Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Chồng sắp cưới
Đôi trẻ vừa đi, Triệu Diệu Quang mới nghi hoặc nói: “Bố nghĩ cậu ấy có thể đối phó được với Tô Chí Bân kia không? Cậu Tô này theo đuổi Triệu Băng Linh lâu lắm rồi đấy”.
“Không biết nữa, nhưng trực giác mách bảo bố rằng cậu ấy làm được”.
Ông cụ gật gù nói.
Ông cũng không biết đồng ý hôn sư này có đúng hay không, nếu anh không đạt được yêu cầu của ông thì ông ngăn lại cũng chưa muộn.
Nhưng dựa vào lai lịch cùng tài y thuật xuất quỷ nhập thân của anh thì cũng đáng để ông cá cược một phen.
Phía bên kia, Tần Khải đi theo Triệu Băng Linh về tập đoàn Triệu Thị, trên đường đi, chẳng ai để ý đến ai.
Khi họ về đến công ty thì vừa hay đến giờ cơm trưa.
Giờ này hầu như tất cả nhân viên đều ở nhà ăn rồi.
Nhưng họ vừa vào trong sảnh thì đã thấy một người thanh niên cao lớn đẹp trai mặc vest có vẻ đã chờ ở đây rất lâu rồi.
Trông thấy Triệu Băng Linh, anh ta bước ra đón.
“Băng Linh, em ăn cơm chưa? Anh đã đặt bàn ở nhà hàng phía đối diện rồi, em thích ăn piza ở quán đố nhất, chúng ta đi đi…”
Anh đẹp trai trực tiếp phớt Tần Khải, sau đó không chút kiêng kỵ nhìn Triệu Băng Linh từ trên xuống dưới một lượt với đôi mắt sắp phun ra lửa.
Song Triệu Băng Linh chẳng thèm để mắt đến anh ta, mà chỉ vào Tần Khải ở phía sau.
“Chủ của chiếc xe ba bánh ấy đây, tôi dẫn đến cho anh rồi đấy, thích làm gì thì làm đi”.
Tô Chí Bân ngẩn ra, sau đó mới liếc nhìn sang Tần Khải.
“Anh đã hỏi nhân viên của công ty em rồi, họ bảo thằng này đỗ xe ở đây xong rồi tự nhận là chồng sắp cưới của em”.
Nghe thấy thế, Tần Khải méo miệng, bắt đầu thấy bực mình.
Xem ra tên này thích Triệu Băng Linh rồi.
Hừ hừ, xem ông trị mày đây!
“Khụ khụ, tôi xin đính chính, tôi không phải chồng sắp cưới mà là chồng chính thức của cô ấy rồi. Ông cụ Triệu cũng đã đồng ý, còn anh sau này hãy tránh xa Băng Linh ra”.
Tần Khải nói rồi còn sáp lại gần Triệu Băng Linh.
Các nhân viên của công ty đều liếc về phía này để hóng chuyện.
“Tên kia nằm mơ giữa ban ngày hay bị thần kinh thế nhỉ? Sao dám khiêu khích anh Tô như thế, chán sống rồi à?”
“Cái dạng này thì sao mà xứng đôi với sếp nhà mình được, anh Tô bỏ xa nó cả vài con phố ấy chứ”.
“Khoan, hình như là thật đấy, mọi người nhìn đi chủ tịch vừa công bố chuyện hôn lễ trên mạng này”.
Cả công ty đều bùng nổ.
Vì Triệu Băng Linh là người trong mộng của hầu hết đàn ông ở Trung Hải.
Một người luôn không thèm để mắt đến đàn ông như cô lại kết hôn một cách chớp nhoáng ư?
Đã thế còn lấy tên dở đời kia?
Sếp ơi, sao sếp lại dại dột thế?
Tô Chí Bân nhíu chặt hàng lông mày lại, cũng bán tín bán nghi lấy điện thoại ra. Một lát sau, mặt anh ta đã sa sầm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Khải như sắp phun ra lửa.
Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Tô, vừa có quyền vừa có tiền, đã thế còn trẻ trung tuấn tú.
Anh ta theo đuổi Triệu Băng Linh đã bao năm nay, nhưng chưa động được vào một ngón tay của cô.
Thế mà tên nhà quê này lại là chồng sắp cưới của cô ư?
Anh ta không cam tâm!
Còn Triệu Băng Linh thì càng điên tiết hơn, cô đã tức đến mức không nói được gì nữa.
Cô không biết tại sao ông mình lại vội vàng tung tin ra ngoài như thế.
Đương nhiên, cô cũng không biết một chuyện.
Đó là tuy ông cụ không tung tin thì hành động lôi lôi kéo kéo giữa cô và Tần Khải sáng nay cũng lan khắp nơi rồi.
Dù gì, cô cũng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
Hiện tại, trên mạng đã hình thành một liên minh thất tình với số lượng thành viên đông đảo.
“Thế là thật rồi!”
Tô Chí Bân cắn răng rồi run lên.
Anh ta cứ tưởng là một tên nhân viên quèn nào đó của công ty khoá xe ba bánh vào con BMW của mình, vì thế mới muốn mượn cớ đó để tiến triển thêm với Triệu Băng Linh.
Ai dè, chủ nhân của chiếc xe ba bánh đó lại có hôn ước với cô.
Đừng nói là Tô Chí Bân, những người khác cũng không thể tin được.
“Trời ơi! Thì ra nữ thần trong lòng tôi lâu nay đã có hôn ước rồi, tôi thất tình rồi, hu hu”.
“Tôi không đồng ý, tên này không thể làm chồng sắp cưới của sếp được, ít thì sếp cũng phải lấy người như anh Tô chứ”.
Tần Khải cảm nhận được vô vàn ánh mắt như con sói đói đang nhìn mình.
Anh rùng mình một cái.
Phải công nhận là cảm giác này… cũng hay ra phết!
“Băng Linh, anh muốn nghe chính em nói, người này không phải chồng sắp cưới của em đúng không?”
Mãi sau, Tô Chí Bân mới hoàn hồn, sau đó chỉ vào mặt Tần Khải.
Những người khác cũng nhìn sang với vẻ chờ mong.
Họ muốn nghe đáp án chính xác từ phía Triệu Băng Linh.
Đương nhiên ai cũng mong đối tượng kết hôn của cô không phải Tần Khải.
Triệu Băng Linh nhíu mày, càng làm tôn nét lạnh lùng của cô lên.
Càng nhìn Tô Chí Bân, cô càng thấy ghét.
Sau cùng, cô nhìn sang Tần Khải rồi bình thản nói: “Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi”.
Uỳnh!
Ngay sau đó, cả đại sảnh đều im phăng phắc.
Mọi người đều như hoá đá.
Tô Chí Bân há hốc miệng, người lảo đảo như sắp đứng không vững.
“Anh không tin, anh không tin thằng nhà quê này là chồng sắp cưới của em. Nó có điểm nào xứng với em chứ? Băng Linh, chuyện này là giả đúng không?”
Tô Chí Bân vẫn không dám tin hoặc là không muốn, anh ta căm ghét nhìn Tần Khải.
Lời nói của anh ta cũng là tiếng lòng của những người khác.
Tần Khải thấy hơi ngạc nhiên, sau đó khoanh tay cười nói: “Sao anh phiền phức thế, vợ tôi đã nói rõ rồi anh còn chưa hiểu à? Nếu bị điếc thì để tôi chữa cho, tôi không lấy tiền đâu”.
Thấy Tần Khải gọi mình là vợ, Triệu Băng Linh đen mặt, cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
Cô thề là sẽ phải đánh Tần Khải một trận.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, lý trí mách bảo cô phải bình tĩnh, đừng để tên dở này chọc điên.
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tô Chí Bân tím tái mặt mày nhìn Tần Khải.
Tần Khải chẹp miệng rồi nhởn nhơ nói: “Sao, không tán được vợ tôi nên định đi đường quyền với tôi à?”
Tô Chí Bân ngẩn ra, không ngờ Tần Khải cũng không đến nỗi ngu dốt.
Song, anh ta cố nhịn thêm chút nữa.
“Anh nhìn lại mình đi xem có điểm nào xứng với Băng Linh không? Nếu thức thời thì mau biến đi còn kịp”.
Chương 12: Không biết tự lượng sức mình
Nghe xong, Tần Khải ớ một tiếng rồi phì cười.
“Nghe oách nhỉ! Tôi không xứng với cô ấy, thế anh xứng à? Theo tôi thấy, anh còn chẳng có tư cách xách dép cho tôi ấy chứ, thế mà dám lên giọng với tôi à?”
Tần Khải cười nhăn nhở rồi hùng hồn đáp trả.
Đối phó với cậu ấm như Tô Chí Bân thì phải dùng lời lẽ đanh thép mới được.
Anh ta tưởng anh là đồ nhà quê dễ bị bắt nạt chắc?
“Có giỏi mày nói lại thử xem?”
Tô Chí Bân nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lườm Tần Khải muốn nổ đom đóm mắt.
Một luồng sát khí toả ra từ người anh ta, làm mọi người ở quanh phải sợ khiếp vía.
Lớn bằng này tuổi đầu, nhưng đây là lần đâu tiên có người ăn nói với anh ta như vậy.
“Ôi thằng kia không biết sợ là gì à mà dám ăn nói thế với anh Tô! Kiểu này là sắp bị anh Tô đánh cho tơi bời khói lửa rồi”.
“Đáng đời, loại như nó không đủ tư cách làm chồng sắp cưới của sếp nhà mình”.
Những người khác đều có vẻ hả hê cười nhạo Tần Khải.
Triệu Băng Linh nhíu mày, cô không còn gì để nói về Tần Khải nữa.
“Tần Khải, anh uống nhầm thuốc à? Tôi dẫn anh đến đây để xin lỗi người ta, chứ không phải sinh sự”.
Triệu Băng Linh lạnh lùng lườm Tần Khải một cái.
Tần Khải vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
“Bây giờ là chuyện giữa anh và anh ta, anh ta dám quyến rũ em trước mặt anh, là đàn ông, sao anh chịu được chứ?”
Thật ra, anh biết thừa là Triệu Băng Linh cố tình rồi.
Cô chỉ đứng một bên để anh làm tấm bia đỡ đạn còn gì?
Nếu anh không phản công lại thì quá là thiệt thòi rồi.
Yên tâm, chồng em sẽ không làm em thất vọng đâu.
Không chờ Triệu Băng Linh lên tiếng, Tô Chí Bân đã lên tiếng trước.
“Mày là cái thá gì hả? Chưa bao giờ có ai nói chuyện với tao bằng giọng ấy cả. Mày là người đầu tiên đó, giờ mày muốn chết thế nào?”
Những người khác nghe xong thì đều run sợ.
Xem ra anh Tô này định động thủ thật rồi, Tần Khải chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn Tần Khải như muốn xem anh định làm gì tiếp.
“Ối dồi ôi, sợ quá đi mất! Định đánh nhau à? Hay đi vài đường quyền cho tôi xem trước đi!”, Tần Khải hào hứng nói.
“Nếu mày đã muốn chết thì để tao cho mày được như ý”.
Tô Chí Bân tức đến tím mặt, không nói nhiều là giơ nắm đấm về phía Tần Khải ngay.
“Cẩn thận!”
Triệu Băng Linh hét lên, vội lên tiếng nhắc nhở, cô không ngờ Tô Chí Bân lại ra tay thật.
Bụp!
Ngay sau đó là một tiếng động mạnh.
Cảnh tượng Tần Khải bị đấm sưng mặt trong suy nghĩ của mọi người không hề xuất hiện.
Thay vào đó, anh đã nhanh nhẹn đạp một cú vào đầu của Tô Chí Bân.
Một động tác tường chừng như rất bình thường, nhưng Tô Chí Bân đã phải hét lên đau đớn, sau đó loạng choạng rồi ngã nhào.
Xuýt xoa!
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, Tần Khải có thể đánh ngã Tô Chí Bân một cú ư? Vậy anh mạnh đến cỡ nào?
Nhiều người sốt sắng theo dõi quá trình, trận xung đột này còn hấp dẫn hơn tin tức Triệu Băng Linh có chồng sắp cưới.
Song, Triệu Băng Linh chỉ còn vẻ muộn phiền.
Cô cứ tưởng, sau khi biết Tần Khải là chồng sắp cưới của mình xong thì Tô Chí Bân sẽ biết khó mà lui. Ai dè giờ hai tên dở này lại lao vào đánh nhau.
Đã thế, Tần Khải còn đánh thắng Tô Chí Bân.
Quỷ thần ơi, ai đến cứu tôi với!
“Mẹ kiếp!”
Tô Chí Bân chửi thề rồi đứng dậy, sau đó đau đớn xoa đầu mình.
Ban nãy, anh ta tưởng như đầu mình bị một thanh sắt nện vào, đau đến mức suýt ngất xỉu.
“Mẹ thằng chó, mày dám đánh tao à!”
Tô Chí Bân gầm lên rồi lườm Tần Khải cháy mặt.
Anh ta là cậu chủ nhà nhà họ Tô mà lại bị đánh ư?
Hơn nữa, còn ở ngay trước mặt người mà anh ta yêu.
Chịu thế quái nào được đây?
Dù thế nào, anh ta cũng phải bắt Tần Khải trả giá.
Nhưng Tần Khải vẫn chỉ có một biểu cảm thản nhiên.
Như thể chẳng coi Tô Chí Bân ra gì.
“Ai bảo anh chọc ghẹo vợ tôi? Tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm hả? Tôi nói cho anh biết, giờ ông trời có đáp xuống thì tôi cũng đánh như thường đấy”.
Tần Khải hất cằm nói.
“Vãi! Tên này ăn gan hùm à hay cũng là con nhà giàu có?
“Đừng đùa nữa, khí chất cùng tướng mạo kia thì con nhà giàu nỗi gì? Giống thằng lưu manh thì có”.
“Nhưng bãn nãy anh ta nói câu kia nghe oách lắm, nếu ăn vận tử tế một chút thì cũng không kém gì anh Tô đâu”.
Triệu Băng Linh nghe mấy cô nhân viên khen Tần Khải xong thì suýt tức hộc máu.
Gu của phụ nữ trẻ hiện giờ bị sao vậy?
Tần Khải rõ ràng là một tên khốn, oách ở chỗ nào?
“Có tin tao đánh cho mẹ mày không nhận ra con luôn không?”
Tô Chí Bân vào lại thế, ban nãy anh ta sơ suất nên mới trúng đòn của Tần Khải thôi.
Chứ anh ta đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đâu có ngán bố con thằng nào.
“Nói suông thì có ích gì, giỏi thì đánh tiếp đi…”
Tần Khải hất hàm nói.
Sao Tô Chí Bân có thể nhịn được trước sự khiêu khích này? Anh ta lập tức tung một cú đá vào chỗ hiểm của Tần Khải.
“Mẹ nó chứ! Chiêu hiểm này mà cũng dám dùng, đúng là hèn!”
Nhưng chân phải của Tần Khải đã giơ ra trước rồi tăng tốc đá vào đầu gối Tô Chí Bân.
“A!”
Tô Chí Bân lại hét lên đau đớn, sau đó ôm chân nhảy lò cò.
“Yếu như sên còn đòi giành gái với ông à? Lấy đâu ra can đảm thế? Ông mày buộc cái xe yêu quý lên xe mày là nể mặt mày đấy. Thế mà mày dám gây chuyện với ông, không nể mặt vợ ông là ông táng mày tới số rồi nha con!”
Ngô Bình liếc nhìn Tô Chí Bân với vẻ khí thế như đã biến thành một người khác.
Còn Triệu Băng Linh đã phải tròn mắt ngạc nhiên.
Tần Khải lúc này như khác hẳn trước đó, trở thành một người rất bá đạo.
Đến các nhân viên quanh đó cũng bị khí thế của anh doạ sợ.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Cho anh một phút để biến khỏi đây! Nếu không tôi cho anh được khiêng đi đấy”.
Tần Khải chỉ ra cửa rồi nghiêm túc nói.
Tô Chí Bân nhịn đau rồi vẫn cố ngẩng lên lườm cố Tần Khải thêm phát nữa.
“Mày cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu, tao sẽ bắt mày phải hối hận”.
“Thoải con gà mái…”
Tần Khải mỉm cười nói.
Tô Chí Bân u ám cúi đầu xuống rồi lảo đảo rời đi.
Anh ta biết còn ở đây thì chỉ rước thêm nhục.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thằng kia, mày cứ chờ đấy.
Chương 13: Phá vỡ sự yên tĩnh
Thấy Tô Chí Bân rời đi với dáng vẻ thảm thiết, Tần Khải quay đầu cợt nhả nháy mắt với Triệu Băng.
“Giờ em đã hài lòng chưa?”
“Hài lòng cái gì?”, Triệu Băng Linh vờ không biết gì mà trừng mắt Tần Khải.
Vẻ mặt Tần Khải thay đổi, trở nên u oán.
Cô nhóc này còn diễn giỏi hơn ông nội của mình nữa.
“Không phải em dẫn anh tới giải quyết rắc rồi sao? Hiện tại đã giải quyết xong, em hài lòng chưa?”, Tần Khải cười tiến lên.
Nhưng Triệu Băng Linh cũng chỉ lén lút liếc nhìn những người khác một cái, không nói gì mà xoay người đi về phía thang máy.
Tần Khải buồn bực, cô gái này cố gắng giữ gìn hình tượng kiêu kỳ nên vẫn luôn phải ra vẻ như thế, không mệt sao?
Hai người lần lượt vào thang máy.
Mà trong sảnh, mọi người đều cứng lại trong bầu không khí quỷ dị kia, sắc mặt ai cũng đờ ra, cả buổi mà vẫn thể bình tĩnh.
Tiến vào thang máy.
“Tôi cảnh cáo anh, sau này không được gọi tôi là vợ trước mặt người khác, chỉ được gọi tên tôi thôi!”
Trong thang máy, Triệu Băng Linh liếc Tần Khải một cái, mở miệng cảnh cáo.
“Biết rồi biết rồi, khi có người thì gọi tên, không người thì gọi vợ đúng không, anh hiểu rồi!”
Tần Khải làm như không hiểu ý trong lời đối phương mà còn cười he he, cố ý chọc giận Triệu Băng Linh.
Hôm nay không thể hủy hôn được mà còn bị cưỡng ép buộc phải lên con thuyền cướp biển nhà họ Triệu, chi phiếu một triệu cầm còn chưa nóng tay là đã bị ông cụ Triệu lừa lấy lại.
Cả nhà này cố tình lợi dụng anh, thế thì anh cũng phải kiếm lại chút tiền lãi từ trên người Triệu Băng Linh chứ.
“Anh! Anh muốn chọc tôi tức chết à?”
Triệu Băng Linh suýt chửi ầm lên rồi nhưng lý trí nhắc nhở cô là đừng so đó với thằng ngốc Tần Khải này.
“Từ hôm nay, tôi muốn quy ước ba điều với anh!”
Tần Khải giật khóe môi: “What? Cái gì? Còn có điều kiện kèm theo à?”
Triệu Băng Linh lại liếc anh một cái, đợi cả hai đều vào văn phòng, cô mới ngồi xuống ghế xoay, chậm rãi nói.
“Anh có thể trở thành con rể nhà họ Triệu hay không thì đều dựa vào biểu hiện của anh, vì thế tôi muốn quy ước ba điều với anh. Đương nhiên, nếu anh thấy không thích hợp thì cứ chờ thêm khoảng thời gian rồi quyết định tiếp cũng được?”
Tần Khải hạn hán lời luôn.
Anh hủy hôn được thì tốt rồi. Nếu không phải nể tình nước mắt nước mũi của ông cụ Triệu, cô nghĩ tôi muốn thành con rể nhà họ Triệu lắm à?
Nếu không phải đã đồng ý với ông cụ Triệu, anh đảm bảo mình đã xoay người rời đi từ lâu.
“Nói đi, điều kiện gì...”
Tần Khải gật đầu, ngồi xuống sofa, người nằm dài ra, toàn thân đều thoải mái.
Triệu Băng Linh co giật khóe miệng, kiềm nén lửa giận mà nói: “Tuy ông nội tôi đã thông báo quan hệ hai ta nhưng anh phải: Một – không được theo sát tôi; Hai – không thể có quan hệ với những người phụ nữ khác, đặc biệt là với những người phụ nữ đã đính hôn với anh, bằng không hôn ước này vô hiệu”.
“Thứ ba, anh phải thành lập công ty thuộc về mình, tương lai có thể đường đường chính chính cưới tôi, tôi không muốn người ngoài nói nhà họ Triệu tuyển một người ở rể ăn bám”.
Triệu Băng Linh không nhảm nhiều, dường như cô đã giác ngộ là phải hi sinh bản thân rồi.
Tần Khải lại có chút bất ngờ, vốn dĩ anh tưởng là điều kiện của cô gái này sẽ rất hà khắc.
Nhưng không thể không nói, cô gái này quá bá đạo!
“Chỉ đơn giản thế thôi?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đây chỉ là điều kiện của tôi yêu cầu anh!”
Triệu Băng Linh gật đầu.
Ý ngoài lời là còn có điều kiện giữa anh và ông cụ Triệu, cái này phải để họ bí mật đàm phán.
Khóe môi Tần Khải nhếch lên, vỗ ngực đầy khí thế: “Cái này dễ làm! Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là chưa tới một tiếng, tôi có thể cưới cô vào cửa một cách vinh quang!”
Triệu Băng Linh không nhịn được mà phun nước.
“Anh nghiêm túc không thế?”
“Sao, cô nghĩ tôi đang khoác lác mà? Mấy người sư huynh đệ kia của tôi ấy, chọn đại một người đã là cấp bậc viện trưởng rồi, còn sư phụ già của tôi thì chạy khắp thiên hạ, kết bạn không ít người có tiếng, bằng không thì cô nghĩ xấp hôn ước trong ba lô của tôi có bằng cách nào?”
Tần Khải bĩu môi, ngạo mạn nói.
Mặt Triệu Băng Linh tối đen, khinh miệt nhìn sang.
“Ngưng ngay! Anh đang khoe khoang mạng lưới quan hệ hay là đang ám chỉ nhà họ Triệu của tôi không lọt vào mắt xanh của anh thế? Nếu thế thì ban đầu anh tới Trung Hải làm chi?”
Tần Khải giật mình, đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ vào trán một cái.
“Cô nhắc làm tôi nhớ ra chuyện quan trọng suýt quên mất, tôi tới Trung Hải là vì một nguyên nhân quan trọng, chữa bệnh cho một người quen! Nếu không vì nguyên nhân này thì không cần tới Trung Hải trước tiên, ai ngờ là cái bẫy!”
Tần Khải cũng không chịu thua kém, dùng vẻ mặt hèn mọn khinh thường đáp trả.
“Trách tôi à? Chẳng lẽ chỉ mình anh muốn nhanh chóng hủy hôn? Nếu anh đến trễ thêm nửa ngày thì không chừng cuộc đời chúng ta đã không giống trước rồi”.
Triệu Băng Linh co giật khóe môi, tức giận bật lại.
Tần Khải sờ cằm, đột nhiên nhìn Triệu Băng Linh đầy chăm chú.
“Nhưng nghĩ lại thì hình như tôi cũng không thiệt, nghe nói cô là “đệ nhất mỹ nhân” của Trung Hải, giờ nhìn kỹ thì đúng là hơn minh tinh, người mẫu gì kia một chút”.
Loảng xoảng...
Triệu Băng Linh suýt đánh nát ly trà rồi.
“Oẹ! Lời như thế do loại như anh nói ra đúng là làm người ta buồn nôn”.
Triệu Băng Linh ghét bỏ.
Cô cũng không biết lời Tần Khải nói là thật hay giả nhưng giờ cũng coi như đã nhìn ra tính cách Tần Khải.
Cử chỉ quê mùa, thật ra là mặt dày không biết xấu hổ.
“Trong đống hôn ước đó, còn có người đẹp hơn tôi được sao? Với mắt thẩm mỹ của anh, chẳng lẽ cảm thấy hai ta không xứng?”
Triệu Băng Linh đột nhiên thay đổi thái độ, thăm dò hỏi.
Cô đã có kết luận, một khi Tần Khải gặp cô gái ưu tú hơn mình, anh tuyệt đối sẽ thành kẻ đứng núi này trông núi nọ.
Đến lúc đó, nếu anh chủ động yêu cầu hủy hôn, không phải cả hai người họ đều được giải thoát sao?
“Không biết... những hôn ước này không đi kèm ảnh chụp, tôi chọn bằng trực giác thôi, trực giác mách bảo tôi là cô xinh đẹp nhất”.
Tần Khải biết cô gái đối diện đang thăm dò mình, ăn nói một cách ngọt xớt nhưng thông tin thì thật giả lẫn lộn.
“Hừ, đúng là đã coi thường anh rồi, khua môi múa mép, ba hoa xỏ lá!”
Triệu Băng Linh tức giận nói.
Tần Khải cười ha ha, thuận thế nói: “Cô không biết là chúng ta hiện tại rất giống vợ chồng lâu năm đang liếc mắt đưa tình à?”
Bùm!
Mặt mày Triệu Băng Linh tối sầm, cô vỗ mạnh cái bàn.
“Cút ra ngoài! Tôi không muốn nghe anh nói nữa!”
Cô không ngờ Tần Khải còn có tài thả thính như vậy nên lập tức ra lệnh đuổi khách.
Bạn thân nhất của cô từng dặn dò là phải đề phòng loại đàn ông mồm miệng dẻo quẹo, nhất là kiểu da mặt dày, rất nhiều phụ nữ sẽ bị người như thế chiếm lấy trái tim.
Khi đã đắm chìm trong đó thì sẽ bị vô tình vứt bỏ.
Cô vốn chẳng mấy thiện cảm với Tần Khải, lỡ đâu mình rơi vào bẫy, thế thì phải làm sao?
Chẳng phải là quá hời cho con cóc này à?
“Được, vừa lúc tôi phải đi giải quyết công việc...”
Tần Khải cũng không biết là Triệu Băng Linh thật sự tức giận hay là giả vờ.
Anh vỗ mông, đứng dậy định chuồn mất.
“Đợi đã!”, Triệu Băng Linh đột nhiên gọi anh lại.
“Vợ à, có gì dặn dò sao!”, Tần Khải hấp tấp chạy tới trước bàn, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô.
“Tôi có một cái điện thoại không dùng, đổi với cái máy cùi của anh đi, để tránh lần sau không tìm được anh”.
Triệu Băng Linh giận dữ cắn răng, nhưng vẫn lấy một chiếc thoại mới từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh.
Có hời không chiếm là đứa ngu!
Tần Khải cười tủm tỉm nhận lấy: “Cảm ơn vợ nha, không hổ là vợ, đối xử với chồng tốt như vậy!”
Lửa giận gần như phun ra từ trong mắt Triệu Băng Linh, cô siết chặt đôi tay trắng nõn, suýt nhảy dựng khỏi ghế nhào tới đánh Tần Khải.
Người này cố tình chọc giận cô!
“Biến, lảm nhảm nhiều quá”.
“Tôi đi đây, không có gì thì đừng tìm tôi, tôi bận lắm!”
Tần Khải cười hai tiếng, sau đó lao ra khỏi văn phòng như cơn gió.
“Người này trông có chút ngốc nghếch nhưng ít ra không phải loại người chỉ biết mạnh miệng, tốt hơn loại như Tô Chí Bân nhiều...”
Triệu Băng Linh nhìn cánh cửa mở một nửa, lẩm bẩm một chút, thậm chí còn so sánh giữa Tần Khải với Tô Chí Bân một trận.
“Dừng! Tốt hơn Tô Chí Bân thì sao? Chẳng phải cũng là dạng chẳng ra gì à!”
Nghĩ tới những gì Tần Khải đã làm, Triệu Băng Linh tức tới mức ngã ngửa.
Nhưng chính cô lại không phát hiện là cõi lòng bình thản của cô đã lẳng lặng bị phá vỡ...
Chương 14: Giở trò lưu manh
Tần Khải đứng trên tầng nhìn xuống, xe ba bánh vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là khóa chống trộm bị bẻ gãy thôi.
Vẫn may vẫn may! Đây chính là toàn bộ tài sản của Tần Khải đấy!
Nếu như bị đập, chắc chắn anh sẽ tìm Tô Chí Bân tính sổ!
Tần Khải cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại cưỡi lên xe ba bánh, chạy tới bệnh viện nhân dân Trung Hải.
Trước khi tới Trung Hải, Kỳ Mai Hoa đã nói với anh, dặn anh đến Trung Hải rồi thì đi thẳng tới bệnh viện.
Kỳ Mai Hoa là mối tình đầu của ông cụ, suýt nữa đã trở thành bà nội của anh, lần này, cháu trai của Kỳ Mai Hoa mắc phải bệnh lạ, chữa thế nào cũng không khỏi, lúc này mới tìm đến ông cụ.
Mà Tần Khải cũng là mượn cơ hội này xuống núi.
Bởi vì không quen thuộc với Trung Hải, nên anh vừa đi vừa hỏi thăm, mất gần một tiếng mới đến bệnh viện.
Lần này, anh đặc biệt chọn một góc hẻo lánh để đậu xe.
Nhưng đầu xe vừa vào được một nửa, đột nhiên có một chiếc Maserati từ phía trước chạy vào.
Bịch!
Đuôi của Maserati bỗng nhiên tiếp xúc thân mật với đầu của xe ba bánh.
“Mù à?”
Tần Khải buồn bực không thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nhưng dường như thính lực của người trong xe cực tốt, lập tức thò đầu ra mắng to: “Anh mắng ai mù hả, không nhìn thấy tôi đã quay xe rồi à, lại còn đậu vào chỗ này, đầu óc có vấn đề?”
Nghe thấy giọng nữ êm tai, Tần Khải ngẩng đầu nhìn.
Vậy mà lại là một cô gái mắt ngọc mày ngài, da trắng dáng xinh, vẻ ngoài vô cùng thuần khiết dễ thương, rõ ràng chính là kiểu hoa khôi trong trường học.
“Này! Anh điếc à? Đậu cái xe rởm của anh sang bên kia, đừng cản trở cô đây!”
Cô gái xinh đẹp dẩu môi, tỏ vẻ ngang ngược liếc nhìn Tần Khải.
Tần Khải vốn không định so đo với cô ta, nhưng không ngờ cô gái xinh đẹp này lại ngang ngược không nói lý như vậy?
“Dựa vào cái gì! Là tôi nhìn thấy chỗ đậu xe này trước, mẹ cô không dạy cô rằng xếp hàng phải có trước có sau à?”
Nào biết cô gái lập tức không vui, đột nhiên mở cửa xe đi đến trước mặt Tần Khải, hung hăng đá một phát vào xe ba bánh của anh.
“Anh cho rằng con xe rởm này của anh là xe sang tiền triệu à! Còn không biết xấu hổ đậu xe ở chỗ này, anh không thấy ngại, tôi còn thấy ngại giùm!”
Nói xong, lại không nhịn được đá thêm một phát.
Mặc dù sức lực không lớn, nhưng không ngờ một cú này lại đá sập cửa xe.
“Sao nào! Xe rởm không phải là xe à, đừng tưởng cô lái xe sang là có thể vênh váo hống hách!”
Tần Khải bĩu môi, thấy thái độ cô ta kiêu căng ngạo mạn như vậy, lập tức bật chế độ mặt dày.
“Bồi thường tiền! Hôm nay cô đá hỏng xe tôi, nếu cô không bồi thường tám chục một trăm nghìn, cô đừng hòng rời đi!”
“Cái gì?”
Cô gái xinh đẹp giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm anh.
“Đoán chừng chiếc xe rởm này của anh còn chẳng đến một trăm tệ, lại có mặt mũi đòi tiền tôi? Tôi thấy anh là cố ý bị đụng rồi ăn vạ! Cô đây lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải người giả vờ bị đụng rồi ăn vạ, không ngờ hôm nay lại gặp được tên vô lại như anh! Tức chết tôi rồi, xem ra không dạy cho anh một bài học, anh không biết cô đây là ai!”
Cô gái xinh đẹp bực mình giậm chân, khi đang nói chuyện, chợt giương nanh múa vuốt nhào về phía anh.
“Cô làm gì vậy?”
Tần Khải chẳng hiểu ra sao, anh vẫn còn ngồi trên xe, cô gái này đã xông thẳng đến, giơ tay nắm chặt cổ áo của anh.
“Này này, cho dù cô muốn lấy thân bồi thường thì tôi cũng không cần đâu”.
Tần Khải ghét bỏ bĩu môi, theo bản năng giơ tay muốn giãy ra, không ngờ vừa giãy, lại khiến cô ta kéo rách luôn áo mình.
Roẹt roẹt!
Tay áo một bên suýt bị xé rách hẳn ra.
“Đậu xanh!”
Tần Khải bó tay, cô nàng này cũng dũng mãnh quá rồi.
Nam mặc đồ nữ hở?
Nào biết, tính cách cô gái xinh đẹp này còn nóng nảy hơn anh.
“Đậu xanh cái gì chứ! Ai bảo anh trêu chọc cô đây, đáng đời!”
Nhưng mà, cô ta nhìn thấy tức giận trên mặt Tần Khải, vẫn tự biết mình đuối lý, quay người muốn vào trong xe lấy ví tiền.
Tần Khải cho rằng cô ta muốn chạy, lập tức khó chịu.
“Muốn chạy? Đứng lại cho tôi!”
Tần Khải bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn bắt lấy bờ vai cô ta, nhưng ngay lúc đó, cô gái lại xoay người.
Một giây sau, bàn tay Tần Khải vững vàng rơi lên trên người cô gái.
Cảm giác kia khiến Tần Khải thoải mái không thôi.
Còn chưa cảm nhận được bao nhiêu, một tiếng rống như sư tử Hà Đông vang lên, suýt nữa làm điếc tai anh!
“A!”
Cô gái xinh đẹp trợn to hai mắt, hét lên một tiếng, vung tay đấm về phía mắt Tần Khải.
“Đồ lưu manh! Hôm nay anh thành công chọc giận cô đây rồi, tôi muốn khiến anh sống không bằng chết!”
Khuôn mặt cô gái xinh đẹp đỏ rực, ngoài mắc cỡ ra thì càng nhiều hơn là tức giận.
Ánh mắt nhìn Tần Khải như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Hiểu nhầm! Hiểu nhầm thôi!”
Tần Khải cười ngượng ngập, sắc mặt hơi lúng túng.
Nhưng trong lòng lại suy nghĩ vẩn vơ, cảm giác kia, quả thật không phải hàng độn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tần Khải nuốt một ngụm nước miếng suýt chảy ra ngoài.
Mà cảnh này rơi vào trong mắt cô gái xinh đẹp, khiến cô ta càng thêm giận dữ.
“Hiểu lầm quái gì! Lưu manh thối tha, cô đây liều mạng với anh”.
Cô gái xinh đẹp nghiến răng văng tục, hệt như một con cọp cái, giơ nắm đấm muốn xông lên.
Tần Khải thầm nói không ổn, nhưng đúng lúc này, một cô gái mặc váy dài màu hồng bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô ta.
“Vương Dao, em làm gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng rung động lòng người, khiến Tần Khải vô thức ngẩng đầu lên.
Tùy tiện nhìn cô gái kia một cái, anh bỗng ngây người ngay tại chỗ.
Thoạt nhìn cô gái trước mặt cũng chỉ hai hai hai ba tuổi.
Dáng người vô cùng cân đối, bên dưới váy dài màu hồng, cái cần lồi thì lồi, cái cần vểnh thì vểnh, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Mà khuôn mặt tuyệt đẹp kia, hoàn toàn có thể khiến người ta đã gặp rồi thì sẽ không quên được, cộng thêm mái tóc dài kia, tiên nữ cũng chỉ đến thế mà thôi!
Nhìn qua, quả thật còn xinh đẹp rung động lòng người hơn cả Triệu Băng Linh.
Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp câu hồn đoạt phách của cô ta, Tần Khải chỉ nhìn một cái thôi đã không dời mắt nổi rồi.
“Gặp phải một tên lưu manh giả vờ bị đụng rồi ăn vạ! Chị yên tâm, em lập tức đuổi anh ta đi!”
Vương Dao cũng không quay đầu lại, nói ra một câu như vậy.
Nhưng nhìn thấy Tần Khải lại chảy nước miếng với tiên nữ tỷ tỷ của mình, nắm đấm siết chặt vang lên ken két.
“Lưu manh! Xem ra anh cũng không phải người tốt lành gì, vậy mà dám giả vờ bị đụng rồi ăn vạ với cô đây, xem tôi có dám đánh mù mắt chó của anh không!”
Lúc này Tần Khải mới hồi phục tinh thần, vừa lau nước miếng vừa cười hì hì.
“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, nếu không tôi xin lỗi cô nhé?”
“Xin lỗi có tác dụng gì à?”
Vương Dao giận dữ nhìn chằm chằm anh, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, trông cũng rất mê người.
Tên này dám động vào nơi đó của mình, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
“Vậy cô muốn thế nào?”, Tần Khải tức giận trợn tròn mắt.
Cô gái xinh đẹp đúng là khó dây, tính tình còn nóng nảy như vậy, chỗ kia cũng chỉ là một cái sân bay thôi!
“Cô đây muốn thế nào? Đương nhiên là muốn chọc mù hai mắt của anh, rồi chặt đứt cánh tay kia của anh”.
Vương Dao siết chặt nắm đấm, còn muốn ra tay, lại bị người đẹp váy dài bên cạnh lên tiếng cắt ngang.
“Vương Dao, được rồi, vốn chính là anh ta tới trước, khi chúng ta tiến vào chị đã nhìn thấy anh ta rồi”.
Tần Khải nhướng mày, người đẹp này nói chuyện dịu dàng quá, giống như chị gái nhà bên vậy.
Mình thích!
Nhưng mà, Vương Dao vẫn giận không kìm nổi, nói: “Không được! Vừa rồi anh ta còn giở trò lưu manh, hôm nay em nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!”
“Anh ta đã nói là hiểu lầm rồi, em cũng đừng ầm ĩ vô lý nữa, bà nội vẫn đang chờ chúng ta đấy!”
Người đẹp váy dài khẽ cau mày lại, dùng giọng điệu răn dạy nói ra.
“Được rồi! Chị, nể mặt chị, em không so đo với tên lưu manh này nữa”.
Vương Dao tức giận thở hắt ra một hơi, rõ ràng rất không cam lòng.
“Lưu manh thối tha! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi nhất định không tha cho anh!”, Vương Dao đi tới khóa cửa xe lại, quay đầu trợn mắt lườm Tần Khải một cái.
Chương 15: Cặp chị em xinh đẹp
Tần Khải cảm thấy cạn lời.
Có nỗi khổ nhưng không thể nói.
Nhưng dù sao bất cẩn động chạm vào cô ta cũng không dễ gì nói lý với người ta, chỉ đành im lặng đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Sau khi đỗ xe vào một góc khá xa, Tần Khải cũng đi theo vào bệnh viện.
Sau khi nghe ngóng được tin tức của Vương Càn, Tần Khải đi đến phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất khoa nội trú.
Vương Càn là cháu trai của Kỳ Mai Hoa, cũng là người quan trọng trong thế hệ thứ hai của nhà họ Vương.
Nhưng nửa năm trước anh ta lại mắc hội chứng hỗn loạn giấc ngủ, thời gian làm việc đêm ngày đảo lộn, kèm theo các chứng bệnh như đau đầu, mấy tháng ngắn ngủi bị hành không ra dạng người.
Trước đó đã đi khám ở không ít chuyên gia Tây y, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt.
Kỳ Mai Hoa cũng là bác sĩ Đông y, chẳng qua bà ấy đã bắt đầu kinh doanh từ nhiều năm trước nên không thể chữa khỏi những căn bệnh phức tạp như vậy.
Trước khi xuống núi từng nghe ông cụ nói Kỳ Mai Hoa là phu nhân nhà họ Vương ở Chung Hải.
Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn, lai lịch thâm hậu, nhất là chồng của Kỳ Mai Hoa, chỉ một câu nói bừa thôi cũng có thể khiến Chung Hoa chấn động.
Dĩ nhiên nếu không nhờ quan hệ trước kia của Kỳ Mai Hoa và ông cụ thì ông ta cũng không có tư cách mời được Tần Khải xuống núi.
…
“Tên lưu manh chết tiệt, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không gặp một lần thì đánh một lần”.
Đi thang máy đến tầng cao nhất, Vương Dao vẫn tức giận không thôi.
Nhất là khi nghĩ đến việc Tần Khải thế mà lại sờ vào nơi đó, cô ta lại càng nổi nóng.
“Được rồi, em bớt nói vài câu đi, bị bà nội nghe được lại bị mắng đấy”.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài dịu dàng xoa đầu cô ta, đồng thời đẩy cửa phòng bệnh VIP ra.
“Bà nội”.
Nhìn thấy bà cụ khí chất cao quý, mặc bộ đồ sang trọng trong phòng, Vương Dao bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, nhỏ giọng chào.
Bà cụ đang híp mắt nhìn đơn thuốc trong tay, chỉ phất tay bảo hai người ngồi xuống.
Bên cạnh bà ấy là một thanh niên tuấn tú, phong độ khí chất, nhìn thấy hai chị em, cơ thể lập tức thẳng tắp, mặt tràn đầy vẻ tự tin.
“Giáo sư Kỳ, đây là đơn thuốc tôi vừa tìm được, lần này đảm bảo có thể chữa được bệnh”.
Thanh niên cực kỳ tự tin, nói rồi còn không quên lén nhìn hai chị em Vương Dao.
Vừa dứt lời, bác sĩ chủ nhiệm bên cạnh anh ta cũng nói: “Giáo sư Kỳ, Tiểu Chiêu là thiên tài Đông y mà viện trưởng của chúng tôi vô cùng hài lòng, trăm năm hiếm có, tôi tin cậu ấy có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của sếp Lương”.
“Vậy à?”
Kỳ Mai Hoa ngước mắt lên nhìn, giọng điệu lạnh nhạt.
Bác sĩ chủ nhiệm – Chung Đằng Quân ăn không nói có gật đầu.
“Có lẽ bà không biết Hồ Tiểu Chiêu vừa đánh bại quán quân của mấy năm trước tại hội giao lưu học thuật Đông y năm nay, đối thủ còn là học trò đáng tự hào nhất của thần y Lâm. Cậu ấy đã trở thành khiến mọi người kinh ngạc bằng phương pháp châm cứu của Đổng Thị, thiên tài như vậy giỏi hơn các học trò tỏ vẻ ta đây của thần y Lâm”.
Kỳ Mai Hoa gật đầu: “Tôi biết phương pháp châm cứu của Đổng Thị, nghe nói đó là tuyệt kỹ độc nhất của nhà họ Đổng, không bao giờ truyền ra ngoài. Hình như bây giờ cách chữa bệnh thương hàn vẫn lấy nhà họ Đổng làm chuẩn, dù sao cũng là gia tộc Đông y được truyền lại từ thế kỷ trước, đơn thuốc này quả thực không có vấn đề gì”.
Nói rồi Kỳ Mai Hoa đưa đơn thuốc lại cho thanh niên.
Hai mắt Hồ Tiểu Chiêu sáng rực, thử hỏi: “Vậy ý của phu nhân là có thể thử phương thuốc này?”
Anh ta cực kỳ vui mừng, nếu có thể chữa được bệnh cho ông Vương, không những có thể bám lấy nhà họ Vương, nếu có thể theo đuổi được hai chị em này, thế chẳng phải có thể bước lên đỉnh cao của đời người sao?
Thế nhưng khi Kỳ Mai Hoa sắp gật đầu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh Vương Càn ở đây phải không?”
Tiếng gõ cửa vừa dứt, Tần Khải bước vào.
Nhưng ngay sau đó, anh sửng sốt, bĩu môi, thầm nói xui xẻo.
“Là anh? Cái tên lưu manh thối tha này, anh vẫn chưa chịu thôi à!”
Giọng nói quen thuộc khiến Vương Dao nhảy dựng lên.
Nhìn thấy đúng là Tần Khải, cơn giận vừa mới hạ xuống bỗng chốc lại dâng lên.
Tần Khải cũng ngớ người.
“Sao cô lại ở đây?”
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
“Anh nói xem? Tôi là người nhà của bệnh nhân, tất nhiên là ở đây rồi. Anh chạy theo đến đây chẳng phải muốn tìm tôi đòi tiền à?”
Vương Dao giơ nắm đấm lên, quái gở nhìn Tần Khải.
“Không ngờ anh còn có gan chạy theo đến đây? Đã quên lúc nãy tôi nói gì với anh rồi à?”
Tần Khải buông lỏng tay nhưng lại nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường.
“Cô là người nhà của Vương Càn? Nói thế cô là cháu gái của bà Kỳ - Vương Dao à? Cũng chính là vợ chưa cưới ngoài miệng của tôi?”
Tần Khải tặc lưỡi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Trước đó anh cứ cảm thấy cái tên này hơi quen.
Nhưng cô gái xinh đẹp này quá hung hãn, anh không dám nghĩ theo hướng đó.
Không ngờ đúng là thật!
“Cái quái gì thế chứ?”
Vương Dao cũng ngơ ngác với câu nói của anh, không biết anh đang nói bậy bạ gì.
Cô gái xinh đẹp mặc váy dài ở đằng sau cô ta cũng nhíu mày, cô ta còn chưa kịp lên tiếng, bà cụ ở một bên đã bước đến một bước, ngạc nhiên kéo Tần Khải đến.
“Tiểu Khải Khải, mong được cháu đến rồi”.
Tần Khải quay đầu lại nhìn, vui mừng nhào vào lòng Kỳ Mai Hoa, hệt như người thân đã lâu không gặp.
“Bà nội Kỳ, cháu cũng nhớ bà lắm…”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều giật mình.
Ngay cả hai chị em Vương Dao cũng trố mắt nhìn.
Ngay cả bọn họ bình thường cũng không dám ôm bà nội thân mật như vậy, mà cái tên này còn dụi mặt vào vai Kỳ Mai Hoa mấy lần nữa?
Anh nghĩ anh là đứa trẻ lên ba đấy à?
“Tên lưu manh thối tha, tránh ra cho tôi!”
Vương Dao sầm mặt, nắm lấy cánh tay Tần Khải, kéo anh ra.
“Bà nội của tôi cũng là người anh có thể chạm vào à? Có tin tôi đánh anh đến mức mẹ anh cũng không nhận ra không?”
Cô ta vừa định dúi nắm đấm ra thì Kỳ Mai Hoa vội quát: “Vương Dao, không được vô lễ, cậu ấy là khách quý bà mời đến đấy”.
Khách quý? Tên lưu manh này là khách quý á?
Vương Dao ngơ ngác.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài đằng sau cô ta – Vương Tuyết lại ngờ vực nhíu mày: “Bà nội, lẽ nào anh ta là Tần Khải mà bà nói ạ?”
“Đúng thế, nó là Tần Khải đấy”.
Kỳ Mai Hoa nghiêm túc gật đầu.
Thế nhưng…
Vương Dao lập tức nhảy dựng lên khi nghe đến cái tên này.
“Gì cơ! Anh ta là Tần Khải, người có hôn ước bằng miệng với cháu á? Ôi trời, không thể nào! Chồng chưa cưới của cháu không thể nào là tên lưu manh như anh ta! Cháu không chấp nhận!”
Hai tay Vương Dao ôm đầu, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Nghe thế Tần Khải như thở phào, vỗ ngực.
“Cũng may, làm chồng chưa cưới của khủng long bạo này này ấy à, thôi thì chết đi cho nhanh”.
Sau đó, anh làm vẻ mặt trêu chọc với Vương Dao rồi quay đầu lại cười với Kỳ Mai Hoa: “Bà nội Kỳ, chắc bà không biết ông cụ cực kỳ mong cháu có thể làm cháu rể của bà”.
“Vậy à? Bà cũng rất mong là thế”.
Kỳ Mai Hoa bị anh chọc cho bật cười, cháu trai bệnh nặng, bà ấy đã rất lâu rồi không được cười như thế này.
Đôi trẻ vừa đi, Triệu Diệu Quang mới nghi hoặc nói: “Bố nghĩ cậu ấy có thể đối phó được với Tô Chí Bân kia không? Cậu Tô này theo đuổi Triệu Băng Linh lâu lắm rồi đấy”.
“Không biết nữa, nhưng trực giác mách bảo bố rằng cậu ấy làm được”.
Ông cụ gật gù nói.
Ông cũng không biết đồng ý hôn sư này có đúng hay không, nếu anh không đạt được yêu cầu của ông thì ông ngăn lại cũng chưa muộn.
Nhưng dựa vào lai lịch cùng tài y thuật xuất quỷ nhập thân của anh thì cũng đáng để ông cá cược một phen.
Phía bên kia, Tần Khải đi theo Triệu Băng Linh về tập đoàn Triệu Thị, trên đường đi, chẳng ai để ý đến ai.
Khi họ về đến công ty thì vừa hay đến giờ cơm trưa.
Giờ này hầu như tất cả nhân viên đều ở nhà ăn rồi.
Nhưng họ vừa vào trong sảnh thì đã thấy một người thanh niên cao lớn đẹp trai mặc vest có vẻ đã chờ ở đây rất lâu rồi.
Trông thấy Triệu Băng Linh, anh ta bước ra đón.
“Băng Linh, em ăn cơm chưa? Anh đã đặt bàn ở nhà hàng phía đối diện rồi, em thích ăn piza ở quán đố nhất, chúng ta đi đi…”
Anh đẹp trai trực tiếp phớt Tần Khải, sau đó không chút kiêng kỵ nhìn Triệu Băng Linh từ trên xuống dưới một lượt với đôi mắt sắp phun ra lửa.
Song Triệu Băng Linh chẳng thèm để mắt đến anh ta, mà chỉ vào Tần Khải ở phía sau.
“Chủ của chiếc xe ba bánh ấy đây, tôi dẫn đến cho anh rồi đấy, thích làm gì thì làm đi”.
Tô Chí Bân ngẩn ra, sau đó mới liếc nhìn sang Tần Khải.
“Anh đã hỏi nhân viên của công ty em rồi, họ bảo thằng này đỗ xe ở đây xong rồi tự nhận là chồng sắp cưới của em”.
Nghe thấy thế, Tần Khải méo miệng, bắt đầu thấy bực mình.
Xem ra tên này thích Triệu Băng Linh rồi.
Hừ hừ, xem ông trị mày đây!
“Khụ khụ, tôi xin đính chính, tôi không phải chồng sắp cưới mà là chồng chính thức của cô ấy rồi. Ông cụ Triệu cũng đã đồng ý, còn anh sau này hãy tránh xa Băng Linh ra”.
Tần Khải nói rồi còn sáp lại gần Triệu Băng Linh.
Các nhân viên của công ty đều liếc về phía này để hóng chuyện.
“Tên kia nằm mơ giữa ban ngày hay bị thần kinh thế nhỉ? Sao dám khiêu khích anh Tô như thế, chán sống rồi à?”
“Cái dạng này thì sao mà xứng đôi với sếp nhà mình được, anh Tô bỏ xa nó cả vài con phố ấy chứ”.
“Khoan, hình như là thật đấy, mọi người nhìn đi chủ tịch vừa công bố chuyện hôn lễ trên mạng này”.
Cả công ty đều bùng nổ.
Vì Triệu Băng Linh là người trong mộng của hầu hết đàn ông ở Trung Hải.
Một người luôn không thèm để mắt đến đàn ông như cô lại kết hôn một cách chớp nhoáng ư?
Đã thế còn lấy tên dở đời kia?
Sếp ơi, sao sếp lại dại dột thế?
Tô Chí Bân nhíu chặt hàng lông mày lại, cũng bán tín bán nghi lấy điện thoại ra. Một lát sau, mặt anh ta đã sa sầm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Khải như sắp phun ra lửa.
Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Tô, vừa có quyền vừa có tiền, đã thế còn trẻ trung tuấn tú.
Anh ta theo đuổi Triệu Băng Linh đã bao năm nay, nhưng chưa động được vào một ngón tay của cô.
Thế mà tên nhà quê này lại là chồng sắp cưới của cô ư?
Anh ta không cam tâm!
Còn Triệu Băng Linh thì càng điên tiết hơn, cô đã tức đến mức không nói được gì nữa.
Cô không biết tại sao ông mình lại vội vàng tung tin ra ngoài như thế.
Đương nhiên, cô cũng không biết một chuyện.
Đó là tuy ông cụ không tung tin thì hành động lôi lôi kéo kéo giữa cô và Tần Khải sáng nay cũng lan khắp nơi rồi.
Dù gì, cô cũng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
Hiện tại, trên mạng đã hình thành một liên minh thất tình với số lượng thành viên đông đảo.
“Thế là thật rồi!”
Tô Chí Bân cắn răng rồi run lên.
Anh ta cứ tưởng là một tên nhân viên quèn nào đó của công ty khoá xe ba bánh vào con BMW của mình, vì thế mới muốn mượn cớ đó để tiến triển thêm với Triệu Băng Linh.
Ai dè, chủ nhân của chiếc xe ba bánh đó lại có hôn ước với cô.
Đừng nói là Tô Chí Bân, những người khác cũng không thể tin được.
“Trời ơi! Thì ra nữ thần trong lòng tôi lâu nay đã có hôn ước rồi, tôi thất tình rồi, hu hu”.
“Tôi không đồng ý, tên này không thể làm chồng sắp cưới của sếp được, ít thì sếp cũng phải lấy người như anh Tô chứ”.
Tần Khải cảm nhận được vô vàn ánh mắt như con sói đói đang nhìn mình.
Anh rùng mình một cái.
Phải công nhận là cảm giác này… cũng hay ra phết!
“Băng Linh, anh muốn nghe chính em nói, người này không phải chồng sắp cưới của em đúng không?”
Mãi sau, Tô Chí Bân mới hoàn hồn, sau đó chỉ vào mặt Tần Khải.
Những người khác cũng nhìn sang với vẻ chờ mong.
Họ muốn nghe đáp án chính xác từ phía Triệu Băng Linh.
Đương nhiên ai cũng mong đối tượng kết hôn của cô không phải Tần Khải.
Triệu Băng Linh nhíu mày, càng làm tôn nét lạnh lùng của cô lên.
Càng nhìn Tô Chí Bân, cô càng thấy ghét.
Sau cùng, cô nhìn sang Tần Khải rồi bình thản nói: “Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi”.
Uỳnh!
Ngay sau đó, cả đại sảnh đều im phăng phắc.
Mọi người đều như hoá đá.
Tô Chí Bân há hốc miệng, người lảo đảo như sắp đứng không vững.
“Anh không tin, anh không tin thằng nhà quê này là chồng sắp cưới của em. Nó có điểm nào xứng với em chứ? Băng Linh, chuyện này là giả đúng không?”
Tô Chí Bân vẫn không dám tin hoặc là không muốn, anh ta căm ghét nhìn Tần Khải.
Lời nói của anh ta cũng là tiếng lòng của những người khác.
Tần Khải thấy hơi ngạc nhiên, sau đó khoanh tay cười nói: “Sao anh phiền phức thế, vợ tôi đã nói rõ rồi anh còn chưa hiểu à? Nếu bị điếc thì để tôi chữa cho, tôi không lấy tiền đâu”.
Thấy Tần Khải gọi mình là vợ, Triệu Băng Linh đen mặt, cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi.
Cô thề là sẽ phải đánh Tần Khải một trận.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, lý trí mách bảo cô phải bình tĩnh, đừng để tên dở này chọc điên.
“Anh có biết tôi là ai không?”
Tô Chí Bân tím tái mặt mày nhìn Tần Khải.
Tần Khải chẹp miệng rồi nhởn nhơ nói: “Sao, không tán được vợ tôi nên định đi đường quyền với tôi à?”
Tô Chí Bân ngẩn ra, không ngờ Tần Khải cũng không đến nỗi ngu dốt.
Song, anh ta cố nhịn thêm chút nữa.
“Anh nhìn lại mình đi xem có điểm nào xứng với Băng Linh không? Nếu thức thời thì mau biến đi còn kịp”.
Chương 12: Không biết tự lượng sức mình
Nghe xong, Tần Khải ớ một tiếng rồi phì cười.
“Nghe oách nhỉ! Tôi không xứng với cô ấy, thế anh xứng à? Theo tôi thấy, anh còn chẳng có tư cách xách dép cho tôi ấy chứ, thế mà dám lên giọng với tôi à?”
Tần Khải cười nhăn nhở rồi hùng hồn đáp trả.
Đối phó với cậu ấm như Tô Chí Bân thì phải dùng lời lẽ đanh thép mới được.
Anh ta tưởng anh là đồ nhà quê dễ bị bắt nạt chắc?
“Có giỏi mày nói lại thử xem?”
Tô Chí Bân nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lườm Tần Khải muốn nổ đom đóm mắt.
Một luồng sát khí toả ra từ người anh ta, làm mọi người ở quanh phải sợ khiếp vía.
Lớn bằng này tuổi đầu, nhưng đây là lần đâu tiên có người ăn nói với anh ta như vậy.
“Ôi thằng kia không biết sợ là gì à mà dám ăn nói thế với anh Tô! Kiểu này là sắp bị anh Tô đánh cho tơi bời khói lửa rồi”.
“Đáng đời, loại như nó không đủ tư cách làm chồng sắp cưới của sếp nhà mình”.
Những người khác đều có vẻ hả hê cười nhạo Tần Khải.
Triệu Băng Linh nhíu mày, cô không còn gì để nói về Tần Khải nữa.
“Tần Khải, anh uống nhầm thuốc à? Tôi dẫn anh đến đây để xin lỗi người ta, chứ không phải sinh sự”.
Triệu Băng Linh lạnh lùng lườm Tần Khải một cái.
Tần Khải vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
“Bây giờ là chuyện giữa anh và anh ta, anh ta dám quyến rũ em trước mặt anh, là đàn ông, sao anh chịu được chứ?”
Thật ra, anh biết thừa là Triệu Băng Linh cố tình rồi.
Cô chỉ đứng một bên để anh làm tấm bia đỡ đạn còn gì?
Nếu anh không phản công lại thì quá là thiệt thòi rồi.
Yên tâm, chồng em sẽ không làm em thất vọng đâu.
Không chờ Triệu Băng Linh lên tiếng, Tô Chí Bân đã lên tiếng trước.
“Mày là cái thá gì hả? Chưa bao giờ có ai nói chuyện với tao bằng giọng ấy cả. Mày là người đầu tiên đó, giờ mày muốn chết thế nào?”
Những người khác nghe xong thì đều run sợ.
Xem ra anh Tô này định động thủ thật rồi, Tần Khải chuẩn bị hậu sự đi là vừa.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn Tần Khải như muốn xem anh định làm gì tiếp.
“Ối dồi ôi, sợ quá đi mất! Định đánh nhau à? Hay đi vài đường quyền cho tôi xem trước đi!”, Tần Khải hào hứng nói.
“Nếu mày đã muốn chết thì để tao cho mày được như ý”.
Tô Chí Bân tức đến tím mặt, không nói nhiều là giơ nắm đấm về phía Tần Khải ngay.
“Cẩn thận!”
Triệu Băng Linh hét lên, vội lên tiếng nhắc nhở, cô không ngờ Tô Chí Bân lại ra tay thật.
Bụp!
Ngay sau đó là một tiếng động mạnh.
Cảnh tượng Tần Khải bị đấm sưng mặt trong suy nghĩ của mọi người không hề xuất hiện.
Thay vào đó, anh đã nhanh nhẹn đạp một cú vào đầu của Tô Chí Bân.
Một động tác tường chừng như rất bình thường, nhưng Tô Chí Bân đã phải hét lên đau đớn, sau đó loạng choạng rồi ngã nhào.
Xuýt xoa!
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, Tần Khải có thể đánh ngã Tô Chí Bân một cú ư? Vậy anh mạnh đến cỡ nào?
Nhiều người sốt sắng theo dõi quá trình, trận xung đột này còn hấp dẫn hơn tin tức Triệu Băng Linh có chồng sắp cưới.
Song, Triệu Băng Linh chỉ còn vẻ muộn phiền.
Cô cứ tưởng, sau khi biết Tần Khải là chồng sắp cưới của mình xong thì Tô Chí Bân sẽ biết khó mà lui. Ai dè giờ hai tên dở này lại lao vào đánh nhau.
Đã thế, Tần Khải còn đánh thắng Tô Chí Bân.
Quỷ thần ơi, ai đến cứu tôi với!
“Mẹ kiếp!”
Tô Chí Bân chửi thề rồi đứng dậy, sau đó đau đớn xoa đầu mình.
Ban nãy, anh ta tưởng như đầu mình bị một thanh sắt nện vào, đau đến mức suýt ngất xỉu.
“Mẹ thằng chó, mày dám đánh tao à!”
Tô Chí Bân gầm lên rồi lườm Tần Khải cháy mặt.
Anh ta là cậu chủ nhà nhà họ Tô mà lại bị đánh ư?
Hơn nữa, còn ở ngay trước mặt người mà anh ta yêu.
Chịu thế quái nào được đây?
Dù thế nào, anh ta cũng phải bắt Tần Khải trả giá.
Nhưng Tần Khải vẫn chỉ có một biểu cảm thản nhiên.
Như thể chẳng coi Tô Chí Bân ra gì.
“Ai bảo anh chọc ghẹo vợ tôi? Tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm hả? Tôi nói cho anh biết, giờ ông trời có đáp xuống thì tôi cũng đánh như thường đấy”.
Tần Khải hất cằm nói.
“Vãi! Tên này ăn gan hùm à hay cũng là con nhà giàu có?
“Đừng đùa nữa, khí chất cùng tướng mạo kia thì con nhà giàu nỗi gì? Giống thằng lưu manh thì có”.
“Nhưng bãn nãy anh ta nói câu kia nghe oách lắm, nếu ăn vận tử tế một chút thì cũng không kém gì anh Tô đâu”.
Triệu Băng Linh nghe mấy cô nhân viên khen Tần Khải xong thì suýt tức hộc máu.
Gu của phụ nữ trẻ hiện giờ bị sao vậy?
Tần Khải rõ ràng là một tên khốn, oách ở chỗ nào?
“Có tin tao đánh cho mẹ mày không nhận ra con luôn không?”
Tô Chí Bân vào lại thế, ban nãy anh ta sơ suất nên mới trúng đòn của Tần Khải thôi.
Chứ anh ta đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đâu có ngán bố con thằng nào.
“Nói suông thì có ích gì, giỏi thì đánh tiếp đi…”
Tần Khải hất hàm nói.
Sao Tô Chí Bân có thể nhịn được trước sự khiêu khích này? Anh ta lập tức tung một cú đá vào chỗ hiểm của Tần Khải.
“Mẹ nó chứ! Chiêu hiểm này mà cũng dám dùng, đúng là hèn!”
Nhưng chân phải của Tần Khải đã giơ ra trước rồi tăng tốc đá vào đầu gối Tô Chí Bân.
“A!”
Tô Chí Bân lại hét lên đau đớn, sau đó ôm chân nhảy lò cò.
“Yếu như sên còn đòi giành gái với ông à? Lấy đâu ra can đảm thế? Ông mày buộc cái xe yêu quý lên xe mày là nể mặt mày đấy. Thế mà mày dám gây chuyện với ông, không nể mặt vợ ông là ông táng mày tới số rồi nha con!”
Ngô Bình liếc nhìn Tô Chí Bân với vẻ khí thế như đã biến thành một người khác.
Còn Triệu Băng Linh đã phải tròn mắt ngạc nhiên.
Tần Khải lúc này như khác hẳn trước đó, trở thành một người rất bá đạo.
Đến các nhân viên quanh đó cũng bị khí thế của anh doạ sợ.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Cho anh một phút để biến khỏi đây! Nếu không tôi cho anh được khiêng đi đấy”.
Tần Khải chỉ ra cửa rồi nghiêm túc nói.
Tô Chí Bân nhịn đau rồi vẫn cố ngẩng lên lườm cố Tần Khải thêm phát nữa.
“Mày cứ chờ đấy, chuyện này chưa xong đâu, tao sẽ bắt mày phải hối hận”.
“Thoải con gà mái…”
Tần Khải mỉm cười nói.
Tô Chí Bân u ám cúi đầu xuống rồi lảo đảo rời đi.
Anh ta biết còn ở đây thì chỉ rước thêm nhục.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thằng kia, mày cứ chờ đấy.
Chương 13: Phá vỡ sự yên tĩnh
Thấy Tô Chí Bân rời đi với dáng vẻ thảm thiết, Tần Khải quay đầu cợt nhả nháy mắt với Triệu Băng.
“Giờ em đã hài lòng chưa?”
“Hài lòng cái gì?”, Triệu Băng Linh vờ không biết gì mà trừng mắt Tần Khải.
Vẻ mặt Tần Khải thay đổi, trở nên u oán.
Cô nhóc này còn diễn giỏi hơn ông nội của mình nữa.
“Không phải em dẫn anh tới giải quyết rắc rồi sao? Hiện tại đã giải quyết xong, em hài lòng chưa?”, Tần Khải cười tiến lên.
Nhưng Triệu Băng Linh cũng chỉ lén lút liếc nhìn những người khác một cái, không nói gì mà xoay người đi về phía thang máy.
Tần Khải buồn bực, cô gái này cố gắng giữ gìn hình tượng kiêu kỳ nên vẫn luôn phải ra vẻ như thế, không mệt sao?
Hai người lần lượt vào thang máy.
Mà trong sảnh, mọi người đều cứng lại trong bầu không khí quỷ dị kia, sắc mặt ai cũng đờ ra, cả buổi mà vẫn thể bình tĩnh.
Tiến vào thang máy.
“Tôi cảnh cáo anh, sau này không được gọi tôi là vợ trước mặt người khác, chỉ được gọi tên tôi thôi!”
Trong thang máy, Triệu Băng Linh liếc Tần Khải một cái, mở miệng cảnh cáo.
“Biết rồi biết rồi, khi có người thì gọi tên, không người thì gọi vợ đúng không, anh hiểu rồi!”
Tần Khải làm như không hiểu ý trong lời đối phương mà còn cười he he, cố ý chọc giận Triệu Băng Linh.
Hôm nay không thể hủy hôn được mà còn bị cưỡng ép buộc phải lên con thuyền cướp biển nhà họ Triệu, chi phiếu một triệu cầm còn chưa nóng tay là đã bị ông cụ Triệu lừa lấy lại.
Cả nhà này cố tình lợi dụng anh, thế thì anh cũng phải kiếm lại chút tiền lãi từ trên người Triệu Băng Linh chứ.
“Anh! Anh muốn chọc tôi tức chết à?”
Triệu Băng Linh suýt chửi ầm lên rồi nhưng lý trí nhắc nhở cô là đừng so đó với thằng ngốc Tần Khải này.
“Từ hôm nay, tôi muốn quy ước ba điều với anh!”
Tần Khải giật khóe môi: “What? Cái gì? Còn có điều kiện kèm theo à?”
Triệu Băng Linh lại liếc anh một cái, đợi cả hai đều vào văn phòng, cô mới ngồi xuống ghế xoay, chậm rãi nói.
“Anh có thể trở thành con rể nhà họ Triệu hay không thì đều dựa vào biểu hiện của anh, vì thế tôi muốn quy ước ba điều với anh. Đương nhiên, nếu anh thấy không thích hợp thì cứ chờ thêm khoảng thời gian rồi quyết định tiếp cũng được?”
Tần Khải hạn hán lời luôn.
Anh hủy hôn được thì tốt rồi. Nếu không phải nể tình nước mắt nước mũi của ông cụ Triệu, cô nghĩ tôi muốn thành con rể nhà họ Triệu lắm à?
Nếu không phải đã đồng ý với ông cụ Triệu, anh đảm bảo mình đã xoay người rời đi từ lâu.
“Nói đi, điều kiện gì...”
Tần Khải gật đầu, ngồi xuống sofa, người nằm dài ra, toàn thân đều thoải mái.
Triệu Băng Linh co giật khóe miệng, kiềm nén lửa giận mà nói: “Tuy ông nội tôi đã thông báo quan hệ hai ta nhưng anh phải: Một – không được theo sát tôi; Hai – không thể có quan hệ với những người phụ nữ khác, đặc biệt là với những người phụ nữ đã đính hôn với anh, bằng không hôn ước này vô hiệu”.
“Thứ ba, anh phải thành lập công ty thuộc về mình, tương lai có thể đường đường chính chính cưới tôi, tôi không muốn người ngoài nói nhà họ Triệu tuyển một người ở rể ăn bám”.
Triệu Băng Linh không nhảm nhiều, dường như cô đã giác ngộ là phải hi sinh bản thân rồi.
Tần Khải lại có chút bất ngờ, vốn dĩ anh tưởng là điều kiện của cô gái này sẽ rất hà khắc.
Nhưng không thể không nói, cô gái này quá bá đạo!
“Chỉ đơn giản thế thôi?”
“Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đây chỉ là điều kiện của tôi yêu cầu anh!”
Triệu Băng Linh gật đầu.
Ý ngoài lời là còn có điều kiện giữa anh và ông cụ Triệu, cái này phải để họ bí mật đàm phán.
Khóe môi Tần Khải nhếch lên, vỗ ngực đầy khí thế: “Cái này dễ làm! Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là chưa tới một tiếng, tôi có thể cưới cô vào cửa một cách vinh quang!”
Triệu Băng Linh không nhịn được mà phun nước.
“Anh nghiêm túc không thế?”
“Sao, cô nghĩ tôi đang khoác lác mà? Mấy người sư huynh đệ kia của tôi ấy, chọn đại một người đã là cấp bậc viện trưởng rồi, còn sư phụ già của tôi thì chạy khắp thiên hạ, kết bạn không ít người có tiếng, bằng không thì cô nghĩ xấp hôn ước trong ba lô của tôi có bằng cách nào?”
Tần Khải bĩu môi, ngạo mạn nói.
Mặt Triệu Băng Linh tối đen, khinh miệt nhìn sang.
“Ngưng ngay! Anh đang khoe khoang mạng lưới quan hệ hay là đang ám chỉ nhà họ Triệu của tôi không lọt vào mắt xanh của anh thế? Nếu thế thì ban đầu anh tới Trung Hải làm chi?”
Tần Khải giật mình, đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ vào trán một cái.
“Cô nhắc làm tôi nhớ ra chuyện quan trọng suýt quên mất, tôi tới Trung Hải là vì một nguyên nhân quan trọng, chữa bệnh cho một người quen! Nếu không vì nguyên nhân này thì không cần tới Trung Hải trước tiên, ai ngờ là cái bẫy!”
Tần Khải cũng không chịu thua kém, dùng vẻ mặt hèn mọn khinh thường đáp trả.
“Trách tôi à? Chẳng lẽ chỉ mình anh muốn nhanh chóng hủy hôn? Nếu anh đến trễ thêm nửa ngày thì không chừng cuộc đời chúng ta đã không giống trước rồi”.
Triệu Băng Linh co giật khóe môi, tức giận bật lại.
Tần Khải sờ cằm, đột nhiên nhìn Triệu Băng Linh đầy chăm chú.
“Nhưng nghĩ lại thì hình như tôi cũng không thiệt, nghe nói cô là “đệ nhất mỹ nhân” của Trung Hải, giờ nhìn kỹ thì đúng là hơn minh tinh, người mẫu gì kia một chút”.
Loảng xoảng...
Triệu Băng Linh suýt đánh nát ly trà rồi.
“Oẹ! Lời như thế do loại như anh nói ra đúng là làm người ta buồn nôn”.
Triệu Băng Linh ghét bỏ.
Cô cũng không biết lời Tần Khải nói là thật hay giả nhưng giờ cũng coi như đã nhìn ra tính cách Tần Khải.
Cử chỉ quê mùa, thật ra là mặt dày không biết xấu hổ.
“Trong đống hôn ước đó, còn có người đẹp hơn tôi được sao? Với mắt thẩm mỹ của anh, chẳng lẽ cảm thấy hai ta không xứng?”
Triệu Băng Linh đột nhiên thay đổi thái độ, thăm dò hỏi.
Cô đã có kết luận, một khi Tần Khải gặp cô gái ưu tú hơn mình, anh tuyệt đối sẽ thành kẻ đứng núi này trông núi nọ.
Đến lúc đó, nếu anh chủ động yêu cầu hủy hôn, không phải cả hai người họ đều được giải thoát sao?
“Không biết... những hôn ước này không đi kèm ảnh chụp, tôi chọn bằng trực giác thôi, trực giác mách bảo tôi là cô xinh đẹp nhất”.
Tần Khải biết cô gái đối diện đang thăm dò mình, ăn nói một cách ngọt xớt nhưng thông tin thì thật giả lẫn lộn.
“Hừ, đúng là đã coi thường anh rồi, khua môi múa mép, ba hoa xỏ lá!”
Triệu Băng Linh tức giận nói.
Tần Khải cười ha ha, thuận thế nói: “Cô không biết là chúng ta hiện tại rất giống vợ chồng lâu năm đang liếc mắt đưa tình à?”
Bùm!
Mặt mày Triệu Băng Linh tối sầm, cô vỗ mạnh cái bàn.
“Cút ra ngoài! Tôi không muốn nghe anh nói nữa!”
Cô không ngờ Tần Khải còn có tài thả thính như vậy nên lập tức ra lệnh đuổi khách.
Bạn thân nhất của cô từng dặn dò là phải đề phòng loại đàn ông mồm miệng dẻo quẹo, nhất là kiểu da mặt dày, rất nhiều phụ nữ sẽ bị người như thế chiếm lấy trái tim.
Khi đã đắm chìm trong đó thì sẽ bị vô tình vứt bỏ.
Cô vốn chẳng mấy thiện cảm với Tần Khải, lỡ đâu mình rơi vào bẫy, thế thì phải làm sao?
Chẳng phải là quá hời cho con cóc này à?
“Được, vừa lúc tôi phải đi giải quyết công việc...”
Tần Khải cũng không biết là Triệu Băng Linh thật sự tức giận hay là giả vờ.
Anh vỗ mông, đứng dậy định chuồn mất.
“Đợi đã!”, Triệu Băng Linh đột nhiên gọi anh lại.
“Vợ à, có gì dặn dò sao!”, Tần Khải hấp tấp chạy tới trước bàn, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô.
“Tôi có một cái điện thoại không dùng, đổi với cái máy cùi của anh đi, để tránh lần sau không tìm được anh”.
Triệu Băng Linh giận dữ cắn răng, nhưng vẫn lấy một chiếc thoại mới từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh.
Có hời không chiếm là đứa ngu!
Tần Khải cười tủm tỉm nhận lấy: “Cảm ơn vợ nha, không hổ là vợ, đối xử với chồng tốt như vậy!”
Lửa giận gần như phun ra từ trong mắt Triệu Băng Linh, cô siết chặt đôi tay trắng nõn, suýt nhảy dựng khỏi ghế nhào tới đánh Tần Khải.
Người này cố tình chọc giận cô!
“Biến, lảm nhảm nhiều quá”.
“Tôi đi đây, không có gì thì đừng tìm tôi, tôi bận lắm!”
Tần Khải cười hai tiếng, sau đó lao ra khỏi văn phòng như cơn gió.
“Người này trông có chút ngốc nghếch nhưng ít ra không phải loại người chỉ biết mạnh miệng, tốt hơn loại như Tô Chí Bân nhiều...”
Triệu Băng Linh nhìn cánh cửa mở một nửa, lẩm bẩm một chút, thậm chí còn so sánh giữa Tần Khải với Tô Chí Bân một trận.
“Dừng! Tốt hơn Tô Chí Bân thì sao? Chẳng phải cũng là dạng chẳng ra gì à!”
Nghĩ tới những gì Tần Khải đã làm, Triệu Băng Linh tức tới mức ngã ngửa.
Nhưng chính cô lại không phát hiện là cõi lòng bình thản của cô đã lẳng lặng bị phá vỡ...
Chương 14: Giở trò lưu manh
Tần Khải đứng trên tầng nhìn xuống, xe ba bánh vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là khóa chống trộm bị bẻ gãy thôi.
Vẫn may vẫn may! Đây chính là toàn bộ tài sản của Tần Khải đấy!
Nếu như bị đập, chắc chắn anh sẽ tìm Tô Chí Bân tính sổ!
Tần Khải cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại cưỡi lên xe ba bánh, chạy tới bệnh viện nhân dân Trung Hải.
Trước khi tới Trung Hải, Kỳ Mai Hoa đã nói với anh, dặn anh đến Trung Hải rồi thì đi thẳng tới bệnh viện.
Kỳ Mai Hoa là mối tình đầu của ông cụ, suýt nữa đã trở thành bà nội của anh, lần này, cháu trai của Kỳ Mai Hoa mắc phải bệnh lạ, chữa thế nào cũng không khỏi, lúc này mới tìm đến ông cụ.
Mà Tần Khải cũng là mượn cơ hội này xuống núi.
Bởi vì không quen thuộc với Trung Hải, nên anh vừa đi vừa hỏi thăm, mất gần một tiếng mới đến bệnh viện.
Lần này, anh đặc biệt chọn một góc hẻo lánh để đậu xe.
Nhưng đầu xe vừa vào được một nửa, đột nhiên có một chiếc Maserati từ phía trước chạy vào.
Bịch!
Đuôi của Maserati bỗng nhiên tiếp xúc thân mật với đầu của xe ba bánh.
“Mù à?”
Tần Khải buồn bực không thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nhưng dường như thính lực của người trong xe cực tốt, lập tức thò đầu ra mắng to: “Anh mắng ai mù hả, không nhìn thấy tôi đã quay xe rồi à, lại còn đậu vào chỗ này, đầu óc có vấn đề?”
Nghe thấy giọng nữ êm tai, Tần Khải ngẩng đầu nhìn.
Vậy mà lại là một cô gái mắt ngọc mày ngài, da trắng dáng xinh, vẻ ngoài vô cùng thuần khiết dễ thương, rõ ràng chính là kiểu hoa khôi trong trường học.
“Này! Anh điếc à? Đậu cái xe rởm của anh sang bên kia, đừng cản trở cô đây!”
Cô gái xinh đẹp dẩu môi, tỏ vẻ ngang ngược liếc nhìn Tần Khải.
Tần Khải vốn không định so đo với cô ta, nhưng không ngờ cô gái xinh đẹp này lại ngang ngược không nói lý như vậy?
“Dựa vào cái gì! Là tôi nhìn thấy chỗ đậu xe này trước, mẹ cô không dạy cô rằng xếp hàng phải có trước có sau à?”
Nào biết cô gái lập tức không vui, đột nhiên mở cửa xe đi đến trước mặt Tần Khải, hung hăng đá một phát vào xe ba bánh của anh.
“Anh cho rằng con xe rởm này của anh là xe sang tiền triệu à! Còn không biết xấu hổ đậu xe ở chỗ này, anh không thấy ngại, tôi còn thấy ngại giùm!”
Nói xong, lại không nhịn được đá thêm một phát.
Mặc dù sức lực không lớn, nhưng không ngờ một cú này lại đá sập cửa xe.
“Sao nào! Xe rởm không phải là xe à, đừng tưởng cô lái xe sang là có thể vênh váo hống hách!”
Tần Khải bĩu môi, thấy thái độ cô ta kiêu căng ngạo mạn như vậy, lập tức bật chế độ mặt dày.
“Bồi thường tiền! Hôm nay cô đá hỏng xe tôi, nếu cô không bồi thường tám chục một trăm nghìn, cô đừng hòng rời đi!”
“Cái gì?”
Cô gái xinh đẹp giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm anh.
“Đoán chừng chiếc xe rởm này của anh còn chẳng đến một trăm tệ, lại có mặt mũi đòi tiền tôi? Tôi thấy anh là cố ý bị đụng rồi ăn vạ! Cô đây lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải người giả vờ bị đụng rồi ăn vạ, không ngờ hôm nay lại gặp được tên vô lại như anh! Tức chết tôi rồi, xem ra không dạy cho anh một bài học, anh không biết cô đây là ai!”
Cô gái xinh đẹp bực mình giậm chân, khi đang nói chuyện, chợt giương nanh múa vuốt nhào về phía anh.
“Cô làm gì vậy?”
Tần Khải chẳng hiểu ra sao, anh vẫn còn ngồi trên xe, cô gái này đã xông thẳng đến, giơ tay nắm chặt cổ áo của anh.
“Này này, cho dù cô muốn lấy thân bồi thường thì tôi cũng không cần đâu”.
Tần Khải ghét bỏ bĩu môi, theo bản năng giơ tay muốn giãy ra, không ngờ vừa giãy, lại khiến cô ta kéo rách luôn áo mình.
Roẹt roẹt!
Tay áo một bên suýt bị xé rách hẳn ra.
“Đậu xanh!”
Tần Khải bó tay, cô nàng này cũng dũng mãnh quá rồi.
Nam mặc đồ nữ hở?
Nào biết, tính cách cô gái xinh đẹp này còn nóng nảy hơn anh.
“Đậu xanh cái gì chứ! Ai bảo anh trêu chọc cô đây, đáng đời!”
Nhưng mà, cô ta nhìn thấy tức giận trên mặt Tần Khải, vẫn tự biết mình đuối lý, quay người muốn vào trong xe lấy ví tiền.
Tần Khải cho rằng cô ta muốn chạy, lập tức khó chịu.
“Muốn chạy? Đứng lại cho tôi!”
Tần Khải bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn bắt lấy bờ vai cô ta, nhưng ngay lúc đó, cô gái lại xoay người.
Một giây sau, bàn tay Tần Khải vững vàng rơi lên trên người cô gái.
Cảm giác kia khiến Tần Khải thoải mái không thôi.
Còn chưa cảm nhận được bao nhiêu, một tiếng rống như sư tử Hà Đông vang lên, suýt nữa làm điếc tai anh!
“A!”
Cô gái xinh đẹp trợn to hai mắt, hét lên một tiếng, vung tay đấm về phía mắt Tần Khải.
“Đồ lưu manh! Hôm nay anh thành công chọc giận cô đây rồi, tôi muốn khiến anh sống không bằng chết!”
Khuôn mặt cô gái xinh đẹp đỏ rực, ngoài mắc cỡ ra thì càng nhiều hơn là tức giận.
Ánh mắt nhìn Tần Khải như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Hiểu nhầm! Hiểu nhầm thôi!”
Tần Khải cười ngượng ngập, sắc mặt hơi lúng túng.
Nhưng trong lòng lại suy nghĩ vẩn vơ, cảm giác kia, quả thật không phải hàng độn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tần Khải nuốt một ngụm nước miếng suýt chảy ra ngoài.
Mà cảnh này rơi vào trong mắt cô gái xinh đẹp, khiến cô ta càng thêm giận dữ.
“Hiểu lầm quái gì! Lưu manh thối tha, cô đây liều mạng với anh”.
Cô gái xinh đẹp nghiến răng văng tục, hệt như một con cọp cái, giơ nắm đấm muốn xông lên.
Tần Khải thầm nói không ổn, nhưng đúng lúc này, một cô gái mặc váy dài màu hồng bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô ta.
“Vương Dao, em làm gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng rung động lòng người, khiến Tần Khải vô thức ngẩng đầu lên.
Tùy tiện nhìn cô gái kia một cái, anh bỗng ngây người ngay tại chỗ.
Thoạt nhìn cô gái trước mặt cũng chỉ hai hai hai ba tuổi.
Dáng người vô cùng cân đối, bên dưới váy dài màu hồng, cái cần lồi thì lồi, cái cần vểnh thì vểnh, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.
Mà khuôn mặt tuyệt đẹp kia, hoàn toàn có thể khiến người ta đã gặp rồi thì sẽ không quên được, cộng thêm mái tóc dài kia, tiên nữ cũng chỉ đến thế mà thôi!
Nhìn qua, quả thật còn xinh đẹp rung động lòng người hơn cả Triệu Băng Linh.
Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp câu hồn đoạt phách của cô ta, Tần Khải chỉ nhìn một cái thôi đã không dời mắt nổi rồi.
“Gặp phải một tên lưu manh giả vờ bị đụng rồi ăn vạ! Chị yên tâm, em lập tức đuổi anh ta đi!”
Vương Dao cũng không quay đầu lại, nói ra một câu như vậy.
Nhưng nhìn thấy Tần Khải lại chảy nước miếng với tiên nữ tỷ tỷ của mình, nắm đấm siết chặt vang lên ken két.
“Lưu manh! Xem ra anh cũng không phải người tốt lành gì, vậy mà dám giả vờ bị đụng rồi ăn vạ với cô đây, xem tôi có dám đánh mù mắt chó của anh không!”
Lúc này Tần Khải mới hồi phục tinh thần, vừa lau nước miếng vừa cười hì hì.
“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, nếu không tôi xin lỗi cô nhé?”
“Xin lỗi có tác dụng gì à?”
Vương Dao giận dữ nhìn chằm chằm anh, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, trông cũng rất mê người.
Tên này dám động vào nơi đó của mình, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
“Vậy cô muốn thế nào?”, Tần Khải tức giận trợn tròn mắt.
Cô gái xinh đẹp đúng là khó dây, tính tình còn nóng nảy như vậy, chỗ kia cũng chỉ là một cái sân bay thôi!
“Cô đây muốn thế nào? Đương nhiên là muốn chọc mù hai mắt của anh, rồi chặt đứt cánh tay kia của anh”.
Vương Dao siết chặt nắm đấm, còn muốn ra tay, lại bị người đẹp váy dài bên cạnh lên tiếng cắt ngang.
“Vương Dao, được rồi, vốn chính là anh ta tới trước, khi chúng ta tiến vào chị đã nhìn thấy anh ta rồi”.
Tần Khải nhướng mày, người đẹp này nói chuyện dịu dàng quá, giống như chị gái nhà bên vậy.
Mình thích!
Nhưng mà, Vương Dao vẫn giận không kìm nổi, nói: “Không được! Vừa rồi anh ta còn giở trò lưu manh, hôm nay em nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!”
“Anh ta đã nói là hiểu lầm rồi, em cũng đừng ầm ĩ vô lý nữa, bà nội vẫn đang chờ chúng ta đấy!”
Người đẹp váy dài khẽ cau mày lại, dùng giọng điệu răn dạy nói ra.
“Được rồi! Chị, nể mặt chị, em không so đo với tên lưu manh này nữa”.
Vương Dao tức giận thở hắt ra một hơi, rõ ràng rất không cam lòng.
“Lưu manh thối tha! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi nhất định không tha cho anh!”, Vương Dao đi tới khóa cửa xe lại, quay đầu trợn mắt lườm Tần Khải một cái.
Chương 15: Cặp chị em xinh đẹp
Tần Khải cảm thấy cạn lời.
Có nỗi khổ nhưng không thể nói.
Nhưng dù sao bất cẩn động chạm vào cô ta cũng không dễ gì nói lý với người ta, chỉ đành im lặng đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Sau khi đỗ xe vào một góc khá xa, Tần Khải cũng đi theo vào bệnh viện.
Sau khi nghe ngóng được tin tức của Vương Càn, Tần Khải đi đến phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất khoa nội trú.
Vương Càn là cháu trai của Kỳ Mai Hoa, cũng là người quan trọng trong thế hệ thứ hai của nhà họ Vương.
Nhưng nửa năm trước anh ta lại mắc hội chứng hỗn loạn giấc ngủ, thời gian làm việc đêm ngày đảo lộn, kèm theo các chứng bệnh như đau đầu, mấy tháng ngắn ngủi bị hành không ra dạng người.
Trước đó đã đi khám ở không ít chuyên gia Tây y, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt.
Kỳ Mai Hoa cũng là bác sĩ Đông y, chẳng qua bà ấy đã bắt đầu kinh doanh từ nhiều năm trước nên không thể chữa khỏi những căn bệnh phức tạp như vậy.
Trước khi xuống núi từng nghe ông cụ nói Kỳ Mai Hoa là phu nhân nhà họ Vương ở Chung Hải.
Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn, lai lịch thâm hậu, nhất là chồng của Kỳ Mai Hoa, chỉ một câu nói bừa thôi cũng có thể khiến Chung Hoa chấn động.
Dĩ nhiên nếu không nhờ quan hệ trước kia của Kỳ Mai Hoa và ông cụ thì ông ta cũng không có tư cách mời được Tần Khải xuống núi.
…
“Tên lưu manh chết tiệt, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không gặp một lần thì đánh một lần”.
Đi thang máy đến tầng cao nhất, Vương Dao vẫn tức giận không thôi.
Nhất là khi nghĩ đến việc Tần Khải thế mà lại sờ vào nơi đó, cô ta lại càng nổi nóng.
“Được rồi, em bớt nói vài câu đi, bị bà nội nghe được lại bị mắng đấy”.
Người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài dịu dàng xoa đầu cô ta, đồng thời đẩy cửa phòng bệnh VIP ra.
“Bà nội”.
Nhìn thấy bà cụ khí chất cao quý, mặc bộ đồ sang trọng trong phòng, Vương Dao bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn, nhỏ giọng chào.
Bà cụ đang híp mắt nhìn đơn thuốc trong tay, chỉ phất tay bảo hai người ngồi xuống.
Bên cạnh bà ấy là một thanh niên tuấn tú, phong độ khí chất, nhìn thấy hai chị em, cơ thể lập tức thẳng tắp, mặt tràn đầy vẻ tự tin.
“Giáo sư Kỳ, đây là đơn thuốc tôi vừa tìm được, lần này đảm bảo có thể chữa được bệnh”.
Thanh niên cực kỳ tự tin, nói rồi còn không quên lén nhìn hai chị em Vương Dao.
Vừa dứt lời, bác sĩ chủ nhiệm bên cạnh anh ta cũng nói: “Giáo sư Kỳ, Tiểu Chiêu là thiên tài Đông y mà viện trưởng của chúng tôi vô cùng hài lòng, trăm năm hiếm có, tôi tin cậu ấy có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của sếp Lương”.
“Vậy à?”
Kỳ Mai Hoa ngước mắt lên nhìn, giọng điệu lạnh nhạt.
Bác sĩ chủ nhiệm – Chung Đằng Quân ăn không nói có gật đầu.
“Có lẽ bà không biết Hồ Tiểu Chiêu vừa đánh bại quán quân của mấy năm trước tại hội giao lưu học thuật Đông y năm nay, đối thủ còn là học trò đáng tự hào nhất của thần y Lâm. Cậu ấy đã trở thành khiến mọi người kinh ngạc bằng phương pháp châm cứu của Đổng Thị, thiên tài như vậy giỏi hơn các học trò tỏ vẻ ta đây của thần y Lâm”.
Kỳ Mai Hoa gật đầu: “Tôi biết phương pháp châm cứu của Đổng Thị, nghe nói đó là tuyệt kỹ độc nhất của nhà họ Đổng, không bao giờ truyền ra ngoài. Hình như bây giờ cách chữa bệnh thương hàn vẫn lấy nhà họ Đổng làm chuẩn, dù sao cũng là gia tộc Đông y được truyền lại từ thế kỷ trước, đơn thuốc này quả thực không có vấn đề gì”.
Nói rồi Kỳ Mai Hoa đưa đơn thuốc lại cho thanh niên.
Hai mắt Hồ Tiểu Chiêu sáng rực, thử hỏi: “Vậy ý của phu nhân là có thể thử phương thuốc này?”
Anh ta cực kỳ vui mừng, nếu có thể chữa được bệnh cho ông Vương, không những có thể bám lấy nhà họ Vương, nếu có thể theo đuổi được hai chị em này, thế chẳng phải có thể bước lên đỉnh cao của đời người sao?
Thế nhưng khi Kỳ Mai Hoa sắp gật đầu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh Vương Càn ở đây phải không?”
Tiếng gõ cửa vừa dứt, Tần Khải bước vào.
Nhưng ngay sau đó, anh sửng sốt, bĩu môi, thầm nói xui xẻo.
“Là anh? Cái tên lưu manh thối tha này, anh vẫn chưa chịu thôi à!”
Giọng nói quen thuộc khiến Vương Dao nhảy dựng lên.
Nhìn thấy đúng là Tần Khải, cơn giận vừa mới hạ xuống bỗng chốc lại dâng lên.
Tần Khải cũng ngớ người.
“Sao cô lại ở đây?”
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
“Anh nói xem? Tôi là người nhà của bệnh nhân, tất nhiên là ở đây rồi. Anh chạy theo đến đây chẳng phải muốn tìm tôi đòi tiền à?”
Vương Dao giơ nắm đấm lên, quái gở nhìn Tần Khải.
“Không ngờ anh còn có gan chạy theo đến đây? Đã quên lúc nãy tôi nói gì với anh rồi à?”
Tần Khải buông lỏng tay nhưng lại nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường.
“Cô là người nhà của Vương Càn? Nói thế cô là cháu gái của bà Kỳ - Vương Dao à? Cũng chính là vợ chưa cưới ngoài miệng của tôi?”
Tần Khải tặc lưỡi, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
Trước đó anh cứ cảm thấy cái tên này hơi quen.
Nhưng cô gái xinh đẹp này quá hung hãn, anh không dám nghĩ theo hướng đó.
Không ngờ đúng là thật!
“Cái quái gì thế chứ?”
Vương Dao cũng ngơ ngác với câu nói của anh, không biết anh đang nói bậy bạ gì.
Cô gái xinh đẹp mặc váy dài ở đằng sau cô ta cũng nhíu mày, cô ta còn chưa kịp lên tiếng, bà cụ ở một bên đã bước đến một bước, ngạc nhiên kéo Tần Khải đến.
“Tiểu Khải Khải, mong được cháu đến rồi”.
Tần Khải quay đầu lại nhìn, vui mừng nhào vào lòng Kỳ Mai Hoa, hệt như người thân đã lâu không gặp.
“Bà nội Kỳ, cháu cũng nhớ bà lắm…”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều giật mình.
Ngay cả hai chị em Vương Dao cũng trố mắt nhìn.
Ngay cả bọn họ bình thường cũng không dám ôm bà nội thân mật như vậy, mà cái tên này còn dụi mặt vào vai Kỳ Mai Hoa mấy lần nữa?
Anh nghĩ anh là đứa trẻ lên ba đấy à?
“Tên lưu manh thối tha, tránh ra cho tôi!”
Vương Dao sầm mặt, nắm lấy cánh tay Tần Khải, kéo anh ra.
“Bà nội của tôi cũng là người anh có thể chạm vào à? Có tin tôi đánh anh đến mức mẹ anh cũng không nhận ra không?”
Cô ta vừa định dúi nắm đấm ra thì Kỳ Mai Hoa vội quát: “Vương Dao, không được vô lễ, cậu ấy là khách quý bà mời đến đấy”.
Khách quý? Tên lưu manh này là khách quý á?
Vương Dao ngơ ngác.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài đằng sau cô ta – Vương Tuyết lại ngờ vực nhíu mày: “Bà nội, lẽ nào anh ta là Tần Khải mà bà nói ạ?”
“Đúng thế, nó là Tần Khải đấy”.
Kỳ Mai Hoa nghiêm túc gật đầu.
Thế nhưng…
Vương Dao lập tức nhảy dựng lên khi nghe đến cái tên này.
“Gì cơ! Anh ta là Tần Khải, người có hôn ước bằng miệng với cháu á? Ôi trời, không thể nào! Chồng chưa cưới của cháu không thể nào là tên lưu manh như anh ta! Cháu không chấp nhận!”
Hai tay Vương Dao ôm đầu, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Nghe thế Tần Khải như thở phào, vỗ ngực.
“Cũng may, làm chồng chưa cưới của khủng long bạo này này ấy à, thôi thì chết đi cho nhanh”.
Sau đó, anh làm vẻ mặt trêu chọc với Vương Dao rồi quay đầu lại cười với Kỳ Mai Hoa: “Bà nội Kỳ, chắc bà không biết ông cụ cực kỳ mong cháu có thể làm cháu rể của bà”.
“Vậy à? Bà cũng rất mong là thế”.
Kỳ Mai Hoa bị anh chọc cho bật cười, cháu trai bệnh nặng, bà ấy đã rất lâu rồi không được cười như thế này.