Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-52
Chương 51: Đã lâu không gặp
“Thần y Tần, em của tôi... thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.
“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi. Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu. Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.
Tần Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp một ngụm rồi mới nói.
“Phiền cậu quá thần y Tần!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.
Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.
Nếu phải do Hồ Tiểu Chiêu thích thể hiện thì em trai ông ấy hoàn toàn không cần phải chịu khổ như thế.
Tới giờ thì em trai ông ấy vẫn phải nằm trên giường, ốm đau không dậy nổi, món nợ này thì ông ấy phải tính hết lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.
Mà Hồ Tiểu Chiêu ở cửa cũng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt khó coi quay đầu lại.
Ánh mắt hai bên đụng nhau, cơn giận của Đinh Kim Phúc vọt thẳng lên đầu, không thể đè ép được nữa.
“Ranh con, chẳng phải cậu nên giải thích về chuyện em trai tôi sao?”
Đinh Kim Phúc lạnh lùng mở miệng, mặt ngoài cười nhưng ánh mắt không mấy vui vẻ.
Người nhà họ Đinh cũng xông tới như thể sợ Hồ Tiểu Chiêu chạy trốn vậy.
Tâm trạng của đám đông đang kích động khiến Hồ Tiểu Chiêu sợ tới mức run như cầy sấy.
Anh ta lùi hai bước, đụng vào góc tường, không thể lui được nữa.
Hồ Tiểu Chiêu cố nặn ra nụ cười gượng gạo trông còn xấu hơn khóc: “Đinh... ông chủ Đinh, ông nghe tôi giải thích, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Hiểu lầm cái beep! Mày là thằng lang băm hại người!”
Đinh Quốc Cường cầm túi thuốc đi vào nghe thấy mấy lời này của Hồ Tiểu Chiêu thì không nhịn được, cơn giận lập tức bùng nổ.
Đặt túi thuốc lên mặt sàn, Đinh Quốc Cường vén tay áo, nhào tới chỗ Hồ Tiểu Chiêu.
Anh ta túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu, nắm đấm giáng xuống.
Hồ Tiểu Chiêu không kịp né, bị một quyền trúng mũi.
Tiếng hét thê lương vang lên, mặt Hồ Tiểu Chiêu như bình nước bị mở nắp, máu mũi tuôn như suối.
Đinh Quốc Cường cũng không nương tay.
Nếu không phải tại tên này, anh ta cần gì phải chịu tình chịu tội như vậy?
Dù bị đánh chết thì cũng đáng đời.
Hồ Tiểu Chiêu không hề có năng lực phản kháng, đau tới mức quỳ mọp trên đất, vừa hay tạo cơ hội cho Đinh Quốc Cường tung quyền tung cước.
Khi người nhà họ Đinh kéo được Đinh Quốc Cường ra thì Hồ Tiểu Chiêu đã nằm bẹp, tay ôm bụng rên rỉ không ngừng.
“Ui cha, cậu Đinh, đừng... đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
“Đánh nữa thì sẽ đánh chết người đó!”
Đinh Quốc Cường bị cậu và mẹ túm lại nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự giận dữ.
Anh ta chỉ hận không thể đánh chết Hồ Tiểu Chiêu thôi.
Đinh Kim Phúc ở cạnh thờ ơ, không hề định nhúng tay vào.
Trình độ Hồ Tiểu Chiêu không ra gì, suýt tiễn em trai ông ấy xuống gặp tổ tiên, dù Đinh Kim Phúc biết về thân phận của Hồ Tiểu Chiêu nhưng hiện tại trong lòng vẫn đang điên máu tên này dữ lắm.
Nếu không phải kiêng dè gia thế của Hồ Tiểu Chiêu, với những gì Hồ Tiểu Chiêu gây ra hôm nay, anh ta có giữ được mạng hay không thì khó mà nói.
Tần Khải khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.
Hồ Tiểu Chiêu kiêu căng ngạo mạn, trình độ không đến đâu lại dám coi mạng người như cỏ rác.
Loại người này bị nhà họ Đinh dạy một bài học thì cũng do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi.
“Thần y Tần, ngại quá, làm cậu chê cười rồi”.
Vừa xử lý Hồ Tiểu Chiêu xong, Đinh Quốc Cường tới trước mặt Tần Khải, kính cẩn cảm ơn anh, sau đó anh ta luôn miệng xin lỗi, thái độ tôn trọng vô cùng.
Thấy Tần Khải gật đầu rồi Đinh Quốc Cường mới hỏi han về việc uống thuốc.
Không chỉ Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh Quốc Cường cũng rất khách sáo với Tần Khải.
Mọi người vây quanh Tần Khải, nịnh nọt tâng bốc anh, chỉ hận không thể cung phụng Tần Khải như tổ tiên nhà mình nữa thôi.
Cậu của Đinh Quốc Cường vung tay vung chân nói: “Mọi người không thấy sự thuần thục của thần y Tần khi châm cứu đâu, giỏi hơn thứ lang băm kia nhiều”.
“Đúng đó, lần này phải làm phiền thần y Tần rồi, nếu không chắc chồng em cũng không sống nổi mất!”
Mẹ của Đinh Quốc Cường giơ một tay bụm ngực nói, dáng vẻ như thể còn sợ hãi lắm.
Người khác của nhà họ Đinh đều gật đầu, vô cùng cảm kích Tần Khải.
Ngay cả Vương Dao luôn không coi Tần Khải ra gì cũng chớp đôi mắt to, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tần Khải.
Nếu không phải do người nhà họ Đinh miêu tả quá rõ ràng, Vương Dao cũng sẽ nghi ngờ là Tần Khải và người nhà họ Đinh cấu kết diễn kịch để lừa gạt cô chiêu nhà họ Vương là cô ta mất.
Mà lúc này, người khổ sở nhất chính là Hồ Tiểu Chiêu.
Người nhà họ Đinh khen ngợi Tần Khải có đôi tay thần kỳ mà cũng chẳng quên xỉa xói, đổ cái danh lang băm lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.
Trước mắt Tần Khải, người nhà họ Đinh nhiệt tình vỗ tay, mà với Hồ Tiểu Chiêu thì chỉ có tay đấm chân đá của Đinh Quốc Cường và sự lạnh lẽo của sàn nhà.
Nhìn Tần Khải được người người ngưỡng mộ, đôi mắt Hồ Tiểu Chiêu đỏ như máu, anh ta chật vật lau đi máu mũi, cố sức đứng lên.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tần Khải đã bị Hồ Tiểu Chiêu giết trăm nghìn lần rồi.
Ghen ghét, phẫn nộ...
Đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau, Hồ Tiểu Chiêu siết chặt nắm tay, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Như cảm giác được ánh mắt của Hồ Tiểu Chiêu, Tần Khải quay đầu, ánh mắt hai bên va chạm.
Hồ Tiểu Chiêu biến sắc, nghiêng đầu đi.
Thấy Hồ Tiểu Chiêu đã sợ hãi, Tần Khải mới cong môi, không định đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Anh không hơi sức đâu mà làm thế!
Mà người nhà họ Đinh nhìn theo ánh mắt của Tần Khải, đồng loạt ngó sang Hồ Tiểu Chiêu.
“Bác cả, xử lý thằng lang băm này thế nào đây ạ?”, Đinh Quốc Cường cắn răng hỏi.
Đinh Kim Phúc còn chưa nói gì, người nhà họ Đinh đã bắt đầu mắng mỏ.
“Kiện nó đi! Kiện thấy bà nó luôn, loại người này thì không thể tha được!”
“Đúng đó, cậu nói có lý, không thể để tên lang băm này hại người thêm nữa!”
“Không thì đánh chết đi! Dám lừa người nhà họ Đinh chúng ta, đúng là chán sống”.
Trong tiếng mắng chửi của nhà họ Đinh, sắc mặt Hồ Tiểu Chiêu càng khó nhìn, chỉ muốn tìm một lỗ để chui vào thôi.
Đặc biệt là khi trong đám đông, Tần Khải còn đang đứng cười tủm tỉm nhìn mình, Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt như sắp nứt ra.
“Chuyện này...”
Đinh Kim Phúc bị họ hàng nhìn chằm chằm, khi mở miệng thì bỗng dưng nghẹn lại.
Nếu người thường thì thôi, quan trọng là thân phận của Hồ Tiểu Chiêu khiến cho ông ấy có chút kiêng kỵ.
Lỡ dồn ép quá mức, làm người nhà họ Đổng ra mặt cũng không phải chuyện tốt!
“Ôi, ông chủ Đinh, mọi người, đã lâu không gặp, ha ha...”
Một tiếng cười lanh lảnh truyền tới từ phía thang máy, thu hút ánh mắt mọi người.
Tần Khải nghe tiếng, quay đầu nhìn.
Một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, choàng khăn quàng đỏ thẫm đang chậm rãi đi tới...
Chương 52: Trở mặt
Người trung niên trông có vẻ cũng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh có sự uy nghiêm của một bậc bề trên.
Bên cạnh còn có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ vest đen đi theo, khí thế mạnh mẽ.
“Bố đến rồi”.
Hồ Tiểu Chiêu đang trong tình cảnh khó khăn, vừa nhìn thấy người trung niên bỗng chốc như nắm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng nhào đến.
Níu lấy tay áo của người đàn ông trung niên, khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Người trung niên chính là gia chủ của nhà họ Đổng - Đổng Thiên Dương.
Nhà họ Đổng bao đời làm nghề y, chiếm một vị trí trong Hạnh Lâm.
Dù thực lực gia tộc không so được với nhà họ Đinh nhưng xét về thân phận và địa vị thì nhà họ Đổng không thua kém gì nhà họ Đinh.
“Đến đúng lúc lắm”.
Đinh Kim Phúc nheo mắt, ánh mắt lướt qua giữa hai bố con đó, gương mặt hiện lên tia sợ hãi khó phát hiện.
Nhà họ Đổng là một nhân vật tầm cỡ, mặc dù chuyện này là họ có lý nhưng Đinh Kim Phúc cũng không dám đắc tội với nhà họ Đổng.
Lúc này Đổng Thiên Dương đến có hơi không ổn.
“Làm bậy, bảo con ở nhà mà cứ nhất quyết ra ngoài gây chuyện, đáng đời”.
Đổng Thiên Dương trợn mắt nhìn con trai mắng.
Nghe như trách cứ nhưng lúc nói lại hơi giơ tay lên, vô cùng nuông chiều vỗ lưng con trai.
Khi nhìn thấy gương mặt sưng húp của con trai và máu mũi vẫn chưa khô, sắc mặt Đổng Thiên Dương thay đổi, ánh mắt hiện lên tia hung ác.
Nhưng chỉ thoáng qua một chút đã bị ông ta che giấu rất tốt.
Để Hồ Tiểu Chiêu lấy họ mẹ dĩ nhiên là có nguyên nhân, không phải Đổng Thiên Dương không xem trọng Hồ Tiểu Chiêu.
Ngược lại Đổng Thiên Dương lớn tuổi mới có con nên ông ta gần như đã nuông chiêu đứa con trai độc nhất này hết mức có thể.
“Tiểu Chiêu còn nhỏ, làm việc gì cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, tôi ở đây đền tội cho ông chủ Đinh được chứ, không dạy dỗ con trai nên người, mong ông chủ Đinh lượng thứ”.
Đổng Thiên Dương quay đầu lại nhìn Đinh Kim Phúc.
Mặc dù là nói xin lỗi nhưng lúc nói ông ta chỉ chắp tay tượng trưng, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, ánh mắt xem thường người khác.
Nghe thế da mặt Đinh Kim Phúc khẽ giật nhưng không thể hiện sự bất mãn ra ngoài mặt.
Những người họ Đinh khác không được độ lượng như Đinh Kim Phúc.
Đinh Quốc Cường hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Những người nhà họ Đinh khác đều rất kích động.
Chỉ là đối diện với nhà họ Đổng, đa số họ chỉ dám giận chứ không dám nói, chỉ có thể thể hiện sự bất mãn qua ánh mắt và vẻ mặt.
Đinh Kim Phúc nghẹn một bụng tức nhưng cũng chỉ có thể độ lượng hơi chắp tay lại.
“Ông Đổng khách sáo rồi, chút chuyện nhỏ thôi…”, Đinh Kim Phúc lạnh nhạt nói.
Em trai suýt nữa chết thảm trong tay bác sĩ của nhà họ Đổng, sao ông ấy có thể nuốt trôi cơn giận này được?
Nhưng nhà họ Đinh vẫn không có tự tin trở mặt với nhà họ Đổng, dĩ nhiên chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Nói đến thì chuyện này đúng là lỗi của con trai tôi, nhưng… cả người bị thương của Tiểu Chiêu là thế nào? Ông chủ Đinh, đừng nói với tôi là do các ông làm nhé”.
Đổng Thiên Dương nheo mắt, lúc đầu còn miễn cường cười nhưng nói được một nửa thì sầm mặt lại.
Lớn tuổi mới có con nên Đổng Thiên Dương cực kỳ yêu thương Hồ Tiểu Chiêu.
Có người dám động vào Hồ Tiểu Chiêu thì chính là động vào thịt ngay đầu tim của Đổng Thiên Dương.
Huống gì dù con trai ông ta không đúng trước, nếu bảo đền tội xin lỗi, chẳng phải nói nhà họ Đổng sợ nhà họ Đinh sao?
Vậy thì không được.
“Hử?”
Lúc này Đinh Kim Phúc nhíu mày, mặt hiện lên vẻ không vui.
Nếu Đổng Thiên Dương đã tự đến đây, ông ấy cũng không định truy cứu quá nhiều, chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu nhớ bài học này là được.
Nhưng bây giờ Đổng Thiên Dương thế mà còn muốn trách ngược lại?
Xem nhà họ Đinh là quả hồng mềm đấy à?
Mà Hồ Tiểu Chiêu thấy bố mình muốn chống lưng cho mình nên cũng cảm thấy mừng rỡ.
“Bố, là anh ta đánh con, còn người kia nữa”.
“Nếu bố đến muộn một chút nữa, họ sẽ đánh chết con mất”.
Hồ Tiểu Chiêu căm hận nghiến răng.
Đầu tiên là chỉ Đinh Quốc Cường, sau đó lại chỉ vào Tần Khải.
“Nhất là cái tên đó, bố, con phải cắt đứt đầu lưỡi hắn, chặt cả hai tay hắn”.
Hai lần bị Tần Khải phá hỏng chuyện tốt, Hồ Tiểu Chiêu cũng hận anh thấu xương.
Cơ hội tốt như vậy, anh ta chỉ ước gì bố mình chỉnh chết Tần Khải.
Nghe nói thế, Tần Khải hơi nhíu mày.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng động chân động tay với Hồ Tiểu Chiêu.
Hồ Tiểu Chiêu ngậm máu phun người, muốn đối phó với anh mà trở nên vô liêm sỉ như vậy.
Đổng Thiên Dương nhìn theo hướng con trai chỉ, ánh mắt lướt qua Đinh Quốc Cường, sau đó nhìn sang Tần Khải.
Chỉ cảm thấy Tần Khải hơi quen, Đổng Thiên Dương nhìn thêm vài lần.
Nhưng cho dù là cách ăn mặc hay khí chất của Tần Khải cũng không có chỗ nào đáng để ông ta chú ý đến, ông ta lập tức dời tầm mắt đi.
“Ông chủ Đinh, Tiểu Chiêu có lỗi trước nhưng dù sao nó cũng vẫn là một đứa trẻ, đường đường là nhà họ Đinh mà lại ra tay nặng với nó như vậy, ông cho rằng nhà họ Đổng biến mất rồi sao?”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng nói.
Đinh Kim Phúc đè nén một bụng lửa giận, lúc này cũng không thèm khách sáo nữa.
“Vậy à? Hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn là trẻ con, gia chủ nhà họ Đổng dạy con như thế à?”
“Hừ, chuyện của nhà họ Đổng tôi chưa đến lượt ông nhúng tay vào. Tôi chỉ biết con trai tôi bị đánh, phải cho tôi lời giải thích rõ ràng”.
Đổng Thiên Dương hừ một tiếng, nhắm vào Đinh Kim Phúc, một bộ không muốn nhân nhượng.
Thấy thế Đinh Kim Phúc cũng sầm mặt, ông ấy đã hiểu rồi.
Ngay từ đầu Đổng Thiên Dương đã không định nói lý rồi.
Hoàn toàn không phân biệt phải trái đúng sai, muốn chống lưng cho Hồ Tiểu Chiêu.
Thấy Đổng Thiên Dương không thèm nói lý, mấy người nhà họ Đinh cũng tức giận.
Ai nấy cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đổng Thiên Dương, có vẻ như chỉ cần một câu nói của Đinh Kim Phúc thì sẽ sống chết với họ.
Hồ Tiểu Chiêu đứng sau lưng Đổng Thiên Dương, hai tay chống nạnh, khiêu khích nhìn mấy người nhà họ Đinh, nhất là khi nhìn đến chỗ Tần Khải, anh ta trợn mắt nhìn anh.
Chỉ có hai chữ có thể miêu tả vẻ mặt này, thiếu đánh.
“Đinh Kim Phúc, tôi cũng lười nhiều lời với ông, nếu con trai tôi đã thành ra như vậy rồi thì đừng động tay động chân nữa”.
Đổng Thiên Dương tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa nói hết lời đã cười mỉa.
“Chỉ cần người vừa ra tay đó quỳ xuống cúi đầu xin lỗi con trai tôi, chuyện này xem như xong”.
Một câu nói lại khiến cả nhà họ Đinh nhíu mày, vẻ mặt không phục.
Hiển nhiên là Đổng Thiên Dương đang định trở mặt.
Nhưng như thế thật thì chắc chắn cả hai bên đều bị thiệt, nhà họ Đổng có tự tin gì mà dám trở mặt với nhà họ Đinh?
Hồ Tiểu Chiêu nhìn người nhà họ Đinh không phản ứng, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Có nghe thấy không? Bố tôi bảo các người quỳ xuống, không hiểu tiếng người à? Chẳng phải lúc nãy đánh tôi rất hung dữ lắm sao? Không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ, ha ha ha... Còn anh, mau lại đây quỳ xuống đi”.
Ánh mắt Hồ Tiểu Chiêu không từng trên người Đinh Quốc Cường quá lâu đã chuyển sang Tần Khải.
Có bố chống lưng, Hồ Tiểu Chiêu cáo mượn oai hùm, đuôi cũng vểnh ngược lên trời.
“Thần y Tần, em của tôi... thật sự không sao rồi chứ?”, Đinh Kim Phúc có chút không yên tâm, cẩn thận hỏi.
“Không sao rồi, tí nữa uống thuốc, chiều là tỉnh lại thôi. Nếu không phải do các người tìm người chữa bậy chữa bạ thì chút bệnh kia cũng không phải loại nan y khó chữa gì đâu. Hiện tại chỉ có thể từ từ dưỡng lại thôi”.
Tần Khải nhận lấy ly nước do Từ Vọng Đức đưa, anh nhấp một ngụm rồi mới nói.
“Phiền cậu quá thần y Tần!”, Đinh Kim Phúc khách sáo nói.
Sau đó ông ấy quay sang nhìn Hồ Tiểu Chiêu đang đứng bên ngoài, mặt lạnh tanh.
Nếu phải do Hồ Tiểu Chiêu thích thể hiện thì em trai ông ấy hoàn toàn không cần phải chịu khổ như thế.
Tới giờ thì em trai ông ấy vẫn phải nằm trên giường, ốm đau không dậy nổi, món nợ này thì ông ấy phải tính hết lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.
Mà Hồ Tiểu Chiêu ở cửa cũng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt khó coi quay đầu lại.
Ánh mắt hai bên đụng nhau, cơn giận của Đinh Kim Phúc vọt thẳng lên đầu, không thể đè ép được nữa.
“Ranh con, chẳng phải cậu nên giải thích về chuyện em trai tôi sao?”
Đinh Kim Phúc lạnh lùng mở miệng, mặt ngoài cười nhưng ánh mắt không mấy vui vẻ.
Người nhà họ Đinh cũng xông tới như thể sợ Hồ Tiểu Chiêu chạy trốn vậy.
Tâm trạng của đám đông đang kích động khiến Hồ Tiểu Chiêu sợ tới mức run như cầy sấy.
Anh ta lùi hai bước, đụng vào góc tường, không thể lui được nữa.
Hồ Tiểu Chiêu cố nặn ra nụ cười gượng gạo trông còn xấu hơn khóc: “Đinh... ông chủ Đinh, ông nghe tôi giải thích, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Hiểu lầm cái beep! Mày là thằng lang băm hại người!”
Đinh Quốc Cường cầm túi thuốc đi vào nghe thấy mấy lời này của Hồ Tiểu Chiêu thì không nhịn được, cơn giận lập tức bùng nổ.
Đặt túi thuốc lên mặt sàn, Đinh Quốc Cường vén tay áo, nhào tới chỗ Hồ Tiểu Chiêu.
Anh ta túm lấy cổ áo Hồ Tiểu Chiêu, nắm đấm giáng xuống.
Hồ Tiểu Chiêu không kịp né, bị một quyền trúng mũi.
Tiếng hét thê lương vang lên, mặt Hồ Tiểu Chiêu như bình nước bị mở nắp, máu mũi tuôn như suối.
Đinh Quốc Cường cũng không nương tay.
Nếu không phải tại tên này, anh ta cần gì phải chịu tình chịu tội như vậy?
Dù bị đánh chết thì cũng đáng đời.
Hồ Tiểu Chiêu không hề có năng lực phản kháng, đau tới mức quỳ mọp trên đất, vừa hay tạo cơ hội cho Đinh Quốc Cường tung quyền tung cước.
Khi người nhà họ Đinh kéo được Đinh Quốc Cường ra thì Hồ Tiểu Chiêu đã nằm bẹp, tay ôm bụng rên rỉ không ngừng.
“Ui cha, cậu Đinh, đừng... đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
“Đánh nữa thì sẽ đánh chết người đó!”
Đinh Quốc Cường bị cậu và mẹ túm lại nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự giận dữ.
Anh ta chỉ hận không thể đánh chết Hồ Tiểu Chiêu thôi.
Đinh Kim Phúc ở cạnh thờ ơ, không hề định nhúng tay vào.
Trình độ Hồ Tiểu Chiêu không ra gì, suýt tiễn em trai ông ấy xuống gặp tổ tiên, dù Đinh Kim Phúc biết về thân phận của Hồ Tiểu Chiêu nhưng hiện tại trong lòng vẫn đang điên máu tên này dữ lắm.
Nếu không phải kiêng dè gia thế của Hồ Tiểu Chiêu, với những gì Hồ Tiểu Chiêu gây ra hôm nay, anh ta có giữ được mạng hay không thì khó mà nói.
Tần Khải khoanh tay đứng một bên hóng chuyện.
Hồ Tiểu Chiêu kiêu căng ngạo mạn, trình độ không đến đâu lại dám coi mạng người như cỏ rác.
Loại người này bị nhà họ Đinh dạy một bài học thì cũng do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi.
“Thần y Tần, ngại quá, làm cậu chê cười rồi”.
Vừa xử lý Hồ Tiểu Chiêu xong, Đinh Quốc Cường tới trước mặt Tần Khải, kính cẩn cảm ơn anh, sau đó anh ta luôn miệng xin lỗi, thái độ tôn trọng vô cùng.
Thấy Tần Khải gật đầu rồi Đinh Quốc Cường mới hỏi han về việc uống thuốc.
Không chỉ Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh Quốc Cường cũng rất khách sáo với Tần Khải.
Mọi người vây quanh Tần Khải, nịnh nọt tâng bốc anh, chỉ hận không thể cung phụng Tần Khải như tổ tiên nhà mình nữa thôi.
Cậu của Đinh Quốc Cường vung tay vung chân nói: “Mọi người không thấy sự thuần thục của thần y Tần khi châm cứu đâu, giỏi hơn thứ lang băm kia nhiều”.
“Đúng đó, lần này phải làm phiền thần y Tần rồi, nếu không chắc chồng em cũng không sống nổi mất!”
Mẹ của Đinh Quốc Cường giơ một tay bụm ngực nói, dáng vẻ như thể còn sợ hãi lắm.
Người khác của nhà họ Đinh đều gật đầu, vô cùng cảm kích Tần Khải.
Ngay cả Vương Dao luôn không coi Tần Khải ra gì cũng chớp đôi mắt to, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tần Khải.
Nếu không phải do người nhà họ Đinh miêu tả quá rõ ràng, Vương Dao cũng sẽ nghi ngờ là Tần Khải và người nhà họ Đinh cấu kết diễn kịch để lừa gạt cô chiêu nhà họ Vương là cô ta mất.
Mà lúc này, người khổ sở nhất chính là Hồ Tiểu Chiêu.
Người nhà họ Đinh khen ngợi Tần Khải có đôi tay thần kỳ mà cũng chẳng quên xỉa xói, đổ cái danh lang băm lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.
Trước mắt Tần Khải, người nhà họ Đinh nhiệt tình vỗ tay, mà với Hồ Tiểu Chiêu thì chỉ có tay đấm chân đá của Đinh Quốc Cường và sự lạnh lẽo của sàn nhà.
Nhìn Tần Khải được người người ngưỡng mộ, đôi mắt Hồ Tiểu Chiêu đỏ như máu, anh ta chật vật lau đi máu mũi, cố sức đứng lên.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tần Khải đã bị Hồ Tiểu Chiêu giết trăm nghìn lần rồi.
Ghen ghét, phẫn nộ...
Đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau, Hồ Tiểu Chiêu siết chặt nắm tay, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Như cảm giác được ánh mắt của Hồ Tiểu Chiêu, Tần Khải quay đầu, ánh mắt hai bên va chạm.
Hồ Tiểu Chiêu biến sắc, nghiêng đầu đi.
Thấy Hồ Tiểu Chiêu đã sợ hãi, Tần Khải mới cong môi, không định đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Anh không hơi sức đâu mà làm thế!
Mà người nhà họ Đinh nhìn theo ánh mắt của Tần Khải, đồng loạt ngó sang Hồ Tiểu Chiêu.
“Bác cả, xử lý thằng lang băm này thế nào đây ạ?”, Đinh Quốc Cường cắn răng hỏi.
Đinh Kim Phúc còn chưa nói gì, người nhà họ Đinh đã bắt đầu mắng mỏ.
“Kiện nó đi! Kiện thấy bà nó luôn, loại người này thì không thể tha được!”
“Đúng đó, cậu nói có lý, không thể để tên lang băm này hại người thêm nữa!”
“Không thì đánh chết đi! Dám lừa người nhà họ Đinh chúng ta, đúng là chán sống”.
Trong tiếng mắng chửi của nhà họ Đinh, sắc mặt Hồ Tiểu Chiêu càng khó nhìn, chỉ muốn tìm một lỗ để chui vào thôi.
Đặc biệt là khi trong đám đông, Tần Khải còn đang đứng cười tủm tỉm nhìn mình, Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt như sắp nứt ra.
“Chuyện này...”
Đinh Kim Phúc bị họ hàng nhìn chằm chằm, khi mở miệng thì bỗng dưng nghẹn lại.
Nếu người thường thì thôi, quan trọng là thân phận của Hồ Tiểu Chiêu khiến cho ông ấy có chút kiêng kỵ.
Lỡ dồn ép quá mức, làm người nhà họ Đổng ra mặt cũng không phải chuyện tốt!
“Ôi, ông chủ Đinh, mọi người, đã lâu không gặp, ha ha...”
Một tiếng cười lanh lảnh truyền tới từ phía thang máy, thu hút ánh mắt mọi người.
Tần Khải nghe tiếng, quay đầu nhìn.
Một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, choàng khăn quàng đỏ thẫm đang chậm rãi đi tới...
Chương 52: Trở mặt
Người trung niên trông có vẻ cũng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh có sự uy nghiêm của một bậc bề trên.
Bên cạnh còn có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồ vest đen đi theo, khí thế mạnh mẽ.
“Bố đến rồi”.
Hồ Tiểu Chiêu đang trong tình cảnh khó khăn, vừa nhìn thấy người trung niên bỗng chốc như nắm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng nhào đến.
Níu lấy tay áo của người đàn ông trung niên, khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Người trung niên chính là gia chủ của nhà họ Đổng - Đổng Thiên Dương.
Nhà họ Đổng bao đời làm nghề y, chiếm một vị trí trong Hạnh Lâm.
Dù thực lực gia tộc không so được với nhà họ Đinh nhưng xét về thân phận và địa vị thì nhà họ Đổng không thua kém gì nhà họ Đinh.
“Đến đúng lúc lắm”.
Đinh Kim Phúc nheo mắt, ánh mắt lướt qua giữa hai bố con đó, gương mặt hiện lên tia sợ hãi khó phát hiện.
Nhà họ Đổng là một nhân vật tầm cỡ, mặc dù chuyện này là họ có lý nhưng Đinh Kim Phúc cũng không dám đắc tội với nhà họ Đổng.
Lúc này Đổng Thiên Dương đến có hơi không ổn.
“Làm bậy, bảo con ở nhà mà cứ nhất quyết ra ngoài gây chuyện, đáng đời”.
Đổng Thiên Dương trợn mắt nhìn con trai mắng.
Nghe như trách cứ nhưng lúc nói lại hơi giơ tay lên, vô cùng nuông chiều vỗ lưng con trai.
Khi nhìn thấy gương mặt sưng húp của con trai và máu mũi vẫn chưa khô, sắc mặt Đổng Thiên Dương thay đổi, ánh mắt hiện lên tia hung ác.
Nhưng chỉ thoáng qua một chút đã bị ông ta che giấu rất tốt.
Để Hồ Tiểu Chiêu lấy họ mẹ dĩ nhiên là có nguyên nhân, không phải Đổng Thiên Dương không xem trọng Hồ Tiểu Chiêu.
Ngược lại Đổng Thiên Dương lớn tuổi mới có con nên ông ta gần như đã nuông chiêu đứa con trai độc nhất này hết mức có thể.
“Tiểu Chiêu còn nhỏ, làm việc gì cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, suýt nữa phạm phải sai lầm lớn, tôi ở đây đền tội cho ông chủ Đinh được chứ, không dạy dỗ con trai nên người, mong ông chủ Đinh lượng thứ”.
Đổng Thiên Dương quay đầu lại nhìn Đinh Kim Phúc.
Mặc dù là nói xin lỗi nhưng lúc nói ông ta chỉ chắp tay tượng trưng, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, ánh mắt xem thường người khác.
Nghe thế da mặt Đinh Kim Phúc khẽ giật nhưng không thể hiện sự bất mãn ra ngoài mặt.
Những người họ Đinh khác không được độ lượng như Đinh Kim Phúc.
Đinh Quốc Cường hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Những người nhà họ Đinh khác đều rất kích động.
Chỉ là đối diện với nhà họ Đổng, đa số họ chỉ dám giận chứ không dám nói, chỉ có thể thể hiện sự bất mãn qua ánh mắt và vẻ mặt.
Đinh Kim Phúc nghẹn một bụng tức nhưng cũng chỉ có thể độ lượng hơi chắp tay lại.
“Ông Đổng khách sáo rồi, chút chuyện nhỏ thôi…”, Đinh Kim Phúc lạnh nhạt nói.
Em trai suýt nữa chết thảm trong tay bác sĩ của nhà họ Đổng, sao ông ấy có thể nuốt trôi cơn giận này được?
Nhưng nhà họ Đinh vẫn không có tự tin trở mặt với nhà họ Đổng, dĩ nhiên chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Nói đến thì chuyện này đúng là lỗi của con trai tôi, nhưng… cả người bị thương của Tiểu Chiêu là thế nào? Ông chủ Đinh, đừng nói với tôi là do các ông làm nhé”.
Đổng Thiên Dương nheo mắt, lúc đầu còn miễn cường cười nhưng nói được một nửa thì sầm mặt lại.
Lớn tuổi mới có con nên Đổng Thiên Dương cực kỳ yêu thương Hồ Tiểu Chiêu.
Có người dám động vào Hồ Tiểu Chiêu thì chính là động vào thịt ngay đầu tim của Đổng Thiên Dương.
Huống gì dù con trai ông ta không đúng trước, nếu bảo đền tội xin lỗi, chẳng phải nói nhà họ Đổng sợ nhà họ Đinh sao?
Vậy thì không được.
“Hử?”
Lúc này Đinh Kim Phúc nhíu mày, mặt hiện lên vẻ không vui.
Nếu Đổng Thiên Dương đã tự đến đây, ông ấy cũng không định truy cứu quá nhiều, chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu nhớ bài học này là được.
Nhưng bây giờ Đổng Thiên Dương thế mà còn muốn trách ngược lại?
Xem nhà họ Đinh là quả hồng mềm đấy à?
Mà Hồ Tiểu Chiêu thấy bố mình muốn chống lưng cho mình nên cũng cảm thấy mừng rỡ.
“Bố, là anh ta đánh con, còn người kia nữa”.
“Nếu bố đến muộn một chút nữa, họ sẽ đánh chết con mất”.
Hồ Tiểu Chiêu căm hận nghiến răng.
Đầu tiên là chỉ Đinh Quốc Cường, sau đó lại chỉ vào Tần Khải.
“Nhất là cái tên đó, bố, con phải cắt đứt đầu lưỡi hắn, chặt cả hai tay hắn”.
Hai lần bị Tần Khải phá hỏng chuyện tốt, Hồ Tiểu Chiêu cũng hận anh thấu xương.
Cơ hội tốt như vậy, anh ta chỉ ước gì bố mình chỉnh chết Tần Khải.
Nghe nói thế, Tần Khải hơi nhíu mày.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng động chân động tay với Hồ Tiểu Chiêu.
Hồ Tiểu Chiêu ngậm máu phun người, muốn đối phó với anh mà trở nên vô liêm sỉ như vậy.
Đổng Thiên Dương nhìn theo hướng con trai chỉ, ánh mắt lướt qua Đinh Quốc Cường, sau đó nhìn sang Tần Khải.
Chỉ cảm thấy Tần Khải hơi quen, Đổng Thiên Dương nhìn thêm vài lần.
Nhưng cho dù là cách ăn mặc hay khí chất của Tần Khải cũng không có chỗ nào đáng để ông ta chú ý đến, ông ta lập tức dời tầm mắt đi.
“Ông chủ Đinh, Tiểu Chiêu có lỗi trước nhưng dù sao nó cũng vẫn là một đứa trẻ, đường đường là nhà họ Đinh mà lại ra tay nặng với nó như vậy, ông cho rằng nhà họ Đổng biến mất rồi sao?”, Đổng Thiên Dương lạnh lùng nói.
Đinh Kim Phúc đè nén một bụng lửa giận, lúc này cũng không thèm khách sáo nữa.
“Vậy à? Hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn là trẻ con, gia chủ nhà họ Đổng dạy con như thế à?”
“Hừ, chuyện của nhà họ Đổng tôi chưa đến lượt ông nhúng tay vào. Tôi chỉ biết con trai tôi bị đánh, phải cho tôi lời giải thích rõ ràng”.
Đổng Thiên Dương hừ một tiếng, nhắm vào Đinh Kim Phúc, một bộ không muốn nhân nhượng.
Thấy thế Đinh Kim Phúc cũng sầm mặt, ông ấy đã hiểu rồi.
Ngay từ đầu Đổng Thiên Dương đã không định nói lý rồi.
Hoàn toàn không phân biệt phải trái đúng sai, muốn chống lưng cho Hồ Tiểu Chiêu.
Thấy Đổng Thiên Dương không thèm nói lý, mấy người nhà họ Đinh cũng tức giận.
Ai nấy cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đổng Thiên Dương, có vẻ như chỉ cần một câu nói của Đinh Kim Phúc thì sẽ sống chết với họ.
Hồ Tiểu Chiêu đứng sau lưng Đổng Thiên Dương, hai tay chống nạnh, khiêu khích nhìn mấy người nhà họ Đinh, nhất là khi nhìn đến chỗ Tần Khải, anh ta trợn mắt nhìn anh.
Chỉ có hai chữ có thể miêu tả vẻ mặt này, thiếu đánh.
“Đinh Kim Phúc, tôi cũng lười nhiều lời với ông, nếu con trai tôi đã thành ra như vậy rồi thì đừng động tay động chân nữa”.
Đổng Thiên Dương tỏ ra kiêu ngạo, còn chưa nói hết lời đã cười mỉa.
“Chỉ cần người vừa ra tay đó quỳ xuống cúi đầu xin lỗi con trai tôi, chuyện này xem như xong”.
Một câu nói lại khiến cả nhà họ Đinh nhíu mày, vẻ mặt không phục.
Hiển nhiên là Đổng Thiên Dương đang định trở mặt.
Nhưng như thế thật thì chắc chắn cả hai bên đều bị thiệt, nhà họ Đổng có tự tin gì mà dám trở mặt với nhà họ Đinh?
Hồ Tiểu Chiêu nhìn người nhà họ Đinh không phản ứng, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Có nghe thấy không? Bố tôi bảo các người quỳ xuống, không hiểu tiếng người à? Chẳng phải lúc nãy đánh tôi rất hung dữ lắm sao? Không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ, ha ha ha... Còn anh, mau lại đây quỳ xuống đi”.
Ánh mắt Hồ Tiểu Chiêu không từng trên người Đinh Quốc Cường quá lâu đã chuyển sang Tần Khải.
Có bố chống lưng, Hồ Tiểu Chiêu cáo mượn oai hùm, đuôi cũng vểnh ngược lên trời.