Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287 - Chương 287LẦN ĐẦU PHẪU THUẬT
Hạ Thần Dục thì hay lắm, nhờ vào cái vỏ bọc đẹp mã giờ còn lên làm phò mã của Khang Quốc.
Nếu có thể, Vương Tự Bảo mong hắn chết không có chỗ chôn thân.
Lần này Trịnh Tương Quân chạy đến chỗ nàng chắc hẳn cũng là công lao của Hạ Thần Dục.
Nghe Vương Tự Bảo hỏi lại mình nhiều câu như vậy, Trịnh Tương Quân cũng bắt đầu dao động.
Đúng vậy! Nàng ta và Vương Tự Bảo quen nhau từ nhỏ, những việc Vương Tự Bảo trải qua hầu như nàng ta đều chứng kiến. Nói ra thì Vương Tự Bảo và Hạ Thần Dục thật sự không tiếp xúc gì với nhau. Nhất là sau này nàng còn đi quận Phụng Bắc mấy năm.
Hơn nữa quả thật như nàng nói, lúc đó Hạ Lập Vũ và Hạ Thần Dục cùng một phe, khi ở hành cung nghỉ mát, bọn chúng đúng thật đã muốn thủ tiêu Vương Tự Bảo. Nếu như muốn có được Vương Tự Bảo, bọn chúng sao lại có thể muốn giết nàng? Chẳng lẽ hắn cần một cái xác chết?"
Thấy Trịnh Tương Quân hơi dao động, Vương Tự Bảo vội vàng thêm một câu: "Ngươi đừng quên, hiện giờ Hạ Thần Dục đang ngày ngày nằm trên giường của Trưởng Công chúa Khang Quốc Khang Linh Lung."
"Khang Linh Lung? Đúng, chính là tiện nhân đó bắt Dục lang không được đến gặp ta. Là ả sai người muốn giết ta. Hừ! Cũng không xem lại trình độ của mấy người ả phải đến. Kỳ thật nói cho cùng, Dục lang đúng là yêu ta. Đều do nữ nhân kia, ả muốn độc chiếm Dục lang mới bắt Dục lang nói như vậy. Xem ra đúng thật ta đã trách lầm ngươi. Bảo Muội, nếu có thể, xin ngươi hãy tha cho ta một lần, ta phải giữ mạng sống này để tìm nữ nhân kia báo thù. Ta muốn sống chết cùng Dục lang, ta không thể không có Dục lang."
Nói xong lời cuối Trịnh Tương Quân quỳ sụp xuống dập đầu với Vương Tự Bảo, "Bảo Muội, xin ngươi, xin ngươi hãy tha cho ta. Lúc nãy ta không hề cố ý, là ta trách nhầm ngươi. Ngươi xem, ta cũng không gây ra thương tổn gì cho ngươi, nể tình bạn lúc nhỏ giữa chúng ta, ngươi hãy tha cho ta một lần. Nếu như có thể, ta muốn được ở bên cạnh Dục lang mãi mãi. Dục lang chỉ có thể là của mình ta, ta cầu xin ngươi."
Lần này gặp lại Trịnh Tương Quân, cảm xúc của Vương Tự Bảo rất sâu đậm. Từ nhỏ đến lớn, đây là một trong những người bạn tốt nhất của nàng, không ngờ hai người lại đi đến bước đường này. Không thể nói là không đau lòng.
Trịnh Tương Quân đáng sợ như một người bị bệnh thần kinh. Không ngờ vì một nam nhân không thật lòng với nàng ta, nàng ta lại hại bản thân và người nhà thảm hại như vậy.
Nhưng đối với hành vi muốn giết nàng lúc nãy của Trịnh Tương Quân, cho dù có giết chết nàng ta cũng không quá đáng.
Dù sao người này cũng là bản thân đầu tiên hồi bé của nàng, muốn Vương Tự Bảo đích thân chấm dứt mạng sống của người này thì nàng không đành lòng lắm.
Nếu như giữ lại mạng sống cho người này, hiện giờ nàng ta là một phần tử hết sức nguy hiểm, giữ lại nàng ta trên đời rất có khả năng sẽ tạo ra sức sát thương cực lớn đối với bản thân nàng. Nhưng nếu đưa nàng ta đến Khang Quốc, để nàng ta đấu với Khang Linh Lung và Hạ Thần Dục, có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Nếu như Trịnh Tương Quân có thể phá rối Khang Quốc, nói không chừng Thiều Quốc bọn họ còn có thể mượn cơ hội này từng bước xâm chiến Khang Quốc. Nghĩ như vậy đúng thật có thể tìm ra cửa đột phá từ Trịnh Tương Quân.
Nghĩ đến đây, Vương Tự Bảo âm thầm quyết định: Nếu như người này mình có thể sử dụng, vậy thì cũng không ngại giúp đỡ, nhưng nếu như không dùng được cũng chỉ có thể diệt trừ nàng ta.
Vương Tự Bảo hít một hơi thật sâu: Cô ngoại tổ mẫu, con tuyệt đối không thể để người chết thảm một cách uổng phí. Con nhất định sẽ khiến kẻ hại người gặp phải báo ứng.
Trải qua lần ám sát này, tiểu Hoàng đế cũng xem như có ấn tượng sâu đậm về việc Vương Tự Bảo nói với cậu đừng nói chuyện với người lạ. Tâm trạng cực kỳ vui vẻ khi xuất cung du ngoạn cũng bị giảm đi nhiều. Trên đường về cái đầu nhỏ sắp cúi gục xuống đất rồi.
Vương Tự Bảo vò đầu cậu nói: "Chờ sau này có cơ hội, tỷ tỷ lại dẫn người ra ngoài chơi. Mấy ngày này phải chăm chỉ học hành, chữ viết lần này phải đẹp hơn nhiều so với chữ viết lần kiểm tra trước đấy."
Hứa Chấn Hoa ngẩng đầu, mắt đẫm nước nhìn Vương Tự Bảo, ánh mắt còn mang theo kỳ vọng, "Thật ư? Tỷ tỷ còn có thể dẫn ta xuất cung chơi sao?"
Đây là một đứa trẻ xứng đáng được người khác yêu thương, khiến Vương Tự Bảo thấy rằng nếu từ chối cậu sẽ không đành lòng. Vậy là gật đầu, cười nói: "Chỉ là không biết đứa bé này có cho người cơ hội đấy không."
Nói xong, Vương Tự Bảo bất giác vuốt ve bụng mình.
Vương Tự Bảo biết rằng thai giáo rất quan trọng. Từ khi biết bản thân mình mang thai, những lúc nàng rảnh rỗi đều sẽ nói chuyện với đứa trẻ trong bụng.
Hiện giờ chỉ cần nàng có thời gian, sẽ đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh.
Nàng còn vẽ lại những thay đổi trên cơ thể mình sau khi mang thai, chờ sau khi Chu Lâm Khê trở về, nàng sẽ lấy ra cho hắn xem, để hắn biết rằng vì sinh con cho hắn mà nàng mới trở nên xấu hơn trước.
Tương lai nàng cũng sẽ đưa cho tiểu tử trong bụng xem. Nói với nó, nó từ một hạt đậu mần lớn lên trong bụng nàng ra sao. Cũng nói với nó, vì mang thai nói, người làm mẹ như nàng cũng đã hi sinh không nhỏ.
Hiện giờ nàng còn học theo những người mang thai ở hiện đại, cách vài ngày sẽ ghi lại nhật ký trưởng thành của đứa bé trong bụng. Nàng muốn khi trưởng thành, đứa trẻ sẽ xem quyển nhật ký này như một món quà tặng cho nó.
Mặc dù lúc đánh nhau với Trịnh Tương Quân không động đến thai khí, nhưng khi biết tin Vương Tự Bảo gặp ám sát, Chu Vĩnh Hồng lập tức bảo thê tử mình đến thăm Vương Tự Bảo, bắt nàng mấy ngày tới không được làm việc gì, chỉ được phép ngoan ngoãn ở nhà an ổn dưỡng thai.
Thật ra hôm đó Vương Tự Bảo nghĩ mà sợ, ngộ nhỡ bản thân nhất thời sơ ý làm tổn thương đến đứa bé thì phải làm sao? Cho nên nàng vẫn ngoan ngoãn trong hai ngày.
Đến ngày thứ ba, Vương Tự Bảo thật sự không thể nghỉ ngơi nữa. Bởi vì Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện muốn tiến hành phẫu thuật xử lý sẹo lần đầu tiên.
Bất cứ cuộc phẫu thuật nào thì điều quan trọng là phải đảm bảo môi trường và dụng cụ không có vi khuẩn, không thể để vết thương bị nhiễm trùng.
Cho nên Vương Tự Bảo sai người lấy giấm tiến hành hun đốt gian phòng hai người dùng làm phòng phẫu thuật.
Còn làm cho hai người mỗi người một bộ đồ phẫu thuật đơn giản, một ít khẩu trang và một số găng tay vải (thật sự không biết dùng cái gì để thay găng tay cao su, càng không biết phải khử trùng găng tay cao su như thế nào, cho nên Vương Tự Bảo sai người làm thêm mấy cái găng tay vải, một khi bị ướt hoặc bị bẩn thì sẽ thay), chuẩn bị nhiều vải trắng làm băng vải, đồng thời đã được luộc lên, phơi nắng. Còn chuẩn bị nhiều rượu mạnh dùng để khử trùng.
Ngay cả những thứ bọn họ dùng đến như dao, kéo, trước khi dùng Vương Tự Bảo cũng sai người hơ lửa mấy lần. Dù sao thì nàng cũng chưa từng học về y, những gì nàng có thể nghĩ ra đều đã sai người làm hết rồi.
Vương Tự Bảo cũng muốn sau khi học được những điều này, Mã Tử Kiện và Tôn Xảo Dịch nhất định phải truyền đạt lại cho học trò.
Hai người cực kỳ để tâm đến việc này, còn dùng giấy bút ghi lại.
Mấy ngày nay Tôn Xảo Dịch thường xuyên lấy da heo để luyện tập, tuy rằng lúc mới bắt phẫu thuật, chưa nắm bắt được lực cần dùng, lúc rạch sẹo khá nông, nhưng lần thứ hai lại dùng lực khá chuẩn. Đối với một người lần đầu tiên làm phẫu thuật mà nói thì đã rất tốt rồi.
Người đầu tiên được phẫu thuật có một vết sẹo trên cánh tay trái. Sau khi Tôn Xảo Dịch rạch xong, Mã Tử Kiện nhanh chóng rắc một lượng lớn thuốc bột cầm máu lên miệng viết thương. Ngay sau đó lại dùng vải trắng cấp tốc băng bó lại. Cứ như vậy lần phẫu thuật xử lý sẹo đơn giản đầu tiên đã được hoàn thành.
Thuốc bột cầm máu này được điều chế từ hơn mười loại dược liệu quý. Mã lang trung, ngươi lãng phí như vậy là do sư phụ ngươi dạy hay sao?
Tuy rằng thời gian phẫu thuật không lâu, điều kiện cũng không thể so sánh với hiện đại. Nhưng thành công của lần phẫu thuật này vẫn khiến Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện kích động không thôi.
Đối với hai người bọn họ mà nói, hôm nay là một ngày có ý nghĩa lịch sử. Lần phẫu thuật này có thể ghi vào sử sách của Y Tiên Cốc, thậm chí là sử sách của lịch sử y học.
Trước đây khi xử lý ngoại thương, các lang trung đều bị động. Nhưng lần này là chủ động, là một lần xử lý được tiến hành dựa trên một quy trình nghiêm ngặt.
Có thể nói hai người Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện đã hoàn thành một bước nhảy vọt từ một đại phu Đông y đến một đại phu ngoại khoa.
Sau này, bọn họ còn phải chờ vết thương của người bệnh đầu tiên đóng vảy, bôi tuyết liên cao để cải thiện, xem hiệu quả cuối cùng. Đương nhiên, để làm được điều này cần phải có một khoảng thời gian.
Trong lúc này, Vương Tự Bảo để hai người bọn họ tiếp tục tiến hành phẫu thuật cho mấy người còn lại. Dù sao chỉ khi thành thạo rồi mới sinh ra được khéo léo. Nàng chính là muốn đảm bảo bình an.
Vương Tự Bảo còn tưởng rằng nàng phải dưỡng thai thêm mấy ngày nữa mới có thể được bỏ lệnh cấm. Không ngờ mấy ngày sau, nàng nhận được ý chỉ của cha chồng mình, yêu cầu toàn bộ văn võ bá quan trong triều sáng ngày hôm sau lúc cửa thành Nam mở đều phải đến cổng thành nghênh đón người quan trọng. Ngoài ra, còn cố ý chỉ đích danh Vương Tự Bảo thay mặt Chu Lâm Khê đến.
Ý gì đây? Ai đến? Sao phải bài binh bố trận lớn như vậy?
Vương Tự Bảo mơ hồ cho rằng người này nhất định có quan hệ với mình nên mới cố ý gọi một thai phụ như nàng cũng phải đi.
Nhưng rốt cuộc là ai đây?
Mang theo nghi hoặc, ngày hôm sau Vương Tự Bảo thức dậy từ rất sớm, nói chính xác hơn là cả đêm trằn trọc ngủ không ngon giấc. Vietwriter.vn
Sau khi sai mấy người Lương Thần sửa soạn cho bản thân mình xong, nàng mặc một bộ váy rộng rãi, ngồi lên xe ngựa đã được lót một lớp đệm dày đi về cửa thành Nam.
Khi đến cửa thành Nam, hay lắm, nàng đã thấy cha chồng mình dẫn theo một hàng ngũ đông đảo đang chờ ở đó.
Vương Tự Bảo vội vàng xuống xe ngựa muốn đến hành lễ thì bị Chu Vĩnh Hồng ngăn lại từ xa, còn sai nội thị truyền chỉ cho nàng, bảo nàng ở trên xe ngựa nghỉ ngơi. Chờ sau khi người bọn họ chờ đến nơi thì xuống xe sau.
Sau khi hành lễ với Chu Vĩnh Hồng từ xa, Vương Tự Bảo được Lương Thần, Mỹ Cảnh dìu lên xe.
Vốn nghĩ rằng thời gian phải chờ không quá lâu nên cha chồng mình mới gọi mọi người đến sớm như vậy.
Nhưng chờ đông chờ tây mãi vẫn chưa thấy bóng người. Do đêm hôm trước không ngủ ngon vả lại thai phụ lại khá ham ngủ, cho nên nàng liền mơ mơ màng màng ngủ trên xe ngựa.
Nếu có thể, Vương Tự Bảo mong hắn chết không có chỗ chôn thân.
Lần này Trịnh Tương Quân chạy đến chỗ nàng chắc hẳn cũng là công lao của Hạ Thần Dục.
Nghe Vương Tự Bảo hỏi lại mình nhiều câu như vậy, Trịnh Tương Quân cũng bắt đầu dao động.
Đúng vậy! Nàng ta và Vương Tự Bảo quen nhau từ nhỏ, những việc Vương Tự Bảo trải qua hầu như nàng ta đều chứng kiến. Nói ra thì Vương Tự Bảo và Hạ Thần Dục thật sự không tiếp xúc gì với nhau. Nhất là sau này nàng còn đi quận Phụng Bắc mấy năm.
Hơn nữa quả thật như nàng nói, lúc đó Hạ Lập Vũ và Hạ Thần Dục cùng một phe, khi ở hành cung nghỉ mát, bọn chúng đúng thật đã muốn thủ tiêu Vương Tự Bảo. Nếu như muốn có được Vương Tự Bảo, bọn chúng sao lại có thể muốn giết nàng? Chẳng lẽ hắn cần một cái xác chết?"
Thấy Trịnh Tương Quân hơi dao động, Vương Tự Bảo vội vàng thêm một câu: "Ngươi đừng quên, hiện giờ Hạ Thần Dục đang ngày ngày nằm trên giường của Trưởng Công chúa Khang Quốc Khang Linh Lung."
"Khang Linh Lung? Đúng, chính là tiện nhân đó bắt Dục lang không được đến gặp ta. Là ả sai người muốn giết ta. Hừ! Cũng không xem lại trình độ của mấy người ả phải đến. Kỳ thật nói cho cùng, Dục lang đúng là yêu ta. Đều do nữ nhân kia, ả muốn độc chiếm Dục lang mới bắt Dục lang nói như vậy. Xem ra đúng thật ta đã trách lầm ngươi. Bảo Muội, nếu có thể, xin ngươi hãy tha cho ta một lần, ta phải giữ mạng sống này để tìm nữ nhân kia báo thù. Ta muốn sống chết cùng Dục lang, ta không thể không có Dục lang."
Nói xong lời cuối Trịnh Tương Quân quỳ sụp xuống dập đầu với Vương Tự Bảo, "Bảo Muội, xin ngươi, xin ngươi hãy tha cho ta. Lúc nãy ta không hề cố ý, là ta trách nhầm ngươi. Ngươi xem, ta cũng không gây ra thương tổn gì cho ngươi, nể tình bạn lúc nhỏ giữa chúng ta, ngươi hãy tha cho ta một lần. Nếu như có thể, ta muốn được ở bên cạnh Dục lang mãi mãi. Dục lang chỉ có thể là của mình ta, ta cầu xin ngươi."
Lần này gặp lại Trịnh Tương Quân, cảm xúc của Vương Tự Bảo rất sâu đậm. Từ nhỏ đến lớn, đây là một trong những người bạn tốt nhất của nàng, không ngờ hai người lại đi đến bước đường này. Không thể nói là không đau lòng.
Trịnh Tương Quân đáng sợ như một người bị bệnh thần kinh. Không ngờ vì một nam nhân không thật lòng với nàng ta, nàng ta lại hại bản thân và người nhà thảm hại như vậy.
Nhưng đối với hành vi muốn giết nàng lúc nãy của Trịnh Tương Quân, cho dù có giết chết nàng ta cũng không quá đáng.
Dù sao người này cũng là bản thân đầu tiên hồi bé của nàng, muốn Vương Tự Bảo đích thân chấm dứt mạng sống của người này thì nàng không đành lòng lắm.
Nếu như giữ lại mạng sống cho người này, hiện giờ nàng ta là một phần tử hết sức nguy hiểm, giữ lại nàng ta trên đời rất có khả năng sẽ tạo ra sức sát thương cực lớn đối với bản thân nàng. Nhưng nếu đưa nàng ta đến Khang Quốc, để nàng ta đấu với Khang Linh Lung và Hạ Thần Dục, có lẽ là một lựa chọn không tồi.
Nếu như Trịnh Tương Quân có thể phá rối Khang Quốc, nói không chừng Thiều Quốc bọn họ còn có thể mượn cơ hội này từng bước xâm chiến Khang Quốc. Nghĩ như vậy đúng thật có thể tìm ra cửa đột phá từ Trịnh Tương Quân.
Nghĩ đến đây, Vương Tự Bảo âm thầm quyết định: Nếu như người này mình có thể sử dụng, vậy thì cũng không ngại giúp đỡ, nhưng nếu như không dùng được cũng chỉ có thể diệt trừ nàng ta.
Vương Tự Bảo hít một hơi thật sâu: Cô ngoại tổ mẫu, con tuyệt đối không thể để người chết thảm một cách uổng phí. Con nhất định sẽ khiến kẻ hại người gặp phải báo ứng.
Trải qua lần ám sát này, tiểu Hoàng đế cũng xem như có ấn tượng sâu đậm về việc Vương Tự Bảo nói với cậu đừng nói chuyện với người lạ. Tâm trạng cực kỳ vui vẻ khi xuất cung du ngoạn cũng bị giảm đi nhiều. Trên đường về cái đầu nhỏ sắp cúi gục xuống đất rồi.
Vương Tự Bảo vò đầu cậu nói: "Chờ sau này có cơ hội, tỷ tỷ lại dẫn người ra ngoài chơi. Mấy ngày này phải chăm chỉ học hành, chữ viết lần này phải đẹp hơn nhiều so với chữ viết lần kiểm tra trước đấy."
Hứa Chấn Hoa ngẩng đầu, mắt đẫm nước nhìn Vương Tự Bảo, ánh mắt còn mang theo kỳ vọng, "Thật ư? Tỷ tỷ còn có thể dẫn ta xuất cung chơi sao?"
Đây là một đứa trẻ xứng đáng được người khác yêu thương, khiến Vương Tự Bảo thấy rằng nếu từ chối cậu sẽ không đành lòng. Vậy là gật đầu, cười nói: "Chỉ là không biết đứa bé này có cho người cơ hội đấy không."
Nói xong, Vương Tự Bảo bất giác vuốt ve bụng mình.
Vương Tự Bảo biết rằng thai giáo rất quan trọng. Từ khi biết bản thân mình mang thai, những lúc nàng rảnh rỗi đều sẽ nói chuyện với đứa trẻ trong bụng.
Hiện giờ chỉ cần nàng có thời gian, sẽ đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh.
Nàng còn vẽ lại những thay đổi trên cơ thể mình sau khi mang thai, chờ sau khi Chu Lâm Khê trở về, nàng sẽ lấy ra cho hắn xem, để hắn biết rằng vì sinh con cho hắn mà nàng mới trở nên xấu hơn trước.
Tương lai nàng cũng sẽ đưa cho tiểu tử trong bụng xem. Nói với nó, nó từ một hạt đậu mần lớn lên trong bụng nàng ra sao. Cũng nói với nó, vì mang thai nói, người làm mẹ như nàng cũng đã hi sinh không nhỏ.
Hiện giờ nàng còn học theo những người mang thai ở hiện đại, cách vài ngày sẽ ghi lại nhật ký trưởng thành của đứa bé trong bụng. Nàng muốn khi trưởng thành, đứa trẻ sẽ xem quyển nhật ký này như một món quà tặng cho nó.
Mặc dù lúc đánh nhau với Trịnh Tương Quân không động đến thai khí, nhưng khi biết tin Vương Tự Bảo gặp ám sát, Chu Vĩnh Hồng lập tức bảo thê tử mình đến thăm Vương Tự Bảo, bắt nàng mấy ngày tới không được làm việc gì, chỉ được phép ngoan ngoãn ở nhà an ổn dưỡng thai.
Thật ra hôm đó Vương Tự Bảo nghĩ mà sợ, ngộ nhỡ bản thân nhất thời sơ ý làm tổn thương đến đứa bé thì phải làm sao? Cho nên nàng vẫn ngoan ngoãn trong hai ngày.
Đến ngày thứ ba, Vương Tự Bảo thật sự không thể nghỉ ngơi nữa. Bởi vì Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện muốn tiến hành phẫu thuật xử lý sẹo lần đầu tiên.
Bất cứ cuộc phẫu thuật nào thì điều quan trọng là phải đảm bảo môi trường và dụng cụ không có vi khuẩn, không thể để vết thương bị nhiễm trùng.
Cho nên Vương Tự Bảo sai người lấy giấm tiến hành hun đốt gian phòng hai người dùng làm phòng phẫu thuật.
Còn làm cho hai người mỗi người một bộ đồ phẫu thuật đơn giản, một ít khẩu trang và một số găng tay vải (thật sự không biết dùng cái gì để thay găng tay cao su, càng không biết phải khử trùng găng tay cao su như thế nào, cho nên Vương Tự Bảo sai người làm thêm mấy cái găng tay vải, một khi bị ướt hoặc bị bẩn thì sẽ thay), chuẩn bị nhiều vải trắng làm băng vải, đồng thời đã được luộc lên, phơi nắng. Còn chuẩn bị nhiều rượu mạnh dùng để khử trùng.
Ngay cả những thứ bọn họ dùng đến như dao, kéo, trước khi dùng Vương Tự Bảo cũng sai người hơ lửa mấy lần. Dù sao thì nàng cũng chưa từng học về y, những gì nàng có thể nghĩ ra đều đã sai người làm hết rồi.
Vương Tự Bảo cũng muốn sau khi học được những điều này, Mã Tử Kiện và Tôn Xảo Dịch nhất định phải truyền đạt lại cho học trò.
Hai người cực kỳ để tâm đến việc này, còn dùng giấy bút ghi lại.
Mấy ngày nay Tôn Xảo Dịch thường xuyên lấy da heo để luyện tập, tuy rằng lúc mới bắt phẫu thuật, chưa nắm bắt được lực cần dùng, lúc rạch sẹo khá nông, nhưng lần thứ hai lại dùng lực khá chuẩn. Đối với một người lần đầu tiên làm phẫu thuật mà nói thì đã rất tốt rồi.
Người đầu tiên được phẫu thuật có một vết sẹo trên cánh tay trái. Sau khi Tôn Xảo Dịch rạch xong, Mã Tử Kiện nhanh chóng rắc một lượng lớn thuốc bột cầm máu lên miệng viết thương. Ngay sau đó lại dùng vải trắng cấp tốc băng bó lại. Cứ như vậy lần phẫu thuật xử lý sẹo đơn giản đầu tiên đã được hoàn thành.
Thuốc bột cầm máu này được điều chế từ hơn mười loại dược liệu quý. Mã lang trung, ngươi lãng phí như vậy là do sư phụ ngươi dạy hay sao?
Tuy rằng thời gian phẫu thuật không lâu, điều kiện cũng không thể so sánh với hiện đại. Nhưng thành công của lần phẫu thuật này vẫn khiến Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện kích động không thôi.
Đối với hai người bọn họ mà nói, hôm nay là một ngày có ý nghĩa lịch sử. Lần phẫu thuật này có thể ghi vào sử sách của Y Tiên Cốc, thậm chí là sử sách của lịch sử y học.
Trước đây khi xử lý ngoại thương, các lang trung đều bị động. Nhưng lần này là chủ động, là một lần xử lý được tiến hành dựa trên một quy trình nghiêm ngặt.
Có thể nói hai người Tôn Xảo Dịch và Mã Tử Kiện đã hoàn thành một bước nhảy vọt từ một đại phu Đông y đến một đại phu ngoại khoa.
Sau này, bọn họ còn phải chờ vết thương của người bệnh đầu tiên đóng vảy, bôi tuyết liên cao để cải thiện, xem hiệu quả cuối cùng. Đương nhiên, để làm được điều này cần phải có một khoảng thời gian.
Trong lúc này, Vương Tự Bảo để hai người bọn họ tiếp tục tiến hành phẫu thuật cho mấy người còn lại. Dù sao chỉ khi thành thạo rồi mới sinh ra được khéo léo. Nàng chính là muốn đảm bảo bình an.
Vương Tự Bảo còn tưởng rằng nàng phải dưỡng thai thêm mấy ngày nữa mới có thể được bỏ lệnh cấm. Không ngờ mấy ngày sau, nàng nhận được ý chỉ của cha chồng mình, yêu cầu toàn bộ văn võ bá quan trong triều sáng ngày hôm sau lúc cửa thành Nam mở đều phải đến cổng thành nghênh đón người quan trọng. Ngoài ra, còn cố ý chỉ đích danh Vương Tự Bảo thay mặt Chu Lâm Khê đến.
Ý gì đây? Ai đến? Sao phải bài binh bố trận lớn như vậy?
Vương Tự Bảo mơ hồ cho rằng người này nhất định có quan hệ với mình nên mới cố ý gọi một thai phụ như nàng cũng phải đi.
Nhưng rốt cuộc là ai đây?
Mang theo nghi hoặc, ngày hôm sau Vương Tự Bảo thức dậy từ rất sớm, nói chính xác hơn là cả đêm trằn trọc ngủ không ngon giấc. Vietwriter.vn
Sau khi sai mấy người Lương Thần sửa soạn cho bản thân mình xong, nàng mặc một bộ váy rộng rãi, ngồi lên xe ngựa đã được lót một lớp đệm dày đi về cửa thành Nam.
Khi đến cửa thành Nam, hay lắm, nàng đã thấy cha chồng mình dẫn theo một hàng ngũ đông đảo đang chờ ở đó.
Vương Tự Bảo vội vàng xuống xe ngựa muốn đến hành lễ thì bị Chu Vĩnh Hồng ngăn lại từ xa, còn sai nội thị truyền chỉ cho nàng, bảo nàng ở trên xe ngựa nghỉ ngơi. Chờ sau khi người bọn họ chờ đến nơi thì xuống xe sau.
Sau khi hành lễ với Chu Vĩnh Hồng từ xa, Vương Tự Bảo được Lương Thần, Mỹ Cảnh dìu lên xe.
Vốn nghĩ rằng thời gian phải chờ không quá lâu nên cha chồng mình mới gọi mọi người đến sớm như vậy.
Nhưng chờ đông chờ tây mãi vẫn chưa thấy bóng người. Do đêm hôm trước không ngủ ngon vả lại thai phụ lại khá ham ngủ, cho nên nàng liền mơ mơ màng màng ngủ trên xe ngựa.