Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280 - Chương 280CÓ THAI
Mãi cho tới khi đã đi rất xa Chu Lâm Khê mới ngoảnh đầu, nhưng mà, đã không nhìn thấy bóng dáng Vương Tự Bảo từ lâu rồi.
Hắn bất chấp, cắn chặt răng, kẹp chặt bụng Ngựa Tuyết Mã, hô lên: "Hây!", sau đó bỏ lại mọi người ở phía sau mà nghênh ngang rời đi.
Quyển Thư sau đó cũng quất ngựa: "Chủ tử đợi thuộc hạ với." Rồi cũng đuổi theo.
Tiếp theo đó là minh vệ và ám vệ của Chu Lâm Khê.
Vương Tự Bảo không còn nhìn thấy bóng dáng Chu Lâm Khê nữa mới dẫn người ngựa quay về Thiều Vương phủ.
Nhìn thấy Thiều Vương phủ trống rỗng hiu quạnh, Vương Tự Bảo cảm thấy mình như không tồn tại vậy. Chỉ có lúc giơ tay lên khẽ xoa nhẹ vào bụng mình, nàng mới không còn cảm thấy trống trải nữa.
Vương Tự Bảo thầm thì: "Bảo bối, con nói xem mẫu thân có phải là người phụ nữ xấu xa không? Con đã ở trong bụng mẫu thân gần ba tháng rồi mà mẫu thân chưa nói cho phụ thân con biết."
Tính kỹ ra thì, đứa trẻ này đã có từ lúc nàng và Chu Lâm Khê viên phòng vào tháng thứ hai.
Đứa trẻ này mệnh cũng rất lớn, chắc là Vương Tự Bảo đã mang thai vào mấy ngày gặp ám sát, sau đó lại trải qua biến cố trong cung. Cộng thêm gần đây lại bận rộn, đứa con này vẫn yên ổn ở trong bụng Vương Tự Bảo chứ không khiến nàng khó chịu, hơn nữa bản thân còn rất khỏe mạnh.
Bởi vì mấy ngày trước mọi người đều quá bận rộn, cho nên không ai chú ý tới ngày hành kinh của Vương Tự Bảo.
Vẫn là mấy ngày trước Lương Thần hỏi Mỹ Cảnh, Mỹ Cảnh mới nghĩ tới Vương Tự Bảo hình như đã rất lâu rồi không tắm rửa và thay y phục. Lại kiểm tra ghi chép, đã qua hai tháng rồi. Sau đó hai người vừa nói với Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo vội vã bảo Mỹ Cảnh bắt mạch cho mình.
Tuy Mỹ Cảnh chưa từng khám cho người mang thai, nhưng ngày hành kinh của Vương Tự Bảo đã quá hai tháng, cho dù là người không hiểu biết gì, lúc này mạch tượng của Vương Tự Bảo cũng đã rõ ràng như ban ngày rồi.
Vốn dĩ sau khi nghe thấy tin tức này, Vương Tự Bảo liền muốn nói ngay cho Chu Lâm Khê và mọi người biết. Nhưng vừa nghĩ tới Chu Lâm Khê phải ra chiến trường, vẫn là không nên khiến hắn phân tâm thì tốt hơn. Thế là nàng giấu chuyện lớn tày trời này đi.
Mấy đại nha hoàn của nàng rất kinh ngạc với cách làm của chủ tử nhà mình, nhưng không ai dám tiết lộ nửa lời cho Chu Lâm Khê. Ai bảo Vương Tự Bảo mới là chủ tử của mấy người họ cơ chứ.
Mãi tới lúc người quen cũ ở Y Tiên Cốc là Mã Tử Kiện dẫn theo một sư muội của mình, cũng chính là nữ lang trung rất am hiểu về chữa trị vết sẹo tên là Tôn Xảo Dịch tới, mới khiến chuyện của Vương Tự Bảo bị lộ ra.
Trước đó, Vương Tự Bảo còn phải lo chuyện tuyển chọn nữ quan cho Chiêm Sự phủ nữa.
Cho dù nói thế nào thì Chu Lâm Giang cũng là trượng phu của Lưu thị, cho nên khoảng thời gian này Vương Tự Bảo không để Lưu thị tới chỗ nàng để báo cáo.
Bây giờ Vương Tự Bảo thân là Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, phẩm cấp của người hầu bên cạnh nàng có thể so sánh với phẩm cấp của những cung nữ trong cung của Hoàng hậu và Quý phi, vì thế Vương Tự Bảo quyết định thăng cấp cho Lương Thần, Mỹ Cảnh, Diễm Dương, Tinh Thiên, mỗi người lên hai cấp.
Bây giờ Lương Thần đã là nữ quan chính lục phẩm, ba người còn lại cũng đều là chức quan tòng lục phẩm.
Vương Tự Bảo không phân công cho mấy người nàng những chuyện khác, vẫn là làm theo như trước đây, Lương Thần là chính, mấy người khác là phụ, mỗi người giúp Vương Tự Bảo xử lý một việc. Có lúc, mấy người họ cũng sẽ đại diện cho thân phận của Vương Tự Bảo để làm một số việc.
Đây là một sự vinh quang không gì sánh bằng. Trong mắt người ngoài, địa vị của họ thậm chí còn cao hơn cả những nữ quan được phong phẩm cấp cao trong tương lai nữa.
Vương Tự Bảo nghĩ tới nghĩ lui chuyện ra đề mục, vẫn là bảo mấy người tới để thương lượng thì tốt hơn. Nhưng ở đây nàng cũng chẳng có mấy người thân quen, vì thế nàng đã gọi hai cô con dâu của Lữ Duyên, cũng chính là Lục Tuyết Oánh và Châu Nhã Tuyết tới cùng tham mưu.
"Bái kiến Thiều vương phi!" Hai người thấy Vương Tự Bảo liền cùng bái lễ một cách uyển chuyển.
Tình cảm chị em dâu mấy năm nay của hai người rất tốt.
"Nhanh nhanh đứng lên đi. Người nhà hà tất phải câu nệ như vậy." Vương Tự Bảo vội vã bước lên dìu đỡ.
Lục Tuyết Oánh cười nói: "Lễ tiết nên có thì vẫn phải có. Tránh sau này chúng ta quên hết tất cả."
Vương Tự Bảo không còn khách khí nữa, mời hai người ngồi xuống. Nàng bảo Lương Thần, Mỹ Cảnh dâng trà cho hai người. Hai người khách khí nói cảm ơn.
Nơi đây chú trọng tới các loại lễ nghĩa và tôn ti rạch ròi. Không phải ta và ngươi xưng huynh gọi muội, ngang vai ngang lứa là sẽ tốt cho đối phương. Nếu như mỗi cô gái xuyên không đều nghĩ như vậy thì rất sai.
Hơn nữa nếu như làm vậy thì sẽ không có lợi cho đối phương, mà có oán với đối phương rồi.
Vương Tự Bảo nói chuyện phiếm một lúc với hai người trước, thăm hỏi việc hai người tới đây đã thích ứng chưa. Mấy ngày trước phu quân của hai người họ đều đã được sắp xếp chức quan.
Trong đó Lữ Hồng Bác đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện ở Đại Ung, cho nên lần này vẫn như cũ. Hắn được Chu Vĩnh Hồng bổ nhiệm làm Thị hầu tòng ngũ phẩm của Hàn Lâm Viện.
Còn Lữ Hồng Vĩ thì vì muốn để hắn giúp quản lý mảnh đất phong của mình, cho nên Vương Tự Bảo để hắn tạm thời tới Hộ bộ làm một chức quan nhàn hạ chính ngũ phẩm. Đợi sau khi chuyện ở đây xong xuôi cả mới tính thả hắn ra tới Nhân tri phủ để tôi luyện. Đương nhiên, đây cũng là ý của Lữ Duyên và Lữ Hồng Vĩ.
Bây giờ Lữ Duyên lại được phong làm quân sư, cùng đại quân ra trận, tới lúc đại quân khải hoàn, chắc là sẽ được phong làm Bác Vị.
Cuối cùng, Chu Vĩnh Hồng hào phóng vung tay, xây cho cả nhà họ vốn sống ở Bác phủ một viện lạc cấp năm.
Trong hai người, đừng thấy Châu Nhã Tuyết yếu đuối, nhưng nàng đã từng sống bên ngoài với Lữ Hồng Vĩ mấy năm ở quận Phụng Bắc, nơi đó tiếp giáp với Thiều Quốc, cho nên thích ứng khá nhanh.
Cũng may là Lục Tuyết Oánh trước kia cũng theo phụ thân và các huynh sống ở bên ngoài nhiều năm, cho nên việc thích ứng cũng không tồi. Chỉ là cảm thấy nơi đây lạnh hơn Ung Đô rất nhiều, mấy ngày trước còn bị ốm nữa.
Sau đó mấy người còn nói về chuyện của Đại Ung, nói về vấn đề con cái. Lúc nói tới chuyện con cái thì máy thu thanh bắt đầu mở rồi. Đây là chuyện mà các nữ nhân đã kết hôn sinh con có tiếng nói chung nhất.
Bởi vì bây giờ Vương Tự Bảo cũng đã có thai cho nên rất có hứng thú nghe.
Tới lúc trò chuyện cũng lâu rồi, Vương Tự Bảo mới nói tới chuyện chọn nữ quan cho Chiêm Sự phủ.
"Ta định tạm thời chọn năm tới mười nữ quan. Chiêm Sự phủ của ta định chế là hai mươi người. Lương Thần, Mỹ Cảnh mấy người họ thì ta sẽ dùng quy chế cung nữ Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, không tính số lượng vào đây."
Vừa nghe thấy Vương Tự Bảo muốn chọn nữ quan, Lục Tuyết Oánh lại hơi nóng lòng muốn thử.
"Vậy vương phi định chọn những nữ tử như thế nào để làm quan?" Lục Tuyết Oánh vội hỏi.
"Ta muốn chọn những người lớn tuổi mà chưa được gả đi, hoặc là đã gả rồi nhưng đang ở góa, không có con cái để chăm sóc, cũng chính là những người không vướng bận tay chân, không chịu ảnh hưởng từ gia đình. Đương nhiên, người có tài năng, ta cũng có thể suy xét đặc cách tuyển chọn."
Vương Tự Bảo không thể không suy nghĩ tới vấn đề các nữ tử ở đây đều coi gia đình là trên hết, tốt nhất là không ra cổng chính, không qua cổng phụ. Nữ tử ra ngoài làm quan, vốn chẳng dễ dàng gì, nếu như liên quan tới vấn đề gia đình thì càng khó khăn hơn. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tuy điều kiện mà nàng đưa ra có phần hà khắc, nhưng may là nàng không cần nhiều nữ quan.
"Vậy xem ra ta không còn hi vọng rồi." Lục Tuyết Oánh có hơi thất vọng.
Vương Tự Bảo mỉm cười an ủi: "Sau này tỷ có thể hưởng đặc quyền khi Đại sư huynh thăng chức mà! Ngoài ra, con tỷ còn nhỏ, còn cần tỷ chăm sóc. Hơn nữa tỷ còn phải hiếu thuận với cha mẹ chồng. Cho nên tạm thời đừng nghĩ tới vấn đề này nhé. Vẫn là đợi con lớn rồi, nếu như có cơ hội thì lại nói vậy."
Vương Tự Bảo cảm thấy lúc con cái trưởng thành, vẫn cần có mẫu thân bầu bạn bên cạnh mới đúng. Cho nên từ lúc ban đầu thì Vương Tự Bảo không liệt hai người này vào phạm vi tuyển chọn nữ quan của nàng rồi. Hơn nữa hai người đều đã được gả cho người ta, tất nhiên sẽ được hưởng đặc quyền của phu quân nhà mình. Hai người họ bây giờ cũng coi như là người có cáo mệnh rồi.
Lục Tuyết Oánh gật đầu nói: "Cũng đúng. Xem ra ta phải trở về bảo tên đó nhà ta mau mau cố gắng thăng tiến mới được." Nói xong nàng còn tự che miệng mà cười.
Châu Nhã Tuyết hứng thú nói: "Đại tẩu, Đại ca nghe lời tỷ như vậy nhất định là sẽ làm được."
Lục Tuyết Oánh ủ rũ nói: "Nhưng mà, nếu như huynh ấy làm ở Hàn Lâm Viện cả đời thì cũng không được rồi!" Kỳ thực cơ hội thăng tiến ở Hà Lâm viện khá ít, đều tự dựa vào tư cách và sự từng trải của bản thân.
Châu Nhã Tuyết khích lệ: "Có thể để Đại ca cố gắng làm, tương lai nói không chừng cũng có thể trở thành đại nguyên nhất phẩm giống như tổ phụ ta và Vương đại học sĩ đấy."
Vương đại học sĩ mà nàng nói chính là phụ thân của Vương Tự Bảo, Vương Tử Nghĩa.
Nhìn thấy quan hệ thân thiết như thế của hai chị em dâu họ, Vương Tự Bảo cũng vui mừng theo. Nói tới phụ thân của mình, sống mũi nàng hơi cay. Không biết bây giờ họ sống thế nào nữa?
"Vậy lần này Vương phi gọi hai chúng ta tới là có chuyện gì?" Châu Nhã Tuyết thấy tâm trạng của Vương Tự Bảo có hơi kém, vội chuyển chủ đề.
Vương Tự Bảo bình ổn lại tâm trạng của mình rồi nói: "Ta tính năm ngày sau sẽ bắt đầu cuộc thi tuyển chọn nữ quan lần thứ nhất. Cho nên gọi hai người tới trước để giúp ta tham mưu chuyện ra đề."
"Vậy vương phi muốn ra đề thi như thế nào?" Học vấn của Châu Nhã Tuyết cao hơn so với Lục Tuyết Oánh.
Nếu như tính theo trình độ học vấn cao nhất thì người ta còn học trước Vương Tự Bảo mấy năm đấy. Tất nhiên là học vấn sẽ cao hơn so với người bỏ học giữ chừng là Vương Tự Bảo đây.
Nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu. Nếu không phải học viện nể mặt tổ phụ nàng là đại học sĩ thì ngay cả lớp "Hoàng" cấp sơ đẳng nhất cũng không tốt nghiệp được.
"Chủ yếu ta vẫn muốn ra một số câu hỏi liên quan tới người già, trẻ con và nữ tử chúng ta. Còn những đại sự trên triều đình thì ta không muốn tham khảo. Có muốn thì cũng chỉ chọn một vài người có thể giúp xử lý việc trong cung. Cái này bây giờ ta đã có một trợ thủ cực tốt rồi. Mấy ngày này, người còn lại trong cung cũng không còn nhiều. Cho nên không cần chọn quá nhiều. Ngoài ra, còn muốn ra một số câu hỏi liên quan tới việc làm sao bố trí ổn thỏa dân tị nạn, ăn mày. Còn nữa, nếu như có thể, ta còn muốn tuyển nữ y quan. Hai người cũng biết đấy, có một số vấn đề của nữ nhân mà để những nam lang trung kia khám, quả thực là không tiện lắm..." Vương Tự Bảo lần lượt nói hết những suy nghĩ của mình cho hai người nghe.
"Vậy phương diện học thức thì sao? Không cần kiểm tra đánh giá về phương diện nữ công gia chánh sao? Ngoài ra, còn có phương diện đức hạnh nữa?" Những điều Châu Nhã Tuyết suy nghĩ mới là tiêu chuẩn kiểm tra đánh giá nữ nhân của đại đa số người ở nơi đây.
Điều này lại nhắc nhở Vương Tự Bảo. Nàng gật đầu nói: "Chọn một vài người như vậy cũng không tồi." Là đang tạo dựng một điển hình cho mọi người, đồng thời nếu có thời gian thì bồi dưỡng làm việc.
Hắn bất chấp, cắn chặt răng, kẹp chặt bụng Ngựa Tuyết Mã, hô lên: "Hây!", sau đó bỏ lại mọi người ở phía sau mà nghênh ngang rời đi.
Quyển Thư sau đó cũng quất ngựa: "Chủ tử đợi thuộc hạ với." Rồi cũng đuổi theo.
Tiếp theo đó là minh vệ và ám vệ của Chu Lâm Khê.
Vương Tự Bảo không còn nhìn thấy bóng dáng Chu Lâm Khê nữa mới dẫn người ngựa quay về Thiều Vương phủ.
Nhìn thấy Thiều Vương phủ trống rỗng hiu quạnh, Vương Tự Bảo cảm thấy mình như không tồn tại vậy. Chỉ có lúc giơ tay lên khẽ xoa nhẹ vào bụng mình, nàng mới không còn cảm thấy trống trải nữa.
Vương Tự Bảo thầm thì: "Bảo bối, con nói xem mẫu thân có phải là người phụ nữ xấu xa không? Con đã ở trong bụng mẫu thân gần ba tháng rồi mà mẫu thân chưa nói cho phụ thân con biết."
Tính kỹ ra thì, đứa trẻ này đã có từ lúc nàng và Chu Lâm Khê viên phòng vào tháng thứ hai.
Đứa trẻ này mệnh cũng rất lớn, chắc là Vương Tự Bảo đã mang thai vào mấy ngày gặp ám sát, sau đó lại trải qua biến cố trong cung. Cộng thêm gần đây lại bận rộn, đứa con này vẫn yên ổn ở trong bụng Vương Tự Bảo chứ không khiến nàng khó chịu, hơn nữa bản thân còn rất khỏe mạnh.
Bởi vì mấy ngày trước mọi người đều quá bận rộn, cho nên không ai chú ý tới ngày hành kinh của Vương Tự Bảo.
Vẫn là mấy ngày trước Lương Thần hỏi Mỹ Cảnh, Mỹ Cảnh mới nghĩ tới Vương Tự Bảo hình như đã rất lâu rồi không tắm rửa và thay y phục. Lại kiểm tra ghi chép, đã qua hai tháng rồi. Sau đó hai người vừa nói với Vương Tự Bảo, Vương Tự Bảo vội vã bảo Mỹ Cảnh bắt mạch cho mình.
Tuy Mỹ Cảnh chưa từng khám cho người mang thai, nhưng ngày hành kinh của Vương Tự Bảo đã quá hai tháng, cho dù là người không hiểu biết gì, lúc này mạch tượng của Vương Tự Bảo cũng đã rõ ràng như ban ngày rồi.
Vốn dĩ sau khi nghe thấy tin tức này, Vương Tự Bảo liền muốn nói ngay cho Chu Lâm Khê và mọi người biết. Nhưng vừa nghĩ tới Chu Lâm Khê phải ra chiến trường, vẫn là không nên khiến hắn phân tâm thì tốt hơn. Thế là nàng giấu chuyện lớn tày trời này đi.
Mấy đại nha hoàn của nàng rất kinh ngạc với cách làm của chủ tử nhà mình, nhưng không ai dám tiết lộ nửa lời cho Chu Lâm Khê. Ai bảo Vương Tự Bảo mới là chủ tử của mấy người họ cơ chứ.
Mãi tới lúc người quen cũ ở Y Tiên Cốc là Mã Tử Kiện dẫn theo một sư muội của mình, cũng chính là nữ lang trung rất am hiểu về chữa trị vết sẹo tên là Tôn Xảo Dịch tới, mới khiến chuyện của Vương Tự Bảo bị lộ ra.
Trước đó, Vương Tự Bảo còn phải lo chuyện tuyển chọn nữ quan cho Chiêm Sự phủ nữa.
Cho dù nói thế nào thì Chu Lâm Giang cũng là trượng phu của Lưu thị, cho nên khoảng thời gian này Vương Tự Bảo không để Lưu thị tới chỗ nàng để báo cáo.
Bây giờ Vương Tự Bảo thân là Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, phẩm cấp của người hầu bên cạnh nàng có thể so sánh với phẩm cấp của những cung nữ trong cung của Hoàng hậu và Quý phi, vì thế Vương Tự Bảo quyết định thăng cấp cho Lương Thần, Mỹ Cảnh, Diễm Dương, Tinh Thiên, mỗi người lên hai cấp.
Bây giờ Lương Thần đã là nữ quan chính lục phẩm, ba người còn lại cũng đều là chức quan tòng lục phẩm.
Vương Tự Bảo không phân công cho mấy người nàng những chuyện khác, vẫn là làm theo như trước đây, Lương Thần là chính, mấy người khác là phụ, mỗi người giúp Vương Tự Bảo xử lý một việc. Có lúc, mấy người họ cũng sẽ đại diện cho thân phận của Vương Tự Bảo để làm một số việc.
Đây là một sự vinh quang không gì sánh bằng. Trong mắt người ngoài, địa vị của họ thậm chí còn cao hơn cả những nữ quan được phong phẩm cấp cao trong tương lai nữa.
Vương Tự Bảo nghĩ tới nghĩ lui chuyện ra đề mục, vẫn là bảo mấy người tới để thương lượng thì tốt hơn. Nhưng ở đây nàng cũng chẳng có mấy người thân quen, vì thế nàng đã gọi hai cô con dâu của Lữ Duyên, cũng chính là Lục Tuyết Oánh và Châu Nhã Tuyết tới cùng tham mưu.
"Bái kiến Thiều vương phi!" Hai người thấy Vương Tự Bảo liền cùng bái lễ một cách uyển chuyển.
Tình cảm chị em dâu mấy năm nay của hai người rất tốt.
"Nhanh nhanh đứng lên đi. Người nhà hà tất phải câu nệ như vậy." Vương Tự Bảo vội vã bước lên dìu đỡ.
Lục Tuyết Oánh cười nói: "Lễ tiết nên có thì vẫn phải có. Tránh sau này chúng ta quên hết tất cả."
Vương Tự Bảo không còn khách khí nữa, mời hai người ngồi xuống. Nàng bảo Lương Thần, Mỹ Cảnh dâng trà cho hai người. Hai người khách khí nói cảm ơn.
Nơi đây chú trọng tới các loại lễ nghĩa và tôn ti rạch ròi. Không phải ta và ngươi xưng huynh gọi muội, ngang vai ngang lứa là sẽ tốt cho đối phương. Nếu như mỗi cô gái xuyên không đều nghĩ như vậy thì rất sai.
Hơn nữa nếu như làm vậy thì sẽ không có lợi cho đối phương, mà có oán với đối phương rồi.
Vương Tự Bảo nói chuyện phiếm một lúc với hai người trước, thăm hỏi việc hai người tới đây đã thích ứng chưa. Mấy ngày trước phu quân của hai người họ đều đã được sắp xếp chức quan.
Trong đó Lữ Hồng Bác đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện ở Đại Ung, cho nên lần này vẫn như cũ. Hắn được Chu Vĩnh Hồng bổ nhiệm làm Thị hầu tòng ngũ phẩm của Hàn Lâm Viện.
Còn Lữ Hồng Vĩ thì vì muốn để hắn giúp quản lý mảnh đất phong của mình, cho nên Vương Tự Bảo để hắn tạm thời tới Hộ bộ làm một chức quan nhàn hạ chính ngũ phẩm. Đợi sau khi chuyện ở đây xong xuôi cả mới tính thả hắn ra tới Nhân tri phủ để tôi luyện. Đương nhiên, đây cũng là ý của Lữ Duyên và Lữ Hồng Vĩ.
Bây giờ Lữ Duyên lại được phong làm quân sư, cùng đại quân ra trận, tới lúc đại quân khải hoàn, chắc là sẽ được phong làm Bác Vị.
Cuối cùng, Chu Vĩnh Hồng hào phóng vung tay, xây cho cả nhà họ vốn sống ở Bác phủ một viện lạc cấp năm.
Trong hai người, đừng thấy Châu Nhã Tuyết yếu đuối, nhưng nàng đã từng sống bên ngoài với Lữ Hồng Vĩ mấy năm ở quận Phụng Bắc, nơi đó tiếp giáp với Thiều Quốc, cho nên thích ứng khá nhanh.
Cũng may là Lục Tuyết Oánh trước kia cũng theo phụ thân và các huynh sống ở bên ngoài nhiều năm, cho nên việc thích ứng cũng không tồi. Chỉ là cảm thấy nơi đây lạnh hơn Ung Đô rất nhiều, mấy ngày trước còn bị ốm nữa.
Sau đó mấy người còn nói về chuyện của Đại Ung, nói về vấn đề con cái. Lúc nói tới chuyện con cái thì máy thu thanh bắt đầu mở rồi. Đây là chuyện mà các nữ nhân đã kết hôn sinh con có tiếng nói chung nhất.
Bởi vì bây giờ Vương Tự Bảo cũng đã có thai cho nên rất có hứng thú nghe.
Tới lúc trò chuyện cũng lâu rồi, Vương Tự Bảo mới nói tới chuyện chọn nữ quan cho Chiêm Sự phủ.
"Ta định tạm thời chọn năm tới mười nữ quan. Chiêm Sự phủ của ta định chế là hai mươi người. Lương Thần, Mỹ Cảnh mấy người họ thì ta sẽ dùng quy chế cung nữ Nhiếp Chính Trưởng Công chúa, không tính số lượng vào đây."
Vừa nghe thấy Vương Tự Bảo muốn chọn nữ quan, Lục Tuyết Oánh lại hơi nóng lòng muốn thử.
"Vậy vương phi định chọn những nữ tử như thế nào để làm quan?" Lục Tuyết Oánh vội hỏi.
"Ta muốn chọn những người lớn tuổi mà chưa được gả đi, hoặc là đã gả rồi nhưng đang ở góa, không có con cái để chăm sóc, cũng chính là những người không vướng bận tay chân, không chịu ảnh hưởng từ gia đình. Đương nhiên, người có tài năng, ta cũng có thể suy xét đặc cách tuyển chọn."
Vương Tự Bảo không thể không suy nghĩ tới vấn đề các nữ tử ở đây đều coi gia đình là trên hết, tốt nhất là không ra cổng chính, không qua cổng phụ. Nữ tử ra ngoài làm quan, vốn chẳng dễ dàng gì, nếu như liên quan tới vấn đề gia đình thì càng khó khăn hơn. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tuy điều kiện mà nàng đưa ra có phần hà khắc, nhưng may là nàng không cần nhiều nữ quan.
"Vậy xem ra ta không còn hi vọng rồi." Lục Tuyết Oánh có hơi thất vọng.
Vương Tự Bảo mỉm cười an ủi: "Sau này tỷ có thể hưởng đặc quyền khi Đại sư huynh thăng chức mà! Ngoài ra, con tỷ còn nhỏ, còn cần tỷ chăm sóc. Hơn nữa tỷ còn phải hiếu thuận với cha mẹ chồng. Cho nên tạm thời đừng nghĩ tới vấn đề này nhé. Vẫn là đợi con lớn rồi, nếu như có cơ hội thì lại nói vậy."
Vương Tự Bảo cảm thấy lúc con cái trưởng thành, vẫn cần có mẫu thân bầu bạn bên cạnh mới đúng. Cho nên từ lúc ban đầu thì Vương Tự Bảo không liệt hai người này vào phạm vi tuyển chọn nữ quan của nàng rồi. Hơn nữa hai người đều đã được gả cho người ta, tất nhiên sẽ được hưởng đặc quyền của phu quân nhà mình. Hai người họ bây giờ cũng coi như là người có cáo mệnh rồi.
Lục Tuyết Oánh gật đầu nói: "Cũng đúng. Xem ra ta phải trở về bảo tên đó nhà ta mau mau cố gắng thăng tiến mới được." Nói xong nàng còn tự che miệng mà cười.
Châu Nhã Tuyết hứng thú nói: "Đại tẩu, Đại ca nghe lời tỷ như vậy nhất định là sẽ làm được."
Lục Tuyết Oánh ủ rũ nói: "Nhưng mà, nếu như huynh ấy làm ở Hàn Lâm Viện cả đời thì cũng không được rồi!" Kỳ thực cơ hội thăng tiến ở Hà Lâm viện khá ít, đều tự dựa vào tư cách và sự từng trải của bản thân.
Châu Nhã Tuyết khích lệ: "Có thể để Đại ca cố gắng làm, tương lai nói không chừng cũng có thể trở thành đại nguyên nhất phẩm giống như tổ phụ ta và Vương đại học sĩ đấy."
Vương đại học sĩ mà nàng nói chính là phụ thân của Vương Tự Bảo, Vương Tử Nghĩa.
Nhìn thấy quan hệ thân thiết như thế của hai chị em dâu họ, Vương Tự Bảo cũng vui mừng theo. Nói tới phụ thân của mình, sống mũi nàng hơi cay. Không biết bây giờ họ sống thế nào nữa?
"Vậy lần này Vương phi gọi hai chúng ta tới là có chuyện gì?" Châu Nhã Tuyết thấy tâm trạng của Vương Tự Bảo có hơi kém, vội chuyển chủ đề.
Vương Tự Bảo bình ổn lại tâm trạng của mình rồi nói: "Ta tính năm ngày sau sẽ bắt đầu cuộc thi tuyển chọn nữ quan lần thứ nhất. Cho nên gọi hai người tới trước để giúp ta tham mưu chuyện ra đề."
"Vậy vương phi muốn ra đề thi như thế nào?" Học vấn của Châu Nhã Tuyết cao hơn so với Lục Tuyết Oánh.
Nếu như tính theo trình độ học vấn cao nhất thì người ta còn học trước Vương Tự Bảo mấy năm đấy. Tất nhiên là học vấn sẽ cao hơn so với người bỏ học giữ chừng là Vương Tự Bảo đây.
Nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu. Nếu không phải học viện nể mặt tổ phụ nàng là đại học sĩ thì ngay cả lớp "Hoàng" cấp sơ đẳng nhất cũng không tốt nghiệp được.
"Chủ yếu ta vẫn muốn ra một số câu hỏi liên quan tới người già, trẻ con và nữ tử chúng ta. Còn những đại sự trên triều đình thì ta không muốn tham khảo. Có muốn thì cũng chỉ chọn một vài người có thể giúp xử lý việc trong cung. Cái này bây giờ ta đã có một trợ thủ cực tốt rồi. Mấy ngày này, người còn lại trong cung cũng không còn nhiều. Cho nên không cần chọn quá nhiều. Ngoài ra, còn muốn ra một số câu hỏi liên quan tới việc làm sao bố trí ổn thỏa dân tị nạn, ăn mày. Còn nữa, nếu như có thể, ta còn muốn tuyển nữ y quan. Hai người cũng biết đấy, có một số vấn đề của nữ nhân mà để những nam lang trung kia khám, quả thực là không tiện lắm..." Vương Tự Bảo lần lượt nói hết những suy nghĩ của mình cho hai người nghe.
"Vậy phương diện học thức thì sao? Không cần kiểm tra đánh giá về phương diện nữ công gia chánh sao? Ngoài ra, còn có phương diện đức hạnh nữa?" Những điều Châu Nhã Tuyết suy nghĩ mới là tiêu chuẩn kiểm tra đánh giá nữ nhân của đại đa số người ở nơi đây.
Điều này lại nhắc nhở Vương Tự Bảo. Nàng gật đầu nói: "Chọn một vài người như vậy cũng không tồi." Là đang tạo dựng một điển hình cho mọi người, đồng thời nếu có thời gian thì bồi dưỡng làm việc.