Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Còn lần này Hà Tùng Hoa đã dốc hết toàn lực, hiển nhiên là muốn lấy mạng Mộc Hàn Yên chỉ bằng một kiếm. Đáng tiếc, cách biệt giữa cấp ba và cấp mười thực sự quá lớn, trước một kiếm dồn toàn bộ sức mạnh của Hà Tùng Hoa, cho dù bọn họ muốn nhúng tay vào giúp cũng không thể.
“Ài, thôi vậy, nếu ngươi đã muốn làm bạn với lão lưu manh đó thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Vẻ mặt Mộc Hàn Yên rất bình tĩnh, sau đó nàng lại rút kiếm.
Cùng là tìm đường sống trong chỗ chết một cách không do dự, cùng là khung cảnh hoa tuyết bay ngập trời, tất cả mọi thứ, cả đường kiếm cũng giống hệt khi nàng đối phó với Tông Định Phương lúc trước.
“Hừ, hóa ra vẫn là chiêu này, ngươi tưởng ta là lão già họ Tông, sẽ rơi vào cái bẫy của ngươi sao? Chết đi!” Thấy Mộc Hàn Yên xuất một kiếm y như cũ, vẻ mặt Hà Tùng Hoa đầy khinh thường.
Không thể không nói, lúc này tâm thái của Hà Tùng Hoa cũng giống hệt như Tông Định Phương. Trong lúc không thể đoán trước, vận mệnh của đôi huynh đệ đồng cam cộng khổ này sớm đã được an bài.
“Keng!” Một tiếng kiếm đinh tai nhức óc vang lên, Hà Tùng Hoa phun ra một ngụm máu, vừa vặn phun đến bên cạnh huynh đệ đồng cam cộng khổ của ông ta.
“Chuyện này… sao có thể? Lực trong kiếm này tuyệt đối không đơn giản là của kiếm sĩ cấp tám!” Hà Tùng Hoa ôm ngực, sắc mặt trắng bệch nói. Ông ta cảm nhận được cảnh giới thực sự của Mộc Hàn Yên chỉ là đỉnh điểm của cấp sáu. Nhưng tại sao lực trong kiếm lại mạnh đến mức ngay cả kiếm sĩ cấp mười như ông ta cũng không thể đỡ nổi?
Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta, tất nhiên Mộc Hàn Yên lại càng không. Còn đám người Hoa Nguyệt cũng giống như Hà Tùng Hoa, hoàn toàn sững sờ.
Nếu như nói lần trước đánh Tông Định Phương trọng thương là kết quả của việc thực lực ẩn giấu vô tình bộc phát, ít nhiều cũng có yếu tố may mắn bên trong, vậy còn lần này thì phải giải thích thế nào?
Đương nhiên Hà Tùng Hoa cũng không nghĩ ra đáp án, nhưng ông ta đã kịp nhận thức được một chuyện khác, đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm về phía Tông Định Phương.
Ông ta bị ám hại!
“Lão già chết tiệt kia, ngươi dám gài bẫy ta!” Hà Tùng Hoa gào lên, đôi mắt như phóng ra tia lửa. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc Tông Định Phương đã nát thành trăm mảnh rồi.
“Khà khà, nếu chúng ta đã cùng hội cùng thuyền thì có họa phải cùng chịu mới đúng, bằng không chuyện này truyền ra ngoài sẽ hại đến thanh danh của ngươi, sau này ngươi còn mặt mũi nào mà gặp người khác?” Tông Định Phương mỉa mai, những lời này lúc trước Hà Tùng Hoa đã từng nói, lão ta động thủ cũng là do bị Hà Tùng Hoa ép thôi.
“Nói bậy, rõ ràng là ngươi sợ ta sẽ độc chiếm dị bảo nên mới lôi ta xuống nước chết chung.” Sự tình đã đến nước này, làm sao mà Hà Tùng Hoa không biết Tông Định Phương có chủ ý gì, ông ta nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đúng thế thì đã sao, lão phu bị thương tới nông nỗi này, nếu như để ngươi đoạt được dị bảo thì liệu có chia cho lão phu mảnh vụn nào không?” Lão già họ Tông không hề phản bác, chỉ cười lạnh nói.
“Lão già chết tiệt, ngươi thất vọng vì bị người khác đánh trọng thương thì liên quan quái gì đến ta, lại còn dám gài bẫy ta, ta liều mạng với ngươi!” Hà Tùng Hoa thừa nhận lời Tông Định Phương nói là sự thật, nhưng ông ta thực sự không thể nuốt trôi cục tức này. Ông ta tung người nhào tới, nắm tay thành quyền nhắm thẳng vào mặt Tông Định Phương.
“Dám nói lão phu bẫy ngươi, ngươi đúng là cái loại vừa ăn cướp vừa la làng. Nếu ngươi không ép lão phu ra tay thì lão phu có thể bị thương đến nông nỗi này không? Ngươi mới là đồ khốn nạn, cả nhà ngươi đều là đồ khốn nạn!” Tông Định Phương đấm Hà Tùng Hoa bay văng ra xa một trượng, nhảy dựng lên chửi mắng hệt như một người đàn bà chua ngoa, sau đó mạnh mẽ xông tới.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Ài, thôi vậy, nếu ngươi đã muốn làm bạn với lão lưu manh đó thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Vẻ mặt Mộc Hàn Yên rất bình tĩnh, sau đó nàng lại rút kiếm.
Cùng là tìm đường sống trong chỗ chết một cách không do dự, cùng là khung cảnh hoa tuyết bay ngập trời, tất cả mọi thứ, cả đường kiếm cũng giống hệt khi nàng đối phó với Tông Định Phương lúc trước.
“Hừ, hóa ra vẫn là chiêu này, ngươi tưởng ta là lão già họ Tông, sẽ rơi vào cái bẫy của ngươi sao? Chết đi!” Thấy Mộc Hàn Yên xuất một kiếm y như cũ, vẻ mặt Hà Tùng Hoa đầy khinh thường.
Không thể không nói, lúc này tâm thái của Hà Tùng Hoa cũng giống hệt như Tông Định Phương. Trong lúc không thể đoán trước, vận mệnh của đôi huynh đệ đồng cam cộng khổ này sớm đã được an bài.
“Keng!” Một tiếng kiếm đinh tai nhức óc vang lên, Hà Tùng Hoa phun ra một ngụm máu, vừa vặn phun đến bên cạnh huynh đệ đồng cam cộng khổ của ông ta.
“Chuyện này… sao có thể? Lực trong kiếm này tuyệt đối không đơn giản là của kiếm sĩ cấp tám!” Hà Tùng Hoa ôm ngực, sắc mặt trắng bệch nói. Ông ta cảm nhận được cảnh giới thực sự của Mộc Hàn Yên chỉ là đỉnh điểm của cấp sáu. Nhưng tại sao lực trong kiếm lại mạnh đến mức ngay cả kiếm sĩ cấp mười như ông ta cũng không thể đỡ nổi?
Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta, tất nhiên Mộc Hàn Yên lại càng không. Còn đám người Hoa Nguyệt cũng giống như Hà Tùng Hoa, hoàn toàn sững sờ.
Nếu như nói lần trước đánh Tông Định Phương trọng thương là kết quả của việc thực lực ẩn giấu vô tình bộc phát, ít nhiều cũng có yếu tố may mắn bên trong, vậy còn lần này thì phải giải thích thế nào?
Đương nhiên Hà Tùng Hoa cũng không nghĩ ra đáp án, nhưng ông ta đã kịp nhận thức được một chuyện khác, đôi mắt ông ta nhìn chằm chằm về phía Tông Định Phương.
Ông ta bị ám hại!
“Lão già chết tiệt kia, ngươi dám gài bẫy ta!” Hà Tùng Hoa gào lên, đôi mắt như phóng ra tia lửa. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc Tông Định Phương đã nát thành trăm mảnh rồi.
“Khà khà, nếu chúng ta đã cùng hội cùng thuyền thì có họa phải cùng chịu mới đúng, bằng không chuyện này truyền ra ngoài sẽ hại đến thanh danh của ngươi, sau này ngươi còn mặt mũi nào mà gặp người khác?” Tông Định Phương mỉa mai, những lời này lúc trước Hà Tùng Hoa đã từng nói, lão ta động thủ cũng là do bị Hà Tùng Hoa ép thôi.
“Nói bậy, rõ ràng là ngươi sợ ta sẽ độc chiếm dị bảo nên mới lôi ta xuống nước chết chung.” Sự tình đã đến nước này, làm sao mà Hà Tùng Hoa không biết Tông Định Phương có chủ ý gì, ông ta nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Đúng thế thì đã sao, lão phu bị thương tới nông nỗi này, nếu như để ngươi đoạt được dị bảo thì liệu có chia cho lão phu mảnh vụn nào không?” Lão già họ Tông không hề phản bác, chỉ cười lạnh nói.
“Lão già chết tiệt, ngươi thất vọng vì bị người khác đánh trọng thương thì liên quan quái gì đến ta, lại còn dám gài bẫy ta, ta liều mạng với ngươi!” Hà Tùng Hoa thừa nhận lời Tông Định Phương nói là sự thật, nhưng ông ta thực sự không thể nuốt trôi cục tức này. Ông ta tung người nhào tới, nắm tay thành quyền nhắm thẳng vào mặt Tông Định Phương.
“Dám nói lão phu bẫy ngươi, ngươi đúng là cái loại vừa ăn cướp vừa la làng. Nếu ngươi không ép lão phu ra tay thì lão phu có thể bị thương đến nông nỗi này không? Ngươi mới là đồ khốn nạn, cả nhà ngươi đều là đồ khốn nạn!” Tông Định Phương đấm Hà Tùng Hoa bay văng ra xa một trượng, nhảy dựng lên chửi mắng hệt như một người đàn bà chua ngoa, sau đó mạnh mẽ xông tới.