-
Chương 391-395
Chương 391 Xét nghiệm ADN
Trong bệnh viện, ba người đã hoàn thành xét nghiệm ADN nhìn nhau.
Một xét nghiệm cho Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành, và một cái dành cho Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây.
Một cái là "Xác nhận mối quan hệ huyết thống", một cái là "Xác nhận mối quan hệ cha con".
Tin tức đến thực sự đột ngột và ngoài dự đoán, vượt quá dự liệu của mọi người.
Một lúc lâu cũng không ai nói gì.
Thịnh Cảnh Tây mặc dù là người lắm lời, nhưng lúc này lại nhịn rất lâu, sau đó mới nói ra một câu không liên quan:
"Bố, dù gì cũng ở đây rồi, hay là hai chúng ta cũng xét nghiệm luôn đi?"
Thịnh Sóc Thành lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Thịnh Cảnh Tây sờ sờ mũi: "... Coi như con chưa nói gì nha."
Cho dù bị Thịnh Cảnh Tây nói đùa, Giang Nguyệt vẫn không khống chế được tâm tình của mình, nhìn mảnh giấy trong tay, cô luôn cảm thấy nó không có thật.
Giang Nguyệt gấp đi mở lại nhiều lần và đọc đi đọc lại nội dung nhưng vẫn cảm thấy nó nằm ngoài phạm vi chấp nhận của mình.
Im lặng một lúc, Giang Nguyệt nói câu đầu tiên với giọng nói đầy khó khăn: "... Có thể là… nhầm lẫn không?"
Cô vẫn không thể tin được.
Sự thật bất ngờ này đến quá đột ngột, Thịnh Sóc Thành cũng không ngờ tới.
Khi nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói qua điện thoại rằng Giang Nguyệt có thể là con gái ruột của ông. Thì người luôn luôn trầm tính và bình tĩnh như Thịnh Sóc Thành lại gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến là phải làm xét nghiệm quan hệ cha con với Giang Nguyệt.
Hiện tại đã có được đáp án, Thịnh Sóc Thành lại không nói gì với Giang Nguyệt, quay sang Trương Nghị ra lệnh:
"Hợp đồng thừa kế tài sản trước đó vô hiệu, tôi muốn lập một cái mới."
Đột ngột như vậy khiến Trương Nghị không kịp phản ứng, hỏi lại: "Điều khoản có gì không ổn sao?"
Nghĩ lại, anh ta nhận ra đây là Thịnh tổng có ý định chia lại tài sản thừa kế.
Muốn đền bù muộn màng cho đứa con gái thất lạc.
Trương Nghị lập tức mỉm cười, vội nói: "Được, tôi sẽ làm ngay."
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Thịnh Sóc Thành không nói nữa, dùng đốt ngón trỏ gõ nhẹ lên trán.
Không biết lúc nào, hai dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt vốn đã nhăn nheo của ông.
Khi đã ngoài năm mươi, ông đột nhiên biết rằng người vợ yêu dấu đã qua đời của ông để lại cho ông một đứa con gái.
Ông không biết bản thân nên ngạc nhiên hay hối tiếc hơn đây?
Ông có hai đứa con, có cả trai và gái, nhưng lại mất đi người vợ yêu quý của mình.
Thịnh Cảnh Tây nhanh chóng tiếp nhận, mỉm cười khoác vai Giang Nguyệt, cười toe toét nói:
“Từ giờ trở đi, anh thật sự sẽ là anh trai em, từ giờ trở đi phải nghe lời anh, biết không hả?”
Hắn vừa mở miệng liền không ngừng lại được: "Sau này anh trai sẽ ủng hộ em. Không ai có thể bắt nạt em gái của Thịnh Cảnh Tây, ai dám bắt nạt em, anh sẽ đánh bay bọn họ!"
“Cái đám cư dân mạng đó phải ngậm miệng lại, anh sẽ không cho phép họ nói một lời nào về em gái anh nữa, cấm tất cả!”
“Còn bà già họ Tô kia nữa, bây giờ anh sẽ nói cho bà ta biết, em là em gái ruột của anh, xem bà ta có còn dám cười nhạo em hay không, hừ!”
“Em không thấy từ đầu em đã rất giống em gái anh rồi sao? Bây giờ thì nó là sự thật rồi nè. Mà cũng không quan tâm, dù sao cũng phải là như vậy, anh là anh trai ruột của em!”
“…”
Thịnh Cảnh Tây nói rất nhiều, đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi em gái, anh trai có chút xúc động quá, còn nói nữa anh sẽ không nhịn được mất, anh phải trốn đi khóc một chút…”
Nói xong liền quay người chạy về phía nhà vệ sinh.
Hắn thật sự có một người em gái!
Năm đó mẹ đã không hề nói dối, người em gái mà hắn chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Loại cảm giác xuất thần này khiến cho người vốn bất cần như Thịnh Cảnh Tây không thể kìm nén được cảm xúc.
Từ bây giờ trở đi, cuối cùng cũng có người để cho hắn bảo vệ.
Nhìn thấy Thịnh Cảnh Tây vội vã chạy trốn, Giang Nguyệt không khỏi bật cười trong giây lát.
Thịnh Sóc Thành ấn khóe mắt ướt át, bất lực cười, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép:
“Thằng nhóc Cảnh Tây từ nhỏ đã như vậy, nhìn như suốt ngày không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực ra trong lòng rất mềm yếu, hy vọng con không ghét nó. "
Giang Nguyệt gật đầu, sương mù dâng lên trong mắt, cô mỉm cười: "Con sẽ không."
Mái tóc đen của Thịnh Sóc Thành đã hoa râm, khuôn mặt vẫn sâu thẳm và nghiêm nghị như trước, nhưng đôi mắt lại hiền lành hơn nhiều.
Đó là cách một người cha nhìn con gái mình.
Nhìn lại “mối quan hệ gia đình” trong quá khứ của mình, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy nó giống một giấc mộng thật viển vông.
Chu Ninh Vân suốt ngày cằn nhằn phàn nàn, cha Giang mỗi ngày đều uống rượu chơi bài.
Chưa kể đến em trai Giang Dự từ khi còn học trung học đã trốn học mỗi ngày, đi theo đám lưu manh xã hội đen.
Điều duy nhất không thay đổi là cô chưa bao giờ được đối xử tốt.
Luôn bị coi thường, bị sai khiến, không bao giờ được những người gọi là “người thân” yêu thương.
Giang Nguyệt đương nhiên nghĩ đến việc thoát khỏi ngôi nhà đó. Nhưng cô bị ràng buộc bởi cái gọi là “tình cảm gia đình”, nghĩ mình không thể lạnh lùng và vô tâm như vậy.
Hóa ra đó hoàn toàn không phải là nhà của cô, cũng không phải là cuộc sống của cô.
Cuộc sống của cô nên đầy đủ, ấm áp, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Cuộc sống vốn phải thuộc về cô…
…
Thịnh Cảnh Tây bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ.
Hắn vừa đi tới, Giang Nguyệt liền gọi: "Anh trai."
Thịnh Cảnh Tây: "... Đừng gọi nữa, nếu em gọi như vậy anh sẽ khóc tiếp mất."
Giang Nguyệt cố ý trêu chọc hắn, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không khỏi bật cười.
Kiều Cẩn Nhuận lúc này cũng vội vàng đến, đưa túi hồ sơ trong tay cho Thịnh Sóc Thành:
"Thịnh tổng, đây là hồ sơ liên quan về việc vợ của ngài khi ở bệnh viện phố Hỷ Lạc."
Thịnh Sóc Thành gật đầu, nhận lấy túi tài liệu: "Cám ơn."
Lúc này, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, nhìn vào mắt Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói:
"Hóa ra chúng ta quen biết nhau từ nhỏ."
Giang Nguyệt nhìn Kiều Cẩn Nhuận, một lát mới lên tiếng: "... Xin lỗi Bác sĩ Kiều, tôi không nhớ gì cả.”
Tuổi thơ của cô thật bi thảm, cô thực sự không có nhiều ký ức.
Kiều Cẩn Nhuận cũng không để ý, chỉ cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần tôi nhớ cô là được.”
Cô gái nhỏ trong lòng anh giờ đây cuối cùng đã được đoàn tụ với gia đình của mình.
Mặc dù cô không còn nhớ anh nữa, nhưng cô sẽ được hạnh phúc, bắt đầu từ bây giờ.
Điều này khiến anh ta cảm thấy quý giá.
Ở góc cuối hành lang bệnh viện, có hai cái bóng in trên sàn.
Tiết An lén lút thò đầu ra, một lúc sau mới lặng lẽ rút lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Anh mặc bộ vest màu xám nhạt, áo sơ mi hơi nhăn nheo vì chạy vội, nhưng anh cũng không quan tâm, thậm chí không thèm quay đầu lại.
Tiết An thấp giọng hỏi: "Tiêu tổng, anh có muốn tới nói mấy câu không?"
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, tia lửa giữa các ngón tay càng ngày càng gần, gần như đốt cháy ngón tay anh.
Gió thổi vào từ cửa sổ, thổi bay làn khói.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rất nhẹ: “Không cần.”
--------------------------------
Tác giả:Tuần này mình bận quá.
Mai hoặc tuần sau sẽ bù thêm chương nha!
Cám ơn mọi người đã ủng hộ ạ.
Trung thu vui vẻ nè...
Chương 392 Bảo vệ em gái
Tiêu Kỳ Nhiên chậm chạp quay đầu lại: “Không cần, không có gì để nói!”
Tiết An trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy có chút bất công cho sếp mình: “Nhưng anh vẫn luôn bận rộn tìm kiếm manh mối, nên báo cho chị Giang Nguyệt hay chứ.”
“Không cần thiết.” Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ: “Tôi làm vậy không phải để cô ấy phải cảm ơn tôi.”
Anh không có ý định đó.
Điều duy nhất anh cảm thấy buồn là anh không thể chia sẻ niềm vui với cô.
Đầu hành lang bên kia mơ hồ vang lên tiếng cười, anh dập tàn thuốc trong tay, trong lòng có chút đau xót.
Tiết An thấy vậy không nói gì nữa, chỉ cảm thấy buồn bã.
Bây giờ mọi thứ đang đi theo hướng tốt nhưng hai người bọn họ lại không bao giờ có thể quay lại quá khứ.
Giống như hai đường thẳng cắt nhau, chúng đã từng có một giao điểm, nhưng chẳng bao lâu chúng sẽ tách rời nhau trên đường riêng cho đến khi không còn được nhìn thấy nữa.
Thật đáng tiếc…
Sau khi tiêu hóa tin tức, Thịnh Sóc Thành dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu thu xếp trên đường về. Ông nói rằng sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn, chiêu đãi những người quen cũ từ mọi tầng lớp để chúc mừng việc tìm lại được đứa con gái đã thất lạc từ lâu của mình.
Ở tuổi của Thịnh Sóc Thành, ông ấy thực sự thích yên tĩnh hơn ồn ào.
Nhưng trong vấn đề này, ông đặc biệt muốn làm lớn chuyện, muốn mọi người đều phải biết về con gái của Thịnh Sóc Thành ông.
Chỉ cần đó là thứ ông có thể đưa cho con gái mình thì ông sẽ không từ bất cứ thứ gì.
Nghe Thịnh Sóc Thành an bài cho những người phía dưới, Giang Nguyệt do dự muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Thịnh Cảnh Tây quan sát cô muốn nói rồi lại thôi nên lên tiếng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói sao?”
Lúc này Thịnh Sóc Thành mới dời điện thoại ra xa, nhìn sang phía cô.
Cảm nhận được hai ánh mắt quan tâm chiếu tới, Giang Nguyệt véo ngón tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô do dự rồi nói: “Chú Thịnh...”
Vừa mở lời, cô chợt nhớ ra Thịnh Sóc Thành chính là cha cô, tiếp tục xưng hô là "chú" cũng không thích hợp.
Nhưng sự thay đổi xưng hô đột ngột khiến cô thực sự không thoải mái, và rất khó nói ra miệng.
Thịnh Sóc Thành gật đầu, trong lòng minh mẫn, cũng không làm Giang Nguyệt khó xử, “Đừng vội đổi lời, con có thể tiếp tục gọi ta là chú.”
Danh xưng chỉ là thứ yếu, chỉ cần Giang Nguyệt cảm thấy thoải mái, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Giang Nguyệt cảm kích nhìn ông, hít sâu một hơi nói: “Mặc dù nói ra điều này có chút xấu hổ... Nhưng con có thể yêu cầu chú tạm thời đừng công bố tin tức này ra công chúng được không ạ?”
Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt Thịnh Sóc Thành, cô giải thích: "Con muốn tiêu hóa nó trước, điều này quả thực có chút khó tin đối với con, và..."
Cô nghĩ ra lý do thích hợp nhất: “Con có một bộ phim sẽ ra mắt vào tháng sau, không muốn gây quá nhiều sự chú ý.”
“Toàn bộ đoàn làm phim đã dành rất nhiều tâm huyết và công sức cho bộ phim này, con không muốn vì lý do cá nhân của mình gây ảnh hưởng gì thêm.”
Danh tiếng hiện tại của cô đang bị xáo trộn, hiện tại cũng là thời điểm tuyên truyền của bộ phim.
Nếu vào thời điểm này đột nhiên lộ ra cô là con gái của một tập đoàn tài phiệt, diễn biến của sự việc có lẽ sẽ càng khó kiểm soát hơn.
Điều quan trọng nhất là cô không muốn cuộc sống của chính mình bị phóng đại vô hạn và bị chỉ trích bởi những người không liên quan.
“Được không ạ?”
Sau khi nói xong, trong lòng Giang Nguyệt vẫn có chút lo lắng, không biết Thịnh Sóc Thành có đồng ý hay không.
Ý định khoe con gái của ông lúc nãy rất rõ ràng.
Ánh mắt thâm trầm của Thịnh Sóc Thành dừng lại trên mặt cô, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Giống như đang lo lắng, cũng giống như là quan tâm.
Một lúc sau, nụ cười trên mặt ông dần nhạt đi, từ từ trở lại bình tĩnh.
Đôi mắt sâu thẳm của ông chạm mắt Giang Nguyệt, thật lâu sau ông mới mỉm cười thở dài:
"Hai đứa trẻ mà A Chỉ để lại cho tôi, không ai trong số chúng ngoan ngoãn cả, sẽ chỉ khiến tôi đau đầu."
“Nếu đây là điều con muốn, bố đương nhiên tông trọng.” Ông hất cầm về phía Thịnh Cảnh Tây:
“Khi bố đề nghị nó kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhưng nó lại nhất quyết muốn ra nước ngoài thi đấu, bố cũng có ngăn cản đâu.”
“Đừng quá áp lực, cứ làm những gì mà con muốn làm. Dù con có làm gì thì nhà họ Thịnh cũng sẽ ủng hộ con.” Ông nghiêm túc nói xong, lại ho một tiếng, liếc nhìn Thịnh Cảnh Tây bằng ánh mắt cảnh cáo:
“Nhưng vẫn phải trong khuôn khổ thôi.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức không vui, nhún nhún vai nói: “Sao việc gì bố cũng lôi con vô được hết vậy?”
Thịnh Sóc Thành giả vờ hơi tức giận, trừng mắt nhìn anh nói: “Chỉ cần anh có thể làm gương tốt cho em gái anh, tôi sẽ không lấy anh làm tấm gương tiêu cực cho mọi việc nữa.”
“Tôi đã đau đầu vì sự kém cỏi của anh rồi. Cuối cùng, tôi cũng có thêm được một đứa con gái, đừng làm hư con gái tôi.”
Nhìn thấy hai cha con lại cãi nhau, khóe miệng Giang Nguyệt cong lên.
Lúc ở ngoài Thịnh Sóc Thành rất nghiêm túc và sâu sắc, nhưng ở nhà lại rất dễ gần, lịch thiệp và thân thiện.
Chính vì điều này mà Thịnh Cảnh Tây đã có thể phát triển phong cách giải quyết mọi việc lạc quan như vậy, mặc dù mất mẹ khi còn nhỏ.
Môi trường mà một người lớn lên có thể tạo nên hoặc phá hủy một con người.
Điều này không phải không có lý do.
…
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ.
Mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng Giang Nguyệt vẫn có thể phát hiện ra một số thay đổi tinh tế.
Trong thẻ ngân hàng cô thỉnh thoảng sẽ có thêm tiền, chuyên gia tư vấn tài sản thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cô để hỏi xem cô có cần tư vấn không, ...
Dù không kiểm tra nhưng trong thâm tâm cô cũng biết rằng Thịnh Sóc Thành đã bí mật chia tài sản dưới tên cô.
Ngay cả Thịnh Cảnh Tây cũng không biết có phải đột nhiên giác ngộ ra hay không, mà lại suốt ngày ở công ty, còn có ý định phát triển khu trung tâm thương mại.
Thỉnh thoảng, Giang Nguyệt sẽ đến công ty để đưa bữa ăn cho Thịnh Cảnh Tây sau khi kết thúc một vở kịch hoặc khi không có sắp xếp biểu diễn.
Thấy anh bỏ đi thái độ bất cần thường ngày mà giao tiếp với những người giám sát nội bộ của công ty, cô có cảm giác như “đứa con trong nhà mình đã lớn”.
Nhân giờ nghỉ trưa, Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào văn phòng, mỉm cười đặt hộp cơm trưa lên bàn đối diện:
“Gần đây anh làm việc vất vả như vậy là vì sợ em tranh đoạt tài sản gia đình với anh sao?”
Thịnh Cảnh Tây quả nhiên điềm tĩnh hơn trước, ngẩng đầu nhìn cô, thật lâu không lên tiếng.
Vào đêm nhận lại Giang Nguyệt, Thịnh Sóc Thành đã nói chuyện riêng với Thịnh Cảnh Tây.
“Sau năm nay, bố sẽ năm mươi tám tuổi.” Vẻ ngoài của Thịnh Sóc Thành được duy trì tốt, nhìn có vẻ tràn đầy sinh lực, nhưng con người sẽ luôn già đi, đây là sự thật bất biến.
Càng lớn tuổi thì càng có thể cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian trôi qua.
Thịnh Sóc Thành nói: “Bố luôn phải đi trước các con, không thể bảo vệ các con cả đời. Em gái con đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới về lại được với gia đình.”
“Con là anh trai, con phải có nghĩa vụ bảo vệ em gái mình.”
Thịnh Sóc Thành hiếm khi hút thuốc, nhưng trong cuộc trò chuyện giữa hai cha con này, ông lại phá lệ châm một điếu thuốc.
Sau khi khói tan, Thịnh Sóc Thành thở dài.
“Cảnh Tây, bố muốn con trở thành chỗ dựa cho em gái con – sau khi bố rời đi.”
…
Thấy Thịnh Cảnh Tây hồi lâu không trả lời, Giang Nguyệt cười nói: “Nếu biết điều này sẽ khơi dậy dã tâm của anh, em đã sớm đồng ý việc…”
Thịnh Cảnh Tây đột nhiên nói: “Lúc mẹ rời đi, anh còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện gì cả, thật sự không thể bảo vệ được mẹ. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi. Anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ em gái mình.”
“Anh muốn bảo vệ em!”
--------------------------------
Tác giả:Chỉ kịp thêm được 1 chương, mọi người đọc đỡ nhé :(
Tết đoàn viên nên cho cả nhà Giang Nguyệt đoàn tụ bên nhau nè!
Hy vọng mọi người cũng có thể ở bên cạnh người mình yêu thương nha
Thứ 6 tuần sau gặp lại ạ...
Chương 393 Sẽ được hạnh phúc
Khi Giang Nguyệt vùi mặt vào vai Thịnh Cảnh Tây, anh ta còn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Nghe được tiếng nức nở ẩn nhẫn trong ngực, anh ta mới bật cười: “Em khóc cái gì, anh cũng đâu bắt nạt em.”
“Không, em chỉ... Em chỉ là...”
Cô đã quen với việc một mình, nhưng bây giờ cô thực sự đã có gia đình.
“Được rồi, anh hiểu hết.”
Ngay lúc Giang Nguyệt đắm chìm trong sự cảm động, Thịnh Cảnh Tây nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng điệu có chút tự luyến:
“Đừng mê luyến anh trai, anh trai em chỉ là một truyền thuyết mà thôi.”
Giang Nguyệt: ...
Không biết tại sao, cô đột nhiên không còn cảm động nữa.
…
Từ trước đến nay, dư luận trên mạng luôn là một cơn gió, tin tức mới xuất hiện không ngừng, cái sau nổi hơn cái trước, nhiệt độ giảm xuống, sự chú ý của công chúng bắt đầu dần dần rời khỏi Giang Nguyệt.
Các tay săn ảnh ngồi xổm dưới chung cư trước đó cũng giải tán, Giang Nguyệt cuối cùng cũng có thể thuận lợi trở về đoàn tụ với chị Trần, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp.
Đã lâu không gặp, mấy người họ vừa gặp đã ôm nhau thắm thiết, rất phấn khích và hạnh phúc.
Nếu như nói gia đình Thịnh Sóc Thành là người nhà chung huyết thống của cô, vậy thì ba người này là gia đình mà sau này cô xác định.
Tất cả đều quan trọng như nhau.
Chị Trần thấy mấy cô gái nhỏ náo nhiệt thì mỉm cười đi pha trà rồi bưng đến bàn, rót cho mỗi người một chén.
Từ lúc Giang Nguyệt bước vào cửa, ngồi xuống ghế sô pha, miệng Tiểu Diệp vẫn hoạt động không ngừng, cô ấy đang mắng những tay săn ảnh ở dưới lầu lúc trước.
Biết được chuyện Ứng Thừa Kỳ ám chỉ Giang Nguyệt lấy bệnh tâm lý ra chơi bài tình cảm, cô ấy lại mắng anh ta là đạo diễn vô lương tâm, không có tính nghệ thuật, không có số mệnh thành công lớn.
Giang Nguyệt cười cong lưng: “Tiểu Diệp, sớm biết vậy chị nên dẫn em đi Bắc Thành.”
“Đúng vậy, nếu em ở đó thì chắc chắn sẽ mắng anh ta như tát nước, ai trên ai dưới, ai mang đến tiền tài và nhiệt độ cho bộ phim của anh ta, trong lòng anh ta không rõ sao?”
Chị Trần bận rộn xong cũng ngồi trên ghế sô pha.
Nghe họ nhắc tới chuyện tuyên truyền phim, chị Trần tự nhiên tiếp lời: “Đúng rồi Nguyệt Nguyệt, chị còn chưa kịp nói với em.”
“Hai ngày trước, Tiêu tổng gọi điện thoại cho chị.”
Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát: “Anh ấy tìm chị có chuyện gì?”
Chị Trần: “Anh ta nói có kế hoạch quảng bá tiếp theo cho bộ phim “Tú Nương” và công việc vận hành tuyên truyền sau này không còn do đạo diễn Ứng Thừa Kỳ quyết định, mà giao cho chị toàn quyền phụ trách.”
Lúc chị Trần nhận được thông báo này còn cảm thấy rất bất ngờ, nhưng liên kết với chuyện Giang Nguyệt vừa nói, đại khái cô ấy có thể hiểu được dụng ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Có lẽ là do Giang Nguyệt bị đoàn phim đối xử bất công, Tiêu Kỳ Nhiên sợ sau này cô lại chịu ủy khuất và bị gây khó dễ nên mới giao công việc này cho một người nghĩ cho cô, làm việc chu toàn.
Tiêu Kỳ Nhiên làm việc này cực kỳ khiêm tốn, nếu chị Trần không nhắc tới thì ngay cả bản thân Giang Nguyệt cũng không biết.
Thấy cô im lặng không nói lời nào, chị Trần cười nói: “Vì chuyện này, mấy ngày nay chị rất bận rộn, em ở nhà để Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi chăm sóc, có chuyện gì chị liên lạc qua điện thoại là được.”
Giang Nguyệt cảm kích nói: “Vất vả rồi, chị Trần.”
“Đều là người nhà, nói những thứ này làm gì? Không có gì mà vất vả hay không, vì em, tất cả đều đáng giá.”
Chị Trần xua tay cười: “Hơn nữa, chị cũng không làm vô ích, Tiêu tổng nói sẽ trả gấp đôi lương cho chị. Hi Hi vừa bước vào năm hai trung học cơ sở, lớp vật lý hơi khó nên chị tích góp chút tiền rồi mời gia sư cho con bé….”
Nhắc đến con cái, chị Trần nói nhiều hơn.
Sau khi đề tài kết thúc, Giang Nguyệt luôn cảm thấy mình đã quên nói gì đó, mãi đến khi Tiểu Diệp thuận miệng hỏi vị thiếu gia què quặt trước đó ở bệnh kia thế nào, cô mới nhớ ra.
“Chuyện là...” Cô nuốt cổ họng: “Gần đây không có cơ hội nói với mọi người, em đã tìm được cha mẹ ruột của mình.”
“Cái gì?!”
Trong sự ngạc nhiên và sững sờ của ba người, Giang Nguyệt kể về những chuyện gần đây của mình, giải thích rõ ràng mọi chuyện kể cả quan hệ của mình và Thịnh Sóc Thành, Thịnh Cảnh Tây.
Khi cô nói xong, mọi người nhìn nhau, biểu cảm trên mặt mỗi người hoàn toàn khác nhau.
“Tóm lại, mọi chuyện là vậy.”
Giang Nguyệt thấy ba người im lặng, có chút không được tự nhiên: “Mọi người không cảm thấy khó chấp nhận sao? Em cũng cảm thấy... Số phận thực sự kỳ diệu.”
Trong thời gian dài, không ai nói một lời.
Giang Nguyệt đợi rất lâu, thấy mọi người đều ngơ ngác như tượng, cuối cùng bất lực nói: “Sao không ai nói lời nào vậy?”
“... Chị Giang Nguyệt, em rất vui.”
Tĩnh Nghi khụt khịt, nước mắt lưng tròng: “Em không giỏi ăn nói, đầu óc cũng không thông minh, không biết nên nói gì, bây giờ nói chúc chị thịnh vượng có phải không thích hợp không?”
Giang Nguyệt sững sờ, cười nói: “Muốn hiểu như vậy cũng không sao.”
Tiểu Diệp dùng mu bàn tay lau mặt, giả vờ cười rạng rỡ: “Khóc cái gì, sau này em sẽ phải ôm đùi chị Giang Nguyệt nhiều hơn nữa! Thịnh tiểu thư, từ nay về sau hãy chiếu cố cho em nhé!”
Mặc dù cô ấy nói như vậy nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt.
Điều này thật tuyệt.
Thật sự tuyệt vời.
Từ nay về sau, chị Giang Nguyệt của họ sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Cô sẽ có một người bố, một người bà, một người anh trai, một cuộc sống tươi đẹp và đủ đầy thuộc về cô.
Họ hạnh phúc cho cô, vui mừng cho cô.
Không biết ai nói “oa” trước, rồi mọi người chạy đến ôm nhau khóc lớn.
Đặc biệt là Tiểu Diệp, người vừa rồi còn giả vờ tươi cười, bây giờ đang khóc như mưa, không còn chút hình tượng nào.
Tĩnh Nghi tùy ý dùng tay áo lau nước mắt, nhưng nước mắt mới vẫn rơi xuống.
Truyện được đă ng tại ứn g dụ ng R ead M e hoặc W e Rea d.
Giang Nguyệt lại rút khăn giấy ra, cùng khóc với họ.
Khung cảnh vừa vui tươi vừa ấm áp.
Chị Trần đứng sang một bên, ánh mắt chua xót, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Cô ấy cũng ôm lấy Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta cuối cùng cũng có nơi để dựa vào, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc hơn phải không?”
“Cảm ơn chị, chị Trần.”
Nước mắt Giang Nguyệt rơi xuống, cô ôm chặt lấy chị Trần: “Em làm được, chị không cần lo lắng cho em.”
Đôi mắt cô đẫm lệ, cô nhìn khoảng không hồi lâu rồi cúi mặt xuống và che mắt, khóe môi nhếch lên ban đầu dần dần hạ xuống.
Vào lúc này, lẽ ra cô phải cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng vì sao trong lòng vẫn có một loại cảm giác mơ hồ khó hiểu?
Cô không biết.
Những ngày sau đó, cô khó ngủ hơn trước, thường mở mắt cho đến bình minh, tinh thần của cô đặc biệt uể oải.
Trằn trọc, cuối cùng thức dậy vào ban đêm.
Cô theo thói quen lắc lắc lọ thuốc, phát hiện ngay cả melatonin cũng uống hết rồi.
Kết quả của việc ngủ không ngon là cô không thể vực dậy tinh thần, lúc diễn kịch cũng bắt đầu phân tâm, đến khi diễn viên diễn cùng nhắc nhở cô, cô mới biết phải bắt đầu đọc thoại.
Sau hậu trường, các diễn viên khác đến chăm sóc và hỏi thăm có phải gần đây cô không nghỉ ngơi tốt không.
Cô ngửa mặt cười: “Có thể là vậy, gần đây quả thật dễ mệt mỏi.”
Chương 394 Mối liên quan của huyết thống
Nghe Giang Nguyệt nói mình dễ mệt mỏi, một cô gái nhỏ lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Trong trường hợp này, chị cần phải ngủ một giấc thật ngon.”
Lần cuối cùng cô có một giấc ngủ ngon là khi nào nhỉ?
Giang Nguyệt cũng không nhớ rõ lắm.
Thiếu ngủ sẽ khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều ký ức bắt đầu mơ hồ, cô thường không phân biệt được hiện tại đang mơ hay là thật.
Thời điểm cô hoảng hốt càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi khiến cho chị Trần chú ý.
Lúc chị Trần giúp Giang Nguyệt dọn dẹp lại phòng, cô ấy thấy lọ melatonin rỗng ở đầu giường, còn có carbamazepine và paroxetine đã hết từ lâu đang nằm trong thùng rác.
Vì thế, cô ấy nói chuyện riêng với Giang Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, gần đây em cảm thấy thế nào?”
Cô trả lời nhanh chóng: “Em ổn.”
Chị Trần dừng một chút: “Bệnh rối loạn lưỡng cực trước đây của em thế nào rồi, chị thấy gần đây em không uống thuốc.”
“Khi em trở về Bắc Thành gặp bác sĩ, bác sĩ đã kiểm tra cho em, nói rằng em đã hồi phục.” Giang Nguyệt bắt đầu nói dối không giới hạn, thậm chí cô gần như tin vào những lời mình nói:
“Hơn nữa uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến não bộ, em không muốn tuổi còn trẻ mà biến thành kẻ ngốc.”
Thấy cô nói thẳng thắn và tự nhiên nên trong lòng chị Trần yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghi ngờ cô: “Cũng đúng, đã là thuốc thì đều có ba phần độc, đã hồi phục thì đừng lúc nào cũng uống thuốc. Đúng rồi, sao em lại bắt đầu uống melatonin?”
“Đoàn kịch nhận kịch bản mới, gần đây em đang cố gắng nhập vai, hơi căng thẳng.”
Mặt Giang Nguyệt không đỏ, tim không đập, nói chuyện còn nũng nịu: “Được rồi, chị Trần, em thật sự không sao, mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Tốt nhất em đừng giấu chị.” Chị Trần cảnh cáo cô một câu: “Bản lĩnh khác thì không có nhưng công phu gạt người lại vô cùng nhuần nhuyễn, chuyện gì cũng cất ở trong lòng không nói ra, sớm muộn gì cũng khiến mình mang bệnh.”
Giang Nguyệt dừng một chút, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước: “Chị Trần, đừng lúc nào cũng lo lắng cho người khác, em không sao.”
“Còn không phải do trước đây em...” Chị Trần nói được một nửa, không muốn nhớ lại chuyện thương tâm trong quá khứ nên tạm thời sửa miệng nói:
“Tóm lại, em không được làm loạn một mình nữa đâu đấy!”
Giang Nguyệt cười nói: “Lần sau, em sẽ lấy cái chết tạ tội.”
Lúc đó, chị Trần cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu đùa.
Nhưng không ngờ sau này lời đùa lại thành thật...
…
Ngày 20 tháng 11 là sinh nhật của Thịnh Sóc Thành.
Dựa theo thói quen làm việc của ông ấy, mọi chuyện đều ưu tiên đơn giản và khiêm tốn.
Mặc dù ban đầu cũng không có ý định mở tiệc chúc mừng với người ngoài nhưng những chuyến quà cáp vẫn được đưa đến biệt thự, Thịnh Sóc Thành thật sự phiền lòng khi nhìn chúng nhưng lại không thể từ chối.
Một số nghi thức và lễ nghi không thể tiết kiệm, đến đều là tâm ý, vì vậy ông ấy chỉ đành tổ chức tiệc rượu vào buổi trưa, khách sáo nói lời cảm ơn.
Tuy nhiên, một khi con người già đi, vào một số ngày đặc biệt, họ muốn quây quần bên gia đình.
Vì thế, ông ấy nói với Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt, kêu hai người buổi tối cùng nhau đến chỗ Trình Nghênh Xuân ăn một bữa cơm.
Đương nhiên Trình Nghênh Xuân rất vui vẻ, trước mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị, đi theo bảo mẫu đến siêu thị mua nhiều loại nguyên liệu, bận rộn chuẩn bị trước sau.
Chỉ chờ nghênh đón một lớn hai nhỏ.
Đến ngày, sáng sớm Trình Nghênh Xuân đã bắt đầu bận rộn.
Buổi trưa Thịnh Sóc Thành xã giao xong, đi thẳng tới nhà Trình Nghênh Xuân, cho nên đến tương đối sớm, còn hai người trẻ tuổi đến trễ một chút, nói là bên ngoài tuyết rơi nên đường hơi kẹt xe.
Lúc này họ mới chú ý tới những bông tuyết lớn đã rơi bên ngoài cửa sổ, một lớp tuyết mỏng đã xuất hiện trên mép cửa sổ, sương trắng cũng ngưng tụ trên cửa sổ.
Dự báo thời tiết nói rằng thời tiết năm nay bất thường, nhiệt độ trên cả nước có xu hướng giảm rõ rệt.
Mùa đông lạnh hơn qua mỗi năm.
Nhiệt độ ở Bắc Thành thấp, mỗi mùa đông tuyết rơi dày là điều bình thường, nhưng Hoa Thành hiếm khi có tuyết chứ đừng nói đến loại tuyết lớn và dày này.
Một số nhà phân tích khí tượng cho biết năm nay sẽ là năm lạnh nhất trong những năm gần đây.
“A Thành, anh kêu hai đứa nhỏ lái xe chậm một chút, an toàn là trên hết.” Trình Nghênh Xuân trong lúc bận rộn còn không quên dặn dò Thịnh Sóc Thành một câu.
Từ khi biết Giang Nguyệt là cháu gái ruột của mình, Trình Nghênh Xuân vô cùng hưng phấn, cả ngày ồn ào bảo Giang Nguyệt tới đây một chuyến.
Thịnh Sóc Thành còn trêu chọc bà, nói cũng không phải là lần đầu tiên gặp.
Trình Nghênh Xuân trực tiếp đáp lại một câu: “Tôi cũng không tin annh có thể bình tĩnh khi biết con bé là con gái ruột của mình.”
Thịnh Sóc Thành: “...”
Ông ấy thực sự không quá bình tĩnh.
Trời chập tối, hoàng hôn dần buông xuống tứ hợp viện, có ánh đèn xe chiếu ngoài cửa sổ.
Chuông cửa vang lên, Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt lần lượt đi vào.
Thịnh Cảnh Tây mặc một chiếc áo len cổ cao có họa tiết mềm mại, hôm nay là sinh nhật bố, anh ta bớt đi vẻ tùy tiện thường ngày, thay vào đó là khí chất quý công tử của hào môn thế gia.
Giang Nguyệt mặc một chiếc áo khoác nhung dài màu hoa cà, bên trong mặc một bộ váy họa tiết phù điêu màu trắng, để lộ đôi chân dài thon thả.
Mái tóc của cô cũng được uốn nhẹ nhàng, cuộn bồng bềnh ra sau đầu, cả người trông giống như một phụ nữ quý tộc thập niên ba mươi, rất cổ điển.
Gần đây, Thịnh Cảnh Tây đã trưởng thành hơn rất nhiều, lông mày hơi có phong thái của Thịnh Sóc Thành. Còn Giang Nguyệt vốn đã dưỡng thành khí chất lãnh đạm và kiều diễm trong giới giải trí, khiến người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Hai anh em đứng chung với nhau vô cùng đẹp mắt.
Căn phòng ấm áp, Giang Nguyệt cởi áo khoác ra treo lên móc áo, vừa ngồi xuống ghế sô pha, Trình Nghênh Xuân đã nắm tay cô.
“Giống, thật sự rất giống!” Trình Nghênh Xuân mỉm cười, nếp nhăn hiện rõ nhưng bà không nhịn được nước mắt, ngay cả bàn tay cũng hơi run rẩy:
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...”
Giang Nguyệt đặt bàn tay lên người bà, nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt nhất thời ươn ướt.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bà đã có cảm giác thân thiết, luôn mong muốn được gặp cháu mỗi ngày.” Trình Nghênh Xuân lau nước mắt, lại cười:
“Không ngờ, cháu lại là cháu gái ruột của bà.”
Thịnh Sóc Thành đặt tờ báo trong tay xuống, vui vẻ nói đùa: “Cái này gọi là mối quan hệ xuyên thế hệ, duyên số không thế đoán được.”
Thịnh Cảnh Tây không vui lắm: “Con cũng là cháu ruột của bà, sao bà lại không có duyên như vậy với cháu?”
“Sao lại không?” Trình Nghênh Xuân liếc mắt nhìn anh ta một cái:
“Ngày cháu đua xe gặp tai nạn, bà đang chuẩn bị thêu một cái khăn tay, kết quả lấy một cây kim trong hộp ra thì đã bị gãy, bà liền dự cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra.”
Bà mỉm cười rất hiền từ, nói với Thịnh Cảnh Tây như đang dỗ dành: “Đây có được xem là bà có duyên với cháu không?”
Lúc này Thịnh Cảnh Tây mới hài lòng, cười ha ha: “Cháu biết trong lòng bà có cháu mà.”
“Còn cười.” Sắc mặt Thịnh Sóc Thành trầm xuống: “Nhớ ăn không nhớ đánh, vì con bị tai nạn mà bà đã rất lo lắng, còn con lại không để trong lòng chút nào.”
“Hôm nay sinh nhật của bố, sao bố lại tức giận.” Thịnh Cảnh Tây bĩu môi, không sửa được tật xấu:
“Tức giận sẽ khiến già nhanh, bố nên chú ý hơn một chút.”
Chương 395 Cảm xúc tiêu cực
Thịnh Sóc Thành bị tức đến mức bật cười, ông ấy vung gậy trong tay muốn đánh Thịnh Cảnh Tây nhưng động tác hạ xuống rõ ràng rất nhẹ, chỉ gõ nhẹ ống quần anh ta một cái như một lời cảnh cáo.
Thịnh Cảnh Tây cũng thông minh, nhanh chóng lui về phía sau tránh né, còn không quên đến gần Giang Nguyệt nhỏ giọng nói:
“Đây là ‘luật gia đình’ nhà chúng ta, sau này phạm sai lầm đều bị đánh.”
“Em và anh không giống nhau.” Giang Nguyệt cười đáp lại anh ta: “Em sẽ không chọc người lớn trong nhà tức giận.”
Thịnh Sóc Thành lúc này cũng phụ họa một câu: “Phải học tập em gái nhiều hơn.”
Hiển nhiên, trong nhà này chỉ có Thịnh Cảnh Tây anh là bị tổn thương.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhưng bên trong ấm áp và sáng sủa, cả nhà quây quần bên bàn ăn dùng bữa.
So với buổi xã giao giữa trưa, cuộc đoàn tụ vào buổi tối khiến Thịnh Sóc Thành vui vẻ hơn.
Mấy năm trước xã giao quá nhiều, để bảo dưỡng thân thể, ông ấy hầu như đã bỏ rượu, nhưng tối nay lại hiếm khi có được hứng thú, bảo bảo mẫu trong nhà đến tủ rượu lấy rượu quý.
“Ngài thịnh, ngài phải chú ý thân thể, uống ít an thần, uống nhiều tổn thương.” Giang Nguyệt đứng dậy rót rượu, động tác rất tự nhiên, rót đầy chén rượu:
“Chiếu lễ nghĩa, con phải kính người đầy ly rượu, còn người tùy ý nhé.”
Thịnh Sóc Thành nhìn Giang Nguyệt một cái, nhớ tới lúc trước cô kính trà cho ông ấy cũng hiểu chừng mực.
Ông ấy lại nhìn Thịnh Cảnh Tây, anh ta đang nâng ly rượu lên chạm ly với Giang Nguyệt, vô cùng hào phóng:
“Tình cảm sâu đậm, uống cạn một ly.”
Thịnh Sóc Thành: “...”
Giang Nguyệt: “...”
Trong lúc ăn cơm, Trình Nghênh Xuân liên tục gắp thức ăn cho Giang Nguyệt, nói cô quá gầy, phải ăn nhiều thịt hơn.
Thịnh Sóc Thành cũng nói làm minh tinh quá hà khắc với bản thân, là một người bình thường cũng rất tốt, ít nhất là sức khỏe tốt, cuộc sống cá nhân tự do.
“Đương nhiên, bố cũng không có ý trói buộc con.” Thịnh Sóc Thành ho nhẹ hai tiếng, sợ Giang Nguyệt hiểu lầm:
“Chỉ là quan tâm đến con, những thứ khác, vẫn dựa vào sự lựa chọn của con.”
Giang Nguyệt im lặng một hồi, ánh mắt bắt đầu tràn ngập sương mù.
Người cha thực sự sẽ không coi cô là một công cụ hút máu, sẽ không kiểm soát sự lựa chọn và trói buộc cô, sẽ tôn trọng quyết định của cô vô điều kiện và hỗ trợ cô.
Giang Nguyệt cảm thấy có chút chua xót.
Cô uống hết rượu trong ly, cuối cùng có thể dễ dàng và tự nhiên nói ra cách xưng hô đó:
“Cảm ơn bố.”
Trong lòng Thịnh Sóc Thành chấn động, bàn tay cầm ly rượu thoáng siết chặt.
“Ăn cơm đi.”
Ông ấy ra vẻ trấn tĩnh mở miệng, nhưng mắt thường có thể nhìn thấy ngay cả đũa cũng cầm không vững:
“Sau này khi thời tiết ấm áp, bố sẽ đi đưa con đi thăm mẹ con.”
“Vâng.”
…
Tiếng cười nói vui vẻ trên bàn cơm không ngừng, Thịnh Cảnh Tây rất giỏi trong việc làm náo nhiệt bầu không khí, cả căn phòng được bao quanh bởi bầu không khí ấm áp, vẻ mặt mọi người đều tràn đầy vui mừng.
Giang Nguyệt ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Thịnh Sóc Thành, Trình Nghênh Xuân, Thịnh Cảnh Tây, sau đó từ từ cúi mặt xuống.
Có một khoảnh khắc, tầm nhìn và đầu óc của cô xuất hiện sai lệch, cha Giang đã chết hình như xuất hiện ở vị trí Thịnh Sóc Thành, Giang Dị bị chính tay cô tống vào tù cũng đang ngồi bên cạnh cô.
Hai hình ảnh khác nhau xen kẽ trong não, không thể phân biệt được đâu là hư hư đâu là thực.
Cả người cô căng thẳng, chớp chớp mắt nhìn qua, vẫn là hình ảnh hạnh phúc vừa rồi, đúng lúc bảo mẫu đưa một đĩa hoa quả lên.
Cô cầm một quả mận bỏ vào miệng, vị chua khiến cô tỉnh táo lại đôi chút, trong lòng cô liên tục nhắc nhở bản thân rằng vừa rồi chỉ là ảo ảnh, bây giờ mới là thế giới thực.
Đừng chìm đắm trong quá khứ nữa.
“Cảm ơn bố, con thật sự cảm ơn mọi người.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, giọng nói cao lên:
“Con chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể có một cuộc sống như vậy, một người bà, một người bố, một người anh trai yêu thương con và một người mẹ vĩ đại đã từng liều mạng muốn sinh ra con.”
Cô nâng ly lên, trang trọng như thể đang phát biểu nhận giải tại lễ trao giải: “Con là một người rất xấu, có thể có một gia đình nh mọi người, cuộc sống của con đã không hối tiếc.”
Giang Nguyệt mím môi, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ.
Rõ ràng mới nói hai câu, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi, cô không thể nói được nữa, nếu không cảm xúc của cô sẽ mất khống chế, sẽ nói ra những lời trái ngược với nội tâm của mình.
Một suy nghĩ cực kỳ kìm nén và tiêu cực dâng lên trong tâm trí cô, cô nhịn một lúc lâu mới nuốt xuống những lời tuyệt vọng mà mình muốn nói.
Cô khống chế bản thân, răng nghiến chặt, không nói thêm lời nào nữa.
Bệnh tình tra tấn nhiều lần đã khiến Giang Nguyệt trở thành một cái hồn không giống người cũng chẳng giống quỷ, bây giờ còn phải đeo mặt nạ vì những người cô yêu thương, ngụy trang như thể cô đã khỏi hẳn bệnh.
Cô là một bệnh nhân tâm thần, không nên làm tổn thương những người yêu thương cô nữa.
Trình Nghênh Xuân đau lòng nhìn cô: “Đang yên đang lành, sao lại khóc?”
Mặt Giang Nguyệt rơi nước mắt, nhưng khóe môi lại nhếch lên: “Cháu cảm thấy mình quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không chân thật. Bà ngoại, bà mau véo cháu một cái.”
“Cô bé ngốc nghếch.” Nghe vậy, Trình Nghênh Xuân mỉm cười thở dài:
“Cái này có gì mà thật hay không? Cháu vốn thuộc về nơi này, chúng ta vốn là người nhà của cháu.”
Giang Nguyệt cố gắng mỉm cười, nũng nịu với bà: “Cháu biết bà thương cháu.”
Trình Nghênh Xuân cọ mũi cô: “Cháu là cháu gái bà, không thương cháu thì thương ai? Đừng khóc nữa, mũi đỏ hết rồi.”
Thịnh Cảnh Tây ngồi bên cạnh luôn hoài nghi rằng mình nghe được giọng nói nghẹn ngào của Giang Nguyệt, nhưng nụ cười trên mặt cô rất thoải mái và tự nhiên.
Có điều gì đó không thích hợp, nhưng rốt cuộc chỗ nào không thích hợp thì Thịnh Cảnh Tây không thể nói rõ được.
Cho dù có quan hệ huyết thống thì họ cũng chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn, cho dù có thể hòa hợp với nhau thì cũng không tránh khỏi có khoảng cách.
Cơm nước xong, trong lúc mọi người dọn dẹp, Thịnh Cảnh Tây đi đến khoảng sân bên ngoài biệt thự gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Số điện thoại là lần trước khi ăn lẩu anh ta lưu lại, không nghĩ tới còn có thể phát huy tác dụng.
“Anh bạn, anh có thời gian tới đây một chuyến không? Em gái tôi nhìn có chút không thích hợp.”
…
Trước khi đi, Giang Nguyệt còn tặng cho Thịnh Sóc Thành một món quà do chính mình chuẩn bị, là một lon trà quý được bạn bè ở nơi khác đóng phim gửi về.
Mùa đông là mùa thích hợp nhất để thưởng trà, Thịnh Sóc Thành cười tủm tỉm nhận lấy, còn khen cô có lòng.
Trình Nghênh Xuân càng luyến tiếc cô, lôi kéo cô muốn ở lại đây một đêm, nhưng Giang Nguyệt nói mình còn có việc, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bà nghỉ ngơi.
Nghe xong, Trình Nghênh Xuân cũng sợ làm chậm trễ tiến độ công việc của cô, đành phải lưu luyến buông cô ra, trước khi đi lại ôm cô một hồi lâu, giống như niềm vui và an ủi khi nhận được kho báu quý giá nhất.
“Hôm nào lại đến chỗ bà ngoại chơi nhé.”
Vừa rồi, tin thần và nhận thức của Giang Nguyệt hơi không bình thường, cô phản ứng một lúc rồi mới mỉm cười gật đầu đồng ý.
Cô vẫn mỉm cười, lời nói cử chỉ đều đáp lại một cách thích đáng, nhưng một cảm giác hoảng loạn và thất thường mờ nhạt khiến cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng không thuộc về mình.
“Có phải cháu buồn ngủ rồi hay không?” Trình Nghênh Xuân hiểu lòng người: “Mệt thì mau trở về nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
Giang Nguyệt mím môi: “Vâng, cháu về ngủ một giấc là ổn thôi.”
Trong bệnh viện, ba người đã hoàn thành xét nghiệm ADN nhìn nhau.
Một xét nghiệm cho Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành, và một cái dành cho Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây.
Một cái là "Xác nhận mối quan hệ huyết thống", một cái là "Xác nhận mối quan hệ cha con".
Tin tức đến thực sự đột ngột và ngoài dự đoán, vượt quá dự liệu của mọi người.
Một lúc lâu cũng không ai nói gì.
Thịnh Cảnh Tây mặc dù là người lắm lời, nhưng lúc này lại nhịn rất lâu, sau đó mới nói ra một câu không liên quan:
"Bố, dù gì cũng ở đây rồi, hay là hai chúng ta cũng xét nghiệm luôn đi?"
Thịnh Sóc Thành lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Thịnh Cảnh Tây sờ sờ mũi: "... Coi như con chưa nói gì nha."
Cho dù bị Thịnh Cảnh Tây nói đùa, Giang Nguyệt vẫn không khống chế được tâm tình của mình, nhìn mảnh giấy trong tay, cô luôn cảm thấy nó không có thật.
Giang Nguyệt gấp đi mở lại nhiều lần và đọc đi đọc lại nội dung nhưng vẫn cảm thấy nó nằm ngoài phạm vi chấp nhận của mình.
Im lặng một lúc, Giang Nguyệt nói câu đầu tiên với giọng nói đầy khó khăn: "... Có thể là… nhầm lẫn không?"
Cô vẫn không thể tin được.
Sự thật bất ngờ này đến quá đột ngột, Thịnh Sóc Thành cũng không ngờ tới.
Khi nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói qua điện thoại rằng Giang Nguyệt có thể là con gái ruột của ông. Thì người luôn luôn trầm tính và bình tĩnh như Thịnh Sóc Thành lại gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến là phải làm xét nghiệm quan hệ cha con với Giang Nguyệt.
Hiện tại đã có được đáp án, Thịnh Sóc Thành lại không nói gì với Giang Nguyệt, quay sang Trương Nghị ra lệnh:
"Hợp đồng thừa kế tài sản trước đó vô hiệu, tôi muốn lập một cái mới."
Đột ngột như vậy khiến Trương Nghị không kịp phản ứng, hỏi lại: "Điều khoản có gì không ổn sao?"
Nghĩ lại, anh ta nhận ra đây là Thịnh tổng có ý định chia lại tài sản thừa kế.
Muốn đền bù muộn màng cho đứa con gái thất lạc.
Trương Nghị lập tức mỉm cười, vội nói: "Được, tôi sẽ làm ngay."
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Thịnh Sóc Thành không nói nữa, dùng đốt ngón trỏ gõ nhẹ lên trán.
Không biết lúc nào, hai dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt vốn đã nhăn nheo của ông.
Khi đã ngoài năm mươi, ông đột nhiên biết rằng người vợ yêu dấu đã qua đời của ông để lại cho ông một đứa con gái.
Ông không biết bản thân nên ngạc nhiên hay hối tiếc hơn đây?
Ông có hai đứa con, có cả trai và gái, nhưng lại mất đi người vợ yêu quý của mình.
Thịnh Cảnh Tây nhanh chóng tiếp nhận, mỉm cười khoác vai Giang Nguyệt, cười toe toét nói:
“Từ giờ trở đi, anh thật sự sẽ là anh trai em, từ giờ trở đi phải nghe lời anh, biết không hả?”
Hắn vừa mở miệng liền không ngừng lại được: "Sau này anh trai sẽ ủng hộ em. Không ai có thể bắt nạt em gái của Thịnh Cảnh Tây, ai dám bắt nạt em, anh sẽ đánh bay bọn họ!"
“Cái đám cư dân mạng đó phải ngậm miệng lại, anh sẽ không cho phép họ nói một lời nào về em gái anh nữa, cấm tất cả!”
“Còn bà già họ Tô kia nữa, bây giờ anh sẽ nói cho bà ta biết, em là em gái ruột của anh, xem bà ta có còn dám cười nhạo em hay không, hừ!”
“Em không thấy từ đầu em đã rất giống em gái anh rồi sao? Bây giờ thì nó là sự thật rồi nè. Mà cũng không quan tâm, dù sao cũng phải là như vậy, anh là anh trai ruột của em!”
“…”
Thịnh Cảnh Tây nói rất nhiều, đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi em gái, anh trai có chút xúc động quá, còn nói nữa anh sẽ không nhịn được mất, anh phải trốn đi khóc một chút…”
Nói xong liền quay người chạy về phía nhà vệ sinh.
Hắn thật sự có một người em gái!
Năm đó mẹ đã không hề nói dối, người em gái mà hắn chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Loại cảm giác xuất thần này khiến cho người vốn bất cần như Thịnh Cảnh Tây không thể kìm nén được cảm xúc.
Từ bây giờ trở đi, cuối cùng cũng có người để cho hắn bảo vệ.
Nhìn thấy Thịnh Cảnh Tây vội vã chạy trốn, Giang Nguyệt không khỏi bật cười trong giây lát.
Thịnh Sóc Thành ấn khóe mắt ướt át, bất lực cười, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép:
“Thằng nhóc Cảnh Tây từ nhỏ đã như vậy, nhìn như suốt ngày không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực ra trong lòng rất mềm yếu, hy vọng con không ghét nó. "
Giang Nguyệt gật đầu, sương mù dâng lên trong mắt, cô mỉm cười: "Con sẽ không."
Mái tóc đen của Thịnh Sóc Thành đã hoa râm, khuôn mặt vẫn sâu thẳm và nghiêm nghị như trước, nhưng đôi mắt lại hiền lành hơn nhiều.
Đó là cách một người cha nhìn con gái mình.
Nhìn lại “mối quan hệ gia đình” trong quá khứ của mình, Giang Nguyệt chỉ cảm thấy nó giống một giấc mộng thật viển vông.
Chu Ninh Vân suốt ngày cằn nhằn phàn nàn, cha Giang mỗi ngày đều uống rượu chơi bài.
Chưa kể đến em trai Giang Dự từ khi còn học trung học đã trốn học mỗi ngày, đi theo đám lưu manh xã hội đen.
Điều duy nhất không thay đổi là cô chưa bao giờ được đối xử tốt.
Luôn bị coi thường, bị sai khiến, không bao giờ được những người gọi là “người thân” yêu thương.
Giang Nguyệt đương nhiên nghĩ đến việc thoát khỏi ngôi nhà đó. Nhưng cô bị ràng buộc bởi cái gọi là “tình cảm gia đình”, nghĩ mình không thể lạnh lùng và vô tâm như vậy.
Hóa ra đó hoàn toàn không phải là nhà của cô, cũng không phải là cuộc sống của cô.
Cuộc sống của cô nên đầy đủ, ấm áp, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Cuộc sống vốn phải thuộc về cô…
…
Thịnh Cảnh Tây bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ.
Hắn vừa đi tới, Giang Nguyệt liền gọi: "Anh trai."
Thịnh Cảnh Tây: "... Đừng gọi nữa, nếu em gọi như vậy anh sẽ khóc tiếp mất."
Giang Nguyệt cố ý trêu chọc hắn, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không khỏi bật cười.
Kiều Cẩn Nhuận lúc này cũng vội vàng đến, đưa túi hồ sơ trong tay cho Thịnh Sóc Thành:
"Thịnh tổng, đây là hồ sơ liên quan về việc vợ của ngài khi ở bệnh viện phố Hỷ Lạc."
Thịnh Sóc Thành gật đầu, nhận lấy túi tài liệu: "Cám ơn."
Lúc này, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, nhìn vào mắt Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói:
"Hóa ra chúng ta quen biết nhau từ nhỏ."
Giang Nguyệt nhìn Kiều Cẩn Nhuận, một lát mới lên tiếng: "... Xin lỗi Bác sĩ Kiều, tôi không nhớ gì cả.”
Tuổi thơ của cô thật bi thảm, cô thực sự không có nhiều ký ức.
Kiều Cẩn Nhuận cũng không để ý, chỉ cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần tôi nhớ cô là được.”
Cô gái nhỏ trong lòng anh giờ đây cuối cùng đã được đoàn tụ với gia đình của mình.
Mặc dù cô không còn nhớ anh nữa, nhưng cô sẽ được hạnh phúc, bắt đầu từ bây giờ.
Điều này khiến anh ta cảm thấy quý giá.
Ở góc cuối hành lang bệnh viện, có hai cái bóng in trên sàn.
Tiết An lén lút thò đầu ra, một lúc sau mới lặng lẽ rút lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Anh mặc bộ vest màu xám nhạt, áo sơ mi hơi nhăn nheo vì chạy vội, nhưng anh cũng không quan tâm, thậm chí không thèm quay đầu lại.
Tiết An thấp giọng hỏi: "Tiêu tổng, anh có muốn tới nói mấy câu không?"
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, tia lửa giữa các ngón tay càng ngày càng gần, gần như đốt cháy ngón tay anh.
Gió thổi vào từ cửa sổ, thổi bay làn khói.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rất nhẹ: “Không cần.”
--------------------------------
Tác giả:Tuần này mình bận quá.
Mai hoặc tuần sau sẽ bù thêm chương nha!
Cám ơn mọi người đã ủng hộ ạ.
Trung thu vui vẻ nè...
Chương 392 Bảo vệ em gái
Tiêu Kỳ Nhiên chậm chạp quay đầu lại: “Không cần, không có gì để nói!”
Tiết An trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy có chút bất công cho sếp mình: “Nhưng anh vẫn luôn bận rộn tìm kiếm manh mối, nên báo cho chị Giang Nguyệt hay chứ.”
“Không cần thiết.” Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ: “Tôi làm vậy không phải để cô ấy phải cảm ơn tôi.”
Anh không có ý định đó.
Điều duy nhất anh cảm thấy buồn là anh không thể chia sẻ niềm vui với cô.
Đầu hành lang bên kia mơ hồ vang lên tiếng cười, anh dập tàn thuốc trong tay, trong lòng có chút đau xót.
Tiết An thấy vậy không nói gì nữa, chỉ cảm thấy buồn bã.
Bây giờ mọi thứ đang đi theo hướng tốt nhưng hai người bọn họ lại không bao giờ có thể quay lại quá khứ.
Giống như hai đường thẳng cắt nhau, chúng đã từng có một giao điểm, nhưng chẳng bao lâu chúng sẽ tách rời nhau trên đường riêng cho đến khi không còn được nhìn thấy nữa.
Thật đáng tiếc…
Sau khi tiêu hóa tin tức, Thịnh Sóc Thành dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu thu xếp trên đường về. Ông nói rằng sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn, chiêu đãi những người quen cũ từ mọi tầng lớp để chúc mừng việc tìm lại được đứa con gái đã thất lạc từ lâu của mình.
Ở tuổi của Thịnh Sóc Thành, ông ấy thực sự thích yên tĩnh hơn ồn ào.
Nhưng trong vấn đề này, ông đặc biệt muốn làm lớn chuyện, muốn mọi người đều phải biết về con gái của Thịnh Sóc Thành ông.
Chỉ cần đó là thứ ông có thể đưa cho con gái mình thì ông sẽ không từ bất cứ thứ gì.
Nghe Thịnh Sóc Thành an bài cho những người phía dưới, Giang Nguyệt do dự muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Thịnh Cảnh Tây quan sát cô muốn nói rồi lại thôi nên lên tiếng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói sao?”
Lúc này Thịnh Sóc Thành mới dời điện thoại ra xa, nhìn sang phía cô.
Cảm nhận được hai ánh mắt quan tâm chiếu tới, Giang Nguyệt véo ngón tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô do dự rồi nói: “Chú Thịnh...”
Vừa mở lời, cô chợt nhớ ra Thịnh Sóc Thành chính là cha cô, tiếp tục xưng hô là "chú" cũng không thích hợp.
Nhưng sự thay đổi xưng hô đột ngột khiến cô thực sự không thoải mái, và rất khó nói ra miệng.
Thịnh Sóc Thành gật đầu, trong lòng minh mẫn, cũng không làm Giang Nguyệt khó xử, “Đừng vội đổi lời, con có thể tiếp tục gọi ta là chú.”
Danh xưng chỉ là thứ yếu, chỉ cần Giang Nguyệt cảm thấy thoải mái, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Giang Nguyệt cảm kích nhìn ông, hít sâu một hơi nói: “Mặc dù nói ra điều này có chút xấu hổ... Nhưng con có thể yêu cầu chú tạm thời đừng công bố tin tức này ra công chúng được không ạ?”
Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt Thịnh Sóc Thành, cô giải thích: "Con muốn tiêu hóa nó trước, điều này quả thực có chút khó tin đối với con, và..."
Cô nghĩ ra lý do thích hợp nhất: “Con có một bộ phim sẽ ra mắt vào tháng sau, không muốn gây quá nhiều sự chú ý.”
“Toàn bộ đoàn làm phim đã dành rất nhiều tâm huyết và công sức cho bộ phim này, con không muốn vì lý do cá nhân của mình gây ảnh hưởng gì thêm.”
Danh tiếng hiện tại của cô đang bị xáo trộn, hiện tại cũng là thời điểm tuyên truyền của bộ phim.
Nếu vào thời điểm này đột nhiên lộ ra cô là con gái của một tập đoàn tài phiệt, diễn biến của sự việc có lẽ sẽ càng khó kiểm soát hơn.
Điều quan trọng nhất là cô không muốn cuộc sống của chính mình bị phóng đại vô hạn và bị chỉ trích bởi những người không liên quan.
“Được không ạ?”
Sau khi nói xong, trong lòng Giang Nguyệt vẫn có chút lo lắng, không biết Thịnh Sóc Thành có đồng ý hay không.
Ý định khoe con gái của ông lúc nãy rất rõ ràng.
Ánh mắt thâm trầm của Thịnh Sóc Thành dừng lại trên mặt cô, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Giống như đang lo lắng, cũng giống như là quan tâm.
Một lúc sau, nụ cười trên mặt ông dần nhạt đi, từ từ trở lại bình tĩnh.
Đôi mắt sâu thẳm của ông chạm mắt Giang Nguyệt, thật lâu sau ông mới mỉm cười thở dài:
"Hai đứa trẻ mà A Chỉ để lại cho tôi, không ai trong số chúng ngoan ngoãn cả, sẽ chỉ khiến tôi đau đầu."
“Nếu đây là điều con muốn, bố đương nhiên tông trọng.” Ông hất cầm về phía Thịnh Cảnh Tây:
“Khi bố đề nghị nó kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, nhưng nó lại nhất quyết muốn ra nước ngoài thi đấu, bố cũng có ngăn cản đâu.”
“Đừng quá áp lực, cứ làm những gì mà con muốn làm. Dù con có làm gì thì nhà họ Thịnh cũng sẽ ủng hộ con.” Ông nghiêm túc nói xong, lại ho một tiếng, liếc nhìn Thịnh Cảnh Tây bằng ánh mắt cảnh cáo:
“Nhưng vẫn phải trong khuôn khổ thôi.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức không vui, nhún nhún vai nói: “Sao việc gì bố cũng lôi con vô được hết vậy?”
Thịnh Sóc Thành giả vờ hơi tức giận, trừng mắt nhìn anh nói: “Chỉ cần anh có thể làm gương tốt cho em gái anh, tôi sẽ không lấy anh làm tấm gương tiêu cực cho mọi việc nữa.”
“Tôi đã đau đầu vì sự kém cỏi của anh rồi. Cuối cùng, tôi cũng có thêm được một đứa con gái, đừng làm hư con gái tôi.”
Nhìn thấy hai cha con lại cãi nhau, khóe miệng Giang Nguyệt cong lên.
Lúc ở ngoài Thịnh Sóc Thành rất nghiêm túc và sâu sắc, nhưng ở nhà lại rất dễ gần, lịch thiệp và thân thiện.
Chính vì điều này mà Thịnh Cảnh Tây đã có thể phát triển phong cách giải quyết mọi việc lạc quan như vậy, mặc dù mất mẹ khi còn nhỏ.
Môi trường mà một người lớn lên có thể tạo nên hoặc phá hủy một con người.
Điều này không phải không có lý do.
…
Cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường lệ.
Mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng Giang Nguyệt vẫn có thể phát hiện ra một số thay đổi tinh tế.
Trong thẻ ngân hàng cô thỉnh thoảng sẽ có thêm tiền, chuyên gia tư vấn tài sản thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cô để hỏi xem cô có cần tư vấn không, ...
Dù không kiểm tra nhưng trong thâm tâm cô cũng biết rằng Thịnh Sóc Thành đã bí mật chia tài sản dưới tên cô.
Ngay cả Thịnh Cảnh Tây cũng không biết có phải đột nhiên giác ngộ ra hay không, mà lại suốt ngày ở công ty, còn có ý định phát triển khu trung tâm thương mại.
Thỉnh thoảng, Giang Nguyệt sẽ đến công ty để đưa bữa ăn cho Thịnh Cảnh Tây sau khi kết thúc một vở kịch hoặc khi không có sắp xếp biểu diễn.
Thấy anh bỏ đi thái độ bất cần thường ngày mà giao tiếp với những người giám sát nội bộ của công ty, cô có cảm giác như “đứa con trong nhà mình đã lớn”.
Nhân giờ nghỉ trưa, Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào văn phòng, mỉm cười đặt hộp cơm trưa lên bàn đối diện:
“Gần đây anh làm việc vất vả như vậy là vì sợ em tranh đoạt tài sản gia đình với anh sao?”
Thịnh Cảnh Tây quả nhiên điềm tĩnh hơn trước, ngẩng đầu nhìn cô, thật lâu không lên tiếng.
Vào đêm nhận lại Giang Nguyệt, Thịnh Sóc Thành đã nói chuyện riêng với Thịnh Cảnh Tây.
“Sau năm nay, bố sẽ năm mươi tám tuổi.” Vẻ ngoài của Thịnh Sóc Thành được duy trì tốt, nhìn có vẻ tràn đầy sinh lực, nhưng con người sẽ luôn già đi, đây là sự thật bất biến.
Càng lớn tuổi thì càng có thể cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian trôi qua.
Thịnh Sóc Thành nói: “Bố luôn phải đi trước các con, không thể bảo vệ các con cả đời. Em gái con đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới về lại được với gia đình.”
“Con là anh trai, con phải có nghĩa vụ bảo vệ em gái mình.”
Thịnh Sóc Thành hiếm khi hút thuốc, nhưng trong cuộc trò chuyện giữa hai cha con này, ông lại phá lệ châm một điếu thuốc.
Sau khi khói tan, Thịnh Sóc Thành thở dài.
“Cảnh Tây, bố muốn con trở thành chỗ dựa cho em gái con – sau khi bố rời đi.”
…
Thấy Thịnh Cảnh Tây hồi lâu không trả lời, Giang Nguyệt cười nói: “Nếu biết điều này sẽ khơi dậy dã tâm của anh, em đã sớm đồng ý việc…”
Thịnh Cảnh Tây đột nhiên nói: “Lúc mẹ rời đi, anh còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện gì cả, thật sự không thể bảo vệ được mẹ. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi. Anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ em gái mình.”
“Anh muốn bảo vệ em!”
--------------------------------
Tác giả:Chỉ kịp thêm được 1 chương, mọi người đọc đỡ nhé :(
Tết đoàn viên nên cho cả nhà Giang Nguyệt đoàn tụ bên nhau nè!
Hy vọng mọi người cũng có thể ở bên cạnh người mình yêu thương nha
Thứ 6 tuần sau gặp lại ạ...
Chương 393 Sẽ được hạnh phúc
Khi Giang Nguyệt vùi mặt vào vai Thịnh Cảnh Tây, anh ta còn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Nghe được tiếng nức nở ẩn nhẫn trong ngực, anh ta mới bật cười: “Em khóc cái gì, anh cũng đâu bắt nạt em.”
“Không, em chỉ... Em chỉ là...”
Cô đã quen với việc một mình, nhưng bây giờ cô thực sự đã có gia đình.
“Được rồi, anh hiểu hết.”
Ngay lúc Giang Nguyệt đắm chìm trong sự cảm động, Thịnh Cảnh Tây nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng điệu có chút tự luyến:
“Đừng mê luyến anh trai, anh trai em chỉ là một truyền thuyết mà thôi.”
Giang Nguyệt: ...
Không biết tại sao, cô đột nhiên không còn cảm động nữa.
…
Từ trước đến nay, dư luận trên mạng luôn là một cơn gió, tin tức mới xuất hiện không ngừng, cái sau nổi hơn cái trước, nhiệt độ giảm xuống, sự chú ý của công chúng bắt đầu dần dần rời khỏi Giang Nguyệt.
Các tay săn ảnh ngồi xổm dưới chung cư trước đó cũng giải tán, Giang Nguyệt cuối cùng cũng có thể thuận lợi trở về đoàn tụ với chị Trần, Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp.
Đã lâu không gặp, mấy người họ vừa gặp đã ôm nhau thắm thiết, rất phấn khích và hạnh phúc.
Nếu như nói gia đình Thịnh Sóc Thành là người nhà chung huyết thống của cô, vậy thì ba người này là gia đình mà sau này cô xác định.
Tất cả đều quan trọng như nhau.
Chị Trần thấy mấy cô gái nhỏ náo nhiệt thì mỉm cười đi pha trà rồi bưng đến bàn, rót cho mỗi người một chén.
Từ lúc Giang Nguyệt bước vào cửa, ngồi xuống ghế sô pha, miệng Tiểu Diệp vẫn hoạt động không ngừng, cô ấy đang mắng những tay săn ảnh ở dưới lầu lúc trước.
Biết được chuyện Ứng Thừa Kỳ ám chỉ Giang Nguyệt lấy bệnh tâm lý ra chơi bài tình cảm, cô ấy lại mắng anh ta là đạo diễn vô lương tâm, không có tính nghệ thuật, không có số mệnh thành công lớn.
Giang Nguyệt cười cong lưng: “Tiểu Diệp, sớm biết vậy chị nên dẫn em đi Bắc Thành.”
“Đúng vậy, nếu em ở đó thì chắc chắn sẽ mắng anh ta như tát nước, ai trên ai dưới, ai mang đến tiền tài và nhiệt độ cho bộ phim của anh ta, trong lòng anh ta không rõ sao?”
Chị Trần bận rộn xong cũng ngồi trên ghế sô pha.
Nghe họ nhắc tới chuyện tuyên truyền phim, chị Trần tự nhiên tiếp lời: “Đúng rồi Nguyệt Nguyệt, chị còn chưa kịp nói với em.”
“Hai ngày trước, Tiêu tổng gọi điện thoại cho chị.”
Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát: “Anh ấy tìm chị có chuyện gì?”
Chị Trần: “Anh ta nói có kế hoạch quảng bá tiếp theo cho bộ phim “Tú Nương” và công việc vận hành tuyên truyền sau này không còn do đạo diễn Ứng Thừa Kỳ quyết định, mà giao cho chị toàn quyền phụ trách.”
Lúc chị Trần nhận được thông báo này còn cảm thấy rất bất ngờ, nhưng liên kết với chuyện Giang Nguyệt vừa nói, đại khái cô ấy có thể hiểu được dụng ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Có lẽ là do Giang Nguyệt bị đoàn phim đối xử bất công, Tiêu Kỳ Nhiên sợ sau này cô lại chịu ủy khuất và bị gây khó dễ nên mới giao công việc này cho một người nghĩ cho cô, làm việc chu toàn.
Tiêu Kỳ Nhiên làm việc này cực kỳ khiêm tốn, nếu chị Trần không nhắc tới thì ngay cả bản thân Giang Nguyệt cũng không biết.
Thấy cô im lặng không nói lời nào, chị Trần cười nói: “Vì chuyện này, mấy ngày nay chị rất bận rộn, em ở nhà để Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi chăm sóc, có chuyện gì chị liên lạc qua điện thoại là được.”
Giang Nguyệt cảm kích nói: “Vất vả rồi, chị Trần.”
“Đều là người nhà, nói những thứ này làm gì? Không có gì mà vất vả hay không, vì em, tất cả đều đáng giá.”
Chị Trần xua tay cười: “Hơn nữa, chị cũng không làm vô ích, Tiêu tổng nói sẽ trả gấp đôi lương cho chị. Hi Hi vừa bước vào năm hai trung học cơ sở, lớp vật lý hơi khó nên chị tích góp chút tiền rồi mời gia sư cho con bé….”
Nhắc đến con cái, chị Trần nói nhiều hơn.
Sau khi đề tài kết thúc, Giang Nguyệt luôn cảm thấy mình đã quên nói gì đó, mãi đến khi Tiểu Diệp thuận miệng hỏi vị thiếu gia què quặt trước đó ở bệnh kia thế nào, cô mới nhớ ra.
“Chuyện là...” Cô nuốt cổ họng: “Gần đây không có cơ hội nói với mọi người, em đã tìm được cha mẹ ruột của mình.”
“Cái gì?!”
Trong sự ngạc nhiên và sững sờ của ba người, Giang Nguyệt kể về những chuyện gần đây của mình, giải thích rõ ràng mọi chuyện kể cả quan hệ của mình và Thịnh Sóc Thành, Thịnh Cảnh Tây.
Khi cô nói xong, mọi người nhìn nhau, biểu cảm trên mặt mỗi người hoàn toàn khác nhau.
“Tóm lại, mọi chuyện là vậy.”
Giang Nguyệt thấy ba người im lặng, có chút không được tự nhiên: “Mọi người không cảm thấy khó chấp nhận sao? Em cũng cảm thấy... Số phận thực sự kỳ diệu.”
Trong thời gian dài, không ai nói một lời.
Giang Nguyệt đợi rất lâu, thấy mọi người đều ngơ ngác như tượng, cuối cùng bất lực nói: “Sao không ai nói lời nào vậy?”
“... Chị Giang Nguyệt, em rất vui.”
Tĩnh Nghi khụt khịt, nước mắt lưng tròng: “Em không giỏi ăn nói, đầu óc cũng không thông minh, không biết nên nói gì, bây giờ nói chúc chị thịnh vượng có phải không thích hợp không?”
Giang Nguyệt sững sờ, cười nói: “Muốn hiểu như vậy cũng không sao.”
Tiểu Diệp dùng mu bàn tay lau mặt, giả vờ cười rạng rỡ: “Khóc cái gì, sau này em sẽ phải ôm đùi chị Giang Nguyệt nhiều hơn nữa! Thịnh tiểu thư, từ nay về sau hãy chiếu cố cho em nhé!”
Mặc dù cô ấy nói như vậy nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt.
Điều này thật tuyệt.
Thật sự tuyệt vời.
Từ nay về sau, chị Giang Nguyệt của họ sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Cô sẽ có một người bố, một người bà, một người anh trai, một cuộc sống tươi đẹp và đủ đầy thuộc về cô.
Họ hạnh phúc cho cô, vui mừng cho cô.
Không biết ai nói “oa” trước, rồi mọi người chạy đến ôm nhau khóc lớn.
Đặc biệt là Tiểu Diệp, người vừa rồi còn giả vờ tươi cười, bây giờ đang khóc như mưa, không còn chút hình tượng nào.
Tĩnh Nghi tùy ý dùng tay áo lau nước mắt, nhưng nước mắt mới vẫn rơi xuống.
Truyện được đă ng tại ứn g dụ ng R ead M e hoặc W e Rea d.
Giang Nguyệt lại rút khăn giấy ra, cùng khóc với họ.
Khung cảnh vừa vui tươi vừa ấm áp.
Chị Trần đứng sang một bên, ánh mắt chua xót, trên mặt hiện lên nụ cười hài lòng.
Cô ấy cũng ôm lấy Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta cuối cùng cũng có nơi để dựa vào, sau này chúng ta sẽ càng ngày càng hạnh phúc hơn phải không?”
“Cảm ơn chị, chị Trần.”
Nước mắt Giang Nguyệt rơi xuống, cô ôm chặt lấy chị Trần: “Em làm được, chị không cần lo lắng cho em.”
Đôi mắt cô đẫm lệ, cô nhìn khoảng không hồi lâu rồi cúi mặt xuống và che mắt, khóe môi nhếch lên ban đầu dần dần hạ xuống.
Vào lúc này, lẽ ra cô phải cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng vì sao trong lòng vẫn có một loại cảm giác mơ hồ khó hiểu?
Cô không biết.
Những ngày sau đó, cô khó ngủ hơn trước, thường mở mắt cho đến bình minh, tinh thần của cô đặc biệt uể oải.
Trằn trọc, cuối cùng thức dậy vào ban đêm.
Cô theo thói quen lắc lắc lọ thuốc, phát hiện ngay cả melatonin cũng uống hết rồi.
Kết quả của việc ngủ không ngon là cô không thể vực dậy tinh thần, lúc diễn kịch cũng bắt đầu phân tâm, đến khi diễn viên diễn cùng nhắc nhở cô, cô mới biết phải bắt đầu đọc thoại.
Sau hậu trường, các diễn viên khác đến chăm sóc và hỏi thăm có phải gần đây cô không nghỉ ngơi tốt không.
Cô ngửa mặt cười: “Có thể là vậy, gần đây quả thật dễ mệt mỏi.”
Chương 394 Mối liên quan của huyết thống
Nghe Giang Nguyệt nói mình dễ mệt mỏi, một cô gái nhỏ lập tức gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Trong trường hợp này, chị cần phải ngủ một giấc thật ngon.”
Lần cuối cùng cô có một giấc ngủ ngon là khi nào nhỉ?
Giang Nguyệt cũng không nhớ rõ lắm.
Thiếu ngủ sẽ khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều ký ức bắt đầu mơ hồ, cô thường không phân biệt được hiện tại đang mơ hay là thật.
Thời điểm cô hoảng hốt càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi khiến cho chị Trần chú ý.
Lúc chị Trần giúp Giang Nguyệt dọn dẹp lại phòng, cô ấy thấy lọ melatonin rỗng ở đầu giường, còn có carbamazepine và paroxetine đã hết từ lâu đang nằm trong thùng rác.
Vì thế, cô ấy nói chuyện riêng với Giang Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, gần đây em cảm thấy thế nào?”
Cô trả lời nhanh chóng: “Em ổn.”
Chị Trần dừng một chút: “Bệnh rối loạn lưỡng cực trước đây của em thế nào rồi, chị thấy gần đây em không uống thuốc.”
“Khi em trở về Bắc Thành gặp bác sĩ, bác sĩ đã kiểm tra cho em, nói rằng em đã hồi phục.” Giang Nguyệt bắt đầu nói dối không giới hạn, thậm chí cô gần như tin vào những lời mình nói:
“Hơn nữa uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến não bộ, em không muốn tuổi còn trẻ mà biến thành kẻ ngốc.”
Thấy cô nói thẳng thắn và tự nhiên nên trong lòng chị Trần yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghi ngờ cô: “Cũng đúng, đã là thuốc thì đều có ba phần độc, đã hồi phục thì đừng lúc nào cũng uống thuốc. Đúng rồi, sao em lại bắt đầu uống melatonin?”
“Đoàn kịch nhận kịch bản mới, gần đây em đang cố gắng nhập vai, hơi căng thẳng.”
Mặt Giang Nguyệt không đỏ, tim không đập, nói chuyện còn nũng nịu: “Được rồi, chị Trần, em thật sự không sao, mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Tốt nhất em đừng giấu chị.” Chị Trần cảnh cáo cô một câu: “Bản lĩnh khác thì không có nhưng công phu gạt người lại vô cùng nhuần nhuyễn, chuyện gì cũng cất ở trong lòng không nói ra, sớm muộn gì cũng khiến mình mang bệnh.”
Giang Nguyệt dừng một chút, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước: “Chị Trần, đừng lúc nào cũng lo lắng cho người khác, em không sao.”
“Còn không phải do trước đây em...” Chị Trần nói được một nửa, không muốn nhớ lại chuyện thương tâm trong quá khứ nên tạm thời sửa miệng nói:
“Tóm lại, em không được làm loạn một mình nữa đâu đấy!”
Giang Nguyệt cười nói: “Lần sau, em sẽ lấy cái chết tạ tội.”
Lúc đó, chị Trần cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu đùa.
Nhưng không ngờ sau này lời đùa lại thành thật...
…
Ngày 20 tháng 11 là sinh nhật của Thịnh Sóc Thành.
Dựa theo thói quen làm việc của ông ấy, mọi chuyện đều ưu tiên đơn giản và khiêm tốn.
Mặc dù ban đầu cũng không có ý định mở tiệc chúc mừng với người ngoài nhưng những chuyến quà cáp vẫn được đưa đến biệt thự, Thịnh Sóc Thành thật sự phiền lòng khi nhìn chúng nhưng lại không thể từ chối.
Một số nghi thức và lễ nghi không thể tiết kiệm, đến đều là tâm ý, vì vậy ông ấy chỉ đành tổ chức tiệc rượu vào buổi trưa, khách sáo nói lời cảm ơn.
Tuy nhiên, một khi con người già đi, vào một số ngày đặc biệt, họ muốn quây quần bên gia đình.
Vì thế, ông ấy nói với Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt, kêu hai người buổi tối cùng nhau đến chỗ Trình Nghênh Xuân ăn một bữa cơm.
Đương nhiên Trình Nghênh Xuân rất vui vẻ, trước mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị, đi theo bảo mẫu đến siêu thị mua nhiều loại nguyên liệu, bận rộn chuẩn bị trước sau.
Chỉ chờ nghênh đón một lớn hai nhỏ.
Đến ngày, sáng sớm Trình Nghênh Xuân đã bắt đầu bận rộn.
Buổi trưa Thịnh Sóc Thành xã giao xong, đi thẳng tới nhà Trình Nghênh Xuân, cho nên đến tương đối sớm, còn hai người trẻ tuổi đến trễ một chút, nói là bên ngoài tuyết rơi nên đường hơi kẹt xe.
Lúc này họ mới chú ý tới những bông tuyết lớn đã rơi bên ngoài cửa sổ, một lớp tuyết mỏng đã xuất hiện trên mép cửa sổ, sương trắng cũng ngưng tụ trên cửa sổ.
Dự báo thời tiết nói rằng thời tiết năm nay bất thường, nhiệt độ trên cả nước có xu hướng giảm rõ rệt.
Mùa đông lạnh hơn qua mỗi năm.
Nhiệt độ ở Bắc Thành thấp, mỗi mùa đông tuyết rơi dày là điều bình thường, nhưng Hoa Thành hiếm khi có tuyết chứ đừng nói đến loại tuyết lớn và dày này.
Một số nhà phân tích khí tượng cho biết năm nay sẽ là năm lạnh nhất trong những năm gần đây.
“A Thành, anh kêu hai đứa nhỏ lái xe chậm một chút, an toàn là trên hết.” Trình Nghênh Xuân trong lúc bận rộn còn không quên dặn dò Thịnh Sóc Thành một câu.
Từ khi biết Giang Nguyệt là cháu gái ruột của mình, Trình Nghênh Xuân vô cùng hưng phấn, cả ngày ồn ào bảo Giang Nguyệt tới đây một chuyến.
Thịnh Sóc Thành còn trêu chọc bà, nói cũng không phải là lần đầu tiên gặp.
Trình Nghênh Xuân trực tiếp đáp lại một câu: “Tôi cũng không tin annh có thể bình tĩnh khi biết con bé là con gái ruột của mình.”
Thịnh Sóc Thành: “...”
Ông ấy thực sự không quá bình tĩnh.
Trời chập tối, hoàng hôn dần buông xuống tứ hợp viện, có ánh đèn xe chiếu ngoài cửa sổ.
Chuông cửa vang lên, Thịnh Cảnh Tây và Giang Nguyệt lần lượt đi vào.
Thịnh Cảnh Tây mặc một chiếc áo len cổ cao có họa tiết mềm mại, hôm nay là sinh nhật bố, anh ta bớt đi vẻ tùy tiện thường ngày, thay vào đó là khí chất quý công tử của hào môn thế gia.
Giang Nguyệt mặc một chiếc áo khoác nhung dài màu hoa cà, bên trong mặc một bộ váy họa tiết phù điêu màu trắng, để lộ đôi chân dài thon thả.
Mái tóc của cô cũng được uốn nhẹ nhàng, cuộn bồng bềnh ra sau đầu, cả người trông giống như một phụ nữ quý tộc thập niên ba mươi, rất cổ điển.
Gần đây, Thịnh Cảnh Tây đã trưởng thành hơn rất nhiều, lông mày hơi có phong thái của Thịnh Sóc Thành. Còn Giang Nguyệt vốn đã dưỡng thành khí chất lãnh đạm và kiều diễm trong giới giải trí, khiến người ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Hai anh em đứng chung với nhau vô cùng đẹp mắt.
Căn phòng ấm áp, Giang Nguyệt cởi áo khoác ra treo lên móc áo, vừa ngồi xuống ghế sô pha, Trình Nghênh Xuân đã nắm tay cô.
“Giống, thật sự rất giống!” Trình Nghênh Xuân mỉm cười, nếp nhăn hiện rõ nhưng bà không nhịn được nước mắt, ngay cả bàn tay cũng hơi run rẩy:
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...”
Giang Nguyệt đặt bàn tay lên người bà, nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt nhất thời ươn ướt.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bà đã có cảm giác thân thiết, luôn mong muốn được gặp cháu mỗi ngày.” Trình Nghênh Xuân lau nước mắt, lại cười:
“Không ngờ, cháu lại là cháu gái ruột của bà.”
Thịnh Sóc Thành đặt tờ báo trong tay xuống, vui vẻ nói đùa: “Cái này gọi là mối quan hệ xuyên thế hệ, duyên số không thế đoán được.”
Thịnh Cảnh Tây không vui lắm: “Con cũng là cháu ruột của bà, sao bà lại không có duyên như vậy với cháu?”
“Sao lại không?” Trình Nghênh Xuân liếc mắt nhìn anh ta một cái:
“Ngày cháu đua xe gặp tai nạn, bà đang chuẩn bị thêu một cái khăn tay, kết quả lấy một cây kim trong hộp ra thì đã bị gãy, bà liền dự cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra.”
Bà mỉm cười rất hiền từ, nói với Thịnh Cảnh Tây như đang dỗ dành: “Đây có được xem là bà có duyên với cháu không?”
Lúc này Thịnh Cảnh Tây mới hài lòng, cười ha ha: “Cháu biết trong lòng bà có cháu mà.”
“Còn cười.” Sắc mặt Thịnh Sóc Thành trầm xuống: “Nhớ ăn không nhớ đánh, vì con bị tai nạn mà bà đã rất lo lắng, còn con lại không để trong lòng chút nào.”
“Hôm nay sinh nhật của bố, sao bố lại tức giận.” Thịnh Cảnh Tây bĩu môi, không sửa được tật xấu:
“Tức giận sẽ khiến già nhanh, bố nên chú ý hơn một chút.”
Chương 395 Cảm xúc tiêu cực
Thịnh Sóc Thành bị tức đến mức bật cười, ông ấy vung gậy trong tay muốn đánh Thịnh Cảnh Tây nhưng động tác hạ xuống rõ ràng rất nhẹ, chỉ gõ nhẹ ống quần anh ta một cái như một lời cảnh cáo.
Thịnh Cảnh Tây cũng thông minh, nhanh chóng lui về phía sau tránh né, còn không quên đến gần Giang Nguyệt nhỏ giọng nói:
“Đây là ‘luật gia đình’ nhà chúng ta, sau này phạm sai lầm đều bị đánh.”
“Em và anh không giống nhau.” Giang Nguyệt cười đáp lại anh ta: “Em sẽ không chọc người lớn trong nhà tức giận.”
Thịnh Sóc Thành lúc này cũng phụ họa một câu: “Phải học tập em gái nhiều hơn.”
Hiển nhiên, trong nhà này chỉ có Thịnh Cảnh Tây anh là bị tổn thương.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, nhưng bên trong ấm áp và sáng sủa, cả nhà quây quần bên bàn ăn dùng bữa.
So với buổi xã giao giữa trưa, cuộc đoàn tụ vào buổi tối khiến Thịnh Sóc Thành vui vẻ hơn.
Mấy năm trước xã giao quá nhiều, để bảo dưỡng thân thể, ông ấy hầu như đã bỏ rượu, nhưng tối nay lại hiếm khi có được hứng thú, bảo bảo mẫu trong nhà đến tủ rượu lấy rượu quý.
“Ngài thịnh, ngài phải chú ý thân thể, uống ít an thần, uống nhiều tổn thương.” Giang Nguyệt đứng dậy rót rượu, động tác rất tự nhiên, rót đầy chén rượu:
“Chiếu lễ nghĩa, con phải kính người đầy ly rượu, còn người tùy ý nhé.”
Thịnh Sóc Thành nhìn Giang Nguyệt một cái, nhớ tới lúc trước cô kính trà cho ông ấy cũng hiểu chừng mực.
Ông ấy lại nhìn Thịnh Cảnh Tây, anh ta đang nâng ly rượu lên chạm ly với Giang Nguyệt, vô cùng hào phóng:
“Tình cảm sâu đậm, uống cạn một ly.”
Thịnh Sóc Thành: “...”
Giang Nguyệt: “...”
Trong lúc ăn cơm, Trình Nghênh Xuân liên tục gắp thức ăn cho Giang Nguyệt, nói cô quá gầy, phải ăn nhiều thịt hơn.
Thịnh Sóc Thành cũng nói làm minh tinh quá hà khắc với bản thân, là một người bình thường cũng rất tốt, ít nhất là sức khỏe tốt, cuộc sống cá nhân tự do.
“Đương nhiên, bố cũng không có ý trói buộc con.” Thịnh Sóc Thành ho nhẹ hai tiếng, sợ Giang Nguyệt hiểu lầm:
“Chỉ là quan tâm đến con, những thứ khác, vẫn dựa vào sự lựa chọn của con.”
Giang Nguyệt im lặng một hồi, ánh mắt bắt đầu tràn ngập sương mù.
Người cha thực sự sẽ không coi cô là một công cụ hút máu, sẽ không kiểm soát sự lựa chọn và trói buộc cô, sẽ tôn trọng quyết định của cô vô điều kiện và hỗ trợ cô.
Giang Nguyệt cảm thấy có chút chua xót.
Cô uống hết rượu trong ly, cuối cùng có thể dễ dàng và tự nhiên nói ra cách xưng hô đó:
“Cảm ơn bố.”
Trong lòng Thịnh Sóc Thành chấn động, bàn tay cầm ly rượu thoáng siết chặt.
“Ăn cơm đi.”
Ông ấy ra vẻ trấn tĩnh mở miệng, nhưng mắt thường có thể nhìn thấy ngay cả đũa cũng cầm không vững:
“Sau này khi thời tiết ấm áp, bố sẽ đi đưa con đi thăm mẹ con.”
“Vâng.”
…
Tiếng cười nói vui vẻ trên bàn cơm không ngừng, Thịnh Cảnh Tây rất giỏi trong việc làm náo nhiệt bầu không khí, cả căn phòng được bao quanh bởi bầu không khí ấm áp, vẻ mặt mọi người đều tràn đầy vui mừng.
Giang Nguyệt ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Thịnh Sóc Thành, Trình Nghênh Xuân, Thịnh Cảnh Tây, sau đó từ từ cúi mặt xuống.
Có một khoảnh khắc, tầm nhìn và đầu óc của cô xuất hiện sai lệch, cha Giang đã chết hình như xuất hiện ở vị trí Thịnh Sóc Thành, Giang Dị bị chính tay cô tống vào tù cũng đang ngồi bên cạnh cô.
Hai hình ảnh khác nhau xen kẽ trong não, không thể phân biệt được đâu là hư hư đâu là thực.
Cả người cô căng thẳng, chớp chớp mắt nhìn qua, vẫn là hình ảnh hạnh phúc vừa rồi, đúng lúc bảo mẫu đưa một đĩa hoa quả lên.
Cô cầm một quả mận bỏ vào miệng, vị chua khiến cô tỉnh táo lại đôi chút, trong lòng cô liên tục nhắc nhở bản thân rằng vừa rồi chỉ là ảo ảnh, bây giờ mới là thế giới thực.
Đừng chìm đắm trong quá khứ nữa.
“Cảm ơn bố, con thật sự cảm ơn mọi người.” Giang Nguyệt hít sâu một hơi, giọng nói cao lên:
“Con chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể có một cuộc sống như vậy, một người bà, một người bố, một người anh trai yêu thương con và một người mẹ vĩ đại đã từng liều mạng muốn sinh ra con.”
Cô nâng ly lên, trang trọng như thể đang phát biểu nhận giải tại lễ trao giải: “Con là một người rất xấu, có thể có một gia đình nh mọi người, cuộc sống của con đã không hối tiếc.”
Giang Nguyệt mím môi, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ.
Rõ ràng mới nói hai câu, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi, cô không thể nói được nữa, nếu không cảm xúc của cô sẽ mất khống chế, sẽ nói ra những lời trái ngược với nội tâm của mình.
Một suy nghĩ cực kỳ kìm nén và tiêu cực dâng lên trong tâm trí cô, cô nhịn một lúc lâu mới nuốt xuống những lời tuyệt vọng mà mình muốn nói.
Cô khống chế bản thân, răng nghiến chặt, không nói thêm lời nào nữa.
Bệnh tình tra tấn nhiều lần đã khiến Giang Nguyệt trở thành một cái hồn không giống người cũng chẳng giống quỷ, bây giờ còn phải đeo mặt nạ vì những người cô yêu thương, ngụy trang như thể cô đã khỏi hẳn bệnh.
Cô là một bệnh nhân tâm thần, không nên làm tổn thương những người yêu thương cô nữa.
Trình Nghênh Xuân đau lòng nhìn cô: “Đang yên đang lành, sao lại khóc?”
Mặt Giang Nguyệt rơi nước mắt, nhưng khóe môi lại nhếch lên: “Cháu cảm thấy mình quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không chân thật. Bà ngoại, bà mau véo cháu một cái.”
“Cô bé ngốc nghếch.” Nghe vậy, Trình Nghênh Xuân mỉm cười thở dài:
“Cái này có gì mà thật hay không? Cháu vốn thuộc về nơi này, chúng ta vốn là người nhà của cháu.”
Giang Nguyệt cố gắng mỉm cười, nũng nịu với bà: “Cháu biết bà thương cháu.”
Trình Nghênh Xuân cọ mũi cô: “Cháu là cháu gái bà, không thương cháu thì thương ai? Đừng khóc nữa, mũi đỏ hết rồi.”
Thịnh Cảnh Tây ngồi bên cạnh luôn hoài nghi rằng mình nghe được giọng nói nghẹn ngào của Giang Nguyệt, nhưng nụ cười trên mặt cô rất thoải mái và tự nhiên.
Có điều gì đó không thích hợp, nhưng rốt cuộc chỗ nào không thích hợp thì Thịnh Cảnh Tây không thể nói rõ được.
Cho dù có quan hệ huyết thống thì họ cũng chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn, cho dù có thể hòa hợp với nhau thì cũng không tránh khỏi có khoảng cách.
Cơm nước xong, trong lúc mọi người dọn dẹp, Thịnh Cảnh Tây đi đến khoảng sân bên ngoài biệt thự gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Số điện thoại là lần trước khi ăn lẩu anh ta lưu lại, không nghĩ tới còn có thể phát huy tác dụng.
“Anh bạn, anh có thời gian tới đây một chuyến không? Em gái tôi nhìn có chút không thích hợp.”
…
Trước khi đi, Giang Nguyệt còn tặng cho Thịnh Sóc Thành một món quà do chính mình chuẩn bị, là một lon trà quý được bạn bè ở nơi khác đóng phim gửi về.
Mùa đông là mùa thích hợp nhất để thưởng trà, Thịnh Sóc Thành cười tủm tỉm nhận lấy, còn khen cô có lòng.
Trình Nghênh Xuân càng luyến tiếc cô, lôi kéo cô muốn ở lại đây một đêm, nhưng Giang Nguyệt nói mình còn có việc, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bà nghỉ ngơi.
Nghe xong, Trình Nghênh Xuân cũng sợ làm chậm trễ tiến độ công việc của cô, đành phải lưu luyến buông cô ra, trước khi đi lại ôm cô một hồi lâu, giống như niềm vui và an ủi khi nhận được kho báu quý giá nhất.
“Hôm nào lại đến chỗ bà ngoại chơi nhé.”
Vừa rồi, tin thần và nhận thức của Giang Nguyệt hơi không bình thường, cô phản ứng một lúc rồi mới mỉm cười gật đầu đồng ý.
Cô vẫn mỉm cười, lời nói cử chỉ đều đáp lại một cách thích đáng, nhưng một cảm giác hoảng loạn và thất thường mờ nhạt khiến cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng không thuộc về mình.
“Có phải cháu buồn ngủ rồi hay không?” Trình Nghênh Xuân hiểu lòng người: “Mệt thì mau trở về nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
Giang Nguyệt mím môi: “Vâng, cháu về ngủ một giấc là ổn thôi.”