Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 25
Trong nháy mắt, Đường Mộ Bạch cảm thấy, anh ta có thể là người xui xẻo nhất hôm nay.
Đường Mộ Bạch cảm giác mình đã bị Đường Ngộ hố.
Không thêm “Rất ít khi thua” vào phía trước còn thấy tốt, Đường Mộ Bạch cảm thấy quá bi ai, anh ta hận không thể lập tức mở quân bài cuối cùng kia, chưa từ bỏ ý định hỏi câu: “Thật sự là J?”
Không có khả năng!
Giang Dạ chưa bao giờ nói ra mà không nắm chắc sự tình.
Giang Dạ nhướng mày nhìn anh ta một cái, “Cậu quản?”
Đường Mộ Bạch: “……”
Bọn họ là bạn tốt, anh mặc kệ, chẳng lẽ cần bên địch là Phó Tinh Thần quản sao?
Đường Mộ Bạch cùng Giang Dạ đơn giản nói chuyện phiếm mấy câu đã đến lượt Phó Tinh Thần ra bài.
Cô đưa mắt lá bài trong tay chính mình, lá lớn nhất chính là liền ở bên cạnh, còn lại khó có thể nhìn thẳng —— trung gian mấy lá thì lại thiếu, lớn nhất cư nhiên là J……
Phó Tinh Thần ngón tay ở mặt trên nhẹ nhàng vuốt ve vài cái “Qua.”
Đường Mộ Bạch cùng đối diện người liếc nhìn nhau “……”
Lúc này ván bài đã bước vào lúc gian nan, thứ duy nhất Phó Tinh Thần không thể tưởng tượng được, cuối cùng cô là người thắng lợi chấm dứt ván bài này.
Đường Mộ Bạch lén lút mà đem lá bài cuối cùng của Giang Dạ lật tẩy, sau đó khóe mắt một suy sụp ——lá bài lớn nhất trong tay anh, anh chính là không ra.
Thắng thua đều là việc nhỏ, mấu chốt là Đường Mộ Bạch trong lòng buồn bực.
Người này, theo đuổi con người ta đến tận ván bài, thật muốn chọc mù con mắt?
Đường Mộ Bạch sâu kín mà nhìn Giang Dạ một cái, người sau đã đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài rít điếu thuốc.”
Lúc Giang Dạ đi ra ngoài, ghế lô lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Phó Tinh Thần ngồi ở trên ghế nửa phút, ván tiếp theo vừa muốn bắt đầu, di động đặt ở trên bàn vang lên.
Cô buông lá bài theo thói quen lật úp mặt điện thoại xuống, cho nên lúc tiếng chuông vang lên, Phó Tinh Thần căn bản nhìn tên người gọi tới, cô hướng về phía hai người kia có chút xin lỗi mà cười cười, sau đó cầm di động ra khỏi ghế lô.
Người bên kia rất có kiên nhẫn, như cố tình đang đợi cô ra cửa.
Phó Tinh Thần đem cửa kéo ra, đi dọc theo vài bước, sau đó cúi đầu, thấy rõ tên người gọi trên điện thoại.
Cô cho rằng người gọi điện lại đây, là Mạc Văn Ngữ dò hỏi tình hình buổi xem mắt, cho nên khi nhìn thấy tên trên điện thoại có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc qua đi, Phó Tinh Thần nhận điện thoại: “Trợ lý Từ?”
Dựa theo đạo lý, hiện tại trợ lý Từ hẳn là đang ở cùng Hoắc Cận Sơ, không có lý do gọi điện cho cô.
Phó Tinh Thần nhíu nhíu mày, sau đó giơ tay ở ấn đường nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, “Ông không phải cùng đi công tác với Hoắc tổng sao?”
“Không có,” rất nhanh trợ lý Từ vào chủ đề chính: “Nhị tiểu thư, tôi gọi điện cho Hoắc tổng không được, cho nên cũng chỉ có thể tới hỏi cô, mấy ngày hôm trước Hoắc tổng có ký một văn kiện, nếu không…… Ngài về nhà tìm giúp tôi xem?”
Trợ lý Từ xưng hô “Ngài”, Phó Tinh Thần tức khắc cảm thấy chính mình già thêm mười tuổi.
Cô “À” một tiếng, ngữ khí thay đổi, "Được, lúc tìm thấy tôi sẽ gọi điện báo.”
Đầu kia trợ lý Từ nói lời cảm tạ, sau đó hai người kết thúc cuộc gọi này.
Phó Tinh Thần cũng không tìm hiểu nguyên nhân tại sao điện thoại Hoắc Cận Sơ gọi không được, chỉ cho rằng anh ta bận quá nên không nghe máy, thu di động lại, tiện đường đi qua toilet.
Toilet ở cuối hành lang, cửa sổ còn mở ra nửa mặt, bên ngoài gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, mang theo nửa phần lạnh lẽo.
May mắn cho Phó Tinh Thần bên ngoài bộ váy là một chiếc áo len hở cổ, cô đem áo khoác kéo lên một chút, sau đó phủi suông vạt váy.
Bây giờ đã 9 giờ tối, bên ngoài nghê hồng ồn ào náo động, bên trong trà hương các lại thanh tĩnh an nhiên.
Vừa rồi trong phòng mở điều hòa, cô lại không cởi áo len, cho nên trên trán cùng chóp mũi đều đổ ra một tầng mồ hôi, Phó Tinh Thần đi toilet rửa mặt, mới vừa cúi đầu đem vòi nước đóng lại, dòng nước vừa mới ngắt, bên tay phải chìa ra một tờ khăn giấy.
Phó Tinh Thần còn không ngẩng đầu, tầm mắt cô. dọc theo kia tờ giấy nhìn qua, sau đó thấy được tay cầm khăn giấy.
Khớp xương rõ ràng lại thon dài, thực hiển nhiên, đây là tay của đàn ông.
Phó Tinh Thần nâng mắt, dùng một ánh mắt anh là bệnh nhân tâm thần nhìn người đàn ông kia.
Hiện tại toilet không có người, cho nên trừ bỏ Phó Tinh Thần, không ai chú ý tới WC nữ có một người đàn ông đang đứng
Tuy rằng người đàn ông này lớn lên đẹp trai, cho dù có người chú ý tới, hẳn là cũng không đến mức đem anh thành kẻ biến thái.
Phó Tinh Thần còn đang cong eo, tư thế này đã để hơi chút lâu một chút, liền cảm thấy cả người đều mệt, cô chậm rãi đứng dậy, không tiếp nhận khăn giấy trong tay người đàn ông.
Ánh mắt của cô ở nhắc nhở Giang Dạ một việc —— anh đi nhầm toilet.
Loại sự tình này nói ra khiến cho anh có chút mất mặt mũi, Phó Tinh Thần cũng khó để mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ.
Giang Dạ hơi hơi cúi người, một tay nhẹ chống ở bồn rửa tay, “Anh vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ, vì em muốn gặp anh, cho nên cố ý đi nhầm toilet……”
Phó Tinh Thần tạm thời còn không có phản ứng.
Đi nhầm toilet rõ ràng là người này…… Khi nào biến thành cô?
Nhưng ý tưởng này còn không kiên định, rất nhanh Phó Tinh Thần liền ý thức được mình sai rồi.
Chỗ cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Phó Tinh Thần vừa chuyển đầu, đôi mắt đối thượng rõ ràng chấn kinh không nhẹ, người nọ liếc cô một cái, lại nhìn Giang Dạ một cái: “Xin, xin lỗi…… Các người tiếp tục!”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức xoay người chạy đi, nhân tiện còn đặc biệt tri kỷ mà đóng cửa lại.
Thẳng đến khi bóng dáng người đàn ông kia biến mất khỏi tầm mắt, Phó Tinh Thần mới bất giác mà ý thức được: Người đi nhầm toilet căn bản không phải là Giang Dạ, mà chính là cô.
Da mặt của cô không dày đến mức đi nhầm toilet mà không đỏ mặt, “Oanh” một chút, bên trong đầu cô giống như có thứ gì đó nổ tung, khiến bên tai cô nổ ầm ầm.
Phó Tinh Thần mặt còn chưa lau, có bọt nước dọc theo mặt trượt xuống cổ, có vài giọt lọt vào cổ áo.
Giang Dạ nghiêng đầu xem cô, “Em tưởng chính lau mặt rồi sao, vẫn là ——”
Phó Tinh Thần đã đoán trước tới được nửa câu sau của anh, trước khi anh câu tiếp theo ra khỏi cổ họng của anh, vội vàng tiếp nhận tờ khăn giấy, tùy tùy tiện tiện mà ở trên mặt cọ nhẹ mấy cái.
Tầm mắt Giang Dạ nhàn nhạt mà ở trên mặt cô xẹt qua một lần, Phó Tinh Thần không biết nói gì liên hỏi anh: “Bệnh của anh thế nào rồi?”
Nói xong lại cảm thấy không thích hợp, Phó Tinh Thần lại giải thích một câu: " Đêm qua không phải anh bị sốt sao?”
Đêm qua Giang Dạ sốt không phải bởi vì cảm mạo, anh uống rượu nhiều, lại bị đau dạ dày, gió thổi qua, liền khiến cho đầu óc có chút choáng váng.
Nhưng anh cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng
Phó Tinh Thần hoàn toàn không biết nói cái gì, có thể là bởi vì tâm lý, cô cảm thấy ánh mắt Giang Dạ nhìn cô có điểm quái dị.
Cô lại cúi đầu, đem khăn giấy xoa thành một cục ném vào thùng rác.
Thực nhẹ một tiếng va chạm qua đi, cô nghe thấy Giang Dạ lại lần nữa mở miệng: “Anh ký tên cho em, thích không?”
Phó Tinh Thần: “……”
Cô không có gì cảm giác, bất quá Mạc Văn Ngữ khẳng định thích.
Chữ ký ở trên váy Phó Tinh Thần, khẳng định không thể đưa Mạc Văn Ngữ, sự xấu hổ này chỉ cần đưa ra liền bị hiểu sai.
Huống chi là Mạc Văn Ngữ là fan não tàn.
Tự hỏi hai giây, cô mới rốt cuộc chú ý tới trọng điểm, nhíu mày hỏi anh: “…… Cho chữ ký?”
Thấy Giang Dạ hạ tầm mắt, Phó Tinh Thần dứt khoát rút thêm một tờ khăn giấy, ánh mắt mắt sáng rực, nói chuyện còn đặc biệt có thành ý: “Kia có thể lại cho tôi…… Bạn của tôi thêm một chữ ký không?”
Giang Dạ rũ mắt thấy nhìn tờ giấy mềm oặt kia, sau đó đem tay chống ở bồn rửa tay thu bề, thân thể anh hoàn toàn đứng thẳng, chiều cao giữa hai người liền bị kéo dài ra.
Đặc biệt hôm nay, cô còn không mang giầy cao gót.
Phó Tinh Thần ngửa đầu mới có thể nhìn thấy biểu cảm của anh.
Bởi vì động tác ngửa đầu, đường cong từ cằm đến cổ có chút thẳng, nửa phút sau, cô cũng không thấy Giang Dạ có ý tứ gì.
Phó Tinh Thần giơ tay xoa xoa cái cổ, vừa muốn bắt tay thu hồi, Giang Dạ liền cầm lấy cổ tay cô, anh mở miệng, thanh âm có chút nhẹ, “Em lật khăn giấy lại để anh ký?”
Trà hương các đặc biệt cung cấp loại khăn giấy mềm mại trắng tinh, còn mang theo logo Trà hương cát.
Phó Tinh Thần hiểu ở trong toilet này chỉ thấy duy nhất khăn giấy có thể ký tên.
Huống chi Giang Dạ có thể ký tên lên váy cô, ký lên khăn giấy hẳn không có gì khó khăn.
Giang Dạ không hề mở miệng, ngón tay dọc theo cổ tay Phó Tinh Thần đi xuống, sau đó từ trong tay cô tiếp nhận tờ giấy khăn kia, từ trong túi cầm ra một cây bút máy, dứt khoát lưu loát mà ký lên.
Bọn họ là thương nhân, tựa hồ đều có thói queo mang theo bút máy bên người.
Giang Dạ hạ bút lực đạo rất nhẹ, hai chữ đi xuống, kia tờ giấy khăn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì.
Phó Tinh Thần cuối cùng đã biết lúc Giang Dạ ký tên lên váy cô, cô hoàn toàn không có cảm giác.
Lực đạo nhẹ như vậy, nói không chừng anh thật sự ký tên ở trên lưng, Phó Tinh Thần cũng chưa chắc phát hiện được.
Ký tên xong tự, Giang Dạ đem bút máy trở về.
Phó Tinh Thần nói lời cảm tạ: “Cảm ơn."
“Không cần,” Giang Dạ chạm chạm khóe môi, ngữ điệu đột nhiên thấp xuống, mang theo thâm ý rõ ràng: “Phó Tinh Thần, em thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”
Trong ấn tượng Phó Tinh Thần, Giang Dạ rất ít khi trực tiếp kêu tên cô.
Chỉ có một lần anh kêu “Phó Tinh Thần”, là khi cô cho anh một cái tát.
Cô thật sự không hiểu ý tứ của Giang Dạ.
Ánh mắt Giang Dạ sâu thăm thẳm, hô hấp Phó Tinh Thần hơi dừng lại, vừa muốn lắc đầu, liền nghe thấy Giang Dạ lại mở miệng: “Vẫn cho rằng, anh đối tốt với em, chỉ là đơn thuần muốn ngủ với em?”