Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Vừa tiến vào, bọn họ liền phát hiện xem ra bãi đá này còn phức tạp hơn bên ngoài gấp nhiều lần. Măng đá có cao có thấp, có lớn có nhỏ đan xen lẫn nhau, khoảng giữa các tảng đá còn mọc rất nhiều bụi cây.
Lập tức, đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không phân rõ phương hướng, giống như đi vào một tòa mê cung. Điều khiến người ta càng thêm e ngại đó là lớp sương bên trong mê cung này. Lớp sương khiến người ta càng không thấy rõ phương hướng.
Cũng không biết ban đầu Xa Hạng đã thoát khỏi đây như thế nào, thật đúng là quá may mắn mà. Nếu không may mắn như vậy, trừ khi san bằng bãi đá trước mặt này, không thì đừng ai mong có thể thoát ra khỏi đây.
Chuyện khiến người ta kinh ngạc lại một lần nữa xảy ra rồi. Mộc Hàn Yên hết rẽ trái lại rẽ phải, hết tiến lên lại lùi xuống một hồi trong bãi đá, bãi đá trước mắt chuyển từ thưa đến dày, giờ lại chuyển từ dày đến thưa. Đến kẻ ngốc cũng biết, bọn họ đã xuyên qua giữa bãi đá, đang đi về phía mặt kia của nó.
Lúc này, sắc mặt Triệu Tứ tiểu thư đang bám theo phía xa đầy ngỡ ngàng.
Bọn họ cũng tiến vào bãi đá, không có sự chỉ dẫn của la bàn chiêm tinh, đương nhiên bọn họ sẽ không tìm ra phương hướng.
“Không ngờ còn có một thạch trận thiên nhiên, chắc chắn trong sơn cốc này có báu vật quý hiếm gì đó.” Triệu Tư Ninh kinh ngạc nói.
“Vậy thì mau nghĩ cách đi, đến bóng của đám người Mộc Hàn Yên cũng không thấy nữa rồi. Nếu không mau đuổi theo, cho dù có báu vật thì cũng không đến lượt chúng ta đâu.” Triệu Tứ tiểu thư sốt ruột nói. Nếu thật sự có báu vật gì đó có lợi cho Mộc Hàn Yên, nàng ta mà muốn báo thù sẽ càng trở nên tuyệt vọng rồi.
“Đừng lo, loại thạch trận này không làm khó được ta đâu.” Triệu Tư Ninh lại lấy ra một la bàn kim loại lấp lánh ánh bạc, trong lòng đã có dự tính nói.
“Đây là cái gì?” Triệu tứ tiểu thư tò mò hỏi.
“Cái này gọi là la bàn Bát Phương Khiên Cơ, có thể định vị tìm đường. Cho dù thạch trận này có phức tạp hơn nữa cũng không nhốt chúng ta ở đây được.” Triệu Tư Ninh nói.
“Đây cũng là khí vật luyện kim ư?” Triệu tứ tiểu thư hỏi.
“Không sai.” Triệu Tư Ninh đắc ý trả lời.
“Thuật luyện kim này thật đúng là thần kỳ. Đường huynh, sau này ta thật sự có cơ hội vào học ở học viện Chính Anh sao?” Triệu Tứ tiểu thư mong đợi nói.
“Yên tâm đi Tiên Nhi, ta nói được, chắc chắn là được.” Triệu Tư Ninh vỗ ngực nói. Sự kỳ vọng trong mắt Triệu Tứ tiểu thư khiến lòng tự tôn của hắn ta đạt được sự thỏa mãn cực lớn.
Triệu Tư Ninh đưa kình khí vào, la bàn Bát Phương Khiên Cơ liền hiện lên một vệt sáng màu vàng giống hệt kim chỉ nam. Vệt sáng bắt đầu chuyển động.
Đợi đến khi kim chỉ nam ngừng chuyển động, hai người bèn đi dọc theo hướng chỉ của kim.
…
Đi vòng qua phía sau một măng đá cực lớn, trước mắt thông thoáng hơn hẳn, đám người Mộc Hàn Yên đã đi xuyên qua thạch trận, bọn họ cảm giác đến hô hấp của bản thân cũng đã trở nên dễ chịu hơn.
“Tuy ta không muốn hỏi, nhưng vẫn không thể không hỏi, rốt cuộc làm thế nào mà công tử có thể làm được vậy?” Tư Dung không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng mình được nữa, hắn hít sâu một hơi, khâm phục nhìn Mộc Hàn Yên hỏi.
Hoa Nguyệt không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Mộc Hàn Yên của hắn lại tràn đầy sự hiếu kỳ.
Mộc Hàn Yên sớm đã biết trong lòng bọn họ có rất nhiều nghi ngờ, nhưng việc này nói ra rất phức tạp, cũng vô cùng ly kỳ, cộng thêm trong lòng nàng vẫn luôn không thể buông bỏ được ký ức, cho nên nàng không thể nói rõ cho bọn họ biết được.
Huống hồ Tinh Huyễn Thiên Cơ đã từng nhắc nhở nàng tuyệt đối không được dễ dàng tiết lộ bí mật này, nếu không không chỉ làm hại đến bản thân nàng mà còn có thể hại đến người bên cạnh nữa, cho nên nàng càng không thể nói ra.
Thế nhưng, lúc này phải giải thích thế nào với bọn họ đây?
Mấy người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc.
Comment (0)
Comment First
Rate this chapter
Vote with Power Stone
Chapter 119: 119 Thiên tài lừa đảo trong tương lai
“Ta biết rồi, huynh là thầy chiêm tinh.” Bộ dạng Mộc Nam như nhớ ra điều gì đó, gương mặt kích động, ngón tay chỉ vào Mộc Hàn Yên đang run lên: “Nhất định là vậy, chắc chắn huynh là thầy chiêm tinh, nếu không làm sao có thể nhìn ra được Hỏa Cẩm Lan đó là giả, nếu không làm sao dễ dàng tìm ra phương hướng đúng, lại làm sao có thể thoát ra khỏi khu rừng đá đó, nếu đổi lại là bọn ta, đi cả năm cũng không ra được. Không sai, không sai, nhất định là vậy, nhất định là như vậy, thầy chiêm tinh, Hàn Yên đại ca, huynh cũng thật là giấu mình kỹ quá, thế mà lại là thầy chiêm tinh cơ đấy.”
Bởi vì quá kích động nên Mộc Nam nói chuyện hơi lắp bắp, không được mạch lạc.
Mộc Hàn Yên đảo đảo mắt, thầy chiêm tinh ư? Nếu như tìm một công việc mà nàng căm ghét đến tận xương tủy trên đời này thì đó nhất định là thầy chiêm tinh.
Cho dù nói thế nào, nàng bị trói chặt cả đời trong cái mác công tử bột ăn hại chính là chuyện tốt mà thầy chiêm tinh đã làm. Tuy rằng lời tiên đoán chắc chắn đó cũng có tác dụng bảo vệ nàng, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn ghét cay ghét đắng thầy chiêm tinh, luôn coi bọn họ như những kẻ dùng chiêu trò để lừa đảo người khác.
Trên thực tế, với kinh nghiệm ở kiếp trước của nàng, phần lớn những thầy bói trên đời này đều là những kẻ lừa đảo, những kẻ gây họa chết người mà không cần đền mạng.
Thế mà Mộc Nam lại dám nói bổn tiểu thư là thầy chiêm tinh, bổn đại tiểu thư có điểm nào giống kẻ lừa đảo chứ.
Tuy trong lòng rất không vừa ý, nhưng Mộc Hàn Yên lại không hề phản bác lại.
Bí mật của Tinh Huyễn Thiên Cơ không thể tùy tiện tiết lộ, vậy thì thân phận thầy bói này… À không đúng, thân phận thầy chiêm tinh này lại là một sự giải thích không tệ lắm.
Hơn nữa rất nhiều chuyện mà bản thân nàng làm cũng chỉ có dùng thân phận thầy chiêm tinh để giải thích mới là hợp lý nhất.
“Ta nói đúng rồi chứ gì, Hàn Yên đại ca quả thật là thầy chiêm tinh, thật là giỏi quá, trước đây còn có thầy bói nói huynh là kẻ vô dụng trời sinh, không ngờ huynh lại thành thầy bói, ha ha ha ha.” Mộc Nam coi sự im lặng của Mộc Hàn Yên là sự thừa nhận, tự cho rằng mình đã nhìn ra chân tướng sự việc mà đắc ý cười ha ha.
Mặt Mộc Hàn Yên lập tức sa sầm lại, cứ cho nàng đã tự nhận mình là thầy chiêm tinh đi, nhưng có thể đánh đồng nàng với đám thầy bói chuyên đi lừa đảo người khác kia sao?
“Hóa ra công tử là thầy chiêm tinh, chả trách, chả trách có thể phát hiện ra ta và Hoa Nguyệt trong đám đông. Trong mắt của thầy chiêm tinh, chẳng phải thiên tài trời sinh như hai bọn ta hiếm có như đom đóm trong đêm hay sao? Thứ ánh sáng lập lòe, chói mắt đó làm sao có thể thoát khỏi tầm nhìn của công tử?” Vẻ mặt Tư Dung vừa tỏ vẻ sùng kính Đại công tử, vừa tỏ vẻ tự tán dương bản thân mình.
“Ôi… giết ta đi, ta không thể ở cùng với kẻ không biết xấu hổ này nữa.” Cuối cùng Hoa Nguyệt cũng phỉ nhổ.
Đùa thì vẫn là đùa, lúc Tư Dung nhìn sang Mộc Hàn Yên, sự tôn kính trong ánh mắt hắn đã tăng lên vài phần. Không phải thầy chiêm tinh nào cũng là kẻ lừa đảo, chí ít, người đang đứng trước mặt bọn họ bây giờ đã dùng sự thật chứng minh cho thuật chiêm tinh của hắn.
Mà thầy chiêm tinh thật sự sẽ khiến người khác sùng kính, địa vị còn cao hơn cả kiếm sĩ, đã vượt ra ngoài lãnh thổ quốc gia, đi khắp đại lục Thánh Đình, là tồn tại khiến người khác đều phải kính nể và ngưỡng mộ.
Lúc này Mộc Hàn Yên không hề biết chính sự hiểu lầm cỏn con này lại khiến nàng càng đi càng xa hơn trên con đường của các thầy bói, cuối cùng trở thành thiên tài lừa đảo bậc nhất… À nên gọi là thiên tài thần toán(*).
(*) Thần toán: giỏi tính toán, dự liệu.
“Sắp đến nơi mà ngươi nói rồi chứ?” Đợi mấy người kia bình tĩnh lại, Mộc Hàn Yên mới hỏi Xa Hạng.
“Chắc là ở trước mặt rồi, nhưng có vẻ không giống cho lắm.” Xa Hạng nhìn về phía trước, nói một cách kỳ lạ.
Trên dốc núi nhỏ trước mặt mọc đầy các loại hoa cỏ, đủ các màu xanh đỏ tím vàng, giống như một vườn hoa lớn. Cơn gió nhẹ thổi thoáng qua mang đến hương thơm ngào ngạt của hoa lá, của thảo dược, khiến con người ta thấy vô cùng sảng khoái. Rõ ràng đây không phải là hoa cỏ bình thường mà tất cả đều là dược liệu.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Lập tức, đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không phân rõ phương hướng, giống như đi vào một tòa mê cung. Điều khiến người ta càng thêm e ngại đó là lớp sương bên trong mê cung này. Lớp sương khiến người ta càng không thấy rõ phương hướng.
Cũng không biết ban đầu Xa Hạng đã thoát khỏi đây như thế nào, thật đúng là quá may mắn mà. Nếu không may mắn như vậy, trừ khi san bằng bãi đá trước mặt này, không thì đừng ai mong có thể thoát ra khỏi đây.
Chuyện khiến người ta kinh ngạc lại một lần nữa xảy ra rồi. Mộc Hàn Yên hết rẽ trái lại rẽ phải, hết tiến lên lại lùi xuống một hồi trong bãi đá, bãi đá trước mắt chuyển từ thưa đến dày, giờ lại chuyển từ dày đến thưa. Đến kẻ ngốc cũng biết, bọn họ đã xuyên qua giữa bãi đá, đang đi về phía mặt kia của nó.
Lúc này, sắc mặt Triệu Tứ tiểu thư đang bám theo phía xa đầy ngỡ ngàng.
Bọn họ cũng tiến vào bãi đá, không có sự chỉ dẫn của la bàn chiêm tinh, đương nhiên bọn họ sẽ không tìm ra phương hướng.
“Không ngờ còn có một thạch trận thiên nhiên, chắc chắn trong sơn cốc này có báu vật quý hiếm gì đó.” Triệu Tư Ninh kinh ngạc nói.
“Vậy thì mau nghĩ cách đi, đến bóng của đám người Mộc Hàn Yên cũng không thấy nữa rồi. Nếu không mau đuổi theo, cho dù có báu vật thì cũng không đến lượt chúng ta đâu.” Triệu Tứ tiểu thư sốt ruột nói. Nếu thật sự có báu vật gì đó có lợi cho Mộc Hàn Yên, nàng ta mà muốn báo thù sẽ càng trở nên tuyệt vọng rồi.
“Đừng lo, loại thạch trận này không làm khó được ta đâu.” Triệu Tư Ninh lại lấy ra một la bàn kim loại lấp lánh ánh bạc, trong lòng đã có dự tính nói.
“Đây là cái gì?” Triệu tứ tiểu thư tò mò hỏi.
“Cái này gọi là la bàn Bát Phương Khiên Cơ, có thể định vị tìm đường. Cho dù thạch trận này có phức tạp hơn nữa cũng không nhốt chúng ta ở đây được.” Triệu Tư Ninh nói.
“Đây cũng là khí vật luyện kim ư?” Triệu tứ tiểu thư hỏi.
“Không sai.” Triệu Tư Ninh đắc ý trả lời.
“Thuật luyện kim này thật đúng là thần kỳ. Đường huynh, sau này ta thật sự có cơ hội vào học ở học viện Chính Anh sao?” Triệu Tứ tiểu thư mong đợi nói.
“Yên tâm đi Tiên Nhi, ta nói được, chắc chắn là được.” Triệu Tư Ninh vỗ ngực nói. Sự kỳ vọng trong mắt Triệu Tứ tiểu thư khiến lòng tự tôn của hắn ta đạt được sự thỏa mãn cực lớn.
Triệu Tư Ninh đưa kình khí vào, la bàn Bát Phương Khiên Cơ liền hiện lên một vệt sáng màu vàng giống hệt kim chỉ nam. Vệt sáng bắt đầu chuyển động.
Đợi đến khi kim chỉ nam ngừng chuyển động, hai người bèn đi dọc theo hướng chỉ của kim.
…
Đi vòng qua phía sau một măng đá cực lớn, trước mắt thông thoáng hơn hẳn, đám người Mộc Hàn Yên đã đi xuyên qua thạch trận, bọn họ cảm giác đến hô hấp của bản thân cũng đã trở nên dễ chịu hơn.
“Tuy ta không muốn hỏi, nhưng vẫn không thể không hỏi, rốt cuộc làm thế nào mà công tử có thể làm được vậy?” Tư Dung không thể kiềm chế sự tò mò trong lòng mình được nữa, hắn hít sâu một hơi, khâm phục nhìn Mộc Hàn Yên hỏi.
Hoa Nguyệt không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Mộc Hàn Yên của hắn lại tràn đầy sự hiếu kỳ.
Mộc Hàn Yên sớm đã biết trong lòng bọn họ có rất nhiều nghi ngờ, nhưng việc này nói ra rất phức tạp, cũng vô cùng ly kỳ, cộng thêm trong lòng nàng vẫn luôn không thể buông bỏ được ký ức, cho nên nàng không thể nói rõ cho bọn họ biết được.
Huống hồ Tinh Huyễn Thiên Cơ đã từng nhắc nhở nàng tuyệt đối không được dễ dàng tiết lộ bí mật này, nếu không không chỉ làm hại đến bản thân nàng mà còn có thể hại đến người bên cạnh nữa, cho nên nàng càng không thể nói ra.
Thế nhưng, lúc này phải giải thích thế nào với bọn họ đây?
Mấy người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc.
Comment (0)
Comment First
Rate this chapter
Vote with Power Stone
Chapter 119: 119 Thiên tài lừa đảo trong tương lai
“Ta biết rồi, huynh là thầy chiêm tinh.” Bộ dạng Mộc Nam như nhớ ra điều gì đó, gương mặt kích động, ngón tay chỉ vào Mộc Hàn Yên đang run lên: “Nhất định là vậy, chắc chắn huynh là thầy chiêm tinh, nếu không làm sao có thể nhìn ra được Hỏa Cẩm Lan đó là giả, nếu không làm sao dễ dàng tìm ra phương hướng đúng, lại làm sao có thể thoát ra khỏi khu rừng đá đó, nếu đổi lại là bọn ta, đi cả năm cũng không ra được. Không sai, không sai, nhất định là vậy, nhất định là như vậy, thầy chiêm tinh, Hàn Yên đại ca, huynh cũng thật là giấu mình kỹ quá, thế mà lại là thầy chiêm tinh cơ đấy.”
Bởi vì quá kích động nên Mộc Nam nói chuyện hơi lắp bắp, không được mạch lạc.
Mộc Hàn Yên đảo đảo mắt, thầy chiêm tinh ư? Nếu như tìm một công việc mà nàng căm ghét đến tận xương tủy trên đời này thì đó nhất định là thầy chiêm tinh.
Cho dù nói thế nào, nàng bị trói chặt cả đời trong cái mác công tử bột ăn hại chính là chuyện tốt mà thầy chiêm tinh đã làm. Tuy rằng lời tiên đoán chắc chắn đó cũng có tác dụng bảo vệ nàng, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn ghét cay ghét đắng thầy chiêm tinh, luôn coi bọn họ như những kẻ dùng chiêu trò để lừa đảo người khác.
Trên thực tế, với kinh nghiệm ở kiếp trước của nàng, phần lớn những thầy bói trên đời này đều là những kẻ lừa đảo, những kẻ gây họa chết người mà không cần đền mạng.
Thế mà Mộc Nam lại dám nói bổn tiểu thư là thầy chiêm tinh, bổn đại tiểu thư có điểm nào giống kẻ lừa đảo chứ.
Tuy trong lòng rất không vừa ý, nhưng Mộc Hàn Yên lại không hề phản bác lại.
Bí mật của Tinh Huyễn Thiên Cơ không thể tùy tiện tiết lộ, vậy thì thân phận thầy bói này… À không đúng, thân phận thầy chiêm tinh này lại là một sự giải thích không tệ lắm.
Hơn nữa rất nhiều chuyện mà bản thân nàng làm cũng chỉ có dùng thân phận thầy chiêm tinh để giải thích mới là hợp lý nhất.
“Ta nói đúng rồi chứ gì, Hàn Yên đại ca quả thật là thầy chiêm tinh, thật là giỏi quá, trước đây còn có thầy bói nói huynh là kẻ vô dụng trời sinh, không ngờ huynh lại thành thầy bói, ha ha ha ha.” Mộc Nam coi sự im lặng của Mộc Hàn Yên là sự thừa nhận, tự cho rằng mình đã nhìn ra chân tướng sự việc mà đắc ý cười ha ha.
Mặt Mộc Hàn Yên lập tức sa sầm lại, cứ cho nàng đã tự nhận mình là thầy chiêm tinh đi, nhưng có thể đánh đồng nàng với đám thầy bói chuyên đi lừa đảo người khác kia sao?
“Hóa ra công tử là thầy chiêm tinh, chả trách, chả trách có thể phát hiện ra ta và Hoa Nguyệt trong đám đông. Trong mắt của thầy chiêm tinh, chẳng phải thiên tài trời sinh như hai bọn ta hiếm có như đom đóm trong đêm hay sao? Thứ ánh sáng lập lòe, chói mắt đó làm sao có thể thoát khỏi tầm nhìn của công tử?” Vẻ mặt Tư Dung vừa tỏ vẻ sùng kính Đại công tử, vừa tỏ vẻ tự tán dương bản thân mình.
“Ôi… giết ta đi, ta không thể ở cùng với kẻ không biết xấu hổ này nữa.” Cuối cùng Hoa Nguyệt cũng phỉ nhổ.
Đùa thì vẫn là đùa, lúc Tư Dung nhìn sang Mộc Hàn Yên, sự tôn kính trong ánh mắt hắn đã tăng lên vài phần. Không phải thầy chiêm tinh nào cũng là kẻ lừa đảo, chí ít, người đang đứng trước mặt bọn họ bây giờ đã dùng sự thật chứng minh cho thuật chiêm tinh của hắn.
Mà thầy chiêm tinh thật sự sẽ khiến người khác sùng kính, địa vị còn cao hơn cả kiếm sĩ, đã vượt ra ngoài lãnh thổ quốc gia, đi khắp đại lục Thánh Đình, là tồn tại khiến người khác đều phải kính nể và ngưỡng mộ.
Lúc này Mộc Hàn Yên không hề biết chính sự hiểu lầm cỏn con này lại khiến nàng càng đi càng xa hơn trên con đường của các thầy bói, cuối cùng trở thành thiên tài lừa đảo bậc nhất… À nên gọi là thiên tài thần toán(*).
(*) Thần toán: giỏi tính toán, dự liệu.
“Sắp đến nơi mà ngươi nói rồi chứ?” Đợi mấy người kia bình tĩnh lại, Mộc Hàn Yên mới hỏi Xa Hạng.
“Chắc là ở trước mặt rồi, nhưng có vẻ không giống cho lắm.” Xa Hạng nhìn về phía trước, nói một cách kỳ lạ.
Trên dốc núi nhỏ trước mặt mọc đầy các loại hoa cỏ, đủ các màu xanh đỏ tím vàng, giống như một vườn hoa lớn. Cơn gió nhẹ thổi thoáng qua mang đến hương thơm ngào ngạt của hoa lá, của thảo dược, khiến con người ta thấy vô cùng sảng khoái. Rõ ràng đây không phải là hoa cỏ bình thường mà tất cả đều là dược liệu.