Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Edit: Sa
Beta: TH
Tuy rằng từ tận đáy lòng Tiểu Hồng Mạo rất muốn chữa khỏi cho anh Sói, nhưng cô chỉ mới đi làm được có ba ngày mà thôi. Nếu là các công ty bình thường khác, thì chắc bây giờ cô vẫn còn đang thực tập tại phòng nhân sự đó. Nói thật, tuy tôi rất rất cảm ơn về việc cho tôi một vụ giá trị lớn như thế này, nhưng tôi vẫn còn chưa chuẩn bị chu đáo nhận vụ này đâu.
Nói là trị liệu, nhưng làm thế nào để trị liệu vậy!? Tiểu Hồng Mạo tuyệt vọng thở một hơi dài.
“Cô làm gì mà trông tuyệt vọng vậy?” Anh Sói cầm ly cocktail trong tay, nhàn nhạt hỏi cô.
Tuyệt vọng? Sao anh ta có thể phát hiện ra vậy?
“Không có. Làm gì có chuyện tôi tuyệt vọng chứ. Ha ha ha…” Tiểu Hồng Mạo vừa ngượng ngùng cười vừa nói.
“Tốt lắm. Vậy cô bắt đầu trị liệu đi.”
“Trị liệu hả… À cái đó hả… Khụ khụ…” Tiểu Hồng Mạo cố gắng bình tĩnh lại trạng thái rối tung trong lòng, “Vì chúng ta điều trị tâm lý nên phải được trị liệu ở một nơi vô cùng thoải mái. Anh nhìn nơi này xem…”
“Nhưng hiện tại tôi đang rất thoải mái.” Anh Sói lập tức tỏ thái độ.
Cái đầu khấc nhà mi, mi đương nhiên là thoải mái rồi. Anh có rượu cocktail để uống, có ghế để tựa đầu, có dù để che nắng, ngẩng mặt lên là cảm giác được vị mằn mặn của biển cả lẫn cái lạnh của gió biển, còn có hai vệ sĩ đứng cạnh bảo vệ. Chị em tôi vừa bò từ đường biển vào đó, gió vừa thổi qua đã thấy lạnh run hết cả người.
“Tôi… Tôi vừa từ biển vào nên cảm thấy hơi lạnh, cả người cũng không được thoải mái nên trạng thái làm việc cũng sẽ không được tốt. Anh xem có thể sắp xếp một cuộc hẹn khác được không…” Tiểu Hồng Mạo muốn quay về xin các các đàn anh đàn chị đi trước một chút kinh nghiệm, nếu không, y hệt ni cô đang tụng kinh mất.
“Vậy à…” Sói ta tiếc nuối nói, “Nhưng tôi không chắc mình sẽ có hứng trong lần tới đâu.”
“Không lâu lắm đâu. Ngày mai, ngày mai là được.” Tiểu Hồng Mạo vội đưa ra một thời gian cụ thể.
Sói ta nhìn dáng vẻ cầu xin tha thiết của Khăn đỏ, bật cười khe khẽ, tùy ý đặt ly cocktail sang một bên rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ủa ngộ ha? Sao tự nhiên đi mất tiêu rồi? Tiểu Hồng Mạo vội vàng chắn trước mặt anh, dùng giọng điệu như chuẩn bị anh dũng hy sinh nói: “Thôi, bây giờ thì bây giờ.”
Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo sửa lại ý định ban đầu, cả người hơi nghiêng về phía sau, ngồi xuống vị trí ban đầu, vẻ mặt như đang xem bộ phim truyền hình: “Vậy bắt đầu đi.”
Nói gì giờ? Mấy bác sĩ tâm lý hay giải quyết chuyện này thế nào nhỉ?
Mà thôi, kệ mịa nó đi. Tiểu Hồng Mạo nghĩ trước tiên cứ tìm ra lý do vì sao anh ta muốn tự sát cái đã. Vừa nghĩ xong, cô đã nói ngay: “Tại sao anh lại muốn tự sát?”
“Hả?” Anh Sói nhướng mày đầy thích thú, quả nhiên cô gái này không giống người bình thường. Các bác sĩ tâm lý trước đây mỗi lần gặp anh đều phải ngồi xàm hết nửa ngày mới chịu vào chủ đề chính. Đây là lần đầu tiên mà bác sĩ tâm lý vừa gặp anh đã hỏi thẳng tại sao anh muốn tự sát, “Nói thế nào đây? Chỉ đơn giản là tự nhiên tôi muốn tự sát thôi.”
Ơ đệt, lý do gì nhảm vậy. Tự nhiên lại muốn tự sát, chẳng khác nào lại nói tự nhiên muốn đi ăn lẩu quá.
“Nếu một người đã không còn coi trọng sinh mạng của mình nữa thì chuyện sống hay chết đối với người đó cũng không còn quan trọng nữa. Mà nó giống như việc nên ăn bánh mì hay bánh bao thì hợp lý hơn.” Tiểu Hồng Mạo chợt nhớ đến câu Vu Cách từng nói.
Xem ra, anh Sói quả thật là một kẻ biến thái hơn cả biến thái, là bông hoa kỳ lạ nở rộ giữa đám cỏ xanh.
“À… Có cái câu gì gọi là mạng sống rất quý giá….” Tiểu Hồng Mạo cảm giác như bị nghẹn ở cổ, những gì cô nói cũng không lưu loát.
Không phải sau khi khám bệnh cũng biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa sao, bản thân cô lúc đó cũng chẳng muốn đi tiếp, cũng rất ghét những tờ kết quả xét nghiệm đó.
“Tình yêu có giá trị rất lớn.” Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo rặn cả nửa ngày vẫn chưa ra nổi câu tiếp theo bèn tốt bụng nhắc bè cho cô.
“Tình yêu có giá trị rất lớn?” Tiểu Hồng Mạo như hiểu ra được gì đó.
Hóa ra là vì tình yêu! Hóa ra là do bị tổn thương trong tình yêu!
“Sói ca à, cuộc đời chúng ta sẽ có dịp gặp gỡ rất nhiều người. Nhưng có những người chỉ là khách qua đường, cũng có những người sẽ đồng hành với anh một khoảng thời gian ngắn. Nhưng chúng ta không thể vì sự rời đi của họ mà đau lòng rồi muốn chết…” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy cả người mình tràn đầy văn vở, chính bản thân cô cũng không tin được mình có thể nói những câu mang đậm tính triết lí như thế này. Quả nhiên không uổng dạo này hay lướt Weibo.
“Cô nói rất đúng.” Anh Sói cũng rất đồng ý.
“Tất nhiên rồi!” Tiểu Hồng Mạo cực kỳ phấn chấn.
“Tôi với cô cùng lắm mới gặp được có ba lần. Vậy nếu một người qua đường như tôi rời đi, cô cũng không cần phải đau lòng đến mức muốn chết…” Anh Sói nói một cách đầy chân thành, thể hiện rõ mình đang áp dụng hết tất cả những điều vừa được học.
Mịa nhà mi nữa, dám chơi bà à!!
“Ý của tôi là, đó chỉ là tình yêu mà thôi. Trên thế giới này, nam nam hay nữ nữ, hoặc là già hay trẻ thì đều có thể sinh ra tình yêu, những chuyện này có ở khắp mọi nơi, làm gì đáng để anh phải tự sát chứ?” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy mình văn vở không nổi nữa, “Cùng lắm chỉ là tình yêu mà thôi. Cả đời này của tôi còn từng yêu ai bao giờ, nhưng cũng sống vui vẻ như thế mà.”
“Ha… Hóa ra cô vẫn còn ế.” Anh Sói gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Cái này là mà trọng điểm á hả? Đệt!!!
“Tóm lại là thế này, gái thì trên đời thiếu gì, cần chi vì một cô mà phải bỏ cả rừng hoa thơm khác? Chỉ là yêu thôi mà, thích thì yêu lại là được.” Tiểu Hồng Mạo kích động.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Anh Sói hỏi.
“25?” Tiểu Hồng Mạo vẫn chưa hiểu sao tự nhiên anh Sói lại hỏi cô vấn đề này.
“Chuyện yêu đương dễ như vậy mà năm nay cô 25 rồi vẫn chưa làm được đó thôi.” Anh Sói nói một cách chân thành.
Phập! Tiểu Hồng Mạo dường như nghe được tiếng mũi tên xuyên qua tim mình.
“Tôi chỉ là người bình thường, sao có thể so sánh với một người vĩ đại như ngài được chứ. Nếu ngài muốn yêu đương, chắc chắn phần lớn các cô gái đều sẽ nhào lên tranh giành.” Tiểu Hồng Mạo cố gắng lạc quan, vỗ ngực nịnh nọt người nọ.
“Ra là thế.” Anh Sói ra vẻ gật gù, “Có điều… Tôi nói mình tự sát vì tình hồi nào?”
“Vừa nãy ấy. Lúc tôi nói mạng sống rất đáng quý, anh lại bảo tình yêu rất đáng giá.”
“À.” Anh Sói bừng tỉnh, “Thật ra là như vậy, ban nãy tôi thấy cô chỉ nhớ được nửa câu, nửa câu còn lại thì chờ mãi chẳng thấy đâu nên mới tốt bụng nhắc nhở cô.”
Đệt mịa nhà anh… Tôi thì đang nghiêm túc muốn giúp anh chữa bệnh, anh lại ngồi rảnh rỗi đối thơ với tôi.
“Vậy là anh không biết vì sao mình lại muốn tự sát?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Đúng vậy.” Anh Sói gật đầu, tay cầm ly rượu.
“Vậy tại sao anh lại không muốn sống nữa?” Tiểu Hồng Mạo hỏi tiếp.
“Hả?? Tôi cũng không biết.” Anh Sói do dự một giây.
“Dù sống hay chết, anh cũng không có lý do, vậy tại sao lại không chọn sống?” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục hỏi.
“Hả?” Cuối cùng Sói ta cũng bị chặn đầu, tán dương nhìn Khăn đỏ, “Cô hỏi hay lắm, chỉ có điều, tôi cũng không biết tại sao.”
Mình đếch hợp nói chuyện với nhau…
HẾT CHƯƠNG 11
Beta: TH
Tuy rằng từ tận đáy lòng Tiểu Hồng Mạo rất muốn chữa khỏi cho anh Sói, nhưng cô chỉ mới đi làm được có ba ngày mà thôi. Nếu là các công ty bình thường khác, thì chắc bây giờ cô vẫn còn đang thực tập tại phòng nhân sự đó. Nói thật, tuy tôi rất rất cảm ơn về việc cho tôi một vụ giá trị lớn như thế này, nhưng tôi vẫn còn chưa chuẩn bị chu đáo nhận vụ này đâu.
Nói là trị liệu, nhưng làm thế nào để trị liệu vậy!? Tiểu Hồng Mạo tuyệt vọng thở một hơi dài.
“Cô làm gì mà trông tuyệt vọng vậy?” Anh Sói cầm ly cocktail trong tay, nhàn nhạt hỏi cô.
Tuyệt vọng? Sao anh ta có thể phát hiện ra vậy?
“Không có. Làm gì có chuyện tôi tuyệt vọng chứ. Ha ha ha…” Tiểu Hồng Mạo vừa ngượng ngùng cười vừa nói.
“Tốt lắm. Vậy cô bắt đầu trị liệu đi.”
“Trị liệu hả… À cái đó hả… Khụ khụ…” Tiểu Hồng Mạo cố gắng bình tĩnh lại trạng thái rối tung trong lòng, “Vì chúng ta điều trị tâm lý nên phải được trị liệu ở một nơi vô cùng thoải mái. Anh nhìn nơi này xem…”
“Nhưng hiện tại tôi đang rất thoải mái.” Anh Sói lập tức tỏ thái độ.
Cái đầu khấc nhà mi, mi đương nhiên là thoải mái rồi. Anh có rượu cocktail để uống, có ghế để tựa đầu, có dù để che nắng, ngẩng mặt lên là cảm giác được vị mằn mặn của biển cả lẫn cái lạnh của gió biển, còn có hai vệ sĩ đứng cạnh bảo vệ. Chị em tôi vừa bò từ đường biển vào đó, gió vừa thổi qua đã thấy lạnh run hết cả người.
“Tôi… Tôi vừa từ biển vào nên cảm thấy hơi lạnh, cả người cũng không được thoải mái nên trạng thái làm việc cũng sẽ không được tốt. Anh xem có thể sắp xếp một cuộc hẹn khác được không…” Tiểu Hồng Mạo muốn quay về xin các các đàn anh đàn chị đi trước một chút kinh nghiệm, nếu không, y hệt ni cô đang tụng kinh mất.
“Vậy à…” Sói ta tiếc nuối nói, “Nhưng tôi không chắc mình sẽ có hứng trong lần tới đâu.”
“Không lâu lắm đâu. Ngày mai, ngày mai là được.” Tiểu Hồng Mạo vội đưa ra một thời gian cụ thể.
Sói ta nhìn dáng vẻ cầu xin tha thiết của Khăn đỏ, bật cười khe khẽ, tùy ý đặt ly cocktail sang một bên rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ủa ngộ ha? Sao tự nhiên đi mất tiêu rồi? Tiểu Hồng Mạo vội vàng chắn trước mặt anh, dùng giọng điệu như chuẩn bị anh dũng hy sinh nói: “Thôi, bây giờ thì bây giờ.”
Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo sửa lại ý định ban đầu, cả người hơi nghiêng về phía sau, ngồi xuống vị trí ban đầu, vẻ mặt như đang xem bộ phim truyền hình: “Vậy bắt đầu đi.”
Nói gì giờ? Mấy bác sĩ tâm lý hay giải quyết chuyện này thế nào nhỉ?
Mà thôi, kệ mịa nó đi. Tiểu Hồng Mạo nghĩ trước tiên cứ tìm ra lý do vì sao anh ta muốn tự sát cái đã. Vừa nghĩ xong, cô đã nói ngay: “Tại sao anh lại muốn tự sát?”
“Hả?” Anh Sói nhướng mày đầy thích thú, quả nhiên cô gái này không giống người bình thường. Các bác sĩ tâm lý trước đây mỗi lần gặp anh đều phải ngồi xàm hết nửa ngày mới chịu vào chủ đề chính. Đây là lần đầu tiên mà bác sĩ tâm lý vừa gặp anh đã hỏi thẳng tại sao anh muốn tự sát, “Nói thế nào đây? Chỉ đơn giản là tự nhiên tôi muốn tự sát thôi.”
Ơ đệt, lý do gì nhảm vậy. Tự nhiên lại muốn tự sát, chẳng khác nào lại nói tự nhiên muốn đi ăn lẩu quá.
“Nếu một người đã không còn coi trọng sinh mạng của mình nữa thì chuyện sống hay chết đối với người đó cũng không còn quan trọng nữa. Mà nó giống như việc nên ăn bánh mì hay bánh bao thì hợp lý hơn.” Tiểu Hồng Mạo chợt nhớ đến câu Vu Cách từng nói.
Xem ra, anh Sói quả thật là một kẻ biến thái hơn cả biến thái, là bông hoa kỳ lạ nở rộ giữa đám cỏ xanh.
“À… Có cái câu gì gọi là mạng sống rất quý giá….” Tiểu Hồng Mạo cảm giác như bị nghẹn ở cổ, những gì cô nói cũng không lưu loát.
Không phải sau khi khám bệnh cũng biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa sao, bản thân cô lúc đó cũng chẳng muốn đi tiếp, cũng rất ghét những tờ kết quả xét nghiệm đó.
“Tình yêu có giá trị rất lớn.” Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo rặn cả nửa ngày vẫn chưa ra nổi câu tiếp theo bèn tốt bụng nhắc bè cho cô.
“Tình yêu có giá trị rất lớn?” Tiểu Hồng Mạo như hiểu ra được gì đó.
Hóa ra là vì tình yêu! Hóa ra là do bị tổn thương trong tình yêu!
“Sói ca à, cuộc đời chúng ta sẽ có dịp gặp gỡ rất nhiều người. Nhưng có những người chỉ là khách qua đường, cũng có những người sẽ đồng hành với anh một khoảng thời gian ngắn. Nhưng chúng ta không thể vì sự rời đi của họ mà đau lòng rồi muốn chết…” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy cả người mình tràn đầy văn vở, chính bản thân cô cũng không tin được mình có thể nói những câu mang đậm tính triết lí như thế này. Quả nhiên không uổng dạo này hay lướt Weibo.
“Cô nói rất đúng.” Anh Sói cũng rất đồng ý.
“Tất nhiên rồi!” Tiểu Hồng Mạo cực kỳ phấn chấn.
“Tôi với cô cùng lắm mới gặp được có ba lần. Vậy nếu một người qua đường như tôi rời đi, cô cũng không cần phải đau lòng đến mức muốn chết…” Anh Sói nói một cách đầy chân thành, thể hiện rõ mình đang áp dụng hết tất cả những điều vừa được học.
Mịa nhà mi nữa, dám chơi bà à!!
“Ý của tôi là, đó chỉ là tình yêu mà thôi. Trên thế giới này, nam nam hay nữ nữ, hoặc là già hay trẻ thì đều có thể sinh ra tình yêu, những chuyện này có ở khắp mọi nơi, làm gì đáng để anh phải tự sát chứ?” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy mình văn vở không nổi nữa, “Cùng lắm chỉ là tình yêu mà thôi. Cả đời này của tôi còn từng yêu ai bao giờ, nhưng cũng sống vui vẻ như thế mà.”
“Ha… Hóa ra cô vẫn còn ế.” Anh Sói gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Cái này là mà trọng điểm á hả? Đệt!!!
“Tóm lại là thế này, gái thì trên đời thiếu gì, cần chi vì một cô mà phải bỏ cả rừng hoa thơm khác? Chỉ là yêu thôi mà, thích thì yêu lại là được.” Tiểu Hồng Mạo kích động.
“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Anh Sói hỏi.
“25?” Tiểu Hồng Mạo vẫn chưa hiểu sao tự nhiên anh Sói lại hỏi cô vấn đề này.
“Chuyện yêu đương dễ như vậy mà năm nay cô 25 rồi vẫn chưa làm được đó thôi.” Anh Sói nói một cách chân thành.
Phập! Tiểu Hồng Mạo dường như nghe được tiếng mũi tên xuyên qua tim mình.
“Tôi chỉ là người bình thường, sao có thể so sánh với một người vĩ đại như ngài được chứ. Nếu ngài muốn yêu đương, chắc chắn phần lớn các cô gái đều sẽ nhào lên tranh giành.” Tiểu Hồng Mạo cố gắng lạc quan, vỗ ngực nịnh nọt người nọ.
“Ra là thế.” Anh Sói ra vẻ gật gù, “Có điều… Tôi nói mình tự sát vì tình hồi nào?”
“Vừa nãy ấy. Lúc tôi nói mạng sống rất đáng quý, anh lại bảo tình yêu rất đáng giá.”
“À.” Anh Sói bừng tỉnh, “Thật ra là như vậy, ban nãy tôi thấy cô chỉ nhớ được nửa câu, nửa câu còn lại thì chờ mãi chẳng thấy đâu nên mới tốt bụng nhắc nhở cô.”
Đệt mịa nhà anh… Tôi thì đang nghiêm túc muốn giúp anh chữa bệnh, anh lại ngồi rảnh rỗi đối thơ với tôi.
“Vậy là anh không biết vì sao mình lại muốn tự sát?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
“Đúng vậy.” Anh Sói gật đầu, tay cầm ly rượu.
“Vậy tại sao anh lại không muốn sống nữa?” Tiểu Hồng Mạo hỏi tiếp.
“Hả?? Tôi cũng không biết.” Anh Sói do dự một giây.
“Dù sống hay chết, anh cũng không có lý do, vậy tại sao lại không chọn sống?” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục hỏi.
“Hả?” Cuối cùng Sói ta cũng bị chặn đầu, tán dương nhìn Khăn đỏ, “Cô hỏi hay lắm, chỉ có điều, tôi cũng không biết tại sao.”
Mình đếch hợp nói chuyện với nhau…
HẾT CHƯƠNG 11