Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 12
Không quan hệ, dù sao cậu cũng không bị thiệt hại gì ——
Không thiệt hại cái rắm!
Lúc phản ứng lại, Phó Tinh Thần cảm thấy mình sắp thiếu oxi mà chết.
Giang Dạ tựa như biết Phó Tinh Thần muốn làm gì, lấy tay đè cô lại, anh hôn chuyên chú nhập tâm, đem môi cô nghiền qua một lần.
Rõ ràng là không uống rượu, nhưng lúc này cô lại cảm thấy đầu có chút say, phản ứng đều chậm nửa nhịp, cách vài giây mới dùng sức cắn vào khóe môi anh.
Cô cắn không nhẹ, mơ hồ nếm được mùi máu tươi.
Giang Dạ lúc này mới chịu buông cô ra, kết quả mới vừa lấy cánh tay đè trên người cô ra, bị ăn ngay một cái tát.
Cái tát và cái cắn khi nãy sử dụng sức mạnh như nhau, vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Mặt Giang Dạ xuất hiện vệt hồng, anh hơi nghiêng đầu, ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, đem khuôn mặt tuấn tú tựa hồ phân cách thành hai tầng khác nhau.
Thật lâu sau,anh hơi gợi khóe môi lên, giương mắt nhìn về phía Phó Tinh Thần.
Lúc tối lúc sáng, ánh mắt anh ngăm đen thâm trầm, Phó Tinh Thần đột nhiên hối hận khi hạ tay nhanh như vậy.
Khóe miệng Giang Dạ xuất hiện vết máu, anh vươn ngón cái chùi lấy, sau đó giơ tay kia cầm lấy mấy tờ tiền, “Vốn dĩ tính toán lần này thanh toán xong ——”
“Tôi là người làm ăn, không muốn xuất hiện việc lỗ vốn,” anh vừa mở miệng, Phó Tinh Thần liền biết có chuyện xấu, quả nhiên Giang Dạ đem mấy tờ tiền kia bỏ vào trong hôc,giọng nói hơi khàn, nhìn cô thật lâu, gằn từng chữ một: “Phó Tinh Thần, em còn thiếu tôi một lần.”
Phó Tinh Thần biết, “Thiếu tôi một lần”có ý nghĩa gì.
Miệng cô cảm thấy đắng chát, Giang Dạ đột nhiên cúi người, mở cửa xe sau lưng cô.
Phó Tinh Thần phản xạ có điều kiện mà lui về phía sau, đôi mắt phóng đại.
Giang Dạ khẽ cười một tiếng, cái tát kia tự như không ảnh hưởng tới anh, thời điểm anh cười khóe miệng cong lên, mang theo nửa phần tà khí.
“Lúc tát tôi, lá gan không phải rất lớn?”
“……”
Phó Tinh Thần nhấp môi dưới, mới vừa nhấc chân xuống xe, liền nghe được Giang Dạ nói một câu: 5201
Bước chân cô hơi dừng lại, phản ứng lại đây là số phòng, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Giang Dạ hướng ngoài cửa sổ liếc mắt một cái, sau đó mới nhấc di dộng, bên trong điện thoại, thanh âm Đường Mộ Bạch truyền tới: “Tam ca, tiểu tổ tông Đường Ngộ đâu rồi?
Phó Tinh Thần vào khách sạn, soát rất nhiều lần, từ toilet tới phòng ngủ,đến lúc yên tâm,mới cầm lấy di động gọi Mạc Văn Ngữ lại đây.
Không tới một phút đồng hồ, tiếng đập cửa đã vang lên.
Cửa vừa mở ra, Mạc Văn Ngữ giống như cá chạch chui vào: “Người nọ là ai?”
Phó Tinh Thần hít vào một hơi, khoang miệng chỉ còn lại mùi kem đánh răng bạc hà, cô cảm thấy mỹ mãn mà cười một chút: “Giang Dạ.”
Mạc Văn Ngữ lắp bắp kinh hãi: “Anh ta chính là Giang Dạ?”
Phó Tinh Thần quay đầu lại nhìn cô nàng, gật đầu.
Mạc Văn Ngữ đem cô kéo đến sô pha, “Cậu biết Giang Dạ là ai sao?”
“……”
Mạc Văn Ngữ giống như không muốn cô trả lời, chính mình tiếp tục nói: “Khách sạn Hán Giang chính là sản nghiệp của Giang Dạ, Giang Dạ trước đó không lâu mới về nước, nghe nói đàn dương cầm đặc biệt tốt.”
Mạc Văn Ngữ: "Hai năm trước, tớ vẫn mang theo lòng yêu đàn dương cầm, vẫn luôn muốn nhìn video Giang Dạ ở nước ngoài diễn tấu mà học tập một chút, kết quả đừng nói tới video, đến tý âm thanh điều không nghe được.”
Phó Tinh Thần lẳng lặng nghe, không đáp lời.
Trách không được lại sinh ra một đôi đẹp tay như vậy, dùng để đàn dương cầm, thật đúng là quá thích hợp.
Mạc Văn Ngữ đem giọng nói đè thấp một ít: “Còn có người nói, Giang Dạ là một người đàn ông trung niên…… Bất quá đó chỉ là lời nói miệng,không có người đứng lên xác nhận thật giả.”
Trung Niên tuổi từ 50-60 tuổi…… Già đến như vậy.
Loại này tin tức này nửa thật nửa giả, Phó Tinh Thần không thể nào tin,cô giơ tay che mặt, đỉnh đầu ánh sáng đèn từ khe hở ngón tay nhè nhẹ chiếu vào, cũng không biết có phải do tâm lý tác dụng, Phó Tinh Thần đột nhiên cảm thấy trong miệng thật phảng phất mùi thuốc cạo râu.
Mạc Văn Ngữ còn đang nói cái gì, Phó Tinh Thần không muốn nghe, đứng dậy chạy về hướng toilet,nhanh chóng đánh răng.
“Thần Thần, cậu bị gì vậy?”
Mạc Văn Ngữ đứng ở cửa,hướng về chiếc gương lắc đầu, cách vài phút, chờ cô đánh xong, mới mở miệng hỏi cô: “ Sự việc hôm nay, cậu đã nói lời cảm ơn với Giang Dạ chưa?”
Phó Tinh Thần vẫn là lắc đầu: “Không những không cảm ơn tớ còn cho anh ta một tát……”
“Thần Thần ——”
Phó Tinh Thần giơ tay chỉ chỉ miệng mình, trước khi cô nàng mở miệng trách móc, lời ít mà ý nhiều đem sự tình nói qua một lần.
Ngắn ngủn vài phút, biểu tình Mạc Văn Ngữ thay đổi xoành xoạch.
Một lát sau,cô nàng liền phân tích sự đúng sai: “Tớ cảm thấy anh ta không phải chiếm tiện nghi của cậu.”
“Có ý tứ gì?”
“ Có thể là lần trước anh ta cảm thấy cậu chiếm tiện nghi của anh ta.”
Phó Tinh Thần nhớ tới Giang Dạ nói “Làm ăn mua bán không bao giờ để lỗ”.
Chính là tính lần đó cô chiếm tiệm nghi của anh, nên dùng phương thức cũ trả lại?
…… Như vậy không phải càng có hại hay sao?
Mạc Văn Ngữ: “Cậu ngẫm lại đi,loại người như Giang Dạ, muốn dạng nữ nhân gì đều có, kết quả có một ngày đột nhiên bị một nữ nhân không quen biết mà cưỡng hôn.”
“……”
“Huống chi cậu còn trả cho anh ta một trăm tiền boa".
“……”
Mạc Văn Ngữ kết luận: " Anh ta không cảm thấy cậu muốn cùng anh ta lên giường đã tốt rồi.”
Phó Tinh Thần rũ mắt không nói chuyện, trong lòng tưởng nhớ lại câu nói của Giang Dạ “Em còn thiếu tôi một lần"
Âm thanh trầm ấm của anh cứ như ở bên tai vòng, trầm thấp từ tính, nháy mắt trong đầu Phó Tinh Thần xuất hiện hai chữ —— xong rồi.
Cô hẳn nên cầm một trăm nhân dân tệ kia, tiêu hủy vật chứng.
Phòng khách sạn.
Đường Mộ Bạch vẫn là lần đầu tiên thấy trên mặt Giang Dạ xuất hiện dấu tát,anh ta từ trong phòng lấy ra hòm thuốc, dùng tăm bông dính thuốc để tiêu độc,trong lúc thoa thuốc còn không quên châm chọc anh: “Dấu tay rất đậm, coi bộ xuống tay rất mạnh.”
Giang Dạ liếc anh ta một cái, không để ý mà hỏi: “Bên kia nói là Đường Ngộ báo cảnh sát.”
Đường Mộ Bạch gật gật đầu, “Buổi chiều đi toilet thấy một nam một nữ đang hút ma túy, Đường Ngộ luôn luôn không thích loại đồ vật này, khả năng liền thuận tay báo cảnh sát.”
Xử lý xong miệng vết thương, anh đem đồ vật cất gọn, sau đó đem một cái USB loại nhỏ ném lên bàn trà: “Camera ở quán Bar, phỏng chừng anh muốn xem qua.”
Giang Dạ cười một chút: “Lúc anh hỏi lý do, A Ngộ còn bảo ngại nữ nhân kia kêu quá khó nghe.”
Đường Mộ Bạch: “……”
Giang Dạ không nói chuyện nữa, cúi người đem USB cắm vào máy tính.
Video chiếu được một nửa, Đường Ngộ đẩy cửa tiến vào, cậu như mới vừa tắm rửa xong, tóc hơi rũ ở trên trán, trên người còn dính hơi nước.
Đường Mộ Bạch mắt nhìn màn hình, sau đó cười như không cười mà nhìn về phía Đường Ngộ.
Giang Dạ biểu tình không biến hóa, chỉ duỗi tay lấy hộp thuốc,cầm điếu thuốc đưa qua,Đường Ngộ không nhận, vẫn là Đường Mộ Bạch tiếp nhận, cho điếu thuốc vào gạt tàn ở trước mặt.
Đường Ngộ giương mắt nhìn về phía Đường Mộ Bạch, người sau xả môi cười cười, đem notebook hướng về phía anh đẩy đẩy, trên màn hình, hình ảnh vừa đúng lúc dừng lại ở đoạn Đường Ngộ trên tay cầm theo điếu thuốc đem tóc của Phó Tinh Thần thiêu cháy.
Nửa phút sau, Đường Ngộ chậm rì rì mà đem máy tính khép lại, cầm lấy điếu thuốc còn đang cháy dở đốt vào nhúm tóc trên trán, sau đó cúi người đem điếu thuốc dập vào gạt tàn, “Đùa hay thật?”
Đường Mộ Bạch: “Cậu ấy có khi nào chơi đùa?”
Đường Ngộ cười cười, “Người lớn lên rất xinh đẹp.”
Cậu tùy ý đánh giá.
Phó Tinh Thần người này đối với cậu không có quá nhiều chú ý, chỉ là hai năm trước có gặp qua một lần.
Giang Dạ không nói chuyện, đối với đề tài hai người đang nói không có chút hứng thứ, chỉ nhắm mắt lại đè ấn đường, sau đó đem chìa khóa xe ném cho Đường Mộ Bạch: “Anh hôm nay mượn xe của Giang Úc Nam, cậu ngày mai tới bệnh viện tiện đường đưa xe cho anh ấy.”
Toà thị chính đối diện với thị bệnh viện,đúng thật là tiện đường.
Đường Mộ Bạch mới cười nhạt một tiếng, liền nghe thấy Giang Dạ nói tiếp, thanh âm có chút trầm, rõ ràng kiên nhẫn không đủ: “Còn có, điện thoại của trợ lý để quê trong xe, trở về xử lý một chút”
Tiếng nói vừa dứt, một chiếc điện thoại đã được đặt vào tay Đường Mộ Bạch, màn hình còn đang sáng,giao diện diện thoại có phần mềm đặt xe, chói lọi mà biểu hiện không lâu trước đây mới tiếp nhận đơn hàng.
Từ " xử lý" trong miệng Giang Dạ, cùng ý nghĩa với từ “Tháo dỡ”, Đường Mộ Bạch trong lòng rõ ràng.
Anh ta rũ mắt nhìn qua đơn đặt hàng kia, tức khắc đã hiểu lý do.
Giang Dạ người này.
Như thế nào còn qua cầu rút ván?
Phó Tinh Thần nơm nớp lo sợ một tuần, suốt một tuần qua đi, cô vẫn chưa gặp lại Giang Dạ.
Thứ bảy là ngày nghỉ, buổi chiều thứ sáu, cô đi theo Mạc Văn Ngữ ra khỏi công ty, hai người cùng nhau thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mạc Văn Ngữ là vội vài ngày sau thả lỏng, cô là khẩn trương mấy ngày sau nhẹ nhàng.
Tính chất không giống nhau, nhưng tâm tình không sai biệt lắm.
Một tuần này Mạc Văn Ngữ nhận được vài kịch bản mới, điện ảnh Hoàn Vũ tài nguyên không cần phải nói, mấy cái kịch bản đưa qua đều không tồi, vẫn là nhân vật nữ số 2.
Bất quá không thể chọn một lúc nhiều kịch bản, cô chọn tới chọn đi, cuối cùng tổng hợp suy xét nhà sản xuất cùng đạo diễn, Phó Tinh Thần tiếp nhận hai bộ kịch bản.
Lúc Mạc Văn Ngữ đưa Phó Tinh Thần về nhà, thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu: “Nếu không phải bởi vì cậu đi cửa sau vào,mà nhận được tài nguyên tốt như vậy, tớ còm tưởng Kỷ Thần Viễn đối với cậu dư tình chưa dứt"
Phó Tinh Thần đọc mấy bài Weiboi đầu đề, sau đó chán đến chết mà rời khỏi Weiboi.
Giữa tháng năm, nhiệt độ trong không khí dần dần lên cao, ánh mặt trời đã bắt đầu chiếu xuống, nhiệt độ thường hơn hai mươi độ.
Phó Tinh Thần giơ tay ở bên tai phẩy phẩy, tầm mắt dừng ở hàng ngô đồng phía bên ngoài, nhẹ nhàng bâng quơ mà đáp trả cô nàng hai chữ: “Ha hả”
Đối loại người thay phụ nữ như đổi quần áo, trong thế giới của Kỷ Thần Viễn,không tồn tại bốn chữ “Dư tình chưa dứt”.
Phó Tinh Thần nghiêng đầu nhìn qua, hướng về phía Mạc Văn Ngữ khẽ cười một chút: “Nghe này, nếu tớ đã nói ra lời chia tay thì đã không còn cơ hội quay lại đâu".