-
Chương 66-70
Chương 66 Diễn cho ai xem
Khuôn mặt Tần Di Di lập tức suy sụp: “Không, em muốn cùng ở chung phòng với A Nhiên cơ.”
Tiêu Kỳ Nhiên rất kiên nhẫn dỗ dành: “Buổi tối tôi sẽ bận rộn với công việc, ở chung rất dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Di Di.”
Nụ cười trên mặt Tần Di Di có chút cứng ngắc, suýt nữa cô không kìm được cảm xúc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt anh, cô vẫn nhịn xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên đã nói đủ chu toàn, nếu cô còn tiếp tục náo loạn, đó chính là không biết tốt xấu.
Tần Di Di biết, mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên rất cưng chiều cô, nhưng cũng có giới hạn nhất định.
Cô biết lúc nào nên dừng lại.
“Được rồi, vậy em có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào đúng không?” Tần Di Di nhượng bộ một bước, giọng điệu hết sức ngoan ngoãn nhu thuận.
“Đương nhiên.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp ứng cô.
Lúc này Tần Di Di mới lộ ra tươi cười lần nữa, dán vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, thật ra, anh không cần phải quá bảo vệ em như vậy.”
Cô thò đầu ra khỏi ngực Tiêu Kỳ Nhiên, nở nụ cười trong sáng đáng yêu: “Em tin rằng A Nhiên chắc chắn sẽ không ép em làm chuyện không muốn làm.”
Giang Nguyệt trả lời xong tin nhắn, ngẩng đầu nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Một người cố tình giả làm quân tử, một người cố ý giả bộ thanh thuần.
Cũng không biết diễn cho ai xem.
Sau khi làm thủ tục thuê phòng xong, Giang Nguyệt cầm thẻ phòng của mình, trực tiếp kéo hành lý liền đẩy cửa đi vào, bỏ hai người bọn họ ở phía sau.
Giang Nguyệt vào phòng, tắm rửa trước, cả người sảng khoái thay đồ ngủ. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đêm nay cô sẽ không phải làm gì cả.
Ngày mai là ngày đầu năm mới, cũng là thời gian bên kia hẹn để thảo luận về dự án. Còn lại thì đều là thời gian rảnh của cô.
Giang Nguyệt mặc đồ ngủ nằm trên giường, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Hứa Ngôn Sâm, nói ngắn gọn tình hình trước mắt của mình, thuận tiện đem ‘tập phim’ vừa rồi xem được khi nhận phòng cũng nói với anh nghe.
[Hứa Ngôn Sâm: Hai người bọn họ đều không phải người loại tốt đẹp gì.]
Giang Nguyệt cười cười, cũng đồng ý câu nói này.
Cùng Hứa Ngôn Sâm gửi tin nhắn một lát, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại video gọi tới.
Là Tống Du.
Tối nay là đêm giao thừa.
Giang Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, đã là tám giờ rưỡi tối. Chắc là lúc này Tống Du đang ở nhà chị Trần, Giang Nguyệt vội vàng nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
“Giang Nguyệt, đến Hoa Thành rồi à?” Tống Du xuất hiện trên màn hình điện thoại, chào hỏi cô.
Giang Nguyệt gật đầu: “Vừa đến khách sạn. Bây giờ anh đang ở nhà chị Trần hả?”
Tống Du: “Đúng vậy, tôi đang làm bài tập về nhà với Hi Hi, chị Trần ở trong bếp nấu cơm.”
Giang Nguyệt: “Hi Hi nghỉ tết mà vẫn phải làm bài tập về nhà à?”
Lúc này Hi Hi chen đầu vào, lúc lắc cái đầu nhỏ nhắn: “Chị Giang Nguyệt, em là học sinh ngoan đó. Sau khi làm bài tập về nhà em còn sẽ làm sẽ bài tập khác để củng cố kiến thức nữa cơ.”
“Được rồi. Hi Hi nhà chúng ta là học sinh giỏi, cũng đừng để anh Tống Du làm hỏng bài tập của em nhé.”
Hi Hi cầm điện thoại, lập tức khen ngợi: “Anh Tống Du rất lợi hại, bài nào anh ấy cũng biết làm cả.”
“Thật sao?” Giang Nguyệt giả vờ kinh ngạc: “Chị còn tưởng anh Tống Du quên hết kiến thức rồi, không thể làm bài tập giúp em. Không ngờ anh ấy giỏi như vậy à?”
Hi Hi gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Anh Tống Du vừa đẹp trai vừa thông minh. Thật xứng đáng làm bạn trai của chị Giang Nguyệt. Ánh mắt chọn bạn trai của chị Giang Nguyệt thật tốt!”
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt nhạt đi: “Hi Hi, em đừng nói lung tung. Tống Du không phải là…”
Giang Nguyệt còn chưa nói hết câu thì tiếng gõ cửa phòng cô lại vang lên.
Giang Nguyệt vô thức quay đầu đi, không để ý đến điện thoại.
Hi Hi: “Chị Giang Nguyệt, chị vừa nói gì ạ?”
Giang Nguyệt tùy tiện nói qua loa thêm vài câu, rồi vội vàng cúp máy.
Cô buông điện thoại xuống, do dự đi tới cửa, nhón chân nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa. Nhìn thấy một bộ vest được may thủ công màu xanh mực.
Giang Nguyệt mím môi, chỉ mở cửa ra một khe hở, dùng đầu gối chống cửa không cho anh ta đi vào:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn Giang Nguyệt chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nheo mắt nhìn cô, nói:
“Mở cửa, để tôi vào.”
Giang Nguyệt: “Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ở đây đi.”
Cô sẽ không thả sói vào nhà.
Đêm khuya, Giang Nguyệt còn đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, không thích hợp ở chung với đàn ông.
Đặc biệt là không thích hợp ở một mình với Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra được sự phòng bị của cô, hừ lạnh một tiếng: “Cô đang đề phòng tôi?”
Giang Nguyệt cũng không thèm giải thích với anh, trực tiếp thừa nhận:
“Đúng. Cho nên anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, hoặc là gửi tin nhắn cũng được.”
Dù sao đi nữa, cô sẽ không để anh ta bước qua cánh cửa này.
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên lướt nhẹ qua trên người Giang Nguyệt, nhìn thấy bờ vai trắng nõn của cô lộ ra trong không khí, đôi môi mỏng mím lại, mỉm cười nhàn nhạt:
“Giang Nguyệt, gần đây cô đã thông minh hơn rồi. Còn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi?”
Giang Nguyệt: “...”
Khỉ mốc chứ ở đó mà chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Cô cảm thấy người đàn ông này đã tự kỷ đến đỉnh điểm, hung hăng trợn mắt trừng hắn một cái, sau đó không chút do dự đóng cửa lại.
Cũng may Tiêu Kỳ Nhiên phản ứng nhanh, bằng không mũi của anh sẽ đụng vào cánh cửa.
Tiêu Kỳ Nhiên: "..."
Cẩn thận ngẫm lại, hình như đây là lần thứ hai anh bị Giang Nguyệt đóng cửa vào mặt rồi.
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
Giang Nguyệt đi về bên giường, cầm lấy điện thoại di động lên, trong điện thoại di động có vài tin nhắn, đều là Tống Du gửi tới.
[Buổi tối nhớ ăn chút gì đó, đừng để bụng đói.]
[Khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ, chú ý an toàn.]
[Đúng rồi, Hi Hi rất thích cây bút cô tặng cô bé, nói là muốn dùng cây bút này thi vào trường học yêu thích.]
Cuối cùng, là gửi đến một bức ảnh chụp chung của ba người.
Nhìn bức ảnh này, khóe mắt Giang Nguyệt có chút ươn ướt.
Quả nhiên, để Tống Du đến nhà chị Trần đón giao thừa là một lựa chọn đúng đắn.
Chị Trần ly hôn sớm, Hi Hi từ nhỏ đã thiếu tình yêu của cha, Tống Du lại là một người đàn ông thành thục ôn nhu. Vậy nên chắc chắn anh có thể dành cho Hi Hi sự quan tâm mà phụ nữ không thể làm được.
Hơn nữa trong nhà có một người đàn ông giúp đỡ, chị Trần cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Cô cúi đầu, gõ một dòng chữ trên điện thoại di động của mình.
[Cám ơn luật sư Tống. Lúc trở về tôi sẽ mời anh ăn một bữa thật ngon.]
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời thì đã có người gõ cửa lần nữa.
Giang Nguyệt không kiên nhẫn đi tới, hướng cửa phòng rống một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh có thấy phiền không? Nếu thấy thiếu hơi phụ nữ như vậy thì cứ đi tìm Tần Di Di đi.”
Cô không có thời gian để phục vụ anh ta.
Bên ngoài cửa phòng im lặng một lúc, sau đó một giọng nói lặng lẽ vang lên:
“Tiểu thư, tôi là phục vụ của khách sạn, mang bữa tối lên cho cô.”
Giang Nguyệt sửng sốt, ý thức được mình hiểu lầm.
“Tôi không có gọi đồ ăn, cậu giao nhầm phòng rồi.”
Nhân viên phục vụ bên ngoài lại giải thích thêm: “Thưa cô, đây là bữa tối miễn phí do khách sạn chúng tôi cung cấp.”
Giang Nguyệt lại rón rén nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận đúng là nhân viên phục vụ, cô mới thở phào nhẹ nhõm:
“Cám ơn. Làm phiền cậu rồi. Cậu cứ để ở ngoài cửa đi.”
Cô quả thực có chút đói.
Nhân viên phục vụ đồng ý, sau đó nhanh chóng đẩy xe rời đi.
Giang Nguyệt nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, mới yên lặng mở cửa phòng, chuẩn bị đem bữa tối vào phòng.
Lúc cô vừa mở cửa ngồi xổm xuống lấy đồ ăn, một đôi giày da đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Giang Nguyệt giật mình, theo bản năng trốn vào trong phòng, muốn lập tức đóng cửa lại.
“Quá muộn rồi.”
Chương 67 Tam thê tứ thiếp? (H)
Nhìn người đàn ông dùng một chân cứng rắn chống vào cửa phòng, sau đó chen vào khe hở chui vào, đôi lông mày xinh đẹp của Giang Nguyệt cau lại.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn mặc bộ vest và quần tây khi đến đây, trông rất tỉ mỉ và trang nghiêm.
“Ai cho anh vào?” Ngữ khí của Giang Nguyệt cực kỳ không vui: “Anh đột nhập vào phòng tôi, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, cười khẩy: “Bản lĩnh càng lúc càng lớn rồi. Còn muốn báo cảnh sát bắt tôi hả?”
Đuôi mắt hắn nâng lên, không có vẻ gì là tức giận, ngược lại là cười nửa miệng nhìn Giang Nguyệt.
“Cút ra ngoài!” Giang Nguyệt nhàn nhạt phun ra ba chữ này, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Nhìn thái độ cự tuyệt người khác cách xa vạn dặm của cô, đồng tử Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nguyệt.
Sắc mặt hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống, giữa hai lông mày hiện lên sự không kiên nhẫn, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
“Không phải lúc trước ô nói muốn tới Hoa Thành đón giao thừa sao?”
Trong ngữ khí của Tiêu Kỳ Nhiên vậy mà còn mang theo một chút ý tứ trách móc.
Giang Nguyệt hơi ngẩn ra. Hóa ra anh ta vẫn nhớ chuyện này.
Cô nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, bỗng nhiên bật cười.
Giang Nguyệt: “Nhọc lòng Tiêu tổng phải nhớ kỹ lời nói của tôi rồi.”
Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có biểu tình gì, chỉ nặng nề nhìn cô, vừa muốn nói gì đó, lại bị Giang Nguyệt lạnh nhạt mở miệng cắt ngang:
“Cho nên anh cố ý lấy danh nghĩa bàn bạc dự án đưa tôi đến gặp Hoa Thành?”
Tiêu Kỳ Nhiên không biết Giang Nguyệt đang cười cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt châm chọc của cô có chút chói mắt, khiến anh rất phiền lòng:
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì.” Giang Nguyệt thuận theo lời nói của hắn, trên mặt không có chút cảm xúc:
“Lúc ấy tôi thật sự có mong muốn đến Hoa Thành đón giao thừa. Nhưng hiện tại đã không muốn nữa rồi.”
“Tại sao?” Tiêu Kỳ Nhiên cau mày.
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên vài giây. Sau đó mới thản nhiên nói:
“Không có lý do. Chỉ đơn giản là không muốn thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi.
Tâm trạng cáu kỉnh của anh gần như sắp bùng phát, anh cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng từng chữ một đều là từ kẽ răng mà phát ra:
“Giang Nguyệt, cô đang đùa giỡn với tôi sao?”
Đùa giỡn với anh ta?
Giang Nguyệt khoanh tay lại, nhàn nhạt hỏi: “Nếu đã muốn đưa tôi đến Hoa thành, vì sao còn mang theo Tần Di Di?”
Cô lặng lẽ nhìn anh, vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng nói rất trong trẻo: “Anh vừa dỗ dành Tần Di Di, chiều lòng dẫn cô ấy đến Hoa Thành. Rồi lại nói với tôi là anh đang thực hiện nguyện vọng của tôi sao?”
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh định một chân dẫm hai thuyền à?”
Giang Nguyệt châm chọc mở miệng: “Hay là Tiêu tổng định trái ôm, phải ấp. Chơi trò tam thê tứ thiếp?”
Vừa mới tắm rửa xong, làn da của Giang Nguyệt trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn của khách sạn càng thêm mềm mại, cả người tinh xảo như búp bê sứ.
“Tam thê tứ thiếp?” Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng nhắc lại từ này, giọng điệu lạnh lùng giễu cợt: “Cô ngay cả thiếp cũng không bằng.”
Giang Nguyệt đã có thể thờ ơ với những lời mỉa mai của hắn: “Nếu tôi ngay cả thiếp cũng không bằng, vậy đêm khuya Tiêu tổng chạy đến phòng tôi làm gì?”
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.
“Tiêu tổng, ngài nên trở về phòng rồi, lát nữa nếu chính thất tìm tới, ngài cũng khó giải thích đó.”
Giang Nguyệt đi tới cửa, mở cửa phòng, bày ra động tác cúi người, mời rời đi với Tiêu Kỳ Nhiên.
Đây là hạ lệnh đuổi khách đối với hắn.
Bầu không khí trong phòng vô cùng cứng ngắc, sắc mặt của người đàn ông trong nháy mắt trầm xuống đến cực điểm, cằm tinh xảo căng thẳng, hơi lạnh dường như tỏa ra từ cơ thể hắn.
“Đã muộn lắm rồi, Tiêu tổng nên quay về tận hưởng đêm giao thừa hiếm hoi đi.”
Giang Nguyệt ngáp một cái, ánh mắt bình tĩnh: “Chúc hai người vui vẻ. Chúc ngủ ngon.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, thật lâu sau mới hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi về phía cửa.
Thấy hắn sắp rời đi, Giang Nguyệt buông lỏng cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay khoảnh khắc đôi giày da giẫm lên mép khung cửa, người đàn ông đột nhiên xoay người, bàn tay to đặt trên vai phải của cô, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống…
Dây áo ngủ dọc theo bả vai trượt xuống, để lộ ra một nửa bên xuân quang trắng nõn mê người.
“Á.”
Giang Nguyệt lập tức hô lên một tiếng, lại nghe thấy tiếng chân của người phục vụ ở hành lang khách sạn, cô theo bản năng đóng cửa lại, không muốn người khác nhìn thấy.
Cô kéo dây áo ngủ lên, nhưng lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt.
“Muốn tôi đi, còn đóng cửa lại?”
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói rất chậm rãi: “Giang Nguyệt, tôi không thích những chiêu trò như vậy đâu.”
Nói xong, anh bước đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao phủ ở phía trên cô, uy áp bức người khiến hô hấp cô không khống chế được run lên.
Sắc mặt của người đàn ông thâm thúy, thái độ nhã nhặn: “Cảm ơn đã mời gọi, tôi thực sự muốn tận hưởng một đêm giao thừa tuyệt vời…”
Anh cúi xuống dùng bàn tay to nhéo eo cô, xúc cảm khi sờ vào chiếc váy ngủ mềm như tơ kia rất thỏa mãn, anh nhịn không được lại đưa tay nhào nặn eo cô hai lần.
“... cùng với cô.”
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, giống như một khối gỗ cổ thụ thượng hạng, giống như một chất xúc tác khêu gợi. Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng cọ vào vành tai Giang Nguyệt.
Ở bên nhau bốn năm, Tiêu Kỳ Nhiên hiểu rõ cơ thể của Giang Nguyệt hơn chính bản thân cô. Anh có thể dễ dàng khơi gợi dục vọng của Giang Nguyệt bằng những đụng chạm. Trêu chọc cô khiến cô phát ra những tiếng rên rỉ trong vô thức.
Cảm giác quen thuộc này là không thể lừa gạt, hai chân Giang Nguyệt bắt đầu nhũn ra, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trong lồng ngực rắn chắc của Tiêu Kỳ Nhiên.
Nhìn Giang Nguyệt mềm nhũn như nước ở trong ngực, Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng nhếch môi.
Thân thể của cô vẫn luôn mềm mại như vậy.
Một tay của Tiêu Kỳ Nhiên ôm lấy eo nhỏ của Giang Nguyệt, một bên vén váy ngủ của cô lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nguyệt bắt đầu ửng hồng, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, muốn đẩy anh ra: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh thật không biết xấu hổ.”
Một khi đàn ông hứng lên, cũng sẽ không quan tâm đến những lời lăng mạ này, ngược lại chỉ coi như một loại tình thú: “Có xấu hổ không vô ích.”
“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn em.” Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên lên xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, hiển nhiên là biểu tượng của động tình.
Anh đã không chạm vào Giang Nguyệt một thời gian dài rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay đều lạnh lùng, vô cảm. Vậy mà gần đây lại có một giấc mơ khó tả, không thể nói thành lời.
Hãy để anh có thể nhớ lại dư vị bất tận đó.
Giờ phút này, Giang Nguyệt bị đẩy lên cửa, hai tay chống đỡ cánh cửa. Người đàn ông đứng phía sau đỡ eo cô, hơi cúi người, môi mỏng áp vào xương bướm trên lưng cô, từ từ hôn xuống phía dưới.
Cảm giác nóng bỏng khiến cơ thể Giang Nguyệt run lên.
“Mấy ngày trước tôi có một giấc mơ.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất dễ nghe, đặc biệt là trong bầu không khí này, càng có sức hút và trầm thấp hơn:
“Tôi muốn biến giấc mơ thành hiện thực, Nguyệt Nguyệt.”
“Thỏa mãn tôi.”
Sau ba chữ này, lý trí của Giang Nguyệt đã bắt đầu tan rã.
Chỉ còn lại những giọt mồ hôi trên trán, cùng với hai tay đang chống lên cánh cửa.
Động tác của người đàn ông cũng không quá thô bạo, sợ cô sẽ đau.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, cánh cửa cũng chấn động theo.
Chỉ cách một cửa khiến Giang Nguyệt sợ hãi đến mức siết chặt thân thể. Đầu óc lại thanh tỉnh mấy phần.
“Chị Giang Nguyệt, chị ngủ chưa?”
Chương 68 Giấu đàn ông trong phòng (H)
“Chị Giang Nguyệt, chị ngủ chưa?”
Giọng nói nũng nịu của Tần Di Di xuyên qua cánh cửa truyền vào, khiến cho Giang Nguyệt toát mồ hôi lạnh ở lưng.
Người đàn ông phía sau chỉ dừng lại vài giây, sau đó hạ thấp giọng, hơi thở có chút không ổn định: “Nguyệt Nguyệt, thả lỏng một chút.”
Người ở cửa lại gõ cửa hai lần nữa: “Chị Giang Nguyệt, chị có thể mở cửa ra được không?”
Giang Nguyệt cảm thấy mình sắp phát điên rồi!
Cô không nhịn được thở hổn hển, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Kẻ chủ mưu thì lại tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí còn rất ung dung thưởng thức nhất cử nhất động của cô lúc này.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại.
Đúng là tên cầm thú!
“Tôi ngủ, có chuyện gì không?” Giang Nguyệt biết nếu như cô không đáp lại, Tần Di Di sẽ không ngừng gõ cửa, vì vậy chỉ có thể cố gắng ổn định hơi thở mà lên tiếng:
“Đã khuya lắm rồi.”
Trong lời nói mang ý tứ từ chối mở cửa rõ ràng.
Tần Di Di ở ngoài cửa không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ cắn cắn môi:
“Chuyện là… chị có nhìn thấy A Nhiên ở đâu không?”
“Bọn em đã hẹn nhau sẽ đi xem phóa đêm giao giao thừa, nhưng em lại không tìm thấy anh ấy.”
Cô ta nói từng câu từng chữ đều mang theo đáng thương, giống như sắp khóc:
“Chị có thể giúp em tìm A Nhiên không? Điện thoại của anh ấy để ở trong phòng, em không liên lạc được.”
Bởi vì công việc nên Tiêu Kỳ Nhiên không bao giờ rời điện thoại di động của mình, chỉ vì công việc.
Tên khốn này chắc chắn là cố tình không mang theo điện thoại rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay điện thoại di động không rời tay, chính là vì nhu cầu công việc.
Dường như trì hoãn quá lâu, người đàn ông đã bắt đầu mất kiên nhẫn, trầm giọng nói thấp:
“Nhanh chóng bảo cô ấy đi đi.”
Giang Nguyệt vốn muốn nói, đây không phải là người của anh sao, muốn đuổi cũng phải là anh đi mà đuổi mới đúng chứ?
Nhưng người đàn ông hiển nhiên không cho cô cơ hội cãi lại, đã bắt đầu chuyển động, suýt chút nữa khiến Giang Nguyệt rên lên thành tiếng.
Hai tay Giang Nguyệt hai tay nắm chặt, đè nén giọng nói của mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên có thể là đi ra ngoài mua đồ ăn khuya cho cô rồi. Cô cứ về phòng đợi đi.”
“Là vậy ạ…” Tần Di Di nhìn chằm chằm cánh cửa này, mơ hồ có một loại dự cảm là Tiêu Kỳ Nhiên đang ở bên trong.
“Chị Giang Nguyệt, em không thích ở một mình, chị có thể cho em vào nói chuyện với chị được không?” Tần Di Di nhẹ nhàng nói, tỏ ra gần gũi giống như em gái hàng xóm nhỏ:
“Em chỉ muốn trò chuyện với chị một chút thôi.”
Bên trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Tần Di Di lại vỗ vỗ vào cánh cửa: “Chị Giang Nguyệt, chị có thể mở cửa ra một chút không?”
Thấy không ai để ý đến mình, Tần Di Di sốt ruột, ngữ khí cũng trở nên dồn dập:
“Chị Giang Nguyệt, A Nhiên có phải ở trong phòng chị không?”
Tim Tần Di Di đập rất nhanh, vừa nghĩ đến việc Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt ở chung một phòng, cô không thể chịu đựng được, bàn tay gõ cửa theo bản năng cũng bắt đầu dùng sức, giọng nói trở nên nóng nảy:
“A Nhiên, anh mau ra đây đi. A Nhiên!”
Sau vài giây.
Cánh cửa đột ngột mở ra.
Giang Nguyệt quấn một cái khăn tắm màu trắng, mặt không chút cảm xúc mà nhìn Tần Di Di.
Tần Di Di đang mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng, trông rất dễ thương. Trang điểm đơn giản, son môi hồng phấn. Vừa nhìn đã biết là định tìm Tiêu Kỳ Nhiên bên nhau cả đêm.
“Chị... Chị Giang Nguyệt.”
Ngay khi Tần Di Di bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của cô, khí thế vừa rồi lập tức tắt ngúm:
“Sao chị mở cửa lâu thế, em còn tưởng rằng…”
“Cô cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đang ở trong phòng tôi?” Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh lùng:
“Đừng tùy tiện vu khống người khác.”
Tần Di Di chớp mắt mấy cái, nghiêm túc quan sát sắc mặt Giang Nguyệt.
Cô vẫn là mỹ nhân trong sáng lạnh lùng như bình thường, nhưng đôi má hơi ửng hồng có chút bất thường.
“Chị Giang Nguyệt, mặt chị đỏ quá.”
Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt không chút thay đổi: “Tôi vừa tắm xong, mặt có chút nóng.”
Tần Di Di đứng ở cửa, kiễng chân nhìn vào bên trong, muốn xác định xem Tiêu Kỳ Nhiên có ở đây không.
“Không tin thì tự vào mà tìm.” Giang Nguyệt dứt khoát mở cửa, nhường đường cho Tần Di Di:
“Nhưng nếu tìm không được, tôi sẽ báo cảnh sát là cô tự tiện xông vào phòng người khác.”
Giọng điệu của cô rất nghiêm túc và bình tĩnh, trong lòng Tần Di Di không biết phải làm sao.
Ánh mắt Tần Di Di nhanh chóng quét qua một vòng. Sau khi xác định không có người ở trong, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng:
“Em xin lỗi chị Giang Nguyệt.”
“Em không phải muốn hiểu lầm chị, chỉ là do em quá sốt ruột mà thôi.” Tần Di Di cúi đầu, hai tay túm lấy góc áo, bộ dạng đáng thương.
Giang Nguyệt không rảnh nhìn cô ta diễn kịch, lạnh giọng nói: “Vậy cô đi chỗ khác tìm đi. Tôi đi ngủ.”
Giang Nguyệt nói xong thì liền đóng cửa lại.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới từ trong phòng tắm đi ra, không nhanh không chậm nhìn Giang Nguyệt, thờ ơ nói: “Cô đúng thật là diễn viên xuất sắc.”
Chỉ là nghe giọng điệu đoan chính của Giang Nguyệt, sẽ rất khó khiến người ta tin tưởng cô đang nói dối.
Thật ra Giang Nguyệt cũng sợ đến tim đập thình thịch.
Nếu Tần Di Di thật sự không sợ uy hiếp của cô, xông thẳng vào tìm Tiêu Kỳ Nhiên, trong phòng chỉ có bao nhiêu diện tích, cũng không thể giấu được một người đàn ông.
“Tiêu tổng, cảm giác khi vụng trộm như thế nào?” Giang Nguyệt lạnh nhạt hỏi, bầu không khí mập mờ vừa rồi đều bị xáo trộn.
Cô túm khăn tắm trên người, che đi dấu vết dưới thân: “Mau trở về đi. Nếu như Tần Di Di không tìm được anh, coi chừng cô ấy lại huy động toàn bộ khách sạn đi tìm người đó.”
“Đừng bỏ lỡ buổi hẹn hò đêm giao thừa với bạn gái.”
Giang Nguyệt đi thẳng vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa lần nữa, vừa rồi khiến trên người cô dính dính, rất khó chịu.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô, đi theo cô vào phòng tắm.
Giang Nguyệt: “Sao còn không đi?”
Cái gì muốn làm cũng đã làm, vì sao hắn còn chưa chịu rời đi?
“Tôi chưa thỏa mãn.”
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời nghi vấn trong lòng cô, trầm giọng nói:
“Vừa rồi tôi cũng đổ mồ hôi, cùng nhau tắm đi.”
Giang Nguyệt: ...
Được rồi, dù sao cũng không phải cô phải dỗ dành Tần Di Di, có ra sao thì cô cũng mặc kệ.
Kỹ thuật của Tiêu Kỳ Nhiên không tệ, trên phương diện này lại cũng rất dịu dàng với cô. Vậy cứ coi như hắn ta là một tên trai bao có diện mạo tốt, dáng người tốt đi.
Nhưng cô không ngờ, thể lực của tên trai bao này vượt quá tưởng tượng của cô.
Mãi đến mười hai giờ, hắn ta vẫn chưa dừng lại, thậm chí còn dùng cánh tay cường tráng bế cô lên, ôm cô đến bên cạnh cửa sổ.
Lúc này, kim giây chỉ đến đúng mười hai giờ.
Trong nháy mắt, đủ loại pháo hoa bay lên trời, sáng rực rỡ trong đêm, gần như thắp sáng cả căn phòng.
Cũng chiếu sáng màn kiều diễm của hai người.
Giang Nguyệt thở hổn hển, quay mặt đi: “Đừng... Người bên ngoài có thể nhìn thấy…”
Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, đầy màu sắc, khuôn mặt của Giang Nguyệt càng xinh đẹp và quyến rũ.
Giống như một quả táo đỏ mọng khiến người ta không thể không muốn cắn một miếng.
“Nhìn không thấy, đây là là kính hai mặt.” Tiêu Kỳ Nhiên cắn nhẹ trên vành tai cô, hô hấp nặng nề:
“Thích xem pháo hoa đúng không? Nó dành riêng cho em đó.”
Đồng tử Giang Nguyệt trong nháy mắt giãn ra, cô còn chưa kịp nói chuyện, động tác của người đàn ông đột nhiên tăng tốc. Ý thức của Giang Nguyệt lập tức trở nên mơ hồ, nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong cổ họng.
Cuối cùng, đến khi Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy thỏa mãn mới ôm cô ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ. Trong đầu Giang Nguyệt vẫn còn ghi nhớ câu nói kia.
Pháo hoa này dành riêng cho cô sao?
Chương 69 Đã không còn quá để ý
Giang Nguyệt ngủ rất nông.
Khi trời sáng, cô cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, từ từ mở mí mắt, trong bóng tối, cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang chậm rãi mặc quần áo.
Các ngón tay của anh ấy có khớp nối rõ ràng, thon dài lập thể, giống như bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm.
Khi anh cài cúc áo, mu bàn tay lộ ra gân xanh mơ hồ, rất có mỹ cảm cấm dục.
Giống như hai người vẫn đang ở chung với nhau.
Giang Nguyệt có chút hoảng hốt, quên mất mình đang ở Hoa Thành, ngẩn người gọi tên hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên…”
Người đàn ông đang mặc quần áo ở cuối giường dừng lại, chậm rãi xoay người.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, rơi vào trên mặt cô.
“Dậy sớm vậy.”
Làn da Giang Nguyệt trắng nõn, màu môi hồng nhuận sáng bóng, tóc dài tùy ý xõa ra sau lưng, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ có chút mông lung.
Đây tuyệt đối là nhan sắc của nữ thần.
Giang Nguyệt dụi dụi mắt, chống nửa người dậy, uể oải dựa vào đầu giường, ánh mắt quyến rũ mê ly: “Anh đi đâu vậy?”
Tối hôm qua cô kêu cả đêm, hiện tại lên tiếng còn có chút dục vọng chưa tan, âm thanh khàn khàn.
Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên bình thản: “Đi tìm Di Di.”
Đầu ngón tay Giang Nguyệt cứng đờ.
Những lời này giống như một cái công tắc, lập tức kéo Giang Nguyệt ra khỏi trạng thái buồn ngủ. Giống như đang ở mùa đông mà bị dội một chậu nước lạnh vào mặt.
Cô lặng lẽ xoay người, đem thân thể cuộn vào trong chăn.
“Không tiễn.”
Giọng nói của cô từ trong chăn truyền ra, hơi nghèn nghẹn nhưng trong giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào.
Tiêu Kỳ Nhiên nhặt chiếc áo khoác tối qua tùy tiện ném trên mặt đất, nhìn những nếp nhăn trên đó, khẽ cau mày, vỗ nhẹ hai lần rồi mặc vào.
Anh cài chiếc cúc cuối cùng của bộ vest, đứng ở bên giường, đôi mắt lạnh lùng.
“Chuyện tối hôm qua, tôi không muốn có bất kỳ ai biết được.” Anh dừng một chút, chỉnh lại cổ tay áo, rồi nói thêm:
“Đặc biệt là Di Di.”
Giang Nguyệt thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Người cưỡng ép cô ngủ cùng là hắn, hiện tại lại muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cũng là hắn.
Giang Nguyệt cố tình không trả lời.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng bên giường một lát, sau đó xoay người mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Đến khi nghe được âm thanh cửa phòng đóng lại, Giang Nguyệt mới thò đầu ra khỏi chăn, trên mặt không có một chút cảm xúc nào.
Cô phát hiện, giờ đây cô đã không còn quá để ý đến Tiêu Kỳ Nhiên nữa rồi.
Ngay cả mấy câu nói vừa rồi của hắn, cô cũng cảm thấy không đau không ngứa, giống như không liên quan gì đến cô.
Bị quấy rầy đến hết cả buồn ngủ, Giang Nguyệt vò vò mái tóc, lê thân thể sắp rã rời, từng bước một đi vào phòng tắm.
…
Sau khi tắm nước nóng, sự mệt mỏi tối qua đã dịu đi đôi chút, Giang Nguyệt vừa sấy tóc vừa cầm điện thoại lên xem.
[Tống Du: Chúc mừng năm mới! Chúc cô năm mới vui vẻ, bình an!]
Giang Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, Giang Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, tin nhắn vừa vặn được gửi vào 0 giờ tối hôm qua.
Tống Du thật có tâm.
Khóe môi Giang Nguyệt hơi nhếch lên, gõ vài cái vào điện thoại, trả lời anh, cảm ơn lời chúc của anh.
Một vài người bạn khác cũng gửi lời chúc mừng năm mới, Giang Nguyệt đều chúc lại tất cả.
Vì lý do gia đình, Giang Nguyệt không có nhiều bạn bè, nhưng cũng có một vài người thân thiết.
Sấy tóc xong, Giang Nguyệt nhớ tới buổi tối phải cùng Tiêu Kỳ Nhiên đi gặp đối tác, vì vậy trang điểm nhẹ, lại chọn quần áo phù hợp.
Chờ chuẩn bị xong hết, cô liếc nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm liền quyết định đi dạo ở Hoa Thành một chút.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Giang Nguyệt lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên.
“Đi theo tôi.” Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên.
Giang Nguyệt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải đi theo sau anh ta.
Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, ngắt quãng.
Tần Di Di lại khóc?
Giang Nguyệt nhíu mày, muốn xoay người rời đi.
“Giải thích cho Di Di xong rồi mới đi.” Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy cổ tay cô, khuôn mặt nghiêm nghị dường như phủ thêm một tầng băng giá.
Anh giống như đang đối đãi với một tội nhân phạm phải lỗi lầm to lớn nào vậy.
Giang Nguyệt bị kéo đến ghế sô pha trong phòng, trên bàn đã chất đầy giấy vệ sinh đã qua sử dụng, Tần Di Di vẫn đang khóc, hai mắt sưng to.
Nếu không biết, còn tưởng rằng cô ta đã gặp phải chuyện gì rất oan ức.
Giang Nguyệt có chút bực bội, nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tần Di Di ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe nhìn cô: “Chị Giang Nguyệt, tối hôm qua chị nói dối phải không? A Nhiên ở trong phòng chị phải không?”
Giang Nguyệt vừa định mở miệng muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông bên cạnh lập tức ném ánh mắt lạnh lùng sang, cảnh cáo cô không được nói lung tung.
“... Không, cô nghĩ nhiều rồi.”
Tần Di Di sững sờ hai giây, liếc nhìn vết cắn trên cổ Tiêu Kỳ Nhiên, lại lập tức nước mắt giàn giụa:
“Nếu không phải ở trong phòng chị Giang Nguyệt, vậy trên cổ A Nhiên vì sao lại có vết cắn.”
Giang Nguyệt theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn cổ Tiêu Kỳ Nhiên, quả nhiên có một vết đỏ nhỏ.
Dù nhỏ, nhưng rất rõ ràng.
Giang Nguyệt: …
Cô thừa nhận tối hôm qua khi ở đỉnh khoái cảm, cô thật sự không khống chế được bản thân, nhịn không được cắn cổ anh.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Tiêu Kỳ Nhiên lại bắt cẩn đến mức không biết che đậy nó hả?
Đầu óc Giang Nguyệt nhanh chóng vận động vài giây, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói:
“Cô hiểu lầm rồi. Thật ra Tiêu tổng rất hay bị nổi mề đay.”
Mề đay?
Câu trả lời này không chỉ khiến Tần Di Di kinh ngạc mà còn khiến Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cách kỳ lạ.
Giang Nguyệt mở to hai mắt, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chậm rãi nói: “Tiêu tổng thường xuyên bận bịu với công việc, bình thường thiếu ánh nắng mặt trời, ăn uống cũng không đều độ. Vì vậy lâu lâu lại nổi mề đay vậy thôi.”
“Hơn nữa, khí hậu ở Hoa Thành và Bắc Thành rất khác nhau, cơ thể không quen với hoàn cảnh cũng là hợp lý thôi.”
Giang Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó bình tĩnh nói:
“Anh xuống lầu mua một ít thuốc tiêu viêm uống vào là hết thôi.”
Lời này có vẻ rất đúng đắn.
Nghe vậy, Tần Di Di cũng ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ hỏi: “A Nhiên, là như vậy ạ?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời của hai người này, đầu tiên Tần Di Di nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ, đối với lý do này bán tín bán nghi.
Tuy nhiên, cô nàng rất nhanh chóng ngừng khóc mà nở nụ cười, bước tới ôm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, thân mật cọ cọ vào hắn, nước mắt ở nơi khóe mắt vẫn còn chưa lau khô.
“A Nhiên, nếu anh bị nổi mề đay sao không nói sớm với em? Để em hiểu lầm anh lâu như vậy.”
Sau đó lại tỏ ra lo lắng: “Vậy giờ chúng ta lập tức đi mua thuốc cho anh đi, đừng để nghiêm trọng hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một cái, trong ánh mắt cảm xúc tối tăm, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Sau đó anh lại cụp mắt nhìn Tần Di Di, giọng nói rất dịu dàng: “Được.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tiễn được hai của nợ này đi.
Cô vừa định xoay người trở về phòng, không ngờ hai của nợ Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên lại quay trở lại.
“Chị Giang Nguyệt, em nhớ lần trước chị nói đây cũng là lần đầu tiên chị đến Hoa Thành đúng không ạ?”
Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Tần Di Di, Giang Nguyệt trả lời qua loa:
“Ừ, là lần đầu tiên. Sao vậy?”
Chương 70 Giống như có một cái gai
Sau khi nhận được câu trả lời như mong đợi, Tần Di Di nở nụ cười thật rạng rỡ, giọng nói cũng vô cùng chân thành:
“Em và A Nhiên sẽ đi dạo ở Hoa Thành. Chị Giang Nguyệt, chị ở trong khách sạn một mình cũng chán, hay là chị đi cùng với bọn em đi?”
Giang Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền từ chối ngay lập tức: “Không cần, tôi muốn một mình ở trong khách sạn nghỉ ngơi, hai người cứ đi chơi vui vẻ.”
Nếu như cô muốn đi dạo ở Hoa Thành, cô cũng không muốn đi cùng hai của nợ này.
“Chị Giang Nguyệt, chị đi cùng chúng em đi.” Tần Di Di chớp chớp cái mắt, giọng nói vô cùng vui vẻ:
“Vừa rồi A Nhiên đã đồng ý với em, toàn bộ chi phí ngày hôm nay đều do anh ấy trả.”
Nói xong, cô còn cố ý nháy mắt với Giang Nguyệt, cố ý muốn tạo ra bầu không khí thân thiết giữa hai chị em.
Giang Nguyệt vẫn kiên trì nói: “Hai người đi chơi là được rồi, tôi...”
“Lát nữa đi dạo xong chúng ta trực tiếp đi gặp khách hàng, chẳng lẽ cô muốn tôi phải quay trở lại khách sạn để đón cô à?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng lạnh lùng.
Giang Nguyệt nắm chặt hai bàn tay nói: “Anh nói cho tôi biết địa chỉ, một lát nữa, tôi có thể tự mình bắt taxi đến.”
“Đi bàn chuyện hợp tác làm ăn, cô còn muốn chia làm hai để đến đó. Giang Nguyệt, cô thật sự không hiểu một chút quy tắc nào à?”
Khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên càng ngày càng lạnh.
Cuối cùng, Giang Nguyệt vẫn phải đi theo bọn họ lên xe.
Xe là Tiêu Kỳ Nhiên mượn từ khách sạn, người phụ trách khách sạn biết Tiêu Kỳ Nhiên nên rất nhanh liền cung kính điều một chiếc xe tới.
Trong lúc chờ đợi, Tần Di Di còn cố ý kéo Tiêu Kỳ Nhiên đến hiệu thuốc mua thuốc chống viêm chữa mề đay.
Sau khi lên xe, cô ta còn ép anh phải uống thuốc trên xe.
Giang Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau cố gắng dùng sức véo vào lòng bàn tay mình để nhịn cười.
Thật là nực cười, không có bệnh mà phải uống thuốc.
Uống đi, tốt nhất là đừng để bị bệnh thật đó.
Lúc Tiêu Kỳ Nhiên ngửa đầu để uống thuốc, hắn liếc nhìn qua gương chiếu hậu chú ý tới ánh mắt Giang Nguyệt chợt lóe lên, cảm xúc trong mắt hắn đột nhiên có chút dâng trào.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn rất ít khi nhìn thấy một Giang Nguyệt chân thật.
Cũng không biết trên mặt cô bắt đầu đeo một chiếc mặt nạ thật dày từ khi nào, dường như không ai có thể xé bỏ được lớp ngụy trang kia của cô.
Ngay cả bản thân hắn cũng sắp quên mất, Giang Nguyệt ngày trước trông như thế nào.
Nhưng chắc chắn không phải như bây giờ. Không chỉ nhàm chán, mà còn có chút hư ảo.
Tiêu Kỳ Nhiên thu lại ánh mắt, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở lại trên người Tần Di Di đang ngồi ở ghế phụ: “Muốn đi dạo ở đâu?”
Tần Di Di đã chuẩn bị tốt kế hoạch từ trước, vui vẻ phấn chấn lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên nói:
“Hoa Thành nổi tiếng nhất chính là chợ hoa, chúng ta đi dạo ở chợ hoa có được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, giống như lơ đãng nghiêng đầu, hỏi Giang Nguyệt một câu: “Có ý kiến gì hay không?”
Giang Nguyệt giọng nói thản nhiên: “Không có, đi đâu cũng được.”
Đi theo hai người này, đi đâu cũng không còn quan trọng nữa. Dù sao thì cô cũng không có hứng thú.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên trầm lặng, nhìn lướt qua cô một cái, mới chậm rãi mở miệng: “Đi ra ngoài chơi đừng có mang cái vẻ mặt u sầu đó, thật là mất hứng.”
Lông mày của Giang Nguyệt hơi nhíu lại.
Cô không hiểu tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại trẻ con và vô lý đến như vậy, ngay cả tùy tiện nói chuyện cũng không cho.
“Được rồi, được rồi, A Nhiên anh cũng đừng làm khó chị Giang Nguyệt.”
Nhìn thấy không khí giữa hai người lạnh đi, Tần Di Di chủ động hòa giải: “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, em không cho phép hai người cãi nhau, tất cả đều phải vui vẻ, nghe rõ không?”
Giang Nguyệt không trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên ngược lại giữ thể diện cho cô ta mà ừ một tiếng: “Đều nghe theo Di Di.”
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, ân ái như vậy, lông mi của Giang Nguyệt hơi rũ xuống.
Cô cảm thấy mình không nên quan tâm nữa.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên bình thường lạnh lẽo xa cách ngàn dặm, vậy mà có thể dịu dàng cúi đầu với Tần Di Di như thế, cô vẫn cảm thấy ngực mình có chút đau.
Giống như có một cái gai, không mềm không cứng cắm vào ngực cô.
Nuốt cũng không nuốt xuống được, rút cũng không rút ra được.
…
Khí hậu bên Hoa Thành quả thật ấm hơn Bắc Thành rất nhiều, thậm chí ra ngoài cũng không cần mặc thêm áo khoác.
Trước khi xuống xe, Giang Nguyệt có thói quen mang theo kính râm, người đàn ông đang ở ghế lái bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
“Cô còn cho rằng nơi này sẽ có người nhận ra cô sao?”
“Giang Nguyệt, cô đừng tưởng rằng mình nổi tiếng đến như vậy.”
Tay Giang Nguyệt dừng một chút, nhưng vẫn mang kính râm lên.
Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Huống chi ba người bọn họ như vậy, nếu như bị người ta chụp được đăng lên mạng, vậy ngày mai chắc chắn sẽ được lên trang nhất.
Lúc xuống xe, Giang Nguyệt còn cố ý dừng lại một chút, chờ hai người bọn họ đi xa trước, sau đó cô mới chậm rãi từ trên xe xuống.
Vừa mới mở cửa xe, một luồng gió ấm liền vọt tới đập vào mặt cô, Giang Nguyệt thoải mái nheo mắt lại.
Cô vẫn luôn sợ lạnh, khí hậu ở Bắc Thành, thật ra cô có chút không thích.
Trước đó đã có nghe nói Hoa Thành bốn mùa như xuân. Lần này tới đây thật đúng là như vậy, không chỉ ấm áp, phong cảnh còn rất dễ chịu.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, chợ hoa rất náo nhiệt, rất nhiều nam nữ già trẻ đều đến đây đi dạo, thỉnh thoảng sẽ dừng lại trước một quầy hàng nào đó.
Giọng nói của họ rất mềm mại, tính cách ôn nhu, rất thân thiện, hiếu khách.
Giang Nguyệt bỗng nhiên nảy ra môt ý tưởng, cô sẽ định cư ở Hoa Thành này.
Nếu như định cư ở chỗ này, cũng có nghĩa là sau này sẽ không bao giờ chịu đựng gió lạnh mùa đông ở Bắc Thành nữa, cũng không cần chịu đựng tuyết rơi đầy trời, càng không cần ở trong nhà vẫn rét, lạnh run rẩy.
Quan trọng nhất, cô ấy có thể tránh càng xa Bắc Thành. Tránh xa những người và những chuyện đã mang lại cho cô vô số lần đau khổ.
Trái tim cô cũng có thể sẽ được chữa lành, đúng không?
Giang Nguyệt thoáng ngước mắt lên, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa thanh đạm trong không khí.
Mùi thơm thoang thoảng.
Cô đi theo mùi hương và dừng lại ở một quầy hàng.
Đây là một quầy hàng bán tinh dầu.
“Cô gái, cháu muốn mua tinh dầu nào?” Người bán hàng rất nhiệt tình, mở miệng mời chào:
“Tinh dầu ở đây đều là làm từ những cánh hoa tinh khiết, hoàn toàn tự nhiên không chất kích thích, không có bất kỳ chất phụ gia nào!”
Giang Nguyệt bị chọc cười, cúi đầu, nhìn hộp tinh dầu đầy màu sắc, cảm thấy có chút hứng thú.
Cô kiên nhẫn cầm từng lọ lên ngửi, tìm được mùi hương quen thuộc vừa rồi, hài lòng nở nụ cười: “Bà chủ, cháu muốn lấy cái này.”
Là hương thơm của hoa trà trắng, mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Giang Nguyệt thích mùi hương này.
“Được rồi, cô gái, cháu là đem tặng người khác hay là tự dùng?” Bà chủ cười tủm tỉm: “Nếu đem đi tặng người khác, chỗ tôi có hộp để gói, rất đẹp mắt đó!”
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy phiền bà giúp cháu tìm một cái hộp đẹp rồi bọc lại giúp ạ.”
Lúc trước Tống Du đã giúp cô không ít việc. Giúp cô tìm nhà, đêm giao thừa còn phải vất vả đi chiếu cố Hi Hi, Giang Nguyệt đã luôn muốn mua một món quà từ Hoa Thành mang về tặng anh.
Chờ lúc cô trả tiền xong, Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di đi tới, từ xa liền vẫy tay với nàng: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị đang mua đồ sao?”
Tần Di Di coi như là thông minh, sợ người khác thật sự nhận ra Giang Nguyệt, cô ta còn cố ý đổi cách xưng hô.
Giang Nguyệt hơi dừng một chút, cũng quay đầu nhìn về phía hai người.
Khuôn mặt Tần Di Di lập tức suy sụp: “Không, em muốn cùng ở chung phòng với A Nhiên cơ.”
Tiêu Kỳ Nhiên rất kiên nhẫn dỗ dành: “Buổi tối tôi sẽ bận rộn với công việc, ở chung rất dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Di Di.”
Nụ cười trên mặt Tần Di Di có chút cứng ngắc, suýt nữa cô không kìm được cảm xúc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt anh, cô vẫn nhịn xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên đã nói đủ chu toàn, nếu cô còn tiếp tục náo loạn, đó chính là không biết tốt xấu.
Tần Di Di biết, mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên rất cưng chiều cô, nhưng cũng có giới hạn nhất định.
Cô biết lúc nào nên dừng lại.
“Được rồi, vậy em có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào đúng không?” Tần Di Di nhượng bộ một bước, giọng điệu hết sức ngoan ngoãn nhu thuận.
“Đương nhiên.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp ứng cô.
Lúc này Tần Di Di mới lộ ra tươi cười lần nữa, dán vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên: “A Nhiên, thật ra, anh không cần phải quá bảo vệ em như vậy.”
Cô thò đầu ra khỏi ngực Tiêu Kỳ Nhiên, nở nụ cười trong sáng đáng yêu: “Em tin rằng A Nhiên chắc chắn sẽ không ép em làm chuyện không muốn làm.”
Giang Nguyệt trả lời xong tin nhắn, ngẩng đầu nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Một người cố tình giả làm quân tử, một người cố ý giả bộ thanh thuần.
Cũng không biết diễn cho ai xem.
Sau khi làm thủ tục thuê phòng xong, Giang Nguyệt cầm thẻ phòng của mình, trực tiếp kéo hành lý liền đẩy cửa đi vào, bỏ hai người bọn họ ở phía sau.
Giang Nguyệt vào phòng, tắm rửa trước, cả người sảng khoái thay đồ ngủ. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đêm nay cô sẽ không phải làm gì cả.
Ngày mai là ngày đầu năm mới, cũng là thời gian bên kia hẹn để thảo luận về dự án. Còn lại thì đều là thời gian rảnh của cô.
Giang Nguyệt mặc đồ ngủ nằm trên giường, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Hứa Ngôn Sâm, nói ngắn gọn tình hình trước mắt của mình, thuận tiện đem ‘tập phim’ vừa rồi xem được khi nhận phòng cũng nói với anh nghe.
[Hứa Ngôn Sâm: Hai người bọn họ đều không phải người loại tốt đẹp gì.]
Giang Nguyệt cười cười, cũng đồng ý câu nói này.
Cùng Hứa Ngôn Sâm gửi tin nhắn một lát, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại video gọi tới.
Là Tống Du.
Tối nay là đêm giao thừa.
Giang Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, đã là tám giờ rưỡi tối. Chắc là lúc này Tống Du đang ở nhà chị Trần, Giang Nguyệt vội vàng nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
“Giang Nguyệt, đến Hoa Thành rồi à?” Tống Du xuất hiện trên màn hình điện thoại, chào hỏi cô.
Giang Nguyệt gật đầu: “Vừa đến khách sạn. Bây giờ anh đang ở nhà chị Trần hả?”
Tống Du: “Đúng vậy, tôi đang làm bài tập về nhà với Hi Hi, chị Trần ở trong bếp nấu cơm.”
Giang Nguyệt: “Hi Hi nghỉ tết mà vẫn phải làm bài tập về nhà à?”
Lúc này Hi Hi chen đầu vào, lúc lắc cái đầu nhỏ nhắn: “Chị Giang Nguyệt, em là học sinh ngoan đó. Sau khi làm bài tập về nhà em còn sẽ làm sẽ bài tập khác để củng cố kiến thức nữa cơ.”
“Được rồi. Hi Hi nhà chúng ta là học sinh giỏi, cũng đừng để anh Tống Du làm hỏng bài tập của em nhé.”
Hi Hi cầm điện thoại, lập tức khen ngợi: “Anh Tống Du rất lợi hại, bài nào anh ấy cũng biết làm cả.”
“Thật sao?” Giang Nguyệt giả vờ kinh ngạc: “Chị còn tưởng anh Tống Du quên hết kiến thức rồi, không thể làm bài tập giúp em. Không ngờ anh ấy giỏi như vậy à?”
Hi Hi gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Anh Tống Du vừa đẹp trai vừa thông minh. Thật xứng đáng làm bạn trai của chị Giang Nguyệt. Ánh mắt chọn bạn trai của chị Giang Nguyệt thật tốt!”
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Giang Nguyệt nhạt đi: “Hi Hi, em đừng nói lung tung. Tống Du không phải là…”
Giang Nguyệt còn chưa nói hết câu thì tiếng gõ cửa phòng cô lại vang lên.
Giang Nguyệt vô thức quay đầu đi, không để ý đến điện thoại.
Hi Hi: “Chị Giang Nguyệt, chị vừa nói gì ạ?”
Giang Nguyệt tùy tiện nói qua loa thêm vài câu, rồi vội vàng cúp máy.
Cô buông điện thoại xuống, do dự đi tới cửa, nhón chân nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa. Nhìn thấy một bộ vest được may thủ công màu xanh mực.
Giang Nguyệt mím môi, chỉ mở cửa ra một khe hở, dùng đầu gối chống cửa không cho anh ta đi vào:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Người đàn ông cúi đầu nhìn Giang Nguyệt chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nheo mắt nhìn cô, nói:
“Mở cửa, để tôi vào.”
Giang Nguyệt: “Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ở đây đi.”
Cô sẽ không thả sói vào nhà.
Đêm khuya, Giang Nguyệt còn đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, không thích hợp ở chung với đàn ông.
Đặc biệt là không thích hợp ở một mình với Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra được sự phòng bị của cô, hừ lạnh một tiếng: “Cô đang đề phòng tôi?”
Giang Nguyệt cũng không thèm giải thích với anh, trực tiếp thừa nhận:
“Đúng. Cho nên anh có chuyện gì thì nói thẳng đi, hoặc là gửi tin nhắn cũng được.”
Dù sao đi nữa, cô sẽ không để anh ta bước qua cánh cửa này.
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên lướt nhẹ qua trên người Giang Nguyệt, nhìn thấy bờ vai trắng nõn của cô lộ ra trong không khí, đôi môi mỏng mím lại, mỉm cười nhàn nhạt:
“Giang Nguyệt, gần đây cô đã thông minh hơn rồi. Còn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi?”
Giang Nguyệt: “...”
Khỉ mốc chứ ở đó mà chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Cô cảm thấy người đàn ông này đã tự kỷ đến đỉnh điểm, hung hăng trợn mắt trừng hắn một cái, sau đó không chút do dự đóng cửa lại.
Cũng may Tiêu Kỳ Nhiên phản ứng nhanh, bằng không mũi của anh sẽ đụng vào cánh cửa.
Tiêu Kỳ Nhiên: "..."
Cẩn thận ngẫm lại, hình như đây là lần thứ hai anh bị Giang Nguyệt đóng cửa vào mặt rồi.
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/
Giang Nguyệt đi về bên giường, cầm lấy điện thoại di động lên, trong điện thoại di động có vài tin nhắn, đều là Tống Du gửi tới.
[Buổi tối nhớ ăn chút gì đó, đừng để bụng đói.]
[Khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ, chú ý an toàn.]
[Đúng rồi, Hi Hi rất thích cây bút cô tặng cô bé, nói là muốn dùng cây bút này thi vào trường học yêu thích.]
Cuối cùng, là gửi đến một bức ảnh chụp chung của ba người.
Nhìn bức ảnh này, khóe mắt Giang Nguyệt có chút ươn ướt.
Quả nhiên, để Tống Du đến nhà chị Trần đón giao thừa là một lựa chọn đúng đắn.
Chị Trần ly hôn sớm, Hi Hi từ nhỏ đã thiếu tình yêu của cha, Tống Du lại là một người đàn ông thành thục ôn nhu. Vậy nên chắc chắn anh có thể dành cho Hi Hi sự quan tâm mà phụ nữ không thể làm được.
Hơn nữa trong nhà có một người đàn ông giúp đỡ, chị Trần cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Cô cúi đầu, gõ một dòng chữ trên điện thoại di động của mình.
[Cám ơn luật sư Tống. Lúc trở về tôi sẽ mời anh ăn một bữa thật ngon.]
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời thì đã có người gõ cửa lần nữa.
Giang Nguyệt không kiên nhẫn đi tới, hướng cửa phòng rống một tiếng: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh có thấy phiền không? Nếu thấy thiếu hơi phụ nữ như vậy thì cứ đi tìm Tần Di Di đi.”
Cô không có thời gian để phục vụ anh ta.
Bên ngoài cửa phòng im lặng một lúc, sau đó một giọng nói lặng lẽ vang lên:
“Tiểu thư, tôi là phục vụ của khách sạn, mang bữa tối lên cho cô.”
Giang Nguyệt sửng sốt, ý thức được mình hiểu lầm.
“Tôi không có gọi đồ ăn, cậu giao nhầm phòng rồi.”
Nhân viên phục vụ bên ngoài lại giải thích thêm: “Thưa cô, đây là bữa tối miễn phí do khách sạn chúng tôi cung cấp.”
Giang Nguyệt lại rón rén nhìn ra bên ngoài, sau khi xác nhận đúng là nhân viên phục vụ, cô mới thở phào nhẹ nhõm:
“Cám ơn. Làm phiền cậu rồi. Cậu cứ để ở ngoài cửa đi.”
Cô quả thực có chút đói.
Nhân viên phục vụ đồng ý, sau đó nhanh chóng đẩy xe rời đi.
Giang Nguyệt nghe tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, mới yên lặng mở cửa phòng, chuẩn bị đem bữa tối vào phòng.
Lúc cô vừa mở cửa ngồi xổm xuống lấy đồ ăn, một đôi giày da đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Giang Nguyệt giật mình, theo bản năng trốn vào trong phòng, muốn lập tức đóng cửa lại.
“Quá muộn rồi.”
Chương 67 Tam thê tứ thiếp? (H)
Nhìn người đàn ông dùng một chân cứng rắn chống vào cửa phòng, sau đó chen vào khe hở chui vào, đôi lông mày xinh đẹp của Giang Nguyệt cau lại.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn mặc bộ vest và quần tây khi đến đây, trông rất tỉ mỉ và trang nghiêm.
“Ai cho anh vào?” Ngữ khí của Giang Nguyệt cực kỳ không vui: “Anh đột nhập vào phòng tôi, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chằm chằm, cười khẩy: “Bản lĩnh càng lúc càng lớn rồi. Còn muốn báo cảnh sát bắt tôi hả?”
Đuôi mắt hắn nâng lên, không có vẻ gì là tức giận, ngược lại là cười nửa miệng nhìn Giang Nguyệt.
“Cút ra ngoài!” Giang Nguyệt nhàn nhạt phun ra ba chữ này, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Nhìn thái độ cự tuyệt người khác cách xa vạn dặm của cô, đồng tử Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo lại, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Nguyệt.
Sắc mặt hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống, giữa hai lông mày hiện lên sự không kiên nhẫn, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói:
“Không phải lúc trước ô nói muốn tới Hoa Thành đón giao thừa sao?”
Trong ngữ khí của Tiêu Kỳ Nhiên vậy mà còn mang theo một chút ý tứ trách móc.
Giang Nguyệt hơi ngẩn ra. Hóa ra anh ta vẫn nhớ chuyện này.
Cô nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, bỗng nhiên bật cười.
Giang Nguyệt: “Nhọc lòng Tiêu tổng phải nhớ kỹ lời nói của tôi rồi.”
Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên không có biểu tình gì, chỉ nặng nề nhìn cô, vừa muốn nói gì đó, lại bị Giang Nguyệt lạnh nhạt mở miệng cắt ngang:
“Cho nên anh cố ý lấy danh nghĩa bàn bạc dự án đưa tôi đến gặp Hoa Thành?”
Tiêu Kỳ Nhiên không biết Giang Nguyệt đang cười cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt châm chọc của cô có chút chói mắt, khiến anh rất phiền lòng:
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì.” Giang Nguyệt thuận theo lời nói của hắn, trên mặt không có chút cảm xúc:
“Lúc ấy tôi thật sự có mong muốn đến Hoa Thành đón giao thừa. Nhưng hiện tại đã không muốn nữa rồi.”
“Tại sao?” Tiêu Kỳ Nhiên cau mày.
Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên vài giây. Sau đó mới thản nhiên nói:
“Không có lý do. Chỉ đơn giản là không muốn thôi.”
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi.
Tâm trạng cáu kỉnh của anh gần như sắp bùng phát, anh cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng từng chữ một đều là từ kẽ răng mà phát ra:
“Giang Nguyệt, cô đang đùa giỡn với tôi sao?”
Đùa giỡn với anh ta?
Giang Nguyệt khoanh tay lại, nhàn nhạt hỏi: “Nếu đã muốn đưa tôi đến Hoa thành, vì sao còn mang theo Tần Di Di?”
Cô lặng lẽ nhìn anh, vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng nói rất trong trẻo: “Anh vừa dỗ dành Tần Di Di, chiều lòng dẫn cô ấy đến Hoa Thành. Rồi lại nói với tôi là anh đang thực hiện nguyện vọng của tôi sao?”
“Tiêu Kỳ Nhiên, anh định một chân dẫm hai thuyền à?”
Giang Nguyệt châm chọc mở miệng: “Hay là Tiêu tổng định trái ôm, phải ấp. Chơi trò tam thê tứ thiếp?”
Vừa mới tắm rửa xong, làn da của Giang Nguyệt trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn của khách sạn càng thêm mềm mại, cả người tinh xảo như búp bê sứ.
“Tam thê tứ thiếp?” Tiêu Kỳ Nhiên thấp giọng nhắc lại từ này, giọng điệu lạnh lùng giễu cợt: “Cô ngay cả thiếp cũng không bằng.”
Giang Nguyệt đã có thể thờ ơ với những lời mỉa mai của hắn: “Nếu tôi ngay cả thiếp cũng không bằng, vậy đêm khuya Tiêu tổng chạy đến phòng tôi làm gì?”
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.
“Tiêu tổng, ngài nên trở về phòng rồi, lát nữa nếu chính thất tìm tới, ngài cũng khó giải thích đó.”
Giang Nguyệt đi tới cửa, mở cửa phòng, bày ra động tác cúi người, mời rời đi với Tiêu Kỳ Nhiên.
Đây là hạ lệnh đuổi khách đối với hắn.
Bầu không khí trong phòng vô cùng cứng ngắc, sắc mặt của người đàn ông trong nháy mắt trầm xuống đến cực điểm, cằm tinh xảo căng thẳng, hơi lạnh dường như tỏa ra từ cơ thể hắn.
“Đã muộn lắm rồi, Tiêu tổng nên quay về tận hưởng đêm giao thừa hiếm hoi đi.”
Giang Nguyệt ngáp một cái, ánh mắt bình tĩnh: “Chúc hai người vui vẻ. Chúc ngủ ngon.”
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, thật lâu sau mới hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi về phía cửa.
Thấy hắn sắp rời đi, Giang Nguyệt buông lỏng cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay khoảnh khắc đôi giày da giẫm lên mép khung cửa, người đàn ông đột nhiên xoay người, bàn tay to đặt trên vai phải của cô, sau đó nhẹ nhàng kéo xuống…
Dây áo ngủ dọc theo bả vai trượt xuống, để lộ ra một nửa bên xuân quang trắng nõn mê người.
“Á.”
Giang Nguyệt lập tức hô lên một tiếng, lại nghe thấy tiếng chân của người phục vụ ở hành lang khách sạn, cô theo bản năng đóng cửa lại, không muốn người khác nhìn thấy.
Cô kéo dây áo ngủ lên, nhưng lại bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt.
“Muốn tôi đi, còn đóng cửa lại?”
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói rất chậm rãi: “Giang Nguyệt, tôi không thích những chiêu trò như vậy đâu.”
Nói xong, anh bước đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao phủ ở phía trên cô, uy áp bức người khiến hô hấp cô không khống chế được run lên.
Sắc mặt của người đàn ông thâm thúy, thái độ nhã nhặn: “Cảm ơn đã mời gọi, tôi thực sự muốn tận hưởng một đêm giao thừa tuyệt vời…”
Anh cúi xuống dùng bàn tay to nhéo eo cô, xúc cảm khi sờ vào chiếc váy ngủ mềm như tơ kia rất thỏa mãn, anh nhịn không được lại đưa tay nhào nặn eo cô hai lần.
“... cùng với cô.”
Giọng của Tiêu Kỳ Nhiên trầm trầm, giống như một khối gỗ cổ thụ thượng hạng, giống như một chất xúc tác khêu gợi. Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng cọ vào vành tai Giang Nguyệt.
Ở bên nhau bốn năm, Tiêu Kỳ Nhiên hiểu rõ cơ thể của Giang Nguyệt hơn chính bản thân cô. Anh có thể dễ dàng khơi gợi dục vọng của Giang Nguyệt bằng những đụng chạm. Trêu chọc cô khiến cô phát ra những tiếng rên rỉ trong vô thức.
Cảm giác quen thuộc này là không thể lừa gạt, hai chân Giang Nguyệt bắt đầu nhũn ra, cuối cùng chỉ có thể dựa vào trong lồng ngực rắn chắc của Tiêu Kỳ Nhiên.
Nhìn Giang Nguyệt mềm nhũn như nước ở trong ngực, Tiêu Kỳ Nhiên hài lòng nhếch môi.
Thân thể của cô vẫn luôn mềm mại như vậy.
Một tay của Tiêu Kỳ Nhiên ôm lấy eo nhỏ của Giang Nguyệt, một bên vén váy ngủ của cô lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nguyệt bắt đầu ửng hồng, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp, muốn đẩy anh ra: “Tiêu Kỳ Nhiên, anh thật không biết xấu hổ.”
Một khi đàn ông hứng lên, cũng sẽ không quan tâm đến những lời lăng mạ này, ngược lại chỉ coi như một loại tình thú: “Có xấu hổ không vô ích.”
“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn em.” Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên lên xuống, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, hiển nhiên là biểu tượng của động tình.
Anh đã không chạm vào Giang Nguyệt một thời gian dài rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay đều lạnh lùng, vô cảm. Vậy mà gần đây lại có một giấc mơ khó tả, không thể nói thành lời.
Hãy để anh có thể nhớ lại dư vị bất tận đó.
Giờ phút này, Giang Nguyệt bị đẩy lên cửa, hai tay chống đỡ cánh cửa. Người đàn ông đứng phía sau đỡ eo cô, hơi cúi người, môi mỏng áp vào xương bướm trên lưng cô, từ từ hôn xuống phía dưới.
Cảm giác nóng bỏng khiến cơ thể Giang Nguyệt run lên.
“Mấy ngày trước tôi có một giấc mơ.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên luôn rất dễ nghe, đặc biệt là trong bầu không khí này, càng có sức hút và trầm thấp hơn:
“Tôi muốn biến giấc mơ thành hiện thực, Nguyệt Nguyệt.”
“Thỏa mãn tôi.”
Sau ba chữ này, lý trí của Giang Nguyệt đã bắt đầu tan rã.
Chỉ còn lại những giọt mồ hôi trên trán, cùng với hai tay đang chống lên cánh cửa.
Động tác của người đàn ông cũng không quá thô bạo, sợ cô sẽ đau.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, cánh cửa cũng chấn động theo.
Chỉ cách một cửa khiến Giang Nguyệt sợ hãi đến mức siết chặt thân thể. Đầu óc lại thanh tỉnh mấy phần.
“Chị Giang Nguyệt, chị ngủ chưa?”
Chương 68 Giấu đàn ông trong phòng (H)
“Chị Giang Nguyệt, chị ngủ chưa?”
Giọng nói nũng nịu của Tần Di Di xuyên qua cánh cửa truyền vào, khiến cho Giang Nguyệt toát mồ hôi lạnh ở lưng.
Người đàn ông phía sau chỉ dừng lại vài giây, sau đó hạ thấp giọng, hơi thở có chút không ổn định: “Nguyệt Nguyệt, thả lỏng một chút.”
Người ở cửa lại gõ cửa hai lần nữa: “Chị Giang Nguyệt, chị có thể mở cửa ra được không?”
Giang Nguyệt cảm thấy mình sắp phát điên rồi!
Cô không nhịn được thở hổn hển, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Kẻ chủ mưu thì lại tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí còn rất ung dung thưởng thức nhất cử nhất động của cô lúc này.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại.
Đúng là tên cầm thú!
“Tôi ngủ, có chuyện gì không?” Giang Nguyệt biết nếu như cô không đáp lại, Tần Di Di sẽ không ngừng gõ cửa, vì vậy chỉ có thể cố gắng ổn định hơi thở mà lên tiếng:
“Đã khuya lắm rồi.”
Trong lời nói mang ý tứ từ chối mở cửa rõ ràng.
Tần Di Di ở ngoài cửa không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ cắn cắn môi:
“Chuyện là… chị có nhìn thấy A Nhiên ở đâu không?”
“Bọn em đã hẹn nhau sẽ đi xem phóa đêm giao giao thừa, nhưng em lại không tìm thấy anh ấy.”
Cô ta nói từng câu từng chữ đều mang theo đáng thương, giống như sắp khóc:
“Chị có thể giúp em tìm A Nhiên không? Điện thoại của anh ấy để ở trong phòng, em không liên lạc được.”
Bởi vì công việc nên Tiêu Kỳ Nhiên không bao giờ rời điện thoại di động của mình, chỉ vì công việc.
Tên khốn này chắc chắn là cố tình không mang theo điện thoại rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay điện thoại di động không rời tay, chính là vì nhu cầu công việc.
Dường như trì hoãn quá lâu, người đàn ông đã bắt đầu mất kiên nhẫn, trầm giọng nói thấp:
“Nhanh chóng bảo cô ấy đi đi.”
Giang Nguyệt vốn muốn nói, đây không phải là người của anh sao, muốn đuổi cũng phải là anh đi mà đuổi mới đúng chứ?
Nhưng người đàn ông hiển nhiên không cho cô cơ hội cãi lại, đã bắt đầu chuyển động, suýt chút nữa khiến Giang Nguyệt rên lên thành tiếng.
Hai tay Giang Nguyệt hai tay nắm chặt, đè nén giọng nói của mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên có thể là đi ra ngoài mua đồ ăn khuya cho cô rồi. Cô cứ về phòng đợi đi.”
“Là vậy ạ…” Tần Di Di nhìn chằm chằm cánh cửa này, mơ hồ có một loại dự cảm là Tiêu Kỳ Nhiên đang ở bên trong.
“Chị Giang Nguyệt, em không thích ở một mình, chị có thể cho em vào nói chuyện với chị được không?” Tần Di Di nhẹ nhàng nói, tỏ ra gần gũi giống như em gái hàng xóm nhỏ:
“Em chỉ muốn trò chuyện với chị một chút thôi.”
Bên trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Tần Di Di lại vỗ vỗ vào cánh cửa: “Chị Giang Nguyệt, chị có thể mở cửa ra một chút không?”
Thấy không ai để ý đến mình, Tần Di Di sốt ruột, ngữ khí cũng trở nên dồn dập:
“Chị Giang Nguyệt, A Nhiên có phải ở trong phòng chị không?”
Tim Tần Di Di đập rất nhanh, vừa nghĩ đến việc Tiêu Kỳ Nhiên và Giang Nguyệt ở chung một phòng, cô không thể chịu đựng được, bàn tay gõ cửa theo bản năng cũng bắt đầu dùng sức, giọng nói trở nên nóng nảy:
“A Nhiên, anh mau ra đây đi. A Nhiên!”
Sau vài giây.
Cánh cửa đột ngột mở ra.
Giang Nguyệt quấn một cái khăn tắm màu trắng, mặt không chút cảm xúc mà nhìn Tần Di Di.
Tần Di Di đang mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng, trông rất dễ thương. Trang điểm đơn giản, son môi hồng phấn. Vừa nhìn đã biết là định tìm Tiêu Kỳ Nhiên bên nhau cả đêm.
“Chị... Chị Giang Nguyệt.”
Ngay khi Tần Di Di bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của cô, khí thế vừa rồi lập tức tắt ngúm:
“Sao chị mở cửa lâu thế, em còn tưởng rằng…”
“Cô cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đang ở trong phòng tôi?” Giọng nói của Giang Nguyệt lạnh lùng:
“Đừng tùy tiện vu khống người khác.”
Tần Di Di chớp mắt mấy cái, nghiêm túc quan sát sắc mặt Giang Nguyệt.
Cô vẫn là mỹ nhân trong sáng lạnh lùng như bình thường, nhưng đôi má hơi ửng hồng có chút bất thường.
“Chị Giang Nguyệt, mặt chị đỏ quá.”
Biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt không chút thay đổi: “Tôi vừa tắm xong, mặt có chút nóng.”
Tần Di Di đứng ở cửa, kiễng chân nhìn vào bên trong, muốn xác định xem Tiêu Kỳ Nhiên có ở đây không.
“Không tin thì tự vào mà tìm.” Giang Nguyệt dứt khoát mở cửa, nhường đường cho Tần Di Di:
“Nhưng nếu tìm không được, tôi sẽ báo cảnh sát là cô tự tiện xông vào phòng người khác.”
Giọng điệu của cô rất nghiêm túc và bình tĩnh, trong lòng Tần Di Di không biết phải làm sao.
Ánh mắt Tần Di Di nhanh chóng quét qua một vòng. Sau khi xác định không có người ở trong, cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng:
“Em xin lỗi chị Giang Nguyệt.”
“Em không phải muốn hiểu lầm chị, chỉ là do em quá sốt ruột mà thôi.” Tần Di Di cúi đầu, hai tay túm lấy góc áo, bộ dạng đáng thương.
Giang Nguyệt không rảnh nhìn cô ta diễn kịch, lạnh giọng nói: “Vậy cô đi chỗ khác tìm đi. Tôi đi ngủ.”
Giang Nguyệt nói xong thì liền đóng cửa lại.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới từ trong phòng tắm đi ra, không nhanh không chậm nhìn Giang Nguyệt, thờ ơ nói: “Cô đúng thật là diễn viên xuất sắc.”
Chỉ là nghe giọng điệu đoan chính của Giang Nguyệt, sẽ rất khó khiến người ta tin tưởng cô đang nói dối.
Thật ra Giang Nguyệt cũng sợ đến tim đập thình thịch.
Nếu Tần Di Di thật sự không sợ uy hiếp của cô, xông thẳng vào tìm Tiêu Kỳ Nhiên, trong phòng chỉ có bao nhiêu diện tích, cũng không thể giấu được một người đàn ông.
“Tiêu tổng, cảm giác khi vụng trộm như thế nào?” Giang Nguyệt lạnh nhạt hỏi, bầu không khí mập mờ vừa rồi đều bị xáo trộn.
Cô túm khăn tắm trên người, che đi dấu vết dưới thân: “Mau trở về đi. Nếu như Tần Di Di không tìm được anh, coi chừng cô ấy lại huy động toàn bộ khách sạn đi tìm người đó.”
“Đừng bỏ lỡ buổi hẹn hò đêm giao thừa với bạn gái.”
Giang Nguyệt đi thẳng vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa lần nữa, vừa rồi khiến trên người cô dính dính, rất khó chịu.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô, đi theo cô vào phòng tắm.
Giang Nguyệt: “Sao còn không đi?”
Cái gì muốn làm cũng đã làm, vì sao hắn còn chưa chịu rời đi?
“Tôi chưa thỏa mãn.”
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời nghi vấn trong lòng cô, trầm giọng nói:
“Vừa rồi tôi cũng đổ mồ hôi, cùng nhau tắm đi.”
Giang Nguyệt: ...
Được rồi, dù sao cũng không phải cô phải dỗ dành Tần Di Di, có ra sao thì cô cũng mặc kệ.
Kỹ thuật của Tiêu Kỳ Nhiên không tệ, trên phương diện này lại cũng rất dịu dàng với cô. Vậy cứ coi như hắn ta là một tên trai bao có diện mạo tốt, dáng người tốt đi.
Nhưng cô không ngờ, thể lực của tên trai bao này vượt quá tưởng tượng của cô.
Mãi đến mười hai giờ, hắn ta vẫn chưa dừng lại, thậm chí còn dùng cánh tay cường tráng bế cô lên, ôm cô đến bên cạnh cửa sổ.
Lúc này, kim giây chỉ đến đúng mười hai giờ.
Trong nháy mắt, đủ loại pháo hoa bay lên trời, sáng rực rỡ trong đêm, gần như thắp sáng cả căn phòng.
Cũng chiếu sáng màn kiều diễm của hai người.
Giang Nguyệt thở hổn hển, quay mặt đi: “Đừng... Người bên ngoài có thể nhìn thấy…”
Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, đầy màu sắc, khuôn mặt của Giang Nguyệt càng xinh đẹp và quyến rũ.
Giống như một quả táo đỏ mọng khiến người ta không thể không muốn cắn một miếng.
“Nhìn không thấy, đây là là kính hai mặt.” Tiêu Kỳ Nhiên cắn nhẹ trên vành tai cô, hô hấp nặng nề:
“Thích xem pháo hoa đúng không? Nó dành riêng cho em đó.”
Đồng tử Giang Nguyệt trong nháy mắt giãn ra, cô còn chưa kịp nói chuyện, động tác của người đàn ông đột nhiên tăng tốc. Ý thức của Giang Nguyệt lập tức trở nên mơ hồ, nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trong cổ họng.
Cuối cùng, đến khi Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy thỏa mãn mới ôm cô ngã xuống giường, chìm vào giấc ngủ. Trong đầu Giang Nguyệt vẫn còn ghi nhớ câu nói kia.
Pháo hoa này dành riêng cho cô sao?
Chương 69 Đã không còn quá để ý
Giang Nguyệt ngủ rất nông.
Khi trời sáng, cô cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, từ từ mở mí mắt, trong bóng tối, cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang chậm rãi mặc quần áo.
Các ngón tay của anh ấy có khớp nối rõ ràng, thon dài lập thể, giống như bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm.
Khi anh cài cúc áo, mu bàn tay lộ ra gân xanh mơ hồ, rất có mỹ cảm cấm dục.
Giống như hai người vẫn đang ở chung với nhau.
Giang Nguyệt có chút hoảng hốt, quên mất mình đang ở Hoa Thành, ngẩn người gọi tên hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên…”
Người đàn ông đang mặc quần áo ở cuối giường dừng lại, chậm rãi xoay người.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm, rơi vào trên mặt cô.
“Dậy sớm vậy.”
Làn da Giang Nguyệt trắng nõn, màu môi hồng nhuận sáng bóng, tóc dài tùy ý xõa ra sau lưng, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ có chút mông lung.
Đây tuyệt đối là nhan sắc của nữ thần.
Giang Nguyệt dụi dụi mắt, chống nửa người dậy, uể oải dựa vào đầu giường, ánh mắt quyến rũ mê ly: “Anh đi đâu vậy?”
Tối hôm qua cô kêu cả đêm, hiện tại lên tiếng còn có chút dục vọng chưa tan, âm thanh khàn khàn.
Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên bình thản: “Đi tìm Di Di.”
Đầu ngón tay Giang Nguyệt cứng đờ.
Những lời này giống như một cái công tắc, lập tức kéo Giang Nguyệt ra khỏi trạng thái buồn ngủ. Giống như đang ở mùa đông mà bị dội một chậu nước lạnh vào mặt.
Cô lặng lẽ xoay người, đem thân thể cuộn vào trong chăn.
“Không tiễn.”
Giọng nói của cô từ trong chăn truyền ra, hơi nghèn nghẹn nhưng trong giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào.
Tiêu Kỳ Nhiên nhặt chiếc áo khoác tối qua tùy tiện ném trên mặt đất, nhìn những nếp nhăn trên đó, khẽ cau mày, vỗ nhẹ hai lần rồi mặc vào.
Anh cài chiếc cúc cuối cùng của bộ vest, đứng ở bên giường, đôi mắt lạnh lùng.
“Chuyện tối hôm qua, tôi không muốn có bất kỳ ai biết được.” Anh dừng một chút, chỉnh lại cổ tay áo, rồi nói thêm:
“Đặc biệt là Di Di.”
Giang Nguyệt thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Người cưỡng ép cô ngủ cùng là hắn, hiện tại lại muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cũng là hắn.
Giang Nguyệt cố tình không trả lời.
Tiêu Kỳ Nhiên đứng bên giường một lát, sau đó xoay người mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Đến khi nghe được âm thanh cửa phòng đóng lại, Giang Nguyệt mới thò đầu ra khỏi chăn, trên mặt không có một chút cảm xúc nào.
Cô phát hiện, giờ đây cô đã không còn quá để ý đến Tiêu Kỳ Nhiên nữa rồi.
Ngay cả mấy câu nói vừa rồi của hắn, cô cũng cảm thấy không đau không ngứa, giống như không liên quan gì đến cô.
Bị quấy rầy đến hết cả buồn ngủ, Giang Nguyệt vò vò mái tóc, lê thân thể sắp rã rời, từng bước một đi vào phòng tắm.
…
Sau khi tắm nước nóng, sự mệt mỏi tối qua đã dịu đi đôi chút, Giang Nguyệt vừa sấy tóc vừa cầm điện thoại lên xem.
[Tống Du: Chúc mừng năm mới! Chúc cô năm mới vui vẻ, bình an!]
Giang Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, Giang Nguyệt liếc nhìn đồng hồ, tin nhắn vừa vặn được gửi vào 0 giờ tối hôm qua.
Tống Du thật có tâm.
Khóe môi Giang Nguyệt hơi nhếch lên, gõ vài cái vào điện thoại, trả lời anh, cảm ơn lời chúc của anh.
Một vài người bạn khác cũng gửi lời chúc mừng năm mới, Giang Nguyệt đều chúc lại tất cả.
Vì lý do gia đình, Giang Nguyệt không có nhiều bạn bè, nhưng cũng có một vài người thân thiết.
Sấy tóc xong, Giang Nguyệt nhớ tới buổi tối phải cùng Tiêu Kỳ Nhiên đi gặp đối tác, vì vậy trang điểm nhẹ, lại chọn quần áo phù hợp.
Chờ chuẩn bị xong hết, cô liếc nhìn thời gian, thấy vẫn còn sớm liền quyết định đi dạo ở Hoa Thành một chút.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Giang Nguyệt lại đụng phải Tiêu Kỳ Nhiên.
“Đi theo tôi.” Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên.
Giang Nguyệt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng phải đi theo sau anh ta.
Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, ngắt quãng.
Tần Di Di lại khóc?
Giang Nguyệt nhíu mày, muốn xoay người rời đi.
“Giải thích cho Di Di xong rồi mới đi.” Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy cổ tay cô, khuôn mặt nghiêm nghị dường như phủ thêm một tầng băng giá.
Anh giống như đang đối đãi với một tội nhân phạm phải lỗi lầm to lớn nào vậy.
Giang Nguyệt bị kéo đến ghế sô pha trong phòng, trên bàn đã chất đầy giấy vệ sinh đã qua sử dụng, Tần Di Di vẫn đang khóc, hai mắt sưng to.
Nếu không biết, còn tưởng rằng cô ta đã gặp phải chuyện gì rất oan ức.
Giang Nguyệt có chút bực bội, nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Tần Di Di ngẩng đầu, ánh mắt đỏ hoe nhìn cô: “Chị Giang Nguyệt, tối hôm qua chị nói dối phải không? A Nhiên ở trong phòng chị phải không?”
Giang Nguyệt vừa định mở miệng muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông bên cạnh lập tức ném ánh mắt lạnh lùng sang, cảnh cáo cô không được nói lung tung.
“... Không, cô nghĩ nhiều rồi.”
Tần Di Di sững sờ hai giây, liếc nhìn vết cắn trên cổ Tiêu Kỳ Nhiên, lại lập tức nước mắt giàn giụa:
“Nếu không phải ở trong phòng chị Giang Nguyệt, vậy trên cổ A Nhiên vì sao lại có vết cắn.”
Giang Nguyệt theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn cổ Tiêu Kỳ Nhiên, quả nhiên có một vết đỏ nhỏ.
Dù nhỏ, nhưng rất rõ ràng.
Giang Nguyệt: …
Cô thừa nhận tối hôm qua khi ở đỉnh khoái cảm, cô thật sự không khống chế được bản thân, nhịn không được cắn cổ anh.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Tiêu Kỳ Nhiên lại bắt cẩn đến mức không biết che đậy nó hả?
Đầu óc Giang Nguyệt nhanh chóng vận động vài giây, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói:
“Cô hiểu lầm rồi. Thật ra Tiêu tổng rất hay bị nổi mề đay.”
Mề đay?
Câu trả lời này không chỉ khiến Tần Di Di kinh ngạc mà còn khiến Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cách kỳ lạ.
Giang Nguyệt mở to hai mắt, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chậm rãi nói: “Tiêu tổng thường xuyên bận bịu với công việc, bình thường thiếu ánh nắng mặt trời, ăn uống cũng không đều độ. Vì vậy lâu lâu lại nổi mề đay vậy thôi.”
“Hơn nữa, khí hậu ở Hoa Thành và Bắc Thành rất khác nhau, cơ thể không quen với hoàn cảnh cũng là hợp lý thôi.”
Giang Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó bình tĩnh nói:
“Anh xuống lầu mua một ít thuốc tiêu viêm uống vào là hết thôi.”
Lời này có vẻ rất đúng đắn.
Nghe vậy, Tần Di Di cũng ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ hỏi: “A Nhiên, là như vậy ạ?”
Tiêu Kỳ Nhiên: “Ừ.”
Nghe được câu trả lời của hai người này, đầu tiên Tần Di Di nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ, đối với lý do này bán tín bán nghi.
Tuy nhiên, cô nàng rất nhanh chóng ngừng khóc mà nở nụ cười, bước tới ôm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, thân mật cọ cọ vào hắn, nước mắt ở nơi khóe mắt vẫn còn chưa lau khô.
“A Nhiên, nếu anh bị nổi mề đay sao không nói sớm với em? Để em hiểu lầm anh lâu như vậy.”
Sau đó lại tỏ ra lo lắng: “Vậy giờ chúng ta lập tức đi mua thuốc cho anh đi, đừng để nghiêm trọng hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một cái, trong ánh mắt cảm xúc tối tăm, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
Sau đó anh lại cụp mắt nhìn Tần Di Di, giọng nói rất dịu dàng: “Được.”
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng tiễn được hai của nợ này đi.
Cô vừa định xoay người trở về phòng, không ngờ hai của nợ Tần Di Di và Tiêu Kỳ Nhiên lại quay trở lại.
“Chị Giang Nguyệt, em nhớ lần trước chị nói đây cũng là lần đầu tiên chị đến Hoa Thành đúng không ạ?”
Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Tần Di Di, Giang Nguyệt trả lời qua loa:
“Ừ, là lần đầu tiên. Sao vậy?”
Chương 70 Giống như có một cái gai
Sau khi nhận được câu trả lời như mong đợi, Tần Di Di nở nụ cười thật rạng rỡ, giọng nói cũng vô cùng chân thành:
“Em và A Nhiên sẽ đi dạo ở Hoa Thành. Chị Giang Nguyệt, chị ở trong khách sạn một mình cũng chán, hay là chị đi cùng với bọn em đi?”
Giang Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền từ chối ngay lập tức: “Không cần, tôi muốn một mình ở trong khách sạn nghỉ ngơi, hai người cứ đi chơi vui vẻ.”
Nếu như cô muốn đi dạo ở Hoa Thành, cô cũng không muốn đi cùng hai của nợ này.
“Chị Giang Nguyệt, chị đi cùng chúng em đi.” Tần Di Di chớp chớp cái mắt, giọng nói vô cùng vui vẻ:
“Vừa rồi A Nhiên đã đồng ý với em, toàn bộ chi phí ngày hôm nay đều do anh ấy trả.”
Nói xong, cô còn cố ý nháy mắt với Giang Nguyệt, cố ý muốn tạo ra bầu không khí thân thiết giữa hai chị em.
Giang Nguyệt vẫn kiên trì nói: “Hai người đi chơi là được rồi, tôi...”
“Lát nữa đi dạo xong chúng ta trực tiếp đi gặp khách hàng, chẳng lẽ cô muốn tôi phải quay trở lại khách sạn để đón cô à?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng lạnh lùng.
Giang Nguyệt nắm chặt hai bàn tay nói: “Anh nói cho tôi biết địa chỉ, một lát nữa, tôi có thể tự mình bắt taxi đến.”
“Đi bàn chuyện hợp tác làm ăn, cô còn muốn chia làm hai để đến đó. Giang Nguyệt, cô thật sự không hiểu một chút quy tắc nào à?”
Khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên càng ngày càng lạnh.
Cuối cùng, Giang Nguyệt vẫn phải đi theo bọn họ lên xe.
Xe là Tiêu Kỳ Nhiên mượn từ khách sạn, người phụ trách khách sạn biết Tiêu Kỳ Nhiên nên rất nhanh liền cung kính điều một chiếc xe tới.
Trong lúc chờ đợi, Tần Di Di còn cố ý kéo Tiêu Kỳ Nhiên đến hiệu thuốc mua thuốc chống viêm chữa mề đay.
Sau khi lên xe, cô ta còn ép anh phải uống thuốc trên xe.
Giang Nguyệt ngồi ở hàng ghế sau cố gắng dùng sức véo vào lòng bàn tay mình để nhịn cười.
Thật là nực cười, không có bệnh mà phải uống thuốc.
Uống đi, tốt nhất là đừng để bị bệnh thật đó.
Lúc Tiêu Kỳ Nhiên ngửa đầu để uống thuốc, hắn liếc nhìn qua gương chiếu hậu chú ý tới ánh mắt Giang Nguyệt chợt lóe lên, cảm xúc trong mắt hắn đột nhiên có chút dâng trào.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn rất ít khi nhìn thấy một Giang Nguyệt chân thật.
Cũng không biết trên mặt cô bắt đầu đeo một chiếc mặt nạ thật dày từ khi nào, dường như không ai có thể xé bỏ được lớp ngụy trang kia của cô.
Ngay cả bản thân hắn cũng sắp quên mất, Giang Nguyệt ngày trước trông như thế nào.
Nhưng chắc chắn không phải như bây giờ. Không chỉ nhàm chán, mà còn có chút hư ảo.
Tiêu Kỳ Nhiên thu lại ánh mắt, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở lại trên người Tần Di Di đang ngồi ở ghế phụ: “Muốn đi dạo ở đâu?”
Tần Di Di đã chuẩn bị tốt kế hoạch từ trước, vui vẻ phấn chấn lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên nói:
“Hoa Thành nổi tiếng nhất chính là chợ hoa, chúng ta đi dạo ở chợ hoa có được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, giống như lơ đãng nghiêng đầu, hỏi Giang Nguyệt một câu: “Có ý kiến gì hay không?”
Giang Nguyệt giọng nói thản nhiên: “Không có, đi đâu cũng được.”
Đi theo hai người này, đi đâu cũng không còn quan trọng nữa. Dù sao thì cô cũng không có hứng thú.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên trầm lặng, nhìn lướt qua cô một cái, mới chậm rãi mở miệng: “Đi ra ngoài chơi đừng có mang cái vẻ mặt u sầu đó, thật là mất hứng.”
Lông mày của Giang Nguyệt hơi nhíu lại.
Cô không hiểu tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại trẻ con và vô lý đến như vậy, ngay cả tùy tiện nói chuyện cũng không cho.
“Được rồi, được rồi, A Nhiên anh cũng đừng làm khó chị Giang Nguyệt.”
Nhìn thấy không khí giữa hai người lạnh đi, Tần Di Di chủ động hòa giải: “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, em không cho phép hai người cãi nhau, tất cả đều phải vui vẻ, nghe rõ không?”
Giang Nguyệt không trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên ngược lại giữ thể diện cho cô ta mà ừ một tiếng: “Đều nghe theo Di Di.”
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, ân ái như vậy, lông mi của Giang Nguyệt hơi rũ xuống.
Cô cảm thấy mình không nên quan tâm nữa.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên bình thường lạnh lẽo xa cách ngàn dặm, vậy mà có thể dịu dàng cúi đầu với Tần Di Di như thế, cô vẫn cảm thấy ngực mình có chút đau.
Giống như có một cái gai, không mềm không cứng cắm vào ngực cô.
Nuốt cũng không nuốt xuống được, rút cũng không rút ra được.
…
Khí hậu bên Hoa Thành quả thật ấm hơn Bắc Thành rất nhiều, thậm chí ra ngoài cũng không cần mặc thêm áo khoác.
Trước khi xuống xe, Giang Nguyệt có thói quen mang theo kính râm, người đàn ông đang ở ghế lái bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:
“Cô còn cho rằng nơi này sẽ có người nhận ra cô sao?”
“Giang Nguyệt, cô đừng tưởng rằng mình nổi tiếng đến như vậy.”
Tay Giang Nguyệt dừng một chút, nhưng vẫn mang kính râm lên.
Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Huống chi ba người bọn họ như vậy, nếu như bị người ta chụp được đăng lên mạng, vậy ngày mai chắc chắn sẽ được lên trang nhất.
Lúc xuống xe, Giang Nguyệt còn cố ý dừng lại một chút, chờ hai người bọn họ đi xa trước, sau đó cô mới chậm rãi từ trên xe xuống.
Vừa mới mở cửa xe, một luồng gió ấm liền vọt tới đập vào mặt cô, Giang Nguyệt thoải mái nheo mắt lại.
Cô vẫn luôn sợ lạnh, khí hậu ở Bắc Thành, thật ra cô có chút không thích.
Trước đó đã có nghe nói Hoa Thành bốn mùa như xuân. Lần này tới đây thật đúng là như vậy, không chỉ ấm áp, phong cảnh còn rất dễ chịu.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, chợ hoa rất náo nhiệt, rất nhiều nam nữ già trẻ đều đến đây đi dạo, thỉnh thoảng sẽ dừng lại trước một quầy hàng nào đó.
Giọng nói của họ rất mềm mại, tính cách ôn nhu, rất thân thiện, hiếu khách.
Giang Nguyệt bỗng nhiên nảy ra môt ý tưởng, cô sẽ định cư ở Hoa Thành này.
Nếu như định cư ở chỗ này, cũng có nghĩa là sau này sẽ không bao giờ chịu đựng gió lạnh mùa đông ở Bắc Thành nữa, cũng không cần chịu đựng tuyết rơi đầy trời, càng không cần ở trong nhà vẫn rét, lạnh run rẩy.
Quan trọng nhất, cô ấy có thể tránh càng xa Bắc Thành. Tránh xa những người và những chuyện đã mang lại cho cô vô số lần đau khổ.
Trái tim cô cũng có thể sẽ được chữa lành, đúng không?
Giang Nguyệt thoáng ngước mắt lên, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa thanh đạm trong không khí.
Mùi thơm thoang thoảng.
Cô đi theo mùi hương và dừng lại ở một quầy hàng.
Đây là một quầy hàng bán tinh dầu.
“Cô gái, cháu muốn mua tinh dầu nào?” Người bán hàng rất nhiệt tình, mở miệng mời chào:
“Tinh dầu ở đây đều là làm từ những cánh hoa tinh khiết, hoàn toàn tự nhiên không chất kích thích, không có bất kỳ chất phụ gia nào!”
Giang Nguyệt bị chọc cười, cúi đầu, nhìn hộp tinh dầu đầy màu sắc, cảm thấy có chút hứng thú.
Cô kiên nhẫn cầm từng lọ lên ngửi, tìm được mùi hương quen thuộc vừa rồi, hài lòng nở nụ cười: “Bà chủ, cháu muốn lấy cái này.”
Là hương thơm của hoa trà trắng, mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Giang Nguyệt thích mùi hương này.
“Được rồi, cô gái, cháu là đem tặng người khác hay là tự dùng?” Bà chủ cười tủm tỉm: “Nếu đem đi tặng người khác, chỗ tôi có hộp để gói, rất đẹp mắt đó!”
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy phiền bà giúp cháu tìm một cái hộp đẹp rồi bọc lại giúp ạ.”
Lúc trước Tống Du đã giúp cô không ít việc. Giúp cô tìm nhà, đêm giao thừa còn phải vất vả đi chiếu cố Hi Hi, Giang Nguyệt đã luôn muốn mua một món quà từ Hoa Thành mang về tặng anh.
Chờ lúc cô trả tiền xong, Tiêu Kỳ Nhiên cùng Tần Di Di đi tới, từ xa liền vẫy tay với nàng: “Chị Nguyệt Nguyệt, chị đang mua đồ sao?”
Tần Di Di coi như là thông minh, sợ người khác thật sự nhận ra Giang Nguyệt, cô ta còn cố ý đổi cách xưng hô.
Giang Nguyệt hơi dừng một chút, cũng quay đầu nhìn về phía hai người.