Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Mạnh thị lập tức ra lệnh, đem người trông giữ khố phòng và người phụ trách việc thu mua của hầu phủ đều mang lên.
Lão thái thái cùng Tề thị đương nhiên cũng có một số thuộc hạ tâm phúc, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều là thân tín của bọn hắn, lúc này trông thấy hầu phu nhân đã bình phục, một lần nữa nắm lại quyền chưởng quản hầu phủ, tự nhiên có rất nhiều người tranh thủ mượn gió bẻ măng, chuẩn bị đầu nhập về phía của Mạnh thị. Đã vậy hôm nay còn có thêm tộc trưởng cùng các vị tộc lão ở bên quan sát, cho nên, mệnh lệnh của Mạnh thị cũng không có ai dám chống cự, phản đối, rất nhanh, mấy người đó liền bị mang đến đây.
Tội danh mưu hại hầu phu nhân cũng không phải nhẹ, mỗi người trong số bọn họ đều cố đưa ra những chứng cứ có sức thuyết phục để chứng minh mình trong sạch, đồ trong khố phòng mỗi khi nhập vào hay xuất ra đều phải có ghi chép lại cẩn thận, huân hương và số tổ yến có vấn đề tổ yến kia từ sau khi nhập khố, cũng không có người nào đem chúng lấy ra khỏi khố sau đó lại trả về, mà hai thứ đồ này cũng không phải chỉ đơn giản đem độc phấn vẩy lên trên, nhất là thứ huân hương kia, còn muốn đặc biệt điều chế lại một phen mới thành, cũng không thể nào trực tiếp ở trong khố phòng thực hiện được, những điều này cho thấy rõ hai thứ đồ này ngay ở thời điểm nhập khố đã bị người động tay động chân rồi.
Nếu người trông giữ khố phòng không có vấn đề, như vậy vấn đề là ở người đi chọn mua vật phẩm cho hầu phủ.
Người phụ trách thu mua vật phẩm cũng khăng khăng đồ bản thân mua xong hoàn toàn không có giở trò gì, bởi vì mọi thứ sau khi thu mua về đều do người của Tề thị phái đến nghiệm qua một lượt sau đó liền trực tiếp đưa vào nhập kho.
Mạnh thị cười lạnh một tiếng, "Nói như vậy là có người ngoài phủ người muốn hạ độc ta? Người của cửa hiệu kia biết ta phải dùng hai thứ đồ này, liền sớm đem độc chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lại đem đồ vật có độc bán cho hầu phủ chúng ta, nếu là như thế sự tình lại càng nghiêm trọng hơn đi, đây là nhằm thẳng vào cả hầu phủ chúng ta, đã vậy thì việc này nhất định phải giao cho Đại Lý tự tra xét rõ ràng mới được!"
Lão thái thái cau mày, Mạnh thị hôm nay là đột nhiên xuất hiện liền bắt đầu làm khó làm dễ, đánh cho bọn hắn trở tay không kịp, cũng không cho bọn hắn chút thời gian để chuẩn bị, khẩu cung còn chưa có thống nhất, bây giờ ngay cả việc đưa ai ra làm dê thế tội cũng còn chưa có thương lượng xong đâu, nhưng bà ta cũng biết rõ một điều, tuyệt đối không thể để chuyện này giao vào tay Đại Lý tự được.
Lão thái thái liếc mắt ra hiệu đại nha hoàn đứng sau lưng Tề thị, lại hất cằm hướng hướng vào Tề thị.
Đại nha hoàn giật nảy mình, một hồi lâu mới phản ứng lại, không dám tin dùng ngón tay lặng lẽ chỉ chỉ Tề thị, đưa ánh mắt hỏi lão thái thái.
Lão thái thái khẽ gật đầu. Mỗi viện tử trong hầu phủ này bà ta đều có an bài, thu xếp nhét người của mình vào, trong thời gian Mạnh thị còn chưởng quản nội vụ phủ, đều đã đem người bên cạnh đổi hết thành người của bản thân, cho nên ở trong viện của Mạnh thị chỉ có một cái nha hoàn thô sử là người của bà ta, mà ở những viện tử khác, đều không khó khăn như thế, ví dụ như ma ma quản sự của Thiên tỷ nhi lúc trước, đại nha hoàn bên cạnh Tề thị, thì đều là những người có mặt mũi, có địa vị tương đối cao trong mỗi viện.
Đại nha hoàn khẽ cắn môi, nàng vốn là người lão thái thái nhét vào, những thứ độc kia cũng là do nàng dựa theo lão thái thái phân phó âm thầm cho vào, lợi dụng mỗi lần thu mua vật phẩm trở về, trước khi nhập vào khố Tề thị thường phái nàng đi thăm dò, kiểm tra, đem huân hương và tổ yến có độc kia tráo vào, thay thế cho những thứ vừa mua về, mà sau khi đổi rồi liền lặng lẽ mang về phòng mình, chậm rãi đem độc hạ vào, chuẩn bị sẵn sàng để lần thu mua tới lại đem tiếp tục tráo đổi.
Nếu đắc tội lão thái thái, người một nhà của nàng là chắc chắn sẽ không có đường sống, còn đắc tội Tề thị... Đại nha hoàn nhìn bóng lưng Tề thị, thôi, dù sao Tề thị rất nhanh liền gặp phải xui xẻo rồi, đắc tội nàng ta cũng không tính là gì.
Suy nghĩ kỹ, hạ quyết tâm, toàn thân đại nha hoàn thân thể cố ý lộ ra run rẩy.
Lão thái thái lập tức liền lớn tiếng trách mắng: "Ngươi run cái gì?! Chẳng lẽ là ngươi..."
Mạnh thị nhìn sang, liền hiểu rõ, quả nhiên, lão thái thái là chuẩn bị đem Tề thị chịu tiếng xấu, gánh tội thay bà ta. Kỳ thật, vừa rồi khi nàng muốn giành lại quyền chưởng quản nội vụ phủ còn nghĩ, nếu như Tề thị bị đưa ra làm vật hy sinh, gánh tội thay, thì cái quyền quản gia này trước sau gì cũng sẽ tự nhiên trở lại trong tay mình, chẳng qua lúc đó nàng vẫn chưa hoàn toàn xác định mà thôi.
Đại nha hoàn kinh hoảng, sợ hãi vội quỳ xuống, "Không... không có, ta, ta chỉ là..." vừa lắp bắp vừa đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tề thị.
"Ngươi... ngươi quỳ xuống làm gì?" Tề thị còn chưa hiểu gì kinh ngạc hỏi, rốt cuộc hôm nay là xảy ra chuyện gì vậy, một cái hai cái đều nhìn mình làm chi.
"Thái thái, ngài... ngài mau cứu nô tỳ đi." Đại nha hoàn nước mắt chảy dài, chụp lấy vạt váy của Tề thị cầu khẩn: "Ngài cũng không thể mặc kệ nô tỳ được, nô tỳ đều làm theo phân phó của ngài, mới to gan hạ độc vào huân hương và tổ yến kia."
"Cái gì?" Tề thị kinh hãi, "Độc kia là ngươi hạ vào?" Nàng nhất thời còn chưa kịp phản ứng, người hạ độc người làm sao tự nhiên lại biến thành đại nha hoàn của mình rồi?
"Mặc dù nói là nô tỳ hạ độc, nhưng mà nô tỳ cũng là nghe mệnh lệnh của ngài mới làm như thế." Đại nha hoàn lôi kéo mép váy Tề thị không buông tay, khóc ròng rã: "Thái thái, ngài cũng không thể giả bộ như không có chuyện này được."
Tề thị lúc này mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, liền một cước đem đại nha hoàn đá văng ra, "Đừng nói bậy! Ta ra lệnh ngươi hạ độc lúc nào?"
Đại nha hoàn kêu thảm thiết một tiếng té nhào qua một bên, nằm phục trên đất khóc ròng: "Thái thái, ngài sao có thể như thế, ngài không phải đã nói chỉ cần ngài chưởng quản nội vụ, cam đoan sẽ để cho nô tỳ cùng cha mẹ hưởng qua cuộc sống càng tốt hơn sao, bây giờ xảy ra chuyện rồi, ngài nhất định phải mau cứu nô tỳ." Lời này của nàng ta cũng là nói với lão thái thái, nếu như nàng ta thật sự không thể vượt qua kiếp nạn này, chỉ hi vọng lão thái thái sẽ thương tình đối xử tử tế với cha mẹ nàng ta một chút.
Tề thị bị tức đến đầu óc đều choáng váng, ong ong lên, nàng không có cách nào suy nghĩ được cuối cùng là chuyện gì xảy ra, tay run rẩy giơ lên, chỉ vào đại nha hoàn, "Người đâu, mau tới đây, đem nàng ta mang xuống cho ta, đánh, đánh... trực tiếp đánh chết!"
Thế nhưng nàng đã giao lại quyền chưởng quản, dĩ nhiên là không ai nghe lời nàng, cho dù nàng cũng có vài cái thân tín, lúc này trông thấy nàng dính vào hiềm nghi độc hại hầu phu nhân, cũng ước gì cách nàng xa thật xa, triệt để cùng nàng phủi sạch quan hệ.
Lão thái thái tỏ ra đau khổ, liên tục thở dài, "Tề thị, con sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Con cùng Mạnh thị là chị em bạn dâu, ta vẫn thường nói cho các con phải chung sống hòa thuận, tựa như thân tỷ muội nhà mình, Mạnh thị là hầu phu nhân của phủ hầu chúng ta, chưởng quản nội vụ phủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, con sao có thể vì quyền lợi trước mắt mà đem độc hại nàng chứ?"
"Không, không phải ta!" Tề thị dùng sức lắc đầu, "Ta không có hạ độc, không phải ta hạ độc nàng, ta ngay đến cả tên hai thứ độc kia đều chưa từng nghe qua." Nàng đột nhiên nhìn về phía nhị lão gia Diệp Thừa Hồng, tựa như thấy được cứu tinh, liền bổ nhào vào bên cạnh Diệp Thừa Hồng, "Lão gia, ngài giúp ta một chút đi, thật không phải là ta hạ độc!"
Diệp Thừa Hồng bỗng nhiên phất ống tay áo đẩy nàng ta ra, "Độc phụ! Đại nha hoàn của ngươi đều đã nói là ngươi sai khiến, bây giờ ngươi còn có gì để nói nữa!"
Mạnh thị mỉm cười nhìn xem một màn này, Tề thị đoán chừng đến bây giờ còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra đâu, Diệp Thừa Hồng này cùng lão thái thái ngược lại rất có ăn ý với nhau, trước đó chưa từng thương lượng qua cũng có thể nhất trí nghĩ đến để Tề thị ra gánh tội thay, có điều, Diệp Thừa Hồng thế mà vẫn còn lưu lại một con đường, chí ít hắn còn chưa có nói ra mấy từ đại loại như hưu thê, bỏ vợ.
Tộc trưởng cũng không phải đồ ngốc, đã sớm nhìn ra mánh khóe, nhưng là hắn cùng Mạnh thị có cùng suy nghĩ, chỉ cần có người gánh tội là được, hắn xem xét thần sắc của Mạnh thị, đoán chừng kết quả này hẳn là có thể khiến cho nàng hài lòng, mà lão thái thái và nhị lão gia cũng chắc chắn sẽ không có dị nghị, liền mở miệng nói: "Được rồi, Tề thị ngươi cũng không cần tiếp tục giảo biện nữa, đại nha hoàn của ngươi đều đã thẳng thắn khai báo tất cả, ngươi cho dù mạnh miệng không chịu thừa nhận thì cũng có ích lợi gì đâu? Lão thái thái, Mạnh thị, các ngươi xem xem, Tề thị này nên xử trí thế nào?" Theo lý thuyết hắn là tộc trưởng, chuyện xử trí thế nào hẳn do hắn quyết định mới phải, có điều, hôm nay còn phải xem Mạnh thị muốn dạng kết quả thế nào mới được.
Lão thái thái nhìn về phía Mạnh thị, "Tề thị làm ra chuyện như vậy, lẽ ra dù xử trí như thế nào đều không hết tội, nhưng niệm tình nàng cũng là vi phạm lần đầu, cũng chỉ là do nhất thời hồ đồ muốn giành lấy quyền chưởng gia mà thôi, nếu không, lại cho nàng một cơ hội hối cải để làm lại từ đầu đi?" Nàng cùng nhị lão gia đều nghĩ như nhau, để Tề thị gánh tội thay, trước tiên cùng vượt qua nguy cơ trước mắt đã, nhưng cũng không định đem Tề thị liền từ bỏ, đợi qua một thời gian chuyện này lắng xuống rồi, Tề thị vẫn là nhị thái thái.
Mạnh thị gật gật đầu, "Nhị đệ muội cũng là lòng ham muốn công danh lợi lộc quá nặng đi, cho nên mới làm ra chuyện sai lầm, ta thấy, chép nhiều mấy quyển kinh Phật, có lẽ sẽ có chút tác dụng, thay đổi tâm tính."
Lão thái thái rất cao hứng, sao chép kinh Phật, này cũng quá đơn giản.
Lại nghe Mạnh thị nói thêm: "Nhưng mà sao chép kinh Phật cũng phải nhất định phải thanh tĩnh dụng tâm mới được, nếu cứ tiếp tục ở lại hầu phủ, ngày ngày ngập trong nhung lụa phấn son, làm sao có thể đạt được hiệu quả đâu?"
Lão thái thái trong lòng lạnh lẽo, chẳng lẽ nàng ta còn muốn đem Tề thị đến am ni cô? Nếu là như vậy sau này muốn đem nàng tiếp trở về cũng khó mà thực hiện được, Tề thị mặc dù không thông minh, nhưng lại rất nghe lời, nhiều năm như vậy cũng chưa từng làm trái ý nguyện của bà ta, cứ như vậy đem nàng ta vứt bỏ, lão thái thái cũng có chút không bỏ được. Hơn nữa, tương lai sau này nhị phòng sẽ thừa kế tước vị, sao có thể có một vị hầu phu nhân từng bị phạt đuổi đến am ni cô chứ?
Không thể cự tuyệt ý của Mạnh thị, lại cũng không muốn đem Tề thị đưa đến am ni cô, lão thái thái chỉ có thể xuống nước một chút, "Như vậy đi, cứ ở trong phủ chúng ta chọn ra một tòa viện tử trống, để Tề thị ở đó tĩnh tâm lễ Phật, coi như là từ đường, thế nào?"
Mạnh thị gật đầu đáp ứng, "Ý của lão thái thái, đương nhiên là tốt rồi." Nàng cũng không muốn đem Tề thị đưa đến am ni cô, có một số việc, phải đem người đặt ngay dưới tầm mắt mình mới có thể làm được.
Cứ việc Tề thị liên tục la hét mình là vô tội, tội danh của nàng vẫn bị mọi người nhất trí định ra. Nàng ta trực tiếp bị đưa đến một cái viện tử nhỏ trống không, bởi vì không người ở, trong ngoài viện hoàn toàn rối bời, trên mặt đất nát lá cây chất đống, bàn ghế trong phòng đều bị bao phủ một tầng tro bụi thật dày, phải quét dọn sạch sẽ may ra mới ở nổi. Cũng còn may, nàng ta dù sao cũng là nhị thái thái, Mạnh thị vẫn phải an bài một tiểu nha hoàn đi theo hầu hạ nàng.
Tam lão gia Diệp Thừa Xương cùng Mai thị trở về viện tử của tam phòng, Mai thị không thể tin nổi, nói ra "Lão gia, ngài nói, đây thật sự là nhị tẩu làm sao? Thật sự là nàng hạ độc?" Nàng làm sao cũng không tin nổi đâu, hoa hỏa li và băng hàn lộ ngay đến nàng còn chưa từng nghe qua bao giờ, lúc nãy nhìn thần sắc Tề thị, cũng là một mặt mờ mịt, khó hiểu mà.
"Hẳn là vậy đi, không phải đại nha hoàn của nàng ta đều thừa nhận rồi sao? Nếu không phải nàng ta làm, nha hoàn kia việc gì phải đem tội danh đó ôm vao người mình đâu." Diệp Thừa Xương tự nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đại tẩu đột nhiên bình phục, đến làm khó dễ, mẫu thân cùng nhị ca không có chuẩn bị sẵn sàng, đành phải lâm thời ra quyết định dùng nhị tẩu gánh tội thay, mà đại tẩu cũng đã tiếp nhận loại kết quả thỏa hiệp này. Có điều hắn không có ý định đem tình hình thực tế nói cho Mai thị, nàng không cần biết nhiều như vậy.
Mai thị ngẫm nghĩ lại cũng phải, nha hoàn kia luôn miệng nói mình bị nhị thái thái bức bách, cho nên mới liều lĩnh hạ độc hại hầu phu nhân, vì thế đã bị Mạnh thị hạ lệnh đánh ba mươi gậy, sau đó phát bán đi. Mặc dù không có trực tiếp lấy mạng nha hoàn kia, nhưng liệu nàng ta có thể sống qua ba mươi gậy kia hay không cũng không nói trước được, mà cho dù vượt qua được lại bị bán ra ngoài, không thuốc không thang, cũng chưa chắc có thể sống sót nổi. Mà liền tính sống sót qua hết thảy, loại nô tỳ bị chủ phạt đánh sau mới bán đi, nhìn vào liền biết là do phạm phải sai lầm lớn, làm sao còn có thể bán cho người trong sạch được nữa.
Nha hoàn này xem ra chỉ có một con đường chết, nếu thật sự không có quan hệ gì với nàng, nàng điên rồi mới có thể đem tội danh đáng sợ như vậy ôm vào người đi. Xem ra, việc này đúng thật là do Tề thị làm rồi. Mai thị lắc đầu, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, bình thường nàng chỉ cảm thấy Tề thị có chút tham lam, nhưng vẫn còn tính là người thành thật, không nghĩ tới lá gan lại lớn đến vậy, độc hại đại tẩu những bảy năm, nếu không phải ngẫu nhiên bị người nhìn ra, đoán chừng đại tẩu cả đời này cũng đừng nghĩ có thể hồi phục lại được.
Lão thái thái cùng Tề thị đương nhiên cũng có một số thuộc hạ tâm phúc, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều là thân tín của bọn hắn, lúc này trông thấy hầu phu nhân đã bình phục, một lần nữa nắm lại quyền chưởng quản hầu phủ, tự nhiên có rất nhiều người tranh thủ mượn gió bẻ măng, chuẩn bị đầu nhập về phía của Mạnh thị. Đã vậy hôm nay còn có thêm tộc trưởng cùng các vị tộc lão ở bên quan sát, cho nên, mệnh lệnh của Mạnh thị cũng không có ai dám chống cự, phản đối, rất nhanh, mấy người đó liền bị mang đến đây.
Tội danh mưu hại hầu phu nhân cũng không phải nhẹ, mỗi người trong số bọn họ đều cố đưa ra những chứng cứ có sức thuyết phục để chứng minh mình trong sạch, đồ trong khố phòng mỗi khi nhập vào hay xuất ra đều phải có ghi chép lại cẩn thận, huân hương và số tổ yến có vấn đề tổ yến kia từ sau khi nhập khố, cũng không có người nào đem chúng lấy ra khỏi khố sau đó lại trả về, mà hai thứ đồ này cũng không phải chỉ đơn giản đem độc phấn vẩy lên trên, nhất là thứ huân hương kia, còn muốn đặc biệt điều chế lại một phen mới thành, cũng không thể nào trực tiếp ở trong khố phòng thực hiện được, những điều này cho thấy rõ hai thứ đồ này ngay ở thời điểm nhập khố đã bị người động tay động chân rồi.
Nếu người trông giữ khố phòng không có vấn đề, như vậy vấn đề là ở người đi chọn mua vật phẩm cho hầu phủ.
Người phụ trách thu mua vật phẩm cũng khăng khăng đồ bản thân mua xong hoàn toàn không có giở trò gì, bởi vì mọi thứ sau khi thu mua về đều do người của Tề thị phái đến nghiệm qua một lượt sau đó liền trực tiếp đưa vào nhập kho.
Mạnh thị cười lạnh một tiếng, "Nói như vậy là có người ngoài phủ người muốn hạ độc ta? Người của cửa hiệu kia biết ta phải dùng hai thứ đồ này, liền sớm đem độc chuẩn bị sẵn sàng, sau đó lại đem đồ vật có độc bán cho hầu phủ chúng ta, nếu là như thế sự tình lại càng nghiêm trọng hơn đi, đây là nhằm thẳng vào cả hầu phủ chúng ta, đã vậy thì việc này nhất định phải giao cho Đại Lý tự tra xét rõ ràng mới được!"
Lão thái thái cau mày, Mạnh thị hôm nay là đột nhiên xuất hiện liền bắt đầu làm khó làm dễ, đánh cho bọn hắn trở tay không kịp, cũng không cho bọn hắn chút thời gian để chuẩn bị, khẩu cung còn chưa có thống nhất, bây giờ ngay cả việc đưa ai ra làm dê thế tội cũng còn chưa có thương lượng xong đâu, nhưng bà ta cũng biết rõ một điều, tuyệt đối không thể để chuyện này giao vào tay Đại Lý tự được.
Lão thái thái liếc mắt ra hiệu đại nha hoàn đứng sau lưng Tề thị, lại hất cằm hướng hướng vào Tề thị.
Đại nha hoàn giật nảy mình, một hồi lâu mới phản ứng lại, không dám tin dùng ngón tay lặng lẽ chỉ chỉ Tề thị, đưa ánh mắt hỏi lão thái thái.
Lão thái thái khẽ gật đầu. Mỗi viện tử trong hầu phủ này bà ta đều có an bài, thu xếp nhét người của mình vào, trong thời gian Mạnh thị còn chưởng quản nội vụ phủ, đều đã đem người bên cạnh đổi hết thành người của bản thân, cho nên ở trong viện của Mạnh thị chỉ có một cái nha hoàn thô sử là người của bà ta, mà ở những viện tử khác, đều không khó khăn như thế, ví dụ như ma ma quản sự của Thiên tỷ nhi lúc trước, đại nha hoàn bên cạnh Tề thị, thì đều là những người có mặt mũi, có địa vị tương đối cao trong mỗi viện.
Đại nha hoàn khẽ cắn môi, nàng vốn là người lão thái thái nhét vào, những thứ độc kia cũng là do nàng dựa theo lão thái thái phân phó âm thầm cho vào, lợi dụng mỗi lần thu mua vật phẩm trở về, trước khi nhập vào khố Tề thị thường phái nàng đi thăm dò, kiểm tra, đem huân hương và tổ yến có độc kia tráo vào, thay thế cho những thứ vừa mua về, mà sau khi đổi rồi liền lặng lẽ mang về phòng mình, chậm rãi đem độc hạ vào, chuẩn bị sẵn sàng để lần thu mua tới lại đem tiếp tục tráo đổi.
Nếu đắc tội lão thái thái, người một nhà của nàng là chắc chắn sẽ không có đường sống, còn đắc tội Tề thị... Đại nha hoàn nhìn bóng lưng Tề thị, thôi, dù sao Tề thị rất nhanh liền gặp phải xui xẻo rồi, đắc tội nàng ta cũng không tính là gì.
Suy nghĩ kỹ, hạ quyết tâm, toàn thân đại nha hoàn thân thể cố ý lộ ra run rẩy.
Lão thái thái lập tức liền lớn tiếng trách mắng: "Ngươi run cái gì?! Chẳng lẽ là ngươi..."
Mạnh thị nhìn sang, liền hiểu rõ, quả nhiên, lão thái thái là chuẩn bị đem Tề thị chịu tiếng xấu, gánh tội thay bà ta. Kỳ thật, vừa rồi khi nàng muốn giành lại quyền chưởng quản nội vụ phủ còn nghĩ, nếu như Tề thị bị đưa ra làm vật hy sinh, gánh tội thay, thì cái quyền quản gia này trước sau gì cũng sẽ tự nhiên trở lại trong tay mình, chẳng qua lúc đó nàng vẫn chưa hoàn toàn xác định mà thôi.
Đại nha hoàn kinh hoảng, sợ hãi vội quỳ xuống, "Không... không có, ta, ta chỉ là..." vừa lắp bắp vừa đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tề thị.
"Ngươi... ngươi quỳ xuống làm gì?" Tề thị còn chưa hiểu gì kinh ngạc hỏi, rốt cuộc hôm nay là xảy ra chuyện gì vậy, một cái hai cái đều nhìn mình làm chi.
"Thái thái, ngài... ngài mau cứu nô tỳ đi." Đại nha hoàn nước mắt chảy dài, chụp lấy vạt váy của Tề thị cầu khẩn: "Ngài cũng không thể mặc kệ nô tỳ được, nô tỳ đều làm theo phân phó của ngài, mới to gan hạ độc vào huân hương và tổ yến kia."
"Cái gì?" Tề thị kinh hãi, "Độc kia là ngươi hạ vào?" Nàng nhất thời còn chưa kịp phản ứng, người hạ độc người làm sao tự nhiên lại biến thành đại nha hoàn của mình rồi?
"Mặc dù nói là nô tỳ hạ độc, nhưng mà nô tỳ cũng là nghe mệnh lệnh của ngài mới làm như thế." Đại nha hoàn lôi kéo mép váy Tề thị không buông tay, khóc ròng rã: "Thái thái, ngài cũng không thể giả bộ như không có chuyện này được."
Tề thị lúc này mới kịp phản ứng lại, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, liền một cước đem đại nha hoàn đá văng ra, "Đừng nói bậy! Ta ra lệnh ngươi hạ độc lúc nào?"
Đại nha hoàn kêu thảm thiết một tiếng té nhào qua một bên, nằm phục trên đất khóc ròng: "Thái thái, ngài sao có thể như thế, ngài không phải đã nói chỉ cần ngài chưởng quản nội vụ, cam đoan sẽ để cho nô tỳ cùng cha mẹ hưởng qua cuộc sống càng tốt hơn sao, bây giờ xảy ra chuyện rồi, ngài nhất định phải mau cứu nô tỳ." Lời này của nàng ta cũng là nói với lão thái thái, nếu như nàng ta thật sự không thể vượt qua kiếp nạn này, chỉ hi vọng lão thái thái sẽ thương tình đối xử tử tế với cha mẹ nàng ta một chút.
Tề thị bị tức đến đầu óc đều choáng váng, ong ong lên, nàng không có cách nào suy nghĩ được cuối cùng là chuyện gì xảy ra, tay run rẩy giơ lên, chỉ vào đại nha hoàn, "Người đâu, mau tới đây, đem nàng ta mang xuống cho ta, đánh, đánh... trực tiếp đánh chết!"
Thế nhưng nàng đã giao lại quyền chưởng quản, dĩ nhiên là không ai nghe lời nàng, cho dù nàng cũng có vài cái thân tín, lúc này trông thấy nàng dính vào hiềm nghi độc hại hầu phu nhân, cũng ước gì cách nàng xa thật xa, triệt để cùng nàng phủi sạch quan hệ.
Lão thái thái tỏ ra đau khổ, liên tục thở dài, "Tề thị, con sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Con cùng Mạnh thị là chị em bạn dâu, ta vẫn thường nói cho các con phải chung sống hòa thuận, tựa như thân tỷ muội nhà mình, Mạnh thị là hầu phu nhân của phủ hầu chúng ta, chưởng quản nội vụ phủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, con sao có thể vì quyền lợi trước mắt mà đem độc hại nàng chứ?"
"Không, không phải ta!" Tề thị dùng sức lắc đầu, "Ta không có hạ độc, không phải ta hạ độc nàng, ta ngay đến cả tên hai thứ độc kia đều chưa từng nghe qua." Nàng đột nhiên nhìn về phía nhị lão gia Diệp Thừa Hồng, tựa như thấy được cứu tinh, liền bổ nhào vào bên cạnh Diệp Thừa Hồng, "Lão gia, ngài giúp ta một chút đi, thật không phải là ta hạ độc!"
Diệp Thừa Hồng bỗng nhiên phất ống tay áo đẩy nàng ta ra, "Độc phụ! Đại nha hoàn của ngươi đều đã nói là ngươi sai khiến, bây giờ ngươi còn có gì để nói nữa!"
Mạnh thị mỉm cười nhìn xem một màn này, Tề thị đoán chừng đến bây giờ còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra đâu, Diệp Thừa Hồng này cùng lão thái thái ngược lại rất có ăn ý với nhau, trước đó chưa từng thương lượng qua cũng có thể nhất trí nghĩ đến để Tề thị ra gánh tội thay, có điều, Diệp Thừa Hồng thế mà vẫn còn lưu lại một con đường, chí ít hắn còn chưa có nói ra mấy từ đại loại như hưu thê, bỏ vợ.
Tộc trưởng cũng không phải đồ ngốc, đã sớm nhìn ra mánh khóe, nhưng là hắn cùng Mạnh thị có cùng suy nghĩ, chỉ cần có người gánh tội là được, hắn xem xét thần sắc của Mạnh thị, đoán chừng kết quả này hẳn là có thể khiến cho nàng hài lòng, mà lão thái thái và nhị lão gia cũng chắc chắn sẽ không có dị nghị, liền mở miệng nói: "Được rồi, Tề thị ngươi cũng không cần tiếp tục giảo biện nữa, đại nha hoàn của ngươi đều đã thẳng thắn khai báo tất cả, ngươi cho dù mạnh miệng không chịu thừa nhận thì cũng có ích lợi gì đâu? Lão thái thái, Mạnh thị, các ngươi xem xem, Tề thị này nên xử trí thế nào?" Theo lý thuyết hắn là tộc trưởng, chuyện xử trí thế nào hẳn do hắn quyết định mới phải, có điều, hôm nay còn phải xem Mạnh thị muốn dạng kết quả thế nào mới được.
Lão thái thái nhìn về phía Mạnh thị, "Tề thị làm ra chuyện như vậy, lẽ ra dù xử trí như thế nào đều không hết tội, nhưng niệm tình nàng cũng là vi phạm lần đầu, cũng chỉ là do nhất thời hồ đồ muốn giành lấy quyền chưởng gia mà thôi, nếu không, lại cho nàng một cơ hội hối cải để làm lại từ đầu đi?" Nàng cùng nhị lão gia đều nghĩ như nhau, để Tề thị gánh tội thay, trước tiên cùng vượt qua nguy cơ trước mắt đã, nhưng cũng không định đem Tề thị liền từ bỏ, đợi qua một thời gian chuyện này lắng xuống rồi, Tề thị vẫn là nhị thái thái.
Mạnh thị gật gật đầu, "Nhị đệ muội cũng là lòng ham muốn công danh lợi lộc quá nặng đi, cho nên mới làm ra chuyện sai lầm, ta thấy, chép nhiều mấy quyển kinh Phật, có lẽ sẽ có chút tác dụng, thay đổi tâm tính."
Lão thái thái rất cao hứng, sao chép kinh Phật, này cũng quá đơn giản.
Lại nghe Mạnh thị nói thêm: "Nhưng mà sao chép kinh Phật cũng phải nhất định phải thanh tĩnh dụng tâm mới được, nếu cứ tiếp tục ở lại hầu phủ, ngày ngày ngập trong nhung lụa phấn son, làm sao có thể đạt được hiệu quả đâu?"
Lão thái thái trong lòng lạnh lẽo, chẳng lẽ nàng ta còn muốn đem Tề thị đến am ni cô? Nếu là như vậy sau này muốn đem nàng tiếp trở về cũng khó mà thực hiện được, Tề thị mặc dù không thông minh, nhưng lại rất nghe lời, nhiều năm như vậy cũng chưa từng làm trái ý nguyện của bà ta, cứ như vậy đem nàng ta vứt bỏ, lão thái thái cũng có chút không bỏ được. Hơn nữa, tương lai sau này nhị phòng sẽ thừa kế tước vị, sao có thể có một vị hầu phu nhân từng bị phạt đuổi đến am ni cô chứ?
Không thể cự tuyệt ý của Mạnh thị, lại cũng không muốn đem Tề thị đưa đến am ni cô, lão thái thái chỉ có thể xuống nước một chút, "Như vậy đi, cứ ở trong phủ chúng ta chọn ra một tòa viện tử trống, để Tề thị ở đó tĩnh tâm lễ Phật, coi như là từ đường, thế nào?"
Mạnh thị gật đầu đáp ứng, "Ý của lão thái thái, đương nhiên là tốt rồi." Nàng cũng không muốn đem Tề thị đưa đến am ni cô, có một số việc, phải đem người đặt ngay dưới tầm mắt mình mới có thể làm được.
Cứ việc Tề thị liên tục la hét mình là vô tội, tội danh của nàng vẫn bị mọi người nhất trí định ra. Nàng ta trực tiếp bị đưa đến một cái viện tử nhỏ trống không, bởi vì không người ở, trong ngoài viện hoàn toàn rối bời, trên mặt đất nát lá cây chất đống, bàn ghế trong phòng đều bị bao phủ một tầng tro bụi thật dày, phải quét dọn sạch sẽ may ra mới ở nổi. Cũng còn may, nàng ta dù sao cũng là nhị thái thái, Mạnh thị vẫn phải an bài một tiểu nha hoàn đi theo hầu hạ nàng.
Tam lão gia Diệp Thừa Xương cùng Mai thị trở về viện tử của tam phòng, Mai thị không thể tin nổi, nói ra "Lão gia, ngài nói, đây thật sự là nhị tẩu làm sao? Thật sự là nàng hạ độc?" Nàng làm sao cũng không tin nổi đâu, hoa hỏa li và băng hàn lộ ngay đến nàng còn chưa từng nghe qua bao giờ, lúc nãy nhìn thần sắc Tề thị, cũng là một mặt mờ mịt, khó hiểu mà.
"Hẳn là vậy đi, không phải đại nha hoàn của nàng ta đều thừa nhận rồi sao? Nếu không phải nàng ta làm, nha hoàn kia việc gì phải đem tội danh đó ôm vao người mình đâu." Diệp Thừa Xương tự nhiên hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đại tẩu đột nhiên bình phục, đến làm khó dễ, mẫu thân cùng nhị ca không có chuẩn bị sẵn sàng, đành phải lâm thời ra quyết định dùng nhị tẩu gánh tội thay, mà đại tẩu cũng đã tiếp nhận loại kết quả thỏa hiệp này. Có điều hắn không có ý định đem tình hình thực tế nói cho Mai thị, nàng không cần biết nhiều như vậy.
Mai thị ngẫm nghĩ lại cũng phải, nha hoàn kia luôn miệng nói mình bị nhị thái thái bức bách, cho nên mới liều lĩnh hạ độc hại hầu phu nhân, vì thế đã bị Mạnh thị hạ lệnh đánh ba mươi gậy, sau đó phát bán đi. Mặc dù không có trực tiếp lấy mạng nha hoàn kia, nhưng liệu nàng ta có thể sống qua ba mươi gậy kia hay không cũng không nói trước được, mà cho dù vượt qua được lại bị bán ra ngoài, không thuốc không thang, cũng chưa chắc có thể sống sót nổi. Mà liền tính sống sót qua hết thảy, loại nô tỳ bị chủ phạt đánh sau mới bán đi, nhìn vào liền biết là do phạm phải sai lầm lớn, làm sao còn có thể bán cho người trong sạch được nữa.
Nha hoàn này xem ra chỉ có một con đường chết, nếu thật sự không có quan hệ gì với nàng, nàng điên rồi mới có thể đem tội danh đáng sợ như vậy ôm vào người đi. Xem ra, việc này đúng thật là do Tề thị làm rồi. Mai thị lắc đầu, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, bình thường nàng chỉ cảm thấy Tề thị có chút tham lam, nhưng vẫn còn tính là người thành thật, không nghĩ tới lá gan lại lớn đến vậy, độc hại đại tẩu những bảy năm, nếu không phải ngẫu nhiên bị người nhìn ra, đoán chừng đại tẩu cả đời này cũng đừng nghĩ có thể hồi phục lại được.