Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 298 - Chương 298NGUYÊN NHÂN THẤT BẠI
"Lần phẫu thuật này vô cùng thành công đấy!" Vương Tự Bảo nói với Tôn Xảo Dịch.
Tôn Xảo Dịch gật đầu: "Ừm. Lần phẫu thuật này cũng là lần phẫu thuật ta cảm thấy hài lòng nhất trước mắt. Thậm chí còn hài lòng hơn ba lần thành công sau đó."
"Vậy Tôn tỷ tỷ, tỷ đã từng nghĩ tới chuyện lần này có chỗ nào khác biệt so với những lần phẫu thuật khác chưa?" Vương Tự Bảo giúp Tôn Xảo Dịch cùng nhớ lại.
"Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, có lẽ chính là trước khi phẫu thuật chuẩn bị tương đối đầy đủ. Hơn nữa ta đã cân nhắc tới những điểm rất nhỏ."
Sau khi gật đầu, Vương Tự Bảo đi tới trước mặt người thứ ba, nhìn kỹ vết sẹo của hắn.
Người này đã thực hiện phẫu thuật được một khoảng thời gian, đáng lẽ vảy ban đầu phải bong ra rồi mới phải. Nhưng bây giờ chẳng những vẫn còn lớp vảy dày mà xung quanh lớp vảy còn hơi đỏ lên.
Vương Tự Bảo xoay người, bảo Mỹ Cảnh đưa cho một đôi găng tay rồi đeo một chiếc lên tay phải. Nàng thử ấn nhẹ vài cái lên mặt trên của lớp vảy dày, phát hiện bên dưới có cảm giác chập chờn, chứng tỏ hẳn là ở dưới lớp vảy có tích dịch, không cẩn thận còn là mủ.
Cho dù Vương Tự Bảo không phải người trong nghề thì cũng biết chắc là vết thương này đã bị nhiễm trùng rồi.
"Sau khi cắt vảy, vết thương mới hình thành của ngươi có bị dính vào nước không?" Vương Tự Bảo lên tiếng hỏi.
"Không có." Người nọ lắc đầu.
"Ngươi có cảm thấy cơ thể rất nóng không?" Dùng lối nói thông thường thì chính là hỏi người này có lên cơn sốt hay không.
Người nọ thành thật trả lời: "Cơ thể không có cảm giác quá lớn, chỉ là xung quanh vết thương vẫn rất nóng."
Vương Tự Bảo lại hỏi Tôn Xảo Dịch và Mã lang trung: "Sau khi Tôn tỷ tỷ thực hiện phẫu thuật cho bọn họ xong, hai người có cho bọn họ dùng thuốc tiêu viêm gì không?"
"Thuốc tiêu viêm là gì?" Hai người đều nghi ngờ nhìn Vương Tự Bảo.
"Cái đó," Ký ức hai đời có hơi hỗn loạn, Vương Tự Bảo không cẩn thận lại dùng một từ ngữ hiện đại. "Mã lang trung, chính là cái loại thuốc thanh ôn giải độc dùng sau khi ta bảo ngươi xử lý vết tên bắn cho Tam ca của ta đó?"
"Ồ, chuyện lần đó ta có ấn tượng. Nhưng lần này không dùng." Mã lang trung nói.
Tôn Xảo Dịch cũng bảo: "Chưa từng dùng tới." Sau đó nàng lại bổ sung một câu, "Y Tiên Cốc chúng ta dùng sinh cơ chỉ huyết tán, hẳn là có tác dụng như muội nói."
Vương Tự Bảo không nói gì nữa, lại đi xuống xem từng người.
Trong mấy người còn lại còn hai người có tình huống hơi tương tự với người vừa nãy.
"Lúc thay thuốc cho mấy người bọn họ, đến lượt của người khác hai người có rửa tay bằng đậu tảo một lần không?" Lúc ở hiện đại Vương Tự Bảo đã từng thấy một ít tài liệu tuyên truyền về vệ sinh tay, cũng chính là rửa tay. Nàng cũng từng nghe một người bạn thời cấp ba học trường y nói, trước và sau khi tiếp xúc với mỗi bệnh nhân, bác sĩ đều phải rửa tay. Ngoài để bảo vệ người bệnh ra, còn là để bảo vệ chính bác sĩ.
Hai người đều nói: "Không."
"Vậy có dùng bao tay không?"
"Không."
Vương Tự Bảo lại hỏi: "Vậy ban đầu mấy ngày đổi thuốc một lần?"
"Chừng mấy ngày thì phải." Tôn Xảo Dịch không chắc chắn.
Đã như vậy, Vương Tự Bảo cũng không cần tiếp tục hỏi nữa: "Được rồi. Ta đã tìm được mấu chốt của vấn đề rồi."
"Muội đã tìm ra rồi ư?" Tôn Xảo Dịch giật mình hỏi. Phải biết rằng, nàng và sư huynh của mình mới là người học y đó! Bọn họ đã tìm rất lâu mà không ra được nguyên nhân.
"Đúng, chính là sau phẫu thuật xử lý vết thương không thoả đáng, dẫn đến vết thương bị nhiễm bẩn. Hơn nữa không dùng thuốc thanh ôn giải độc, sức đề kháng của bản thân bệnh nhân cũng là nguyên nhân gây nhiễm trùng vết thương. Lý thuyết cụ thể ta cũng không rõ lắm, còn lại ta sẽ tìm vài người làm thí nghiệm, hy vọng hai người phải làm theo lời ta nói. Chúng ta không được bỏ qua bất kỳ bước nào, thử lại một lần nữa." Vương Tự Bảo nhìn Tôn Xảo Dịch, nhấn mạnh: "Tôn tỷ tỷ, nhất định phải nhớ ghi chép tình hình của bệnh nhân kỹ lưỡng hơn một chút, bao gồm cả thời gian thay thuốc, tình hình vết thương vân vân."
Vương Tự Bảo nói xong, dẫn bọn họ đến trước mặt người thứ ba, quan sát cẩn thận vết thương của hắn, "Hai người xem, vết thương này nhìn bề ngoài thì có vẻ đã lành rồi, thế nhưng bên dưới vảy đều là nước, da xung quanh cũng đỏ, chứng tỏ vết thương này bị nhiễm trùng."
"Vậy phải xử lý thế nào?" Tôn Xảo Dịch hiện tại giống như Mã Tử Kiện trước đây, cũng ôm thái độ hoài nghi đối với Vương Tự Bảo.
Muội thật sự xác định mình chưa từng học y sao?
"Chỉ có cách để lớp vảy này tróc ra, bôi thuốc một lần nữa, đồng thời sử dụng thuốc thanh ôn giải độc ta vừa mới nhắc đến. Còn nữa, từ nay về sau, nhất định phải siêng thay thuốc một chút. Tới khi hoàn toàn khép lại, sau khi phía dưới vảy không có nước đọng, lại bắt đầu dùng Tuyết Liên Cao để mờ sẹo."
Vương Tự Bảo nói xong, hai người đều không tự chủ mà xấu hổ cúi đầu. Bọn họ mới là người nghiêm túc học y, còn luôn được các lão bách tính tôn sùng là thần y, thậm chí ngay cả những thứ này cũng không làm tốt, còn nói chuyện y thuật gì nữa? Xét đến cùng, vấn đề vết thương lần này, trên thực tế chính là do hai người cẩu thả sơ suất mà thành.
Vietwriter.vn
"Ừm. Tiếp theo, chúng ta dùng loại phương pháp này thử một lần xem." Tôn Xảo Dịch giống như hạ quyết tâm nói.
Vương Tự Bảo nói lời thấm thía: "Tương lai nếu có thể, ta hy vọng hai người đừng coi phương pháp này như bí phương độc nhất vô nhị, chỉ truyền cho đồ đệ của mình. Ta mong hai người có thể truyền thụ tri thức này cho các y thị, phương pháp này rất hữu dụng trên chiến trường. Nói không chừng còn có thể cứu vô số binh lính.
Tôn Xảo Dịch trịnh trọng nói: "Muội yên tâm, muội có thể nói cho chúng ta bài thuốc gia truyền dưỡng nhan của mình, muội có thể dạy cho chúng ta mọi thứ mà mình biết, thì chúng ta có mặt mũi nào mà giấu giếm những phương pháp có thể cứu mạng người chứ.
Tiếp đó, Vương Tự Bảo lại cho thủ hạ tìm năm người có vết sẹo như vậy trong Hộ Bảo quân. Phải biết rằng, cũng không phải tất cả mọi người trong Hộ Bảo quân đều có sẹo, phỏng chừng nếu lại cho người tìm tiếp thì có lẽ sẽ không dễ dàng như thế nữa.
Lần này Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện nghiêm túc xử lý vết thương cho mấy người cũ, đồng thời lại tổng kết những điều tâm đắc, làm phẫu thuật cho năm người mới tìm đến này, hơn nữa mỗi lần đều tiến hành chặt chẽ dựa theo yêu cầu do Vương Tự Bảo đề xuất.
Kết quả trong năm người này, chỉ có vết sẹo của một người không xử lý đạt đến tiêu chuẩn mong muốn, còn lại đều thành công. Chuyện này khiến mấy người đều vô cùng vui mừng. Sau đó, mấy người liền bắt đầu tính toán thực hiện phẫu thuật cho Lâm Uyển Yên.
Sau khi biết được kết quả này, Lâm Uyển Yên cũng khá vui vẻ.
Trong lúc này, tấu chương Vương Tử Nghĩa đề xuất mở ân khoa tuyển người ra làm quan đã được phê chuẩn. Vì vậy sau khi nhận được tin tức, bất kể là Vương Hử, Vương Dụ Đinh, Tiêu Ngọc Lâm, Tô Tử Hi, Ngô Tuấn hay là mấy người tới từ Lữ gia đều bị Vương Tử Nghĩa bắt buộc tiến vào trạng thái ôn tập.
Lần ân khoa này tương đối đặc biệt, sẽ không lấy ba vị trí đầu là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, mà là trực tiếp sát hạch các học sinh có thể đảm nhiệm được chức quan gì. Mỗi người dự thi chức vị mình muốn làm sau này căn cứ vào năng lực và sở thích của bản thân. Nội dung sát hạch của mỗi chức vụ đều không giống nhau. Đương nhiên không thể xác định ba vị trí đầu của cả đợt.
Nói trắng ra là, lần ân khoa này càng giống một lần sát hạch tuyển mộ nhân tài hơn.
Mặc dù cuộc thi lần này không chính quy như thi Hội, nhưng chỉ cần lọt vào top mười người đứng đầu của mỗi chức vị, thì đều có thể dành được danh hiệu tấn sĩ thi đậu, đây cũng coi như cho họ một xuất thân vô cùng cao.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, ai cũng vô cùng hưng phấn.
Mọi người đều biết, nếu muốn để con đường làm quan sau này của bản thân dài hơn, trót lọt hơn, thì tốt nhất vẫn là vứt bỏ cái loại con đường làm quan dựa vào quan hệ và ấm* phong này. Chỉ có đi con đường thi cử thì tương lai mới có thể bộc lộ tài năng dễ dàng hơn, hơn nữa còn dễ được người đời công nhận hơn.
(*) Ấm: Thời đại phong kiến, do cha ông có công mà con cháu được đi học và được bổ làm quan.
Vương Hử năm nay mười lăm, tuổi tác không lớn, nhưng thắng ở chỗ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được Vương Tự Bảo dẫn dắt, chỉ có biết nhiều chứ không ít hơn những người học vẹt kia.
Vương Dụ Đinh lớn hơn Vương Tự Bảo sáu tuổi, năm nay hai mươi ba, từ nhỏ cũng được danh sư chỉ điểm. Hơn nữa mấy năm nay Vương Tử Nghĩa cũng chỉ điểm cho hắn không ít. Vì vậy đối với hai người này, bất kể là Vương Tử Nghĩa, Vương Dụ Tuần hay Vương Tự Bảo thì cũng đều tương đối yên tâm.
Điều quan trọng chính là lần này bọn họ dự định lựa chọn chức quan gì để ghi danh.
Về phần Tiêu Ngọc Lâm, Tô Tử Hi và Ngô Tuấn, mấy người bọn họ đều mới mười sáu tuổi, kiến thức căn bản do mấy người Vương Tử Nghĩa dạy dỗ, chuyện này Vương Tự Bảo đương nhiên sẽ không lo lắng. Thế nhưng mấy hài tử này quá ít kinh nghiệm xã hội, vừa hỏi bọn họ muốn ghi danh chức vụ gì, bản thân thích cái gì, thì cả đám đều cảm thấy mơ hồ.
Thế này cũng giống như nguyện vọng dự thi trước khi lên đại học, một khi đã chọn sai thì sẽ hối hận suốt đời!
Vì vậy, Vương Tự Bảo quyết định chọn một ngày tương đối rảnh rỗi, dẫn mấy đứa trẻ đi xung quanh nhìn ngắm một chút.
Tiểu Vương Tông hiện tại đã được Vương Tự Bảo bổ nhiệm làm trưởng sử chính ngũ phẩm ở Chiêm Sự phủ, tương đương với trợ lý của Vương Tự Bảo, không phải chức quan chính thức gì mà thuộc kiểu chức vụ giống như phụ tá. Cũng không phải tới Chiêm Sự phủ báo cáo mỗi ngày.
Mặc dù không phải là chức vụ thực, nhưng phẩm cấp cũng không thấp. Quan trọng hơn là vị tiểu gia này bây giờ đã có thể cầm ấn giám trưởng công chúa của Vương Tự Bảo, thay Vương Tự Bảo xử lý một vài việc. Những nữ quan ở Chiêm Sự phủ có lúc không thể không nể mặt tiểu tử mười một tuổi này.
Hiện tại lúc không có chuyện gì thì Vương Tông thích nhất là mặc quan phục chính ngũ phẩm Nội Vụ Phủ đặc biệt đặt làm cho cậu đi dạo khắp nơi, khoe khoang khắp nơi. Bình thường người phẩm cấp thấp hơn trông thấy cậu, mặc dù trong lòng không nhất định đã tin phục, nhưng vẫn không thể không chào hỏi vị tiểu gia này, điều này làm Vương Tông vui thầm mãi.
Thấy lòng hư vinh của tiểu tử kia tăng cao, Vương Tự Bảo vô cùng nể mặt cho cậu đắc ý vài ngày, sau đó quyết đoán bắt buộc tiểu tử kia cởi lớp quan phục đó xuống.
"Được rồi, đắc ý vài ngày là đủ rồi. Nhìn bộ dạng hiện tại của con, sau này có trọng trách gì sao ta còn yên tâm giao cho con được?" Vương Tự Bảo không thể không đả kích Vương Tông.
Vừa nghe thấy vậy, Vương Tông đã hiểu. Vì vậy cậu chớp đôi mắt phượng nhìn Vương Tự Bảo hỏi: "Tiểu cô cô, có phải người có chuyện gì quan trọng muốn giao cho con làm không?"
Mấy ngày nay cậu chỉ lo bảnh chọe, không làm chuyện gì nghiêm chỉnh, tiểu cô cô cũng không bố trí cho cậu công việc nào.
Vương Tự Bảo giương mắt nhìn Vương Tông rồi nói: "Trước hết đừng nói những chuyện này, đã hoàn thành hết bài vở tổ phụ giao cho con hôm nay chưa?"
Tôn Xảo Dịch gật đầu: "Ừm. Lần phẫu thuật này cũng là lần phẫu thuật ta cảm thấy hài lòng nhất trước mắt. Thậm chí còn hài lòng hơn ba lần thành công sau đó."
"Vậy Tôn tỷ tỷ, tỷ đã từng nghĩ tới chuyện lần này có chỗ nào khác biệt so với những lần phẫu thuật khác chưa?" Vương Tự Bảo giúp Tôn Xảo Dịch cùng nhớ lại.
"Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, có lẽ chính là trước khi phẫu thuật chuẩn bị tương đối đầy đủ. Hơn nữa ta đã cân nhắc tới những điểm rất nhỏ."
Sau khi gật đầu, Vương Tự Bảo đi tới trước mặt người thứ ba, nhìn kỹ vết sẹo của hắn.
Người này đã thực hiện phẫu thuật được một khoảng thời gian, đáng lẽ vảy ban đầu phải bong ra rồi mới phải. Nhưng bây giờ chẳng những vẫn còn lớp vảy dày mà xung quanh lớp vảy còn hơi đỏ lên.
Vương Tự Bảo xoay người, bảo Mỹ Cảnh đưa cho một đôi găng tay rồi đeo một chiếc lên tay phải. Nàng thử ấn nhẹ vài cái lên mặt trên của lớp vảy dày, phát hiện bên dưới có cảm giác chập chờn, chứng tỏ hẳn là ở dưới lớp vảy có tích dịch, không cẩn thận còn là mủ.
Cho dù Vương Tự Bảo không phải người trong nghề thì cũng biết chắc là vết thương này đã bị nhiễm trùng rồi.
"Sau khi cắt vảy, vết thương mới hình thành của ngươi có bị dính vào nước không?" Vương Tự Bảo lên tiếng hỏi.
"Không có." Người nọ lắc đầu.
"Ngươi có cảm thấy cơ thể rất nóng không?" Dùng lối nói thông thường thì chính là hỏi người này có lên cơn sốt hay không.
Người nọ thành thật trả lời: "Cơ thể không có cảm giác quá lớn, chỉ là xung quanh vết thương vẫn rất nóng."
Vương Tự Bảo lại hỏi Tôn Xảo Dịch và Mã lang trung: "Sau khi Tôn tỷ tỷ thực hiện phẫu thuật cho bọn họ xong, hai người có cho bọn họ dùng thuốc tiêu viêm gì không?"
"Thuốc tiêu viêm là gì?" Hai người đều nghi ngờ nhìn Vương Tự Bảo.
"Cái đó," Ký ức hai đời có hơi hỗn loạn, Vương Tự Bảo không cẩn thận lại dùng một từ ngữ hiện đại. "Mã lang trung, chính là cái loại thuốc thanh ôn giải độc dùng sau khi ta bảo ngươi xử lý vết tên bắn cho Tam ca của ta đó?"
"Ồ, chuyện lần đó ta có ấn tượng. Nhưng lần này không dùng." Mã lang trung nói.
Tôn Xảo Dịch cũng bảo: "Chưa từng dùng tới." Sau đó nàng lại bổ sung một câu, "Y Tiên Cốc chúng ta dùng sinh cơ chỉ huyết tán, hẳn là có tác dụng như muội nói."
Vương Tự Bảo không nói gì nữa, lại đi xuống xem từng người.
Trong mấy người còn lại còn hai người có tình huống hơi tương tự với người vừa nãy.
"Lúc thay thuốc cho mấy người bọn họ, đến lượt của người khác hai người có rửa tay bằng đậu tảo một lần không?" Lúc ở hiện đại Vương Tự Bảo đã từng thấy một ít tài liệu tuyên truyền về vệ sinh tay, cũng chính là rửa tay. Nàng cũng từng nghe một người bạn thời cấp ba học trường y nói, trước và sau khi tiếp xúc với mỗi bệnh nhân, bác sĩ đều phải rửa tay. Ngoài để bảo vệ người bệnh ra, còn là để bảo vệ chính bác sĩ.
Hai người đều nói: "Không."
"Vậy có dùng bao tay không?"
"Không."
Vương Tự Bảo lại hỏi: "Vậy ban đầu mấy ngày đổi thuốc một lần?"
"Chừng mấy ngày thì phải." Tôn Xảo Dịch không chắc chắn.
Đã như vậy, Vương Tự Bảo cũng không cần tiếp tục hỏi nữa: "Được rồi. Ta đã tìm được mấu chốt của vấn đề rồi."
"Muội đã tìm ra rồi ư?" Tôn Xảo Dịch giật mình hỏi. Phải biết rằng, nàng và sư huynh của mình mới là người học y đó! Bọn họ đã tìm rất lâu mà không ra được nguyên nhân.
"Đúng, chính là sau phẫu thuật xử lý vết thương không thoả đáng, dẫn đến vết thương bị nhiễm bẩn. Hơn nữa không dùng thuốc thanh ôn giải độc, sức đề kháng của bản thân bệnh nhân cũng là nguyên nhân gây nhiễm trùng vết thương. Lý thuyết cụ thể ta cũng không rõ lắm, còn lại ta sẽ tìm vài người làm thí nghiệm, hy vọng hai người phải làm theo lời ta nói. Chúng ta không được bỏ qua bất kỳ bước nào, thử lại một lần nữa." Vương Tự Bảo nhìn Tôn Xảo Dịch, nhấn mạnh: "Tôn tỷ tỷ, nhất định phải nhớ ghi chép tình hình của bệnh nhân kỹ lưỡng hơn một chút, bao gồm cả thời gian thay thuốc, tình hình vết thương vân vân."
Vương Tự Bảo nói xong, dẫn bọn họ đến trước mặt người thứ ba, quan sát cẩn thận vết thương của hắn, "Hai người xem, vết thương này nhìn bề ngoài thì có vẻ đã lành rồi, thế nhưng bên dưới vảy đều là nước, da xung quanh cũng đỏ, chứng tỏ vết thương này bị nhiễm trùng."
"Vậy phải xử lý thế nào?" Tôn Xảo Dịch hiện tại giống như Mã Tử Kiện trước đây, cũng ôm thái độ hoài nghi đối với Vương Tự Bảo.
Muội thật sự xác định mình chưa từng học y sao?
"Chỉ có cách để lớp vảy này tróc ra, bôi thuốc một lần nữa, đồng thời sử dụng thuốc thanh ôn giải độc ta vừa mới nhắc đến. Còn nữa, từ nay về sau, nhất định phải siêng thay thuốc một chút. Tới khi hoàn toàn khép lại, sau khi phía dưới vảy không có nước đọng, lại bắt đầu dùng Tuyết Liên Cao để mờ sẹo."
Vương Tự Bảo nói xong, hai người đều không tự chủ mà xấu hổ cúi đầu. Bọn họ mới là người nghiêm túc học y, còn luôn được các lão bách tính tôn sùng là thần y, thậm chí ngay cả những thứ này cũng không làm tốt, còn nói chuyện y thuật gì nữa? Xét đến cùng, vấn đề vết thương lần này, trên thực tế chính là do hai người cẩu thả sơ suất mà thành.
Vietwriter.vn
"Ừm. Tiếp theo, chúng ta dùng loại phương pháp này thử một lần xem." Tôn Xảo Dịch giống như hạ quyết tâm nói.
Vương Tự Bảo nói lời thấm thía: "Tương lai nếu có thể, ta hy vọng hai người đừng coi phương pháp này như bí phương độc nhất vô nhị, chỉ truyền cho đồ đệ của mình. Ta mong hai người có thể truyền thụ tri thức này cho các y thị, phương pháp này rất hữu dụng trên chiến trường. Nói không chừng còn có thể cứu vô số binh lính.
Tôn Xảo Dịch trịnh trọng nói: "Muội yên tâm, muội có thể nói cho chúng ta bài thuốc gia truyền dưỡng nhan của mình, muội có thể dạy cho chúng ta mọi thứ mà mình biết, thì chúng ta có mặt mũi nào mà giấu giếm những phương pháp có thể cứu mạng người chứ.
Tiếp đó, Vương Tự Bảo lại cho thủ hạ tìm năm người có vết sẹo như vậy trong Hộ Bảo quân. Phải biết rằng, cũng không phải tất cả mọi người trong Hộ Bảo quân đều có sẹo, phỏng chừng nếu lại cho người tìm tiếp thì có lẽ sẽ không dễ dàng như thế nữa.
Lần này Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện nghiêm túc xử lý vết thương cho mấy người cũ, đồng thời lại tổng kết những điều tâm đắc, làm phẫu thuật cho năm người mới tìm đến này, hơn nữa mỗi lần đều tiến hành chặt chẽ dựa theo yêu cầu do Vương Tự Bảo đề xuất.
Kết quả trong năm người này, chỉ có vết sẹo của một người không xử lý đạt đến tiêu chuẩn mong muốn, còn lại đều thành công. Chuyện này khiến mấy người đều vô cùng vui mừng. Sau đó, mấy người liền bắt đầu tính toán thực hiện phẫu thuật cho Lâm Uyển Yên.
Sau khi biết được kết quả này, Lâm Uyển Yên cũng khá vui vẻ.
Trong lúc này, tấu chương Vương Tử Nghĩa đề xuất mở ân khoa tuyển người ra làm quan đã được phê chuẩn. Vì vậy sau khi nhận được tin tức, bất kể là Vương Hử, Vương Dụ Đinh, Tiêu Ngọc Lâm, Tô Tử Hi, Ngô Tuấn hay là mấy người tới từ Lữ gia đều bị Vương Tử Nghĩa bắt buộc tiến vào trạng thái ôn tập.
Lần ân khoa này tương đối đặc biệt, sẽ không lấy ba vị trí đầu là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, mà là trực tiếp sát hạch các học sinh có thể đảm nhiệm được chức quan gì. Mỗi người dự thi chức vị mình muốn làm sau này căn cứ vào năng lực và sở thích của bản thân. Nội dung sát hạch của mỗi chức vụ đều không giống nhau. Đương nhiên không thể xác định ba vị trí đầu của cả đợt.
Nói trắng ra là, lần ân khoa này càng giống một lần sát hạch tuyển mộ nhân tài hơn.
Mặc dù cuộc thi lần này không chính quy như thi Hội, nhưng chỉ cần lọt vào top mười người đứng đầu của mỗi chức vị, thì đều có thể dành được danh hiệu tấn sĩ thi đậu, đây cũng coi như cho họ một xuất thân vô cùng cao.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, ai cũng vô cùng hưng phấn.
Mọi người đều biết, nếu muốn để con đường làm quan sau này của bản thân dài hơn, trót lọt hơn, thì tốt nhất vẫn là vứt bỏ cái loại con đường làm quan dựa vào quan hệ và ấm* phong này. Chỉ có đi con đường thi cử thì tương lai mới có thể bộc lộ tài năng dễ dàng hơn, hơn nữa còn dễ được người đời công nhận hơn.
(*) Ấm: Thời đại phong kiến, do cha ông có công mà con cháu được đi học và được bổ làm quan.
Vương Hử năm nay mười lăm, tuổi tác không lớn, nhưng thắng ở chỗ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được Vương Tự Bảo dẫn dắt, chỉ có biết nhiều chứ không ít hơn những người học vẹt kia.
Vương Dụ Đinh lớn hơn Vương Tự Bảo sáu tuổi, năm nay hai mươi ba, từ nhỏ cũng được danh sư chỉ điểm. Hơn nữa mấy năm nay Vương Tử Nghĩa cũng chỉ điểm cho hắn không ít. Vì vậy đối với hai người này, bất kể là Vương Tử Nghĩa, Vương Dụ Tuần hay Vương Tự Bảo thì cũng đều tương đối yên tâm.
Điều quan trọng chính là lần này bọn họ dự định lựa chọn chức quan gì để ghi danh.
Về phần Tiêu Ngọc Lâm, Tô Tử Hi và Ngô Tuấn, mấy người bọn họ đều mới mười sáu tuổi, kiến thức căn bản do mấy người Vương Tử Nghĩa dạy dỗ, chuyện này Vương Tự Bảo đương nhiên sẽ không lo lắng. Thế nhưng mấy hài tử này quá ít kinh nghiệm xã hội, vừa hỏi bọn họ muốn ghi danh chức vụ gì, bản thân thích cái gì, thì cả đám đều cảm thấy mơ hồ.
Thế này cũng giống như nguyện vọng dự thi trước khi lên đại học, một khi đã chọn sai thì sẽ hối hận suốt đời!
Vì vậy, Vương Tự Bảo quyết định chọn một ngày tương đối rảnh rỗi, dẫn mấy đứa trẻ đi xung quanh nhìn ngắm một chút.
Tiểu Vương Tông hiện tại đã được Vương Tự Bảo bổ nhiệm làm trưởng sử chính ngũ phẩm ở Chiêm Sự phủ, tương đương với trợ lý của Vương Tự Bảo, không phải chức quan chính thức gì mà thuộc kiểu chức vụ giống như phụ tá. Cũng không phải tới Chiêm Sự phủ báo cáo mỗi ngày.
Mặc dù không phải là chức vụ thực, nhưng phẩm cấp cũng không thấp. Quan trọng hơn là vị tiểu gia này bây giờ đã có thể cầm ấn giám trưởng công chúa của Vương Tự Bảo, thay Vương Tự Bảo xử lý một vài việc. Những nữ quan ở Chiêm Sự phủ có lúc không thể không nể mặt tiểu tử mười một tuổi này.
Hiện tại lúc không có chuyện gì thì Vương Tông thích nhất là mặc quan phục chính ngũ phẩm Nội Vụ Phủ đặc biệt đặt làm cho cậu đi dạo khắp nơi, khoe khoang khắp nơi. Bình thường người phẩm cấp thấp hơn trông thấy cậu, mặc dù trong lòng không nhất định đã tin phục, nhưng vẫn không thể không chào hỏi vị tiểu gia này, điều này làm Vương Tông vui thầm mãi.
Thấy lòng hư vinh của tiểu tử kia tăng cao, Vương Tự Bảo vô cùng nể mặt cho cậu đắc ý vài ngày, sau đó quyết đoán bắt buộc tiểu tử kia cởi lớp quan phục đó xuống.
"Được rồi, đắc ý vài ngày là đủ rồi. Nhìn bộ dạng hiện tại của con, sau này có trọng trách gì sao ta còn yên tâm giao cho con được?" Vương Tự Bảo không thể không đả kích Vương Tông.
Vừa nghe thấy vậy, Vương Tông đã hiểu. Vì vậy cậu chớp đôi mắt phượng nhìn Vương Tự Bảo hỏi: "Tiểu cô cô, có phải người có chuyện gì quan trọng muốn giao cho con làm không?"
Mấy ngày nay cậu chỉ lo bảnh chọe, không làm chuyện gì nghiêm chỉnh, tiểu cô cô cũng không bố trí cho cậu công việc nào.
Vương Tự Bảo giương mắt nhìn Vương Tông rồi nói: "Trước hết đừng nói những chuyện này, đã hoàn thành hết bài vở tổ phụ giao cho con hôm nay chưa?"