Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Không chỉ có Diệp Dung nghĩ đến hỏi Tề thị hỏi bạc, Diệp Phù, Diệp Sở, thậm chí nhị lão gia cũng nghĩ đến chuyện này.
Diệp Phù cũng giống như Diệp Dung, vật dụng trong phòng bị quăng nát phá hư thật nhiều, cũng không có bạc để mà bồi thường. Còn Diệp Sở thì là thường xuyên lãnh bạc vượt quá phân lệ của mình gấp nhiều lần, hắn ở thư viện từ trước đến nay đều có tiếng là hào phóng, thường xuyên mời bạn bè đồng môn tụ tập, kéo nhân duyên, cũng chính vì vậy, bạc phân lệ được phát hàng tháng hiển nhiên là không đủ dùng, cho nên, bạc mỗi tháng hắn lãnh từ phòng thu chi luôn luôn lớn hơn phân lệ quy định rất nhiều. Khoảng thời gian Tề thị đang chưởng gia, phòng thu chi chỉ đem số bạc chi cho hắn ghi lại trong sổ sách, chứ không hề ngăn cản hắn lãnh bạc đi, bây giờ Mạnh thị nắm quyền chưởng gia, dĩ nhiên là yêu cầu hắn đem số bạc đã lãnh vượt phân lệ đều giao trả lại.
Tình huống của Nhị lão gia Diệp Thừa Hồng và Diệp Sở có chút tương tự, hắn không giống với tam lão gia Diệp Thừa Xương, có một vị nhạc phụ đại nhân có quyền thế nhạc phụ làm núi dựa, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Diệp Thừa Hồng có sự cần cù cùng siêng năng, thế nhưng học vấn, kiến thức lại không đủ, vì quan chức, thường thường thu xếp trên dưới đầy đủ, mời khách tặng lễ cũng là chuyện thường xảy ra. Trong lúc Tề thị chưởng gia, sẽ tận lực đem số bạc hắn chi dùng hắn vào những việc này đều ghi nhận vào những khoản mục sử dụng quỹ công của hầu phủ, nhưng mà Mạnh thị lại không chấp nhận, "Phân lệ bạc hàng tháng của nhị đệ và tam đệ đều là một trăm lượng, cho dù phải dùng cho việc xã giao cũng là đủ, tam đệ từ trước đến nay đều chưa bao giờ ghi nhận những khoản như mời đồng liêu ăn cơm vào khoản mục sử dụng quỹ công của hầu phủ. Năm đó khi ta chưởng gia, vẫn là duy trì quy củ này không thay đổi."
Tiền bạc trong tay Nhị lão gia lập tức trở nên thiếu thốn, túng quẫn, hắn cũng nghĩ đến Tề thị, Tề thị đã chưởng gia nhiều năm, hắn biết nàng có tham ô không ít bạc, trước giờ chưa từng hỏi nàng bao giờ, là bởi vì xưa nay hắn cũng không thiếu bạc xài bao giờ, để ở chỗ của Tề thị hay đặt ở chỗ mình cũng không có gì khác biệt.
Mạnh thị cố ý không ngăn cản, những người này đều thuận lợi gặp được Tề thị.
Đầu Tề thị lúc này đã muốn phình to lên, vô cùng đau nhức, phần của nhi tử cùng hai nữ nhi còn dễ nói, vốn dĩ cũng không nhiều lắm, bổ sung số bạc còn thiếu xong, sau này nhắc bọn chúng về sau mỗi tháng chú ý dùng tiết kiệm một chút, mỗi tháng lãnh được bao nhiêu liền tiêu bấy nhiêu, nhưng mà chỗ của Diệp Thừa Hồng lại là một cái hang không đáy, bây giờ nàng đã không còn nắm quyền quản gia, không còn có nguồn bạc khổng lồ chảy vào túi mỗi tháng nữa, số ngân phiếu trong tay nếu như giao cho Diệp Thừa Hồng, như vậy nàng liền không còn chút tiền tài phòng thân. Nhất là Diệp Thừa Hồng vô tình vô nghĩa như thế, biết rõ nàng bị oan uổng còn giúp lão thái thái vu hại nàng, hiện tại cũng đã đem nàng giam lại rồi, ai biết được đến một ngày nào đó hắn có thể mượn tội danh độc hại hầu phu nhân để hưu thê (*) hay không?
(*) hưu thê: bỏ vợ
Không được, tuyệt đối không được, Tề thị liên tục lắc đầu, nàng không thể đem bạc giao cho Diệp Thừa Hồng, phải giữ lại cho bản thân, vạn nhất bị hưu bỏ, chí ít không phải là không còn gì cả.
Tiểu Anh đứng một bên chăm chỉ lau bàn, một bên vụng trộm quan sát thần sắc của Tề thị, thở dài, "Thái thái, ngài thật sự là quá đáng thương, đều bị giam lại rồi, lão gia còn đến đòi thái thái bạc, hi vọng lão gia sẽ không thừa dịp thái thái không ở trong viện, đem nữ trang của ngài toàn bộ lấy đi đổi bạc." Những ngày này nàng hầu hạ Tề thị vô cùng dụng tâm, không chỉ có tay chân lanh lẹ, còn đặc biệt thân thiết, tri kỷ, rất được Tề thị tin tưởng, cho dù lỡ miệng nói hơi quá một chút Tề thị cũng sẽ không trách phạt nàng.
Tề thị không quan tâm xua tay, "Nữ trang gì đó ta không lo, hắn muốn lấy thì cứ việc lấy cũng chẳng sao cả." Quan trọng là số ngân phiếu kia vẫn còn là được.
Tiểu Anh thấy Tề thị còn không hiểu được ý tứ của mình, đành phải nỗ lực thêm vào, "Nô tỳ cũng là vì thái thái mà đau lòng, trong phòng chắc hẳn cũng có thứ mà thái thái trân quý, nếu như bị lão gia lấy đi rồi, thái thái nhất định sẽ rất khổ sở. Cũng giống như nô tỳ vậy thứ nô tỳ yêu quý nhất chính là cây trâm bạc trên đầu này, đây cũng là thứ đáng tiền nhất trên người nô tỳ, nếu như có ai dám đoạt đi, nô tỳ sẽ liều mạng với hắn."
Tề thị vừa định chê cười Tiểu Anh không keo kiệt, phóng khoáng, chỉ là một cây trâm bạc thôi cũng đáng cho nàng đi liều mạng, trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới, nữ trang mặc dù không quan trọng, có điều ở trong phòng cũng thật sự có đồ vật quan trọng của nàng ta, chính là số ngân phiếu kia! Lỡ như bị Diệp Thừa Hồng tìm ra được, cho dù rương là có dùng ổ khóa, cũng sẽ không ngăn được hắn.
Tề thị lập tức ngồi không yên, lo lắng trong phòng chuyển vài vòng. Làm sao bây giờ? Những ngân phiếu kia nên để ở nơi đâu?
Giữ ở bên cạnh mình? Không được, đó dù gì cũng là bạc do nàng tham ô mà có được, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nàng hiện tại đang là người mang tôi trong người chờ bị xử, Mạnh thị hoàn toàn có lý do điều tra căn tiểu viện này của nàng, nếu phát hiện ra số ngân phiếu này, nàng cũng không cách nào giải thích tại sao mình lại có nhiều bạc như vậy, đến lúc đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh thị đem ngân phiếu toàn bộ lấy đi.
Để ở chỗ của nhi tử hoặc nữ nhi? Cũng không được, ba đứa con của nàng đều đã quen tiêu xài vung tay quá trán, giao cho bọn chúng nhiều bạc như vậy, có khả năng chúng sẽ đem tiêu xài hết, còn nếu không cũng có thể đem chia cho Diệp Thừa Hồng, đợi đến khi mình được thả ra hay lại bị hắn hưu thê vứt bỏ, vẫn là hai bàn trắng tay.
Giao cho ca ca bên nhà mẹ đẻ bảo quản giúp? Cũng không được, đại ca đại tẩu đều là loại người vắt cổ chày ra nước, thấy tiền sáng mắt, những năm gần đây không biết đã vơ vét từ chỗ mình bao nhiêu chỗ tốt rồi, giao cho bọn hắn số tiền lớn như thế, có khác gì mỡ treo miệng mèo, đến cuối cùng chính nàng vẫn là không còn gì cả.
Tề thị đều sắp điên đến nơi rồi, nàng cần một người có tình có nghĩa, không ham tham tiền tài của mình giúp nàng giữ gìn, bảo quản số ngân phiếu này. Nàng đi tới đi lui khắp trong phòng, không nói đến thì thôi, nhưng thật ra là có một người vô cùng thích hợp.
Tề thị lúc còn là hoàng hoa khuê nữ, ở sát vách là một nhà phú thương họ Lữ, tiểu nhi tử Lữ gia - Lữ Văn Bân và nàng tuổi tác tương đương nhau, hai người thuở nhỏ cùng nhau chơi đùa, cũng coi như là thanh mai trúc mã, vô tư vô lo. Cho dù đến cuối cùng nàng gả vào hầu phủ, nhưng Lữ Văn Bân cũng không trách oán nàng, cho đến tận bây giờ vào những ngày lễ tết vẫn sẽ tặng lễ lại đây cho nàng. Thu được lễ vật Lữ phủ đưa tới ngày tết lễ, trong lòng nàng luôn có một tia bí ẩn ngọt ngào, cảm thấy Lữ Văn bân chắc hẳn là chưa quên tình cũ, mượn loại phương thức quang minh này để biểu đạt tình ý của chính mình. Ở trước mắt bao nhiêu người, nàng đương nhiên không thể làm ra điều gì khác thường, nhưng là có qua có lại vẫn có thể, nàng đúng lý hợp tình theo thường lệ chuẩn bị một phần hậu lễ cho Lữ phủ, mặc dù so với hậu lễ của các phủ khác không khác biệt, nhưng ở trong lòng nàng, cũng coi là ngươi qua ta lại một dạng.
Người mà Tề thị nghĩ tới, chính là Lữ Văn Bân. Hắn đối với nàng có thể nói là có tình có nghĩa, trong nhà lại là phú thương, chắc chắn sẽ không tham lam bạc của mình.
Nghĩ kỹ đối tượng tuyển chọn, Tề thị quyết định viết một phong thư, chuẩn bị sẽ gửi cùng ngân phiếu cùng đưa qua.
Viết, viết lại không hài lòng liền xé đi, viết lại, sau khi xé bỏ mất mấy trang giấy rồi, rốt cục Tề thị quyết định vẫn giữ nguyên như khi còn bé, gọi hắn là "Văn Bân ca ca", cũng là hi vọng hắn có thể nhớ tới tình ý khi xưa, giúp mình bảo quản tốt chỗ ngân phiếu này cho thật tốt.
Vì phòng ngừa có người nhìn lén phong thư này, Tề thị cũng không viết rõ cụ thể cái gì, chỉ viết "Có nhiều thứ, gửi lại chỗ Văn Bân ca ca, nhờ Văn Bân ca ca giúp ta bảo quản".
Viết xong thư, Tề thị cẩn thận lấy ra một cái chìa khóa từ trên người mình, đưa cho tiểu Anh, lệnh cho nàng đến phòng ở của mình, tìm một cái rương lớn sơn đỏ, nạm đá mở ra, bên trong có một xấp ngân phiếu được bọc trong một kiện áo khoác cũ kỹ màu xanh lục, sau đó đem số ngân phiếu cùng thư tín cùng nhau đưa đến tay Lữ Văn Bân của Lữ phủ. Tề thị trịnh trọng nói: "Bây giờ ta chỉ có thể nhờ vào ngươi, Tiểu Anh, giúp ta làm tốt chuyện này, về sau ta sẽ không bạc đãi ngươi, không chỉ cây trâm bạc thế này, mà đợi đến khi đó trâm vàng ngươi cũng đều sẽ có."
"Thái thái yên tâm, nô tỳ nhất định giúp ngài làm tốt chuyện này." Tiểu Anh dùng sức gật đầu, mang theo chìa khoá cùng thư tín rời đi.
Nàng cũng không đi đến viện tử của Tề thị, ngược lại lặng lẽ đi tìm Mạnh thị. Mạnh thị nhìn qua thư tín Tề thị, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, Tề thị này sao lại có thể ngây thơ đến như thế, sở dĩ Lữ Văn Bân các ngày tết lễ đều đưa lễ đến, cũng không phải do nhớ thương nàng, mà là bởi vì nàng đang ở hầu phủ, Lữ gia chỉ là thương hộ, có thể bắt quan hệ trèo lên hầu phủ tự nhiên là chuyện vô cùng tốt, đến chỗ của Tề thị, lại trở thành tình cũ khó quên.
Ngón tay trắng nõn của Mạnh thị ở trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, thấp giọng phân phó vài câu.
Tiểu Anh lúc này mới đi đến sân viện của Tề thị. Tề thị độc hại hầu phu nhân, nha hoàn bà tử trong viện của nàng đều sợ vỡ mật, sợ mình cùng chuyện này dính dáng một chút xíu quan hệ thì sẽ khó sống, cả viện người đều bị Mạnh thị đuổi đến nơi khác, chỉ lưu lại vài bà tử thô sử trông giữ quét dọn viện tử.
Tiểu Anh nâng cằm đi thẳng vào phòng, quả thực không có người nào dám ngăn cản nàng. Nàng mở chiếc rương lớn Tề thị đã nói ra, đem áo khoác cũ màu xanh lục cầm lên, âm thầm lật mở lấy hết số ngân phiếu bên trong giấu vào trong ngực áo, lại đem nữ trang của Tề thị cũng thu thập một phần, cùng với chiếc áo khoác xanh kia và lá thư gom cùng một chỗ, thu thập thành một tay nải nhỏ, mang theo ra viện tử, đi tìm Mạnh thị.
Tiểu Anh đem số ngân phiếu giấu trong ngực áo toàn bộ giao cho Mạnh thị, Mạnh thị kiểm qua một lượt, đôi mắt xinh đẹp có chút kinh ngạc mở lớn, nàng cũng đã đối chiếu chi tiêu trong thời gian mình quản gia cùng với chi tiêu trong thời gian Tề thị chưởng gia, đối với sai lệch bên trong tự nhiên là hiểu rõ, nhưng nàng vốn nghĩ rằng chủ ý này là của lão thái thái dạy cho Tề thị, như vậy số bạc mà nàng ta cầm tới tay chắc chắn là phần nhỏ, không nghĩ tới, nhìn số lượng ngân phiếu này liền biết số bạc Tề thị tham ô nàng ta giữ lại là phần lớn, bên chỗ lão thái thái ngược lại không có bao nhiêu.
Mạnh thị hài lòng cong khóe môi, theo lý thuyết, số tiền kia là tham ô từ quỹ công của hầu phủ, nàng cũng nên trả lại cho hầu phủ, tuy nhiên nàng một chút cũng không muốn làm vậy, cái gọi là quỹ công kia, nàng và nhi tử nữ nhi bảo bối của mình tiêu xài được bao nhiêu chứ, còn không phải do lão thái thái, nhị phòng, tam phòng hưởng sao, nàng bị bọn hắn độc hại nhiều năm như vậy, Tề thị lại trong tối ngoài sáng bạc đãi nữ nhi bảo bối của mình, số bạc này nàng mới sẽ không trả về, coi như là thay Tề thị đền bù cho nữ nhi bảo bối của mình đi, vì vậy, nàng muốn giữ lại, để dành cho nữ nhi làm đồ cưới. Dù sao, cũng tính là đen ăn đen (**), Tề thị cũng không dám đến trước mặt mình đòi công đạo.
(**) đen ăn đen: có thể hiểu đơn giản là mày chơi xấu to thì tao chơi xấu lại vậy đó.
Mạnh thị đem ngân phiếu thu lại, tính tính thời gian, liền để cho Tiểu Anh đi ra ngoài.
Tiểu Anh ôm lấy tay nải, bước ra cửa, xuyên thấu qua khung cửa trông thấy nhị lão gia từ xa đi đến đây, nàng cúi đầu một đường lao đi, tại chỗ ngoặt vào đường nhỏ bỗng nhiên không cẩn thận đụng phải nhị lão gia, tay nải kia cũng rơi khỏi tay.
Diệp Thừa Hồng giận dữ, bản thân hắn đang túng quẫn, vốn là tâm tình không tốt, ả nô tỳ không có mắt này còn lớn gan đụng vào người hắn, đang muốn cho người kéo xuống đánh một trận, lại trông thấy tay nải rơi trên đất bị mở ra, bên trong số nữ trang lộ ra ánh sáng lộng lẫy.
Một cái nô tỳ có thể từ chỗ nào có được số trang sức tốt như vậy, trong lòng của hắn sinh ra nghi ngờ, khom lưng liền cầm lấy tay nải kia lên, tiểu Anh tựa hồ lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng bịu cướp lại tay nải ôm vào ngực mình.
Diệp Thừa Hồng híp đôi mắt, quan sát, đánh giá Tiểu Anh, lại cảm thấy nàng có chút quen mặt, suy nghĩ lại một lát, mới nhớ ra đây chính là nha hoàn duy nhất trong viện của Tề thị lúc này. Trong lòng hắn càng hoài nghi hơn, lệnh cho người hầu đi theo phía sau mình đoạt lấy tay nải Tiểu Anh đang ôm.
Tiểu Anh "liều mạng giãy dụa", nhưng mà nàng chỉ là tiểu nha hoàn, làm sao địch lại một năm nhân thân thể khoẻ mạnh, chẳng mấy chốc tay nải liền bị người hầu cướp đi, giao cho Diệp Thừa Hồng.
Diệp Thừa Hồng đem tay nải mở ra, liếc mắt một cái liền nhận ra bên trong là đồ trang sức Tề thị thường dùng, ngoại trừ đồ trang sức, còn có một chiếc áo khoác cũ kỹ màu xanh lục, nhìn qua đã biết là đồ của nhiều năm trước, bên trên còn có một phong thư.
Diệp Thừa Hồng nhìn chằm chằm lá thư này, hắn có chút dự cảm không tốt, đáy lòng như có cái thanh âm khuyên hắn đừng nên đọc lá thư này, có điều ngón tay hắn vẫn là đưa tới mở thư ra.
"Tiện nhân!" Diệp Thừa Hồng xem xong thư, giận tím mặt chửi một câu.
Diệp Phù cũng giống như Diệp Dung, vật dụng trong phòng bị quăng nát phá hư thật nhiều, cũng không có bạc để mà bồi thường. Còn Diệp Sở thì là thường xuyên lãnh bạc vượt quá phân lệ của mình gấp nhiều lần, hắn ở thư viện từ trước đến nay đều có tiếng là hào phóng, thường xuyên mời bạn bè đồng môn tụ tập, kéo nhân duyên, cũng chính vì vậy, bạc phân lệ được phát hàng tháng hiển nhiên là không đủ dùng, cho nên, bạc mỗi tháng hắn lãnh từ phòng thu chi luôn luôn lớn hơn phân lệ quy định rất nhiều. Khoảng thời gian Tề thị đang chưởng gia, phòng thu chi chỉ đem số bạc chi cho hắn ghi lại trong sổ sách, chứ không hề ngăn cản hắn lãnh bạc đi, bây giờ Mạnh thị nắm quyền chưởng gia, dĩ nhiên là yêu cầu hắn đem số bạc đã lãnh vượt phân lệ đều giao trả lại.
Tình huống của Nhị lão gia Diệp Thừa Hồng và Diệp Sở có chút tương tự, hắn không giống với tam lão gia Diệp Thừa Xương, có một vị nhạc phụ đại nhân có quyền thế nhạc phụ làm núi dựa, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Diệp Thừa Hồng có sự cần cù cùng siêng năng, thế nhưng học vấn, kiến thức lại không đủ, vì quan chức, thường thường thu xếp trên dưới đầy đủ, mời khách tặng lễ cũng là chuyện thường xảy ra. Trong lúc Tề thị chưởng gia, sẽ tận lực đem số bạc hắn chi dùng hắn vào những việc này đều ghi nhận vào những khoản mục sử dụng quỹ công của hầu phủ, nhưng mà Mạnh thị lại không chấp nhận, "Phân lệ bạc hàng tháng của nhị đệ và tam đệ đều là một trăm lượng, cho dù phải dùng cho việc xã giao cũng là đủ, tam đệ từ trước đến nay đều chưa bao giờ ghi nhận những khoản như mời đồng liêu ăn cơm vào khoản mục sử dụng quỹ công của hầu phủ. Năm đó khi ta chưởng gia, vẫn là duy trì quy củ này không thay đổi."
Tiền bạc trong tay Nhị lão gia lập tức trở nên thiếu thốn, túng quẫn, hắn cũng nghĩ đến Tề thị, Tề thị đã chưởng gia nhiều năm, hắn biết nàng có tham ô không ít bạc, trước giờ chưa từng hỏi nàng bao giờ, là bởi vì xưa nay hắn cũng không thiếu bạc xài bao giờ, để ở chỗ của Tề thị hay đặt ở chỗ mình cũng không có gì khác biệt.
Mạnh thị cố ý không ngăn cản, những người này đều thuận lợi gặp được Tề thị.
Đầu Tề thị lúc này đã muốn phình to lên, vô cùng đau nhức, phần của nhi tử cùng hai nữ nhi còn dễ nói, vốn dĩ cũng không nhiều lắm, bổ sung số bạc còn thiếu xong, sau này nhắc bọn chúng về sau mỗi tháng chú ý dùng tiết kiệm một chút, mỗi tháng lãnh được bao nhiêu liền tiêu bấy nhiêu, nhưng mà chỗ của Diệp Thừa Hồng lại là một cái hang không đáy, bây giờ nàng đã không còn nắm quyền quản gia, không còn có nguồn bạc khổng lồ chảy vào túi mỗi tháng nữa, số ngân phiếu trong tay nếu như giao cho Diệp Thừa Hồng, như vậy nàng liền không còn chút tiền tài phòng thân. Nhất là Diệp Thừa Hồng vô tình vô nghĩa như thế, biết rõ nàng bị oan uổng còn giúp lão thái thái vu hại nàng, hiện tại cũng đã đem nàng giam lại rồi, ai biết được đến một ngày nào đó hắn có thể mượn tội danh độc hại hầu phu nhân để hưu thê (*) hay không?
(*) hưu thê: bỏ vợ
Không được, tuyệt đối không được, Tề thị liên tục lắc đầu, nàng không thể đem bạc giao cho Diệp Thừa Hồng, phải giữ lại cho bản thân, vạn nhất bị hưu bỏ, chí ít không phải là không còn gì cả.
Tiểu Anh đứng một bên chăm chỉ lau bàn, một bên vụng trộm quan sát thần sắc của Tề thị, thở dài, "Thái thái, ngài thật sự là quá đáng thương, đều bị giam lại rồi, lão gia còn đến đòi thái thái bạc, hi vọng lão gia sẽ không thừa dịp thái thái không ở trong viện, đem nữ trang của ngài toàn bộ lấy đi đổi bạc." Những ngày này nàng hầu hạ Tề thị vô cùng dụng tâm, không chỉ có tay chân lanh lẹ, còn đặc biệt thân thiết, tri kỷ, rất được Tề thị tin tưởng, cho dù lỡ miệng nói hơi quá một chút Tề thị cũng sẽ không trách phạt nàng.
Tề thị không quan tâm xua tay, "Nữ trang gì đó ta không lo, hắn muốn lấy thì cứ việc lấy cũng chẳng sao cả." Quan trọng là số ngân phiếu kia vẫn còn là được.
Tiểu Anh thấy Tề thị còn không hiểu được ý tứ của mình, đành phải nỗ lực thêm vào, "Nô tỳ cũng là vì thái thái mà đau lòng, trong phòng chắc hẳn cũng có thứ mà thái thái trân quý, nếu như bị lão gia lấy đi rồi, thái thái nhất định sẽ rất khổ sở. Cũng giống như nô tỳ vậy thứ nô tỳ yêu quý nhất chính là cây trâm bạc trên đầu này, đây cũng là thứ đáng tiền nhất trên người nô tỳ, nếu như có ai dám đoạt đi, nô tỳ sẽ liều mạng với hắn."
Tề thị vừa định chê cười Tiểu Anh không keo kiệt, phóng khoáng, chỉ là một cây trâm bạc thôi cũng đáng cho nàng đi liều mạng, trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới, nữ trang mặc dù không quan trọng, có điều ở trong phòng cũng thật sự có đồ vật quan trọng của nàng ta, chính là số ngân phiếu kia! Lỡ như bị Diệp Thừa Hồng tìm ra được, cho dù rương là có dùng ổ khóa, cũng sẽ không ngăn được hắn.
Tề thị lập tức ngồi không yên, lo lắng trong phòng chuyển vài vòng. Làm sao bây giờ? Những ngân phiếu kia nên để ở nơi đâu?
Giữ ở bên cạnh mình? Không được, đó dù gì cũng là bạc do nàng tham ô mà có được, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nàng hiện tại đang là người mang tôi trong người chờ bị xử, Mạnh thị hoàn toàn có lý do điều tra căn tiểu viện này của nàng, nếu phát hiện ra số ngân phiếu này, nàng cũng không cách nào giải thích tại sao mình lại có nhiều bạc như vậy, đến lúc đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh thị đem ngân phiếu toàn bộ lấy đi.
Để ở chỗ của nhi tử hoặc nữ nhi? Cũng không được, ba đứa con của nàng đều đã quen tiêu xài vung tay quá trán, giao cho bọn chúng nhiều bạc như vậy, có khả năng chúng sẽ đem tiêu xài hết, còn nếu không cũng có thể đem chia cho Diệp Thừa Hồng, đợi đến khi mình được thả ra hay lại bị hắn hưu thê vứt bỏ, vẫn là hai bàn trắng tay.
Giao cho ca ca bên nhà mẹ đẻ bảo quản giúp? Cũng không được, đại ca đại tẩu đều là loại người vắt cổ chày ra nước, thấy tiền sáng mắt, những năm gần đây không biết đã vơ vét từ chỗ mình bao nhiêu chỗ tốt rồi, giao cho bọn hắn số tiền lớn như thế, có khác gì mỡ treo miệng mèo, đến cuối cùng chính nàng vẫn là không còn gì cả.
Tề thị đều sắp điên đến nơi rồi, nàng cần một người có tình có nghĩa, không ham tham tiền tài của mình giúp nàng giữ gìn, bảo quản số ngân phiếu này. Nàng đi tới đi lui khắp trong phòng, không nói đến thì thôi, nhưng thật ra là có một người vô cùng thích hợp.
Tề thị lúc còn là hoàng hoa khuê nữ, ở sát vách là một nhà phú thương họ Lữ, tiểu nhi tử Lữ gia - Lữ Văn Bân và nàng tuổi tác tương đương nhau, hai người thuở nhỏ cùng nhau chơi đùa, cũng coi như là thanh mai trúc mã, vô tư vô lo. Cho dù đến cuối cùng nàng gả vào hầu phủ, nhưng Lữ Văn Bân cũng không trách oán nàng, cho đến tận bây giờ vào những ngày lễ tết vẫn sẽ tặng lễ lại đây cho nàng. Thu được lễ vật Lữ phủ đưa tới ngày tết lễ, trong lòng nàng luôn có một tia bí ẩn ngọt ngào, cảm thấy Lữ Văn bân chắc hẳn là chưa quên tình cũ, mượn loại phương thức quang minh này để biểu đạt tình ý của chính mình. Ở trước mắt bao nhiêu người, nàng đương nhiên không thể làm ra điều gì khác thường, nhưng là có qua có lại vẫn có thể, nàng đúng lý hợp tình theo thường lệ chuẩn bị một phần hậu lễ cho Lữ phủ, mặc dù so với hậu lễ của các phủ khác không khác biệt, nhưng ở trong lòng nàng, cũng coi là ngươi qua ta lại một dạng.
Người mà Tề thị nghĩ tới, chính là Lữ Văn Bân. Hắn đối với nàng có thể nói là có tình có nghĩa, trong nhà lại là phú thương, chắc chắn sẽ không tham lam bạc của mình.
Nghĩ kỹ đối tượng tuyển chọn, Tề thị quyết định viết một phong thư, chuẩn bị sẽ gửi cùng ngân phiếu cùng đưa qua.
Viết, viết lại không hài lòng liền xé đi, viết lại, sau khi xé bỏ mất mấy trang giấy rồi, rốt cục Tề thị quyết định vẫn giữ nguyên như khi còn bé, gọi hắn là "Văn Bân ca ca", cũng là hi vọng hắn có thể nhớ tới tình ý khi xưa, giúp mình bảo quản tốt chỗ ngân phiếu này cho thật tốt.
Vì phòng ngừa có người nhìn lén phong thư này, Tề thị cũng không viết rõ cụ thể cái gì, chỉ viết "Có nhiều thứ, gửi lại chỗ Văn Bân ca ca, nhờ Văn Bân ca ca giúp ta bảo quản".
Viết xong thư, Tề thị cẩn thận lấy ra một cái chìa khóa từ trên người mình, đưa cho tiểu Anh, lệnh cho nàng đến phòng ở của mình, tìm một cái rương lớn sơn đỏ, nạm đá mở ra, bên trong có một xấp ngân phiếu được bọc trong một kiện áo khoác cũ kỹ màu xanh lục, sau đó đem số ngân phiếu cùng thư tín cùng nhau đưa đến tay Lữ Văn Bân của Lữ phủ. Tề thị trịnh trọng nói: "Bây giờ ta chỉ có thể nhờ vào ngươi, Tiểu Anh, giúp ta làm tốt chuyện này, về sau ta sẽ không bạc đãi ngươi, không chỉ cây trâm bạc thế này, mà đợi đến khi đó trâm vàng ngươi cũng đều sẽ có."
"Thái thái yên tâm, nô tỳ nhất định giúp ngài làm tốt chuyện này." Tiểu Anh dùng sức gật đầu, mang theo chìa khoá cùng thư tín rời đi.
Nàng cũng không đi đến viện tử của Tề thị, ngược lại lặng lẽ đi tìm Mạnh thị. Mạnh thị nhìn qua thư tín Tề thị, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, Tề thị này sao lại có thể ngây thơ đến như thế, sở dĩ Lữ Văn Bân các ngày tết lễ đều đưa lễ đến, cũng không phải do nhớ thương nàng, mà là bởi vì nàng đang ở hầu phủ, Lữ gia chỉ là thương hộ, có thể bắt quan hệ trèo lên hầu phủ tự nhiên là chuyện vô cùng tốt, đến chỗ của Tề thị, lại trở thành tình cũ khó quên.
Ngón tay trắng nõn của Mạnh thị ở trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ hai cái, thấp giọng phân phó vài câu.
Tiểu Anh lúc này mới đi đến sân viện của Tề thị. Tề thị độc hại hầu phu nhân, nha hoàn bà tử trong viện của nàng đều sợ vỡ mật, sợ mình cùng chuyện này dính dáng một chút xíu quan hệ thì sẽ khó sống, cả viện người đều bị Mạnh thị đuổi đến nơi khác, chỉ lưu lại vài bà tử thô sử trông giữ quét dọn viện tử.
Tiểu Anh nâng cằm đi thẳng vào phòng, quả thực không có người nào dám ngăn cản nàng. Nàng mở chiếc rương lớn Tề thị đã nói ra, đem áo khoác cũ màu xanh lục cầm lên, âm thầm lật mở lấy hết số ngân phiếu bên trong giấu vào trong ngực áo, lại đem nữ trang của Tề thị cũng thu thập một phần, cùng với chiếc áo khoác xanh kia và lá thư gom cùng một chỗ, thu thập thành một tay nải nhỏ, mang theo ra viện tử, đi tìm Mạnh thị.
Tiểu Anh đem số ngân phiếu giấu trong ngực áo toàn bộ giao cho Mạnh thị, Mạnh thị kiểm qua một lượt, đôi mắt xinh đẹp có chút kinh ngạc mở lớn, nàng cũng đã đối chiếu chi tiêu trong thời gian mình quản gia cùng với chi tiêu trong thời gian Tề thị chưởng gia, đối với sai lệch bên trong tự nhiên là hiểu rõ, nhưng nàng vốn nghĩ rằng chủ ý này là của lão thái thái dạy cho Tề thị, như vậy số bạc mà nàng ta cầm tới tay chắc chắn là phần nhỏ, không nghĩ tới, nhìn số lượng ngân phiếu này liền biết số bạc Tề thị tham ô nàng ta giữ lại là phần lớn, bên chỗ lão thái thái ngược lại không có bao nhiêu.
Mạnh thị hài lòng cong khóe môi, theo lý thuyết, số tiền kia là tham ô từ quỹ công của hầu phủ, nàng cũng nên trả lại cho hầu phủ, tuy nhiên nàng một chút cũng không muốn làm vậy, cái gọi là quỹ công kia, nàng và nhi tử nữ nhi bảo bối của mình tiêu xài được bao nhiêu chứ, còn không phải do lão thái thái, nhị phòng, tam phòng hưởng sao, nàng bị bọn hắn độc hại nhiều năm như vậy, Tề thị lại trong tối ngoài sáng bạc đãi nữ nhi bảo bối của mình, số bạc này nàng mới sẽ không trả về, coi như là thay Tề thị đền bù cho nữ nhi bảo bối của mình đi, vì vậy, nàng muốn giữ lại, để dành cho nữ nhi làm đồ cưới. Dù sao, cũng tính là đen ăn đen (**), Tề thị cũng không dám đến trước mặt mình đòi công đạo.
(**) đen ăn đen: có thể hiểu đơn giản là mày chơi xấu to thì tao chơi xấu lại vậy đó.
Mạnh thị đem ngân phiếu thu lại, tính tính thời gian, liền để cho Tiểu Anh đi ra ngoài.
Tiểu Anh ôm lấy tay nải, bước ra cửa, xuyên thấu qua khung cửa trông thấy nhị lão gia từ xa đi đến đây, nàng cúi đầu một đường lao đi, tại chỗ ngoặt vào đường nhỏ bỗng nhiên không cẩn thận đụng phải nhị lão gia, tay nải kia cũng rơi khỏi tay.
Diệp Thừa Hồng giận dữ, bản thân hắn đang túng quẫn, vốn là tâm tình không tốt, ả nô tỳ không có mắt này còn lớn gan đụng vào người hắn, đang muốn cho người kéo xuống đánh một trận, lại trông thấy tay nải rơi trên đất bị mở ra, bên trong số nữ trang lộ ra ánh sáng lộng lẫy.
Một cái nô tỳ có thể từ chỗ nào có được số trang sức tốt như vậy, trong lòng của hắn sinh ra nghi ngờ, khom lưng liền cầm lấy tay nải kia lên, tiểu Anh tựa hồ lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng bịu cướp lại tay nải ôm vào ngực mình.
Diệp Thừa Hồng híp đôi mắt, quan sát, đánh giá Tiểu Anh, lại cảm thấy nàng có chút quen mặt, suy nghĩ lại một lát, mới nhớ ra đây chính là nha hoàn duy nhất trong viện của Tề thị lúc này. Trong lòng hắn càng hoài nghi hơn, lệnh cho người hầu đi theo phía sau mình đoạt lấy tay nải Tiểu Anh đang ôm.
Tiểu Anh "liều mạng giãy dụa", nhưng mà nàng chỉ là tiểu nha hoàn, làm sao địch lại một năm nhân thân thể khoẻ mạnh, chẳng mấy chốc tay nải liền bị người hầu cướp đi, giao cho Diệp Thừa Hồng.
Diệp Thừa Hồng đem tay nải mở ra, liếc mắt một cái liền nhận ra bên trong là đồ trang sức Tề thị thường dùng, ngoại trừ đồ trang sức, còn có một chiếc áo khoác cũ kỹ màu xanh lục, nhìn qua đã biết là đồ của nhiều năm trước, bên trên còn có một phong thư.
Diệp Thừa Hồng nhìn chằm chằm lá thư này, hắn có chút dự cảm không tốt, đáy lòng như có cái thanh âm khuyên hắn đừng nên đọc lá thư này, có điều ngón tay hắn vẫn là đưa tới mở thư ra.
"Tiện nhân!" Diệp Thừa Hồng xem xong thư, giận tím mặt chửi một câu.