có ý gì, cô lại còn cố ý cùng mẹ tôi hợp sức lại gây khó dễ cho cô ấy.” Giọng nói của hắn thờ ơ:
“Cô nghĩ như vậy thì cô sẽ có thể làm Tiêu thiếu phu nhân sao.”
Giang Nguyệt nhíu mày, nhưng chỉ chốc lát sau lại giãn ra, lộ ra một nụ cười xinh đẹp:
“Chút tâm tư nhỏ bé này của tôi vẫn là bị Tiêu tổng phát hiện.”
Cô nói xong, lại cụp mắt xuống tiếp tục diễn trò: “Cho dù tôi không có cách nào có thể gả cho Tiêu tổng, nhưng tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn cô gái khác gả cho anh.”
Vừa dứt lời, người đàn ông như có ý tứ mà nhìn cô, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, hiếm khi thấy hắn lại không cười lạnh một tiếng:
“Cô nói thật?”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên dịu đi một chút, khóe môi mỉm cười.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lông mày lại nhíu chặt, mang ngữ khí không vui nói: “Sau này đừng để tôi thấy cô lên xe của những người đàn ông khác.”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng, như thể hắn đang cảnh cáo cô.
Tiêu Kỳ Nhiên buông tay.
Giang Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, lùi xuống một khoảng cách an toàn.
Lúc này Giang Nguyệt mới nhận ra hai tay của Tiêu Kỳ Nhiên trống rỗng, tàn thuốc cũng đã biến mất.
Cổ tay áo của hắn cũng được xắn lên đến khuỷu tay, hai hàng lông mày toát lên sự uể oải, bất cần.
“Không muốn chuyển, thì không chuyển đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, dường như không có ý định tiếp tục tranh luận với cô về vấn đề này:
“Từ tháng sau, trọng điểm công việc của cô sẽ chuyển sang Hoa Thành, nếu chuyển về thì cô cũng sẽ không ở được mấy ngày.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, ngữ khí của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh: “Cô có ý kiến gì không?”
Rõ ràng đây không phải là thảo luận về công việc với cô, mà là thông báo.
Nụ cười trên mặt của Giang Nguyệt vẫn như cũ, ngữ khí ôn hoà nói: “Cảm ơn Tiêu tổng, nếu như anh đã đặc biệt nói đến chuyện này, thì thật ra anh có thể nhờ chị Trần giúp truyền đạt lại.”
“Anh cũng sẽ không phải vất vả phải đặc biệt chạy đến đây một chuyến.”
Giọng điệu của cô dịu dàng tự nhiên, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nhếch môi cười nói:
“Cũng không tính là vất vả.”
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, giọng nói chứa vài phần ý cười như có như không: “Nếu như cô thật sự có thành ý, vậy thì cô mời tôi lên lầu uống trà đi, tôi có chút khát rồi.”
Trai đơn gái chiếc chung một phòng, ý nghĩa “uống trà” cũng không chỉ đơn thuần là uống trà như vậy.
Giang Nguyệt sao lại không nghe ra ám chỉ trong lời nói của hắn.
Thần sắc cô vẫn không đổi, chỉ là nụ cười ở trên mặt càng thêm sáng lạn: “Tiêu tổng, nhà tôi lại hết trà rồi, không được tiện cho lắm.”
Đây chính là từ chối hắn.
Nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên trong nháy mắt trầm xuống, giọng nói u ám: “Giang Nguyệt, tôi không thích trò lạt mềm buộc chặt.”
“Tôi không chơi trò lạt mềm buộc chặt.” Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, giọng nói cố gắng bình tĩnh:
“Nếu như anh đã quyết định ở cùng một chỗ với Tần Di Di, thì anh không nên đi trêu chọc người con gái khác.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra, hắn lại rất vui vẻ, mi tâm giãn ra, nói:
“Cô đang ghen?”
Giang Nguyệt: “…”
Cô không muốn lãng phí sức lực để suy nghĩ về mạch não của người đàn ông này rốt cuộc có được bình thường hay không, cô chỉ cần nghe theo lời hắn mà nói tiếp:
“Đúng vậy, tôi ghen rồi.”
“Nhưng ghen thì có ích lợi gì? Tiêu gia sẽ không để cho tôi gả vào, tôi tự biết tôi cũng không có cái bản lĩnh ấy.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, giọng nói cực kỳ rõ ràng: “Nếu đã như vậy, Tiêu tổng nên sớm giữ khoảng cách với tôi, tránh lúc đó lại dẫn tới những hiểu lầm không đáng có.”
Cô càng nói như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên lại càng cảm thấy là cô đang giận dỗi, nhất thời lại không nhịn được cười:
“Cô rõ ràng hiểu chuyện như vậy, vậy còn không chịu ngoan một chút.”
Thanh âm của hắn trầm ổn, nhưng hiển nhiên là đã dịu dàng hơn trước rất nhiều, cũng càng thêm kiên nhẫn:
“Nguyệt Nguyệt, cô chỉ cần ngoan một chút, nghe lời hơn một chút, thì Giang San vẫn sẽ do cô định đoạt.”
“Đừng đùa giỡn bày ra tính tình khó chịu với tôi, cũng đừng có những tâm tư không nên có, hiểu không?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, nhỏ giọng trấn an, dỗ dành cô:
“Chỉ cần cô nghe lời, tất cả mọi thứ vẫn sẽ là của cô.”
Giang Nguyệt rửa mặt xong, lau khô mặt, rồi tiện tay mở điện thoại di động.
Nhìn thấy tin nhắn của Kiều Cẩn Nhuận gửi tới, trong lòng cô lại có chút cảm giác không nói nên lời.
Nếu đây là sự quan tâm từ những người đàn ông khác, cô chắc chắn sẽ cảm thấy rằng những người này có ý đồ không tốt. Nhưng đây lại là tin nhắn mà bác sĩ Kiều gửi tới, nó lại giống như một lời hỏi thăm công việc hơn.
Đó chỉ là sự quan tâm, chăm sóc của bác sĩ đối với bệnh nhân.
Cô mím môi, ngón tay khẽ chạm vào màn hình, vui tươi trả lời lại một câu.
[Bác sĩ Kiều, mọi bệnh nhân anh đều sẽ quan tâm như vậy sao?]
Vừa gửi đi, Giang Nguyệt liền ý thức được có chỗ không đúng, cảm thấy rằng tin nhắn mình gửi có chút mập mờ, vội vàng thu hồi lại.
Không ngờ đối phương đã nhìn thấy, đã nhanh trả lời cô.
[Thỉnh thoảng thôi. Chỉ là Tống Du kêu tôi quan tâm đến thân thể của cô nhiều hơn, tôi đã quen giúp người thì giúp đến cùng rồi.]
Giang Nguyệt giật mình, chợt nhận ra rằng đã lâu rồi cô không gặp Tống Du.
[Gần đây luật sư Tống bận lắm sao? Tôi không gặp anh ấy một thời gian rồi.]
[Cậu ta đi nơi khác để xử lý một vụ án được uỷ thác, chắc tháng sau mới trở về.]
Hoá ra là vậy.
Cuộc đối thoại của hai người đột ngột kết thúc.
Ngay khi Giang Nguyệt đang cân nhắc có nên nói gì đó để kết thúc hoàn toàn cuộc trò chuyện này hay không, thì bên kia lại gọi điện thoại trước một bước.
Nhìn tên “Bác sĩ Kiều” hiện trên màn hình, Giang Nguyệt giật mình trong giây lát, rồi vội vàng ấn trả lời.
Kiều Cẩn Nhuận: “Xin lỗi, tôi không quen nhìn vào màn hình điện thoại trong một khoảng thời gian dài. Tôi đánh chữ không tiện lắm, gọi điện vậy có quấy rầy cô không?”
“Không có, tôi cũng vừa mới rửa mặt xong.” Giang Nguyệt cười trả lời: “Tôi nay bác sĩ Kiều không bận sao?”
“Bận, hôm nay tôi phải trực đêm.” Giọng của Kiều Cẩn Nhuận thản nhiên: “Sáng sớm có một ca phẫu thuật, khá là mỏi mắt, nên nhìn chằm chằm màn hình quá lâu mắt của tôi sẽ bị mỏi.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt cũng ý thức được mình đang ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi của Kiều Cẩn Nhuận, vì thế vội vàng nói: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong, cô định kết thúc cuộc gọi.
“Chờ một chút.” Anh ta bỗng nhiên gọi Giang Nguyệt lại:
“Chiều mai cô có rảnh không, cô có muốn cùng tôi đến một chỗ, coi như là đi giải sầu đi?”
Giang Nguyệt im lặng vài giây, đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không.
Dù sao thân phận của cô khá là đặc thù, phải băn khoăn rất nhiều.
“Lần trước tôi có nói với cô rồi, tôi có một người em gái.” Nhắc đến người thân của mình, giọng của Kiều Cẩn Nhuận trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
“Em ấy bị bệnh đã rất nhiều năm rồi, nó là một fan hâm mộ nhí của cô.”
Nghe đến đây, trong lòng Giang Nguyệt giật mình một chút.
“Ngày mai tôi muốn đi thăm em ấy, nếu cô thuận tiện, thì cô có thể…”
Giang Nguyệt lập tức nói: “Mai tôi có thời gian rảnh. Chúng ta sẽ gặp nhau mấy giờ vào chiều mai?”
Cô đồng ý một cách quyết đoán và kiên định.
Đuôi lông mày của Kiều Cẩn Nhuận khẽ nhúc nhích, lộ ra một nụ cười thư thái: “Vậy khoảng một giờ chiều mai, tôi đến đón cô.”
Giang Nguyệt cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường, cơn buồn ngủ rất nhanh lại ập tới, cô ngáp một cái, thanh âm có chút mềm mỏng: “Được, ngày mai gặp.”
Kiều Cẩn Nhuận nghe được động tĩnh ở bên Giang Nguyệt, giọng điệu thản nhiên nói:
“Cô nghỉ ngơi sớm một chút, trước khi đi ngủ thì nhớ uống thuốc, ngủ ngon.”
Mí mắt của Giang Nguyệt không nhấc lên nổi, mơ mơ màng màng mà “Ừ” một tiếng, liền ngủ thiếp đi, ngay cả điện thoại cũng quên cúp máy.
Đầu dây bên kia, Kiều Cẩn Nhuận còn đang đợi lời đáp lại của cô, kết quả lại không có động tĩnh gì.
Kiều Cẩn Nhuận cầm điện thoại, nghe tiếng hít thở đều đặn vững vàng ở bên kia điện thoại, anh ta nhịn không được mà bật cười.
Cô ngủ cũng thật nhanh.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt ngủ đến khuya mới dậy, nhớ tới lời hứa ngày hôm qua đã đồng ý với bác sĩ Kiều, lập tức từ trên giường xoay người đi vào phòng tắm.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, lại chọn một bộ trang phục mang tông màu hơi nhu hoà một chút, nghĩ đến sẽ đi gặp trẻ con, cô còn đặc biệt chuẩn bị một con gấu nhỏ làm quà tặng.
Cô hy vọng là em gái của bác sĩ Kiều sẽ thích nó.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp của buổi chiều chiếu lên người.
Giang Nguyệt từ trên lầu chậm rãi đi xuống, đứng ở hành lang quan sát xung quanh một hồi lâu, để xác định xem có paparazzi nào mai phục bên ngoài hay không.
Có một chiếc Infiniti đậu ven đường, người đàn ông ngồi trên ghế lái cũng vừa vặn nghiêng đầu nhìn về phía của cô.
Hai mắt của Giang Nguyệt sáng lên, thuần thục đeo kính râm, hạ thấp mũ xuống, chạy một mạch đến bên cửa xe, nhanh nhẹn ngồi vào ghế phụ.
Một loạt hành động trôi chảy, uyển chuyển và tự nhiên.
Sau khi lên xe, ánh mắt của Giang Nguyệt nhanh chóng tuần tra bốn phía, xác định nhiều lần xem có ai khả nghi nào đang chú ý tới cô hay không.
Thấy thế, Kiều Cẩn Nhuận không nhịn được cười, trêu chọc: “Cô giống như là một trinh sát ở trên chiến trường vậy.”
“Không còn cách nào.” Giang Nguyệt buông tay, tháo kính và mũ ra, lộ ra một gương mặt kiều diễm động lòng người:
“Bệnh nghề nghiệp, bác sĩ Kiều xin thứ lỗi.”
“Tôi hiểu mà.” Trên mặt Kiều Cẩn Nhuận cũng treo ý cười thản nhiên, đem toàn bộ cửa xe đóng lại.
Anh biết Giang Nguyệt có thân phận đặc biệt, cũng hiểu được nếu anh muốn đem cô ra ngoài, vậy thì anh phải có trách nhiệm bảo vệ cô.
Giang Nguyệt mang vẻ mặt cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”
Kiều Cẩn Nhuận lắc đầu: “Là tôi nên cảm ơn cô vì đã đồng ý đi thăm Như Như mới đúng.”
Thì ra em gái của bác sĩ Kiều tên là Như Như.
Giang Nguyệt nhớ kỹ trong lòng, nghĩ đến lát nữa gặp mặt, cô có thể thông qua gọi tên thân mật của em ấy, mà cùng em ấy kéo gần quan hệ hơn.
Kiều Cẩn Nhuận là người tỉ mỉ, nên lúc lái xe cũng chuyên chú không kém.
Giang Nguyệt cũng không có gan mà đi quấy rầy anh ta, dọc theo đường đi cô cũng ngồi yên lặng ở ghế phụ.
Bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh, nhưng cũng không hề ngượng ngùng.
Chờ qua đoạn đường đông đúc, xe chạy đến một con đường tương đối hẻo lánh và rộng rãi, Kiều Cẩn Nhuận mới thả lỏng tinh thần, bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với Giang Nguyệt.
“Vừa rồi tôi còn chưa kịp hỏi, cái túi trên tay cô là gì vậy?”
Giang Nguyệt quay đầu cười, mặt mày trở nên dịu dàng hơn: “Là quà cho Như Như đó.”
“Cho Như Như?”
Giang Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, nếu như Như Như nhận được quà từ người mà em ấy thích, nhất định em ấy sẽ rất vui vẻ.”
“Mọi bệnh tật đều là do tâm sinh, tâm tình ảnh hưởng rất nhiều đến trạng thái của người bệnh. Đây là điều mà bác sĩ Kiều đã nói cho tôi biết không phải sao?”
“Chỉ cần tâm trạng của Như Như tốt, nói không chừng bệnh của em ấy cũng có thể nhanh chóng tốt lên.”
Nghe được câu nói này, ý cười của Kiều Cẩn Nhuận có chút thu liễm lại: “Có lẽ vậy.”
Nếu đã mở ra được đề tài, Giang Nguyệt liền mượn cớ tiếp tục hỏi: “Như Như năm nay bao nhiêu tuổi, học tiểu học hay trung học vậy?”
“Chị Trần, người đại diện của tôi đó, có một đứa con gái tên là Hi Hi, năm nay học trung học. Nếu hai em ấy bằng tuổi nhau, có thể để cho các em ấy kết bạn với nhau.”
Kiều Cẩn Nhuận trầm mặc vài giây, mới chậm rãi trả lời: “Em tôi mười lăm tuổi. Nhưng… đã không còn đi học nữa.”
Giang Nguyệt hít vào một hơi.
Nụ cười vốn có của cô cũng cứng đờ, chỉ cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá đang đè lên, không thở nổi.
“Như Như em ấy… Em ấy bị bệnh gì?” Thanh âm của Giang Nguyệt hỏi rất nhẹ.
Tay của Kiều Cẩn Nhuận siết chặt vô lăng, mặt làm ra vẻ thoải mái: “Đợi lát nữa gặp cô sẽ biết.”
“Không tính là quá tệ, nhưng cũng không quá lạc quan.” Mi tâm của Kiều Cẩn Nhuận nhíu lại, nhưng rất nhanh lại buông ra:
“Cô không cần quá áp lực, thoải mái một chút là được.”
Giang Nguyệt miễn cưỡng nhếch môi cười cười, tâm tình cũng không thể thoải mái được bao nhiêu.
Chương 132 Đến thăm Như Như
Càng gần đến nơi, Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt càng ít nói chuyện hơn.
Giang Nguyệt mang theo tâm sự nặng nề, túi quà trên đùi cũng bị cô bóp chặt khiến nó nhăn nhúm lại.
Cô muốn hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của Như Như nhưng lời nói đến cổ họng rồi lại không thể nói ra được.
Cô có thể cảm giác được Kiều Cẩn Nhuận không muốn nói quá nhiều.
Xe dừng lại trong một con ngõ chật hẹp chỉ có thể cho phép một chiếc xe đi qua, lúc này Kiều Cẩn Nhuận mới ngước mắt lên nhìn Giang Nguyệt:
“Đến rồi.”
Những suy nghĩ miên man của Giang Nguyệt cũng dừng lại, cô gật đầu, mở cửa xe bước xuống, âm thầm nhìn lướt qua tình hình xung quanh.
Đây thực sự là một khu dân cư rất cũ.
Các tòa nhà ở đây cũng không tính là quá cao, san sát nhau mà còn nhỏ gọn tập trung cùng một chỗ. Sơn trên vách tường của tòa nhà đã bị bong tróc gần hết, tạo ra một cảm giác tòa nhà này rất lâu đời.
Giang Nguyệt do dự hỏi: “Bác sĩ Kiều, đây là nhà của anh sao?”
“Đúng vậy, ba mẹ và em gái tôi sống ở đây.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời một cách tự nhiên:
“Tôi có thuê một căn hộ ở trung tâm Bắc Thành để thuận tiện hơn cho công việc.”
Anh mở cốp xe, cầm ra một bichh đầy rau củ, trái cây và một hộp sữa.
“Đi thôi.”
Giang Nguyệt nhìn Kiều Cẩn Nhuận cầm nhiều đồ như vậy, muốn đưa tay ra để cầm giúp nhưng lại bị anh cự tuyệt:
“Cô là con gái, không cần làm những chuyện này.”
“Quy tắc của nhà chúng tôi là cho dù là mẹ tôi hay là em giá tôi, đều không cần động tay làm những việc nặng nhọc.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt mím môi.
Cô chưa từng được đối xử tốt như vậy.
Từ khi còn nhỏ, Giang Nguyệt đã gánh vác hơn nửa việc nhà trong nhà, phải chăm sóc một người cha nghiện bài bạc, còn có đứa em trai lười nhác, vô dụng. Mẹ cô nói với cô rằng đây là trách nhiệm của cô với tư cách là chị cả và là một người phụ nữ.
Nếu nói cô không ngưỡng mộ với gia đình của Kiều Cẩn Nhuận thì đó chính là nói dối.
“Anh thật sự là một người anh tốt!” Giang Nguyệt trầm mặc hai giây, sau đó nghiêm túc kết luận.
Đáy mắt Kiều Cẩn Nhuận chứa đầy ý cười, giọng điệu hời hợt: “Như Như trước kia cũng thường xuyên nói như vậy.”
“Lên tầng đi.”
Anh nói thật sự quá tùy ý khiến Giang Nguyệt không chú ý tới từ “trước kia” của anh.
Căn hộ quá cũ đến nỗi ngay cả thang máy cũng không được lắp đặt.
Mà nhà Kiều Cẩn Nhuận lại ở tầng sáu.
Khi leo lên đến tầng sáu, Kiều Cẩn Nhuận chú ý tới những giọt mồ hôi giữa trán của Giang Nguyệt, liền cảm thấy có chút áy náy:
“Xin lỗi vì đã để cô phải leo bộ lên tầng cao như vậy.”
“Không sao.” Giang Nguyệt khoát tay áo, giọng điệu thoải mái dí dỏm:
“Vừa hay rèn luyện sức khỏe luôn. Leo cầu thang cũng rèn luyện vóc dáng và giảm mỡ có hiệu quả rất tốt.”
Kiều Cẩn Nhuận nhịn không được cười: “Nói thật thì cô không cần phải giảm cân, vóc người bây giờ của cô rất tốt, rất hoàn hảo, rất đẹp rồi.”
Giang Nguyệt không chút khách khí: “Cảm ơn vì đã khen. Tôi xứng đáng được khen như vậy nha.”
Dường như không ngờ tới Giang Nguyệt lại kiêu ngạo như vậy, Kiều Cẩn Nhuận có chút bất lực lắc đầu:
“Giang đại minh tinh, cô hoàn toàn không giống với những gì mà truyền thông đã đưa tin.”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt hỏi: “Bọn họ viết về tôi như thế nào?”
“Lương thiện, ôn nhu, hào phóng và khiêm tốn.” Kiều Cẩn Nhuận suy nghĩ một cách sâu xa:
“Quả nhiên nội dung mà truyền thông đúng là không thể tin hoàn toàn.”
Giang Nguyệt ngoài đời giống một cô gái nhỏ, sẽ bởi vì sợ đau mà sợ tiêm, cũng sẽ kiêu ngạo tự mãn, còn có thể đùa giỡn như con nít.
Kiều Cẩn Nhuận đi tới trước cửa phòng, giơ một bàn tay ra gõ cửa, vài giây sau cánh cửa được mở ra, có một người phụ nữ trung niên hơi mập từ bên trong bước ra.
“Cẩn Nhuận, con đã trở về?”
Kiều Cẩn Nhuận kêu một tiếng: “Mẹ, con dẫn bạn tới thăm Như Như.”
Người phụ nữ trung niên vội vàng kéo Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt vào trong nhà, bảo hai người bọn họ ngồi trên sô pha, sau đó vội vàng đem rau củ quả cầm vào trong bếp.
Giang Nguyệt nhìn lướt qua căn nhà này một chút. Tổng cộng có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng khách cũng không lớn lắm, mấy người ở cũng có chút chật chội.
“Mẹ tôi họ Tạ, tên là Tạ Ngọc Mai, cô gọi bà ấy là dì Tạ là được rồi.”
Giang Nguyệt gật đầu.
Chờ Tạ Ngọc Mai bưng nước nóng đi ra, trên mặt tươi cười rất nhiệt tình: “Cô bé này nên xưng hô như thế nào nhỉ?”
Quả nhiên, bà ấy không biết Giang Nguyệt.
“Mẹ tôi bình thường không xem TV nhiều.” Kiều Cẩn Nhuận giải thích một câu.
Giang Nguyệt có thể nhìn ra được.
TV trong phòng khách đã rất cũ, hộp thu sóng vẫn còn phủ một lớp bụi, không giống việc thường xuyên có người bật lên.
“Dì Tạ, cháu là Giang Nguyệt.” Giọng nói của cô dịu dàng: “Dì gọi cháu là Tiểu Nguyệt là được.”
“Thì ra cháu chính là Giang Nguyệt.” Tạ Ngọc Mai vỗ nhẹ vào đầu nói, nhịn không được nở nụ cười:
“Dì biết, cháu là một ngôi sao đúng không? Con gái dì đã thích cháu kể từ khi cháu mới ra mắt rồi đó.”
“Là Như Như đúng không ạ? Cô bé hiện tại đang ở đâu rồi dì?” Giang Nguyệt lắc lắc túi quà trong tay, nụ cười càng tươi hơn:
“Cháu có mang quà cho em ấy, hy vọng em ấy sẽ thích.”
Giang Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt Tạ Ngọc Mai có chút hơi mất tự nhiên, bà nhìn liếc qua Kiều Cẩn Nhuận đang ngồi bên cạnh.
“Như Như đang ở trong phòng, tôi dẫn cô đi thăm em ấy.” Kiều Cẩn Nhuận uống xong ly nước, chậm rãi đứng dậy.
Giang Nguyệt vừa mới buông lỏng, trái tim bây giờ lại vọt lên cổ họng.
Khi đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy người đang nằm trên giường, Giang Nguyệt lúc này mới hiểu ra tại sao khi Kiều Cẩn Nhuận nhắc tới em gái, luôn miệng dùng từ “trước kia”.
“Như Như năm mười một tuổi bị tai nạn xe cộ, hiện tại đang sống trong tình trạng người thực vật.”
Giang Nguyệt ngây người đứng ở cửa, nhìn bé gái hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt bình tĩnh nằm trên giường, giống như đang ngủ.
Ngủ một giấc nhưng lại không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại…
Thời gian đã trôi qua, nhưng cô bé mãi mãi bị niêm phong ở tuổi mười một.
Giang Nguyệt cảm thấy sóng mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên, cô rũ mắt xuống: “Sao anh không nói cho tôi biết sớm?”
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng vẫn mơ hồ có thể nghe được nghẹn ngào, cô lẩm bẩm nói: “Tôi vốn định tới đây chơi cùng với Như Như.”
“Xin lỗi.” Kiều Cẩn Nhuận giơ tay tháo kính xuống, ấn ấn mi tâm:
“Tôi chỉ không biết nên nói như thế nào với cô, sợ cô cảm thấy tôi đang lừa cô.”
Anh đi tới trước bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký hoạt hình màu hồng, lật tới một trang trong đó, đưa tới trước mặt Giang Nguyệt:
“Nhưng em ấy thật sự rất thích cô.”
Giang Nguyệt run rẩy vươn tay cầm lấy quyển sổ, phía trên là nét chữ ngây thơ đáng yêu của trẻ con:
[Chị Giang Nguyệt thật xinh đẹp, sau này mình cũng sẽ trở thành người như chị ấy.]
Thời gian ghi trong quyển sổ là một ngày của bốn năm trước.
Khi đó, Giang Nguyệt vừa mới ra mắt, đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên, đạt được giải thưởng ‘Diễn Viên Mới Xuất Sắc’.
Một câu ngắn ngủi như vậy nhưng Giang Nguyệt lại có thể nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Như Như khi viết ra dòng chữ này.
Một cô bé ngây thơ, khao khát về cuộc sống, hy vọng và mơ mộng về tương lai của mình.
Giang Nguyệt hít hít mũi, giọng nói rốt cục không khống chế được mang theo nức nở:
“Sao anh lại tự tiện đọc nhật ký của Như Như? Thật là bất lịch sự.”
Kiều Cẩn Nhuận: “...”
Cô gái này, đôi khi thực sự đáng yêu.
Trước khi bước ra khỏi phòng ngủ, Giang Nguyệt đặt một con gấu nhỏ ở đầu giường Như Như, cách cô bé gần nhất.
“Nghe nói buổi tối, gấu nhỏ sẽ biến thành kỵ sĩ, bảo vệ công chúa đang ngủ.” Giang Nguyệt đã bình tĩnh lại, trong lời nói mang theo sự chúc phúc:
“Nó nhất định sẽ bảo vệ tốt Như Như.”
“Ừ, nhất định!”
Chương 133 Chỗ dựa tinh thần
Tạ Ngọc Mai mời Giang Nguyệt ở lại ăn cơm tối, nói là trong nhà không thường xuyên có khách đến nên muốn đối xử với cô thật tốt.
Sự nhiệt tình của bà khiến Giang Nguyệt không thể từ chối, đành thoải mái đồng ý.
Thêm nửa tiếng nửa trôi qua, cha của bác sĩ Kiều là Kiều Bân trở về, nhìn thấy một cô gái ở trong nhà, không thể không kinh ngạc nhìn lại thêm lần nữa.
Thật là một cô gái xinh đẹp.
Ông lại nhìn về phía Kiều Cẩn Nhuận, tươi cười hỏi: “Cẩn Nhuận, sao con mang bạn gái về nhà mà không báo trước vậy?”
Giang Nguyệt lập tức đỏ mặt, mở miệng muốn giải thích, Kiều Cẩn Nhuận chậm rãi nói:
“Ba, đây là bệnh nhân của con, cũng là bạn của con, ba đừng hiểu lầm.”
“Thì ra là bạn, thật ngại quá, mạo phạm cháu rồi!” Kiều Bân xấu hổ gãi gãi đầu, vẫn tươi cười như trước:
“Vậy ba xuống lầu đến cửa hàng của lão Dương mua một con cá chín. Vừa vặn hôm nay là thời điểm tốt để ăn cá ngon đấy. Chúng ta ăn cùng uống một bữa đi.”
Nhìn Kiều Bân đi ra ngoài, Kiều Cẩn Nhuận giải thích với Giang Nguyệt:
“Ba tôi là công nhân trên công trường xây dựng, bình thường quen tùy tiện, hy vọng cô không quá để ý.”
Giang Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Tôi cảm thấy chú rất đáng yêu.”
Rất đơn giản, rất thực tế.
Chờ chú Kiều mua cá chín về, đồ ăn của dì Tạ cũng đã chuẩn bị xong, mấy người ngồi vây quanh trước bàn ăn, thức ăn trên bàn nghi ngút khói.
Trong bữa ăn cơm, ông Kiều nói chuyện rất thoải mái, không ngừng tán gẫu những câu chuyện trên công trường, còn hỏi tình hình công việc gần đây của Kiều Cẩn Nhuận.
Vô cùng náo nhiệt và ấm áp.
Chú Kiều xoa xoa tay, có chút thận trọng hỏi Giang Nguyệt: “Tiểu Nguyệt này, cháu đang làm công việc gì, có tiện nói với chú không?”
Dì Tạ cười trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó rất tự nhiên gắp một miếng cá bỏ vào bát Giang Nguyệt:
“Tiểu Nguyệt của chúng ta là một ngôi sao lớn đó.”
“Ồ!” Ba Kiều hô một tiếng, vẻ mặt cao hứng: “Hèn gì, tôi vừa nhìn đã thấy Tiểu Nguyệt có dung mạo xuất chúng. Vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, nhất định rất là người nổi tiếng rồi!”
“Nhưng mà bình thường chú không xem TV nhiều, nên không thể nhận ra cháu được.” Ông lại cười cười:
“Khi còn nhỏ, Như Như rất thích xem TV. Con bé từng nói sau này lớn lên cũng muốn trở thành đại minh tinh.”
Đàn ông trung niên từ trước đến nay không biết biểu đạt tình cảm, chỉ là khi nói đến đây, ánh mắt có chút tối đi.
Giang Nguyệt không chút do dự nói: “Chú, Như Như lớn lên rất xinh đẹp, so với cháu khi còn bé đẹp hơn nhiều, nhất định sẽ là một đại minh tinh.”
Nghe xong câu này, ba Kiều dùng lòng bàn tay đè lên hốc mắt, nói chuyện có chút không mạch lạc: “Đúng vậy, Như Như của chúng ta nhất định…”
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy những giọt nước mắt ở trong lòng bàn tay người đàn ông trung niên.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi.” Dì Tạ cũng lau nước mắt, vội vàng nói sang chuyện khác:
“Cẩn Nhuận thật vất vả mới trở về một chuyến, hai người các con trò chuyện vui vẻ một chút.”
“Đúng, đúng, đúng, uống rượu, uống rượu!” Cha Kiều dùng bàn tay to lau mặt, trên mặt lộ ra nụ cười thật thà, chất phác:
“Không nói những chuyện đó nữa. Được rồi, cháu cứ ăn uống thoải mái nhé.”
Ba Kiều bưng ly rượu lên, một hơi đã cạn sạch.
Giang Nguyệt ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy ngực nhói lên, tim có chút đau nhói.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
…
Kiều Cẩn Nhuận không uống rượu, nói là một chút nữa muốn lái xe đưa Giang Nguyệt về, vì thế lấy trà thay rượu cùng Kiều Bân uống một lát.
Chờ cơm nước xong xuôi, hai người mới tạm biệt ông bà Kiều, chuẩn bị đưa Giang Nguyệt trở về.
“Thật ngại quá, hôm nay khiến cho cô phải chê cười rồi.” Kiều Cẩn Nhuận mở miệng, giọng điệu ôn hòa:
“Ba mẹ tôi đều là những người bình thường. Nếu hôm nay bọn họ có việc gì làm không đúng, tôi thay bọn họ xin lỗi cô nha.”
Giang Nguyệt giật mình một chút, sau đó mỉm cười:
“Sao anh phải xin lỗi chứ? Tôi thấy cô chú rất tốt đó. Có được ba mẹ như vậy, cuộc sống nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Câu nói này là thật!
Cha mẹ của Kiều Cẩn Nhuận không trọng nam khinh nữ như cha mẹ cô. Cũng không giống cha mẹ của Tiêu Kỳ Nhiên, chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu.
Không có ép buộc, cũng không có tính toán.
Đơn giản, ấm áp và hạnh phúc.
Đèn đường dưới lầu kéo bóng người rất dài, bóng dáng hai người chồng lên nhau.
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Kiều Cẩn Nhuận, cố gắng tỏ ra thản nhiên mà nói:
“Nếu tôi có được gia đình như vậy, tôi sẽ vui đến mức cả đêm không ngủ được.”
Kiều Cẩn Nhuận khẽ cười một tiếng, đôi mắt dưới tròng kính lúc này rất dịu dàng, khóe môi nhếch lên:
“Nếu cô thích, cô có thể làm con gái nuôi của họ.”
“Có con gái là một ngôi sao lớn như cô, bọn họ cũng có thể vui đến mức không ngủ được.”
Giang Nguyệt mím môi cười: “Vậy phiền bác sĩ Kiều giúp tôi nói với cô chú chuyện tốt này nha, xem bọn họ có thể nhận một đứa con gái như tôi hay không.”
Kiều Cẩn Nhuận cụp mắt xuống, nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của Giang Nguyệt, muốn xác nhận cô có nghiêm túc hay không, một lát sau mới nhếch môi, dưới thanh âm ẩn chứa một tầng ý cười nhàn nhạt:
“Tôi rất sẵn lòng.”
Nơi này là khu phố cổ, mọi người ở đây đều là những người già lớn tuổi, hơn nữa là buổi tối cũng không cần lo lắng Giang Nguyệt sẽ bị người khác nhận ra.
Thời gian còn sớm, hai người đi tản bộ dưới lầu.
Giang Nguyệt vẫn không nhịn được, hỏi Kiều Cẩn Nhuận một câu hỏi mà cô đã luôn muốn hỏi:
“Như Như... Em ấy có thể tỉnh lại không?”
Kiều Cẩn Nhuận dừng một chút: “Muốn nghe sự thật hay là nói dối?”
Giang Nguyệt im lặng.
“Khả năng tỉnh lại rất nhỏ, có thể nói là… gần bằng không.”
Giọng Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng: “Ca phẫu thuật của em ấy là do chính tay tôi thực hiện. Lúc đó tình huống rất nghiêm trọng, có thể giữ lại mạng sống như vậy đã là kỳ tích rồi.”
Giang Nguyệt thậm chí không dám tưởng tượng tới áp lực cùng đau khổ khi phải tự tay thực hiện phẫu thuật cho em gái mình.
Cô chớp mắt mấy cái, cắn môi dưới nói: “Đã như vậy, vì sao...”
“Cô muốn nói, vì sao không để em ấy bình yên mà rời đi?”
Kiều Cẩn Nhuận dường như biết Giang Nguyệt muốn nói gì, bật cười một tiếng:
“Tôi từng có ý nghĩ này, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.”
Kiều Cẩn Nhuận nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô: “Theo một nghĩa nào đó mà nói, không phải là Như Như cần chúng tôi, mà là chúng tôi cần Như Như.”
Trái tim Giang Nguyệt cũng theo câu nói này mà thắt lại.
“Tai nạn của con bé là một cú sốc lớn đối với gia đình tôi. Hơn nữa lúc đó, nhà máy của ba tôi phải đóng cửa, ông ấy còn phải đối mặt với áp lực bị sa thải.”
Kiều Cẩn Nhuận rũ mắt xuống: “Để Như Như còn sống trên thế giới này, chính là chỗ dựa tinh thần đối với cả gia đình chúng tôi.”
Có vài người cho dù là táng gia bại sản, vẫn sẽ hy vọng người thân của mình có thể sống. Chỉ cần có thể sống, có thể nhìn thấy người đó còn tồn tại, chính là sự an ủi lớn nhất đối với người còn lại.
“Nhưng Như Như nhất định không...”
Giang Nguyệt muốn nói, Như Như nhất định không muốn sống như vậy, như vậy quá đau khổ, cũng quá dày vò.
Kiều Cẩn Nhuận dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Vì vậy, chúng tôi quyết định, chờ Như Như đến mười tám tuổi, liền an táng cho con bé.”
Giang Nguyệt ngây người.
Cô cảm thấy rất khó chịu, trái tim vô cùng đau đớn, cô muốn đưa tay bắt lấy nó để khiến cho mình bớt đau, nhưng lại không thể chạm được vào.
Thật khó chịu!
“Cô có biết lý do tại sao tôi lại đưa cô đến thăm Như Như, còn nói cho cô biết những chuyện này không?”
Bước chân của Kiều Cẩn Nhuận dừng lại, nghiêng đầu nhìn Giang Nguyệt, trong đôi mắt phía sau tròng kính ấy, ẩn chứa một ý nghĩa sâu sắc khác…
Chương 134 Tôi là loại người như vậy
Kiều Cẩn Nhuận nhếch khóe môi, nói tiếp: “Mặc dù tôi không biết rõ cụ thể, nhưng tôi có thể nhìn ra được, gần đây cô hẳn là đã trải qua rất nhiều điều tồi tệ đúng không?”
Giang Nguyệt trầm mặc không nói.
“Ngày hôm đó khi cô chạy đến phòng khám của tôi, ánh mắt đã không còn chút tia sáng nào.”
Kiều Cẩn Nhuận vừa nhớ lại, vừa nhíu mày: “Cả người cô chẳng có chút sức sống gì, giống như đã mất hết hy vọng vào cuộc sống.”
“Tôi rất quen thuộc với cái bộ dạng hồn bay phách lạc đó. Bởi vì… tôi cũng đã từng trải qua.”
Kiều Cẩn Nhuận nhẹ nhàng đưa cổ tay ra, dưới ánh đèn dưới lầu, có thể nhìn thấy một vết sẹo nhỏ mờ nhạt trên đó.
Anh đã từng cắt cổ tay!
“Bất luận là dưới thân phận bác sĩ hay bạn bè, tôi cũng không hy vọng cô đi theo vết xe đổ đó của tôi.”
Giang Nguyệt đột nhiên hiểu ra.
Bởi vì hoàn cảnh của họ quá giống nhau, nên Kiều Cẩn Nhuận mới muốn giúp cô một tay.
“Cuộc đời của Như Như chỉ có mười tám năm, hoặc tính đúng hơn một chút thì cũng chỉ có mười một năm.”
Kiều Cẩn Nhuận tiếp tục: “Nhưng cô vẫn còn nhiều cái mười năm nữa, có rất nhiều cơ hội và tương lai phía trước, đừng vì những tổn thương hay công kích nhất thời mà từ bỏ hy vọng.”
Dưới ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt mím môi, lòng bàn tay siết nhẹ.
Đây là lần đầu tiên, có người chỉ cần liếc mắt liền dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.
“Tôi biết, câu nói ‘hãy sống cho chính mình’ nghe có vẻ rất cao siêu, chưa kể cô cũng khó thuyết phục bản thân chỉ với một lý do như vậy.”
“Nếu không thể sống cho chính mình. Vậy thì phải sống vì những người yêu thương mình, đừng để bọn họ phải khổ sở, phải đau lòng.”
Kiều Cẩn Nhuận mím môi, cúi đầu nhìn Giang Nguyệt vài giây, rồi khẽ cười nói:
“Giống như cả nhà chúng tôi đều hy vọng Như Như có thể sống. Nhất định cũng sẽ có người yêu thương cô, hy vọng cô có thể sống thật tốt.”
“Ít nhất thì, tôi hy vọng cô có thể sống.” Kiều Cẩn Nhuận nói rất rõ ràng: “Tôi nói không chỉ với thân phận bác sĩ thôi, cô hiểu không?”
Trong ấn tượng của Giang Nguyệt, Kiều Cẩn Nhuận rất ít khi nói nhiều thế này, trước giờ anh đều ngắn gọn và súc tích nhất có thể.
Đây là lần đầu tiên cô thấy bác sĩ Kiều dịu dàng và tinh tế như vậy.
Lông mi Giang Nguyệt run rẩy, một nỗi chua xót xông thẳng lên chóp mũi, khiến cô bỗng mở miệng:
“Cho nên, anh nói cho tôi biết những thứ này, là hy vọng sau này tôi có thể sống tốt mà đối mặt với cuộc đời này sao?”
“Cô đoán không sai.” Khóe môi Kiều Cẩn Nhuận khẽ nhếch lên, nụ cười dần dần hiện rõ trên khuôn mặt:
“Hy vọng cô có thể làm chủ cuộc sống của mình, sớm bước ra khỏi vũng lầy đó.”
Giang Nguyệt chợt nhận ra: “Anh cố ý tính kế tôi?”
Kiều Cẩn Nhuận nhếch môi: “Đây không phải là tính kế, mà là tư vấn tâm lý miễn phí. Cô được hời rồi đó.”
Giang Nguyệt cười rộ lên.
Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt mới chậm rãi nói: “Cảm ơn bác sĩ Kiều.”
Kiều Cẩn Nhuận biết rằng Giang Nguyệt đã nghe hiểu, thở phào nhẹ nhõm: “Trời cũng không còn sớm nữa, cô nên về nghỉ ngơi đi.”
Là một bác sĩ, anh có khái niệm về thời gian gần như chính xác tuyệt đối, còn về khía cạnh sức khoẻ, anh luôn rất khắt khe và nghiêm túc.
Ngồi trong xe, cửa kính xe hạ xuống một chút, gió lạnh thổi vào, trong lòng Giang Nguyệt cũng dần dần thanh tỉnh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Giang Nguyệt lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhìn thấy tên người gọi, cô do dự vài giây:
“Bác sĩ Kiều, tôi nghe điện thoại một chút.”
Kiều Cẩn Nhuận gật đầu, có ý bảo cô cứ tự nhiên.
Giang Nguyệt nhấn nút trả lời: “Tiêu tổng.”
“Bây giờ cô xuống lầu nói chuyện một chút được không?” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, là một giọng điệu không để cho người khác cự tuyệt.
Giang Nguyệt nhẹ nhàng trả lời: “Xin lỗi Tiêu tổng, hiện tại tôi không có ở nhà.”
Nghe thấy rõ tiếng gió rít ở đầu dây bên kia, còn có cả tiếng xe chạy, Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống:
“Ở đâu?”
Cảm thấy bất an trong vài giây, Giang Nguyệt không trả lời Tiêu Kỳ Nhiên mà lập tức cúp điện thoại.
Kiều Cẩn Nhuận ở ghế lái sắc mặt lạnh lùng, hỏi một câu: “Sếp của cô à?”
“Ừ.” Giang Nguyệt khẽ mỉm cười: “Cũng có thể nói là kim chủ của tôi, là miếng cơm manh áo của tôi.”
Giang Nguyệt nói câu này rất bình tĩnh, nhưng lại như cười nhạo chính mình.
Cho dù không phải người trong giới, khi nghe được câu này cũng có thể phán đoán ít nhiều về mối quan hệ không trong sạch giữa Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Kiều Cẩn Nhuận cầm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không có gì ngạc nhiên mà hỏi: “Là người lúc trước cứu cô một mạng, giờ lại đâm cô một nhát sao?”
Giang Nguyệt không trả lời, chẳng khác nào đồng ý.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Có phải anh cảm thấy người như tôi rất dơ bẩn, rất đáng bị coi thường không?”
Cô nghĩ rằng bản thân mình đang rất bình tĩnh, nhưng giọng nói rõ ràng là đang run rẩy.
Cái tôi kiêu ngạo của Giang Nguyệt còn cao hơn cả bầu trời.
Nhưng dù có kiêu ngạo đến đâu, cô vẫn phải đối mặt với quá khứ đáng xấu hổ của mình.
Cô thấy chẳng có gì đáng tự hào.
“Giang Nguyệt.” Kiều Cẩn Nhuận xoay mặt, nghiêm túc nhìn cô với ánh mắt ấm áp:
“Tôi đã mổ hết toàn bộ cơ thể người, không thấy bất cứ ai là dơ bẩn cả.”
“Tuy rằng tôi không biết quá khứ của cô, nhưng tôi dám khẳng định cô không phải loại người như vậy.”
Anh ngừng một chút, giọng điệu rất chắc chắn: “Cô có trái tim trong sáng, và con người cô cũng thuần khiết như vậy.”
“Nếu tôi nói, tôi đúng là loại người như vậy thì sao?” Giang Nguyệt cắn môi, chậm rãi nói:
“Tôi cần tiền, cần rất nhiều tiền. Chỉ cần có tiền là tôi sẽ làm bất cứ điều gì, sẽ không từ thủ đoạn nào…”
“Cô có phải là người như vậy hay không, cô hẳn phải hiểu rõ hơn tôi chứ?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên mặt.
…
Khi Kiều Cẩn Nhuận lái xe đưa Giang Nguyệt đến tầng trệt của căn hộ, cô không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc vẫn đậu ở đó.
“Cám ơn anh đã đưa tôi về, bác sĩ Kiều.” Giang Nguyệt lễ phép cảm ơn, cởi dây an toàn ra và định xuống xe.
Kiều Cẩn Nhuận cũng chú ý tới bóng dáng người đàn ông đứng ở xa xa, anh quan tâm hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Giang Nguyệt lắc đầu, cười với anh: “Tôi có thể tự lo được, anh yên tâm.”
Kiều Cẩn Nhuận còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Giang Nguyệt, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu.
Có nhiều chuyện cô cần phải tự giải quyết.
Cũng chỉ có thể tự mình giải quyết mà thôi.
Sau khi xe của Kiều Cẩn Nhuận rời đi, Giang Nguyệt bước tới trước mặt người đàn ông đã chờ cô từ rất lâu, lịch sự ngước mắt lên:
“Chào buổi tối, Tiêu tổng.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, một đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, lông mày nhếch lên một cách chán ghét:
“Từng bò lên xe của tôi, lại còn có thể để ý tới Infiniti?”
Có lẽ anh ta đang châm chọc đẳng cấp xe của Kiều Cẩn Nhuận quá thấp.
Ánh mắt Giang Nguyệt không thay đổi, khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Tiêu tổng hiểu lầm rồi, đó là bác sĩ riêng của tôi. Hôm nay tôi đi khám bệnh, tiện đường nên anh ấy đưa tôi về.”
Cô nói dối không chút ngượng ngùng.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc âu phục, chân mang giày da, một tay đút vào túi quần, ánh mắt nguy hiểm nheo lại:
“Khám bệnh còn cần phải đến phố Hỷ Lạc?”
Có thể thấy, trong khoảng thời gian vừa rồi, Tiêu Kỳ Nhiên đã điều tra được tung tích hôm nay của cô.
“Tiêu tổng tìm tôi có chuyện gì?” Giang Nguyệt bình tĩnh, muốn chuyển chủ đề:
“Có gì thì anh nói thẳng luôn bây giờ đi, trễ rồi, tôi còn nghỉ ngơi nữa.”
Sắc mặt Giang Nguyệt bình lặng như nước, không có chút gợn sóng nào.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:
“Giang Nguyệt, gần đây cô biểu hiện rất tốt, tôi tưởng cô đã biết tốt xấu một chút.”
“Nhưng xem ra, cô vẫn là không biết điều như cũ.” Anh nhàn nhạt liếc cô, giọng điệu lạnh lùng:
“Tối hôm qua, cô có tư cách gì mà xuất hiện ở khách sạn Swan Mansion?”
Chương 135 Chỉ cần cô nghe lời
Tiêu Kỳ Nhiên cười lạnh một tiếng, cằm khẽ nâng lên: “Tối hôm qua, cô có tư cách gì mà xuất hiện ở khách sạn Swan Mansion?”
Giang Nguyệt buông tay, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Về vấn đề này, anh nên hỏi Tiêu phu nhân thì hơn.”
“Mẹ tôi bảo cô làm gì, thì cô làm cái đó sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên bước về phía trước một bước, giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên bên tai của Giang Nguyệt:
“Mẹ tôi cho cô chỗ tốt gì, mà cô lại nghe lời bà ấy như vậy?”
Hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách nhau một khoảng tầm nửa mét, gió đêm lạnh lẽo lướt qua hai người.
Dưới lầu của căn hộ, ánh sáng lờ mờ phát ra từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, quai hàm của người đàn ông được phác họa một cách rất lạnh lùng, cứng rắn.
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, mang theo sự thờ ơ: “Giang Nguyệt, cô cần phải hiểu một điều, hiện tại người cô nên lấy lòng, chỉ có tôi!”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, trầm mặc không nói.
Cô ngoan ngoãn giống như một con cừu mặc cho người khác chém giết.
Đuôi lông mày của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ động, thần sắc lạnh lùng: “Bây giờ Thuỵ Uyển đã là của cô, cô định khi nào thì chuyển về?”
Nghe vậy, Giang Nguyệt dừng lại giây lát, rồi mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt bình tĩnh nói:
“Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ chuyển về.”
Thật ra là đang nói dối.
Giang Nguyệt hoàn toàn không có ý định chuyển về Thuỵ Uyển.
Cho dù căn biệt thự kia đã đứng tên cô, cô thà tình nguyện xem như không có.
Cũng không muốn đặt chân đến nơi đó.
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô, sau đó từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, không coi ai ra gì mà châm lửa đốt, thở ra một hơi thật dài, sương khói làm ẩn đi khuôn mặt của hắn, rất khó để thấy rõ tâm tình của hắn hiện giờ.
Giang Nguyệt cũng đứng tại chỗ, trong lòng lại yên lặng đếm giờ.
Đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên một tia châm chọc, cười khẽ một tiếng: “Cô có thể lừa người khác, nhưng cô không lừa tôi được đâu.”
Giang Nguyệt hơi giật mình.
Đầu ngón tay của hắn kẹp điếu thuốc, bỗng nhiên đi tới, tay cầm thuốc vòng qua ôm lấy cái eo nhỏ của cô, Giang Nguyệt không khống chế được mà hét lên một tiếng, thần kinh của cô căng chặt lại, nhưng cô một chút cũng không dám giãy giụa.
Cô sợ tàn thuốc sẽ làm cô bị bỏng.
“Cô cứ như vậy mà không muốn chuyển về, hửm?” Giọng nói của hắn trầm thấp:
“Không phải là cô rất thích căn biệt thự kia sao?”
Lúc này, Giang Nguyệt bất chấp là hắn đang nói cái gì, lực chú ý của cô đều đặt lên bàn tay ở trên eo của mình, cô theo bản năng mềm giọng xuống:
“Anh buông tay trước đã.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt: “Cô sợ tôi như vậy sao?”
Giang Nguyệt mím môi, phớt lờ sự hứng thú hiện lên trong mắt của người đàn ông, thấp giọng nói:
“Trên tay anh có thuốc lá, tôi sợ tàn thuốc làm bỏng đến tôi.”
Kỳ thật từ lúc ôm cô, Tiêu Kỳ Nhiên đã vứt điếu thuốc trên tay xuống.
Nhưng xem ra Giang Nguyệt không biết, vẻ mặt khẩn trương của cô, trông có vẻ rất ngây thơ và đáng yêu.
Hắn bỗng nhiên muốn trêu đùa một chút, làm như không có gì nói: “Đừng lộn xộn, nó sắp đốt đến thắt lưng của cô rồi.”
Giang Nguyệt thật sự có chút sợ, không dám động đậy, đôi mắt sáng ngời tức giận trừng lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng rồi lại không dám chọc giận hắn.
Người đàn ông vô cùng hài lòng, hắn dùng bàn tay còn lại nắm lấy cái cằm trắng nõn của cô, tuỳ ý vuốt ve cánh môi cô.
Ngón tay của hắn có chút thô ráp, lực nhéo cô cũng tăng lên từng chút một, cho đến khi môi cô trở nên hồng nhuận mới thôi.
“Cô biết rõ hôm qua tôi mang Tần Di Di trở về là có ý gì, cô lại còn cố ý cùng mẹ tôi hợp sức lại gây khó dễ cho cô ấy.” Giọng nói của hắn thờ ơ:
“Cô nghĩ như vậy thì cô sẽ có thể làm Tiêu thiếu phu nhân sao.”
Giang Nguyệt nhíu mày, nhưng chỉ chốc lát sau lại giãn ra, lộ ra một nụ cười xinh đẹp:
“Chút tâm tư nhỏ bé này của tôi vẫn là bị Tiêu tổng phát hiện.”
Cô nói xong, lại cụp mắt xuống tiếp tục diễn trò: “Cho dù tôi không có cách nào có thể gả cho Tiêu tổng, nhưng tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn cô gái khác gả cho anh.”
Vừa dứt lời, người đàn ông như có ý tứ mà nhìn cô, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, hiếm khi thấy hắn lại không cười lạnh một tiếng:
“Cô nói thật?”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên dịu đi một chút, khóe môi mỉm cười.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lông mày lại nhíu chặt, mang ngữ khí không vui nói: “Sau này đừng để tôi thấy cô lên xe của những người đàn ông khác.”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng, như thể hắn đang cảnh cáo cô.
Tiêu Kỳ Nhiên buông tay.
Giang Nguyệt nhanh chóng lùi lại hai bước, lùi xuống một khoảng cách an toàn.
Lúc này Giang Nguyệt mới nhận ra hai tay của Tiêu Kỳ Nhiên trống rỗng, tàn thuốc cũng đã biến mất.
Cổ tay áo của hắn cũng được xắn lên đến khuỷu tay, hai hàng lông mày toát lên sự uể oải, bất cần.
“Không muốn chuyển, thì không chuyển đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, dường như không có ý định tiếp tục tranh luận với cô về vấn đề này:
“Từ tháng sau, trọng điểm công việc của cô sẽ chuyển sang Hoa Thành, nếu chuyển về thì cô cũng sẽ không ở được mấy ngày.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, ngữ khí của Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh: “Cô có ý kiến gì không?”
Rõ ràng đây không phải là thảo luận về công việc với cô, mà là thông báo.
Nụ cười trên mặt của Giang Nguyệt vẫn như cũ, ngữ khí ôn hoà nói: “Cảm ơn Tiêu tổng, nếu như anh đã đặc biệt nói đến chuyện này, thì thật ra anh có thể nhờ chị Trần giúp truyền đạt lại.”
“Anh cũng sẽ không phải vất vả phải đặc biệt chạy đến đây một chuyến.”
Giọng điệu của cô dịu dàng tự nhiên, Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nghĩ nhiều mà chỉ nhếch môi cười nói:
“Cũng không tính là vất vả.”
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, giọng nói chứa vài phần ý cười như có như không: “Nếu như cô thật sự có thành ý, vậy thì cô mời tôi lên lầu uống trà đi, tôi có chút khát rồi.”
Trai đơn gái chiếc chung một phòng, ý nghĩa “uống trà” cũng không chỉ đơn thuần là uống trà như vậy.
Giang Nguyệt sao lại không nghe ra ám chỉ trong lời nói của hắn.
Thần sắc cô vẫn không đổi, chỉ là nụ cười ở trên mặt càng thêm sáng lạn: “Tiêu tổng, nhà tôi lại hết trà rồi, không được tiện cho lắm.”
Đây chính là từ chối hắn.
Nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên trong nháy mắt trầm xuống, giọng nói u ám: “Giang Nguyệt, tôi không thích trò lạt mềm buộc chặt.”
“Tôi không chơi trò lạt mềm buộc chặt.” Giang Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, giọng nói cố gắng bình tĩnh:
“Nếu như anh đã quyết định ở cùng một chỗ với Tần Di Di, thì anh không nên đi trêu chọc người con gái khác.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhíu mày, bỗng nhiên hiểu ra, hắn lại rất vui vẻ, mi tâm giãn ra, nói:
“Cô đang ghen?”
Giang Nguyệt: “…”
Cô không muốn lãng phí sức lực để suy nghĩ về mạch não của người đàn ông này rốt cuộc có được bình thường hay không, cô chỉ cần nghe theo lời hắn mà nói tiếp:
“Đúng vậy, tôi ghen rồi.”
“Nhưng ghen thì có ích lợi gì? Tiêu gia sẽ không để cho tôi gả vào, tôi tự biết tôi cũng không có cái bản lĩnh ấy.”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, giọng nói cực kỳ rõ ràng: “Nếu đã như vậy, Tiêu tổng nên sớm giữ khoảng cách với tôi, tránh lúc đó lại dẫn tới những hiểu lầm không đáng có.”
Cô càng nói như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên lại càng cảm thấy là cô đang giận dỗi, nhất thời lại không nhịn được cười:
“Cô rõ ràng hiểu chuyện như vậy, vậy còn không chịu ngoan một chút.”
Thanh âm của hắn trầm ổn, nhưng hiển nhiên là đã dịu dàng hơn trước rất nhiều, cũng càng thêm kiên nhẫn:
“Nguyệt Nguyệt, cô chỉ cần ngoan một chút, nghe lời hơn một chút, thì Giang San vẫn sẽ do cô định đoạt.”
“Đừng đùa giỡn bày ra tính tình khó chịu với tôi, cũng đừng có những tâm tư không nên có, hiểu không?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp, nhỏ giọng trấn an, dỗ dành cô:
“Chỉ cần cô nghe lời, tất cả mọi thứ vẫn sẽ là của cô.”