Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271 - Chương 271TỪ ĐƯỜNG CHU THỊ
Cứ như vậy, xung quanh không có ai có thể dùng ngôn ngữ của bọn họ để giao lưu, bọn họ đều phải vì thích ứng với môi trường mới, vì sinh tồn mà bị ép phải học ngôn ngữ và văn hóa bản địa, để tiện trao đổi với những người xung quanh.
Đây cũng là một trong những cách làm sao để ổn định những người Man Cương mà lúc nãy Vương Tự Bảo không nói với mọi người.
Lữ Duyên gật đầu tán dương: "Đây cũng được xem là một cách hay. Chúng ta có thể thử xem sao."
Thời gian còn lại, từng người lại đưa ra suy nghĩ của mình. Những việc khiến hai cha con Chu Lâm Khê đau đầu nhiều ngày qua cũng xem như có chút tiến triển.
Vấn đề tiếp theo chính là cử ai xuất binh.
Cho dù Chu Lâm Khê không nói, Vương Tự Bảo cũng biết đây là đại chiến đầu tiên từ khi hai cha con họ lên nắm quyền, Chu Lâm Khê chắc chắn muốn đi.
Nhưng trước khi Chu Lâm Khê đi, việc chính thức nhận mẹ con của hắn với Lâm Uyển Yên, còn có Chu Vĩnh Hồng xử lý mấy mẹ con Hứa Nhan Dung cũng cần giải quyết gấp.
Ngày hôm sau, quả nhiên Chu Vĩnh Hồng quyết định phái Phùng Quân Đình làm nguyên soái, Lữ Duyên làm quân sư, Chu Lâm Khê làm giám quân tiến đến Long Khẩu Quan tiếp viện. Đương nhiên đây chỉ là chỉ thị bên ngoài. Mục đích chính là ngầm phái bọn họ đi vòng qua Man Cương để toàn lực đánh chiếm cửa Vũ Thành Quan của Định Quốc.
Vì vậy trước khi Chu Lâm Khê xuất phát, Chu Vĩnh Hồng quyết định mở từ đường. Có những việc đã đến lúc cần phải giải quyết.
Hôm đó, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cùng dắt nhau đến Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến. Người ngồi trên xe ngựa phía trước chính là mẹ chồng nàng Lâm Uyển Yên.
Khi tới Nhiếp Chính Vương phủ, tự khắc có mấy người bước tới đón bọn họ đến từ đường.
Bởi vì Chu Vĩnh Hồng đã phân tông với người trong tộc cho nên hiện tại ông chính là thế hệ đầu tiên trong gia tộc mình. Có thể nói, mọi chuyện trong chi của họ sau này đều do ông định đoạt.
Từ đường mới được xây dựng riêng biệt trong hậu viện của Nhiếp Chính Vương phủ.
Ở hai bên dựng hai chiếc trống đá đứng sóng đôi, bên trên treo tấm biển hiệu "Từ đường Chu thị", nét chữ mạnh mẽ hùng hồn này là do đích thân Chu Vĩnh Hồng viết.
Nơi được hợp thành bởi bảy bộ phận lớn như bức tường phù điêu, cửa chính, đình viện, hành lang, chính sảnh, sân sau, phòng ngủ.
Xuyên qua bức tường phù điêu, sau cửa chính là đình viện, ở giữa thiết kế một hành lang nhỏ, hai bên đều sử dụng đá Thanh Điều. Xung quanh đình viện được ngăn cách bằng các phiến đá lớn. Trên các phiến đá khắc hoa văn như đan phượng triêu dương, tùng hạc duyên niên, đỗ quyên xướng mai, mẫu đơn phú quý... đều là tinh hoa trong các sản phẩm điêu khắc
Xuyên qua hành lang là chính điện, gồm một đại sảnh rộng ba bốn trăm mét vuông và hơn mười phòng nhỏ hợp thành.
Ở sau đại sảnh còn có một đình viện lớn, bên trong đình đài lầu các, núi giả, rừng đá, các loại kỳ trân hoa thảo đều đủ cả, đẹp không sao tả xiết.
Tiếp phía sau là một phòng ngủ, lúc chịu tang có thể ở.
Từ đường không -thể xây dựng một cách tùy tiện, bên trong đó còn bao hàm rất nhiều yếu tố huyền học. Có thể nói từ đường quan trọng như mồ mả của tổ tiên vậy.
Do đó Chu Vĩnh Hồng đã sai người của Khâm Thiên Giám cẩn thận bấm tay rất lâu. Hai ngày trước sau khi Lữ Duyên đến, Chu Vĩnh Hồng biết Lữ Duyên tinh thông đạo này nên cũng nhờ Lữ Duyên xem giúp, đồng thời cũng điều chỉnh lại một chút cách bài trí bên trong.
Khi Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo, còn có Lâm Uyển Yên đứng ở bên ngoài sảnh chính, Chu Vĩnh Hồng dẫn Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão trong tộc đến chứng kiến.
Phải nói là hiện giờ Chu Vĩnh Hồng lên nắm quyền, người trong tộc thật sự hối hận vô cùng. Bởi vậy, Chu Vĩnh Hồng vừa gọi, hai người lập tức vui vẻ đến, chỉ sợ đắc tội vị tôn đại phật này.
Đúng là thế sự khó lường? Ai có thể nghĩ đến một đứa con vợ lẽ lại có thể có được ngày hôm nay.
Nhị trưởng lão hô to bằng giọng nói già nua hơi khàn: "Mở từ đường!"
Liền có nội thị bước tới mở cửa chính của từ đường.
Hiện nay người hầu hạ bên cạnh Chu Vĩnh Hồng đều đổi thành nội thị. Một là để không lãng phí tài nguyên, hai là trên thực tế ngoài Lâm Uyển Yên ra, ông không thích nữ nhân khác đến gần mình. Trước đây bởi vì không có nữ quyến nào nên ông cũng không đến hậu viện, dùng nam hầu bên người là tiện rồi. Hiện giờ Lâm Uyển Yên đã về cạnh ông, nam hầu ra vào cùng ông không tiện nữa.
"Két két", cánh cửa chính nặng nề được mở ra, mùi trầm hương nồng đậm phả vào mặt. Rõ ràng trong này đã có người dọn dẹp, còn đốt hương.
Từ đường bình thường không cho phép nữ nhân và trẻ em bước vào, ngày hôm nay khá đặc biệt, là ngày đầu tiên chi của bọn họ mở từ đường.
"Vào!" Nhị trưởng lão hô lớn.
Chu Vĩnh Hồng trang nghiêm, dẫn ba người bọn họ khom lưng thành kính bước vào đại sảnh.
Ở đại sảnh có một án kỷ hơn mười tầng cực kỳ lớn, phía trên cùng của án kỷ là bài vị của Chu Phàm, phụ thân thân sinh của Chu Vĩnh Hồng, bên cạnh là bài vị mẫu thân thân sinh của Chu Vĩnh Hồng là Cao thị, tên trong gia phả là Chu Cao Thị.
Từ nay về sau, hai vị này chính là tổ tiên của chi bọn họ.
Trong một cái tủ to rất trống trải đặt bên cạnh, hiện chỉ đặt hai quyển gia phả. Một quyển là sao chép từ gia phả trong tộc, quyển còn lại là gia phả mà bọn họ bắt đầu viết từ hôm nay.
"Bái!"
Sau khi Nhị trưởng lão hô to, mấy người Chu Vĩnh Hồng quỳ lên tấm đệm đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nghiêm túc, cung kính dập đầu ba cái.
Chu Vĩnh Hồng lại thành kính cầu nguyện, rồi dẫn mọi người đứng dậy.
"Nhập gia phả."
Chu Vĩnh Hồng cầm bút, chấm mực, viết lên trang đầu tiên tên Chu Phàm và Chu Cao Thị, sau đó chi thứ nhất viết tên Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Thị. Chi ở dưới ông lại điền tên Chu Lâm Khê và Chu Vương Thị.
Đây là cách ghi chép gia phả tiêu chuẩn. Trong gia phả, Vương Tự Bảo và Lâm Uyển Yên đều không có tên, biến thành cái gì gì thị rồi.
Sau khi Chu Lâm Khê nhìn thấy tên của Vương Tự Bảo viết thành Chu Vương Thị, hắn cũng mặc kệ phụ thân mình có vui hay không, trực tiếp lấy bút qua viết thêm ba chữ Vương Tự Bảo đằng sau chữ Chu Vương Thị.
Chu Vĩnh Hồng thấy thế cũng học theo, điền thêm Lâm Uyển Yên sau Chu Lâm Thị.
Khi Chu Vĩnh Hồng dẫn cả nhà và Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão quay về đại sảnh Nhiếp Chính Vương phủ, ông liền gọi người mang Hứa Nhan Dung, Chu Lâm Hà, Châu Thị, Lưu Thị vẫn đang bị giam lỏng, thậm chí đưa cả Chu Lâm Giang đang bị Chu Lâm Khê giam giữ trong ám bộ tới.
"Vương gia, người nghe ta nói, hôm đó ta bị người ta hãm hại, đó vốn không phải chủ ý của ta. Là ả!" Hứa Dung Nhan nói đến đây, hung dữ quay người chỉ vào Châu thị, hận không thể ăn tươi nuốt sống ả nói: "Là ả! Đều do tiện nhân này hại ta. Nhất định là ả. Nếu không phải trà ả đưa cho ta có vấn đề, ta và Hà Nhi sao có thể làm ra việc bị trời phạt như vậy. Vương gia, người phải làm chủ cho ta."
Nếu không có người ngăn cản, Hứa Nhan Dung nhất định sẽ tiến lên bóp chết Châu thị.
Hứa Nhanh Dung biết mình làm ra chuyện như vậy, Chu Vĩnh Hồng chắc chắn không muốn gặp bà. Điều hiện tại bà có thể nghĩ là làm sao để cứu giữ lấy mạng sống.
"Đúng, đúng, đúng! Phụ vương, đều là do tiện nhân này hại con và mẫu thân, nếu không con và mẫu thân sao có thể làm ra việc như vậy? Phụ vương, người nhất định phải làm chủ cho bọn con!" Chu Lâm Hà cũng lập tức kêu oan. Thậm chí còn giơ một chân muốn đạp Châu thị.
Vietwriter.vn
Châu thị lùi ra sau tránh, phản kích lại: "Hừ! Là ta làm thì sao? Các ngươi không những hại con trai ta, mà còn hại ta cả đời này không thể làm mẹ. Không để các ngươi trả giá, sao có thể bù đắp cho ta? Sao xứng đáng với đứa con đã mất của ta?"
Châu thị dứt khoát không giấu giếm nữa. Dù sao ả cũng biết rằng chút mánh khóe này của ả chẳng là gì trước mặt Chu Vĩnh Hồng.
"Ta biết là tiện nhân nhà ngươi hại ta mà. Ta phải giết chết ngươi." Hứa Nhan Dung nói xong, thiếu chút nữa thoát khỏi tay bà mụ áp giải bà đến đây, điên cuồng chạy về phía Châu thị.
Tuy rằng Châu thị theo bản năng trốn về phía sau nhưng vẫn không cam lòng yếu thế: "Ta còn muốn giết ngươi ấy, mụ la sát nhà ngươi. Ngươi trả con trai lại cho ta."
Chu Lâm Hà trợn mắt nhìn nói: "Đồ tiện nhân nhà ngươi, ta là phu quân ngươi, ngươi lại có thể hại ta như vậy? Hơn nữa, đứa con mất đi của ngươi chẳng phải cũng là con ta hay sao? Đâu phải ta hại ngươi mất con."
Đều là do tiện nhân này hại hắn xấu mặt như vậy, khiến phụ vương chán ghét hắn.
Hắn đã nghe hạ nhân trong phủ vui vẻ bàn luận, lão Hoàng đế chết rồi, hiện giờ cả Thiều Quốc đều đang nằm trong tay phụ vương hắn.
Nếu tương lai phụ vương hắn lên làm Hoàng đế, vậy thì hắn chính là hoàng tử. Nếu như có cơ hội diệt trừ Chu Lâm Khê thì hắn rất có thể trở thành Thái tử, trở thành Hoàng đế tương lai.
Lần này nói gì cũng phải khiến phụ vương hắn tha cho hắn đã rồi tính tiếp, như vậy hắn mới có cơ hội.
Châu thị hỏi ngược lại: "Hừ! Nói ta tiện nhân, ngươi thì tốt hơn ta ở chỗ nào? Ngươi nói đi, chuyện thông phòng mang thai con của ngươi là thế nào? Ngươi không phải vẫn luôn ghét bỏ ta hay sao? Vậy thì ta đành phải thành toàn cho ngươi, dù sao ta cũng không có ý định tiếp tục sống với ngươi, ta sẽ từ bỏ, chúng ta hòa ly!"
Hòa ly!
"Ngươi từ bỏ? Ngươi cho rằng ta sẽ cần ngươi hay sao? Còn hòa ly? Bớt bảnh chọe đi. Ta thật muốn xem xem một con gà mái không thể đẻ trứng như ngươi sau này còn ai cần?" Chu Lâm Hà bỡn cợt.
Hừ! Nếu sau này hắn trở thành hoàng tử, muốn nữ nhân thế nào mà chẳng được?
"Đã nói đủ chưa?" Chu Vĩnh Hồng thản nhiên nói.
Mấy người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hừ lạnh rồi không dám kinh suất nữa.
"Vương gia! Người hãy nghĩ đến tình cảm phu thê chúng ta mà tha cho ta lần này đi." Hứa Nhan Dung nói xong, khóc lóc nức nở quỳ xuống. Đây là việc từ trước đến nay bà ta chưa từng làm. Trước đây bà ta nghĩ rằng thân phận của mình cao hơn Chu Vĩnh Hồng, cho nên luôn mang dáng vẻ kiêu căng của một công chúa. Sau này Chu Vĩnh Hồng trở thành Nhiếp Chính vương, bà ta mới thu liễm lại. Nhưng bà ta vẫn cảm thấy thân phận của họ tương đương nhau, bà ta không cần phải hạ thấp thân phận của mình, khiến mình thấp hơn một bậc.
Nhưng lúc này bà ta lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nam tử giống như thần thánh trước mắt, là người mà bà ta tâm tâm niệm niệm suốt hai mươi năm. Để có thể đi đến ngày hôm nay mà ông lợi dụng bà ta hai mươi năm. Năm đó, nếu như bà ta không bị ma xuy quỷ khiến một lòng muốn gả cho ông, có lẽ người của Hứa gia, giang sơn của Hứa gia sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Nghe Hứa Nhan Dung nhắc đến tình cảm vợ chồng, khóe miệng của Chu Vĩnh Hồng hơi nhếch lên, cười lạnh một tiếng nói: "Tình cảm vợ chồng? Hứa Nhan Dung, bà quá ngây thơ rồi. Nói cái gì mà tâm tâm niệm niệm đều là bản vương, sao ngay cả người nằm cạnh gối của bà là ai mà bà cũng không biết?"
Đây cũng là một trong những cách làm sao để ổn định những người Man Cương mà lúc nãy Vương Tự Bảo không nói với mọi người.
Lữ Duyên gật đầu tán dương: "Đây cũng được xem là một cách hay. Chúng ta có thể thử xem sao."
Thời gian còn lại, từng người lại đưa ra suy nghĩ của mình. Những việc khiến hai cha con Chu Lâm Khê đau đầu nhiều ngày qua cũng xem như có chút tiến triển.
Vấn đề tiếp theo chính là cử ai xuất binh.
Cho dù Chu Lâm Khê không nói, Vương Tự Bảo cũng biết đây là đại chiến đầu tiên từ khi hai cha con họ lên nắm quyền, Chu Lâm Khê chắc chắn muốn đi.
Nhưng trước khi Chu Lâm Khê đi, việc chính thức nhận mẹ con của hắn với Lâm Uyển Yên, còn có Chu Vĩnh Hồng xử lý mấy mẹ con Hứa Nhan Dung cũng cần giải quyết gấp.
Ngày hôm sau, quả nhiên Chu Vĩnh Hồng quyết định phái Phùng Quân Đình làm nguyên soái, Lữ Duyên làm quân sư, Chu Lâm Khê làm giám quân tiến đến Long Khẩu Quan tiếp viện. Đương nhiên đây chỉ là chỉ thị bên ngoài. Mục đích chính là ngầm phái bọn họ đi vòng qua Man Cương để toàn lực đánh chiếm cửa Vũ Thành Quan của Định Quốc.
Vì vậy trước khi Chu Lâm Khê xuất phát, Chu Vĩnh Hồng quyết định mở từ đường. Có những việc đã đến lúc cần phải giải quyết.
Hôm đó, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cùng dắt nhau đến Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến. Người ngồi trên xe ngựa phía trước chính là mẹ chồng nàng Lâm Uyển Yên.
Khi tới Nhiếp Chính Vương phủ, tự khắc có mấy người bước tới đón bọn họ đến từ đường.
Bởi vì Chu Vĩnh Hồng đã phân tông với người trong tộc cho nên hiện tại ông chính là thế hệ đầu tiên trong gia tộc mình. Có thể nói, mọi chuyện trong chi của họ sau này đều do ông định đoạt.
Từ đường mới được xây dựng riêng biệt trong hậu viện của Nhiếp Chính Vương phủ.
Ở hai bên dựng hai chiếc trống đá đứng sóng đôi, bên trên treo tấm biển hiệu "Từ đường Chu thị", nét chữ mạnh mẽ hùng hồn này là do đích thân Chu Vĩnh Hồng viết.
Nơi được hợp thành bởi bảy bộ phận lớn như bức tường phù điêu, cửa chính, đình viện, hành lang, chính sảnh, sân sau, phòng ngủ.
Xuyên qua bức tường phù điêu, sau cửa chính là đình viện, ở giữa thiết kế một hành lang nhỏ, hai bên đều sử dụng đá Thanh Điều. Xung quanh đình viện được ngăn cách bằng các phiến đá lớn. Trên các phiến đá khắc hoa văn như đan phượng triêu dương, tùng hạc duyên niên, đỗ quyên xướng mai, mẫu đơn phú quý... đều là tinh hoa trong các sản phẩm điêu khắc
Xuyên qua hành lang là chính điện, gồm một đại sảnh rộng ba bốn trăm mét vuông và hơn mười phòng nhỏ hợp thành.
Ở sau đại sảnh còn có một đình viện lớn, bên trong đình đài lầu các, núi giả, rừng đá, các loại kỳ trân hoa thảo đều đủ cả, đẹp không sao tả xiết.
Tiếp phía sau là một phòng ngủ, lúc chịu tang có thể ở.
Từ đường không -thể xây dựng một cách tùy tiện, bên trong đó còn bao hàm rất nhiều yếu tố huyền học. Có thể nói từ đường quan trọng như mồ mả của tổ tiên vậy.
Do đó Chu Vĩnh Hồng đã sai người của Khâm Thiên Giám cẩn thận bấm tay rất lâu. Hai ngày trước sau khi Lữ Duyên đến, Chu Vĩnh Hồng biết Lữ Duyên tinh thông đạo này nên cũng nhờ Lữ Duyên xem giúp, đồng thời cũng điều chỉnh lại một chút cách bài trí bên trong.
Khi Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo, còn có Lâm Uyển Yên đứng ở bên ngoài sảnh chính, Chu Vĩnh Hồng dẫn Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão trong tộc đến chứng kiến.
Phải nói là hiện giờ Chu Vĩnh Hồng lên nắm quyền, người trong tộc thật sự hối hận vô cùng. Bởi vậy, Chu Vĩnh Hồng vừa gọi, hai người lập tức vui vẻ đến, chỉ sợ đắc tội vị tôn đại phật này.
Đúng là thế sự khó lường? Ai có thể nghĩ đến một đứa con vợ lẽ lại có thể có được ngày hôm nay.
Nhị trưởng lão hô to bằng giọng nói già nua hơi khàn: "Mở từ đường!"
Liền có nội thị bước tới mở cửa chính của từ đường.
Hiện nay người hầu hạ bên cạnh Chu Vĩnh Hồng đều đổi thành nội thị. Một là để không lãng phí tài nguyên, hai là trên thực tế ngoài Lâm Uyển Yên ra, ông không thích nữ nhân khác đến gần mình. Trước đây bởi vì không có nữ quyến nào nên ông cũng không đến hậu viện, dùng nam hầu bên người là tiện rồi. Hiện giờ Lâm Uyển Yên đã về cạnh ông, nam hầu ra vào cùng ông không tiện nữa.
"Két két", cánh cửa chính nặng nề được mở ra, mùi trầm hương nồng đậm phả vào mặt. Rõ ràng trong này đã có người dọn dẹp, còn đốt hương.
Từ đường bình thường không cho phép nữ nhân và trẻ em bước vào, ngày hôm nay khá đặc biệt, là ngày đầu tiên chi của bọn họ mở từ đường.
"Vào!" Nhị trưởng lão hô lớn.
Chu Vĩnh Hồng trang nghiêm, dẫn ba người bọn họ khom lưng thành kính bước vào đại sảnh.
Ở đại sảnh có một án kỷ hơn mười tầng cực kỳ lớn, phía trên cùng của án kỷ là bài vị của Chu Phàm, phụ thân thân sinh của Chu Vĩnh Hồng, bên cạnh là bài vị mẫu thân thân sinh của Chu Vĩnh Hồng là Cao thị, tên trong gia phả là Chu Cao Thị.
Từ nay về sau, hai vị này chính là tổ tiên của chi bọn họ.
Trong một cái tủ to rất trống trải đặt bên cạnh, hiện chỉ đặt hai quyển gia phả. Một quyển là sao chép từ gia phả trong tộc, quyển còn lại là gia phả mà bọn họ bắt đầu viết từ hôm nay.
"Bái!"
Sau khi Nhị trưởng lão hô to, mấy người Chu Vĩnh Hồng quỳ lên tấm đệm đã được chuẩn bị sẵn từ trước, nghiêm túc, cung kính dập đầu ba cái.
Chu Vĩnh Hồng lại thành kính cầu nguyện, rồi dẫn mọi người đứng dậy.
"Nhập gia phả."
Chu Vĩnh Hồng cầm bút, chấm mực, viết lên trang đầu tiên tên Chu Phàm và Chu Cao Thị, sau đó chi thứ nhất viết tên Chu Vĩnh Hồng và Chu Lâm Thị. Chi ở dưới ông lại điền tên Chu Lâm Khê và Chu Vương Thị.
Đây là cách ghi chép gia phả tiêu chuẩn. Trong gia phả, Vương Tự Bảo và Lâm Uyển Yên đều không có tên, biến thành cái gì gì thị rồi.
Sau khi Chu Lâm Khê nhìn thấy tên của Vương Tự Bảo viết thành Chu Vương Thị, hắn cũng mặc kệ phụ thân mình có vui hay không, trực tiếp lấy bút qua viết thêm ba chữ Vương Tự Bảo đằng sau chữ Chu Vương Thị.
Chu Vĩnh Hồng thấy thế cũng học theo, điền thêm Lâm Uyển Yên sau Chu Lâm Thị.
Khi Chu Vĩnh Hồng dẫn cả nhà và Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão quay về đại sảnh Nhiếp Chính Vương phủ, ông liền gọi người mang Hứa Nhan Dung, Chu Lâm Hà, Châu Thị, Lưu Thị vẫn đang bị giam lỏng, thậm chí đưa cả Chu Lâm Giang đang bị Chu Lâm Khê giam giữ trong ám bộ tới.
"Vương gia, người nghe ta nói, hôm đó ta bị người ta hãm hại, đó vốn không phải chủ ý của ta. Là ả!" Hứa Dung Nhan nói đến đây, hung dữ quay người chỉ vào Châu thị, hận không thể ăn tươi nuốt sống ả nói: "Là ả! Đều do tiện nhân này hại ta. Nhất định là ả. Nếu không phải trà ả đưa cho ta có vấn đề, ta và Hà Nhi sao có thể làm ra việc bị trời phạt như vậy. Vương gia, người phải làm chủ cho ta."
Nếu không có người ngăn cản, Hứa Nhan Dung nhất định sẽ tiến lên bóp chết Châu thị.
Hứa Nhanh Dung biết mình làm ra chuyện như vậy, Chu Vĩnh Hồng chắc chắn không muốn gặp bà. Điều hiện tại bà có thể nghĩ là làm sao để cứu giữ lấy mạng sống.
"Đúng, đúng, đúng! Phụ vương, đều là do tiện nhân này hại con và mẫu thân, nếu không con và mẫu thân sao có thể làm ra việc như vậy? Phụ vương, người nhất định phải làm chủ cho bọn con!" Chu Lâm Hà cũng lập tức kêu oan. Thậm chí còn giơ một chân muốn đạp Châu thị.
Vietwriter.vn
Châu thị lùi ra sau tránh, phản kích lại: "Hừ! Là ta làm thì sao? Các ngươi không những hại con trai ta, mà còn hại ta cả đời này không thể làm mẹ. Không để các ngươi trả giá, sao có thể bù đắp cho ta? Sao xứng đáng với đứa con đã mất của ta?"
Châu thị dứt khoát không giấu giếm nữa. Dù sao ả cũng biết rằng chút mánh khóe này của ả chẳng là gì trước mặt Chu Vĩnh Hồng.
"Ta biết là tiện nhân nhà ngươi hại ta mà. Ta phải giết chết ngươi." Hứa Nhan Dung nói xong, thiếu chút nữa thoát khỏi tay bà mụ áp giải bà đến đây, điên cuồng chạy về phía Châu thị.
Tuy rằng Châu thị theo bản năng trốn về phía sau nhưng vẫn không cam lòng yếu thế: "Ta còn muốn giết ngươi ấy, mụ la sát nhà ngươi. Ngươi trả con trai lại cho ta."
Chu Lâm Hà trợn mắt nhìn nói: "Đồ tiện nhân nhà ngươi, ta là phu quân ngươi, ngươi lại có thể hại ta như vậy? Hơn nữa, đứa con mất đi của ngươi chẳng phải cũng là con ta hay sao? Đâu phải ta hại ngươi mất con."
Đều là do tiện nhân này hại hắn xấu mặt như vậy, khiến phụ vương chán ghét hắn.
Hắn đã nghe hạ nhân trong phủ vui vẻ bàn luận, lão Hoàng đế chết rồi, hiện giờ cả Thiều Quốc đều đang nằm trong tay phụ vương hắn.
Nếu tương lai phụ vương hắn lên làm Hoàng đế, vậy thì hắn chính là hoàng tử. Nếu như có cơ hội diệt trừ Chu Lâm Khê thì hắn rất có thể trở thành Thái tử, trở thành Hoàng đế tương lai.
Lần này nói gì cũng phải khiến phụ vương hắn tha cho hắn đã rồi tính tiếp, như vậy hắn mới có cơ hội.
Châu thị hỏi ngược lại: "Hừ! Nói ta tiện nhân, ngươi thì tốt hơn ta ở chỗ nào? Ngươi nói đi, chuyện thông phòng mang thai con của ngươi là thế nào? Ngươi không phải vẫn luôn ghét bỏ ta hay sao? Vậy thì ta đành phải thành toàn cho ngươi, dù sao ta cũng không có ý định tiếp tục sống với ngươi, ta sẽ từ bỏ, chúng ta hòa ly!"
Hòa ly!
"Ngươi từ bỏ? Ngươi cho rằng ta sẽ cần ngươi hay sao? Còn hòa ly? Bớt bảnh chọe đi. Ta thật muốn xem xem một con gà mái không thể đẻ trứng như ngươi sau này còn ai cần?" Chu Lâm Hà bỡn cợt.
Hừ! Nếu sau này hắn trở thành hoàng tử, muốn nữ nhân thế nào mà chẳng được?
"Đã nói đủ chưa?" Chu Vĩnh Hồng thản nhiên nói.
Mấy người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hừ lạnh rồi không dám kinh suất nữa.
"Vương gia! Người hãy nghĩ đến tình cảm phu thê chúng ta mà tha cho ta lần này đi." Hứa Nhan Dung nói xong, khóc lóc nức nở quỳ xuống. Đây là việc từ trước đến nay bà ta chưa từng làm. Trước đây bà ta nghĩ rằng thân phận của mình cao hơn Chu Vĩnh Hồng, cho nên luôn mang dáng vẻ kiêu căng của một công chúa. Sau này Chu Vĩnh Hồng trở thành Nhiếp Chính vương, bà ta mới thu liễm lại. Nhưng bà ta vẫn cảm thấy thân phận của họ tương đương nhau, bà ta không cần phải hạ thấp thân phận của mình, khiến mình thấp hơn một bậc.
Nhưng lúc này bà ta lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nam tử giống như thần thánh trước mắt, là người mà bà ta tâm tâm niệm niệm suốt hai mươi năm. Để có thể đi đến ngày hôm nay mà ông lợi dụng bà ta hai mươi năm. Năm đó, nếu như bà ta không bị ma xuy quỷ khiến một lòng muốn gả cho ông, có lẽ người của Hứa gia, giang sơn của Hứa gia sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Nghe Hứa Nhan Dung nhắc đến tình cảm vợ chồng, khóe miệng của Chu Vĩnh Hồng hơi nhếch lên, cười lạnh một tiếng nói: "Tình cảm vợ chồng? Hứa Nhan Dung, bà quá ngây thơ rồi. Nói cái gì mà tâm tâm niệm niệm đều là bản vương, sao ngay cả người nằm cạnh gối của bà là ai mà bà cũng không biết?"