Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283 - Chương 283CHUYỆN MANG THAI BỊ BẠI LỘ
Người ta đã chào hỏi bằng lễ tiết giang hồ với mình, Vương Tự Bảo bèn nghịch ngợm ôm quyền theo rồi nói: "Hai vị đại hiệp vất vả rồi. Xin mời hai vị đại hiệp ngồi." Nói xong, Vương Tự Bảo lại cao giọng dặn dò Lương Thần: "Dâng trà cho hai vị đại hiệp, dâng trà ngon."
Nàng đùa giỡn khiến cho mấy người ở đây đều trố mắt nhìn nhau. Vị Thiều vương phi, Nhiếp Chính Trưởng Công chúa này, rốt cuộc muốn ầm ĩ ra cái gì vậy?
Vương Tự Bảo cười hì hì, giải thích: "Từ nhỏ ta đã hướng về giang hồ, nhưng vẫn không có cơ hội được trải nghiệm. Lần trước lúc Mã lang trung đến Hòa Thuận Hầu phủ của chúng ta, hắn vẫn mang cảm giác lang trung nhiều hơn, lần này lại mang hơi thở người trong giang hồ. Bây giờ lại có thêm một nữ thần y tới, nên ta bèn học theo nữ đại hiệp."
Thấy Vương Tự Bảo giản dị dễ gần như vậy, Tôn Xảo Dịch lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Có trời mới biết trước đây vừa nghĩ tới phải tiếp xúc cùng vương phi là nàng lại cảm thấy không tự nhiên đến thế nào. Vì vậy hiện giờ nàng cười hì hì vài tiếng theo rồi bảo: "Sư huynh làm việc bảo thủ, ta thật sự không ưa bộ dạng kia của hắn, trên đường bèn buộc hắn thay đổi."
Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Ừm, nhìn hoạt bát hơn lần trước nhiều."
Hoạt bát?
Mã Tử Kiện nhìn Vương Tự Bảo, đây là từ nên dùng để miêu tả một người hơn bốn mươi tuổi sao?
Vương Tự Bảo cũng không sửa lại cách dùng từ nhầm lẫn của mình. Đúng nàng là cảm thấy Mã Tử Kiện hoạt bát hơn so với trước đây, điều này không sai mà!
Vì vậy cũng không để ý tới khóe miệng co quắp của Mã Tử Kiện, mở miệng hỏi: "Trong hai vị, ta nghĩ hẳn là vị nữ thần y này am hiểu trị sẹo hơn phải không?" Bởi vì chỉ có nữ tử mới sẽ để ý chuyện xấu đẹp, hơn nữa theo nàng biết, Mã Tử Kiện thuộc loại hình đại phu gì cũng biết, nhưng lại không có sở trường gì.
"Tại hạ Tôn Xảo Dịch." Tôn Xảo Dịch tự giới thiệu: "Thiều vương phi nói không sai. Lần này ta vốn định một thân một mình ra khỏi cốc rèn luyện, không ngờ Mã sư huynh lại muốn đi theo, hơn nữa đuổi thế nào cũng không đi. Hắn nói nhất định phải cùng ta tới đây xem Thiều vương phi có chiêu kỳ lạ, tuyệt diệu gì để chữa trị vết sẹo hơn hai mươi năm chưa từng có ai trị khỏi."
Rõ ràng Tôn Xảo Dịch đang phá Mã Tử Kiện, khiến mặt của Mã Tử Kiện đỏ lên, hắn nói: "Là ta sợ một mình sư muội ra ngoài không an toàn."
Tôn Xảo Dịch đả kích: "Sư huynh, chỉ dựa vào mấy chiêu mèo quào của huynh thì lúc gặp phải chuyện không biết là ai bảo vệ ai đâu?"
Mã Tử Kiện vội vàng nói: "Không phải muội ít có kinh nghiệm ở chốn giang hồ sao? Sư huynh ta sợ muội không may bị lừa. Vả lại, một nữ hài tử như muội ra ngoài cũng không tiện."
Tôn Xảo Dịch cười rạng rỡ nói: "Vâng, vâng, vâng, may mà có sư huynh ở bên."
Tôn Xảo Dịch rõ ràng là một nữ tử có tính cách cởi mở. Điểm này khiến Vương Tự Bảo cảm thấy rất thích. Ít nhất nói chuyện cùng người như vậy sẽ rất thoải mái, không cần nghi ngờ tới nghi ngờ lui.
Nói với Tôn Xảo Dịch xong, Mã Tử Kiện lại nịnh nọt cười cười chắp tay với Vương Tự Bảo: "Cũng xin Thiều vương phi vui lòng chỉ giáo!"
"Mã lang trung, sao ngươi lại dám khẳng định rằng ta đã có biện pháp như vậy?" Vương Tự Bảo cười hỏi.
"Nếu không có biện pháp thì sao Thiều vương phi có thể bảo chúng ta tới chứ." Mã Tử Kiện nói xong còn làm ra vẻ mặt ta biết ngươi rất lợi hại, ngươi đừng giấu giấu giếm giếm ta.
Vương Tự Bảo nhớ mình đã từng nói với người này rất nhiều lần chuyện thật ra nàng không biết chữa bệnh rồi. Nhưng Mã Tử Kiện lại không tin lắm.
Vương Tự Bảo bất đắc dĩ gật đầu nói: "Ta chỉ nghĩ tới một số thứ nhưng vẫn chưa làm thử. Còn phải gọi các ngươi tới cùng tư vấn góp ý mới được."
Mã Tử Kiện sờ chòm râu dưới cằm, vẻ mặt thỏa mãn bảo: "Quả nhiên ta đi chuyến này không uổng mà!" Trên đường bị Tôn sư muội trêu ghẹo cũng đáng.
Vương Tự Bảo không để ý tới Mã Tử Kiện nữa, quay đầu hỏi Tôn Xảo Dịch: "Tôn thần y năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tôn Xảo Dịch vội nói: "Đừng gọi ta là thần y. Y thuật của ta còn kém xa các sư huynh. Năm nay ta hai mươi rồi, người có thể gọi ta là Tôn lang trung."
Vương Tự Bảo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lại tiếp tục hỏi: "Vậy đã từng có hôn phối chưa?" Hai mươi cũng không còn nhỏ nữa.
"Còn sớm mà." Đáp án này của Tôn Xảo Dịch lại nằm ngoài dự đoán của Vương Tự Bảo.
Đã hai mươi rồi mà còn sớm? Ngươi tưởng rằng đang ở thời hiện đại à?
Thấy Vương Tự Bảo hơi giật mình, Tôn Xảo Dịch giải thích: "Ta đã từng lập lời thề, chưa xuất sư, chưa gặp được người mình ngưỡng mộ thì tuyệt đối không xuất giá. Hai điều này thiếu một điều cũng không được."
Vương Tự Bảo tỉ mỉ quan sát Tôn Xảo Dịch. Vóc dáng của cô nương này không khác mình là mấy, thoạt nhìn còn khoẻ khoắn hơn Vương Tự Bảo một chút. Hiển nhiên cũng là một người luyện võ. Khuôn mặt nàng đáng yêu, trông vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn đã thuộc kiểu rất vui vẻ. Phỏng chừng có không ít người thích cô nương này. Cũng không biết có bao nhiêu hoa rơi hữu ý, nhưng nước chảy lại vô tình.
Có lẽ do cô nương này ở Y Tiên Cốc đã lâu, ít tiếp xúc với thế tục, nên thoạt nhìn là một người rất thuần khiết.
Vương Tự Bảo tán thành nói: "Thật ra loại suy nghĩ này của Tôn tỷ tỷ cũng đúng. Nếu phải gả thì thế nào cũng phải gả cho người mình thích mới có thể sống hạnh phúc được." Nếu đã lớn hơn mình vài tuổi, Vương Tự Bảo cảm thấy gọi người ta là thần y cũng không thân thiết, vì vậy đổi giọng gọi nàng là Tôn tỷ tỷ.
"Người không cảm thấy suy nghĩ của ta rất lạ lùng sao?" Lần này đổi thành Tôn Xảo Dịch mở đôi mắt tròn xoe thật to nhìn Vương Tự Bảo.
"Không hề! Rất bình thường mà! Còn rất có chủ kiến nữa." Ở hiện đại Vương Tự Bảo đã thấy rất nhiều rồi. Có bao nhiêu cô gái quá lứa cũng bởi không chấp nhận tạm bợ, nên mới chậm chạp không chịu kết hôn.
Không để ý tới tiếng ho khan của Mã Tử Kiện, Tôn Xảo Dịch vui vẻ tiến lên kéo tay Vương Tự Bảo nói: "Thật tốt quá! Ta nhất định phải kết bạn với người!"
Đã lâu không có ai dám kéo tay của mình như vậy rồi. Trước đây làm như vậy mà tuổi tác lại ngang nhau chỉ có một số ít người Trịnh Tương Quân và Thành Uyển,.... Điều này làm cho Vương Tự Bảo nhất thời tìm lại được cảm giác khi có khuê mật.
Vì vậy gương mặt nàng mang ý cười: "Ừm. Nếu như tỷ bằng lòng, ta cũng rất mong muốn kết giao bằng hữu với tỷ."
"Thật tốt quá!" Tôn Xảo Dịch quên hết tất cả, thiếu chút nữa là ôm Vương Tự Bảo nhảy lên.
Lương Thần thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Tôn thần y, thân thể chủ tử nhà ta không tiện làm những động tác này."
Bây giờ Vương Tự Bảo lúc thì tự cho mình là Trưởng Công chúa, lúc thì lại muốn làm Thiều vương phi, phải thay đổi cách xưng hô liên tục, cuối cùng, đám người Lương Thần, Mỹ Cảnh bèn thống nhất gọi Vương Tự Bảo là chủ tử.
Vừa nghe Lương Thần nói vậy, Tôn Xảo Dịch chẳng những không buông tay mà còn thăm dò mạch của Vương Tự Bảo: "Ồ? Muội mang thai rồi?"
Vương Tự Bảo cười gật đầu nói: "Hơn ba tháng rồi." Vì xác định rõ có phải mình mang thay thật hay không, ngoài để Mỹ Cảnh bắt mạch ra, Vương Tự Bảo còn lén lút dẫn theo vài người tới y quán lớn nhất Thiều Kinh là Bảo Hòa Đường, tìm một lão lang trung chẩn mạch.
Tôn Xảo Dịch cười nói: "Vậy thì chúc mừng nhé! Nhất định là một tiểu tử khoẻ mạnh, mạch này của muội đập vô cùng mạnh mẽ đấy!"
"Cảm tạ lời chúc lành của tỷ. Ta không hy vọng điều gì khác, chỉ mong nó có thể khỏe mạnh là tốt rồi." Vương Tự Bảo nhẹ nhàng vuốt ve bụng, ánh sáng tình mẫu tử hiện rõ, khiến nàng càng thêm xinh đẹp.
Tôn Xảo Dịch buột miệng nói: "Muội thật là xinh đẹp."
Vương Tự Bảo lại mỉm cười nói: "Tôn tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp."
"Vậy ư? Ta cũng không để ý lắm." Nói xong, Tôn Xảo Dịch còn sờ sờ mặt mình.
Nàng là một cô nhi, lớn lên ở Y Tiên Cốc từ bé, từ nhỏ đến lớn chưa từng để ý tới dung mạo của bản thân, một lòng một dạ học y thuật với sư phụ.
Sau đó Vương Tự Bảo sắp xếp chỗ ở cho hai người, định ngày mai đưa hai người cùng tới Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến. Không ngờ sáng sớm hôm sau, Vương Tự Bảo còn chưa dẫn người tới thăm Lâm Uyển Yên thì tự Lâm Uyển Yên đã tới cửa trước.
Nhưng vấn đề là lúc bà đến Vương Tự Bảo đang ôm ống nhổ nôn kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lâm Uyển Yên sợ hãi.
Bà liền vội vàng tiến lên dò hỏi: "Thế này là thế nào? Bảo Muội con không sao chứ. Đây là ăn phải thứ gì hỏng sao?"
"Muội ấy không sao, chỉ là nôn nghén mà thôi." Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Tôn Xảo Dịch được gọi tới chẩn bệnh cho Vương Tự Bảo.
Lâm Uyển Yên quay đầu lại hỏi người vừa tới: "Nôn nghén? Nôn nghén gì?" Sau khi nói xong những lời này, bà bỗng nhiên hiểu ra nói: "Ngươi nói Bảo Muội mang thai ư?"
"Đúng vậy. Cũng hơn ba tháng rồi. Người là?" Tôn Xảo Dịch khó hiểu, Thiều vương phi đã mang thai hơn ba tháng rồi, không phải là không có mấy người biết đấy chứ?
"Ta là bà bà của Bảo Muội. Ngươi nói Bảo Muội đã mang thai hơn ba tháng rồi ư?" So với Tôn Xảo Dịch, Lâm Uyển Yên càng giật mình hơn.
Nếu không phải hiện tại thấy Vương Tự Bảo thật sự khó chịu, bà sẽ đi tới đánh đứa nhỏ này một trận.
Chuyện lớn như vậy sao nàng lại không để lộ chút tin tức nào chứ? Hơn nữa, trong khoảng thời gian này nàng còn không ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thai, đi lại khắp nơi, lại còn bận rộn hơn ngày thường. Trong bụng nàng chính là người cháu bảo bối đầu tiên của nhà họ Chu đấy?
"Nha đầu này, nhanh nói thật với bà bà, con biết việc này từ bao giờ? Khê ca nhi có biết không? Còn có công công của con có biết không? Nhà mẹ đẻ con thì sao?"
Vương Tự Bảo vừa nôn, vừa xua tay nói: "Không, oẹ..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Lâm Uyển Yên vội vàng tiến lên vỗ nhẹ sau lưng nàng, "Được rồi, ta không hỏi con nữa, chờ con khá hơn một chút rồi lại thành thật khai báo cho ta."
Vương Tự Bảo vội vàng gật đầu, ôm ống nhổ tiếp tục nôn. Cảm giác như sắp nôn cả túi mật ra ngoài.
Sau khi thật sự không còn gì để nôn ra nữa, Vương Tự Bảo mới ngừng lại, cơ thể uể oải.
"Tôn thần y, ngài mau bắt mạch cho chủ tử nhà ta, xem xem phải làm thế nào mới tốt đây!" Mấy người Lương Thần cũng sốt ruột theo, vội vàng thúc giục Tôn Xảo Dịch.
"Không sao đâu, chỉ là nôn nghén bình thường mà thôi. Hơn ba tháng mới nôn nghén là đã rất muộn rồi. Tốt nhất là lát nữa muội ấy ăn nhiều một chút, bù lại chỗ vừa nôn ra ngoài. Nếu không không những có hại cho thân thể mà còn ảnh hưởng tới thai nhi nữa." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tôn Xảo Dịch vẫn tiến lên bắt mạch cho Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo mới vừa nôn xong, mạch đập nhanh hơn so với bình thường, có bắt mạch cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Đây hoàn toàn là làm cho đương sự và những người bên cạnh nhìn mà thôi.
Sau khi giả bộ xong, Tôn Xảo Dịch nói: "Không có chuyện gì. Muội phải nhớ bình thường nôn càng nhiều thì muội càng phải ăn nhiều mới được. Để giảm thiểu nôn nghén, có thể ăn nhiều thức ăn thanh đạm."
Những kiến thức cơ bản này Vương Tự Bảo vẫn hiểu, nàng liên tục gật đầu.
Nàng đùa giỡn khiến cho mấy người ở đây đều trố mắt nhìn nhau. Vị Thiều vương phi, Nhiếp Chính Trưởng Công chúa này, rốt cuộc muốn ầm ĩ ra cái gì vậy?
Vương Tự Bảo cười hì hì, giải thích: "Từ nhỏ ta đã hướng về giang hồ, nhưng vẫn không có cơ hội được trải nghiệm. Lần trước lúc Mã lang trung đến Hòa Thuận Hầu phủ của chúng ta, hắn vẫn mang cảm giác lang trung nhiều hơn, lần này lại mang hơi thở người trong giang hồ. Bây giờ lại có thêm một nữ thần y tới, nên ta bèn học theo nữ đại hiệp."
Thấy Vương Tự Bảo giản dị dễ gần như vậy, Tôn Xảo Dịch lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Có trời mới biết trước đây vừa nghĩ tới phải tiếp xúc cùng vương phi là nàng lại cảm thấy không tự nhiên đến thế nào. Vì vậy hiện giờ nàng cười hì hì vài tiếng theo rồi bảo: "Sư huynh làm việc bảo thủ, ta thật sự không ưa bộ dạng kia của hắn, trên đường bèn buộc hắn thay đổi."
Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Ừm, nhìn hoạt bát hơn lần trước nhiều."
Hoạt bát?
Mã Tử Kiện nhìn Vương Tự Bảo, đây là từ nên dùng để miêu tả một người hơn bốn mươi tuổi sao?
Vương Tự Bảo cũng không sửa lại cách dùng từ nhầm lẫn của mình. Đúng nàng là cảm thấy Mã Tử Kiện hoạt bát hơn so với trước đây, điều này không sai mà!
Vì vậy cũng không để ý tới khóe miệng co quắp của Mã Tử Kiện, mở miệng hỏi: "Trong hai vị, ta nghĩ hẳn là vị nữ thần y này am hiểu trị sẹo hơn phải không?" Bởi vì chỉ có nữ tử mới sẽ để ý chuyện xấu đẹp, hơn nữa theo nàng biết, Mã Tử Kiện thuộc loại hình đại phu gì cũng biết, nhưng lại không có sở trường gì.
"Tại hạ Tôn Xảo Dịch." Tôn Xảo Dịch tự giới thiệu: "Thiều vương phi nói không sai. Lần này ta vốn định một thân một mình ra khỏi cốc rèn luyện, không ngờ Mã sư huynh lại muốn đi theo, hơn nữa đuổi thế nào cũng không đi. Hắn nói nhất định phải cùng ta tới đây xem Thiều vương phi có chiêu kỳ lạ, tuyệt diệu gì để chữa trị vết sẹo hơn hai mươi năm chưa từng có ai trị khỏi."
Rõ ràng Tôn Xảo Dịch đang phá Mã Tử Kiện, khiến mặt của Mã Tử Kiện đỏ lên, hắn nói: "Là ta sợ một mình sư muội ra ngoài không an toàn."
Tôn Xảo Dịch đả kích: "Sư huynh, chỉ dựa vào mấy chiêu mèo quào của huynh thì lúc gặp phải chuyện không biết là ai bảo vệ ai đâu?"
Mã Tử Kiện vội vàng nói: "Không phải muội ít có kinh nghiệm ở chốn giang hồ sao? Sư huynh ta sợ muội không may bị lừa. Vả lại, một nữ hài tử như muội ra ngoài cũng không tiện."
Tôn Xảo Dịch cười rạng rỡ nói: "Vâng, vâng, vâng, may mà có sư huynh ở bên."
Tôn Xảo Dịch rõ ràng là một nữ tử có tính cách cởi mở. Điểm này khiến Vương Tự Bảo cảm thấy rất thích. Ít nhất nói chuyện cùng người như vậy sẽ rất thoải mái, không cần nghi ngờ tới nghi ngờ lui.
Nói với Tôn Xảo Dịch xong, Mã Tử Kiện lại nịnh nọt cười cười chắp tay với Vương Tự Bảo: "Cũng xin Thiều vương phi vui lòng chỉ giáo!"
"Mã lang trung, sao ngươi lại dám khẳng định rằng ta đã có biện pháp như vậy?" Vương Tự Bảo cười hỏi.
"Nếu không có biện pháp thì sao Thiều vương phi có thể bảo chúng ta tới chứ." Mã Tử Kiện nói xong còn làm ra vẻ mặt ta biết ngươi rất lợi hại, ngươi đừng giấu giấu giếm giếm ta.
Vương Tự Bảo nhớ mình đã từng nói với người này rất nhiều lần chuyện thật ra nàng không biết chữa bệnh rồi. Nhưng Mã Tử Kiện lại không tin lắm.
Vương Tự Bảo bất đắc dĩ gật đầu nói: "Ta chỉ nghĩ tới một số thứ nhưng vẫn chưa làm thử. Còn phải gọi các ngươi tới cùng tư vấn góp ý mới được."
Mã Tử Kiện sờ chòm râu dưới cằm, vẻ mặt thỏa mãn bảo: "Quả nhiên ta đi chuyến này không uổng mà!" Trên đường bị Tôn sư muội trêu ghẹo cũng đáng.
Vương Tự Bảo không để ý tới Mã Tử Kiện nữa, quay đầu hỏi Tôn Xảo Dịch: "Tôn thần y năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tôn Xảo Dịch vội nói: "Đừng gọi ta là thần y. Y thuật của ta còn kém xa các sư huynh. Năm nay ta hai mươi rồi, người có thể gọi ta là Tôn lang trung."
Vương Tự Bảo gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi lại tiếp tục hỏi: "Vậy đã từng có hôn phối chưa?" Hai mươi cũng không còn nhỏ nữa.
"Còn sớm mà." Đáp án này của Tôn Xảo Dịch lại nằm ngoài dự đoán của Vương Tự Bảo.
Đã hai mươi rồi mà còn sớm? Ngươi tưởng rằng đang ở thời hiện đại à?
Thấy Vương Tự Bảo hơi giật mình, Tôn Xảo Dịch giải thích: "Ta đã từng lập lời thề, chưa xuất sư, chưa gặp được người mình ngưỡng mộ thì tuyệt đối không xuất giá. Hai điều này thiếu một điều cũng không được."
Vương Tự Bảo tỉ mỉ quan sát Tôn Xảo Dịch. Vóc dáng của cô nương này không khác mình là mấy, thoạt nhìn còn khoẻ khoắn hơn Vương Tự Bảo một chút. Hiển nhiên cũng là một người luyện võ. Khuôn mặt nàng đáng yêu, trông vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn đã thuộc kiểu rất vui vẻ. Phỏng chừng có không ít người thích cô nương này. Cũng không biết có bao nhiêu hoa rơi hữu ý, nhưng nước chảy lại vô tình.
Có lẽ do cô nương này ở Y Tiên Cốc đã lâu, ít tiếp xúc với thế tục, nên thoạt nhìn là một người rất thuần khiết.
Vương Tự Bảo tán thành nói: "Thật ra loại suy nghĩ này của Tôn tỷ tỷ cũng đúng. Nếu phải gả thì thế nào cũng phải gả cho người mình thích mới có thể sống hạnh phúc được." Nếu đã lớn hơn mình vài tuổi, Vương Tự Bảo cảm thấy gọi người ta là thần y cũng không thân thiết, vì vậy đổi giọng gọi nàng là Tôn tỷ tỷ.
"Người không cảm thấy suy nghĩ của ta rất lạ lùng sao?" Lần này đổi thành Tôn Xảo Dịch mở đôi mắt tròn xoe thật to nhìn Vương Tự Bảo.
"Không hề! Rất bình thường mà! Còn rất có chủ kiến nữa." Ở hiện đại Vương Tự Bảo đã thấy rất nhiều rồi. Có bao nhiêu cô gái quá lứa cũng bởi không chấp nhận tạm bợ, nên mới chậm chạp không chịu kết hôn.
Không để ý tới tiếng ho khan của Mã Tử Kiện, Tôn Xảo Dịch vui vẻ tiến lên kéo tay Vương Tự Bảo nói: "Thật tốt quá! Ta nhất định phải kết bạn với người!"
Đã lâu không có ai dám kéo tay của mình như vậy rồi. Trước đây làm như vậy mà tuổi tác lại ngang nhau chỉ có một số ít người Trịnh Tương Quân và Thành Uyển,.... Điều này làm cho Vương Tự Bảo nhất thời tìm lại được cảm giác khi có khuê mật.
Vì vậy gương mặt nàng mang ý cười: "Ừm. Nếu như tỷ bằng lòng, ta cũng rất mong muốn kết giao bằng hữu với tỷ."
"Thật tốt quá!" Tôn Xảo Dịch quên hết tất cả, thiếu chút nữa là ôm Vương Tự Bảo nhảy lên.
Lương Thần thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản nói: "Tôn thần y, thân thể chủ tử nhà ta không tiện làm những động tác này."
Bây giờ Vương Tự Bảo lúc thì tự cho mình là Trưởng Công chúa, lúc thì lại muốn làm Thiều vương phi, phải thay đổi cách xưng hô liên tục, cuối cùng, đám người Lương Thần, Mỹ Cảnh bèn thống nhất gọi Vương Tự Bảo là chủ tử.
Vừa nghe Lương Thần nói vậy, Tôn Xảo Dịch chẳng những không buông tay mà còn thăm dò mạch của Vương Tự Bảo: "Ồ? Muội mang thai rồi?"
Vương Tự Bảo cười gật đầu nói: "Hơn ba tháng rồi." Vì xác định rõ có phải mình mang thay thật hay không, ngoài để Mỹ Cảnh bắt mạch ra, Vương Tự Bảo còn lén lút dẫn theo vài người tới y quán lớn nhất Thiều Kinh là Bảo Hòa Đường, tìm một lão lang trung chẩn mạch.
Tôn Xảo Dịch cười nói: "Vậy thì chúc mừng nhé! Nhất định là một tiểu tử khoẻ mạnh, mạch này của muội đập vô cùng mạnh mẽ đấy!"
"Cảm tạ lời chúc lành của tỷ. Ta không hy vọng điều gì khác, chỉ mong nó có thể khỏe mạnh là tốt rồi." Vương Tự Bảo nhẹ nhàng vuốt ve bụng, ánh sáng tình mẫu tử hiện rõ, khiến nàng càng thêm xinh đẹp.
Tôn Xảo Dịch buột miệng nói: "Muội thật là xinh đẹp."
Vương Tự Bảo lại mỉm cười nói: "Tôn tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp."
"Vậy ư? Ta cũng không để ý lắm." Nói xong, Tôn Xảo Dịch còn sờ sờ mặt mình.
Nàng là một cô nhi, lớn lên ở Y Tiên Cốc từ bé, từ nhỏ đến lớn chưa từng để ý tới dung mạo của bản thân, một lòng một dạ học y thuật với sư phụ.
Sau đó Vương Tự Bảo sắp xếp chỗ ở cho hai người, định ngày mai đưa hai người cùng tới Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến. Không ngờ sáng sớm hôm sau, Vương Tự Bảo còn chưa dẫn người tới thăm Lâm Uyển Yên thì tự Lâm Uyển Yên đã tới cửa trước.
Nhưng vấn đề là lúc bà đến Vương Tự Bảo đang ôm ống nhổ nôn kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lâm Uyển Yên sợ hãi.
Bà liền vội vàng tiến lên dò hỏi: "Thế này là thế nào? Bảo Muội con không sao chứ. Đây là ăn phải thứ gì hỏng sao?"
"Muội ấy không sao, chỉ là nôn nghén mà thôi." Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Tôn Xảo Dịch được gọi tới chẩn bệnh cho Vương Tự Bảo.
Lâm Uyển Yên quay đầu lại hỏi người vừa tới: "Nôn nghén? Nôn nghén gì?" Sau khi nói xong những lời này, bà bỗng nhiên hiểu ra nói: "Ngươi nói Bảo Muội mang thai ư?"
"Đúng vậy. Cũng hơn ba tháng rồi. Người là?" Tôn Xảo Dịch khó hiểu, Thiều vương phi đã mang thai hơn ba tháng rồi, không phải là không có mấy người biết đấy chứ?
"Ta là bà bà của Bảo Muội. Ngươi nói Bảo Muội đã mang thai hơn ba tháng rồi ư?" So với Tôn Xảo Dịch, Lâm Uyển Yên càng giật mình hơn.
Nếu không phải hiện tại thấy Vương Tự Bảo thật sự khó chịu, bà sẽ đi tới đánh đứa nhỏ này một trận.
Chuyện lớn như vậy sao nàng lại không để lộ chút tin tức nào chứ? Hơn nữa, trong khoảng thời gian này nàng còn không ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thai, đi lại khắp nơi, lại còn bận rộn hơn ngày thường. Trong bụng nàng chính là người cháu bảo bối đầu tiên của nhà họ Chu đấy?
"Nha đầu này, nhanh nói thật với bà bà, con biết việc này từ bao giờ? Khê ca nhi có biết không? Còn có công công của con có biết không? Nhà mẹ đẻ con thì sao?"
Vương Tự Bảo vừa nôn, vừa xua tay nói: "Không, oẹ..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Lâm Uyển Yên vội vàng tiến lên vỗ nhẹ sau lưng nàng, "Được rồi, ta không hỏi con nữa, chờ con khá hơn một chút rồi lại thành thật khai báo cho ta."
Vương Tự Bảo vội vàng gật đầu, ôm ống nhổ tiếp tục nôn. Cảm giác như sắp nôn cả túi mật ra ngoài.
Sau khi thật sự không còn gì để nôn ra nữa, Vương Tự Bảo mới ngừng lại, cơ thể uể oải.
"Tôn thần y, ngài mau bắt mạch cho chủ tử nhà ta, xem xem phải làm thế nào mới tốt đây!" Mấy người Lương Thần cũng sốt ruột theo, vội vàng thúc giục Tôn Xảo Dịch.
"Không sao đâu, chỉ là nôn nghén bình thường mà thôi. Hơn ba tháng mới nôn nghén là đã rất muộn rồi. Tốt nhất là lát nữa muội ấy ăn nhiều một chút, bù lại chỗ vừa nôn ra ngoài. Nếu không không những có hại cho thân thể mà còn ảnh hưởng tới thai nhi nữa." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tôn Xảo Dịch vẫn tiến lên bắt mạch cho Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo mới vừa nôn xong, mạch đập nhanh hơn so với bình thường, có bắt mạch cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Đây hoàn toàn là làm cho đương sự và những người bên cạnh nhìn mà thôi.
Sau khi giả bộ xong, Tôn Xảo Dịch nói: "Không có chuyện gì. Muội phải nhớ bình thường nôn càng nhiều thì muội càng phải ăn nhiều mới được. Để giảm thiểu nôn nghén, có thể ăn nhiều thức ăn thanh đạm."
Những kiến thức cơ bản này Vương Tự Bảo vẫn hiểu, nàng liên tục gật đầu.