Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bình Nhạc công chúa vừa sinh ra đã đạt được sự yêu thương, sủng ái của tất cả mọi người.
Diệp Thiên còn không tính, bởi vì nàng vừa sinh xong đang phải ở cữ, cả ngày nằm trên giường, thỉnh thoảng mới ôm con gái được một cái, còn lại ba người Tiêu Ngôn Phong, Ngụy Tễ và An Mi quả thực là cực kỳ yêu thích không nỡ buông tay, Tiêu Ngôn Phong trải qua thời gian hai đời rồi mới có được một bảo bối, hắn ôm lấy đứa bé nho nhỏ đang nằm trong tã lót vào ngực mình, nhìn hai hàng mi tinh tế của nàng, cái miệng nhỏ chúm chím, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, "A Hi, A Hi, bảo bối của phụ thân, mau lớn lên nào, lớn lên gọi phụ thân."
Dưới sự hướng dẫn của An Mi Ngụy Tễ cũng bế lấy tiểu công chúa, lúc Tiêu Ngôn Phong sinh ra đời, hắn chỉ dám âm thầm trốn ở xa xa nghe lén hắn tiếng khóc của nó, muốn nhìn cũng không có cơ hội liếc mắt nhìn một cái, hiện tại A Hi nho nhỏ đang nằm trong vòng tay hắn, nhỏ xíu như thế, mềm mại như vậy, hắn cũng không dám dùng sức, thật cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân ôm nàng, vô cùng yêu thương tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Đứa bé mới sinh còn quá nhỏ, xương cốt vẫn còn rất mềm và yếu ớt, không thể ôm suốt cả ngày được, vì vậy ba người bọn họ ba liền liên tục bám vào khung giường nhỏ của nàng, nhìn ngắm nàng ngủ mọt cách an tĩnh bọn họ cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng, nhìn thấy nàng phun bong bóng cũng thấy thục đẹp mắt, thấy nàng khóc oa oa thì lập tức đau lòng chết đi được, nếu như vô tình bị đôi mắt đen bóng trong suốt của nàng liếc nhìn một cái, trái tim đều mềm nhũn như muốn tan chảy thành nước.
Thời gian này Diệp Thiên sống thực khổ sở, ở cữ cấm kỵ rất nhiều, trong đó làm nàng cảm thấy gian nan nhất là không cho tắm rửa, đã thế Tiêu Ngôn Phong ngày thường luôn chiều ý nàng trong, chuyện này lại có nói thế nào cũng không chịu dàn xếp, thương lượng, lo lắng nàng bị nhiễm lạnh sẽ lưu lại mầm bệnh. Nàng muốn thừa dịp hắn đi lâm triều lén tắm rửa một chút cũng không được, Bạch Trân, Lục Phỉ đã được hắn phân phó nhiệm vụ, hiện tại đã hoàn toàn "phản bội" nàng, canh chừng nàng cực kỳ nghiêm ngặt, không chút lơ là, luôn miệng nói là bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt, nếu lỡ vô tình không cẩn thận hứng phải gió lạnh, nàng sẽ bị đông lạnh đến bệnh mất.
Diệp Thiên buồn rầu cào cào tóc trên đầu, cắn răng cố nhịn xuống, khó khăn lắm mới đến ngày đầy tháng, Bình Nhạc công chúa là con gái bảo bối của Hoàng Thượng, tiệc đầy tháng cũng phải làm thật to, lúc này Diệp Thiên được hắn khai ân, từ hôm nay có thể tắm rửa trở lại.
"Tạ chủ long ân!" Nàng cắn răng hung tợn nói một câu rồi vội vã vọt vào tịnh phòng. Nàng ghét bỏ bản thân quá bẩn, trước hết tắm sơ hở thùng tắm một lần tẩy rửa ghét bẩn, rồi mới bước vào hồ ngâm mình. Cả một tháng không được tắm rửa, có trời mới biết nàng nằm mơ cũng đều mơ thấy mình đang ngâm mình trong nước ấm. Vừa bước vào bên trong hồ tắm, nàng liền thoải mái thư thái thở dài một hơi.
Nếu không phải Bạch Trân đến bẩm báo, đã có rất nhiều phu nhân đến rồi, nàng còn không nỡ bước ra khỏi hồ đâu.
Hai người cùng nhau dùng khăn giúp nàng xoa lau mái tóc dài, rồi lại dùng lồng xông khói nhỏ hong khô, đến khi tóc khô bên trên còn thoang thoảng hương thơm của hoa mai, gần đây Bạch Trân mới học thêm một số kiểu tóc mới nhất, vì vậy giúp nàng chải kiểu tóc mẫu đơn kế (*) cực kỳ phức tạp, chân mày quét nhẹ, đôi môi tô son nhàn nhạt, Diệp Thiên nhìn chính mình trong gương thật hài lòng, thật sự là sạch sẽ, đơn giản.
Nàng chậm rãi đến muộn, nhưng tất cả các vị phu nhân cũng không có ai dám oán giận, nhìn thấy Tiểu Hoàng Hậu mười sáu tuổi nét mặt toả sáng, trên gương mặt trắng nõn chỉ có một lớp phấn mỏng, rất rõ ràng là sau khi sinh công chúa đã tĩnh dưỡng rất tốt, có người ghen tị, cũng có người đồng tình: Hoàng Thượng cần là hoàng tử, hiện tại Hoàng Hậu lại sinh công chúa, cũng không biết sự sủng ái, quang vinh này còn có thể kéo dài được đến khi nào nữa, cứ chờ xem, không quá vài ngày nữa, chắc chắn sẽ có người nhắc lại chuyện tuyển tú cho mà xem.
Diệp Thiên tiếp nhận hành lễ của các vị phu nhân, bên trong có cả Tế Bình Hầu phu nhân Mạnh thị, tuy rằng bà là mẹ ruột, nhưng ở loại trường hợp thế này nàng cũng không thể miễn cho một mẫu thân không phải hành lễ được, chờ các vị phu nhân an vị ngồi xuống, tiệc rượu cũng trôi qua hơn phân nửa, lúc này nàng mới mời Mạnh thị đến tẩm cung của mình. Đi vào trong mới phát hiện phụ thân cũng đã ở đây, đang cực kỳ thận trọng và đầy yêu thương ôm lấy A Hi, Tiêu Ngôn Phong hiện tại vẫn còn ở tiền điện, nhưng mà Tế Bình Hầu thật sự đã nhịn không nổi bèn lén đến đây trước.
"Thiên Thiên mau đến đây." Tế Bình Hầu cười nói: "A Hi thật là nhu thuận đáng yêu, giống Thiên Thiên trước đây y như đúc." Cho dù đã qua mười sáu năm rồi, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của con gái cưng lúc mới sinh ra, cũng mềm mại, đáng yêu y như vậy.
Mạnh thị bước lại gần, nhìn kỹ nàng, "Ừm, lông mi và mũi giống Hoàng Thượng, đôi mắt và cái miệng giống Thiên Thiên." Bà nắm lấy tay con gái, cẩn thận đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, "Thiên Thiên ở cữ điều dưỡng không tệ, lúc sinh A Hi có phải chịu khổ không?" Loại đau đớn này mỗi một người mẹ đều phải trải qua, cho dù nàng là Hoàng Hậu, cũng không tránh được.
"Không khổ, nương yên tâm." Diệp Thiên lắc đầu, liền đau nửa ngày, đổi lại nàng đã có được một bảo bối xinh xắn, đáng yêu đến thế, tính ra thì, một chút khổ sở này không tính là cái gì.
Tế Bình Hầu ôm A Hi không chịu buông tay, Mạnh thị cũng không tranh với hắn, mà lôi kéo con gái sang ngồi ở nhuyễn tháp, cẩn thận dặn dò, phải biết tự chăm sóc bản thân thế nào, chiếu cố A Hi ra sao.
Diệp Thiên không có chút kinh nghiệm nào, vì vậy lắng nghe rất nghiêm túc, mỗi một câu mẫu thân nói ra, nàng đều chỉ hận không thể lấy bút ra ghi hết lại.
Mạnh thị cười vỗ vỗ tay nàng, "Đừng quá căng thẳng, A Hi còn có mấu nhũ mẫu mà, mỗi người đều kinh nghiệm vô cùng phong phú, nếu có chỗ nào không ổn, các nàng nhất định sẽ chỉ ra ngay." Đây là quy định của Tiêu Ngôn Phong, bên cạnh Bình Nhạc công chúa không thể chỉ có một người, bất cứ lúc nào, ít nhất cũng phải có hai người canh giữ, chính là để phòng ngừa một người sẽ làm tổn thương nàng, có hai người ít nhất còn có thể dò xét lẫn nhau, chẳng qua là, có thể được đưa vào Hoàng Cung là nhũ mẫu cho Tiểu Công chúa, đều phải là người có thân phận trong sạch, đã được tra xét qua.
Hai mẹ con ngồi tâm sự một hồi, lại nhớ tới bữa tiệc đang diễn ra, Diệp Thiên thân là chủ nhân, cho dù là Hoàng Hậu cao cao tại thượng, cũng không thể đem các vị phu nhân ném ở một bên mặc kệ được. Tế Bình Hầu lại không nỡ rời đi, dù sao hắn cũng không phải chủ nhân bữa tiệc, có mặt hay không đều không sao cả, bên ngoài có Hoàng Thượng là đủ rồi, hắn phải ở trong này cùng tiểu A Hi.
Bình Nhạc công chúa và Diệp Thạc lúc nhỏ khá giống nhau, ai ôm cũng không khóc, mà lại mở to đôi mắt hồn nhiên trong suốt nhìn lại, Tế Bình Hầu nhớ tới lúc Diệp Thiên mới sinh, yếu ớt hơn nàng nhiều, người không quen đều không ôm được, nếu không nhất định sẽ khóc."Vẫn là A Hi ngoan hơn, ngoại tổ phụ ôm không nháo chút nào, có phải thích ngoại tổ phụ không?"
Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng chạm chạm vào bàn tay nhỏ bé của nàng, không nghĩ tới bị nàng bắt được, bàn tay nho nhỏ kia liền nắm chặt ngón trỏ của hắn, đưa đến bên miệng mình.
"Ấy ấy, cái này không ăn được." Tế Bình Hầu rút ngón tay lại, cười nói: "A Hi ngoan, không thể ăn nha."
Bình Nhạc công chúa không ăn được đồ đưa đến miệng rồi, dùng đôi mắt to đen lay láy của mình yên lặng nhìn hắn, giống như đang hỏi hắn vì sao không cho nàng ăn, Tế Bình Hầu bị nàng nhìn đến ngây người, không để ý ngón tay lại bị nàng kéo đến bên miệng, hắn lại vội vàng rụt tay lại tiểu Công chúa cũng không khóc không nháo, vui vẻ hớn hở cùng ngoại tổ phụ chơi trò kéo co.
...
Sau tiệc đầy tháng của Bình Nhạc công chúa, mười bảy tháng giêng kỳ nghỉ năm chính thức kết thúc, các hộ bộ, quan phủ chính thức mở cửa làm việc trở lại, mới ngày đầu tiên đã có triều thần lần thứ hai nhắc tới chuyện tuyển tú, ở hoàng gia, khai chi tán diệp là chuyện lớn thứ nhất, huống chi Hoàng Thượng hiện tại ngay cả con trai đều chưa có, hậu cung lại chỉ có một vị Hoàng Hậu nương nương vừa mới sinh công chúa, phải thêm người tràn đầy hậu cung, để sớm ngày sinh hạ hoàng tử mới là thỏa đáng.
Có người mở đầu, lập tức có không ít người theo sau phụ họa. Những người này đã chờ từ sớm, vừa lúc Hoàng Hậu nương nương sinh công chúa, nàng còn phải điều dưỡng một đoạn thời gian, không biết khi nào mới có thể sinh đứa tiếp theo được, đây chính là cơ hội tốt, nếu có thể đem con gái, cháu gái nhà mình đưa vào Hoàng Cung, không nói đến chuyện có thể được Hoàng Thượng sủng ái hay không, chỉ cần thừa dịp này sinh hoàng tử công chúa, là đã có thể có được may mắn, phúc vận lớn rồi.
Tiêu Ngôn Phong đương nhiên biết những người này suy nghĩ thế nào, kiếp trước hắn kiên trì không chịu nạp phi, Diệp Thiên mãi vẫn không thể có con, hắn cũng đấu qua những người này, nhưng mà, hiện tại hắn đã có Bình Nhạc rồi, tâm tình rất tốt, quyết định không dùng đến biện pháp quá tàn nhẫn độc ác so đo với bọn họ, vẫn là vui vẻ trêu đùa bọn họ một phen đi, nếu không cho bọn họ chịu chút đau khổ, bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết thu liễm ý đồ của mình.
Trên triều đình số người đứng ra khuyên nhủ Hoàng Thượng tuyển tú càng ngày càng nhiều, những người này cũng thực thông minh, phạt không thể phạt, bọn họ chính là khuyên nhủ, lại không có phạm sai lầm gì, Hoàng Thượng không thể làm gì quá đáng với bọn họ, nói không chừng Hoàng Thượng chịu không nổi sẽ đồng ý chuyện tuyển tú đấy.
Tiêu Ngôn Phong chịu không nổi bọn họ ngày ngày gây phiền toái, quyết định vào ngày Lễ Thượng Tị (**) hôm nay sẽ cùng Hoàng Hậu tổ chức một buổi yến tiệc ở Ngự hoa viên, cho mời các tiểu thư khuê nữ tới tham gia.
Toàn bộ các gia tộc huân quý ở kinh đô đồng thời chấn động, đây là vì Hoàng Thượng muốn chọn phi đấy! Nhóm quần thần ngày ngày khuyên nhủ Hoàng Thượng tất nhiên đều vô cùng kích động, làm ầm ĩ lâu như vậy, rốt cục Hoàng Thượng cũng không chối được rồi, mà cả những người không đứng ra khuyên giải cũng rất động tâm, nếu thừa dịp này để cho con gái vào cung, sau đó sinh hoàng tử, thế thì cả gia tộc mình sẽ được nở mày nở mặt rồi.
Chỉ có điều Hoàng Thượng nói, Ngự hoa viên cũng không quá lớn, cho nên chỉ mời con gái của quan viên từ ngũ phẩm trở lên mà thôi.
Kinh đô chính là trung tâm quyền lực của Đại Tề, quan viên ngũ phẩm trở lên không hề ít, mọi người đều cố tìm cách đi cửa sau, nhở vả quan hệ, chỉ muốn có được thiếp mời tham dự yến hội ngày Lễ Thượng Tị này.
Rất nhanh sau đó, Diệp Thiên đã cho phát xuống hai mươi thiếp mời cho hai mươi vị phu nhân đến Phượng Nghi cung thỉnh an trước, những tấm thiếp mời này không có đề tên này bên trên, nói cách khác, hai mươi vị phu nhân này cũng có thể chuyển nó sang cho người muốn có mà không được, chỉ có điều, mấy tấm thiếp mời này có điểm khá kỳ quái, chính là mỗi vị tiểu thư khuê các tới tham gia yến hội, phải đi cùng một vị huynh trưởng chưa có hôn ước của mình mới có thể tham gia.
Lễ Thượng Tị còn gọi là ngày tết của thiếu nữ, vốn chính là dịp để các thiếu nam thiếu nữ đi ra ngoài kết bạn cùng nhau dạo chơi trong tiết Thanh Minh, vì thế đi tham dự yến hội cùng huynh trưởng chưa đính hôn cũng có thể hiểu được. Vì thế, điểm kỳ quái này cũng bị bọn họ xem nhẹ.
Tổng cộng chỉ có hai mươi thiếp mời, nhưng mà số quan viên từ ngũ phẩm trở lên có con gái trong nhà cũng không chỉ có nhiêu đó, vì vậy các gia tộc huân quý khắp, kinh đô chỉ vì tranh đoạt một trong số hai mươi thiếp mời này mà thiếu chút nữa đã trở mặt với nhau náo loạn muốn lật trời, có người lấy quyền thế đè ép cướp đoạt, có người lại dùng số tiền lớn để mua lại, nói tóm lại những người cuối cùng giành được thiệp mời, đều là người có quyết tâm lớn nhất và không tiếc bỏ ra vốn vốn liếng thật cao.
Mặc kệ phải trả cái giá lớn đến mức nào, những người này đều tràn đầy tin tưởng, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng tuyển phi, cho dù không phải tất cả hai mươi người đều được lưu lại, ít nhất cũng sẽ tuyển mười tám, dù sao thì hiện tại hậu cung vẫn đang trống rỗng chỉ có một mình Hoàng Hậu mà thôi.
Những người này vì để con gái thể hiện tài năng thu được sự chú ý ở yến hội, đã bỏ ra không ít tâm tư, vì thế trong khoảng thời gian này, những nơi kinh doanh hương liệu, trang sức, tơ lụa, may đo xiêm áo đều theo đó trở nên vô cùng náo nhiệt.
...
Tới ngày Lễ Thượng Tị, hai mươi vị tiểu thư khuê tú mỗi người một vẻ, từ mảnh mai, xinh đẹp như Triệu Phi Yến đến đầy đặn đẫy đà như Dương Quý Phi, cùng với huynh trưởng của mình đi vào Ngự hoa viên.
Đầu tháng ba thời tiết ở kinh đô vẫn còn hơi lạnh, Diệp Thiên mặc bộ cung trang bằng sa tanh thêu hoa, chậm rãi đi đến Ngự hoa viên, vừa tới nơi đã thấy, các vị tiểu thư khuê tú đều không hẹn mà cùng nhau mặc những bộ váy áo mùa xuân khá mỏng nhẹ, thậm chí có người chỉ mặc trên người thân váy lụa mỏng manh, xinh đẹp có, phiêu dật có, chính là sắc mặt thì đã sắp bị đông lạnh đến xanh mét cả rồi.
Diệp Thiên cười nói: "Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, phải một lát nữa mới có thể lại đây, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi trong lúc chờ đợi vậy. Ừm, truyền thống của Lễ Thượng Tị là "khúc thủy lưu thương", vừa lúc, trong Ngự hoa viên cũng có một dòng suối nhỏ, hôm nay chúng ta liền chơi "khúc thủy lưu thương" đi."
Khúc thủy lưu thương là truyền thống từ xa xưa truyền lại, vào ngày Lễ Thượng Tị, mọi người cùng nhau ngồi ở hai bên bờ của dòng suối nhỏ uốn lượn, đem chén rượu thả xuôi dòng từ thượng lưu xuống dưới, hễ dừng lại ở trước mặt ai thì người đó sẽ phải uống một ly rượu và ngâm một bài thơ. Một số tiểu thư không giỏi về thơ ca, lập tức trở nên lo lắng, thầm nghĩ cho dù không thể tranh được nổi bật, nhưng cũng trăm ngàn lần không thể tự làm xấu mặt mình được, đợi lát nữa lúc ngồi xuống nhất định phải chọn vị trí không quá gập ghềnh, gấp khúc ới được, như vậy thì khả năng chén rượu kia dừng lại ở trước mặt mình cũng sẽ theo đó được giảm bớt.
Diệp Thiên vẫy tay, lập tức có cung nữ bưng đến hai mươi chén rượu bạch ngọc lại đây, chẳng qua là bên trong cũng không có rượu.
Nàng nhìn về phía hai mươi vị cô nương như hoa như ngọc, "Ta không thích làm thơ, như vậy là được rồi, mỗi vị cô nương đều viết xuống mình xuất thân từ phủ nào, thả vào bên trong chén rượu, đến thượng nguồn thả chén xuống dòng suối, còn các vị công tử thì ngồi ở hạ du, mỗi người giữ lại một chén rượu, sau đó hợp tác cùng với cô nương có tên trên tờ giấy bên trong chén, hai người cùng nhau biểu diễn một đoạn, không so đo, hạn chế là cái gì, cầm kỳ thư họa đều có thể, chính là phải tận lực phối hợp ăn ý với nhau là được."
Kiểu chơi này có thể nói vô cùng mới mẻ độc đáo và thú vị, có cô nương vừa nghe đã nóng lòng muốn thử xem sao, có cô nương nghĩ đến phải hợp tác với một nam tử, đã liền cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.
Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, mệnh lệnh của Hoàng Hậu cũng không người nào dám đưa ra dị nghị, các vị cô nương đi đến án thư đã được chuẩn bị sẵn một bên, bút mực đã được chuẩn bị sẵn sàng, giấy Tuyên Thành cũng đã chia sẵn thành từng mảnh nho nhỏ, các cô nương cứ thế viết xuống xuất thân của mình, nào là phủ Triệu thượng thư phủ, phủ Lưu thị lang..., rồi đem tờ giấy cuộn lại, thả vào trong chén rượu.
Sau đó các nàng tự cầm lấy chén rượu của mình đi theo sự dẫn dắt của cung nữ đến thượng nguồn của dòng suối nhỏ, mà các vị công tử thì cùng nhau đi xuống hạ du, mỗi người tự tìm vị trí để ngồi xuống, chờ những chén rượu từ thượng nguồn trôi xuống.
...
Đợi nhóm cung nữ đưa các vị cô nương đến hội họp cùng các vị công tử trên tay cầm chén rượu, vị công tử đầu tiên lấy tờ giấy cuộn trong chén rượu ra, cao giọng đọc: "Phủ Triệu thượng thư." Một vị cô nương mặc váy áo màu đỏ hoa mai bên trên thêu họa tiết hoa ngọc lan đứng dậy, công tử kia chắp tay thi lễ chào hỏi, "Tại hạ Trịnh Gia Văn, thỉnh Triệu cô nương chỉ giáo nhiều hơn."
Triệu cô nương cũng thi lễ đáp lại, lén đưa mắt nhìn trộm Trịnh công tử một cái, trên mặt dần nổi lên sắc ửng đỏ, hai người đi đến một bên, nhỏ giọng thương lượng lát nữa nhân nên biểu diễn cái gì.
Đợi đến lúc hai mươi tờ giấy bên trong mấy chén rượu đều đã đọc xong, Tiêu Ngôn Phong cũng đã đến nơi, hắn đi thẳng đến bên người Diệp Thiên ngồi xuống, nắm lấy tay nàng, thầm thì nói gì đó.
Sự anh tuấn, khôi ngô của Hoàng Thượng trong ngày đại hôn lần ấy lúc cưỡi ngựa đón dâu trên phố, cũng đã trở thành truyền thuyết ở kinh đô, lần này gặp lại, các vị cô nương đều si mê nhìn đến ngây ngẩn cả người, có người xuân tâm nhộn nhạo, có người nhìn thoáng qua hai bàn tay đang nắm chặt cùng một chỗ của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, còn có người thì lại đăm chiêu suy nghĩ, quyết tâm đợi lát nữa phải nhân cơ hội mà bộc lộ tài năng xuất chúng, bản lĩnh của mình, nhất định phải làm cho Hoàng Thượng chú ý tới mình mới được.
Diệp Thiên cười vui vẻ xem hai mươi đôi nam nữ kết hợp biểu diễn xong thì hỏi Tiêu Ngôn Phong, "Hoàng Thượng, người cảm thấy bọn họ biểu diễn thế nào?" Không thể không nói, các vị tiểu thư này thật đúng là đa tài đa nghệ, có đôi là chàng đánh đàn nàng khiêu vũ, có đôi lại là chàng viết chữ nàng vẽ tranh, cũng có đôi hợp tấu cầm tiêu, xem thật thích mắt vô cùng.
"Thiên Thiên ngồi lâu như vậy, đã mệt mỏi chưa?" Trong mắt Tiêu Ngôn Phong chỉ có Diệp Thiên, dưới cái nhìn của hắn, nhóm nữ tử này biểu diễn cả một ngày trời, chỉ làm cho Tiểu Hoàng Hậu của hắn cũng phải đi theo vất vả, chịu tội cả ngày.
"Không mệt." Diệp Thiên nhìn xem các vị cô nương bên dưới đang nín thở tập trung tinh thần chờ Hoàng Thượng lên tiếng, thì thầm: "Ngôn ca ca vẫn nên nói gì đó đi."
Đôi mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong nhìn lướt qua những người bên dưới, trên mặt đích ý cười không thấy, "Biểu diễn thật không tồi, chén rượu của cô nương dừng ở trong tay vị công tử nào, thì đây chính là duyên phận trời ban, hôm nay lại là Lễ Thượng Tị, như vậy đi, trẫm tứ hôn cho các ngươi, vừa rồi các ngươi biểu diễn cùng nhau đã phối hợp ăn ý như thế, nói vậy sau này thành thân cũng có thể cầm sắt hòa minh, phu thê hòa hợp."
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi, hoàn toàn không đoán được kết quả lại là như vậy, có cô nương đỏ mặt, lén đưa mắt nhìn về vị công tử vừa hợp tác với mình ở phía đối diện, cũng có người thì sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không chịu nói gì.
Diệp Thiên tươi cười: "Rất tốt, ta thấy bọn họ đều là trai tài gái sắc, cũng rất tương xứng với nhau."
Yến hội Lễ Thượng Tị mà các gia tộc huân quý khắp kinh đô tranh đoạt nhau để có được cô hội tham dự kết cục cuối cùng lại là như vậy, có người vui mừng có người buồn phiền, trừ một đôi hợp tác vừa lúc là huynh muội nhau ra, mười chín đôi còn lại đều được tứ hôn ngay tại chỗ. Có cô nương vốn đã động tâm, kết quả như vậy vừa lúc hợp ý nàng, nhưng cũng có đôi kết quả khá thảm, người vừa kết hợp biểu diễn với mình lại là con nhà đối thủ của phụ thân mình.
Cho dù có như thế nào, Hoàng Thượng tứ hôn là không thể chống lại, vì thế lần này mọi người thật đúng là mất cả vốn lẫn lãi, từ đó về sau, không còn ai dám nhắc tới chuyện tuyển tú nữa.
=======
Mẫu đơn kế:
(**) Lễ Thượng Tị: Một trong những ngày tết truyền thống của người Hán thời xưa, được tổ chức vào ngày 3 tháng 3 âm lịch hàng năm, mọi người cùng nhau dạo chơi, đến bờ sống làm nghi thức tắm xuân...
Bình Nhạc công chúa vừa sinh ra đã đạt được sự yêu thương, sủng ái của tất cả mọi người.
Diệp Thiên còn không tính, bởi vì nàng vừa sinh xong đang phải ở cữ, cả ngày nằm trên giường, thỉnh thoảng mới ôm con gái được một cái, còn lại ba người Tiêu Ngôn Phong, Ngụy Tễ và An Mi quả thực là cực kỳ yêu thích không nỡ buông tay, Tiêu Ngôn Phong trải qua thời gian hai đời rồi mới có được một bảo bối, hắn ôm lấy đứa bé nho nhỏ đang nằm trong tã lót vào ngực mình, nhìn hai hàng mi tinh tế của nàng, cái miệng nhỏ chúm chím, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, "A Hi, A Hi, bảo bối của phụ thân, mau lớn lên nào, lớn lên gọi phụ thân."
Dưới sự hướng dẫn của An Mi Ngụy Tễ cũng bế lấy tiểu công chúa, lúc Tiêu Ngôn Phong sinh ra đời, hắn chỉ dám âm thầm trốn ở xa xa nghe lén hắn tiếng khóc của nó, muốn nhìn cũng không có cơ hội liếc mắt nhìn một cái, hiện tại A Hi nho nhỏ đang nằm trong vòng tay hắn, nhỏ xíu như thế, mềm mại như vậy, hắn cũng không dám dùng sức, thật cẩn thận nhẹ tay nhẹ chân ôm nàng, vô cùng yêu thương tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Đứa bé mới sinh còn quá nhỏ, xương cốt vẫn còn rất mềm và yếu ớt, không thể ôm suốt cả ngày được, vì vậy ba người bọn họ ba liền liên tục bám vào khung giường nhỏ của nàng, nhìn ngắm nàng ngủ mọt cách an tĩnh bọn họ cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng, nhìn thấy nàng phun bong bóng cũng thấy thục đẹp mắt, thấy nàng khóc oa oa thì lập tức đau lòng chết đi được, nếu như vô tình bị đôi mắt đen bóng trong suốt của nàng liếc nhìn một cái, trái tim đều mềm nhũn như muốn tan chảy thành nước.
Thời gian này Diệp Thiên sống thực khổ sở, ở cữ cấm kỵ rất nhiều, trong đó làm nàng cảm thấy gian nan nhất là không cho tắm rửa, đã thế Tiêu Ngôn Phong ngày thường luôn chiều ý nàng trong, chuyện này lại có nói thế nào cũng không chịu dàn xếp, thương lượng, lo lắng nàng bị nhiễm lạnh sẽ lưu lại mầm bệnh. Nàng muốn thừa dịp hắn đi lâm triều lén tắm rửa một chút cũng không được, Bạch Trân, Lục Phỉ đã được hắn phân phó nhiệm vụ, hiện tại đã hoàn toàn "phản bội" nàng, canh chừng nàng cực kỳ nghiêm ngặt, không chút lơ là, luôn miệng nói là bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt, nếu lỡ vô tình không cẩn thận hứng phải gió lạnh, nàng sẽ bị đông lạnh đến bệnh mất.
Diệp Thiên buồn rầu cào cào tóc trên đầu, cắn răng cố nhịn xuống, khó khăn lắm mới đến ngày đầy tháng, Bình Nhạc công chúa là con gái bảo bối của Hoàng Thượng, tiệc đầy tháng cũng phải làm thật to, lúc này Diệp Thiên được hắn khai ân, từ hôm nay có thể tắm rửa trở lại.
"Tạ chủ long ân!" Nàng cắn răng hung tợn nói một câu rồi vội vã vọt vào tịnh phòng. Nàng ghét bỏ bản thân quá bẩn, trước hết tắm sơ hở thùng tắm một lần tẩy rửa ghét bẩn, rồi mới bước vào hồ ngâm mình. Cả một tháng không được tắm rửa, có trời mới biết nàng nằm mơ cũng đều mơ thấy mình đang ngâm mình trong nước ấm. Vừa bước vào bên trong hồ tắm, nàng liền thoải mái thư thái thở dài một hơi.
Nếu không phải Bạch Trân đến bẩm báo, đã có rất nhiều phu nhân đến rồi, nàng còn không nỡ bước ra khỏi hồ đâu.
Hai người cùng nhau dùng khăn giúp nàng xoa lau mái tóc dài, rồi lại dùng lồng xông khói nhỏ hong khô, đến khi tóc khô bên trên còn thoang thoảng hương thơm của hoa mai, gần đây Bạch Trân mới học thêm một số kiểu tóc mới nhất, vì vậy giúp nàng chải kiểu tóc mẫu đơn kế (*) cực kỳ phức tạp, chân mày quét nhẹ, đôi môi tô son nhàn nhạt, Diệp Thiên nhìn chính mình trong gương thật hài lòng, thật sự là sạch sẽ, đơn giản.
Nàng chậm rãi đến muộn, nhưng tất cả các vị phu nhân cũng không có ai dám oán giận, nhìn thấy Tiểu Hoàng Hậu mười sáu tuổi nét mặt toả sáng, trên gương mặt trắng nõn chỉ có một lớp phấn mỏng, rất rõ ràng là sau khi sinh công chúa đã tĩnh dưỡng rất tốt, có người ghen tị, cũng có người đồng tình: Hoàng Thượng cần là hoàng tử, hiện tại Hoàng Hậu lại sinh công chúa, cũng không biết sự sủng ái, quang vinh này còn có thể kéo dài được đến khi nào nữa, cứ chờ xem, không quá vài ngày nữa, chắc chắn sẽ có người nhắc lại chuyện tuyển tú cho mà xem.
Diệp Thiên tiếp nhận hành lễ của các vị phu nhân, bên trong có cả Tế Bình Hầu phu nhân Mạnh thị, tuy rằng bà là mẹ ruột, nhưng ở loại trường hợp thế này nàng cũng không thể miễn cho một mẫu thân không phải hành lễ được, chờ các vị phu nhân an vị ngồi xuống, tiệc rượu cũng trôi qua hơn phân nửa, lúc này nàng mới mời Mạnh thị đến tẩm cung của mình. Đi vào trong mới phát hiện phụ thân cũng đã ở đây, đang cực kỳ thận trọng và đầy yêu thương ôm lấy A Hi, Tiêu Ngôn Phong hiện tại vẫn còn ở tiền điện, nhưng mà Tế Bình Hầu thật sự đã nhịn không nổi bèn lén đến đây trước.
"Thiên Thiên mau đến đây." Tế Bình Hầu cười nói: "A Hi thật là nhu thuận đáng yêu, giống Thiên Thiên trước đây y như đúc." Cho dù đã qua mười sáu năm rồi, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của con gái cưng lúc mới sinh ra, cũng mềm mại, đáng yêu y như vậy.
Mạnh thị bước lại gần, nhìn kỹ nàng, "Ừm, lông mi và mũi giống Hoàng Thượng, đôi mắt và cái miệng giống Thiên Thiên." Bà nắm lấy tay con gái, cẩn thận đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, "Thiên Thiên ở cữ điều dưỡng không tệ, lúc sinh A Hi có phải chịu khổ không?" Loại đau đớn này mỗi một người mẹ đều phải trải qua, cho dù nàng là Hoàng Hậu, cũng không tránh được.
"Không khổ, nương yên tâm." Diệp Thiên lắc đầu, liền đau nửa ngày, đổi lại nàng đã có được một bảo bối xinh xắn, đáng yêu đến thế, tính ra thì, một chút khổ sở này không tính là cái gì.
Tế Bình Hầu ôm A Hi không chịu buông tay, Mạnh thị cũng không tranh với hắn, mà lôi kéo con gái sang ngồi ở nhuyễn tháp, cẩn thận dặn dò, phải biết tự chăm sóc bản thân thế nào, chiếu cố A Hi ra sao.
Diệp Thiên không có chút kinh nghiệm nào, vì vậy lắng nghe rất nghiêm túc, mỗi một câu mẫu thân nói ra, nàng đều chỉ hận không thể lấy bút ra ghi hết lại.
Mạnh thị cười vỗ vỗ tay nàng, "Đừng quá căng thẳng, A Hi còn có mấu nhũ mẫu mà, mỗi người đều kinh nghiệm vô cùng phong phú, nếu có chỗ nào không ổn, các nàng nhất định sẽ chỉ ra ngay." Đây là quy định của Tiêu Ngôn Phong, bên cạnh Bình Nhạc công chúa không thể chỉ có một người, bất cứ lúc nào, ít nhất cũng phải có hai người canh giữ, chính là để phòng ngừa một người sẽ làm tổn thương nàng, có hai người ít nhất còn có thể dò xét lẫn nhau, chẳng qua là, có thể được đưa vào Hoàng Cung là nhũ mẫu cho Tiểu Công chúa, đều phải là người có thân phận trong sạch, đã được tra xét qua.
Hai mẹ con ngồi tâm sự một hồi, lại nhớ tới bữa tiệc đang diễn ra, Diệp Thiên thân là chủ nhân, cho dù là Hoàng Hậu cao cao tại thượng, cũng không thể đem các vị phu nhân ném ở một bên mặc kệ được. Tế Bình Hầu lại không nỡ rời đi, dù sao hắn cũng không phải chủ nhân bữa tiệc, có mặt hay không đều không sao cả, bên ngoài có Hoàng Thượng là đủ rồi, hắn phải ở trong này cùng tiểu A Hi.
Bình Nhạc công chúa và Diệp Thạc lúc nhỏ khá giống nhau, ai ôm cũng không khóc, mà lại mở to đôi mắt hồn nhiên trong suốt nhìn lại, Tế Bình Hầu nhớ tới lúc Diệp Thiên mới sinh, yếu ớt hơn nàng nhiều, người không quen đều không ôm được, nếu không nhất định sẽ khóc."Vẫn là A Hi ngoan hơn, ngoại tổ phụ ôm không nháo chút nào, có phải thích ngoại tổ phụ không?"
Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng chạm chạm vào bàn tay nhỏ bé của nàng, không nghĩ tới bị nàng bắt được, bàn tay nho nhỏ kia liền nắm chặt ngón trỏ của hắn, đưa đến bên miệng mình.
"Ấy ấy, cái này không ăn được." Tế Bình Hầu rút ngón tay lại, cười nói: "A Hi ngoan, không thể ăn nha."
Bình Nhạc công chúa không ăn được đồ đưa đến miệng rồi, dùng đôi mắt to đen lay láy của mình yên lặng nhìn hắn, giống như đang hỏi hắn vì sao không cho nàng ăn, Tế Bình Hầu bị nàng nhìn đến ngây người, không để ý ngón tay lại bị nàng kéo đến bên miệng, hắn lại vội vàng rụt tay lại tiểu Công chúa cũng không khóc không nháo, vui vẻ hớn hở cùng ngoại tổ phụ chơi trò kéo co.
...
Sau tiệc đầy tháng của Bình Nhạc công chúa, mười bảy tháng giêng kỳ nghỉ năm chính thức kết thúc, các hộ bộ, quan phủ chính thức mở cửa làm việc trở lại, mới ngày đầu tiên đã có triều thần lần thứ hai nhắc tới chuyện tuyển tú, ở hoàng gia, khai chi tán diệp là chuyện lớn thứ nhất, huống chi Hoàng Thượng hiện tại ngay cả con trai đều chưa có, hậu cung lại chỉ có một vị Hoàng Hậu nương nương vừa mới sinh công chúa, phải thêm người tràn đầy hậu cung, để sớm ngày sinh hạ hoàng tử mới là thỏa đáng.
Có người mở đầu, lập tức có không ít người theo sau phụ họa. Những người này đã chờ từ sớm, vừa lúc Hoàng Hậu nương nương sinh công chúa, nàng còn phải điều dưỡng một đoạn thời gian, không biết khi nào mới có thể sinh đứa tiếp theo được, đây chính là cơ hội tốt, nếu có thể đem con gái, cháu gái nhà mình đưa vào Hoàng Cung, không nói đến chuyện có thể được Hoàng Thượng sủng ái hay không, chỉ cần thừa dịp này sinh hoàng tử công chúa, là đã có thể có được may mắn, phúc vận lớn rồi.
Tiêu Ngôn Phong đương nhiên biết những người này suy nghĩ thế nào, kiếp trước hắn kiên trì không chịu nạp phi, Diệp Thiên mãi vẫn không thể có con, hắn cũng đấu qua những người này, nhưng mà, hiện tại hắn đã có Bình Nhạc rồi, tâm tình rất tốt, quyết định không dùng đến biện pháp quá tàn nhẫn độc ác so đo với bọn họ, vẫn là vui vẻ trêu đùa bọn họ một phen đi, nếu không cho bọn họ chịu chút đau khổ, bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết thu liễm ý đồ của mình.
Trên triều đình số người đứng ra khuyên nhủ Hoàng Thượng tuyển tú càng ngày càng nhiều, những người này cũng thực thông minh, phạt không thể phạt, bọn họ chính là khuyên nhủ, lại không có phạm sai lầm gì, Hoàng Thượng không thể làm gì quá đáng với bọn họ, nói không chừng Hoàng Thượng chịu không nổi sẽ đồng ý chuyện tuyển tú đấy.
Tiêu Ngôn Phong chịu không nổi bọn họ ngày ngày gây phiền toái, quyết định vào ngày Lễ Thượng Tị (**) hôm nay sẽ cùng Hoàng Hậu tổ chức một buổi yến tiệc ở Ngự hoa viên, cho mời các tiểu thư khuê nữ tới tham gia.
Toàn bộ các gia tộc huân quý ở kinh đô đồng thời chấn động, đây là vì Hoàng Thượng muốn chọn phi đấy! Nhóm quần thần ngày ngày khuyên nhủ Hoàng Thượng tất nhiên đều vô cùng kích động, làm ầm ĩ lâu như vậy, rốt cục Hoàng Thượng cũng không chối được rồi, mà cả những người không đứng ra khuyên giải cũng rất động tâm, nếu thừa dịp này để cho con gái vào cung, sau đó sinh hoàng tử, thế thì cả gia tộc mình sẽ được nở mày nở mặt rồi.
Chỉ có điều Hoàng Thượng nói, Ngự hoa viên cũng không quá lớn, cho nên chỉ mời con gái của quan viên từ ngũ phẩm trở lên mà thôi.
Kinh đô chính là trung tâm quyền lực của Đại Tề, quan viên ngũ phẩm trở lên không hề ít, mọi người đều cố tìm cách đi cửa sau, nhở vả quan hệ, chỉ muốn có được thiếp mời tham dự yến hội ngày Lễ Thượng Tị này.
Rất nhanh sau đó, Diệp Thiên đã cho phát xuống hai mươi thiếp mời cho hai mươi vị phu nhân đến Phượng Nghi cung thỉnh an trước, những tấm thiếp mời này không có đề tên này bên trên, nói cách khác, hai mươi vị phu nhân này cũng có thể chuyển nó sang cho người muốn có mà không được, chỉ có điều, mấy tấm thiếp mời này có điểm khá kỳ quái, chính là mỗi vị tiểu thư khuê các tới tham gia yến hội, phải đi cùng một vị huynh trưởng chưa có hôn ước của mình mới có thể tham gia.
Lễ Thượng Tị còn gọi là ngày tết của thiếu nữ, vốn chính là dịp để các thiếu nam thiếu nữ đi ra ngoài kết bạn cùng nhau dạo chơi trong tiết Thanh Minh, vì thế đi tham dự yến hội cùng huynh trưởng chưa đính hôn cũng có thể hiểu được. Vì thế, điểm kỳ quái này cũng bị bọn họ xem nhẹ.
Tổng cộng chỉ có hai mươi thiếp mời, nhưng mà số quan viên từ ngũ phẩm trở lên có con gái trong nhà cũng không chỉ có nhiêu đó, vì vậy các gia tộc huân quý khắp, kinh đô chỉ vì tranh đoạt một trong số hai mươi thiếp mời này mà thiếu chút nữa đã trở mặt với nhau náo loạn muốn lật trời, có người lấy quyền thế đè ép cướp đoạt, có người lại dùng số tiền lớn để mua lại, nói tóm lại những người cuối cùng giành được thiệp mời, đều là người có quyết tâm lớn nhất và không tiếc bỏ ra vốn vốn liếng thật cao.
Mặc kệ phải trả cái giá lớn đến mức nào, những người này đều tràn đầy tin tưởng, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng tuyển phi, cho dù không phải tất cả hai mươi người đều được lưu lại, ít nhất cũng sẽ tuyển mười tám, dù sao thì hiện tại hậu cung vẫn đang trống rỗng chỉ có một mình Hoàng Hậu mà thôi.
Những người này vì để con gái thể hiện tài năng thu được sự chú ý ở yến hội, đã bỏ ra không ít tâm tư, vì thế trong khoảng thời gian này, những nơi kinh doanh hương liệu, trang sức, tơ lụa, may đo xiêm áo đều theo đó trở nên vô cùng náo nhiệt.
...
Tới ngày Lễ Thượng Tị, hai mươi vị tiểu thư khuê tú mỗi người một vẻ, từ mảnh mai, xinh đẹp như Triệu Phi Yến đến đầy đặn đẫy đà như Dương Quý Phi, cùng với huynh trưởng của mình đi vào Ngự hoa viên.
Đầu tháng ba thời tiết ở kinh đô vẫn còn hơi lạnh, Diệp Thiên mặc bộ cung trang bằng sa tanh thêu hoa, chậm rãi đi đến Ngự hoa viên, vừa tới nơi đã thấy, các vị tiểu thư khuê tú đều không hẹn mà cùng nhau mặc những bộ váy áo mùa xuân khá mỏng nhẹ, thậm chí có người chỉ mặc trên người thân váy lụa mỏng manh, xinh đẹp có, phiêu dật có, chính là sắc mặt thì đã sắp bị đông lạnh đến xanh mét cả rồi.
Diệp Thiên cười nói: "Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, phải một lát nữa mới có thể lại đây, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi trong lúc chờ đợi vậy. Ừm, truyền thống của Lễ Thượng Tị là "khúc thủy lưu thương", vừa lúc, trong Ngự hoa viên cũng có một dòng suối nhỏ, hôm nay chúng ta liền chơi "khúc thủy lưu thương" đi."
Khúc thủy lưu thương là truyền thống từ xa xưa truyền lại, vào ngày Lễ Thượng Tị, mọi người cùng nhau ngồi ở hai bên bờ của dòng suối nhỏ uốn lượn, đem chén rượu thả xuôi dòng từ thượng lưu xuống dưới, hễ dừng lại ở trước mặt ai thì người đó sẽ phải uống một ly rượu và ngâm một bài thơ. Một số tiểu thư không giỏi về thơ ca, lập tức trở nên lo lắng, thầm nghĩ cho dù không thể tranh được nổi bật, nhưng cũng trăm ngàn lần không thể tự làm xấu mặt mình được, đợi lát nữa lúc ngồi xuống nhất định phải chọn vị trí không quá gập ghềnh, gấp khúc ới được, như vậy thì khả năng chén rượu kia dừng lại ở trước mặt mình cũng sẽ theo đó được giảm bớt.
Diệp Thiên vẫy tay, lập tức có cung nữ bưng đến hai mươi chén rượu bạch ngọc lại đây, chẳng qua là bên trong cũng không có rượu.
Nàng nhìn về phía hai mươi vị cô nương như hoa như ngọc, "Ta không thích làm thơ, như vậy là được rồi, mỗi vị cô nương đều viết xuống mình xuất thân từ phủ nào, thả vào bên trong chén rượu, đến thượng nguồn thả chén xuống dòng suối, còn các vị công tử thì ngồi ở hạ du, mỗi người giữ lại một chén rượu, sau đó hợp tác cùng với cô nương có tên trên tờ giấy bên trong chén, hai người cùng nhau biểu diễn một đoạn, không so đo, hạn chế là cái gì, cầm kỳ thư họa đều có thể, chính là phải tận lực phối hợp ăn ý với nhau là được."
Kiểu chơi này có thể nói vô cùng mới mẻ độc đáo và thú vị, có cô nương vừa nghe đã nóng lòng muốn thử xem sao, có cô nương nghĩ đến phải hợp tác với một nam tử, đã liền cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.
Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, mệnh lệnh của Hoàng Hậu cũng không người nào dám đưa ra dị nghị, các vị cô nương đi đến án thư đã được chuẩn bị sẵn một bên, bút mực đã được chuẩn bị sẵn sàng, giấy Tuyên Thành cũng đã chia sẵn thành từng mảnh nho nhỏ, các cô nương cứ thế viết xuống xuất thân của mình, nào là phủ Triệu thượng thư phủ, phủ Lưu thị lang..., rồi đem tờ giấy cuộn lại, thả vào trong chén rượu.
Sau đó các nàng tự cầm lấy chén rượu của mình đi theo sự dẫn dắt của cung nữ đến thượng nguồn của dòng suối nhỏ, mà các vị công tử thì cùng nhau đi xuống hạ du, mỗi người tự tìm vị trí để ngồi xuống, chờ những chén rượu từ thượng nguồn trôi xuống.
...
Đợi nhóm cung nữ đưa các vị cô nương đến hội họp cùng các vị công tử trên tay cầm chén rượu, vị công tử đầu tiên lấy tờ giấy cuộn trong chén rượu ra, cao giọng đọc: "Phủ Triệu thượng thư." Một vị cô nương mặc váy áo màu đỏ hoa mai bên trên thêu họa tiết hoa ngọc lan đứng dậy, công tử kia chắp tay thi lễ chào hỏi, "Tại hạ Trịnh Gia Văn, thỉnh Triệu cô nương chỉ giáo nhiều hơn."
Triệu cô nương cũng thi lễ đáp lại, lén đưa mắt nhìn trộm Trịnh công tử một cái, trên mặt dần nổi lên sắc ửng đỏ, hai người đi đến một bên, nhỏ giọng thương lượng lát nữa nhân nên biểu diễn cái gì.
Đợi đến lúc hai mươi tờ giấy bên trong mấy chén rượu đều đã đọc xong, Tiêu Ngôn Phong cũng đã đến nơi, hắn đi thẳng đến bên người Diệp Thiên ngồi xuống, nắm lấy tay nàng, thầm thì nói gì đó.
Sự anh tuấn, khôi ngô của Hoàng Thượng trong ngày đại hôn lần ấy lúc cưỡi ngựa đón dâu trên phố, cũng đã trở thành truyền thuyết ở kinh đô, lần này gặp lại, các vị cô nương đều si mê nhìn đến ngây ngẩn cả người, có người xuân tâm nhộn nhạo, có người nhìn thoáng qua hai bàn tay đang nắm chặt cùng một chỗ của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, còn có người thì lại đăm chiêu suy nghĩ, quyết tâm đợi lát nữa phải nhân cơ hội mà bộc lộ tài năng xuất chúng, bản lĩnh của mình, nhất định phải làm cho Hoàng Thượng chú ý tới mình mới được.
Diệp Thiên cười vui vẻ xem hai mươi đôi nam nữ kết hợp biểu diễn xong thì hỏi Tiêu Ngôn Phong, "Hoàng Thượng, người cảm thấy bọn họ biểu diễn thế nào?" Không thể không nói, các vị tiểu thư này thật đúng là đa tài đa nghệ, có đôi là chàng đánh đàn nàng khiêu vũ, có đôi lại là chàng viết chữ nàng vẽ tranh, cũng có đôi hợp tấu cầm tiêu, xem thật thích mắt vô cùng.
"Thiên Thiên ngồi lâu như vậy, đã mệt mỏi chưa?" Trong mắt Tiêu Ngôn Phong chỉ có Diệp Thiên, dưới cái nhìn của hắn, nhóm nữ tử này biểu diễn cả một ngày trời, chỉ làm cho Tiểu Hoàng Hậu của hắn cũng phải đi theo vất vả, chịu tội cả ngày.
"Không mệt." Diệp Thiên nhìn xem các vị cô nương bên dưới đang nín thở tập trung tinh thần chờ Hoàng Thượng lên tiếng, thì thầm: "Ngôn ca ca vẫn nên nói gì đó đi."
Đôi mắt phượng của Tiêu Ngôn Phong nhìn lướt qua những người bên dưới, trên mặt đích ý cười không thấy, "Biểu diễn thật không tồi, chén rượu của cô nương dừng ở trong tay vị công tử nào, thì đây chính là duyên phận trời ban, hôm nay lại là Lễ Thượng Tị, như vậy đi, trẫm tứ hôn cho các ngươi, vừa rồi các ngươi biểu diễn cùng nhau đã phối hợp ăn ý như thế, nói vậy sau này thành thân cũng có thể cầm sắt hòa minh, phu thê hòa hợp."
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi, hoàn toàn không đoán được kết quả lại là như vậy, có cô nương đỏ mặt, lén đưa mắt nhìn về vị công tử vừa hợp tác với mình ở phía đối diện, cũng có người thì sắc mặt trắng bệch, cúi đầu không chịu nói gì.
Diệp Thiên tươi cười: "Rất tốt, ta thấy bọn họ đều là trai tài gái sắc, cũng rất tương xứng với nhau."
Yến hội Lễ Thượng Tị mà các gia tộc huân quý khắp kinh đô tranh đoạt nhau để có được cô hội tham dự kết cục cuối cùng lại là như vậy, có người vui mừng có người buồn phiền, trừ một đôi hợp tác vừa lúc là huynh muội nhau ra, mười chín đôi còn lại đều được tứ hôn ngay tại chỗ. Có cô nương vốn đã động tâm, kết quả như vậy vừa lúc hợp ý nàng, nhưng cũng có đôi kết quả khá thảm, người vừa kết hợp biểu diễn với mình lại là con nhà đối thủ của phụ thân mình.
Cho dù có như thế nào, Hoàng Thượng tứ hôn là không thể chống lại, vì thế lần này mọi người thật đúng là mất cả vốn lẫn lãi, từ đó về sau, không còn ai dám nhắc tới chuyện tuyển tú nữa.
=======
Mẫu đơn kế:
(**) Lễ Thượng Tị: Một trong những ngày tết truyền thống của người Hán thời xưa, được tổ chức vào ngày 3 tháng 3 âm lịch hàng năm, mọi người cùng nhau dạo chơi, đến bờ sống làm nghi thức tắm xuân...