Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55-56
Chương 55: Đến nhà họ Vương
Tần Khải nhân đó chuồn luôn, sau đó vội vàng nhảy sang đầu bên kia thang máy để tránh phần tử nguy hiểm Vương Dao xa ra một chút.
Vương Dao được hời nên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ra vẻ như đừng chọc vào tôi.
Tần Khải ngoan ngoãn đứng một bên, nhưng phải công nhận một điều là bộ ngực khủng của Vương Dao đã khiến anh được mở rộng tầm mắt.
Khụ khụ…
Đương nhiên, anh chỉ thưởng thức qua ánh nhìn thôi.
Tần Khải xin thề với trời là anh không hề có suy nghĩ gì khác.
Sau khi lên xe, Vương Dao đặt tay lên vô lăng, sau đó mỉm cười để lộ hai cái răng nanh.
Cô ta mỉm cười xấu xa rồi đạp mạnh chân ga.
“Ôi cha mẹ ơi!”
Cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ, Tần Khải lập tức đen mặt, suýt nữa thì ngất xỉu.
May mà anh đã có chuẩn bị từ trước nên đã lấy kim châm cứu ra rồi tự châm cứu cho mình, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Vương Dao cười tươi như hoa.
“May mà cô không lái máy bay!”
Tần Khải vừa tự châm cứu vừa oán thán.
“Anh… có tin tôi có thể nhấn ga tiễn anh lên mây không?”
“Thôi đừng… Cô là nhất, nhất cô rồi!”
“Thế còn được, hừ!”
…
Nhờ câu khen của Tần Khải, mà Vương Dao đã thả chậm tốc độ lại.
Tần Khải ngồi ở hàng ghế sau cũng thở phào một hơi.
Đúng là tiểu nhân và phụ nữ đều khó chơi như nhau…
May mà có tổ tiên phù hộ!
Vương Dao này còn là tổ hợp của cả phụ nữ và tiểu nhân, thế nên không phải dạng vừa đâu.
…
Loáng cái, chiếc xe đã chạy vào nội thành, sau đó chạy men theo đường Hoàn Thành một đoạn thì Vương Dao đánh tay lái, rẽ vào một con đường còn rộng hơn cả đường Hoàn Thành.
Tần Khải chỉ nhìn thấy hai bên đường có rất nhiều cây hoa lâu đời.
Tuy chưa phải mùa hoa nở, nhưng trông cũng khá đẹp.
Nối với đèn ở hai bên đường là các cây cột đá lớn thấp được khắc rồng phượng nên trông rất khí thế.
Điểm đến duy nhất của con đường núi này là dãy biệt thự của nhà họ Vương.
Những gia đình được sống ở đây vừa phải có quan hệ họ hàng với nhà họ Vương, vừa phải có năng lực nhất định.
Xe lên đến lưng chừng núi thì Tần Khải nhìn thấy có khá nhiều biệt thự với phong cách khác nhau nằm rải rác.
Mỗi căn đều xây dựng theo phong cảnh ở xung quanh nên rất hoà hợp với núi đá này.
Nhà và núi nối với nhau tạo thành một phong cảnh nên thơ.
Trong đó có một căn trông bắt mắt nhất nằm trên đỉnh núi, chẳng những có cây cối bao quanh, mà trước cửa còn có một suối phun nước tự nhiên rất lớn.
Đúng ra thì phải gọi nơi này là pháo đài mang phong cách từ thời trung cổ.
Nhà họ Vương đúng là một trong bốn gia tộc lớn có khác, đầu tư nhà cửa không ai sánh bằng.
Thấy Tần Khải không nói gì, Vương Dao còn tưởng anh đang bị choáng ngợp nên càng kiêu ngạo hơn.
“Ngưỡng mộ quá chứ gì? Trong bốn gia tộc lớn thì nhà tôi là có nhà hoành tráng nhất đấy. Đồ nhà quê như anh phải cố mà ngắm cho nhiều vào, không sau chẳng còn cơ hội nữa đâu”.
Tần Khải cười nói: “Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, này nhà cô có thiếu người không, ví dụ một người ở rể chẳng hạn, tôi thấy chúng ta rất hợp, hay là… cô về nói chuyện với bà cô đi?”
“Anh… đúng là đồ mặt dày! Hừ, tôi không nói chuyện với anh nữa, chỉ phí nước bọt”.
Chẳng dễ gì mới có cơ hội thể hiện, ai dè Vương Dao lại thua Tần Khải, cuối cùng tự rược bực vào thân.
Cô ta bực tức đập tay vào vô lăng, chiếc xe vẫn đi tiếp, sau đó nhanh chóng dừng trước một căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi.
Xe vừa dừng thì Vương Dao đã hừ một tiếng, sau đó bực tức xuống xe, chẳng hề quan tâm đến Tần Khải đang ngồi đằng sau.
Tần Khải cười trừ rồi tự mở cửa đi xuống.
Kỳ Mai Hoa và cháu gái Vương Tuyết đã đứng chờ bên ngoài từ lâu.
Thấy Tần Khải xuống xe, hai người đều tươi cười rồi ra đón.
“Tiểu Khải, sao rồi, cháu đã quen với nếp sống ở Trung Hải chưa? Bà chỉ sợ cháu không quen thì khổ thân ra!”, Kỳ Mai Hoa nắm lấy tay Tần Khải với vẻ thân thiết.
Vương Tuyết cũng đứng mỉm cười ở một bên.
Sự nhiệt tình của họ khiến Tần Khải có cảm giác như mình là khách quý.
Còn sự tủi hờn khi bị Vương Dao đối xử trên xe đã bị anh quẳng đi thật xa.
“Cháu quen rồi ạ, nhưng đồ ăn bên ngoài chẳng bằng một góc món thịt kho tàu của bà”, Tần Khải ra vẻ nũng nịu nhìn Kỳ Mai Hoa rồi kể khổ.
“Đúng là khéo miệng, bà biết cháu sắp đến nên đã nấu cho cháu rồi. bà làm hẳn một mâm cơm riêng cho cháu đấy”, Kỳ Mai Hoa mỉm cười cưng chiều rồi kéo Tần Khải vào trong biệt thự.
“Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm, cứng người bây giờ”.
“Bà ơi…”
Vương Dao bị bỏ quên cất tiếng gọi trong cơn tức.
Kỳ Mai Hoa rất ít khí xuống bếp.
Vương Dao cũng rất thích món thịt kho tàu của bà mình, nhưng xin mấy ngày mà bà chẳng làm cho.
Ai dè Tần Khải vừa đến, chẳng cần mở miệng thì đã được tiếp đãi bằng món này.
Vương Dao bĩu môi với vẻ chua xót.
Còn Vương Tuyết thì vẫn giữ nụ cười trên môi.
Vương Tuyết cao hơn Vương Dao, hơn nữa còn dịu dàng đoan trang nên vóc dáng cũng không thua Vương Dao chút nào.
Gộp các ưu điểm ấy lại, Vương Tuyết cũng là kiểu con gái trong mơ của tất cả đàn ông.
So ra thì Vương Dao rất đanh đá, Tần Khải đã được lĩnh hội vài lần rồi.
Nói chung, hai chị em mỗi người một tính.
Nếu bắt buộc phải chọn thì Tần Khải sẽ không chút do dự mà vote một phiếu cho Vương Tuyết.
Đương nhiên điều duy nhất khiến anh tiếc nuối là Vương Tuyết đã đính hôn rồi.
Anh chỉ còn biết lực bất tòng tâm thôi.
Còn về biệt thự của nhà họ Vương thì chỉ có thể hình dung bằng một từ phung phí.
Không chỉ có sự sầm uất ở bên ngoài mà nội thất bên trong cũng rất sang trọng.
Mọi thứ được bày trí hoà quện giữa văn hoá Hoa Hạ cùng châu Âu thời trung cổ.
Không hề có kiểu phô trương như nhà giàu mới nổi, trái lại mọi thứ rất hài hoà.
Từ đó đủ thấy người thiết kế căn nhà này không phải người bình thường.
Tần Khải ngắm nhìn toàn bộ ngôi nhà với vẻ tán thưởng.
Sau đó, anh đi theo Kỳ Mai Hoa rồi hỏi thăm sức khoẻ của bà ấy.
Nếu không có một người xấu tính như Vương Dao thì Tần Khải cũng muốn đầu quân đến ở rể tại nhà họ Vương.
Đương nhiên, anh chỉ dám giấu suy nghĩ này cho riêng mình thôi.
Bọn họ đi vào nhà ăn sang trọng có đèn thuỷ tinh, ở đây có năm cái bàn.
Ngoài vị trí đầu tiên bắt mắt nhất ra thì các bàn khác đều đã kín người.
Tần Khải liếc nhìn thì đoán chắc đây đều là con cháu của Kỳ Mai Hoa, người nhà họ Vương.
Ngoài Vương Khôn ra thì Tần Khải chẳng biết ai nữa.
Nhưng phải công nhận là bữa tiếc này hoành tráng thật.
“Tiểu Khải, cháu ngồi đi, đừng đứng mãi thế, thức ăn sắp nguội rồi”.
Kỳ Mai Hoa vừa nói chuyện với Tần Khải vừa giới thiệu anh với người nhà của mình.
Chương 56: Sự coi thường của con cháu nhà họ Vương
“Đây chính là Tần Khải mà bà từng kể với mọi người, tuy cậu ấy còn ít tuổi nhưng đã theo học y với thần y Lâm từ lâu. Vì thế, chẳng những cậu ấy tinh thông trung y, mà y học hiện đại cũng rất giỏi. Lát cơm nước xong, mọi người hãy làm quen thêm với cậu ấy”.
“Ha ha… Bà Kỳ quá khen, cháu chưa tinh thông trung y đâu, tây y cũng chỉ biết sơ sơ, nói chung là còn kém xa sư phụ cháu”.
Tần Khải mỉm cười khiêm tốn chắp tay, sau đó mới từ tốn ngồi xuống.
Dù người ta có nhiệt tình với mình tới cỡ nào thì mình vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu.
Thấy Tần Khải ngồi xuống, rất nhiều con cháu của nhà họ Vương đều tỏ vẻ coi thường, sau đó lẩm bẩm gì đó.
Hầu hết đều hướng ánh nhìn khinh bỉ về phía anh.
“Ra vẻ gì chứ? Bà mới khen một câu mà đã vênh mặt lên rồi”.
“Tôi thấy nó giống lang băm lắm, sao loại người này lại được bước chân vào nhà ta nhỉ?”
“Đừng quên bà mình có chuyên ngành y đấy, đã thế còn có tiếng ở Trung Hải đó. Nhưng tại sao bà lại để một thằng nhà quê lừa bịp thế nhỉ?”
“Haizz… giờ bà già rồi, gặp ai vừa ý là tung hô lên trời thôi”.
Đám con cháu nhà họ Vương đều thì thầm to nhỏ với nhau.
Song, phòng ăn này không quá lớn nên họ có thể nghe thấy rõ lời nói của nhau.
Tuy nhiên, Tần Khải lại nghe tai này rồi cho ra từ tai kia, anh vẫn giữ nụ cười trên môi.
Chỉ có Kỳ Mai Hoa là nhíu mày lại.
Khụ khụ…
Bà ấy cố tình ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm nghị liếc nhìn quanh một lượt.
Đám con cháu kia lập tức ngậm miệng, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải vẫn chứa đầy vẻ khinh khi.
Dẫu sao họ cũng là một trong bốn gia tộc lớn.
Cho nên sao có thể có ánh nhìn bình thường với một tên quê mùa không có chút tên tuổi nào như Tần Khải.
“Các cháu còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Tiểu Khải, cháu đừng để bụng nhé. Chờ xong bữa hôm nay, nhất định bà sẽ dạy dỗ lại bọn này”, Kỳ Mai Hoa đẩy đia thịt kho tàu duy nhất đến trước mặt Ngô Bình, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều.
Vương Tuyết cũng gật đầu nói: “Mấy đứa chỉ tiện miệng nói vậy thôi, thật ra đang ngưỡng mộ anh lắm đấy”.
Nghe thấy vậy, một chút cảm giác khó chịu trong lòng Ngô Bình đã hoàn toàn biến mất.
Nhất là Vương Tuyết, cô ấy điềm tĩnh ngồi cạnh anh mà không có chút vẻ câu nệ nào.
Cô ấy chỉ vui vẻ nhìn anh thôi.
Vương Dao đi thay đồ rồi mới vào nhà ăn. Khi cô ta đến đây thì chẳng những mọi người đã bắt đầu ăn, mà điều ngượng nhất chính là đã hết chỗ rồi.
Chỗ trống duy nhất ngoài chỗ bên dướI ghế chủ nhà ra thì chính là vị trí bên trái Tần Khải.
“Cô Vương đến rồi đấy à, mau ngồi đi. Này, thịt kho tàu mà cô thích nhất đây”, đã thế Tần Khải còn thêm dầu vào lửa, nhiệt tình chỉ vào đĩa thịt trước mặt mình.
Tuy cả bàn tiệc rất hoành tráng, nhưng chỉ có duy nhất một món do Kỳ Mai Hoa làm, hiện giờ nó đang bày ngay trước mặt Tần Khải.
“Tôi… tôi nhịn!”
Vương Dao liếc nhìn một lượt rồi bĩu mỗi, sau đó ngồi vào chỗ chủ trì.
Dù món thịt kho tàu rất hấp dẫn, nhưng bắt cô ta phải ngồi cạnh Tần Khải thì sao cô ta chấp nhận nổi.
“Dao Dao, ngồi chỗ cạnh bà đây này”.
Vương Dao đang tức vì hết chỗ thì Kỳ Mai Hoa đã mỉm cười vẫy tay với cô ta, sau đó chỉ vào chỗ bên trái Tần Khải.
“Bà!”
Vương Dao vùng vằng, sau đó tức đến giậm chân.
Kỳ Mai Hoa lạnh mặt rồi nghiêm giọng nói: “Nhanh cái chân lên!”
Vương Dao không dám cãi lời bà mình nên đành ngồi xuống cạnh Tần Khải.
Cả bàn ăn đầy mỹ vị cũng không thể lấp được nỗi tủi hờn của cô ta.
Nếu không tại Tần Khải đang ngồi cạnh thì cô ta đã gào khóc ăn vạ vì bà mình không công bằng rồi.
Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.
Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.
Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…
Ôi chao là thơm!
Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.
Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.
Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.
Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.
Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!
Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.
Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.
Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.
Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.
Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.
Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.
“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”
“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”
“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.
“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.
…
Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?
Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.
Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.
Chắc đây chính là Ngô Quảng - chồng sắp cưới của Vương Tuyết.
Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.
So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.
Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.
Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.
Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.
Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.
Chuyện hôn sự này không được Kỳ Mai Hoa đồng ý, nhưng nhờ có ông cụ nhà họ Vương tác động nên cuối cùng mới có vụ đính hôn.
Tần Khải chỉ liếc nhìn Ngô Quảng một cái rồi quay đi.
Người này thoạt nhìn thì nho nhã, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy là một kẻ không an phận.
Khi Ngô Quảng đi vào, Vương Tuyết cau mày, ánh mắt đang sáng ngời của cô ấy lập tức trở nên u ám.
Chắc chắn là có vấn đề rồi…
Tần Khải băn khoăn, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
Tần Khải nhân đó chuồn luôn, sau đó vội vàng nhảy sang đầu bên kia thang máy để tránh phần tử nguy hiểm Vương Dao xa ra một chút.
Vương Dao được hời nên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ra vẻ như đừng chọc vào tôi.
Tần Khải ngoan ngoãn đứng một bên, nhưng phải công nhận một điều là bộ ngực khủng của Vương Dao đã khiến anh được mở rộng tầm mắt.
Khụ khụ…
Đương nhiên, anh chỉ thưởng thức qua ánh nhìn thôi.
Tần Khải xin thề với trời là anh không hề có suy nghĩ gì khác.
Sau khi lên xe, Vương Dao đặt tay lên vô lăng, sau đó mỉm cười để lộ hai cái răng nanh.
Cô ta mỉm cười xấu xa rồi đạp mạnh chân ga.
“Ôi cha mẹ ơi!”
Cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ, Tần Khải lập tức đen mặt, suýt nữa thì ngất xỉu.
May mà anh đã có chuẩn bị từ trước nên đã lấy kim châm cứu ra rồi tự châm cứu cho mình, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Vương Dao cười tươi như hoa.
“May mà cô không lái máy bay!”
Tần Khải vừa tự châm cứu vừa oán thán.
“Anh… có tin tôi có thể nhấn ga tiễn anh lên mây không?”
“Thôi đừng… Cô là nhất, nhất cô rồi!”
“Thế còn được, hừ!”
…
Nhờ câu khen của Tần Khải, mà Vương Dao đã thả chậm tốc độ lại.
Tần Khải ngồi ở hàng ghế sau cũng thở phào một hơi.
Đúng là tiểu nhân và phụ nữ đều khó chơi như nhau…
May mà có tổ tiên phù hộ!
Vương Dao này còn là tổ hợp của cả phụ nữ và tiểu nhân, thế nên không phải dạng vừa đâu.
…
Loáng cái, chiếc xe đã chạy vào nội thành, sau đó chạy men theo đường Hoàn Thành một đoạn thì Vương Dao đánh tay lái, rẽ vào một con đường còn rộng hơn cả đường Hoàn Thành.
Tần Khải chỉ nhìn thấy hai bên đường có rất nhiều cây hoa lâu đời.
Tuy chưa phải mùa hoa nở, nhưng trông cũng khá đẹp.
Nối với đèn ở hai bên đường là các cây cột đá lớn thấp được khắc rồng phượng nên trông rất khí thế.
Điểm đến duy nhất của con đường núi này là dãy biệt thự của nhà họ Vương.
Những gia đình được sống ở đây vừa phải có quan hệ họ hàng với nhà họ Vương, vừa phải có năng lực nhất định.
Xe lên đến lưng chừng núi thì Tần Khải nhìn thấy có khá nhiều biệt thự với phong cách khác nhau nằm rải rác.
Mỗi căn đều xây dựng theo phong cảnh ở xung quanh nên rất hoà hợp với núi đá này.
Nhà và núi nối với nhau tạo thành một phong cảnh nên thơ.
Trong đó có một căn trông bắt mắt nhất nằm trên đỉnh núi, chẳng những có cây cối bao quanh, mà trước cửa còn có một suối phun nước tự nhiên rất lớn.
Đúng ra thì phải gọi nơi này là pháo đài mang phong cách từ thời trung cổ.
Nhà họ Vương đúng là một trong bốn gia tộc lớn có khác, đầu tư nhà cửa không ai sánh bằng.
Thấy Tần Khải không nói gì, Vương Dao còn tưởng anh đang bị choáng ngợp nên càng kiêu ngạo hơn.
“Ngưỡng mộ quá chứ gì? Trong bốn gia tộc lớn thì nhà tôi là có nhà hoành tráng nhất đấy. Đồ nhà quê như anh phải cố mà ngắm cho nhiều vào, không sau chẳng còn cơ hội nữa đâu”.
Tần Khải cười nói: “Đương nhiên là ngưỡng mộ rồi, này nhà cô có thiếu người không, ví dụ một người ở rể chẳng hạn, tôi thấy chúng ta rất hợp, hay là… cô về nói chuyện với bà cô đi?”
“Anh… đúng là đồ mặt dày! Hừ, tôi không nói chuyện với anh nữa, chỉ phí nước bọt”.
Chẳng dễ gì mới có cơ hội thể hiện, ai dè Vương Dao lại thua Tần Khải, cuối cùng tự rược bực vào thân.
Cô ta bực tức đập tay vào vô lăng, chiếc xe vẫn đi tiếp, sau đó nhanh chóng dừng trước một căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi.
Xe vừa dừng thì Vương Dao đã hừ một tiếng, sau đó bực tức xuống xe, chẳng hề quan tâm đến Tần Khải đang ngồi đằng sau.
Tần Khải cười trừ rồi tự mở cửa đi xuống.
Kỳ Mai Hoa và cháu gái Vương Tuyết đã đứng chờ bên ngoài từ lâu.
Thấy Tần Khải xuống xe, hai người đều tươi cười rồi ra đón.
“Tiểu Khải, sao rồi, cháu đã quen với nếp sống ở Trung Hải chưa? Bà chỉ sợ cháu không quen thì khổ thân ra!”, Kỳ Mai Hoa nắm lấy tay Tần Khải với vẻ thân thiết.
Vương Tuyết cũng đứng mỉm cười ở một bên.
Sự nhiệt tình của họ khiến Tần Khải có cảm giác như mình là khách quý.
Còn sự tủi hờn khi bị Vương Dao đối xử trên xe đã bị anh quẳng đi thật xa.
“Cháu quen rồi ạ, nhưng đồ ăn bên ngoài chẳng bằng một góc món thịt kho tàu của bà”, Tần Khải ra vẻ nũng nịu nhìn Kỳ Mai Hoa rồi kể khổ.
“Đúng là khéo miệng, bà biết cháu sắp đến nên đã nấu cho cháu rồi. bà làm hẳn một mâm cơm riêng cho cháu đấy”, Kỳ Mai Hoa mỉm cười cưng chiều rồi kéo Tần Khải vào trong biệt thự.
“Đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện, bên ngoài lạnh lắm, cứng người bây giờ”.
“Bà ơi…”
Vương Dao bị bỏ quên cất tiếng gọi trong cơn tức.
Kỳ Mai Hoa rất ít khí xuống bếp.
Vương Dao cũng rất thích món thịt kho tàu của bà mình, nhưng xin mấy ngày mà bà chẳng làm cho.
Ai dè Tần Khải vừa đến, chẳng cần mở miệng thì đã được tiếp đãi bằng món này.
Vương Dao bĩu môi với vẻ chua xót.
Còn Vương Tuyết thì vẫn giữ nụ cười trên môi.
Vương Tuyết cao hơn Vương Dao, hơn nữa còn dịu dàng đoan trang nên vóc dáng cũng không thua Vương Dao chút nào.
Gộp các ưu điểm ấy lại, Vương Tuyết cũng là kiểu con gái trong mơ của tất cả đàn ông.
So ra thì Vương Dao rất đanh đá, Tần Khải đã được lĩnh hội vài lần rồi.
Nói chung, hai chị em mỗi người một tính.
Nếu bắt buộc phải chọn thì Tần Khải sẽ không chút do dự mà vote một phiếu cho Vương Tuyết.
Đương nhiên điều duy nhất khiến anh tiếc nuối là Vương Tuyết đã đính hôn rồi.
Anh chỉ còn biết lực bất tòng tâm thôi.
Còn về biệt thự của nhà họ Vương thì chỉ có thể hình dung bằng một từ phung phí.
Không chỉ có sự sầm uất ở bên ngoài mà nội thất bên trong cũng rất sang trọng.
Mọi thứ được bày trí hoà quện giữa văn hoá Hoa Hạ cùng châu Âu thời trung cổ.
Không hề có kiểu phô trương như nhà giàu mới nổi, trái lại mọi thứ rất hài hoà.
Từ đó đủ thấy người thiết kế căn nhà này không phải người bình thường.
Tần Khải ngắm nhìn toàn bộ ngôi nhà với vẻ tán thưởng.
Sau đó, anh đi theo Kỳ Mai Hoa rồi hỏi thăm sức khoẻ của bà ấy.
Nếu không có một người xấu tính như Vương Dao thì Tần Khải cũng muốn đầu quân đến ở rể tại nhà họ Vương.
Đương nhiên, anh chỉ dám giấu suy nghĩ này cho riêng mình thôi.
Bọn họ đi vào nhà ăn sang trọng có đèn thuỷ tinh, ở đây có năm cái bàn.
Ngoài vị trí đầu tiên bắt mắt nhất ra thì các bàn khác đều đã kín người.
Tần Khải liếc nhìn thì đoán chắc đây đều là con cháu của Kỳ Mai Hoa, người nhà họ Vương.
Ngoài Vương Khôn ra thì Tần Khải chẳng biết ai nữa.
Nhưng phải công nhận là bữa tiếc này hoành tráng thật.
“Tiểu Khải, cháu ngồi đi, đừng đứng mãi thế, thức ăn sắp nguội rồi”.
Kỳ Mai Hoa vừa nói chuyện với Tần Khải vừa giới thiệu anh với người nhà của mình.
Chương 56: Sự coi thường của con cháu nhà họ Vương
“Đây chính là Tần Khải mà bà từng kể với mọi người, tuy cậu ấy còn ít tuổi nhưng đã theo học y với thần y Lâm từ lâu. Vì thế, chẳng những cậu ấy tinh thông trung y, mà y học hiện đại cũng rất giỏi. Lát cơm nước xong, mọi người hãy làm quen thêm với cậu ấy”.
“Ha ha… Bà Kỳ quá khen, cháu chưa tinh thông trung y đâu, tây y cũng chỉ biết sơ sơ, nói chung là còn kém xa sư phụ cháu”.
Tần Khải mỉm cười khiêm tốn chắp tay, sau đó mới từ tốn ngồi xuống.
Dù người ta có nhiệt tình với mình tới cỡ nào thì mình vẫn phải giữ phép lịch sự tối thiểu.
Thấy Tần Khải ngồi xuống, rất nhiều con cháu của nhà họ Vương đều tỏ vẻ coi thường, sau đó lẩm bẩm gì đó.
Hầu hết đều hướng ánh nhìn khinh bỉ về phía anh.
“Ra vẻ gì chứ? Bà mới khen một câu mà đã vênh mặt lên rồi”.
“Tôi thấy nó giống lang băm lắm, sao loại người này lại được bước chân vào nhà ta nhỉ?”
“Đừng quên bà mình có chuyên ngành y đấy, đã thế còn có tiếng ở Trung Hải đó. Nhưng tại sao bà lại để một thằng nhà quê lừa bịp thế nhỉ?”
“Haizz… giờ bà già rồi, gặp ai vừa ý là tung hô lên trời thôi”.
Đám con cháu nhà họ Vương đều thì thầm to nhỏ với nhau.
Song, phòng ăn này không quá lớn nên họ có thể nghe thấy rõ lời nói của nhau.
Tuy nhiên, Tần Khải lại nghe tai này rồi cho ra từ tai kia, anh vẫn giữ nụ cười trên môi.
Chỉ có Kỳ Mai Hoa là nhíu mày lại.
Khụ khụ…
Bà ấy cố tình ho khan vài tiếng, sau đó nghiêm nghị liếc nhìn quanh một lượt.
Đám con cháu kia lập tức ngậm miệng, sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt bà ấy.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Khải vẫn chứa đầy vẻ khinh khi.
Dẫu sao họ cũng là một trong bốn gia tộc lớn.
Cho nên sao có thể có ánh nhìn bình thường với một tên quê mùa không có chút tên tuổi nào như Tần Khải.
“Các cháu còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Tiểu Khải, cháu đừng để bụng nhé. Chờ xong bữa hôm nay, nhất định bà sẽ dạy dỗ lại bọn này”, Kỳ Mai Hoa đẩy đia thịt kho tàu duy nhất đến trước mặt Ngô Bình, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều.
Vương Tuyết cũng gật đầu nói: “Mấy đứa chỉ tiện miệng nói vậy thôi, thật ra đang ngưỡng mộ anh lắm đấy”.
Nghe thấy vậy, một chút cảm giác khó chịu trong lòng Ngô Bình đã hoàn toàn biến mất.
Nhất là Vương Tuyết, cô ấy điềm tĩnh ngồi cạnh anh mà không có chút vẻ câu nệ nào.
Cô ấy chỉ vui vẻ nhìn anh thôi.
Vương Dao đi thay đồ rồi mới vào nhà ăn. Khi cô ta đến đây thì chẳng những mọi người đã bắt đầu ăn, mà điều ngượng nhất chính là đã hết chỗ rồi.
Chỗ trống duy nhất ngoài chỗ bên dướI ghế chủ nhà ra thì chính là vị trí bên trái Tần Khải.
“Cô Vương đến rồi đấy à, mau ngồi đi. Này, thịt kho tàu mà cô thích nhất đây”, đã thế Tần Khải còn thêm dầu vào lửa, nhiệt tình chỉ vào đĩa thịt trước mặt mình.
Tuy cả bàn tiệc rất hoành tráng, nhưng chỉ có duy nhất một món do Kỳ Mai Hoa làm, hiện giờ nó đang bày ngay trước mặt Tần Khải.
“Tôi… tôi nhịn!”
Vương Dao liếc nhìn một lượt rồi bĩu mỗi, sau đó ngồi vào chỗ chủ trì.
Dù món thịt kho tàu rất hấp dẫn, nhưng bắt cô ta phải ngồi cạnh Tần Khải thì sao cô ta chấp nhận nổi.
“Dao Dao, ngồi chỗ cạnh bà đây này”.
Vương Dao đang tức vì hết chỗ thì Kỳ Mai Hoa đã mỉm cười vẫy tay với cô ta, sau đó chỉ vào chỗ bên trái Tần Khải.
“Bà!”
Vương Dao vùng vằng, sau đó tức đến giậm chân.
Kỳ Mai Hoa lạnh mặt rồi nghiêm giọng nói: “Nhanh cái chân lên!”
Vương Dao không dám cãi lời bà mình nên đành ngồi xuống cạnh Tần Khải.
Cả bàn ăn đầy mỹ vị cũng không thể lấp được nỗi tủi hờn của cô ta.
Nếu không tại Tần Khải đang ngồi cạnh thì cô ta đã gào khóc ăn vạ vì bà mình không công bằng rồi.
Tuy ngồi chung một bàn nhưng tâm trạng thì khác nhau, lúc này Tần Khải đang cười tươi phơi phới.
Trong lúc gắp thức ăn lia lịa, anh vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu vào bát của Vương Dao.
Cô Vương nhà ta đang tức lắm, nhưng vừa đưa miếng thịt vào miệng thì…
Ôi chao là thơm!
Sau đó Vương Dao chỉ nhìn vào đĩa thịt kho tàu mà không dám gắp.
Tần Khải lại được phen cười ngoác miệng.
Tuy cô Vương này rất xấu tính, nhưng xét về một phương diện nào đó thì cũng khá đáng yêu.
Sau đó, Tần Khải vừa gắp thịt kho tàu cho Vương Dao, vừa hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng giả bộ của cô ta.
Ngoài ra, còn có Vương Tuyết gắp thức ăn cho anh, có hai người đẹp ngồi bên, đố ai sướng được như Tần Khải!
Loáng cái, bữa ăn đã diễn ra quá nửa. Tuy không quá vui vẻ, nhưng với Tần Khải mà nói thì tổng thể cũng khá nhẹ nhàng.
Đương nhiên với đám con cháu của nhà họ Vương thì họ đang phải chịu nhịn rất nhiều.
Vương Dao chỉ hậm hực với Tần Khải, trong khi những người khác thì đều tỏ vẻ coi thường anh.
Nhưng Kỳ Mai Hoa đang ngồi ở đây nên họ không dám lên tiếng châm chọc.
Giờ mà Kỳ Mai Hoa vắng mặt thì đảm bảo họ sẽ tống cổ Tần Khải ra ngoài ngay.
Vì thế mà Tần Khải đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩng lên, khi nhìn thấy người kia thì đám con cháu nhà họ Vương lập tức vui ra mặt.
“Là Ngô Quảng, Ngô Quảng đến rồi! Ha ha… sắp có trò hay xem rồi đây!”
“Anh Ngô? Ôi vãi, đúng thật này!”
“Nhìn đi, anh rể tương lai của chúng ta đến rồi, tên cặn bã kia chuẩn bị cuốn xéo đi”.
“Chờ đi, nó sắp tới công chuyện rồi”.
…
Anh rể tưởng lai? Lẽ nào là chồng sắp cưới của Vương Tuyết?
Tần Khải nghe thấy thế thì nổi hứng, anh cũng muốn xem rốt cuộc người kia phải ưu tú thế nào thì mới lấy được một cô gái xinh đẹp như Vương Tuyết.
Anh vừa ngoái lại thì nhìn thấy một người thanh niên mặc vest đang cầm ca táp đi vào.
Chắc đây chính là Ngô Quảng - chồng sắp cưới của Vương Tuyết.
Nhà họ Ngô cũng thuộc một trong bốn gia tộc lớn ở Trung Hải.
So với nhà họ Vương thì nhà họ Ngô lại ngày càng sa sút.
Mấy năm gần đây, vì chuyện kinh doanh nên hai nhà thường xuyên qua lại.
Nhà họ Ngô muốn dựa vào nhà họ Vương để vựng dậy gia nghiệp, vì thế đã chủ động liên hôn.
Nếu hai gia tộc lớn muốn hợp tác với nhau thì không thể thiếu chuyện liên hôn được.
Ngô Quảng và Vương Tuyết cũng đã đính hôn mấy năm rồi.
Chuyện hôn sự này không được Kỳ Mai Hoa đồng ý, nhưng nhờ có ông cụ nhà họ Vương tác động nên cuối cùng mới có vụ đính hôn.
Tần Khải chỉ liếc nhìn Ngô Quảng một cái rồi quay đi.
Người này thoạt nhìn thì nho nhã, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy là một kẻ không an phận.
Khi Ngô Quảng đi vào, Vương Tuyết cau mày, ánh mắt đang sáng ngời của cô ấy lập tức trở nên u ám.
Chắc chắn là có vấn đề rồi…
Tần Khải băn khoăn, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.