-
Chương 1
- Tác giả
- Ngọc Rubi
- Tình trạng
- Đang viết
- Lượt đọc
- 5,384
- Cập nhật
Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ được 1 giám đốc 1 công ty nhỏ nhận về nuôi dưỡng , ông hết mực yêu thương tôi như con ruột mình vậy , nhưng số phận trớ trêu , ông trời không cho tôi được hạnh phúc , ba dượng tôi lại mất sớm khi tôi mới được 17 tuổi .4 năm trôi qua , sau khi ông từ giã cõi trần , vợ của ông ta khinh bỉ coi thường và hành hạ tôi không khác gì người ở , bà ta ham mê cờ bạc cùng cô con gái ruột . Tới khi công ty lênh đênh trên bờ vực phá sản do nợ nần chồng chất , cổ phiếu tụt dốc không phanh . Không còn gì dựa dẫm , bà ta nhẫn tâm đổ hết mọi thứ lên đầu tôi . Nợ dồn lãi ngày càng tăng , khi dường như chẳng có thể chống cự được nữa , tôi được dì Vương mời đến phục vụ cho hộp đêm . Nghe nói phục vụ thế thôi , chứ nói thẳng ra là bán thân .
- Dì Vương à , con thật sự phải đến đó làm việc sao? Tôi mang hi vọng buồn bã hỏi
Dì Vương quát to :
-Tất nhiên rồi ! Công việc không quá khó khăn , ở đấy chỉ toàn mấy lão giàu có , con mà làm vừa lòng họ kiểu gì cũng nhanh chóng có tiền mà trả nợ , còn lo cho cuộc sống của con sau này!
Công việc này quả thực quá sức với tôi , mới 21 tuổi đầu , tuổi trẻ còn dài đã phải trở thành gái bán hoa rồi sao? Dù có buồn cỡ nào đi chăng nữa tôi cũng đành chịu thôi , giờ mà không nhanh chóng kiếm được tiền thì tôi kiểu gì cũng bị đánh cho tới chết
10 giờ tối tại hộp đêm Kiwaki
Hôm nay tôi mặc chiếc đầm trễ vai màu đen , dài đến gần đầu gối , cổ áo được may khá thấp nên lộ được phần nào bộ ngực đầy đặn của tôi , ánh mắt những gã đàn ông thèm thuồng nhìn không chớp mắt khiến tôi khó chịu
- Cô là nhân viên mới sao? Đã đủ 18 tuổi chưa đây?
Bà chủ lo lắng nhìn tôi từ đầu đến chân chả khác gì con gái đang tuổi dậy thì!
-Con năm nay đã 21 rồi! Tôi nhỏ nhẹ đáp lại
-Ừ được rồi ! Mau chóng lên phòng VIP 1969 đi , đợi một hồi sẽ có người đến
Đến phòng , tôi mở cửa ra nhưng không thấy ai cả , nhìn quanh phòng mọi thứ đều được trưng bày thật hợp lý , màu sắc hài hoà, không hổ danh là phòng VIP .
Tôi dần tiến vào căn phòng , chiếc dường đặt giữa căn phòng thật rộng và trông có vẻ êm ái làm sao!
Hương thơm nhẹ của phòng vip thoang thoảng , kèm gió hắt từ cửa sổ vào mát rười rười khiến tôi chỉ muốn lao đến chiếc giường mà ngủ . Nằm đợi một lúc , chưa thấy ai đến , tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay
Lạch cạch ,... Cánh cửa căn phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng nên không thể làm một con heo thiếu ngủ như cô thức giấc
Bóng dáng người đàn ông tiến gần lại chiếc giường cô đang nằm và tỉ mỉ quan sát
- Gì đây ? Thỏ non sao ? Tới phục vụ cho ta mà dám ngủ say thế này đây ? Anh cười đểu
- Được rồi thỏ non à , đêm nay tôi tha cho cô , nhưng lần sau thì đừng hòng
Nói xong , anh tiến lại và trèo lên chiếc giường cô đang nằm , nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy đen làm lộ bộ nội y màu hồng nhạt của cô , cứ thế dần dần , trên cơ thể cô chẳng còn gì , mọi thứ đều đang phơi bày trước mắt anh.
Anh cũng cởi sạch quần áo của mình , nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô , bất giác đưa cánh tay ra ôm cô vào lòng mình . Cảnh tượng ấy quả thật đi vào lòng người , nhìn như 1 cặp vợ chồng đang ôm nhau ngủ
-Người con gái này là ai ? Tại sao làm cho ta có cảm giác ấm áp thế này ? Anh thầm nghĩ
Anh từ trước đến nay có hàng trăm người phụ nữ vây quanh nhưng chưa một ai có thể cho anh cảm giác ấm áp thế này ngoại trừ cô và ... người con gái năm xưa
Tg :Lần đầu mình viết truyện , mong các bạn góp ý và ủng hộ mình nhé!♥
- Dì Vương à , con thật sự phải đến đó làm việc sao? Tôi mang hi vọng buồn bã hỏi
Dì Vương quát to :
-Tất nhiên rồi ! Công việc không quá khó khăn , ở đấy chỉ toàn mấy lão giàu có , con mà làm vừa lòng họ kiểu gì cũng nhanh chóng có tiền mà trả nợ , còn lo cho cuộc sống của con sau này!
Công việc này quả thực quá sức với tôi , mới 21 tuổi đầu , tuổi trẻ còn dài đã phải trở thành gái bán hoa rồi sao? Dù có buồn cỡ nào đi chăng nữa tôi cũng đành chịu thôi , giờ mà không nhanh chóng kiếm được tiền thì tôi kiểu gì cũng bị đánh cho tới chết
10 giờ tối tại hộp đêm Kiwaki
Hôm nay tôi mặc chiếc đầm trễ vai màu đen , dài đến gần đầu gối , cổ áo được may khá thấp nên lộ được phần nào bộ ngực đầy đặn của tôi , ánh mắt những gã đàn ông thèm thuồng nhìn không chớp mắt khiến tôi khó chịu
- Cô là nhân viên mới sao? Đã đủ 18 tuổi chưa đây?
Bà chủ lo lắng nhìn tôi từ đầu đến chân chả khác gì con gái đang tuổi dậy thì!
-Con năm nay đã 21 rồi! Tôi nhỏ nhẹ đáp lại
-Ừ được rồi ! Mau chóng lên phòng VIP 1969 đi , đợi một hồi sẽ có người đến
Đến phòng , tôi mở cửa ra nhưng không thấy ai cả , nhìn quanh phòng mọi thứ đều được trưng bày thật hợp lý , màu sắc hài hoà, không hổ danh là phòng VIP .
Tôi dần tiến vào căn phòng , chiếc dường đặt giữa căn phòng thật rộng và trông có vẻ êm ái làm sao!
Hương thơm nhẹ của phòng vip thoang thoảng , kèm gió hắt từ cửa sổ vào mát rười rười khiến tôi chỉ muốn lao đến chiếc giường mà ngủ . Nằm đợi một lúc , chưa thấy ai đến , tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay
Lạch cạch ,... Cánh cửa căn phòng được mở ra một cách nhẹ nhàng nên không thể làm một con heo thiếu ngủ như cô thức giấc
Bóng dáng người đàn ông tiến gần lại chiếc giường cô đang nằm và tỉ mỉ quan sát
- Gì đây ? Thỏ non sao ? Tới phục vụ cho ta mà dám ngủ say thế này đây ? Anh cười đểu
- Được rồi thỏ non à , đêm nay tôi tha cho cô , nhưng lần sau thì đừng hòng
Nói xong , anh tiến lại và trèo lên chiếc giường cô đang nằm , nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy đen làm lộ bộ nội y màu hồng nhạt của cô , cứ thế dần dần , trên cơ thể cô chẳng còn gì , mọi thứ đều đang phơi bày trước mắt anh.
Anh cũng cởi sạch quần áo của mình , nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô , bất giác đưa cánh tay ra ôm cô vào lòng mình . Cảnh tượng ấy quả thật đi vào lòng người , nhìn như 1 cặp vợ chồng đang ôm nhau ngủ
-Người con gái này là ai ? Tại sao làm cho ta có cảm giác ấm áp thế này ? Anh thầm nghĩ
Anh từ trước đến nay có hàng trăm người phụ nữ vây quanh nhưng chưa một ai có thể cho anh cảm giác ấm áp thế này ngoại trừ cô và ... người con gái năm xưa
Tg :Lần đầu mình viết truyện , mong các bạn góp ý và ủng hộ mình nhé!♥