Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Lời này vừa nói, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn. Bọn họ sợ cướp đường, hi vọng bọn cướp đi chỗ khác, nhưng điều Tiêu Kinh Sơn vừa nói, bọn họ cũng biết là không nên để bọn cướp đi hại những thôn khác. Nhưng mà bây giờ bọn cướp muốn Tiêu Kinh Sơn thể hiện bản lĩnh, Tiêu Kinh Sơn bản lĩnh gì?
Mai Tử nắm chặt búa trong tay, lại sờ sờ đao nhọn trên eo, nghĩ không biết phải làm sao để đưa cho Tiêu Kinh Sơn.
Ai dè nàng còn không kịp đi ra ngoài, liền thấy thân hình Tiêu Kinh Sơn động một cái, bay lên lại giống như nhảy, nhảy lên lưng ngựa của một tên cướp. Tên cướp kia trợn mắt hốc mồm còn không kịp phản ứng, Tiêu Kinh Sơn lại lật người một cái, cây đuốc lay động, ánh lửa chợt sáng chợt tối, người đã yên ổn lần nữa đứng trước ngựa của bọn cướp.
Thủ lĩnh bọn cướp kinh hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn, chỉ thấy trong tay hắn cầm một cây cung, tay còn lại cầm một mũi tên.
Trong lòng Mai Tử mừng rỡ, nàng biết Tiêu Kinh Sơn bắn cung rất chuẩn xác, bây giờ hắn lại đột ngột nhảy lên cướp lấy cây cung, đương nhiên có thể đẩy lùi bọn cướp này rồi. Nhưng lập tức Mai Tử lại bắt đầu lo lắng, sao hắn chỉ cầm một mũi tên a, bọn cướp nhiều người như thế, làm sao chống chọi nổi đây.
Tiêu Kinh Sơn giơ tay lên, kéo cung, lên mũi tên, liếc thủ lĩnh bọn cướp một cái nói: "Bắn tên, các ngươi lúc ở trong quân trại chắc cũng đã luyện qua loại công phu này."
Khuôn mặt của thủ lĩnh bọn cướp cứng ngắc, gật đầu nói: "Được, liền so cái này." Vừa nói hắn vừa lấy cây cung trên lưng xuống, lên mũi tên rồi nói: "Ngươi muốn so thế nào?"
Tên trong tay Tiêu Kinh Sơn đã yên ổn nằm trên cung, hắn cúi đầu, áp sát lên cung. Cung trong tay thong thả di chuyển, cuối cùng nhắm vào một tên cướp đứng ở bên.
Lúc bị hắn hướng mũi tên lên, lúc đầu tên cướp kia còn không có cảm giác gì, sau này chỉ cảm thấy mũi tên tỏa ra hàn khí dày đặc, mà ánh mắt cứng rắn của nam nhân cũng ngắm chuẩn như mũi tên.
Tên cướp kia có thể nói là "Thanh tú" chỉ cảm thấy trong lòng "Lộp bộp" nổi lên hàn khí, không nhịn được kinh hoảng sợ hô to: "Đừng bắn ta!". Hô xong lời này, dường như hắn có chút xấu hổ, nhưng vẫn cầu cứu nhìn về phía thủ lĩnh của mình.
Ánh mắt hẹp dài của tên thủ lĩnh bọn cướp bắn về phía Tiêu Kinh Sơn, quát lớn: "Ngươi định làm gì?"
Tay Tiêu Kinh Sơn vẫn vững vàng cầm cung tên, nghe lời này, hắn nhàn nhạt nói: "Bắn tên."
Vừa nói lời này, hắn vừa nới lỏng tay.
Tên, rời dây cung.
Ánh đuốc lay động, tên bắn ra như bay, tạo ra âm thanh xé gió.
Thủ lĩnh bọn cướp nhíu chặt lông mày, phi thân lên định chạy qua cứu người, nhưng làm sao kịp!
Tim Mai Tử thót lên tới cổ họng, nếu Tiêu Kinh Sơn giết một tên trong bọn cướp, bọn cướp làm sao có thể cho qua!
Mà tên cướp vốn bị mũi tên nhắm trúng kia, lúc này cứng đờ ngồi trên lưng ngựa, không hề nhúc nhích, mắt hắn trợn tròn nhìn mũi tên kia uy hiếp mang theo ngàn quân lực bắn tới. Cả người hắn nhũn ra vô lực, muốn động cũng không được.
Tất cả đều xảy ra ở giữa con đường rực ánh lửa, tên cướp thanh tú vẫn ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa, trừng tròn mắt nhìn mũi tên kia bay tới trước mặt mình, rồi xược qua đỉnh đầu.
Hắn thậm chí ngây ngốc mà nghĩ, có phải máu sẽ chảy xuống hay không.
Hắn đã thấy qua rất nhiều người chết, hắn biết mũi tên này găm vào trán có lẽ sẽ có máu từ trán chảy xuống, sẽ che kín hai mắt, sau đó liền ngán ngẩm ngã xuống ngựa.
Nhưng là không có, không có máu, không có đau, hắn vẫn như cũ ngồi trên lưng ngựa.
Một lát sao hắn mới có thể phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía bốn phía, chỉ thấy người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía sau hắn.
Hắn cũng vội vã quay đầu, nhưng lúc quay đầu tóc hắn liền rơi xuống, hắn không ngừng cố kị, nhìn về chỗ không xa phía sau, chỉ thấy trên một gốc cây đại thụ có một mũi tên, đầu mũi tên còn có gì đó sáng chói.
Thủ lĩnh bọn cướp lật người xuống ngựa, đi tới trước cái cây, rút mũi tên ra. Lúc hắn rút mũi tên kia ra phải sử dụng chút sức lực.
Tên rút ra, lúc này mới phát hiện, trên đầu mũi tên còn có một cây trâm mà nam nhân hay dùng.
Tên cướp thanh tú thấy cây trâm, lúc này mới kinh ngạc sờ sờ đầu mình, quả nhiên không thấy cây trâm của mình đâu.
Sắc mặt thủ lĩnh bọn cướp nặng nề nhìn cây trâm trên mũi tên kia. Cây trâm này vốn làm bằng gỗ, với sức lực của mũi tên lúc nãy bắn ra cũng đủ đem nó bắn vỡ nát. Nhưng mà tên xuyên qua trâm gỗ, trâm gỗ vẫn như cũ hoàn hảo không thương tổn gì, vả lại mũi tên còn xuyên qua cây trâm cắm lên thân cây.
Thủ lĩnh bọn cướp đã nhiều năm dùng cung, luận về độ chính xác, hắn tự tin có thể cùng người so sánh, bách phát bách trúng hồn hậu không sợ hãi; luận về sức bắn, hắn cũng được xưng với cái tên Trung Sở kiều. Nhưng hắn biết, tài bắn cung trong cứng có mềm như vậy, hắn chưa từng thấy qua, cả đời này hắn luyện cung cũng sẽ không đạt được trình độ như vậy.
Thủ lĩnh bọn cướp một lần nữa đem ánh mắt hướng lên người Tiêu Kinh Sơn, nam nhân này thân hình cao lớn, dưới ánh đuốc nửa sáng nửa tối cầm cung mà đứng, hoà nhã lại có vài phần cứng rắn, ngạo mạn lại có vài phần khiêm tốn, chỉ tùy tiện mặc một thân quần áo vải thô, nhưng lại lờ mờ tỏa ra khí thế khuynh tẫn thiên hạ.
Ngày xưa ở trong quân đội, thủ lĩnh bọn cướp cũng là người quen nhiều biết rộng, ngay lúc này hắn liền biết người này tuyệt đối là người hắn không thể chọc nổi, thế là trịnh trọng đi lại, chắp tay thành khẩn nói: "Vị đại ca này, tiểu đệ xác thực có mắt không thấy Thái Sơn, xông tới chỗ đại ca, cũng làm mất mặt quân sĩ Đại Chiêu chúng ta. Lúc này đã biết tự thẹn thùng, từ đây trở đi không dám quấy nhiễu dân chúng nữa."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người, bao gồm Mai Tử, trong lòng liền trầm trồ khen ngợi, mà bọn cướp kia, thì hai mặt nhìn nhau, sau này phải làm sao đây a!
Thủ lĩnh bọn cướp hiển nhiên hiểu ngay lúc này không phải là lúc quan tâm phiền não chuyện chén cơm, thế là cung kính nói: "Đại ca, nếu không còn gì phân phó, tiểu đệ liền cáo lui."
Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, lại trầm giọng cảnh cáo nói: "Sau này đừng để ta nghe thấy lời đồn các ngươi ức hiếp dân lành."
Thủ lĩnh bọn cướp lặp đi lặp lại gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, sau này bọn ta có đói chết cũng không bao giờ làm loại chuyện như vậy nữa!"
Nói xong lời này, thủ lĩnh bọn cướp lại hướng Tiêu Kinh Sơn làm lễ, lúc này mới run run rẩy rẩy đứng dậy dắt ngựa muốn rời khỏi, ai dè Tiêu Kinh Sơn lại chợt nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Chậm đã."
Cũng thương tình cho thũ lĩnh bọn cướp thật vất vả mới nhảy được lên ngựa tính vội vã chạy đi, lúc này lại nghe này một tiếng "Chậm đã" , lòng nhất thời lại chìm xuống, quay đầu cười gượng hỏi: "Không biết đại ca còn có chuyện gì phân phó?"
Tiêu Kinh Sơn nghiêm nghị nói: "Hôm nay bên ngoài đang loạn, các ngươi nếu đã đào binh, dĩ nhiên sẽ không dám trở về quân doanh. Như vậy đi ra ngoài, không trộm không cướp, sớm muộn gì cũng đói chết."
Trên khuôn mặt thủ lĩnh bọn cướp xanh xao, cau mày ưu tư nói: "Đại ca nói phải, nhưng mà tiểu đệ đâu có cách nào khác để kiếm ăn."
Tiêu Kinh Sơn giảng giải: "Các ngươi đều cưỡi được ngựa, bắn được cung, không bằng vào trong núi tránh một chút, trong đó có thú rừng trái cây, dù sao cũng có thể tạm thời lấp no bụng, qua được mùa đông này."
Thủ lĩnh bọn cướp nghe vậy, vui vẻ nói: "Thật ra bọn ta cũng có ý đó, chẳng qua là chúng ta chưa vào núi sâu bao giờ, không biết tình hình trong đó, cho nên trước tiên muốn kiếm chút đồ ở đây. Hôm nay được đại ca chỉ bảo, chúng ta liền nghe theo."
Thủ lĩnh bọn cướp lại cảm ơn Tiêu Kinh Sơn, xong rồi mới xoay người lên ngựa, thét một tiếng cùng huynh đệ rời khỏi.
Mai Tử núp trong góc, nghe tiếng móng ngựa dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở khe núi, nghĩ rằng bọn cướp chắc là chạy thẳng vào trong núi sâu a.
Lúc này Mai Tử mới từ chỗ núp chạy ra, lập tức xông đến trước mặt Tiêu Kinh Sơn: "Vừa rồi làm ta lo lắng chết mất, chàng không sao chứ?"
Tiêu Kinh Sơn vốn không nhúc nhích đứng vững như núi, lúc này lại bị vẻ sợ hãi của nương tử làm giật mình, cau mày nói: "Nàng sao lại ra đây, không phải ta đã bảo nàng ở trong nhà sao?"
Mai Tử rút đao nhọn bên eo ra, lại cầm búa, đưa lên nói: "Ta vốn định đưa cho chàng mấy thứ này."
Sau khi mọi người trong thôn nhìn bọn cướp đi khuất, sắc mặt cũng khôi phục lại như cũ, thấy Mai Tử một tay xách búa một tay cầm đao nhọn, cũng không khỏi khẽ cười. Trong đó có Diêm lão đã sớm quen thuộc, liền trêu ghẹo nàng nói: "Ai nha, Tiêu đại ca của chúng ta rất lợi hại, tay không lên ngựa đoạt mũi tên, đâu cần búa của tiểu Mai Tử."
Tiêu Kinh Sơn cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ Mai Tử có chút ngượng ngùng, trấn an nói: "Nếu ta biết nương tử đem búa đến cho ta từ sớm thì đâu cần phí hơi phí sức đi cùng bọn họ liều mạng tranh tài bắn cung, trực tiếp một búa liền kết thúc a."
Mai Tử nghĩ đến dáng vẻ cầm búa tán dóc của Tiêu Kinh Sơn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy buồn cười, nên nàng cũng khẽ cười một tiếng.
Sau đó, những người khác trong thôn đều đi ra, thật ra mọi người sớm đã bị tiếng chó sủa đánh thức, chẳng qua là chưa mặc quần áo chạy ra thấy tình hình bên ngoài liền không dám đi ra mà thôi. Lúc này thấy Tiêu Kinh Sơn đã đuổi bọn cướp đi, bây giờ mới chạy lại, đương nhiên hướng Tiêu Kinh Sơn ngàn ân vạn tạ một phen.
Mọi người lập tức trêu đùa, Trần Hồng Vũ nhìn mọi người cười nói: "Lúc đó các ngươi còn nói Tiêu đại ca từng làm cướp đường,bây giờ mới biết, Tiêu đại ca của chúng ta là người chuyên gia đuổi bọn cướp cho chúng ta đấy!"
Mọi người nhớ tới chuyện lúc trước, đều cảm thấy chính mình buồn cười, nhưng mà cũng có cách giải thích: "Lúc đó hắn mới trở về, cả người đầy sát khí, hơn nữa còn có vết sẹo kia, đó không phải là tên cướp sống sờ sờ đó sao! Nhưng mà từ khi hắn có vợ, cả người ngược lại càng lúc càng thân thiện, nhìn không giống với lúc trước, này đều là nhờ Mai Tử của chúng ta dạy chồng có cách !"
Mọi người một phen nói đùa, lại khen ngợi tiểu Mai Tử một trận, trời còn chưa sáng, cả thôn ngược lại bắt đầu náo nhiệt. Đang nói, Mai Tử nương dẫn A Thu cẩn thận từng li từng tí lại đây, thấy Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm. Bà lại nghe nói chuyện Tiêu Kinh Sơn đuổi bọn cướp, ngược lại càng thêm sợ hãi, nói thẳng sau này nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy xa bất cứ chuyện gì, một mình Mai Tử làm sao sống yên ổn.
Người toàn thôn đều ra đây, mọi người cùng nhau cảm ơn Tiêu Kinh Sơn, sau đó mới ngáp ngủ giải tán ra về, về đến nhà liền lên giường đi ngủ.
Tiêu Kinh Sơn cầm tay Mai Tử về đến nhà, lần nữa chui vào trong chăn bắt đầu ngủ. Mai Tử lại chẳng cảm thấy buồn ngủ, tay nhỏ bé sờ sờ vết sẹo trên ngực của Tiêu Kinh Sơn, nhẹ nhàng hỏi: "Trước đây chàng cũng làm ở trong quân đội sao?"
Tiêu Kinh Sơn cầm tay nhỏ bé của nàng, không để nàng sờ loạn trêu chọc mình, trầm thấp nói: "Đúng vậy."
Mai Tử đã sớm đoán được, hôm nay được hắn xác thực, trong lòng càng thêm thấp thỏm, lo âu hỏi: "Vậy chàng có thể lại đi ra ngoài không?"
Tiêu Kinh Sơn lại không đáp, chỉ là kéo tay nàng đi xuống. Mai Tử cọ xát, dính lên người hắn, cảm thụ hắn cứng ngắc rung động, mềm giọng làm nũng nói: "Không cho chàng đi, chàng phải ở nhà, đâu cũng không được đi, có được không?"
Tiêu Kinh Sơn cười nhẹ ra tiếng: "Vậy ta ở nhà làm cái gì đây?"
Mai Tử không đáp, chỉ ở trong lòng hắn vặn vẹo giống như rắn mềm mại, giống như muốn dây dưa với hắn. Tiêu Kinh Sơn bị nàng quấn lấy, dần dần hô hấp có chút bắt đầu dồn dập. Lật người một cái, đem con rắn nhỏ mềm mại này níu lấy, lợi kiếm nhập động, tiếng nước bốn phía, một phen dây dưa động đãng cùng yêu cùng chết. Lúc sau, Mai Tử bị lật cả người quay lại quỳ trên giường, hơn phân nửa động hẹp bị buộc phơi bày ra, bị người phía sau bừa bãi hành hạ, chuyện này cũng liền thôi, bàn tay thô tháo kia còn đưa đến phía trước bắt lấy con thỏ nhỏ vuốt ve. Mai Tử chống đỡ không nổi, nằm trên mép giường mềm giọng cầu xin tha thứ. Thanh âm vỡ vụn mềm nhũn, một tiếng kêu yêu kiều, làm lòng người càng thêm ngứa, hận không được đem nàng vò nát nuốt vào bụng.
Tiêu Kinh Sơn trèo non lội suối, cuối cùng mệt mỏi ngã xuống, mồ hôi đầm đìa. Hắn nhỏ giọng thở dài: "Nàng bây giờ đâu còn là tiểu Mai Tử ngây thơ trong trẻo như lúc trước. Bây giờ nàng chính là quả độc trên núi a."
Mai Tử nắm chặt búa trong tay, lại sờ sờ đao nhọn trên eo, nghĩ không biết phải làm sao để đưa cho Tiêu Kinh Sơn.
Ai dè nàng còn không kịp đi ra ngoài, liền thấy thân hình Tiêu Kinh Sơn động một cái, bay lên lại giống như nhảy, nhảy lên lưng ngựa của một tên cướp. Tên cướp kia trợn mắt hốc mồm còn không kịp phản ứng, Tiêu Kinh Sơn lại lật người một cái, cây đuốc lay động, ánh lửa chợt sáng chợt tối, người đã yên ổn lần nữa đứng trước ngựa của bọn cướp.
Thủ lĩnh bọn cướp kinh hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn, chỉ thấy trong tay hắn cầm một cây cung, tay còn lại cầm một mũi tên.
Trong lòng Mai Tử mừng rỡ, nàng biết Tiêu Kinh Sơn bắn cung rất chuẩn xác, bây giờ hắn lại đột ngột nhảy lên cướp lấy cây cung, đương nhiên có thể đẩy lùi bọn cướp này rồi. Nhưng lập tức Mai Tử lại bắt đầu lo lắng, sao hắn chỉ cầm một mũi tên a, bọn cướp nhiều người như thế, làm sao chống chọi nổi đây.
Tiêu Kinh Sơn giơ tay lên, kéo cung, lên mũi tên, liếc thủ lĩnh bọn cướp một cái nói: "Bắn tên, các ngươi lúc ở trong quân trại chắc cũng đã luyện qua loại công phu này."
Khuôn mặt của thủ lĩnh bọn cướp cứng ngắc, gật đầu nói: "Được, liền so cái này." Vừa nói hắn vừa lấy cây cung trên lưng xuống, lên mũi tên rồi nói: "Ngươi muốn so thế nào?"
Tên trong tay Tiêu Kinh Sơn đã yên ổn nằm trên cung, hắn cúi đầu, áp sát lên cung. Cung trong tay thong thả di chuyển, cuối cùng nhắm vào một tên cướp đứng ở bên.
Lúc bị hắn hướng mũi tên lên, lúc đầu tên cướp kia còn không có cảm giác gì, sau này chỉ cảm thấy mũi tên tỏa ra hàn khí dày đặc, mà ánh mắt cứng rắn của nam nhân cũng ngắm chuẩn như mũi tên.
Tên cướp kia có thể nói là "Thanh tú" chỉ cảm thấy trong lòng "Lộp bộp" nổi lên hàn khí, không nhịn được kinh hoảng sợ hô to: "Đừng bắn ta!". Hô xong lời này, dường như hắn có chút xấu hổ, nhưng vẫn cầu cứu nhìn về phía thủ lĩnh của mình.
Ánh mắt hẹp dài của tên thủ lĩnh bọn cướp bắn về phía Tiêu Kinh Sơn, quát lớn: "Ngươi định làm gì?"
Tay Tiêu Kinh Sơn vẫn vững vàng cầm cung tên, nghe lời này, hắn nhàn nhạt nói: "Bắn tên."
Vừa nói lời này, hắn vừa nới lỏng tay.
Tên, rời dây cung.
Ánh đuốc lay động, tên bắn ra như bay, tạo ra âm thanh xé gió.
Thủ lĩnh bọn cướp nhíu chặt lông mày, phi thân lên định chạy qua cứu người, nhưng làm sao kịp!
Tim Mai Tử thót lên tới cổ họng, nếu Tiêu Kinh Sơn giết một tên trong bọn cướp, bọn cướp làm sao có thể cho qua!
Mà tên cướp vốn bị mũi tên nhắm trúng kia, lúc này cứng đờ ngồi trên lưng ngựa, không hề nhúc nhích, mắt hắn trợn tròn nhìn mũi tên kia uy hiếp mang theo ngàn quân lực bắn tới. Cả người hắn nhũn ra vô lực, muốn động cũng không được.
Tất cả đều xảy ra ở giữa con đường rực ánh lửa, tên cướp thanh tú vẫn ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa, trừng tròn mắt nhìn mũi tên kia bay tới trước mặt mình, rồi xược qua đỉnh đầu.
Hắn thậm chí ngây ngốc mà nghĩ, có phải máu sẽ chảy xuống hay không.
Hắn đã thấy qua rất nhiều người chết, hắn biết mũi tên này găm vào trán có lẽ sẽ có máu từ trán chảy xuống, sẽ che kín hai mắt, sau đó liền ngán ngẩm ngã xuống ngựa.
Nhưng là không có, không có máu, không có đau, hắn vẫn như cũ ngồi trên lưng ngựa.
Một lát sao hắn mới có thể phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía bốn phía, chỉ thấy người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía sau hắn.
Hắn cũng vội vã quay đầu, nhưng lúc quay đầu tóc hắn liền rơi xuống, hắn không ngừng cố kị, nhìn về chỗ không xa phía sau, chỉ thấy trên một gốc cây đại thụ có một mũi tên, đầu mũi tên còn có gì đó sáng chói.
Thủ lĩnh bọn cướp lật người xuống ngựa, đi tới trước cái cây, rút mũi tên ra. Lúc hắn rút mũi tên kia ra phải sử dụng chút sức lực.
Tên rút ra, lúc này mới phát hiện, trên đầu mũi tên còn có một cây trâm mà nam nhân hay dùng.
Tên cướp thanh tú thấy cây trâm, lúc này mới kinh ngạc sờ sờ đầu mình, quả nhiên không thấy cây trâm của mình đâu.
Sắc mặt thủ lĩnh bọn cướp nặng nề nhìn cây trâm trên mũi tên kia. Cây trâm này vốn làm bằng gỗ, với sức lực của mũi tên lúc nãy bắn ra cũng đủ đem nó bắn vỡ nát. Nhưng mà tên xuyên qua trâm gỗ, trâm gỗ vẫn như cũ hoàn hảo không thương tổn gì, vả lại mũi tên còn xuyên qua cây trâm cắm lên thân cây.
Thủ lĩnh bọn cướp đã nhiều năm dùng cung, luận về độ chính xác, hắn tự tin có thể cùng người so sánh, bách phát bách trúng hồn hậu không sợ hãi; luận về sức bắn, hắn cũng được xưng với cái tên Trung Sở kiều. Nhưng hắn biết, tài bắn cung trong cứng có mềm như vậy, hắn chưa từng thấy qua, cả đời này hắn luyện cung cũng sẽ không đạt được trình độ như vậy.
Thủ lĩnh bọn cướp một lần nữa đem ánh mắt hướng lên người Tiêu Kinh Sơn, nam nhân này thân hình cao lớn, dưới ánh đuốc nửa sáng nửa tối cầm cung mà đứng, hoà nhã lại có vài phần cứng rắn, ngạo mạn lại có vài phần khiêm tốn, chỉ tùy tiện mặc một thân quần áo vải thô, nhưng lại lờ mờ tỏa ra khí thế khuynh tẫn thiên hạ.
Ngày xưa ở trong quân đội, thủ lĩnh bọn cướp cũng là người quen nhiều biết rộng, ngay lúc này hắn liền biết người này tuyệt đối là người hắn không thể chọc nổi, thế là trịnh trọng đi lại, chắp tay thành khẩn nói: "Vị đại ca này, tiểu đệ xác thực có mắt không thấy Thái Sơn, xông tới chỗ đại ca, cũng làm mất mặt quân sĩ Đại Chiêu chúng ta. Lúc này đã biết tự thẹn thùng, từ đây trở đi không dám quấy nhiễu dân chúng nữa."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người, bao gồm Mai Tử, trong lòng liền trầm trồ khen ngợi, mà bọn cướp kia, thì hai mặt nhìn nhau, sau này phải làm sao đây a!
Thủ lĩnh bọn cướp hiển nhiên hiểu ngay lúc này không phải là lúc quan tâm phiền não chuyện chén cơm, thế là cung kính nói: "Đại ca, nếu không còn gì phân phó, tiểu đệ liền cáo lui."
Tiêu Kinh Sơn gật gật đầu, lại trầm giọng cảnh cáo nói: "Sau này đừng để ta nghe thấy lời đồn các ngươi ức hiếp dân lành."
Thủ lĩnh bọn cướp lặp đi lặp lại gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, sau này bọn ta có đói chết cũng không bao giờ làm loại chuyện như vậy nữa!"
Nói xong lời này, thủ lĩnh bọn cướp lại hướng Tiêu Kinh Sơn làm lễ, lúc này mới run run rẩy rẩy đứng dậy dắt ngựa muốn rời khỏi, ai dè Tiêu Kinh Sơn lại chợt nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Chậm đã."
Cũng thương tình cho thũ lĩnh bọn cướp thật vất vả mới nhảy được lên ngựa tính vội vã chạy đi, lúc này lại nghe này một tiếng "Chậm đã" , lòng nhất thời lại chìm xuống, quay đầu cười gượng hỏi: "Không biết đại ca còn có chuyện gì phân phó?"
Tiêu Kinh Sơn nghiêm nghị nói: "Hôm nay bên ngoài đang loạn, các ngươi nếu đã đào binh, dĩ nhiên sẽ không dám trở về quân doanh. Như vậy đi ra ngoài, không trộm không cướp, sớm muộn gì cũng đói chết."
Trên khuôn mặt thủ lĩnh bọn cướp xanh xao, cau mày ưu tư nói: "Đại ca nói phải, nhưng mà tiểu đệ đâu có cách nào khác để kiếm ăn."
Tiêu Kinh Sơn giảng giải: "Các ngươi đều cưỡi được ngựa, bắn được cung, không bằng vào trong núi tránh một chút, trong đó có thú rừng trái cây, dù sao cũng có thể tạm thời lấp no bụng, qua được mùa đông này."
Thủ lĩnh bọn cướp nghe vậy, vui vẻ nói: "Thật ra bọn ta cũng có ý đó, chẳng qua là chúng ta chưa vào núi sâu bao giờ, không biết tình hình trong đó, cho nên trước tiên muốn kiếm chút đồ ở đây. Hôm nay được đại ca chỉ bảo, chúng ta liền nghe theo."
Thủ lĩnh bọn cướp lại cảm ơn Tiêu Kinh Sơn, xong rồi mới xoay người lên ngựa, thét một tiếng cùng huynh đệ rời khỏi.
Mai Tử núp trong góc, nghe tiếng móng ngựa dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở khe núi, nghĩ rằng bọn cướp chắc là chạy thẳng vào trong núi sâu a.
Lúc này Mai Tử mới từ chỗ núp chạy ra, lập tức xông đến trước mặt Tiêu Kinh Sơn: "Vừa rồi làm ta lo lắng chết mất, chàng không sao chứ?"
Tiêu Kinh Sơn vốn không nhúc nhích đứng vững như núi, lúc này lại bị vẻ sợ hãi của nương tử làm giật mình, cau mày nói: "Nàng sao lại ra đây, không phải ta đã bảo nàng ở trong nhà sao?"
Mai Tử rút đao nhọn bên eo ra, lại cầm búa, đưa lên nói: "Ta vốn định đưa cho chàng mấy thứ này."
Sau khi mọi người trong thôn nhìn bọn cướp đi khuất, sắc mặt cũng khôi phục lại như cũ, thấy Mai Tử một tay xách búa một tay cầm đao nhọn, cũng không khỏi khẽ cười. Trong đó có Diêm lão đã sớm quen thuộc, liền trêu ghẹo nàng nói: "Ai nha, Tiêu đại ca của chúng ta rất lợi hại, tay không lên ngựa đoạt mũi tên, đâu cần búa của tiểu Mai Tử."
Tiêu Kinh Sơn cười, cúi đầu nhìn dáng vẻ Mai Tử có chút ngượng ngùng, trấn an nói: "Nếu ta biết nương tử đem búa đến cho ta từ sớm thì đâu cần phí hơi phí sức đi cùng bọn họ liều mạng tranh tài bắn cung, trực tiếp một búa liền kết thúc a."
Mai Tử nghĩ đến dáng vẻ cầm búa tán dóc của Tiêu Kinh Sơn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy buồn cười, nên nàng cũng khẽ cười một tiếng.
Sau đó, những người khác trong thôn đều đi ra, thật ra mọi người sớm đã bị tiếng chó sủa đánh thức, chẳng qua là chưa mặc quần áo chạy ra thấy tình hình bên ngoài liền không dám đi ra mà thôi. Lúc này thấy Tiêu Kinh Sơn đã đuổi bọn cướp đi, bây giờ mới chạy lại, đương nhiên hướng Tiêu Kinh Sơn ngàn ân vạn tạ một phen.
Mọi người lập tức trêu đùa, Trần Hồng Vũ nhìn mọi người cười nói: "Lúc đó các ngươi còn nói Tiêu đại ca từng làm cướp đường,bây giờ mới biết, Tiêu đại ca của chúng ta là người chuyên gia đuổi bọn cướp cho chúng ta đấy!"
Mọi người nhớ tới chuyện lúc trước, đều cảm thấy chính mình buồn cười, nhưng mà cũng có cách giải thích: "Lúc đó hắn mới trở về, cả người đầy sát khí, hơn nữa còn có vết sẹo kia, đó không phải là tên cướp sống sờ sờ đó sao! Nhưng mà từ khi hắn có vợ, cả người ngược lại càng lúc càng thân thiện, nhìn không giống với lúc trước, này đều là nhờ Mai Tử của chúng ta dạy chồng có cách !"
Mọi người một phen nói đùa, lại khen ngợi tiểu Mai Tử một trận, trời còn chưa sáng, cả thôn ngược lại bắt đầu náo nhiệt. Đang nói, Mai Tử nương dẫn A Thu cẩn thận từng li từng tí lại đây, thấy Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm. Bà lại nghe nói chuyện Tiêu Kinh Sơn đuổi bọn cướp, ngược lại càng thêm sợ hãi, nói thẳng sau này nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy xa bất cứ chuyện gì, một mình Mai Tử làm sao sống yên ổn.
Người toàn thôn đều ra đây, mọi người cùng nhau cảm ơn Tiêu Kinh Sơn, sau đó mới ngáp ngủ giải tán ra về, về đến nhà liền lên giường đi ngủ.
Tiêu Kinh Sơn cầm tay Mai Tử về đến nhà, lần nữa chui vào trong chăn bắt đầu ngủ. Mai Tử lại chẳng cảm thấy buồn ngủ, tay nhỏ bé sờ sờ vết sẹo trên ngực của Tiêu Kinh Sơn, nhẹ nhàng hỏi: "Trước đây chàng cũng làm ở trong quân đội sao?"
Tiêu Kinh Sơn cầm tay nhỏ bé của nàng, không để nàng sờ loạn trêu chọc mình, trầm thấp nói: "Đúng vậy."
Mai Tử đã sớm đoán được, hôm nay được hắn xác thực, trong lòng càng thêm thấp thỏm, lo âu hỏi: "Vậy chàng có thể lại đi ra ngoài không?"
Tiêu Kinh Sơn lại không đáp, chỉ là kéo tay nàng đi xuống. Mai Tử cọ xát, dính lên người hắn, cảm thụ hắn cứng ngắc rung động, mềm giọng làm nũng nói: "Không cho chàng đi, chàng phải ở nhà, đâu cũng không được đi, có được không?"
Tiêu Kinh Sơn cười nhẹ ra tiếng: "Vậy ta ở nhà làm cái gì đây?"
Mai Tử không đáp, chỉ ở trong lòng hắn vặn vẹo giống như rắn mềm mại, giống như muốn dây dưa với hắn. Tiêu Kinh Sơn bị nàng quấn lấy, dần dần hô hấp có chút bắt đầu dồn dập. Lật người một cái, đem con rắn nhỏ mềm mại này níu lấy, lợi kiếm nhập động, tiếng nước bốn phía, một phen dây dưa động đãng cùng yêu cùng chết. Lúc sau, Mai Tử bị lật cả người quay lại quỳ trên giường, hơn phân nửa động hẹp bị buộc phơi bày ra, bị người phía sau bừa bãi hành hạ, chuyện này cũng liền thôi, bàn tay thô tháo kia còn đưa đến phía trước bắt lấy con thỏ nhỏ vuốt ve. Mai Tử chống đỡ không nổi, nằm trên mép giường mềm giọng cầu xin tha thứ. Thanh âm vỡ vụn mềm nhũn, một tiếng kêu yêu kiều, làm lòng người càng thêm ngứa, hận không được đem nàng vò nát nuốt vào bụng.
Tiêu Kinh Sơn trèo non lội suối, cuối cùng mệt mỏi ngã xuống, mồ hôi đầm đìa. Hắn nhỏ giọng thở dài: "Nàng bây giờ đâu còn là tiểu Mai Tử ngây thơ trong trẻo như lúc trước. Bây giờ nàng chính là quả độc trên núi a."