-
Chương 61-65
Chương 61: Anh cứ chờ đấy cho tôi
Tần Khải chẳng thèm để ý tới, anh chỉ lắc đầu với vẻ tiếc nuối.
Đồ ăn đều rất ngon, nhất là món thịt kho tàu do Kỳ Mai Hoa làm, đúng là mỹ vị nhân gian.
Nhưng tiếc là một bữa tiệc vui vẻ thế này đã bị Ngô Quảng phá hỏng, không chỉ có Tần Khải mất hứng, đến đám con cháu nhà họ Vương tuy không nói gì nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải chẳng khác nào nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Chắc chỉ có một mình Kỳ Mai Hoa là thật lòng chào đón Tần Khải đến đây.
“Bà Kỳ, hôm nay cháu cũng ăn đủ rồi, lát cháu có chút việc bận nên chắc không thể nán lại lâu được. Cảm ơn bà đã nhiệt tình đón tiếp cháu.
Tần Khải nói rồi đứng dậy lấy áo, chuẩn bị ra về.
“Cháu làm thế là vẫn giận bà rồi, nếu việc không gấp thì qua chỗ bà uống chén trà rồi hãy đi. Bà với sư phụ cháu cũng đã lâu không gặp, vừa hay có cháu ở đây thì kể cho bà nghe chút chuyện của ông ấy”, Kỳ Mai Hoa đứng dậy, tỏ vẻ không nỡ.
Vương Tuyết cũng đứng lên theo, sau đó không quên huých em gái Vương Dao một cái.
Ba bà cháu cùng nhau tiễn Tần Khải ra ngoài, nhưng cả đường đi, Vương Dao đều bĩu mỗi, tỏ vẻ không tình nguyện.
Cô ta vẫn muốn mượn tay Ngô Quảng để chơi Tần Khải một vố nữa.
Ai dè Tần Khải còn chưa làm gì mấy thì ông anh rể hờ của cô ta đã gục trước rồi.
Vương Dao thầm mắng Ngô Quảng là tên vô dụng, song cô ta càng ngứa mắt với Tần Khải hơn.
“Thôi ạ, cháu thật sự có việc phải làm. Để hôm khác nhất định cháu sẽ lại đến chơi với bà”, Tần Khải đã đi ra ngoài, sau đó lắc đầu từ chối.
Anh đã mất hết sạch hứng rồi, cố ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Kỳ Mai Hoa đi theo sau Tần Khải rồi bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi đi ra ngoài biệt thự, Kỳ Mai Hoa kéo tay Tần Khải, hai người đối mắt nhìn nhau, bà ấy mới đầy vẻ áy náy nói: “Tiểu Khải, hôm nay là lỗi của bà, bà vốn định giới thiệu cho cháu làm quen với con cháu nhà bà, ai ngờ đâu… haizz!”
Bà ấy chỉ nói nửa chừng rồi không kìm được tiếng thở dài.
Vương Tuyết đan tay vào nhau rồi tiến lên nói: “Tính Ngô Quảng là vậy, chuyện hôm nay anh đừng để trong lòng nhé”.
“Không sao không sao, bà Kỳ, mọi người đang nói gì thế ạ? Người khác không hiểu thì thôi, chứ cháu lạ gì tâm ý của hai người đâu ạ. Cháu biết bà tốt với cháu mà”, Tần Khải vẫn tươi cười như trước.
Thấy Tần Khải không nổi giận, Kỳ Mai Hoa mới gật gù.
Tiễn Tần Khải lên xe rồi, Kỳ Mai Hoa mới quay người, ngay sau đó sắc mặt bà ấy đã thay đổi.
Sau khi quay lại biệt thự, Kỳ Mai Hoa quyết định phải dạy dỗ lại đám con cháu nhà mình.
Vương Tuyết đứng trước xe nhìn Tần Khải, nhưng lại có vẻ né tránh, cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Khải giả vờ như không thấy, Vương Dao chuẩn bị lái xe thò đầu ra rồi mỉm cười một cách xấu xa, nói: “Chị, có gì thì chị nói nhanh lên, em sắp đi rồi này”.
“Khụ khụ…”, Vương Tuyết ho khan vài tiếng rồi mới áy náy nói: “Tần Khải, chuyện hôm nay thật sự là lỗi của Ngô Quảng, anh đừng để trong lòng nhé”.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, tôi quên ngay ấy mà, ha ha…”
Thấy Tần Khải cười, Vương Tuyết mới quay đi, sau đó vẫy tay tạm biệt anh.
Xe khởi động, loáng cái đã rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.
Vương Dao thấy không còn ai khác nữa nên tò mò ngoái lại rồi quan sát sắc mặt của Tần Khải.
Nhưng cô ta nhìn mãi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Tôi bảo này, anh định bỏ qua cho Ngô Quảng thật à?”, Vương Dao không nhịn được nữa nên hỏi.
Tần Khải ngồi ở hàng ghế sau bật cười nói: “Cô nói kiểu gì thế? Dù gì thì người ta cũng là anh rể của cô cơ mà”.
“Phì, mơ à! Anh ta xách giày cho chị tôi cũng không đáng. Tại ông nội tôi ép thôi, chứ anh tưởng chị tôi đồng ý chắc? Nếu tôi mà là chị thì thà lấy đồ nhà quê như anh còn hơn loại ngụy quân tử như Ngô Quảng”, vừa nói dứt câu, mặt Vương Dao đã đỏ lựng.
“Cái này thì cô nói đúng, cuối cùng thì cũng biết nhả lời vàng ý ngọc rồi, ha ha… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cô mà là chị cô thì tôi thà ở vậy đến hết đời còn hơn”.
“Anh… đúng là tự luyến, chị đây có chết già cũng không thèm lấy anh đâu”.
“Thế thì tôi yên tâm rồi, khỏi cần lo việc từ hôn”, Tần Khải còn bày đặt xoa ngực ra vẻ như bị dọa cho sợ hết hồn.
“Anh… hừ!”
Vương Dao quay mặt đi, hiện giờ cô ta đã tức điên lên rồi.
Tuy lời Tần Khải nói là thật, hai bọn họ cũng không có ý gì với nhau, nhưng Vương Dao nghe xong vẫn thấy bực.
Sau đó, cả hai không ai nói gì nữa. Vương Dao đưa Tần Khải đến cổng bệnh viện số 1 mà mặt mày vẫn hằm hằm.
Tần Khải cũng không nói gì.
Vương Dao chỉ đang nổi tính tiểu thư thôi, đương nhiên anh sẽ không chấp cô ta, còn Ngô Quảng kia thì hình như lúc ra về vẫn có vẻ không cam tâm.
Tuy Tần Khải đã hứa với Vương Tuyết sẽ bỏ qua cho hắn ta, nhưng nếu Ngô Quảng tự kiếm chuyện với anh trước thì…
Trong lúc đang trầm ngâm thì Tần Khải nhìn thấy cổng của bệnh viện số 1 nên định xuống xe.
Nhưng anh còn chưa kịp đặt chân xuống đất thì điện thoại đã đổ chuông.
Tần Khải tạm khựng lại, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra rồi nghe máy.
“Vợ à, chẳng mấy khi em gọi cho anh, mới một lúc không gặp mà đã nhớ anh rồi à?”
“Tôi… công ty có chút chuyện, anh đến đây một lát được không?”
Triệu Băng Linh định nói gì đó lại thôi.
Nghe thấy thế, Tần Khải cười hi hi nói: “Em cũng biết anh không rõ việc của công ty mà, vả lại đó là công ty của em, có liên quan gì đến anh đâu?”
“Anh… tôi có việc thật mà, nói qua điện thoại không hết được, anh có thể qua đây hộ tôi chút việc được không?”, Triệu Băng Linh rõ ràng đã tức nhưng vẫn cố giữ giọng điệu mềm mỏng.
Tần Khải: “Được thôi, nhưng anh có một điều kiện”.
Triệu Băng Linh mừng rỡ: “Anh nói đi”.
“Đơn giản lắm”.
Tần Khải tươi cười nói: “Nếu anh làm được việc thì em phải nói chuyện với ông mình về chuyện từ hôn, có mỗi điều kiện này thôi, không quá đáng chứ?”
Triệu Băng Linh: …
“Hừ, khỏi cần anh nhắc, tôi cũng đang nghĩ cách rồi. Tốt nhất anh mau đến đây đi, không thì đừng hòng từ hôn”, Triệu Băng Linh đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị, cô suýt tức đến mức đập cả điện thoại.
Từ khi Tần Khải bước vào cuộc sống của cô, cô luôn nghĩ cách để đá anh đi.
Nhưng chuyện từ hôn lại do anh đề nghị, làm cô nghĩ sao cũng thấy bực.
Từ ngoại hình đến gia thế, cô đâu kém chỗ nào.
Chỉ cần Triệu Băng Linh nói một câu thì người muốn cầu hôn cô có thể xếp dài ba vòng Trung Hải luôn.
Cô đính hôn với Tần Khải rõ ràng là bị thiệt mà.
Còn phía Tần Khải thì anh như đang vớ được món hời.
Nếu công ty không có việc thật thì còn lâu Triệu Băng Linh mới chịu hạ mình với anh như thế.
“Tần Khải, tên khốn nhà anh, cứ chờ đó cho tôi!”
Chương 62: Đòi nợ theo cách vô liêm sỉ
Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị, Triệu Băng Linh để điện thoại xuống, mày cau chặt.
Vì rất nhiều nguyên nhân mà hiện giờ tập đoàn Triệu Thị đang đối mặt với nguy cơ khủng hoảng nghiêm trọng.
Cách đây không lâu, gia tộc gửi tin đến, rất có khả năng nhà họ Lý trước giờ đều có thù hằn với nhà họ Triệu sẽ gây rối, nhân cơ hội cưỡng ép thu mua tập đoàn Triệu Thị.
Ông cụ Triệu trong điện thoại dặn đi dặn lại cho dù Triệu Băng Linh làm thế nào thì cũng phải nghĩ cách bảo vệ gia nghiệp của nhà họ Triệu.
Nhưng nhà họ Lý dễ đối phó vậy sao?
Triệu Băng Linh chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, thư ký của cô đã hoảng hốt đẩy cửa bước vào.
“Sếp, có người nhà họ Lý đến, hình như là vì chuyện liên quan đến khủng hoảng của công ty, họ kiên quyết muốn gặp cô, đang cãi nhau với tiếp tân”.
“Nhanh vậy à?”
Nghe thư ký nói thế, Triệu Băng Linh rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Cô lập tức thông báo với lễ tân, cho dù thế nào cũng phải ngăn họ lại cho tôi, đừng để họ lên đây”.
“Vâng, vâng, tôi đi ngay”.
Thư ký vội vàng gật đầu, còn chưa kịp bước ra ngoài thì bên ngoài đã vang lên giọng cười kỳ quái.
“Ha ha, sếp Triệu sợ chúng tôi như thế chẳng lẽ là có mưu đồ gì không thể nói à?”
“Haizz, nghe mọi người nói cánh cửa nhà họ Triệu cao ngất ngưỡng, hôm nay xem như được tận mắt nhìn thấy”.
Hai người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy người thanh niên mặc đồ vest, mỉm cười nhàn nhã bước vào văn phòng Triệu Băng Linh.
Thư ký hốt hoảng đứng nguyên tại đó: “Sếp, chuyện này…”
Bây giờ Triệu Băng Linh không có thời gian để tâm đến thư ký, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của mình, lập tức trở thành người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhưng không để Triệu Băng Linh nói gì, mấy người nhà họ Lý chẳng chút khách sáo nào, cứ như bước vào công ty nhà mình vậy.
Có người ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay cầm lấy tác phẩm nghệ thuật được đặt trên bàn làm việc, còn chậc chậc mấy tiếng.
Cũng có người nghịch mấy chậu cây mà Triệu Băng Linh yêu thích, tay nhào nặn những nụ hoa.
Lý Tiếu Lai dẫn đầu thách thức nở nụ cười, không khách sáo ngồi xuống sofa.
Đám người này ngang tàng vô lý như đám giặc bước vào thôn, làm cho thư ký của Triệu Băng Linh hoảng sợ, mặt mày tái nhợt.
Sắc mặt của Triệu Băng Linh cũng rất khó coi.
Cô là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Triệu Thị, là chủ nhân phòng làm việc này.
Người nhà họ Lý ngang ngược, kiêu ngạo như vậy rõ là không xem Triệu Băng Linh ra gì.
“Tiểu Trương, ở đây không có việc gì rồi, cô ra ngoài đi”.
Phất tay bảo thư ký ra ngoài, Triệu Băng Linh lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Ánh mắt tránh khỏi mấy người nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Các người đến đây làm gì? Nơi này là tập đoàn Triệu Thị, không phải nhà họ Lý. Tôi cảnh cáo các người, lập tức ra khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.
“Bốp!”
Một âm thanh rõ to vang lên.
Triệu Băng Linh trợn to mắt nhìn.
Bức tượng Phật cổ thời Minh mà cô thích nhất đã bị đập vỡ.
Còn kẻ đầu sỏ là một thanh niên nhà họ Lý lại tỏ ra xởi lởi đầy giả tạo: “Xin lỗi nhé, thật xin lỗi sếp Triệu, nhất thời trượt tay, trượt tay thôi, ha ha…”
Không đợi Triệu Băng Linh lên tiếng, một bên khác lại vang lên tiếng choang.
Một chậu hoa lan mà Triệu Băng Linh đặt trên cửa sổ bị đập vỡ.
“Trượt tay, tôi cũng trượt tay, ha ha…”
Người nhà họ Lý cười mỉa, nhấc chân đạp lên hoa lan bị vỡ.
Nào có bộ dạng xin lỗi chứ?
“Các… các người! Bắt nạt người quá đáng đấy, có còn biết tôn trọng luật pháp nữa không hả”.
Triệu Băng Linh đập bàn đứng dậy, cũng không thể kiềm chế được cơn giận nữa.
Nhưng đối mặt với Triệu Băng Linh đang nổi giận, hai người đập vỡ đồ đó không chỉ không sợ mà ngược lại còn khoanh tay, thích thú nhìn chằm chằm mặt Triệu Băng Linh.
“Luật pháp? Ha ha… Sếp Triệu, cô đùa vui thật đấy, đã lúc này rồi mà cô còn vờ vịt với bọn tôi à? Nói đi, tiền nợ của nhà họ tôi, cô định giải quyết thế nào?”
“Hiện giờ kinh tế suy thoái, ông cụ cũng không lạc quan với việc làm ăn trong tương lai nên chúng ta mong sếp Triệu có thể mau chóng trả xong những món nợ kia, nếu không lần sau bọn tôi tới, sẽ không chỉ đập phá của tượng Phật hay chậu hoa của cô đâu”.
Người nhà họ Lý bật cười, đứng ở trước cửa văn phòng, bày ra dáng vẻ không trả tiền thì không đi đâu cả.
Dù sao Triệu Băng Linh cũng là phụ nữ, có bao giờ gặp cảnh tượng này đâu?
Dù sao cô đang cố gắng giữ hình tượng phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ hoảng loạn.
Cô biết rõ nhà họ Lý không phải đám người dễ dãi.
Nếu đẩy họ vào thế đường cùng, những người này không có giới hạn, họ có thể làm bất cứ điều gì.
“Tôi đã liên hệ với ngân hàng về chuyện khoản nợ, mọi chuyện đang thuận lợi, các người về đợi tin tức đi, nếu có tình huống gì, tôi sẽ liên lạc với các người ngay”.
Triệu Băng Linh cắn răng giải thích.
Năm đó nhà họ Triệu gặp chút rắc rối nhỏ, vốn dĩ muốn đến ngân hàng vay một khoản nợ, cũng đã giải quyết được.
Nhưng gia chủ nhà họ Lý lại chủ động tự mình đưa tiền đến.
Nói là giúp đỡ nhà họ Lý, bao giờ trả cũng chẳng sao cả, xem như kết bạn vậy.
Ông cụ Triệu cũng không đề phòng gì, cứ cầm tiền dùng trước.
Nhưng sau đó lại không ngờ cho mượn tiền thì dễ, muốn trả lại thì lại khó.
Mấy lần ông cụ đến nhà muốn trả lại số tiền này nhưng nhà họ Lý vẫn một mực kiên quyết không cần trả gấp, tiền lời phải trả của nhà họ Triệu gia càng ngày càng lớn.
Nhưng không ngờ hết lần này đến lần khác, không những không trả được tiền mà công việc kinh doanh của nhà họ Triệu ngày càng sa sút.
Nhưng ngay lúc nhà họ Triệu rơi vào khủng hoảng tài chính, cần tiền vốn gấp thì nhà họ Lý lại bắt đầu ngang ngược đòi nợ.
Lúc này người nhà họ Triệu mới biết từ lúc nhận số tiền vốn đó, họ đã rơi vào cạm bẫy của nhà họ Lý rồi
Triệu Băng Linh đã rất cố gắng thương lượng nhưng người nhà họ Lý ở phía đối diện dường như không có ý nghe theo.
“Ha ha… Sếp Triệu à, không phải là tôi nói cô đâu, cô nghĩ tôi là đứa bé lên ba, đùa tôi đấy à?”
“Một câu thôi, hôm nay một là cô phải trả tiền, hai là công ty của cô khỏi mở cửa nữa”.
“Các anh… các anh có ý gì?”, Triệu Băng Linh biến sắc, không giấu nổi được vẻ hoảng loạn.
“Có ý gì? Lúc mượn tiền thì ông cụ nhà họ không nói như thế, bây giờ bọn tôi không lấy được tiền, chỉ có thể lấy công ty của cô thế chấp trả nợ thôi, đúng không?”
“Thiếu nợ thì trả là chuyện đương nhiên, tôi thấy cô nên chấp nhận đi?”
“Đúng thế, năm trước cô mượn hai trăm triệu tệ để quay vòng, nhìn tình hình hiện giờ của công ty của cô, tôi nghĩ tính ra giá trị cũng chỉ hơn một trăm triệu tệ thôi. Đừng nói nhà họ Lý chúng tôi không nể tình, hôm nay tôi có thể quyết định tính cho cô một trăm năm mươi triệu tệ. Đây là hợp đồng, ký một chữ, còn năm mươi triệu tệ, chúng tôi sẽ cân nhắc cho cô chút thời gian”.
Lý Tiếu Lai cười nhạo, ném bản hợp đồng đã chuẩn bị trước đến trước mặt Triệu Băng Linh.
Triệu Băng Linh lướt qua một lượt, tức đến mức hai tay run rẩy.
Giá trị thị trường của tập đoàn Triệu Thị ít nhất là năm trăm triệu tệ.
Người nhà họ Lý nào phải đến đòi nợ?
Rõ ràng là giậu đổ bìm leo, muốn cướp lấy công ty nhà họ Triệu.
Chương 63: Lấy thân trả nợ
“Các người nói đàng hoàng chút được không? Chuyện nợ nần, chúng tôi thật sự đang thu xếp rồi, hơn nữa cho dù thế chấp công ty, cũng tuyệt đối không chỉ từng này..”.
Triệu Băng Linh sắc mặt tái nhợt, trong lòng vừa tức lại vừa sợ, đối mặt với nhà họ Lý hùng hổ hăm dọa, cô chỉ có thể kìm nén sự phẫn uất, cố gắng giải thích rõ.
“Nói đàng hoàng, hay lắm? Nếu không phục, tổng giám đốc Triệu có thể đi kiện tôi, xem xem toà án Trung Hải của chúng ta có thụ lý đơn tố cáo của cô không”.
“Kỳ thực, một trăm năm chục triệu đã là rất nhiều rồi, tổng giám đốc Triệu, tôi thấy cô nên hài lòng đi, đừng có đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc”.
“Năm chục triệu còn lại, cô có thể trả từ từ, dù sao hai nhà chúng ta là đối tác, đúng không tổng giám đốc Triệu?”
Nhà họ Lý đứng thành một hàng, từng người cười khẩy, biểu cảm trên mặt rất kiêu ngạo.
Triệu Băng Linh nghe vậy, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống ghế, gương mặt hoàn toàn suy sụp.
Thế lực của nhà họ Lý rất lớn, đối mặt với sự hạnh hoẹ của bọn họ, tập đoàn Triệu Thị căn bản không có đường thoát.
Thời điểm hưng thịnh, nhà họ Triệu đã không phải là đối thủ của nhà họ Lý, lúc này lại chính là giai đoạn đầu cơ giá xuống công ty suy yếu, đối với nhà họ Lý mà nói, việc bóp chết nhà họ Triệu gần như chẳng khác gì việc tiện tay đè chết một con kiến.
“Bất luận như thế nào, công ty tuyệt đối không thể bán! Ông nội đã giao tập đoàn cho tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày, các người sẽ không bao giờ chiếm được!”. Lửa giận, sự ủy khuất lẫn phẫn nộ chồng chất lên nhau, Triệu Băng Linh cắn răng, thái độ cũng trở nên cứng rắn hơn.
Đáng tiếc, quyết tâm của Triệu Băng Linh không hề lôi kéo được sự đồng tình nào, càng không thể dọa được đám người ngông cuồng nhà họ Lý kia, ngược lại là dẫn đến một trận cười:
“Ha ha... Cô nói không thể là không thể, coi nhà họ Lý chúng ta là tổ chức từ thiện à?”
“Ha ha, tôi là thích tính cách cứng rắn này của cô, như vậy mới có chút kích thích, đúng không?”
...
“Khụ khụ…”
Ngay giữa lúc đám người nhà họ Lý kiêu ngạo, cười chế giễu, Lý Tiếu Lai đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, bỗng nhiên giả bộ ho khan hai tiếng.
Hắn ta khẽ giơ tay lên, đám người nhà họ Lý đang kiêu ngạo hống hách trước mặt Triệu Băng Linh lập tức lui sang một bên, im lặng không lên tiếng.
Lý Tiếu Lai nở một nụ cười tinh nghịch trên mặt, nhìn về phía Triệu Băng Linh: “Cô Triệu, thật ra cá nhân tôi rất hiểu tâm trạng bây giờ của cô. Nhưng mà, thiếu nợ thì phải trả, đó là đạo lý hiển nhiên, tôi cũng lực bất tòng tâm!”
Triệu Băng Linh biết Lý Tiếu Lai có ý đồ xấu, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay mặt qua chỗ khác.
Nụ cười của Lý Tiếu Lai cứng đờ lại, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nhưng, hắn ta rất nhanh đứng thẳng dậy, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười khác, đi đến trước bàn làm việc của Triệu Băng Linh.
Hai người cách nhau một cái bàn, ánh mắt của Lý Tiếu Lai nhìn tới nhìn lui thân hình hoàn hảo của Triệu Băng Linh một cách thèm thuồng.
Sau một lúc lâu, lúc này mới cười mở miệng: “Khụ khụ... Thật ra, Băng Băng à, anh đã ngưỡng mộ em từ lâu, anh cũng vô cùng thông cảm cho tình cảnh hiện tại cả tập đoàn Triệu Thị. Chỉ cần em đồng ý hẹn hò với anh, anh cam đoan, nợ nần giữa hai nhà chúng ta sẽ được xoá bỏ, hơn nữa, anh sẽ đưa ra một khoản sính lễ cực kỳ cao, khủng hoảng của công ty em sẽ không còn là vấn đề, như vậy đều tốt đối với hai nhà chúng ta, chẳng phải sao?”
“Lý Tiếu Lai, hình như tôi đã nói với anh rồi? Tôi không có hứng thú với anh! Hôm nay anh làm loạn ép trả nợ, chính là muốn ép tôi tuân theo sự chi phối đúng không? Anh biết không? Trong mắt tôi, hành động của anh cực kỳ ấu trĩ, mà còn vô sỉ! Ép buộc một cô gái như vậy, anh còn biết xấu hổ không?”
Triệu Băng Linh cắn chặt hàm răng, lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt đảo qua đám người nhà họ Lý, cô lúc này mới hiểu ra, mục đích thật sự của nhà họ Lý, căn bản không phải đòi tiền.
Có dụng ý khác, cái mà Lý Tiếu Lai tính kế chính là bản thân Triệu Băng Linh.
Chỉ cần có được Triệu Băng Linh, liền có thể thuận thế nắm giữ công ty nhà họ Triệu, có thể nói một hòn đá ném hai chim!
“Băng Băng, em sao có thể nói như vậy chứ? Anh thật sự thích em, hơn nữa, đây thật sự chỉ là trùng hợp, thực sự không phải do anh cố ý gài bẫy em!”
Lý Tiếu Lai giả bộ oan ức, nhưng ánh mắt tham lam đã sớm bán đứng dục vọng trong lòng hắn ta.
Ngoài miệng thì nói thích, nhưng ánh mắt Lý Tiếu Lai nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Triệu Băng Linh, không hề có ý dời đi.
Triệu Băng Linh thấy vậy, tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Đủ rồi! Anh như vậy là thích? Anh chỉ là thèm muốn cơ thể tôi! Thu lại chút giả dối đáng thương kia của anh đi, Lý Tiếu Lai, loại người như anh, tôi đã gặp nhiều rồi!”
“Phải không, Băng Băng, em xác định chứ?”
Lý Tiếu Lai gượng cười, còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Triệu Băng Linh, hắn ta chỉ tỏ ra giễu cợt, không giả vờ nữa.
“Được thôi, nếu cô đều đã biết rồi, vậy chúng ta cũng không có gì để nói nữa”.
“Sớm đã nói mà, anh họ, người phụ nữ này phải dùng vũ lực mới được, anh không nghe, nhìn xem, em có sai không?”
“Tông Nhân nói đúng, gạo nấu thành cơm, cô bé... À, không, tổng giám đốc Triệu, chẳng phải cô ấy sẽ hiển nhiên trở thành chị dâu của chúng ta sao?”
“Được, bọn em ra ngoài giữ cửa cho anh, hai người sớm làm xong việc”.
Một đám người nhà họ Lý mắt thấy Lý Tiếu Lai lật mặt, chẳng những không có chút bất ngờ nào, ngược lại không thèm che giấu tiếng cười nhạo.
Ánh mắt nhìn Triệu Băng Linh giống như con sói xám nhìn con cừu nhỏ vậy.
Triệu Băng Linh sợ co rúm người, sắc mặt trắng bệch.
Nếu bọn họ thực sự dùng vũ lực, vậy thì phiền phức rồi.
Lý Tiếu Lai xoa xoa tay, vẻ mặt dâm đãng, từ từ đến gần Triệu Băng Linh: “Băng Băng à, em theo anh đi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh cam đoan không làm đau em”.
“Anh... Anh đừng qua đây! Tôi cảnh cáo anh, còn như vậy, tôi gọi người! Tôi... Tôi đã đính hôn rồi!”, Triệu Băng Linh mặt đầy hoảng loạn, trong miệng vội vàng cầu xin.
Mắt thấy đã tới góc tường, không thể lùi tiếp, Triệu Băng Linh hai tay ôm ngực, một người phụ nữ mạnh mẽ, bị dọa đến lạnh run người.
Thấy thế, Lý Tiếu Lai lau nước miệng nơi khoé miệng một cách cực kỳ thèm thuồng, đôi mắt hận không thể nhìn xuyên qua bộ quần áo trên người Triệu Băng Linh.
“Đính hôn rồi thì sao? Gã mắt mù nào dám tranh phụ nữ với cậu đây? Ha ha... Em cứ hét lên đi, hôm nay cho dù em có hét vỡ họng, anh xem có ai dám quản anh?”
Lý Tiếu Lai cười chế nhạo, bước chân càng là không dừng lại, rất nhanh đã dồn Triệu Băng Linh đến góc tường.
“Được, bọn em ra ngoài giữ cửa, ha ha... Anh họ, anh xử lý nhanh nha”.
“Đi thôi đi thôi, có gì đáng xem?”
Mấy người nhà họ Lý cười đê tiện đi ra ngoài cửa.
Triệu Băng Linh sợ đến mức rơi nước mắt.
Mắt thấy Lý Tiếu Lai giống như hổ sói, trong căn phòng làm việc nhỏ bé, Triệu Băng Linh gần như đã đến bước đường cùng.
“Tần Khải, anh còn không đến, cô đây thật sự sẽ gặp chuyện mất... Tên khốn này, sao lại chậm chạp như vậy chứ!”
Sắc mặt Triệu Băng Linh trắng bệch, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng mong Tần Khải có thể đến sớm.
Cho dù không giúp được, dầu gì cũng có thể kéo dài thời gian, đợi người nhà họ Triệu đến.
Triệu Băng Linh lòng nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Tiếu Lai từng bước đến gần.
Gần như đã đưa được miếng thịt đến tận miệng, Lý Tiếu Lai không hề vội chút nào.
Lý Tiếu Lai cởi bỏ chiếc áo vest vướng víu, cười đê tiện, từ từ cởi bỏ cúc áo sơ mi.
Triệu Băng Linh hoảng sợ cuống quýt quay mặt đi, miệng kêu to: “Anh... Đừng qua đây!”
“Hầy, đến lúc này rồi, còn giả vờ rụt rè cái gì? Yên tâm đi, cậu đây sẽ khiến em sung sướng giống như thần tiên, ha ha ha..”. Lý Tiếu Lai một bên cười to, một bên thò tay sờ dây thắt lưng ở eo.
Đối mặt với mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, như ngọc băng chạm khắc, hắn ta đã không còn chút kiên nhẫn nào.
Hận không thể lập tức đè thân thể mềm mại của Triệu Băng Linh lên bàn làm việc.
Lý Tiếu Lai nuốt nước bọt, chuẩn bị nhào lên.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy mở ra.
Chương 64: Khoảnh khắc tuyệt vọng
“Ai! Là ai!”
Lý Tiếu Lai kéo túi, căm giận nói xong lại gào một tiếng.
“Tần Khải!”
Ánh mắt Triệu Băng Linh sáng lên, trong lòng đầy mong chờ.
Đáng tiếc, hai người đồng thời đảo mắt, thấy lại không phải người cần thấy.
“Băng Băng, ông cụ bảo cô làm tổng giám đốc, chúng tôi cũng chẳng nói gì, bảo cô sắp xếp công việc cho em trai cô, cô nói cô… Cậu Lý, anh… Sao cậu lại ở đây?”
Sau lưng Triệu Hoành Quang là Lưu Hiểu Vi đi theo, hai vợ chồng hùng hùng hổ vào cửa.
Vừa thấy Lý Tiếu Lai lại ở phòng làm việc, Triệu Hoành Quang giật mình đến biến sắc, chân lùi lại hai bước.
Lưu Hiểu Vi đang hăng hái lập tức đổi thành vẻ mặt khó coi.
Triệu Hoành Quang ỷ vào thân phận trưởng bối cậy già lên mặt, muốn tìm chút chỗ đứng cho đứa con trai của mình ở công ty.
Mấy lần Triệu Băng Linh đều không đồng ý, hai người tính toán một phen, bèn đến công ty kiếm chuyện.
Nhưng Triệu Hoành Quang có nghĩ thế nào cũng không ngờ lại gặp phải Lý Tiếu Lai ở đây, hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là, bầu không khí phòng làm việc như có gì đó không đúng…
“Bác cả, bác gái, hai người đến thật đúng lúc! Lý Tiếu Lai muốn làm nhục cháu…”
Nhìn thấy hai người Triệu Hoành Quang, Triệu Băng Linh đã tuyệt vọng giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Mẹ nó Triệu Hoành Quang, tôi còn tưởng là ai kìa, mẹ nó ông chán sống rồi sao mà muốn đối đầu với tôi!”
Lý Tiếu Lai đập bàn một cái, người nhà họ Lý ở bên người cũng đều vây quanh, nhìn chằm chằm hai người Triệu Hoành Quang.
“Anh họ… Em chặn lại rồi, mà ông ta… Ông ta đi nhanh quá”.
“Em họ, cậu đừng vội, tôi đây sẽ ném hai tên này đi!”
Người nhà họ Lý thấy Lý Tiếu Lai trở mặt, ai nấy đều lo sợ trong lòng, đều muốn ra tay với Triệu Hoành Quang.
Triệu Hoành Quang nhát gan sợ lớn chuyện, lập tức hoảng sợ, bị dọa đến mức chân mềm nhũn.
Lưu Hiểu Vi lạnh lùng liếc nhìn Triệu Băng Linh, nghiến răng nói, vội giải thích: “Đừng, cậu Lý, có gì từ từ nói. Băng Linh, cái đứa nhỏ ngốc này, cậu Lý là người thế nào chứ? Cậu ấy lại làm nhục cháu sao? Sao có thể chứ? Cháu… Cháu đừng có vu khống người trong sạch vậy!”
“Đúng, đúng! Nhân phẩm của cậu Lý, chúng ta đều rất tin tưởng. Băng Linh, cậu Lý vừa ý cháu, đó cũng là vinh hạnh của cháu, ở Trung Hải có bao nhiêu cô gái, khó gặp được chuyện tốt như vậy, bác cả nói này, cháu nhất định phải lo mà nắm bắt cơ hội, phải giao lưu nhiều với cậu Lý mới đúng”.
Triệu Hoành Quang bị vợ lén nhéo một cái, lập tức phản ứng ngay.
Hai người đều mang theo vẻ mặt nịnh bợ, cười gật đầu với Lý Tiếu Lai.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Băng Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Tuy cô và cả nhà Triệu Hoành Quang có chút bất hòa, nhưng nói thế nào thì đây cũng là bác cả ruột thịt của mình mà!
Triệu Băng Linh không ngờ được, bác cả và bác gái lại trơ mắt nhìn Lý Tiếu Lai lộng hành không nói, mà lại còn vẫy đuôi như chó mừng chủ với người nhà họ Lý như vậy.
Cho dù có đánh vỡ đầu, Triệu Băng Linh cũng không thể hiểu nổi, làm người, lại có thể hạ tiện tới mức như vậy!
“Ha ha, các người nói đúng! Tôi và Băng Linh chỉ đang giao lưu tình cảm, bàn bạc công việc mà thôi”. Lý Tiếu Lai thấy Triệu Hoành Quang đứng về phía mình, vui đến mức miệng cười ngoác tận mang tai.
Triệu Hoành Quang cũng đứng bên cửa cười xởi lởi lấy lòng.
Lý Tiếu Lai cởi nút áo sơ mi, hai vợ chồng Triệu Hoành Quang làm như không thấy, rõ ràng là đang giả vờ không biết.
“Băng Linh à, cứ ở bên cạnh cậu Lý, sẽ có chỗ tốt cho cháu…”, Triệu Hoành Quang bày ra thái độ của người bề trên, chẳng hề đỏ mặt áy náy gì.
Lưu Hiểu Vi cũng hùa vào: “Bác cả cháu cũng là tốt cho cháu, nhà họ Triệu chúng ta hiện tại cũng chẳng dễ gì, phải không?”
“Hai… Hai người còn chút nhân tính nào không! Tôi muốn nói cho ông nội, các người…”
Triệu Băng Linh uất ức đỏ cả mắt, trong lòng căm giận khó chịu.
Cô quản lý công ty nhiều năm nay, chủ yếu là để ông cụ vui vẻ, là vì cơ nghiệp nhà họ Triệu, nhiều lúc, không thể không tỏ ra cứng rắn.
Nhưng vẻ ngoài có cứng rắn thế nào, thì Triệu Băng Linh cũng vẫn chỉ là một cô gái mềm yếu.
Nhà họ Lý lưu manh bại hoại, người nhà mình thì lại nịnh nọt kẻ thù…
Băng Linh hiện tại giống như bị một cái búa gõ mạnh vào trong tim Triệu Băng Linh.
Nước mắt tuôn rơi, Triệu Băng Linh chỉ có thể nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.
“Hừ! Ông ấy biết thì sao, dù sao cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa”. Lưu Hiểu Vi đảo mắt nói thầm.
Triệu Hoành Quang nhăn mặt, vẫn giả vờ như không nghe thấy, cười nịnh với Lý Tiếu Lai: “Cậu Lý, vậy chúng tôi ra ngoài đợi trước, thật ra… Lần này đến, là vì chuyện của con trai tôi”.
“Được, cũng chỉ là công việc cỏn con thôi sao? Bên này không cần, nhà họ Lý chúng tôi sắp xếp cho ông, nếu không có chuyện thì…”, Lý Tiếu Lai miệng cười nhưng trong lòng đã chẳng còn kiên nhẫn gì.
Lý Tiêu Vi vừa nghe thấy vậy, thiếu điều cười ngoác cả miệng: “Được, được! Không còn chuyện gì cả, cậu Lý, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ra ngoài rồi nói tiếp, ha ha…”
Lưu Hiểu Vi vung tay kéo Triệu Hoành Quang, quay người ra ngoài cùng người nhà họ Lý, Triệu Hoành Quang đi sau cùng.
Mắt thấy bác cả quay đầu lại, Triệu Băng Linh vô cùng mong chờ Triệu Hoành Quang có thể nói giúp cô một câu.
“Băng Băng à, cơ hội hiếm có, cháu ngoan ngoãn giao lưu với cậu Lý đi”.
Thế nhưng, Triệu Hoành Quang căn bản chẳng buồn nhìn đến cháu gái, không giúp thì thôi, lại còn trở tay kéo cửa phòng làm việc lại.
Cũng khiến Triệu Băng Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
Lý Tiếu Lai thấy không còn người ngoài, vươn tay lại chạm vào thắt lưng: “Băng Băng à, chúng ta tiếp tục, ha ha… Em ngoan chút đi, đừng ép anh phải chơi SM với em nha”.
“Lý Tiếu Lai, anh điên rồi, anh đang phạm pháp đấy! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”, Triệu Băng Linh thấy Lý Tiếu Lai bắt đầu cởi thắt lưng, chỉ đành bất lực vừa đe dọa vừa cầu xin.
“Phạm pháp? Ha ha… Ở thành phố Trung Hải, tên nào không có mắt dám bắt anh? Được rồi, đừng dây dưa nữa, đêm xuân một khắc ngàn vàng, em tự cởi, hay là anh giúp em?”, Lý Tiếu Lai không kịp đợi vươn tay qua.
Triệu Băng Linh bị Lý Tiếu Lai túm lấy tay áo thì bèn giãy dụa, người đã giãy được rồi, nhưng, áo vest trên người cũng bị Lý Tiếu Lai kéo xuống.
Nửa thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Quần áo bó sát, khiến vóc dáng Triệu Băng Linh càng thêm cuốn hút.
Lý Tiếu Lai giống như một con sói dữ, nhìn Triệu Băng Linh chằm chằm, khóe miệng chảy nước miếng thấy rõ, không kịp lau đi.
“Ha ha… Cởi áo, cởi áo được lắm, người đẹp của anh, để anh xem em chạy đi đâu được, ha ha… Xem ông đây lột sạch em này!”. Miệng cười nhếch mép, Lý Tiếu Lai bỗng lao đến.
Triệu Băng Linh lo lắng trong lòng, hốt hoảng tránh né, chạy sang bên kia.
Thấy Lý Tiếu Lai đuổi đến, Triệu Băng Linh gấp đến mức cầm lấy đồ cổ, sách bày trên trên giá ném qua.
Lý Tiếu Lai không vội không gấp tránh né, chân cũng từ từ lại gần.
Hắn ta rất khoái cái trò mèo vờn chuột này.
Nhất là nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của Triệu Băng Linh, cộng thêm vóc dáng mê người, gương mặt xinh đẹp kia….
Lý Tiếu Lai nóng rực cả người, từng lỗ chân lông trên người đều phấn khích không thôi.
Triệu Băng Linh thực sự bị dọa sợ, chỉ lo cầm được thứ gì thì ném thứ đó.
Mãi đến khi cô vươn tay, chạm đến cái giá sau lưng đã trống không, vẻ mặt Triệu Băng Linh hoàn toàn trắng nhợt, cả người run bần bật.
“Hết chiêu rồi đúng không? Em là Tôn Hầu Tử thì cũng không thoát được bàn tay cậu đây đâu, ha ha… Dáng dấp này, thân hình này, hẩy một cái chẳng phải bay luôn sao? Ha ha…”
Lý Tiếu Lai cười đê tiện, nhào lên lần nữa.
Triệu Băng Linh trong lòng nặng nề, nhắm chặt hai mắt.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể cắn lưỡi tự sát vào lúc cấp bách mới bảo vệ được sự trong sạch của bản thân.
Nghiến răng chuẩn bị dùng sức cắn lưỡi, trong lòng Triệu Băng Linh đã tính toán xong xuôi.
Còn về Lý Tiếu Lai có khoan hồng độ lượng với thân thể cô không thì Triệu Băng Linh chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa rồi.
Tần Khải chẳng thèm để ý tới, anh chỉ lắc đầu với vẻ tiếc nuối.
Đồ ăn đều rất ngon, nhất là món thịt kho tàu do Kỳ Mai Hoa làm, đúng là mỹ vị nhân gian.
Nhưng tiếc là một bữa tiệc vui vẻ thế này đã bị Ngô Quảng phá hỏng, không chỉ có Tần Khải mất hứng, đến đám con cháu nhà họ Vương tuy không nói gì nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải chẳng khác nào nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Chắc chỉ có một mình Kỳ Mai Hoa là thật lòng chào đón Tần Khải đến đây.
“Bà Kỳ, hôm nay cháu cũng ăn đủ rồi, lát cháu có chút việc bận nên chắc không thể nán lại lâu được. Cảm ơn bà đã nhiệt tình đón tiếp cháu.
Tần Khải nói rồi đứng dậy lấy áo, chuẩn bị ra về.
“Cháu làm thế là vẫn giận bà rồi, nếu việc không gấp thì qua chỗ bà uống chén trà rồi hãy đi. Bà với sư phụ cháu cũng đã lâu không gặp, vừa hay có cháu ở đây thì kể cho bà nghe chút chuyện của ông ấy”, Kỳ Mai Hoa đứng dậy, tỏ vẻ không nỡ.
Vương Tuyết cũng đứng lên theo, sau đó không quên huých em gái Vương Dao một cái.
Ba bà cháu cùng nhau tiễn Tần Khải ra ngoài, nhưng cả đường đi, Vương Dao đều bĩu mỗi, tỏ vẻ không tình nguyện.
Cô ta vẫn muốn mượn tay Ngô Quảng để chơi Tần Khải một vố nữa.
Ai dè Tần Khải còn chưa làm gì mấy thì ông anh rể hờ của cô ta đã gục trước rồi.
Vương Dao thầm mắng Ngô Quảng là tên vô dụng, song cô ta càng ngứa mắt với Tần Khải hơn.
“Thôi ạ, cháu thật sự có việc phải làm. Để hôm khác nhất định cháu sẽ lại đến chơi với bà”, Tần Khải đã đi ra ngoài, sau đó lắc đầu từ chối.
Anh đã mất hết sạch hứng rồi, cố ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Kỳ Mai Hoa đi theo sau Tần Khải rồi bất đắc dĩ gật đầu.
Sau khi đi ra ngoài biệt thự, Kỳ Mai Hoa kéo tay Tần Khải, hai người đối mắt nhìn nhau, bà ấy mới đầy vẻ áy náy nói: “Tiểu Khải, hôm nay là lỗi của bà, bà vốn định giới thiệu cho cháu làm quen với con cháu nhà bà, ai ngờ đâu… haizz!”
Bà ấy chỉ nói nửa chừng rồi không kìm được tiếng thở dài.
Vương Tuyết đan tay vào nhau rồi tiến lên nói: “Tính Ngô Quảng là vậy, chuyện hôm nay anh đừng để trong lòng nhé”.
“Không sao không sao, bà Kỳ, mọi người đang nói gì thế ạ? Người khác không hiểu thì thôi, chứ cháu lạ gì tâm ý của hai người đâu ạ. Cháu biết bà tốt với cháu mà”, Tần Khải vẫn tươi cười như trước.
Thấy Tần Khải không nổi giận, Kỳ Mai Hoa mới gật gù.
Tiễn Tần Khải lên xe rồi, Kỳ Mai Hoa mới quay người, ngay sau đó sắc mặt bà ấy đã thay đổi.
Sau khi quay lại biệt thự, Kỳ Mai Hoa quyết định phải dạy dỗ lại đám con cháu nhà mình.
Vương Tuyết đứng trước xe nhìn Tần Khải, nhưng lại có vẻ né tránh, cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Khải giả vờ như không thấy, Vương Dao chuẩn bị lái xe thò đầu ra rồi mỉm cười một cách xấu xa, nói: “Chị, có gì thì chị nói nhanh lên, em sắp đi rồi này”.
“Khụ khụ…”, Vương Tuyết ho khan vài tiếng rồi mới áy náy nói: “Tần Khải, chuyện hôm nay thật sự là lỗi của Ngô Quảng, anh đừng để trong lòng nhé”.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, tôi quên ngay ấy mà, ha ha…”
Thấy Tần Khải cười, Vương Tuyết mới quay đi, sau đó vẫy tay tạm biệt anh.
Xe khởi động, loáng cái đã rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.
Vương Dao thấy không còn ai khác nữa nên tò mò ngoái lại rồi quan sát sắc mặt của Tần Khải.
Nhưng cô ta nhìn mãi cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Tôi bảo này, anh định bỏ qua cho Ngô Quảng thật à?”, Vương Dao không nhịn được nữa nên hỏi.
Tần Khải ngồi ở hàng ghế sau bật cười nói: “Cô nói kiểu gì thế? Dù gì thì người ta cũng là anh rể của cô cơ mà”.
“Phì, mơ à! Anh ta xách giày cho chị tôi cũng không đáng. Tại ông nội tôi ép thôi, chứ anh tưởng chị tôi đồng ý chắc? Nếu tôi mà là chị thì thà lấy đồ nhà quê như anh còn hơn loại ngụy quân tử như Ngô Quảng”, vừa nói dứt câu, mặt Vương Dao đã đỏ lựng.
“Cái này thì cô nói đúng, cuối cùng thì cũng biết nhả lời vàng ý ngọc rồi, ha ha… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cô mà là chị cô thì tôi thà ở vậy đến hết đời còn hơn”.
“Anh… đúng là tự luyến, chị đây có chết già cũng không thèm lấy anh đâu”.
“Thế thì tôi yên tâm rồi, khỏi cần lo việc từ hôn”, Tần Khải còn bày đặt xoa ngực ra vẻ như bị dọa cho sợ hết hồn.
“Anh… hừ!”
Vương Dao quay mặt đi, hiện giờ cô ta đã tức điên lên rồi.
Tuy lời Tần Khải nói là thật, hai bọn họ cũng không có ý gì với nhau, nhưng Vương Dao nghe xong vẫn thấy bực.
Sau đó, cả hai không ai nói gì nữa. Vương Dao đưa Tần Khải đến cổng bệnh viện số 1 mà mặt mày vẫn hằm hằm.
Tần Khải cũng không nói gì.
Vương Dao chỉ đang nổi tính tiểu thư thôi, đương nhiên anh sẽ không chấp cô ta, còn Ngô Quảng kia thì hình như lúc ra về vẫn có vẻ không cam tâm.
Tuy Tần Khải đã hứa với Vương Tuyết sẽ bỏ qua cho hắn ta, nhưng nếu Ngô Quảng tự kiếm chuyện với anh trước thì…
Trong lúc đang trầm ngâm thì Tần Khải nhìn thấy cổng của bệnh viện số 1 nên định xuống xe.
Nhưng anh còn chưa kịp đặt chân xuống đất thì điện thoại đã đổ chuông.
Tần Khải tạm khựng lại, sau đó chậm rãi lấy điện thoại ra rồi nghe máy.
“Vợ à, chẳng mấy khi em gọi cho anh, mới một lúc không gặp mà đã nhớ anh rồi à?”
“Tôi… công ty có chút chuyện, anh đến đây một lát được không?”
Triệu Băng Linh định nói gì đó lại thôi.
Nghe thấy thế, Tần Khải cười hi hi nói: “Em cũng biết anh không rõ việc của công ty mà, vả lại đó là công ty của em, có liên quan gì đến anh đâu?”
“Anh… tôi có việc thật mà, nói qua điện thoại không hết được, anh có thể qua đây hộ tôi chút việc được không?”, Triệu Băng Linh rõ ràng đã tức nhưng vẫn cố giữ giọng điệu mềm mỏng.
Tần Khải: “Được thôi, nhưng anh có một điều kiện”.
Triệu Băng Linh mừng rỡ: “Anh nói đi”.
“Đơn giản lắm”.
Tần Khải tươi cười nói: “Nếu anh làm được việc thì em phải nói chuyện với ông mình về chuyện từ hôn, có mỗi điều kiện này thôi, không quá đáng chứ?”
Triệu Băng Linh: …
“Hừ, khỏi cần anh nhắc, tôi cũng đang nghĩ cách rồi. Tốt nhất anh mau đến đây đi, không thì đừng hòng từ hôn”, Triệu Băng Linh đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị, cô suýt tức đến mức đập cả điện thoại.
Từ khi Tần Khải bước vào cuộc sống của cô, cô luôn nghĩ cách để đá anh đi.
Nhưng chuyện từ hôn lại do anh đề nghị, làm cô nghĩ sao cũng thấy bực.
Từ ngoại hình đến gia thế, cô đâu kém chỗ nào.
Chỉ cần Triệu Băng Linh nói một câu thì người muốn cầu hôn cô có thể xếp dài ba vòng Trung Hải luôn.
Cô đính hôn với Tần Khải rõ ràng là bị thiệt mà.
Còn phía Tần Khải thì anh như đang vớ được món hời.
Nếu công ty không có việc thật thì còn lâu Triệu Băng Linh mới chịu hạ mình với anh như thế.
“Tần Khải, tên khốn nhà anh, cứ chờ đó cho tôi!”
Chương 62: Đòi nợ theo cách vô liêm sỉ
Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Triệu Thị, Triệu Băng Linh để điện thoại xuống, mày cau chặt.
Vì rất nhiều nguyên nhân mà hiện giờ tập đoàn Triệu Thị đang đối mặt với nguy cơ khủng hoảng nghiêm trọng.
Cách đây không lâu, gia tộc gửi tin đến, rất có khả năng nhà họ Lý trước giờ đều có thù hằn với nhà họ Triệu sẽ gây rối, nhân cơ hội cưỡng ép thu mua tập đoàn Triệu Thị.
Ông cụ Triệu trong điện thoại dặn đi dặn lại cho dù Triệu Băng Linh làm thế nào thì cũng phải nghĩ cách bảo vệ gia nghiệp của nhà họ Triệu.
Nhưng nhà họ Lý dễ đối phó vậy sao?
Triệu Băng Linh chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, thư ký của cô đã hoảng hốt đẩy cửa bước vào.
“Sếp, có người nhà họ Lý đến, hình như là vì chuyện liên quan đến khủng hoảng của công ty, họ kiên quyết muốn gặp cô, đang cãi nhau với tiếp tân”.
“Nhanh vậy à?”
Nghe thư ký nói thế, Triệu Băng Linh rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Cô lập tức thông báo với lễ tân, cho dù thế nào cũng phải ngăn họ lại cho tôi, đừng để họ lên đây”.
“Vâng, vâng, tôi đi ngay”.
Thư ký vội vàng gật đầu, còn chưa kịp bước ra ngoài thì bên ngoài đã vang lên giọng cười kỳ quái.
“Ha ha, sếp Triệu sợ chúng tôi như thế chẳng lẽ là có mưu đồ gì không thể nói à?”
“Haizz, nghe mọi người nói cánh cửa nhà họ Triệu cao ngất ngưỡng, hôm nay xem như được tận mắt nhìn thấy”.
Hai người đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy người thanh niên mặc đồ vest, mỉm cười nhàn nhã bước vào văn phòng Triệu Băng Linh.
Thư ký hốt hoảng đứng nguyên tại đó: “Sếp, chuyện này…”
Bây giờ Triệu Băng Linh không có thời gian để tâm đến thư ký, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt của mình, lập tức trở thành người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhưng không để Triệu Băng Linh nói gì, mấy người nhà họ Lý chẳng chút khách sáo nào, cứ như bước vào công ty nhà mình vậy.
Có người ngồi xuống bắt chéo hai chân, tiện tay cầm lấy tác phẩm nghệ thuật được đặt trên bàn làm việc, còn chậc chậc mấy tiếng.
Cũng có người nghịch mấy chậu cây mà Triệu Băng Linh yêu thích, tay nhào nặn những nụ hoa.
Lý Tiếu Lai dẫn đầu thách thức nở nụ cười, không khách sáo ngồi xuống sofa.
Đám người này ngang tàng vô lý như đám giặc bước vào thôn, làm cho thư ký của Triệu Băng Linh hoảng sợ, mặt mày tái nhợt.
Sắc mặt của Triệu Băng Linh cũng rất khó coi.
Cô là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Triệu Thị, là chủ nhân phòng làm việc này.
Người nhà họ Lý ngang ngược, kiêu ngạo như vậy rõ là không xem Triệu Băng Linh ra gì.
“Tiểu Trương, ở đây không có việc gì rồi, cô ra ngoài đi”.
Phất tay bảo thư ký ra ngoài, Triệu Băng Linh lộ ra vẻ lạnh lùng.
Hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Ánh mắt tránh khỏi mấy người nhà họ Lý, lạnh lùng nói: “Các người đến đây làm gì? Nơi này là tập đoàn Triệu Thị, không phải nhà họ Lý. Tôi cảnh cáo các người, lập tức ra khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.
“Bốp!”
Một âm thanh rõ to vang lên.
Triệu Băng Linh trợn to mắt nhìn.
Bức tượng Phật cổ thời Minh mà cô thích nhất đã bị đập vỡ.
Còn kẻ đầu sỏ là một thanh niên nhà họ Lý lại tỏ ra xởi lởi đầy giả tạo: “Xin lỗi nhé, thật xin lỗi sếp Triệu, nhất thời trượt tay, trượt tay thôi, ha ha…”
Không đợi Triệu Băng Linh lên tiếng, một bên khác lại vang lên tiếng choang.
Một chậu hoa lan mà Triệu Băng Linh đặt trên cửa sổ bị đập vỡ.
“Trượt tay, tôi cũng trượt tay, ha ha…”
Người nhà họ Lý cười mỉa, nhấc chân đạp lên hoa lan bị vỡ.
Nào có bộ dạng xin lỗi chứ?
“Các… các người! Bắt nạt người quá đáng đấy, có còn biết tôn trọng luật pháp nữa không hả”.
Triệu Băng Linh đập bàn đứng dậy, cũng không thể kiềm chế được cơn giận nữa.
Nhưng đối mặt với Triệu Băng Linh đang nổi giận, hai người đập vỡ đồ đó không chỉ không sợ mà ngược lại còn khoanh tay, thích thú nhìn chằm chằm mặt Triệu Băng Linh.
“Luật pháp? Ha ha… Sếp Triệu, cô đùa vui thật đấy, đã lúc này rồi mà cô còn vờ vịt với bọn tôi à? Nói đi, tiền nợ của nhà họ tôi, cô định giải quyết thế nào?”
“Hiện giờ kinh tế suy thoái, ông cụ cũng không lạc quan với việc làm ăn trong tương lai nên chúng ta mong sếp Triệu có thể mau chóng trả xong những món nợ kia, nếu không lần sau bọn tôi tới, sẽ không chỉ đập phá của tượng Phật hay chậu hoa của cô đâu”.
Người nhà họ Lý bật cười, đứng ở trước cửa văn phòng, bày ra dáng vẻ không trả tiền thì không đi đâu cả.
Dù sao Triệu Băng Linh cũng là phụ nữ, có bao giờ gặp cảnh tượng này đâu?
Dù sao cô đang cố gắng giữ hình tượng phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vẻ hoảng loạn.
Cô biết rõ nhà họ Lý không phải đám người dễ dãi.
Nếu đẩy họ vào thế đường cùng, những người này không có giới hạn, họ có thể làm bất cứ điều gì.
“Tôi đã liên hệ với ngân hàng về chuyện khoản nợ, mọi chuyện đang thuận lợi, các người về đợi tin tức đi, nếu có tình huống gì, tôi sẽ liên lạc với các người ngay”.
Triệu Băng Linh cắn răng giải thích.
Năm đó nhà họ Triệu gặp chút rắc rối nhỏ, vốn dĩ muốn đến ngân hàng vay một khoản nợ, cũng đã giải quyết được.
Nhưng gia chủ nhà họ Lý lại chủ động tự mình đưa tiền đến.
Nói là giúp đỡ nhà họ Lý, bao giờ trả cũng chẳng sao cả, xem như kết bạn vậy.
Ông cụ Triệu cũng không đề phòng gì, cứ cầm tiền dùng trước.
Nhưng sau đó lại không ngờ cho mượn tiền thì dễ, muốn trả lại thì lại khó.
Mấy lần ông cụ đến nhà muốn trả lại số tiền này nhưng nhà họ Lý vẫn một mực kiên quyết không cần trả gấp, tiền lời phải trả của nhà họ Triệu gia càng ngày càng lớn.
Nhưng không ngờ hết lần này đến lần khác, không những không trả được tiền mà công việc kinh doanh của nhà họ Triệu ngày càng sa sút.
Nhưng ngay lúc nhà họ Triệu rơi vào khủng hoảng tài chính, cần tiền vốn gấp thì nhà họ Lý lại bắt đầu ngang ngược đòi nợ.
Lúc này người nhà họ Triệu mới biết từ lúc nhận số tiền vốn đó, họ đã rơi vào cạm bẫy của nhà họ Lý rồi
Triệu Băng Linh đã rất cố gắng thương lượng nhưng người nhà họ Lý ở phía đối diện dường như không có ý nghe theo.
“Ha ha… Sếp Triệu à, không phải là tôi nói cô đâu, cô nghĩ tôi là đứa bé lên ba, đùa tôi đấy à?”
“Một câu thôi, hôm nay một là cô phải trả tiền, hai là công ty của cô khỏi mở cửa nữa”.
“Các anh… các anh có ý gì?”, Triệu Băng Linh biến sắc, không giấu nổi được vẻ hoảng loạn.
“Có ý gì? Lúc mượn tiền thì ông cụ nhà họ không nói như thế, bây giờ bọn tôi không lấy được tiền, chỉ có thể lấy công ty của cô thế chấp trả nợ thôi, đúng không?”
“Thiếu nợ thì trả là chuyện đương nhiên, tôi thấy cô nên chấp nhận đi?”
“Đúng thế, năm trước cô mượn hai trăm triệu tệ để quay vòng, nhìn tình hình hiện giờ của công ty của cô, tôi nghĩ tính ra giá trị cũng chỉ hơn một trăm triệu tệ thôi. Đừng nói nhà họ Lý chúng tôi không nể tình, hôm nay tôi có thể quyết định tính cho cô một trăm năm mươi triệu tệ. Đây là hợp đồng, ký một chữ, còn năm mươi triệu tệ, chúng tôi sẽ cân nhắc cho cô chút thời gian”.
Lý Tiếu Lai cười nhạo, ném bản hợp đồng đã chuẩn bị trước đến trước mặt Triệu Băng Linh.
Triệu Băng Linh lướt qua một lượt, tức đến mức hai tay run rẩy.
Giá trị thị trường của tập đoàn Triệu Thị ít nhất là năm trăm triệu tệ.
Người nhà họ Lý nào phải đến đòi nợ?
Rõ ràng là giậu đổ bìm leo, muốn cướp lấy công ty nhà họ Triệu.
Chương 63: Lấy thân trả nợ
“Các người nói đàng hoàng chút được không? Chuyện nợ nần, chúng tôi thật sự đang thu xếp rồi, hơn nữa cho dù thế chấp công ty, cũng tuyệt đối không chỉ từng này..”.
Triệu Băng Linh sắc mặt tái nhợt, trong lòng vừa tức lại vừa sợ, đối mặt với nhà họ Lý hùng hổ hăm dọa, cô chỉ có thể kìm nén sự phẫn uất, cố gắng giải thích rõ.
“Nói đàng hoàng, hay lắm? Nếu không phục, tổng giám đốc Triệu có thể đi kiện tôi, xem xem toà án Trung Hải của chúng ta có thụ lý đơn tố cáo của cô không”.
“Kỳ thực, một trăm năm chục triệu đã là rất nhiều rồi, tổng giám đốc Triệu, tôi thấy cô nên hài lòng đi, đừng có đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc”.
“Năm chục triệu còn lại, cô có thể trả từ từ, dù sao hai nhà chúng ta là đối tác, đúng không tổng giám đốc Triệu?”
Nhà họ Lý đứng thành một hàng, từng người cười khẩy, biểu cảm trên mặt rất kiêu ngạo.
Triệu Băng Linh nghe vậy, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống ghế, gương mặt hoàn toàn suy sụp.
Thế lực của nhà họ Lý rất lớn, đối mặt với sự hạnh hoẹ của bọn họ, tập đoàn Triệu Thị căn bản không có đường thoát.
Thời điểm hưng thịnh, nhà họ Triệu đã không phải là đối thủ của nhà họ Lý, lúc này lại chính là giai đoạn đầu cơ giá xuống công ty suy yếu, đối với nhà họ Lý mà nói, việc bóp chết nhà họ Triệu gần như chẳng khác gì việc tiện tay đè chết một con kiến.
“Bất luận như thế nào, công ty tuyệt đối không thể bán! Ông nội đã giao tập đoàn cho tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày, các người sẽ không bao giờ chiếm được!”. Lửa giận, sự ủy khuất lẫn phẫn nộ chồng chất lên nhau, Triệu Băng Linh cắn răng, thái độ cũng trở nên cứng rắn hơn.
Đáng tiếc, quyết tâm của Triệu Băng Linh không hề lôi kéo được sự đồng tình nào, càng không thể dọa được đám người ngông cuồng nhà họ Lý kia, ngược lại là dẫn đến một trận cười:
“Ha ha... Cô nói không thể là không thể, coi nhà họ Lý chúng ta là tổ chức từ thiện à?”
“Ha ha, tôi là thích tính cách cứng rắn này của cô, như vậy mới có chút kích thích, đúng không?”
...
“Khụ khụ…”
Ngay giữa lúc đám người nhà họ Lý kiêu ngạo, cười chế giễu, Lý Tiếu Lai đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, bỗng nhiên giả bộ ho khan hai tiếng.
Hắn ta khẽ giơ tay lên, đám người nhà họ Lý đang kiêu ngạo hống hách trước mặt Triệu Băng Linh lập tức lui sang một bên, im lặng không lên tiếng.
Lý Tiếu Lai nở một nụ cười tinh nghịch trên mặt, nhìn về phía Triệu Băng Linh: “Cô Triệu, thật ra cá nhân tôi rất hiểu tâm trạng bây giờ của cô. Nhưng mà, thiếu nợ thì phải trả, đó là đạo lý hiển nhiên, tôi cũng lực bất tòng tâm!”
Triệu Băng Linh biết Lý Tiếu Lai có ý đồ xấu, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay mặt qua chỗ khác.
Nụ cười của Lý Tiếu Lai cứng đờ lại, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nhưng, hắn ta rất nhanh đứng thẳng dậy, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười khác, đi đến trước bàn làm việc của Triệu Băng Linh.
Hai người cách nhau một cái bàn, ánh mắt của Lý Tiếu Lai nhìn tới nhìn lui thân hình hoàn hảo của Triệu Băng Linh một cách thèm thuồng.
Sau một lúc lâu, lúc này mới cười mở miệng: “Khụ khụ... Thật ra, Băng Băng à, anh đã ngưỡng mộ em từ lâu, anh cũng vô cùng thông cảm cho tình cảnh hiện tại cả tập đoàn Triệu Thị. Chỉ cần em đồng ý hẹn hò với anh, anh cam đoan, nợ nần giữa hai nhà chúng ta sẽ được xoá bỏ, hơn nữa, anh sẽ đưa ra một khoản sính lễ cực kỳ cao, khủng hoảng của công ty em sẽ không còn là vấn đề, như vậy đều tốt đối với hai nhà chúng ta, chẳng phải sao?”
“Lý Tiếu Lai, hình như tôi đã nói với anh rồi? Tôi không có hứng thú với anh! Hôm nay anh làm loạn ép trả nợ, chính là muốn ép tôi tuân theo sự chi phối đúng không? Anh biết không? Trong mắt tôi, hành động của anh cực kỳ ấu trĩ, mà còn vô sỉ! Ép buộc một cô gái như vậy, anh còn biết xấu hổ không?”
Triệu Băng Linh cắn chặt hàm răng, lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt đảo qua đám người nhà họ Lý, cô lúc này mới hiểu ra, mục đích thật sự của nhà họ Lý, căn bản không phải đòi tiền.
Có dụng ý khác, cái mà Lý Tiếu Lai tính kế chính là bản thân Triệu Băng Linh.
Chỉ cần có được Triệu Băng Linh, liền có thể thuận thế nắm giữ công ty nhà họ Triệu, có thể nói một hòn đá ném hai chim!
“Băng Băng, em sao có thể nói như vậy chứ? Anh thật sự thích em, hơn nữa, đây thật sự chỉ là trùng hợp, thực sự không phải do anh cố ý gài bẫy em!”
Lý Tiếu Lai giả bộ oan ức, nhưng ánh mắt tham lam đã sớm bán đứng dục vọng trong lòng hắn ta.
Ngoài miệng thì nói thích, nhưng ánh mắt Lý Tiếu Lai nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Triệu Băng Linh, không hề có ý dời đi.
Triệu Băng Linh thấy vậy, tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Đủ rồi! Anh như vậy là thích? Anh chỉ là thèm muốn cơ thể tôi! Thu lại chút giả dối đáng thương kia của anh đi, Lý Tiếu Lai, loại người như anh, tôi đã gặp nhiều rồi!”
“Phải không, Băng Băng, em xác định chứ?”
Lý Tiếu Lai gượng cười, còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Triệu Băng Linh, hắn ta chỉ tỏ ra giễu cợt, không giả vờ nữa.
“Được thôi, nếu cô đều đã biết rồi, vậy chúng ta cũng không có gì để nói nữa”.
“Sớm đã nói mà, anh họ, người phụ nữ này phải dùng vũ lực mới được, anh không nghe, nhìn xem, em có sai không?”
“Tông Nhân nói đúng, gạo nấu thành cơm, cô bé... À, không, tổng giám đốc Triệu, chẳng phải cô ấy sẽ hiển nhiên trở thành chị dâu của chúng ta sao?”
“Được, bọn em ra ngoài giữ cửa cho anh, hai người sớm làm xong việc”.
Một đám người nhà họ Lý mắt thấy Lý Tiếu Lai lật mặt, chẳng những không có chút bất ngờ nào, ngược lại không thèm che giấu tiếng cười nhạo.
Ánh mắt nhìn Triệu Băng Linh giống như con sói xám nhìn con cừu nhỏ vậy.
Triệu Băng Linh sợ co rúm người, sắc mặt trắng bệch.
Nếu bọn họ thực sự dùng vũ lực, vậy thì phiền phức rồi.
Lý Tiếu Lai xoa xoa tay, vẻ mặt dâm đãng, từ từ đến gần Triệu Băng Linh: “Băng Băng à, em theo anh đi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh cam đoan không làm đau em”.
“Anh... Anh đừng qua đây! Tôi cảnh cáo anh, còn như vậy, tôi gọi người! Tôi... Tôi đã đính hôn rồi!”, Triệu Băng Linh mặt đầy hoảng loạn, trong miệng vội vàng cầu xin.
Mắt thấy đã tới góc tường, không thể lùi tiếp, Triệu Băng Linh hai tay ôm ngực, một người phụ nữ mạnh mẽ, bị dọa đến lạnh run người.
Thấy thế, Lý Tiếu Lai lau nước miệng nơi khoé miệng một cách cực kỳ thèm thuồng, đôi mắt hận không thể nhìn xuyên qua bộ quần áo trên người Triệu Băng Linh.
“Đính hôn rồi thì sao? Gã mắt mù nào dám tranh phụ nữ với cậu đây? Ha ha... Em cứ hét lên đi, hôm nay cho dù em có hét vỡ họng, anh xem có ai dám quản anh?”
Lý Tiếu Lai cười chế nhạo, bước chân càng là không dừng lại, rất nhanh đã dồn Triệu Băng Linh đến góc tường.
“Được, bọn em ra ngoài giữ cửa, ha ha... Anh họ, anh xử lý nhanh nha”.
“Đi thôi đi thôi, có gì đáng xem?”
Mấy người nhà họ Lý cười đê tiện đi ra ngoài cửa.
Triệu Băng Linh sợ đến mức rơi nước mắt.
Mắt thấy Lý Tiếu Lai giống như hổ sói, trong căn phòng làm việc nhỏ bé, Triệu Băng Linh gần như đã đến bước đường cùng.
“Tần Khải, anh còn không đến, cô đây thật sự sẽ gặp chuyện mất... Tên khốn này, sao lại chậm chạp như vậy chứ!”
Sắc mặt Triệu Băng Linh trắng bệch, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng mong Tần Khải có thể đến sớm.
Cho dù không giúp được, dầu gì cũng có thể kéo dài thời gian, đợi người nhà họ Triệu đến.
Triệu Băng Linh lòng nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Tiếu Lai từng bước đến gần.
Gần như đã đưa được miếng thịt đến tận miệng, Lý Tiếu Lai không hề vội chút nào.
Lý Tiếu Lai cởi bỏ chiếc áo vest vướng víu, cười đê tiện, từ từ cởi bỏ cúc áo sơ mi.
Triệu Băng Linh hoảng sợ cuống quýt quay mặt đi, miệng kêu to: “Anh... Đừng qua đây!”
“Hầy, đến lúc này rồi, còn giả vờ rụt rè cái gì? Yên tâm đi, cậu đây sẽ khiến em sung sướng giống như thần tiên, ha ha ha..”. Lý Tiếu Lai một bên cười to, một bên thò tay sờ dây thắt lưng ở eo.
Đối mặt với mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, như ngọc băng chạm khắc, hắn ta đã không còn chút kiên nhẫn nào.
Hận không thể lập tức đè thân thể mềm mại của Triệu Băng Linh lên bàn làm việc.
Lý Tiếu Lai nuốt nước bọt, chuẩn bị nhào lên.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy mở ra.
Chương 64: Khoảnh khắc tuyệt vọng
“Ai! Là ai!”
Lý Tiếu Lai kéo túi, căm giận nói xong lại gào một tiếng.
“Tần Khải!”
Ánh mắt Triệu Băng Linh sáng lên, trong lòng đầy mong chờ.
Đáng tiếc, hai người đồng thời đảo mắt, thấy lại không phải người cần thấy.
“Băng Băng, ông cụ bảo cô làm tổng giám đốc, chúng tôi cũng chẳng nói gì, bảo cô sắp xếp công việc cho em trai cô, cô nói cô… Cậu Lý, anh… Sao cậu lại ở đây?”
Sau lưng Triệu Hoành Quang là Lưu Hiểu Vi đi theo, hai vợ chồng hùng hùng hổ vào cửa.
Vừa thấy Lý Tiếu Lai lại ở phòng làm việc, Triệu Hoành Quang giật mình đến biến sắc, chân lùi lại hai bước.
Lưu Hiểu Vi đang hăng hái lập tức đổi thành vẻ mặt khó coi.
Triệu Hoành Quang ỷ vào thân phận trưởng bối cậy già lên mặt, muốn tìm chút chỗ đứng cho đứa con trai của mình ở công ty.
Mấy lần Triệu Băng Linh đều không đồng ý, hai người tính toán một phen, bèn đến công ty kiếm chuyện.
Nhưng Triệu Hoành Quang có nghĩ thế nào cũng không ngờ lại gặp phải Lý Tiếu Lai ở đây, hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là, bầu không khí phòng làm việc như có gì đó không đúng…
“Bác cả, bác gái, hai người đến thật đúng lúc! Lý Tiếu Lai muốn làm nhục cháu…”
Nhìn thấy hai người Triệu Hoành Quang, Triệu Băng Linh đã tuyệt vọng giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Mẹ nó Triệu Hoành Quang, tôi còn tưởng là ai kìa, mẹ nó ông chán sống rồi sao mà muốn đối đầu với tôi!”
Lý Tiếu Lai đập bàn một cái, người nhà họ Lý ở bên người cũng đều vây quanh, nhìn chằm chằm hai người Triệu Hoành Quang.
“Anh họ… Em chặn lại rồi, mà ông ta… Ông ta đi nhanh quá”.
“Em họ, cậu đừng vội, tôi đây sẽ ném hai tên này đi!”
Người nhà họ Lý thấy Lý Tiếu Lai trở mặt, ai nấy đều lo sợ trong lòng, đều muốn ra tay với Triệu Hoành Quang.
Triệu Hoành Quang nhát gan sợ lớn chuyện, lập tức hoảng sợ, bị dọa đến mức chân mềm nhũn.
Lưu Hiểu Vi lạnh lùng liếc nhìn Triệu Băng Linh, nghiến răng nói, vội giải thích: “Đừng, cậu Lý, có gì từ từ nói. Băng Linh, cái đứa nhỏ ngốc này, cậu Lý là người thế nào chứ? Cậu ấy lại làm nhục cháu sao? Sao có thể chứ? Cháu… Cháu đừng có vu khống người trong sạch vậy!”
“Đúng, đúng! Nhân phẩm của cậu Lý, chúng ta đều rất tin tưởng. Băng Linh, cậu Lý vừa ý cháu, đó cũng là vinh hạnh của cháu, ở Trung Hải có bao nhiêu cô gái, khó gặp được chuyện tốt như vậy, bác cả nói này, cháu nhất định phải lo mà nắm bắt cơ hội, phải giao lưu nhiều với cậu Lý mới đúng”.
Triệu Hoành Quang bị vợ lén nhéo một cái, lập tức phản ứng ngay.
Hai người đều mang theo vẻ mặt nịnh bợ, cười gật đầu với Lý Tiếu Lai.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Băng Linh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Tuy cô và cả nhà Triệu Hoành Quang có chút bất hòa, nhưng nói thế nào thì đây cũng là bác cả ruột thịt của mình mà!
Triệu Băng Linh không ngờ được, bác cả và bác gái lại trơ mắt nhìn Lý Tiếu Lai lộng hành không nói, mà lại còn vẫy đuôi như chó mừng chủ với người nhà họ Lý như vậy.
Cho dù có đánh vỡ đầu, Triệu Băng Linh cũng không thể hiểu nổi, làm người, lại có thể hạ tiện tới mức như vậy!
“Ha ha, các người nói đúng! Tôi và Băng Linh chỉ đang giao lưu tình cảm, bàn bạc công việc mà thôi”. Lý Tiếu Lai thấy Triệu Hoành Quang đứng về phía mình, vui đến mức miệng cười ngoác tận mang tai.
Triệu Hoành Quang cũng đứng bên cửa cười xởi lởi lấy lòng.
Lý Tiếu Lai cởi nút áo sơ mi, hai vợ chồng Triệu Hoành Quang làm như không thấy, rõ ràng là đang giả vờ không biết.
“Băng Linh à, cứ ở bên cạnh cậu Lý, sẽ có chỗ tốt cho cháu…”, Triệu Hoành Quang bày ra thái độ của người bề trên, chẳng hề đỏ mặt áy náy gì.
Lưu Hiểu Vi cũng hùa vào: “Bác cả cháu cũng là tốt cho cháu, nhà họ Triệu chúng ta hiện tại cũng chẳng dễ gì, phải không?”
“Hai… Hai người còn chút nhân tính nào không! Tôi muốn nói cho ông nội, các người…”
Triệu Băng Linh uất ức đỏ cả mắt, trong lòng căm giận khó chịu.
Cô quản lý công ty nhiều năm nay, chủ yếu là để ông cụ vui vẻ, là vì cơ nghiệp nhà họ Triệu, nhiều lúc, không thể không tỏ ra cứng rắn.
Nhưng vẻ ngoài có cứng rắn thế nào, thì Triệu Băng Linh cũng vẫn chỉ là một cô gái mềm yếu.
Nhà họ Lý lưu manh bại hoại, người nhà mình thì lại nịnh nọt kẻ thù…
Băng Linh hiện tại giống như bị một cái búa gõ mạnh vào trong tim Triệu Băng Linh.
Nước mắt tuôn rơi, Triệu Băng Linh chỉ có thể nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.
“Hừ! Ông ấy biết thì sao, dù sao cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa”. Lưu Hiểu Vi đảo mắt nói thầm.
Triệu Hoành Quang nhăn mặt, vẫn giả vờ như không nghe thấy, cười nịnh với Lý Tiếu Lai: “Cậu Lý, vậy chúng tôi ra ngoài đợi trước, thật ra… Lần này đến, là vì chuyện của con trai tôi”.
“Được, cũng chỉ là công việc cỏn con thôi sao? Bên này không cần, nhà họ Lý chúng tôi sắp xếp cho ông, nếu không có chuyện thì…”, Lý Tiếu Lai miệng cười nhưng trong lòng đã chẳng còn kiên nhẫn gì.
Lý Tiêu Vi vừa nghe thấy vậy, thiếu điều cười ngoác cả miệng: “Được, được! Không còn chuyện gì cả, cậu Lý, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ra ngoài rồi nói tiếp, ha ha…”
Lưu Hiểu Vi vung tay kéo Triệu Hoành Quang, quay người ra ngoài cùng người nhà họ Lý, Triệu Hoành Quang đi sau cùng.
Mắt thấy bác cả quay đầu lại, Triệu Băng Linh vô cùng mong chờ Triệu Hoành Quang có thể nói giúp cô một câu.
“Băng Băng à, cơ hội hiếm có, cháu ngoan ngoãn giao lưu với cậu Lý đi”.
Thế nhưng, Triệu Hoành Quang căn bản chẳng buồn nhìn đến cháu gái, không giúp thì thôi, lại còn trở tay kéo cửa phòng làm việc lại.
Cũng khiến Triệu Băng Linh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng!
Lý Tiếu Lai thấy không còn người ngoài, vươn tay lại chạm vào thắt lưng: “Băng Băng à, chúng ta tiếp tục, ha ha… Em ngoan chút đi, đừng ép anh phải chơi SM với em nha”.
“Lý Tiếu Lai, anh điên rồi, anh đang phạm pháp đấy! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”, Triệu Băng Linh thấy Lý Tiếu Lai bắt đầu cởi thắt lưng, chỉ đành bất lực vừa đe dọa vừa cầu xin.
“Phạm pháp? Ha ha… Ở thành phố Trung Hải, tên nào không có mắt dám bắt anh? Được rồi, đừng dây dưa nữa, đêm xuân một khắc ngàn vàng, em tự cởi, hay là anh giúp em?”, Lý Tiếu Lai không kịp đợi vươn tay qua.
Triệu Băng Linh bị Lý Tiếu Lai túm lấy tay áo thì bèn giãy dụa, người đã giãy được rồi, nhưng, áo vest trên người cũng bị Lý Tiếu Lai kéo xuống.
Nửa thân trên chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Quần áo bó sát, khiến vóc dáng Triệu Băng Linh càng thêm cuốn hút.
Lý Tiếu Lai giống như một con sói dữ, nhìn Triệu Băng Linh chằm chằm, khóe miệng chảy nước miếng thấy rõ, không kịp lau đi.
“Ha ha… Cởi áo, cởi áo được lắm, người đẹp của anh, để anh xem em chạy đi đâu được, ha ha… Xem ông đây lột sạch em này!”. Miệng cười nhếch mép, Lý Tiếu Lai bỗng lao đến.
Triệu Băng Linh lo lắng trong lòng, hốt hoảng tránh né, chạy sang bên kia.
Thấy Lý Tiếu Lai đuổi đến, Triệu Băng Linh gấp đến mức cầm lấy đồ cổ, sách bày trên trên giá ném qua.
Lý Tiếu Lai không vội không gấp tránh né, chân cũng từ từ lại gần.
Hắn ta rất khoái cái trò mèo vờn chuột này.
Nhất là nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của Triệu Băng Linh, cộng thêm vóc dáng mê người, gương mặt xinh đẹp kia….
Lý Tiếu Lai nóng rực cả người, từng lỗ chân lông trên người đều phấn khích không thôi.
Triệu Băng Linh thực sự bị dọa sợ, chỉ lo cầm được thứ gì thì ném thứ đó.
Mãi đến khi cô vươn tay, chạm đến cái giá sau lưng đã trống không, vẻ mặt Triệu Băng Linh hoàn toàn trắng nhợt, cả người run bần bật.
“Hết chiêu rồi đúng không? Em là Tôn Hầu Tử thì cũng không thoát được bàn tay cậu đây đâu, ha ha… Dáng dấp này, thân hình này, hẩy một cái chẳng phải bay luôn sao? Ha ha…”
Lý Tiếu Lai cười đê tiện, nhào lên lần nữa.
Triệu Băng Linh trong lòng nặng nề, nhắm chặt hai mắt.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể cắn lưỡi tự sát vào lúc cấp bách mới bảo vệ được sự trong sạch của bản thân.
Nghiến răng chuẩn bị dùng sức cắn lưỡi, trong lòng Triệu Băng Linh đã tính toán xong xuôi.
Còn về Lý Tiếu Lai có khoan hồng độ lượng với thân thể cô không thì Triệu Băng Linh chẳng còn thời gian suy nghĩ nữa rồi.